• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Quỷ nhân Diệp gia thôn (3 Viewers)

  • Chương 331-335

Chương 331 - Quỷ sinh tiền

Cảm giác không sai biệt lắm, Diệp Thiếu Dương đem mặt nạ để trên bàn, đem ra một trương linh phù cắt ra thành mất mảnh nhỏ, che lại lỗ thủng mắt mũi, sau đó cầm lên những cái bình, mở ra sau đó đổ xuống hơn nữa bình, có cái chỉ một chút.

Có một ít lọ là bột phấn, Diệp Thiếu Dương liền dùng ngón áp úp khiêu 1 ít, hướng cái chén đổ 1 ít, để nắm giữ liều lượng.

Mã Thừa tuy rằng không hiểu, nhưng thấy một màn này, cũng nhẹ nhàng gật đầu, cũng biết những thứ này đều cần có công phu.

Cuối cùng là màu đen dưới đáy nồi vùng heo sa bỏ vào, chất lỏng khuôn đúc lập tức sôi trào lên, bốc lên một làn khói màu trắng.

Diệp Thiếu Dương lập tức lấy bàn tay nhấc lên khuôn đúc, không ngừng lay động, đồng thời cầm ngọn nến trong tay, hơ lên khuôn đúc ở những vị trí bất đồng, thời gian khác nhau.

Mã Thừa đi đến nhìn xem, phát hiện khuôn đúc đang không ngừng thay đổi màu sắc, hình thành nên nhắc giống da người.

Chờ cho đến khi chất lỏng đều đọng lại, Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, nhìn Mã Thừa cười cười, nắm lấy khuôn đúc nhẹ nhàng xé ra, là một tấm mỏng phi thường mềm mại giống da người.

Diệp Thiếu Dương nhìn gương đồng, rồi đem nó dán lên mặt, sửa sang lại một chút, ngẩn đầu cười cười với Mã Thừa “thế nào?”

Mã Thừa kinh ngạc đến ngây người, nhìn kỹ lại, giống như da người, màu sắc cùng với màu da người hoàn toàn giống nhau, mấu chốt nhìn không cảm thấy cứng nhắc.

Trên trán hơi trắng một chút, khuôn mặt có hơi hồng hồng, vành mắt thì hơi đen một tí, để cho người ta cảm thán là, trên mặt còn có mấy nốt nhỏ tàn nhang.

Mã Thừa dỗi tay sờ sờ, nói: “Tàn nhanh này làm sao mà giống như thật thế?”

“Đây là heo sa, trầm xuống 1 chút nhưng không bị hòa tan đi, công phu chính là đây.”

Diệp Thiếu Dương đắc ý cười rộ lên, thuật dịch dung này là mình luyện từ khi còn nhỏ, liền rất thích chơi, có một số kinh nghiệm là do chính mình sờ soạng ra.

Mã Thừa lại từ mặt bên đánh giá, hoàn toàn nhìn không ra là có tấm da dán lên bên cạnh mặt, duỗi tay sờ sờ đến, lại lui ra phía sau nhìn nhìn, nói: “Hoàn toàn nhìn không ra thật giả! bất quá ….

cùng với khuôn mặt ban đầu của ngươi chỉ thấy khác có ba phần, ngươi vì cái gì mà không làm một cái khuôn mặt người khác?”

Diệp Thiếu Dương giải thích nói: “Mỗi người có 1 khuôn mặt không giống nhau, tựa như khuôn da này dán lên mặt của ngươi thì cũng giống như thật, nhưng sẽ có rảnh cổ, thời điểm ngươi nói chuyện hoặc cười, thì biểu tình khuôn mặt sẽ mất tự nhiên, dễ dàng làm cho người ta hoài nghi.

Cho nên lúc nãy ta mới nói, thuật dịch dung này cũng không giống như ngươi tưởng tượng thần kỳ như vậy, ta lấy chính khuôn mặt mình làm khuôn đúc, chỉnh sửa, nhiều nhất chỉ có thể thay đổi ba bốn phần dung mạo, không thể nhiều hơn,“ Mã Thừa bừng tỉnh gật gật đầu “Ngươi để như vậy đi qua, sẽ không bị người ta nhận ra chứ?”

“Bọn họ vốn dĩ không quen ta, nên sẽ không nhận ra.

Bất quá quan trọng nhất vẫn là ấn tượng đầu tiên.”

Diệp Thiếu Dương nói xong liền từ ba lô lấy ra một bộ quần áo, một bộ tóc giả, nói với Mã Thừa “Có địa phương thay đồ không?”

Mã Thừa nhún nhún vai “Liền thay ở đây đi, đều là nam nhân sợ cái gì.”

Diệp Thiếu Dương thay cho mình một bộ quần áo phong cách khác biệt áo sơ mi cùng quần tây, đem tóc giả mang vào, tóc giả so với tóc của hắn thì dài hơn, cũng thưa hơn một chút, sau đó nhìn nhìn vào gương đồng, giống như một nam nhân ba mươi tuổi thành thục.

Mã Thừa gật gật đầu khen: “Đúng vậy, nhìn qua giống như là một người hoàn toàn khác.”

Không chờ Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đắc ý, Mã Thừa bỏ thêm vào một câu “Tuy rằng cùng một thân thể, nhưng cái này so với ngươi đẹp trai hơn nhiều.”

Đệch! Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, đem đồ vật trên bàn trà thư thập, bỏ vào trong ba lô, nói, “Nếu ngươi không có việc gì thì chúng ta xuất phát thôi,”

Mã Thừa gật gật đầu, mở cửa đi ra ngoài, nói với cô gái xinh đẹp vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa “Đem xe của ta tới.”

Cô gái chạy đi gọi điện thoại cho tài xế, vừa nhấc đầu nhìn lại, thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, nhìn mình cười cười, lập tức ngây người: chính mình vẫn luôn ở đây, mà người kia đến khi nào? ở đâu lại ra đến một tiểu soái ca? Ở ngoài cửa lớn khách sạn, dừng lại một chiếc xe hơi màu đen, ngoại hình giản lược, nhưng liếc mắt nhìn lại thì thấy thật xa hoa, tài xế thập phần cung kính kéo cửa xe ra, thỉnh Mã Thừa lên xe.

“Ta tự mình lái xe, Diệp tiên sinh mời ngươi ngồi.”

Chờ Diệp Thiếu Dương lên xe, Mã Thừa lấy cái cặp từ tài xế, lên xe ném cho Diệp Thiếu Dương nói “Đem cái ba lô của ngươi để trên xe đi, cầm cái cặp này, cùng với bộ đồ của hợp thích hợp hơn 1 chút.”

Lái xe đến phố nam cốc, Mã Thừa nói “Kỳ thật ta đã sớm nghe nói đến dưỡng tiểu quỷ này, có người cùng ta nói chuyện này rồi, nhưng ta đối với dưỡng tiểu quỷ không có hứng thú, cho nên cũng không hỏi thăm.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai,”

Ngươi là nhân vật có tiền, không cần thiết phải dưỡng tiểu quỷ.”

Mã Thừa ưu thương thở dài “Tiền nhiều thì phiền não cũng nhiều, đôi khi cũng thật muốn làm một người thường, tự do tự tại”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn “Ngươi có thể buông bỏ sao?”

Mã thừa cười ha hả.

“Đến lúc đó, ngươi dựa vào kế hoạch của ta mà tiến hành, về phần tiền thì ….

ngươi trước hết đưa trước, chờ sau khi sự tình này kết thúc, ta cam đoan tiền của ngươi sẽ hồi nguyên chủ.”

“Chút lòng thành thôi”

Mã thừa biểu tình không sao cả nói.

Mã Thừa chờ đèn đỏ, trong miệng lẩm bẩm “Quỷ đèn lồng, xích dương tử, đào sinh liên m kim tiền thảo ….

là chỗ này đi, nhưng sao lại có những danh từ nhàm chán như vậy?”

“Đây là giấu ý trong từ, không bàn mà hợp ý với 4 chữ ‘quỷ tử sinh tiền’ Diệp Thiếu Dương nói, “Bọn họ làm mua bán nên muốn làm cho nó thần bí một chút.

Nói cho cùng việc này có thành công hay không, liền phải xem ngươi rồi.”

“Chút lòng thành.”

Mã Thừa vẫn là mấy từ này.

Đem xe chạy đến đầu phố nam cốc, hai người đi xuống xe, đi thẳng đến tiệm thuốc “Dưỡng người đường”

Cửa tiệm đã mở sẵn, hai người âm thầm hít vào một hơi, bước vào tiệm.

Con quỷ thi … Vương Lương cùng ngày hôm qua giống nhau, đang ngồi sau quầy, mơ màng như sắp ngủ.

hai người tiến vào phòng, lập tức hai con tiểu quỷ chạy tới, quan sát Mã Thừa, sau đó đi tới sau lưng Diệp Thiếu Dương rồi không đi nữa.

Trước khi vào cửa trước, Diệp Thiếu Dương cố tình ẩn tàng đi cương khí trong cơ thể, nhưng vẫn còn để một tia hơi thở pháp sư, cố ý không dấu đi, đây cũng là hắn đã suy nghĩ cặn kẽ, Hồ Uy là pháp sư, đối với hơi thở của pháp sư mẫn cảm còn hơn so với quỷ yêu, nếu che dấu thành công thì tốt, vạn nhất bị hắn nhận ra 1 tia pháp lực, thì sự tình sẽ ‘kiếm củi 3 năm thiêu 1 giờ’, cho nên dứt khoát lưu lại 1 tia pháp lực để hắn phát hiện,chỉ cần mình biểu hiện không có vấn đề gì, ngược lại dễ dành lấy tín nhiệm của hắn.

Mã Thừa nhẹ nhàng gõ quầy, Vương Lương đứng dậy, liếc mắt đánh giá Mã Thừa, muốn mở miệng, thì thấy Diệp Thiếu Dương đang hoảng loạn xua đuổi tiểu quỷ, kinh ngạc 1 lúc, xem bộ dáng của Diệp Thiếu Dương luống cuống tay chân, âm thầm cười lạnh 1 tiếng, một tên pháp sư nho nhỏ cũng dám đến nơi này, lập tức ho khan một tiếng, hai con tiểu quỷ từ trên vai của Diệp Thiếu Dương nhảy xuống, chui vào trong quầy thuốc, còn hung tợn nhìn hắn
Chương 332 - Đồng môn?

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở ra, kinh hoảng vỗ vỗ ngực. Hết thảy đều bị vương lương nhìn thấy, đánh mất trong lòng hoài nghi, ánh mắt chuyển qua trên người Mã Thừa, dùng thanh âm khô cằn hỏi "Tiên sinh bốc thuốc?"

"Xem bệnh."

Vương lương hơi hơi giật mình, nhưng rất mau bình tĩnh trở lại, hỏi "Bệnh gì?"

"Tâm bệnh."

"Như thế nào trị đâu?"

"Một trản quỷ đèn lồng, hai quả xích dương tử, tam căn đảo. . . đảo cái gì ấy, bốn vị kim tiền thảo." Mã Thừa gãi gãi đầu.

Diệp Thiếu Dương cứng họng, cái này xong rồi, không đúng ám hiệu, đối phương chắc chắn không dám tiếp đãi.

Quả nhiên, vương lương cười cười mấy cái "Xin lỗi, tiểu điếm không có thuốc đó."

Mã Thừa vừa nghe nóng nảy, "Ngươi sẽ nói theo ám hiệu, ta nhất thời không nhớ kỹ, có biện pháp nào."

Diệp Thiếu Dương cuồng vựng, ám hiệu nếu là có thể kèo nài như vậy, còn muốn ám hiệu làm gì?

Người như vậy, vương lương cũng là lần đầu tiên được gặp, cảm thấy buồn cười, có tâm trêu đùa hắn một chút, hỏi "Lấy cái gì làm thuốc dẫn?"

Đây ý là hỏi hắn là người nào lãnh tới, Mã Thừa đáp "Không có tiện nói, ngươi chỉ cần biết rằng, ta là tới nói sinh ý là đến nơi."

Vương lương lắc đầu, "Ám hiệu không đúng, ngươi hỏi một cái đã hết ba cái là không biết, ta nếu là tiếp đãi ngươi, đó chính là ta không xứng chức, mời ngài đi cho."

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, vốn dĩ tưởng kế hoạch tốt, kết quả liền bởi vì Mã Thừa quên từ, toàn làm mọi việc phức tạp, lập tức bắt đầu cân nhắc khởi động phương án dự phòng.

Lúc này, Mã Thừa thay đổi sắc mặt, hướng đến vương lương cười cười, nói "Ta sẽ không cần ám hiệu, ta cũng không thích bị người khác ép buộc phải làm gì, cho ngươi mười lăm phút, mười lăm phút nữa Hồ Uy không tới, này cửa hàng có thể đóng cửa"

Vương lương mày nhăn lại hỏi, "Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào họ Mã."

"Ngươi. . . Gọi là gì?"

"Không cần hỏi, Thạch Thành, chỉ có một nhà ta họ Mã." Mã Thừa nhẹ nhàng khấu một chút quầy, dùng một loại ánh mắt không giận mà uy nhìn hắn.

Vương lương tuy rằng là quỷ thi, nhưng có được người sống tư duy cùng cảm giác, lập tức từ biểu hiện của Mã Thừa, cảm nhận được một loại cường đại khí tràng.

Cùng Mã Thừa đối diện vài giây sau, vương lương im lặng không nói, xoay người rời đi quầy, theo thang lầu bò lên trên đi.

Vài phút sau, mặc áo dài Hồ Uy đi rồi xuống dưới.

Đây là Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên cùng hắn đối mặt, nghiêm túc đánh giá lên, Hồ Uy hai hàng lông mày tương liên, ánh mắt gian có một đoàn nhàn nhạt thanh khí, chỉ là điểm này, liền tiết lộ thân phận hắn là tà tu pháp sư. Hắn ánh mắt trầm ổn trung lộ ra một tia hung ác nham hiểm, thuyết minh bản tính là cái xảo trá ngoan độc người.

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, loại này tướng mạo hung nhân, thật sự rất ít thấy.

Hồ Uy nhìn Mã Thừa liếc mắt một cái, kinh ngạc một chút, lập tức lộ ra tươi cười, ly thật xa liền vươn tay, "Mã công tử, khách quý đến!"

Mã Thừa không bắt tay hắn, hơi hơi mỉm cười, "Ngươi nhận ra ta."

"Thạch Thành mã công tử, dám không biết sao." Hồ Uy quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, nói "Vị này chính là?"

"Là một bằng hưu của ta họ dương, là một vị âm dương sư."

Đây là Diệp Thiếu Dương dạy hắn nói, trước nói rõ chính mình thân phận, làm Hồ Uy ngược lại sẽ không hoài nghi.

" m dương sư, ghê gớm, ghê gớm." Hồ Uy tiến lên cùng Diệp Thiếu Dương bắt tay.

Diệp Thiếu Dương cố ý tránh né cười cười, nói "Nơi này của ngươi có những thứ không sạch sẽ, ta sợ dính vào người mã thiếu gia, cho nên đi hắn cùng nhau tới."

Hồ Uy vừa nghe liền bình thường trở lại, xem ra Mã Thừa là lo lắng tại đây xảy ra chuyện, cho nên tìm cái âm dương sư cùng đi, lập tức cười nói "Dương huynh đệ nói đùa, nơi này mỗi ngày đèu được quét dọn, sạch sẽ thực, lầu hai càng sạch sẽ, cho mời!" Nói tiến lên thân thiết giữ chặt Diệp Thiếu Dương tay.

Diệp Thiếu Dương tức khắc cảm giác được một cổ cường đại cương khí, theo huyệt vị cánh tay tiến vào, khởi vận cương khí thật nhanh phong lại, kết quả dễ dàng sụp đổ, giả bộ thân mình run lên, đánh cái lảo đảo.

Hồ Uy thu lại cương khí, hướng hắn nhàn nhạt cười. "Ta này thang lầu tương đối ổn, dương huynh đệ yên tâm."

Diệp Thiếu Dương nghe ra đây là một câu uy hiếp, lập tức làm bộ buồn bực hơn nữa xấu hổ biểu tình, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Lên lầu hai, là một gian kiểu Trung Quốc trang hoàng phòng khách, không có cửa sổ, nhưng là ánh đèn sáng như ban ngày.

Diệp Thiếu Dương âm thầm đánh giá, phòng trang hoàng phi thường khảo cứu, mấy phó bình phong, cách thành mấy cái tiểu gian, mỗi một gian đều bãi trà bàn cùng mấy phó ghế dựa, chứng tỏ nơi này thường xuyên chiêu đãi nhiều người.

Hồ Uy mang hai người đi vào giác trà thứ nhất trước bàn ngồi xuống, tự mình pha hồ trà, nói chuyện phiếm vài câu, Mã Thừa thiết nhập chính đề "Ta là nghe một cái bằng hữu nói lên ngươi nơi này, ấn quy củ là muốn báo danh chính là đi, bất quá ta này bằng hữu, tên không có tiện lộ ra."

Hồ Uy lập tức cười nói "Mã công tử nói lời khách khí quá rồi, quy củ là cho người bình thường, đối với Mã Gia nào dám nói quy củ?"

"Sảng khoái, lời nói thật đi, ta yêu cầu một con Cổ Mạn Đồng."

"Nga? Mã công tử cầu cái gì?" Hồ Uy bất động thanh sắc hỏi.

"Cầu một cái cô nương phương tâm."

Hồ Uy hiển nhiên không tin, "Lấy thân phận mã công tử, cô nương nào còn chê?"

Mã Thừa nhún vai, "Chu gia đại tiểu thư."

Hồ Uy cười to, "Thạch Thành dám cự tuyệt mã công tử theo đuổi, sợ cũng chỉ có Chu tiểu thư, môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối a."

Mã Thừa cũng cười cười, "Ta biết người từ trước, bất quá vẫn luôn không chú ý, bởi vì ngươi cũng biết, ta không có việc gì phải yêu cầu tiểu quỷ đi hỗ trợ, nhưng là chuyện này. . . Nói ra ta cũng không sợ ngươi cười, ta dùng hết phương pháp, vẫn là đuổi không kịp nàng, hiện tại nản lòng thoái chí, nên nay ta tìm người biết đâu có hy vọng?"

Hồ Uy nói "Mã công tử không hiểu về tiểu quỷ rồi, nó và phong thuỷ giống nhau, chỉ có thể tá vận, nhưng không thể trực tiếp hoàn thành sự tình gì. . ."

Mã Thừa nói "Ta tới phía trước hỏi thăm rõ ràng, có một loại tiểu quỷ, có thể bang nhân thực hiện nguyện vọng, ta không hiểu lắm, cho nên tới hỏi một chút."

Hồ Uy cười nói "Đó là lời đồn đại, không thể nào."

"Thật không có?"

"Thật không có, bằng không Hồ mỗ dám không cống hiến sức lực sao."

Mã Thừa thất vọng thở dài, nói "Đành vậy, vậy ngươi làm cho ta một cái, ta cho trước ngươi tám mươi vạn, có được hay không cứ như vậy đi, chuẩn bị khi nào có?"

"Cho ta ba ngày đi." Hồ Uy cười cười, "Nho nhỏ Cổ Mạn Đồng, không đáng giá nhiều như vậy tiền, Hồ mỗ miễn phí đưa cho mã công tử một cái, coi như kết giao bằng hữu, cầu mã công tử nể tình."

Mã Thừa nhìn hắn, ngầm hiểu gật gật đầu, "Được thôi, tương lai ở Thạch Thành có chuyện gì, tùy thời tìm ta."

Diệp Thiếu Dương xem sự tình cứ như vậy, vì thế mở miệng hỏi "Thấy sơn không phải sơn, thấy thủy không phải thủy, hồ tiên sinh đánh đâu ra?"

Hồ Uy cười cười "Người nhân từ nhạc sơn, Hồ mỗ là Mao Sơn đệ tử."

Mã Thừa nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái.

Diệp Thiếu Dương lập tức toát ra vẻ kinh ngạc, "Không thể nào, hồ tiên sinh, ta tuy rằng bản lĩnh không được tốt, nhưng ta vừa lúc là Mao Sơn ngoại môn đệ tử, nhưnh ta . . . Chưa từng gặp qua hồ sư huynh?"
Chương 333 - Bát Quái Nhị Tương sinh

"Ta là đệ tử nội môn Mao Sơn ở phía sau núi nơi mà để tử ngoại môn không thể đến được

, " Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Như thế cũng đúng nhưng ít nhất ta cũng chưa nghe tới đại danh của Hò Tiên Sinh

Hồ uy cười nhạt một tiếng, khoát tay, trong tay áo rớt ra bay ra tám cái đồng tiền, Bay trước mặt Diệp Thiếu Dương một vòng bạch bạch bạch dừng lại trên bàn trà bày ra một cái hình dạng dặc biệt, mỗi người thả ra một cỗ kim quang.

"Bát quái nhị tương sinh!" Diệp Thiếu Dương kêu lên.

Hồ uy cười cười, "Bát quái nhị tương sinh, là pháp thuật nội môn mao sơn đơn giản và bình thường nhất các ngươi ngoại môn đệ tử tuy nhiên không biết nhưng cũng lên mở rộng tầm mắt

"Bái kiến, bái kiến, sư huynh, tiểu đệ đắc tội!"

Diệp Thiếu Dương đứng dậy chắp tay biểu hiện sợ hãi

nhưng trong lòng thì bỗng nhiên hoảng sợ, tên này lại có thể biết bát quái nhị tương sinh, đây chính là Mao Sơn nội môn bí pháp, không thể có chuyện truyền ra bên ngoài rốt cuộc không hiểu đã xảy ra chuyện gì

Diệp Thiếu Dương quyết định mạo hiểm thăm dò hắn qua một chút :

"Hồ sư huynh, ta nghe nói, gần đây Mao Sơn Diệp Thiếu Dương sư huynh cũng tới Thạch Thành rồi, xin hỏi huynh có biết chỗ ở của Diệp Thiếu Dương và hai vị đã gặp nhau chưa ?

Hồ uy nhíu thoáng một phát lông mày, "Ngươi biết Diệp Thiếu Dương?"

"Không biết, tiểu đệ chỉ ở Mao Son vài năm, làm gì có cơ hội gặp huynh ấy, nếu đệ biết huynh ấy thì kiểu gì đệ cũng đã biết huynh rồi .

" Hồ uy nghe hắn nói như vậy, trầm tĩnh lại, nói: "Đúng đấy là sư đệ ta . chúng ta có quan hệ rất tốt ."

Diệp Thiếu Dương thật muốn tại nhổ vào mặt Hồ Uy,. Hồ uy không muốn ói về vấn đề này nữa lên tìm một chủ đề khác nói lảng đi, không hề nói chuyện về sư môn nữa, nói chuyện phiếm một hồi, Mã Thừa đứng dậy cáo từ, Hồ uy tiễn hai người xuống lầu, vừa bước tới đầu bậc thang, một người to lớn đang ngâm nga hát đi tới, nhìn thấy Mã Thừa cùng Diệp Thiếu Dương, cười nhẹ một tiếng.

Diệp Thiếu Dương trong nội tâm chấn độn vài giây, sao người này lại xuất hiện ở đây ? Hồ uy vỗ bả vai người nọ : "Giới thiệu với các vị, vị này chính là ta bạn tốt, đến từ Ngũ Đài Sơn Tứ Bảo Pháp Sư ." Sau đó lại giới thiệu 2 người với Tứ bảo Pháp Sư

Tứ bảo pháp sư nhiệt tình bắt tay Diệp Thiếu Dương và mã Thừa . Đơn nói một vài câu xã giao. Mã Thừa cùng DiêpThiếu Dương đi ra ngoài cửa tiệm

Hồ uy đi vào trước quầy, Hồ Uy đi vào quầy trước, kỹ càng tỉ mỉ hỏi Vương Lương lúc Mã Thừa và Diệp thiếu Dương đến nhất là vị " Dương huynh đệ " kia xem lúc đó xảy ra việc gì

Vương Lương nói hắn bị tiểu quỷ bám lấy, Hồ uy khinh miệt cười cười, nói: "Những kẻ này là người có tiền nhưng cái gì cũng không biết không hiểu, tùy tiện mời một người là pháp sư đi cùng

Vương Lương cười gượng hai tiếng, cẩn thận hỏi : "Hồ tiên sinh, phía dưới. . . vào hôm qua quỷ thi chết rồi ngài có muốn ta thêm chút đề phòng"

Hồ uy hai tay cầm thàng ưng trảo, nhanh như chớp tác động vào mặt Vương Lương, nhắm mắt lại, trong miệng lặng yên đọc chú ngữ, Vương Lương ngũ quan lập tức thống khổ bắt đầu vặn vẹo, một đám hồn phách, rời khỏi cơ thể, bị hắn thu nhập lòng bàn tay, một luồng cương khí bao quanh đám hồn phách, Hồ uy bàn tay chấn động, đem hồn phách trả lại đến trong cơ thể hắn

Vương Lương mở to mắt t thở hổn hển dựa lưng vào ghế.

Hồ Uy nhìn khen một câu : Ngươi quả nhiên không phản bội ta, Diệp thiếu Dương đúng là đã bị ngươi lừa.

Vương lương không màng lúc bị Hồ Uy kiểm tra hồn phách vô cùng thống khổ,vẫn nịnh nọt gật gật đầu, cười nói "Đúng vậy, Hắn cho tôi một dúm tóc của hắn nói khi nào hắn có kế hoạch sẽ bảo tôi."

""Vậy thì không có vấn đề gì, ta có thêm thời gian là tốt rồi Ta đào cho hắn một cái hố để hắn nhảy xuống lại để cho hắn biết một chút về, cái gì là Mao Sơn bí pháp." Hồ uy theo hắn cười cười, "Từ hôm nay trở đi, ta cho phép ngươi buổi tối đến hầm ngầm, chỗ quỷ khí nồng đậm một chút ."

Vương Lương hai mở to chắp tay hành lễ : "Đa Tạ Hồ tiên sinh!"

Hồ uy nhìn thoáng qua về phía Tứ Bảo Pháp Sư vẫn đang đứng, "Pháp sư, cái này còn phải nhờ ngươi hỗ trợ, có ngươi cùng Bạch công tử, đối phó Diệp Thiếu Dương, ta yên tâm nhiều hơn

Tứ bảo pháp sư xoa đầu, ha ha cười nói: "Ba người chúng ta liên thủ, mặc kệ hắn là Đạo Môn Thiên Sư, cũng chết chắc rồi."

Vì sợ bị Hồ uy theo dõi nên hai người không cho xe dừng chỉ khi đến cây cầu lớn, tại đây tầm mắt có thể quan sát được rộng, dưới cầu là nước sông chảy cuồn cuộn, một con thỏ cũng không thể chốn được

Mã Thừa lúc này mới dùng xe lại, quay đầu nhìn lại, Diệp Thiếu Dương tay chống cằm trầm tư không nói

"Hồ Uy kia thật sự là sư huynh của anh ?" Mã Thừa nhìn Diệp thiếu Dương cả buổi không nói câu nào hỏi

Diệp Thiếu Dương liếc mắt, "Làm sao có thể, Ta có bao nhiêu sư huynh đệ ta còn không biết hay sao "

"Hay người kia là sư huynh đệ của anh bên ngoài thu thập đệ tử?"

"Đừng đoán mò, không có khả năng đó ta có một vị đại sư huynh mất tích nhiều năm, đại khái là không còn ở nhân gian nữa, làm sao lại có đồ đệ được

"Chuyện vừa nãy anh cũng nói pháp thuật hắn ta thi triển là pháp thuật nội môn phái Mao Sơn, sao lại có chuyện đó ?"

"Ta nào biết được, ta vẫn đang suy nghĩ về việc đó đây ." Diệp Thiếu Dương nghĩ một lát, vẫn chưa có chút manh mối nào cả

Mã Thừa lại nhịn không được hỏi: "Lúc anh gọi pháp thuật hắn thi triển là gì nhỉ cái gì bát quái . . . không phải đều là pháp thuật Mao Sơn ah, giống như đạo sĩ đều dùng, Không thể giống môn phái khác ?"

"Bát quái nhị tương sinh, là pháp thuật nội môn Mao Sơn, " Diệp Thiếu Dương ngoài miệng trả lời như vậy,nhưng vẫn theo dòng suy nghĩ của chính mình, đột nhiên, toàn thân như giật điện run lên một chút vỗ vào ót một cái

, "Ta biết chuyện gì xảy ra rồi ! Đúng vậy, WTF hắn ta là Mao Sơn bắc tông đấy!"

"Cái gì, Nói rõ ràng xem nào

Diệp Thiếu Dương lại chăm chú suy nghĩ một lần nữa, khẳng định phán đoán của mình, giải thích: "Cái này Phải xem lại Từ lúc sáng lập Phái Mao Sơn . Mao sơn Tổ sư có 3 vị chân quân đó là : Mao doanh, mao cố, mao trung 3 vị này ở tỉnh Giang Nam lập lên phái mao sơn,tu luyện đạo phápkhông ít năm, về sau khi trung Nguyên chiến tranh hoành hành chết không ít người xuất hiện nhiều lệ quỷ, ba người đến tróc quỷ hàng yêu

Chuyến đi này là khoảng 10 năm, lúc ấy tại Huy Châu tỉnh Hoài Nam,cũng tu đạo, thu một đám đệ tử, truyền thụ đạo pháp,:đợi nhóm này đệ tử lớn lên. về sau khi tam huynh đệ đã đi, truyền thuyết là thăng tiên rồi, tóm lại từ nơi này về sau, thành nam bắc Mao Sơn tông, Mao sơn chỗ chúng ta nam tông, Hoài Nam Mao Sơn là bắc tông.

Về sau bắc tông có một chưởng môn tiến vào tà đạo sáng tao ra nhiều pháp thuật tu tà,nhiều người không theo hắn bèn bỏ chạy bị hắn đuổi giết, còn lại một ít đều là nghe theo hắn, bởi vì làm chuyện ác nhiều cho nên, chúng ta nam tông phái người tiến đến thanh lý môn hộ, giết không ít đệ tử của hắn, nhưng có mấy người thoát chết ẩn cư vào núi bí mật thu thập đệ tử tiếp tục tu tà,tên gia hỏa này từ trước đến nay là Đạo Môn công địch, nhưnghành tung quỷ bí, không có gì chính đạo cả bất quá nói cho cùng, bọn hắn dù sao cũng là nguồn gốc từ Mao Sơn nhất mạch, rất nhiều truyền thống Mao Sơn thuật, kể cả nội môn pháp thuật, bọn hắn cũng đều biết.

" Mã Thừa nghe hắn nói xong, hỏi: "Kể cả cái bát quái mà Hồ Uy dùng ah"
Chương 334: Không Lẽ Một Chọi Bốn? - Chương 335: Phù Mộc Nhân

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Đây là điều duy nhất ta có thể lý giải được."

"Nếu đó là sự thực, cậu có thể đánh bại hắn không?"

"Cái này còn phải thử coi." Diệp Thiếu Dương nhún vai.

"Đừng có liều mà thử a," Mã Thừa vừa nghe liền nóng nảy, "Tôi bị cậu kéo xuống nước theo, nếu cậu phải đánh, tôi cũng sẽ phải gặp xui xẻo, nhớ kỹ, tôi ở đây là để giúp cậ, cậu không thể không quan tâm đến tôi."

Diệp Thiếu Dương cười nói "Thì ra cậu cũng có lúc sợ."

Mã Thừa nhún vai, "Ở Thạch Thành, mặc trong trốn quan trường, chả có ai có thể làm tôi sợ, nhưng đối với các pháp sư, những loại pháp thuật gì đó, một người bình thường như tôi làm sao mà chống nổi. Cho nên, nếu nhất thiết phải đánh, nếu cậu mà đánh thua, tôi đánh cậu trước đó."

Diệp Thiếu Dương thấy hắn khẩn trương như thế, cảm giác thực buồn cười, "Yên tâm đi, nếu tôi thua khẳng định tôi sẽ bị giết, không cần cậu ra tay, bất quá có khi hoàn cảnh của cậu không khác tôi là mấy đâu, ha ha."

Mã Thừa hoàn toàn cạn lời, hồi tưởng lại mọi chuyện trong tiệm thuốc một lần, nhíu mày nói "Đúng rồi, cuối cùng tôi cũng để ý lại Pháp Sư Tứ Bảo, hắn cũng là pháp sư?"

Nhắc tới Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương cũng ngừng cười, gật đầu nói "Tên này đối mặt với tôi, cũng là một đối thủ rất mạnh, tôi cũng không biết tại sao hắn lại đồng lõa với Hồ Uy, lại còn giao thiệp với Quách Sư Huynh của tôi, chắc lát nữa tôi phải đi hỏi một chút."

"Hồ Uy, Hồ Uy sau lưng có Dưỡng Quỷ Sư, còn có Bạch Y Nhân, hiện tại bên chúng rất nhiều pháp sư, bên này chúng ta. . . Chỉ có mình cậu? Hay cậu muốn mời vài pháp sư lợi hại tới, tôi điều tra một lúc có thể ra, bởi vì, tôi không muốn nghĩ tới cảnh bị chết chung với cậu."

"Tạm thời không cần, cậu cứ như kế hoạch của tôi mà thực hiện là được, tôi cam đoan cậu sẽ không gặp phải chuyện gì." Diệp Thiếu Dương kiên định nhìn hắn một cái, gật gật đầu.

Sự tự tin của hắn, ít nhiều làm Mã Thừa cảm thấy an tâm hơn, suy nghĩ nói "Hồ Uy lấy liền của tôi, chứng tỏ hắn muốn có chút quan hệ với tôi, cái này có vẻ dễ, hiện tại tôi sẽ chờ hắn liên hệ, sau đó lại báo lại với cậu."

Diệp Thiếu Dương xé mặt nạ xuống, gãi khuôn mặt, nói "Ngứa quá."

Mã Thừa nhìn tấm mặt nạ hệt như da người trên tay Diệp Thiếu Dương liền hỏi "Da mặt", nói "Còn có thể sử dụng tiếp nữa sao?"

"Đương nhiên có thể, bằng không tôi đưa vào một đống khí lực, chỉ để dùng có một lần?" Diệp Thiếu Dương nói, vừa đem mặt nạ cuốn lại, nhét vào trong một lõ thủy tinh nhỏ, hắn nắp lại, cất vào ba lô, đi thay y phục lúc trước của mình, kêu Mã Thừa lái xe đi về, cảnh giác nhìn kĩ mọi thứ xung quanh, cảm thấy không có gì đặc biệt, mới xuống xe rời đi.

Đi xe taxi trở lại biệt thự, Diệp Thiếu Dương dùng chìa khóa của mình để mở cửa, đến trên cầu thang tầng hai, hắn thấy Trang Vũ Ninh không có nhà, vì thế hắn trở vào phòng ngủ, gọi điện thoại cho Lão Quách, dò hỏi lai lịch của Tứ Bảo. Hắn nhớ Lão Quách đã từng nói qua loa, Tứ Bảo tìm lão để tìm nhà cho thuê.

"Sao lại thế này, đệ tìm ta hỏi hắn, hắn cũng tìm ta hỏi thăm đệ." Lão Quách buồn bực nói.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, "Hắn hỏi thăm ta?"

"Đúng vậy, tầm nửa giờ trước, hắn vừa mới gọi điện thoại cho ta, hỏi số điện thoại của đệ, ta cho hắn."

"Hắn có nói gì quan trọng không?"

"Hắn nói có chuyện quan trong cần nói với đệ, có thể cùng nhau khai quang chăng?" Lão Quách cũng không biết chuyện về Hồ Uy, Diệp Thiếu Dương cũng không định nói nhiều.

Sinh ý. . . Chính mình lại không phải người làm ăn, có cái gì sinh ý hảo làm?

"Hắn. . . Từ từ, hắn biết ta lai lịch?"

"À, lần trước lúc đi uống rượu, ta đem chuyện của đệ kể, hắn rất bội phục, nói có cơ hội sẽ hợp tác với đệ. Ta nói tiểu sư đệ, tiểu tử này nhìn người không tồi, hơn nữa đàm luận pháp thuật rất rành mạch rõ ràng, như thế là có bản lĩnh, nếu thực sự có cơ hội, tiểu sư đệ nên suy xét mà hợp tác với hắn."

"Hiểu rồi, hắn còn nói gì nữa không?"

"Không có, ta cho hắn số điện thoại, kêu hắn tự đi tìm đệ."

Diệp Thiếu Dương nói "Sư huynh, chi tiết lai lịch của tên này, huynh có biết ít nhiều gì không?"

"Cái này. . . Hắn tự xưng là cư sĩ Ngũ Đài Sơn, cái gì mà pháp sư đó, ta còn chưa nhớ ra, hắn tới Thạch Thành là vì tìm âm huyết linh chi, chuyện khác ta cũng không rõ."

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói "Sư huynh, hãy giúp ta vài chuyện, nhờ vào quan hệ với giới pháp thuật, giúp đệ tìm hiểu lai lịch của hắn, nếu cần thiết, huynh đi Ngũ Đài Sơn một chuyến, chuyện này cực kì quan trọng, đệ cũng không khách khí với huynh làm gì."

Lão Quách lập tức đáp ứng ngay "Bắt quỷ hàng yêu ta không giỏi, chuyện này thì lại rất được, nếu có tin tức gì ta sẽ báo cho đệ."

Ngắt điện thoại, trong đầu Diệp Thiếu Dương tràn ngập nghi vấn về sau khi mà hắn đã đối mặt dới Tứ Bảo Pháp Sư, hắn đã ngay lập tức hỏi thăm mình qua Lão Quách? Hay là. . . Mình đã bị lộ, bị hắn phát hiện thân phận?

Cẩn thận hồi tưởng về chuyện gặp mặt này, chỉ nói với nhau một câu, cho nên, tuyệt đối không thể bại lộ, vậy lại quá lạ kì, hắn cùng Hồ Uy rõ ràng không biết, không vô duyên vô cớ đi điều tra mình là có ý gì?

Suy nghĩ nửa ngày mà không có kết quả, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hắn đang khóc không ra nước mắt, bắt quỷ cũng không đến mức khó khăn như vậy, đoán đi đoán lại, các loại mưu kế thì đều đã dùng qua, so với việc phá án của cảnh sát còn phức tạp hơn.

Trước khi trời tối, Trang Vũ Nịnh đã nhanh chóng trở về, Diệp Thiếu Dương lúc ấy đang xem TV, quay đầu lại thì vừa thấy, trước mắt hắn là Trang Vũ Ninh hóa trang, trang điểm hoa hòe lộng lẫy, nhìn nàng ngày thường và hiện tại thật không giống nhau.

"Đẹp sao?" Trang Vũ Ninh hướng hắn cười cười.

"Rất đẹp." Diệp Thiếu Dương thành thật nói.

"Em đi tham gia hoạt động, cho nên trang điểm như vậy. Ngày thường em không trang điểm đẹp, vẫn là trong bộ dạng này đẹp hơn?"

"Chắc là. . . Đều đẹp."

Trang Vũ Ninh cười cười, "Thế nào thì cũng chỉ một cái thôi?"

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, cảm giác vấn đề này khó trả lời, sợ nói lung tung lại đắc tội với nàng, dứt khoát không trả lời.

Trang Vũ Ninh đề nghị đi ra ngoài ăn cơm, Diệp Thiếu Dương đang tưởng chỉ ra phố ăn qua loa vài thứ lặt vặt, kết quả sau khi ra ngoài cửa, Trang Vũ Ninh đi xe, sau khi lên xe, họ chạy vào trong nội thành.

"Hôm nay em mời anh một bữa, anh muốn ăn cái gì?" Trang Vũ Ninh hỏi.

"Tùy em, cái gì cũng được."

"Vậy đi, chúng ta đi ăn đồ Tây."

Diệp Thiếu Dương nuốt cả chảng nước miếng, đồ Tây. . . Phải chăng là cách ăn tay cầm dao tay cầm nĩa?

Tới trước nhà hàng đồ Tây, Trang Vũ Nịnh bảo hắn thích ăn gì thì ăn.

Diệp Thiếu Dương rốt cuộc không nói gì nhiều, nhìn thực đơn, chọn phứa Bò Bít Tết Phô Mai, hắn chưa từng ăn phô mai, chỉ cho rằng đó là gia vị bình thường, kết quả sau khi ăn, ăn phải miếng phô mai thực buồn nôn, còn phải giả dáng rất ngon.

Lúc ăn cơm, Diệp Thiếu Dương nói qua loa sự gặp mặt với bọn Hồ Uy, tưởng Trang Vũ Ninh nghe xong sẽ tỏ ra lo lắng, kết quả nàng nghe xong chỉ nhìn mình cười cười, nói "Thiếu Dương Ca anh xử lí mọi chuyện rất giỏi, em nghe anh sắp xếp thôi."

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, cười nói "Em như vậy làm anh hơi áp lực."
Chương 335 - phù mộc nhân

Trang Vũ Nịnh cười thật đáng yêu, nói "Không liên quan, em tin anh mà, mọi chuyện phải nhờ anh rồi.

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, lời này nghe xong cảm giác phiêu cả đời?

Cơm nước xong, Trang Vũ Ninh đề nghị đi phố dành cho người đi bộ, Diệp Thiếu Dương cũng không có ý kiến gì, vì thế cùng đi, nào biết nàng có dự tính cả, không hề đi cửa hàng đồ nữ nào, ngược lại kéo hắn vào mấy cửa hàng đồ nam, chính là giúp Diệp Thiếu Dương cải thiện phong cách ăn mặc của hắn.

"Giờ em sẽ giúp anh đi mua giầy da." Trang Vũ Nịnh giưc chặt tay hắn, vừa định vào cửa hàng, đột nhiên phía sau lóe lên một cái, tách một tiếng, hai người cùng quay đầu lại, thấy một tên tay cầm một chiếc máy ảnh chụp lia lịa, đang chạy về hướng đầu phố.

Diệp Thiếu Dương phản ứng đầu tiên là ăn trộm, kết quả Trang Vũ Nịnh kêu lên "Là đội săn ảnh sao, chúng chụp lén ảnh chúng ta!"

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu ra, đáng chết! Hai lời chưa nói, hắn cất bước đuổi theo. Trang Vũ Ninh cũng chạy theo phía sau.

Tiểu tử kia đại khái không phải là bị đuổi như vậy lần đầu, hai chân hắn thoăn thoắt, chạy như bay, chạy ra phố dành riêng cho người đi bộ, đối diện và một ngôi nhà có tầng trệt nhỏ, tiểu tử một mạch phi vào.

"Thiếu Dương Ca, đừng đuổi theo, thôi bỏ đi." Trang Vũ Ninh xem ra không có hi vọng, thở hổn hển nói.

"Không được, hắn có ảnh chụp, trở về tất bịa đặt!" Diệp Thiếu Dương dưới chân không ngừng, chạy như bay tiến ngõ nhỏ, Trang Vũ Nịnh cũng chỉ đành cố chạy chậm theo hắni.

Diệp Thiếu Dương một tay xách hai cái túi quần áo, ánh mắt tỏa ra nhìn phí trước, bám riết không tha, một hơi đuổi theo tám ngõ khác nhau, tiểu tử phía trước tốc độ cũng chậm dần, khoảng cách hai người càng ngày càng co dần. Diệp Thiếu Dương hướng bóng dáng hắn hô to "Nhãi ranh kia đừng chạy, đứng lại đó!"

Tiểu tử quay đầu lại nhìn hắn một cái, thở hồng hộc, kêu khóc nức nở nói "Đại ca huynh có thể chạy theo, em chỉ vì miếng cơm manh áo, đừng đuổi nữa được không?"

Bị mình đuổi theo tám ngõ rẽ, vẫn chạy được như thế, Diệp Thiếu Dương cũng chưa thấy người như thế này bao giờ, trong lòng tràn đầy bội phục, nói "Này, ngươi đừng chạy, ngươi đưa ảnh chụp cho ta xóa, anh sẽ không làm khó ngươi."

Tiểu tử vẫn không đáp, tiếp tục chạy về phía trước.

"Ặc, còn ngang ngạnh, đại ca phỉa ra tay với người rồi!" Diệp Thiếu Dương bị kích phát rồi ý chí chiến đấu, cũng không cần Mao Sơn Lăng Không Bộ, tiếp tục lao đến.

Trang Vũ Nịnh chỉ đuổi theo được hai ngõ nhỏ, liền đứng bất động, cô dừng lại thở hổn hển, đợi một hồi, không thấy Diệp Thiếu Dương trở về, lấy di động ra, muốn gọi cho hắn, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh kì quái "Kẽo kẹt, kẽo kẹt", quay đầu, cô thấy từ xa có một bóng người, phía xa xa dần dần lại gần phía mình.

Chân nàng mềm mại và rất nhỏ, thân thể uốn éo uốn éo, đi mỗi bước, thân thể phát ra âm thanh kẽo kẹt, giống như máy móc, đỉnh đầu lại trọc, nhưng mặt lại là nữ nhân, đôi mắt thì như cá chết, không ngừng chảy ra dòng dịch thể màu xanh biếc.

Sau vài giây, nàng đi chậm một chút, phun ra một dòng máu từ trong miệng, liếm sạch sẽ dịch thể màu xanh trên mặt, phát ra âm thanh ghê tởm như ăn canh.

Quỷ! Nữ quỷ!

Trang Vũ Nịnh phát âm, hai chân nhũn ra, thối lui về phía sau vài bước, bỗng nhiên nghĩ đến điện thoại đang cầm trong tay, vội vàng nắm chặt, dùng đôi tay run rẩy bấm từng số điện thoại của Diệp Thiếu Dương.

Di động vừa bấm xong, ánh mắt Trang Vũ Nịnh vội rời khỏi màn hình, tìm kiếm nữ quỷ, tuy nhiên không thấy nàng đâu, vừa nhấc đầu, nữ quỷ từ phía trên đầu treo ngược xuống, một khuôn mặt nữ quỷ như lao đến sát mặt Trang Vũ Ninh.

Trang Vũ Nịnh hét lên một tiếng, té ngã trên mặt đất, đôi tay quờ quạng, thối lui về phía sau.

Nữ quỷ rơi trên mặt đất, bò lổm ngổm qua lại, bắt lấy hai chân nàng, hai chân nàng lập tức nhũn ra, mất đi ý thức, thân thể cứng ngắc nữ quỷ mềm ra, giống như một con rắn, theo bò lên thân thể Trang Vũ ninh, bò đến nơi nào, cô thấy nơi đó không còn cảm giác.

Nữ quỷ bò đến lên cổ nàng, hé miệng, phun ra máu tươi từ lưỡi, tiến đến gần sát miệng nàng, Trang Vũ Nịnh chỉ còn cái đầu là còn ý thức, tuyệt vọng chờ đợi, sau đó lại không xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu vừa thấy, một bàn tay từ phía sau duỗi đầu mình ra khỏi nữ quỷ, ngón tay khác đang điểm trên ót của nữ quỷ.

Trang Vũ Nịnh vội vàng quay đầu, thấy Diệp Thiếu Dương đang đứng phía sau mình, khóe môi hắn đang nở một nụ cười lạnh lùng.

"Tiểu Mộc Nhân Phù!"

Diệp Thiếu Dương nâng ngón tay khác lên, móng tay ngòn út bắn ra chu sa, bay nhanh lên vẽ lên trên mặt trước của nữ quỷ một chữ bằng chu sa, niệm một lần chú ngữ, chữ chu sa sáng lên, hóa thành một lưỡi dao sắc bén, chén thân nữ quỷ thành hai nửa, sau khi rơi xuống đất, nát thành năm đến bảy mảnh.

"Không sao rôi! ." Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Trang Vũ Ninh, an ủi nói.

Trang Vũ Ninh bình thường trở lại, định nhào vào lòng hắn vì quá xúc động, cuối cùng là nàng vẫn nhịn, hỏi "Sao anh lại đến được nhanh như thế?"

"Ta yêu cầu tiểu tử kia xóa ảnh đi, sau đó lại trở về, cảm thấy ở đây có quỷ khí phát ra, thấy chuyện có vẻ không hay, liền chạy nhanh một tí, may là còn đuổi kịp." Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi nói.

Trang Vũ Ninh cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tự nhiên thấy một đống vụn gỗ, nàng ngơ ngẩn, "Đây là quỷ sao?"

"Tất nhiên là không phải, nếu là Quỷ, Yêu, Tà linh, anh cho em bù hộ mệnh có thể chống lại. Đây là Phù Mộc Nhân, là một vật thuật mà pháp sư chế tạo ra còn có thể hiểu là một con rối, nhìn khủng bố, vận hành chậm chạp, ưu điểm duy nhất là tránh sự sát thương của phù chú."

Nói xong, Diệp Thiếu Dương đi đến đóng vụn gỗ, tìm kiếm một hồi, tìm thấy một đống lá bù màu vàng, cầm lên xem, mặt trên viết tên và ngày sinh của Trang Vũ Ninh.

Trang Vũ Ninh đi lên nhìn thoáng qua, liền ngây dại, vội hỏi "Thế là có chuyện gì?"

"Phù Mộc Nhân này, căn cứ ngày sinh và tên người bị hại mà mò tới," Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, nói "Đây là một âm mưu, đối phương biết trên người em có phù chú hộ thân, cho nên mới dùng cách này hại em, tuy nhiên, theo anh thấy, cái đội săn ảnh sao kia có thể làm, đáng tiếc đã thả hắn đi."

Quay đầu vừa thấy, Trang Vũ Nịnh tay cầm lá bùa, nhíu mày không nói, vội hỏi nàng "Sao thế, em nhận ra chữ đó do ai viết sao?"

"Đây là. . . chữ của Kiều Lệ Na!"

Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, "Em có thể xác định?"

"Chính xác, chúng ta hay kí tên cho nhau, cho nên còn viết tên đối phương nữa, chữ khác thì em không nhớ, nhưng chữ nàng viết có chữ ' vũ ', chính là nét như này, rất có nét, em nhớ rất rõ ràng, tuyệt đối là nàng! Tại sao nàng lại có pháp thuật?"

"Nàng đương nhiên sẽ không biết pháp thuật, tên do nàng viết, nhưng pháp lực phát ra, lại ở sau lưng là bùa, Trang Vũ Ninh cảm thấy lẫn lộn khó hiểu, nhưng trong măt Diệp Thiếu Dương, những điều này rất có ý nghĩa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Mao sơn tróc quỷ nhân convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Tử
Chap-3591
[Zhihu] Ta là quỷ sai
  • 丁十三 - Đinh Thập Tam
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom