• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Quân Hôn Chớp Nhoáng Full dịch 2023 (7 Viewers)

  • quân hôn chớp nhoáng-475

Chương 475: Hạ chí là của tôi




71435.png
Công ty đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn, quản lý Hà Lý mời cơm, mọi người đều đến. Đây là lần đầu Hạ Chí tham dự buổi liên hoan của công ty.



Trước khi ăn, Hà Lý khách sáo cảm ơn mọi người rồi bảo: “Năm nay công ty chúng ta có thêm Hạ Chí, còn chưa có chào mừng chính thức. Hôm nay trừ việc ăn mừng ra thì xem như là chào mừng Hạ Chí đã đến, mọi người vỗ tay nào.



Các đồng nghiệp nâng ly gõ vang thành thủy tinh, tiếng leng keng ồn ào. Hạ Chí thoáng đỏ mặt, vội đứng lên nói: “Quản lý Hà, anh khách sáo quá. Cảm ơn, cảm ơn mọi người, tôi cạn ly trước để tỏ lòng ạ.” Hạ3Chí ngửa đầu, uống cạn ly rượu vang, mọi người lại ồn ào.



Sau đó là ăn cơm nói chuyện phiếm như bình thường. Đám người làm tài chính như họ, vừa tiếp xúc với tiền, cũng tiếp xúc với người có tiền nên áp lực rất lớn. Ngày thường ngồi trong phòng làm việc đều đóng vest, cả đám đều là lượt phẳng phiu. Bây giờ thả lỏng, uống rượu vào là tính cách lộ ra hết, chơi đoán số đánh cược uống rượu đủ kiểu, có mấy người còn nói chuyện dâm, cái gì cũng có, thả lỏng vô cùng. Công ty có rất nhiều anh chàng đẹp trai giỏi tài chính, mỗi khi có các đồng nghiệp nữ đến thì sẽ thành tiêu điểm của họ, nhất là mấy0người còn độc thân. Bình thường Hạ Chí không hay tiếp xúc với họ nên khiến mọi người cảm thấy cô khá lạnh lùng, không ai dám tới gần. Nhưng hôm nay liên hoan, ly rượu mở đầu kia khiến họ phát hiện, Hạ Chí thật ra là người khá thoải mái.



Thế là có người nhớ thương ngay.



Trịnh Phong xem như dê đầu đàn trong số họ. Anh ta cầm ly rượu đi qua, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Trương Thanh cản lại: “Tiểu Trịnh, cậu đừng nói gì hết, Tiểu Hạ đã bị chủ nhiệm Chu bên ngân hàng đặt trước rồi.” Trịnh Phong bị nghẹn, đau khổ nói: “Chị Trương, sao chị biết em muốn đến làm gì? Em đến tìm em gái Dương không được sao?”5“Trong ánh mắt cậu nhìn xoáy vào Hạ Chí là biết ngay, cậu tưởng tôi mù hả?”



“...” Trịnh Phong mất mặt quá, cố vớt vát: “Chủ nhiệm Chu mới đặt trước thôi, em không thể xếp hàng à? Em cũng đặt trước.”



Trương Thanh cười nói: “Vậy cậu tự nói với Tiểu Hạ đi.” Trịnh Phong bị Trương Thanh cản trở nên xấu hổ không thôi, đỏ mặt mà gắng gượng nâng ly rượu với Hạ Chí: “Nghe nói cô là nghiên cứu sinh của đại học F, tôi cũng xem như là đàn anh của cô, sau này nói chuyện nhiều hơn nhé.”



Hạ Chí cũng nâng ly, cười đáp: “Được thôi.” Hai người uống rượu, Trịnh Phong đỏ mặt trở về chỗ, bị đám đồng nghiệp nam ngồi cùng bàn cười4nhạo: “Lúc đi thì hăng hái khí thế, sao lúc về như cà héo vậy?” Trịnh Phong nói: “Quân địch quá mạnh, tôi cần phải chuẩn bị lại.” Mọi người cười ầm, Hạ Chí cũng bật cười. Chuyện đùa giỡn như vậy có có thể chấp nhận, cũng sẵn lòng tham gia. Cô rất thích bầu không khí không gò bó này. Ăn được một nửa, không biết là trùng hợp hay do ai báo tin, Chu Hạo Lâm đột nhiên đến, câu đầu tiên anh ta nói khi vào là: “Trùng hợp thể, tối ở ngay phòng bến.” Hà Lý cố ý trêu: “Bên cạnh à? Trái hay phải? Cậu ăn cơm với ai hả? Đi, dẫn tôi qua làm quen cái nào.” Chu Hạo Lâm nở nụ cười gượng,9đè vai Hà Lý nói: “Trời anh Hà ơi, anh tha cho tôi đi, tôi đến đây để xin uống chực một ly thôi mà.”



