• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi (3 Viewers)

  • Chương 60

Editor: Puck -

Thân thể của cô bị anh ôm thật chặt lấy, sức lực mạnh mẽ của anh, giống như muốn vò nát cô, khảm vào trong lòng anh. Chỉ có như vậy, cô mới không rời khỏi anh.

Không khí dường như bị cắt đứt, cô không thở nổi, chán ghét nhăn mày lại, “Quyền Hạo, anh buông tôi ra.”

“Một khi buông ra, sẽ lại không thuộc về anh.” Lo lắng nồng đậm nổi lên trong lòng, anh giống như một đứa trẻ lạc đường, trải qua khó khăn mới tìm được đường về nhà, giờ phút này, nói gì anh cũng sẽ không buông tay.

Mùi thơm mát mẻ trên cơ thể cô luôn khiến cho anh có cảm giác yên tâm khó hiểu, trong một năm rưỡi cô không có ở bên cạnh anh, lòng của anh trống rỗng. Tìm được cô, lòng của anh được lấp đầy, cô có ma lực thần kỳ đối với anh mà nói.

Môi hồng của Lâm Hi mím thật chặt, cảm giác hông của cô sắp đứt, cho nên cô bực mình đen mặt lại, không vui nói, “Quyền Hạo, anh không buông ra, tôi sẽ tức giận.” Ôi trời ơi, đây là do đời trước cô thiếu anh đi. Hơi sức của cô lớn hơn đàn ông bình thường nhiều, nhưng chống lại Quyền Hạo, cô cảm thấy cô là thiếu nữ nhu nhược, có lực không sử dụng được, chỉ đành phải bị anh chế ngự.

Hạ thấp mắt nhìn chăm chú vào cánh môi mê người của cô, tim của anh nhảy thình thịch thình thịch, chứa vui sướng tràn đầy, “Hi nhi.” Khẽ cúi đầu, môi mỏng khêu gợi hôn lên môi cô, cảm xúc ấm áp khiến cho anh quên hết tất cả, lòng của anh, đầu óc của anh, thân thể của anh chỉ nhớ rõ mỗi cô. Môi không có cách nào dời đi, hơi thở ấm áp của anh phun lên mặt cô, khiến cho trên mặt cô hơi ngứa.

Thân thể cô chợt cứng đờ, muốn từ chối, muốn mở miệng nói chuyện.

Đột nhiên, cô cảm thấy có thứ gì đó ấm áp đang liếm răng cô.

Cô dùng sức định đẩy anh ra, nhưng xui xẻo do thể lực nam nữ cực kỳ chênh lệch, cô không đẩy anh ra được. Lưỡi của anh thông suốt tiến vào trong miệng của cô, lưỡi của anh quấn quanh lưỡi của cô từng chút từng chút một chung một chỗ.

Mở to mắt quét nhìn các ám vệ đã dời ánh mắt đi, cô sao có một cảm giác, bọn họ giống như động vật trong vườn thú đang biểu diễn cho người ta nhìn xem. Kỹ thuật hôn của anh có chút nâng cao hơn trước kia, nhưng vẫn hơi trúc trắc. di3n~d@n`l3q21y"d0n

Muốn từ chối mà không được, đối mặt với Quyền Hạo, cô lại không chơi liều được, cắn nát đầu lưỡi của anh.

Hình như dưỡng khí không đủ dùng, thân thể có cảm giác tê tê dại dại, giống như điện giật, không bỏ được nụ hôn này. Năm trăm bốn mươi bảy ngày đêm trôi qua, giờ phút này trút xuống nhớ nhung cô.

Khẽ thở dốc, cô vẫn bị anh ôm lấy, ngước mắt nhìn chăm chú vào tròng mắt đen của anh.

“Hi nhi, chúng ta về nhà thôi.”

Về nhà! Lâm Hi lập tức xù lông rồi, nụ cười hiện đầy lo lắng. Nhà của bọn họ? Hù chết cô, nhà của cô không phải ở nhà họ Quyền, nhà của cô ở đây.

“Hi nhi.” Anh buông cô ra, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, vừa xem có thể thấy được yêu say đắm trong mắt.

Lâm Hi cắn môi dưới, không trả lời Quyền Hạo, đầu ngón tay vuốt ve đuôi tóc cắt tỉa lộn xộn, sau đó xoay người đi vào phòng trong.

Quyền Hạo thấy thế, cũng đi vào theo cô.

Tư thế lười biếng dựa vào trên ghế sa lon mềm mại, nhìn anh ngồi bên cạnh, cô không khỏi rối rắm. Mười ngón tay đan xen đặt ngang trên bụng, ánh mắt rơi lên màn hình ti vi, cô luôn không dao động khi đối mặt với tình cảnh này, giờ hơi rối loạn rồi.

Vốn tưởng rằng, thời gian sẽ tiêu tan tất cả, nhìn dáng dấp, những lời này không phải hoàn toàn đúng. dieendaanleequuydonn

Cô hơi hoài nghi, có phải chỉ cần cô không chết, cho dù chân trời góc bể, Quyền Hạo cũng có thể tìm ra cô. Quyền thế nhà họ Quyền rốt cuộc có bao lớn, cô chỉ biết sơ một hai. Nhà họ Quyền muốn tìm một người còn sống, cũng chỉ là một chuyện đơn giản, cho dù hiện giờ cô rời đi, bị tìm được cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

“Hi nhi, thời gian không còn sớm, chúng ta về nhà thôi.”

“Tôi sẽ không về cùng anh.” Lâm Hi đứng lên, nhìn thẳng vào mặt Quyền Hạo, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đang nói sự thật vô tình. Cô rất rõ ràng cô không yêu Quyền Hạo, ba năm chung đụng, anh vẫn là người xa lạ, qua một đời vơi anh là một việc rất khổ sở.

Trong tròng mắt đen như mực, tràn đầy đều là khuôn mặt lạnh lùng của cô, trái tim mới vừa rồi còn ấm áp, trong nháy mắt bị núi băng bao trùm, rõ ràng là mùa hè, giờ phút này nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn trời đông giá rét, xuyên vào trong xương lạnh đến làm máu chảy ngược, anh không thể tiếp nhận sự thật này.

Kiềm chế đau thương, thân thể của anh khẽ run lên, “Tại sao?”

“Ba năm trước tôi không nói với anh, xem ra bây giờ tôi phải nói rồi.” Đôi mắt sáng lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào, co lạnh lùng nói tiếp, “Tôi là một người rất ích kỷ, chỉ cần tôi sống tốt là được, chuyện tôi không muốn làm, ai miễn cưỡng tôi cũng không được, huống chi tôi không thích anh, anh là đại thiếu gia nhà họ Quyền, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, một bó lớn phụ nữ tùy anh lựa chọn, anh cần gì phải dây dưa với tôi không buông chứ? Giữa chúng ta không chỉ chênh lệch về tuổi tác, thế giới quan và giá trị quan...” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Còn chưa nghe cô nói xong, anh đã không chịu nổi, khủng hoảng bò đầy trên thân thể anh, anh không thở được. Lời nói lạnh lùng của cô giống như kiếm đao sắc bén nhất thế giới, từng đao từng đao chọc mạnh vào tim anh, đứng bật dậy, toàn bộ yêu say đắm trong mắt anh hóa thành điên cuồng, “Đúng, anh là đại thiếu gia nhà họ Quyền, mà anh cũng chỉ yêu em, anh chỉ muốn một mình em, anh không muốn những người khác.”

Giống như lời thề, nghe được mà cô nhíu đôi mày thanh tú lại, “Quyền Hạo, anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, là một người thành thục. Tôi không biết anh yêu thích tôi ở điểm nào, nhưng mà tôi nghĩ, dưa cưỡng ép hái thì không ngọt, cứ coi như tôi trở về nhà họ Quyền với anh, vậy tôi lấy thân phận gì trở về, nhị tiểu thư nhà họ Quyền? Ha, những người ở trong vòng quan hệ, ai mà không biết tôi không hề có bất cứ liên quan gì về huyết thống với nhà họ Quyền, danh hiệu này chẳng qua chỉ để gọi tôi cho dễ nghe một chút mà thôi. Có lẽ nói, tôi lấy thân phận bạn gái anh ở nhà họ Quyền, đừng dại dột, cả đời Lâm Hi tôi, không thích cuộc sống như thế.”

Thì ra cô e ngại chuyện này sao?

Hai mắt đỏ ngầu, anh nóng nảy, cầm lấy cổ tay cô, chỉ sợ cô biến mất giống như một năm rưỡi trước, “Hi nhi, chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ, có được không?” Anh đều không biết trong giọng nói đã mang theo khẩn cầu, anh chỉ biết đời này chỉ yêu một mình cô.

Mặt cô xạm lại, cô nói rốt cuộc anh có hiểu hay không? “Tôi nói không phải là vấn đề này, mà là tôi không thích anh. Quyền Hạo, năng lực lý giải của anh có vấn đề sao?” die nda nle equ ydo nn

Anh che lỗ tai, ngây thơ quay đầu nói: “Anh không nghe thấy, anh không nghe thấy.” Lời nói lừa mình dối người, muốn an ủi mình, “Hi nhi, anh yêu em.” Trước kia anh không dám nói ra chữ yêu này, sợ hù được cô, bây giờ không cố kỵ được, anh muốn để cho cô biết, anh yêu cô sâu bao nhiêu.

Cô bất đắc dĩ cắn môi dưới, mắt trợn trắng lên, “Quyền Hạo, anh đừng ngây thơ như vậy, được không? Yêu cái gì mà yêu?” Thấy anh còn che lỗ tai, như thằng nhóc, cô tức giận, đưa tay đẩy tay anh ra, “Tôi thật sự không hiểu nổi anh, anh cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, đừng như thằng nhóc vậy.”

“Hi nhi, em không yêu anh, anh yêu em là được rồi.” Cô không yêu anh cũng không sao, anh yêu cô là được rồi.

Anh làm bộ đáng thương tội nghiệp, giống như bị ném bỏ, nhìn thấy mà cô định trợn trắng mắt, cô sao cũng nghĩ mãi không rõ, lần đầu tiên nhìn thấy anh thì anh là một công tử thế gia vô cùng tôn quý, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ anh như thế này, cô buồn bực.

“Anh thật đáng ghét, tôi đã nói tôi không thích anh, cũng đừng nói yêu gì đó. Anh nhanh chóng trở về đế đô đi, coi như chúng ta chưa từng quen biết.” Cô hết sức ghét bỏ việc anh đến tìm cô, cô còn chưa sống đủ thời gian bình thản như nước đâu.

Sắc mặt anh trở nên trắng bệch, dáng vẻ xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, “Hi nhi.”

“Tôi tên Lâm Hi, đừng gọi Hi nhi nữa.” Cô đẩy lưng anh, muốn đẩy anh ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho cô.

Anh chợt xoay người, chăm chú nhìn cô không thôi, “Không có em, anh sống không nổi.”

Hai chân mày cô nhíu lại, không coi lời anh nói là thật, xem thường trả lời, “Thời gian sẽ thay đổi tất cả, anh chỉ không tìm thấy người anh chân chính yêu mà thôi, huống chi, trái đất thiếu ai cũng vẫn sẽ quay, không có tôi, anh có thể tìm được người tốt hơn, tôi không đáng để anh thích.”

Trước khi tới thì hy vọng, bây giờ lại trở thành tuyệt vọng, cô tàn nhẫn hơn trước kia rồi.

Đôi tay nắm thật chặt bả vai của cô, ánh mắt anh phát sinh biến hóa, kiên định nói, “Anh cứ muốn em yêu anh, cho dù không chừa thủ đoạn nào.”

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, cô định một ngụm máu phun lên mặt anh, “Anh đây là uy hiếp tôi sao?”

“Không phải.”

“Vậy anh buông tay ra.” Bả vai của cô bị anh nắm, cô muốn động cũng không nhúc nhích được.

“Hoàng Bác nói, chỉ cần em sinh hạ đứa bé của anh, em sẽ không rời khỏi anh.”

Thật ra thì nguyên văn câu nói của Hoàng Bác là: Phụ nữ ấy mà, chỉ cần có đứa bé, đâu cần để ý có yêu hay không, cũng sẽ ở lại bên cạnh cha đứa bé.

Những lời này không thể nói là đúng, cũng không thể nói hoàn toàn không đúng, chỉ có thể nói mỗi người mỗi khác.

Cái gì? Cô thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, ở trong mắt của anh, cô túm được một hơi thở nguy hiểm, “Anh định làm cái gì?”

“Hi nhi, sinh một đứa con của chúng ta, được không?” Rõ ràng là giọng nói trưng cầu ý kiến, nhưng ở trong miệng anh nói ra, lại biến thành câu khẳng định.

Thân thể cô căng thẳng, “Anh điên rồi?” Dọa chết người, một giây trước còn đau lòng không kiềm chế được, một giây sau chính là kiên định, biến đổi này quá nhanh.

“Nếu như anh điên rồi, cũng bởi vì em mà điên.

“Có bệnh uống thuốc đi, đừng không có việc gì tới làm tôi sợ.”

“Không phải hù dọa em, anh nghiêm túc.”

“Xin lỗi, cho dù anh nghiêm túc hay không phải nghiêm túc, tôi không chấp nhận.”

“Không sao, chỉ cần anh tiếp nhận là được.” Nói xong, anh hành động, bồng cô lên, đi tới phòng ngủ của cô.

“Quyền Hạo, anh thần kinh à, buông tôi xuống.” Tốc độ chạy của anh quá nhanh, cô sợ ngã xuống, túm thật chặt cổ anh, cô rất khẩn trương. Này! Này! d1en d4nl 3q21y d0n

Một ám vệ ở ngoài cửa, nghe được đối thoại của thiếu gia nhà mình và tiểu thư, mặt không đỏ tim không đập, yên lặng đóng cửa.

Anh khẽ đặt cô lên giường, cường thế lấy tư thế nằm sấp đè lên cô, cô không thể động đậy. Cô chỉ trợn to đôi mắt sáng, mặt khẩn trương nhìn anh.

“Quyền Hạo, anh buông tôi ra.” Tư thế nam trên nữ dưới quá chọc người ta nghĩ vẩn vơ rồi, đôi tay cô bị anh cầm thật chặt, cô muốn chống lại cũng không chống lại được, trừ phi... Dùng chiêu đó, cô đoán chừng sẽ bị nhà họ Quyền đuổi giết thôi.

Anh cúi người xuống nhẹ nhàng cọ cọ mặt cô, rất thoải mái chạm tới, “Hi nhi, yêu anh được không?”

Không được! Cô muốn hét to ra tiếng, tình huống hiện giờ, cô không thể chọc giận anh, cho nên cô sợ rồi, “Anh để tôi suy nghĩ một chút.”

“Cả đời đủ không?”

Chờ nhiều thêm mấy trăm đời đi, cô yên lặng trả lời trong lòng, vẫn như trước không dám nói ra.

Tròng mắt chớp một cái, anh đang chờ đợi đáp án của cô.

“Đủ rồi.” Cô không biết làm như thế nào, ánh sáng trong đôi mắt chìm xuống. Làm sao bây giờ? Làm thế nào? Đổi lại là người bình thường, cô cần gì rối rắm vậy, trực tiếp một chiêu giải quyết.

Giường của cô là giường đơn, một người ngủ vừa đủ, hai người ngủ hơi chật chội, xem xét lại tư thế bây giờ của hai người, giường đơn vừa đủ tốt.

Môi của anh hôn lên mặt cô, mùi của cô rất mát mẻ.

Ánh mắt cô khép lại, da gà trên người cũng nổi lên, cũng không phải nói do anh đụng chạm làm cho cô ghê tởm, là cô không thể tiếp nhận gì kia dưới tình huống này. Cô cũng không phải thiếu nữ ngây thơ gì, cô không làm được chuyện giả bộ trinh nữ tiết liệt, chỉ có điều, chỉ có điều, tại sao cô bị cưỡng ép. dinendian.lơqid]on

Lồng ngực của anh đè chặt lên bộ ngực mềm mại của cô, cô cảm thấy trái tim của cô không dùng được nữa rồi, nhịp tim cũng lỡ một nhịp. Môi của anh hết hôn mặt cô, đi tới phần thịt bên vành tai, lưỡi thè ra, giống như thưởng thức món ăn ngon mà tỉ mỉ nếm, tròng mắt biến thành tĩnh mịch, anh còn muốn muốn nhiều hơn, anh như thế chưa đủ. Ý tưởng điên cuồng đã cắn nuốt lý trí của anh, anh không thể không có cô, cho dù dùng thủ đoạn gì, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh là được rồi.

Định giãy giụa, giãy giụa không được, định ra tay, lại phải cân nhắc hậu quả.

Tại sao có thể rối rắm như vậy? Chẳng lẽ cô chỉ có thể bị ăn hết?

Mở mắt ra, cô cau chặt đôi mày thanh tú: “Quyền Hạo, đừng.”

Tiếng chống lại của cô, anh nghe đã thành tiếng si mê, bởi vì là lần đầu tiên của cô, cho nên hơi sợ.

Anh buông cô ra, vuốt đôi mày thanh tú nhíu chặt của cô, anh không thích nhìn dáng vẻ không vui của cô, “Em đừng sợ, em sẽ thích.”

Lời của anh tương đương với chưa nói, khóe môi cô co rút rồi lại không thể co rút nữa, tay phải có thể động liền hung hăng véo lên mặt anh, cắn răng nghiến lợi nói, “Tôi không phải sợ, tôi là không muốn, anh xuống dưới.”

“Không.” Anh từ chối, “Chúng ta không xảy ra quan hệ, em không thể mang thai, như vậy em sẽ rời anh mà đi.”

Trừ trợn trắng mắt ra, cô không thể làm gì để biểu đạt buồn bực của cô.

Lão đại, nếu như một người phụ nữ không yêu anh, cho dù anh để cho cô ấy mang thai, có thể thay đổi điều gì. Bây giờ không phải thời đại phong kiến, đừng quên, những năm nay còn có thủ thuật phá thai, có khối người không muốn mang thai. diee ndda fnleeq uysd doon

“Cứ coi như tôi hận anh, anh cũng phải làm như vậy sao?” Cô rất muốn lệ rơi đầy mặt, trước kia cô ghét nhất chính là kiểu cách, hiện giờ cô cũng phải nói lời kiểu cách, cô thật sự không tình nguyện nói lời của Quỳnh Dao, nhưng tình thế khẩn cấp, xin cho phép cô già mồm cãi láo đi.

“Không có yêu ở đâu ra hận.” Anh hoàn toàn xuyên tạc ý tứ của cô, “Hi nhi, em không yêu anh, nhưng ít nhất em thích anh.” Trên khuôn mặt thoáng xẹt qua vẻ vui mừng, môi của anh hôn lên trán cô.

Cô vẫn tự nhận mình là thục nữ, nghe lời xuyên tạc như thế, kích động muốn nói tục rất mãnh liệt. Đây rốt cuộc là nghe không hiểu tiếng người, hay thông minh không quá cao.

Sờ cái trán bị dính vào nước miếng của anh, dưới thân cô chống đỡ lửa nóng của anh, dây cung căng thằng trong lòng nhạy cảm của cô sắp bị chặt đứt, cô quả quyết lấy tay che miệng anh, “Quyền Hạo, anh đừng kích động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”

Anh cầm bàn tay nho nhỏ của cô, lưỡi liếm lên đầu ngón tay trắng nhỏ của cô, “Lúc này không thích hợp để nói, thích hợp để làm.”

Trên đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át, động tác của anh không hề chứa chút nhục dục nào, coi trọng tao nhã đến cực điểm, trên khuôn mặt tuấn tú ẩn chứa cái gì, cô vừa nhìn có thể thấy được. Cả người cô run lên, lên án nói: “Anh đây là cường bạo.”

“Em dùng từ sai rồi, đây là anh tình em nguyện.” Anh từ từ buông tay cô ra, đôi tay ác liệt bóp mềm mại của cô, “Hi nhi, vóc người của em rất tốt đấy.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Mẹ nó.” Cô vẫn nhịn không chửi tục, cái gì anh tình tôi nguyện, đây rõ ràng là cô bị ép buộc có được không?

Xúc cảm truyền đến cách quần áo, cô bị sợ đến nhanh chóng đưa tay túm lấy tay của anh, “Quyền Hạo, còn như vậy tôi giận thật đó.” Trước kia bị anh cười giỡn giống như chiếm tiện nghi, cô có thể không thèm để ý, nhưng hiện giờ không được, anh đây là tới thật.

“Sẽ không tức giận, em sẽ thích.” Sức lực của cô, dễ dàng bị hóa giải trong tay anh, ngược lại biến thành bị anh túm lấy hai tay của cô. Lòng và đầu đều ở trạng thái điên cuồng, anh nghe không vào lời nói của cô.

Ở trạng thái bị ép buộc, ai thích được, cô cũng không phải là người cuồng chịu ngược.

“Tôi thật sự tức giận rồi.” Cô rất nghiêm túc nói rất chân thành.

Anh giống như không nghe thấy, lồng ngực rời khỏi ngực cô, tiếp tục liếm đầu ngón tay của cô.

“Quyền Hạo, anh điếc sao?” Cô tức giận đến kêu to, muốn rút tay của mình về nhưng không được.

“Em rất mệt mỏi, chừa chút hơi sức đợi lát nữa kêu, anh sẽ thích.” Những lời nói này thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh, thật ra giấu giếm cái gì, người trưởng thành cũng có thể nghe hiểu, cố tình ở trong miệng anh nói ra, dẫn theo một sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.

“Anh thích là chuyện của anh, còn tôi không thích.” Tư thế của anh thay đổi, biến thành ngồi xổm, nửa người trên của cô không bị ngăn chặn, cô có thể ngồi dậy, đôi mắt sáng hung ác nhìn anh chằm chằm.

Anh buông lỏng hai tay của cô, đổi thành một tay ôm cả hông của cô, hô hấp ấm áp phun lên cần cổ cô, tay phải vén quần áo của cô lên, vuốt ve trên da thịt của cô, ma sát, nhiệt độ từ từ lên cao.

Lửa nóng nóng bỏng của anh càng lúc càng lớn, có khuynh hướng cứng rắn, chọc đến cô rất không thoải mái.

Da thịt nhạy cảm dưới bàn tay cực nóng của anh, vừa đúng sờ trúng điểm mẫn cảm, môi hồng khẽ hé mở, ánh mắt thay đổi. Cô muốn ngăn cản anh tiếp tục thám thính xuống dưới, nếu tiếp tục, sợ rằng cô không phải bị ép buộc rồi, mà là tự nguyện, quá đáng sợ.

Cầm cổ tay của anh, cô thả mềm thái độ, “Quyền Hạo, tôi mới mười bảy tuổi, không thích hợp làm, anh buông ra.” Nói xong, cô cũng muốn khinh bỉ chính mình, lấy cái cở dở tệ gì đâu?!

Môi dừng lại hôn cần cổ cô, anh hơi mờ mịt trừng mắt nhìn, “Không nhỏ đâu, có thể làm.” Thân thể của anh đang kêu gào, anh muốn cô, chỉ có như vậy cô mới không rời anh đi, sau đó bọn họ sẽ có một đứa bé thuộc về bọn họ.

“Tôi tới kỳ rồi.”

Còn có thể có lý do nào mạnh hơn lý do này sao?

“Kỳ sinh lý của em không phải lúc này.” Trong lúc nói chuyện, tay của anh vẫn không quên đi tới nút cài áo lót sau lưng của cô, đang nghiên cứu cởi ra như thế nào.

“Nhưng mà...” Cô bị đau khổ ép buộc, tiếp tục suy nghĩ lý do.

“Em ồn quá.” Cô chưa kịp nói xong, môi của anh đã chiếm lấy môi cô, cảm giác tuyệt vời để cho anh say đắm, ngọn lửa trong bụng đã biến thành lửa mạnh.

Cảm giác tê dại sau lưng khiến cho thân thể cô mềm nhũn, cảm giác áo lót của cố ắp bị anh cởi ra, trừng mắt một cái, liếc nhìn vẻ mặt say mê của anh, biết chính là lúc anh buông lỏng, dùng hết toàn lực đè anh.

Tư thế của hai người biến thành nữ trên nam dưới, cô ngồi trên người anh, môi hồng khẽ mím, “Anh thích ép buộc như vậy đúng không? Tôi liền để cho anh nếm thử một chút cái gì gọi là ép buộc!”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom