Edit: Windy
Pakistan.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Tuyết Thuần xong, Lại Tư bắt tay vào làm việc, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Đao Dân thầm lau mồ hôi, tám tỷ quân hỏa ở Pakistan, phải để đương gia tự thân xuất mã, nói vậy bà chủ không có ở đây, không phải là đương gia đang buồn chán sao.
“Đương gia thật không cần gọi bà chủ trở về sao?” Đao Dân thầm nghĩ, mỗi lần anh báo cáo hành tung của bà chủ, ánh mắt thâm trầm của đương gia sẽ lộ ra mũi tên nhọn hoắt như muốn giết người, còn đáng sợ hơn so với việc gặp tập kích trên đường vận chuyển quân hỏa.
Trong lòng Đao Dân cùng Lam Dạ hiểu rất rõ, Lại đương gia thâm tàng bất lộ, lúc này không bộc phát là yên lặng trước bão táp. Chắc chắn có một ngày lộ ra, đến lúc đó sẽ có người chết không toàn thây.
Lại Tư đột nhiên đứng lên, Lam Dạ từng bước tiến lên, tâm lạnh lùng thiếu chút nữa thở phào nhẹ nhõm, cho là đương gia cuối cùng không nhịn được nữa, chịu hành động. Đương nhiên sẽ có việc phân phó.
Nhưng không ngờ, chẳng qua là hai tay Lại Tư đút vào túi, chân bước chậm rãi, mặt nhìn ra cửa sổ sát đất, thẫn thờ nhìn.
Anh chưa từng không muốn đem Tuyết Thuần mang về bên cạnh, nhưng, còn chưa phải lúc, thời khắc chưa đến. Tuyết Thuần, phóng túng em, là vì sẽ buộc em càng chặt hơn. Chỉ là, nếu em cứ như vậy tiếp, liền khó mà nói. Khả năng của anh có thể đi đến đâu, anh cũng chưa biết đây.
Xuyến Sở Sở lao từ trong bệnh viện ra, xô ngã một người phụ nữ, hoa quả rơi đầy đất.
“Thật xin lỗi.” Xuyến Sở Sở vội vàng nhặt lên, đưa cho người kia, mắt liền mở to, “Bác gái?”
Người phụ nữ một thân váy tây trang lão luyện, mặt tái nhợt miễn cưỡng cười cười, “Sở Sở à, Trình Lãng không ở cùng cháu sao?”
“Anh ấy và Tuyết Thuần ở trong phòng bệnh.” Xuyến Sở Sở có chút tức giận, nhất định là vừa cùng đi với Tuyết Thuần, “Bác gái, sắc mặt người không được tốt lắm, có phải không thoải mái hay không?”
“Không sao, hơi mệt thôi.” Trên mặt Trương Như Ý nhuộm một nét buồn rầu không giải thích được, “À, Tuyết Thuần cũng ở đây sao?”
Đôi mắt Tuyết Thuần nheo lại, “Đang ở chung với Trình Lãng, bác gái tìm cậu ấy làm gì?” Bác gái cũng vậy, nhiều năm trước liền thích Tuyết Thuần nhu thuận.
“Có chút việc tìm nó. Đúng rồi, bác ở Trung Quốc không lâu lắm, trước tiên bác đi xem Trình Lãng một chút đã.” Trương Như Ý nói xong một câu, liền vội vã chạy đi.
Không bình thường. Bác gái luôn luôn kiêu ngạo, bất cứ lúc nào cũng luôn duy trì dáng vẻ mỉm cười đoan trang chăm sóc bản thân rất tốt. Vì sao bà ấy lại tiều tụy như thế?
“Anh nhất định đòi ra viện?” Tuyết Thuần hơi nhíu mày, lo lắng nói ra, “Ở nhà không có hộ sĩ chăm sóc cho anh.”
Trình Lãng nghe vậy, chậm rãi bước từng bước đến trước cô, hai tay đặt lên vai ngọc của cô, nhìn vào đôi mắt trong suốt kia rất nghiêm túc, màu đen bên trong đã từng cướp đi linh hồn của anh.
“Anh đường đường là một nam tử hán lại còn sợ không tự chăm sóc cho mình được? Em chính là suy nghĩ quá nhiều rồi, vì thế cuộc sống sẽ không thoải mái. Tuyết Thuần, em phải nhớ kĩ, em chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Phụ nữ nên bình yên núp dưới đôi cánh của người đàn ông. Huống hồ bên cạnh em có một người đàn ông mạnh hơn anh gấp trăm lần, là lúc em học được cách hưởng thụ hạnh phúc, mà không phải giống như ở quá khứ, không có việc gì lại đi tìm cái chết. Em yêu bản thân mình, chính là hồi báo lớn nhất đối với người yêu em. Anh chỉ có một tâm nguyện này thôi.”
Ánh mắt Tuyết Thuần hoàn toàn tối đen, giống như động không đáy, lại điểm xuyến ánh sao. Cô yên lặng nhìn Trình Lãng chằm chằm, lông mi hơi run run, trong lòng suy nghĩ đủ điều. Nhớ lại trước kia, giống như thời điểm anh vừa rời đi, cả ngày lẫn đêm đều muốn trở về bên cô, cảm nhận ấm áp mà anh mang lại cho cô.
Giờ phút này, Trình Lãng nói tới người đàn ông của cô, hán tử thẳng thắn mạnh mẽ, dám nói lời chúc phúc thật lòng vừa khó khăn buông bỏ. Cô có trong tích tắc không lỡ, nhưng mà, trong lòng cô khắc tên Lại Tư, Tuyết Thuần lưu luyến ấm áp thế nào đi nữa, rồi lại làm sao dứt khoát từ chối thực tâm của anh?
Mặc dù như thế, nhưng vị trí của Trình Lãng trong lòng rất quan trọng, là không có người nào có thể thay thế được, giống như cô ở trong lòng anh quan trọng hơn Thái Sơn.
Một hồi lâu, lúc Trình Lãng cho là cô không định trả lời, cô chợt khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh toả sáng, phảng phất muốn giữ anh trong một góc nhỏ, “Trình Lãng nhất định phải hạnh phúc, em cũng chỉ có một tâm nguyện này mà thôi.” Có loại ảo giác, Trình Lãng, hoàn toàn muốn thoát khỏi cuộc đời của cô, mà cô vẫn giữ chặt tim của anh, cô sắp sửa thoát khỏi vòng bảo vệ của anh sao?
“Tuyết Thuần!”
Một tiếng kêu kinh hoảng mà lại thét chói tai vang lên, đột nhiên làm hai người đang dọn dẹp đồ đạc giật mình một trận.
“Mẹ.” Trên mặt Trình Lãng vui mừng, tay nâng cao, muốn ôm Trương Như Ý, “Con đang muốn thu thập hành lý để về nhà, không nghĩ tới mẹ rất bận mà đã tới đây rồi.”
“Tiểu Lãng sao con lại biến thành như vậy rồi? Không phải chỉ là tai nạn xe cộ nhẹ thôi sao? Vì sao phải dùng cả lạng chống?” Vẻ mặt Trương Như Ý buồn rầu bởi vì nhìn thấy Tuyết Thuần, hiện ra ánh sáng, giống như người sắp chết chộp được cứu sinh. Chợt nhìn thấy tay con trai mình giơ lên không cao, trong lòng lo lắng biết được sự thật, cũng đạt tới cực hạn, kiên định cầu xin Tuyết Thuần thì hơn. Thân là một người mẹ, dính líu đến chuyện con trai bị thương, bà không khỏi liên tục thắc mắc, bà muốn xác nhận, rốt cuộc có phải đều là Lại Tư làm hay không!
Trình Lãng cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng bắp giống như thường ngày, trên mặt vẫn khỏe mạnh cường tráng cũng không bởi vì nằm viện mà sạm đi, chỉ là ánh mắt của anh trong lúc lơ đãng nhìn về phía Tuyết Thuần, mới rút về đáp lời của mẹ, “Không phải là con sợ mẹ lo lắng sao, mẹ làm việc bận bịu, sao con có thể ảnh hưởng công việc của mẹ được.”
Trương Như Ý như một đại mỹ nhân rong ruổi trên thương trường mấy chục năm, chút gió thổi cỏ lay, cũng không gây khó khăn gì cho bà. Bà nhìn thấy nét mặt khó xử lẫn hối hận của Tuyết Thuần, trong lòng càng thêm tin chắc tài liệu mà người phụ nữ không biết tên đưa cho. Nhưng với tình cảm Trình Lãng dành cho Tuyết Thuần, khó bảo toàn sẽ không khư khư cố chấp yên lặng chịu đựng, “Tiểu tử thối dám lừa gạt mẹ! Xem mẹ trở về thu thập con thế nào!” Chợt đôi mắt khôn khéo của bà chuyển một cái, chuyển sang cười thân thiết với Tuyết Thuần, tiếng kêu vừa rồi không biết đã biến mất ở đâu không dấu vết, “Bác đói bụng rồi, rất lâu rồi chưa trở về Trung Quốc, Tuyết Thuần cùng bác ra ngoài ăn đi.” Sau đó trừng mắt, “Đừng cho là bản thân hoạt động bất tiện mà không cần thu dọn đồ, để cho con lừa gạt mẹ! Tự mình dọn dẹp đi, mẹ với Tuyết Thuần ra ngoài ăn đồ ăn ngon.”
“Mẹ, có cần phải đến mức này không?” Trình Lãng sờ sờ lỗ mũi, không phải là anh sợ bà lo lắng sao? Cũng đã bốn mươi năm tuổi rồi, tình khí còn như vậy nữa.
Trương mẹ trừng mắt, “Tự làm đi!”
Còn không kịp nói lời tạm biệt Trình Lãng, Tuyết Thuần đã bị Trương Như Ý kéo đi. Bác Trương luôn luôn đoan trang từ khi nào lại trở nên vội vàng như vậy?
“Bác gái muốn ăn đồ ăn vị gì? Cháu rất quen thuộc chung quanh đây.” Tuyết Thuần cười hỏi.
Sắc mặt Trương Như Ý nghiêm túc lại, xoay mình một cái, mơ hồ kéo Tuyết Thuần vào một phòng bệnh trống trải.
Oành một tiếng, Trương Như Ý không chỉ đóng cửa lại mà còn khóa trái cửa.
Tuyết Thuần giật mình, không ngừng nghi ngờ, “Bác gái bác làm cái gì vậy?”
Ban đầu Trình Như Ý nhìn Tuyết Thuần, chợt giống như quyết tâm cái gì đó, phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tuyết Thuần. Một nữ cường nhân trên thương trường mấy chục năm, chỉ quỳ xuống đất lạy cha mẹ, chưa từng chịu thiệt trước một hậu bối như vậy? Lần này không phải là do sinh mạng quan trọng, thì bà có chết cũng không chịu, nhưng vì Trình Lãng, vì người đàn ông bà yêu mấy chục năm, bà không thể không quỳ.
Tuyết Thuần giật mình, vội vàng lôi kéo bàn tay đang nắm trên đầu gối của Trình Như Ý, “Bác gái bác đang làm cái gì vậy! Mau đứng dậy đi!” Tại sao lại quỳ trước cô? Trong đầu Tuyết Thuần có một dấu chấm hỏi to đùng, thầm đổ mồ hôi. Quen biết Trình Lãng bao nhiêu năm, biết bác gái Trương tính như nào, cô hiểu rất rõ. Giờ phút này lại làm ra hành động trái với luân thường đạo lý như vậy, trong lòng cô hoảng hốt, lập tức có một dự cảm sắp có chuyện không vui xảy ra.
“Tuyết Thuần, bác gái cầu xin cháu, cháu bỏ qua cho cả nhà chúng ta đi, chỉ cần cháu nói, nhất định chúng ta sẽ làm theo, tuyệt đối không làm trái ý của cháu, chỉ cần cháu không hủy hoại cuộc sống của chúng ta nữa. Tuyết Thuần, bình thường bác cũng không coi cháu là người ngoài, có gì tốt, cũng chiếu cố Trình Lãng chiếu cố cháu, nếu như không phải cháu đột nhiên gả cho người đàn ông kia, bác vẫn chọn cháu làm con dâu.” Giọng nói Trương Như Ý vội vàng mà buồn rầu, “Trên thế giới này, Trình Lãng là người quan trọng nhất đối với bác. Hai lão già kia cũng sống hơn năm mươi năm, họ chết cũng không liên quan tới bác, nhưng cũng không nên làm tổn thương tiểu lãng, bác van cháu.”
Tuyết Thuần có kéo thế nào, bà cũng không động như núi, chỉ quỳ rồi nói chút lời của mình. Cuối cùng cô ôm đầu, bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài quỳ cùng bà, “Bác gái bác muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, bác nói như vậy làm cháu rối tung rối mù rồi.” Còn có, ai đến nói cho cô biết, hai người phụ nữ quỳ cùng nhau là chuyện gì!
“Được. Bác cầu xin cháu rời xa Trình Lãng đi, đừng dính líu chút nào tới nó nữa, đừng bãi nhiệm vị trí của lão Trình ở Lại gia, đồng thời cũng bỏ qua cho Tập đoàn Trình thị đi!” Trên mặt Trương Như Ý mang theo mông muốn, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tuyết Thuần, “Bác tin tưởng, Tuyết Thuần vẫn là người lương thiện, sẽ không chịu nghe lý.”
Tuyết Thuần xoa huyệt thái dương một cái, “Đây có quan hệ gì với Lại Tư?”
Trương Như Ý buông tay, đột nhiên đứng lên, chỉ vào mặt Tuyết Thuần, “Tiểu Lãng đáng thương đối tốt với cháu như vậy! Đến nay vẫn không thể quên! Nếu như không tại cháu, Lại đương gia cũng sẽ không hạ ngoan thủ như vậy với Trình Lãng! Nếu như không tại cháu, bố của Trình Lãng cũng không bị rút lui khỏi vị trí ở Lại gia! Nếu như không tại cháu, Trình thị luôn luôn bình thường cũng không bị phá sản! Thì ra là mắt bác vẫn luôn bị mù, mới trúng phải độc của hồ ly tinh giảo hoạt là cháu!
Sắc mặt Tuyết Thuần nháy mắt trở nên khó coi, Lại Tư làm sao? Làm sao có thể! Lại Tư đã đáp ứng không làm hại Trình Lãng nữa! Cô tự lầm bầm nói với chính mình, “Sẽ không, Lại Tư đã đáp ứng mình, anh đảm bảo không tổn thương Trình Lãng nữa.”
“Anh ta nói qua thì có lợi ích gì! Sự thật ở ngay trước mắt! Trình Lãng thiếu chút nữa thì tàn tật suốt đời, cháu cho rằng bác không biết? Đã từng xuống tay độc ác như vậy, sao có thể thu lại được? Cháu là ngu ngốc mới tin tưởng chuyện hoang đường này!”
Bình luận facebook