Không biết đồng nghiệp nào gào lên: “Trịnh Phong mau mời chủ nhiệm Chu một ly đi, bảo cậu muốn đục tường của anh ấy, để chủ nhiệm Chu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.” Ban đầu Chu Hạo Lâm còn không rõ nguyên do, Hà Lý kể so với anh ta, thế là anh ta thoải mái đứng lên gọi phục vụ mở một chai rượu trắng và xách qua đó.



Trịnh Phong rụt lại: “Chủ nhiệm Chu, làm thật à?” Chu Hạo Lâm: “Sao giả được? Nào, muốn đục góc tường của tôi thì ít nhất phải chuốc say tôi trước.”



Thật ra Trịnh Phong không có ý tranh giành, chỉ là đến mức này thì anh ta không tiện từ chối, dù sao cũng chỉ đùa giỡn nên anh ta nghênh chiến luôn: “Thế à? Thế tôi không khách sáo đâu, tới đi. Phục vụ, mở một chai cho tôi.”



Bên kia thi uống rượu vô cùng náo nhiệt, một đám ông chơi rất vui vẻ.



Lưu Dương đẩy Hạ Chí và hỏi: “Chị có suy nghĩ gì khi hai người đàn ông thi uống rượu vì mình không?” Hạ Chí lắc đầu: “Không có.”



Lưu Dương: “Không có à? Thế thì chủ nhiệm Chu sẽ đau lòng lắm! Bọn em đều cho rằng chị và chủ nhiệm Chu mới xứng, không tới phiên Trịnh Phong đầu, nhưng chị đều chẳng rung rinh gi.”



Hạ Chí: “Đấy là mọi người nghĩ vậy, chị và chủ nhiệm Chu chỉ là bạn bè thôi.” Lưu Dương nhướng mày và nói: “Em bỗng cảm thấy họ chỉ muốn uống rượu mà thôi, dù sao cũng là quản lý Hà mời, không cần mình trả tiền.”



Hạ Chí gật đầu đồng ý: “Ừ, chắc họ nghĩ vậy đấy.” Cuộc thi uống rượu có kết quả rất nhanh, hai người đều là chiến sĩ trên bàn rượu, tửu lượng đều cao. Trịnh Phong uống hai chai là tới hạn không uống nổi nữa, gục đầu xuống bàn. Chu Hạo Lâm uống hết hai chai, lại còn rót thêm một ly, uống xong vẫn có thể đi đứng thẳng tắp, anh ta thắng. “Trịnh Phong, Hạ Chí tất nhiên là của tôi, cậu đục không nổi đâu.” Anh ta tuyên bố trước mặt mọi người một cách khí phách.



Lúc đầu mọi người chỉ trêu đùa, bây giờ Chu Hạo Lâm nói thế thì không có chuyện cũng thành có chuyện. Hạ Chí đỏ mặt ngay, đỏ không chừa chỗ nào.



Kết thúc bữa tiệc, mọi người đều biết ý để Chu Hạo Lâm đưa Hạ Chí về. Hai người đều uống rượu nên gọi taxi ở trước cửa.



“Bác tài, tới tiểu khu XXX trước.”



Hạ Chí vội nói: “Không, là tiểu khu XX.”



Chu Hạo Lâm tò mò nhìn cô: “Em đổi chỗ ở ?” “Ừm, chuyển nhà rồi, ở gần công ty hơn. Sáng ra có thể ngủ nhiều hơn chốc lát.” “Ừ, tôi đã nói trí nhớ của tôi không kém như vậy mà.” Tài xế lái xe đi. Ngồi trong xe, Chu Hạo Lâm bắt đầu chóng mặt, anh ta dựa lên lưng ghế và mơ màng nói: “Hôm nay uống nhiều rồi, ngại quá.” Hạ Chí lấy một hộp sữa chua trong túi ra và đưa cho anh ta: “Tôi biết, tôi không để ý đâu. Anh ăn cái này đi, tốt cho dạ dày?” Chu Hạo Lâm nhận hộp sữa chua, cười hỏi: “Cố ý mua cho tôi à?” “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi mang đi từ sáng nhưng chưa ăn thôi.” Chu Hạo Lâm cười ha ha kiểu rất ngốc, mở ra ăn: “Hôm nay uống say thật rồi, còn nói nhảm nữa.”



Hạ Chí mỉm cười: “Không sao đâu, mọi người đều không để ý.”



“Vậy còn em thì sao?”



Hạ Chí hỏi ngược lại: “Tôi phải để ý cái gì?”



Chu Hạo Lâm nghe cô nói vậy thì lại nóng nảy, sốt ruột giải thích: “Nhưng cũng không hoàn toàn là tôi nói nhảm, cũng có câu thật lòng, ví dụ như câu cuối đó.”



Hạ Chỉ nhớ lại và hỏi: “À, câu anh nói anh và chủ nhiệm Hà là bạn gay ấy hả? Bọn tôi đều nhận ra cả mà.” “.. Không phải câu đó, là..” Càng sốt ruột thì càng nói không rõ ràng, Chu Hạo Lâm dứt khoát hỏi thẳng: “Hạ Chí, em biết tình cảm của anh đúng không?” Hạ Chí im lặng, cô vẫn luôn biết tình cảm của anh.



Chu Hạo Lâm bỗng trở nên nghiêm túc: “Anh vẫn luôn đợi em mở lòng. Khi nào em điều chỉnh xong tâm trạng thì phải nói cho anh biết, ám chỉ thôi cũng được.”



Hạ Chí quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Anh như thế thì tôi sẽ có áp lực.”



Chu Hạo Lâm thở dài, trong xe nồng nặc mùi rượu, anh lười nhác nói: “Thật ra một năm nay anh cũng đã gặp mấy cô gái, có người là gia đình giới thiệu, cũng có người do cấp trên giới thiệu nhưng... nói sao nhỉ? Anh không quên được cảm giác lần đầu khi gặp em. Ha ha, anh chưa bao giờ tin vào việc yêu từ cái nhìn đầu tiên, cho đến khi gặp được em.”



“Trước kia bên cạnh em đã có người, anh đã đau lòng một quãng thời gian rất dài. Bây giờ em độc thân, anh cảm thấy vô cùng sung sướng, anh nói vậy không phải muốn gây áp lực cho em. Anh biết chuyện tình cảm không ép buộc được. Em xem, chúng ta cũng không còn trẻ, yêu đương đầu với mục tiêu kết hôn. Nếu như em cảm thấy anh đáng tin cậy và có thể tin tưởng thì chúng ta thử xem được không?”



Tài xế ngồi trước nhìn qua gương chiếu hậu, Hạ Chí nhìn thẳng phía trước, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của tài xế, cô lẳng lặng nói: “Đừng nói nữa, bây giờ không thích hợp nói chuyện này. Đợi anh tỉnh táo rồi chúng ta nói sau được không?”



Chu Hạo Lâm hơi mơ hồ, cũng cảm thấy bây giờ nói những điều đó không chính thức nên đồng ý, anh ta dựa vào ghế và tiếp tục ăn sữa chua. Đến nhà, Hạ Chỉ xuống xe, Chu Hạo Lâm muốn đưa cô lên nhưng bị cô từ chối: “Không cần tiền đâu, anh đứng còn không vững kìa. Không lẽ anh tiễn tối xong còn bắt tôi đưa anh xuống dưới hay sao?... Bác tài, nhờ anh đưa anh ấy về nhà.”



Tài xế nói: “Được, địa chỉ.”



Chu Hạo Lâm ì ra không chịu đọc mà nhìn Hạ Chí, Hạ Chí không chịu nổi phải nói: “Anh không nói thì tôi hỏi Tư Điềm.” “Tiểu khu XX” Chu Hạo Lâm thuận miệng đọc một địa chỉ, cách đây không xa. Anh ta nhìn Hạ Chí mãi không rời, trong mắt tràn ngập lưu luyến: “Hạ Chí, suy nghĩ kĩ lời anh nói, lần này anh sẽ không buông tay đâu.”



Hạ Chí vẫy tay với anh ta và nói: “Ừm, mau đi đi, hôm sau gặp.”



“Hôm sau gặp.”



Xe taxi từ từ chuyển bánh. Hạ Chỉ cảm thấy có một cảm giác gì đó khó nói trong lòng, nó không phải vui vẻ vì được thổ lộ mà là càng trống vắng cô quạnh hơn.



Cô không muốn để lỡ Chu Hạo Lâm, nhưng bây giờ bảo cô đón nhận anh thì càng có lỗi với anh.



Cô hơi sợ, sợ mình sẽ mất đi cảm giác yêu người khác, sợ mình sẽ sống với trái tim không rung động vì ai cả đời. Trong lúc hoảng hốt, cô như nhìn thấy dưới tàng cây bên kia đường, một bóng hình quen thuộc đứng trong góc tối.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom