-
Chương 326-330
Chương 326 - Cô Ta Là Sát Thi? - Phần 1
Tạ Vũ Tình nhún vai, "Ai biết được, ta là cảnh sát, cho dù ngươi có ý đồ xấu thì còn lâu mới dám làm bậy trước mặt ta."
Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa thì té xỉu.
Tạ Vũ Tình liếc mắt một cái, "Đừng nói ta gợi ý cho ngươi nghĩ lung tung nhé, hai người đang ở hai phòng trong cùng một gian phòng đúng không. . . ?"
"Hai phòng khác nhau, không cùng một gian phòng." Diệp Thiếu Dương sửa đúng nói.
"Chả có gì khác lắm."
"Khác chứ!" Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, "Cô nói sai một chữ, là ý nghĩa bị thay đổi hoàn toàn chỉ khiến tôi và Vũ Vũ mất đi sự trong sạch."
"Ai mà biết các người ở chung với nhau hay không?" Tạ Vũ Tình tỏ vẻ của một người đại tỷ, dạy bảo vài lời: "Ngươi vừa bước vào xã hội, không biết lòng người hiểm ác, ngươi có thể xem nàng như một cô gái bình thường, nhưng nàng là người của giới giải trí nha, bản chất thật của nàng là gì, ngươi làm sao biết được, đừng thấy tuổi nàng còn nhỏ, hoàn cảnh tiện tại lại đáng thương, cẩn thận với cái mông của ngươi đấy. . ."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn nàng, cười xòa, "Ta lại không có tiền, mông ta thì làm được gì?"
"Ngươi đi tróc quỷ, người ta tùy tiện hiến thân báo đáp, làm ngươi cùng nàng vui vẻ với nhau, hoặc là vào đêm tối tịch mịch nàng đến tìm ngươi. . . Lời ta nói, đúng không, ngươi có thể cam đoan mình không chủ động, nhưng vạn nhất nàng lại chủ động, lại còn là mĩ như đẹp như hoa như ngọc, ngươi làm sao mà cầm lòng nổi?"
"Tào lao, càng nói càng quá đáng."
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, "Ta chỉ là muốn tốt cho ngươi, đừng để đến lúc mọi chuyện kết thúc, người ta đuổi ngươi đi, ngươi sẽ hiểu mình chỉ là một món đồ chơi, đến lúc đó đừng có mà khóc nhè. . ."
Diệp Thiếu Dương phì cười một tiếng, "Sức tưởng tượng của cô quá phong phú, ta không đỡ nổi."
"Ta chỉ vì tốt cho ngươi, mới nói nhiều như vậy, không nghe thì thôi vậy!" Tạ Vũ Tình dậm chân, xoay người tránh qua một bên.
"Được rồi, tôi cam đoan với cô, tôi mặc kệ nàng làm cái gì, tuyệt đối không gây ra chuyện gì. Còn nữa. . . Tôi và cô không thân thích, tại sao tôi phải cam đoan với cô?"
"Ta là đại tỷ của ngươi, quan tâm đến ngươi không được à, nếu giờ ta không quan tâm, tương lai ngươi thân bại danh liệt, thì còn ai ở cạnh ngươi nữa!"
"Đa tạ, tôi hiểu rồi." Diệp Thiếu Dương cảm ơn cho có lệ, cuối cùng đưa nàng lên xe, vẫy tay tiễn nàng, trên đường về hắn nghĩ sao nữ nhân suy diễn ghê quá, bất quá lại hắn lại nghĩ, nàng đang quá quan tâm đến đời sống sinh hoạt của mình, chuyện này thật khó hiểu?
Trở lại biệt thự, dùng chìa khóa của mình để mở cửa, Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng của mình, tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ, nằm xuống giường, hắn suy nghĩ lại mọi chuyện phát sinh trong buổi tối hôm nay, nghĩ xem mình có quên điều gì quan trọng không. .
Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa ra hắn thấy Trang Vũ Ninh mặc một chiếc áo ngủ màu đen, tóc còn ướt, chắc là vừa tắm xong, trong lòng còn ôm một cái chăn, nhìn hắn với một vẻ mặt đáng thương.
Diệp Thiếu Dương trong lòng hỗn độn, hắn thất kinh, chẳng lẽ những chuyện khó tin của Tạ Vũ Tình nhắc nhở trước đó, giờ hóa thành hiện thực?
"Sao cô. . ."
"Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, thật sự làm em sợ quá, cho nên em nghĩ xuống dưới để ngủ, có thể gần anh một chút."
Trời ạ, mọi chuyện thành ra như vậy, ta nên làm gì bây giờ?
Diệp Thiếu Dương há to miệng, trong lòng bất ổn, cuối cùng nuốt nước miếng xuống, vẫy vẫy tay nói: "Vũ Vũ muội muội, huynh có thể hiểu tâm trạng của em, nhưng mà. . . Chuyện này không thích hợp cho lắm, vậy đi, nếu em nhất định phải vào, thì em ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn nhà?"
Trang Vũ Ninh sửng sốt một chút, mặt ửng đỏ, cúi đầu nói: "Thiếu Dương Ca anh hiểu lầm rồi, em muốn tới ngủ ở vách gần phòng anh, không phải. . ."
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, mọi lời nói trước đó của hắn thật sự xấu hổ đến muốn đâm đầu vào tường mà chết. "Này. . . Tại sao em phải ôm theo chăn?"
"À, cái vách phòng đó không có chăn, em ôm từ giường trên lầu xuống, sợ anh không biết em ở dưới lầu, cho nên gõ cửa báo cho anh một tiếng. Sợ tối anh có chuyện gì kiếm em lại không thấy."
Diệp Thiếu Dương sầu thảm cạn lời, lắc lắc đầu, mệt mỏi đáp, "Yên tâm đi, buổi tối anh không làm phiền em đâu. . . Ngủ ngon a."
Đóng cửa lại, Diệp Thiếu Dương mặt đầy nước mắt, hận không thể tát mình một cái: Nhà nhiều phòng như vậy, làm gì có chuyện chủ nhà ngủ cùng phòng với khách lại còn em ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn, thật là ý nghĩ đen tối? Chuyện này. . . Thật là quá mất mặt.
Nằm ở trên giường, lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy hối hận, ruột gan rối bời, cũng không còn sức mà nghĩ chuyện xảy ra trong ngày, hắn niệm một lần tĩnh tâm chú, rồi đi ngủ.
Môt đêm yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, sau khi Diệp Thiếu Dương xuống giường, hắn cảm thấy khát nước, phải ra ngoài để uống, vì thế hắn mở cửa, đi vào phòng khách, lúc này mới phát hiện Trang Vũ Ninh cùng một cô gái ngồi cạnh nhau, đang vui vẻ nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện, cô gái kia ngây người, giật mình nhìn hắn.
"Á. . . Vị này chính là Diệp tiên sinh, bằng hữu của ta." Trang Vũ Ninh chột dạ giới thiệu, sau đó quay sang Diệp Thiếu Dương giới thiệu, "Đây là bạn tốt của em, Kiều Lệ Na."
Diệp Thiếu Dương cũng biết mình xuất hiện không đúng lúc, nhìn hai nàng xấu hổ cười cười.
Kiều Lệ Na phục hồi tinh thần, cười ha ha, "Ái chà, Vũ Vũ từ lúc nào đã có bạn trai vậy, tại sao còn chưa mang anh chàng đi ra mắt chúng ta."
Trang Vũ Ninh xua tay, "Không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi, anh ấy là. . ."
"Đừng giải thích, anh ấy đã ở đây, còn có lí do gì nữa, hì hì, bảo sao lâu nay cậu ít ra ngoài, thì ra là trải nghiệm cuộc sống gia đình ngọt ngào cùng chàng."
Diệp Thiếu Dương vốn đang định giải thích, hắn cúi đầu thấy bộ áo ngủ của mình, trai đơn gái chiếc trong cùng một nhà, căn bản không thể giải thích.
Trang Vũ Ninh còn đang giải thích, Kiều Lệ Na giận nàng liếc mắt một cái, nói: "Thôi nào, tớ biết cậu không dám thừa nhận, nhưng tớ đâu phải người ngoài, yên tâm đi, tớ sẽ nói ra ngoài đâu. Thôi nào, tớ còn mấy chuyện còn định kể cho cậu nghe, không phải chuyện về nam nhân, chúng ta đi lên phòng ngủ của cậu nói chuyện riêng đi."
Sau đó nàng nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, "Tiểu soái ca, tôi mượn bạn gái cậu đi một lúc nha, tí nữa tôi trả lại cho cậu."
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Trang Vũ Ninh đành phải đưa Kiều Lệ Na về phòng ngủ của mình, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tính đi uống nước, đột nhiên, hắn cảm nhận thấy một mùi vị khác thướng. . . Là Thi khí! Từ phía hai người kia tràn đến.
Không có khả năng thi khí trên người Trang Vũ Ninh, cho nên. . . Kiều Lệ Na là cương thi?
Lúc này, hai người đã đi vào phòng ngủ của Trang Vũ Nịnh, vừa đóng cửa lại.
Diệp Thiếu Dương lập tức chạy đến, đứng ở ngoài cửa, nghe thấy âm thanh hai người trò chuyện, quả nhiên càng đến gần, mùi thi khí ngày càng nồng đận, hơn nữa không phải thi khí thuần túy, suy nghĩ một hồi, hắn vội trở về phòng mình, vẽ một lá bùa, trở lại ngoài cửa phòng Trang Vũ Ninh, dán là linh phù lên trên cửa, niệm một lần Tẩy Oan Chú, linh phù lập tức được kích hoạt, hấp thu thi khí gần đó vào lá bùi.
Mặt ngoài linh phù, giống như bị hun khói, dần dần biến thành hắc khí, chờ đến khi hút hết thi khí xong, Diệp Thiếu Dương xé linh phù xuống, hắn trở lại phòng của mình, cẩn thận quan sát lá linh phù.
Chương 327 - Cô Ta Là Sát Thi ? - Phần 2
Linh phù đen như nhọ nồi, chứng tỏ thi khí rất nồng đậm, vượt xa trình độ của cương thi bình thường, hơn nữa bên trong màu đen, lại có vài nét màu xám dần dần lộ ra.
Diệp Thiếu Dương thất kinh, trên linh phù có mùi oán khí, linh phù màu đen vì thi khí, có mùi hôi vì sát khí, bởi vì sát khí từ trên cơ thể của cương thi, cho nên hắn rất dễ phân biệt.
Vậy Kiều Lệ Na, cô ta là sát thi?
Thật là, có chuyện vui lớn rồi đây.
Trình độ của sát thi không phải dạng vừa, suy nghĩ một hồi, Diệp Thiếu Dương quyết định không ra tay trực tiếp, hắn chạy nhanh đi bố trí mọi việc, vì thế hắn trở lại phòng lấy một số pháp khí ra, từ trong ống mực lấy ra dây chỉ nhuộm chu sa, buộc Đinh Diệt Linh vào chót sợi chỉ, cắt đứt hai bên chỉ chu sa, treo trên hiên của phòng Trang Vũ Ninh.
Mũi nhọn của Đinh Diệt Linh, bị rũ xuống cửa phòng, bị cánh cửa che khuất, cho nên từ trong nhìn ra ngoài, sẽ không bị phát hiện.
Sau đó, Diệp Thiếu Dương lấy ra tám đồng tiền ngũ đế, dựa theo Văn Vương Bát Phương Chi Vị, xếp ngay ngắn các đồng tiền dưới đất, lại sau đó hắn lấy ra đồng tiền Đúc Mẫu lớn để định trận, từ xa nhìn lại, trong lòng hắn cảm thấy khá hài lòng:
Tám đồng tiền Ngũ Đế, được xếp thành trận pháp, linh tính của pháp khí, được bố trí ở dưới đất, bên trong phòng nếu hai nàng có bước ra, tất nhiên là phải dẫm qua, trận pháp này đối với người thì vô dụng, cho nên dù Trang Vũ Ninh có bước ra trước hay ra sau, đều sẽ không bị ảnh hưởng, nếu Kiều Lệ Na thực sự là sát thi, cho dù chân có đi giày, chỉ cần dẫm lên trên đồng tiền, trận pháp ngay ập tức sẽ được kích hoạt.
Thi khí càng dâng cao, nó sẽ làm kích phát bản năng tru tà của Đinh Diệt Linh, nó sẽ tự động cắm xuống đầu sát thi, đến lúc đó hắn nhảy ra bổ vài cái, thì sát thi cũng khó lòng chống đỡ.
Bố trí mọi thứ xong xuôi, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng về phòng thay thường phục, thắt đai lưng lên, hắn trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, chờ đợi các nàng trở ra ngoài, một bên hắn suy nghĩ, có thể nào, Dưỡng Quỷ Sư kia muốn hãm hại Trang Vũ Ninh, Kiều Lệ Na cũng muốn đối phó nàng, hai người có phải cùng một hội không?
Đáng tiếc hắn nghĩ mình hoàn toàn chưa biết gì về Kiều Lệ Na, cho nên mọi phỏng đoán đều vô căn cứ, đành phải chờ các nàng trở ra rồi hỏi rõ sự tình.
Đợi gần một tiếng, lòng kiên nhẫn của Diệp Thiếu Dương không còn nữa, lúc hắn đang định lao vào phòng Trang Vũ Ninh, rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra.
Trang Vũ Nịnh ra ngoài trước, dẫm qua đồng tiền, căn bản cô không biết gì về sự tồn tại của chúng, sau đó Kiều Lệ Na trở ra, khi nàng bước chân ra cửa, tâm can của Diệp Thiếu Dương lại khẽ động.
Nàng đi dép lê đạp lên trên đồng tiền Ngũ Đế, lập tức mấy đồng tiền phát ra kim quang chói lòa, sau đó lần lượt các đồng tiền còn lại cũng phát sáng, trận pháp đã được kích hoạt, quả nhiên nàng là sát thi!
Diệp Thiếu Dương đứng phắt dậy, định lao lên động thủ, nếu đinh Đinh Diệt Linh không giết chết nàng ngay, chính hắn pháp ra tay, nhưng mà, Đinh Diệt Linh cũng không có chút động tĩnh gì
Kiều Lệ Na phát hiện dưới lòng bàn chân nàng có phát ra ánh sáng kim quang, nàng tò mò khom lưng xuống, nhặt lên một đồng tiền đang phát sáng lập láng, buồn bực nói: "Tại sao đồng tiền này lại có thể phát ra ánh sáng vậy?"
Trang Vũ Nịnh sửng sốt một chút, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đi tới, cười nói: "Đó là một đạo cụ ma thuật, không có gì ghê gớm đâu."
Kiều Lệ Na ném đồng tiền cho Diệp Thiếu Dương, nhìn hắn cười cười: "Thôi, tôi không quấy rầy hai vợ chồng các người nữa, tôi phải đi rồi, tiểu soái ca, hôm nào mời hai người đi ăn cơm. Hẹn gặp lại."
Trang Vũ Ninh đưa nàng xuống lầu, mặt ửng đỏ giải thích: "Tớ phải giải thích rõ với cậu, anh ấy là pháp sư, tại sao cậu lại không tin tớ?"
"Hì hì, pháp sư thì làm sao, pháp sư cũng là người nha, hơn nữa hai người lại đang ở bên nhau. . ."
Sau đó hai người mở cửa, cùng bước ra ngoài, vừa đi vừa vui đùa.
Diệp Thiếu Dương đi đến ngoài cửa phòng ngủ, nhặt đồng tiền lên, sau đó cũng thu lại Đinh Diệt Linh, hắn trở lại ngồi trên sô pha, Trang Vũ Ninh cũng vừa đi tới, nhìn hắn với vè mặt hơi mất tự nhiên, nàng nói: "Thiếu Dương ca, thật ngại quá, hại anh bị hiểu lầm rồi."
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt nói: "Người nên xin lỗi là tôi mới đúng, tôi chỉ là một người bình thường, bị hiểu lầm thì cũng không có gì, nhưng cô là minh tinh, đến lúc có tai tiếng thì thực không hay."
Trang Vũ Nịnh nhún vai, "Tuy rằng nàng không tin quan hệ của chúng ta, nhưng em và nàng là bạn học trong ba năm, quan hệ rất tốt, nàng sẽ không nói lung tung ra ngoài đâu."
"Vậy cô tin nàng ta?" Diệp Thiếu Dương quyết định hỏi một số thông tin về Kiều Lệ Na.
Trang Vũ Ninh nói: "Nàng là một trong số ít bạn bè tốt nhất của em, hơn nữa nàng cũng học âm nhạc, lần này em và nàng lại cùng tham gia một chương trình truyền hình, và lại cùng được vào vòng chung kết, em và nàng có thể coi nhau như đối thủ cạnh tranh, nhưng ngày thường quan hệ giữa bọn em rất tốt."
Nãy giờ nghe Trang Vũ Ninh chia sẻ, Diệp Thiếu Dương như đã hiểu ra một phần của vấn đề, hắn cười một chút, nói: "Đừng có tin nàng quá nhiều, cô coi nàng ta là bạn tốt, không biết chừng người ta lại đang đâm sau lưng cô đấy."
Trang Vũ Nịnh có chút giật mình nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt lại hiện lên một tia hoang mang khó hiểu, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, hướng phòng ngủ của nàng mà đi đến, nói: "Cô cho rằng nàng ta hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, cho nên tôi có chút khó chịu với nàng? Lòng dạ tôi không hẹp hòi như thế đâu, cô có biết tại sao lúc nãy cô giẫm lên mấy đồng tiền lại không việc gì, Kiều Lệ Na giẫm lên lại có kim quang tỏ ra tứ phía?"
Trang Vũ Nịnh ngơ ngẩn, lắc lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới đem chân tướng sự việc nói hết ra, hắn còn đưa ra suy đoán của mình, "Ngay từ đầu tôi đã nghi nàng là sát thi, rồi Ngũ Đế Bát Trận lại được kích hoạt, nhưng Đinh Diệt Linh lại không cắm xuống, chứng tỏ trên người nàng ta có thi khí, nhưng bản thân nàng không phải sát thi, cho nên thi khí trên người nàng chỉ đủ để kích hoạt trận pháp, nhưng chưa đạt yêu cầu mà kích phát bản nằng tru tà của Đinh Diệt Linh."
Sắc mặt Trang Vũ Nịnh trắng bệch, thất thần nhìn hắn: "Tại sao, vì cái gì mà trên người nàng có thi khí?"
"Trước khi nàng vào nhà, thi khí bốc lên rất nồng đậm, tuy nhiên sau khi nàng trở ra khỏi phòng thì thi khí lại nhạt đi rất nhiều, chứng tỏ nàng có đem theo vật chứa thi khí, để lại phòng của cô."
"Này. . . Vật có chứ thi khí, là cái gì?"
"Không rõ, tôi cần đi kiểm tra một chút." Diệp Thiếu Dương đi vào của phòng ngủ của nàng, đôtn hiên hắn cảm thấy chính mình có vẻ hơi tùy tiện một chút, quay đầu lại hỏi nàng một câu: "Tôi có thể đi vào được không?"
Trang Vũ Nịnh uể oải nói: "Không cần khách khí, Thiếu Dương Ca cứ thoải mái, anh vào đi."
Sau khi Diệp Thiếu Dương vào phòng, hắn cảm thất một cỗ thi khí quá nồng đậm, tuy nhiên phòng có vẻ quá hẹp, cho nên nơi nào trong phòng cũng có thi khí, căn bản hắn không thể tự xác định rốt cuộc nơi phát ra thi khí là ở đâu, đành phải nhờ tới La Bàn m Dương, hắn cắt qua ngón giữa, điểm một chút máu lên trên bề mặt của La Bàn m Dương.
Hắn niệm một lần chú ngữ, kim la bàn dần dần xoay tròn một cách chầm chậm, một lúc sau kim la bàn quay chậm dần, sau khi kim la bàn dừng lại hẳn, chỉ đích xác nơi phát ra thi khi là hướng của chiếc giướng.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, trên giường chăn gối được gấp chỉnh tề, vừa thấy hắn hiểu ra, trên giường không có gì bất thường, vì thế hắn run run mò vào mở chăn đệm ra, lấy tay sờ soạng vào, lôi ra một đống nội y. . .
"Đây là đồ ngày hôm qua của em, em tính hôm nay mang đi giặt. . ." khuôn mặt Trang Vũ Ninh càng ngày càng đỏ ửng lên.
Chương 328 - Thi dầu mỡ
Ách ….
vẫn là trả lại vị trí cũ, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng buông ra, sợ sờ nữa lại ra kiện gì đó nữa, nên không dám sờ nữa, nói: “ngươi thử nhớ lại chút xem, khi nàng vào rồi, có hay không hành động gì dị thường?”
Trang Vũ Ninh cau mày nhớ lại “Không có gì cả, nàng vẫn luôn ngồi trên gường cùng ta nói chuyện phiếm, à, điện thoại của nàng không cẩn thận từ trên gường rơi xuống, nàng duỗi tay xuống lấy một chặp mới nhặt lên, cái này có xem như hành động dị thường không?”
“Tính, tất nhiên là tính.”
Diệp Thiếu Dương khom lưng bò đến dưới gường liếc mắt nhìn đến phía dưới, cùng vị trí gối đầu có dính một viên giống như hình dạng của 1 viên thuốc, duỗi tay xuống moi ra, mềm mại có điểm dính tay.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, đi về phía cửa sổ, nhờ ánh mặt trời đánh giá cái vật nhỏ, màu nâu, nửa trong suốt, nhìn qua có điểm giống hổ phách, bị ánh mặt trời chiếu qua toát một cổ khí vụ nhàn nhạt, trong phòng bắt đầu tràn ngập một mùi xú uế.
Diệp Thiếu Dương hướng Trang Vũ Ninh cười cười nói,’đây là hảo tỷ muội tặng cho ngươi một lễ vật”
“Đây là cái gì?”
“Thi du cao.
hơn nữa không phải loại bình thường, là dùng tà thuật hun thi thể lấy được, có nên chứa đựng sát khí.”
Diệp Thiếu Dương mở cửa sổ, làm không khí lưu thông, nói tiếp,”
người thường nếu tiếp xúc lâu dài với nó, không được một tuần, liền bị sát khí nhập thể, người bắt đầu tinh thần hoảng hốt, mất hồn mất vía, thời gian dài, tam đèn toàn diệt, người sống liền biến thành hành thi.”
Trang Vũ Ninh nghe xong lời này, đặt mông ngồi trên gường, thất thần nói, “Cô ấy … vì cái gì mà làm như vậy?”
“Có lẽ vì cùng ngươi tranh đoạt tổng quán quân, cũng có lẽ nguyên nhân khác, ta cũng không biết, tóm lại là nàng cố ý hại ngươi.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra thi du cao, dùng cương khí cảm giác, trong lòng liền cả kinh, đối với Trang Vũ Ninh nói: “Trong này còn cất giấu tàn niệm của quỷ hồn, phải xử lý thích đáng, lấy hai chén sứ tới đây.”
Trang Vũ Ninh vội đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, cần hai cái chén sứ giống nhau trở về.
Diệp Thiếu Dương lấy lá bùa bao lại thi du cao bỏ vào trong chén, vẽ một trương thiên hỏa phù ném vào, niệm chú ngữ, linh phù thiêu đốt, lửa bao phủ thi du cao, Diệp Thiếu Dương lập tức cầm chén sứ còn lại úp lên chén sứ chứa thi du cao, hai chén kín kẽ không có khe hở, không ngừng tụng niệm chú ngữ, gia tăng lửa của thiên hỏa phù.
Trong chén không có gió nhưng vẫn bị thiên hỏa phù thiêu đốt, chính là do thiên hỏa phù thiêu đốt chính là thi khí.
Đột nhiên, một tiếng kêu nặng nề thảm thiết từ trong chén truyền đến, hai cái chén bắt đầu run rẩy, như là có thứ gì đó không cam lòng tử vong, ở bên trong liều mạng giãy giụa.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt, một tiếng cao hơn một tiếng.
Trang Vũ Ninh sợ tới mức lui về sau hai bước, che lại lỗ tai, không dám nghe thanh âm đáng sợ này.
Tay Diệp Thiếu Dương vẫn đè chặt chén sứ, nhưng theo rung động của chén, chỗ nối tiếp vẫn có một sợi khí, không ngừng thoát ra, ở phía trên hội tụ lại, tạo thành một hư ảnh hình người, là bà lão thái thái da mồi! Cái miệng mở ra thật to, làm ra các biểu tình thống khổ dữ tợn.
Trang Vũ Ninh sợ tới mức dựa lưng vào tường, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Tuổi đã lớn như vậy, nhưng mà là đột tử, oán khí lại lớn như vậy.
trách không được có thể hình thành sát.”
Diệp Thiếu Dương có chút giật mình cảm khái nói, lão thái thái kia đột nhiên hai tay mở ra hướng về phía cổ của Diệp Thiếu Dương chộp tới.
Diệp Thiếu Dương cười cười lắc đầu, căn bản không né tránh, không phản kích, chỉ hé miệng dùng sức thổi một hơi về lão thái bà.
Hình thái mờ áo của lão thái bà, liền như vậy bị hắn thổi tan ra, hư không tiêu thất, hai cái chén sứ cũng đình chỉ rung động.
Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi, cầm chén lên, lá gan của Trang Vũ Ninh cũng to ra, đi lên nhìn vào trong chén thì thấy còn có 1 bãi máu huyết đọng lại.
“Thi du bị luyện hóa, luyện ra được quỷ huyết, là thứ tốt.”
Diệp Thiếu Dương dùng một lá bùa thấm rồi nhét vào bình sứ nhỏ, đóng lại rồi bỏ vào trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài lẩm bẩm “thủ pháp giống nhau như đúc….”
Trang Vũ Ninh rất hiếu kì, nhưng bộ dáng của hắn đang thất thần, nên cũng không có hỏi.
Một lát sau, Diệp Thiếu Dương xoay người lại, dựa vào bên cửa sổ, chậm rãi nói.
“Khi ta còn nhỏ, sự tình gặp phải cũng giống như ngươi, kết quả thi độc nhập thể, lúc ấy chủ nhân của thi du là một đôi mẫu tử thi sát, so với lão thái thái vừa rồi mạnh hơn gấp 10 lần, nếu không phải thân thể của ta khác với người thường, thì đã sớm chết, may mà gặp được sư phụ của ta, cứu ta một mạng, mang ta lên mao sơn điều dưỡng 1 năm, mới có thể rút đi thi độc, ta như vậy liền mơ hồ thành đạo sĩ …..”
Trang Vũ Ninh lần đầu được nghe chuyện xưa của hắn, trong lúc nhất thời nhập thần, quên mất chính sự, nhìn hắn nói “không nghĩ tới, ngươi cũng đã trải qua chuyện như vậy, thế cha mẹ người nhà của ngươi đâu?”
“không đề cập đến chuyện này nữa ”
Diệp Thiếu Dương áp chế cảm súc của mình do tức cảnh sinh tình, nhìn Trang Vũ Ninh nói “Kiều lệ na rốt cuộc là ai, ngươi đem những gì biết nói cho ta.”
“Nàng cùng ta giống nhau, đều là sinh viên, học cùng lớp, còn ở chung ký túc xá, quan hệ thật tốt.
Chúng ta học âm nhạc, cho nên thường xuyên tham gia thi hát, thứ tự của ta và nàng ấy luôn cao, nàng và ta ở thạch thành có tiếng tăm, chỉ là ngươi không quá hiểu biết về phương diện này.
”
Diệp Thiếu Dương nhún vai “Trước khi quen ngươi, ta cũng đâu có biết ngươi.”
“Về gia đình của nàng ta cũng không quen thuộc lắm, cũng là gia đình có tiền, nhưng ta khẳng định nàng không phải là pháp sư, ta cũng chưa nghe nói nàng qua lại với pháp sư bao giờ, cho nên ….
hôm nay, ta thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.”
Trang Vũ Ninh nói đến đây, thở một hơi thật dài, ánh mắt chợt hồng lên, “Chúng ta vẫn luôn giúp đỡ cho nhau, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, nàng sẽ làm vậy với ta…..”
Diệp Thiếu Dương cũng không an ủi nàng, liền nhìn thấy trên gường có một túi giấy, liền cầm đưa cho nàng, Trang Vũ Ninh nhận lấy lau lên đôi mắt, đột nhiên sắc mặt trở nên đỏ bừng, bất đắt dĩ nhìn Diệp Thiếu Dương, “Ngươi lấy khăn gì vậy …..”
“A?”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua tay nàng, quả thật đúng là ….
ngẫm lại trách không được cảm giác thật khác lạ, lúc ấy còn tưởng là khăn giấy cao cấp, nhưng không phải là rất dày à, chẳng lẽ đây là loại được quảng cáo là siêu mỏng? trên mặt liền cảm thấy nóng muốn rát mặt, Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót.
ngập ngừng nói, “Cái này … ta đối với mấy thứ này không biết nhiều lắm, không phải cố ý.”
Trang Vũ Ninh đang ở thời điểm thương cảm, nhìn hắn vò đầu bứt tai, bộ dạng quẫn bách, thì không nhịn được cười một tiếng, “Thiếu Dương ca, ngươi thật là đánh yêu.”
“khụ khụ, tiếp vẫn là nói chính sự đi, cái kia … ngươi có hoài nghi vì cái gì mà nàng ấy lại phải đối phó ngươi?”
Chương 329 - Tứ Quý Vô Hoa Tương Vọng Cục
Trang Vũ Ninh nói "Chắc là thế, vì lần này là vòng chung kết, mà cả hai người bọn em lại cùng tham dự, cũng là đối thủ lớn nhất để cạnh tranh chức vô địch."
"Một chức quán quân, quan trọng đến vậy sao?" Diệp Thiếu Dương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Giải thưởng này vô cùng lớn về giải thưởng và danh tiếng, với giải quán quân, giải thưởng vô cùng hậu hĩnh," Trang Vũ Ninh thở dài, "Chắc là nàng cũng để ý điểm này giống như em."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Lời cô nói, có khả năng hay không, tất cả kế hoạch này, có thể bao gồm cả Dưỡng Quỷ Sư đứng sau giật dây."
Trang Vũ Nịnh bỗng nhiên trợn to hai mắt, ngẩn ra nửa ngày, lẩm bẩm nói "Không thẻ nào, em và nàng cùng nhau thi đấu lâu nay, thực sự là so với nàng thì kết quả có tốt hơn đôi chút, nàng còn nói đùa em đi giành cúp của nàng, lúc đó em cũng suy nghĩ một chút. . . Bất quá, em và nàng không thù không oán, nàng ta có nhất thiết phải cất công xây dựng một âm mưu, để hại chết em không? Thiếu Dương Ca, anh có muốn gọi nàng tới, đối chất một chút hay không?"
"Tương lai chúng ta còn nhiều cơ hội hỏi nàng, hiện tại không cần rút dây động rừng. Nếu vạn nhất là nàng ta làm." Diệp Thiếu Dương nói tiếp, "Bởi vì một pháp sư không tự nhiên lại đi luyện chế thi du, nàng tìm người ta, chắc chắn là cao nhân tu luyện pháp thuật dân gian, nếu chúng ta có thể tìm ra hắn, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ."
Suy nghĩ một lúc, Diệp Thiếu Dương nói cho Trang Vũ Ninh mình cần tìm Tạ Vũ Tình nhờ sự giúp đỡ, phái người theo dõi hành tung của Kiều Lệ Na, Trang Vũ Nịnh không có ý kiến gì.
Vì thế Diệp Thiếu Dương nhanh chóng gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói rõ mọi chuyện, Tạ Vũ Tình bất ngờ.
"Theo dõi thì dễ thôi, chỉ cần phái một người là đủ, chuyện này tự ta có thể thu xếp, không cần xin chỉ thị của cấp trên, ngươi hãy lấy ảnh chụp của nàng, và địa chỉ của nàng gửi cho ta."
Diệp Thiếu Dương cảm ơn, vừa muốn cúp máy, Tạ Vũ Tình đột nhiên nói "Đúng rồi, mới vừa tra được một manh mối, phải nói qua cho ngươi, cha của Hồ Uy, tên là Trần Nhị Tam, là một thầy cúng."
Diệp Thiếu Dương cả kinh, manh mối này, là một nguồn tin quá quan trọng đối với hắn.
"Từ từ, phụ thân Hồ Uy, họ Trần? Cô không lầm chứ?"
"Là cha nuôi hắn, ở tại Trần Gia Trang, là một vùng nông thôn hẻo lánh, theo dân bản địa nói, Trần Nhị Ba hồi trẻ đi Tô Thành làm công, bốn mươi tuổi về quê, bị què một chân, lúc ấy mang theo một đứa con trai năm, sáu tuổi theo, nói là thu nhặt được lúc hắn xa nhà, sau khi hắn hồi hương, bắt đầu trở thành thầy cúng, chắc ngươi cũng biết thầy cúng là gì, chắc không khác pháp sư các người, bắt quỷ hàng yêu gì đó."
Diệp Thiếu Dương bất mãn nói "Xin lỗi đi, kém xa nhé, cái loại thầy cúng này, là cấp thấp nhất trong m Dưỡng Sư, căn bản còn chưa nhập môn giới Pháp Thuật."
"Ặc, ta không hiểu cái thứ bậc của các người, dù sao Trần Nhị Tam rất có danh tiếng, cũng không tìm thấy bà lão, người đã đưa Hồ Uy đi, đã chết 5 năm trước, thôn dân cũng không ai hay biết nguyên nhân gì, sau đó Hồ Uy vào Thạch Thành. Chuyện không nên hỏi ta hỏi càng nhiều, hiện tại ta chỉ tra ra được như vậy, cho nên mới không định nói sớm cho ngươi."
"Hiểu rồi, cô điều tra tiếp đi, mọi việc trông vào cô, làm ơn đấy."
Tạ Vũ Tình cười lạnh một tiếng, nói "Ngươi nể bụng làm việc vì nàng, có phải vì đêm qua hai người vui vè bên nhau?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt ngó Trang Vũ Ninh một cái, thấy nàng có phản ứng gì không, chắc là không nghe thấy gì, hắn mới quay sang nói tiếp "Đừng nói bậy, có gì tôi liên hệ sau."
Cúp máy, Diệp Thiếu Dương kể chuyện cho Trang Vũ Ninh, và muốn đi tìm Mã Thừa
"Cô có thẻ ở nhà, cũng có thể đi ra ngoài, nhưng đừng đến nơi hẻo lánh, trở về khi trời còn sáng. Với Kiều Lệ Na, cô và cô ấy dù xảy ra chuyện gì, trước hết cứ làm bộ như không biết gì."
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, nói "Anh đưa Mã Công Tử cùng đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, có thể gặp nguy hiểm hay không?"
"Nếu bị phát hiện, Hồ Uy cũng không dám làm hại Mã Thừa, bất quá ta và hắn sẽ đánh nhau."
"Anh. . . Đánh như thế nào? Anh sẽ bị lộ thân phận thật?"
"Điều này, tôi sẽ có biện pháp." Diệp Thiếu Dương cười thần bí, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Mã Thừa.
Buổi chiều hôm qua, hắn đã liên hệ qua cho Mã Thừa, xác định hôm nay gặp mặt, nhưng chưa nói rõ mọi chuyện, Mã Thừa cũng không hỏi.
Điện thoại được một lúc, Mã Thừa nói hắn ở khách sạn Hoàng Kim, kêu hắn qua đó.
"Khách sạn Hoàng Kim ở đâu, để gọi taxi đến đó?" Cúp máy, Diệp Thiếu Dương hỏi Trang Vũ Ninh.
"Còn phải hỏi, khách sạn Hoàng Kim là khách sạn năm sao lớn nhất Thạch Thành, toàn thành không ai là không biết."
"Ách. . . Nhất định là phải lớn nhất sao?" Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, "Hắn còn chưa nói vị trí của khách sạn, làm sao tôi tìm thấy hắn?"
Trang Vũ Ninh cười nói "Anh không cần nhọc lòng suy nghĩ, Hoàng Kim Cung chính là chỗ của Mã Gia, anh không lo không tìm thấy hắn."
Diệp Thiếu Dương nhún vai, "Tốt rồi. Đúng rồi, tại sao cô lại kêu hắn là Mã Công Tử?"
Trang Vũ Ninh cười cười, "Thạch Thành Tứ Đại Công Tử, tất cả mọi người đều gọi như thế, thuận miệng thôi."
Tứ đại công tử. . . Diệp Thiếu Dương cười khổ.
Sau khi ra ngoài cửa, Diệp Thiếu Dương đi đến tiện của lão Quách trước, vì mấy ngày trước có nhờ lão mua cho mấy thứ pháp dược, vì mua nhiều thứ, hắn phải vào kiểm tra một lượt, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đống đồ, vừa thuận miệng hỏi "Đây đều là thượng phẩm chứ?"
"Mua đồ cho đệ, còn có thể giả được sao?" Lão Quách giúp hắn thu dọn đồ đạc, hỏi "Những thượng phẩm cần dịch dung đều được dùng tới, xem ra chuyện không nhỏ, gần đây đệ đối mặt với chuyện gì thế?"
Diệp Thiếu Dương không trả lời, cười nói "Có hứng thú sao?"
"Không có hứng thú, gần đây ta có khai quang vài lần, nghiện cũng qua, mệnh cũng thiếu chút nữa bồi đi vào, ta đây già yếu rồi, tương lai chắc không thể lăn lộn nữa, chắc tương lai đệ là một người đáng tin cậy gánh vác công việc hộ ta."
Diệp Thiếu Dương cười cười, vốn dĩ, hắn không định kéo Lão Quách phải đi làm việc nguy hiểm chung với mình.
Khách sạn Hoàng Kim, nguy nga lộng lẫy, trông rất huy hoàng, giống hệt như hoàng cung.
May mắn khi vào trong Diệp Thiếu Dương có chút thân phận, chờ sẵn hắn đã có một cô chân dài cung kính đưa hắn tận vào bên trong, leo lên thang máy hơn 18 tầng, đi qua hanh lang hoa lệ, đi mãi rồi ngừng ở một tòa nhà trong cùng.
Mỹ nữ nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng, vài giây sau, cửa phòng mở ra, Mã Thừa tươi cười đi lên bắt tay Diệp Thiếu Dương, "Diệp tiên sinh, chờ cậu đã nửa ngày."
Mỹ nữ trong lòng khiếp sợ, người có thể được đích thân Mã Công Tử mở cửa, lại còn chủ động bắt tay, tươi cười chào hỏi, cảnh này cô chỉ gặp qua một đến hai lần, một lần là lãnh đạo cấp cao, một lần là Chu Minh cha của Chu Tĩnh Như.
Cô không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, thấy cậu ta có vẻ bình thường, thậm chí có chút vẻ quê mùa, đột nhiên cô lại nghĩ, phải chăng đó là một đại công tử, cố ý hóa trang quê mùa, để thử cảm giác mới mẻ của chốn người nghèo?
Nghĩ vậy, mỹ nữ không còn vẻ coi thường vẻ ngoài của Diệp Thiếu Dương, nháy mắt cảm thấy hắn rất thú vị, muôn phần cung kính đưa hắn vào trong phòng.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt đánh giá xung quanh một lần, căn phòng này rất lớn, nhưng là thực trống trải, chỉ có một bộ sô pha và một bàn trà, điều tra về phong cách bài trí, thật là đơn giản, trước mặt có một cái cửa sổ sát mặt đất, bày ít nhất mấy chục bồn hoa.
Chương 330 - Dịch Dung Thuật
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn qua mọi thứ, cười nhàn nhạt.
Mã Thừa bảo mỹ nữ kia lui ra, nắm lấy núm xoay mà đóng cửa lại, nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, nói "Diệp tiên sinh cậu cười cái gì thế?"
Diệp Thiếu Dương chỉ vào đám lá cải xanh trước mặt, cười nói "Mã công tử, nhìn hoa mà tương tư ra Chu Tĩnh Như sao."
Mã Thừa kinh hãi, "Cách bố trí phong thủy này, nhất thời không có quan hệ gì, cậu không có khả năng nhìn ra đâu."
Diệp Thiếu Dương quyết định chơi liều, trong lòng có vẻ hơi kinh sợ nhìn Mã Thừa một cía, vì sau này cần hắn giúp đỡ đi làm việc cùng, vì thế dựa vào cách bố trí hoa để làm quen và tỏ khả năng của mình
"Phía trước là một loạt, hoa mẫu đơn làm thuốc cùng hoa anh đào, tượng trưng cho Tứ Tú Xuân Minh; ở giữa lại là cây hoa đá quý và cây cao su Tiên Nhân Ấn Độ, tượng trưng cho Hạ Thanh Tam Lục; thứ ba còn bày hai bồn hoa súng và Thủy Liên, gọi là Nhị Phân Thu Thủy, cuối cùng là một loạt sắc hoa nhẹ nhàng, để kéo Dương Đông tới, cách bố trí những loại này, theo phong thuỷ gọi là ' Tứ Quý Bách Hoa Tương Vọng Cục '.
"Dựa theo quẻ Tượng Tài Bãi Khóa, có bốn cách bố trí thường gặp, các chậu hoa đều gắn với trận pháp, mắt trận pháp phát ra tài lộc, chiêu tiền và người tài; những cây vạn tuế, là cầu sự luôn luôn dành thắng lợi, chỗ bảy cánh Hỉ Mai kia, là muốn cầu gia chủ làm ăn thuận buồm xuôi gió, mà ba loại đó chắc công tử chưa cần đến, công tử xếp hàng cây dương liễu, người ta gọi là Thanh Phong Phất Liễu, ý muốn sửa linh phận gia chủ, chính xác đó là cầu nhân duyên;
Đến thân phận của Mã Công Tử, lại còn phải cầu nhân duyên? Chắc cậu muốn cầu mình có thể lấy được trái tim của nàng, tất cả mọi người đều biết cậu thích Tiểu Như, cho nên lời tôi nói không phải quá rõ ràng sao?"
Mã Thừa ngơ ngẩn nhìn hắn, anh mắt tỏ ra muôn phần kính phục.
"Diệp tiên sinh, ghê gớm! Cách bài trí phong thủy này, là do ta thỉnh Giang Nam Đệ Nhất Phong Thủy Trần Đại Sư bố trí, ông ấy nói cách bố trí này vô cùng đơn giản, nhưng mỗi trận pháp trong mỗi bồn hoa, đều thông qua Tường Vi Tướng Số, yêu cầu pháp lực cao thâm, mới đầu ông ấy bố trí ra tôi cũng xem không hiểu
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, "Xin lỗi đi, mấy chậu hoa này đều dùng Tiền Khóa Hậu Thiên Bát Quái Trận, nhưng muốn phát huy hiệu quả tối đa, thì phải gia tăng số lượng bát quái, nhưng ông ta đâu có hay biết chuyện đó, thực ra cũng không khó, chỉ cần thay đổi một loạt phương vị của chúng tà có thể thành công rồi."
Mã Thừa vừa nghe xong, hai mắt sáng lên, "Diệp tiên sinh có thể giúp tôi được không. . ." Đột nhiên hắn nghĩ ra chuyện gì, lại cười cười, "Suýt nữa thì quên, cậu với tôi là tình địch, về cái phong thủy này thì không thể giúp được."
"Không phải đâu, bất quá phải dùng thế yểm trợ của phong thủy, vốn dĩ tác dụng không cao, nếu cố gắng phát huy tối đa, bất quá cũng tăng thêm chút hy vọng thôi, Mã công tử, chuyện trên đời do con người tính mà ra."
Mã Thừa hình như hiểu chuyện gật đầu vài cái, mời Diệp Thiếu Dương ngồi trên sô pha uống trà.
Mã Thừa nói "Mấy hôm trước, Quách tiên sinh tìm ra một âm trạch khí rất vượng, hiện tại tôi chờ ngày tốt để hạ huyệt, nói đến đây, tôi còn phải đa tạ cậu nhiều, sau khi hạ táng xong, tôi mời khách, chúng ta tụ tập ăn chơi một thể."
Diệp Thiếu Dương nói "Thôi không cần đâu, tôi xin miễn, hôm nay tôi đến tìm cậu, vốn định nhờ cậu ra tay giúp một chuyện."
Mã Thừa ngồi ở trên sô pha, chậm rãi nâng nâng chén trà, gật gật đầu, chờ hắn nói.
Nếu thỉnh người giúp, rõ ràng là không thể được, Diệp Thiếu Dương đành phải đem lời nói đơn giản nhất của mình, nói ra hết sự tình, và kế hoạch cho Mã Thừa nghe qua một lần.
Mã Thừa nghe xong, trên mặt lỗ ra vẻ kinh ngạc, trầm ngâm một hồi, nói "Nuôi Tiểu Quỷ, có thể hoàn thành tâm ý của gia chủ sao?"
Diệp Thiếu Dương cạn lời, "Tôi nói nãy giờ với cậu nhiều chuyện như vậy, kết quả cậu chỉ chú ý đến thứ đó thôi sao?"
"Ha ha, nhân tiện tôi hỏi. Cậu nói Trang Vũ Ninh, cô nương ấy ta cũng biết, lúc này cô ấy đang là ca sĩ nổi tiếng, cho nên đi nuôi tiểu quỷ để. . ."
Diệp Thiếu Dương nhún vai, "Cậu chả bao giờ chú ý điểm chính gì cả, có giúp tôi không?"
Mã Thừa tay chống cằm, hướng hắn cười cười, "Cậu yêu cầu tôi đi hỗ trợ, đi tiếp cận hồ Uy, thông qua hắn để mò ra tung tích của tên Dưỡng Quỷ Sư đứng sau, chuyện này nghe rất thú vị, bất quá. . . Có nguy hiểm hay không, tôi biết, đối với những pháp thuật quỷ thần, tôi và mọi người đều giống nhau, đều phải kinh sợ."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Yên tâm, tôi sẽ đi cùng cậu."
Mã Thừa sửng sốt, hỏi một câu giống hệt Trang Vũ Ninh "Sao cậu lại đi cùng, nếu đi cùng chẳng phải cậu sẽ bị bại lộ sao?"
Diệp Thiếu Dương nói "Trên đời có một loại bí thuật, họi là Dịch Dung."
*-P/s: Dịch Dung còn có nghĩ là dung luyện có nghĩa là thay đổi tính chất của nhiều vật tác dụng thành một sản phẩm mới có hình dạng, tính chất khác với những vật liệu ban đầu* Ở đây Diệp Thiếu Dương nói dịch dung là thay đổi hình dạng khuôn mặt
Mã Thừa hỏi lại, "Thật sự có thuật dịch dung?"
"Đừng tưởng tượng về nó quá là thần kì." Diệp Thiếu Dương đạt ba lô lên bàn trà, nói "Mượn bàn của cậu tí được không?"
"Xin cứ tự nhiên."
Diệp Thiếu Dương cởi bỏ ba lô, lấy ra một chén sứ con, còn một đống chai lọ lớn, đặt hết lên trên bàn, lấy ra ba túi ni lông trong suốt, từ ngoài nhìn vào, bên trong phân biệt ba loại bột, ba loại bột phấn màu khác nhau.
"Những cái đó là gì thế?" Mã Thừa tò mò hỏi.
"Màu trắng là vôi, đen là nhọ nồi, nâu là chu sa." Diệp Thiếu Dương đảo một chút vôi trong chén sứ, từ hông lấy ra một bình nhỏ, mở ra đổ nước vào trong chén, quấy lên.
"Vôi cùng nhọ nồi thì tôi biết, chu sa. . . Không phải màu đỏ sao, sao ở đây lại là màu nâu."
"Đó là chu sa. Màu đỏ thắm gọi là chu, đây là heo sa, lão heo mẹ heo, có nghĩa heo sau khi sinh có ra cả thứ này, kết cấu của nó với Ngưu Hoàng khá giống nhau, bất quá phải lấy nó, là một loại thuốc tầm trung dùng để thanh nhiệt giải độc, cậu hiểu chứ?"
Mã Thừa ngơ ngẩn nhìn hắn, "Thế tại sao cậu lại dùng nó ở đây?"
"Cần chứ, mấy thứ này mỗi loại một ít, dựa theo tỉ lệ mà điều phối, có thể tiếp cận ánh sáng màu da con người, ngoài ra còn duy trì sự mềm mại. Cậu muốn biết cụ thể tác dụng, ta nói cũng không hiểu, dù sao trong mật tịch cũng viết như thế."
"Cái gì mật?"
"Mật Tịch Mao Sơn Đạo Pháp, đây là thuật dịch dung, Tứ Đại pháp thuật tầm trung của Mao Sơn." Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa lấy ra ba cây nên từ balo, bật lửa lên đặt trên bàn trà, quay đế chén, không ngừng bot thêm vôi vào, chờ khi bốc hơi nước, từ trong túi lấy ra một cái gương đồng, đạt trên bàn trà.
Sau đó lại lấy ra một quả trứng gà con, đánh vào một chén nhỏ, bỏ đi lòng đỏ trứng, đem lòng trắng trứng dùng bút lông quết lên, quét lên trên gương đồng.
"Làm gì vậy?" Mã Thừa không nhịn nổi tự hiếu kì.
"Phết trải lòng trắng trứng ra để làm khuôn mà đắp lên cho đỡ rủi ro."
Lòng trắng trứng trải ra, Diệp Thiếu Dương đem vôi trong chén lớn ra, phết lên trên mặt mình, nhẹ nhàng dùng một cái bút nhỏ chấm lên mắt, mũi,. . . Sau đó dựa lưng lên ghế, chờ thuốc có tác dụng.
Mã Thừa nhìn lên trên bàn đầy chai và lọ, nói "Mấy thứ này cậu lấy ở đâu vậy?"
"Tìm Quách Sư Huynh nhờ mua, cũng chẳng phải là thứ gì ghê gớm, chỉ cần có chút tiền là có thể mua được." Diệp Thiếu Dương dựa trên sô pha, ồm ồm nói, "Đừng có bắt tôi nói chuyện, để khuôn mặt biến đổi thành công không bị biến hóa."
Đợi hơn mười phút, khuôn mặt nạ bắt đầu khô lại, sau khi thành hình, Diệp Thiếu Dương bóc ra, thừa dịp nó chưa hoàn toàn thành hình, nhẹ nhàng tìm trong người, lấy ra một con dao nhỏ, cắt bỏ nhẹ nhàng.
Tạ Vũ Tình nhún vai, "Ai biết được, ta là cảnh sát, cho dù ngươi có ý đồ xấu thì còn lâu mới dám làm bậy trước mặt ta."
Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa thì té xỉu.
Tạ Vũ Tình liếc mắt một cái, "Đừng nói ta gợi ý cho ngươi nghĩ lung tung nhé, hai người đang ở hai phòng trong cùng một gian phòng đúng không. . . ?"
"Hai phòng khác nhau, không cùng một gian phòng." Diệp Thiếu Dương sửa đúng nói.
"Chả có gì khác lắm."
"Khác chứ!" Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, "Cô nói sai một chữ, là ý nghĩa bị thay đổi hoàn toàn chỉ khiến tôi và Vũ Vũ mất đi sự trong sạch."
"Ai mà biết các người ở chung với nhau hay không?" Tạ Vũ Tình tỏ vẻ của một người đại tỷ, dạy bảo vài lời: "Ngươi vừa bước vào xã hội, không biết lòng người hiểm ác, ngươi có thể xem nàng như một cô gái bình thường, nhưng nàng là người của giới giải trí nha, bản chất thật của nàng là gì, ngươi làm sao biết được, đừng thấy tuổi nàng còn nhỏ, hoàn cảnh tiện tại lại đáng thương, cẩn thận với cái mông của ngươi đấy. . ."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn nàng, cười xòa, "Ta lại không có tiền, mông ta thì làm được gì?"
"Ngươi đi tróc quỷ, người ta tùy tiện hiến thân báo đáp, làm ngươi cùng nàng vui vẻ với nhau, hoặc là vào đêm tối tịch mịch nàng đến tìm ngươi. . . Lời ta nói, đúng không, ngươi có thể cam đoan mình không chủ động, nhưng vạn nhất nàng lại chủ động, lại còn là mĩ như đẹp như hoa như ngọc, ngươi làm sao mà cầm lòng nổi?"
"Tào lao, càng nói càng quá đáng."
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, "Ta chỉ là muốn tốt cho ngươi, đừng để đến lúc mọi chuyện kết thúc, người ta đuổi ngươi đi, ngươi sẽ hiểu mình chỉ là một món đồ chơi, đến lúc đó đừng có mà khóc nhè. . ."
Diệp Thiếu Dương phì cười một tiếng, "Sức tưởng tượng của cô quá phong phú, ta không đỡ nổi."
"Ta chỉ vì tốt cho ngươi, mới nói nhiều như vậy, không nghe thì thôi vậy!" Tạ Vũ Tình dậm chân, xoay người tránh qua một bên.
"Được rồi, tôi cam đoan với cô, tôi mặc kệ nàng làm cái gì, tuyệt đối không gây ra chuyện gì. Còn nữa. . . Tôi và cô không thân thích, tại sao tôi phải cam đoan với cô?"
"Ta là đại tỷ của ngươi, quan tâm đến ngươi không được à, nếu giờ ta không quan tâm, tương lai ngươi thân bại danh liệt, thì còn ai ở cạnh ngươi nữa!"
"Đa tạ, tôi hiểu rồi." Diệp Thiếu Dương cảm ơn cho có lệ, cuối cùng đưa nàng lên xe, vẫy tay tiễn nàng, trên đường về hắn nghĩ sao nữ nhân suy diễn ghê quá, bất quá lại hắn lại nghĩ, nàng đang quá quan tâm đến đời sống sinh hoạt của mình, chuyện này thật khó hiểu?
Trở lại biệt thự, dùng chìa khóa của mình để mở cửa, Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng của mình, tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ, nằm xuống giường, hắn suy nghĩ lại mọi chuyện phát sinh trong buổi tối hôm nay, nghĩ xem mình có quên điều gì quan trọng không. .
Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi mở cửa, vừa mở cửa ra hắn thấy Trang Vũ Ninh mặc một chiếc áo ngủ màu đen, tóc còn ướt, chắc là vừa tắm xong, trong lòng còn ôm một cái chăn, nhìn hắn với một vẻ mặt đáng thương.
Diệp Thiếu Dương trong lòng hỗn độn, hắn thất kinh, chẳng lẽ những chuyện khó tin của Tạ Vũ Tình nhắc nhở trước đó, giờ hóa thành hiện thực?
"Sao cô. . ."
"Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, thật sự làm em sợ quá, cho nên em nghĩ xuống dưới để ngủ, có thể gần anh một chút."
Trời ạ, mọi chuyện thành ra như vậy, ta nên làm gì bây giờ?
Diệp Thiếu Dương há to miệng, trong lòng bất ổn, cuối cùng nuốt nước miếng xuống, vẫy vẫy tay nói: "Vũ Vũ muội muội, huynh có thể hiểu tâm trạng của em, nhưng mà. . . Chuyện này không thích hợp cho lắm, vậy đi, nếu em nhất định phải vào, thì em ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn nhà?"
Trang Vũ Ninh sửng sốt một chút, mặt ửng đỏ, cúi đầu nói: "Thiếu Dương Ca anh hiểu lầm rồi, em muốn tới ngủ ở vách gần phòng anh, không phải. . ."
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, mọi lời nói trước đó của hắn thật sự xấu hổ đến muốn đâm đầu vào tường mà chết. "Này. . . Tại sao em phải ôm theo chăn?"
"À, cái vách phòng đó không có chăn, em ôm từ giường trên lầu xuống, sợ anh không biết em ở dưới lầu, cho nên gõ cửa báo cho anh một tiếng. Sợ tối anh có chuyện gì kiếm em lại không thấy."
Diệp Thiếu Dương sầu thảm cạn lời, lắc lắc đầu, mệt mỏi đáp, "Yên tâm đi, buổi tối anh không làm phiền em đâu. . . Ngủ ngon a."
Đóng cửa lại, Diệp Thiếu Dương mặt đầy nước mắt, hận không thể tát mình một cái: Nhà nhiều phòng như vậy, làm gì có chuyện chủ nhà ngủ cùng phòng với khách lại còn em ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn, thật là ý nghĩ đen tối? Chuyện này. . . Thật là quá mất mặt.
Nằm ở trên giường, lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy hối hận, ruột gan rối bời, cũng không còn sức mà nghĩ chuyện xảy ra trong ngày, hắn niệm một lần tĩnh tâm chú, rồi đi ngủ.
Môt đêm yên tĩnh, không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, sau khi Diệp Thiếu Dương xuống giường, hắn cảm thấy khát nước, phải ra ngoài để uống, vì thế hắn mở cửa, đi vào phòng khách, lúc này mới phát hiện Trang Vũ Ninh cùng một cô gái ngồi cạnh nhau, đang vui vẻ nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện, cô gái kia ngây người, giật mình nhìn hắn.
"Á. . . Vị này chính là Diệp tiên sinh, bằng hữu của ta." Trang Vũ Ninh chột dạ giới thiệu, sau đó quay sang Diệp Thiếu Dương giới thiệu, "Đây là bạn tốt của em, Kiều Lệ Na."
Diệp Thiếu Dương cũng biết mình xuất hiện không đúng lúc, nhìn hai nàng xấu hổ cười cười.
Kiều Lệ Na phục hồi tinh thần, cười ha ha, "Ái chà, Vũ Vũ từ lúc nào đã có bạn trai vậy, tại sao còn chưa mang anh chàng đi ra mắt chúng ta."
Trang Vũ Ninh xua tay, "Không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi, anh ấy là. . ."
"Đừng giải thích, anh ấy đã ở đây, còn có lí do gì nữa, hì hì, bảo sao lâu nay cậu ít ra ngoài, thì ra là trải nghiệm cuộc sống gia đình ngọt ngào cùng chàng."
Diệp Thiếu Dương vốn đang định giải thích, hắn cúi đầu thấy bộ áo ngủ của mình, trai đơn gái chiếc trong cùng một nhà, căn bản không thể giải thích.
Trang Vũ Ninh còn đang giải thích, Kiều Lệ Na giận nàng liếc mắt một cái, nói: "Thôi nào, tớ biết cậu không dám thừa nhận, nhưng tớ đâu phải người ngoài, yên tâm đi, tớ sẽ nói ra ngoài đâu. Thôi nào, tớ còn mấy chuyện còn định kể cho cậu nghe, không phải chuyện về nam nhân, chúng ta đi lên phòng ngủ của cậu nói chuyện riêng đi."
Sau đó nàng nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, "Tiểu soái ca, tôi mượn bạn gái cậu đi một lúc nha, tí nữa tôi trả lại cho cậu."
Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Trang Vũ Ninh đành phải đưa Kiều Lệ Na về phòng ngủ của mình, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tính đi uống nước, đột nhiên, hắn cảm nhận thấy một mùi vị khác thướng. . . Là Thi khí! Từ phía hai người kia tràn đến.
Không có khả năng thi khí trên người Trang Vũ Ninh, cho nên. . . Kiều Lệ Na là cương thi?
Lúc này, hai người đã đi vào phòng ngủ của Trang Vũ Nịnh, vừa đóng cửa lại.
Diệp Thiếu Dương lập tức chạy đến, đứng ở ngoài cửa, nghe thấy âm thanh hai người trò chuyện, quả nhiên càng đến gần, mùi thi khí ngày càng nồng đận, hơn nữa không phải thi khí thuần túy, suy nghĩ một hồi, hắn vội trở về phòng mình, vẽ một lá bùa, trở lại ngoài cửa phòng Trang Vũ Ninh, dán là linh phù lên trên cửa, niệm một lần Tẩy Oan Chú, linh phù lập tức được kích hoạt, hấp thu thi khí gần đó vào lá bùi.
Mặt ngoài linh phù, giống như bị hun khói, dần dần biến thành hắc khí, chờ đến khi hút hết thi khí xong, Diệp Thiếu Dương xé linh phù xuống, hắn trở lại phòng của mình, cẩn thận quan sát lá linh phù.
Chương 327 - Cô Ta Là Sát Thi ? - Phần 2
Linh phù đen như nhọ nồi, chứng tỏ thi khí rất nồng đậm, vượt xa trình độ của cương thi bình thường, hơn nữa bên trong màu đen, lại có vài nét màu xám dần dần lộ ra.
Diệp Thiếu Dương thất kinh, trên linh phù có mùi oán khí, linh phù màu đen vì thi khí, có mùi hôi vì sát khí, bởi vì sát khí từ trên cơ thể của cương thi, cho nên hắn rất dễ phân biệt.
Vậy Kiều Lệ Na, cô ta là sát thi?
Thật là, có chuyện vui lớn rồi đây.
Trình độ của sát thi không phải dạng vừa, suy nghĩ một hồi, Diệp Thiếu Dương quyết định không ra tay trực tiếp, hắn chạy nhanh đi bố trí mọi việc, vì thế hắn trở lại phòng lấy một số pháp khí ra, từ trong ống mực lấy ra dây chỉ nhuộm chu sa, buộc Đinh Diệt Linh vào chót sợi chỉ, cắt đứt hai bên chỉ chu sa, treo trên hiên của phòng Trang Vũ Ninh.
Mũi nhọn của Đinh Diệt Linh, bị rũ xuống cửa phòng, bị cánh cửa che khuất, cho nên từ trong nhìn ra ngoài, sẽ không bị phát hiện.
Sau đó, Diệp Thiếu Dương lấy ra tám đồng tiền ngũ đế, dựa theo Văn Vương Bát Phương Chi Vị, xếp ngay ngắn các đồng tiền dưới đất, lại sau đó hắn lấy ra đồng tiền Đúc Mẫu lớn để định trận, từ xa nhìn lại, trong lòng hắn cảm thấy khá hài lòng:
Tám đồng tiền Ngũ Đế, được xếp thành trận pháp, linh tính của pháp khí, được bố trí ở dưới đất, bên trong phòng nếu hai nàng có bước ra, tất nhiên là phải dẫm qua, trận pháp này đối với người thì vô dụng, cho nên dù Trang Vũ Ninh có bước ra trước hay ra sau, đều sẽ không bị ảnh hưởng, nếu Kiều Lệ Na thực sự là sát thi, cho dù chân có đi giày, chỉ cần dẫm lên trên đồng tiền, trận pháp ngay ập tức sẽ được kích hoạt.
Thi khí càng dâng cao, nó sẽ làm kích phát bản năng tru tà của Đinh Diệt Linh, nó sẽ tự động cắm xuống đầu sát thi, đến lúc đó hắn nhảy ra bổ vài cái, thì sát thi cũng khó lòng chống đỡ.
Bố trí mọi thứ xong xuôi, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng về phòng thay thường phục, thắt đai lưng lên, hắn trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, chờ đợi các nàng trở ra ngoài, một bên hắn suy nghĩ, có thể nào, Dưỡng Quỷ Sư kia muốn hãm hại Trang Vũ Ninh, Kiều Lệ Na cũng muốn đối phó nàng, hai người có phải cùng một hội không?
Đáng tiếc hắn nghĩ mình hoàn toàn chưa biết gì về Kiều Lệ Na, cho nên mọi phỏng đoán đều vô căn cứ, đành phải chờ các nàng trở ra rồi hỏi rõ sự tình.
Đợi gần một tiếng, lòng kiên nhẫn của Diệp Thiếu Dương không còn nữa, lúc hắn đang định lao vào phòng Trang Vũ Ninh, rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra.
Trang Vũ Nịnh ra ngoài trước, dẫm qua đồng tiền, căn bản cô không biết gì về sự tồn tại của chúng, sau đó Kiều Lệ Na trở ra, khi nàng bước chân ra cửa, tâm can của Diệp Thiếu Dương lại khẽ động.
Nàng đi dép lê đạp lên trên đồng tiền Ngũ Đế, lập tức mấy đồng tiền phát ra kim quang chói lòa, sau đó lần lượt các đồng tiền còn lại cũng phát sáng, trận pháp đã được kích hoạt, quả nhiên nàng là sát thi!
Diệp Thiếu Dương đứng phắt dậy, định lao lên động thủ, nếu đinh Đinh Diệt Linh không giết chết nàng ngay, chính hắn pháp ra tay, nhưng mà, Đinh Diệt Linh cũng không có chút động tĩnh gì
Kiều Lệ Na phát hiện dưới lòng bàn chân nàng có phát ra ánh sáng kim quang, nàng tò mò khom lưng xuống, nhặt lên một đồng tiền đang phát sáng lập láng, buồn bực nói: "Tại sao đồng tiền này lại có thể phát ra ánh sáng vậy?"
Trang Vũ Nịnh sửng sốt một chút, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đi tới, cười nói: "Đó là một đạo cụ ma thuật, không có gì ghê gớm đâu."
Kiều Lệ Na ném đồng tiền cho Diệp Thiếu Dương, nhìn hắn cười cười: "Thôi, tôi không quấy rầy hai vợ chồng các người nữa, tôi phải đi rồi, tiểu soái ca, hôm nào mời hai người đi ăn cơm. Hẹn gặp lại."
Trang Vũ Ninh đưa nàng xuống lầu, mặt ửng đỏ giải thích: "Tớ phải giải thích rõ với cậu, anh ấy là pháp sư, tại sao cậu lại không tin tớ?"
"Hì hì, pháp sư thì làm sao, pháp sư cũng là người nha, hơn nữa hai người lại đang ở bên nhau. . ."
Sau đó hai người mở cửa, cùng bước ra ngoài, vừa đi vừa vui đùa.
Diệp Thiếu Dương đi đến ngoài cửa phòng ngủ, nhặt đồng tiền lên, sau đó cũng thu lại Đinh Diệt Linh, hắn trở lại ngồi trên sô pha, Trang Vũ Ninh cũng vừa đi tới, nhìn hắn với vè mặt hơi mất tự nhiên, nàng nói: "Thiếu Dương ca, thật ngại quá, hại anh bị hiểu lầm rồi."
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt nói: "Người nên xin lỗi là tôi mới đúng, tôi chỉ là một người bình thường, bị hiểu lầm thì cũng không có gì, nhưng cô là minh tinh, đến lúc có tai tiếng thì thực không hay."
Trang Vũ Nịnh nhún vai, "Tuy rằng nàng không tin quan hệ của chúng ta, nhưng em và nàng là bạn học trong ba năm, quan hệ rất tốt, nàng sẽ không nói lung tung ra ngoài đâu."
"Vậy cô tin nàng ta?" Diệp Thiếu Dương quyết định hỏi một số thông tin về Kiều Lệ Na.
Trang Vũ Ninh nói: "Nàng là một trong số ít bạn bè tốt nhất của em, hơn nữa nàng cũng học âm nhạc, lần này em và nàng lại cùng tham gia một chương trình truyền hình, và lại cùng được vào vòng chung kết, em và nàng có thể coi nhau như đối thủ cạnh tranh, nhưng ngày thường quan hệ giữa bọn em rất tốt."
Nãy giờ nghe Trang Vũ Ninh chia sẻ, Diệp Thiếu Dương như đã hiểu ra một phần của vấn đề, hắn cười một chút, nói: "Đừng có tin nàng quá nhiều, cô coi nàng ta là bạn tốt, không biết chừng người ta lại đang đâm sau lưng cô đấy."
Trang Vũ Nịnh có chút giật mình nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt lại hiện lên một tia hoang mang khó hiểu, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, hướng phòng ngủ của nàng mà đi đến, nói: "Cô cho rằng nàng ta hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, cho nên tôi có chút khó chịu với nàng? Lòng dạ tôi không hẹp hòi như thế đâu, cô có biết tại sao lúc nãy cô giẫm lên mấy đồng tiền lại không việc gì, Kiều Lệ Na giẫm lên lại có kim quang tỏ ra tứ phía?"
Trang Vũ Nịnh ngơ ngẩn, lắc lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới đem chân tướng sự việc nói hết ra, hắn còn đưa ra suy đoán của mình, "Ngay từ đầu tôi đã nghi nàng là sát thi, rồi Ngũ Đế Bát Trận lại được kích hoạt, nhưng Đinh Diệt Linh lại không cắm xuống, chứng tỏ trên người nàng ta có thi khí, nhưng bản thân nàng không phải sát thi, cho nên thi khí trên người nàng chỉ đủ để kích hoạt trận pháp, nhưng chưa đạt yêu cầu mà kích phát bản nằng tru tà của Đinh Diệt Linh."
Sắc mặt Trang Vũ Nịnh trắng bệch, thất thần nhìn hắn: "Tại sao, vì cái gì mà trên người nàng có thi khí?"
"Trước khi nàng vào nhà, thi khí bốc lên rất nồng đậm, tuy nhiên sau khi nàng trở ra khỏi phòng thì thi khí lại nhạt đi rất nhiều, chứng tỏ nàng có đem theo vật chứa thi khí, để lại phòng của cô."
"Này. . . Vật có chứ thi khí, là cái gì?"
"Không rõ, tôi cần đi kiểm tra một chút." Diệp Thiếu Dương đi vào của phòng ngủ của nàng, đôtn hiên hắn cảm thấy chính mình có vẻ hơi tùy tiện một chút, quay đầu lại hỏi nàng một câu: "Tôi có thể đi vào được không?"
Trang Vũ Nịnh uể oải nói: "Không cần khách khí, Thiếu Dương Ca cứ thoải mái, anh vào đi."
Sau khi Diệp Thiếu Dương vào phòng, hắn cảm thất một cỗ thi khí quá nồng đậm, tuy nhiên phòng có vẻ quá hẹp, cho nên nơi nào trong phòng cũng có thi khí, căn bản hắn không thể tự xác định rốt cuộc nơi phát ra thi khí là ở đâu, đành phải nhờ tới La Bàn m Dương, hắn cắt qua ngón giữa, điểm một chút máu lên trên bề mặt của La Bàn m Dương.
Hắn niệm một lần chú ngữ, kim la bàn dần dần xoay tròn một cách chầm chậm, một lúc sau kim la bàn quay chậm dần, sau khi kim la bàn dừng lại hẳn, chỉ đích xác nơi phát ra thi khi là hướng của chiếc giướng.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, trên giường chăn gối được gấp chỉnh tề, vừa thấy hắn hiểu ra, trên giường không có gì bất thường, vì thế hắn run run mò vào mở chăn đệm ra, lấy tay sờ soạng vào, lôi ra một đống nội y. . .
"Đây là đồ ngày hôm qua của em, em tính hôm nay mang đi giặt. . ." khuôn mặt Trang Vũ Ninh càng ngày càng đỏ ửng lên.
Chương 328 - Thi dầu mỡ
Ách ….
vẫn là trả lại vị trí cũ, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng buông ra, sợ sờ nữa lại ra kiện gì đó nữa, nên không dám sờ nữa, nói: “ngươi thử nhớ lại chút xem, khi nàng vào rồi, có hay không hành động gì dị thường?”
Trang Vũ Ninh cau mày nhớ lại “Không có gì cả, nàng vẫn luôn ngồi trên gường cùng ta nói chuyện phiếm, à, điện thoại của nàng không cẩn thận từ trên gường rơi xuống, nàng duỗi tay xuống lấy một chặp mới nhặt lên, cái này có xem như hành động dị thường không?”
“Tính, tất nhiên là tính.”
Diệp Thiếu Dương khom lưng bò đến dưới gường liếc mắt nhìn đến phía dưới, cùng vị trí gối đầu có dính một viên giống như hình dạng của 1 viên thuốc, duỗi tay xuống moi ra, mềm mại có điểm dính tay.
Diệp Thiếu Dương đứng lên, đi về phía cửa sổ, nhờ ánh mặt trời đánh giá cái vật nhỏ, màu nâu, nửa trong suốt, nhìn qua có điểm giống hổ phách, bị ánh mặt trời chiếu qua toát một cổ khí vụ nhàn nhạt, trong phòng bắt đầu tràn ngập một mùi xú uế.
Diệp Thiếu Dương hướng Trang Vũ Ninh cười cười nói,’đây là hảo tỷ muội tặng cho ngươi một lễ vật”
“Đây là cái gì?”
“Thi du cao.
hơn nữa không phải loại bình thường, là dùng tà thuật hun thi thể lấy được, có nên chứa đựng sát khí.”
Diệp Thiếu Dương mở cửa sổ, làm không khí lưu thông, nói tiếp,”
người thường nếu tiếp xúc lâu dài với nó, không được một tuần, liền bị sát khí nhập thể, người bắt đầu tinh thần hoảng hốt, mất hồn mất vía, thời gian dài, tam đèn toàn diệt, người sống liền biến thành hành thi.”
Trang Vũ Ninh nghe xong lời này, đặt mông ngồi trên gường, thất thần nói, “Cô ấy … vì cái gì mà làm như vậy?”
“Có lẽ vì cùng ngươi tranh đoạt tổng quán quân, cũng có lẽ nguyên nhân khác, ta cũng không biết, tóm lại là nàng cố ý hại ngươi.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, lấy ra thi du cao, dùng cương khí cảm giác, trong lòng liền cả kinh, đối với Trang Vũ Ninh nói: “Trong này còn cất giấu tàn niệm của quỷ hồn, phải xử lý thích đáng, lấy hai chén sứ tới đây.”
Trang Vũ Ninh vội đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, cần hai cái chén sứ giống nhau trở về.
Diệp Thiếu Dương lấy lá bùa bao lại thi du cao bỏ vào trong chén, vẽ một trương thiên hỏa phù ném vào, niệm chú ngữ, linh phù thiêu đốt, lửa bao phủ thi du cao, Diệp Thiếu Dương lập tức cầm chén sứ còn lại úp lên chén sứ chứa thi du cao, hai chén kín kẽ không có khe hở, không ngừng tụng niệm chú ngữ, gia tăng lửa của thiên hỏa phù.
Trong chén không có gió nhưng vẫn bị thiên hỏa phù thiêu đốt, chính là do thiên hỏa phù thiêu đốt chính là thi khí.
Đột nhiên, một tiếng kêu nặng nề thảm thiết từ trong chén truyền đến, hai cái chén bắt đầu run rẩy, như là có thứ gì đó không cam lòng tử vong, ở bên trong liều mạng giãy giụa.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt, một tiếng cao hơn một tiếng.
Trang Vũ Ninh sợ tới mức lui về sau hai bước, che lại lỗ tai, không dám nghe thanh âm đáng sợ này.
Tay Diệp Thiếu Dương vẫn đè chặt chén sứ, nhưng theo rung động của chén, chỗ nối tiếp vẫn có một sợi khí, không ngừng thoát ra, ở phía trên hội tụ lại, tạo thành một hư ảnh hình người, là bà lão thái thái da mồi! Cái miệng mở ra thật to, làm ra các biểu tình thống khổ dữ tợn.
Trang Vũ Ninh sợ tới mức dựa lưng vào tường, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Tuổi đã lớn như vậy, nhưng mà là đột tử, oán khí lại lớn như vậy.
trách không được có thể hình thành sát.”
Diệp Thiếu Dương có chút giật mình cảm khái nói, lão thái thái kia đột nhiên hai tay mở ra hướng về phía cổ của Diệp Thiếu Dương chộp tới.
Diệp Thiếu Dương cười cười lắc đầu, căn bản không né tránh, không phản kích, chỉ hé miệng dùng sức thổi một hơi về lão thái bà.
Hình thái mờ áo của lão thái bà, liền như vậy bị hắn thổi tan ra, hư không tiêu thất, hai cái chén sứ cũng đình chỉ rung động.
Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi, cầm chén lên, lá gan của Trang Vũ Ninh cũng to ra, đi lên nhìn vào trong chén thì thấy còn có 1 bãi máu huyết đọng lại.
“Thi du bị luyện hóa, luyện ra được quỷ huyết, là thứ tốt.”
Diệp Thiếu Dương dùng một lá bùa thấm rồi nhét vào bình sứ nhỏ, đóng lại rồi bỏ vào trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài lẩm bẩm “thủ pháp giống nhau như đúc….”
Trang Vũ Ninh rất hiếu kì, nhưng bộ dáng của hắn đang thất thần, nên cũng không có hỏi.
Một lát sau, Diệp Thiếu Dương xoay người lại, dựa vào bên cửa sổ, chậm rãi nói.
“Khi ta còn nhỏ, sự tình gặp phải cũng giống như ngươi, kết quả thi độc nhập thể, lúc ấy chủ nhân của thi du là một đôi mẫu tử thi sát, so với lão thái thái vừa rồi mạnh hơn gấp 10 lần, nếu không phải thân thể của ta khác với người thường, thì đã sớm chết, may mà gặp được sư phụ của ta, cứu ta một mạng, mang ta lên mao sơn điều dưỡng 1 năm, mới có thể rút đi thi độc, ta như vậy liền mơ hồ thành đạo sĩ …..”
Trang Vũ Ninh lần đầu được nghe chuyện xưa của hắn, trong lúc nhất thời nhập thần, quên mất chính sự, nhìn hắn nói “không nghĩ tới, ngươi cũng đã trải qua chuyện như vậy, thế cha mẹ người nhà của ngươi đâu?”
“không đề cập đến chuyện này nữa ”
Diệp Thiếu Dương áp chế cảm súc của mình do tức cảnh sinh tình, nhìn Trang Vũ Ninh nói “Kiều lệ na rốt cuộc là ai, ngươi đem những gì biết nói cho ta.”
“Nàng cùng ta giống nhau, đều là sinh viên, học cùng lớp, còn ở chung ký túc xá, quan hệ thật tốt.
Chúng ta học âm nhạc, cho nên thường xuyên tham gia thi hát, thứ tự của ta và nàng ấy luôn cao, nàng và ta ở thạch thành có tiếng tăm, chỉ là ngươi không quá hiểu biết về phương diện này.
”
Diệp Thiếu Dương nhún vai “Trước khi quen ngươi, ta cũng đâu có biết ngươi.”
“Về gia đình của nàng ta cũng không quen thuộc lắm, cũng là gia đình có tiền, nhưng ta khẳng định nàng không phải là pháp sư, ta cũng chưa nghe nói nàng qua lại với pháp sư bao giờ, cho nên ….
hôm nay, ta thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.”
Trang Vũ Ninh nói đến đây, thở một hơi thật dài, ánh mắt chợt hồng lên, “Chúng ta vẫn luôn giúp đỡ cho nhau, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, nàng sẽ làm vậy với ta…..”
Diệp Thiếu Dương cũng không an ủi nàng, liền nhìn thấy trên gường có một túi giấy, liền cầm đưa cho nàng, Trang Vũ Ninh nhận lấy lau lên đôi mắt, đột nhiên sắc mặt trở nên đỏ bừng, bất đắt dĩ nhìn Diệp Thiếu Dương, “Ngươi lấy khăn gì vậy …..”
“A?”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua tay nàng, quả thật đúng là ….
ngẫm lại trách không được cảm giác thật khác lạ, lúc ấy còn tưởng là khăn giấy cao cấp, nhưng không phải là rất dày à, chẳng lẽ đây là loại được quảng cáo là siêu mỏng? trên mặt liền cảm thấy nóng muốn rát mặt, Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót.
ngập ngừng nói, “Cái này … ta đối với mấy thứ này không biết nhiều lắm, không phải cố ý.”
Trang Vũ Ninh đang ở thời điểm thương cảm, nhìn hắn vò đầu bứt tai, bộ dạng quẫn bách, thì không nhịn được cười một tiếng, “Thiếu Dương ca, ngươi thật là đánh yêu.”
“khụ khụ, tiếp vẫn là nói chính sự đi, cái kia … ngươi có hoài nghi vì cái gì mà nàng ấy lại phải đối phó ngươi?”
Chương 329 - Tứ Quý Vô Hoa Tương Vọng Cục
Trang Vũ Ninh nói "Chắc là thế, vì lần này là vòng chung kết, mà cả hai người bọn em lại cùng tham dự, cũng là đối thủ lớn nhất để cạnh tranh chức vô địch."
"Một chức quán quân, quan trọng đến vậy sao?" Diệp Thiếu Dương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Giải thưởng này vô cùng lớn về giải thưởng và danh tiếng, với giải quán quân, giải thưởng vô cùng hậu hĩnh," Trang Vũ Ninh thở dài, "Chắc là nàng cũng để ý điểm này giống như em."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Lời cô nói, có khả năng hay không, tất cả kế hoạch này, có thể bao gồm cả Dưỡng Quỷ Sư đứng sau giật dây."
Trang Vũ Nịnh bỗng nhiên trợn to hai mắt, ngẩn ra nửa ngày, lẩm bẩm nói "Không thẻ nào, em và nàng cùng nhau thi đấu lâu nay, thực sự là so với nàng thì kết quả có tốt hơn đôi chút, nàng còn nói đùa em đi giành cúp của nàng, lúc đó em cũng suy nghĩ một chút. . . Bất quá, em và nàng không thù không oán, nàng ta có nhất thiết phải cất công xây dựng một âm mưu, để hại chết em không? Thiếu Dương Ca, anh có muốn gọi nàng tới, đối chất một chút hay không?"
"Tương lai chúng ta còn nhiều cơ hội hỏi nàng, hiện tại không cần rút dây động rừng. Nếu vạn nhất là nàng ta làm." Diệp Thiếu Dương nói tiếp, "Bởi vì một pháp sư không tự nhiên lại đi luyện chế thi du, nàng tìm người ta, chắc chắn là cao nhân tu luyện pháp thuật dân gian, nếu chúng ta có thể tìm ra hắn, mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ."
Suy nghĩ một lúc, Diệp Thiếu Dương nói cho Trang Vũ Ninh mình cần tìm Tạ Vũ Tình nhờ sự giúp đỡ, phái người theo dõi hành tung của Kiều Lệ Na, Trang Vũ Nịnh không có ý kiến gì.
Vì thế Diệp Thiếu Dương nhanh chóng gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói rõ mọi chuyện, Tạ Vũ Tình bất ngờ.
"Theo dõi thì dễ thôi, chỉ cần phái một người là đủ, chuyện này tự ta có thể thu xếp, không cần xin chỉ thị của cấp trên, ngươi hãy lấy ảnh chụp của nàng, và địa chỉ của nàng gửi cho ta."
Diệp Thiếu Dương cảm ơn, vừa muốn cúp máy, Tạ Vũ Tình đột nhiên nói "Đúng rồi, mới vừa tra được một manh mối, phải nói qua cho ngươi, cha của Hồ Uy, tên là Trần Nhị Tam, là một thầy cúng."
Diệp Thiếu Dương cả kinh, manh mối này, là một nguồn tin quá quan trọng đối với hắn.
"Từ từ, phụ thân Hồ Uy, họ Trần? Cô không lầm chứ?"
"Là cha nuôi hắn, ở tại Trần Gia Trang, là một vùng nông thôn hẻo lánh, theo dân bản địa nói, Trần Nhị Ba hồi trẻ đi Tô Thành làm công, bốn mươi tuổi về quê, bị què một chân, lúc ấy mang theo một đứa con trai năm, sáu tuổi theo, nói là thu nhặt được lúc hắn xa nhà, sau khi hắn hồi hương, bắt đầu trở thành thầy cúng, chắc ngươi cũng biết thầy cúng là gì, chắc không khác pháp sư các người, bắt quỷ hàng yêu gì đó."
Diệp Thiếu Dương bất mãn nói "Xin lỗi đi, kém xa nhé, cái loại thầy cúng này, là cấp thấp nhất trong m Dưỡng Sư, căn bản còn chưa nhập môn giới Pháp Thuật."
"Ặc, ta không hiểu cái thứ bậc của các người, dù sao Trần Nhị Tam rất có danh tiếng, cũng không tìm thấy bà lão, người đã đưa Hồ Uy đi, đã chết 5 năm trước, thôn dân cũng không ai hay biết nguyên nhân gì, sau đó Hồ Uy vào Thạch Thành. Chuyện không nên hỏi ta hỏi càng nhiều, hiện tại ta chỉ tra ra được như vậy, cho nên mới không định nói sớm cho ngươi."
"Hiểu rồi, cô điều tra tiếp đi, mọi việc trông vào cô, làm ơn đấy."
Tạ Vũ Tình cười lạnh một tiếng, nói "Ngươi nể bụng làm việc vì nàng, có phải vì đêm qua hai người vui vè bên nhau?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt ngó Trang Vũ Ninh một cái, thấy nàng có phản ứng gì không, chắc là không nghe thấy gì, hắn mới quay sang nói tiếp "Đừng nói bậy, có gì tôi liên hệ sau."
Cúp máy, Diệp Thiếu Dương kể chuyện cho Trang Vũ Ninh, và muốn đi tìm Mã Thừa
"Cô có thẻ ở nhà, cũng có thể đi ra ngoài, nhưng đừng đến nơi hẻo lánh, trở về khi trời còn sáng. Với Kiều Lệ Na, cô và cô ấy dù xảy ra chuyện gì, trước hết cứ làm bộ như không biết gì."
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, nói "Anh đưa Mã Công Tử cùng đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, có thể gặp nguy hiểm hay không?"
"Nếu bị phát hiện, Hồ Uy cũng không dám làm hại Mã Thừa, bất quá ta và hắn sẽ đánh nhau."
"Anh. . . Đánh như thế nào? Anh sẽ bị lộ thân phận thật?"
"Điều này, tôi sẽ có biện pháp." Diệp Thiếu Dương cười thần bí, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Mã Thừa.
Buổi chiều hôm qua, hắn đã liên hệ qua cho Mã Thừa, xác định hôm nay gặp mặt, nhưng chưa nói rõ mọi chuyện, Mã Thừa cũng không hỏi.
Điện thoại được một lúc, Mã Thừa nói hắn ở khách sạn Hoàng Kim, kêu hắn qua đó.
"Khách sạn Hoàng Kim ở đâu, để gọi taxi đến đó?" Cúp máy, Diệp Thiếu Dương hỏi Trang Vũ Ninh.
"Còn phải hỏi, khách sạn Hoàng Kim là khách sạn năm sao lớn nhất Thạch Thành, toàn thành không ai là không biết."
"Ách. . . Nhất định là phải lớn nhất sao?" Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, "Hắn còn chưa nói vị trí của khách sạn, làm sao tôi tìm thấy hắn?"
Trang Vũ Ninh cười nói "Anh không cần nhọc lòng suy nghĩ, Hoàng Kim Cung chính là chỗ của Mã Gia, anh không lo không tìm thấy hắn."
Diệp Thiếu Dương nhún vai, "Tốt rồi. Đúng rồi, tại sao cô lại kêu hắn là Mã Công Tử?"
Trang Vũ Ninh cười cười, "Thạch Thành Tứ Đại Công Tử, tất cả mọi người đều gọi như thế, thuận miệng thôi."
Tứ đại công tử. . . Diệp Thiếu Dương cười khổ.
Sau khi ra ngoài cửa, Diệp Thiếu Dương đi đến tiện của lão Quách trước, vì mấy ngày trước có nhờ lão mua cho mấy thứ pháp dược, vì mua nhiều thứ, hắn phải vào kiểm tra một lượt, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đống đồ, vừa thuận miệng hỏi "Đây đều là thượng phẩm chứ?"
"Mua đồ cho đệ, còn có thể giả được sao?" Lão Quách giúp hắn thu dọn đồ đạc, hỏi "Những thượng phẩm cần dịch dung đều được dùng tới, xem ra chuyện không nhỏ, gần đây đệ đối mặt với chuyện gì thế?"
Diệp Thiếu Dương không trả lời, cười nói "Có hứng thú sao?"
"Không có hứng thú, gần đây ta có khai quang vài lần, nghiện cũng qua, mệnh cũng thiếu chút nữa bồi đi vào, ta đây già yếu rồi, tương lai chắc không thể lăn lộn nữa, chắc tương lai đệ là một người đáng tin cậy gánh vác công việc hộ ta."
Diệp Thiếu Dương cười cười, vốn dĩ, hắn không định kéo Lão Quách phải đi làm việc nguy hiểm chung với mình.
Khách sạn Hoàng Kim, nguy nga lộng lẫy, trông rất huy hoàng, giống hệt như hoàng cung.
May mắn khi vào trong Diệp Thiếu Dương có chút thân phận, chờ sẵn hắn đã có một cô chân dài cung kính đưa hắn tận vào bên trong, leo lên thang máy hơn 18 tầng, đi qua hanh lang hoa lệ, đi mãi rồi ngừng ở một tòa nhà trong cùng.
Mỹ nữ nhẹ nhàng gõ vang cửa phòng, vài giây sau, cửa phòng mở ra, Mã Thừa tươi cười đi lên bắt tay Diệp Thiếu Dương, "Diệp tiên sinh, chờ cậu đã nửa ngày."
Mỹ nữ trong lòng khiếp sợ, người có thể được đích thân Mã Công Tử mở cửa, lại còn chủ động bắt tay, tươi cười chào hỏi, cảnh này cô chỉ gặp qua một đến hai lần, một lần là lãnh đạo cấp cao, một lần là Chu Minh cha của Chu Tĩnh Như.
Cô không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, thấy cậu ta có vẻ bình thường, thậm chí có chút vẻ quê mùa, đột nhiên cô lại nghĩ, phải chăng đó là một đại công tử, cố ý hóa trang quê mùa, để thử cảm giác mới mẻ của chốn người nghèo?
Nghĩ vậy, mỹ nữ không còn vẻ coi thường vẻ ngoài của Diệp Thiếu Dương, nháy mắt cảm thấy hắn rất thú vị, muôn phần cung kính đưa hắn vào trong phòng.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt đánh giá xung quanh một lần, căn phòng này rất lớn, nhưng là thực trống trải, chỉ có một bộ sô pha và một bàn trà, điều tra về phong cách bài trí, thật là đơn giản, trước mặt có một cái cửa sổ sát mặt đất, bày ít nhất mấy chục bồn hoa.
Chương 330 - Dịch Dung Thuật
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn qua mọi thứ, cười nhàn nhạt.
Mã Thừa bảo mỹ nữ kia lui ra, nắm lấy núm xoay mà đóng cửa lại, nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, nói "Diệp tiên sinh cậu cười cái gì thế?"
Diệp Thiếu Dương chỉ vào đám lá cải xanh trước mặt, cười nói "Mã công tử, nhìn hoa mà tương tư ra Chu Tĩnh Như sao."
Mã Thừa kinh hãi, "Cách bố trí phong thủy này, nhất thời không có quan hệ gì, cậu không có khả năng nhìn ra đâu."
Diệp Thiếu Dương quyết định chơi liều, trong lòng có vẻ hơi kinh sợ nhìn Mã Thừa một cía, vì sau này cần hắn giúp đỡ đi làm việc cùng, vì thế dựa vào cách bố trí hoa để làm quen và tỏ khả năng của mình
"Phía trước là một loạt, hoa mẫu đơn làm thuốc cùng hoa anh đào, tượng trưng cho Tứ Tú Xuân Minh; ở giữa lại là cây hoa đá quý và cây cao su Tiên Nhân Ấn Độ, tượng trưng cho Hạ Thanh Tam Lục; thứ ba còn bày hai bồn hoa súng và Thủy Liên, gọi là Nhị Phân Thu Thủy, cuối cùng là một loạt sắc hoa nhẹ nhàng, để kéo Dương Đông tới, cách bố trí những loại này, theo phong thuỷ gọi là ' Tứ Quý Bách Hoa Tương Vọng Cục '.
"Dựa theo quẻ Tượng Tài Bãi Khóa, có bốn cách bố trí thường gặp, các chậu hoa đều gắn với trận pháp, mắt trận pháp phát ra tài lộc, chiêu tiền và người tài; những cây vạn tuế, là cầu sự luôn luôn dành thắng lợi, chỗ bảy cánh Hỉ Mai kia, là muốn cầu gia chủ làm ăn thuận buồm xuôi gió, mà ba loại đó chắc công tử chưa cần đến, công tử xếp hàng cây dương liễu, người ta gọi là Thanh Phong Phất Liễu, ý muốn sửa linh phận gia chủ, chính xác đó là cầu nhân duyên;
Đến thân phận của Mã Công Tử, lại còn phải cầu nhân duyên? Chắc cậu muốn cầu mình có thể lấy được trái tim của nàng, tất cả mọi người đều biết cậu thích Tiểu Như, cho nên lời tôi nói không phải quá rõ ràng sao?"
Mã Thừa ngơ ngẩn nhìn hắn, anh mắt tỏ ra muôn phần kính phục.
"Diệp tiên sinh, ghê gớm! Cách bài trí phong thủy này, là do ta thỉnh Giang Nam Đệ Nhất Phong Thủy Trần Đại Sư bố trí, ông ấy nói cách bố trí này vô cùng đơn giản, nhưng mỗi trận pháp trong mỗi bồn hoa, đều thông qua Tường Vi Tướng Số, yêu cầu pháp lực cao thâm, mới đầu ông ấy bố trí ra tôi cũng xem không hiểu
Diệp Thiếu Dương bĩu môi, "Xin lỗi đi, mấy chậu hoa này đều dùng Tiền Khóa Hậu Thiên Bát Quái Trận, nhưng muốn phát huy hiệu quả tối đa, thì phải gia tăng số lượng bát quái, nhưng ông ta đâu có hay biết chuyện đó, thực ra cũng không khó, chỉ cần thay đổi một loạt phương vị của chúng tà có thể thành công rồi."
Mã Thừa vừa nghe xong, hai mắt sáng lên, "Diệp tiên sinh có thể giúp tôi được không. . ." Đột nhiên hắn nghĩ ra chuyện gì, lại cười cười, "Suýt nữa thì quên, cậu với tôi là tình địch, về cái phong thủy này thì không thể giúp được."
"Không phải đâu, bất quá phải dùng thế yểm trợ của phong thủy, vốn dĩ tác dụng không cao, nếu cố gắng phát huy tối đa, bất quá cũng tăng thêm chút hy vọng thôi, Mã công tử, chuyện trên đời do con người tính mà ra."
Mã Thừa hình như hiểu chuyện gật đầu vài cái, mời Diệp Thiếu Dương ngồi trên sô pha uống trà.
Mã Thừa nói "Mấy hôm trước, Quách tiên sinh tìm ra một âm trạch khí rất vượng, hiện tại tôi chờ ngày tốt để hạ huyệt, nói đến đây, tôi còn phải đa tạ cậu nhiều, sau khi hạ táng xong, tôi mời khách, chúng ta tụ tập ăn chơi một thể."
Diệp Thiếu Dương nói "Thôi không cần đâu, tôi xin miễn, hôm nay tôi đến tìm cậu, vốn định nhờ cậu ra tay giúp một chuyện."
Mã Thừa ngồi ở trên sô pha, chậm rãi nâng nâng chén trà, gật gật đầu, chờ hắn nói.
Nếu thỉnh người giúp, rõ ràng là không thể được, Diệp Thiếu Dương đành phải đem lời nói đơn giản nhất của mình, nói ra hết sự tình, và kế hoạch cho Mã Thừa nghe qua một lần.
Mã Thừa nghe xong, trên mặt lỗ ra vẻ kinh ngạc, trầm ngâm một hồi, nói "Nuôi Tiểu Quỷ, có thể hoàn thành tâm ý của gia chủ sao?"
Diệp Thiếu Dương cạn lời, "Tôi nói nãy giờ với cậu nhiều chuyện như vậy, kết quả cậu chỉ chú ý đến thứ đó thôi sao?"
"Ha ha, nhân tiện tôi hỏi. Cậu nói Trang Vũ Ninh, cô nương ấy ta cũng biết, lúc này cô ấy đang là ca sĩ nổi tiếng, cho nên đi nuôi tiểu quỷ để. . ."
Diệp Thiếu Dương nhún vai, "Cậu chả bao giờ chú ý điểm chính gì cả, có giúp tôi không?"
Mã Thừa tay chống cằm, hướng hắn cười cười, "Cậu yêu cầu tôi đi hỗ trợ, đi tiếp cận hồ Uy, thông qua hắn để mò ra tung tích của tên Dưỡng Quỷ Sư đứng sau, chuyện này nghe rất thú vị, bất quá. . . Có nguy hiểm hay không, tôi biết, đối với những pháp thuật quỷ thần, tôi và mọi người đều giống nhau, đều phải kinh sợ."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Yên tâm, tôi sẽ đi cùng cậu."
Mã Thừa sửng sốt, hỏi một câu giống hệt Trang Vũ Ninh "Sao cậu lại đi cùng, nếu đi cùng chẳng phải cậu sẽ bị bại lộ sao?"
Diệp Thiếu Dương nói "Trên đời có một loại bí thuật, họi là Dịch Dung."
*-P/s: Dịch Dung còn có nghĩ là dung luyện có nghĩa là thay đổi tính chất của nhiều vật tác dụng thành một sản phẩm mới có hình dạng, tính chất khác với những vật liệu ban đầu* Ở đây Diệp Thiếu Dương nói dịch dung là thay đổi hình dạng khuôn mặt
Mã Thừa hỏi lại, "Thật sự có thuật dịch dung?"
"Đừng tưởng tượng về nó quá là thần kì." Diệp Thiếu Dương đạt ba lô lên bàn trà, nói "Mượn bàn của cậu tí được không?"
"Xin cứ tự nhiên."
Diệp Thiếu Dương cởi bỏ ba lô, lấy ra một chén sứ con, còn một đống chai lọ lớn, đặt hết lên trên bàn, lấy ra ba túi ni lông trong suốt, từ ngoài nhìn vào, bên trong phân biệt ba loại bột, ba loại bột phấn màu khác nhau.
"Những cái đó là gì thế?" Mã Thừa tò mò hỏi.
"Màu trắng là vôi, đen là nhọ nồi, nâu là chu sa." Diệp Thiếu Dương đảo một chút vôi trong chén sứ, từ hông lấy ra một bình nhỏ, mở ra đổ nước vào trong chén, quấy lên.
"Vôi cùng nhọ nồi thì tôi biết, chu sa. . . Không phải màu đỏ sao, sao ở đây lại là màu nâu."
"Đó là chu sa. Màu đỏ thắm gọi là chu, đây là heo sa, lão heo mẹ heo, có nghĩa heo sau khi sinh có ra cả thứ này, kết cấu của nó với Ngưu Hoàng khá giống nhau, bất quá phải lấy nó, là một loại thuốc tầm trung dùng để thanh nhiệt giải độc, cậu hiểu chứ?"
Mã Thừa ngơ ngẩn nhìn hắn, "Thế tại sao cậu lại dùng nó ở đây?"
"Cần chứ, mấy thứ này mỗi loại một ít, dựa theo tỉ lệ mà điều phối, có thể tiếp cận ánh sáng màu da con người, ngoài ra còn duy trì sự mềm mại. Cậu muốn biết cụ thể tác dụng, ta nói cũng không hiểu, dù sao trong mật tịch cũng viết như thế."
"Cái gì mật?"
"Mật Tịch Mao Sơn Đạo Pháp, đây là thuật dịch dung, Tứ Đại pháp thuật tầm trung của Mao Sơn." Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa lấy ra ba cây nên từ balo, bật lửa lên đặt trên bàn trà, quay đế chén, không ngừng bot thêm vôi vào, chờ khi bốc hơi nước, từ trong túi lấy ra một cái gương đồng, đạt trên bàn trà.
Sau đó lại lấy ra một quả trứng gà con, đánh vào một chén nhỏ, bỏ đi lòng đỏ trứng, đem lòng trắng trứng dùng bút lông quết lên, quét lên trên gương đồng.
"Làm gì vậy?" Mã Thừa không nhịn nổi tự hiếu kì.
"Phết trải lòng trắng trứng ra để làm khuôn mà đắp lên cho đỡ rủi ro."
Lòng trắng trứng trải ra, Diệp Thiếu Dương đem vôi trong chén lớn ra, phết lên trên mặt mình, nhẹ nhàng dùng một cái bút nhỏ chấm lên mắt, mũi,. . . Sau đó dựa lưng lên ghế, chờ thuốc có tác dụng.
Mã Thừa nhìn lên trên bàn đầy chai và lọ, nói "Mấy thứ này cậu lấy ở đâu vậy?"
"Tìm Quách Sư Huynh nhờ mua, cũng chẳng phải là thứ gì ghê gớm, chỉ cần có chút tiền là có thể mua được." Diệp Thiếu Dương dựa trên sô pha, ồm ồm nói, "Đừng có bắt tôi nói chuyện, để khuôn mặt biến đổi thành công không bị biến hóa."
Đợi hơn mười phút, khuôn mặt nạ bắt đầu khô lại, sau khi thành hình, Diệp Thiếu Dương bóc ra, thừa dịp nó chưa hoàn toàn thành hình, nhẹ nhàng tìm trong người, lấy ra một con dao nhỏ, cắt bỏ nhẹ nhàng.
Bình luận facebook