Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 58
Editor: Puck -
Thời gian như nước chảy thật nhanh, một tuần đã qua, khi Lâm Hi cùng ba người nhà họ Lâm đi du ngoạn khắp nơi, cũng có cảm xúc vui vẻ, hoạt động gia đình như vậy, từ khi ra đời cho đến nay đây là lần đầu tiên cô tham gia.
Ba người nhà họ Lâm ngóng trông thời gian có thể trôi chậm một chút, khi thời gian Quyền Hạo quy định trôi qua, một đêm cuối cùng kia, bọn họ mất ngủ tập thể.
Bên trong sân bay, mẹ Lâm đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn con gái xinh đẹp trước mặt, nghẹn ngào không nói ra, nắm thật chặt tay con gái, là phương thức duy nhất biểu đạt tình thương của mẹ. Cha Lâm và Lâm Thần, là đàn ông, cũng không tiện lộ ra nước mắt ở trong trường hợp công cộng người người nhìn tới, cổ họng bọn họ nghẹn ngào, không biết biểu đạt đau thương khi xa cách như thế nào.
Trở lại Singapore, cũng không biết bao nhiêu năm nữa bọn họ có thể gặp mặt?
Rõ ràng là người nhà thân thiết, lai phải sống ở hai quốc gia hoàn toàn khác biệt.
Ôm mẹ Lâm đang thút thít một cái, Lâm Hi cũng bị cảm xúc đau thương này lây tới, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười ngọt ngào, tròng mắt trong veo như nước lộ ra vẻ không đành, “Đừng khóc, mặt cũng loang lổ, rất xấu, có thời gian rảnh con sẽ đến Singapore tìm mọi người.”
“Hi Hi, cha mẹ không ở bên cạnh con, con nhất định phải chăm sóc tốt mình.”
“Con biết rồi.”
“Chúng ta đi.” Cảm xúc của cha Lâm rất sa sút, nước mắt không kiềm chế được chảy từ khóe mắt xuống, khóc ở trước mặt con gái, ông cảm thấy rất ngượng ngùng, dùng tay áo lau nước mắt, ảo não nói, “Lần chia xa này, không biết bao nhiêu năm nữa chúng ta mới có thể gặp mặt.”
“Chúng ta sẽ gặp mặt rất nhanh.” Cô từng nghĩ, điều kiện cho phép, cô cũng sẽ di dân đến Singapore. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Hy vọng như thế.” Mẹ Lâm không kiềm chế được cảm xúc, nhiều lần đến bờ biên giới sụp đổ. Bà thương yêu con gái nhỏ, vì bọn họ thân làm cha mẹ vô dụng, chỉ có thể để con gái sống ở nhà họ Quyền, bọn họ thật có lỗi với con gái.
Loa thúc giục lên máy bay vang lên hết lần này đến lần khác, Lâm Hi nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau khô nước mắt cho mẹ Lâm, trái tim đóng chặt lặng lẽ rách ra một khe nhỏ. Đây là lần đầu tiên có người khóc vì cô, đau lòng vì cô, đây là việc cô chưa từng cảm nhận, thì ra được người quan tâm, được người khác yêu thương là một chuyện kỳ diệu như vậy.
“Mọi người nhanh lên máy bay đi, nếu không sẽ không kịp.”
“Hi Hi, chăm sóc cho mình thật tốt!”
Ba người nhà họ Lâm mang theo không nỡ, nhìn khuôn mặt càng lúc càng xa của Lâm Hi, bọn họ qua kiểm tra hải quan. Cuối cùng, bọn họ lên máy bay, Lâm Hi ở sảnh chính, bọn họ không nhìn thấy nữa, cuộc hành trình thăm người thân cũng kết thúc ở đây.
Trong sân bay, không thiếu hụt nhất chính là ly biệt, đồng thời cũng là nơi nước mắt rơi nhiều nhất.
Nhìn chung quanh một vòng người nhà, người yêu, bạn bè đang ôm nhau xung quanh, Lâm Hi khẽ nhếch khóe môi, nghĩ tới một tuần vui vẻ này, cô rốt cuộc cười, cười đến tùy ý như vậy, trên khuôn mặt đẹp hiện lên ánh sáng thanh xuân.
Trong một tuần này, thật ra thì cha Lâm mẹ Lâm có từng nói với cô, Quyền Hạo là kết cục tốt nhất cho cô, vừa nghe đến điều này, cô cũng biết Quyền Hạo để cho bọn họ trở lại cũng không phải tốt bụng như vậy, ba người nhà họ Lâm trở lại cũng chỉ vì Quyền Hạo muốn bọn họ làm thuyết khách cho anh, nhưng đáng tiếc, cô không phải Lâm Hi kia, lời vợ chồng nhà họ Lâm không có sức ảnh hưởng với cô, chỉ có điều quan tâm yêu thương nồng đậm mà bọn họ biểu đạt ra đả động cô.
Thở ra một hơi thật dài, ngũ quan xinh xắn bao phủ linh khí, cô liếc nhìn một vòng xung quanh, xác định không có người Quyền Hạo phái tới đi theo sau cô, cô bình tĩnh trở lại nhà họ Lâm. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Vì có thể thuận lợi rời đi, không trở lại cuộc sống ở nhà họ Quyền, những ngày này, cô chuẩn bị rất nhiều.
Trước kia ở nhà họ Quyền ba năm, cô ôm cuộc sống yên ổn, có thể ôm bắp đùi Quyền Hạo kéo cao thân phận của cô. Hiện giờ, không được, nhạy bén, tính thương nhân, năng lực quan sát và bản lĩnh trước kia nhất định phải trở lại, Lâm Hi cô, không thể sống dựa vào người khác cả đời, cô phải trở về cô chân thật nhất trước kia, nếu không, huấn luyện như địa ngục mười năm sẽ uổng phí.
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô không có lương tâm cũng được, tóm lại cô rời khỏi nhà họ Quyền sắp biến thành sự thật.
Đeo mắt kính gọng đen đã sớm chuẩn bị, cô hất cằm lên, nện bước chân hoàn mỹ nhất đẹp mắt nhất rời khỏi sân bay quốc tế.
Mới ra đến sân bay quốc tế, cô đã nhìn thấy mấy người áo đen rất quen mắt, người áo đen nhìn chung quanh, giống như đang tìm cái gì. Cô đảo mắt, nhớ tới những người áo đen này đều là cận vệ của Thẩm Cảnh Kỳ, trong phút chốc, cô biết bọn họ đang tìm cô.
Nhíu đôi mày thanh tú, kéo nón trên áo sau lưng lên đội, đôi tay cô nhét vào trong túi áo, chạy đến bên người qua đường có thân hể khổng lồ, lặng lẽ muốn tránh khỏi những người áo đen này.
Người qua đường Giáp nhìn thấy có một cô gái chạy đến bên cạnh mình, anh hơi khẩn trương, trong lòng bàn tay cũng khẽ đổ mồ hôi. Phải biết rằng bởi vì anh quá béo, ở trên đường, người phụ nữ nhìn thấy anh bình thường đều không cho anh một cái liếc mắt, hiện giờ có một cô gái vóc người cao gầy, không thể nhìn thấy khuôn mặt đi tới bên cạnh anh, đây là vận số tốt bao nhiêu, mặc dù nói không biết cô gái này như thế nào, đều do cô gái này khẽ cúi đầu và mang theo mắt kính.
Mấy người áo đen nhìn chung quanh một chút, không tìm thấy được mục tiêu bọn họ muốn tìm.
Đột nhiên có một người áo đen buông ánh mắt về trên người một tên mập, anh cau mày, chẳng lẽ hiện giờ bạn gái người mập mạp đều là người gầy? Đang chuẩn bị dời tầm mắt đi, anh nhìn thêm vài lần cô gái ở bên cạnh người mập, cảm thấy bóng lưng cô bé này thật quen thuộc.
Lâm Hi cúi đầu nhìn kỹ bậc thang, cô nhạy bén cảm nhận được có một ánh mắt bén nhọn đang chăm chú nhìn mình, trong lòng xẹt qua dự cảm xấu, cô khẽ quay đầu lại nhìn, phát hiện chủ nhân của ánh mắt đó chính là một trong những người áo đen. dieendaanleequuydonn
Người áo đen cau mày tỉ mỉ nhớ lại, đã từng thấy bóng lưng này ở đâu? Cho đến khi anh nhìn thấy cô gái mở cửa lên xe, anh dùng sức vỗ đầu một cái, đây không phải là Lâm tiểu thư mà thiếu gia căn dặn nhất định phải đón về sao?! “Đừng nhìn nữa, Lâm tiểu thư ở đằng kia!” Phản ứng cực nhanh, anh chỉ vào xe Lâm Hi, lớn tiếng nói với các anh em.
Mấy người áo đen còn lại nghe vậy, kinh hãi nhìn xe Lâm Hi, “Nhanh lên, tài lái xe của Lâm tiểu thư vô cùng tốt, chúng ta nhanh đuổi theo.”
Lâm Hi đạp chân ga, đảo tay lái, xe lấy tốc độ rất nhanh rời đi.
Mấy người áo đen vội vàng lên xe, thấy Lâm Hi lái xe càng ngày càng xa, bọn họ nóng nảy.
Làm một thần trộm đời trước, bản lĩnh lợi hại, tốc độ chạy trốn càng phải nhanh. Qua ba năm sống yên ổn, cũng không nói lên năng lực của cô thoái hóa, chỉ có điều thể lực không tốt bằng thân thể đời trước mà thôi, dọc theo đường đi không ngừng vượt qua các xe khác, lái tốc độ đến cao nhất, xe thể thao được Lâm Hi chạy linh hoạt đến ghê gớm.
Gặp đèn đỏ, trên đường không có người đi đường cũng không có xe khác chạy, cô đạp chân ga xông tới.
Gặp phải xe cản trở cô mà nói, cô đều ấn còi.
Giao thông đế đô nổi danh hỏng bét ở thiên triều, đua xe trên đường cao tốc là chuyện thường xảy ra, lúc này Lâm Hi đang trên cầu vượt, không may phía trước có tai nạn xe cộ, cô bị buộc dừng xe. Phiền não mở cửa xe ra ngoài, mặc dù đám ám vệ của Thẩm Cảnh Kỳ đã bị cô bỏ rơi, thời gian cấp bách, bên nhà họ Quyền đã phái người tới đón cô về nhà họ Quyền.
Đấm sườn xe mấy cái cho hả giận, Lâm Hi không cảm thấy đau, lấy mắt kính xuống, cầm giỏ xách để trên chỗ ngồi bên cạnh ghế lái, “Thôi, xe này để cho cảnh sát giao thông xử lý.”
Bước chân Lâm Hi cực nhanh, rất nhanh đã xuống cầu vượt. Chuông điện thoại di động vang lên, cô vừa nhìn hiển thị cuộc gọi tới là Quyền Hạo, cô cười cười, “Có chuyện gì sao?”
“Hi nhi, quản gia đã đến sân bay đón em.”
Xe qua lại không dứt, cô mím môi cười khẽ, “Biết rồi.”
Không cho Quyền Hạo có cơ hội nói hẹn gặp lại, cô lập tức cúp điện thoại, dừng bước chân, như có điều suy nghĩ đứng trước một thùng rác. Ấn điện thoại di động mấy cái, cô vung tay, điện thoại di động chính xác ném vào trong thùng rác. “Hẹn gặp lại!” Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn nói hẹn gặp lại với nhà họ Quyền.
Tiếng tút tút quen thuộc vang lên bên tai, trong tròng mắt đen như mực của Quyền Hạo thoáng hiện vẻ nghi ngờ.
Đeo mắt kính để nguyên quần áo nón, cô ngồi lên xe taxi, đi tới mục đích.
Trên đường phố của đế đô phồn vinh, chỗ nào cũng có camera, vì để tránh phiền toái không cần thiết, cô đặt tiền trong một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.
Thanh toán tiền thuê xe, cô nhìn nhà xưởng bỏ hoang, trong mắt nhanh chóng xẹt qua tia sáng hắc ám.
Nơi này là thành phố cấp huyện của đế đô, non xanh nước biếc, kinh tế rõ ràng không phát triển, thay hết toàn bộ quần áo trên người, trừ tiền mặt trong túi ra cô không cầm cái gì khác.
Cột tóc dài lại, trên đầu mang tóc giả ngắn, lấy gương trang điểm ra, tỉ mỉ hóa trang thành trang nhã, đeo kính mát lớn lên, đổi vẻ nhàn nhã trên người thành dáng vẻ thành thục, lồi trước vểnh sau, bỏ qua đường cong quá mức thanh xuân và bàn tay trơn nhẵn, chợt liếc mắt nhìn qua, đây là một cô gái xinh đẹp tràn đầy quyến rũ và có vị phụ nữ, cho dù tinh tế nhìn, lúc này Lâm Hi cũng là một người phụ nữ xinh đẹp chọc mắt người, chỉ có điều không có vẻ thành thục kia mà thôi.
-Ok, ngụy trang xong.
Tìm được bọc giấu tiền, cô cười như không cười sờ khuôn mặt.
Trần Tiêu chờ đợi ở sân bay, tìm chung quanh thật lâu, vẫn không phát hiện ra bóng dáng tiểu thư nhà mình.
Có kinh nghiệm lần trước tiểu thư nhà mình đi Úc Thành chơi mà không thông báo với người khác, Trần Tiêu lập tức vận dụng quyền thế, lấy video sân bay đến xem. Cẩn thận nhìn chăm chú vào màn hình, khi thấy bóng dáng quen thuộc đó rời khỏi sân bay, Trần Tiêu đã có dự cảm chẳng lành.
Thân thể Trần Tiêu run lên, quyết định gọi điện thoại cho tiểu thư nhà mình, giọng nữ hệ thống vui vẻ nhắc nhở rất nhiều lần, chủ thuê bao tạm thời không thể nghe điện thoại.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, Trần Tiêu muốn trừng ra vết rách.
Điện thoại của tiểu thư nhà mình không gọi được, bình thường mà nói chỉ có hai tình huống, một là tiểu thư không muốn nghe điện thoại, hai là không biết cô đi đâu chơi rồi, vì để tránh cho bị người khác quấy nhiễu, ai gọi điện thoại tới đều không nhận.
Hai khả năng này, tiểu thư nhà mình thuộc về khà năng nào đây? Nếu là khả năng thứ nhất thì còn may, nếu như là khả năng thứ hai thì bi kịch rồi, thiếu gia lại lật đổ khắp toàn thành rồi.
“Quản gia, tiểu thư đã rời khỏi sân bay, chúng ta nên làm cái gì?” Lý Thắng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tiêu, cẩn thận hỏi. Bởi vì anh làm ám vệ của tiểu thư nhưng không làm tròn chức trách nhiều lần, hiện giờ đã bị cách chức làm tài xế.
“Còn có thể làm sao, đương nhiên là tìm người.” Trần Tiêu tỏ vẻ đau khổ, anh thân là quản gia dễ dàng sao? Anh mới ba mươi tuổi đầu, hiện giờ đã giống như ông già sáu mươi tuổi! die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Chúng ta đi đâu tìm?”
“Cậu một tài xế làm tròn bổn phận của cậu là được rồi, dài dòng nhiều như vậy làm gì?” Trần Tiêu tức giận quát lớn, nghĩ tới tiểu thư nhà mình sẽ đi đâu. Trong khoảng thời gian này, tiểu thư nhà mình và thiếu gia thỉnh thoảng giận dỗi, nhưng chung đụng cũng tạm được.
Bây giờ muốn tìm được tiểu thư nhà mình cũng không dễ dàng như vậy, thứ nhất trên người tiểu thư không có thiết bị định vị và thiết bị truy tìm, thứ hai bởi vì lần trước ám vệ đi theo tiểu thư mà phát giận, thiếu gia thấy thế nên không phái ám vệ đi theo tiểu thư nữa, thứ ba tiểu thư không muốn nghe điện thoại của bọn họ.
Nếu tiểu thư định cố ý không để cho bọn họ tìm được mình, bằng vào thế lực nhà họ Quyền, lật ngược đế đô, bọn họ thật sự phải tốn mấy ngày mới có thể tìm được cô. Vì để tránh cho Quyền thiếu một lần nữa không tìm được tiểu thư mà điên cuồng, việc cấp bách chính là tìm được tiểu thư.
“Còn lo lắng gì nữa, sao không đi!” Lòng Trần Tiêu như lửa đốt, thấy Lý Thắng sững sờ, lại gào lên một trận.
“Vâng.” Lý Thắng bước nhanh đuổi theo Trần Tiêu.
Hai người vội vã chạy tới nhà họ Lâm, không phát hiện ra bóng dáng của Lâm Hi, Trần Tiêu gọi điện thoại cho tất cả bạn bè của Lâm Hi, bọn họ đều nói hôm nay chưa từng nhìn thấy cô.
Không ngừng xoay quanh tại chỗ, Trần Tiêu gõ đầu mình, tự nhủ, “Tiểu thư rốt cuộc đi đâu?” Chỗ tiểu thư nhà mình thích đi đến đơn giản chỉ có hai chỗ, một là hộp đêm, hai là khu vui chơi, nhưng người ở hai chỗ đó đều báo lại nói chưa từng nhìn thấy tiểu thư, như vậy tiểu thư ở đâu?
Thời gian từ lúc Quyền thiếu hạ lệnh đón tiểu thư đến giờ là hai giờ, Trần Tiêu cắn môi dưới, mặt mày ủ ê, “Xem ra chỉ có thể vận dụng thế lực nhà họ Quyền rồi.”
Bằng vào hai người anh và Lý Thắng, vốn không có khả năng tìm được tiểu thư nhà mình, như vậy chỉ có thể mong đợi và ám vệ và bọn hộ vệ nhà họ Quyền. die nda nle equ ydo nn
Trần Tiêu kinh hãi gọi điện thoại cho Quyền Hạo, Quyền Hạo đang làm việc ở Lĩnh Lâm, nhận được điện thoại của Trần Tiêu thì khẽ cong khóe môi lên mim cười, anh cho rằng Trần Tiêu đón được cô về nhà, một tuần không gặp cô, lòng tràn đầy nhớ nhung cô.
Khoảnh khắc khi điện thoại tiếp nối, Trần Tiêu khẽ buông tay, thiếu chút nữa vứt điện thoại di động, đây đều do bị dọa, “Thiếu gia, tiểu thư không có ở sân bay.”
Khóe môi đang cong lên của Quyền Hạo mím chặt ngay một giây sau, mây đen giăng đầy trên mặt, “Cậu nói cái gì?”
Giọng nói giá rét, thân thể Trần Tiêu run lên, “Tiểu thư không có ở sân bay.”
“Lập tức đi tìm.” Hai giờ trước anh mới gọi điện thoại cho cô, cô vẫn nói đang ở sân bay, sao hiện giờ không thấy tăm hơi?!
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu nơm nớp lo sợ ngắt điện thoại, ngay sau đó gọi điện thoại cho thủ lĩnh ám vệ của Quyền thiếu, “Hành Thư, tra xem tiểu thư ở đâu?”
Hành Thư ở bên kia nhận được mệnh lệnh, không tới nửa giờ đã gọi điện thoại lại cho Trần Tiêu, “Hơn hai giờ trước, tiểu thư đến một nhà xưởng bỏ hoang ở huyện XX, hiện giờ không biết tung tích.”
Nhà xưởng bỏ hoang! Nghe được mà Trần Tiêu cau mày, tiểu thư nhà mình không có việc gì đi vùng ngoại ô làm gì? “Điện thoại di động của tiểu thư có chức năng định vị, cậu tra một chút.”
Hành Thư gõ bàn phím mấy cái, rất nhanh tra được vị trí, “Ở trên đường XX.”
“Vị trí có di động không?”
“Không có.”
“Bây giờ cạu lập tức phái ám vệ đến đường XX tìm tiểu thư.” Vì để phòng ngừa lỡ như, vẫn phái nhiều người một chút đi tìm tương đối tốt, “Sau khi tìm được tiểu thư, trước tiên báo lại cho thiếu gia.” d1en d4nl 3q21y d0n
“Dạ, quản gia.”
Trần Tiêu cúp điện thoại, lại cùng Lý Thắng vội vàng chạy tới đường XX, ám vệ và bọn họ cùng nhau tìm kiếm. Bọn họ tìm tới tìm lui trên đường mấy lần, vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Lâm Hi, căn cứ vào định vị, cuối cùng bọn họ tìm thấy được điện thoại di động bị tiểu thư nhà mình vứt vào trong thùng rác.
Chăm chú nhìn điện thoại của tiểu thư nhà mình, Trần Tiêu trợn trắng mắt, “Tăng thêm người đi tìm tiểu thư.”
Điện thoại di động đã ném, xem ra tiểu thư nhà mình đã sớm biết điện thoại di động này có vấn đề. Kể từ sau khi thiếu gia tỏ tình với tiểu thư, tiểu thư tương đối ghét bỏ tiếp xúc với thiếu gia, khi đó anh chỉ nghĩ, tiểu thư trong lúc nhất thời không tiếp nhận nổi thiếu gia, qua khoảng thời gian sẽ tốt lên, hiện giờ hay rồi, tiểu thư ném điện thoại di động, người thì không thấy.
Lâm Hi ngụy trang tỉ mỉ, vì sợ để lại đầu mối, cô không ngồi xe, lựa chọn đi bộ đến bến xe khách, nửa giờ sau tới một trấn nhỏ không biết tên.
Thế lực nhà họ Quyền có bao nhiêu, thông qua chuyện tìm Lâm Hi đã phô bày toàn bộ.
Quyền Hạo ra lệnh một tiếng, tất cả người khắp thành bán mạng vì nhà họ Quyền bắt đầu tìm kiếm Lâm Hi.
Lâm Hi tưởng không để lại đầu mối về hành tung, rất nhanh đã bị tra ra được, đầu mối dừng lại ở nhà xưởng bỏ hoang đó. Có manh mối này, vô số người chạy tới huyện XX, cầm hình chụp của Lâm Hi hỏi người dân địa phương. dinendian.lơqid]on
Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng một người dân bên cạnh nhà xưởng bỏ hoang, vuốt mái tóc ngắn rối loạn, “Tôi thấy cô gái này tiến vào trong xưởng, nhưng không thấy cô ấy đi ra ngoài, chỉ thấy được một người phụ nữ dáng dấp rất đẹp ăn mặc cũng rất hợp mốt đi ra.” Lúc ấy người dân này đang phơi ngô, mới nhìn thấy Lâm Hi.
Nghe manh mối như thế, đầu Trần Tiêu đầy vạch đen, không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần phân tích, cũng biết người phụ nữ ra sau nhất định là tiểu thư nhà mình. Đưa người nhà lên máy bay, ngay sau đó tới đây tiến hành thay quần áo, tiểu thư nhà mình làm vậy vì rời khỏi nhà họ Quyền sao?
Liên quan đến việc có thể tìm được Lâm Hi hay không, Trần Tiêu rất hồi hộp, tiểu thư nhà mình thông minh bao nhiêu anh không cần nói. Nhưng cô muốn rời khỏi, là tuyệt đối không thể, trước không cần nói đến thiếu gia có bằng lòng hay không, đầu tiên phu nhân và lão gia tuyệt đối sẽ không để cho cô rời khỏi nhà họ Quyền rời khỏi bên cạnh thiếu gia.
Anh cẩn thận nhớ lại hành động những ngày qua của tiểu thư, thật sự không phát hiện dấu hiệu tiểu thư muốn rời đi.
“Tiếp tục hỏi người.” Trần Tiêu lạnh giọng ra lệnh.
Không có công nghệ cao, chỉ có thể sử dụng chiến lược biển người rồi.
Bóng đêm phủ xuống, lòng Quyền Hạo càng ngày càng lo lắng, đau đớn xâm nhập thân thể, nhìn ngoài cửa sổ anh đau đến không thể nói, trán toát ra lượng lớn mồ hôi lạnh. Hôm nay không phải là đêm trăng tròn, lòng anh cũng vẫn đau đớn.
Tại sao không thấy Hi nhi?
Theo tin tức Trần Tiêu báo về, môi dưới của anh đã cắn rách, tia máu dính đầy môi, sắc mặt chợt tái nhợt.
Đau đã chết lặng, lạnh lẽo lan rộng toàn thân, anh như đang ở trong đầm băng.
Trải qua cố gắng không ngừng, cuối cùng hỏi thăm được tiểu thư nhà mình đi theo phương hướng nào. Trong gió rét, Trần Tiêu mang theo người dưới đông đảo, lao tới bến xe khách.
Cùng lúc đó, bởi vì hội chùa mà trấn nhỏ không biết tên náo nhiệt khác thường.
Lâm Hi rảnh rỗi đi bộ trên đường, một tay cầm xúc xích chiên một tay cầm trà sữa, nhìn nhân dân chất phác bái thần, cô cảm thấy thật thú vị, định tối nay ở đây một đêm, không vội rời đi.
“Tiểu thư.” Trần Tiêu đứng ở bến xe khách hỏi thăm một phen, trên đường chạy tới trấn nhỏ không biết tên, vừa hay nhìn thấy Lâm Hi ở cách đó không xa.
Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Lâm Hi nuốt thức ăn trong miệng xuống, nghĩ thầm, Trần Tiêu không phải nhanh như vậy đã xuất hiện ở nơi này chứ?!
“Tiểu thư.” Trần Tiêu thở hổn hển chạy tới.
Một lần nữa nghe được, Lâm Hi cũng không cho rằng là ảo giác, vừa nhìn nơi xa, trời ạ! Trần Tiêu đã đuổi tới.
Thời gian như nước chảy thật nhanh, một tuần đã qua, khi Lâm Hi cùng ba người nhà họ Lâm đi du ngoạn khắp nơi, cũng có cảm xúc vui vẻ, hoạt động gia đình như vậy, từ khi ra đời cho đến nay đây là lần đầu tiên cô tham gia.
Ba người nhà họ Lâm ngóng trông thời gian có thể trôi chậm một chút, khi thời gian Quyền Hạo quy định trôi qua, một đêm cuối cùng kia, bọn họ mất ngủ tập thể.
Bên trong sân bay, mẹ Lâm đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn con gái xinh đẹp trước mặt, nghẹn ngào không nói ra, nắm thật chặt tay con gái, là phương thức duy nhất biểu đạt tình thương của mẹ. Cha Lâm và Lâm Thần, là đàn ông, cũng không tiện lộ ra nước mắt ở trong trường hợp công cộng người người nhìn tới, cổ họng bọn họ nghẹn ngào, không biết biểu đạt đau thương khi xa cách như thế nào.
Trở lại Singapore, cũng không biết bao nhiêu năm nữa bọn họ có thể gặp mặt?
Rõ ràng là người nhà thân thiết, lai phải sống ở hai quốc gia hoàn toàn khác biệt.
Ôm mẹ Lâm đang thút thít một cái, Lâm Hi cũng bị cảm xúc đau thương này lây tới, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười ngọt ngào, tròng mắt trong veo như nước lộ ra vẻ không đành, “Đừng khóc, mặt cũng loang lổ, rất xấu, có thời gian rảnh con sẽ đến Singapore tìm mọi người.”
“Hi Hi, cha mẹ không ở bên cạnh con, con nhất định phải chăm sóc tốt mình.”
“Con biết rồi.”
“Chúng ta đi.” Cảm xúc của cha Lâm rất sa sút, nước mắt không kiềm chế được chảy từ khóe mắt xuống, khóc ở trước mặt con gái, ông cảm thấy rất ngượng ngùng, dùng tay áo lau nước mắt, ảo não nói, “Lần chia xa này, không biết bao nhiêu năm nữa chúng ta mới có thể gặp mặt.”
“Chúng ta sẽ gặp mặt rất nhanh.” Cô từng nghĩ, điều kiện cho phép, cô cũng sẽ di dân đến Singapore. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Hy vọng như thế.” Mẹ Lâm không kiềm chế được cảm xúc, nhiều lần đến bờ biên giới sụp đổ. Bà thương yêu con gái nhỏ, vì bọn họ thân làm cha mẹ vô dụng, chỉ có thể để con gái sống ở nhà họ Quyền, bọn họ thật có lỗi với con gái.
Loa thúc giục lên máy bay vang lên hết lần này đến lần khác, Lâm Hi nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau khô nước mắt cho mẹ Lâm, trái tim đóng chặt lặng lẽ rách ra một khe nhỏ. Đây là lần đầu tiên có người khóc vì cô, đau lòng vì cô, đây là việc cô chưa từng cảm nhận, thì ra được người quan tâm, được người khác yêu thương là một chuyện kỳ diệu như vậy.
“Mọi người nhanh lên máy bay đi, nếu không sẽ không kịp.”
“Hi Hi, chăm sóc cho mình thật tốt!”
Ba người nhà họ Lâm mang theo không nỡ, nhìn khuôn mặt càng lúc càng xa của Lâm Hi, bọn họ qua kiểm tra hải quan. Cuối cùng, bọn họ lên máy bay, Lâm Hi ở sảnh chính, bọn họ không nhìn thấy nữa, cuộc hành trình thăm người thân cũng kết thúc ở đây.
Trong sân bay, không thiếu hụt nhất chính là ly biệt, đồng thời cũng là nơi nước mắt rơi nhiều nhất.
Nhìn chung quanh một vòng người nhà, người yêu, bạn bè đang ôm nhau xung quanh, Lâm Hi khẽ nhếch khóe môi, nghĩ tới một tuần vui vẻ này, cô rốt cuộc cười, cười đến tùy ý như vậy, trên khuôn mặt đẹp hiện lên ánh sáng thanh xuân.
Trong một tuần này, thật ra thì cha Lâm mẹ Lâm có từng nói với cô, Quyền Hạo là kết cục tốt nhất cho cô, vừa nghe đến điều này, cô cũng biết Quyền Hạo để cho bọn họ trở lại cũng không phải tốt bụng như vậy, ba người nhà họ Lâm trở lại cũng chỉ vì Quyền Hạo muốn bọn họ làm thuyết khách cho anh, nhưng đáng tiếc, cô không phải Lâm Hi kia, lời vợ chồng nhà họ Lâm không có sức ảnh hưởng với cô, chỉ có điều quan tâm yêu thương nồng đậm mà bọn họ biểu đạt ra đả động cô.
Thở ra một hơi thật dài, ngũ quan xinh xắn bao phủ linh khí, cô liếc nhìn một vòng xung quanh, xác định không có người Quyền Hạo phái tới đi theo sau cô, cô bình tĩnh trở lại nhà họ Lâm. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Vì có thể thuận lợi rời đi, không trở lại cuộc sống ở nhà họ Quyền, những ngày này, cô chuẩn bị rất nhiều.
Trước kia ở nhà họ Quyền ba năm, cô ôm cuộc sống yên ổn, có thể ôm bắp đùi Quyền Hạo kéo cao thân phận của cô. Hiện giờ, không được, nhạy bén, tính thương nhân, năng lực quan sát và bản lĩnh trước kia nhất định phải trở lại, Lâm Hi cô, không thể sống dựa vào người khác cả đời, cô phải trở về cô chân thật nhất trước kia, nếu không, huấn luyện như địa ngục mười năm sẽ uổng phí.
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô không có lương tâm cũng được, tóm lại cô rời khỏi nhà họ Quyền sắp biến thành sự thật.
Đeo mắt kính gọng đen đã sớm chuẩn bị, cô hất cằm lên, nện bước chân hoàn mỹ nhất đẹp mắt nhất rời khỏi sân bay quốc tế.
Mới ra đến sân bay quốc tế, cô đã nhìn thấy mấy người áo đen rất quen mắt, người áo đen nhìn chung quanh, giống như đang tìm cái gì. Cô đảo mắt, nhớ tới những người áo đen này đều là cận vệ của Thẩm Cảnh Kỳ, trong phút chốc, cô biết bọn họ đang tìm cô.
Nhíu đôi mày thanh tú, kéo nón trên áo sau lưng lên đội, đôi tay cô nhét vào trong túi áo, chạy đến bên người qua đường có thân hể khổng lồ, lặng lẽ muốn tránh khỏi những người áo đen này.
Người qua đường Giáp nhìn thấy có một cô gái chạy đến bên cạnh mình, anh hơi khẩn trương, trong lòng bàn tay cũng khẽ đổ mồ hôi. Phải biết rằng bởi vì anh quá béo, ở trên đường, người phụ nữ nhìn thấy anh bình thường đều không cho anh một cái liếc mắt, hiện giờ có một cô gái vóc người cao gầy, không thể nhìn thấy khuôn mặt đi tới bên cạnh anh, đây là vận số tốt bao nhiêu, mặc dù nói không biết cô gái này như thế nào, đều do cô gái này khẽ cúi đầu và mang theo mắt kính.
Mấy người áo đen nhìn chung quanh một chút, không tìm thấy được mục tiêu bọn họ muốn tìm.
Đột nhiên có một người áo đen buông ánh mắt về trên người một tên mập, anh cau mày, chẳng lẽ hiện giờ bạn gái người mập mạp đều là người gầy? Đang chuẩn bị dời tầm mắt đi, anh nhìn thêm vài lần cô gái ở bên cạnh người mập, cảm thấy bóng lưng cô bé này thật quen thuộc.
Lâm Hi cúi đầu nhìn kỹ bậc thang, cô nhạy bén cảm nhận được có một ánh mắt bén nhọn đang chăm chú nhìn mình, trong lòng xẹt qua dự cảm xấu, cô khẽ quay đầu lại nhìn, phát hiện chủ nhân của ánh mắt đó chính là một trong những người áo đen. dieendaanleequuydonn
Người áo đen cau mày tỉ mỉ nhớ lại, đã từng thấy bóng lưng này ở đâu? Cho đến khi anh nhìn thấy cô gái mở cửa lên xe, anh dùng sức vỗ đầu một cái, đây không phải là Lâm tiểu thư mà thiếu gia căn dặn nhất định phải đón về sao?! “Đừng nhìn nữa, Lâm tiểu thư ở đằng kia!” Phản ứng cực nhanh, anh chỉ vào xe Lâm Hi, lớn tiếng nói với các anh em.
Mấy người áo đen còn lại nghe vậy, kinh hãi nhìn xe Lâm Hi, “Nhanh lên, tài lái xe của Lâm tiểu thư vô cùng tốt, chúng ta nhanh đuổi theo.”
Lâm Hi đạp chân ga, đảo tay lái, xe lấy tốc độ rất nhanh rời đi.
Mấy người áo đen vội vàng lên xe, thấy Lâm Hi lái xe càng ngày càng xa, bọn họ nóng nảy.
Làm một thần trộm đời trước, bản lĩnh lợi hại, tốc độ chạy trốn càng phải nhanh. Qua ba năm sống yên ổn, cũng không nói lên năng lực của cô thoái hóa, chỉ có điều thể lực không tốt bằng thân thể đời trước mà thôi, dọc theo đường đi không ngừng vượt qua các xe khác, lái tốc độ đến cao nhất, xe thể thao được Lâm Hi chạy linh hoạt đến ghê gớm.
Gặp đèn đỏ, trên đường không có người đi đường cũng không có xe khác chạy, cô đạp chân ga xông tới.
Gặp phải xe cản trở cô mà nói, cô đều ấn còi.
Giao thông đế đô nổi danh hỏng bét ở thiên triều, đua xe trên đường cao tốc là chuyện thường xảy ra, lúc này Lâm Hi đang trên cầu vượt, không may phía trước có tai nạn xe cộ, cô bị buộc dừng xe. Phiền não mở cửa xe ra ngoài, mặc dù đám ám vệ của Thẩm Cảnh Kỳ đã bị cô bỏ rơi, thời gian cấp bách, bên nhà họ Quyền đã phái người tới đón cô về nhà họ Quyền.
Đấm sườn xe mấy cái cho hả giận, Lâm Hi không cảm thấy đau, lấy mắt kính xuống, cầm giỏ xách để trên chỗ ngồi bên cạnh ghế lái, “Thôi, xe này để cho cảnh sát giao thông xử lý.”
Bước chân Lâm Hi cực nhanh, rất nhanh đã xuống cầu vượt. Chuông điện thoại di động vang lên, cô vừa nhìn hiển thị cuộc gọi tới là Quyền Hạo, cô cười cười, “Có chuyện gì sao?”
“Hi nhi, quản gia đã đến sân bay đón em.”
Xe qua lại không dứt, cô mím môi cười khẽ, “Biết rồi.”
Không cho Quyền Hạo có cơ hội nói hẹn gặp lại, cô lập tức cúp điện thoại, dừng bước chân, như có điều suy nghĩ đứng trước một thùng rác. Ấn điện thoại di động mấy cái, cô vung tay, điện thoại di động chính xác ném vào trong thùng rác. “Hẹn gặp lại!” Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn nói hẹn gặp lại với nhà họ Quyền.
Tiếng tút tút quen thuộc vang lên bên tai, trong tròng mắt đen như mực của Quyền Hạo thoáng hiện vẻ nghi ngờ.
Đeo mắt kính để nguyên quần áo nón, cô ngồi lên xe taxi, đi tới mục đích.
Trên đường phố của đế đô phồn vinh, chỗ nào cũng có camera, vì để tránh phiền toái không cần thiết, cô đặt tiền trong một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.
Thanh toán tiền thuê xe, cô nhìn nhà xưởng bỏ hoang, trong mắt nhanh chóng xẹt qua tia sáng hắc ám.
Nơi này là thành phố cấp huyện của đế đô, non xanh nước biếc, kinh tế rõ ràng không phát triển, thay hết toàn bộ quần áo trên người, trừ tiền mặt trong túi ra cô không cầm cái gì khác.
Cột tóc dài lại, trên đầu mang tóc giả ngắn, lấy gương trang điểm ra, tỉ mỉ hóa trang thành trang nhã, đeo kính mát lớn lên, đổi vẻ nhàn nhã trên người thành dáng vẻ thành thục, lồi trước vểnh sau, bỏ qua đường cong quá mức thanh xuân và bàn tay trơn nhẵn, chợt liếc mắt nhìn qua, đây là một cô gái xinh đẹp tràn đầy quyến rũ và có vị phụ nữ, cho dù tinh tế nhìn, lúc này Lâm Hi cũng là một người phụ nữ xinh đẹp chọc mắt người, chỉ có điều không có vẻ thành thục kia mà thôi.
-Ok, ngụy trang xong.
Tìm được bọc giấu tiền, cô cười như không cười sờ khuôn mặt.
Trần Tiêu chờ đợi ở sân bay, tìm chung quanh thật lâu, vẫn không phát hiện ra bóng dáng tiểu thư nhà mình.
Có kinh nghiệm lần trước tiểu thư nhà mình đi Úc Thành chơi mà không thông báo với người khác, Trần Tiêu lập tức vận dụng quyền thế, lấy video sân bay đến xem. Cẩn thận nhìn chăm chú vào màn hình, khi thấy bóng dáng quen thuộc đó rời khỏi sân bay, Trần Tiêu đã có dự cảm chẳng lành.
Thân thể Trần Tiêu run lên, quyết định gọi điện thoại cho tiểu thư nhà mình, giọng nữ hệ thống vui vẻ nhắc nhở rất nhiều lần, chủ thuê bao tạm thời không thể nghe điện thoại.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, Trần Tiêu muốn trừng ra vết rách.
Điện thoại của tiểu thư nhà mình không gọi được, bình thường mà nói chỉ có hai tình huống, một là tiểu thư không muốn nghe điện thoại, hai là không biết cô đi đâu chơi rồi, vì để tránh cho bị người khác quấy nhiễu, ai gọi điện thoại tới đều không nhận.
Hai khả năng này, tiểu thư nhà mình thuộc về khà năng nào đây? Nếu là khả năng thứ nhất thì còn may, nếu như là khả năng thứ hai thì bi kịch rồi, thiếu gia lại lật đổ khắp toàn thành rồi.
“Quản gia, tiểu thư đã rời khỏi sân bay, chúng ta nên làm cái gì?” Lý Thắng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tiêu, cẩn thận hỏi. Bởi vì anh làm ám vệ của tiểu thư nhưng không làm tròn chức trách nhiều lần, hiện giờ đã bị cách chức làm tài xế.
“Còn có thể làm sao, đương nhiên là tìm người.” Trần Tiêu tỏ vẻ đau khổ, anh thân là quản gia dễ dàng sao? Anh mới ba mươi tuổi đầu, hiện giờ đã giống như ông già sáu mươi tuổi! die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Chúng ta đi đâu tìm?”
“Cậu một tài xế làm tròn bổn phận của cậu là được rồi, dài dòng nhiều như vậy làm gì?” Trần Tiêu tức giận quát lớn, nghĩ tới tiểu thư nhà mình sẽ đi đâu. Trong khoảng thời gian này, tiểu thư nhà mình và thiếu gia thỉnh thoảng giận dỗi, nhưng chung đụng cũng tạm được.
Bây giờ muốn tìm được tiểu thư nhà mình cũng không dễ dàng như vậy, thứ nhất trên người tiểu thư không có thiết bị định vị và thiết bị truy tìm, thứ hai bởi vì lần trước ám vệ đi theo tiểu thư mà phát giận, thiếu gia thấy thế nên không phái ám vệ đi theo tiểu thư nữa, thứ ba tiểu thư không muốn nghe điện thoại của bọn họ.
Nếu tiểu thư định cố ý không để cho bọn họ tìm được mình, bằng vào thế lực nhà họ Quyền, lật ngược đế đô, bọn họ thật sự phải tốn mấy ngày mới có thể tìm được cô. Vì để tránh cho Quyền thiếu một lần nữa không tìm được tiểu thư mà điên cuồng, việc cấp bách chính là tìm được tiểu thư.
“Còn lo lắng gì nữa, sao không đi!” Lòng Trần Tiêu như lửa đốt, thấy Lý Thắng sững sờ, lại gào lên một trận.
“Vâng.” Lý Thắng bước nhanh đuổi theo Trần Tiêu.
Hai người vội vã chạy tới nhà họ Lâm, không phát hiện ra bóng dáng của Lâm Hi, Trần Tiêu gọi điện thoại cho tất cả bạn bè của Lâm Hi, bọn họ đều nói hôm nay chưa từng nhìn thấy cô.
Không ngừng xoay quanh tại chỗ, Trần Tiêu gõ đầu mình, tự nhủ, “Tiểu thư rốt cuộc đi đâu?” Chỗ tiểu thư nhà mình thích đi đến đơn giản chỉ có hai chỗ, một là hộp đêm, hai là khu vui chơi, nhưng người ở hai chỗ đó đều báo lại nói chưa từng nhìn thấy tiểu thư, như vậy tiểu thư ở đâu?
Thời gian từ lúc Quyền thiếu hạ lệnh đón tiểu thư đến giờ là hai giờ, Trần Tiêu cắn môi dưới, mặt mày ủ ê, “Xem ra chỉ có thể vận dụng thế lực nhà họ Quyền rồi.”
Bằng vào hai người anh và Lý Thắng, vốn không có khả năng tìm được tiểu thư nhà mình, như vậy chỉ có thể mong đợi và ám vệ và bọn hộ vệ nhà họ Quyền. die nda nle equ ydo nn
Trần Tiêu kinh hãi gọi điện thoại cho Quyền Hạo, Quyền Hạo đang làm việc ở Lĩnh Lâm, nhận được điện thoại của Trần Tiêu thì khẽ cong khóe môi lên mim cười, anh cho rằng Trần Tiêu đón được cô về nhà, một tuần không gặp cô, lòng tràn đầy nhớ nhung cô.
Khoảnh khắc khi điện thoại tiếp nối, Trần Tiêu khẽ buông tay, thiếu chút nữa vứt điện thoại di động, đây đều do bị dọa, “Thiếu gia, tiểu thư không có ở sân bay.”
Khóe môi đang cong lên của Quyền Hạo mím chặt ngay một giây sau, mây đen giăng đầy trên mặt, “Cậu nói cái gì?”
Giọng nói giá rét, thân thể Trần Tiêu run lên, “Tiểu thư không có ở sân bay.”
“Lập tức đi tìm.” Hai giờ trước anh mới gọi điện thoại cho cô, cô vẫn nói đang ở sân bay, sao hiện giờ không thấy tăm hơi?!
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu nơm nớp lo sợ ngắt điện thoại, ngay sau đó gọi điện thoại cho thủ lĩnh ám vệ của Quyền thiếu, “Hành Thư, tra xem tiểu thư ở đâu?”
Hành Thư ở bên kia nhận được mệnh lệnh, không tới nửa giờ đã gọi điện thoại lại cho Trần Tiêu, “Hơn hai giờ trước, tiểu thư đến một nhà xưởng bỏ hoang ở huyện XX, hiện giờ không biết tung tích.”
Nhà xưởng bỏ hoang! Nghe được mà Trần Tiêu cau mày, tiểu thư nhà mình không có việc gì đi vùng ngoại ô làm gì? “Điện thoại di động của tiểu thư có chức năng định vị, cậu tra một chút.”
Hành Thư gõ bàn phím mấy cái, rất nhanh tra được vị trí, “Ở trên đường XX.”
“Vị trí có di động không?”
“Không có.”
“Bây giờ cạu lập tức phái ám vệ đến đường XX tìm tiểu thư.” Vì để phòng ngừa lỡ như, vẫn phái nhiều người một chút đi tìm tương đối tốt, “Sau khi tìm được tiểu thư, trước tiên báo lại cho thiếu gia.” d1en d4nl 3q21y d0n
“Dạ, quản gia.”
Trần Tiêu cúp điện thoại, lại cùng Lý Thắng vội vàng chạy tới đường XX, ám vệ và bọn họ cùng nhau tìm kiếm. Bọn họ tìm tới tìm lui trên đường mấy lần, vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Lâm Hi, căn cứ vào định vị, cuối cùng bọn họ tìm thấy được điện thoại di động bị tiểu thư nhà mình vứt vào trong thùng rác.
Chăm chú nhìn điện thoại của tiểu thư nhà mình, Trần Tiêu trợn trắng mắt, “Tăng thêm người đi tìm tiểu thư.”
Điện thoại di động đã ném, xem ra tiểu thư nhà mình đã sớm biết điện thoại di động này có vấn đề. Kể từ sau khi thiếu gia tỏ tình với tiểu thư, tiểu thư tương đối ghét bỏ tiếp xúc với thiếu gia, khi đó anh chỉ nghĩ, tiểu thư trong lúc nhất thời không tiếp nhận nổi thiếu gia, qua khoảng thời gian sẽ tốt lên, hiện giờ hay rồi, tiểu thư ném điện thoại di động, người thì không thấy.
Lâm Hi ngụy trang tỉ mỉ, vì sợ để lại đầu mối, cô không ngồi xe, lựa chọn đi bộ đến bến xe khách, nửa giờ sau tới một trấn nhỏ không biết tên.
Thế lực nhà họ Quyền có bao nhiêu, thông qua chuyện tìm Lâm Hi đã phô bày toàn bộ.
Quyền Hạo ra lệnh một tiếng, tất cả người khắp thành bán mạng vì nhà họ Quyền bắt đầu tìm kiếm Lâm Hi.
Lâm Hi tưởng không để lại đầu mối về hành tung, rất nhanh đã bị tra ra được, đầu mối dừng lại ở nhà xưởng bỏ hoang đó. Có manh mối này, vô số người chạy tới huyện XX, cầm hình chụp của Lâm Hi hỏi người dân địa phương. dinendian.lơqid]on
Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng một người dân bên cạnh nhà xưởng bỏ hoang, vuốt mái tóc ngắn rối loạn, “Tôi thấy cô gái này tiến vào trong xưởng, nhưng không thấy cô ấy đi ra ngoài, chỉ thấy được một người phụ nữ dáng dấp rất đẹp ăn mặc cũng rất hợp mốt đi ra.” Lúc ấy người dân này đang phơi ngô, mới nhìn thấy Lâm Hi.
Nghe manh mối như thế, đầu Trần Tiêu đầy vạch đen, không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần phân tích, cũng biết người phụ nữ ra sau nhất định là tiểu thư nhà mình. Đưa người nhà lên máy bay, ngay sau đó tới đây tiến hành thay quần áo, tiểu thư nhà mình làm vậy vì rời khỏi nhà họ Quyền sao?
Liên quan đến việc có thể tìm được Lâm Hi hay không, Trần Tiêu rất hồi hộp, tiểu thư nhà mình thông minh bao nhiêu anh không cần nói. Nhưng cô muốn rời khỏi, là tuyệt đối không thể, trước không cần nói đến thiếu gia có bằng lòng hay không, đầu tiên phu nhân và lão gia tuyệt đối sẽ không để cho cô rời khỏi nhà họ Quyền rời khỏi bên cạnh thiếu gia.
Anh cẩn thận nhớ lại hành động những ngày qua của tiểu thư, thật sự không phát hiện dấu hiệu tiểu thư muốn rời đi.
“Tiếp tục hỏi người.” Trần Tiêu lạnh giọng ra lệnh.
Không có công nghệ cao, chỉ có thể sử dụng chiến lược biển người rồi.
Bóng đêm phủ xuống, lòng Quyền Hạo càng ngày càng lo lắng, đau đớn xâm nhập thân thể, nhìn ngoài cửa sổ anh đau đến không thể nói, trán toát ra lượng lớn mồ hôi lạnh. Hôm nay không phải là đêm trăng tròn, lòng anh cũng vẫn đau đớn.
Tại sao không thấy Hi nhi?
Theo tin tức Trần Tiêu báo về, môi dưới của anh đã cắn rách, tia máu dính đầy môi, sắc mặt chợt tái nhợt.
Đau đã chết lặng, lạnh lẽo lan rộng toàn thân, anh như đang ở trong đầm băng.
Trải qua cố gắng không ngừng, cuối cùng hỏi thăm được tiểu thư nhà mình đi theo phương hướng nào. Trong gió rét, Trần Tiêu mang theo người dưới đông đảo, lao tới bến xe khách.
Cùng lúc đó, bởi vì hội chùa mà trấn nhỏ không biết tên náo nhiệt khác thường.
Lâm Hi rảnh rỗi đi bộ trên đường, một tay cầm xúc xích chiên một tay cầm trà sữa, nhìn nhân dân chất phác bái thần, cô cảm thấy thật thú vị, định tối nay ở đây một đêm, không vội rời đi.
“Tiểu thư.” Trần Tiêu đứng ở bến xe khách hỏi thăm một phen, trên đường chạy tới trấn nhỏ không biết tên, vừa hay nhìn thấy Lâm Hi ở cách đó không xa.
Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Lâm Hi nuốt thức ăn trong miệng xuống, nghĩ thầm, Trần Tiêu không phải nhanh như vậy đã xuất hiện ở nơi này chứ?!
“Tiểu thư.” Trần Tiêu thở hổn hển chạy tới.
Một lần nữa nghe được, Lâm Hi cũng không cho rằng là ảo giác, vừa nhìn nơi xa, trời ạ! Trần Tiêu đã đuổi tới.
Last edited: