-
Chương 896-900
Chương 896: Hôm nay không muốn nói đạo lý
Nghe lời Tiêu Nhã nói, mấy nhà quý tộc khác cũng định thế, muốn nương theo bậc thang này đi xuống.
Trước đó họ muốn nhắm vào Lâm Hàn, muốn anh phải xấu mặt nên không nghĩ quá nhiều.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì hình như lời Lâm Hàn nói là đúng, dù chuyện sau này thế nào thì bây giờ bọn họ đối xử với Lâm Hàn như thế, với một thế lực có thể sánh ngang với nhà quý tộc, đủ tư cách ngồi ngang hàng với họ như thế mà để người khác biết thì không hay.
Quý tộc có một sự khác biệt rất lớn với những thế lực vùng xám khác, có thể không bàn đến nguyên tắc nhưng quý tộc lại xem trọng sức ảnh hưởng của danh tiếng hơn, nếu sau bọn họ sẽ khó phát triển hơn trong tương lai, khó hợp tác với thế lực khác.
Nhưng lần này Lâm Hàn lại không có ý định đó, anh trực tiếp lắc đầu đó: “Không cần đâu, nếu bọn họ đã không muốn cho tôi vị trí ngồi, không muốn tôn trọng tôi thì tôi cần gì phải ép buộc họ?”
Lâm Hàn cố ý lên tiếng trước khi nhóm quý tộc đó kịp nói gì khiến cả đám nghẹn họng, không tiện gỡ gạc gì vì dù sao người ta cũng đã chặn họng mất rồi.
Tiêu Nhã nghe Lâm Hàn bảo thế thì hơi bất ngờ, chuyện chỗ ngồi này trước đó bọn họ không có tính tới nên cũng không bàn trước xem nên phản ứng thế nào mới đúng, chỉ biết giải quyết theo tình huống.
Nên lúc nãy Tiêu Nhã mới nói thế để hai bên có một bậc thang đi xuống, trực tiếp bỏ qua chuyện này để sang bước tiếp theo.
Nhưng hình như Lâm Hàn không nghĩ thế, anh còn muốn lợi dụng chuyện này, Tiêu Nhã không hiểu tính Lâm Hàn là mấy nhưng bản thân cô ấy lại khá tin tưởng anh nên ngậm miệng lại để phối hợp.
Những người còn lại nghe thế thì sắc mặt hơi ngượng ngùng, dù tiếp theo đây có xảy ra chuyện gì thì lần này bọn họ đã thua thiệt ít nhiều, chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì thanh danh của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng.
Còn việc nó có bị lan truyền hay không thì tất nhiên là có, Lâm Hàn đã nói đến thế rồi, người khác không mang đi kể thì Lâm Hàn cũng sẽ kể ra thôi, dùng nó để bôi nhọ danh tiếng của đám quý tộc.
Bấy giờ, người của nhà quý tộc cũng không biết phải giải quyết chuyện này thế nào, ai cũng im lặng nhìn anh.
Lâm Hàn cũng không quan tâm, anh trực tiếp đi tới một chiếc bàn và dừng lại nói: “Mọi người còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau bắt đầu cuộc họp đi, tôi đứng đây là được”.
Đám quý tộc nhìn vị trí Lâm Hàn đứng, sắc mặt trở nên tối tăm.
Anh đang đứng ở ngay vị trí bàn thứ nhất, quay lại nhìn những thế lực khác, nó chính là vị trí trung tâm, vị trí cao nhất.
Khi sắp xếp chỗ ngồi, đám quý tộc cũng biết đến vị trí đó nhưng vì thực lực của bốn nhà quý tộc cũng không chênh lệch là mấy nên dứt khoát để trống chỗ đó, bọn họ ngồi xuống dưới, xem như ngồi ngang hàng nhau.
Thế mà bây giờ chẳng hiểu thế nào Lâm Hàn lại đứng ở ngay vị trí đó, ý nói rằng địa vị của anh cao hơn đám quý tộc bọn họ nhiều.
Đám người đó không tin rằng Lâm Hàn chỉ vô tình đứng ở đó, có thể thấy đây là ý đồ của anh.
Tiêu Nhã thấy thế thì lặng lẽ bật cười, tên Lâm Hàn này đáng ghét thật.
Nhưng Tiêu Nhã không biết làm thế sẽ có hậu quả thế nào, cô ấy chỉ cần tin tưởng Lâm Hàn, phối hợp với anh là được.
Chắc chắn đám quý tộc kia sẽ bực bội, bọn họ là quý tộc, là thế lực cao nhất Hoa Hạ, luôn được tất cả mọi người ngước lên nhìn, làm gì có chuyện bị đè xuống thấp hơn người ta một bậc thế này.
“Đúng là làm bừa mà! Mau rời khỏi vị trí đó đi!", sắc mặt Khổng Trung Thiên âm u nói.
Gia chủ nhà họ Chu cũng khẽ nhíu mày bảo: “Cậu Lâm, cậu làm thế có hơi quá đáng”.
“Đúng vậy, đừng làm bừa như thế”, ông Khương cũng đanh mặt nói.
Có thể thấy ba quý tộc lớn đều nổi giận.
Lâm Hàn vẫn hờ hững không quan tâm, thật ra anh làm thế này cũng không có lợi là mấy, hành động này chủ yếu là để dập tắt cái oai của ba quý tộc này mà thôi, dù sao Lâm Hàn cũng chuẩn bị thống lĩnh tất cả những nhà quý tộc này nên cứ để bọn họ quen với cảm giác phải cúi đầu trước người khác, quen với cảm giác đứng dưới kẻ thù trước, sẽ có lợi cho họ về sau.
“Sao thế?”, Lâm Hàn cười lạnh lùng nói: “Quý tộc các người đối xử với khách như thế hả? Không cho ngồi thì thôi, cả chỗ đứng cũng muốn quyết định? Chẳng lẽ các người muốn tôi đứng bên ngoài sân vận động?”
“Ấy, không phải thế, không phải chúng tôi muốn chọn chỗ cậu đứng nhưng cái vị trí cậu chọn…”, ông Khương lộ vẻ xấu hổ, ông ta không muốn đắc tội với Lâm Hàn, anh nói thế khiến ông ta cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Cậu Lâm, chỉ cần cậu không đứng đó thì những chỗ khác cậu muốn đứng đâu cũng được, chúng tôi sẽ không hỏi tới”, Khổng Trung Thiên cũng lên tiếng.
“Đúng vậy, chúng tôi không cố tình muốn làm khó cậu, cậu đừng nói thế tội chúng tôi”, gia chủ nhà họ Chu cũng nói theo.
Lâm Hàn lại lắc đầu, không muốn cân nhắc về những lời đó, nói thẳng: “Tôi cảm thấy vị trí này cũng chẳng có gì mà? Rõ ràng là các người cố tình làm khó tôi, tôi cứ thích đứng đây đấy, bây giờ một là các người bắt đầu hội nghị, hai là đừng làm nữa. Cùng lắm thì chúng ta cứ đánh nhau luôn cho xong, các người ai không đồng ý thì cứ đứng ra, chúng ta đánh nhau!”
Tiêu Nhã bên dưới thấy thế thì lặng lẽ bật cười, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Lâm Hàn không chịu nói lý, đúng là hơi buồn cười.
Phần lớn thế lực vùng xám thành phố Thiên Kinh thấy thế, tuy biết Lâm Hàn đang muốn làm khó mấy nhà quý tộc nhưng dường như chuyện này không liên quan gì tới họ, Lâm Hàn làm khó đám quý tộc chứ đâu có làm gì họ, ngược lại ngồi xem cảnh này còn khá là vui ấy chứ.
Về phần ba quý tộc lớn thì lại không được vui như thế, bọn họ tức đến nỗi cắn răng nghiến lợi, nhìn nhau, ai cũng chần chừ.
Tất nhiên bọn họ không muốn cho Lâm Hàn đứng đây, đó là sự sỉ nhục với tất cả bọn họ nhưng bây giờ anh không chịu nói lý lại khiến người ta đau đầu.
Bọn họ đã đánh giá sai thực lực của Lâm Hàn, ít nhất anh cũng phải lợi hại hơn nhà họ Chu và nhà họ Khương đang bị tổn thất, và cũng không thua kém gì nhà họ Khổng.
Anh đã nói cực kỳ rõ ràng, ai đứng ra phản đối thì sẽ có trận chiến đầu tiên, ai dám ý kiến nữa?
Khổng Trung Thiên nhìn hai người còn lại, gia chủ nhà họ Chu và nhà họ Khương đều không muốn làm thế, bọn họ cũng nhìn Khổng Trung Thiên, ông ta luôn làm việc cẩn thận nên lại càng không muốn bốc đồng.
Tuy bọn họ có thể liên kết với nhau để nhắm vào Lâm Hàn, nhưng để một mình nhà họ Khổng làm chuyện đó thì chắc chắn là không, dù có chiến thắng cũng sẽ tổn hao rất nhiều, đúng là mất nhiều hơn được.
Bấy giờ, gia chủ của ba quý tộc lớn đều không muốn anh đứng đó, nhưng chẳng ai dám đứng ra phản đối lời anh, cảnh tượng trông có vẻ khá là hài hước.
Chương 897: Bắt đầu hội nghị bỏ phiếu
Tiêu Nhã nhìn cảnh tượng trước mặt cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Rõ ràng ba quý tộc này đều không muốn, thậm chí rất không tình nguyện để Lâm Hàn đứng ở vị trí cao nhất kia, nhưng lại không có quý tộc nào chịu đứng ra đắc tội Lâm Hàn trước, chỉ đưa mắt nhìn nhau, đều đang do dự thoái thác.
“Ông chủ Khổng, bây giờ ông là quý tộc mạnh nhất, hay là ông đến đi”, ông Khương khách sáo nói.
Khổng Trung Thiên vội lắc đầu, đùa gì thế, sao ông ta có thể đi đắc tội Lâm Hàn trước được, như thế chẳng phải là hại nhà họ Khổng sao?
Khổng Trung Thiên vội nói: “Không không không, ông Khương có vai vế lớn nhất, chuyện này theo lý mà nói ông mới là người có tư cách nhất, hay là ông đến đi?”
Ông chủ Chu thì không nói gì, không muốn xen vào chuyện này, quá lắm thì cứ kéo dài thời gian như thế thôi.
Mấy gia chủ cứ mãi “nhường nhau” như thế mấy phút đồng hồ, nhưng vẫn không có quý tộc nào chịu đi đắc tội với Lâm Hàn đầu tiên.
Cuối cùng, ba quý tộc cũng hết cách, chỉ có thể thỏa hiệp, dứt khoát mặc kệ Lâm Hàn, Lâm Hàn thích đứng ở vị trí cao nhất thì cứ để anh đứng đi, dù sao lát nữa chắc chắn tất cả đều sẽ bỏ phiếu phủ quyết Lâm Hàn, khiến Lâm Hàn rời khỏi hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này, để Lâm Hàn đứng trước một lát cũng không sao, sao phải vì chút chuyện này đi đắc tội với Lâm Hàn chứ, thật sự là không có lời.
“Nếu thế thì chúng ta bắt đầu hội nghị trước đã, đợi kết thúc hội nghị rồi tính sau, nếu cậu Lâm phải rời đi thì đương nhiên sẽ không cần đứng ở đây nữa, chỉ đứng một lúc cũng không sao, mà nếu cậu Lâm ở lại, chúng ta lại sắp xếp vị trí sau”, Khổng Trung Thiên đề nghị.
Chủ nhà họ Chu và nhà họ Khương nghe vậy đều lập tức đồng ý, bọn họ đều không muốn đắc tội với Lâm Hàn, chỉ cần không bảo bọn họ đắc tội với anh là được.
“Tôi cảm thấy ổn đấy”, chủ nhà họ Chu nói.
“Tôi cũng cảm thấy thế”, ông Khương cũng nói theo.
Tiêu Nhã ở bên cạnh thấy thế thì thầm cảm thấy buồn cười, nhưng cũng hiểu bọn họ không muốn đắc tội với Lâm Hàn cũng là chuyện bình thường, nếu là Tiêu Nhã, cô ấy cũng không muốn đắc tội với Lâm Hàn, có lẽ kết thúc như vậy là được rồi.
“Vậy nếu thế thì chúng ta mau bắt đầu thôi, đã đến lúc bắt đầu hội nghị quý tộc rồi, huống hồ chúng ta còn phải mở một cuộc họp nhỏ trước hội nghị nữa”, Tiêu Nhã nói thẳng.
Đương nhiên ba quý tộc còn lại cũng đồng ý, bây giờ bọn họ hoàn toàn không muốn khiến Lâm Hàn mất mặt, chỉ muốn mau chóng bắt đầu cuộc họp nhỏ, sau đó bỏ phiếu tiễn cái tên Lâm Hàn khiến người ta đau đầu này đi.
Gia chủ của bốn quý tộc nhanh chóng ngồi xuống, vẫn theo vị trí sắp xếp lúc trước, còn quản lý cấp cao và vệ sĩ gia chủ mang đến thì đứng ở phía sau bọn họ, Tiểu Tây và một cao thủ khác của Tôn Hàn Các cũng đứng hai bên trái phải sau lưng Lâm Hàn.
Thấy đã chuẩn bị xong xuôi, ông Khương cũng cầm micro lên, tuyên bố: “Các vị, hội nghị quý tộc Thiên Kinh mỗi năm một lần của chúng ta sắp bắt đầu, nhưng trước khi chính thức bắt đầu hội nghị quý tộc lần này, chúng ta phải mở một cuộc họp nhỏ trước, để bàn bạc xem tình hình của cậu Lâm thế này có nằm trong thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh chúng ta không, điều này cũng sẽ liên quan đế việc cậu ấy có tư cách tham gia hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này không, hy vọng các vị đều sẽ bỏ phiếu một cách lý trí”.
Ông Khương thân là gia chủ lớn tuổi nhất trong bốn quý tộc, cho nên chuyện chủ trì hội nghị quý tộc vẫn luôn do cụ ta làm, lúc nói ra hai chữ “lý trí” cụ ta còn cố ý nhấn mạnh, hàm ý vô cùng rõ ràng, chính là bảo bọn họ không được bỏ phiếu lung tung, nhất định phải nhất trí đối ngoại, phủ quyết Lâm Hàn, khiến Lâm Hàn rời khỏi nơi này, không tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh sau đó.
Thấy thế Lâm Hàn chỉ cười, không quan tâm đến trò vặt của ông Khương, điều này trước đó anh đã nghĩ tới.
Muốn những thế lực ngầm này giúp đỡ Lâm Hàn cũng có khả năng, nhưng tiền đề là biểu quyết những quý tộc này.
Nếu ba quý tộc đều phủ quyết Lâm Hàn, các thế lực còn lại dù cảm thấy Lâm Hàn có thể xem như thế lực Vùng Xám Thiên Kinh cũng không dám bỏ phiếu, dù sao đa số đều phủ quyết Lâm Hàn thì một số ít thế lực ủng hộ Lâm Hàn đều sẽ bị ảnh hưởng nhất định, chắc chắn sẽ nhận được lợi ích ít hơn trong hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, thậm chí sau này còn sẽ bị trả thù.
Dù sao đối với quý tộc ở tít trên cao, muốn đối phó với mấy thế gia bọn họ thật sự là quá dễ dàng, dễ như ăn bánh vậy, tùy tiện dùng một chút thủ đoạn cũng đủ giày vò những thế gia này rất lâu, thậm chí còn không thể trở mình.
Cho nên quan trọng là giải quyết mấy quý tộc này, phải nghĩ cách ép bọn họ chấp nhận Lâm Hàn, nếu thật sự không thể cũng sẽ có cách khác, những chuyện này trước đó Lâm Hàn và Tiêu Nhã đã suy tính kỹ lưỡng rồi.
Kế hoạch lần này, dù Lâm Hàn và Tiêu Nhã không bàn bạc chuẩn bị bao lâu, nhưng cũng mất tận mười mấy tiếng, đã xem xét rất toàn diện, suy nghĩ đến tất cả trường hợp rồi, cũng đã tính luôn cách ứng biến, thậm chí còn chuẩn bị tới mấy kế hoạch dự phòng.
Cũng như thế mới có thể khiến Tiêu Nhã yên tâm tiến hành kế hoạch hơi khoa trương này với Lâm Hàn, nếu không dù Tiêu Nhã có tin tưởng Lâm Hàn đến mức nào, quan hệ giữa cả hai có tốt bao nhiêu, cô ấy cũng không thể đánh cược số phận của cả nhà họ Tiêu để chơi với Lâm Hàn được. Dù sao nhà họ Tiêu là trách nhiệm của Tiêu Nhã, dù tình hình thế nào, Tiêu Nhã cũng phải chịu trách nhiệm với nhà họ Tiêu, thậm chí có hy sinh bản thân cũng phải bảo vệ nhà họ Tiêu, đây đều là giác ngộ của Tiêu Nhã, mà không có những giác ngộ này, thì dù Tiêu Nhã có năng lực hơn nữa cũng không thể kế thừa vị trí chủ nhà họ Tiêu sớm như vậy được. Người làm gia chủ, không chỉ cần thiên phú và năng lực còn phải có tâm lý, giác ngộ cũng cực kỳ quan trọn, nhất định phải đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.
Có đôi khi Lâm Hàn cảm thấy như thế thật không đáng, nhưng theo thời gian, anh cũng dần hiểu được, dù sao gia tộc tồn tại trăm năm thế này, cảm giác tự hào về gia tộc là thứ được dạy dỗ từ nhỏ, cho nên làm như thế cũng là gia chủ của gia tộc cam tâm tình nguyện.
Hội nghị lần này nhanh chóng bắt đầu.
“Đầu tiên, tôi sẽ nói rõ tình hình trước mắt cho mọi người hiểu, sau đó cậu Lâm sẽ tự nói lại tình huống của bản thân, rồi chúng ta sẽ có thể tiến hành bỏ phiếu biểu quyết, không cần thêm bước nào khác nữa. À đúng rồi, lúc bỏ phiếu, bốn quý tộc sẽ tiến hành bỏ phiếu trước, mỗi phiếu của một quý tộc bằng với mười phiếu, tất cả thế lực còn lại tính là một phiếu, mọi người không có ý kiến chứ?”, lúc này, ông Khương đứng lên nói.
Dù ông Khương nói chuyện với gia chủ của tất cả các thế lực ở đây, nhưng lại nhìn về phía Lâm Hàn và Tiêu Nhã, những người khác phản đối hay không cũng không sao, chủ yếu là xem Tiêu Nhã và Lâm Hàn có ý kiến gì không.
Ông Khương cũng muốn mau chóng tiến hành bỏ phiếu, tiễn nhân vật phiền phức là Lâm Hàn đi, lúc này, cụ ta thật sự không muốn có bất hòa gì thêm với Lâm Hàn nữa cả.
Chương 898: Tôi đến là để gây sự
Dù ông Khương muốn mau chóng tiễn Lâm Hàn đi, nhà họ Chu và nhà họ Khổng ở đây cũng muốn thế.
Nhưng bọn họ đều không muốn đắc tội với Lâm Hàn, cho nên bỏ phiếu thế này cũng là muốn làm màu một chút, ít nhất không thể khiến Lâm Hàn có cớ bất mãn, có cớ đối phó với bọn họ.
Lâm Hàn nghe xong cũng chỉ gật nhẹ đầu, dù không tính là tốt nhưng cũng coi như có lý, chỉ cần có lý thì anh cũng không sợ.
Tiêu Nhã cũng không xoi mói được gì, nhìn về phía Lâm Hàn, để Lâm Hàn quyết định.
Lúc này Lâm Hàn cũng gật đầu nói: “Tôi cảm thấy không có vấn đề gì, cứ làm như thế đi”.
“Được”, nghe vậy, ông Khương thầm thở phào, chỉ sợ Lâm Hàn đưa ra yêu cầu quá đáng gì.
Đương nhiên mấy quý tộc khác cũng không có ý kiến.
Lúc này ông Khương chậm rãi nói: “Vậy tôi sẽ đại diện nói về chuyện của cậu Lâm trước, tôi là đại diện cho mấy quý tộc ở đây, không phải đại diện cho cá nhân tôi, cho nên có gì không đúng thì xin đừng trách tôi”.
Trước khi nói, ông Khương còn không quên phủi bỏ trách nhiệm, tránh Lâm Hàn tìm mình gây sự.
Lâm Hàn gật đầu, nhìn ông Khương, ra hiệu với ông ta là không có vấn đề, có thể nói tiếp rồi.
Ông Khương lập tức bảo: “Theo tin tức của chúng tôi, cậu Lâm không phải người địa phương Thiên Kinh, lúc trước cũng chưa từng phát triển ở thành phố Thiên Kinh, sau này tham dự vào cuộc chiến quý tộc lần trước, cho nên có được một ít sản nghiệp, trong đó chủ yếu bao gồm mấy công ty như truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, quy mô sản nghiệp trước mắt có thể sánh bằng các thế gia trong Vùng Xám thành phố Thiên Kinh chúng ta, nhưng về phương diện cao thủ, lúc trước cậu Lâm chưa từng đóng quân ở thành phố Thiên Kinh, ngoài người dẫn đến lần trước cũng chỉ có người dẫn đến lần này thôi. Tổng thể chính là như thế, cụ thể cậu Lâm có được xem là thế lực của thành phố Thiên Kinh không, mọi người đều có quan điểm của mình, cứ quyết định qua việc bỏ phiếu là được. Sau đây cậu Lâm sẽ giải thích một chút rồi để các quý tộc bỏ phiếu, sau đó tất cả các thế lực còn lại của thành phố Thiên Kinh sẽ bỏ phiếu”.
Nói xong, ông Khương cũng thấy hơi bực bội, những sản nghiệp này của Lâm Hàn đều lấy từ nhà họ Khương và nhà họ Chu, trong đó chủ yếu là từ nhà họ Khương, nói cách khác Lâm Hàn có tư cách nói chuyện ở nơi này, thật ra là do nhà họ Khương bọn họ đưa cho.
Nghĩ đến đây, ông Khương lập tức thấy hơi hối hận, sớm biết thế thế lúc trước đã nghĩ cách đọ sức với Lâm Hàn một chút, dù tổn thất nhiều hơn, cũng không thể đưa sản nghiệp của thành phố Thiên Kinh cho Lâm Hàn, đặc biệt là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nghĩ lại, ông Khương cảm thấy rất lỗ.
Nghe xong, Lâm Hàn và Tiêu Nhã nhìn nhau, cũng cảm thấy không có vấn đề gì, đây đều là sự thật.
Lâm Hàn cũng bắt đầu chuẩn bị nói về bản thân mình.
Mấy quý tộc lập tức nhìn chằm chằm Lâm Hàn, muốn xem thử Lâm Hàn sẽ nói thế nào.
Ngay cả các thế lực của thành phố Thiên Kinh cũng nhìn chằm chằm Lâm Hàn, muốn xem Lâm Hàn sẽ làm thế nào.
Những điều ông Khương nói khi nãy, các thế lực ở đây gần như đều đã biết, khoảng thời gian này cũng đã nghe nói rồi.
Theo tình huống trước mắt Lâm Hàn gần như không có khả năng được xem là thế lực của thành phố Thiên Kinh, chắc chắn sẽ bị bỏ phiếu phủ quyết.
Lúc này, Lâm Hàn bắt đầu nói: “Khi nãy ông Khương đã nói về tình hình của tôi, đại khái chính là như thế, tôi không muốn bổ sung gì nhiều, chỉ tùy tiện giới thiệu về bản thân một chút, mọi người cũng có thể không quan tâm”.
Nghe thấy Lâm Hàn nói thế, các thế lực ở đây đều hơi khó hiểu, không hiểu Lâm Hàn có ý đồ gì, đặc biệt là người của mấy quý tộc, ai cũng nhìn chằm chằm vào anh.
Lúc này Lâm Hàn dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Thật ra có thể được xem là thế lực của thành phố Thiên Kinh hay không cũng không quan trọng với tôi, dù sao sản nghiệp của tôi ở nơi khác cũng không ít, không nhất thiết phải tiến vào thành phố Thiên Kinh”.
Nghe thấy lời của Lâm Hàn, đa số những thế lực ở đây đều cười thầm, hoàn toàn không tin cách nói này của Lâm Hàn, ai cũng biết Lâm Hàn rất muốn trở thành thế lực ở thành phố Thiên Kinh, vì vị trí địa lý, Vùng Xám Thiên Kinh và các Vùng Xám khác có khác biệt rất lớn, đầu tiên là Vùng Xám thành phố Thiên Kinh có lợi nhuận cực kỳ phong phú.
Mà khi các thế lực của Vùng Xám khác chỉ có thể làm ăn kiếm lợi nhuận từ việc làm ăn trong Vùng Xám, thành phố Thiên Kinh đã bắt đầu làm việc chính đáng từ lâu. Trước mắt, rất nhiều lợi nhuận của những thế lực ở Vùng Xám thành phố Thiên Kinh đều là từ việc làm ăn chính đáng, cùng lắm thì thỉnh thoảng chỉ chạm vào giới hạn một chút thôi, như là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh kia, dù là nhà họ Khương làm việc ngang ngược không tuân theo quy tắc kinh doanh của các gia tộc cũng đều là làm ăn chính đáng, tuy có xen vào một chút quy tắc ngầm, nhưng vẫn hoàn toàn hợp pháp.
Thậm chí việc làm ăn của Vùng Xám thành phố Thiên Kinh còn hợp tác với những quốc gia khác, có thể nói là lợi nhuận phong phú, những Vùng Xám khác hoàn toàn không thể sánh bằng.
Cho nên từ xưa đến này, Vùng Xám Thiên Kinh vẫn luôn là nơi mà các thế lực khác ngóng trông, đều muốn tiến vào, nhưng không phải thế lực nào cũng có năng lực, đặc biệt là các thế lực phát triển ở Vùng Xám thành phố Thiên Kinh, vì được thiên nhiên ưu ái nên bọn họ có thể phát triển tốt hơn, thực lực tăng mạnh hơn, cho nên những thế lực bên ngoài càng không thể sánh bằng, điều này cũng khiến ngày càng có ít thế lực có thể tiến vào Vùng Xám Thiên Kinh, thậm chí gần như là không có.
Thứ hai, những thế lực của Vùng Xám khác hoàn toàn không có mối quan hệ rộng như thế lực ở thành phố Thiên Kinh, đừng xem thường mối quan hệ, ngoài mặt thì thấy không ảnh hưởng gì, nhưng thật ra lúc thật sự gặp chuyện lại có ảnh hưởng rất lớn.
Giống như lần trước, tuy Lâm Hàn có thể thuận lợi giúp nhà họ Tiêu thay đổi tình thế, đánh bại nhà họ Chu và nhà họ Khương, thực lực và kế hoạch là rất quan trọng, nhưng trên thực tế mối quan hệ mới là quan trọng nhất. Không có mối quan hệ, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu hoàn toàn không có thời gian, cũng không có cách đối phó với liên quân nhà họ Chu và nhà họ Khương.
Mà Lâm Hàn lại không quan tâm những thứ này, có thể nói là người khác có thể nghi ngờ có thể không tin nhưng lại không thể nói gì.
Lúc này Lâm Hàn lại nói tiếp: “Tôi chỉ nói sơ qua quan hệ của mình và bốn quý tộc, những việc khác tôi cũng lười nhiều lời. Nhà họ Tiêu đương nhiên không cần phải nói, là bạn hợp tác của tôi, nhà họ Chu và nhà họ Khương càng không cần nói, là kẻ thù của tôi. Còn nhà họ Khổng, dù lúc trước không có mâu thuẫn gì, nhưng tôi từng bị ám sát, sau khi điều tra, tôi được biết là do nhà họ Khổng sắp xếp. Cho nên, lần này, những chuyện khác đều có thể để sau, tôi sẽ xác định kẻ thù lớn nhất của mình trước, sau đó xử lý kẻ đó, cho dù tôi chịu thiệt hại nặng nề cũng nhất định phải giết chết kẻ đó. Con người tôi chính là như thế, không thích giữ lại kẻ thù, không thích giữ lại tai họa, cho nên lần này tôi cũng dẫn đến rất nhiều cao thủ, đông hơn số cao thủ tôi dẫn đến Thiên Kinh lần trước rất nhiều! Được rồi, tôi chỉ muốn nói những điều này thôi, nếu mọi người không còn gì để nói thì có thể mau chóng bắt đầu bỏ phiếu, tôi rất chờ mong xem mọi người sẽ bỏ phiếu như thế nào đấy”.
Chương 899: Chuẩn bị gặp nhau
Lâm Hàn vừa dứt lời, nét mặt của các quý tộc có mặt ở đây đều có chút xấu hổ.
Vốn dĩ họ không muốn nghe theo lời Lâm Hàn cho lắm, chung quy dù Lâm Hàn có nói thế nào, họ cũng không thể nói được gì, chỉ cần làm bộ tôn trọng Lâm Hàn, sau khi nghe xong thì tiến hành bỏ phiếu, mọi người cùng nhau tiễn Lâm Hàn đi là được.
Kết quả không ai ngờ Lâm Hàn sẽ nói những câu như vậy.
Lời này có ý gì quá rõ ràng, ý của Lâm Hàn là đến gây sự!
Tuy các quý tộc ở đây đều cho rằng Lâm Hàn chỉ đang dọa họ mà thôi, nhưng họ lại không dám cược. Dù sao theo những việc Lâm Hàn đã làm trước đó, Lâm Hàn thật sự không phải người chú trọng khuôn phép, rất có khả năng sẽ làm ra chuyện cược mạng sống để đối đầu với họ.
Lúc đó dù họ đã đuổi Lâm Hàn ra khỏi Vùng Xám thành phố Thiên Kinh thành công, một thế lực trong số họ cũng sẽ chịu sự trả thù của Lâm Hàn.
Cho dù thật sự có thể chiến thắng Lâm Hàn thì e rằng họ cũng bị thương nghiêm trọng, huống hồ trong số những người đang ngồi ở đây, ngoại trừ nhà họ Khổng có thực lực đối phó Lâm Hàn, nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng không có thực lực này. Và dù nhà họ Khổng có thể đối phó với Lâm Hàn cũng chắc chắn sẽ bị thiệt hại nặng nề.
Hơn nữa theo lời Lâm Hàn, lần này anh mang đến nhiều cao thủ hơn so với lần trước.
Lần trước số cao thủ mà Lâm Hàn mang đến Vùng Xám Thiên Kinh cũng không ít mà đã đủ đánh với các quý tộc, về mặt thực lực anh đã vượt qua nhà họ Chu và nhà họ Khương, cũng đủ làm nhà họ Khổng đau đầu. Nếu lần này mang đến nhiều cao thủ hơn thì khác nào khiến người ta tuyệt vọng hơn chứ, thậm chí có thể đến cả nhà họ Khổng cũng không phải đối thủ của Lâm Hàn.
Tuy Lâm Hàn chỉ có thể đối phó với một thế lực, không thể đối phó với tất cả mọi người, nhưng không ai muốn trở thành thế lực bị đối phó này cả.
Mặc dù mấy nhà quý tộc liên minh lại với nhau hoàn toàn có thể đối phó với Lâm Hàn, nhưng vấn đề là họ không thể liên minh.
Không cần nói nhà họ Khổng, chỉ tính nhà họ Chu và nhà họ Khương hiện tại thôi thì tới lúc đó cũng không thể liên minh, dù sao cũng không ai muốn để gia tộc mình chịu tổn thất lớn đi cứu một thế lực khác, dù có liên minh thật ra cũng chỉ là cùng hưởng lợi ích tạm thời mà thôi.
Cũng giống như bây giờ, nhà họ Chu và nhà họ Khương chuẩn bị liên minh đối phó nhà họ Khổng vì lợi ích riêng của mình, nhưng họ chắc chắn sẽ không ra tay thật, làm vậy thì tổn hại quá lớn, họ chỉ muốn liên minh với nhau để đạt được một chút lợi ích thôi.
Nhất thời vẻ mặt của các quý tộc đều không khỏi có chút khó coi và khó xử, không ai trong số họ muốn đắc tội Lâm Hàn.
Tiêu Nhã ở một bên thấy vậy thì thầm bật cười trong lòng, Tiêu Nhã cũng không bất ngờ trước tình cảnh này vì trước đó cô ấy đã bàn bạc và xác định với Lâm Hàn. Lúc đó khi biết Lâm Hàn định làm như vậy, Tiêu Nhã cảm thấy vừa buồn cười vừa không chân thật, nhưng sau khi Lâm Hàn giải thích đạo lý trong dự định đó cũng đã được Tiêu Nhã tán thành. Cuối cùng tổng hợp lại các lý do thoái thác, họ vẫn xác định lý do này và cảm thấy nó có hiệu quả nhất.
Tất nhiên cũng không phải đơn giản như những gì Lâm Hàn nói, dù sao cũng là gia chủ của mấy nhà quý tộc, tất cả đều là người thông minh, muốn dựa vào một lời để thuyết phục ba nhà quý tộc lớn này thì có hơi ngây thơ.
Tiêu Nhã đợi một lát để ba nhà quý tộc do dự khó xử, khi cảm thấy đã đến lúc, cô ấy mới lên tiếng: “Tôi thấy các ông đều rất phân vân. Nếu đã vậy, tốt hơn là chúng ta nên nghỉ ngơi một lát, các ông suy nghĩ thật kỹ, sau đó tiếp tục hội nghị bỏ phiếu. Dù sao đây cũng là chuyện quan trọng, nhất định phải nghĩ cho kỹ, đúng không nào?”
Ba gia chủ nhà quý tộc nghe thấy lời Tiêu Nhã thì lập tức rực sáng đôi mắt, họ đang bối rối không biết nên làm thế nào, giờ nghe thấy lời đề nghị của Tiêu Nhã đương nhiên đều hết sức đồng ý.
“Tôi cảm thấy gia chủ Tiêu nói rất đúng, chuyện quan trọng như vậy chúng ta nhất định phải suy nghĩ cho kỹ rồi bỏ phiếu, tôi đồng ý nghỉ ngơi một lát”, gia chủ nhà họ Khổng vội bảo.
Gia chủ nhà họ Chu cũng nhanh chóng đáp: “Tôi cũng nghĩ chúng ta nên làm vậy, vừa lúc tôi cần suy nghĩ kỹ lại”.
Còn gia chủ nhà họ Khương đương nhiên cũng không có ý kiến gì, ông Khương vội vã gật đầu liên tục: “Tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta nghỉ một lát trước đi, lát nữa rồi tiếp tục hội nghị và tiến hành bỏ phiếu”.
Ngay sau đó mấy nhà quý tộc quyết định nghỉ giữa chừng.
Lâm Hàn thầm cười, cũng không làm phiền mấy người họ suy xét, anh và Tiêu Nhã rời đại sảnh đi dạo ở những nơi khác.
Lúc đi, Lâm Hàn cố ý nhìn thoáng qua Khổng Tử Dục để nhắc nhở anh ta bây giờ là thời điểm tiếp xúc riêng tốt nhất.
Khổng Tử Dục thấy thế thì lập tức hiểu ý, nhưng anh ta lại yên lặng chờ Lâm Hàn rời khỏi đại sảnh rồi hành động. Nếu bây giờ đi ngay, tuy xác suất rất nhỏ nhưng vẫn có thể gây nghi ngờ, Khổng Tử Dục vẫn thích ổn thỏa hơn, dù sao đã ổn thỏa vất vả nhiều năm liền, nếu thất bại vào phút cuối thì đáng tiếc lắm.
Người của ba nhà quý tộc thấy Lâm Hàn và Tiêu Nhã rời đi, người họ dẫn đến cũng đi, nơi này không còn người của Lâm Hàn nên họ quyết định nhanh chóng bàn bạc ngay tại đây.
Không lâu sau đó, Khổng Tử Dục tính toán Lâm Hàn đã đi được một lúc, sẽ không dấy lên nghi ngờ, anh ta mới bắt đầu.
Khổng Tử Dục đi thẳng tới trước mặt Khương Thư Nhai rồi đẩy cậu ta.
Thân thủ của Khương Thư Nhai coi như không tệ, nhưng lúc này cậu ta đang bận thảo luận với ông Khương kế tiếp nên bỏ phiếu thế nào, cả hai đang suy tính lợi và hại, không hề phòng bị nên lập tức bị đẩy ngã lên bàn.
Mặc dù không bị thương nhưng rất mất mặt.
Thấy là Khổng Tử Dục, Khương Thư Nhai lập tức giận tái mặt: “Thằng khốn này, mày muốn chết hả?”
Khương Thư Nhai hét lên, bò dậy định đánh Khổng Tử Dục. Trước đây Khổng Tử Dục ra tay với Khương Thư Nhai mấy lần đã khiến cậu ta cực kỳ bất mãn từ lâu, chỉ là trước đó vẫn chưa có cơ hội thôi.
Khổng Tử Dục thấy Khương Thư Nhai định đánh mình thì lập tức giả bộ sợ hãi chạy ra ngoài, nhìn thế nào cũng thấy anh ta có vẻ rất sợ hãi.
Lúc Khương Thư Nhai đang định đuổi theo thì bị Khổng Trung Thiên gọi lại.
Dù Khổng Tử Dục có ngốc, Khổng Trung Thiên không thích đi chăng nữa, thậm chí không muốn nhận đứa con trai này, nhưng dù sao hiện tại anh ta cũng là cậu chủ lớn của nhà họ Khổng, tuy anh ta không là gì, đánh thì đánh thôi, thậm chí anh ta có chết cũng không sao, nhưng thể diện nhà họ Khổng không thể mất được. Trong hội nghị quý tộc, cậu chủ lớn nhà mình bị đánh ngay trước mặt tất cả các thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh thật sự quá mất mặt, Khổng Trung Thiên không biết để mặt mũi đi đâu.
“Cháu trai, bỏ qua chuyện này đi, cháu cũng biết tình hình của nó thế nào mà”, Khổng Trung Thiên lạnh lùng nói.
Lúc này ông Khương cũng chậm rì lên tiếng: “Bỏ đi, so đo với một tên ngốc làm gì, chúng ta còn phải nhanh chóng bàn bạc chính sự đây này”.
Khương Thư Nhai có chút bất mãn, nhưng nghĩ lại Khổng Tử Dục chỉ là một tên ngốc, hơn nữa cậu ta cũng hơi sợ Khổng Trung Thiên, điều chủ yếu nhất là trước mắt có chuyện quan trọng hơn, cậu ta lập tức bỏ qua, tiếp tục bàn bạc với ông Khương.
Chương 900: Thành ý
Sau chuyện của Khổng Tử Dục, Khương Thư Nhai cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thảo luận với mấy người ông Khương lát nữa nên bỏ phiếu thế nào.
“Hay lát nữa chúng ta đồng loạt bỏ phiếu, không theo thứ tự cụ thể nào cả, thế thì Lâm Hàn cũng sẽ không nhằm vào riêng một ai trong chúng ta. Nếu cậu ta thật sự tìm lý do để nhằm vào một trong số chúng ta thì coi như người đó xui xẻo”, Khổng Trung Thiên đề nghị.
Cả ba nhà đều không nói gì về đề nghị để ba nhà quý tộc liên minh lại với nhau, nếu Lâm Hàn nhằm vào ai thì hai nhà còn lại sẽ giúp, vì họ biết điều này không thực tế chút nào, dù là ai cũng không thể đảm bảo lúc đó đối phương sẽ thật sự giúp đỡ, khả năng cao là vẫn tự bảo vệ mình.
Suy cho cùng việc giúp quý tộc khác đối phó Lâm Hàn cũng không lợi là bao, ngược lại không giúp mà để Lâm Hàn với một nhà trong số họ cùng chịu thiệt hại, những nhà khác có thể thu được nhiều lợi ích hơn, đây là một chuyện tốt.
Chỉ có với thế lực bị Lâm Hàn nhằm vào mới là chuyện xấu.
Nên cũng không ai đưa ra đề nghị này, vì mọi người đều biết nó hoàn toàn không thực tế, ai cũng biết mình không phải người giữ chữ tín như vậy.
Sau khi Khổng Trung Thiên đưa ra đề nghị này, người của hai nhà quý tộc còn lại nhìn nhau, cả hai đều im lặng không nói, hiển nhiên là không đồng ý đề nghị này lắm.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, vẫn là không giữ được chữ tín.
Cho dù thật sự làm theo đề nghị của Khổng Trung Thiên thì vẫn có nhà quý tộc xui xẻo bị Lâm Hàn chĩa mũi nhọn vào, không ai muốn trở thành người xui xẻo này.
Hơn nữa khả năng cao là họ sẽ không giữ chữ tín, dù bây giờ đồng ý, lúc đó nhỡ có người cố tình bỏ phiếu chậm hơn hay làm gì khác thì chẳng phải sẽ hại hai nhà quý tộc còn lại, người đó nhất định sẽ không sao, thế thì cần so vận may làm gì nữa?
Hiển nhiên lời đề nghị này cũng hoàn toàn không có khả năng.
Lúc này Khổng Trung Thiên cũng nhận ra đề nghị của mình có thiếu sót rõ rệt, nó không thể thực hiện.
Nếu như phải có một thế lực bị Lâm Hàn nhằm vào thì cuộc đàm phán bây giờ cũng không thể tiếp tục và không thể xác định được một biện pháp đúng đắn, dù sao cũng không ai muốn trở thành thế lực xui xẻo.
Nhưng lúc này Khương Thư Nhai chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ta vội vàng khẽ nói: “Đúng rồi, chẳng phải Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến gần năm trăm người sao? Chắc chắn không phải tất cả những người này đều là cao thủ, vậy thì chúng ta cứ đồng ý cho Lâm Hàn tham dự hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này, đồng ý cho hắn vào Vùng Xám thành phố Thiên Kinh, nhưng khi hội nghị quý tộc bắt đầu, chúng ta kiểm tra tư cách là chẳng phải có thể lấy đây làm lý do để Lâm Hàn và nhà họ Tiêu rời khỏi hội nghị quý tộc, đồng thời dựa theo quy định, vi phạm sẽ không được tham dự hội nghị quý tộc trong vòng ba năm. Sau ba năm, mọi thứ đã khó nói, Lâm Hàn không thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh thì cũng không thể đạt được lợi ích. Ba năm không thể phát triển, có thể hắn sẽ rời khỏi thành phố Thiên Kinh hoặc không còn đáng sợ nữa, chúng ta hoàn toàn không cần sợ hắn”.
Sau khi Khương Thư Nhai đưa ra đề nghị này, mấy người có mặt ở đây đều sáng mắt lên.
“Hình như cũng ổn đó, nếu tất cả chúng ta đều đồng ý thì không có thế lực nào sẽ đắc tội Lâm Hàn, không ai trong chúng ta phải chịu thiệt thòi, sau này nhắc lại quy định này, chúng ta vốn đã có quy định này cũng không đến nỗi đắc tội Lâm Hàn đúng không?”, lúc này gia chủ nhà họ Chu vui mừng nói.
Sau khi suy nghĩ kỹ, ông Khương cũng khẽ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế, quả thật có thể làm vậy, ai bảo Lâm Hàn quên mất điều này, dẫn theo nhiều tay đấm bình thường đến làm trái quy định chứ? Cậu ta chỉ muốn có tư cách tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh nhưng không muốn tuân thủ quy định, thật nực cười”.
Ngay sau đó cả ba nhà quý tộc đều cho rằng điều này là khả thi, sau khi bàn kỹ lại, mỗi người đều cảm thấy không có vấn đề và hoàn toàn có thể thực hiện được. Dù sao quy định này cũng do bốn nhà quý tộc cùng đặt ra, tất cả đều là quy định rõ ràng, Lâm Hàn không thể lấy cớ đó để đối phó với bất cứ thế lực nào trong số họ.
Sau một đợt bàn bạc nữa, ba nhà quý tộc quyết định thực hiện cách này, còn lại cũng không có kế hoạch nào tốt hơn, chỉ có kế hoạch này là có lợi cho cả ba bên. Nó vừa có thể đuổi Lâm Hàn ra khỏi Vùng Xám Thiên Kinh, vừa không cần bất kỳ thế lực nào trong số họ phải đắc tội Lâm Hàn, mọi người đều không sao cả.
Sau khi đuổi Lâm Hàn đi, họ lại từ từ thương lượng kế hoạch tiếp theo là được.
Khi ba nhà quý tộc đang vui mừng ở đây, ở nơi khác Lâm Hàn và Khổng Tử Dục cuối cùng cũng lén gặp nhau thành công.
Lâm Hàn đợi trong nhà vệ sinh, sau đó bảo mấy người Tiêu Nhã và Tiểu Tây giúp thu xếp, dẫn đường cho Khổng Tử Dục đến đây đồng thời phụ trách trông chừng, không được để bất kỳ ai phát hiện chuyện xảy ra ở đây, không được để người khác biết Khổng Tử Dục lén gặp Lâm Hàn.
Lúc này dưới sự dẫn đường của Tiêu Nhã, cuối cùng Khổng Tử Dục cũng nhìn thấy bóng dáng Lâm Hàn. Khổng Tử Dục lập tức có chút cảm kích, anh ta chưa bao giờ gặp Lâm Hàn, thậm chí còn vì nhà họ Khổng mà có chút thù hận, nhưng sau khi Lâm Hàn vừa phát hiện ra ý đồ của mình liền phối hợp theo, điều này thật sự khiến Khổng Tử Dục khá cảm động.
Điều quan trọng hơn là Khổng Tử Dục còn biết Lâm Hàn đến từ nhà họ Lâm – một con quái vật khổng lồ, có thể được một người như vậy chiếu cố giúp đỡ, Khổng Tử Dục càng biết ơn hơn.
Khổng Tử Dục bước nhanh tới trước, hơi khom lưng kính cẩn gọi: “Cậu Lâm”.
Sự kính trọng của Khổng Tử Dục dành cho Lâm Hàn lúc này hoàn toàn khác với sự kiêu căng khó thuần của anh ta đối với Lâm Hàn trước đó, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì không giống như cùng một người.
Lâm Hàn nghe vậy thì xoay người lại, anh cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy hình ảnh này, có điều anh biết những dáng vẻ trước đây đều do Khổng Tử Dục giả vờ nên bây giờ cũng coi như nằm trong dự đoán, nhưng Khổng Tử Dục kính trọng anh, hạ thấp mình như thế cũng làm anh hơi bất ngờ và có chút khâm phục. Điều này đồng thời cũng khiến Lâm Hàn hiểu ra, Khổng Tử Dục đã có thể kính trọng anh như vậy, khả năng cao là anh ta đã đoán được thân phận của anh, nếu không sẽ không đến mức này.
Lúc này Khổng Tử Dục đang cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lâm Hàn, anh ta hối lỗi nói: “Cậu Lâm, lần trước ở trên đường tôi bất kính với cậu như vậy chỉ để che giấu tai mắt người khác, mong cậu không chấp tiểu nhân, có thể không so đo mà bỏ qua cho tôi”.
Nghe vậy, Lâm Hàn lập tức khoát tay bảo: “Những chuyện này tôi biết hết, tôi cũng không so đo đâu, anh không cần để ý. Bây giờ thời gian có hạn, chúng ta không có thời gian nói cụ thể, tôi chỉ hỏi anh vài câu đơn giản. Tôi hỏi gì, anh trả lời cái đó là được”.
Khổng Tử Dục hoàn hồn, anh ta cũng biết thời gian có hạn bèn vội gật đầu đồng ý: “Vâng, cậu Lâm cứ hỏi, miễn là tôi biết, tôi nhất định sẽ trả lời đúng sự thật”.
Lâm Hàn nghe thế thì thầm gật đầu, Khổng Tử Dục cũng coi như đủ thành ý, xem ra anh ta thật sự là người đáng để hợp tác.
Nhưng Lâm Hàn không lãng phí thời gian nữa mà hỏi thẳng: “Câu hỏi thứ nhất, anh đã biết hoặc đã đoán được thân phận thật sự của tôi phải không?”
Nghe lời Tiêu Nhã nói, mấy nhà quý tộc khác cũng định thế, muốn nương theo bậc thang này đi xuống.
Trước đó họ muốn nhắm vào Lâm Hàn, muốn anh phải xấu mặt nên không nghĩ quá nhiều.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại thì hình như lời Lâm Hàn nói là đúng, dù chuyện sau này thế nào thì bây giờ bọn họ đối xử với Lâm Hàn như thế, với một thế lực có thể sánh ngang với nhà quý tộc, đủ tư cách ngồi ngang hàng với họ như thế mà để người khác biết thì không hay.
Quý tộc có một sự khác biệt rất lớn với những thế lực vùng xám khác, có thể không bàn đến nguyên tắc nhưng quý tộc lại xem trọng sức ảnh hưởng của danh tiếng hơn, nếu sau bọn họ sẽ khó phát triển hơn trong tương lai, khó hợp tác với thế lực khác.
Nhưng lần này Lâm Hàn lại không có ý định đó, anh trực tiếp lắc đầu đó: “Không cần đâu, nếu bọn họ đã không muốn cho tôi vị trí ngồi, không muốn tôn trọng tôi thì tôi cần gì phải ép buộc họ?”
Lâm Hàn cố ý lên tiếng trước khi nhóm quý tộc đó kịp nói gì khiến cả đám nghẹn họng, không tiện gỡ gạc gì vì dù sao người ta cũng đã chặn họng mất rồi.
Tiêu Nhã nghe Lâm Hàn bảo thế thì hơi bất ngờ, chuyện chỗ ngồi này trước đó bọn họ không có tính tới nên cũng không bàn trước xem nên phản ứng thế nào mới đúng, chỉ biết giải quyết theo tình huống.
Nên lúc nãy Tiêu Nhã mới nói thế để hai bên có một bậc thang đi xuống, trực tiếp bỏ qua chuyện này để sang bước tiếp theo.
Nhưng hình như Lâm Hàn không nghĩ thế, anh còn muốn lợi dụng chuyện này, Tiêu Nhã không hiểu tính Lâm Hàn là mấy nhưng bản thân cô ấy lại khá tin tưởng anh nên ngậm miệng lại để phối hợp.
Những người còn lại nghe thế thì sắc mặt hơi ngượng ngùng, dù tiếp theo đây có xảy ra chuyện gì thì lần này bọn họ đã thua thiệt ít nhiều, chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì thanh danh của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng.
Còn việc nó có bị lan truyền hay không thì tất nhiên là có, Lâm Hàn đã nói đến thế rồi, người khác không mang đi kể thì Lâm Hàn cũng sẽ kể ra thôi, dùng nó để bôi nhọ danh tiếng của đám quý tộc.
Bấy giờ, người của nhà quý tộc cũng không biết phải giải quyết chuyện này thế nào, ai cũng im lặng nhìn anh.
Lâm Hàn cũng không quan tâm, anh trực tiếp đi tới một chiếc bàn và dừng lại nói: “Mọi người còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau bắt đầu cuộc họp đi, tôi đứng đây là được”.
Đám quý tộc nhìn vị trí Lâm Hàn đứng, sắc mặt trở nên tối tăm.
Anh đang đứng ở ngay vị trí bàn thứ nhất, quay lại nhìn những thế lực khác, nó chính là vị trí trung tâm, vị trí cao nhất.
Khi sắp xếp chỗ ngồi, đám quý tộc cũng biết đến vị trí đó nhưng vì thực lực của bốn nhà quý tộc cũng không chênh lệch là mấy nên dứt khoát để trống chỗ đó, bọn họ ngồi xuống dưới, xem như ngồi ngang hàng nhau.
Thế mà bây giờ chẳng hiểu thế nào Lâm Hàn lại đứng ở ngay vị trí đó, ý nói rằng địa vị của anh cao hơn đám quý tộc bọn họ nhiều.
Đám người đó không tin rằng Lâm Hàn chỉ vô tình đứng ở đó, có thể thấy đây là ý đồ của anh.
Tiêu Nhã thấy thế thì lặng lẽ bật cười, tên Lâm Hàn này đáng ghét thật.
Nhưng Tiêu Nhã không biết làm thế sẽ có hậu quả thế nào, cô ấy chỉ cần tin tưởng Lâm Hàn, phối hợp với anh là được.
Chắc chắn đám quý tộc kia sẽ bực bội, bọn họ là quý tộc, là thế lực cao nhất Hoa Hạ, luôn được tất cả mọi người ngước lên nhìn, làm gì có chuyện bị đè xuống thấp hơn người ta một bậc thế này.
“Đúng là làm bừa mà! Mau rời khỏi vị trí đó đi!", sắc mặt Khổng Trung Thiên âm u nói.
Gia chủ nhà họ Chu cũng khẽ nhíu mày bảo: “Cậu Lâm, cậu làm thế có hơi quá đáng”.
“Đúng vậy, đừng làm bừa như thế”, ông Khương cũng đanh mặt nói.
Có thể thấy ba quý tộc lớn đều nổi giận.
Lâm Hàn vẫn hờ hững không quan tâm, thật ra anh làm thế này cũng không có lợi là mấy, hành động này chủ yếu là để dập tắt cái oai của ba quý tộc này mà thôi, dù sao Lâm Hàn cũng chuẩn bị thống lĩnh tất cả những nhà quý tộc này nên cứ để bọn họ quen với cảm giác phải cúi đầu trước người khác, quen với cảm giác đứng dưới kẻ thù trước, sẽ có lợi cho họ về sau.
“Sao thế?”, Lâm Hàn cười lạnh lùng nói: “Quý tộc các người đối xử với khách như thế hả? Không cho ngồi thì thôi, cả chỗ đứng cũng muốn quyết định? Chẳng lẽ các người muốn tôi đứng bên ngoài sân vận động?”
“Ấy, không phải thế, không phải chúng tôi muốn chọn chỗ cậu đứng nhưng cái vị trí cậu chọn…”, ông Khương lộ vẻ xấu hổ, ông ta không muốn đắc tội với Lâm Hàn, anh nói thế khiến ông ta cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Cậu Lâm, chỉ cần cậu không đứng đó thì những chỗ khác cậu muốn đứng đâu cũng được, chúng tôi sẽ không hỏi tới”, Khổng Trung Thiên cũng lên tiếng.
“Đúng vậy, chúng tôi không cố tình muốn làm khó cậu, cậu đừng nói thế tội chúng tôi”, gia chủ nhà họ Chu cũng nói theo.
Lâm Hàn lại lắc đầu, không muốn cân nhắc về những lời đó, nói thẳng: “Tôi cảm thấy vị trí này cũng chẳng có gì mà? Rõ ràng là các người cố tình làm khó tôi, tôi cứ thích đứng đây đấy, bây giờ một là các người bắt đầu hội nghị, hai là đừng làm nữa. Cùng lắm thì chúng ta cứ đánh nhau luôn cho xong, các người ai không đồng ý thì cứ đứng ra, chúng ta đánh nhau!”
Tiêu Nhã bên dưới thấy thế thì lặng lẽ bật cười, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Lâm Hàn không chịu nói lý, đúng là hơi buồn cười.
Phần lớn thế lực vùng xám thành phố Thiên Kinh thấy thế, tuy biết Lâm Hàn đang muốn làm khó mấy nhà quý tộc nhưng dường như chuyện này không liên quan gì tới họ, Lâm Hàn làm khó đám quý tộc chứ đâu có làm gì họ, ngược lại ngồi xem cảnh này còn khá là vui ấy chứ.
Về phần ba quý tộc lớn thì lại không được vui như thế, bọn họ tức đến nỗi cắn răng nghiến lợi, nhìn nhau, ai cũng chần chừ.
Tất nhiên bọn họ không muốn cho Lâm Hàn đứng đây, đó là sự sỉ nhục với tất cả bọn họ nhưng bây giờ anh không chịu nói lý lại khiến người ta đau đầu.
Bọn họ đã đánh giá sai thực lực của Lâm Hàn, ít nhất anh cũng phải lợi hại hơn nhà họ Chu và nhà họ Khương đang bị tổn thất, và cũng không thua kém gì nhà họ Khổng.
Anh đã nói cực kỳ rõ ràng, ai đứng ra phản đối thì sẽ có trận chiến đầu tiên, ai dám ý kiến nữa?
Khổng Trung Thiên nhìn hai người còn lại, gia chủ nhà họ Chu và nhà họ Khương đều không muốn làm thế, bọn họ cũng nhìn Khổng Trung Thiên, ông ta luôn làm việc cẩn thận nên lại càng không muốn bốc đồng.
Tuy bọn họ có thể liên kết với nhau để nhắm vào Lâm Hàn, nhưng để một mình nhà họ Khổng làm chuyện đó thì chắc chắn là không, dù có chiến thắng cũng sẽ tổn hao rất nhiều, đúng là mất nhiều hơn được.
Bấy giờ, gia chủ của ba quý tộc lớn đều không muốn anh đứng đó, nhưng chẳng ai dám đứng ra phản đối lời anh, cảnh tượng trông có vẻ khá là hài hước.
Chương 897: Bắt đầu hội nghị bỏ phiếu
Tiêu Nhã nhìn cảnh tượng trước mặt cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Rõ ràng ba quý tộc này đều không muốn, thậm chí rất không tình nguyện để Lâm Hàn đứng ở vị trí cao nhất kia, nhưng lại không có quý tộc nào chịu đứng ra đắc tội Lâm Hàn trước, chỉ đưa mắt nhìn nhau, đều đang do dự thoái thác.
“Ông chủ Khổng, bây giờ ông là quý tộc mạnh nhất, hay là ông đến đi”, ông Khương khách sáo nói.
Khổng Trung Thiên vội lắc đầu, đùa gì thế, sao ông ta có thể đi đắc tội Lâm Hàn trước được, như thế chẳng phải là hại nhà họ Khổng sao?
Khổng Trung Thiên vội nói: “Không không không, ông Khương có vai vế lớn nhất, chuyện này theo lý mà nói ông mới là người có tư cách nhất, hay là ông đến đi?”
Ông chủ Chu thì không nói gì, không muốn xen vào chuyện này, quá lắm thì cứ kéo dài thời gian như thế thôi.
Mấy gia chủ cứ mãi “nhường nhau” như thế mấy phút đồng hồ, nhưng vẫn không có quý tộc nào chịu đi đắc tội với Lâm Hàn đầu tiên.
Cuối cùng, ba quý tộc cũng hết cách, chỉ có thể thỏa hiệp, dứt khoát mặc kệ Lâm Hàn, Lâm Hàn thích đứng ở vị trí cao nhất thì cứ để anh đứng đi, dù sao lát nữa chắc chắn tất cả đều sẽ bỏ phiếu phủ quyết Lâm Hàn, khiến Lâm Hàn rời khỏi hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này, để Lâm Hàn đứng trước một lát cũng không sao, sao phải vì chút chuyện này đi đắc tội với Lâm Hàn chứ, thật sự là không có lời.
“Nếu thế thì chúng ta bắt đầu hội nghị trước đã, đợi kết thúc hội nghị rồi tính sau, nếu cậu Lâm phải rời đi thì đương nhiên sẽ không cần đứng ở đây nữa, chỉ đứng một lúc cũng không sao, mà nếu cậu Lâm ở lại, chúng ta lại sắp xếp vị trí sau”, Khổng Trung Thiên đề nghị.
Chủ nhà họ Chu và nhà họ Khương nghe vậy đều lập tức đồng ý, bọn họ đều không muốn đắc tội với Lâm Hàn, chỉ cần không bảo bọn họ đắc tội với anh là được.
“Tôi cảm thấy ổn đấy”, chủ nhà họ Chu nói.
“Tôi cũng cảm thấy thế”, ông Khương cũng nói theo.
Tiêu Nhã ở bên cạnh thấy thế thì thầm cảm thấy buồn cười, nhưng cũng hiểu bọn họ không muốn đắc tội với Lâm Hàn cũng là chuyện bình thường, nếu là Tiêu Nhã, cô ấy cũng không muốn đắc tội với Lâm Hàn, có lẽ kết thúc như vậy là được rồi.
“Vậy nếu thế thì chúng ta mau bắt đầu thôi, đã đến lúc bắt đầu hội nghị quý tộc rồi, huống hồ chúng ta còn phải mở một cuộc họp nhỏ trước hội nghị nữa”, Tiêu Nhã nói thẳng.
Đương nhiên ba quý tộc còn lại cũng đồng ý, bây giờ bọn họ hoàn toàn không muốn khiến Lâm Hàn mất mặt, chỉ muốn mau chóng bắt đầu cuộc họp nhỏ, sau đó bỏ phiếu tiễn cái tên Lâm Hàn khiến người ta đau đầu này đi.
Gia chủ của bốn quý tộc nhanh chóng ngồi xuống, vẫn theo vị trí sắp xếp lúc trước, còn quản lý cấp cao và vệ sĩ gia chủ mang đến thì đứng ở phía sau bọn họ, Tiểu Tây và một cao thủ khác của Tôn Hàn Các cũng đứng hai bên trái phải sau lưng Lâm Hàn.
Thấy đã chuẩn bị xong xuôi, ông Khương cũng cầm micro lên, tuyên bố: “Các vị, hội nghị quý tộc Thiên Kinh mỗi năm một lần của chúng ta sắp bắt đầu, nhưng trước khi chính thức bắt đầu hội nghị quý tộc lần này, chúng ta phải mở một cuộc họp nhỏ trước, để bàn bạc xem tình hình của cậu Lâm thế này có nằm trong thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh chúng ta không, điều này cũng sẽ liên quan đế việc cậu ấy có tư cách tham gia hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này không, hy vọng các vị đều sẽ bỏ phiếu một cách lý trí”.
Ông Khương thân là gia chủ lớn tuổi nhất trong bốn quý tộc, cho nên chuyện chủ trì hội nghị quý tộc vẫn luôn do cụ ta làm, lúc nói ra hai chữ “lý trí” cụ ta còn cố ý nhấn mạnh, hàm ý vô cùng rõ ràng, chính là bảo bọn họ không được bỏ phiếu lung tung, nhất định phải nhất trí đối ngoại, phủ quyết Lâm Hàn, khiến Lâm Hàn rời khỏi nơi này, không tham gia vào hội nghị quý tộc Thiên Kinh sau đó.
Thấy thế Lâm Hàn chỉ cười, không quan tâm đến trò vặt của ông Khương, điều này trước đó anh đã nghĩ tới.
Muốn những thế lực ngầm này giúp đỡ Lâm Hàn cũng có khả năng, nhưng tiền đề là biểu quyết những quý tộc này.
Nếu ba quý tộc đều phủ quyết Lâm Hàn, các thế lực còn lại dù cảm thấy Lâm Hàn có thể xem như thế lực Vùng Xám Thiên Kinh cũng không dám bỏ phiếu, dù sao đa số đều phủ quyết Lâm Hàn thì một số ít thế lực ủng hộ Lâm Hàn đều sẽ bị ảnh hưởng nhất định, chắc chắn sẽ nhận được lợi ích ít hơn trong hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh, thậm chí sau này còn sẽ bị trả thù.
Dù sao đối với quý tộc ở tít trên cao, muốn đối phó với mấy thế gia bọn họ thật sự là quá dễ dàng, dễ như ăn bánh vậy, tùy tiện dùng một chút thủ đoạn cũng đủ giày vò những thế gia này rất lâu, thậm chí còn không thể trở mình.
Cho nên quan trọng là giải quyết mấy quý tộc này, phải nghĩ cách ép bọn họ chấp nhận Lâm Hàn, nếu thật sự không thể cũng sẽ có cách khác, những chuyện này trước đó Lâm Hàn và Tiêu Nhã đã suy tính kỹ lưỡng rồi.
Kế hoạch lần này, dù Lâm Hàn và Tiêu Nhã không bàn bạc chuẩn bị bao lâu, nhưng cũng mất tận mười mấy tiếng, đã xem xét rất toàn diện, suy nghĩ đến tất cả trường hợp rồi, cũng đã tính luôn cách ứng biến, thậm chí còn chuẩn bị tới mấy kế hoạch dự phòng.
Cũng như thế mới có thể khiến Tiêu Nhã yên tâm tiến hành kế hoạch hơi khoa trương này với Lâm Hàn, nếu không dù Tiêu Nhã có tin tưởng Lâm Hàn đến mức nào, quan hệ giữa cả hai có tốt bao nhiêu, cô ấy cũng không thể đánh cược số phận của cả nhà họ Tiêu để chơi với Lâm Hàn được. Dù sao nhà họ Tiêu là trách nhiệm của Tiêu Nhã, dù tình hình thế nào, Tiêu Nhã cũng phải chịu trách nhiệm với nhà họ Tiêu, thậm chí có hy sinh bản thân cũng phải bảo vệ nhà họ Tiêu, đây đều là giác ngộ của Tiêu Nhã, mà không có những giác ngộ này, thì dù Tiêu Nhã có năng lực hơn nữa cũng không thể kế thừa vị trí chủ nhà họ Tiêu sớm như vậy được. Người làm gia chủ, không chỉ cần thiên phú và năng lực còn phải có tâm lý, giác ngộ cũng cực kỳ quan trọn, nhất định phải đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu.
Có đôi khi Lâm Hàn cảm thấy như thế thật không đáng, nhưng theo thời gian, anh cũng dần hiểu được, dù sao gia tộc tồn tại trăm năm thế này, cảm giác tự hào về gia tộc là thứ được dạy dỗ từ nhỏ, cho nên làm như thế cũng là gia chủ của gia tộc cam tâm tình nguyện.
Hội nghị lần này nhanh chóng bắt đầu.
“Đầu tiên, tôi sẽ nói rõ tình hình trước mắt cho mọi người hiểu, sau đó cậu Lâm sẽ tự nói lại tình huống của bản thân, rồi chúng ta sẽ có thể tiến hành bỏ phiếu biểu quyết, không cần thêm bước nào khác nữa. À đúng rồi, lúc bỏ phiếu, bốn quý tộc sẽ tiến hành bỏ phiếu trước, mỗi phiếu của một quý tộc bằng với mười phiếu, tất cả thế lực còn lại tính là một phiếu, mọi người không có ý kiến chứ?”, lúc này, ông Khương đứng lên nói.
Dù ông Khương nói chuyện với gia chủ của tất cả các thế lực ở đây, nhưng lại nhìn về phía Lâm Hàn và Tiêu Nhã, những người khác phản đối hay không cũng không sao, chủ yếu là xem Tiêu Nhã và Lâm Hàn có ý kiến gì không.
Ông Khương cũng muốn mau chóng tiến hành bỏ phiếu, tiễn nhân vật phiền phức là Lâm Hàn đi, lúc này, cụ ta thật sự không muốn có bất hòa gì thêm với Lâm Hàn nữa cả.
Chương 898: Tôi đến là để gây sự
Dù ông Khương muốn mau chóng tiễn Lâm Hàn đi, nhà họ Chu và nhà họ Khổng ở đây cũng muốn thế.
Nhưng bọn họ đều không muốn đắc tội với Lâm Hàn, cho nên bỏ phiếu thế này cũng là muốn làm màu một chút, ít nhất không thể khiến Lâm Hàn có cớ bất mãn, có cớ đối phó với bọn họ.
Lâm Hàn nghe xong cũng chỉ gật nhẹ đầu, dù không tính là tốt nhưng cũng coi như có lý, chỉ cần có lý thì anh cũng không sợ.
Tiêu Nhã cũng không xoi mói được gì, nhìn về phía Lâm Hàn, để Lâm Hàn quyết định.
Lúc này Lâm Hàn cũng gật đầu nói: “Tôi cảm thấy không có vấn đề gì, cứ làm như thế đi”.
“Được”, nghe vậy, ông Khương thầm thở phào, chỉ sợ Lâm Hàn đưa ra yêu cầu quá đáng gì.
Đương nhiên mấy quý tộc khác cũng không có ý kiến.
Lúc này ông Khương chậm rãi nói: “Vậy tôi sẽ đại diện nói về chuyện của cậu Lâm trước, tôi là đại diện cho mấy quý tộc ở đây, không phải đại diện cho cá nhân tôi, cho nên có gì không đúng thì xin đừng trách tôi”.
Trước khi nói, ông Khương còn không quên phủi bỏ trách nhiệm, tránh Lâm Hàn tìm mình gây sự.
Lâm Hàn gật đầu, nhìn ông Khương, ra hiệu với ông ta là không có vấn đề, có thể nói tiếp rồi.
Ông Khương lập tức bảo: “Theo tin tức của chúng tôi, cậu Lâm không phải người địa phương Thiên Kinh, lúc trước cũng chưa từng phát triển ở thành phố Thiên Kinh, sau này tham dự vào cuộc chiến quý tộc lần trước, cho nên có được một ít sản nghiệp, trong đó chủ yếu bao gồm mấy công ty như truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, quy mô sản nghiệp trước mắt có thể sánh bằng các thế gia trong Vùng Xám thành phố Thiên Kinh chúng ta, nhưng về phương diện cao thủ, lúc trước cậu Lâm chưa từng đóng quân ở thành phố Thiên Kinh, ngoài người dẫn đến lần trước cũng chỉ có người dẫn đến lần này thôi. Tổng thể chính là như thế, cụ thể cậu Lâm có được xem là thế lực của thành phố Thiên Kinh không, mọi người đều có quan điểm của mình, cứ quyết định qua việc bỏ phiếu là được. Sau đây cậu Lâm sẽ giải thích một chút rồi để các quý tộc bỏ phiếu, sau đó tất cả các thế lực còn lại của thành phố Thiên Kinh sẽ bỏ phiếu”.
Nói xong, ông Khương cũng thấy hơi bực bội, những sản nghiệp này của Lâm Hàn đều lấy từ nhà họ Khương và nhà họ Chu, trong đó chủ yếu là từ nhà họ Khương, nói cách khác Lâm Hàn có tư cách nói chuyện ở nơi này, thật ra là do nhà họ Khương bọn họ đưa cho.
Nghĩ đến đây, ông Khương lập tức thấy hơi hối hận, sớm biết thế thế lúc trước đã nghĩ cách đọ sức với Lâm Hàn một chút, dù tổn thất nhiều hơn, cũng không thể đưa sản nghiệp của thành phố Thiên Kinh cho Lâm Hàn, đặc biệt là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nghĩ lại, ông Khương cảm thấy rất lỗ.
Nghe xong, Lâm Hàn và Tiêu Nhã nhìn nhau, cũng cảm thấy không có vấn đề gì, đây đều là sự thật.
Lâm Hàn cũng bắt đầu chuẩn bị nói về bản thân mình.
Mấy quý tộc lập tức nhìn chằm chằm Lâm Hàn, muốn xem thử Lâm Hàn sẽ nói thế nào.
Ngay cả các thế lực của thành phố Thiên Kinh cũng nhìn chằm chằm Lâm Hàn, muốn xem Lâm Hàn sẽ làm thế nào.
Những điều ông Khương nói khi nãy, các thế lực ở đây gần như đều đã biết, khoảng thời gian này cũng đã nghe nói rồi.
Theo tình huống trước mắt Lâm Hàn gần như không có khả năng được xem là thế lực của thành phố Thiên Kinh, chắc chắn sẽ bị bỏ phiếu phủ quyết.
Lúc này, Lâm Hàn bắt đầu nói: “Khi nãy ông Khương đã nói về tình hình của tôi, đại khái chính là như thế, tôi không muốn bổ sung gì nhiều, chỉ tùy tiện giới thiệu về bản thân một chút, mọi người cũng có thể không quan tâm”.
Nghe thấy Lâm Hàn nói thế, các thế lực ở đây đều hơi khó hiểu, không hiểu Lâm Hàn có ý đồ gì, đặc biệt là người của mấy quý tộc, ai cũng nhìn chằm chằm vào anh.
Lúc này Lâm Hàn dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Thật ra có thể được xem là thế lực của thành phố Thiên Kinh hay không cũng không quan trọng với tôi, dù sao sản nghiệp của tôi ở nơi khác cũng không ít, không nhất thiết phải tiến vào thành phố Thiên Kinh”.
Nghe thấy lời của Lâm Hàn, đa số những thế lực ở đây đều cười thầm, hoàn toàn không tin cách nói này của Lâm Hàn, ai cũng biết Lâm Hàn rất muốn trở thành thế lực ở thành phố Thiên Kinh, vì vị trí địa lý, Vùng Xám Thiên Kinh và các Vùng Xám khác có khác biệt rất lớn, đầu tiên là Vùng Xám thành phố Thiên Kinh có lợi nhuận cực kỳ phong phú.
Mà khi các thế lực của Vùng Xám khác chỉ có thể làm ăn kiếm lợi nhuận từ việc làm ăn trong Vùng Xám, thành phố Thiên Kinh đã bắt đầu làm việc chính đáng từ lâu. Trước mắt, rất nhiều lợi nhuận của những thế lực ở Vùng Xám thành phố Thiên Kinh đều là từ việc làm ăn chính đáng, cùng lắm thì thỉnh thoảng chỉ chạm vào giới hạn một chút thôi, như là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh kia, dù là nhà họ Khương làm việc ngang ngược không tuân theo quy tắc kinh doanh của các gia tộc cũng đều là làm ăn chính đáng, tuy có xen vào một chút quy tắc ngầm, nhưng vẫn hoàn toàn hợp pháp.
Thậm chí việc làm ăn của Vùng Xám thành phố Thiên Kinh còn hợp tác với những quốc gia khác, có thể nói là lợi nhuận phong phú, những Vùng Xám khác hoàn toàn không thể sánh bằng.
Cho nên từ xưa đến này, Vùng Xám Thiên Kinh vẫn luôn là nơi mà các thế lực khác ngóng trông, đều muốn tiến vào, nhưng không phải thế lực nào cũng có năng lực, đặc biệt là các thế lực phát triển ở Vùng Xám thành phố Thiên Kinh, vì được thiên nhiên ưu ái nên bọn họ có thể phát triển tốt hơn, thực lực tăng mạnh hơn, cho nên những thế lực bên ngoài càng không thể sánh bằng, điều này cũng khiến ngày càng có ít thế lực có thể tiến vào Vùng Xám Thiên Kinh, thậm chí gần như là không có.
Thứ hai, những thế lực của Vùng Xám khác hoàn toàn không có mối quan hệ rộng như thế lực ở thành phố Thiên Kinh, đừng xem thường mối quan hệ, ngoài mặt thì thấy không ảnh hưởng gì, nhưng thật ra lúc thật sự gặp chuyện lại có ảnh hưởng rất lớn.
Giống như lần trước, tuy Lâm Hàn có thể thuận lợi giúp nhà họ Tiêu thay đổi tình thế, đánh bại nhà họ Chu và nhà họ Khương, thực lực và kế hoạch là rất quan trọng, nhưng trên thực tế mối quan hệ mới là quan trọng nhất. Không có mối quan hệ, Lâm Hàn và nhà họ Tiêu hoàn toàn không có thời gian, cũng không có cách đối phó với liên quân nhà họ Chu và nhà họ Khương.
Mà Lâm Hàn lại không quan tâm những thứ này, có thể nói là người khác có thể nghi ngờ có thể không tin nhưng lại không thể nói gì.
Lúc này Lâm Hàn lại nói tiếp: “Tôi chỉ nói sơ qua quan hệ của mình và bốn quý tộc, những việc khác tôi cũng lười nhiều lời. Nhà họ Tiêu đương nhiên không cần phải nói, là bạn hợp tác của tôi, nhà họ Chu và nhà họ Khương càng không cần nói, là kẻ thù của tôi. Còn nhà họ Khổng, dù lúc trước không có mâu thuẫn gì, nhưng tôi từng bị ám sát, sau khi điều tra, tôi được biết là do nhà họ Khổng sắp xếp. Cho nên, lần này, những chuyện khác đều có thể để sau, tôi sẽ xác định kẻ thù lớn nhất của mình trước, sau đó xử lý kẻ đó, cho dù tôi chịu thiệt hại nặng nề cũng nhất định phải giết chết kẻ đó. Con người tôi chính là như thế, không thích giữ lại kẻ thù, không thích giữ lại tai họa, cho nên lần này tôi cũng dẫn đến rất nhiều cao thủ, đông hơn số cao thủ tôi dẫn đến Thiên Kinh lần trước rất nhiều! Được rồi, tôi chỉ muốn nói những điều này thôi, nếu mọi người không còn gì để nói thì có thể mau chóng bắt đầu bỏ phiếu, tôi rất chờ mong xem mọi người sẽ bỏ phiếu như thế nào đấy”.
Chương 899: Chuẩn bị gặp nhau
Lâm Hàn vừa dứt lời, nét mặt của các quý tộc có mặt ở đây đều có chút xấu hổ.
Vốn dĩ họ không muốn nghe theo lời Lâm Hàn cho lắm, chung quy dù Lâm Hàn có nói thế nào, họ cũng không thể nói được gì, chỉ cần làm bộ tôn trọng Lâm Hàn, sau khi nghe xong thì tiến hành bỏ phiếu, mọi người cùng nhau tiễn Lâm Hàn đi là được.
Kết quả không ai ngờ Lâm Hàn sẽ nói những câu như vậy.
Lời này có ý gì quá rõ ràng, ý của Lâm Hàn là đến gây sự!
Tuy các quý tộc ở đây đều cho rằng Lâm Hàn chỉ đang dọa họ mà thôi, nhưng họ lại không dám cược. Dù sao theo những việc Lâm Hàn đã làm trước đó, Lâm Hàn thật sự không phải người chú trọng khuôn phép, rất có khả năng sẽ làm ra chuyện cược mạng sống để đối đầu với họ.
Lúc đó dù họ đã đuổi Lâm Hàn ra khỏi Vùng Xám thành phố Thiên Kinh thành công, một thế lực trong số họ cũng sẽ chịu sự trả thù của Lâm Hàn.
Cho dù thật sự có thể chiến thắng Lâm Hàn thì e rằng họ cũng bị thương nghiêm trọng, huống hồ trong số những người đang ngồi ở đây, ngoại trừ nhà họ Khổng có thực lực đối phó Lâm Hàn, nhà họ Chu và nhà họ Khương cũng không có thực lực này. Và dù nhà họ Khổng có thể đối phó với Lâm Hàn cũng chắc chắn sẽ bị thiệt hại nặng nề.
Hơn nữa theo lời Lâm Hàn, lần này anh mang đến nhiều cao thủ hơn so với lần trước.
Lần trước số cao thủ mà Lâm Hàn mang đến Vùng Xám Thiên Kinh cũng không ít mà đã đủ đánh với các quý tộc, về mặt thực lực anh đã vượt qua nhà họ Chu và nhà họ Khương, cũng đủ làm nhà họ Khổng đau đầu. Nếu lần này mang đến nhiều cao thủ hơn thì khác nào khiến người ta tuyệt vọng hơn chứ, thậm chí có thể đến cả nhà họ Khổng cũng không phải đối thủ của Lâm Hàn.
Tuy Lâm Hàn chỉ có thể đối phó với một thế lực, không thể đối phó với tất cả mọi người, nhưng không ai muốn trở thành thế lực bị đối phó này cả.
Mặc dù mấy nhà quý tộc liên minh lại với nhau hoàn toàn có thể đối phó với Lâm Hàn, nhưng vấn đề là họ không thể liên minh.
Không cần nói nhà họ Khổng, chỉ tính nhà họ Chu và nhà họ Khương hiện tại thôi thì tới lúc đó cũng không thể liên minh, dù sao cũng không ai muốn để gia tộc mình chịu tổn thất lớn đi cứu một thế lực khác, dù có liên minh thật ra cũng chỉ là cùng hưởng lợi ích tạm thời mà thôi.
Cũng giống như bây giờ, nhà họ Chu và nhà họ Khương chuẩn bị liên minh đối phó nhà họ Khổng vì lợi ích riêng của mình, nhưng họ chắc chắn sẽ không ra tay thật, làm vậy thì tổn hại quá lớn, họ chỉ muốn liên minh với nhau để đạt được một chút lợi ích thôi.
Nhất thời vẻ mặt của các quý tộc đều không khỏi có chút khó coi và khó xử, không ai trong số họ muốn đắc tội Lâm Hàn.
Tiêu Nhã ở một bên thấy vậy thì thầm bật cười trong lòng, Tiêu Nhã cũng không bất ngờ trước tình cảnh này vì trước đó cô ấy đã bàn bạc và xác định với Lâm Hàn. Lúc đó khi biết Lâm Hàn định làm như vậy, Tiêu Nhã cảm thấy vừa buồn cười vừa không chân thật, nhưng sau khi Lâm Hàn giải thích đạo lý trong dự định đó cũng đã được Tiêu Nhã tán thành. Cuối cùng tổng hợp lại các lý do thoái thác, họ vẫn xác định lý do này và cảm thấy nó có hiệu quả nhất.
Tất nhiên cũng không phải đơn giản như những gì Lâm Hàn nói, dù sao cũng là gia chủ của mấy nhà quý tộc, tất cả đều là người thông minh, muốn dựa vào một lời để thuyết phục ba nhà quý tộc lớn này thì có hơi ngây thơ.
Tiêu Nhã đợi một lát để ba nhà quý tộc do dự khó xử, khi cảm thấy đã đến lúc, cô ấy mới lên tiếng: “Tôi thấy các ông đều rất phân vân. Nếu đã vậy, tốt hơn là chúng ta nên nghỉ ngơi một lát, các ông suy nghĩ thật kỹ, sau đó tiếp tục hội nghị bỏ phiếu. Dù sao đây cũng là chuyện quan trọng, nhất định phải nghĩ cho kỹ, đúng không nào?”
Ba gia chủ nhà quý tộc nghe thấy lời Tiêu Nhã thì lập tức rực sáng đôi mắt, họ đang bối rối không biết nên làm thế nào, giờ nghe thấy lời đề nghị của Tiêu Nhã đương nhiên đều hết sức đồng ý.
“Tôi cảm thấy gia chủ Tiêu nói rất đúng, chuyện quan trọng như vậy chúng ta nhất định phải suy nghĩ cho kỹ rồi bỏ phiếu, tôi đồng ý nghỉ ngơi một lát”, gia chủ nhà họ Khổng vội bảo.
Gia chủ nhà họ Chu cũng nhanh chóng đáp: “Tôi cũng nghĩ chúng ta nên làm vậy, vừa lúc tôi cần suy nghĩ kỹ lại”.
Còn gia chủ nhà họ Khương đương nhiên cũng không có ý kiến gì, ông Khương vội vã gật đầu liên tục: “Tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta nghỉ một lát trước đi, lát nữa rồi tiếp tục hội nghị và tiến hành bỏ phiếu”.
Ngay sau đó mấy nhà quý tộc quyết định nghỉ giữa chừng.
Lâm Hàn thầm cười, cũng không làm phiền mấy người họ suy xét, anh và Tiêu Nhã rời đại sảnh đi dạo ở những nơi khác.
Lúc đi, Lâm Hàn cố ý nhìn thoáng qua Khổng Tử Dục để nhắc nhở anh ta bây giờ là thời điểm tiếp xúc riêng tốt nhất.
Khổng Tử Dục thấy thế thì lập tức hiểu ý, nhưng anh ta lại yên lặng chờ Lâm Hàn rời khỏi đại sảnh rồi hành động. Nếu bây giờ đi ngay, tuy xác suất rất nhỏ nhưng vẫn có thể gây nghi ngờ, Khổng Tử Dục vẫn thích ổn thỏa hơn, dù sao đã ổn thỏa vất vả nhiều năm liền, nếu thất bại vào phút cuối thì đáng tiếc lắm.
Người của ba nhà quý tộc thấy Lâm Hàn và Tiêu Nhã rời đi, người họ dẫn đến cũng đi, nơi này không còn người của Lâm Hàn nên họ quyết định nhanh chóng bàn bạc ngay tại đây.
Không lâu sau đó, Khổng Tử Dục tính toán Lâm Hàn đã đi được một lúc, sẽ không dấy lên nghi ngờ, anh ta mới bắt đầu.
Khổng Tử Dục đi thẳng tới trước mặt Khương Thư Nhai rồi đẩy cậu ta.
Thân thủ của Khương Thư Nhai coi như không tệ, nhưng lúc này cậu ta đang bận thảo luận với ông Khương kế tiếp nên bỏ phiếu thế nào, cả hai đang suy tính lợi và hại, không hề phòng bị nên lập tức bị đẩy ngã lên bàn.
Mặc dù không bị thương nhưng rất mất mặt.
Thấy là Khổng Tử Dục, Khương Thư Nhai lập tức giận tái mặt: “Thằng khốn này, mày muốn chết hả?”
Khương Thư Nhai hét lên, bò dậy định đánh Khổng Tử Dục. Trước đây Khổng Tử Dục ra tay với Khương Thư Nhai mấy lần đã khiến cậu ta cực kỳ bất mãn từ lâu, chỉ là trước đó vẫn chưa có cơ hội thôi.
Khổng Tử Dục thấy Khương Thư Nhai định đánh mình thì lập tức giả bộ sợ hãi chạy ra ngoài, nhìn thế nào cũng thấy anh ta có vẻ rất sợ hãi.
Lúc Khương Thư Nhai đang định đuổi theo thì bị Khổng Trung Thiên gọi lại.
Dù Khổng Tử Dục có ngốc, Khổng Trung Thiên không thích đi chăng nữa, thậm chí không muốn nhận đứa con trai này, nhưng dù sao hiện tại anh ta cũng là cậu chủ lớn của nhà họ Khổng, tuy anh ta không là gì, đánh thì đánh thôi, thậm chí anh ta có chết cũng không sao, nhưng thể diện nhà họ Khổng không thể mất được. Trong hội nghị quý tộc, cậu chủ lớn nhà mình bị đánh ngay trước mặt tất cả các thế lực Vùng Xám thành phố Thiên Kinh thật sự quá mất mặt, Khổng Trung Thiên không biết để mặt mũi đi đâu.
“Cháu trai, bỏ qua chuyện này đi, cháu cũng biết tình hình của nó thế nào mà”, Khổng Trung Thiên lạnh lùng nói.
Lúc này ông Khương cũng chậm rì lên tiếng: “Bỏ đi, so đo với một tên ngốc làm gì, chúng ta còn phải nhanh chóng bàn bạc chính sự đây này”.
Khương Thư Nhai có chút bất mãn, nhưng nghĩ lại Khổng Tử Dục chỉ là một tên ngốc, hơn nữa cậu ta cũng hơi sợ Khổng Trung Thiên, điều chủ yếu nhất là trước mắt có chuyện quan trọng hơn, cậu ta lập tức bỏ qua, tiếp tục bàn bạc với ông Khương.
Chương 900: Thành ý
Sau chuyện của Khổng Tử Dục, Khương Thư Nhai cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thảo luận với mấy người ông Khương lát nữa nên bỏ phiếu thế nào.
“Hay lát nữa chúng ta đồng loạt bỏ phiếu, không theo thứ tự cụ thể nào cả, thế thì Lâm Hàn cũng sẽ không nhằm vào riêng một ai trong chúng ta. Nếu cậu ta thật sự tìm lý do để nhằm vào một trong số chúng ta thì coi như người đó xui xẻo”, Khổng Trung Thiên đề nghị.
Cả ba nhà đều không nói gì về đề nghị để ba nhà quý tộc liên minh lại với nhau, nếu Lâm Hàn nhằm vào ai thì hai nhà còn lại sẽ giúp, vì họ biết điều này không thực tế chút nào, dù là ai cũng không thể đảm bảo lúc đó đối phương sẽ thật sự giúp đỡ, khả năng cao là vẫn tự bảo vệ mình.
Suy cho cùng việc giúp quý tộc khác đối phó Lâm Hàn cũng không lợi là bao, ngược lại không giúp mà để Lâm Hàn với một nhà trong số họ cùng chịu thiệt hại, những nhà khác có thể thu được nhiều lợi ích hơn, đây là một chuyện tốt.
Chỉ có với thế lực bị Lâm Hàn nhằm vào mới là chuyện xấu.
Nên cũng không ai đưa ra đề nghị này, vì mọi người đều biết nó hoàn toàn không thực tế, ai cũng biết mình không phải người giữ chữ tín như vậy.
Sau khi Khổng Trung Thiên đưa ra đề nghị này, người của hai nhà quý tộc còn lại nhìn nhau, cả hai đều im lặng không nói, hiển nhiên là không đồng ý đề nghị này lắm.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, vẫn là không giữ được chữ tín.
Cho dù thật sự làm theo đề nghị của Khổng Trung Thiên thì vẫn có nhà quý tộc xui xẻo bị Lâm Hàn chĩa mũi nhọn vào, không ai muốn trở thành người xui xẻo này.
Hơn nữa khả năng cao là họ sẽ không giữ chữ tín, dù bây giờ đồng ý, lúc đó nhỡ có người cố tình bỏ phiếu chậm hơn hay làm gì khác thì chẳng phải sẽ hại hai nhà quý tộc còn lại, người đó nhất định sẽ không sao, thế thì cần so vận may làm gì nữa?
Hiển nhiên lời đề nghị này cũng hoàn toàn không có khả năng.
Lúc này Khổng Trung Thiên cũng nhận ra đề nghị của mình có thiếu sót rõ rệt, nó không thể thực hiện.
Nếu như phải có một thế lực bị Lâm Hàn nhằm vào thì cuộc đàm phán bây giờ cũng không thể tiếp tục và không thể xác định được một biện pháp đúng đắn, dù sao cũng không ai muốn trở thành thế lực xui xẻo.
Nhưng lúc này Khương Thư Nhai chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ta vội vàng khẽ nói: “Đúng rồi, chẳng phải Lâm Hàn và nhà họ Tiêu mang đến gần năm trăm người sao? Chắc chắn không phải tất cả những người này đều là cao thủ, vậy thì chúng ta cứ đồng ý cho Lâm Hàn tham dự hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh lần này, đồng ý cho hắn vào Vùng Xám thành phố Thiên Kinh, nhưng khi hội nghị quý tộc bắt đầu, chúng ta kiểm tra tư cách là chẳng phải có thể lấy đây làm lý do để Lâm Hàn và nhà họ Tiêu rời khỏi hội nghị quý tộc, đồng thời dựa theo quy định, vi phạm sẽ không được tham dự hội nghị quý tộc trong vòng ba năm. Sau ba năm, mọi thứ đã khó nói, Lâm Hàn không thể tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh thì cũng không thể đạt được lợi ích. Ba năm không thể phát triển, có thể hắn sẽ rời khỏi thành phố Thiên Kinh hoặc không còn đáng sợ nữa, chúng ta hoàn toàn không cần sợ hắn”.
Sau khi Khương Thư Nhai đưa ra đề nghị này, mấy người có mặt ở đây đều sáng mắt lên.
“Hình như cũng ổn đó, nếu tất cả chúng ta đều đồng ý thì không có thế lực nào sẽ đắc tội Lâm Hàn, không ai trong chúng ta phải chịu thiệt thòi, sau này nhắc lại quy định này, chúng ta vốn đã có quy định này cũng không đến nỗi đắc tội Lâm Hàn đúng không?”, lúc này gia chủ nhà họ Chu vui mừng nói.
Sau khi suy nghĩ kỹ, ông Khương cũng khẽ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế, quả thật có thể làm vậy, ai bảo Lâm Hàn quên mất điều này, dẫn theo nhiều tay đấm bình thường đến làm trái quy định chứ? Cậu ta chỉ muốn có tư cách tham dự hội nghị quý tộc Thiên Kinh nhưng không muốn tuân thủ quy định, thật nực cười”.
Ngay sau đó cả ba nhà quý tộc đều cho rằng điều này là khả thi, sau khi bàn kỹ lại, mỗi người đều cảm thấy không có vấn đề và hoàn toàn có thể thực hiện được. Dù sao quy định này cũng do bốn nhà quý tộc cùng đặt ra, tất cả đều là quy định rõ ràng, Lâm Hàn không thể lấy cớ đó để đối phó với bất cứ thế lực nào trong số họ.
Sau một đợt bàn bạc nữa, ba nhà quý tộc quyết định thực hiện cách này, còn lại cũng không có kế hoạch nào tốt hơn, chỉ có kế hoạch này là có lợi cho cả ba bên. Nó vừa có thể đuổi Lâm Hàn ra khỏi Vùng Xám Thiên Kinh, vừa không cần bất kỳ thế lực nào trong số họ phải đắc tội Lâm Hàn, mọi người đều không sao cả.
Sau khi đuổi Lâm Hàn đi, họ lại từ từ thương lượng kế hoạch tiếp theo là được.
Khi ba nhà quý tộc đang vui mừng ở đây, ở nơi khác Lâm Hàn và Khổng Tử Dục cuối cùng cũng lén gặp nhau thành công.
Lâm Hàn đợi trong nhà vệ sinh, sau đó bảo mấy người Tiêu Nhã và Tiểu Tây giúp thu xếp, dẫn đường cho Khổng Tử Dục đến đây đồng thời phụ trách trông chừng, không được để bất kỳ ai phát hiện chuyện xảy ra ở đây, không được để người khác biết Khổng Tử Dục lén gặp Lâm Hàn.
Lúc này dưới sự dẫn đường của Tiêu Nhã, cuối cùng Khổng Tử Dục cũng nhìn thấy bóng dáng Lâm Hàn. Khổng Tử Dục lập tức có chút cảm kích, anh ta chưa bao giờ gặp Lâm Hàn, thậm chí còn vì nhà họ Khổng mà có chút thù hận, nhưng sau khi Lâm Hàn vừa phát hiện ra ý đồ của mình liền phối hợp theo, điều này thật sự khiến Khổng Tử Dục khá cảm động.
Điều quan trọng hơn là Khổng Tử Dục còn biết Lâm Hàn đến từ nhà họ Lâm – một con quái vật khổng lồ, có thể được một người như vậy chiếu cố giúp đỡ, Khổng Tử Dục càng biết ơn hơn.
Khổng Tử Dục bước nhanh tới trước, hơi khom lưng kính cẩn gọi: “Cậu Lâm”.
Sự kính trọng của Khổng Tử Dục dành cho Lâm Hàn lúc này hoàn toàn khác với sự kiêu căng khó thuần của anh ta đối với Lâm Hàn trước đó, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì không giống như cùng một người.
Lâm Hàn nghe vậy thì xoay người lại, anh cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy hình ảnh này, có điều anh biết những dáng vẻ trước đây đều do Khổng Tử Dục giả vờ nên bây giờ cũng coi như nằm trong dự đoán, nhưng Khổng Tử Dục kính trọng anh, hạ thấp mình như thế cũng làm anh hơi bất ngờ và có chút khâm phục. Điều này đồng thời cũng khiến Lâm Hàn hiểu ra, Khổng Tử Dục đã có thể kính trọng anh như vậy, khả năng cao là anh ta đã đoán được thân phận của anh, nếu không sẽ không đến mức này.
Lúc này Khổng Tử Dục đang cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lâm Hàn, anh ta hối lỗi nói: “Cậu Lâm, lần trước ở trên đường tôi bất kính với cậu như vậy chỉ để che giấu tai mắt người khác, mong cậu không chấp tiểu nhân, có thể không so đo mà bỏ qua cho tôi”.
Nghe vậy, Lâm Hàn lập tức khoát tay bảo: “Những chuyện này tôi biết hết, tôi cũng không so đo đâu, anh không cần để ý. Bây giờ thời gian có hạn, chúng ta không có thời gian nói cụ thể, tôi chỉ hỏi anh vài câu đơn giản. Tôi hỏi gì, anh trả lời cái đó là được”.
Khổng Tử Dục hoàn hồn, anh ta cũng biết thời gian có hạn bèn vội gật đầu đồng ý: “Vâng, cậu Lâm cứ hỏi, miễn là tôi biết, tôi nhất định sẽ trả lời đúng sự thật”.
Lâm Hàn nghe thế thì thầm gật đầu, Khổng Tử Dục cũng coi như đủ thành ý, xem ra anh ta thật sự là người đáng để hợp tác.
Nhưng Lâm Hàn không lãng phí thời gian nữa mà hỏi thẳng: “Câu hỏi thứ nhất, anh đã biết hoặc đã đoán được thân phận thật sự của tôi phải không?”
Bình luận facebook