Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299: Phạm Lợi Phong
“Ui, anh quá đẹp trai!”
Tiểu Vũ vô cùng kích động, sau khi hôn lên mặt Diệp Viễn, cô ấy xông ra khỏi phòng.
Nhìn thấy cô gái bé nhỏ như Tiểu Vũ xông về phía những người đó, Lâm Y Quốc sững sờ.
“Tiểu Tuyết, cái này...”
Biết bố lo lắng gì, Lâm Tuyết vội vàng nói: “Bố, bố yên tâm, Tiểu Vũ em ấy rất lợi hại, những người này không phải đối thủ của em ấy đâu”.
Trước đó đã từng nhìn thấy thân thủ của Tiểu Vũ, Lâm Tuyết rất tin tưởng cô ấy.
Khi đám côn đồ bên ngoài nhìn thấy một cô bé lao ra khỏi phòng, tất cả đều ngây ra.
Cậu thanh niên dẫn đầu vừa nhìn thấy Tiểu Vũ, lập tức sững sờ.
Hằng năm ở nơi khỉ ho cỏ gáy này, hắn gần như rất khó gặp mỹ nữ tuyệt sắc như Tiểu Vũ.
“Mẹ kiếp, em gái này xinh đẹp quá, người đâu, bắt người đẹp này cho tao, lát nữa đưa đến biệt thự của tao, để tao thưởng thức cô ta!”
“Bốp!”
Chỉ là lời cậu thanh niên vừa dứt, toàn bộ mồm miệng lập tức lõm vào, người bay thẳng lên.
“Anh, không phải nói mấy tên rác rưởi này để em trừng trị hả, sao anh lại ra tay chứ!”
Tiểu Vũ xoay đầu lại, mất hứng nhìn Diệp Viễn.
Người vừa ra tay đương nhiên là Diệp Viễn, trước giờ anh luôn đối xử với Tiểu Vũ giống như bảo bối mình trân quý nhất.
Tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bắt nạt Tiểu Vũ, cho dù là nói cũng không được.
Vừa rồi cậu thanh niên lại dám có suy nghĩ xấu với em gái, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, liên tục nói xin lỗi: “Lỗi của anh, lỗi của anh, còn lại giao cho em!”
Lần này, sắc mặt Tiểu Vũ mới vui trở lại, cô ấy giơ nắm tay, xông về phía đám côn đồ.
“Mẹ nó, đồ nhóc con, tự tìm cái chết!”
Những tên côn đồ vừa nghe thấy Tiểu Vũ muốn trừng trị bọn chúng, lập tức cảm thấy có chút mất mặt.
Ai nấy đều gào lên, xông về phía Tiểu Vũ.
Không hề bất ngờ, thân là một người tu tiên Luyện Khí kỳ đỉnh phong, Tiểu Vũ trừng trị những người này đơn giản như bổ dưa thái rau.
Không bao lâu, trong sân ngoại trừ Tiểu Vũ, những người còn lại đều ngã xuống.
Tất cả mọi người lúc này đều kêu gào thảm thiết.
Lần này Tiểu Vũ ra tay có chút độc ác, bọn họ không bị gãy chân thì cũng gãy tay.
Nhìn đám côn đồ bình thường hoành hành trong thôn bị một cô gái trông có vẻ nhỏ nhắn Tiểu Vũ trừng trị.
Lâm Y Quốc còn có chút khó tin.
Lúc này, Diệp Viễn ra hiệu cho Thẩm Tư Phàm, anh ta phản ứng lại, vội vàng đến trước mặt cậu thanh niên vừa bị Diệp Viễn tát bay lên trời.
Anh ta túm cổ áo hắn.
“Nói, em trai của Tiểu Tuyết ở đâu?”
Cậu thanh niên này biết rằng hôm nay mình gặp phải kẻ ác rồi, hắn cũng không dám giấu diếm gì.
Vội vàng khai báo: “Bị nhốt ở biệt thự nhà tôi!”
“Tốt lắm, bây giờ bảo người của mày đưa em trai Tiểu Tuyết về đây, nếu như hắn có sơ suất gì, tao đảm bảo sẽ trả lại mày gấp trăm lần!”
“Dạ dạ dạ!”
Cậu thanh niên cũng không dám thất lễ, vội vàng gật đầu.
Cả đám người chờ ở sân nhà Tiểu Tuyết chừng mười phút.
Một chiếc Land Rover đỗ ngoài sân nhà họ Lâm.
Một tên béo thân hình phì nộn, mặt đầy thịt, hung tợn bước xuống xe, sau lưng tên mập còn có mấy tên vệ sĩ áo đen đi theo.
Trong tay một tên vệ sĩ áo đen còn xách theo một bé trai vóc dáng gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt.
Sau khi tên mập vào sân, liền nhìn thấy cậu thanh niên dưới chân Thẩm Tư Phàm.
Điều này khiến sắc mặt ông ta khẽ thay đổi, lặng lẽ quan sát đám người Diệp Viễn một lúc mới lạnh lùng thốt lên.
“Chúng mày là ai mà dám đánh con trai tao?”
Người này không ai khác chính là trưởng trấn này, tay sai của nhà họ Sử, Phạm Lợi Phong.
Tiểu Vũ vô cùng kích động, sau khi hôn lên mặt Diệp Viễn, cô ấy xông ra khỏi phòng.
Nhìn thấy cô gái bé nhỏ như Tiểu Vũ xông về phía những người đó, Lâm Y Quốc sững sờ.
“Tiểu Tuyết, cái này...”
Biết bố lo lắng gì, Lâm Tuyết vội vàng nói: “Bố, bố yên tâm, Tiểu Vũ em ấy rất lợi hại, những người này không phải đối thủ của em ấy đâu”.
Trước đó đã từng nhìn thấy thân thủ của Tiểu Vũ, Lâm Tuyết rất tin tưởng cô ấy.
Khi đám côn đồ bên ngoài nhìn thấy một cô bé lao ra khỏi phòng, tất cả đều ngây ra.
Cậu thanh niên dẫn đầu vừa nhìn thấy Tiểu Vũ, lập tức sững sờ.
Hằng năm ở nơi khỉ ho cỏ gáy này, hắn gần như rất khó gặp mỹ nữ tuyệt sắc như Tiểu Vũ.
“Mẹ kiếp, em gái này xinh đẹp quá, người đâu, bắt người đẹp này cho tao, lát nữa đưa đến biệt thự của tao, để tao thưởng thức cô ta!”
“Bốp!”
Chỉ là lời cậu thanh niên vừa dứt, toàn bộ mồm miệng lập tức lõm vào, người bay thẳng lên.
“Anh, không phải nói mấy tên rác rưởi này để em trừng trị hả, sao anh lại ra tay chứ!”
Tiểu Vũ xoay đầu lại, mất hứng nhìn Diệp Viễn.
Người vừa ra tay đương nhiên là Diệp Viễn, trước giờ anh luôn đối xử với Tiểu Vũ giống như bảo bối mình trân quý nhất.
Tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bắt nạt Tiểu Vũ, cho dù là nói cũng không được.
Vừa rồi cậu thanh niên lại dám có suy nghĩ xấu với em gái, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, liên tục nói xin lỗi: “Lỗi của anh, lỗi của anh, còn lại giao cho em!”
Lần này, sắc mặt Tiểu Vũ mới vui trở lại, cô ấy giơ nắm tay, xông về phía đám côn đồ.
“Mẹ nó, đồ nhóc con, tự tìm cái chết!”
Những tên côn đồ vừa nghe thấy Tiểu Vũ muốn trừng trị bọn chúng, lập tức cảm thấy có chút mất mặt.
Ai nấy đều gào lên, xông về phía Tiểu Vũ.
Không hề bất ngờ, thân là một người tu tiên Luyện Khí kỳ đỉnh phong, Tiểu Vũ trừng trị những người này đơn giản như bổ dưa thái rau.
Không bao lâu, trong sân ngoại trừ Tiểu Vũ, những người còn lại đều ngã xuống.
Tất cả mọi người lúc này đều kêu gào thảm thiết.
Lần này Tiểu Vũ ra tay có chút độc ác, bọn họ không bị gãy chân thì cũng gãy tay.
Nhìn đám côn đồ bình thường hoành hành trong thôn bị một cô gái trông có vẻ nhỏ nhắn Tiểu Vũ trừng trị.
Lâm Y Quốc còn có chút khó tin.
Lúc này, Diệp Viễn ra hiệu cho Thẩm Tư Phàm, anh ta phản ứng lại, vội vàng đến trước mặt cậu thanh niên vừa bị Diệp Viễn tát bay lên trời.
Anh ta túm cổ áo hắn.
“Nói, em trai của Tiểu Tuyết ở đâu?”
Cậu thanh niên này biết rằng hôm nay mình gặp phải kẻ ác rồi, hắn cũng không dám giấu diếm gì.
Vội vàng khai báo: “Bị nhốt ở biệt thự nhà tôi!”
“Tốt lắm, bây giờ bảo người của mày đưa em trai Tiểu Tuyết về đây, nếu như hắn có sơ suất gì, tao đảm bảo sẽ trả lại mày gấp trăm lần!”
“Dạ dạ dạ!”
Cậu thanh niên cũng không dám thất lễ, vội vàng gật đầu.
Cả đám người chờ ở sân nhà Tiểu Tuyết chừng mười phút.
Một chiếc Land Rover đỗ ngoài sân nhà họ Lâm.
Một tên béo thân hình phì nộn, mặt đầy thịt, hung tợn bước xuống xe, sau lưng tên mập còn có mấy tên vệ sĩ áo đen đi theo.
Trong tay một tên vệ sĩ áo đen còn xách theo một bé trai vóc dáng gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt.
Sau khi tên mập vào sân, liền nhìn thấy cậu thanh niên dưới chân Thẩm Tư Phàm.
Điều này khiến sắc mặt ông ta khẽ thay đổi, lặng lẽ quan sát đám người Diệp Viễn một lúc mới lạnh lùng thốt lên.
“Chúng mày là ai mà dám đánh con trai tao?”
Người này không ai khác chính là trưởng trấn này, tay sai của nhà họ Sử, Phạm Lợi Phong.
Bình luận facebook