-
Chương 6-10
Chapter 6 - THÀNH TÀI TUNG HOÀNH THIÊN HẠ
Nhoáng cái mười lăm năm trôi qua, lại kể đến trên Mao Sơn.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi nhẹ nhàng tiêu sái bước lên sơn đạo. Hắn chính là Diệp Thiếu Dương năm xưa, hôm nay đã trổ mã thành một chàng trai mi thanh mục tú, phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang, có một đôi mắt to ngời sáng lóe lên quang mang thông tuệ.
Mười lăm năm qua, hắn vẫn theo sư phụ Thanh Vân Tử học tập đạo pháp, ba năm trước đã trải qua khảo hạch trong môn, trở thành đệ tử nội môn Mao Sơn Tông, cũng là đệ tử nội môn trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mao Sơn phái, kỳ tài hiếm thấy.
Dưới Mao Sơn không xa có một huyện thành, trong thành có trường tiểu học và trung học, nhiều năm qua, Diệp Thiếu Dương ban ngày thì đến trường, buổi tối thì trở về núi học tập đạo pháp với sư phụ. Có đôi khi cũng ham chơi, trốn suốt đêm trong huyện thành chơi net, bởi vậy xét nhiều khía cạnh, hắn cũng chẳng khác đám thanh niên hiện giờ là bao nhiêu, vẫn có tinh thần bồng bột phấn chấn, thỉnh thoảng “phạm tội” một chút.
Bất quá, do hay đi theo Thanh Vân Tử ra ngoài hàng yêu tróc quỷ, chứng kiến qua nhiều việc sinh tử luân hồi, bên cạnh tính trẻ con vẻ bề ngoài, hắn còn có một lòng kiên nghị hơn hẳn người bình thường.
"Lão nhân, con về rồi!".
Diệp Thiếu Dương cao giọng kêu lên. Hắn đi qua đại điện Mao Sơn, trực tiếp bước vào thiền điện của Thanh Vân Tử, một hỗn hợp mùi kỳ quái xông vào mũi, Diệp Thiếu Dương lập tức giơ tay lên che mũi, dùng ba giây hoàn thành phân tích, thành phần mùi thúi này chủ yếu có bốn loại: Tất thúi, rượu đế, thuốc lá và gia vị mì ăn liền.
Thanh Vân Tử chỉ mặc độc một cái quần cộc, lão đang nghiêng người dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, bên người là một đống củ lạc rang giòn, thỉnh thoảng lão bóc một viên bỏ vào miệng, nhai giòn, vẻ mặt say sưa, thật là thảnh thơi.
Diệp Thiếu Dương khom người liếc mắt nhìn bìa quyền sách, bĩu môi, quả nhiên là tiểu thuyết huyền ảo.
"Sách này viết sai bét, hệ thống Đạo giáo liệt kê bậy bạ, Lão Tử làm sao có thể là cha nuôi của Tây Vương Mẫu, Dương Nhị Lang sao có thể có gì gì đó á á với Hằng Nga, toàn là viết xàm bá láp.".
"Không phục thì người đi viết đi!".
"Ta mà viết thì chắc chắn sẽ viết tốt hơn bọn chúng.". Thanh Vân Tử hừ một tiếng, để sách xuống, đứng lên, lúc này mới quan sát trên dưới Diệp Thiếu Dương, liếc mắt hỏi: "Nhiệm vụ hoàn thành xong chưa?"
"Một bữa ăn sáng.". Diệp Thiếu Dương móc từ trong túi ra một lá bùa, đắc ý huơ huơ.
Thanh Vân Tử tiếp nhận lá bùa, cảm nhận được chân khí, tổng cộng có mười đạo, mỗi một đạo đều phong ấn ba oán linh trăm năm trở lên, chỉ trong mười ngày. Diệp Thiếu Dương dù còn nhỏ tuổi nhưng đã thu phục được nhiều oán linh như vậy, có thể nói là kỳ tài đạo môn.
"Miễn cưỡng cho ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Lần này hạ sơn có thu được gì không?"
"Bội thu a.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, cười nói: "Quen được mấy mỹ nữ, xin số điện thoại, hôm nào mời các cô ấy lên núi chơi.".
"Cái thằng này, có tiền đồ lắm!". Thanh Vân Tử trừng mắt liếc hắn, sau đó trầm mặc một lát, nói rằng: "Tiểu tử, tuy rằng bản lĩnh của ngươi không khá lắm thế nhưng tuổi đã không còn nhỏ nữa, muốn thành tài thì phải đi vào thiên hạ, bình yêu trừ ma, tế thế cứu nhân, dựa theo quy củ của Mao Sơn tông chúng ta, đối với một người mà nói, cũng cần phải tích lũy đủ âm đức mới tấn thăng thành tiên, cho nên ngươi hạ sơn đi.".
Diệp Thiếu Dương nghe vậy kích động vạn phần, bên ngoài là chốn phồn hoa, hắn sớm đã muốn xông vào đó rồi, lập tức giả bộ lả lướt, luyến tiếc không muốn rời: "Sư phụ đừng có đuổi con đi mà, con luyến tiếc người lắm!".
Thanh Vân Tử đảo mí mắt: "Đã như vậy thì chờ ba năm nữa."
"Không không, sư phụ, tuy rằng con luyến tiếc người thế nhưng chả phải người đã nói tiến vào nhân gian, tế thế cứu nhân là truyền thống của Mao Sơn tông ta sao, không thể phá bỏ quy củ nha, đồ nhi sẽ vì trọng trách của mình, vì thiên hạ thái bình mà nén đau ra đi.".
Thanh Vân Tử lé mắt nhìn hắn, thật không ngờ, sao mình lại có thể dạy dỗ ra một thằng đệ tử da mặt dày, láu cá như thế chứ? Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của mình?
Lão ho khan một cái, nói: “Sau khi xuống núi, cố gắng tích lũy nhiều âm đức, sớm ngày tấn thăng thành tiên. Bất quá mọi việc phải cẩn thận, phải hiểu đạo cao một thước, ma cao mười trượng, mấy con quỷ yêu kia cũng không phải dễ đối phó đâu."
"Ta đã từng cứu một người, sau đó ông ta trở thành hiệu trưởng một trường đại học, ta sẽ đi tìm ông ấy. Tài liệu cho ngươi đem theo đều đã chuẩn bị xong hết, làm một cuộc trao đổi cho ngươi đi học. Tuy rằng ngươi là đạo sĩ thế nhưng muốn hành tẩu xã hội cũng cần phải có văn bằng đại học, dù gì cũng là vật ngụy trang. Còn nữa, bên đó còn có một sư huynh ngoại môn, về phương diện tróc quỷ có gì cần, ngươi có thể tìm nó."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe phải đến trường đã đau đầu,: "Sư phụ, con đã hơn hai mươi tuổi rồi, còn đi học đại học được nữa sao?"
Thanh Vân Tử liếc hắn một cái: "Ngươi là trao đổi sinh, lúc vào sẽ trực tiếp lên năm thứ tư đại học, rất tự do, nếu ngươi không thích thì thôi, chẳng qua... Trong đại học có rất nhiều cô nương xinh đẹp.".
Diệp Thiếu Dương bỗng đổi thái độ, nhất thời tươi cười rạng rỡ: "Con đi con đi, tạ sư phụ thành toàn, đệ tử nhất định sẽ nắm chặt thời gian tán gái, tranh thủ sớm ngày đưa một cô vợ trở về, hầu hạ lão nhân gia người.".
"Nói năng bậy bạ.". Thanh Vân Tử lắc đầu, lão cũng hết nói nổi thằng đồ đệ này, thở dài bảo: "Nghe đồn năm đó nó hạ sơn có đi qua trạm thứ nhất là Thạch Thành, sau khi ngươi xuống núi, tiện thể điều tra nghe ngóng tung tích của nó, khi nào phát hiện nó, phải nghĩ cách bắt nó trở về cho ta, lão tử phải nhốt nó cả đời!".
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, người đó là đại sư huynh, hơn hắn hai mươi tuổi, Thanh Vân Tử thu nhận đồ đệ nghiêm cẩn, suốt đời chỉ nhận hai người bọn họ là đệ tử nội môn. Lúc Diệp Thiếu Dương mới lên núi, đại sư huynh còn đang trên núi, là người vô cùng yêu thương tiểu sư đệ duy nhất là hắn. Một thời gian sau, y bảo vâng mệnh hạ sơn hàng yêu, một đi không trở lại, cũng mang theo một trong tam *** khí Mao Sơn tông, Thái Ất phất trần.
Thanh Vân Tử tính cách nóng nảy, tìm y không được, dưới cơn nóng giận, tuyên bố trục xuất y ra khỏi sư môn, sau đó dùng Diệp Thiếu Dương để khoác lác là "Truyền nhân duy nhất của Mao Sơn tông" danh tiếng chính là như thế.
"Sư phụ, nhiệm vụ này người tự mình đi đi, đại sư huynh đạo pháp cao cường, con đánh không lại. Huống hồ trên tay huynh ấy còn có Thái Ất phất trần, con không có gì cả...". Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, thầm nói.
Thanh Vân Tử quả nhiên trúng kế, trừng hắn một cái nói: "Thái Ất phất trần có gì đặc biệt hơn người, ta ban thưởng cho ngươi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm (1), trong vòng năm năm, ngươi bắt nó trở về cho ta, không thì ngay cả ngươi ta cũng trục xuất ra khỏi sư môn!".
(1) Thất Tinh Long Tuyền Kiếm: Còn gọi là Thất Tinh Long Uyên Kiếm, thanh kiếm nổi danh trong các truyền thuyết do Âu Dã Tử, một thợ rèn kiếm nổi tiếng Trung Hoa thời cổ làm ra. Trong lần ngao du, ông đã thấy mạch nước Long Tuyền trên núi Tần Khê (Chiết Giang) có ánh sắc kim khí. Biết nơi đây có quặng sắt quý, ông cho xẻ núi và lấy được một mảnh "thiết anh" (sắt tốt). Được Sở Vương giúp đỡ, ông đã dồn hết tinh lực luyện nên Long Tuyền kiếm dài ba thước sắc như nước dâng cho Sở Vương. Long Tuyền kiếm nổi tiếng đến mức sau này qua lăng kính văn học mọi thanh kiếm đều được gọi là Long Tuyền và cụm từ "tay vung ba thước Long Tuyền kiếm" đã trở thành một khẩu ngữ quen thuộc.
Diệp Thiếu Dương trong lòng mừng như điên, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là đệ nhất chí bảo không chỉ ở Mao Sơn tông mà thậm chí là toàn bộ đạo phái khác, có nó chính là như cá gặp nước, có thể đi đến đâu chém gió đến đó, về phần năm năm ước hẹn... Đến lúc đó rồi hãy tính.
"Được rồi, cái gì cần nói ta đã nói xong, ngươi thay vi sư hành tẩu thiên hạ, không có việc gì thì đừng nên tìm ta, có việc thì lại càng đừng nên tìm ta, để vi sư hưởng thụ hạnh phúc đi.". Thanh Vân Tử híp mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí: "Khụ khụ, còn một chuyện cuối cùng."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe nhất thời tim đập rộn lên, nghĩ thầm chuyện cuối cùng chắc chắn là chuyện quan trọng nhất, kết hợp với biểu hiện lần trước khi sư phụ thoái ẩn giang hồ, chẳng lẽ là, đem chức chưởng môn truyền cho mình? Lập tức vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm chỉnh.
"Cái này, đưa số điện thoại của mấy tiểu cô nương cho ta đây, hắc hắc, ngươi không có ở đây, ta dẫn mấy cô ấy đi chơi.".
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán: "Sư phụ, vậy cũng được nữa hả?".
Chapter 7 - CAO NHÂN
Chạng vạng, Thạch Thành, đại học Công Lý.
Một người mặc trường sam, chân mang giày vải dệt thủ công, vai khoác một bao quần áo đứng bên ngoài cổng trường, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cổng trường có khắc mấy chữ to thết vàng, lắc đầu, đi vào bên trong.
Hiện giờ đang là giờ ăn cơm, người đến người đi tấp nập trong sân trường, mỹ nữ thành đàn thành tốp. Diệp Thiếu Dương như mở cờ trong bụng, mấy chục năm nay tu hành cực khổ trên núi, rốt cuộc cái ngày này cũng tới. Hắn lập tức cố ý chặn một cô xinh đẹp nhất, hỏi vị trí phòng hiệu trưởng, sau đó dọc đường đi nhìn ngắm thưởng thức mỹ nữ, tới lầu giáo vụ, tìm được phòng hiệu trưởng.
"Ngài chính là Diệp... Đạo trưởng?". Phía sau bàn làm việc, một ông mập trung niên nở nụ cười chìa tay ra: "Hoan nghênh hoan nghênh, đường đi khổ cực!".
"Hiệu trưởng Chu, chào, gọi tôi là Diệp Thiếu Dương là được rồi!". Diệp Thiếu Dương rất khách khí bắt tay ông ta một cái.
Hiệu trưởng Chu cười ha hả một tiếng, ngồi xuống bắt chuyện, kêu bí thư dâng trà, hết sức nhiệt tình hỏi han.
"Diệp đạo trưởng còn trẻ như vậy đã trở thành truyền nhân của Mao Sơn, thật sự rất giỏi, ha ha, Diệp đạo trưởng không cần thấy lạ, người khác không tin chứ tôi tin. Nhớ năm đó tôi bị ác quỷ làm hại, may mắn được lệnh sư cứu, còn cho tôi chiêu tài phù, kết quả là tôi càng ngày càng làm ăn phát đạt. Đây, đây là chiêu tài phù tôi vẫn mang theo bên người nhiều năm qua.”.
Hiệu trưởng Chu lấy từ ví da ra một tấm chiêu tài phù của Thanh Vân Tử mà ông ta nâng niu như bảo vật đưa cho Diệp Thiếu Dương xem.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua thiếu chút nữa bật cười, cái gọi là chiêu tài phù chính là mấy tờ giấy Thanh Vân Tử đi in ở tiệm photocopy dưới chân núi. Gần mười năm nay hắn đi in thay cho lão, “nổ” với khách hành hương tác dụng thần kỳ của nó, bởi vậy đã bán được mấy trăm tấm, muốn nói phát tài, phải nói Thanh Vân Tử phát tài mới đúng.
"Tôi được tất cả như hôm nay đều là nhờ lệnh sư ban tặng, cho nên Diệp đạo trưởng có thể tới trường tôi đi học, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Tôi đã báo lại với lệnh sư, tất cả chi phí khi ngài ở đây đều miễn phí hết".
"Miễn phí toàn bộ chi phí?". Diệp Thiếu Dương cảm thấy lồng ngực vô cùng đau nhức, trước khi hạ sơn, Thanh Vân Tử đã nói mấy lời khiến cho hắn hết sức xúc động, là rằng lão đã phải chi trả toàn bộ tiền học phí cho hắn khi đi học, không còn tiền dư, sau đó cho hắn một nghìn đồng làm lộ phí cho cuộc sống mai này, nếu xài hết thì phải tự đi kiếm.
Mấy năm nay hắn vừa làm bảo mẫu, vừa làm phụ tá, vừa làm cánh tay đắc lực cho lão, vậy mà chỉ đáng giá một nghìn đồng thôi sao!? Aaa, Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng giận, Thanh Vân Tử, ông đúng là đồ cáo già, đi tiểu hỉ mũi, nã đạn hai đầu a!
"Diệp đạo trưởng, hồ sơ của ngài tôi đã chuẩn bị xong, ngài điền một chút là có thể nhập học, ok?".
Làm xong thủ tục, hiệu trưởng Chu muốn mời hắn ăn cơm, Diệp Thiếu Dương liền từ chối, mình đang đi học, phải giống sinh viên một chút chứ, để hiệu trưởng mời ăn cơm thật là không thích hợp. Hiệu trưởng Chu cũng không cưỡng cầu, đưa Diệp Thiếu Dương xuống lầu, muốn đích thân tiễn hắn về ký túc xá.
Đi đến một tòa nhà lớn, hiệu trưởng Chu đột nhiên nói rằng: "Diệp đạo trưởng, đây là ký túc xá tôi mới xây, ngài thấy phong thủy ở đây như thế nào?"
Thử ta hả? Diệp Thiếu Dương cười cười, Mao Sơn thuật phân làm bốn loại Thuật, Kham, Bốc, Y, trong đó "Thuật" là đạo thuật, chỉ có đệ tử nội môn mới có thể học, còn ba loại kia đều thuộc về tài nghệ ngoại môn, "Kham" hay còn gọi là phong thuỷ, cũng chính là thuật phong thuỷ. Diệp Thiếu Dương vốn chẳng có hứng thú với phương diện này, chỉ học lướt qua một ít, thế nhưng tài nghệ cũng không thua kém gì mấy thuật sĩ giang hồ dưới núi.
Hắn lập tức nhìn trái nhìn phải, quan sát một lúc rồi nói rằng: "Tòa nhà này tọa ở hướng Bắc Nam, hình cung đỡ dương, tụ lại nhật tinh, phía trước là khoảng không trống trải, có thể tụ phong khí bát phương". Hắn lại chỉ tay vào bậc thềm cao hơn mười cấp: "Tôi trước có xem qua, phía sau chỗ này có rừng cây, đây gọi là trước có sườn núi, sau có rừng cây, vững như Thái Sơn, Càn Khôn chính vị, thế như hổ ngồi. Người nào định phong thủy cho chỗ này cũng có chút bản lĩnh.".
"Bất quá, bởi vì tòa nhà này hình cung, thu nạp quá nhiều nhật tinh, lại không có gì để tiết ra hay trừ bổ, dần dần lâu ngày, có thể phát sinh hỏa hoạn ngầm.".
Hiệu trưởng Chu ngẩn ra, cung kính nói: "Diệp đạo trưởng tính toán tài tình! Lúc tôi mới xây xong chỗ này, có hai gian phòng làm việc đột ngột phát sinh hoả hoạn không giải thích được, may mà dập lửa đúng lúc, không có tổn thất. Thế nhưng nhà đã xây rồi, cũng không thể phá hủy được, xin hỏi Diệp đạo trưởng, có cách nào sửa chữa hay không?"
Diệp Thiếu Dương mỉm cười: "Rất đơn giản, ở trước tòa nhà xây thêm hai cái ao nước hình chữ nhật, nếu như cảm thấy quá đột ngột, có thể dùng để nuôi cá. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống ao, nước bốc hơi lên, tản khắp mặt trước tòa nhà, sẽ tiêu hao bớt một phần nhật tinh, toàn bộ phong thuỷ sẽ thuận lợi.".
Hiệu trưởng Chu mừng rỡ, liên tục cảm ơn.
Ông gọi giáo viên chủ nhiệm đến, sắp xếp cho Diệp Thiếu Dương ký túc xá và lớp xong, cả hai vô cùng coi trọng, muốn cùng nhau tiễn hắn về ký túc xá.
"Diệp đạo trưởng, ngài có muốn ở một mình một ký túc xá hay không?". Ba người đi tới dưới lầu ký túc xá, hiệu trưởng Chu bỗng nhiên hỏi.
"Không cần, tôi lớn như vậy rồi còn chưa bao giờ ở ký túc xá tập thể, cũng muốn thử một lần xem sao.". Diệp Thiếu Dương cười cười, cầm lấy chìa khóa hiệu trưởng Chu đưa, nói cám ơn, kiên trì muốn tự mình đi lên lầu.
"Được rồi hiệu trưởng Chu, chữ trên cổng trường là do ai đề?"
Hiệu trưởng Chu ngẩn ra: "Ngài hỏi tên trường có đúng không? Tôi cố ý thỉnh một nhà thư pháp trứ danh trong thành, tên là Lưu Đức Minh, Lưu lão tiền bối đề cho. Diệp tiên sinh cũng thích thư pháp?"
Diệp Thiếu Dương cười cười, nhìn hiệu trưởng Chu tôn sùng người đề tự như thế, cũng không muốn thảo luận thêm.
Giáo viên chủ nhiệm thuận miệng hỏi: "Diệp tiên sinh cũng thông thạo thư pháp?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Hơi rành, tôi dùng bút lông viết phù vài chục năm nay, cũng biết viết một chút.".
"Có cơ hội nhất định phải học hỏi ngài.". Giáo viên chủ nhiệm ngoài miệng khách khí nhưng trong lòng rất không tôn trọng, viết phù và viết thư pháp sao có thể giống nhau được.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy nét mặt của ông ta có ý khinh thường và chê bai, không thèm giải thích, tạm biệt xong đi thẳng lên lầu.
"Hiệu trưởng Chu, nhìn vẻ mặt của hài tử này hình như không phục Lưu lão tiền bối!". Giáo viên chủ nhiệm trở lại biểu hiện ban nãy, trước đây một tay ông ta lo việc mời Lưu Đức Minh đến đề tự, bản thân ông ta cũng khá am hiểu thư pháp, lại còn thập phần tôn sùng Lưu lão tiền bối.
Hiệu trưởng Chu cười cười: "Hắn là đạo sĩ, phong thuỷ tướng thuật… gì gì đó có thể là chuyên gia, nhưng thư pháp... Một người trẻ tuổi như hắn, ông hi vọng hắn hiểu được bao nhiêu?"
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu nói phải, cầm túi hồ sơ hiệu trưởng Chu đưa qua, lẩm bẩm nói: "Hắn vừa mới điền hồ sơ có phải không, để tôi xem tài liệu của hắn xem làm thế nào mà còn trẻ như vậy đã là đạo sĩ.".
Ông rút hồ sơ của Diệp Thiếu Dương, hai người vừa đi vừa xem, bất ngờ, giáo viên chủ nhiệm đứng lại, trợn mắt hốc mồm nhìn những nét bút máy tràn ngập trong tờ đơn.
"Sao vậy?". Hiệu trưởng Chu còn chưa phát hiện vấn đề.
Giáo viên chủ nhiệm hít sâu một hơi, chỉ vào tờ đơn: "Hiệu trưởng, chúng ta sai rồi!"
Hiệu trưởng Chu nhìn nội dung tờ đơn nhập học, cau mày nói: "Đâu có gì sai, sai chỗ nào?"
"Không phải nội dung, là chữ này! Chữ hắn viết rất đẹp, phong cách rất mãnh liệt, tự có thể tạo thành một trường phái riêng, có thể... Thật sự có thể so sánh với Lưu lão tiền bối!"
Hiệu trưởng Chu kinh ngạc đến nỗi ngây người, giật lấy tờ đơn, nhìn một lần nữa, quả nhiên nét bút thoăn thoắt, ý cảnh vô hạn, dùng bút máy mà có thể viết được như vậy, nếu như dùng bút lông thật không dám tưởng tượng!
"Vị tiểu đạo trưởng này thật sự là cao nhân.". Hiệu trưởng Chu cười khổ.
Chapter 8 - QUỶ ĐẬP TƯỜNG
Vị cao nhân Diệp Thiếu Dương lúc này vừa được hiệu trưởng Chu khen ngợi đã đẩy cánh cửa phòng 408 ra, một luồng gió thổi tới mang theo mùi âm khí nồng nặc. Diệp Thiếu Dương bước vào bên trong dùng một chân trụ lại, cau mày, ký túc xá này... có quỷ?
Hai người trong phòng ngẩng đầu nhìn hắn, một người mập mạp ngồi trên giường đang cắt móng chân, nghiêng đầu cười cười: "Quản lý Túc vừa gọi điện thoại bảo có huynh đệ mới tới phòng, khì khì, trong phòng có rất nhiều tất thối quần áo bẩn lắm cho nên hơi nặng mùi, cậu từ từ làm quen nhé!".
Bên cạnh có một người nam đeo kính đang vọc máy vi tính, quay đầu bật cười hỏi hắn: "Người anh em, sao cậu lại mặc trang phục như thế, bộ mới đi diễn tuồng về hả?".
Diệp Thiếu Dương cúi đầu xem xét trang phục của mình, trường sam quần trắng giày vải, bình thường trên núi mặc thế này cũng không sao, không cảm thấy gì, chỉ là giờ đang ở trong thành phố, mặc như vậy đúng là hơi kỳ cục.
"Ha ha ha, tôi hạ sơn vội vội vàng vàng, đã quên thay đồ.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu, có chút ngượng ngùng đáp.
Sau khi vào cửa, Diệp Thiếu Dương quan sát kỹ tình trạng trong phòng, tổng cộng có bốn cái giường, có một cái giường trống, bên trên đã bày sẵn chăn ga gối đệm còn mới.
"Đây là đồ của quản lý Túc vừa đưa đến, để tôi giúp cậu trải ra.". Mập mạp rất nhiệt tình giúp Diệp Thiếu Dương bày xong giường đệm, tự giới thiệu mình tên là Mã Minh Lượng, biệt danh Tiểu Mã, sau đó chỉ vào anh chàng trắng trắng nhỏ con đang ngồi vọc máy vi tính đằng kia, giới thiệu: "Cậu ta là Trần Vũ, còn một người nữa tên là Lý Đa, đã đi công tác nhưng tới giờ vẫn chưa thấy về.".
Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt của người này phát ám, trên người bao phủ một tầng âm khí, hiển nhiên là đã gặp quỷ. Thế nhưng vì mới quen nên Diệp Thiếu Dương suy nghĩ nếu hỏi thẳng thì hơi đường đột, cho nên hắn quyết định ngồi trên giường trò chuyện với Tiểu Mã, tạo mối quan hệ thân thiết trước.
Nhà của Tiểu Mã nằm ở Cương Thành cách chỗ này một trăm km, năm nay cậu ta cũng học năm thứ tư đại học, gia đình có điều kiện cho nên không phải cố gắng tìm việc làm, cứ ở ký túc xá ngây ngô chơi đùa. Trên giường của cậu dán đầy áp-phích mỹ nhân, Diệp Thiếu Dương chỉ vào một cô nương thanh thuần xinh đẹp nhất trong số đó hỏi: "Mỹ nữ này là ai?".
"Cô giáo Thương đó, cậu không biết sao?". Tiểu Mã giật mình, cậu đâu biết rằng, Diệp Thiếu Dương tuy rằng có đi học ở thị trấn dưới Mao Sơn, mặt mũi trông cũng có vẻ tri thức thế nhưng hắn vẫn khá lạc hậu so với những người ở huyện thành này, nhất là về mặt hiểu biết.
"Dáng vẻ rất thanh tao, cô ấy là cô giáo hả? Dạy môn gì?"
Trần Vũ bật cười, chen vào một câu: "Sinh lý.".
Tính tình Tiểu Mã rất hào sảng, để hoan nghênh Diệp Thiếu Dương gia nhập đồng bọn, cậu đã gọi điện thoại đặt mấy phần đồ ăn và một két bia, ba người cùng nhau tổ chức nhậu trong phòng. Trên bàn rượu, Diệp Thiếu Dương cảm thấy có gì đó rất quen, mới thử dò xét Tiểu Mã: "Cậu gần đây có gặp chuyện gì kỳ quái không?"
Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn hắn: "Sao cậu biết?"
"Đúng không, có chuyện gì đã xảy ra?"
Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Nói ra, cậu đừng sợ nha."
Trên đầu Diệp Thiếu Dương liền... chảy một vạch đen dài, cho dù là Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện trước mặt, hắn cũng toàn cười ha ha, vậy mà bây giờ kêu hắn sợ quỷ? Từ lúc bái sư Mao Sơn cho đến nay, nằm mơ còn không có chuyện đó.
"Tôi... gặp quỷ a, gần đây có mơ thấy ác mộng, từ lúc ‘quỷ đập tường’ (1) bắt đầu." Tiểu Mã uống một hớp bia, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra:
"Nói ra cậu có thể không tin, hồi trước tôi có tham dự sinh nhật của học muội tổ chức ở nhà hàng Nam Đại, hơn chín giờ mới tàn tiệc, tôi đợi mãi chẳng thấy taxi bèn quyết định đi bộ về cho tỉnh rượu. Sau đó tôi có rẽ vào một con đường nhỏ để về ký túc xá. Từ Nam Đại qua đây có một cái nghĩa trang, nghe đồn trước kia có rất nhiều người đi ngang qua bị quỷ nhát, buổi tối trên lầu ký túc xá nhìn xuống còn có thể thấy ma trơi. Tôi không tin, cho tới khi đi vào một vùng đất trũng, tôi đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng cười, là tiếng cười của một người phụ nữ. Tiếng cười nghe rất phóng đãng, không, không đúng, là rất gian xảo.". Tiểu Mã ngượng ngùng cười nói.
(1) Quỷ đập tường: Quỷ Đập Tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
"Tôi quay đầu lại nhìn, chẳng có một ai, tôi sợ hết hồn, bỏ chạy, thế nhưng chạy mãi chạy mãi vẫn quay lại chỗ cũ...".
"Quỷ đập tường.". Diệp Thiếu Dương nói: "Tiếp."
"Đúng vậy, tôi hình dung có một cảm giác vô cùng xấu xộc lên đầu, lúc đó rõ ràng rất sợ, muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, thế nhưng đầu óc vô cùng mơ hồ, không biết có phải là uống quá nhiều rượu hay không. Tôi nhớ tôi đã chạy tới sườn núi rồi, thế mà đầu lại choáng váng, vừa nhìn lại thấy mình vẫn đứng ngay tại vùng đất trũng, hai bên trái phải còn có một ngôi mộ. Sau đó tôi đột nhiên nghĩ tới có nghe người ta bảo gặp quỷ đập tường thì cắn ngón giữa, dùng máu chấm lên đầu là có thể phá giải, tôi liền bất chấp cắn vào ngón tay, tự nhiên trong lòng đánh oang một tiếng, phát hiện mình thanh tỉnh rất nhiều, liền quên hẳn phải chấm máu lên đầu, chạy một mạch trở về.".
Nói đến đây, Tiểu Mã vô cùng cảm khái: "Mọi người đều nói gặp quỷ đập tường thật ra là do trong người thiếu vi-ta-min gì đấy, tôi không tin, bởi vì trước khi tôi bị tôi có nghe tiếng một người phụ nữ cười, hơn nữa mấy ngày nay tôi đều mơ thấy ác mộng, thấy có một nữ quỷ hôn môi..."
Trần Vũ bật cười: "Đó là mộng xuân, không phải ác mộng đâu!".
"Tôi không tin, mộng xuân của cậu là theo nữ quỷ ‘bĩnh’ ra giường ấy! Này này, tiểu Diệp Tử, tôi nói thật đấy!". Mới quen biết mấy tiếng, cậu đã không hề ngại ngùng đặt cho Diệp Thiếu Dương một biệt danh nữ tính hóa như thế.
Đối với mấy chuyện kiếm âm đức thế này , Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể bỏ qua, lập tức hỏi Tiểu Mã: "Như vậy đi, tối nay cậu dẫn tôi đến chỗ quỷ đập tường một chút, có được không?"
"Đến chỗ có quỷ đó hả, cậu muốn chết à!?".
"Không phải muốn chết, là đi tróc quỷ.". Hắn lúc này thẳng thắn nói, nếu không sẽ rất khó thuyết phục cậu mập dẫn đường cho mình.
Tiểu Mã trợn mắt lớn hơn, dùng ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn: "Tróc quỷ? Cậu tưởng cậu là đạo trưởng Mao Sơn chắc?"
Diệp Thiếu Dương nuốt miếng thịt heo vào bụng, lau miệng, gật đầu nói: "Đúng vậy!".
Trần Vũ cười phun bia ra ngoài: "Bạn học, cậu coi phim điện ảnh của Lâm Chánh Anh nhiều quá rồi ảo tưởng làm đạo sĩ hả?".
Tiểu Mã cũng cười theo: "Tôi nói, tiểu Diệp tử à, cậu có thể chém gió trước mặt đám con gái, bọn họ cũng tưởng cậu là thầy bói thật, chứ đừng mơ lừa gạt được anh em bọn tôi.".
Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy cậu dẫn tôi đi đi, tôi đảm bảo cậu sẽ không có việc gì.".
"Không, tôi vất vả lắm mới đem được cái mạng mình trở về, có đánh chết tôi cũng không đi.".
Thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, nếu con quỷ kia mỗi ngày đều tới đây hút dương khí, vậy thì mình cứ dứt khoát ngồi ở đây đợi đến nửa đêm, bắt được con quỷ rồi, cho bọn hô xem xem còn dám nói gì nữa không.
Ăn uống xong xuôi, Tiểu Mã leo lên giường, ngáp thật dài một cái: "Ai nha không xong rồi, mấy ngày gần đây cả người đều mềm nhũn, cứ đến tối là lại muốn ngủ. Tôi ngủ trước đây. Đạo sĩ huynh, nhớ bắt một nữ quỷ cho tôi chơi nhé, tôi muốn thử ba mươi tám thế, ví dụ như lão hán đẩy xe, ừm, lão thụ vác rễ..."
Người này rõ ràng là bị âm khí xâm nhập cơ thể nên cả người mới cảm thấy vô lực, cũng may thân thể cậu ta trắng kiện, bản tính quá mạnh mẽ, bị hút dương khí nhiều ngày mà vẫn không có chuyện gì. Bất quá nếu cứ duy trì liên tục như vậy, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ mất mạng.
Chờ quỷ thực sự tới, xem cậu còn mạnh mồm như thế nữa không? Hừ, cái gì mà lão thụ vác rễ, lão hán đẩy xe? Nói cái quái gì vậy?
Tiểu Mã thân thể suy yếu, vừa nằm xuống là ngủ. Diệp Thiếu Dương không ngủ, hắn nhận định con quỷ kia đêm nay sẽ còn tới, vì vậy lẳng lặng nằm trên giường. Đợi không quá một giờ, một cơn gió lạnh từ cửa sổ tràn tới, xen lẫn mùi âm khí nồng nặc.
Diệp Thiếu Dương mở mắt ra, thấy một nữ quỷ vóc dáng thon thả từ bệ cửa sổ bò vào, mặc áo T-shirt váy ngắn, trang phục thời thượng như thế chứng tỏ thời điểm tử vong là mới đây. Nữ quỷ có bộ ngực to tròn, vòng eo nhỏ nhắn, bên dưới chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết…
Chapter 9 - XÉT NHÀ
Một con quỷ hiển lộ chân thân, ngoại trừ âm khí nặng nề bên ngoài thì bộ dáng chẳng khác gì người sống. Diệp Thiếu Dương híp mắt lẳng lặng thưởng thức dáng người của nữ quỷ, nhìn cô bồng bềnh lướt tới trước giường Tiểu Mã đang ngủ say như lợn chết, mở mười ngón tay nhọn hoắt thon dài ra định hành động, Diệp Thiếu Dương đột ngột nhảy dựng lên, bắn một hạt đậu đồng vào người nữ quỷ. Nữ quỷ bị đánh trúng liền toát ra một làn khói trắng, da thịt nõn nà lúc này chợt thối rữa, xuất hiện những đốm màu đen.
"Ááááá…". Một tiếng thét chói tai vang lên, nữ quỷ xoay người, đôi mắt trắng bóc không có con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương.
Làn da toàn thân cô nhanh chóng thối rữa, thân thể cũng trương lên, máu thịt trắng nhợt, hệt như cái bánh màn thầu bị ngâm trong nước, khỏi phải nói trông buồn nôn thế nào. Gương mặt trái xoan nho nhỏ cũng sưng tấy, da thịt nhiều chỗ lộn ra ngoài, xương trắng ẩn hiện, môi thiếu phần trên, răng lợi lòi cả ra phía trước. Toàn thân không ngừng chảy dòng nước màu vàng, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp trong nháy mắt biến thành ác quỷ đáng sợ, nhe răng trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, dáng điệu càng kinh khủng hơn.
Cô ta cũng không cố ý muốn dọa Diệp Thiếu Dương buồn nôn, chỉ vì tu vi quá ít, bị trúng một hạt đậu đồng liền hiện ra hình dạng thật lúc tử vong.
"Thì ra là quỷ chết đuối.". Diệp Thiếu Dương gật đầu, hắn cũng chẳng thấy sợ. Mấy năm nay theo sư phụ từ Nam ra Bắc, gặp qua một nghìn con quỷ thì đã có đến tám trăm con có bộ dạng còn kinh khủng hơn con này, hắn sớm đã chai rồi.
Nữ quỷ thấy hắn không sợ chút nào liền rống to, mở mười đầu ngón tay ra, nhào tới.
"Càn khôn vô cực!". Diệp Thiếu Dương niệm chú đơn giản, đứng thẳng bất động, tay phải nặn một pháp quyết, tách hai tay của nữ quỷ ra, một chưởng đập vào mặt nữ quỷ. Tiện thể trong móng tay bắn ra chu sa, dùng ngón tay làm bút, viết lên mặt của nữ quỷ một chữ "Sắc", thở một hơi, nói với nữ quỷ: "Đầu hàng đi!".
Nữ quỷ đương nhiên không muốn, bất đắc dĩ thân thể bị chu sa phù khống chế, không thể động đậy, lúc này mới nhận ra đã gặp cao nhân, lập tức tỏ thái độ đáng thương, cầu khẩn nói: "Đại sư tha mạng! Tôi bị oan!".
Cô đại khái đã quên mình vừa hiện nguyên hình, bộ dáng khẩn cầu đáng thương kết hợp với vẻ dữ tợn kinh khủng trên mặt thật giống như mấy cô gái trang điểm hỏng, khiến cho kẻ khác vừa cảm động lại vừa thấy mắc ói.
Diệp Thiếu Dương trước giờ không hề bị dọa nhưng lúc này lại cảm thấy hơi hơi rùng mình, nhíu mày nói: "Chớ nóng vội, cứ ở yên đó.". Sau đó hắn đi tới trước giường Tiểu Mã, người này bị hút dương khí nên dễ ngủ say, vẫn không chịu tỉnh lại, Diệp Thiếu Dương không chút khách khí đá vào cái mông to bự của cậu ta: "Mập mạp, mau đứng dậy!"
Tiểu Mã trở mình mở mắt, vẫn còn buồn ngủ, đang muốn mắng chửi đột nhiên thấy trước giường có một nữ nhân. Do cô ta đưa lưng về phía cậu vả lại trong phòng hơi tối cho nên cậu cũng không thấy rõ lắm, cậu cả kinh, vội vàng dùng chăn che lại nửa người bên dưới chỉ mặc một cái quần lót, kêu lên: "Ở đâu ra mỹ nữ vậy, tiểu Diệp tử, đây là ký túc xá nam sinh, cậu không được làm chuyện xằng bậy nha!"
Diệp Thiếu Dương không nói tiếng nào, lật vai nữ quỷ lại, cho cô ta đối mặt với Tiểu Mã.
Thấy bộ dáng nữ quỷ, trong nháy mắt, Tiểu Mã hóa đá tại chỗ, mấy giây sau, cậu tự tát vào mồm, ngập tràn sợ hãi hét lên thảm thiết: "Quỷ aaaa…"
Diệp Thiếu Dương vội vàng bịt miệng của cậu lại, nơi này là ký túc xá, hắn không muốn cả ký túc xá kéo đến đây.
"Cậu không phải muốn chơi nữ quỷ sao, ba mươi tám tư thế đấy! Nào, đến đây đi!".
Tiểu Mã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trốn trong góc, liên tục xua tay, gần như muốn khóc thét: "Không không, tiểu Diệp tử, tôi tin tưởng bản lĩnh của cậu, cậu mau thu phục cô ta đi, tôi…tôi…tôi sợ lắm!"
Ai lần đầu tiên gặp quỷ cũng như vậy, Diệp Thiếu Dương không muốn dọa cậu ta sợ lăn đùng ra chết, không muốn trêu chọc cậu nữa, dùng tay xóa chu sa phù trên mặt nữ quỷ đi, viết một cố hồn phù dán vào sau gáy thay thế, phất phất tay: "Mau mau biến về hình dạng người bình thường."
Nữ quỷ xoay người, lại biến thành một thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Một màn này càng làm Tiểu Mã sợ ngây người hơn.
Nữ quỷ quỳ xuống đất, dập đầu: "Tạ ơn đại sư."
"Oán khí trên người ngươi không nặng, không phải là ác quỷ. Ta cho ngươi một cơ hội nói ra chân tướng, nếu dám dối trá, ta lập tức khiến ngươi hồn phi phách tán, hiểu chưa?"
Nữ quỷ che mặt khóc, giọng đứt quãng đứng lên kể lể: "Tôi tên là Phương Điệp, là sinh viên của Học Viện Ngoại Ngữ... Mấy năm trước đi đêm vô tình đi ngang qua vùng đất trũng của một phần mộ, bị một nữ quỷ trăm năm làm hại, chết trong vũng nước sâu... Ô ô, ả bảo tôi phải nghe lời ả, uy hiếp tôi đi hút dương khí cho ả tu luyện, nếu không sẽ hại chết người nhà của tôi. Tôi thấy cậu mập này dương khí tràn đầy, mới... Tôi thực sự không muốn như vậy. Đại sư, thỉnh cầu ngài mau mau cứu tôi.".
Thì ra là như vậy, Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, nghĩ đến nữ quỷ trăm năm kia đã dùng quỷ đả tường vây khốn Tiểu Mã, không giết cậu ta ngay lúc đó chính là vì muốn từ từ hấp thu dương khí của cậu ta để tu tà.
Diệp Thiếu Dương nhìn nữ quỷ, trong ánh mắt cũng hiện ra một tia thương xót: "Mà thôi, thấy ngươi bị uy hiếp như vậy ta cũng không làm khó dễ ngươi. Ta sẽ viết cho ngươi một tờ trần tình phù, đưa ngươi xuống âm ty, bảo phán quan không truy cứu tội lưu lại nhân gian của ngươi nữa!".
Nữ quỷ quỳ lạy, vạn tạ thiên ân.
Diệp Thiếu Dương mở bao quần áo, lấy ra lá bùa và bút chu sa, thoăn thoắt viết nguyên nhân lên lá bùa, sau đó ngẩng đầu, bùa không gió tự bay ra ngoài cửa sổ.
"Mau đi âm ty đi, không được bỏ lỡ!"
Nữ quỷ bái tạ đứng dậy, hóa thành một làn khói nhẹ bám vào lá bùa, bay về phía cửa sổ, chớp mắt đã biến mất.
Diệp Thiếu Dương thở hắt ra, đi tới trước bàn đọc sách, mở một lon bia uống một hớp, nhìn biểu tình si ngốc của Tiểu Mã, chép miệng: "Có gì muốn nói à?"
