Edit: Windy Phan
Trình Lãng tức giận công tâm, con ngươi trợn lên, giống như dùng thuốc kích thích, không để ý tới tay phải đang bị thương, dùng tay trái đánh nhau với Lam Dạ. Thế nhưng Trình Lãng làm sao địch lại nổi cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh trong hắc đạo, kiểu người tập thể dục vì hứng thú và gìn giữ vóc người như anh sao có thể so sánh được, bọn họ đều là sát thủ chuyên nghiệp, mỗi ngày đều vận chuyển súng ống đạn dược, luyện thành một thân hung tàn.
“Ném anh ta ra bên ngoài.” Đao Dân khoanh tay đứng nhìn, nhẹ giọng nhìn Lam Dạ nói, vừa thấy một cái cũng biết đương gia muốn làm chuyện gì rồi. Thật ra, mấy ngày nay tính tình của đương gia đúng là thay đổi rất lớn, trở nên dịu dàng đa tình, nói tóm lại, đương gia vẫn là người quả quyết lãnh khốc trước đây!
Một giây trước khi cửa khép lại, một tay Lại Tư kéo váy ngủ của Tuyết Thuần, lộ ra áo ngực viền tơ màu đen.
Trình Lãng đứng ở xa, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Người đàn ông này lại dám làm như vậy với Tuyết Thuần! Trước đây không nhìn thấy còn không sao, lúc này nhìn thấy, nhất thời bị kích thích lớn, sư tử rống lên một tiếng, lại thoát khỏi khống chế của Lam Dạ, điên cuồng nhào tới.
Đao Dân khinh thường hừ lạnh một tiếng, thân hình di chuyển một cái, đạp một phát vào trước ngực anh ta, thân thể cao lớn của Trình Lãng ầm ầm đổ xuống.
“Anh hiểu lầm rồi, bọn em thật sự không có làm gì cả!” Trán Tuyết Thuần chợt chảy xuống dòng nước trong suốt, gần như kêu khóc nói ra.
Lại Tư mắt lạnh nhìn đôi cẩu nam nữ này, hai người kia cũng diễn trò tương tự, giống như anh mới là người thứ ba, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trình Lãng.
“Tuyết Thuần, anh không chỉ muốn anh ta không làm đàn ông, anh cũng sẽ để cho anh ta biến thành kẻ ăn xin với hai bàn tay trắng, em có tin không?”
Tuyết Thuần cắn chặt môi, nước mắt không ngừng chảy xuống, không ngừng lắc đầu...
“Không cần, Lại Tư, anh hãy nghe em nói, không phải như thế. Đây là hiểu lầm, không phải là lỗi của Trình Lãng, anh tha cho anh ấy đi, sau này em sẽ không gặp lại anh ấy nữa.”
Lại Tư cười tà mị, như mỹ nam yêu nghiệt, “Muốn anh bỏ qua cho anh ta cũng được. Với điều kiện là, em phải lấy lòng anh. Anh vui vẻ, có lẽ chỉ là ném anh ta ra ngoài, nằm bệnh viện mấy tháng mà thôi.” Còn về chuyện có tàn tật cả đời hay không, anh không quản nhiều chuyện như vậy.
Tuyết Thuần cắn cắn môi, tái mặt, “Chúng ta là vợ chồng, nếu là sự tôn trọng trọng và tin tưởng tối thiểugiữa vợ chồng cũng không có, như vậy thì chúng ta cũng không nhất thiết phải ở chung một chỗ.” Lại Tư, tại sao muốn ép em đến nước này! Mọi thứ ban đầu đều rất tốt! Tại sao phải làm như vậy!
“Vậy thì như thế nào? Em muốn công bằng, anh muốn cho, đương nhiên sẽ cho. Nhưng khi anh muốn lấy về, cũng chỉ là một câu nói. Tuyết Thuần, em còn muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của anh sao?”
Nhìn thấy ánh mắt nham hiểm của Lại Tư như vậy, Tuyết Thuần tuyệt vọng nhắm mắt, đã không còn ôm hy vọng. Người đàn ông này chính là một ác ma.
Cô chưa từng có giây phút bị hạ thấp như lúc này, mệt mỏi nói: “Được, anh bảo Lam Dạ dừng tay, em đồng ý với anh bất cứ điều kiện gì.”
Nghĩ lại lúc đầu, công ty của mẹ nuôi, nếu không phải là cô gả tới, sẽ bị hủy ở trong tay anh ấy. Nhà của người khác bị phá người khác sống hay chết, đều là qua một câu nói của anh mà thôi. Người cao cao tại thượng như kia, chà đạp lên con kiến hôi, là chuyện đương nhiên.
Bùm... một tiếng, ngoài cửa người trọng thương bị kéo đi, bên trong sắc xuân dồi dào.
Lại Tư ác ý cười lạnh, “Tiếp theo nên xử trí anh ta như thế nào, phải dựa vào khả năng của em rồi.”
Tuyết Thuần chật vật khuất phục bò dậy, Lại Tư đã trở thành ma quỷ địa ngục, không đem cô ra hành hạ, trong lòng cũng sẽ không sống yên ổn.
Tay Tuyết Thuần run run cởi nút áo tây trang của anh.
Nhìn động tác không đủ linh hoạt của cô, điềm đạm đáng yêu bi thương. Lại Tư không thèm bận tâm mà xé nơ xuống, không chờ kịp cởi quần ra, sau đó ném cô lên giường...
Đây là một màn thô lỗ không mong chờ, đùi nhẵn ngọc ngà như tuyết bị thân dưới của anh ma sát mà hiện lên tơ máu nhàn nhạt, thân thể trắng nõn hoàn mỹ thương tích khắp người.
Cô đã sai lầm rồi, cuối cùng thì cô không thể hạnh phúc. Đây chính là trừng phạt của ông trời dành cho cô thôi.
Trong đầu có một suy nghĩ cam chịu làm lay chuyển quyết tâm của cô: không cần phải sợ, quen được là tốt rồi, đây là khổ nạn cô nên nhận phải, nếu không đôi tay dính phải tội ác thì phải đền tội như thế nào?
Hai người dây dưa hết cả một ngày, lúc tỉnh lại, đã là đêm tối.
Tuyết Thuần kéo thân thể bị tàn phá đến không thể chịu nổi, không phát ra một tiếng động, lặng lẽ rời khỏi phòng tổng thống.
Hành lang nhỏ bên ngoài đèn điện sáng trưng, chỉ có một người tận trung cương vị làm việc. Trong thời gian dài như vậy, Lam Dạ vẫn đứng thẳng người, canh giữ ngoài cửa mà sắc mặt không thay đổi.
Tuyết Thuần không còn sức lực hỏi: “Trình Lãng ở đâu?”
Cả ngày, không ăn cơm không nói, Tuyết Thuần bị giày vò đến lúc chỉ còn lại một hơi cuối. Nhưng cô không yên tâm về Trình Lãng, thừa dịp lúc Lại Tư ngủ, đi ra ngoài tìm kiếm anh ta, không phải vậy... Tuyết Thuần cứng rắn hít một hơi, bị Lại Tư phát hiện, kết quả của Trình Lãng sẽ thảm hại hơn. Ban ngày, Lại Tư, chính là bạo quân!
Tuyết Thuần nắm chặt nắm đấm rất nhanh, giận cắn cặp môi đỏ mọng đến run lẩy bẩy. Hai mắt cô rưng rưng, cổ họng cố gắng đè nén nghẹn ngào, chỉ trích, “Mấy người các người, máu lạnh vô tình, căn bản không phải người.”
Lam Dạ hạ mắt xuống, chả trách đương gia lại thích người phụ nữ này, vừa mềm mại khiến người khác yêu thương, rồi lại không mất vẻ cứng cỏi tuyệt mĩ. Nhìn bộ dạng quyến rũ còn lại sau khi làm tình của cô, anh thân là đàn ông cũng không khỏi có chút trở nên khác thường.
Thân dưới bủn rủn, nhưng Tuyết Thuần vẫn đạp bước đi ra ngoài.
“Bà chủ xin dừng bước.”
“Anh ấy không có nói qua là không cho tôi ra ngoài, cũng chỉ có anh tự mình đoán bừa.” Tuyết Thuần cả cái tên kia cũng không muốn nói ra, cô chỉ sợ Lam Dạ cho người đánh chết Trình Lãng rồi.
“Rất xin lỗi bà chủ.” Lam Dạ mặt không đổi ngăn ở trước mặt.
Tuyết Thuần nhíu chặt mày, người trước mặt lạnh lùng nhạt nhẽo tới không gì phá vỡ được, cô biết không có cách nào có thể chạy thoát khỏi tay của anh ta. “Là anh đánh anh ấy bị thương, vậy tôi hỏi anh, thương thế của anh ấy như thế nào rồi?”
“Gân tay gân chân đều đứt hết, sau này chỉ là một người tàn tật.”
Cô khiếp sợ, nước mắt nơi đáy mắt trào lên ầng ậc, “Tàn tật... Sao?”
Lam Dạ gật đầu không chần chừ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô đang bị kích động.
Tuyết Thuần giật mình, sững sờ lùi lại mấy bước, dựa lưng vào tường, thân thể xụi lơ, chậm rãi ngồi xuống. Khuôn mặt trắng bệch, từng giọt nước mắt mạnh mẽ chảy ra, Tuyết Thuần che miệng lại, thở hổn hển từng chút một, không nhịn được mà khóc thút thít, nhưng trong lòng lại đau đến không thể thở nổi.
Trình Lãng, một người đàn ông rực rỡ như ánh mặt trời như vậy, lại bởi vì cô mà rơi vào kết cục này! Là cô đã hại anh! Tất cả đều là cô hại anh!
Cô ôm hai đầu gối, cúi mặt ở giữa đầu gối. Lam Dạ chỉ thấy hai vai cô co quắp, phát ra tiếng khóc cũng rất nhỏ như tiếng mèo kêu.
Lam Dạ ổn định lại hơi thở, mắt nhìn thẳng tiếp tục giữ vững cương vị của mình.
Hơn một tiếng trôi qua, tiếng khóc dần dần ngừng lại, sau đó thỉnh thoảng thì thút thít, cứ như vậy qua nửa tiếng nữa, không còn thút thít nữa.
Nghe tiếng cô hít thở từ từ, hơi thở nhẹ nhàng. Lam Dạ kết luận, cô đã ngủ thiếp đi.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Lại Tư tóc đen ướp nhẹp nước lách tách chảy, mặc áo ngủ màu trắng. Liếc nhìn Tuyết Thuần ngồi chồm hổm dựa vào tường một cái, ánh mắt sắc bén lóe ra tâm tình phức tạp khó tả.
Lam Dạ di chuyển không một tiếng động.
Lại Tư bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Bởi vì hành động này, Tuyết Thuần khẽ ngửa mặt, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ động lòng người dính đầy nước mắt.
Hành lang nhỏ giữa đêm khuya phát lên một tiếng thở dài của người đàn ông, “Vậy mà lại ngủ thiếp đi, không sợ cảm lạnh sao.” Khuôn mặt dịu dàng như gió xuân thổi, đây là chỉ khi nhìn cô mới nhu tình như này.
Lam Dạ khép hờ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không nghĩ Tuyết Thuần bởi vì lo lắng chuyện của Trình Lãng, ngủ không yên ổn, lúc Lại Tư đặt cô xuống giường, cô đột nhiên thức dậy.
Vừa thấy được Lại Tư, Tuyết Thuần lập tức cảnh giác lùi đến đầu giường bên kia. Khuôn mặt lộ vẻ kinh hoảng, mắt yên lặng nhìn người đàn ông đối diện. Anh hôm nay, đối với cô mà nói, là một ác ma. Xa lạ, giống như anh và Lại Tư trước đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Ngoan, tới đây.” Mặc dù môi mỏng nở nụ cười không nghe thấy được, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại hơi nghiêm lại đã bán đứng tâm tình của anh, thấy cô sợ hãi trốn tránh, anh rất không vui.
“Em muốn gặp Trình Lãng.” Tuyết Thuần nắm chặt ga giường, “Mặc kệ là còn sống hay chết, là tàn tật hay bị thương nặng, cũng để cho em gặp anh ấy một chút.”
Vừa nhắc tới cái tên đó, tâm trạng Lại Tư vừa mềm mại lập tức nguội lạnh, môi nhàn nhạt bĩu một cái, đáy mắt nhìn như bình tĩnh nhưng lại tỏa ra khí lạnh, giọng nói nhu hòa nói ra lời vô tình, “Cho dù anh ta chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, anh cũng không cho phép em gặp anh ta. Em đi gặp anh ta, chỉ có một khả năng, chính là anh chết! Chỉ cần anh còn sống một ngày, em và anh ta vĩnh viễn không có ngày gặp nhau!”
Thật ra Lại Tư không định giam giữ cô, vì ban đầu không để ý tới ý nguyện của cô mà quả quyết đòi rước cô về, điều này cũng làm cho cuộc hôn nhân của bọn họ bị chôn dưới bom. Bởi vì yêu quá sâu đậm, dù là biến động nhỏ, anh cũng thần hồn nát thần tính.
Anh, không khống chế nổi lòng ghen ghét. Trên đời này, có người đàn ông nào như anh ghen thành ra như vậy sao?
“Có người nào từng nói, anh, rất đáng sợ không.” Tuyết Thuần nhắm mắt, tê liệt ngã xuống ở trên giường. Không còn giãy giụa, cảm thấy dù anh có nói thêm gì đi nữa, cũng chỉ là đang nói nhảm.
Chuyện tình quá khích, tâm lực quá mệt mỏi, bị hiểu lầm, vừa khóc vừa lo lắng, lần đầu tiên Tuyết Thuần hôn mê đến một ngày hai đêm.
Lại Tư nằm ở bên cạnh Tuyết Thuần, con ngươi đen láy cùng với màn đêm hòa thành một, nhưng vẫn không thể che giấu được ánh mắt lạnh lùng u tối. Anh không hề chớp mắt mà nhìn trần nhà chằm chằm, mất ngủ cả đêm.
Tuyết Thuần dần dần xâm nhập vào cuộc sống của anh, bao dung với anh càng lúc càng lớn, ngày thường còn có thể kiềm chế được tính cách tàn nhẫn thô bạo hình như dần dần cũng không thể khống chế được. Anh bất đắc dĩ vỗ trán, suy nghĩ biện pháp áp chế xuống. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Tuyết Thuần cũng sẽ rời xa anh...
...
Từ sau hôm đó, Lại Tư mang Tuyết Thuần trở về biệt thự ở Trung Quốc, biệt thự ở đỉnh núi lúc anh đảm nhiệm vị trí chủ tịch Tập đoàn YD.
Lo lắng cô đi ra ngoài tìm người tình cũ, mặc dù Lại Tư không nói rõ không cho phép cô đi ra ngoài, nhưng ngày ngày giữ cô ở bên cạnh, lúc xử lý công vụ cũng không ngoại lệ, rõ ràng là lấy đi tự do của cô.
Tề Luận và Phù Khải cũng từng tới một lần, thấy không khí lạnh lẽo giữa hai vợ chồng bọn họ, liền chỉ nháy mắt mấy cái với Tuyết Thuần để chào hỏi, không dám nói một tiếng.
Một tuần lễ trôi qua, không ai chịu nhìn nhau, nói cũng không quá mười câu. Trận chiến tranh lạnh này, ai cũng không thắng. Bởi vì ai cũng không tốt hơn ai.
Lại Tư không cho cô với Trình Lãng có bất kì liên lạc nào, cho nên Tuyết Thuần thừa dịp lúc Lại Tư bận rộn nhất, hoặc lúc cô đi nhà vệ sinh, tìm được cơ hội thì sẽ gọi điện thoại cho Trình Lãng.
“Thật xin lỗi, số máy ngài gọi đã bị khóa...” Đây là lần thứ ba trăm hai mươi bảy.
Đáy lòng Tuyết Thuần vừa phiền não vừa lo lắng như đã tới cực hạn, loại đau khổ này rất khó nhẫn nhịn, giờ giờ phút phút đều ở đây hành hạ cô, dù tính cách cô luôn dịu dàng tốt bụng cũng chỉ thiết chút nữa là cầm điện thoại di động xanh lá cây hung hăng ném ra ngoài!
Muốn hỏi Trình Lãng là gì của cô? Dùng từ có tươi đẹp đến đâu để hình dung cũng đều phí công, trên thế giới này không phải chỉ có tình yêu mới là trân quý nhất, tình bạn ràng buộc đến lúc bạn chết, cho dù bất cứ lúc nào cũng khiến cho người ta tin tưởng tận đáy lòng.
Cho tới bây giờ, với cô cảm động nhất không phải là tình yêu, mà là bản năng bất chấp tất cả mà hi sinh vì bạn bè.
Khi tất cả các cô gái đang ước mơ tình yêu hoàn mĩ tươi đẹp, chỉ có mình cô mạnh mẽ trải qua cuộc sống chuộc tội bận rộn bôn ba trong hiện thực cuộc sống. Có vô số lần, cô đều bị ép đến đường cùng, cho nên cho dù Trình Lãng đưa cô trèo lên núi Tuyết Sơn cao bao nhiêu đi nữa, cô cũng không hề từ chối.
Có bao nhiêu lần lên núi, là có không ít lần gặp nguy hiểm, Trình Lãng không oán không oán không hận dẫn cô đi tiếp, vì cô mà xóa bỏ mọi chông gai, khiến cô trở nên kiên cường mạnh mẽ. Không trải qua giây phút sống chết bên bờ sông, vĩnh viễn sẽ không hiểu loại chuyện đó, cho dù mình chết, cũng muốn để cho bạn của mình tiếp tục sống!
Cho nên, Trình Lãng, không phải người yêu, không phải người thân, mà là người bạn mà cô có thể hi sinh vì người đó!
Thử hỏi, một người trân quý như vậy, bởi vì một câu nói của người đàn ông mình yêu, liền bị đánh đến bị thương nặng, mấy ngày nay đến sống chết còn chưa rõ. Cái cảm giác đau đớn khó chịu đó, cảm giác vô lực sâu tận xương tủy, là khổ sở nhường nào.
Đột nhiên, trong đầu lóe lên suy nghĩ, Sở Sở! Đúng rồi, Sở Sở vẫn luôn liên lạc với Trình Lãng, sao cô lại ngốc tới giờ mới nhớ tới! Nghĩ tới đây, tay của cô cũng khẩn trương mà run run, thậm chí ấn sai mã khóa điện thoại nhiều lần.
Quả nhiên điện thoại gọi được.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng mũi nồng ấm hiếm có của Xuyến Sở Sở, “Tuyết Thuần, mình muốn nói cho cậu biết một chuyện về Trình Lãng, có thể cậu sẽ rất đau khổ, phải chuẩn bị tâm lí thật tốt.”
Lộp bộp! Tuyết Thuần có một loại dự cảm chẳng lành, tim đập rất nhanh.
“Trình Lãng, anh ấy...” Âm thanh đầu bên kia ngập ngừng, có tiếng khóc nức nở, “Bác sĩ nói, có thể sẽ tàn tật suốt đời.”
Bộp! Điện thoại đi động vỡ thành ba mảnh, Tuyết Thuần xụi lơ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước, giống như vô hồn, nửa ngày không ra một câu.
Trời chưa sáng, Tuyết Thuần cố hết sức kéo hành lý xuống cầu thang. Trong bóng tối, trong phòng khách yên tĩnh, rạng bốn giờ sáng, dì Lục cũng sẽ không tới đây nấu bữa sáng sớm như vậy.
Lại Tư cả đêm qua chưa về, Lam Dạ và Đao Dân cũng đi ra ngoài làm việc. Tuyết Thuần chính là nhân một ngày này, cô không muốn tiếp tục lạnh nhạt với Lại Tư, đối với anh ấy như vậy cũng là tổn thương với cả hai bên. Có lẽ tạm thời rời đi, để cả hai an tĩnh lại, dù là không thể trở thành người yêu, làm bạn bè bình thường, thậm chí so với bây giờ thì làm người qua đường cũng tốt hơn.
Ít nhất, sẽ không bao giờ có người bị tổn thương vì cô nữa.
“Lần này cần đi chỗ nào? Đan Mạch? La Mã? Alaska? Hay là đi Ai Cập nhìn Kim Tự Tháp?”
Trong bóng tối, trong lòng Tuyết Thuần giật mình! Không chỉ vì đột nhiên có tiếng người cất lên, mà là bởi vì người đó nói rất rõ ràng ý định của cô.
Bóng đen trên ghế sa lon đứng lên, cao lớn rắn rỏi. Theo tiếng anh nói, tiếng bước chân lách tách, đèn từng chiếc từng chiếc một sáng lên. Sau đó Tuyết Thuần nhìn thấy người đàn ông cao lớn gần trong gang tấc. Cô sợ đến ngây người, Lại Tư trở về từ lúc nào?
Một bộ áo khoác màu đen, quần đen ôm lấy người, giày da đen bóng, khiến anh trở thành người lạnh lùng.
Có vẻ như mới trở lại không lâu, trong lòng Tuyết Thuần âm thầm khổ sở gấp gáp, tại sao cố tình không đúng dịp, bây giờ cô không muốn đối mặt với anh!
Lại Tư ung dung nhìn cô, cũng không có nóng lòng chất vấn, con ngươi đen thâm thúy nhìn, vẻ mặt cười như không cười. Mấy ngày nay Tuyết Thuần biết anh kiềm chế lửa giận của mình không ít.
Tuyết Thuần lùi lại một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người. Nhớ tới cả đời của Trình Lãng bị Lại Tư phá hủy, một người trước giờ vốn chẳng hề thông minh như cô tới giờ vẫn không hiểu phải giấu kín tâm trạng, cũng không biết cách bình tĩnh chào hỏi như anh.
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú có một không hai này, nhớ tới một người đàn ông khác, cô chợt rất hận, tại sao anh có thể làm vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra như vậy!
Tuyết Thuần đột nhiên không kiềm chế được nỗi lòng, “Anh không cho em đi gặp anh ấy, cũng không cho em đến chỗ khác sao? Anh đừng hòng giam giữ em, em không phải là người để anh độc chiếm!” Trong lòng Tuyết Thuần khổ sở không chịu nổi, tựa như muốn nói câu khẩn cầu. Cô dùng cách của mình, phát tiết nỗi đau trong lòng.
Nhưng sau khi nói xong, Tuyết Thuần lập tức hối hận, sợ làm anh tức giận, nói ra lời càng không chịu đựng nổi, hoặc làm ra hành động tuyệt tình hơn. Từ trước đến nay, Lại Tư làm việc gì cũng chỉ cần một câu nói, liền có thể kinh thiên động địa, giết người trong vô hình. Bên ngoài anh cao quý lịch sự, lại có một trái tim tàn nhẫn khát máu.
Chợt, một bóng dáng yểu điệu đi tới phía trước. Váy đỏ hấp dẫn bao lấy dáng người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ lộ ra nét tươi cười hồn nhiên giống như một đứa trẻ, tâm địa lại độc ác. Tại sao Trù Nhiên lại ở chỗ này?
“Nhìn thấy tôi như vậy rất ngạc nhiên đúng không? Ngoại trừ bởi vì xử lý công chuyện bên ngoài, mà còn vì anh ấy nhớ tôi đó! Phải không, Lại Tư?”
Trù Nhiên cười quyến rũ, thơm lên má Lại Tư một cái. Lúc nói chuyện với Lại Tư cả người như dán lên người anh, vòng một đầy đặn cọ xát anh như có như không, bàn tay khẽ vuốt ve vòng ngực rắn chắc của Lại Tư.
Đau lòng lan tràn toàn thân! Tuyết Thuần nặng nề hít một hơi, ép nước mắt hung hăng trở về, cố gắng đè nén khổ sở nóng bỏng, nhắm mắt làm ngơ lướt qua bọn họ. Tình cảm đau khổ như vậy cô căn bản không chịu nổi.
“Chẳng lẽ cô định đi mà không nói lời nào, cô cũng không muốn nói chuyện với tôi sao?” Lại Tư không ngăn cản Trù Nhiên, khuôn mặt lạnh nhạt, con ngươi đen láy liếc nhìn, tỏa ra một không khí mạnh mẽ khiến người khác không thể chống lại.
Cô đã hai lần trốn thoát dễ dàng, còn ngây thơ cho là anh sẽ bị lừa lần thứ ba sao?
Cảm xúc kịch liệt bởi vì Trù Nhiên tới mà bình tĩnh trở lại, Tuyết Thuần quay mặt đi, cắn chặt răng, đôi môi đỏ mọng run run, “Những ngày qua, em biết anh rất chán ghét em, chán ghét muốn vứt bỏ em. Bởi vì một cuộc hôn nhân mà thành ra như vậy, sau này còn gặp nhau thế nào. Nếu đã như vậy, không bằng em rời khỏi đây, mọi người nhắm mắt làm ngơ.” Mỗi lần nhớ tới anh hung tàn đối xử với Trình Lãng, cô lại muốn điên lên.
“Người tình cũ của cô ngày ngày nhớ tới, đã được xác nhận là tàn tật suốt đời.”
Thực tế, mọi chuyện đã sớm được điều tra rõ ràng, lúc anh đi tới phòng tổng thống của khách sạn thì không có mùi như đã trải qua một cuộc làm tình, trên người Tuyết Thuần cũng không có dấu vết của người đàn ông khác để lại, mà quần ngủ gợi cảm của cô, là do say rượu nên bị bẩn, là nhờ nữ phục vụ thay cho. Trừ việc anh nhìn thấy nụ hôn nóng bỏng, tất cả đều là giả.
Đáng chết! Sao anh lại có thể trúng phải cái bẫy cấp thấp như vậy, một chiêu đơn giản như vậy của Trù Nhiên lại là một đòn trí mạng!
Nhưng mà anh không cam lòng, tại sao Tuyết Thuần lại để ý tới người đàn ông kia, cái tên Trình Lãng chết tiệt kia, gân tay gân chân đã đứt hết, đã thành người tàn tật, nhìn cô vẫn chưa dứt tình với anh ta?
Mặc dù đoán được tình huống xấu nhất, nhưng lời phán quyết dứt khoát của lại Lại Tư, vang ở trong tai của Tuyết Thuần, giống như tiếng sầm rền vang, cả thế giới của cô sụp đổ ầm ầm. Cô kinh ngạc nhìn vẻ mặt giễu cợt của Lại Tư, loại cảm giác thất vọng nặng nề sâu đậm đến không tan được, tích tụ lại, liền đau đến tột đỉnh.
Tuyết Thuần một lần nữa quay ngược lại hai bước, không muốn nhìn khuôn mặt ác ma của anh. Cô cụp mắt xuống, nước mắt trong suốt dưới đáy mắt trào ra, có chút tiều tụy, nhưng vẫn kinh ngạc như cũ.
Cô thở hổn hển, cố gắng đè nén tâm tình kích động, rất lâu sau, cô mang theo nỗi đau thất thường, nhẹ nhàng cười nhạo, giọng nói như đã tới chân trời địa ngục, “Trước đây em chưa từng biết, anh lại ác độc đến như vậy.”
Ác độc! Trong lòng Lại Tư bất giác hung hăng giật mình.
Cô tươi đẹp như vậy, thuần khiết trong sáng như vậy, tốt đẹp làm cho anh sợ là bẩn tay cô.
Bởi vì cô thuần khiết và lương thiện, nên anh chưa từng thể hiện vẻ hắc ám nhất của mình ra trước mặt cô, chỉ thể hiện vẻ tốt đẹp nhất với cô. Dịu dàng, ưu nhã, tôn quý, lịch sự, anh như vậy, là sống vì cô, cũng có thể vào một lúc nào đấy, mà chết vì cô.
Lúc này, chính là lúc ác ma phủ xuống.
Bởi vì cô, anh giống như trở thành người đàn ông bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố, sẽ yêu sẽ hận. Tất cả thay đổi đều bắt đầu từ cô, nếu như trong ngày mưa đó nhìn thấy cô, nếu như không phải vì tim đập rất nhanh, anh sẽ vẫn sống ở trong địa ngục không đau khổ không vui vẻ, không biết trong thế giới bình thường vì sao mọi người cười vui vẻ, vì sao lại đau khổ.
Anh luôn cho rằng mình là một ác ma, giết người như ngóe, tàn nhẫn khát máu, đối với ai cũng lãnh khốc vô tình. Nhưng từ chính miệng cô nói ra, sự thật anh là ma quỷ, trong lòng anh lại có một ý nghĩ sợ hãi điên cuồng, anh đột nhiên run sợ, lần đầu tiên hiểu được nỗi sợ mất đi thứ gì đó.
Nói những lời như vậy, cũng chỉ sợ Tuyết Thuần cũng bỏ anh mà đi! Không có Tuyết Thuần, vậy tất cả những gì anh có còn ý nghĩa gì nữa!
Trong lòng có cảm giác khủng hoảng mãnh liệt, mất đi tình yêu trong tầm tay, làm mặt mũi anh càng khắc nghiệt hơn, tựa như đóng đá. Đột nhiên, một tay anh giữ chặt mặt của cô, để cô nhìn về phía mình.
Trong lòng tức giận bao nhiêu, nự cười trên mặt anh càng sâu bấy nhiêu, “Xem ra em thật ra cũng không biết anh rõ lắm, trừ là ông chủ xã hội đen, người ta còn gọi là ma vương, chính là anh. Em có biết ma quỷ là như thế nào không? Ma vương là như thế nào không? Đó là giết chết tất cả nhưng người không nghe lời anh!”
Nhìn anh không có một chút hối hận nào, dưới cằm truyền đến cảm giác đau nhói, Tuyết Thuần cắn môi dưới, bắt buộc mình chống lại ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của anh, chịu đựng đau đớn, hết sức bình tĩnh nói: “Chúng ta ly hôn đi, không cần thiết phải ở chung với nhau nữa.”
Bình luận facebook