-
Chương 321-325
Chương 321 - Bạch Tà Linh
Máu loãng chảy càng ngày càng nhiều, đã theo tới vòng gạo nếp kia, thấm vào bên trong.
Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cách đó không xa, la lớn "Sao bảo có cách cơ mà, cậu đứng như trời chồng thế làm gì!"
Vừa dứt lời, đột nhiên "Rầm" một tiếng, bên cạnh vũng máu xuất hiện một đôi tay, nắm lấy tóc Tiểu Mã, túm đi theo chiều vũng máu.
"Choang!"
Dây Câu Hồn bay tới, mũi nhòn của dây đánh vào hai cánh tay, hai cánh tay dập náy. Tiểu Mã xoa xoa đầu, khinh hãi định chạy về "Vòng bảo vệ", ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Ta chờ nãy giờ lài vì thứ này," Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, từ trong vũng máu lại có đôi tay khác bay đến, lại ý đồ bắt Tiểu Mã, lại bị Diệp Thiếu Dương vung roi tới, hỏi Tiểu Mã "Có mang theo chu sa thương không?"
Tiểu Mã sửng sốt, gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương ném Tảo Mộc Kiếm cho hắn nói, "Lấy ra đi, xa dùng thương, gần dùng kiếm."
Tiểu Mã nghe lời, cả kinh nói: "Có cậu là đủ, lấy mấy thứ này làm gì?"
"Bắt yêu quái đi, tôi đối phó với huyết thi, vừa nãy tôi đã làm mẫu, giờ lại có tay quỷ chui ra, cậu cứ chém đi là xong." Nói xong, cũng mặc kệ Tiểu Mã, xoay người bước ra khỏi vòng gạo nếp, đem một đống Ngự Thủy Phù ném vào trong vũng máu.
Lá Ngự Thủy Phù phát huy tác dụng, chữ chu sa trên bùa phát ra kim quang, Diệp Thiếu Dương một chân bước đến, niệm một lần chú ngữ, chân đạp vào linh phù, đạp nước mà đi.
Huyết thi thấy hắn đến gần, ngừng vặn vẹo thân hình, cổ họng nó phát ra âm thanh kì quái, đôi tay không ngừng đánh vào vũng máu trước mặt.
Rõ ràng trên mặt đất chỉ có một tầng máu loãng, lúc này lại có mùi nước biển, sóng gió bắt đầu cuộn lên, lao ầm ầm đến phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ấn một cái lên miếng ngọc ở chuôi kiếm, một đạo ánh sáng tím xẹt qua, trảm vào sóng dữ, từ phía giữa lướt qua một cái.
Vô số đôi tay, từ trong vũng máu vươn tới, ý đồ nắm hay chân của Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương một tay cầm kiếm, tay kia lấy ra vô số đồng tiền, đánh qua đánh lại, không ngừng có những cánh tay bị đánh nát, hắn lao đến trước mặt Huyết Thi Vẩy Cá, giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém xuống.
Huyết Thi Vẩy Cá không lùi, hai tay chấn động, một người to lớn, từ trong hai vũng máu nhảy lên, mang theo khí tức mạnh mẽ của tà linh, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười nhạt, cắt ngón giữa, điểm vào chuôi kiếm, ánh sáng tím mạnh mẽ phóng ra, xuyên qua người máu to lớn kia, nhằm vào đầu Huyết thi mà trảm xuống.
Nhưng vào lúc này, ở bên ngoài, Bạch Y Nhân tự nhiên kêu to một tiếng, cả người run lên, một đạo bạch quang, từ trên người hắn bay ra, chui vào giữa tiệm thuốc. Sau đó, một luồng hư ảnh màu trắng bay ra, đột nhiên xác của Huyết Thi Vẩy Cá đứng dậy, giơ cao tay lên, đỡ lấy đạo kiếm quang cảu Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, chăm chú nhìn lại, trước mặt hắn là một đạo hư ảnh của bạch nhân, nói là người, không bằng nói là một đạo hư ảnh mặc một áo bào trắng, bên trong là vô số khí hơi mà trắng, hai con mắt lớn dần, từ trong những làn khí trắng phát ra ánh sáng màu xanh lam. Xuống chút nữa, thân thể hắn trong suốt, chỉ thấy một tấm áo bào trên người, nhìn không tới hai chân.
Trên người nó, những làm khí tức tà linh nồng đậm.
"Ngu xuẩn, còn không chạy!" Bóng trắng phát ra hiệu lệnh, Huyết Thi Vẩy Cá quay đầu, bò lên trên trần nhà, hướng về thang lầu để bỏ chạy.
Tà linh màu trắng dùng hai tay đỡ lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng giọng nói khinh miệt đáp "Diệp thiên sư, bất quá phải như vậy sao, lần sau vậy."
"Tới đây rồi, đừng có chạy. Diệp Thiếu Dương đột nhiên buông chuôi kiếm ra, rút ra Đinh Diệt Linh, cầm lấy, đâm vào bạch hư ảnh, niệm tru tà lệnh, một bên lại tấn công, mỗi lần tấn công, thân thể tà linh màu trắng lại tạo ra các khe hỏe.
Diệp Thiếu Dương một bên thi pháp, một bên hô to "Ngăn cản Huyết Thi chạy trốn!"
Tiểu Mã sửng sốt, biết hắn ra lệnh cho mình, quay đầu nhìn lại, con Huyết Thi đã chạy đến của thang lầu, đang định bò về phía trước, trong tình thế cấp bách, đột nhiên nhớ tới lúc trước, hắn cắp lấy Thương Chu Sa, lập tức đứng lên, một thương đánh vào Huyết Thi Vẩy Cá, vào giữa lưng nó, thân thể nó lung lay một chút, tốc độ chậm lại.
Một thương trúng đích, tạo động lức cho Tiểu Mã, hắn lại bồi thêm vài thương nữa.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương đã dùng đinh diệt linh phân giải thân thể của bạch tà linh, chỉ còn lại một cái đầu, bạch tà linh gầm lên một tiếng, một bàn tay nắm lấy vành nón màu trắng, lôi về phía sau, xuất hiện một khuôn mặt của một nữ nhân, cười khanh khách, đôi tay kéo miệng, dùng sức xé rách về hai bên.
Bên trong máu tươi phun trào, miệng bị xé lớn như rỏ bóng rổ, bên trong là đống tạp nham hỗn độn, một đống tà khí cường đại phun trào ra, bay ra từ từ, rồi lại co rút thành vòng, từng vòng tà khí, hội tụ thành một trận lốc xoáy, theo thân thể hắn không nhừng vặn vẹo, sức hút của lốc xoáy ngày càng mạnh mẽ, Diệp Thiếu Dương không đề phòng, đầu bị hút vào.
Tai hắn nghe thấy một loạt tiếng quỷ khóc, nhắm thẳng đến ý thức hắn.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, vội vàng cắn chót lưỡi, niệm Phá Huyết Chú, phum máu ra ngoài, đồng thời lúc máu còn lại đọng trên tay hắn liền kết ấn, từ hai sườn đánh vào đầu của tà linh.
Một tiếng kêu rên, thân thể của tà linh chậm lại, lốc xoáy tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương vội vàng đem đầu rút ra, phun lên mặt tà linh một đống máu đầu lưỡi, lấy ra bút chu sa, vé lên trên mặt tà linh một chữ "Hào", niệm xong chú ngữ, thét lên một tiếng "Phá!"
Chữ "Hào" này lập tức phát ra ánh sáng , biến thành một lưỡi dao sắc bén, từ giữa đầu tà linh chém xuống, hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Phía sau truyền đến ba tiếng kêu to, Tiểu Mã vội vã nói "Tiểu Diệp Tử mau tới, mau lên khi tôi bắn đạn chu sa."
Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn lại, Huyết thi vẩy cá kia bị đạn chu sa bắn cho nằm sấp xuống máu loang lổ, tứ chi chấm đất, bò chậm rãi lên phía cầu thang.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một số tiền Ngũ Đế, lăng không tới thân thể cảu Huyết Thi, đánh từ trên cầu thang xuống, một bước dài nhảy đến, không chờ Huyết Thi Vẩy Cá đứng dậy, lăn một vòng tránh né, Diệp Thiếu Dương cưỡi trên lưng nó, dùng Dây Câu Hồn cuốn lấy cổ nó, dùng sức kéo về phía sau, tay kia dùng Đinh Diệt Linh, thét to một tiếng "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!"
Hắn dùng Đinh Diệt Linh nhắm đỉnh đầu con Huyết Thi Vẩy Cá, cắm xuống thật mạnh.
Máu huyết điên cuồng phun ra, con Huyết Thi hấp hỗi giãy giạu đành đạch, cổ họng nó phtas ra thanh âm cộc cộc, phum ra một ngụm thi khí, thân thể từ từ mềm ra.
Bên ngoài, trên đường cái, Bạch y nhân sắc mặt khó coi thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nói "Một tên nô tài đã bỏ mạng!"
Chương 322 - Sự Tình Của Quỷ Thi
Hồ Uy vẫn luôn bên cạnh Bạch Y Nhân, hắn vẫn chưa nhận thấy điều gì, lúc này nghe Bạch Y Nhân nói vậy, trong lòng khiếp sợ, nói "Liên Công Tử đưa hồn phách cũng không cứu được nó? Thiên sư kia...... Lợi hại lắm sao?"
Bạch Y Nhân khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói "Tên này khó đối phó, chờ ở quán ta sẽ đi giải quyết hắn."
Hồ Uy âm thầm hít một hơi, chắp tay nói "Nhờ công tử vậy."
Bạch y nhân khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, nhàn nhạt nói "Sau Đạo Phong, lâu nay ta chưa gặp đối thủ xứng tầm, ta thích." Nói xong hắn không để ý tới Hồ Uy, chậm rãi đi về phía trước, thân ảnh hắn ngày càng mờ nhạt.
Hồ Uy nhìn bóng dáng Bạch Y Nhân, trong lòng có vẻ được an ủi, thiên sư kia, lại lợi hại hơn cả Bạch công tử sao? Hắn chính là...... Từ nơi đó tới sao.
Thay nhau chiến đấu, pháp lực của Diệp Thiếu Dương cũng không hao tổn nhiều, đi vòng quanh tầng hầm một lần, không còn thứ gì đáng chú ý, vì thế Tiểu Mã chụp ảnh rồi, trở lại phòng chứa tạp vật trong hiệu thuốc, lấy miếng linh phù dán trên miệng quỷ ra, dù sao cũng đã động thủ, tuy vậy bắt được cũng hay, có lẽ ít nhiều cũng tra hỏi được vài điều.
Quỷ thi từ từ tỉnh lại, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn đến Diệp Thiếu Dương, sửng sốt một chút, "Các ngươi......"
Diệp Thiếu Dương nói "Ta biết ngươi là quỷ thi."
Quỷ thi ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia hung tàn, lạnh lùng nói "Ngươi là pháp sư? Dám đến đây, mi có biết đây là đâu không?"
Diệp Thiếu Dương nhận thấy được một tia quỷ khí từ thân thể hắn phát ra, nhanh cóng ấn lên vai hắn, phóng ra cương khí, phong bế hoàn toàn bảy quỷ huyệt trên người hắn, nhẹ nhàng vỗ bờ vai của hắn, nói "Đừng cố chống cự, ta biết tu vi ngươi không yếu, có vẻ còn cao hơn lệ quỷ, nhưng ta chưa định tiêu diệt ngươi, vì có chút lí do."
Quỷ thi nghe xong mười phần ngơ ngẩn, mở to đôi mắt vẩn đục, ngốc ngốc nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nghiêm túc nói "Ngươi không tin có thể thử động thủ, nhưng ta khuyên ngươi đùng nên phí công, ta đã ra tay không có lưu tình đâu. Nghiêm túc khuyên ngươi đấy."
Quỷ thi ngây ngốc vài giây, chẫm rãi thu hồi quỷ khí, thay đổi bộ dạng, nói "Đại pháp sư lưu tình a."
Còn biết thức thời, Diệp Thiếu Dương đạm đạm cười, "Nói mau, sao ngươi lại trở thành quỷ thi."
Quỷ thi cũng không khóc, nhưng đây mới là vấn đề, quỷ thi bất ngờ bộc lộ cảm xúc thương cảm, thở dài thật mạnh, "Nghĩ sao rồi, nghĩ sai hết rồi."
"Ta vốn là thầy thuốc, ban đầu trên phố này mở một phòng khám, nuôi và chữa người bệnh, bản thân xây nhiều phòng ở, nhưng bị giết, sau đó làm ăn sa sút, đại khái là...... 5 năm trước đi, Hồ tiên sinh bỏ tiền mua khu này, dựng nhà lầu, mở tiệm thuốc, tìm đến ta, ra điều kiện thực hậu hĩnh, đóng phòng khám, tới đây làm trong quầy bán thuốc.
Hiện tại kinh tế đình trệ, phòng khám kia làm ăn không tốt, phải đóng cửa, vì vậy ta cho người khác thuê cửa hàng, đến nơi đây đảm đương chưởng quầy. Nơi vày vị trí không tốt, trong tiệm thuốc cũng không có gì đặc biệt, một ngày không quá mười người khách, tiền thuê còn không bù nổi, ta thấy cũng buồn bực, nhưng Hồ tiên sinh lại luôn phát lương đúng hạn nên ta sống cũng tự tại."
Nói đến đây, quỷ thi lại thở dài, nhìn Diệp Thiếu Dương nói "Chuyện đến đây, đại pháp sư cậu nhất định cũng biết, ta mỗi ngày ở đây, bị quỷ khí tiêm nhiễm, đã chết ở đây hơn một năm, nhưng mong đại pháp sư minh giám, lúc ấy ta căn bản không biết mình đã chết, mỗi ngày đi làm tan tầm, ta phát hiện tim và mạch của mình không đập, lúc đó ta còn tưởng mình sinh bệnh, ta đến bệnh viện kiểm tra, kết quả suýt hù chết bác sĩ.
Họ nhốt ta lại bệnh viện, mỗi ngày cho người đến kiểm tra, ta cứ bị bọn họ nghiên cứu thân thể, thực sự chán chết, tính đi nhảy lầu, kết quả ta nhảy lầu lúc sau...... Cả người xương cốt đứt gãy, nhưng ta lại không sao, đau một chú cũng không có......"
Tiểu Mã nghe đến đó, cùng Trang Vũ Nịnh nhìn nhau, Tiểu Mã theo bản tay đưa tay sờ ngực, Trang Vũ Nịnh đè đè mạch đập.
"Hồ tiên sinh lúc này tìm thấy ta, hắn nói cho ta chân tướng sự việc, vì thế ta mới biết, ta đã chết được mấy tháng, hơn nữa lại còn tu tà, thành quỷ thi......
Hồ tiên sinh nói cho ta biết, chỉ cần tiếp tục ra mặt xử án, chỉ cần hắn thấy mặt ta, ta vẫn có thể hut quỷ khí, ta lúc ấy vẫn luyến tiếc bạn già cùng con cháu, cho nên bị ám ảnh, nghe hắn nói xong......"
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói "Ta đoán không sai mà, ngươi vẫn là do hút quỷ khí mà tu luyện, đã nghiện, bỏ đi thì tiếc."
Quỷ thi vẻ mặt xấu hổ, nói "Đúng vậy, cái loại cảm giác này...... Thật sự rất thoải mái, giống như đói bụng là ăn cơm."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Chuyện này ta không trách ngươi, mà tên Hồ Uy, hắn dụ ngươi ra toàn án xét xử, trong cơ thể lại hấp thu nhiều quỷ khí, sau khi tử vong, trực tiếp trở thành quỷ thi, sau đó bằng cách nào đó hấp thu quỷ khí, tiến hành tu luyện bị động, hình thành nên thói quen, giống như bị trúng độc, như vậy là không tốt, huống chi ngươi có vợ con, tâm phát tà thì làm thế nào."
Quỷ thi thở dài "Đúng vậy, ta cũng hận Hồ Uy biến ta ra nông nỗi này, nhưng do tự ta không rời đi chứ, không còn cách nào khác a."
Tiểu Mã nghe thế, cắm một câu "Chẳng phải ngươi nói có vợ con sao, vậy lưu lại đây mãi làm gì?"
"Tuy bề ngoài ta và người không giống nhay, nhưng vốn chột dạ, sợ người nhà phát hiện, cho nên ta kiếm cớ trú lại tại đây, mỗi tuần về nhà một hai ngày, ngắm nhìn con cháu, như vậy là thỏa mãn lắm rồi."
Nói xong, quỷ thi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương, "Nói ra đại pháp sư không tin, bở vì ta không trải qua thời điểm tử vong, duyên cớ lại trở thành quỷ khi luôn, cho nên những kí ức, tư duy vẫn còn, ta cố gắng duy trì các thói quen hàng ngày như ăn, ngủ, chính là đem mình đi lừa dối người, chính mình còn thấy không phải.
Ai, bất quá khi nằm trên giường ta cũng nghĩ, sống như này người không ra người quỷ không ra quỷ, còn ra cái thể thống gì, sau đó lại tính sống thêm trăm năm, mà đến lúc ấy thấy con cháu từng người chết đi, nỗi đau càng thêm thống khổ.
Ta có nghĩ xuất hồn khỏi xác, đi âm ty đưa tin, nhưng nhưng lại sợ phán quan trách phạt ta lưu lại nhân gian quá lâu, cho nên lại thôi......"
Diệp Thiếu Dương thấy thời cơ chín mùi, nhìn hắn nói "Chuyện của ngươi xem ra có thể tha thứ được, ta đưa ngươi đi âm ty xem sao, vẽ cho ngươi một linh phù, phán quan sẽ không làm khó ngươi, cứ đi theo luân hồi, thế nào?"
Quỷ thi vừa nghe, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, "Thật vậy chăng, ta đồng ý, ta rất đồng ý, ta không nghĩ ta trong thân quái vật lại có thể......" Nói xong liền bái tạ Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười một chút.
Chương 323 - Quỷ Thi Phản Bội
Diệp Thiếu Dương đỡ lấy quỷ thi, nói "Giúp ngươi không phải không được, nhưng ngươi biết thân xác sau khi chết, dù vẫn là chính mình hay tu tà, cho nên chớ vội nói nhiều, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không, ta tính vậy thì ngươi sẽ tích được một số lớn công đức, đến lúc luận công tội thì dễ nói chuyện với phán quan hơn."
Quỷ thi gật đầu như điên. "Mặc cho pháp sư giao phó, ta trở thành như này, chẳng có gì phải sợ."
Diệp Thiếu Dương vừa lòng cười cười, "Không biết phải xưng hô với ngươi như thế nào?"
"Vương Lương. Bá Vương Lương, Thiện Lương Lương."
"Tên rất hay, Vương lão tiên sinh, ông hãy nghe cho kĩ, mục đích của ta làm tạo một mà kịch để tóm gọn bọn Hồ Uy và quỷ sư kia, mấy chuyện này rất thần bí, cái gì ta cũng không rõ, nếu có biết, hãy nói cho ta nghe."
Vương Lương gật gật đầu, "Thực ra ta phụ trách tô điểm, và trông coi nơi này, chuyện ta biết cũng không nhiều, ta chỉ biết là, Hồ Uy nhận tiểu quỷ mang đi phân phối, tầng hầm ngầm này, là nơi gia công Cổ Mạn Đồng, hắn hay ở dưới với một người sống, ta cũng chưa đi xuống quá sâu, ta chỉ biết là có một con búp bê Tây Dương, trấn thủ ở đây, đại pháp sư, ngươi nhất định phải cẩn thận?"
Diệp Thiếu Dương nói "Nó đã bị ta giết."
Vương Lương sửng sốt một chút, cười khổ nói "Tu vi của nó còn cao hơn ta, lại bị đại pháp sư nhẹ nhàng tiêu diêt, may mắn ta thức thời, bằng không lúc này đã hồn phi phách tán."
"Ta xem qua bên dưới, dưới kia là nơi chế tạo Cổ Mạn Đồng, cách nuôi cấy Cổ Mạn đồng, nó sẽ như thế nào?"
"Cách nuôi cấy Cổ Mạn Đồng không khó, không cần trình tự quá, cứ điêu khắc ra là được, các gian phòng ở lầu hai, đều là trống không, chỉ có thể đưa tiểu quỷ vào trong đó."
Diệp Thiếu Dương nói "Đúng vậy, những con tiểu quỷ đâu, được lấy ở chỗ nào?"
Vương Lương nói "Cái này ta thật sự không biết, Hồ Uy không cho ta biết, hắn hay ở bên ngoài, với lại ở đây một con tiểu quỷ cũng không có. Sau khi làm xong Cổ Mạn Đồng, hắn đem ra ngoài, một hai ngày sau lại đưa vào trở lại, khi đó Cổ Mạn Đồng đã phong ấn tiểu quỷ, tám phần là ở ngoài hắn đã làm một số việc để cấy tiểu quỷ vào trong."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, chuyện này, một quỷ thi bảo vệ không biết cũng là bình thường, bất quá lời hắn nói, cộng với sự suy đoán của mình thì cũng sáng tỏ phần nào , hắn suy nghĩ nói "Ngươi đã gặp ai được Hồ Uy đưa vào đây chưa?"
"Không có ai cả, trước nay chưa có ai qua. Trừ khách mua Cổ Mạn Đồng, Hồ Uy không mang bất cứ ai đến nơi này, trên lầu cao nhất, hắn chuyên môn tiếp khách quý. Đại pháp sư, thực sự ta chỉ biết có vậy, Hồ Uy không nói gì cho ta cả, cũng không cho ta tham gia chế tác Cổ Mạn Đồng, cho nên mấy chuyện khác nữa ta thực sự không hề hay biết."
Diệp Thiếu Dương nói "Ta hiểu rồi. Tuy nhiên còn có hai vấn đề, thứ nhất, hắn bán Cổ Mạn Đồng, bình quân một tháng có thể bán ra mấy cái kiểu nuôi sống, mấy cái kiểu nuôi bằng máu?"
Vương Lương suy nghĩ, nói "Nuôi bình thường thì bán được khá hơn, mấy con nuôi bằng máu khó chế tạo, bán ra cũng ít, chỉ có thể làm và một cái thôi."
Trang Vũ Ninh nãy giờ nghỉ ở đây, đi theo nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đây, nhịn không được hỏi một câu: "Thạch Thành có mấy lắm kẻ có tiền như vậy, tiểu quỷ mỗi nhà có một con là được, lại không bị tiêu hao linh lực, hắn bán trong nhiều năm, lấy đâu ra nguồn tiêu thụ lớn như vậy?"
Vương Lương cười cười, tuy rằng quỷ khí đã thấm vào người hắn, thân thể tuy có mềm mại hơn quỷ thi, nhưng dù sao cũng là xác, thần kinh héo rút, nụ cười thật hiếm thấy, so với khóc còn khó coi hơn.
Diệp Thiếu Dương vốn định nhắc nhở hắn đừng cười, sợ nói ra hắn tự ti, đành thôi.
"Vị tiểu thư này chắc cũng biết, những người tới mua Cổ Mạn Đồng, đều là kẻ có tiền, và sau đó tự nuôi dưỡng, sau đó giới thiệu nhau, mỗi người mua một con, tuy bán không được nhiều, nhưng vẫn luôn có người mua."
Tiểu Mã lắc lắc đầu, thở dài "Loại vật quỷ quái này, với hắn là đồ tốt, có thể bán ra ngoài tỉnh, lại bán mấy năm nữa chẳng nhẽ lại không bán ra nước khác, rồi bán ra ngoài thế giới."
Lúc này chuông di động Diệp Thiếu Dương vang lên, mở điện thoại ra thì là số của Tạ Vũ Tình gọi tới, sau một lúc nói chuyện, Tạ Vũ Tình hỏi "Ngươi đã ra khỏi tầng hầm rồi sao?"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt "Sao cô biết tôi ra rồi?"
"Trước đó gọi điện cho ngươi thì không có sóng, hiện tại lại gọi được, đương nhiên là ngươi ra rồi, còn có việc gì sao, sao còn chưa ra?"
"Còn có chút việc, tí nữa tôi tìm cô sau, hãy giúp tôi canh chừng nhé, đa tạ, tối nay tôi tìm cô."
Tạ Vũ Tình đáp lại, "Ta ở trong tiệm thuốc bên cạnh chờ ngươi."
Tắt máy, Diệp Thiếu Dương nhìn Vương Lương, suy nghĩ một hồi, lại có chuyện muốn hỏi liền nói "Còn có một vấn đề, Hồ Uy, hắn có phải pháp sư không, thực lực ra sao?"
Vương lương nhíu mày, nói: "Hắn là pháp sư, pháp lực rất mạnh, ngươi cũng biết, nơi này quỷ khí nồng đậm, thường xuyên xảy ra chuyện các cô hồn dã yêu tới đây tu luyên, hầu hết là bị ta và hai con quỷ kia đuổi đi, nhưng lâu lâu có con lợi hại, Hồ Uy sẽ tự mình ra tay, lần trước có con Quỷ Đầu tới đây, muốn chiếm nơi này để làm âm sào, tận mắt ta thấy Hồ Uy đánh nó trọng thương, rồi đuổi nó đi."
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, Quỷ Đầu khá lợi hại, mà tên Hồ Uy lại có thể đánh bại nó, mình đã quá coi thường hắn. Quan trọng nhất chính là hắn cũng chỉ là trai lơ, pháp lực đã mạnh như vậy, sau lưng hắn lại còn có Dưỡng Quỷ Sư, thì tên đó còn mạnh tói mức độ nào?
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, vốn định không nói nữa, đột nhiên hắn lại nghĩ đến một chuyênh, hỏi Vương Lương "Trong tầng hầm này còn có Huyết Thi Vẩy Cá, còn có Bạch Y Tà Linh kia, chúng với Hồ Uy có quan hệ như thế nào?"
"Ta biết Huyết Thi Vẩy Cá, đại khái là bị Hồ Uy đưa tới tầm một năm trước, nó vẫn luôn tu luyện ở đây, ta sợ nó, không muốn có chút dinh dáng gì tới nó cả, nó cũng không làm gì ta cả." Vương Lương trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, "Đại pháp sư, cậu đã đánh nhau với nó, mà nó cũng không dễ đối phó a, làm sao mà cậu lại trốn được nó vậy?"
Tiểu Mã ha ha cười, "Trốn? Tiểu Diệp Tử đã tiêu diệt nó sau một giây!"
Vương Lương như bị hóa đá, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiếu Dương trở nên phức tạp. "Đại pháp sư, ngươi...... Quá ghê gớm."
Diệp Thiếu Dương không để ý họ nịnh hót, hỏi "Bạch Y Tà Linh kia thì sao?"
"Cái gì mà Bạch Y Tà Linh? Tôi chưa bao giờ thấy qua, tôi không biết hắn a......"
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, nói "Như vậy đi, ta giao cho ngươi nhiệm vụ chính là...... Tiếp tục lưu tại này, làm nội ứng của ta, cố gắng quan sát động tĩnh của Hồ Uy, tương lai có thể có nhiệm vụ khác, yên tâm, sau khi nọi sự đã thành, ta đưa ngươi đi kí nhận công đức, nói cho phán quan biết."
Vương Lương gật gật đầu, muôn lần cảm tạ. "Đại pháp sư, có thể nói cho ta biết chút kế hoạch được không, ta sẽ chuẩn bị thật tốt."
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Trang Vũ Ninh một cái, nói "Trước mắt cũng không có kế hoạch gì, chủ yếu là bảo vệ nàng."
Chương 324 - Thiên Địa Tam Tài Trận
"Ở nhà của Vũ Vũ ta đã bố trí một trận pháp ' Thiên Địa Tam Tài Trận ', chờ Hồ Uy và mấy Tiểu Quỷ mò đến được, chỉ cần hắn tới, ta có thể phát hiện hành tung của hắn, việc còn lại ta chờ sư phụ tới."
Tiểu Mã cùng Trang Vũ Nịnh vừa nghe, đều ngơ ngác.
"Sư phụ cậu!" Tiểu Mã kêu lên, "Sư phụ cậu sẽ tới sao? Sao tôi lại không biết!"
"Nói cho cậu biết làm gì?" Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, hướng sang Vương Lương nói "Mấy ngày tiếp theo ta sẽ ở nhà bố trí mai phục cho tốt, sẽ không thể quay lại đây ngay, nếu bên này có bất cứ động tĩnh gì, đến lúc đó bao cho ta biết là được."
Nói xong hắn nhổ mấy cọng tóc cho Vương Lương, Vương Lương tiếp nhận kế hoạch, nhanh chóng đứng dậy nói: "Hãy ra khỏi đây đi Đại Pháp Sư, tôi sẽ mở cửa đưa cậu ra, đừng để lát nữa Hồ Uy trỏe về, thì mọi người gặp rắc rối to đấy."
"Sau khi ta rời khỏi, có lẽ Hồ Uy sẽ nghi ngờ quan hệ giữa chúng ta." Diệp Thiếu Dương liền vẽ một là Định Thi Phù, "Sau khi ta đi, ông hãy dán trên trán, làm bộ trúng chiêu, nói ngươi bị đánh bất ngờ không biết ai ra tay, bằng không chuyện không thành, ngươi cũng sẽ bị hoài nghi."
Vương Lương tiếp nhận lá linh phù, đưa bọn họ ra bằng cánh cửa sổ bên dưới lầu, Diệp Thiếu Dương dặn dò quỷ thi, thu Dây Câu Hồn lại, cho Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh ra trước, sau đó hắn cũng trèo lên, rồi nhảy ra bên ngoài.
Quỷ thi chờ bọn hắn rời đi, mắt hắn hiện lên một vẻ tà mị, ném Định Thi Phù xuống đất, dùng chân nghiền nát ra như phấn.
Ở lâu trong mật đạo, mùi quỷ khí nồng đậm đến nghẹt thở, ra đến bên ngoài, cảm giác không khí thật thoáng đãng.
Diệp Thiếu Dương hít sâu mấy cái, quay đầu sang bên Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh mở miệng, nói "Tốt nhất hiện tại đừng nên nói gì, đi tìm Tạ cảnh sát trước."
Hai người đành không nói gì, đi theo hắn vòng qua tiểu lầu, đi đến đường lớn, liếc mắt qua thì thấy Kỳ Thần và Tạ Vũ Tình đang đừng bên đường, ba người liền đi tới đó.
Tạ Vũ Tình thấy Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nhíu mày nói "Sao lại thành ra thế này?"
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, lúc này hắn mới thấy quần áo mình dính quá nhiều máu đen, nhún vai, "Có gì đâu, hậu quả của lúc thi pháp đó. Đúng rồi sao hai người lại đừng ở đây?"
"Sau khi mọi người xuống địa đạo không lâu, Hồ Uy đã trở lại, ta sợ hắn đi vào thì phát hiện ra các người, rồi lại to chuyện, cho nên chạy nhanh lại đây, tìm cớ đuổi hắn đi." Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, "Cảm tạ ta kiểu gì đây?"
"Như thế nào cũng được, lấy thân báo đáp cũng được." Diệp Thiếu Dương cười cười, đùa nàng một cái rồi lại nói tiếp, "Nói chuyện chính trước, người đi cùng Hồ Uy trông như thế nào?"
"Hắn là một Bạch Y Nhân." Kỳ Thần chen một câu, "Là một nam nhân, không nhìn ra tuổi tác, bộ dáng...... Thực sự ta nhìn mãi cũng không thể tả lại hình dáng của hắn, Tã đội truowngr có chụp một số ảnh, lấy ra để xem đi."
Tạ Vũ Tình lấy điện thoại ra, mở ảnh lên, vừa nhìn vào hình ảnh liền trợn tròn mắt, đứng ngây ngốc nhìn tấm ảnh.
Diệp Thiếu Dương đi lên nhìn vào thì thấy, trong ảnh chụp thấy hai người, bên trái là Hồ Uy, bên phải...... Chỉ là một người đội mũ trắng và một bộ áo bào trắng , thân thể chỉ có thể nhìn thấy rõ ở nửa trên không thấy nửa thân dưới, hắn bay lơ lửng trên không trung.
"Đây là thứ quái quỷ gì vậy!" Kỳ Thần kêu lên.
"Quả nhiên là hắn......" Diệp Thiếu Dương trầm ngâm.
"Camera bình thường, có thể thấy được quỷ hồn, nhưng đối với tà linh, cameras không thể chụp thấy thân dưới."
"Ngươi nói...... Nó là tà linh?" Trong mắt Tạ Vũ Tình xuất hiện một tia sợ hãi, đôi mày cau lại, một lát sau nói, "Ta nghĩ mãi mà không thể miêu tả hình dáng của hắn......Nghe ngươi nói trong ý tứ có phải, ngươi đã gặp qua nó sao?"
Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, nói "Đây không phải nơi thích hợp để bàn chuyện, trở về rồi nói."
Tạ Vũ Tình ở phía trước dẫn đường, đi vào đầu phố, tìm thấy xe cảnh sát đậu ven đường, mọi người lục tục lên xe, Tạ Vũ Tình lái xe, Diệp Thiếu Dương kêu nàng lái đến nhà Trang Vũ Nịnh, sau đó lại quay đầu lại , nhìn Kỳ Thần nói "Nhà cô ở đâu, để chúng ta đưa cô về nhà trước."
Kỳ Thần gãi đầu nói "Tưởng chúng ta cùng đi với nhau, bắt quỷ hàng yêu gì đó, sao lại về rồi ?."
Diệp Thiếu Dương không buồn bực nổi, cười cười nói, "Đêm nay không được, cô theo chúng tôi, rất nguy hiểm, hôm nào mà đi bắt quỷ, mang cô đi cùng cho cô xem đã mắt."
"Thôi được, anh hứa rồi nha, Thiếu Dương ca." Kỳ Thần rất hưng phấn đáp.
Kỳ Thần đưa địa chỉ, nhà cô cách đó không xa lắm, đi đến nơi rất nhanh, sao đó, Diệp Thiếu Dương đưa cho cô một chuỗi bùa hộ mệnh, Kỳ Thần cao hứng nhận lấy, xuống xe rồi rời đi.
"Cô ấy có gặp nguy hiểm không?" Tạ Vũ Tình nhìn bóng dáng Kỳ Thần , nói, "Ý ta là, bọn Hồ Uy, chúng không có cách đối phó ngươi, nhưng chúng có làm hại người xung quanh cậu không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói "Ít có khả năng này, pháp sư tu tà, trừ phi quá cần thiết, bình thường sẽ không lạm sát kẻ vô tội, ít nhất chúng phải tạo đường lui cho chính mình."
"Đường lui gì?"
"Pháp sư một khi tu tà, sẽ làm trái với Thiên đạo, sau khi chết nếu đi vào âm ty, chắc chắn sẽ bị phạt nặng, cho nên sau khi họ chết, bình thường họ sẽ lưu lại nhân gian, tiếp tục tu tà, người ta kêu loại này là Tử Linh Pháp Sư, dù là trong giới pháp thật hay âm ty, bọn họ đều sẽ bị truy nã, vạn nhất bị bắt được, sẽ luận tội trạng nặng cho những kẻ này.
Cho nên, bình thường là đi tu luyện hay quá lắm là đi trả thù lung tung, cơ bản họ sẽ không lạm sát kẻ vô tội, bởi vì trong số chúng ai cũng nghĩ nếu một ngày mà bị bắt đi âm ty, không nên đi giết người, vì đó là hành động tự gia tăng tội trạng của chính mình."
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, "Hiểu rồi."
Lái xe qua chợ đêm, Diệp Thiếu Dương kêu Tiểu Mã xuống xe, mua một ít đồ nướng BBQ và thức ăn nhanh, sau đó lái xe một mạch tới nhà Trang Vũ Ninh.
Tiến vào phòng khách, Trang Vũ Ninh nằm liệt trên sô pha, xin lỗi nói "Tôi hiện tại không có sức nữa, tinh thần cũng...... Không tốt lắm, đợi tôi nghỉ một tí, tôi sẽ đi pha trà cho mọi người."
Diệp Thiếu Dương xua tay, "Không cần đây, để tự chúng tôi làm, Tiểu Mã, mang nước tới đi."
Tiểu Mã vừa đi vừa tu nước ừng ực, một bên lại càu nhàu "Sao cậu không tự đi lấy lấy?"
Tiểu Mã rót mấy chén nước ấm, cho mỗi người một ly. Trang Vũ Nịnh dựa trên sô pha, uống nước ấm, thở hổn hển, lẩm bẩm nói "Mấy chuyện ngày hôm nay...... Thật làm tôi sợ muốn chết, sớm biết tôi đã không đi rồi, giờ tôi còn rất sợ hãi, chắc chắn tối nay sẽ gặp ác mộng."
Diệp Thiếu Dương hướng nàng cười cười, "Để ta dạy cho cô một phép gọi là Tĩnh Tâm Chú, niệm một lần là đi ngủ, cam đoan không gặp ác mộng."
Tạ Vũ Tình ghét xem cái bộ dạng hắn lúc này, trừng hắn một cái nói "Đợi tí nữa về phòng ngủ mà từ từ dạy, hãy nói chuyện chính trước, nói các người hôm nay phải trải qua những gì."
Diệp Thiếu Dương vừa ăn đồ nướng, vừa đem mọi chuyện kể qua một lần, rồi kêu Tiểu Mã cho cô xem mấy tấm ảnh chụp trong ngày.
Tạ Vũ Tình xem xong, giật mình không thôi, "Trộm cắp thi thể là phạm pháp, chuyện này, ta có thẻ bắt hắn mà tra hỏi, Tiểu Mã gửi mấy tấm ảnh đó cho tôi."
Diệp Thiếu Dương nói "Không thể bắt hắn được, ít nhất là hiện tại không nên bắt hắn, nếu không việc đó chỉ làm hỏng kế hoạch của ta, hãy lưu trữ lại mấy tấm ảnh này, tương lai nếu ta yêu cầu cảnh sát các cô hợp tác điều tra, hãy đưa bằng chứng này cho cục cảnh sát cao cấp xem."
Chương 325 - Ý nghĩ xấu
Tạ Vũ Tình nhún vai, biểu thị nghe theo sự sắp xếp của hắn.
"Tiểu Diệp Tử, chừng nào thì cậu báo cho sư phụ cậu tới? Còn nữa, cậu còn bảo ở nhà đợi với bố trí thiên tài trận gì cơ mà, lúc nào bố đấy. Mấy chuyện này tôi không biết đâu?"
Tiểu Mã nhịn đến bây giờ, cuối cùng đem tất cả những vấn đề chưa rõ ra hỏi.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, lấy trong thắt lưng ra một lá linh phù, gấp thành hình con hạc giấy, dùng bút chu sa điểm hai con mắt, thổi một hơi vào, con hạc giấy mở cánh, bay ra khỏi cửa sổ đang mở.
Trang Vũ Ninh lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, kinh ngạc tới mức cằm gần chạm đất.
"Thiếu Dương ca, đây là pháp thuật gì, nó bay ra ngoài làm gì?"
"Nó bay đến nóc nhà canh chừng cho chúng ta, chút tài lẻ mà thôi. Linh lực của nó có thể duy trì khoảng một giờ. Có nó thì cho dù là quỷ khấu đến đây, tôi cũng có thể biết được."
Diệp Thiếu Dương thở một hơi, nói: "Hiện tại thì đã tuyệt đối an toàn. Nói với các cậu thật nhé, tất cả những chuyện kia đều do tôi bịa ra đấy. Tôi còn không biết sư phụ tôi có ở trên núi hay không thì đi đâu tìm lão nhân gia đây? Cũng không có Thiên Địa Tam Tài trận đâu, hết thảy đều là dùng để lừa gạt Quỷ Thi kia thôi!
Nói xong, khóe miệng Diệp Thiếu Dương nhếch lên cười đắc ý, nhìn về phía ba người.
Quả nhiên, ba người nghe hắn nói xong như hóa đá tại chỗ.
Mất cả buổi Trang Vũ Ninh mới phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói: "Không phải anh đã thu phục lão rồi à, vì sao còn lừa lão như vậy?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cười nói: "Quỷ Hồn một khi đã bắt đầu tu tà chẳng khác nào bước lên thang gãy, chẳng thể quay trở lại. Bất kể là chủ động hay bị động đi chăng nữa, huống hồ cũng không phải lão vừa phát hiện ra sự thật. Nếu lão đã quyết định tu tà thì chỉ vì mấy lời của tôi mà thay đổi được sao? Cô cảm thấy khoảng bao nhiêu phần trăm xảy ra?"
"Cái này. . ." Tiểu Mã nói: "Chẳng lẽ không có ngoại lệ sao?"
"Có, nhưng tôi vừa định dùng linh phù dán lên trán thì lão đã nhìn tôi với ánh mắt tàn độc, lão có lẽ sợ Hồ Uy trách phạt nên nói mấy lời vớ vẩn với tôi, nhưng ánh mắt vẫn không thể lừa được tôi đâu. Cho nên lúc ấy tôi đã biết rõ bản tính của lão đã trở nên tàn bạo, tu tà đã thay đổi bản tính của lão, cho nên từ lúc bắt đầu nói chuyện, tôi đã không tin tưởng lão rồi."
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã với ánh mắt oán hận: "Vốn kế hoạch của tôi là chỉ lén lút đi điều tra không để Hồ Uy phát hiện ra chúng ta. Có bất cứ manh mối gì thì tới khi về có thể phân tích, tương lai còn có thêm cơ hội. Kết quả cậu lại làm rất tốt, hủy hết tất cả kế hoạch vì 1 quả rắm, hay lắm. . . Cũng may đại ca đây thông minh, nghĩ ra quả diệu kế này. Tôi nói cho lão biết gần đây sẽ không có hành động, đang đợi sư phụ tôi đến là muốn mê hoặc bọn hắn rằng tôi không có hành động gì. Còn Thiên Địa Tam Tài trận cũng là vì khiến bọn hắn cho rằng tại đây đã có mai phục, không dám tới. Như vậy có thể bảo đảm an toàn của Vũ Vũ, tôi mới yên tâm đi điều tra được."
Ba người Tiểu Mã nghe xong, trầm ngâm.
Tạ Vũ Tình gật đầu nói: "Buổi tối hôm nay bị Tiểu Mã quậy thành thế này, nếu như ngày mai ngươi còn tìm tới Mã Thừa rất dễ khiến bọn hắn hoài nghi. Cứ coi như là âm mưu của ngươi khiến bọn chúng tưởng rằng ngươi đang chờ sư phụ ngươi tới, đối với Mã Thừa không có hoài nghi gì, nhưng. . . bọn chúng sẽ tin lời ngươi sao?"
"Tôi cảm thấy được, dù sao đây cũng là tôi chợt nghĩ ra mới nói mấy lời lừa chúng tôi, không có động cơ gì cả, chỉ là. . ."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói tiếp: "Tôi lo lắng nhất chính là Bạch Sắc Tà Linh kia, thủ đoạn công kích của nó rất quái dị, ngay cả tôi cũng nhìn không ra chiêu của nó. Nó mới chính là đối thủ lợi hại, còn đáng quan tâm hơn Hồ Uy kia."
Tiểu Mã nghe hắn nói như vậy, thuận miệng nói: "Cái bóng trắng kia không phải là bị cậu đánh nát ư, cho dù phải chạy trốn thì cũng chứng tỏ nó không phải là đối thủ của cậu."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cái bóng trắng kia chỉ là phân thân của nó thôi, sợ là không tới 1/10 tu vi thật của nó, nhưng thực lực lại vượt xa lệ quỷ bình thường. Bản thể của nó. . . tôi rất khó tưởng tượng lợi hại tới đâu."
Mấy người Tạ Vũ Tình quay ra nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương phân tích, nói: "Bây giờ có thể xác định đối thủ ít nhất có ba, Hồ Uy, Bạch Sắc Tà Linh, còn có dưỡng quỷ sư sau lưng Hồ Uy. Ba kẻ này Hồ Uy là yếu nhất cũng có thể đánh thắng được quỷ thủ, Dưỡng quỷ sư kia càng không cần phải nói, khẳng định lợi hại hơn hắn. . ."
Hắn còn chưa dứt lời, Tiểu Mã đã giật mình kêu lên: "WTF? Cậu muốn 1 vs 3 à, nếu không thì cậu cũng phải tìm ai tới giúp chứ, hay gọi cả sư phụ cậu giúp xem?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Có thể tìm lão nhân gia tới hỗ trợ thì tôi đã tìm rồi, quy tắc của Mao Sơn là một người hạ sơn thì một người thủ sơn, tôi đã xuống núi, thì lão nhân gia không thể xuống, chỉ có thể ở trên núi thủ sơn."
"Thế này thì. . . không tìm người khác được hả?"
"Có thì pháp lực cũng không đủ, đến rồi cũng không giúp được gì, lại càng mạo hiểm hơn. Cho nên đến giờ tôi cũng không muốn Quách sư huynh tham dự, chính là không muốn sư huynh bị cuốn vào."
Mọi người vừa lấy đồ nướng ăn lại vừa thương lượng, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã quay về kí túc xá, tương đương ra khỏi tầm mắt của đối phương. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mình không thể quan tâm thì đã có hắn, hơn nữa tương lai nếu có việc gì cần hắn làm thì kẻ khác rất khó biết.
Tiểu Mã không có ý kiến, lập tức thu dọn đồ đạc
Tạ Vũ Tình nhìn Trang Vũ Ninh, lại nhìn Diệp Thiếu Dương một chút, nói: "Ý của ngươi là chỉ hai người ở lại đây?"
"Tôi phải bảo vệ cô ấy, đương nhiên không thể đi." Diệp Thiếu Dương nói.
Tạ Vũ Tình gặm hết một cái đùi gà nướng, đứng lên nói, "Không có việc gì thì ta đi,tên vô lại, ngươi tiễn ta đi."
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ, nàng hôm nay sao lại chủ động muốn mình tiễn?
Trang Vũ Ninh vốn cũng muốn tiễn nàng nhưng nhìn Diệp Thiếu Dương, nghĩ tới gì đó bèn thay đổi chủ ý. Cô nói với Tạ Vũ Tình vài câu cảm tạ, tiễn nàng ta cùng Diệp Thiếu Dương tới cửa.
Ra khỏi biệt thự, hai người sóng vai đi đến vị trí đỗ xe, Tạ Vũ Tình vừa muốn mở lời, Tiểu Mã đột nhiên mang theo vali hành lý đi ra, hô lên với Tạ Vũ Tình: "May quá, có xe Vũ Tình tỷ đây rồi. Tôi đi nhờ về trường được không?"
Tạ Vũ Tình lạnh lùng nói: "Ngươi đi trước đi."
"Tôi đi cùng hai người. . ." Tiểu Mã còn chưa dứt lời đã thấy ánh mắt hình viên đạn của Tạ Vũ Tình, lập tức hiểu ra. Cậu cười hắc hắc, khoát tay: "Tôi đi trước, hai người từ từ trò chuyện, từ từ trò chuyện. . . Trò chuyện cả đêm cũng được. . ."
Nhìn thân ảnh Tiểu Mã rời đi, Diệp Thiếu Dương hiểu ra. Hẳn là Tạ Vũ Tình thật sự có chuyện gì đó muốn nói với tự mình? Trang Vũ Ninh thì còn hiểu được chứ Tiểu Mã có thể coi là người một nhà, vì sao không cho cậu ta đi cùng?
"Ngươi ở đây. . . tốt nhất nên cẩn thận một chút." Cuối cùng Tạ Vũ Tình cũng nói.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: "Yên tâm đi."
"Ý ta không phải như vậy, ta bảo ngươi phải coi chừng Trang Vũ Ninh. Để ta nói cho ngươi biết là ngươi đang dùng thân phận một bảo vệ, đừng có ý nghĩ xấu đối với người ta."
"Ý nghĩ xấu?" Diệp Thiếu Dương cảm thấy óc mình chuyển thành bã đậu: "Tôi ở cùng với cô lâu như vậy, đã có ý nghĩ xấu gì với cô chưa?"
Máu loãng chảy càng ngày càng nhiều, đã theo tới vòng gạo nếp kia, thấm vào bên trong.
Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cách đó không xa, la lớn "Sao bảo có cách cơ mà, cậu đứng như trời chồng thế làm gì!"
Vừa dứt lời, đột nhiên "Rầm" một tiếng, bên cạnh vũng máu xuất hiện một đôi tay, nắm lấy tóc Tiểu Mã, túm đi theo chiều vũng máu.
"Choang!"
Dây Câu Hồn bay tới, mũi nhòn của dây đánh vào hai cánh tay, hai cánh tay dập náy. Tiểu Mã xoa xoa đầu, khinh hãi định chạy về "Vòng bảo vệ", ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Ta chờ nãy giờ lài vì thứ này," Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, từ trong vũng máu lại có đôi tay khác bay đến, lại ý đồ bắt Tiểu Mã, lại bị Diệp Thiếu Dương vung roi tới, hỏi Tiểu Mã "Có mang theo chu sa thương không?"
Tiểu Mã sửng sốt, gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương ném Tảo Mộc Kiếm cho hắn nói, "Lấy ra đi, xa dùng thương, gần dùng kiếm."
Tiểu Mã nghe lời, cả kinh nói: "Có cậu là đủ, lấy mấy thứ này làm gì?"
"Bắt yêu quái đi, tôi đối phó với huyết thi, vừa nãy tôi đã làm mẫu, giờ lại có tay quỷ chui ra, cậu cứ chém đi là xong." Nói xong, cũng mặc kệ Tiểu Mã, xoay người bước ra khỏi vòng gạo nếp, đem một đống Ngự Thủy Phù ném vào trong vũng máu.
Lá Ngự Thủy Phù phát huy tác dụng, chữ chu sa trên bùa phát ra kim quang, Diệp Thiếu Dương một chân bước đến, niệm một lần chú ngữ, chân đạp vào linh phù, đạp nước mà đi.
Huyết thi thấy hắn đến gần, ngừng vặn vẹo thân hình, cổ họng nó phát ra âm thanh kì quái, đôi tay không ngừng đánh vào vũng máu trước mặt.
Rõ ràng trên mặt đất chỉ có một tầng máu loãng, lúc này lại có mùi nước biển, sóng gió bắt đầu cuộn lên, lao ầm ầm đến phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ấn một cái lên miếng ngọc ở chuôi kiếm, một đạo ánh sáng tím xẹt qua, trảm vào sóng dữ, từ phía giữa lướt qua một cái.
Vô số đôi tay, từ trong vũng máu vươn tới, ý đồ nắm hay chân của Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương một tay cầm kiếm, tay kia lấy ra vô số đồng tiền, đánh qua đánh lại, không ngừng có những cánh tay bị đánh nát, hắn lao đến trước mặt Huyết Thi Vẩy Cá, giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém xuống.
Huyết Thi Vẩy Cá không lùi, hai tay chấn động, một người to lớn, từ trong hai vũng máu nhảy lên, mang theo khí tức mạnh mẽ của tà linh, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười nhạt, cắt ngón giữa, điểm vào chuôi kiếm, ánh sáng tím mạnh mẽ phóng ra, xuyên qua người máu to lớn kia, nhằm vào đầu Huyết thi mà trảm xuống.
Nhưng vào lúc này, ở bên ngoài, Bạch Y Nhân tự nhiên kêu to một tiếng, cả người run lên, một đạo bạch quang, từ trên người hắn bay ra, chui vào giữa tiệm thuốc. Sau đó, một luồng hư ảnh màu trắng bay ra, đột nhiên xác của Huyết Thi Vẩy Cá đứng dậy, giơ cao tay lên, đỡ lấy đạo kiếm quang cảu Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, chăm chú nhìn lại, trước mặt hắn là một đạo hư ảnh của bạch nhân, nói là người, không bằng nói là một đạo hư ảnh mặc một áo bào trắng, bên trong là vô số khí hơi mà trắng, hai con mắt lớn dần, từ trong những làn khí trắng phát ra ánh sáng màu xanh lam. Xuống chút nữa, thân thể hắn trong suốt, chỉ thấy một tấm áo bào trên người, nhìn không tới hai chân.
Trên người nó, những làm khí tức tà linh nồng đậm.
"Ngu xuẩn, còn không chạy!" Bóng trắng phát ra hiệu lệnh, Huyết Thi Vẩy Cá quay đầu, bò lên trên trần nhà, hướng về thang lầu để bỏ chạy.
Tà linh màu trắng dùng hai tay đỡ lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng giọng nói khinh miệt đáp "Diệp thiên sư, bất quá phải như vậy sao, lần sau vậy."
"Tới đây rồi, đừng có chạy. Diệp Thiếu Dương đột nhiên buông chuôi kiếm ra, rút ra Đinh Diệt Linh, cầm lấy, đâm vào bạch hư ảnh, niệm tru tà lệnh, một bên lại tấn công, mỗi lần tấn công, thân thể tà linh màu trắng lại tạo ra các khe hỏe.
Diệp Thiếu Dương một bên thi pháp, một bên hô to "Ngăn cản Huyết Thi chạy trốn!"
Tiểu Mã sửng sốt, biết hắn ra lệnh cho mình, quay đầu nhìn lại, con Huyết Thi đã chạy đến của thang lầu, đang định bò về phía trước, trong tình thế cấp bách, đột nhiên nhớ tới lúc trước, hắn cắp lấy Thương Chu Sa, lập tức đứng lên, một thương đánh vào Huyết Thi Vẩy Cá, vào giữa lưng nó, thân thể nó lung lay một chút, tốc độ chậm lại.
Một thương trúng đích, tạo động lức cho Tiểu Mã, hắn lại bồi thêm vài thương nữa.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương đã dùng đinh diệt linh phân giải thân thể của bạch tà linh, chỉ còn lại một cái đầu, bạch tà linh gầm lên một tiếng, một bàn tay nắm lấy vành nón màu trắng, lôi về phía sau, xuất hiện một khuôn mặt của một nữ nhân, cười khanh khách, đôi tay kéo miệng, dùng sức xé rách về hai bên.
Bên trong máu tươi phun trào, miệng bị xé lớn như rỏ bóng rổ, bên trong là đống tạp nham hỗn độn, một đống tà khí cường đại phun trào ra, bay ra từ từ, rồi lại co rút thành vòng, từng vòng tà khí, hội tụ thành một trận lốc xoáy, theo thân thể hắn không nhừng vặn vẹo, sức hút của lốc xoáy ngày càng mạnh mẽ, Diệp Thiếu Dương không đề phòng, đầu bị hút vào.
Tai hắn nghe thấy một loạt tiếng quỷ khóc, nhắm thẳng đến ý thức hắn.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, vội vàng cắn chót lưỡi, niệm Phá Huyết Chú, phum máu ra ngoài, đồng thời lúc máu còn lại đọng trên tay hắn liền kết ấn, từ hai sườn đánh vào đầu của tà linh.
Một tiếng kêu rên, thân thể của tà linh chậm lại, lốc xoáy tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương vội vàng đem đầu rút ra, phun lên mặt tà linh một đống máu đầu lưỡi, lấy ra bút chu sa, vé lên trên mặt tà linh một chữ "Hào", niệm xong chú ngữ, thét lên một tiếng "Phá!"
Chữ "Hào" này lập tức phát ra ánh sáng , biến thành một lưỡi dao sắc bén, từ giữa đầu tà linh chém xuống, hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Phía sau truyền đến ba tiếng kêu to, Tiểu Mã vội vã nói "Tiểu Diệp Tử mau tới, mau lên khi tôi bắn đạn chu sa."
Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn lại, Huyết thi vẩy cá kia bị đạn chu sa bắn cho nằm sấp xuống máu loang lổ, tứ chi chấm đất, bò chậm rãi lên phía cầu thang.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một số tiền Ngũ Đế, lăng không tới thân thể cảu Huyết Thi, đánh từ trên cầu thang xuống, một bước dài nhảy đến, không chờ Huyết Thi Vẩy Cá đứng dậy, lăn một vòng tránh né, Diệp Thiếu Dương cưỡi trên lưng nó, dùng Dây Câu Hồn cuốn lấy cổ nó, dùng sức kéo về phía sau, tay kia dùng Đinh Diệt Linh, thét to một tiếng "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!"
Hắn dùng Đinh Diệt Linh nhắm đỉnh đầu con Huyết Thi Vẩy Cá, cắm xuống thật mạnh.
Máu huyết điên cuồng phun ra, con Huyết Thi hấp hỗi giãy giạu đành đạch, cổ họng nó phtas ra thanh âm cộc cộc, phum ra một ngụm thi khí, thân thể từ từ mềm ra.
Bên ngoài, trên đường cái, Bạch y nhân sắc mặt khó coi thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nói "Một tên nô tài đã bỏ mạng!"
Chương 322 - Sự Tình Của Quỷ Thi
Hồ Uy vẫn luôn bên cạnh Bạch Y Nhân, hắn vẫn chưa nhận thấy điều gì, lúc này nghe Bạch Y Nhân nói vậy, trong lòng khiếp sợ, nói "Liên Công Tử đưa hồn phách cũng không cứu được nó? Thiên sư kia...... Lợi hại lắm sao?"
Bạch Y Nhân khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói "Tên này khó đối phó, chờ ở quán ta sẽ đi giải quyết hắn."
Hồ Uy âm thầm hít một hơi, chắp tay nói "Nhờ công tử vậy."
Bạch y nhân khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, nhàn nhạt nói "Sau Đạo Phong, lâu nay ta chưa gặp đối thủ xứng tầm, ta thích." Nói xong hắn không để ý tới Hồ Uy, chậm rãi đi về phía trước, thân ảnh hắn ngày càng mờ nhạt.
Hồ Uy nhìn bóng dáng Bạch Y Nhân, trong lòng có vẻ được an ủi, thiên sư kia, lại lợi hại hơn cả Bạch công tử sao? Hắn chính là...... Từ nơi đó tới sao.
Thay nhau chiến đấu, pháp lực của Diệp Thiếu Dương cũng không hao tổn nhiều, đi vòng quanh tầng hầm một lần, không còn thứ gì đáng chú ý, vì thế Tiểu Mã chụp ảnh rồi, trở lại phòng chứa tạp vật trong hiệu thuốc, lấy miếng linh phù dán trên miệng quỷ ra, dù sao cũng đã động thủ, tuy vậy bắt được cũng hay, có lẽ ít nhiều cũng tra hỏi được vài điều.
Quỷ thi từ từ tỉnh lại, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn đến Diệp Thiếu Dương, sửng sốt một chút, "Các ngươi......"
Diệp Thiếu Dương nói "Ta biết ngươi là quỷ thi."
Quỷ thi ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia hung tàn, lạnh lùng nói "Ngươi là pháp sư? Dám đến đây, mi có biết đây là đâu không?"
Diệp Thiếu Dương nhận thấy được một tia quỷ khí từ thân thể hắn phát ra, nhanh cóng ấn lên vai hắn, phóng ra cương khí, phong bế hoàn toàn bảy quỷ huyệt trên người hắn, nhẹ nhàng vỗ bờ vai của hắn, nói "Đừng cố chống cự, ta biết tu vi ngươi không yếu, có vẻ còn cao hơn lệ quỷ, nhưng ta chưa định tiêu diệt ngươi, vì có chút lí do."
Quỷ thi nghe xong mười phần ngơ ngẩn, mở to đôi mắt vẩn đục, ngốc ngốc nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nghiêm túc nói "Ngươi không tin có thể thử động thủ, nhưng ta khuyên ngươi đùng nên phí công, ta đã ra tay không có lưu tình đâu. Nghiêm túc khuyên ngươi đấy."
Quỷ thi ngây ngốc vài giây, chẫm rãi thu hồi quỷ khí, thay đổi bộ dạng, nói "Đại pháp sư lưu tình a."
Còn biết thức thời, Diệp Thiếu Dương đạm đạm cười, "Nói mau, sao ngươi lại trở thành quỷ thi."
Quỷ thi cũng không khóc, nhưng đây mới là vấn đề, quỷ thi bất ngờ bộc lộ cảm xúc thương cảm, thở dài thật mạnh, "Nghĩ sao rồi, nghĩ sai hết rồi."
"Ta vốn là thầy thuốc, ban đầu trên phố này mở một phòng khám, nuôi và chữa người bệnh, bản thân xây nhiều phòng ở, nhưng bị giết, sau đó làm ăn sa sút, đại khái là...... 5 năm trước đi, Hồ tiên sinh bỏ tiền mua khu này, dựng nhà lầu, mở tiệm thuốc, tìm đến ta, ra điều kiện thực hậu hĩnh, đóng phòng khám, tới đây làm trong quầy bán thuốc.
Hiện tại kinh tế đình trệ, phòng khám kia làm ăn không tốt, phải đóng cửa, vì vậy ta cho người khác thuê cửa hàng, đến nơi đây đảm đương chưởng quầy. Nơi vày vị trí không tốt, trong tiệm thuốc cũng không có gì đặc biệt, một ngày không quá mười người khách, tiền thuê còn không bù nổi, ta thấy cũng buồn bực, nhưng Hồ tiên sinh lại luôn phát lương đúng hạn nên ta sống cũng tự tại."
Nói đến đây, quỷ thi lại thở dài, nhìn Diệp Thiếu Dương nói "Chuyện đến đây, đại pháp sư cậu nhất định cũng biết, ta mỗi ngày ở đây, bị quỷ khí tiêm nhiễm, đã chết ở đây hơn một năm, nhưng mong đại pháp sư minh giám, lúc ấy ta căn bản không biết mình đã chết, mỗi ngày đi làm tan tầm, ta phát hiện tim và mạch của mình không đập, lúc đó ta còn tưởng mình sinh bệnh, ta đến bệnh viện kiểm tra, kết quả suýt hù chết bác sĩ.
Họ nhốt ta lại bệnh viện, mỗi ngày cho người đến kiểm tra, ta cứ bị bọn họ nghiên cứu thân thể, thực sự chán chết, tính đi nhảy lầu, kết quả ta nhảy lầu lúc sau...... Cả người xương cốt đứt gãy, nhưng ta lại không sao, đau một chú cũng không có......"
Tiểu Mã nghe đến đó, cùng Trang Vũ Nịnh nhìn nhau, Tiểu Mã theo bản tay đưa tay sờ ngực, Trang Vũ Nịnh đè đè mạch đập.
"Hồ tiên sinh lúc này tìm thấy ta, hắn nói cho ta chân tướng sự việc, vì thế ta mới biết, ta đã chết được mấy tháng, hơn nữa lại còn tu tà, thành quỷ thi......
Hồ tiên sinh nói cho ta biết, chỉ cần tiếp tục ra mặt xử án, chỉ cần hắn thấy mặt ta, ta vẫn có thể hut quỷ khí, ta lúc ấy vẫn luyến tiếc bạn già cùng con cháu, cho nên bị ám ảnh, nghe hắn nói xong......"
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói "Ta đoán không sai mà, ngươi vẫn là do hút quỷ khí mà tu luyện, đã nghiện, bỏ đi thì tiếc."
Quỷ thi vẻ mặt xấu hổ, nói "Đúng vậy, cái loại cảm giác này...... Thật sự rất thoải mái, giống như đói bụng là ăn cơm."
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, "Chuyện này ta không trách ngươi, mà tên Hồ Uy, hắn dụ ngươi ra toàn án xét xử, trong cơ thể lại hấp thu nhiều quỷ khí, sau khi tử vong, trực tiếp trở thành quỷ thi, sau đó bằng cách nào đó hấp thu quỷ khí, tiến hành tu luyện bị động, hình thành nên thói quen, giống như bị trúng độc, như vậy là không tốt, huống chi ngươi có vợ con, tâm phát tà thì làm thế nào."
Quỷ thi thở dài "Đúng vậy, ta cũng hận Hồ Uy biến ta ra nông nỗi này, nhưng do tự ta không rời đi chứ, không còn cách nào khác a."
Tiểu Mã nghe thế, cắm một câu "Chẳng phải ngươi nói có vợ con sao, vậy lưu lại đây mãi làm gì?"
"Tuy bề ngoài ta và người không giống nhay, nhưng vốn chột dạ, sợ người nhà phát hiện, cho nên ta kiếm cớ trú lại tại đây, mỗi tuần về nhà một hai ngày, ngắm nhìn con cháu, như vậy là thỏa mãn lắm rồi."
Nói xong, quỷ thi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương, "Nói ra đại pháp sư không tin, bở vì ta không trải qua thời điểm tử vong, duyên cớ lại trở thành quỷ khi luôn, cho nên những kí ức, tư duy vẫn còn, ta cố gắng duy trì các thói quen hàng ngày như ăn, ngủ, chính là đem mình đi lừa dối người, chính mình còn thấy không phải.
Ai, bất quá khi nằm trên giường ta cũng nghĩ, sống như này người không ra người quỷ không ra quỷ, còn ra cái thể thống gì, sau đó lại tính sống thêm trăm năm, mà đến lúc ấy thấy con cháu từng người chết đi, nỗi đau càng thêm thống khổ.
Ta có nghĩ xuất hồn khỏi xác, đi âm ty đưa tin, nhưng nhưng lại sợ phán quan trách phạt ta lưu lại nhân gian quá lâu, cho nên lại thôi......"
Diệp Thiếu Dương thấy thời cơ chín mùi, nhìn hắn nói "Chuyện của ngươi xem ra có thể tha thứ được, ta đưa ngươi đi âm ty xem sao, vẽ cho ngươi một linh phù, phán quan sẽ không làm khó ngươi, cứ đi theo luân hồi, thế nào?"
Quỷ thi vừa nghe, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, "Thật vậy chăng, ta đồng ý, ta rất đồng ý, ta không nghĩ ta trong thân quái vật lại có thể......" Nói xong liền bái tạ Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười một chút.
Chương 323 - Quỷ Thi Phản Bội
Diệp Thiếu Dương đỡ lấy quỷ thi, nói "Giúp ngươi không phải không được, nhưng ngươi biết thân xác sau khi chết, dù vẫn là chính mình hay tu tà, cho nên chớ vội nói nhiều, ngươi có thể giúp ta một chuyện được không, ta tính vậy thì ngươi sẽ tích được một số lớn công đức, đến lúc luận công tội thì dễ nói chuyện với phán quan hơn."
Quỷ thi gật đầu như điên. "Mặc cho pháp sư giao phó, ta trở thành như này, chẳng có gì phải sợ."
Diệp Thiếu Dương vừa lòng cười cười, "Không biết phải xưng hô với ngươi như thế nào?"
"Vương Lương. Bá Vương Lương, Thiện Lương Lương."
"Tên rất hay, Vương lão tiên sinh, ông hãy nghe cho kĩ, mục đích của ta làm tạo một mà kịch để tóm gọn bọn Hồ Uy và quỷ sư kia, mấy chuyện này rất thần bí, cái gì ta cũng không rõ, nếu có biết, hãy nói cho ta nghe."
Vương Lương gật gật đầu, "Thực ra ta phụ trách tô điểm, và trông coi nơi này, chuyện ta biết cũng không nhiều, ta chỉ biết là, Hồ Uy nhận tiểu quỷ mang đi phân phối, tầng hầm ngầm này, là nơi gia công Cổ Mạn Đồng, hắn hay ở dưới với một người sống, ta cũng chưa đi xuống quá sâu, ta chỉ biết là có một con búp bê Tây Dương, trấn thủ ở đây, đại pháp sư, ngươi nhất định phải cẩn thận?"
Diệp Thiếu Dương nói "Nó đã bị ta giết."
Vương Lương sửng sốt một chút, cười khổ nói "Tu vi của nó còn cao hơn ta, lại bị đại pháp sư nhẹ nhàng tiêu diêt, may mắn ta thức thời, bằng không lúc này đã hồn phi phách tán."
"Ta xem qua bên dưới, dưới kia là nơi chế tạo Cổ Mạn Đồng, cách nuôi cấy Cổ Mạn đồng, nó sẽ như thế nào?"
"Cách nuôi cấy Cổ Mạn Đồng không khó, không cần trình tự quá, cứ điêu khắc ra là được, các gian phòng ở lầu hai, đều là trống không, chỉ có thể đưa tiểu quỷ vào trong đó."
Diệp Thiếu Dương nói "Đúng vậy, những con tiểu quỷ đâu, được lấy ở chỗ nào?"
Vương Lương nói "Cái này ta thật sự không biết, Hồ Uy không cho ta biết, hắn hay ở bên ngoài, với lại ở đây một con tiểu quỷ cũng không có. Sau khi làm xong Cổ Mạn Đồng, hắn đem ra ngoài, một hai ngày sau lại đưa vào trở lại, khi đó Cổ Mạn Đồng đã phong ấn tiểu quỷ, tám phần là ở ngoài hắn đã làm một số việc để cấy tiểu quỷ vào trong."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, chuyện này, một quỷ thi bảo vệ không biết cũng là bình thường, bất quá lời hắn nói, cộng với sự suy đoán của mình thì cũng sáng tỏ phần nào , hắn suy nghĩ nói "Ngươi đã gặp ai được Hồ Uy đưa vào đây chưa?"
"Không có ai cả, trước nay chưa có ai qua. Trừ khách mua Cổ Mạn Đồng, Hồ Uy không mang bất cứ ai đến nơi này, trên lầu cao nhất, hắn chuyên môn tiếp khách quý. Đại pháp sư, thực sự ta chỉ biết có vậy, Hồ Uy không nói gì cho ta cả, cũng không cho ta tham gia chế tác Cổ Mạn Đồng, cho nên mấy chuyện khác nữa ta thực sự không hề hay biết."
Diệp Thiếu Dương nói "Ta hiểu rồi. Tuy nhiên còn có hai vấn đề, thứ nhất, hắn bán Cổ Mạn Đồng, bình quân một tháng có thể bán ra mấy cái kiểu nuôi sống, mấy cái kiểu nuôi bằng máu?"
Vương Lương suy nghĩ, nói "Nuôi bình thường thì bán được khá hơn, mấy con nuôi bằng máu khó chế tạo, bán ra cũng ít, chỉ có thể làm và một cái thôi."
Trang Vũ Ninh nãy giờ nghỉ ở đây, đi theo nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đây, nhịn không được hỏi một câu: "Thạch Thành có mấy lắm kẻ có tiền như vậy, tiểu quỷ mỗi nhà có một con là được, lại không bị tiêu hao linh lực, hắn bán trong nhiều năm, lấy đâu ra nguồn tiêu thụ lớn như vậy?"
Vương Lương cười cười, tuy rằng quỷ khí đã thấm vào người hắn, thân thể tuy có mềm mại hơn quỷ thi, nhưng dù sao cũng là xác, thần kinh héo rút, nụ cười thật hiếm thấy, so với khóc còn khó coi hơn.
Diệp Thiếu Dương vốn định nhắc nhở hắn đừng cười, sợ nói ra hắn tự ti, đành thôi.
"Vị tiểu thư này chắc cũng biết, những người tới mua Cổ Mạn Đồng, đều là kẻ có tiền, và sau đó tự nuôi dưỡng, sau đó giới thiệu nhau, mỗi người mua một con, tuy bán không được nhiều, nhưng vẫn luôn có người mua."
Tiểu Mã lắc lắc đầu, thở dài "Loại vật quỷ quái này, với hắn là đồ tốt, có thể bán ra ngoài tỉnh, lại bán mấy năm nữa chẳng nhẽ lại không bán ra nước khác, rồi bán ra ngoài thế giới."
Lúc này chuông di động Diệp Thiếu Dương vang lên, mở điện thoại ra thì là số của Tạ Vũ Tình gọi tới, sau một lúc nói chuyện, Tạ Vũ Tình hỏi "Ngươi đã ra khỏi tầng hầm rồi sao?"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt "Sao cô biết tôi ra rồi?"
"Trước đó gọi điện cho ngươi thì không có sóng, hiện tại lại gọi được, đương nhiên là ngươi ra rồi, còn có việc gì sao, sao còn chưa ra?"
"Còn có chút việc, tí nữa tôi tìm cô sau, hãy giúp tôi canh chừng nhé, đa tạ, tối nay tôi tìm cô."
Tạ Vũ Tình đáp lại, "Ta ở trong tiệm thuốc bên cạnh chờ ngươi."
Tắt máy, Diệp Thiếu Dương nhìn Vương Lương, suy nghĩ một hồi, lại có chuyện muốn hỏi liền nói "Còn có một vấn đề, Hồ Uy, hắn có phải pháp sư không, thực lực ra sao?"
Vương lương nhíu mày, nói: "Hắn là pháp sư, pháp lực rất mạnh, ngươi cũng biết, nơi này quỷ khí nồng đậm, thường xuyên xảy ra chuyện các cô hồn dã yêu tới đây tu luyên, hầu hết là bị ta và hai con quỷ kia đuổi đi, nhưng lâu lâu có con lợi hại, Hồ Uy sẽ tự mình ra tay, lần trước có con Quỷ Đầu tới đây, muốn chiếm nơi này để làm âm sào, tận mắt ta thấy Hồ Uy đánh nó trọng thương, rồi đuổi nó đi."
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, Quỷ Đầu khá lợi hại, mà tên Hồ Uy lại có thể đánh bại nó, mình đã quá coi thường hắn. Quan trọng nhất chính là hắn cũng chỉ là trai lơ, pháp lực đã mạnh như vậy, sau lưng hắn lại còn có Dưỡng Quỷ Sư, thì tên đó còn mạnh tói mức độ nào?
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, vốn định không nói nữa, đột nhiên hắn lại nghĩ đến một chuyênh, hỏi Vương Lương "Trong tầng hầm này còn có Huyết Thi Vẩy Cá, còn có Bạch Y Tà Linh kia, chúng với Hồ Uy có quan hệ như thế nào?"
"Ta biết Huyết Thi Vẩy Cá, đại khái là bị Hồ Uy đưa tới tầm một năm trước, nó vẫn luôn tu luyện ở đây, ta sợ nó, không muốn có chút dinh dáng gì tới nó cả, nó cũng không làm gì ta cả." Vương Lương trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, "Đại pháp sư, cậu đã đánh nhau với nó, mà nó cũng không dễ đối phó a, làm sao mà cậu lại trốn được nó vậy?"
Tiểu Mã ha ha cười, "Trốn? Tiểu Diệp Tử đã tiêu diệt nó sau một giây!"
Vương Lương như bị hóa đá, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiếu Dương trở nên phức tạp. "Đại pháp sư, ngươi...... Quá ghê gớm."
Diệp Thiếu Dương không để ý họ nịnh hót, hỏi "Bạch Y Tà Linh kia thì sao?"
"Cái gì mà Bạch Y Tà Linh? Tôi chưa bao giờ thấy qua, tôi không biết hắn a......"
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, nói "Như vậy đi, ta giao cho ngươi nhiệm vụ chính là...... Tiếp tục lưu tại này, làm nội ứng của ta, cố gắng quan sát động tĩnh của Hồ Uy, tương lai có thể có nhiệm vụ khác, yên tâm, sau khi nọi sự đã thành, ta đưa ngươi đi kí nhận công đức, nói cho phán quan biết."
Vương Lương gật gật đầu, muôn lần cảm tạ. "Đại pháp sư, có thể nói cho ta biết chút kế hoạch được không, ta sẽ chuẩn bị thật tốt."
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Trang Vũ Ninh một cái, nói "Trước mắt cũng không có kế hoạch gì, chủ yếu là bảo vệ nàng."
Chương 324 - Thiên Địa Tam Tài Trận
"Ở nhà của Vũ Vũ ta đã bố trí một trận pháp ' Thiên Địa Tam Tài Trận ', chờ Hồ Uy và mấy Tiểu Quỷ mò đến được, chỉ cần hắn tới, ta có thể phát hiện hành tung của hắn, việc còn lại ta chờ sư phụ tới."
Tiểu Mã cùng Trang Vũ Nịnh vừa nghe, đều ngơ ngác.
"Sư phụ cậu!" Tiểu Mã kêu lên, "Sư phụ cậu sẽ tới sao? Sao tôi lại không biết!"
"Nói cho cậu biết làm gì?" Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, hướng sang Vương Lương nói "Mấy ngày tiếp theo ta sẽ ở nhà bố trí mai phục cho tốt, sẽ không thể quay lại đây ngay, nếu bên này có bất cứ động tĩnh gì, đến lúc đó bao cho ta biết là được."
Nói xong hắn nhổ mấy cọng tóc cho Vương Lương, Vương Lương tiếp nhận kế hoạch, nhanh chóng đứng dậy nói: "Hãy ra khỏi đây đi Đại Pháp Sư, tôi sẽ mở cửa đưa cậu ra, đừng để lát nữa Hồ Uy trỏe về, thì mọi người gặp rắc rối to đấy."
"Sau khi ta rời khỏi, có lẽ Hồ Uy sẽ nghi ngờ quan hệ giữa chúng ta." Diệp Thiếu Dương liền vẽ một là Định Thi Phù, "Sau khi ta đi, ông hãy dán trên trán, làm bộ trúng chiêu, nói ngươi bị đánh bất ngờ không biết ai ra tay, bằng không chuyện không thành, ngươi cũng sẽ bị hoài nghi."
Vương Lương tiếp nhận lá linh phù, đưa bọn họ ra bằng cánh cửa sổ bên dưới lầu, Diệp Thiếu Dương dặn dò quỷ thi, thu Dây Câu Hồn lại, cho Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh ra trước, sau đó hắn cũng trèo lên, rồi nhảy ra bên ngoài.
Quỷ thi chờ bọn hắn rời đi, mắt hắn hiện lên một vẻ tà mị, ném Định Thi Phù xuống đất, dùng chân nghiền nát ra như phấn.
Ở lâu trong mật đạo, mùi quỷ khí nồng đậm đến nghẹt thở, ra đến bên ngoài, cảm giác không khí thật thoáng đãng.
Diệp Thiếu Dương hít sâu mấy cái, quay đầu sang bên Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh mở miệng, nói "Tốt nhất hiện tại đừng nên nói gì, đi tìm Tạ cảnh sát trước."
Hai người đành không nói gì, đi theo hắn vòng qua tiểu lầu, đi đến đường lớn, liếc mắt qua thì thấy Kỳ Thần và Tạ Vũ Tình đang đừng bên đường, ba người liền đi tới đó.
Tạ Vũ Tình thấy Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, nhíu mày nói "Sao lại thành ra thế này?"
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, lúc này hắn mới thấy quần áo mình dính quá nhiều máu đen, nhún vai, "Có gì đâu, hậu quả của lúc thi pháp đó. Đúng rồi sao hai người lại đừng ở đây?"
"Sau khi mọi người xuống địa đạo không lâu, Hồ Uy đã trở lại, ta sợ hắn đi vào thì phát hiện ra các người, rồi lại to chuyện, cho nên chạy nhanh lại đây, tìm cớ đuổi hắn đi." Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, "Cảm tạ ta kiểu gì đây?"
"Như thế nào cũng được, lấy thân báo đáp cũng được." Diệp Thiếu Dương cười cười, đùa nàng một cái rồi lại nói tiếp, "Nói chuyện chính trước, người đi cùng Hồ Uy trông như thế nào?"
"Hắn là một Bạch Y Nhân." Kỳ Thần chen một câu, "Là một nam nhân, không nhìn ra tuổi tác, bộ dáng...... Thực sự ta nhìn mãi cũng không thể tả lại hình dáng của hắn, Tã đội truowngr có chụp một số ảnh, lấy ra để xem đi."
Tạ Vũ Tình lấy điện thoại ra, mở ảnh lên, vừa nhìn vào hình ảnh liền trợn tròn mắt, đứng ngây ngốc nhìn tấm ảnh.
Diệp Thiếu Dương đi lên nhìn vào thì thấy, trong ảnh chụp thấy hai người, bên trái là Hồ Uy, bên phải...... Chỉ là một người đội mũ trắng và một bộ áo bào trắng , thân thể chỉ có thể nhìn thấy rõ ở nửa trên không thấy nửa thân dưới, hắn bay lơ lửng trên không trung.
"Đây là thứ quái quỷ gì vậy!" Kỳ Thần kêu lên.
"Quả nhiên là hắn......" Diệp Thiếu Dương trầm ngâm.
"Camera bình thường, có thể thấy được quỷ hồn, nhưng đối với tà linh, cameras không thể chụp thấy thân dưới."
"Ngươi nói...... Nó là tà linh?" Trong mắt Tạ Vũ Tình xuất hiện một tia sợ hãi, đôi mày cau lại, một lát sau nói, "Ta nghĩ mãi mà không thể miêu tả hình dáng của hắn......Nghe ngươi nói trong ý tứ có phải, ngươi đã gặp qua nó sao?"
Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, nói "Đây không phải nơi thích hợp để bàn chuyện, trở về rồi nói."
Tạ Vũ Tình ở phía trước dẫn đường, đi vào đầu phố, tìm thấy xe cảnh sát đậu ven đường, mọi người lục tục lên xe, Tạ Vũ Tình lái xe, Diệp Thiếu Dương kêu nàng lái đến nhà Trang Vũ Nịnh, sau đó lại quay đầu lại , nhìn Kỳ Thần nói "Nhà cô ở đâu, để chúng ta đưa cô về nhà trước."
Kỳ Thần gãi đầu nói "Tưởng chúng ta cùng đi với nhau, bắt quỷ hàng yêu gì đó, sao lại về rồi ?."
Diệp Thiếu Dương không buồn bực nổi, cười cười nói, "Đêm nay không được, cô theo chúng tôi, rất nguy hiểm, hôm nào mà đi bắt quỷ, mang cô đi cùng cho cô xem đã mắt."
"Thôi được, anh hứa rồi nha, Thiếu Dương ca." Kỳ Thần rất hưng phấn đáp.
Kỳ Thần đưa địa chỉ, nhà cô cách đó không xa lắm, đi đến nơi rất nhanh, sao đó, Diệp Thiếu Dương đưa cho cô một chuỗi bùa hộ mệnh, Kỳ Thần cao hứng nhận lấy, xuống xe rồi rời đi.
"Cô ấy có gặp nguy hiểm không?" Tạ Vũ Tình nhìn bóng dáng Kỳ Thần , nói, "Ý ta là, bọn Hồ Uy, chúng không có cách đối phó ngươi, nhưng chúng có làm hại người xung quanh cậu không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói "Ít có khả năng này, pháp sư tu tà, trừ phi quá cần thiết, bình thường sẽ không lạm sát kẻ vô tội, ít nhất chúng phải tạo đường lui cho chính mình."
"Đường lui gì?"
"Pháp sư một khi tu tà, sẽ làm trái với Thiên đạo, sau khi chết nếu đi vào âm ty, chắc chắn sẽ bị phạt nặng, cho nên sau khi họ chết, bình thường họ sẽ lưu lại nhân gian, tiếp tục tu tà, người ta kêu loại này là Tử Linh Pháp Sư, dù là trong giới pháp thật hay âm ty, bọn họ đều sẽ bị truy nã, vạn nhất bị bắt được, sẽ luận tội trạng nặng cho những kẻ này.
Cho nên, bình thường là đi tu luyện hay quá lắm là đi trả thù lung tung, cơ bản họ sẽ không lạm sát kẻ vô tội, bởi vì trong số chúng ai cũng nghĩ nếu một ngày mà bị bắt đi âm ty, không nên đi giết người, vì đó là hành động tự gia tăng tội trạng của chính mình."
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, "Hiểu rồi."
Lái xe qua chợ đêm, Diệp Thiếu Dương kêu Tiểu Mã xuống xe, mua một ít đồ nướng BBQ và thức ăn nhanh, sau đó lái xe một mạch tới nhà Trang Vũ Ninh.
Tiến vào phòng khách, Trang Vũ Ninh nằm liệt trên sô pha, xin lỗi nói "Tôi hiện tại không có sức nữa, tinh thần cũng...... Không tốt lắm, đợi tôi nghỉ một tí, tôi sẽ đi pha trà cho mọi người."
Diệp Thiếu Dương xua tay, "Không cần đây, để tự chúng tôi làm, Tiểu Mã, mang nước tới đi."
Tiểu Mã vừa đi vừa tu nước ừng ực, một bên lại càu nhàu "Sao cậu không tự đi lấy lấy?"
Tiểu Mã rót mấy chén nước ấm, cho mỗi người một ly. Trang Vũ Nịnh dựa trên sô pha, uống nước ấm, thở hổn hển, lẩm bẩm nói "Mấy chuyện ngày hôm nay...... Thật làm tôi sợ muốn chết, sớm biết tôi đã không đi rồi, giờ tôi còn rất sợ hãi, chắc chắn tối nay sẽ gặp ác mộng."
Diệp Thiếu Dương hướng nàng cười cười, "Để ta dạy cho cô một phép gọi là Tĩnh Tâm Chú, niệm một lần là đi ngủ, cam đoan không gặp ác mộng."
Tạ Vũ Tình ghét xem cái bộ dạng hắn lúc này, trừng hắn một cái nói "Đợi tí nữa về phòng ngủ mà từ từ dạy, hãy nói chuyện chính trước, nói các người hôm nay phải trải qua những gì."
Diệp Thiếu Dương vừa ăn đồ nướng, vừa đem mọi chuyện kể qua một lần, rồi kêu Tiểu Mã cho cô xem mấy tấm ảnh chụp trong ngày.
Tạ Vũ Tình xem xong, giật mình không thôi, "Trộm cắp thi thể là phạm pháp, chuyện này, ta có thẻ bắt hắn mà tra hỏi, Tiểu Mã gửi mấy tấm ảnh đó cho tôi."
Diệp Thiếu Dương nói "Không thể bắt hắn được, ít nhất là hiện tại không nên bắt hắn, nếu không việc đó chỉ làm hỏng kế hoạch của ta, hãy lưu trữ lại mấy tấm ảnh này, tương lai nếu ta yêu cầu cảnh sát các cô hợp tác điều tra, hãy đưa bằng chứng này cho cục cảnh sát cao cấp xem."
Chương 325 - Ý nghĩ xấu
Tạ Vũ Tình nhún vai, biểu thị nghe theo sự sắp xếp của hắn.
"Tiểu Diệp Tử, chừng nào thì cậu báo cho sư phụ cậu tới? Còn nữa, cậu còn bảo ở nhà đợi với bố trí thiên tài trận gì cơ mà, lúc nào bố đấy. Mấy chuyện này tôi không biết đâu?"
Tiểu Mã nhịn đến bây giờ, cuối cùng đem tất cả những vấn đề chưa rõ ra hỏi.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, lấy trong thắt lưng ra một lá linh phù, gấp thành hình con hạc giấy, dùng bút chu sa điểm hai con mắt, thổi một hơi vào, con hạc giấy mở cánh, bay ra khỏi cửa sổ đang mở.
Trang Vũ Ninh lần đầu tiên thấy cảnh tượng này, kinh ngạc tới mức cằm gần chạm đất.
"Thiếu Dương ca, đây là pháp thuật gì, nó bay ra ngoài làm gì?"
"Nó bay đến nóc nhà canh chừng cho chúng ta, chút tài lẻ mà thôi. Linh lực của nó có thể duy trì khoảng một giờ. Có nó thì cho dù là quỷ khấu đến đây, tôi cũng có thể biết được."
Diệp Thiếu Dương thở một hơi, nói: "Hiện tại thì đã tuyệt đối an toàn. Nói với các cậu thật nhé, tất cả những chuyện kia đều do tôi bịa ra đấy. Tôi còn không biết sư phụ tôi có ở trên núi hay không thì đi đâu tìm lão nhân gia đây? Cũng không có Thiên Địa Tam Tài trận đâu, hết thảy đều là dùng để lừa gạt Quỷ Thi kia thôi!
Nói xong, khóe miệng Diệp Thiếu Dương nhếch lên cười đắc ý, nhìn về phía ba người.
Quả nhiên, ba người nghe hắn nói xong như hóa đá tại chỗ.
Mất cả buổi Trang Vũ Ninh mới phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói: "Không phải anh đã thu phục lão rồi à, vì sao còn lừa lão như vậy?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cười nói: "Quỷ Hồn một khi đã bắt đầu tu tà chẳng khác nào bước lên thang gãy, chẳng thể quay trở lại. Bất kể là chủ động hay bị động đi chăng nữa, huống hồ cũng không phải lão vừa phát hiện ra sự thật. Nếu lão đã quyết định tu tà thì chỉ vì mấy lời của tôi mà thay đổi được sao? Cô cảm thấy khoảng bao nhiêu phần trăm xảy ra?"
"Cái này. . ." Tiểu Mã nói: "Chẳng lẽ không có ngoại lệ sao?"
"Có, nhưng tôi vừa định dùng linh phù dán lên trán thì lão đã nhìn tôi với ánh mắt tàn độc, lão có lẽ sợ Hồ Uy trách phạt nên nói mấy lời vớ vẩn với tôi, nhưng ánh mắt vẫn không thể lừa được tôi đâu. Cho nên lúc ấy tôi đã biết rõ bản tính của lão đã trở nên tàn bạo, tu tà đã thay đổi bản tính của lão, cho nên từ lúc bắt đầu nói chuyện, tôi đã không tin tưởng lão rồi."
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã với ánh mắt oán hận: "Vốn kế hoạch của tôi là chỉ lén lút đi điều tra không để Hồ Uy phát hiện ra chúng ta. Có bất cứ manh mối gì thì tới khi về có thể phân tích, tương lai còn có thêm cơ hội. Kết quả cậu lại làm rất tốt, hủy hết tất cả kế hoạch vì 1 quả rắm, hay lắm. . . Cũng may đại ca đây thông minh, nghĩ ra quả diệu kế này. Tôi nói cho lão biết gần đây sẽ không có hành động, đang đợi sư phụ tôi đến là muốn mê hoặc bọn hắn rằng tôi không có hành động gì. Còn Thiên Địa Tam Tài trận cũng là vì khiến bọn hắn cho rằng tại đây đã có mai phục, không dám tới. Như vậy có thể bảo đảm an toàn của Vũ Vũ, tôi mới yên tâm đi điều tra được."
Ba người Tiểu Mã nghe xong, trầm ngâm.
Tạ Vũ Tình gật đầu nói: "Buổi tối hôm nay bị Tiểu Mã quậy thành thế này, nếu như ngày mai ngươi còn tìm tới Mã Thừa rất dễ khiến bọn hắn hoài nghi. Cứ coi như là âm mưu của ngươi khiến bọn chúng tưởng rằng ngươi đang chờ sư phụ ngươi tới, đối với Mã Thừa không có hoài nghi gì, nhưng. . . bọn chúng sẽ tin lời ngươi sao?"
"Tôi cảm thấy được, dù sao đây cũng là tôi chợt nghĩ ra mới nói mấy lời lừa chúng tôi, không có động cơ gì cả, chỉ là. . ."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói tiếp: "Tôi lo lắng nhất chính là Bạch Sắc Tà Linh kia, thủ đoạn công kích của nó rất quái dị, ngay cả tôi cũng nhìn không ra chiêu của nó. Nó mới chính là đối thủ lợi hại, còn đáng quan tâm hơn Hồ Uy kia."
Tiểu Mã nghe hắn nói như vậy, thuận miệng nói: "Cái bóng trắng kia không phải là bị cậu đánh nát ư, cho dù phải chạy trốn thì cũng chứng tỏ nó không phải là đối thủ của cậu."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cái bóng trắng kia chỉ là phân thân của nó thôi, sợ là không tới 1/10 tu vi thật của nó, nhưng thực lực lại vượt xa lệ quỷ bình thường. Bản thể của nó. . . tôi rất khó tưởng tượng lợi hại tới đâu."
Mấy người Tạ Vũ Tình quay ra nhìn nhau.
Diệp Thiếu Dương phân tích, nói: "Bây giờ có thể xác định đối thủ ít nhất có ba, Hồ Uy, Bạch Sắc Tà Linh, còn có dưỡng quỷ sư sau lưng Hồ Uy. Ba kẻ này Hồ Uy là yếu nhất cũng có thể đánh thắng được quỷ thủ, Dưỡng quỷ sư kia càng không cần phải nói, khẳng định lợi hại hơn hắn. . ."
Hắn còn chưa dứt lời, Tiểu Mã đã giật mình kêu lên: "WTF? Cậu muốn 1 vs 3 à, nếu không thì cậu cũng phải tìm ai tới giúp chứ, hay gọi cả sư phụ cậu giúp xem?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Có thể tìm lão nhân gia tới hỗ trợ thì tôi đã tìm rồi, quy tắc của Mao Sơn là một người hạ sơn thì một người thủ sơn, tôi đã xuống núi, thì lão nhân gia không thể xuống, chỉ có thể ở trên núi thủ sơn."
"Thế này thì. . . không tìm người khác được hả?"
"Có thì pháp lực cũng không đủ, đến rồi cũng không giúp được gì, lại càng mạo hiểm hơn. Cho nên đến giờ tôi cũng không muốn Quách sư huynh tham dự, chính là không muốn sư huynh bị cuốn vào."
Mọi người vừa lấy đồ nướng ăn lại vừa thương lượng, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã quay về kí túc xá, tương đương ra khỏi tầm mắt của đối phương. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mình không thể quan tâm thì đã có hắn, hơn nữa tương lai nếu có việc gì cần hắn làm thì kẻ khác rất khó biết.
Tiểu Mã không có ý kiến, lập tức thu dọn đồ đạc
Tạ Vũ Tình nhìn Trang Vũ Ninh, lại nhìn Diệp Thiếu Dương một chút, nói: "Ý của ngươi là chỉ hai người ở lại đây?"
"Tôi phải bảo vệ cô ấy, đương nhiên không thể đi." Diệp Thiếu Dương nói.
Tạ Vũ Tình gặm hết một cái đùi gà nướng, đứng lên nói, "Không có việc gì thì ta đi,tên vô lại, ngươi tiễn ta đi."
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ, nàng hôm nay sao lại chủ động muốn mình tiễn?
Trang Vũ Ninh vốn cũng muốn tiễn nàng nhưng nhìn Diệp Thiếu Dương, nghĩ tới gì đó bèn thay đổi chủ ý. Cô nói với Tạ Vũ Tình vài câu cảm tạ, tiễn nàng ta cùng Diệp Thiếu Dương tới cửa.
Ra khỏi biệt thự, hai người sóng vai đi đến vị trí đỗ xe, Tạ Vũ Tình vừa muốn mở lời, Tiểu Mã đột nhiên mang theo vali hành lý đi ra, hô lên với Tạ Vũ Tình: "May quá, có xe Vũ Tình tỷ đây rồi. Tôi đi nhờ về trường được không?"
Tạ Vũ Tình lạnh lùng nói: "Ngươi đi trước đi."
"Tôi đi cùng hai người. . ." Tiểu Mã còn chưa dứt lời đã thấy ánh mắt hình viên đạn của Tạ Vũ Tình, lập tức hiểu ra. Cậu cười hắc hắc, khoát tay: "Tôi đi trước, hai người từ từ trò chuyện, từ từ trò chuyện. . . Trò chuyện cả đêm cũng được. . ."
Nhìn thân ảnh Tiểu Mã rời đi, Diệp Thiếu Dương hiểu ra. Hẳn là Tạ Vũ Tình thật sự có chuyện gì đó muốn nói với tự mình? Trang Vũ Ninh thì còn hiểu được chứ Tiểu Mã có thể coi là người một nhà, vì sao không cho cậu ta đi cùng?
"Ngươi ở đây. . . tốt nhất nên cẩn thận một chút." Cuối cùng Tạ Vũ Tình cũng nói.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: "Yên tâm đi."
"Ý ta không phải như vậy, ta bảo ngươi phải coi chừng Trang Vũ Ninh. Để ta nói cho ngươi biết là ngươi đang dùng thân phận một bảo vệ, đừng có ý nghĩ xấu đối với người ta."
"Ý nghĩ xấu?" Diệp Thiếu Dương cảm thấy óc mình chuyển thành bã đậu: "Tôi ở cùng với cô lâu như vậy, đã có ý nghĩ xấu gì với cô chưa?"