Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 99: Đêm tê liệt
Edit: windy
Lại Tư không nói hai lời, đi thẳng vào phòng của cô, “Ở dưới mắt anh sao lại có chuyện gì được. Đèn ở chỗ nào? Tối như vậy mà ra ngoài mở cửa, cũng không sợ không nhìn thấy xong ngã sao.” Mấy năm từ biệt, anh vẫn nhớ cô có chứng quáng gà nhẹ, rất tự nhiên mở miệng nói ra lời quan tâm cô, như khi đó, tất cả tâm tư chú ý đến từng cử chỉ động tác của cô, sợ cô bị thương.
Tuyết Thuần sau lưng anh vô tội cào cào, nếu không phải là lão đại anh đập cửa rất khẩn cấp, cô cũng sẽ không nóng lòng chạy ra mở cửa. Người bình thường sẽ gõ cửa uỳnh uỳnh lúc đêm hôm khuya khoắt sao? Người bình thường sẽ nghĩ, Lại Tư đại nhân luôn luôn ưu nhã lại làm ra hành động không phù hợp với thân sĩ, vậy chính là xảy ra chuyện rất lớn!
“Em gặp được một bác sĩ nổi tiếng, bệnh quáng gà đã chữa được rồi.” Trong lúc làm chuột bạch cho Lãnh Quý, bệnh nhẹ trên người cô cũng đã chữa hết.
Ngón tay Lại Tư chạm nhẹ lên tường, cả phòng chợt sáng lên. Anh nhếch nhếch môi, hơi cảm thấy thất vọng khi không nhìn thấy đống đồ hỗn loạn gì đó, giống như ghế dựa, áo ngực của cô... Ho khan một cái...
Căn phòng sạch hơn so với tưởng tượng, nhưng mà khiến bản thân chịu dọn dẹp, là ai có thể thay đổi được cô đây? Trích Trích với Đô Đô? Hay là người đàn ông tên Lãnh Quý?
Nghĩ tới đây, thần sắc của anh liền lạnh lẽo. Ở trong Lại gia, thường xuyên nghe thấy tiếng la hét của Đô Đô phải gả cho chú Lãnh, Trích Trích cũng quen thuộc gọi chú Lãnh, lần này lại nghe được từ miệng Tuyết Thuần tiếng bác sĩ nổi tiếng. Hừ, tại sao chỉ xa nhau bốn năm, vận đào hoa của cô lại nở rộ, anh lại vẫn vì cô mà thủ thân như ngọc! Trong lòng không khỏi tức giận.
“Nửa đêm canh ba, anh có chuyện gì gấp sao?” Tuyết Thuần ngáp một cái, đột nhiên nghiêng đầu, đôi mắt chợt nhìn về phía anh, “Không phải là Lại gia xảy ra chuyện gì chứ?” Hắc đạo lúc nào cũng lấy cả mạng để làm việc, bá chủ ở trong nơi này, không nói xuất hiện một Trù Nhiên thứ hai, người nào dám đụng đầu.
Lại Tư xoay người lại, cho cô một ánh mắt “Em nghĩ quá nhiều rồi”, sau đó anh nhẹ cắn môi mỏng, dựa vào bóng đêm giọng nói lạnh lùng, “Chúng ta ngả bài đi.”
A? Tuyết Thuần nhẹ nhàng chậm chạp dụi dụi mắt, chỉ sợ nghe nhầm, giương tai lên mà nghe. Ngả bài? Bài gì? Vết thương cũ chôn sâu trong lòng mơ hồ bắt đầu không an phận mà dục động, đau đớn quen thuộc sóng sau xô sóng trước đến. Đáng chết, rõ ràng cố gắng không nhớ, cố gắng thay đổi trung tâm cuộc sống, nhưng vì sao anh lại xuất hiện ở trước mắt, cô liền không khống chế được mà ưu thương!
“Tuyết Thuần lại đây.”
Lại Tư thoải mái ngồi lên bên giường của cô, với anh không có chỗ nào thoải mái hơn chỗ này, chỗ này có mùi hương thơm ngát của cô. Với anh người phụ nữ khác giống như rác rưởi, ngay cả mấy loại nước hoa tự gọi là mùi hương tự nhiên, anh đều không chịu được. Đây là chỉ có cô mới có loại hương thơm mà anh thích, đây, bởi vì đặc biệt thích sạch sẽ, một mình anh khó ngủ nhiều năm.
Gặp lại nhau, muốn kéo cô vào ôm vô số lần, hôn, hung hăng giày xéo, nhưng mỗi lần cũng khống chế bản thân lại. Bởi vì làm như vậy, tương đương với việc anh cúi đầu trước, muốn đương gia cao nhất Lại gia cúi đầu... Mặt mũi liền không còn!
Tuyết Thuần bên cạnh kinh hồn tán đảm cố gắng nhớ lại mình đã bỏ qua cái gì, vừa cẩn thận tìm dấu vết trên mặt anh.
Đột nhiên, cả người cô chấn động, một ý nghĩ sợ hãi hiện lên trong đầu: sẽ không phải là Lại Tư đột nhiên thay đổi chủ ý đấy chứ, muốn mang Trích Trích Đô Đô đi sao!
Nghĩ tới đây, cô vội vàng đi đến trước mặt anh, cô cũng ngồi xuống, không đợi Lại Tư đi thẳng vào vấn đề, ngược lại chính cô lại vội vã tỏ rõ cõi lòng.
“Trích Trích Đô Đô là quan trọng nhất với em, em nhất định sẽ chăm sóc chúng thật tốt, em sẽ từ bỏ tất cả thói quen xấu, em làm một công việc bình thường, trong nhà sẽ xử lý gọn gàng ngăn nắp, em sẽ tìm cho chúng nhà trẻ tốt nhất, cùng chúng đi học, dạy chúng cách sống... Không muốn đem chúng đi, không có chúng, cuộc sống của em liền không còn ý nghĩa gì nữa, anh có thể hiểu được cảm giác của em không?”
Tuyết Thuần kích động vừa nói, ngón tay khoa chân múa tay lung tung, dùng ngôn ngữ cơ thể, mở miệng liền đem hết toàn bộ nói ra. Trước lúc trở lại đúng là đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cho dù Lại Tư không để cho chúng theo cô, thì mỗi đầu tháng cũng có thể đến thăm. Nhưng bây giờ lại không giống, Lại Tư cho cô một miếng ngon ngọt, một chút cũng không so đo, chịu để cho cô sống cùng bọn nhỏ. Đột nhiên phải đi về như vậy, đột nhiên xuất hiện như vậy làm cô không chịu nổi. Thử nghĩ muốn, khi lấy được cái tốt nhất, sau đó đến thời điểm lại lập tức mất đi, trong lòng có thể đau lòng khó chịu cỡ nào!
Kích động đến không thể giải thích được, đau lòng đến không thể giải thích được, Lại Tư vỗ trán, sức tưởng tượng của Tuyết Thuần hết sức phong phú, chuyện này cũng có thể suy nghĩ đến mức
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook