Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 59
Editor: Puck -
Mắt Lâm Hi trợn to, ngay sau đó xúc xích chiên và thức uống trong tay rơi xuống đất, nâng chân bỏ chạy, đã sớm không để ý hình tượng gì đó.
Tốc độ tìm người của Trần Tiêu nhanh hơn một chút, không quá nửa ngày đã bị anh tìm được.
Ngước nhìn tiểu thư nhà mình trước mắt, tròng mắt Trần Tiêu đều muốn rớt ra rồi, đây là tiết tấu gì? Tại sao tiểu thư nhà mình vừa thấy anh đã bỏ chạy? Chẳng lẽ tiểu thư thật sự muốn rời khỏi nhà họ Quyền?
“Tiểu thư, đừng chạy, cẩn thận ngã xuống!” Trần Tiêu vừa chạy như điên, vẫn không quên kêu Lâm Hi cẩn thận chút.
Lâm Hi chạy phía trước, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tiêu, cô tăng tốc độ tiếp tục chạy. Không chạy là đồ ngốc!
“Các người chạy bên kia, các người chạy bên này, các người đi theo tôi.” Trần Tiêu dừng bước, chỉ huy bọn người dưới.
Người dưới do Trần Tiêu mang tới lập tức chia làm ba nhóm chia ra các phương hướng khác nhau chuẩn bị vây bắt Lâm Hi.
Bởi vì hội chùa, trên đường rất nhiều người, thân thể linh hoạt của Lâm Hi xuyên qua biển người.
“Tiểu thư, cẩn thận.” Thấy một người qua đường Giáp vóc dáng cao lớn chuẩn bị đụng phải Lâm Hi, Trần Tiêu nhanh chóng kêu to.
Phản ứng của Lâm Hi cực nhanh, nhanh chóng tránh ra, “Trần Tiêu, anh có thể đừng đuổi theo tôi không?”
“Không thể, xin tiểu thư trở về nhà họ Quyền với tôi.”
Bước chân vừa dừng lại, Lâm Hi mặt không đỏ không thở gấp, đối mặt với Trần Tiêu thở hổn hển, “Thể lực của tôi tốt hơn của anh, nếu tiếp tục chạy nữa, mệt chết chính là anh.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Bước chân Trần Tiêu càng lúc càng chậm, thân thể hơi vô lực, “Tiểu thư, ngài định đi đâu chơi? Ngài nói cho thiếu gia một tiếng, tránh cho thiếu gia lo lắng.” Hiện giờ bên cạnh tiểu thư không có ám vệ, cũng không có máy định vị và thiết bị tìm kiếm, tìm được tiểu thư phải dựa vào sức người tìm kiếm.
Lâm Hi vô tội chớp chớp mắt to, khóe môi tràn ra ý cười, “Tôi không có ý định đi về.” Dừng một chút, cô sờ túi áo, móc đạn khói và bom cay ra, “Nói cho Quyền Hạo, cám ơn anh ta chăm sóc ba năm qua!” Dự đoán trước được mấy người Trần Tiêu sẽ vây bắt nửa đường, cô đã sớm chuẩn bị đồ cần thiết.
Vừa dứt lời, khói mù trắng xóa dâng lên chung quanh Trần Tiêu.
Trần Tiêu còn chưa phân tích ra ý tứ trong lời nói của tiểu thư nhà mình, anh dày dặn kinh nghiệm, mắt vừa tiếp xúc với khói mù thì anh biết đây là bom cay rồi, hốc mắt không kiềm chế được chảy đầy nước mắt, chỉ trong chốc lát anh đã lệ rơi đầy mặt. Chờ khói mù biến mất, anh quay đầu nhìn bọn hộ vệ phía sau cũng lệ rơi đầy mặt, lại nhìn phía trước, phát hiện tiểu thư nhà mình đã sớm không thấy bóng dáng.
“Tiểu thư.” Trần Tiêu nhìn chung quanh không có bóng dáng của tiểu thư nhà mình, anh nhanh chóng kêu to.
Lời tiểu thư nói kia không phải thật sự muốn rời khỏi nhà họ Quyền chứ, hỏng bét!
Đưa tay xua khí cay trong không khí tản ra, Trần Tiêu nhìn một đám người chung quanh, mặt ủ mày ê. Lần này nên làm cái gì?
Khi Trần Tiêu như con ruồi không đầu mang theo đông đảo người dưới tìm kiếm Lâm Hi trên đường thì lúc này cô lại đang nhìn một dòng sông mà ngây ngốc.
Trong dòng sông nước sông chậm rãi chảy xuôi, gió lạnh nổi lên, Lâm Hi không nhịn được run run.
Quay đầu lại nhìn đường nhỏ đen như mực, liếc mắt, cô ngồi xổm xuống đưa tay thử dò xét chạm vào nước sông, giá rét lạnh thấu xương thẩm thấu vào thân thể cô.
Bây giờ không có thuyền, nếu muốn qua bờ bên kia ngồi xe, cô nhất định phải bơi qua! dfienddn lieqiudoon
Nghĩ đến Trần Tiêu sẽ nhanh chóng đuổi tới, cô khẽ cắn răng, hai mắt nhắm lại, tung người một cái.
Khó khăn bơi tới bờ bên kia, toàn thân cô ướt đẫm, cả người có vẻ chật vật không chịu nổi, quay đầu nhìn bờ bên kia, cô không hề lưu luyến.
Đêm đã khuya, bông tuyết xinh đẹp tung bay, Trần Tiêu và đông đảo người dưới vẫn đang tìm kiếm trên đường.
Thế giới trắng như tuyết, đêm tối phủ xuống, nhà họ Quyền đèn đuốc sáng trưng, Quyền Hạo đứng bên cửa sổ, tròng mắt thâm thúy vô biên nhìn chăm chú vào thế giới dưới màn đêm. Tiếng chuông dễ nghe vang lên, anh cúi mí mắt xuống, nhìn điện thoại di động trên bàn.
“Tìm được Hi nhi rồi sao?”
“Thiếu gia, tiểu thư để cho tôi nói lại một câu với thiếu gia.” Trong lòng Trần Tiêu không yên, không biết nói xong câu đó, sẽ có hậu quả như thế nào?
“Nói cái gì?”
“Tiểu thư nói, cám ơn ngài chăm sóc ba năm qua.” Nói xong, Trần Tiêu không dám thở mạnh, yên tĩnh chờ đợi bão táp.
Ba giây đi qua, quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Tiêu, Quyền Hạo tức giận đập điện thoại xuống đất.
Chăm sóc! A! Đối với cô mà nói, ba năm qua anh đối với cô chính là chăm sóc sao?!
Thật đáng buồn lại nực cười!
Cầm điện thoại di động, trong lòng không yên chờ đợi hồi lâu, cuối cùng Trần Tiêu nhỏ giọng hỏi, “Thiếu gia, ngài vẫn còn nghe chứ?”
Ánh mắt lạnh lùng đưa mắt nhìn điện thoại di động trên đất, Quyền Hạo nhặt nó lên, giọng nhàn nhạt hàm chứa tia bất đắc dĩ, “Tăng thêm người, tiếp tục tìm.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Mặc kệ cô đi đâu, chân trời góc bể cũng phải tìm ra cô.
“Dạ, thiếu gia.”
Ba ngày đi qua, đế đô gần như bị nhà họ Quyền lật tung rồi, vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Hi.
Mấy ngày nay người giúp việc nhà họ Quyền đều run run rẩy rẩy, Trần Tiêu thảm hại hơn, vội vàng tìm Lâm Hi, thời gian ngủ cũng không có.
Sau khi cầm kết quả điều tra, sắc mặt Trần Tiêu trắng bệch, đẩy cửa thư phòng đi vào.
“Đã tìm được chưa?” Trong ba ngày qua không hề ngủ, mắt Quyền Hạo vằn vện tia máu.
“Không có.” Trần Tiêu vô cùng khẩn trương, đặt bì tài liệu lên bàn, “Đây là hành trình trong khoảng thời gian này của tiểu thư.”
“Đi ra ngoài đi.” Nhận lấy bì giấy, Quyền Hạo cũng không có ý định tiếp tục hỏi.
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu khẽ cúi người, trong lòng lo lắng cho thiếu gia nhà mình, cũng đã ba ngày chưa hề nghỉ ngơi rồi, làm bằng sắt cũng không chịu nổi! Tiểu thư à, ngài đang ở đâu? Ngài không về nữa, chúng tôi cũng sẽ gặp nạn!
Mở bì giấy ra, lấy tờ giấy ra xem, sau khi Quyền Hạo xem xong, tràn đầy đau thương và tự giễu cười lên.
Thì ra là, trong khoảng thời gian này cô đã vì rời đi mà chuẩn bị.
Thì ra là, cô không muốn sống cùng một chỗ với anh như vậy.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng đầy đủ, nhưng lòng của anh lại vô cùng rét lạnh.
Anh vẫn luôn không biết yêu mà không thể có cảm giác gì, bây giờ anh hiểu được rồi, đâm đến đau lòng. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Nước mắt thoáng hiện trong khóe mắt, khổ sở lan tràn toàn thân, nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động chảy xuống, dính ướt mặt của anh, cũng hóa thành kịch độc ăn mòn tim anh.
Ngoài phòng bông tuyết bay xuống, bên trong phòng anh giống như bị vạn tên xuyên tim.
Cùng lúc đó, ở một thành thị nhỏ ven biển nào đó, Lâm Hi vui sướng chơi bên bờ biển.
--
Ngày tháng thoi đưa, thời gian cực nhanh, một năm rưỡi sau.
Nhà họ Quyền, sau khi Trần Tiêu nghe được một cú điện thoại, vội vã chạy vào trong thư phòng của Quyền Hạo.
“Thiếu gia, có tin tức của tiểu thư, tiểu thư bây giờ đang ở thành phố biển.”
Quyền Hạo đang cúi đầu xem tài liệu, vừa nghe được có tin tức của cô, anh lập tức ngước mắt lên, “Lập tức chuẩn bị máy bay tư nhân.”
Một năm rưỡi rồi, anh cuối cùng tìm được cô.
Thói quen có cô làm bạn, không có cô ở bên cạnh, tim của anh như bị người móc rỗng, chỉ là cái xác biết đi còn sống.
Hôm nay nghe được có tin tức của cô, lòng tràn đầy, hơi thở còn sống hình như trở lại.
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu cung kính đáp, yên lặng nuốt lời không nói ra vào miệng. Có lẽ cô ta không phải là tiểu thư, chỉ là người có dáng dấp tương tự tiểu thư. Thấy dáng vẻ mừng rỡ của thiếu gia, anh không muốn nói suy đoán này ra.
Thế giới không phải thiếu ai đó thì trái đất sẽ không quay, nhưng thiếu gia không có tiểu thư, thật sự sẽ không sống tiếp được.
Trong quán hàng bên bờ cát, Lâm Hi đang uống nước dừa hương vị ngọt ngào, thưởng thức biển rộng mênh mông bát ngát.
Trong gió biển có mùi mặn mặn, cô thích mùi này.
Thời gian trôi qua thật vui vẻ, bất tri bất giác một năm rưỡi đã qua, vuốt cái cằm xinh xắn, trên mặt cô đều là nụ cười. Thành phố biển này, một năm bốn mùa như xuân, không khí trong lành, hoàn cảnh tuyệt đẹp, cô có một ý tưởng, đó chính là cả đời sống ở đây, thời gian bình bình thản thản chẳng phải là một hạnh phúc sao.
Nhìn rặng mây đẹp đẽ không tì vết nơi chân trời, cô hạ thấp mắt cười khẽ, uống sạch nước dừa trong ly, sắc trời không còn sớm, là thời điểm nên đi về.
“Lý Vân, em phải về nhà rồi, bye bye.” Lấy mười đồng trong bóp ra đặt lên bàn, cô đưa tay nói lời chào từ biệt với Lý Vân. Lý Vân là người bạn cô nhận biết ở đây, cô gái hai mươi tuổi, là trẻ mồ côi, trên người luôn lộ ra hơi thở kiên cường.
“Được, bye bye.” Lý Vân đang làm món mà khách gọi, tươi cười rất ngọt ngào, mặt mày cong cong như hình vầng trăng khuyết trên trời, đôi mắt trong suốt lại sáng ngời phiếm chút ý cười.
Cầm vỏ ốc nhặt được trên bờ biển hôm nay, Lâm Hi đi về trong nhà.
Mới vừa tới lầu dưới, cô đã nhận ra một hơi thở không tầm thường, nhíu đôi mày thanh tú chăm chú nhìn chiếc Rolls-Royce, ngước mắt liếc nhìn nhà dân bình thường. Phòng cô thuê là một nhà dân rất bình thường, chung quanh đều là vài học sinh và thành phần trí thức, bọn họ vốn không có năng lực mua xe sang trọng như vậy, ở đây hơn một năm, cô cũng không nghe nói gần đây có ai thành người có tiền.
Không khỏi ngoái đầu nhìn lại, khóe mắt cô đã nhìn thấy một bóng dáng màu đen.
Nghe được tiếng bước chân lạo xạo, trong phút chốc, cô xoay người nhìn chằm chằm vào người phía sau, “Ai vậy?” Ban đầu, sợ nhà họ Quyền nhanh chóng tìm được cô, cô có thể nói trải qua muôn vàn khổ sở mới đi đến nơi này, dọc theo đường đi thận trọng ngụy trang, thêm nữa, đề phòng để lại đầu mối, cô đều ngồi ô tô đường dài, bảy cong tám quẹo mới đến được nơi này.
“Không lên tiếng, đừng trách tôi không khách khí.” Tiện tay cầm một vỏ ốc từ trong thùng, cô nhắm ngay vào bóng người phía sau, nhanh, hung ác, chính xác nện vỏ ốc lên đầu người nọ.
Ám vệ vô tội này, sờ sờ cái gáy đã sưng thành u, khóc không ra nước mắt, anh trêu ghẹo ai chứ, không phải đảm nhiệm một tài xế, cho nên bị đụng phải đối xử như vậy. dieendaanleequuydonn
Vuốt gáy, ám vệ này bình tĩnh đi ra, giả vờ không biết Lâm Hi là ai, giọng hơi oán giận nói: “Vị tiểu thư này, tôi chỉ đứng ở đây, cô không cần hung ác như vậy chứ?”
Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mắt ngũ quan đoan chính, trên mặt hơi khí khái, sàng lọc toàn bộ trí nhớ, phát hiện cô không nhận ra người đàn ông này, người đàn ông này thoạt nhìn cũng không giống người nhà họ Quyền. Cô hơi ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi, anh đứng như vậy lại có động tác như thế sẽ khiến cho người ta hoài nghi, lần sau không nên như vậy.”
Té ra sai lại là người vô tội bị nện, ám vệ này nặn ra một nụ cười rất miễn cưỡng: “Tôi đang ở đây chờ thiếu gia nhà tôi, nhàm chán đứng sau cây chơi một chút.” Xoa đầu, anh vẫn còn cảm thấy rất đau. Ở nhà họ Quyền lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tiểu thư trông như thế nào.
“Thiếu gia của anh?” Bao lâu chưa nghe xưng hô thiếu gia này, hình như từ sau khi cô rời khỏi nhà họ Quyền thì không nghe thấy nữa. Lâm Hi như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú chiếc Rolls-Royce bên cạnh, “Thiếu gia của anh là ai?”
“Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ.” Ám vệ này sợ tiết lộ quá nhiều tin tức, lựa chọn ngậm miệng.
“Người kỳ quái.” Lâm Hi lầm bầm lầu bầu một câu, sau đó đi tới cửa nhà.
Đứng trước cửa nhà mình, cô chuẩn bị móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, tầm mắt vô ý rơi lên khóa cửa, động tác cầm chìa khóa cứng đờ. Nếu không chăm chú nhìn khóa, sẽ không phát hiện có gì khác thường, chỉ khi nhìn kỹ, mới có thể phát hiện ổ khóa này bị cậy.
Khóa bị cậy bên trong, đây là tình tiết có trộm đến sao?
Trị an nơi này rất tốt, lại có trộm dám để ý nhà cô!
Môi hồng khẽ mím, cô chậm rãi để thùng nước xuống, cực kỳ cẩn thận dùng chìa khóa mở cửa. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Cùng lúc đó, Quyền Hạo đang tỉ mỉ nhìn tất cả chung quanh, nụ cười trên khóe môi càng phát ra nồng đậm. Ánh mắt dừng lại trên bức hình trên vách tường, anh cúi mắt xuống, suy ngẫm, nghiêm túc xem xét tấm hình.
Lâm Hi đã làm xong chuẩn bị gặp trộm, cửa bị cô mở ra, thấy người ở phòng khách đưa lưng về phía cô. Trong nháy mắt đó, cô hóa đá! Đây là bao nhiêu nấm mốc của cuộc đời đổ xuống?
Nghe được tiếng cửa mở, trong tròng mắt Quyền Hạo thoáng hiện vẻ mừng rỡ, nụ cười càng ngày càng sâu, vô cùng chắc chắn mở cửa chính là Lâm Hi, một tiếng “Hi nhi” hàm chứa nhớ nhung nồng đậm gọi ra.
Khuôn mặt tinh xảo điển trai hiện giờ hàm chứa ý vị thành thục, khi Lâm Hi nhìn thấy lần nữa thì muốn lập tức nhấc chân bỏ chạy. Khi rảnh rỗi cô có nghĩ, Quyền Hạo thích cô có lẽ vì sống dưới cùng một mái hiên nhà sinh ra cảm tình, chỉ cần cô rời đi mấy năm, cảm tình đó của anh đối với cô sẽ theo thời gian trôi qua mà từ từ biến mất. Nhưng hôm nay xem ra, cô phát hiện chuyện không phải như thế! Rốt cuộc anh thích cô vì cái gì? Nói đi, cô nhất định sẽ đổi!
Mắt chớp cũng không chớp nhìn vẻ mặt mừng rỡ như điên của Quyền Hạo, Lâm Hi tỏ vẻ cô rất đau lòng, vốn tưởng rằng là một tên trộm, thì ra là Quyền Hạo, là trộm còn dễ giải quyết, nhưng Quyền Hạo không dễ đối phó. Ở đây cách đế đô rất xa, Quyền Hạo tìm khắp tới, điều này nói rõ cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?
Thời gian một năm rưỡi, cô trưởng thành, gương mặt trái xoan trước kia hơi mập mạp, lúc này là mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt sáng trong suốt lại tràn đầy tinh khí trước sau như một, chiều cao cũng thêm vài centimet, chân thẳng càng lộ vẻ thon dài. die nda nle equ ydo nn
“Hi nhi.” Một năm rưỡi, từ khi cô rời đi, mỗi ngày anh sống như thể trong thế giới đen tối, hôm nay gặp được cô, trái tim bị đóng băng kia giống như ấm áp, ấm áp, cô dường như là mặt trời trong thế giới của anh, chỉ cần có cô, mỗi ngày thế giới của anh đều được ánh mặt trời chiếu sáng, trong ấm áp xen lẫn vui sướng. Tâm tình mất đi mà được lại, khó có thể dùng từ ngữ để diễn tả.
Nụ cười vui sướng trên mặt anh, cô muốn không nhìn thấy cũng không được, anh cười quá mức chói mắt.
Nhìn anh từng bước từng bước một đến gần cô, cô chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy mau, nếu không chạy nhanh chút, cô nhất định sẽ phải trở về nhà họ Quyền.
Xoay người trong nháy mắt, cô nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
Bóng dáng xoay người rời đi của cô, không thể nghi ngờ là lưỡi dao sắc bén hung hăng cắm lên ngực anh, máu giống như chất lỏng giá rẻ vô tình chảy, cử chỉ của cô, giống như châm chọc anh ngu si, anh ngốc nghếch.
Thì ra là, người nhà họ Quyền chỉ cần tìm được người trong số mệnh của mình, sẽ không thể nào rời khỏi người đó được.
Thì ra anh vốn yêu cô sâu như vậy, dưới tình huống biết rõ cô không thương mình, anh vẫn cố chấp muốn cô ở lại bên cạnh anh, cho dù cô không làm gì, chỉ cần cô đứng bên cạnh anh, anh sẽ vui sướng, không có cô, thế giới trừ đen và trắng ra thì không có bất kỳ sắc thái gì nữa.
Cô có biết, cô rời đi là tổn thương lớn cỡ nào với anh không, tại sao cô không thể có một chút lưu luyến nào?
Tâm tình mất đi mà được lại không duy trì bao lâu, anh lập tức luống cuống, “Lâm Hi.” d1en d4nl 3q21y d0n
Vẫy vẫy tóc, Lâm Hi giống như không nghe thấy tiếng gọi bao hàm không vui này, cô tăng tốc chạy về phía trước. Điều này thật sự quá kinh khủng, vẫn tranh thủ thời gian rời đi thì tốt hơn, có trời mới biết, cô trở lại nhà họ Quyền sẽ như thế nào? Cô đây là báo ứng vì trùng sinh sai thân thể sao?
Trên hành lang, anh lạnh lùng nhìn bóng dáng chạy như bay của cô, môi mỏng mím thành một đường thẳng, đau lòng trên mặt không ngừng chảy trôi.
Lâm Hi chạy được một nửa, không nghe thấy người sau lưng đuổi theo, cảm giác hơi kỳ quái.
Cô dừng bước lại, nhìn thấy Quyền Hạo trên hành lang đang lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, trong mắt lóe lên nghi ngờ quét mắt nhìn chung quanh một vòng, cô phát hiện rất nhiều điều không bình thường. Ví dụ như tại sao sau bụi hoa, cô lại có thể nghe thấy được có người nhanh chóng chạy về phía này.
Không đợi cô tìm được đáp án, nhóm ám vệ chia ra ba đường đã bao bọc vây quanh cô.
Vô lực vuốt trán, cô im lặng triệt để rồi, thì ra Quyền Hạo đã sớm dự đoán trước cô sẽ chạy trốn, người ta đã sớm bố trí ám vệ vây bắt cô. Cô sơ suất, hoàn toàn không phát hiện ra điểm đặc biệt chung quanh, quả nhiên người không có chuyện gì mà đứng đằng sau cây đều không phải là người tốt gì.
“Tiểu thư, mời ngài đi lên.” Ám vệ bị Lâm Hi đập trúng đầu cúi xuống, cung kính nói.
Nhìn các ám vệ vây một vòng chung quanh cô, cô bất đắc dĩ liếm môi, cô đã nói. Sao Quyền Hạo lại bình tĩnh như vậy, thì ra anh đang chờ cô nhảy vào trong bẫy của anh!
Hai tay trắng nõn nắm thành quả đấm, cô tính toán, nếu như phải động thủ, phần thắng của cô sẽ là bao nhiêu. Tính một chút, cô vẫn không nên làm chuyện vô lực rồi, đánh người bên này ngã xuống, ai biết bên kia còn bao nhiêu người?
Bất đắc dĩ kèm theo buồn bực, cô nghe lời ngoan ngoãn lên lầu.
Thở ra một hơi, cô nhàm chán thổi tóc rơi trên trán, không còn hơi sức nói: “Anh định như thế nào?” Mẹ nó, kiếp trước khó khăn lắm mới thoát khỏi được một bệnh thần kinh, nhưng bây giờ gặp gỡ một biến thái, còn có chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này sao?
Quyền Hạo không nói lời nào, bình tĩnh đưa mắt nhìn dung mạo của cô.
“Nói đi, mục đích tới lần này của anh là...?” Lời còn chưa nói hết, cô đã bị anh hung hăng ôm vào ngực, hai cánh tay có lực của anh có cảm giác cắt đứt hông cô rồi, lồng ngực cứng rắn của anh, cô rất không thích, cảm giác mình sắp chết.
Môi mỏng nhẹ nhàng dính vào bên tai cô, say mê trong đôi mắt anh che khuất tất cả, “Đời này em chỉ có thể cùng với anh.”
Mắt Lâm Hi trợn to, ngay sau đó xúc xích chiên và thức uống trong tay rơi xuống đất, nâng chân bỏ chạy, đã sớm không để ý hình tượng gì đó.
Tốc độ tìm người của Trần Tiêu nhanh hơn một chút, không quá nửa ngày đã bị anh tìm được.
Ngước nhìn tiểu thư nhà mình trước mắt, tròng mắt Trần Tiêu đều muốn rớt ra rồi, đây là tiết tấu gì? Tại sao tiểu thư nhà mình vừa thấy anh đã bỏ chạy? Chẳng lẽ tiểu thư thật sự muốn rời khỏi nhà họ Quyền?
“Tiểu thư, đừng chạy, cẩn thận ngã xuống!” Trần Tiêu vừa chạy như điên, vẫn không quên kêu Lâm Hi cẩn thận chút.
Lâm Hi chạy phía trước, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tiêu, cô tăng tốc độ tiếp tục chạy. Không chạy là đồ ngốc!
“Các người chạy bên kia, các người chạy bên này, các người đi theo tôi.” Trần Tiêu dừng bước, chỉ huy bọn người dưới.
Người dưới do Trần Tiêu mang tới lập tức chia làm ba nhóm chia ra các phương hướng khác nhau chuẩn bị vây bắt Lâm Hi.
Bởi vì hội chùa, trên đường rất nhiều người, thân thể linh hoạt của Lâm Hi xuyên qua biển người.
“Tiểu thư, cẩn thận.” Thấy một người qua đường Giáp vóc dáng cao lớn chuẩn bị đụng phải Lâm Hi, Trần Tiêu nhanh chóng kêu to.
Phản ứng của Lâm Hi cực nhanh, nhanh chóng tránh ra, “Trần Tiêu, anh có thể đừng đuổi theo tôi không?”
“Không thể, xin tiểu thư trở về nhà họ Quyền với tôi.”
Bước chân vừa dừng lại, Lâm Hi mặt không đỏ không thở gấp, đối mặt với Trần Tiêu thở hổn hển, “Thể lực của tôi tốt hơn của anh, nếu tiếp tục chạy nữa, mệt chết chính là anh.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Bước chân Trần Tiêu càng lúc càng chậm, thân thể hơi vô lực, “Tiểu thư, ngài định đi đâu chơi? Ngài nói cho thiếu gia một tiếng, tránh cho thiếu gia lo lắng.” Hiện giờ bên cạnh tiểu thư không có ám vệ, cũng không có máy định vị và thiết bị tìm kiếm, tìm được tiểu thư phải dựa vào sức người tìm kiếm.
Lâm Hi vô tội chớp chớp mắt to, khóe môi tràn ra ý cười, “Tôi không có ý định đi về.” Dừng một chút, cô sờ túi áo, móc đạn khói và bom cay ra, “Nói cho Quyền Hạo, cám ơn anh ta chăm sóc ba năm qua!” Dự đoán trước được mấy người Trần Tiêu sẽ vây bắt nửa đường, cô đã sớm chuẩn bị đồ cần thiết.
Vừa dứt lời, khói mù trắng xóa dâng lên chung quanh Trần Tiêu.
Trần Tiêu còn chưa phân tích ra ý tứ trong lời nói của tiểu thư nhà mình, anh dày dặn kinh nghiệm, mắt vừa tiếp xúc với khói mù thì anh biết đây là bom cay rồi, hốc mắt không kiềm chế được chảy đầy nước mắt, chỉ trong chốc lát anh đã lệ rơi đầy mặt. Chờ khói mù biến mất, anh quay đầu nhìn bọn hộ vệ phía sau cũng lệ rơi đầy mặt, lại nhìn phía trước, phát hiện tiểu thư nhà mình đã sớm không thấy bóng dáng.
“Tiểu thư.” Trần Tiêu nhìn chung quanh không có bóng dáng của tiểu thư nhà mình, anh nhanh chóng kêu to.
Lời tiểu thư nói kia không phải thật sự muốn rời khỏi nhà họ Quyền chứ, hỏng bét!
Đưa tay xua khí cay trong không khí tản ra, Trần Tiêu nhìn một đám người chung quanh, mặt ủ mày ê. Lần này nên làm cái gì?
Khi Trần Tiêu như con ruồi không đầu mang theo đông đảo người dưới tìm kiếm Lâm Hi trên đường thì lúc này cô lại đang nhìn một dòng sông mà ngây ngốc.
Trong dòng sông nước sông chậm rãi chảy xuôi, gió lạnh nổi lên, Lâm Hi không nhịn được run run.
Quay đầu lại nhìn đường nhỏ đen như mực, liếc mắt, cô ngồi xổm xuống đưa tay thử dò xét chạm vào nước sông, giá rét lạnh thấu xương thẩm thấu vào thân thể cô.
Bây giờ không có thuyền, nếu muốn qua bờ bên kia ngồi xe, cô nhất định phải bơi qua! dfienddn lieqiudoon
Nghĩ đến Trần Tiêu sẽ nhanh chóng đuổi tới, cô khẽ cắn răng, hai mắt nhắm lại, tung người một cái.
Khó khăn bơi tới bờ bên kia, toàn thân cô ướt đẫm, cả người có vẻ chật vật không chịu nổi, quay đầu nhìn bờ bên kia, cô không hề lưu luyến.
Đêm đã khuya, bông tuyết xinh đẹp tung bay, Trần Tiêu và đông đảo người dưới vẫn đang tìm kiếm trên đường.
Thế giới trắng như tuyết, đêm tối phủ xuống, nhà họ Quyền đèn đuốc sáng trưng, Quyền Hạo đứng bên cửa sổ, tròng mắt thâm thúy vô biên nhìn chăm chú vào thế giới dưới màn đêm. Tiếng chuông dễ nghe vang lên, anh cúi mí mắt xuống, nhìn điện thoại di động trên bàn.
“Tìm được Hi nhi rồi sao?”
“Thiếu gia, tiểu thư để cho tôi nói lại một câu với thiếu gia.” Trong lòng Trần Tiêu không yên, không biết nói xong câu đó, sẽ có hậu quả như thế nào?
“Nói cái gì?”
“Tiểu thư nói, cám ơn ngài chăm sóc ba năm qua.” Nói xong, Trần Tiêu không dám thở mạnh, yên tĩnh chờ đợi bão táp.
Ba giây đi qua, quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Tiêu, Quyền Hạo tức giận đập điện thoại xuống đất.
Chăm sóc! A! Đối với cô mà nói, ba năm qua anh đối với cô chính là chăm sóc sao?!
Thật đáng buồn lại nực cười!
Cầm điện thoại di động, trong lòng không yên chờ đợi hồi lâu, cuối cùng Trần Tiêu nhỏ giọng hỏi, “Thiếu gia, ngài vẫn còn nghe chứ?”
Ánh mắt lạnh lùng đưa mắt nhìn điện thoại di động trên đất, Quyền Hạo nhặt nó lên, giọng nhàn nhạt hàm chứa tia bất đắc dĩ, “Tăng thêm người, tiếp tục tìm.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Mặc kệ cô đi đâu, chân trời góc bể cũng phải tìm ra cô.
“Dạ, thiếu gia.”
Ba ngày đi qua, đế đô gần như bị nhà họ Quyền lật tung rồi, vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Hi.
Mấy ngày nay người giúp việc nhà họ Quyền đều run run rẩy rẩy, Trần Tiêu thảm hại hơn, vội vàng tìm Lâm Hi, thời gian ngủ cũng không có.
Sau khi cầm kết quả điều tra, sắc mặt Trần Tiêu trắng bệch, đẩy cửa thư phòng đi vào.
“Đã tìm được chưa?” Trong ba ngày qua không hề ngủ, mắt Quyền Hạo vằn vện tia máu.
“Không có.” Trần Tiêu vô cùng khẩn trương, đặt bì tài liệu lên bàn, “Đây là hành trình trong khoảng thời gian này của tiểu thư.”
“Đi ra ngoài đi.” Nhận lấy bì giấy, Quyền Hạo cũng không có ý định tiếp tục hỏi.
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu khẽ cúi người, trong lòng lo lắng cho thiếu gia nhà mình, cũng đã ba ngày chưa hề nghỉ ngơi rồi, làm bằng sắt cũng không chịu nổi! Tiểu thư à, ngài đang ở đâu? Ngài không về nữa, chúng tôi cũng sẽ gặp nạn!
Mở bì giấy ra, lấy tờ giấy ra xem, sau khi Quyền Hạo xem xong, tràn đầy đau thương và tự giễu cười lên.
Thì ra là, trong khoảng thời gian này cô đã vì rời đi mà chuẩn bị.
Thì ra là, cô không muốn sống cùng một chỗ với anh như vậy.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng đầy đủ, nhưng lòng của anh lại vô cùng rét lạnh.
Anh vẫn luôn không biết yêu mà không thể có cảm giác gì, bây giờ anh hiểu được rồi, đâm đến đau lòng. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Nước mắt thoáng hiện trong khóe mắt, khổ sở lan tràn toàn thân, nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động chảy xuống, dính ướt mặt của anh, cũng hóa thành kịch độc ăn mòn tim anh.
Ngoài phòng bông tuyết bay xuống, bên trong phòng anh giống như bị vạn tên xuyên tim.
Cùng lúc đó, ở một thành thị nhỏ ven biển nào đó, Lâm Hi vui sướng chơi bên bờ biển.
--
Ngày tháng thoi đưa, thời gian cực nhanh, một năm rưỡi sau.
Nhà họ Quyền, sau khi Trần Tiêu nghe được một cú điện thoại, vội vã chạy vào trong thư phòng của Quyền Hạo.
“Thiếu gia, có tin tức của tiểu thư, tiểu thư bây giờ đang ở thành phố biển.”
Quyền Hạo đang cúi đầu xem tài liệu, vừa nghe được có tin tức của cô, anh lập tức ngước mắt lên, “Lập tức chuẩn bị máy bay tư nhân.”
Một năm rưỡi rồi, anh cuối cùng tìm được cô.
Thói quen có cô làm bạn, không có cô ở bên cạnh, tim của anh như bị người móc rỗng, chỉ là cái xác biết đi còn sống.
Hôm nay nghe được có tin tức của cô, lòng tràn đầy, hơi thở còn sống hình như trở lại.
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu cung kính đáp, yên lặng nuốt lời không nói ra vào miệng. Có lẽ cô ta không phải là tiểu thư, chỉ là người có dáng dấp tương tự tiểu thư. Thấy dáng vẻ mừng rỡ của thiếu gia, anh không muốn nói suy đoán này ra.
Thế giới không phải thiếu ai đó thì trái đất sẽ không quay, nhưng thiếu gia không có tiểu thư, thật sự sẽ không sống tiếp được.
Trong quán hàng bên bờ cát, Lâm Hi đang uống nước dừa hương vị ngọt ngào, thưởng thức biển rộng mênh mông bát ngát.
Trong gió biển có mùi mặn mặn, cô thích mùi này.
Thời gian trôi qua thật vui vẻ, bất tri bất giác một năm rưỡi đã qua, vuốt cái cằm xinh xắn, trên mặt cô đều là nụ cười. Thành phố biển này, một năm bốn mùa như xuân, không khí trong lành, hoàn cảnh tuyệt đẹp, cô có một ý tưởng, đó chính là cả đời sống ở đây, thời gian bình bình thản thản chẳng phải là một hạnh phúc sao.
Nhìn rặng mây đẹp đẽ không tì vết nơi chân trời, cô hạ thấp mắt cười khẽ, uống sạch nước dừa trong ly, sắc trời không còn sớm, là thời điểm nên đi về.
“Lý Vân, em phải về nhà rồi, bye bye.” Lấy mười đồng trong bóp ra đặt lên bàn, cô đưa tay nói lời chào từ biệt với Lý Vân. Lý Vân là người bạn cô nhận biết ở đây, cô gái hai mươi tuổi, là trẻ mồ côi, trên người luôn lộ ra hơi thở kiên cường.
“Được, bye bye.” Lý Vân đang làm món mà khách gọi, tươi cười rất ngọt ngào, mặt mày cong cong như hình vầng trăng khuyết trên trời, đôi mắt trong suốt lại sáng ngời phiếm chút ý cười.
Cầm vỏ ốc nhặt được trên bờ biển hôm nay, Lâm Hi đi về trong nhà.
Mới vừa tới lầu dưới, cô đã nhận ra một hơi thở không tầm thường, nhíu đôi mày thanh tú chăm chú nhìn chiếc Rolls-Royce, ngước mắt liếc nhìn nhà dân bình thường. Phòng cô thuê là một nhà dân rất bình thường, chung quanh đều là vài học sinh và thành phần trí thức, bọn họ vốn không có năng lực mua xe sang trọng như vậy, ở đây hơn một năm, cô cũng không nghe nói gần đây có ai thành người có tiền.
Không khỏi ngoái đầu nhìn lại, khóe mắt cô đã nhìn thấy một bóng dáng màu đen.
Nghe được tiếng bước chân lạo xạo, trong phút chốc, cô xoay người nhìn chằm chằm vào người phía sau, “Ai vậy?” Ban đầu, sợ nhà họ Quyền nhanh chóng tìm được cô, cô có thể nói trải qua muôn vàn khổ sở mới đi đến nơi này, dọc theo đường đi thận trọng ngụy trang, thêm nữa, đề phòng để lại đầu mối, cô đều ngồi ô tô đường dài, bảy cong tám quẹo mới đến được nơi này.
“Không lên tiếng, đừng trách tôi không khách khí.” Tiện tay cầm một vỏ ốc từ trong thùng, cô nhắm ngay vào bóng người phía sau, nhanh, hung ác, chính xác nện vỏ ốc lên đầu người nọ.
Ám vệ vô tội này, sờ sờ cái gáy đã sưng thành u, khóc không ra nước mắt, anh trêu ghẹo ai chứ, không phải đảm nhiệm một tài xế, cho nên bị đụng phải đối xử như vậy. dieendaanleequuydonn
Vuốt gáy, ám vệ này bình tĩnh đi ra, giả vờ không biết Lâm Hi là ai, giọng hơi oán giận nói: “Vị tiểu thư này, tôi chỉ đứng ở đây, cô không cần hung ác như vậy chứ?”
Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mắt ngũ quan đoan chính, trên mặt hơi khí khái, sàng lọc toàn bộ trí nhớ, phát hiện cô không nhận ra người đàn ông này, người đàn ông này thoạt nhìn cũng không giống người nhà họ Quyền. Cô hơi ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi, anh đứng như vậy lại có động tác như thế sẽ khiến cho người ta hoài nghi, lần sau không nên như vậy.”
Té ra sai lại là người vô tội bị nện, ám vệ này nặn ra một nụ cười rất miễn cưỡng: “Tôi đang ở đây chờ thiếu gia nhà tôi, nhàm chán đứng sau cây chơi một chút.” Xoa đầu, anh vẫn còn cảm thấy rất đau. Ở nhà họ Quyền lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tiểu thư trông như thế nào.
“Thiếu gia của anh?” Bao lâu chưa nghe xưng hô thiếu gia này, hình như từ sau khi cô rời khỏi nhà họ Quyền thì không nghe thấy nữa. Lâm Hi như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú chiếc Rolls-Royce bên cạnh, “Thiếu gia của anh là ai?”
“Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ.” Ám vệ này sợ tiết lộ quá nhiều tin tức, lựa chọn ngậm miệng.
“Người kỳ quái.” Lâm Hi lầm bầm lầu bầu một câu, sau đó đi tới cửa nhà.
Đứng trước cửa nhà mình, cô chuẩn bị móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, tầm mắt vô ý rơi lên khóa cửa, động tác cầm chìa khóa cứng đờ. Nếu không chăm chú nhìn khóa, sẽ không phát hiện có gì khác thường, chỉ khi nhìn kỹ, mới có thể phát hiện ổ khóa này bị cậy.
Khóa bị cậy bên trong, đây là tình tiết có trộm đến sao?
Trị an nơi này rất tốt, lại có trộm dám để ý nhà cô!
Môi hồng khẽ mím, cô chậm rãi để thùng nước xuống, cực kỳ cẩn thận dùng chìa khóa mở cửa. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Cùng lúc đó, Quyền Hạo đang tỉ mỉ nhìn tất cả chung quanh, nụ cười trên khóe môi càng phát ra nồng đậm. Ánh mắt dừng lại trên bức hình trên vách tường, anh cúi mắt xuống, suy ngẫm, nghiêm túc xem xét tấm hình.
Lâm Hi đã làm xong chuẩn bị gặp trộm, cửa bị cô mở ra, thấy người ở phòng khách đưa lưng về phía cô. Trong nháy mắt đó, cô hóa đá! Đây là bao nhiêu nấm mốc của cuộc đời đổ xuống?
Nghe được tiếng cửa mở, trong tròng mắt Quyền Hạo thoáng hiện vẻ mừng rỡ, nụ cười càng ngày càng sâu, vô cùng chắc chắn mở cửa chính là Lâm Hi, một tiếng “Hi nhi” hàm chứa nhớ nhung nồng đậm gọi ra.
Khuôn mặt tinh xảo điển trai hiện giờ hàm chứa ý vị thành thục, khi Lâm Hi nhìn thấy lần nữa thì muốn lập tức nhấc chân bỏ chạy. Khi rảnh rỗi cô có nghĩ, Quyền Hạo thích cô có lẽ vì sống dưới cùng một mái hiên nhà sinh ra cảm tình, chỉ cần cô rời đi mấy năm, cảm tình đó của anh đối với cô sẽ theo thời gian trôi qua mà từ từ biến mất. Nhưng hôm nay xem ra, cô phát hiện chuyện không phải như thế! Rốt cuộc anh thích cô vì cái gì? Nói đi, cô nhất định sẽ đổi!
Mắt chớp cũng không chớp nhìn vẻ mặt mừng rỡ như điên của Quyền Hạo, Lâm Hi tỏ vẻ cô rất đau lòng, vốn tưởng rằng là một tên trộm, thì ra là Quyền Hạo, là trộm còn dễ giải quyết, nhưng Quyền Hạo không dễ đối phó. Ở đây cách đế đô rất xa, Quyền Hạo tìm khắp tới, điều này nói rõ cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?
Thời gian một năm rưỡi, cô trưởng thành, gương mặt trái xoan trước kia hơi mập mạp, lúc này là mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt sáng trong suốt lại tràn đầy tinh khí trước sau như một, chiều cao cũng thêm vài centimet, chân thẳng càng lộ vẻ thon dài. die nda nle equ ydo nn
“Hi nhi.” Một năm rưỡi, từ khi cô rời đi, mỗi ngày anh sống như thể trong thế giới đen tối, hôm nay gặp được cô, trái tim bị đóng băng kia giống như ấm áp, ấm áp, cô dường như là mặt trời trong thế giới của anh, chỉ cần có cô, mỗi ngày thế giới của anh đều được ánh mặt trời chiếu sáng, trong ấm áp xen lẫn vui sướng. Tâm tình mất đi mà được lại, khó có thể dùng từ ngữ để diễn tả.
Nụ cười vui sướng trên mặt anh, cô muốn không nhìn thấy cũng không được, anh cười quá mức chói mắt.
Nhìn anh từng bước từng bước một đến gần cô, cô chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy mau, nếu không chạy nhanh chút, cô nhất định sẽ phải trở về nhà họ Quyền.
Xoay người trong nháy mắt, cô nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.
Bóng dáng xoay người rời đi của cô, không thể nghi ngờ là lưỡi dao sắc bén hung hăng cắm lên ngực anh, máu giống như chất lỏng giá rẻ vô tình chảy, cử chỉ của cô, giống như châm chọc anh ngu si, anh ngốc nghếch.
Thì ra là, người nhà họ Quyền chỉ cần tìm được người trong số mệnh của mình, sẽ không thể nào rời khỏi người đó được.
Thì ra anh vốn yêu cô sâu như vậy, dưới tình huống biết rõ cô không thương mình, anh vẫn cố chấp muốn cô ở lại bên cạnh anh, cho dù cô không làm gì, chỉ cần cô đứng bên cạnh anh, anh sẽ vui sướng, không có cô, thế giới trừ đen và trắng ra thì không có bất kỳ sắc thái gì nữa.
Cô có biết, cô rời đi là tổn thương lớn cỡ nào với anh không, tại sao cô không thể có một chút lưu luyến nào?
Tâm tình mất đi mà được lại không duy trì bao lâu, anh lập tức luống cuống, “Lâm Hi.” d1en d4nl 3q21y d0n
Vẫy vẫy tóc, Lâm Hi giống như không nghe thấy tiếng gọi bao hàm không vui này, cô tăng tốc chạy về phía trước. Điều này thật sự quá kinh khủng, vẫn tranh thủ thời gian rời đi thì tốt hơn, có trời mới biết, cô trở lại nhà họ Quyền sẽ như thế nào? Cô đây là báo ứng vì trùng sinh sai thân thể sao?
Trên hành lang, anh lạnh lùng nhìn bóng dáng chạy như bay của cô, môi mỏng mím thành một đường thẳng, đau lòng trên mặt không ngừng chảy trôi.
Lâm Hi chạy được một nửa, không nghe thấy người sau lưng đuổi theo, cảm giác hơi kỳ quái.
Cô dừng bước lại, nhìn thấy Quyền Hạo trên hành lang đang lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, trong mắt lóe lên nghi ngờ quét mắt nhìn chung quanh một vòng, cô phát hiện rất nhiều điều không bình thường. Ví dụ như tại sao sau bụi hoa, cô lại có thể nghe thấy được có người nhanh chóng chạy về phía này.
Không đợi cô tìm được đáp án, nhóm ám vệ chia ra ba đường đã bao bọc vây quanh cô.
Vô lực vuốt trán, cô im lặng triệt để rồi, thì ra Quyền Hạo đã sớm dự đoán trước cô sẽ chạy trốn, người ta đã sớm bố trí ám vệ vây bắt cô. Cô sơ suất, hoàn toàn không phát hiện ra điểm đặc biệt chung quanh, quả nhiên người không có chuyện gì mà đứng đằng sau cây đều không phải là người tốt gì.
“Tiểu thư, mời ngài đi lên.” Ám vệ bị Lâm Hi đập trúng đầu cúi xuống, cung kính nói.
Nhìn các ám vệ vây một vòng chung quanh cô, cô bất đắc dĩ liếm môi, cô đã nói. Sao Quyền Hạo lại bình tĩnh như vậy, thì ra anh đang chờ cô nhảy vào trong bẫy của anh!
Hai tay trắng nõn nắm thành quả đấm, cô tính toán, nếu như phải động thủ, phần thắng của cô sẽ là bao nhiêu. Tính một chút, cô vẫn không nên làm chuyện vô lực rồi, đánh người bên này ngã xuống, ai biết bên kia còn bao nhiêu người?
Bất đắc dĩ kèm theo buồn bực, cô nghe lời ngoan ngoãn lên lầu.
Thở ra một hơi, cô nhàm chán thổi tóc rơi trên trán, không còn hơi sức nói: “Anh định như thế nào?” Mẹ nó, kiếp trước khó khăn lắm mới thoát khỏi được một bệnh thần kinh, nhưng bây giờ gặp gỡ một biến thái, còn có chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này sao?
Quyền Hạo không nói lời nào, bình tĩnh đưa mắt nhìn dung mạo của cô.
“Nói đi, mục đích tới lần này của anh là...?” Lời còn chưa nói hết, cô đã bị anh hung hăng ôm vào ngực, hai cánh tay có lực của anh có cảm giác cắt đứt hông cô rồi, lồng ngực cứng rắn của anh, cô rất không thích, cảm giác mình sắp chết.
Môi mỏng nhẹ nhàng dính vào bên tai cô, say mê trong đôi mắt anh che khuất tất cả, “Đời này em chỉ có thể cùng với anh.”
Last edited: