Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 300: Lo lắng
Lời Phạm Lợi Phong vừa dứt, mấy vệ sĩ áo đen sau lưng ông ta trong nháy mắt bao vây đám người Diệp Viễn.
“Anh, những người này cứ giao cho em, được không!”
Nhìn thấy mấy vệ sĩ này, Tiểu Vũ lập tức hưng phấn.
“Được!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, Tiểu Vũ lập tức xông về phía mấy vệ sĩ kia.
Mấy vệ sĩ thân thủ không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần những tên côn đồ kia.
Đáng tiếc, bọn họ đối mặt với Tiểu Vũ vẫn không đủ nhìn.
Chỉ thấy mấy cước của Tiểu Vũ đã khiến đám vệ sĩ này kêu thảm thiết ngã trên đất.
Phạm Lợi Phong nhìn thấy vệ sĩ mình dùng giá cao để thuê lại bị một đứa con gái đá mấy cái liền ngã, điều này khiến mí mắt ông ta giật loạn, nội tâm khiếp sợ.
Ông ta nhìn Tiểu Vũ xong mới lạnh lùng thốt lên.
“Chuyện hôm nay chúng tôi bị vu oan, người tôi đã mang đến rồi, có thể thả con trai tôi ra chưa?”
Diệp Viễn nhìn Thẩm Tư Phàm, anh ta đá cậu thanh niên kia đến trước mặt Phạm Lợi Phong.
Cảnh tượng này khiến trong mắt Phạm Lợi Phong lóe lên một tia sát ý.
Mà ánh mắt sát ý này không thoát khỏi mắt Diệp Viễn.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Phạm Lợi Phong.
“Biết ông không cam lòng mà, quay về nói cho người đứng phía sau ông, mấy ngày nay bọn tôi đều ở đây, muốn báo thù thì cứ đến đây tìm chúng tôi!”
Diệp Viễn biết rõ, Phạm Lợi Phong này chỉ là con rối của người khác mà thôi, muốn giải quyết hoàn toàn những người này, vẫn phải để người phía sau lưng Phạm Lợi Phong xuất hiện, đến lúc đó cùng nhau giải quyết.
Phạm Lợi Phong trừng mắt hung hãn nhìn đám người Diệp Viễn, sau đó dẫn con trai vội vã rời đi.
Còn đám côn đồ và thuộc hạ đang nằm trên đất cũng giãy giụa đứng lên, dắt dìu nhau rời đi.
Những người này vừa rời đi, Lâm Y Quốc liền nói với Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện!”
“Chuyện gì chú cứ nói!”
“Tôi muốn nhờ các cậu giúp đỡ, mang con trai và con gái tôi rời đi, đi càng xa càng tốt!”
Lâm Y Quốc biết rõ, hôm nay đám người Diệp Viễn xem như đã hoàn toàn đắc tội với Phạm Lợi Phong, với tính cách có thù phải trả của ông ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người Diệp Viễn.
Diệp Viễn còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tư Phàm ở bên cạnh liền chủ động nói.
“Chú, chú cứ yên tâm, những người này không gây ra nổi sóng gió gì đâu”.
“Đúng vậy, chú cứ yên tâm, có chúng cháu ở đây, những người đó tuyệt đối sẽ không dám làm gì chú đâu!”
Đám người Phạm Thống cũng chủ động an ủi.
Đùa gì vậy, có cao thủ siêu cấp danh chấn nước Hoa Hạ ở đây, đừng nói đến một Phạm Lợi Phong nhỏ bé, cho dù là đương kim đệ nhất cường giả Hoa Hạ đến đây.
Đoán chắc cũng không dám làm gì Diệp Viễn.
Trải qua mấy ngày nay Diệp Viễn hết lần này đến lần khác cho bọn họ niềm vui bất ngờ, bây giờ bọn họ còn tin tưởng Diệp Viễn hơn cả bản thân.
“Tôi biết các cậu đều không sợ Phạm Lợi Phong, nhưng các cậu không biết người đứng sau của Phạm Lợi Phong rồi, sau lưng ông ta chính là nhân vật lớn của tỉnh Tiềm Long chúng tôi!”, Lâm Y Quốc có chút gấp gáp nói.
Ông ta rất rõ, những người nhà họ Sử đó chính là đám ăn thịt người không nhả xương, dù đám người Diệp Viễn có lợi hại đi nữa, tuyệt đối không thể là đối thủ của nhà họ Sử.
Huống chi nơi này còn là địa bàn của nhà họ Sử ở tỉnh Tiềm Long.
“Bố, con tin anh Diệp, họ đã nói không sao, vậy chắc chắn sẽ không sao đâu!”
Lúc này, Lâm Tuyết cũng chủ động mở miệng.
Thật ra thì vừa rồi cô ta cũng có suy nghĩ đưa bố và em trai cùng rời khỏi nơi này.
Nhưng nhìn thấy đám người Thẩm Tư Phàm dường như không muốn rời đi, bất đắc dĩ cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng đám người Diệp Viễn.
“Aiz, sao mấy đứa không chịu nghe lời vậy!”
“Yên tâm đi chú à, thật sự không sao, bố không cần lo lắng, trước tiên để anh Diệp kiểm tra sức khỏe cho bố đã!”
“Anh, những người này cứ giao cho em, được không!”
Nhìn thấy mấy vệ sĩ này, Tiểu Vũ lập tức hưng phấn.
“Được!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, Tiểu Vũ lập tức xông về phía mấy vệ sĩ kia.
Mấy vệ sĩ thân thủ không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần những tên côn đồ kia.
Đáng tiếc, bọn họ đối mặt với Tiểu Vũ vẫn không đủ nhìn.
Chỉ thấy mấy cước của Tiểu Vũ đã khiến đám vệ sĩ này kêu thảm thiết ngã trên đất.
Phạm Lợi Phong nhìn thấy vệ sĩ mình dùng giá cao để thuê lại bị một đứa con gái đá mấy cái liền ngã, điều này khiến mí mắt ông ta giật loạn, nội tâm khiếp sợ.
Ông ta nhìn Tiểu Vũ xong mới lạnh lùng thốt lên.
“Chuyện hôm nay chúng tôi bị vu oan, người tôi đã mang đến rồi, có thể thả con trai tôi ra chưa?”
Diệp Viễn nhìn Thẩm Tư Phàm, anh ta đá cậu thanh niên kia đến trước mặt Phạm Lợi Phong.
Cảnh tượng này khiến trong mắt Phạm Lợi Phong lóe lên một tia sát ý.
Mà ánh mắt sát ý này không thoát khỏi mắt Diệp Viễn.
Anh lạnh lùng liếc nhìn Phạm Lợi Phong.
“Biết ông không cam lòng mà, quay về nói cho người đứng phía sau ông, mấy ngày nay bọn tôi đều ở đây, muốn báo thù thì cứ đến đây tìm chúng tôi!”
Diệp Viễn biết rõ, Phạm Lợi Phong này chỉ là con rối của người khác mà thôi, muốn giải quyết hoàn toàn những người này, vẫn phải để người phía sau lưng Phạm Lợi Phong xuất hiện, đến lúc đó cùng nhau giải quyết.
Phạm Lợi Phong trừng mắt hung hãn nhìn đám người Diệp Viễn, sau đó dẫn con trai vội vã rời đi.
Còn đám côn đồ và thuộc hạ đang nằm trên đất cũng giãy giụa đứng lên, dắt dìu nhau rời đi.
Những người này vừa rời đi, Lâm Y Quốc liền nói với Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, tôi muốn cầu xin cậu một chuyện!”
“Chuyện gì chú cứ nói!”
“Tôi muốn nhờ các cậu giúp đỡ, mang con trai và con gái tôi rời đi, đi càng xa càng tốt!”
Lâm Y Quốc biết rõ, hôm nay đám người Diệp Viễn xem như đã hoàn toàn đắc tội với Phạm Lợi Phong, với tính cách có thù phải trả của ông ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người Diệp Viễn.
Diệp Viễn còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tư Phàm ở bên cạnh liền chủ động nói.
“Chú, chú cứ yên tâm, những người này không gây ra nổi sóng gió gì đâu”.
“Đúng vậy, chú cứ yên tâm, có chúng cháu ở đây, những người đó tuyệt đối sẽ không dám làm gì chú đâu!”
Đám người Phạm Thống cũng chủ động an ủi.
Đùa gì vậy, có cao thủ siêu cấp danh chấn nước Hoa Hạ ở đây, đừng nói đến một Phạm Lợi Phong nhỏ bé, cho dù là đương kim đệ nhất cường giả Hoa Hạ đến đây.
Đoán chắc cũng không dám làm gì Diệp Viễn.
Trải qua mấy ngày nay Diệp Viễn hết lần này đến lần khác cho bọn họ niềm vui bất ngờ, bây giờ bọn họ còn tin tưởng Diệp Viễn hơn cả bản thân.
“Tôi biết các cậu đều không sợ Phạm Lợi Phong, nhưng các cậu không biết người đứng sau của Phạm Lợi Phong rồi, sau lưng ông ta chính là nhân vật lớn của tỉnh Tiềm Long chúng tôi!”, Lâm Y Quốc có chút gấp gáp nói.
Ông ta rất rõ, những người nhà họ Sử đó chính là đám ăn thịt người không nhả xương, dù đám người Diệp Viễn có lợi hại đi nữa, tuyệt đối không thể là đối thủ của nhà họ Sử.
Huống chi nơi này còn là địa bàn của nhà họ Sử ở tỉnh Tiềm Long.
“Bố, con tin anh Diệp, họ đã nói không sao, vậy chắc chắn sẽ không sao đâu!”
Lúc này, Lâm Tuyết cũng chủ động mở miệng.
Thật ra thì vừa rồi cô ta cũng có suy nghĩ đưa bố và em trai cùng rời khỏi nơi này.
Nhưng nhìn thấy đám người Thẩm Tư Phàm dường như không muốn rời đi, bất đắc dĩ cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng đám người Diệp Viễn.
“Aiz, sao mấy đứa không chịu nghe lời vậy!”
“Yên tâm đi chú à, thật sự không sao, bố không cần lo lắng, trước tiên để anh Diệp kiểm tra sức khỏe cho bố đã!”
Bình luận facebook