"Cậu... Rốt cuộc là ai?". Tiểu Mã ngơ ngác.
"Chẳng phải đã nói rồi sao, Mao Sơn đạo sĩ, tới đây đi học, thuận tiện hàng yêu trừ ma.".
Mọi chuyện vừa xảy ra không phải là mộng, cũng không phải ảo giác, Tiểu Mã không khỏi khó tin, lắc đầu, than thở: "Được rồi, cậu... trâu bò quá a."
Diệp Thiếu Dương đi tới vỗ vỗ vai cậu một cái, cười nói: "Đi thôi, dẫn tôi đến vùng đất trũng tìm oán linh trăm năm kia tính sổ!”.
Tiểu Mã bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Bây giờ hả?"
"Đúng vậy, nữ quỷ kia đã bị tôi thu phục, trước hừng đông nếu không thấy cô ta quay về, oán linh nhất định sẽ hoài nghi, nói không chừng sẽ bỏ trốn, muốn thu phục nó phải ngay đêm nay.".
Tiểu Mã khiếp vía thốt lên: "Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?"
"Chuyện nhỏ như cái cọc mà cậu cũng không dám đi, nói không chừng oán linh sẽ tìm cậu báo thù, đến lúc đó tôi cũng mặc kệ.".
Lời đe dọa rất có tác dụng, tuy rằng Tiểu Mã không dám tới chỗ đó nữa nhưng còn sợ ác quỷ đến tìm mình hơn, thấy Diệp Thiếu Dương nói mấy câu đáng tin, lại nhớ tới quá trình tróc quỷ của hắn vừa rồi, cậu cảm thấy hắn rất có bản lĩnh, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Dọc đường, Tiểu Mã cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Nữ quỷ hồi nãy bị cậu giết rồi hả?"
"Không có, đưa cô ta xuống âm ty."
"Vậy là sao? Nếu cô ta không đi thì sao?"
"Làm cô hồn ở nhân gian mà nói, một khi bị pháp sư hoặc quỷ sai bắt được đưa đến âm ty thì sẽ phải chịu tội.". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Người sau khi chết chỉ có thể ở dương gian bảy ngày, sau bảy ngày hồn phải đến âm ty báo cáo. Nếu cứ lưu lại nhân gian thêm một ngày thì sẽ phải chịu một năm cực hình, cô ta bị oán linh uy hiếp, luận tội có thể tha thứ, cho nên tôi viết cho cô ta một tấm trần tình phù, phán quan sẽ không làm khó cô ấy.".
Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn: "Cậu nói gì là phán quan sẽ nghe sao?"
"Tôi là truyền nhân Mao Sơn, tương đương với phán quan nhân gian, lời nói của tôi phán quan sẽ không nghi ngờ."
Tiểu Mã hoàn toàn bội phục.
"Được rồi, sao lúc cậu thu phục nữ quỷ kia không hỏi cô ta một chút, hỏi xem ác quỷ như thế nào, cứ tùy tiện như vậy tới vạn nhất đánh không lại thì sao?".
"Đánh không lại thì bỏ chạy chứ sao, ả ta cũng không thể phân thân, tối đa chỉ bắt được một người.". Diệp Thiếu Dương cười gian.
Tiểu Mã bỗng nhiên đứng lại cúi đầu nhìn đôi chân voi của mình, thầm nghĩ nếu như bỏ chạy thì tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cậu nói thật hay nói đùa?"
Diệp Thiếu Dương cười ha ha.
Hai mươi phút sau, hai người tới một ngọn núi nhỏ, Tiểu Mã chỉ vào phía dưới nói rằng: "Chính là chỗ này, đêm đó tôi bị mê man ở đây."
Diệp Thiếu Dương nhìn xuống dưới chân, đó là một mảnh đất trũng như sân bóng lớn, bên trên có những ngôi mộ nằm rải rác, còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của hắn. Đa số các ngôi mồ đều bị sụp xuống đất, mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên là đã tồn tại nhiều năm rồi…
Chapter 10 - NƯỚC ĐỌNG
"Chính là ngôi mộ này, ngày đó tôi gặp phải quỷ đập tường tại đây".
Theo hướng ngón tay của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương nhìn về phía ngôi mộ chính giữa vùng đất trũng. Thế nhưng thứ khiến cho hắn chú ý không phải là phần mộ mà là phía sau phần mộ có một cây hòe.
Cây hòe này thập phần to lớn, thân cây nhìn như một chậu nước to, đến những nhánh cây cũng xiêu vẹo nghiêng ngả, tán cây to rậm rạp như một cái đầu đang vươn ra, dùng "tóc" của mình che khuất phần mộ phía trước.
Phần mộ phía trước cách đó không xa, còn có một vũng nước đọng, dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng âm u.
Diệp Thiếu Dương than thở: "Nơi này muốn bắt quỷ lộng hành cũng khó, đây là một cái đầm đã gần khô hạn, nước đọng dễ tụ âm khí, được mộ hấp thu, bản thân phần mộ lại bị tán cây che đậy, thiếu ánh sáng mặt trời, âm khí tụ lại càng dễ dàng hơn. Thêm nữa cây hòe là loài cây mộc quỷ, ở đây quỷ dễ thành tinh nhất."
"Quỷ ở đâu?". Tiểu Mã có chút khẩn trương.
"Phun cái này lên mắt.". Diệp Thiếu Dương đưa một cái bình nhỏ trong lòng bàn tay cho Tiểu Mã: "Phun nó lên mắt, trong vòng một giờ đồng hồ, cậu sẽ thấy quỷ."
"Đây là gì vậy, nước mắt bò hả?".
"Dịch thể của thất tinh thảo, nước mắt bò thúi lắm, chưa từng dùng bao giờ.".
Tiểu Mã tiếp nhận, phun lên con mắt trái, xoa nhẹ mắt, sau đó khẩn trương nhìn bốn phía, đột nhiên run run, cầm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, run giọng nói: "Cái kia... Có phải là quỷ không?"
Theo ánh mắt của cậu, Diệp Thiếu Dương thấy một bóng người mông lung từ đằng xa đi tới giống như bị một sợi dây kéo, mái tóc dài rối tung đặt lên hai bên bả vai, rất có phong thái nữ quỷ.
"Uy uy uy, nó tới kìa!"
"Chớ quấy rầy!". Diệp Thiếu Dương vẽ hai tờ ẩn khí phù, dán mỗi người một tờ.
"Hiện giờ quỷ không cảm nhận được cậu thở ra dương khí, thế nhưng vẫn có thể thấy cậu, cho nên cậu đừng có lộn xộn. Chúng ta không nên gấp gáp, xem nó muốn làm gì."
Nữ quỷ một mạch đi vào vùng đất trũng cách chỗ hai người ẩn thân chỉ có hơn mười thước, nhờ ánh trăng, có thể thấy rõ trang phục của cô ta: Mặc áo bó sát, hông đeo thắt lưng, quần bò ngắn cũn, lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, trước \/ lồi sau \/ lõm, chiếc eo thon mảnh khảnh dịu dàng lắc lư, đi một cái lại lắc một cái, thực sự rất ***. (ba chấm…)
"Tôi bảo này, nữ quỷ này dáng người đẹp thật, so với nữ quỷ kia còn ngon hơn!". Tiểu Mã hai mắt phát sáng, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
"Đây là người, không phải quỷ! Quỷ đi chân không chạm đất, lại càng không có thanh âm.".
Tiểu Mã ngẩn ra, lập tức ánh mắt càng trở nên thô bỉ hơn, nhìn toàn thân nữ tử từ trên xuống dưới, nói rằng: "Tôi nói mà. Có quỷ nào lại ăn mặc như thế!? Chà, hóa ra là một em gái. Bất quá giờ đã hơn nửa đêm, sao em ấy lại dám đến chỗ này một mình? Cho dù không sợ quỷ, chẳng lẽ không sợ sắc lang sao?"
"Đừng dài dòng! Cô ta bị dẫn hồn, không nên vọng động, chờ một lát sẽ biết.".
Cô bé kia giống như mộng du, vẫn đi thẳng về phía trước, gặp vũng nước cũng không tránh, cứ trực tiếp đạp lên trên khiến cả thân dính đầy bùn nước. Sau khi cô ta đến cây hòe, từ chính diện chỉ còn thấy bóng lưng, hai người Diệp Thiếu Dương lúc này mới phát hiện ra sau lưng cô ta có thứ gì đó quái dị.
"Trời ạ!!!"
Diệp Thiếu Dương một tay bịt miệng Tiểu Mã, không cho cậu kêu lên, cảm nhận được thân thể cậu run nhè nhẹ trong tay mình, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải, lần đầu tiên thấy hiện tượng kinh khủng như vậy, không bất tỉnh đã là giỏi lắm rồi!
Cô bé kia đang kéo một người nữ phía sau mặc sườn xám màu đỏ chót, chân mang giày cao gót trắng, mái tóc ngắn, phía ngoài y phục hở hang là làn da trắng bệch dọa người, kinh khủng nhất là, ả không phải đi theo sau thiếu nữ, mà hai tay đang ôm lấy eo thiếu nữ, vùi đầu dưới nách của cô, thân thể bay lơ lửng thẳng tắp phía sau lưng cô, cứ như vậy được cô kéo đi.
"Cái này gọi là quỷ bắc cầu, là chuẩn bị trích một đoạn trên thân, cậu đứng yên ở đây, tôi đi làm việc.". Diệp Thiếu Dương buông Tiểu Mã ra, lặng lẽ đi đến phía đó.
Thiếu nữ lúc này đã tới trước cây hòe, nữ quỷ sau lưng đột nhiên đứng lên, khom lưng, người như rắn trượt lên thân thể thiếu nữ. Thiếu nữ đứng thẳng, cởi thắt lưng trên quần short xuống, treo lên xúc tu trên một nhánh cây, thắt lại thành thòng lọng, không chút do dự đưa đầu vào.
Nữ quỷ gần như đạt được ý nguyện, đột nhiên có một cánh tay từ phía sau vươn tới, chuẩn xác dán một lá bùa màu tím lên trán thiếu nữ, ngón cái ấn vào mi tâm thiếu nữ, kéo cô trở về.
Một tiếng rú ma quái vang lên, nữ quỷ áo đỏ bị kéo khỏi cơ thể mà ả đang nội sinh, ngã nhào trên mặt đất.
Nữ quỷ kia phản ứng cũng cực nhanh, uốn éo đứng dậy, giương mười ngón tay thật dài, quay sang đâm vào mặt nam tử phía trước.
"Còn muốn giãy giụa?". Diệp Thiếu Dương cười cười, nhẹ nhàng lách người tránh thoát công kích nữ quỷ, tay vừa nhấc, tám miếng tiền Ngũ đế bay ra ngoài, tạo thành bát quái vị trên không trung.
"Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp, phá!"
Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, đẩy về phía trước, vận sức đánh tám đồng tiền vào ngực nữ quỷ. Nữ quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã sấp xuống đất, ngực trái cũng sinh ra một lỗ máu, máu chảy ào ào ra ngoài .
Quỷ đương nhiên không có máu, đây chính là bộ dáng tử vong thật sự của ả sau khi bị phá tu vi.
"Thì ra là bị trọng thương đến chết, cô nương xinh đẹp như vậy, đáng tiếc đáng tiếc.". Đối với loại ác quỷ này Diệp Thiếu Dương từ trước đến nay rất thích đùa cợt, một chút đứng đắn cũng không có.
"Đại sư tha mạng, ta không dám...". Nữ quỷ run run, không ngừng dập đầu. Quỷ cũng không phải kẻ ngốc, mới vừa rồi đánh nhau đã khiến cho ả hiểu rõ, thanh niên này không phải là pháp sư tróc quỷ thông thường.
Diệp Thiếu Dương hai tay chắp sau lưng, nhìn nữ quỷ từ trên xuống dưới, hỏi: "Xem trang phục của ngươi thì chắc là người từ thời dân quốc, đã chết mấy thập niên rồi, vì sao không đi đầu thai lại ở đây hại người?"
"Đại sư minh giám, tiểu nữ bị gian nhân làm hại, một thời hồ đồ, ở lại nhân gian, thỉnh đại sư từ bi, thương xót tiểu nữ chết thảm, buông tha cho tiểu nữ..."
Diệp Thiếu Dương nghiêm nghị nói: "Trước Điện Diêm Vương, thiện ác tự có công luận, hại người sẽ không tránh khỏi nhân quả báo ứng. Đây không phải là lý do ngươi lưu lại nhân gian, huống hồ ngươi ở nhân gian vài thập niên qua, chẳng biết đã hại chết bao nhiêu mạng người, lấy chuyện vừa rồi làm ví dụ. Mau đi âm ty chịu tội đi.”.
"Ô ô, chỉ cần đại sư giơ cao đánh khẽ, ngài muốn tiểu nữ làm gì cũng được."
Làm gì cũng được... Khụ khụ, nhìn đã mắt là được rồi, ta cũng không dự định tạo nên mấy thứ tình cảm nhân quỷ. Diệp Thiếu Dương không dài dòng nữa, dùng bút chu sa vẽ một tấm dẫn hồn phù, dán lên trán nữ quỷ, trong miệng lầm rầm niệm chú, thân ảnh nữ quỷ càng lúc càng mờ nhạt, sau đó biến mất.
Chỉ vậy là xong rồi hả? Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi cảm thấy không thích hợp, mặc dù bản thân mình rất mạnh nhưng nữ quỷ cũng có gần trăm năm quỷ linh, lại tu tà, giết người cũng không ít, tu vi không nên kém như vậy chứ!
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn dòng nước đọng rung rinh trước phần mộ, trong nháy mắt hiểu ra, mỉm cười. Thứ đó thiếu chút nữa thắt chết em gái này, cô bé vẫn nằm dưới gốc cây hòe không nhúc nhích.
Thiếu nữ nhìn qua chừng hai mươi tuổi, xinh đẹp như hoa, dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Diệp Thiếu Dương đi tới muốn gọi cô dậy, vừa cúi đầu nhìn, nhất thời máu mũi suýt chút nữa xịt tung tóe.
Bởi dây lưng bị cởi ra, quần short của thiếu nữ bị tuột xuống, lộ ra một cái nội y nho nhỏ màu hồng, phía trên còn có hình con Angry Birds…
Nhoáng cái mười lăm năm trôi qua, lại kể đến trên Mao Sơn.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi nhẹ nhàng tiêu sái bước lên sơn đạo. Hắn chính là Diệp Thiếu Dương năm xưa, hôm nay đã trổ mã thành một chàng trai mi thanh mục tú, phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang, có một đôi mắt to ngời sáng lóe lên quang mang thông tuệ.
Mười lăm năm qua, hắn vẫn theo sư phụ Thanh Vân Tử học tập đạo pháp, ba năm trước đã trải qua khảo hạch trong môn, trở thành đệ tử nội môn Mao Sơn Tông, cũng là đệ tử nội môn trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mao Sơn phái, kỳ tài hiếm thấy.
Dưới Mao Sơn không xa có một huyện thành, trong thành có trường tiểu học và trung học, nhiều năm qua, Diệp Thiếu Dương ban ngày thì đến trường, buổi tối thì trở về núi học tập đạo pháp với sư phụ. Có đôi khi cũng ham chơi, trốn suốt đêm trong huyện thành chơi net, bởi vậy xét nhiều khía cạnh, hắn cũng chẳng khác đám thanh niên hiện giờ là bao nhiêu, vẫn có tinh thần bồng bột phấn chấn, thỉnh thoảng “phạm tội” một chút.
Bất quá, do hay đi theo Thanh Vân Tử ra ngoài hàng yêu tróc quỷ, chứng kiến qua nhiều việc sinh tử luân hồi, bên cạnh tính trẻ con vẻ bề ngoài, hắn còn có một lòng kiên nghị hơn hẳn người bình thường.
"Lão nhân, con về rồi!".
Diệp Thiếu Dương cao giọng kêu lên. Hắn đi qua đại điện Mao Sơn, trực tiếp bước vào thiền điện của Thanh Vân Tử, một hỗn hợp mùi kỳ quái xông vào mũi, Diệp Thiếu Dương lập tức giơ tay lên che mũi, dùng ba giây hoàn thành phân tích, thành phần mùi thúi này chủ yếu có bốn loại: Tất thúi, rượu đế, thuốc lá và gia vị mì ăn liền.
Thanh Vân Tử chỉ mặc độc một cái quần cộc, lão đang nghiêng người dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, bên người là một đống củ lạc rang giòn, thỉnh thoảng lão bóc một viên bỏ vào miệng, nhai giòn, vẻ mặt say sưa, thật là thảnh thơi.
Diệp Thiếu Dương khom người liếc mắt nhìn bìa quyền sách, bĩu môi, quả nhiên là tiểu thuyết huyền ảo.
"Sách này viết sai bét, hệ thống Đạo giáo liệt kê bậy bạ, Lão Tử làm sao có thể là cha nuôi của Tây Vương Mẫu, Dương Nhị Lang sao có thể có gì gì đó á á với Hằng Nga, toàn là viết xàm bá láp.".
"Không phục thì người đi viết đi!".
"Ta mà viết thì chắc chắn sẽ viết tốt hơn bọn chúng.". Thanh Vân Tử hừ một tiếng, để sách xuống, đứng lên, lúc này mới quan sát trên dưới Diệp Thiếu Dương, liếc mắt hỏi: "Nhiệm vụ hoàn thành xong chưa?"
"Một bữa ăn sáng.". Diệp Thiếu Dương móc từ trong túi ra một lá bùa, đắc ý huơ huơ.
Thanh Vân Tử tiếp nhận lá bùa, cảm nhận được chân khí, tổng cộng có mười đạo, mỗi một đạo đều phong ấn ba oán linh trăm năm trở lên, chỉ trong mười ngày. Diệp Thiếu Dương dù còn nhỏ tuổi nhưng đã thu phục được nhiều oán linh như vậy, có thể nói là kỳ tài đạo môn.
"Miễn cưỡng cho ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Lần này hạ sơn có thu được gì không?"
"Bội thu a.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, cười nói: "Quen được mấy mỹ nữ, xin số điện thoại, hôm nào mời các cô ấy lên núi chơi.".
"Cái thằng này, có tiền đồ lắm!". Thanh Vân Tử trừng mắt liếc hắn, sau đó trầm mặc một lát, nói rằng: "Tiểu tử, tuy rằng bản lĩnh của ngươi không khá lắm thế nhưng tuổi đã không còn nhỏ nữa, muốn thành tài thì phải đi vào thiên hạ, bình yêu trừ ma, tế thế cứu nhân, dựa theo quy củ của Mao Sơn tông chúng ta, đối với một người mà nói, cũng cần phải tích lũy đủ âm đức mới tấn thăng thành tiên, cho nên ngươi hạ sơn đi.".
Diệp Thiếu Dương nghe vậy kích động vạn phần, bên ngoài là chốn phồn hoa, hắn sớm đã muốn xông vào đó rồi, lập tức giả bộ lả lướt, luyến tiếc không muốn rời: "Sư phụ đừng có đuổi con đi mà, con luyến tiếc người lắm!".
Thanh Vân Tử đảo mí mắt: "Đã như vậy thì chờ ba năm nữa."
"Không không, sư phụ, tuy rằng con luyến tiếc người thế nhưng chả phải người đã nói tiến vào nhân gian, tế thế cứu nhân là truyền thống của Mao Sơn tông ta sao, không thể phá bỏ quy củ nha, đồ nhi sẽ vì trọng trách của mình, vì thiên hạ thái bình mà nén đau ra đi.".
Thanh Vân Tử lé mắt nhìn hắn, thật không ngờ, sao mình lại có thể dạy dỗ ra một thằng đệ tử da mặt dày, láu cá như thế chứ? Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của mình?
Lão ho khan một cái, nói: “Sau khi xuống núi, cố gắng tích lũy nhiều âm đức, sớm ngày tấn thăng thành tiên. Bất quá mọi việc phải cẩn thận, phải hiểu đạo cao một thước, ma cao mười trượng, mấy con quỷ yêu kia cũng không phải dễ đối phó đâu."
"Ta đã từng cứu một người, sau đó ông ta trở thành hiệu trưởng một trường đại học, ta sẽ đi tìm ông ấy. Tài liệu cho ngươi đem theo đều đã chuẩn bị xong hết, làm một cuộc trao đổi cho ngươi đi học. Tuy rằng ngươi là đạo sĩ thế nhưng muốn hành tẩu xã hội cũng cần phải có văn bằng đại học, dù gì cũng là vật ngụy trang. Còn nữa, bên đó còn có một sư huynh ngoại môn, về phương diện tróc quỷ có gì cần, ngươi có thể tìm nó."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe phải đến trường đã đau đầu,: "Sư phụ, con đã hơn hai mươi tuổi rồi, còn đi học đại học được nữa sao?"
Thanh Vân Tử liếc hắn một cái: "Ngươi là trao đổi sinh, lúc vào sẽ trực tiếp lên năm thứ tư đại học, rất tự do, nếu ngươi không thích thì thôi, chẳng qua... Trong đại học có rất nhiều cô nương xinh đẹp.".
Diệp Thiếu Dương bỗng đổi thái độ, nhất thời tươi cười rạng rỡ: "Con đi con đi, tạ sư phụ thành toàn, đệ tử nhất định sẽ nắm chặt thời gian tán gái, tranh thủ sớm ngày đưa một cô vợ trở về, hầu hạ lão nhân gia người.".
"Nói năng bậy bạ.". Thanh Vân Tử lắc đầu, lão cũng hết nói nổi thằng đồ đệ này, thở dài bảo: "Nghe đồn năm đó nó hạ sơn có đi qua trạm thứ nhất là Thạch Thành, sau khi ngươi xuống núi, tiện thể điều tra nghe ngóng tung tích của nó, khi nào phát hiện nó, phải nghĩ cách bắt nó trở về cho ta, lão tử phải nhốt nó cả đời!".
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, người đó là đại sư huynh, hơn hắn hai mươi tuổi, Thanh Vân Tử thu nhận đồ đệ nghiêm cẩn, suốt đời chỉ nhận hai người bọn họ là đệ tử nội môn. Lúc Diệp Thiếu Dương mới lên núi, đại sư huynh còn đang trên núi, là người vô cùng yêu thương tiểu sư đệ duy nhất là hắn. Một thời gian sau, y bảo vâng mệnh hạ sơn hàng yêu, một đi không trở lại, cũng mang theo một trong tam *** khí Mao Sơn tông, Thái Ất phất trần.
Thanh Vân Tử tính cách nóng nảy, tìm y không được, dưới cơn nóng giận, tuyên bố trục xuất y ra khỏi sư môn, sau đó dùng Diệp Thiếu Dương để khoác lác là "Truyền nhân duy nhất của Mao Sơn tông" danh tiếng chính là như thế.
"Sư phụ, nhiệm vụ này người tự mình đi đi, đại sư huynh đạo pháp cao cường, con đánh không lại. Huống hồ trên tay huynh ấy còn có Thái Ất phất trần, con không có gì cả...". Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, thầm nói.
Thanh Vân Tử quả nhiên trúng kế, trừng hắn một cái nói: "Thái Ất phất trần có gì đặc biệt hơn người, ta ban thưởng cho ngươi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm (1), trong vòng năm năm, ngươi bắt nó trở về cho ta, không thì ngay cả ngươi ta cũng trục xuất ra khỏi sư môn!".
(1) Thất Tinh Long Tuyền Kiếm: Còn gọi là Thất Tinh Long Uyên Kiếm, thanh kiếm nổi danh trong các truyền thuyết do Âu Dã Tử, một thợ rèn kiếm nổi tiếng Trung Hoa thời cổ làm ra. Trong lần ngao du, ông đã thấy mạch nước Long Tuyền trên núi Tần Khê (Chiết Giang) có ánh sắc kim khí. Biết nơi đây có quặng sắt quý, ông cho xẻ núi và lấy được một mảnh "thiết anh" (sắt tốt). Được Sở Vương giúp đỡ, ông đã dồn hết tinh lực luyện nên Long Tuyền kiếm dài ba thước sắc như nước dâng cho Sở Vương. Long Tuyền kiếm nổi tiếng đến mức sau này qua lăng kính văn học mọi thanh kiếm đều được gọi là Long Tuyền và cụm từ "tay vung ba thước Long Tuyền kiếm" đã trở thành một khẩu ngữ quen thuộc.
Diệp Thiếu Dương trong lòng mừng như điên, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là đệ nhất chí bảo không chỉ ở Mao Sơn tông mà thậm chí là toàn bộ đạo phái khác, có nó chính là như cá gặp nước, có thể đi đến đâu chém gió đến đó, về phần năm năm ước hẹn... Đến lúc đó rồi hãy tính.
"Được rồi, cái gì cần nói ta đã nói xong, ngươi thay vi sư hành tẩu thiên hạ, không có việc gì thì đừng nên tìm ta, có việc thì lại càng đừng nên tìm ta, để vi sư hưởng thụ hạnh phúc đi.". Thanh Vân Tử híp mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười thần bí: "Khụ khụ, còn một chuyện cuối cùng."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe nhất thời tim đập rộn lên, nghĩ thầm chuyện cuối cùng chắc chắn là chuyện quan trọng nhất, kết hợp với biểu hiện lần trước khi sư phụ thoái ẩn giang hồ, chẳng lẽ là, đem chức chưởng môn truyền cho mình? Lập tức vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm chỉnh.
"Cái này, đưa số điện thoại của mấy tiểu cô nương cho ta đây, hắc hắc, ngươi không có ở đây, ta dẫn mấy cô ấy đi chơi.".
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán: "Sư phụ, vậy cũng được nữa hả?".
Chapter 7 - CAO NHÂN
Chạng vạng, Thạch Thành, đại học Công Lý.
Một người mặc trường sam, chân mang giày vải dệt thủ công, vai khoác một bao quần áo đứng bên ngoài cổng trường, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cổng trường có khắc mấy chữ to thết vàng, lắc đầu, đi vào bên trong.
Hiện giờ đang là giờ ăn cơm, người đến người đi tấp nập trong sân trường, mỹ nữ thành đàn thành tốp. Diệp Thiếu Dương như mở cờ trong bụng, mấy chục năm nay tu hành cực khổ trên núi, rốt cuộc cái ngày này cũng tới. Hắn lập tức cố ý chặn một cô xinh đẹp nhất, hỏi vị trí phòng hiệu trưởng, sau đó dọc đường đi nhìn ngắm thưởng thức mỹ nữ, tới lầu giáo vụ, tìm được phòng hiệu trưởng.
"Ngài chính là Diệp... Đạo trưởng?". Phía sau bàn làm việc, một ông mập trung niên nở nụ cười chìa tay ra: "Hoan nghênh hoan nghênh, đường đi khổ cực!".
"Hiệu trưởng Chu, chào, gọi tôi là Diệp Thiếu Dương là được rồi!". Diệp Thiếu Dương rất khách khí bắt tay ông ta một cái.
Hiệu trưởng Chu cười ha hả một tiếng, ngồi xuống bắt chuyện, kêu bí thư dâng trà, hết sức nhiệt tình hỏi han.
"Diệp đạo trưởng còn trẻ như vậy đã trở thành truyền nhân của Mao Sơn, thật sự rất giỏi, ha ha, Diệp đạo trưởng không cần thấy lạ, người khác không tin chứ tôi tin. Nhớ năm đó tôi bị ác quỷ làm hại, may mắn được lệnh sư cứu, còn cho tôi chiêu tài phù, kết quả là tôi càng ngày càng làm ăn phát đạt. Đây, đây là chiêu tài phù tôi vẫn mang theo bên người nhiều năm qua.”.
Hiệu trưởng Chu lấy từ ví da ra một tấm chiêu tài phù của Thanh Vân Tử mà ông ta nâng niu như bảo vật đưa cho Diệp Thiếu Dương xem.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua thiếu chút nữa bật cười, cái gọi là chiêu tài phù chính là mấy tờ giấy Thanh Vân Tử đi in ở tiệm photocopy dưới chân núi. Gần mười năm nay hắn đi in thay cho lão, “nổ” với khách hành hương tác dụng thần kỳ của nó, bởi vậy đã bán được mấy trăm tấm, muốn nói phát tài, phải nói Thanh Vân Tử phát tài mới đúng.
"Tôi được tất cả như hôm nay đều là nhờ lệnh sư ban tặng, cho nên Diệp đạo trưởng có thể tới trường tôi đi học, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Tôi đã báo lại với lệnh sư, tất cả chi phí khi ngài ở đây đều miễn phí hết".
"Miễn phí toàn bộ chi phí?". Diệp Thiếu Dương cảm thấy lồng ngực vô cùng đau nhức, trước khi hạ sơn, Thanh Vân Tử đã nói mấy lời khiến cho hắn hết sức xúc động, là rằng lão đã phải chi trả toàn bộ tiền học phí cho hắn khi đi học, không còn tiền dư, sau đó cho hắn một nghìn đồng làm lộ phí cho cuộc sống mai này, nếu xài hết thì phải tự đi kiếm.
Mấy năm nay hắn vừa làm bảo mẫu, vừa làm phụ tá, vừa làm cánh tay đắc lực cho lão, vậy mà chỉ đáng giá một nghìn đồng thôi sao!? Aaa, Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng giận, Thanh Vân Tử, ông đúng là đồ cáo già, đi tiểu hỉ mũi, nã đạn hai đầu a!
"Diệp đạo trưởng, hồ sơ của ngài tôi đã chuẩn bị xong, ngài điền một chút là có thể nhập học, ok?".
Làm xong thủ tục, hiệu trưởng Chu muốn mời hắn ăn cơm, Diệp Thiếu Dương liền từ chối, mình đang đi học, phải giống sinh viên một chút chứ, để hiệu trưởng mời ăn cơm thật là không thích hợp. Hiệu trưởng Chu cũng không cưỡng cầu, đưa Diệp Thiếu Dương xuống lầu, muốn đích thân tiễn hắn về ký túc xá.
Đi đến một tòa nhà lớn, hiệu trưởng Chu đột nhiên nói rằng: "Diệp đạo trưởng, đây là ký túc xá tôi mới xây, ngài thấy phong thủy ở đây như thế nào?"
Thử ta hả? Diệp Thiếu Dương cười cười, Mao Sơn thuật phân làm bốn loại Thuật, Kham, Bốc, Y, trong đó "Thuật" là đạo thuật, chỉ có đệ tử nội môn mới có thể học, còn ba loại kia đều thuộc về tài nghệ ngoại môn, "Kham" hay còn gọi là phong thuỷ, cũng chính là thuật phong thuỷ. Diệp Thiếu Dương vốn chẳng có hứng thú với phương diện này, chỉ học lướt qua một ít, thế nhưng tài nghệ cũng không thua kém gì mấy thuật sĩ giang hồ dưới núi.
Hắn lập tức nhìn trái nhìn phải, quan sát một lúc rồi nói rằng: "Tòa nhà này tọa ở hướng Bắc Nam, hình cung đỡ dương, tụ lại nhật tinh, phía trước là khoảng không trống trải, có thể tụ phong khí bát phương". Hắn lại chỉ tay vào bậc thềm cao hơn mười cấp: "Tôi trước có xem qua, phía sau chỗ này có rừng cây, đây gọi là trước có sườn núi, sau có rừng cây, vững như Thái Sơn, Càn Khôn chính vị, thế như hổ ngồi. Người nào định phong thủy cho chỗ này cũng có chút bản lĩnh.".
"Bất quá, bởi vì tòa nhà này hình cung, thu nạp quá nhiều nhật tinh, lại không có gì để tiết ra hay trừ bổ, dần dần lâu ngày, có thể phát sinh hỏa hoạn ngầm.".
Hiệu trưởng Chu ngẩn ra, cung kính nói: "Diệp đạo trưởng tính toán tài tình! Lúc tôi mới xây xong chỗ này, có hai gian phòng làm việc đột ngột phát sinh hoả hoạn không giải thích được, may mà dập lửa đúng lúc, không có tổn thất. Thế nhưng nhà đã xây rồi, cũng không thể phá hủy được, xin hỏi Diệp đạo trưởng, có cách nào sửa chữa hay không?"
Diệp Thiếu Dương mỉm cười: "Rất đơn giản, ở trước tòa nhà xây thêm hai cái ao nước hình chữ nhật, nếu như cảm thấy quá đột ngột, có thể dùng để nuôi cá. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống ao, nước bốc hơi lên, tản khắp mặt trước tòa nhà, sẽ tiêu hao bớt một phần nhật tinh, toàn bộ phong thuỷ sẽ thuận lợi.".
Hiệu trưởng Chu mừng rỡ, liên tục cảm ơn.
Ông gọi giáo viên chủ nhiệm đến, sắp xếp cho Diệp Thiếu Dương ký túc xá và lớp xong, cả hai vô cùng coi trọng, muốn cùng nhau tiễn hắn về ký túc xá.
"Diệp đạo trưởng, ngài có muốn ở một mình một ký túc xá hay không?". Ba người đi tới dưới lầu ký túc xá, hiệu trưởng Chu bỗng nhiên hỏi.
"Không cần, tôi lớn như vậy rồi còn chưa bao giờ ở ký túc xá tập thể, cũng muốn thử một lần xem sao.". Diệp Thiếu Dương cười cười, cầm lấy chìa khóa hiệu trưởng Chu đưa, nói cám ơn, kiên trì muốn tự mình đi lên lầu.
"Được rồi hiệu trưởng Chu, chữ trên cổng trường là do ai đề?"
Hiệu trưởng Chu ngẩn ra: "Ngài hỏi tên trường có đúng không? Tôi cố ý thỉnh một nhà thư pháp trứ danh trong thành, tên là Lưu Đức Minh, Lưu lão tiền bối đề cho. Diệp tiên sinh cũng thích thư pháp?"
Diệp Thiếu Dương cười cười, nhìn hiệu trưởng Chu tôn sùng người đề tự như thế, cũng không muốn thảo luận thêm.
Giáo viên chủ nhiệm thuận miệng hỏi: "Diệp tiên sinh cũng thông thạo thư pháp?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Hơi rành, tôi dùng bút lông viết phù vài chục năm nay, cũng biết viết một chút.".
"Có cơ hội nhất định phải học hỏi ngài.". Giáo viên chủ nhiệm ngoài miệng khách khí nhưng trong lòng rất không tôn trọng, viết phù và viết thư pháp sao có thể giống nhau được.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy nét mặt của ông ta có ý khinh thường và chê bai, không thèm giải thích, tạm biệt xong đi thẳng lên lầu.
"Hiệu trưởng Chu, nhìn vẻ mặt của hài tử này hình như không phục Lưu lão tiền bối!". Giáo viên chủ nhiệm trở lại biểu hiện ban nãy, trước đây một tay ông ta lo việc mời Lưu Đức Minh đến đề tự, bản thân ông ta cũng khá am hiểu thư pháp, lại còn thập phần tôn sùng Lưu lão tiền bối.
Hiệu trưởng Chu cười cười: "Hắn là đạo sĩ, phong thuỷ tướng thuật… gì gì đó có thể là chuyên gia, nhưng thư pháp... Một người trẻ tuổi như hắn, ông hi vọng hắn hiểu được bao nhiêu?"
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu nói phải, cầm túi hồ sơ hiệu trưởng Chu đưa qua, lẩm bẩm nói: "Hắn vừa mới điền hồ sơ có phải không, để tôi xem tài liệu của hắn xem làm thế nào mà còn trẻ như vậy đã là đạo sĩ.".
Ông rút hồ sơ của Diệp Thiếu Dương, hai người vừa đi vừa xem, bất ngờ, giáo viên chủ nhiệm đứng lại, trợn mắt hốc mồm nhìn những nét bút máy tràn ngập trong tờ đơn.
"Sao vậy?". Hiệu trưởng Chu còn chưa phát hiện vấn đề.
Giáo viên chủ nhiệm hít sâu một hơi, chỉ vào tờ đơn: "Hiệu trưởng, chúng ta sai rồi!"
Hiệu trưởng Chu nhìn nội dung tờ đơn nhập học, cau mày nói: "Đâu có gì sai, sai chỗ nào?"
"Không phải nội dung, là chữ này! Chữ hắn viết rất đẹp, phong cách rất mãnh liệt, tự có thể tạo thành một trường phái riêng, có thể... Thật sự có thể so sánh với Lưu lão tiền bối!"
Hiệu trưởng Chu kinh ngạc đến nỗi ngây người, giật lấy tờ đơn, nhìn một lần nữa, quả nhiên nét bút thoăn thoắt, ý cảnh vô hạn, dùng bút máy mà có thể viết được như vậy, nếu như dùng bút lông thật không dám tưởng tượng!
"Vị tiểu đạo trưởng này thật sự là cao nhân.". Hiệu trưởng Chu cười khổ.
Chapter 8 - QUỶ ĐẬP TƯỜNG
Vị cao nhân Diệp Thiếu Dương lúc này vừa được hiệu trưởng Chu khen ngợi đã đẩy cánh cửa phòng 408 ra, một luồng gió thổi tới mang theo mùi âm khí nồng nặc. Diệp Thiếu Dương bước vào bên trong dùng một chân trụ lại, cau mày, ký túc xá này... có quỷ?
Hai người trong phòng ngẩng đầu nhìn hắn, một người mập mạp ngồi trên giường đang cắt móng chân, nghiêng đầu cười cười: "Quản lý Túc vừa gọi điện thoại bảo có huynh đệ mới tới phòng, khì khì, trong phòng có rất nhiều tất thối quần áo bẩn lắm cho nên hơi nặng mùi, cậu từ từ làm quen nhé!".
Bên cạnh có một người nam đeo kính đang vọc máy vi tính, quay đầu bật cười hỏi hắn: "Người anh em, sao cậu lại mặc trang phục như thế, bộ mới đi diễn tuồng về hả?".
Diệp Thiếu Dương cúi đầu xem xét trang phục của mình, trường sam quần trắng giày vải, bình thường trên núi mặc thế này cũng không sao, không cảm thấy gì, chỉ là giờ đang ở trong thành phố, mặc như vậy đúng là hơi kỳ cục.
"Ha ha ha, tôi hạ sơn vội vội vàng vàng, đã quên thay đồ.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu, có chút ngượng ngùng đáp.
Sau khi vào cửa, Diệp Thiếu Dương quan sát kỹ tình trạng trong phòng, tổng cộng có bốn cái giường, có một cái giường trống, bên trên đã bày sẵn chăn ga gối đệm còn mới.
"Đây là đồ của quản lý Túc vừa đưa đến, để tôi giúp cậu trải ra.". Mập mạp rất nhiệt tình giúp Diệp Thiếu Dương bày xong giường đệm, tự giới thiệu mình tên là Mã Minh Lượng, biệt danh Tiểu Mã, sau đó chỉ vào anh chàng trắng trắng nhỏ con đang ngồi vọc máy vi tính đằng kia, giới thiệu: "Cậu ta là Trần Vũ, còn một người nữa tên là Lý Đa, đã đi công tác nhưng tới giờ vẫn chưa thấy về.".
Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt của người này phát ám, trên người bao phủ một tầng âm khí, hiển nhiên là đã gặp quỷ. Thế nhưng vì mới quen nên Diệp Thiếu Dương suy nghĩ nếu hỏi thẳng thì hơi đường đột, cho nên hắn quyết định ngồi trên giường trò chuyện với Tiểu Mã, tạo mối quan hệ thân thiết trước.
Nhà của Tiểu Mã nằm ở Cương Thành cách chỗ này một trăm km, năm nay cậu ta cũng học năm thứ tư đại học, gia đình có điều kiện cho nên không phải cố gắng tìm việc làm, cứ ở ký túc xá ngây ngô chơi đùa. Trên giường của cậu dán đầy áp-phích mỹ nhân, Diệp Thiếu Dương chỉ vào một cô nương thanh thuần xinh đẹp nhất trong số đó hỏi: "Mỹ nữ này là ai?".
"Cô giáo Thương đó, cậu không biết sao?". Tiểu Mã giật mình, cậu đâu biết rằng, Diệp Thiếu Dương tuy rằng có đi học ở thị trấn dưới Mao Sơn, mặt mũi trông cũng có vẻ tri thức thế nhưng hắn vẫn khá lạc hậu so với những người ở huyện thành này, nhất là về mặt hiểu biết.
"Dáng vẻ rất thanh tao, cô ấy là cô giáo hả? Dạy môn gì?"
Trần Vũ bật cười, chen vào một câu: "Sinh lý.".
Tính tình Tiểu Mã rất hào sảng, để hoan nghênh Diệp Thiếu Dương gia nhập đồng bọn, cậu đã gọi điện thoại đặt mấy phần đồ ăn và một két bia, ba người cùng nhau tổ chức nhậu trong phòng. Trên bàn rượu, Diệp Thiếu Dương cảm thấy có gì đó rất quen, mới thử dò xét Tiểu Mã: "Cậu gần đây có gặp chuyện gì kỳ quái không?"
Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn hắn: "Sao cậu biết?"
"Đúng không, có chuyện gì đã xảy ra?"
Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Nói ra, cậu đừng sợ nha."
Trên đầu Diệp Thiếu Dương liền... chảy một vạch đen dài, cho dù là Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện trước mặt, hắn cũng toàn cười ha ha, vậy mà bây giờ kêu hắn sợ quỷ? Từ lúc bái sư Mao Sơn cho đến nay, nằm mơ còn không có chuyện đó.
"Tôi... gặp quỷ a, gần đây có mơ thấy ác mộng, từ lúc ‘quỷ đập tường’ (1) bắt đầu." Tiểu Mã uống một hớp bia, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra:
"Nói ra cậu có thể không tin, hồi trước tôi có tham dự sinh nhật của học muội tổ chức ở nhà hàng Nam Đại, hơn chín giờ mới tàn tiệc, tôi đợi mãi chẳng thấy taxi bèn quyết định đi bộ về cho tỉnh rượu. Sau đó tôi có rẽ vào một con đường nhỏ để về ký túc xá. Từ Nam Đại qua đây có một cái nghĩa trang, nghe đồn trước kia có rất nhiều người đi ngang qua bị quỷ nhát, buổi tối trên lầu ký túc xá nhìn xuống còn có thể thấy ma trơi. Tôi không tin, cho tới khi đi vào một vùng đất trũng, tôi đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng cười, là tiếng cười của một người phụ nữ. Tiếng cười nghe rất phóng đãng, không, không đúng, là rất gian xảo.". Tiểu Mã ngượng ngùng cười nói.
(1) Quỷ đập tường: Quỷ Đập Tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
"Tôi quay đầu lại nhìn, chẳng có một ai, tôi sợ hết hồn, bỏ chạy, thế nhưng chạy mãi chạy mãi vẫn quay lại chỗ cũ...".
"Quỷ đập tường.". Diệp Thiếu Dương nói: "Tiếp."
"Đúng vậy, tôi hình dung có một cảm giác vô cùng xấu xộc lên đầu, lúc đó rõ ràng rất sợ, muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, thế nhưng đầu óc vô cùng mơ hồ, không biết có phải là uống quá nhiều rượu hay không. Tôi nhớ tôi đã chạy tới sườn núi rồi, thế mà đầu lại choáng váng, vừa nhìn lại thấy mình vẫn đứng ngay tại vùng đất trũng, hai bên trái phải còn có một ngôi mộ. Sau đó tôi đột nhiên nghĩ tới có nghe người ta bảo gặp quỷ đập tường thì cắn ngón giữa, dùng máu chấm lên đầu là có thể phá giải, tôi liền bất chấp cắn vào ngón tay, tự nhiên trong lòng đánh oang một tiếng, phát hiện mình thanh tỉnh rất nhiều, liền quên hẳn phải chấm máu lên đầu, chạy một mạch trở về.".
Nói đến đây, Tiểu Mã vô cùng cảm khái: "Mọi người đều nói gặp quỷ đập tường thật ra là do trong người thiếu vi-ta-min gì đấy, tôi không tin, bởi vì trước khi tôi bị tôi có nghe tiếng một người phụ nữ cười, hơn nữa mấy ngày nay tôi đều mơ thấy ác mộng, thấy có một nữ quỷ hôn môi..."
Trần Vũ bật cười: "Đó là mộng xuân, không phải ác mộng đâu!".
"Tôi không tin, mộng xuân của cậu là theo nữ quỷ ‘bĩnh’ ra giường ấy! Này này, tiểu Diệp Tử, tôi nói thật đấy!". Mới quen biết mấy tiếng, cậu đã không hề ngại ngùng đặt cho Diệp Thiếu Dương một biệt danh nữ tính hóa như thế.
Đối với mấy chuyện kiếm âm đức thế này , Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể bỏ qua, lập tức hỏi Tiểu Mã: "Như vậy đi, tối nay cậu dẫn tôi đến chỗ quỷ đập tường một chút, có được không?"
"Đến chỗ có quỷ đó hả, cậu muốn chết à!?".
"Không phải muốn chết, là đi tróc quỷ.". Hắn lúc này thẳng thắn nói, nếu không sẽ rất khó thuyết phục cậu mập dẫn đường cho mình.
Tiểu Mã trợn mắt lớn hơn, dùng ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn: "Tróc quỷ? Cậu tưởng cậu là đạo trưởng Mao Sơn chắc?"
Diệp Thiếu Dương nuốt miếng thịt heo vào bụng, lau miệng, gật đầu nói: "Đúng vậy!".
Trần Vũ cười phun bia ra ngoài: "Bạn học, cậu coi phim điện ảnh của Lâm Chánh Anh nhiều quá rồi ảo tưởng làm đạo sĩ hả?".
Tiểu Mã cũng cười theo: "Tôi nói, tiểu Diệp tử à, cậu có thể chém gió trước mặt đám con gái, bọn họ cũng tưởng cậu là thầy bói thật, chứ đừng mơ lừa gạt được anh em bọn tôi.".
Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy cậu dẫn tôi đi đi, tôi đảm bảo cậu sẽ không có việc gì.".
"Không, tôi vất vả lắm mới đem được cái mạng mình trở về, có đánh chết tôi cũng không đi.".
Thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, nếu con quỷ kia mỗi ngày đều tới đây hút dương khí, vậy thì mình cứ dứt khoát ngồi ở đây đợi đến nửa đêm, bắt được con quỷ rồi, cho bọn hô xem xem còn dám nói gì nữa không.
Ăn uống xong xuôi, Tiểu Mã leo lên giường, ngáp thật dài một cái: "Ai nha không xong rồi, mấy ngày gần đây cả người đều mềm nhũn, cứ đến tối là lại muốn ngủ. Tôi ngủ trước đây. Đạo sĩ huynh, nhớ bắt một nữ quỷ cho tôi chơi nhé, tôi muốn thử ba mươi tám thế, ví dụ như lão hán đẩy xe, ừm, lão thụ vác rễ..."
Người này rõ ràng là bị âm khí xâm nhập cơ thể nên cả người mới cảm thấy vô lực, cũng may thân thể cậu ta trắng kiện, bản tính quá mạnh mẽ, bị hút dương khí nhiều ngày mà vẫn không có chuyện gì. Bất quá nếu cứ duy trì liên tục như vậy, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ mất mạng.
Chờ quỷ thực sự tới, xem cậu còn mạnh mồm như thế nữa không? Hừ, cái gì mà lão thụ vác rễ, lão hán đẩy xe? Nói cái quái gì vậy?
Tiểu Mã thân thể suy yếu, vừa nằm xuống là ngủ. Diệp Thiếu Dương không ngủ, hắn nhận định con quỷ kia đêm nay sẽ còn tới, vì vậy lẳng lặng nằm trên giường. Đợi không quá một giờ, một cơn gió lạnh từ cửa sổ tràn tới, xen lẫn mùi âm khí nồng nặc.
Diệp Thiếu Dương mở mắt ra, thấy một nữ quỷ vóc dáng thon thả từ bệ cửa sổ bò vào, mặc áo T-shirt váy ngắn, trang phục thời thượng như thế chứng tỏ thời điểm tử vong là mới đây. Nữ quỷ có bộ ngực to tròn, vòng eo nhỏ nhắn, bên dưới chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết…
Chapter 9 - XÉT NHÀ
Một con quỷ hiển lộ chân thân, ngoại trừ âm khí nặng nề bên ngoài thì bộ dáng chẳng khác gì người sống. Diệp Thiếu Dương híp mắt lẳng lặng thưởng thức dáng người của nữ quỷ, nhìn cô bồng bềnh lướt tới trước giường Tiểu Mã đang ngủ say như lợn chết, mở mười ngón tay nhọn hoắt thon dài ra định hành động, Diệp Thiếu Dương đột ngột nhảy dựng lên, bắn một hạt đậu đồng vào người nữ quỷ. Nữ quỷ bị đánh trúng liền toát ra một làn khói trắng, da thịt nõn nà lúc này chợt thối rữa, xuất hiện những đốm màu đen.
"Ááááá…". Một tiếng thét chói tai vang lên, nữ quỷ xoay người, đôi mắt trắng bóc không có con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương.
Làn da toàn thân cô nhanh chóng thối rữa, thân thể cũng trương lên, máu thịt trắng nhợt, hệt như cái bánh màn thầu bị ngâm trong nước, khỏi phải nói trông buồn nôn thế nào. Gương mặt trái xoan nho nhỏ cũng sưng tấy, da thịt nhiều chỗ lộn ra ngoài, xương trắng ẩn hiện, môi thiếu phần trên, răng lợi lòi cả ra phía trước. Toàn thân không ngừng chảy dòng nước màu vàng, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp trong nháy mắt biến thành ác quỷ đáng sợ, nhe răng trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, dáng điệu càng kinh khủng hơn.
Cô ta cũng không cố ý muốn dọa Diệp Thiếu Dương buồn nôn, chỉ vì tu vi quá ít, bị trúng một hạt đậu đồng liền hiện ra hình dạng thật lúc tử vong.
"Thì ra là quỷ chết đuối.". Diệp Thiếu Dương gật đầu, hắn cũng chẳng thấy sợ. Mấy năm nay theo sư phụ từ Nam ra Bắc, gặp qua một nghìn con quỷ thì đã có đến tám trăm con có bộ dạng còn kinh khủng hơn con này, hắn sớm đã chai rồi.
Nữ quỷ thấy hắn không sợ chút nào liền rống to, mở mười đầu ngón tay ra, nhào tới.
"Càn khôn vô cực!". Diệp Thiếu Dương niệm chú đơn giản, đứng thẳng bất động, tay phải nặn một pháp quyết, tách hai tay của nữ quỷ ra, một chưởng đập vào mặt nữ quỷ. Tiện thể trong móng tay bắn ra chu sa, dùng ngón tay làm bút, viết lên mặt của nữ quỷ một chữ "Sắc", thở một hơi, nói với nữ quỷ: "Đầu hàng đi!".
Nữ quỷ đương nhiên không muốn, bất đắc dĩ thân thể bị chu sa phù khống chế, không thể động đậy, lúc này mới nhận ra đã gặp cao nhân, lập tức tỏ thái độ đáng thương, cầu khẩn nói: "Đại sư tha mạng! Tôi bị oan!".
Cô đại khái đã quên mình vừa hiện nguyên hình, bộ dáng khẩn cầu đáng thương kết hợp với vẻ dữ tợn kinh khủng trên mặt thật giống như mấy cô gái trang điểm hỏng, khiến cho kẻ khác vừa cảm động lại vừa thấy mắc ói.
Diệp Thiếu Dương trước giờ không hề bị dọa nhưng lúc này lại cảm thấy hơi hơi rùng mình, nhíu mày nói: "Chớ nóng vội, cứ ở yên đó.". Sau đó hắn đi tới trước giường Tiểu Mã, người này bị hút dương khí nên dễ ngủ say, vẫn không chịu tỉnh lại, Diệp Thiếu Dương không chút khách khí đá vào cái mông to bự của cậu ta: "Mập mạp, mau đứng dậy!"
Tiểu Mã trở mình mở mắt, vẫn còn buồn ngủ, đang muốn mắng chửi đột nhiên thấy trước giường có một nữ nhân. Do cô ta đưa lưng về phía cậu vả lại trong phòng hơi tối cho nên cậu cũng không thấy rõ lắm, cậu cả kinh, vội vàng dùng chăn che lại nửa người bên dưới chỉ mặc một cái quần lót, kêu lên: "Ở đâu ra mỹ nữ vậy, tiểu Diệp tử, đây là ký túc xá nam sinh, cậu không được làm chuyện xằng bậy nha!"
Diệp Thiếu Dương không nói tiếng nào, lật vai nữ quỷ lại, cho cô ta đối mặt với Tiểu Mã.
Thấy bộ dáng nữ quỷ, trong nháy mắt, Tiểu Mã hóa đá tại chỗ, mấy giây sau, cậu tự tát vào mồm, ngập tràn sợ hãi hét lên thảm thiết: "Quỷ aaaa…"
Diệp Thiếu Dương vội vàng bịt miệng của cậu lại, nơi này là ký túc xá, hắn không muốn cả ký túc xá kéo đến đây.
"Cậu không phải muốn chơi nữ quỷ sao, ba mươi tám tư thế đấy! Nào, đến đây đi!".
Tiểu Mã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trốn trong góc, liên tục xua tay, gần như muốn khóc thét: "Không không, tiểu Diệp tử, tôi tin tưởng bản lĩnh của cậu, cậu mau thu phục cô ta đi, tôi…tôi…tôi sợ lắm!"
Ai lần đầu tiên gặp quỷ cũng như vậy, Diệp Thiếu Dương không muốn dọa cậu ta sợ lăn đùng ra chết, không muốn trêu chọc cậu nữa, dùng tay xóa chu sa phù trên mặt nữ quỷ đi, viết một cố hồn phù dán vào sau gáy thay thế, phất phất tay: "Mau mau biến về hình dạng người bình thường."
Nữ quỷ xoay người, lại biến thành một thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Một màn này càng làm Tiểu Mã sợ ngây người hơn.
Nữ quỷ quỳ xuống đất, dập đầu: "Tạ ơn đại sư."
"Oán khí trên người ngươi không nặng, không phải là ác quỷ. Ta cho ngươi một cơ hội nói ra chân tướng, nếu dám dối trá, ta lập tức khiến ngươi hồn phi phách tán, hiểu chưa?"
Nữ quỷ che mặt khóc, giọng đứt quãng đứng lên kể lể: "Tôi tên là Phương Điệp, là sinh viên của Học Viện Ngoại Ngữ... Mấy năm trước đi đêm vô tình đi ngang qua vùng đất trũng của một phần mộ, bị một nữ quỷ trăm năm làm hại, chết trong vũng nước sâu... Ô ô, ả bảo tôi phải nghe lời ả, uy hiếp tôi đi hút dương khí cho ả tu luyện, nếu không sẽ hại chết người nhà của tôi. Tôi thấy cậu mập này dương khí tràn đầy, mới... Tôi thực sự không muốn như vậy. Đại sư, thỉnh cầu ngài mau mau cứu tôi.".
Thì ra là như vậy, Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, nghĩ đến nữ quỷ trăm năm kia đã dùng quỷ đả tường vây khốn Tiểu Mã, không giết cậu ta ngay lúc đó chính là vì muốn từ từ hấp thu dương khí của cậu ta để tu tà.
Diệp Thiếu Dương nhìn nữ quỷ, trong ánh mắt cũng hiện ra một tia thương xót: "Mà thôi, thấy ngươi bị uy hiếp như vậy ta cũng không làm khó dễ ngươi. Ta sẽ viết cho ngươi một tờ trần tình phù, đưa ngươi xuống âm ty, bảo phán quan không truy cứu tội lưu lại nhân gian của ngươi nữa!".
Nữ quỷ quỳ lạy, vạn tạ thiên ân.
Diệp Thiếu Dương mở bao quần áo, lấy ra lá bùa và bút chu sa, thoăn thoắt viết nguyên nhân lên lá bùa, sau đó ngẩng đầu, bùa không gió tự bay ra ngoài cửa sổ.
"Mau đi âm ty đi, không được bỏ lỡ!"
Nữ quỷ bái tạ đứng dậy, hóa thành một làn khói nhẹ bám vào lá bùa, bay về phía cửa sổ, chớp mắt đã biến mất.
Diệp Thiếu Dương thở hắt ra, đi tới trước bàn đọc sách, mở một lon bia uống một hớp, nhìn biểu tình si ngốc của Tiểu Mã, chép miệng: "Có gì muốn nói à?"
"Cậu... Rốt cuộc là ai?". Tiểu Mã ngơ ngác.
"Chẳng phải đã nói rồi sao, Mao Sơn đạo sĩ, tới đây đi học, thuận tiện hàng yêu trừ ma.".
Mọi chuyện vừa xảy ra không phải là mộng, cũng không phải ảo giác, Tiểu Mã không khỏi khó tin, lắc đầu, than thở: "Được rồi, cậu... trâu bò quá a."
Diệp Thiếu Dương đi tới vỗ vỗ vai cậu một cái, cười nói: "Đi thôi, dẫn tôi đến vùng đất trũng tìm oán linh trăm năm kia tính sổ!”.
Tiểu Mã bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Bây giờ hả?"
"Đúng vậy, nữ quỷ kia đã bị tôi thu phục, trước hừng đông nếu không thấy cô ta quay về, oán linh nhất định sẽ hoài nghi, nói không chừng sẽ bỏ trốn, muốn thu phục nó phải ngay đêm nay.".
Tiểu Mã khiếp vía thốt lên: "Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?"
"Chuyện nhỏ như cái cọc mà cậu cũng không dám đi, nói không chừng oán linh sẽ tìm cậu báo thù, đến lúc đó tôi cũng mặc kệ.".
Lời đe dọa rất có tác dụng, tuy rằng Tiểu Mã không dám tới chỗ đó nữa nhưng còn sợ ác quỷ đến tìm mình hơn, thấy Diệp Thiếu Dương nói mấy câu đáng tin, lại nhớ tới quá trình tróc quỷ của hắn vừa rồi, cậu cảm thấy hắn rất có bản lĩnh, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Dọc đường, Tiểu Mã cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Nữ quỷ hồi nãy bị cậu giết rồi hả?"
"Không có, đưa cô ta xuống âm ty."
"Vậy là sao? Nếu cô ta không đi thì sao?"
"Làm cô hồn ở nhân gian mà nói, một khi bị pháp sư hoặc quỷ sai bắt được đưa đến âm ty thì sẽ phải chịu tội.". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Người sau khi chết chỉ có thể ở dương gian bảy ngày, sau bảy ngày hồn phải đến âm ty báo cáo. Nếu cứ lưu lại nhân gian thêm một ngày thì sẽ phải chịu một năm cực hình, cô ta bị oán linh uy hiếp, luận tội có thể tha thứ, cho nên tôi viết cho cô ta một tấm trần tình phù, phán quan sẽ không làm khó cô ấy.".
Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn: "Cậu nói gì là phán quan sẽ nghe sao?"
"Tôi là truyền nhân Mao Sơn, tương đương với phán quan nhân gian, lời nói của tôi phán quan sẽ không nghi ngờ."
Tiểu Mã hoàn toàn bội phục.
"Được rồi, sao lúc cậu thu phục nữ quỷ kia không hỏi cô ta một chút, hỏi xem ác quỷ như thế nào, cứ tùy tiện như vậy tới vạn nhất đánh không lại thì sao?".
"Đánh không lại thì bỏ chạy chứ sao, ả ta cũng không thể phân thân, tối đa chỉ bắt được một người.". Diệp Thiếu Dương cười gian.
Tiểu Mã bỗng nhiên đứng lại cúi đầu nhìn đôi chân voi của mình, thầm nghĩ nếu như bỏ chạy thì tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cậu nói thật hay nói đùa?"
Diệp Thiếu Dương cười ha ha.
Hai mươi phút sau, hai người tới một ngọn núi nhỏ, Tiểu Mã chỉ vào phía dưới nói rằng: "Chính là chỗ này, đêm đó tôi bị mê man ở đây."
Diệp Thiếu Dương nhìn xuống dưới chân, đó là một mảnh đất trũng như sân bóng lớn, bên trên có những ngôi mộ nằm rải rác, còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của hắn. Đa số các ngôi mồ đều bị sụp xuống đất, mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên là đã tồn tại nhiều năm rồi…
Chapter 10 - NƯỚC ĐỌNG
"Chính là ngôi mộ này, ngày đó tôi gặp phải quỷ đập tường tại đây".
Theo hướng ngón tay của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương nhìn về phía ngôi mộ chính giữa vùng đất trũng. Thế nhưng thứ khiến cho hắn chú ý không phải là phần mộ mà là phía sau phần mộ có một cây hòe.
Cây hòe này thập phần to lớn, thân cây nhìn như một chậu nước to, đến những nhánh cây cũng xiêu vẹo nghiêng ngả, tán cây to rậm rạp như một cái đầu đang vươn ra, dùng "tóc" của mình che khuất phần mộ phía trước.
Phần mộ phía trước cách đó không xa, còn có một vũng nước đọng, dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng âm u.
Diệp Thiếu Dương than thở: "Nơi này muốn bắt quỷ lộng hành cũng khó, đây là một cái đầm đã gần khô hạn, nước đọng dễ tụ âm khí, được mộ hấp thu, bản thân phần mộ lại bị tán cây che đậy, thiếu ánh sáng mặt trời, âm khí tụ lại càng dễ dàng hơn. Thêm nữa cây hòe là loài cây mộc quỷ, ở đây quỷ dễ thành tinh nhất."
"Quỷ ở đâu?". Tiểu Mã có chút khẩn trương.
"Phun cái này lên mắt.". Diệp Thiếu Dương đưa một cái bình nhỏ trong lòng bàn tay cho Tiểu Mã: "Phun nó lên mắt, trong vòng một giờ đồng hồ, cậu sẽ thấy quỷ."
"Đây là gì vậy, nước mắt bò hả?".
"Dịch thể của thất tinh thảo, nước mắt bò thúi lắm, chưa từng dùng bao giờ.".
Tiểu Mã tiếp nhận, phun lên con mắt trái, xoa nhẹ mắt, sau đó khẩn trương nhìn bốn phía, đột nhiên run run, cầm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, run giọng nói: "Cái kia... Có phải là quỷ không?"
Theo ánh mắt của cậu, Diệp Thiếu Dương thấy một bóng người mông lung từ đằng xa đi tới giống như bị một sợi dây kéo, mái tóc dài rối tung đặt lên hai bên bả vai, rất có phong thái nữ quỷ.
"Uy uy uy, nó tới kìa!"
"Chớ quấy rầy!". Diệp Thiếu Dương vẽ hai tờ ẩn khí phù, dán mỗi người một tờ.
"Hiện giờ quỷ không cảm nhận được cậu thở ra dương khí, thế nhưng vẫn có thể thấy cậu, cho nên cậu đừng có lộn xộn. Chúng ta không nên gấp gáp, xem nó muốn làm gì."
Nữ quỷ một mạch đi vào vùng đất trũng cách chỗ hai người ẩn thân chỉ có hơn mười thước, nhờ ánh trăng, có thể thấy rõ trang phục của cô ta: Mặc áo bó sát, hông đeo thắt lưng, quần bò ngắn cũn, lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, trước \/ lồi sau \/ lõm, chiếc eo thon mảnh khảnh dịu dàng lắc lư, đi một cái lại lắc một cái, thực sự rất ***. (ba chấm…)
"Tôi bảo này, nữ quỷ này dáng người đẹp thật, so với nữ quỷ kia còn ngon hơn!". Tiểu Mã hai mắt phát sáng, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
"Đây là người, không phải quỷ! Quỷ đi chân không chạm đất, lại càng không có thanh âm.".
Tiểu Mã ngẩn ra, lập tức ánh mắt càng trở nên thô bỉ hơn, nhìn toàn thân nữ tử từ trên xuống dưới, nói rằng: "Tôi nói mà. Có quỷ nào lại ăn mặc như thế!? Chà, hóa ra là một em gái. Bất quá giờ đã hơn nửa đêm, sao em ấy lại dám đến chỗ này một mình? Cho dù không sợ quỷ, chẳng lẽ không sợ sắc lang sao?"
"Đừng dài dòng! Cô ta bị dẫn hồn, không nên vọng động, chờ một lát sẽ biết.".
Cô bé kia giống như mộng du, vẫn đi thẳng về phía trước, gặp vũng nước cũng không tránh, cứ trực tiếp đạp lên trên khiến cả thân dính đầy bùn nước. Sau khi cô ta đến cây hòe, từ chính diện chỉ còn thấy bóng lưng, hai người Diệp Thiếu Dương lúc này mới phát hiện ra sau lưng cô ta có thứ gì đó quái dị.
"Trời ạ!!!"
Diệp Thiếu Dương một tay bịt miệng Tiểu Mã, không cho cậu kêu lên, cảm nhận được thân thể cậu run nhè nhẹ trong tay mình, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải, lần đầu tiên thấy hiện tượng kinh khủng như vậy, không bất tỉnh đã là giỏi lắm rồi!
Cô bé kia đang kéo một người nữ phía sau mặc sườn xám màu đỏ chót, chân mang giày cao gót trắng, mái tóc ngắn, phía ngoài y phục hở hang là làn da trắng bệch dọa người, kinh khủng nhất là, ả không phải đi theo sau thiếu nữ, mà hai tay đang ôm lấy eo thiếu nữ, vùi đầu dưới nách của cô, thân thể bay lơ lửng thẳng tắp phía sau lưng cô, cứ như vậy được cô kéo đi.
"Cái này gọi là quỷ bắc cầu, là chuẩn bị trích một đoạn trên thân, cậu đứng yên ở đây, tôi đi làm việc.". Diệp Thiếu Dương buông Tiểu Mã ra, lặng lẽ đi đến phía đó.
Thiếu nữ lúc này đã tới trước cây hòe, nữ quỷ sau lưng đột nhiên đứng lên, khom lưng, người như rắn trượt lên thân thể thiếu nữ. Thiếu nữ đứng thẳng, cởi thắt lưng trên quần short xuống, treo lên xúc tu trên một nhánh cây, thắt lại thành thòng lọng, không chút do dự đưa đầu vào.
Nữ quỷ gần như đạt được ý nguyện, đột nhiên có một cánh tay từ phía sau vươn tới, chuẩn xác dán một lá bùa màu tím lên trán thiếu nữ, ngón cái ấn vào mi tâm thiếu nữ, kéo cô trở về.
Một tiếng rú ma quái vang lên, nữ quỷ áo đỏ bị kéo khỏi cơ thể mà ả đang nội sinh, ngã nhào trên mặt đất.
Nữ quỷ kia phản ứng cũng cực nhanh, uốn éo đứng dậy, giương mười ngón tay thật dài, quay sang đâm vào mặt nam tử phía trước.
"Còn muốn giãy giụa?". Diệp Thiếu Dương cười cười, nhẹ nhàng lách người tránh thoát công kích nữ quỷ, tay vừa nhấc, tám miếng tiền Ngũ đế bay ra ngoài, tạo thành bát quái vị trên không trung.
"Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp, phá!"
Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, đẩy về phía trước, vận sức đánh tám đồng tiền vào ngực nữ quỷ. Nữ quỷ kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã sấp xuống đất, ngực trái cũng sinh ra một lỗ máu, máu chảy ào ào ra ngoài .
Quỷ đương nhiên không có máu, đây chính là bộ dáng tử vong thật sự của ả sau khi bị phá tu vi.
"Thì ra là bị trọng thương đến chết, cô nương xinh đẹp như vậy, đáng tiếc đáng tiếc.". Đối với loại ác quỷ này Diệp Thiếu Dương từ trước đến nay rất thích đùa cợt, một chút đứng đắn cũng không có.
"Đại sư tha mạng, ta không dám...". Nữ quỷ run run, không ngừng dập đầu. Quỷ cũng không phải kẻ ngốc, mới vừa rồi đánh nhau đã khiến cho ả hiểu rõ, thanh niên này không phải là pháp sư tróc quỷ thông thường.
Diệp Thiếu Dương hai tay chắp sau lưng, nhìn nữ quỷ từ trên xuống dưới, hỏi: "Xem trang phục của ngươi thì chắc là người từ thời dân quốc, đã chết mấy thập niên rồi, vì sao không đi đầu thai lại ở đây hại người?"
"Đại sư minh giám, tiểu nữ bị gian nhân làm hại, một thời hồ đồ, ở lại nhân gian, thỉnh đại sư từ bi, thương xót tiểu nữ chết thảm, buông tha cho tiểu nữ..."
Diệp Thiếu Dương nghiêm nghị nói: "Trước Điện Diêm Vương, thiện ác tự có công luận, hại người sẽ không tránh khỏi nhân quả báo ứng. Đây không phải là lý do ngươi lưu lại nhân gian, huống hồ ngươi ở nhân gian vài thập niên qua, chẳng biết đã hại chết bao nhiêu mạng người, lấy chuyện vừa rồi làm ví dụ. Mau đi âm ty chịu tội đi.”.
"Ô ô, chỉ cần đại sư giơ cao đánh khẽ, ngài muốn tiểu nữ làm gì cũng được."
Làm gì cũng được... Khụ khụ, nhìn đã mắt là được rồi, ta cũng không dự định tạo nên mấy thứ tình cảm nhân quỷ. Diệp Thiếu Dương không dài dòng nữa, dùng bút chu sa vẽ một tấm dẫn hồn phù, dán lên trán nữ quỷ, trong miệng lầm rầm niệm chú, thân ảnh nữ quỷ càng lúc càng mờ nhạt, sau đó biến mất.
Chỉ vậy là xong rồi hả? Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi cảm thấy không thích hợp, mặc dù bản thân mình rất mạnh nhưng nữ quỷ cũng có gần trăm năm quỷ linh, lại tu tà, giết người cũng không ít, tu vi không nên kém như vậy chứ!
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn dòng nước đọng rung rinh trước phần mộ, trong nháy mắt hiểu ra, mỉm cười. Thứ đó thiếu chút nữa thắt chết em gái này, cô bé vẫn nằm dưới gốc cây hòe không nhúc nhích.
Thiếu nữ nhìn qua chừng hai mươi tuổi, xinh đẹp như hoa, dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Diệp Thiếu Dương đi tới muốn gọi cô dậy, vừa cúi đầu nhìn, nhất thời máu mũi suýt chút nữa xịt tung tóe.
Bởi dây lưng bị cởi ra, quần short của thiếu nữ bị tuột xuống, lộ ra một cái nội y nho nhỏ màu hồng, phía trên còn có hình con Angry Birds…