-
Chương 12
CHƯƠNG 23.
Thẩm Mạnh Xuyên đi xuống xe, một thân thường phục nhìn qua thì dường như hắn thiếu chút lệ khí nhưng ánh mắt hắn đảo qua, vẫn là thành công dọa đến Lâm Tiểu Tiểu. Nghiêm Chân đem Lâm Tiểu Tiểu kéo vào bên người mình, cảnh giác nhìn hắn. Ở thảo nguyên, người đàn ông này khiến cho cô có cảm giác chính là có chút nguy hiểm, lại có chút gì đó đoán không ra.
Thẩm Mạnh Xuyên chỉnh chỉnh mũ, nở nụ cười, “Tôi nói này Cố tham mưu trưởng phu nhân, đối với tôi đừng có giương cung bạt kiếm như vậy được không? Dù sao tốt xấu gì thì ở thảo nguyên tôi còn giúp cô một việc còn gì.”
Nói xong mở cửa xe, hướng bọn họ giơ giơ lên ,”Lên xe đi, đi chỗ nào tôi đưa đi.”
Nghiêm Chân do dự một lúc, một lần kinh nghiệm ở thảo nguyên nói cho cô biết, người này cũng không phải là người dễ chịu gì.
Vừa vặn lúc này, Cố Gia Minh Cố tư lệnh mang trách nhiệm nặng nề đã chạy trở về, đứng ở chính giữa Nghiêm Chân cùng Thẩm Mạnh Xuyên, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Mạnh Xuyên.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn nhìn bàn tay bó vải, không khỏi nhỏ giọng than thở, “Tiểu gia hỏa này, đức hạnh sao lại giống ba của hắn vậy chứ?”
Nói xong, chỉ thấy ba người đối diện nhất thời trừng mắt hắn, sáu con mắt khiến hắn suýt nữa chống đỡ không nổi.
“Xem như tôi cái gì cũng chưa nói.”
Hắn khẳng định là xuất hiện như thế nào cũng không đúng lúc như vậy, bên đường thấy ba người này liền đem xe dừng lại, hiện nay trong mắt người ta lại bị xem như người xấu luôn đề phòng mình như vậy chứ.
“Anh là bạn của Hoài Việt?” Nghiêm Chân thử hỏi.
“Chúng ta ở nhiều thời điểm chính là kẻ địch.” Thẩm Mạnh Xuyên nói nhưng thấy Nghiêm Chân có chút kinh ngạc, lại không nhanh không chậm bồi thêm một câu, “Ở trong đợt diễn tập.”
Nghiêm Chân hết chỗ để nói nhưng sau đó vẫn hỏi lại, “Vậy anh làm sao lại ở chỗ này?”
“Nghỉ ngơi.” Thẩm Mạnh Xuyên đáp, quơ quơ cánh tay buộc băng gạc, “Tai nạn lao động.”
Nghiêm Chân càng không biết nói cái gì
“Chú à, ba cháu cũng là tham gia quân ngũ, có chứng nhận sĩ quan, chú có sao?” Cô bé Lâm Tiểu Tiểu thông minh này hỏi.
Hả, Thẩm Mạnh Xuyên liền cảm thấy mới lạ, ba người này thật là một đội nha. Hắn nhìn nhìn Nghiêm Chân, “Cô muốn nhìn sao?” Nói xong thật sự đi sờ túi áo.
“Không cần.” Nghiêm Chân xua tay, “Tôi tin tưởng anh.”
Vấn đáp nghi vấn rốt cục cũng chấm dứt.
“Thế nào, có thể lên xe rồi chứ?” Thẩm Mạnh Xuyên nhìn một lớn hai nhỏ trước mặt, “Không lên là tôi lái xe đi đó.”
Xét thấy người này không phải nịnh bợ thật, giống với bình thường khẳng định không có chuyện gì tốt, mà người này cũng giống vậy. Nghiêm Chân do dự lại do dự, thế nhưng vẫn cự tuyệt, “Cám ơn anh, nhưng chúng tôi đợi lát nữa sẽ đi, sẽ không làm phiền anh.”
Mấu chốt là sợ khuôn mặt không giống người trong giải phóng quân kia khiến ai đứa nhỏ sợ hãi.
Nhìn bóng dáng Nghiêm Chân quyết đoán rời đi, đại tá Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời có chút không thể tin được.
Không phải, thật đúng là bước đi đấy chứ?
Thẩm Mạnh Xuyên quay đầu đối với kính chiếu xe soi lại tác phong quân nhân chính mình, tốt lắm mà.
Hắn liền hạ cửa kính xe hỏi lái xe, ” Bộ dạng của tôi rất giống người xấu sao?”
Biểu tình có chút hung thần ác sát, tiểu binh trong xe bị hỏi theo bản năng gật gật đầu, sau khi phản ứng lại rất nhanh lắc lắc đầu.
“Nói tiếng Trung Quốc!”
Tiểu binh kia bị cả kinh lập tức ngồi thẳng: “Báo cáo thủ trưởng, ngài là quân nhân.”
Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời cũng cảm thấy rất nhụt chí, đóng cửa xe, “Chạy lấy người, chạy lấy người rồi!”
Nghiêm Chân đem hai đứa nhỏ đưa đến nhà an toàn sau đó mới trở về nhà. Cô vừa bước vào cửa, đã bị những đồ vật cũ chồng chất đầy đất dọa cho hoảng sợ, vừa vặn nhìn tới bà nội đang chuyển một cái thùng đựng quần áo cũ từ trong phòng ngủ đi ra, Nghiêm Chân chạy nhanh đi lên tiếp được, sợ không được lại vọt đến túm thắt lưng của bà.
Bà nội vừa thấy là cô, liền thở một hơi, xoa xoa mồ hôi trên trán, “Trở về đúng lúc lắm, nhanh nhanh giúp bà đem mấy thứ này dọn dẹp một chút, đúng rồi, đồ của cháu nhân tiện cũng sắp xếp lại đi.”
“Bà nội, bà muốn làm cái gì?”
“Chuyển nhà!”
Chuyển nhà? Nghiêm Chân liền buông cái thùng trong tay lên cái ghế vừa thuận tay kéo qua, cô đi theo bà nội vào phòng ngủ.
“Bà nội, hiện tại không vội chuyển qua bên phòng ở kia. Ba mẹ chồng con bên cũng gọi điện thoại tới nói mấy ngày nay đem phòng ở sửa sang một chút, phải một khoảng thời gian ngắn nữa mới có thể vào ở.”
Vốn dĩ là tính toán đánh nhanh thắng nhanh, nhưng Lý Uyển đã đi trước một bước, đối với căn phòng lạnh lẽo như băng kia kia rất là không hài lòng, quyết định tự mình rút đao trang hoàng tốt một chút.
Vốn là vì để mấy người lớn trong nhà vui vẻ nên Nghiêm Chân cũng không có ý kiến nhiều lắm.
Bà nội cười, liếc mắt dò xét cô một cái, “Cháu cho là bà chuyển đi ở chỗ nào vậy? Bà hôm nay gọi điện thoại cho bác trai cháu, nói là ngày mai phải về quê, muốn hắn đến đón bà.”
“Bà nội!” Nghiêm Chân là hoàn toàn kinh ngạc, giọng nói cũng không tự chủ được mà cao lên, “Bà, bà như thế nào không cùng cháu bàn bạc trước mà đi về?”
“Bây giờ bà không phải đang bàn bạc với cháu hay sao?” Bà nội trừng mắt với cô, “Cháu ngồi xuống cho bà, hãy nghe bà nói.”
“Bà nghĩ rồi, một thời gian ngắn nữa Hoài Việt cũng sẽ trở lại. Thằng bé một mình tham gia quân ngũ, một năm cũng chỉ về nàh có vài ngày như vậy, bà già cũng không thể kéo chân sau của cháu, để cho cháu lo trước ngó sau mãi được.” Bà nội vuốt vuốt mái tóc của Nghiêm Chân có chút hỗn lọa, trìu mến nói, “Cháu cũng đã lập gia đình rồi, cũng sẽ không có thể lại tùy tiện như trước, nên tính toán tỉ mỉ đi. Cháu ngẫm lại xem, chức nghiệp Hoài Việt là một người quân nhân, thời gian ở trong nhà có thể có được bao nhiêu chứ.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Kia cũng không được, cháu không thể để cho bà trở về, trong nhà bác rất túng thiếu, cháu cũng không thể để cho bà trở về chịu khổ.”
Bà nội nở nụ cười, “Nào có khoa trương như vậy, bác trai cháu đem phòng lớn ở lầu một cho bà dùng mà hơn nữa bác gái cháu lại là người hiếu thuận nên cháu không cần lo lắng.”
“Bà nội.”
Bà nội thở dài, “Thời điểm lúc trước, khi ba cháu qua đời cháu mới có mấy tuổi, một đứa trẻ nhỏ như vậy luôn cọ đến bên người bà gọi bà nội. Nhưng cũng nhoáng lên một cái, cháu cũng đã lớn như vậy, cháu không biết hiện tại bà nội nhìn thấy cháu thì vui mừng biết bao nhiêu đâu.”
Nghiêm Chân cúi đầu, mũi chua xót, hốc mắt phiếm hồng.
“Bà nội liếc mắt một cái cũng đã rất ưng ý Tiểu Cố nha, lại nghĩ đến ba cháu, nghĩ đến ba cháu khi tuổi còn trẻ một mình mang theo cháu. Khi đó bà đã nghĩ, nếu thật sự có một cô gái cùng hắn cùng nhau chia sẻ thì tốt rồi, Nghiêm Chân chúng ta thật hạnh phúc nhiều lắm. Tiếc nuối này là của bà, cho nên Tiểu Chân dù cho như thế nào đi nữa, cháu cũng phải thay bà hiểu rõ tiếc nuối này, hiểu không?”
Nghiêm Chân cúi đầu không nói, từng giọt nước mắt của bà rơi vào trên mu bàn tay, không biết đã qua bao lâu cô chậm rãi gật gật đầu.
“Vâng ạ.” Cũng là hứa hẹn, lại là hy vọng.
Bác cô chọn một ngày thời tiết ấm áp đến đón bà nội.
Phùng Trạm lái xe, đưa Lý Uyển cùng Cố Gia Minh đến đây. Tiểu tử kia vừa xuống xe một chút liền theo bà kéo ống quần không cho đi. Chính cái gọi là một chén cháo trứng thịt nạc uy ra cảm tình, Nghiêm Chân bật cười, trấn an tiểu tử kia, giúp bà nội chuyển hành lý.
Phùng Trạm người cao lớn, vài lần đi qua đi lại đã đem toàn bộ hành lý chuyển vào xe .
Bác trai cô hâm mộ nhìn Nghiêm Chân, vui vẻ nói rằng cô đã gả vào một gia đình tốt, Nghiêm Chân mỉm cười, đi lên liền thấy được bà nội cùng Lý Uyển ở bên kia đã nói xong cái gì đó. Bà nội chung quy là thương cô, nói là muốn gửi gắm, trước khi đi muốn lo lắng dặn dò hai câu.
“Tiểu Chân, bà đi đây.” Nhìn qua cửa sổ, bà nội hướng cô tạm biệt.
“Bà nội, tạm biệt.”
Đóng cửa xe, nhìn xe đi xa, Nghiêm Chân trong lòng nhất thời cảm thấy vắng vẻ, giống như bị đào khoét, đau muốn khóc lại không dám khóc.
“Cô giáo.” Gia Minh giật giật tay cô, hỏi, “Có đau hay không?”
“Sao em?”
“Đau thì cô liền khóc đi.”
Nghiêm Chân nở nụ cười, lau đi vẻ lo lắng trong đáy mắt, thay bằng nụ cười tươi tắn, “Không đau.”
Thật lâu trước cô đã lựa chọn một con đường, lại bước đi về phía trước không biết rộng hẹp, lại chỉ có thể bước không thể lùi, cứ mãi đi về phía trước như vậy. Khi đó cô liền biết không có đường lui, hiện tại lại càng không có.
Cho nên giờ phút này, cô lựa chọn xoay người.
… …
Bà nội đi rồi, Lý Uyển lo lắng Nghiêm Chân sẽ cô đơn nên trước chuyển đến nhà mới, để cho bạn nhỏ Cố Gia Minh ở cùng với Nghiêm Chân.
Dòng chữ xinh đẹp viết lên là “Thích ứng thích ứng “
Tiểu tử kia một bên thu thập hành lý một bên than thở, “Có gì mà thích ứng chứ, đều đưa cho em đi, còn có gì sẽ thương lượng tốt.” Nghiễm nhiên có bộ dáng của người lớn.
Nghiêm Chân xem như là hết chỗ nói rồi, hiện tại cô cũng đã hiểu được, không thể cùng tiểu tử này giảng đạo lý. Tiểu tử kia là người tham mưu của Hồng Quân công nông Trung Quốc, cô cũng chỉ là một tên lính dự bị dưới trướng của cậu bé, ngay cả một chút hiểu biết về vũ khí cũng không có.
Nhớ tới chuyện này Nghiêm Chân đều phải lắc đầu cảm thán ba tiếng, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền chuẩn bị đi lên lầu đón Gia Minh cùng nhau về nhà.
Mấy ngày nay cô giáo Nghiêm tính toán cho bạn học Cố Gia Minh chút mặt mũi, người ngoài nghĩ là cha mẹ Cố Gia Minh rất tín nhiệm cô dù sao cô cũng từng là chủ nhiệm của cậu bé này, cho dù hạ chức cũng phải nhìn sắc mặt của cô thế nhưng Thẩm Mạnh Kiều chưa từng cho cô lấy một sắc mặt hoà nhã.
Nghiêm Chân cười nhẹ, không cần phải để tâm.
Nhưng còn chưa đi ra khỏi cửa văn phòng, di động trong túi liền vang lên, cô nhìn qua thấy số của Phùng Trạm.
Phùng Trạm, “Chị dâu tan tầm chưa?”
“Vừa tan tầm, chuẩn bị mang Gia Minh về nhà, có việc gì sao?”
Đầu kia Phùng Trạm nở nụ cười hì hì một tiếng, “Là như thế này, không biết phu nhân có cùng chị dâu nói qua hay không, mỗi tháng có một tuần Gia Minh là ở tại nhà bà ngoại, hì hì, cho nên…”
Nghiêm Chân nhất thời hiểu được, “Cho nên hôm nay muốn đón thằng bé qua bên đó sao?”
“Vâng.”
“Tiểu tử kia vui chứ?”
“Không vui chút nào.” Phùng Trạm nói, “Gia Minh từ nhỏ cùng gia đình bên kia không có cảm tình nhiều lắm, hơn nữa bên kia trừ bỏ Gia Minh ở thì còn có hai đứa nhỏ, có ai có thể lo lắng chứ. Nhưng phu nhân cũng đã nói, đây là chuyện mà tham mưu trưởng lúc trước đã đồng ý nên không muốn cũng phải đưa qua. Chị dâu cũng biết, ý tứ của tham mưu trưởng thì em không thể không nghe.”
“Uh, vậy cậu đưa thằng bé qua đó đi.”
Tắt điện thoại, Nghiêm Chân nhìn bậc thang lầu phía dưới thông tới phòng học, quay người bước trở về.
Đêm nay thế nhưng lại thật sự chỉ có một mình, cô nằm ở trên giường, trằn trọc. Mấy mảnh ráp súng của bạn nhỏ Cố Gia Minh thường chơi còn đặt hỗn độn ở trên bàn học tập. Cô rời giường, vì tiểu quỷ kia mà từng cái từng cái sửa sang lại thật tốt.
Thời điểm sắp xếp lại, Nghiêm Chân nhịn không được nghĩ tới, tiểu gia hỏa này mê súng như vậy thì về sau cũng sẽ không giống như ba của nó, cũng chạy tới tham gia quân ngũ chứ?
Có được hay không nhỉ?
Cũng tốt hay cũng không tốt.
Chịu khổ chịu vất vả, còn phải nén được sự cô đơn nữa. Nhưng nếu không như vậy, như thế nào có thể trở thành người đàn ông giống như ba của mình chứ?
Nghĩ đến đây, Nghiêm Chân bỗng nhiên có chút kích động.
Như thế nào, như thế nào liền bỗng nhiên nghĩ đến anh ấy rồi ? Loại cảm giác theo bản năng này không tốt, thật sự là cực kỳ nguy hiểm!
Ngủ ngủ! Binh lính dự bị của Tiểu Cố tư lệnh tự cấp mệnh lệnh cho chính mình.
Từng ngày từng ngày cứ như vậy trôi qua mới đó đã là bốn ngày, Nghiêm Chân cảm thấy chính mình thật sự là muốn điên rồi, chuyện này nếu để cho bạn nhỏ nào đó biết, không chừng càng vểnh cao đầu đắc ý cười nhạo cô thôi!
Xem đi, không có em thì không được rồi! Nhớ tới bộ dạng cái miệng nhỏ nhắn kia bày ra sắc mặt như vậy, Nghiêm Chân liền cảm thấy chính mình thật sự là bị dằn vặt, đứa nhỏ không hay ho như vậy để cho nhà ai mang thì liền mang đi thôi, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng… Tuyết rơi, nếu đứa nhỏ không hay ho kia mà ở đây, chỉ sợ còn phải nhào nặn ra một người tuyết nữa rồi.
Nghiêm Chân cười khổ nhìn ngoài cửa sổ, đi theo Vương Dĩnh cùng nhau ra căn tin ăn cơm trưa.
Vương Dĩnh đã sớm nghe nói chuyện thời gian trước cô mỗi ngày đều đón Cố Gia Minh về nhà, chậc miệng không ngừng, “Cô giáo làm được chuyện như vậy, cũng thật sự là đủ rộng rãi đi.”
Nghiêm Chân trợn trắng mắt liếc nhìn người bạn bên cạnh một cái, tiếp tục cắm mặt xuống ăn cơm.
“Như thế nào, không có khẩu vị sao?”
“Không phải.” Nghiêm Chân dịu dàng tươi cười, “Giữ bụng để buổi tối đi ăn đại tiệc.”
Uh, đầu bếp Cố gia thím Trương làm đại tiệc với đầy các món ăn ngon, được Lương Hòa cùng bạn nhỏ Cố Gia Minh gọi là đại tiệc mỹ vị.
Cô mấy ngày nay mỗi ngày đều đi sang Cố viên rồi ăn uống ở bên đó, da mặt cũng dần dần dày ra.Nhưng lần này Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm giác mí mắt nhảy dựng lên một chút, sau xảy ra xong cô lại bắt đầu nhớ lại rốt cuộc là mắt trái hay là mắt phải.
Giật mắt trái có tài, nháy mắt phải liền tai.
Còn không nhớ được, Nghiêm Chân không biết rõ là tài hay tai họa, nhưng vừa mới mở cửa ra liền thấy một cậu bé trắng như tuyết liền đứng lặng ở đằng kia. Khi cô còn chưa kịp suy nghĩ gì thì một người phủ đầy tuyết đi tới, cậu bé trắng như tuyết kia cứ trừng mắt nhìn, cuối cùng là nhảy lại đây ôm lấy đùi của cô mà bắt đầu khóc, “Cô là người không có lương tâm, tư lệnh em đều bị bắt cóc vài ngày rồi mà cô cũng không đi xem em một chút…”
Người nọ là… Cố Gia Minh? Nghiêm Chân cơ hồ có chút không thể tin được.
Nhưng là cảm giác cái đầu ở trên đùi cô mà cọ cọ này cũng chân thật như vậy. Cô cúi đầu, phủi đi bông tuyết trên người của cậu bé rồi nói,”Mới 4 ngày thôi mà.”
“Ô ô ô…”
“Bọn họ bắt cóc tư lệnh đây mới có 4 ngày thôi mà.”
Cố Gia Minh nháy nháy đôi mắt sáng, nhìn cô.
Nghiêm Chân mỉm cười, “Cho nên còn ba ngày nữa!”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh vừa nghe xong, ngậm miệng nhưng lại muốn khóc.
Nghiêm Chân nhanh chóng nói, “Ngừng, ngừng ngừng!” Tức giận nhìn tiểu quỷ kia, “Thực không vui khi ở bên kia thế sao ?”
Đó chính là tuyệt đối không vui! Cố Gia Minh mãnh liệt lắc đầu.
Nghiêm Chân bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, cô mang em về nhà.”
Ngồi sau xe là một cậu bé, người phủ đầy tuyết. Cô là một người lớn một bên thật cẩn thận ở trong tuyết đạp xe vừa suy nghĩ nên làm thế nào để lấy lý do nói chuyện với nhị lão Cố gia nghe.
Đáng tiếc lý do cô nghĩ còn chưa có ra, cũng đã đến cửa nhà.
Trước cửa Cố viên hai chiếc xe ngừng đó, một chiếc Audi màu đen, một chiếc xe quân đội.
Cửa xe quân đội mở ra, một vị sĩ quan từ trên xe bước xuống nhưng khi nhìn về phía Nghiêm Chân cùng Gia Minh, còn trang nghiêm làm quân lễ, “Chị dâu, chào chị.”
Nghiêm Chân gật đầu rồi đi qua, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó lại quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng cái quay đầu lần này vừa xong lại làm cho cô có chút chấn kinh, cô đứng tại chỗ còn chưa có kịp phản ứng thì bàn tay nắm lấy tiểu tử kia cũng đã giãy ra, hướng tới người vừa mới từ trong xe đi ra mà bổ nhào qua, một bên bổ nhào qua một bên còn hô to, “Ba, ba ơi!”
CHƯƠNG 24.
Dưới bầu trời tuyết rơi nơi này vào giờ khắc này cô đã thấy được anh, Nghiêm Chân cho tới bây giờ không có nghĩ qua. Cô sửng sốt một chút rồi đứng yên ngay tại chỗ.
Cố Hoài Việt bất ngờ ôm lấy Cố Gia Minh nhưng anh cũng cảm thấy ngoài ý muốn nên hỏi, “Tối nay không phải là con ở bên nhà bà ngoại sao? Như thế nào đã về đây rồi?”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh cố sống chết ôm lấy cổ ba mình, “Thủ trưởng, đừng đem con tiễn bước nữa được không? Con cam đoan sẽ ngoan ngoãn mà.”
Cố Hoài Việt bật cười, xoa cái đầu đang mang theo chiếc mũ mềm, nhìn về phía Nghiêm Chân.
Cô mặc một chiếc áo khoác dày, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh da trời quấn quanh cổ chỉ để cô lộ ra hai con mắt nữa thôi. Hai đôi mắt lành lạnh kia, giờ phút này đang nhìn anh.
Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi buông con xuống, đi chậm rãi về phía Nghiêm Chân.
Anh đang định nói cái gì đó thì bạn nhỏ Cô Gia Minh như con ngựa hoang thoát cương chạy tới trước mặt Nghiêm Chân, “Cô giáo, ba đã về rồi.”
Hình dáng trước mặt, đồng thời có lời nói phát ra làm cho Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thân, cười nhẹ một tiếng, “Đã biết, nhìn em rất vui.”
Bạn nhỏ đưa tay ôm lấy thắt lưng Nghiêm Chân, vui vẻ vô cùng.
Cảnh tưởng vô cùng thân thiết này làm cho Cố Hoài Việt hơi hơi giật mình lẫn sửng sốt, nội tâm cũng vì vậy mà mềm mại đi.
Ngẩng đầu, nâng ánh mắt lên chống lại ánh mắt của anh. Nghiêm Chân mím môi, cười cười rồi ôn nhu nói, “Anh đã về rồi.”
Cố Hoài Việt phục hồi tinh thần lại, thản nhiên ừ một tiếng, “Ở bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào nhà thôi.”
Vừa vào cửa mới phát hiện không chỉ có một niềm vui bất ngờ này.
Vốn đại sảnh lầu một rộng lớn trống trải như vậy nhưng giờ phút này thì lại vô cùng náo nhiệt, Lý Uyển đang ôm một đứa nhỏ, trong tay Thím Trương ở một bên cũng đang bế một đưa, hai người đi cùng nhau còn vui vẻ nói cười vài câu.
Mà mẹ của hai bảo bối này… Lương Hòa cùng chú út đang ngồi một bên. Trên mặt cô ấy có nét tươi cười nhàn nhạt, đôi lúc còn xoay qua bên chồng mình nói mấy câu.
Thế nhưng tất cả đều đã về đây?
Ý chí của Cố Gia Minh sớm đã không kiên định, đã đến cọ cọ bên người Lương Hòa mà còn kêu cô bé này cô bé ơi nữa. Nhưng trong chốc lát đã bị chút út sách cổ áo đẩy ra rồi, tiểu tử kia vẫn bất khuất, kiên trì cọ xong rồi mới chạy đi xem hai bảo bối.
Nghiêm Chân nhìn bóng dáng của tiểu gia hỏa kia, nhìn cảnh tưởng hòa thuận vui vẻ trước mắt này thì bước chân lại dừng ngay cửa.
Thế này mới xem như người một nhà. Thật quá tốt.
Ánh mắt Lương Hòa khi nhìn thấy cô thì kéo cô vào trong, “Chị như thế nào mà đứng thất thần ở cửa thế, nhanh vào đi chị dâu.”
Nghiêm Chân bị từ ‘chị dâu’ làm cho chấn kinh một chút, thật lâu sau mới phản ứng lại được, “Như thế nào trở về cũng không nói một tiếng?”
“Để cho mọi người một niềm vui bất ngờ mà.” Lương Hòa le lưỡi, cười nói.
Nghiêm Chân oán trách liếc nhìn cô ấy một cái.
Lý Uyển đêm hai đứa cháu sinh đôi tới, một đưa cho Nghiêm Chân ôm. Nghiêm Chân thật cẩn thận nhận lấy, đem bọc chăn bông xốc lên một góc, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Hỏi mới biết thì ra là một tiểu nha đầu, xem khuôn mặt này chỉ biết sau khi lớn lên nhất định sẽ rất xih đẹp, nâng niu trong lòng bàn tay đều sợ tan. Tiểu nha đầu này thật đúng là có thể ngủ tốt như vậy, nhiều người vây quanh xem thế mà vẫn ngủ như thường.
Lương Hòa, “Hai đứa trẻ này thì cô em gái vẫn có vẻ dễ chăm hơn rồi.”
Nghiêm Chân cười cười, “Em đặt tên cho cháu là gì?”
“Gia Giai, Cố Gia Giai.”
“Gia Giai.” Cô nhẹ giọng lặp lại, bên miệng lại tràn đầy ý cười.
Cố lão gia hôm nay có việc, trở ề hơi chậm một chút lại vừa vặn giờ cơm của mấy đứa trẻ trên bàn ăn. Một bước tiến vào cửa cũng bị loại không khí náo nhiệt này cuốn hút lấy, biểu tình trên mặt không hề nghiêm túc như cũ nữa, mày buông lỏng, trở lại bàn ngồi ngay ngắn xuống, “Hai đứa nhỏ này cứ ôm trở về sao?”
Lý Uyển vội nói, “Không đi máy bay, là lái xe đưa về.”
Cố lão gia nhìn về phía đứa con trai út, “Như thế nào? Không phải nói năm nay có trách nhiệm phải ở lại sao? Sao hôm nay đã về rồi?”
Cố Hoài Ninh buồn cười liếc mắt nhìn ba mình, cũng không biết là ai sớm gọi điện thoại đến thành phố B, ra mệnh lệnh rõ ràng là trước khi qua năm mới phải đem vợ cùng hai đứa con trở về nhà. Tuy rằng không nói cả mình nhưng Cố Hoài Ninh anh có thể không về sao?
Cố đoàn trưởng bình tĩnh đáp, “Cho dù là dân giải phóng quân cũng có ngày nghỉ, con như thế nào không thể về nhà chứ?”
Cố lão gia hừ một tiếng nhìn về phía Cố Hoài Việt, “Còn con, lần này có thể ở nhà được bao lâu?”
Cố Hoài Việt buông đũa nói, “Cùng Hoài Ninh giống nhau nhưng qua vài ngày nữa còn phải đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi chỗ nào?” Lần này là Lý Uyển hỏi.
“Tây Tạng.” Anh trả lời,không quên gắp cho Gia Minh thêm một đũa đồ ăn.
Lời này vừa nói ra, trên bàn cơm mọi người đều dừng lại chỉ có một mình Nghiêm chân vẫn lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
“Trước năm mới nghỉ chỉ có vài ngày mà còn con muốn chuẩn bị đi Tây Tạng sao?” Lý Uyển không thể tin được mà hỏi.
“Vâng, con cũng đã gọi điện sang bên kia rồi. Thời gian cũng đã định rồi.”
Nói cách khác, đây là tiền trảm hậu tấu sao? Lý Uyển nhất thời nghẹn lời.
Lương Hòa cũng nuốt xuống miếng canh trong miệng rồi hỏi, “Anh hai đi Tây Tạng làm gì chứ?”
“Thăm một người chiến hữu.” Cố Hoài Việt nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
“Chiến hữu thì khi nào không thể gặp chứ?” Lý Uyển nói, “Thế nào cũng không đáng phải đi trong lúc này, hơn nữa cũng là xem nhau như chiến hữu vì sao còn phải ép buộc đi xa như vậy. Con qua năm mới cũng không có ở lại thành phố C…”
“Mẹ…” Cố Hoài Việt gọi Lý Uyển dừng lại, cố gắng hạ giọng nói, “Không giống vậy đâu mẹ.”
Lạch cạch một tiếng, Cố lão gia buông đũa xuống, biểu tình nghiêm túc nhìn về phía mọi người đang ngồi. Giờ phút này ông chính là hy vọng của Lý Uyển nhưng Cố lão gia lại nói ra một câu làm cho bà mở rộng tầm mắt, “Được rồi, nếu quyết định muốn đi thì phải đi, ở chỗ này nói lằng nhằng cái gì nữa.”
Rút cuộc là không có ai lên tiếng.
Chính là không lâu sau, Nghiêm Chân có thể cảm giác được tầm mắt của Lý Uyển nhiều lần dừng trên người cô. Từ đầu tới cuối cô đều không nói chuyện, điểm ấy khiến cho ai nhìn vào cũng đều kỳ quái.
Quả nhiên, Lý Uyển đã nói, “vậy… Tiểu Chân làm sao bây giờ?”
Một câu tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người của cô. Cô nắm chặt chiếc đũa ngẩng đầu lên, “Con không sao, chờ tới kỳ nghỉ đông thì con ở nhà chơi cùng Gia Minh là được rồi.”
Nếu có khả năng thì cô rất muốn đi gặp bà nội. Uh, cô tận lực đem lịch mình của mình sắp xếp cho đầy.
“Không sao.” Cố Hoài Việt nói, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Nếu được thì Nghiêm Chân có thể cùng đi với con.”
Nghiêm Chân sửng sốt.
Vấn đề rối rắm trong buổi cơm chiều cuối cùng cũng qua, ăn xong cơm chiều thì Nghiêm Chân an vị ở Cố viên trong chốc lát rồi chuẩn bị về nhà. Lý Uyển ngăn cô lại, “Đêm nay con ở chỗ này đi, đừng trở về một mình nữa. Cô dù sao cũng là một cô gái, chúng ta cũng sẽ lo lắng.”
Nghiêm Chân nhanh chóng khoát tay, “Không cần đâu mẹ ạ.”
Lý Uyển cười nhìn cô, “Được rồi, cũng là đại gia đình nhiều người, chỉ sợ con ở lại cũng không quen.” Nói xong quay đầu lại, gọi Cố Gia Minh tới
Tiểu quy kia nghe tiếng gọi liền chạy tới, còn làm động tác giống như quân lễ.
Lý Uyển nói, “Bảo ba cháu ở trên lầu xuống đi, nói buổi tối hôm nay bà không cho lưu lại đây đâu. Để cho ba cháu trở về nhà đi.”
Ánh mắt tiểu tai họa chuyển một vòng sau đó dừng trên người cô, “Cháu cùng với cô giáo thì sao?”
“Chậc, đứa trẻ ngốc, cô giáo cùng với cháu đương nhiên về nhà rồi.”
“Tuân lệnh.” Tiểu tử kia lại làm bộ dạng quân lễ, chạy nhanh lên trên lầu.
Nghiêm Chân cúi đầu, cơ hồ đều không thể tưởng tượng được biểu tình của Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt bị ‘đuổi ra khỏi nhà’ vẫn thật là bình tĩnh, đem xe vững vàng đứng ở trước cửa Cố viên, chờ cho hai người kia lên xe. Tiểu tử kia lập tức chạy lên, ở trên xe vui vẻ vẫy tay về phía cô, Nghiêm Chân chần chờ trong chốc lát rồi cũng ngồi lên.
Nhưng trong cả đem tuyết lại rơi càng nhiều hơn, tuyết đọng dày thành từng tầng, đường đi gặp khó khăn.
Nghiêm Chân chăm chú nhìn phía trước còn nhìn sang Cố Hoài Việt đang lái xe trong chốc lát rồi nói, “Nếu không anh trước tiên đưa em về nhà đi?”
Cố Hoài Việt nghiêng đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười nhẹ, “Không được.”
“Sao thế?” Nghiêm Chân có chút kinh ngạc.
“Em đừng quên trên xe còn có một tiểu gian tế.”
Tiểu gian tế giờ phút này đang ghé vào trên đùi của cô mà ngủ một cách ngon lành, Nghiêm Chân cười khổ, chỉ phải nhìn xe đang chậm rãi đi tới căn phòng mà cô chưa bao giờ từng đặt chân qua kia.
Bởi vì trước kia Cố Hoài Việt rất ít khi trở về nên mỗi lần về nhà cũng thường ở Cố Viên trong một tuần lễ cho nên căn phòng bên này vẫn ở trong trạng thái không có người dùng. Mỗi lần đến để quét tước định kỳ đều thấy đầy đủ được phong cách chỉ hủy trong quân dội—không, cũng may là có một căn phòng mới cho con cái, nếu bỏ căn phòng đó đi thì quả thực có thể nói là căn phòng chỉ còn bốn bức tường.
Một thời gian trước Lý Uyển ôm đôm đem căn phòng này trang hoàng lại một chút, nay mở ra liền nhìn thấy thì Cố tham mưu trưởng cơ hồ muốn bật cười.
Giấy dán tường dĩ nhiên là màu hồng?
Đây là phong cách gì đây?
Nghiêm Chân đi theo cũng không nói gì, chỉ có tiểu tử kia thấp giọng than thở một câu, “Như thế nào lại giống phòng của Lâm Tiểu Tiểu rồi?”
Cố Hoài Việt đưa tay búng trán con, nắm lấy cổ áo phía sau của con trai lôi vào nhà.
Vừa tiến vào thì Cố Hoài Việt liền phát hiện, mẹ mình yêu cầu về đây ở đúng dịp này quả thật không tốt lắm. Bởi vì căn phòng này hằng năm đều không có người ở, không có một chút không khí nào nên lạnh đến đòi mạng.
Anh đưa tay sờ lò sưởi một phen, không nóng.
Cố Hoài Việt lo lắng một chút, liền nhanh chóng gọi điện thoại về Cố Viên, hỏi mẹ mình trang hoàng ở đây như thế này là có chuyện gì.
Lý Uyển ở đầu dây bên kia vừa cắn hạt dưa vừa nói, “Ôi trời, mẹ quên mất. Hôm kia có liên hệ với bên cung cấp đồ da dụng bảo là máy sưởi ở phòng của con không có nóng nên bảo họ đổi đi.Như thế nào bây giờ còn không có đổi thế, tốc độ làm sao mà chậm như vậy chứ. Con cứ gọi điện mắng cho hắn ta một trận.”
Cố Hoài Việt thực bình tĩnh, không nói gì.
Mẹ anh lại bỏ thêm một câu, “Mẹ nói nếu các con cảm thấy lạnh, có thể ngủ cùng nhau mà. Mấy thứ đó mẹ cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết cho các con rồi mà.”
Xem ra mẹ anh là đã sớm dụng mưu rồi đây.
Cố Hoài Việt tắt điện thoại.
Nghiêm Chân tự nhiên nghe không thây nội dung cuộc nói chuyện, nhìn vẻ mặt của anh lại nhìn không ra cái gì nên đành phải hỏi, “Làm sao vậy?”
Cố Hoài Việt lắc đầu, cười khổ, “Lật thuyền trong mương.”
Rất lạnh, xem ra một mình không thể ngủ được,vì thế ba người thật sự quyết định cùng nhau ngủ.
Cùng nhau nằm trên chiếc giường lớn nên Nghiêm Chân phải đem chăn từ trong tủ ra, quyết định đem ra ba cái chăn để ở trên giường.
Ngọn đèn trong phòng ngủ cũng thật nhu hòa, Nghiêm Chân ngồi im một bên nghe hai cha con họ nói chuyện.
“Ba à, cây súng là trang bị chủ yếu của quân ta, ba đoán xem bọn Lâm Tử dùng cái gì?” Tiểu tử kia một bên khoe khoang cây súng của chính mình lại vừa nói.
Cố Hoài Việt cười cười, cổ động con trai mà hỏi, “Uh, thế Lâm Tử dùng cái gì?”
“Cung.” Tiểu tử kia nó, “Ba đoán xem lực sát thương của cái nào mạnh hơn?”
“Cái này còn phải đoán sao, khẳng định không phải là con.”
“Vì sao?” Tiểu tử kia tò mò.
“Súng đồ chơi này nhiều lắm cũng chỉ có bỏ những viên đạn bằng đồ chơi nhưng người ta lại dùng cung. Bất đồng loại hình bất đồng loại đạn nữa, người ta có thể dùng những viên đá để thay cho những viên đạn.”
Nhưng đợi cho anh nói xong thì hai tiểu binh nhỏ đổi trang bị xong. Tiểu tử kia là hồng quân tư lệnh lại càng làm càng uất ức khiến cho tiểu tử kia không khỏi nhụt chí mà nói, “Ba, con đây chính là vũ khí cao cấp, vũ khí cao cấp còn đánh thua một cái cung nhỏ của cậu ta sao?”
“Cũng còn tùy thuộc vào trường hợp ngoại lệ nữa,vào thế hệ trước khi ba còn nhỏ thì vẫn thấy súng trường đánh đuổi máy bay rồi đại pháo của giặc đấy thôi.” Cố Hoài Việt thản nhiên nói, “cho nên nói, có một thứ mới quan trọng nhất.”
“Thứ gì?”
“Đầu.”
Nghe đến đó Nghiêm Chân nhịn không được mà bật cười. Cố Hoài Việt dời ánh mắt nhìn cô một chút sau đó cúi người xuống, búng lên trán tiểu quỷ đang trợn tròn mắt kia rồi nói, “Cho nên nói, về sau dụng cụ khoa học cũng như tri thức phát triển nhưng quan trọng nhất vẫn là khả năng tư duy trong đầu của mình. Con đừng có ham chơi mãi thế, có hiểu không?”
Trả lời anh là Cố Gia Minh cố tư lệnh hướng vào toilet mà đi, lòng tự trọng bị nhục, đi toilet rửa trôi đi…
Chỉ còn lại hai người lớn ở trong phòng, hiểu ý cười.
Đêm dài đi vào giấc ngủ, Nghiêm Chân mới phát hiện một vấn đề đòi mạng… cô ngủ không được.
Nằm trên giường trằn trọc một, cô dần đứng dậy mặc thêm áo rồi đi ra bên ngoài. Cô có một thói quen, ngủ không được sẽ uống cốc nước để yên tĩnh lại trong chốc lát.
Cầm cái cốc đựng nước ấm, Nghiêm Chân đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra những bông tuyết rơi trong màn đêm.
Kỳ thật cũng không phải thực tối, phía trong tiểu khu đều có đèn đường, ánh sáng mờ nhạt này chiếu sáng lên những bông tuyết trông sáng sủa hơn rất nhiều. cô đứng ở nơi đó, trong đầu nghĩ đến hai chữ: Tây Tạng, vùng đất phía tây nam ấy cứ thần bí như thiên đường vậy.
Anh đêm nay đã nói nếu như cô đồng ý thì cũng có thể cùng đi Tây Tạng, đó là nơi anh đã làm một tân binh.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Nghiêm Chân xoay người lại thì thấy Cố Hoài Việt đang đẩy cửa vào.
Cô giật mình sửng sốt một chút, “Anh sao lại đi ra đây?”
“Uống nước.” Cố Hoài Việt đáp, giọng nói có chút ngu muội.
Kỳ thật anh là bị đánh thức, không thể không nói đã là quân nhân nhiều năm như vậy cũng có bệnh nghề nghiệp, nhất là người xuất thân từ lính trinh sát như anh, chỉ cần hơi có động tĩnh một chút thì anh liền có nhận thấy được. Lúc Nghiêm Chân vừa mới dậy đi ra ngoài anh cũng đã nghe thấy được.
Tầm mắt của anh dừng ngay trên cốc nước cô đang cầm, nhiệt khí không có, anh lại thay cô rót một cốc nữa.
“Em ngủ không được sao?” Uống nước xong thì anh cảm thấy cổ họng đã tốt hơn nhiều rồi.
Nghiêm Chân ngượng ngùng cười cười, “Uh, em quen giường rồi.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ.
“Tuyết rơi ở Tây Tạng so với nơi này còn đẹp hơn nữa sao?” Nhìn ngoài cửa sổ, Nghiêm Chân hỏi, giọng nói chậm lại giống như là nói lời vô nghĩa.
Cố Hoài Việt nhớ lại một chút rồi nói, “Nới đó lớp tuyết rất dày, tính trung bình ra thì lớp tuyết đó cũng phải 4 thước, nhiệt độ có thể đạt tới -30 độ.”
“Lạnh như vậy sao?” Nghiêm Chân cảm thấy có chút bất khả tư nghị, “Lạnh như vậy sao trời, vậy thì phải mặc cái gì?”
“Áo khoác của quân nhân.” Anh nở nụ cười, mặt mày trong nháy mắt đã nhu hòa đi nhiều, “Một cái không đủ thì mặc hai cái.”
Nghiêm Chân cũng cười.
Nơi đó rút cuộc là một nơi thần kỳ thật.
Nghe nói độ cao so với mặt nước biển đã rất cao rồi, khoảng cách lại gần với thiên đường, đưa mắt nhìn lại còn có nơi nào càng thích hợp hơn sao?”
“Nghiêm Chân.”
“Sao ạ?”
“Hôm nay lúc anh nói ra quan điểm đó cũng không có hỏi ý kiến của em.”Anh dừng lại rồi sau đó nói, “Về chuyện đi Tây Tạng, nếu em không muốn thì có thể không đi. Anh cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Nghiêm Chân trầm mặc vài giây, “Anh hi vọng em đi sao?”
Vấn đề này là cho Cố Hoài Việt có chút ngoài ý muốn, anh nhìn tấm kính trên cửa sổ phản chiếu bộ dạng của cô rồi nói, “Nếu như em đồng ý.”
Đây coi như là một phần đi, anh từng ưng thuận mà chấp nhận một lời hứa hẹn. Lên cao nguyên đó thăm người chiến hữu của mình.
Nghiêm Chân mỉm cười, nói, “Em đồng ý.”
Nét tươi cười trong đêm tuyết như vậy có vẻ đặc biệt nhu hòa, đặc biệt… ấm áp. Anh không thể không giật mình một chút rồi nói, “Được.”
Thẩm Mạnh Xuyên đi xuống xe, một thân thường phục nhìn qua thì dường như hắn thiếu chút lệ khí nhưng ánh mắt hắn đảo qua, vẫn là thành công dọa đến Lâm Tiểu Tiểu. Nghiêm Chân đem Lâm Tiểu Tiểu kéo vào bên người mình, cảnh giác nhìn hắn. Ở thảo nguyên, người đàn ông này khiến cho cô có cảm giác chính là có chút nguy hiểm, lại có chút gì đó đoán không ra.
Thẩm Mạnh Xuyên chỉnh chỉnh mũ, nở nụ cười, “Tôi nói này Cố tham mưu trưởng phu nhân, đối với tôi đừng có giương cung bạt kiếm như vậy được không? Dù sao tốt xấu gì thì ở thảo nguyên tôi còn giúp cô một việc còn gì.”
Nói xong mở cửa xe, hướng bọn họ giơ giơ lên ,”Lên xe đi, đi chỗ nào tôi đưa đi.”
Nghiêm Chân do dự một lúc, một lần kinh nghiệm ở thảo nguyên nói cho cô biết, người này cũng không phải là người dễ chịu gì.
Vừa vặn lúc này, Cố Gia Minh Cố tư lệnh mang trách nhiệm nặng nề đã chạy trở về, đứng ở chính giữa Nghiêm Chân cùng Thẩm Mạnh Xuyên, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Mạnh Xuyên.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn nhìn bàn tay bó vải, không khỏi nhỏ giọng than thở, “Tiểu gia hỏa này, đức hạnh sao lại giống ba của hắn vậy chứ?”
Nói xong, chỉ thấy ba người đối diện nhất thời trừng mắt hắn, sáu con mắt khiến hắn suýt nữa chống đỡ không nổi.
“Xem như tôi cái gì cũng chưa nói.”
Hắn khẳng định là xuất hiện như thế nào cũng không đúng lúc như vậy, bên đường thấy ba người này liền đem xe dừng lại, hiện nay trong mắt người ta lại bị xem như người xấu luôn đề phòng mình như vậy chứ.
“Anh là bạn của Hoài Việt?” Nghiêm Chân thử hỏi.
“Chúng ta ở nhiều thời điểm chính là kẻ địch.” Thẩm Mạnh Xuyên nói nhưng thấy Nghiêm Chân có chút kinh ngạc, lại không nhanh không chậm bồi thêm một câu, “Ở trong đợt diễn tập.”
Nghiêm Chân hết chỗ để nói nhưng sau đó vẫn hỏi lại, “Vậy anh làm sao lại ở chỗ này?”
“Nghỉ ngơi.” Thẩm Mạnh Xuyên đáp, quơ quơ cánh tay buộc băng gạc, “Tai nạn lao động.”
Nghiêm Chân càng không biết nói cái gì
“Chú à, ba cháu cũng là tham gia quân ngũ, có chứng nhận sĩ quan, chú có sao?” Cô bé Lâm Tiểu Tiểu thông minh này hỏi.
Hả, Thẩm Mạnh Xuyên liền cảm thấy mới lạ, ba người này thật là một đội nha. Hắn nhìn nhìn Nghiêm Chân, “Cô muốn nhìn sao?” Nói xong thật sự đi sờ túi áo.
“Không cần.” Nghiêm Chân xua tay, “Tôi tin tưởng anh.”
Vấn đáp nghi vấn rốt cục cũng chấm dứt.
“Thế nào, có thể lên xe rồi chứ?” Thẩm Mạnh Xuyên nhìn một lớn hai nhỏ trước mặt, “Không lên là tôi lái xe đi đó.”
Xét thấy người này không phải nịnh bợ thật, giống với bình thường khẳng định không có chuyện gì tốt, mà người này cũng giống vậy. Nghiêm Chân do dự lại do dự, thế nhưng vẫn cự tuyệt, “Cám ơn anh, nhưng chúng tôi đợi lát nữa sẽ đi, sẽ không làm phiền anh.”
Mấu chốt là sợ khuôn mặt không giống người trong giải phóng quân kia khiến ai đứa nhỏ sợ hãi.
Nhìn bóng dáng Nghiêm Chân quyết đoán rời đi, đại tá Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời có chút không thể tin được.
Không phải, thật đúng là bước đi đấy chứ?
Thẩm Mạnh Xuyên quay đầu đối với kính chiếu xe soi lại tác phong quân nhân chính mình, tốt lắm mà.
Hắn liền hạ cửa kính xe hỏi lái xe, ” Bộ dạng của tôi rất giống người xấu sao?”
Biểu tình có chút hung thần ác sát, tiểu binh trong xe bị hỏi theo bản năng gật gật đầu, sau khi phản ứng lại rất nhanh lắc lắc đầu.
“Nói tiếng Trung Quốc!”
Tiểu binh kia bị cả kinh lập tức ngồi thẳng: “Báo cáo thủ trưởng, ngài là quân nhân.”
Thẩm Mạnh Xuyên nhất thời cũng cảm thấy rất nhụt chí, đóng cửa xe, “Chạy lấy người, chạy lấy người rồi!”
Nghiêm Chân đem hai đứa nhỏ đưa đến nhà an toàn sau đó mới trở về nhà. Cô vừa bước vào cửa, đã bị những đồ vật cũ chồng chất đầy đất dọa cho hoảng sợ, vừa vặn nhìn tới bà nội đang chuyển một cái thùng đựng quần áo cũ từ trong phòng ngủ đi ra, Nghiêm Chân chạy nhanh đi lên tiếp được, sợ không được lại vọt đến túm thắt lưng của bà.
Bà nội vừa thấy là cô, liền thở một hơi, xoa xoa mồ hôi trên trán, “Trở về đúng lúc lắm, nhanh nhanh giúp bà đem mấy thứ này dọn dẹp một chút, đúng rồi, đồ của cháu nhân tiện cũng sắp xếp lại đi.”
“Bà nội, bà muốn làm cái gì?”
“Chuyển nhà!”
Chuyển nhà? Nghiêm Chân liền buông cái thùng trong tay lên cái ghế vừa thuận tay kéo qua, cô đi theo bà nội vào phòng ngủ.
“Bà nội, hiện tại không vội chuyển qua bên phòng ở kia. Ba mẹ chồng con bên cũng gọi điện thoại tới nói mấy ngày nay đem phòng ở sửa sang một chút, phải một khoảng thời gian ngắn nữa mới có thể vào ở.”
Vốn dĩ là tính toán đánh nhanh thắng nhanh, nhưng Lý Uyển đã đi trước một bước, đối với căn phòng lạnh lẽo như băng kia kia rất là không hài lòng, quyết định tự mình rút đao trang hoàng tốt một chút.
Vốn là vì để mấy người lớn trong nhà vui vẻ nên Nghiêm Chân cũng không có ý kiến nhiều lắm.
Bà nội cười, liếc mắt dò xét cô một cái, “Cháu cho là bà chuyển đi ở chỗ nào vậy? Bà hôm nay gọi điện thoại cho bác trai cháu, nói là ngày mai phải về quê, muốn hắn đến đón bà.”
“Bà nội!” Nghiêm Chân là hoàn toàn kinh ngạc, giọng nói cũng không tự chủ được mà cao lên, “Bà, bà như thế nào không cùng cháu bàn bạc trước mà đi về?”
“Bây giờ bà không phải đang bàn bạc với cháu hay sao?” Bà nội trừng mắt với cô, “Cháu ngồi xuống cho bà, hãy nghe bà nói.”
“Bà nghĩ rồi, một thời gian ngắn nữa Hoài Việt cũng sẽ trở lại. Thằng bé một mình tham gia quân ngũ, một năm cũng chỉ về nàh có vài ngày như vậy, bà già cũng không thể kéo chân sau của cháu, để cho cháu lo trước ngó sau mãi được.” Bà nội vuốt vuốt mái tóc của Nghiêm Chân có chút hỗn lọa, trìu mến nói, “Cháu cũng đã lập gia đình rồi, cũng sẽ không có thể lại tùy tiện như trước, nên tính toán tỉ mỉ đi. Cháu ngẫm lại xem, chức nghiệp Hoài Việt là một người quân nhân, thời gian ở trong nhà có thể có được bao nhiêu chứ.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Kia cũng không được, cháu không thể để cho bà trở về, trong nhà bác rất túng thiếu, cháu cũng không thể để cho bà trở về chịu khổ.”
Bà nội nở nụ cười, “Nào có khoa trương như vậy, bác trai cháu đem phòng lớn ở lầu một cho bà dùng mà hơn nữa bác gái cháu lại là người hiếu thuận nên cháu không cần lo lắng.”
“Bà nội.”
Bà nội thở dài, “Thời điểm lúc trước, khi ba cháu qua đời cháu mới có mấy tuổi, một đứa trẻ nhỏ như vậy luôn cọ đến bên người bà gọi bà nội. Nhưng cũng nhoáng lên một cái, cháu cũng đã lớn như vậy, cháu không biết hiện tại bà nội nhìn thấy cháu thì vui mừng biết bao nhiêu đâu.”
Nghiêm Chân cúi đầu, mũi chua xót, hốc mắt phiếm hồng.
“Bà nội liếc mắt một cái cũng đã rất ưng ý Tiểu Cố nha, lại nghĩ đến ba cháu, nghĩ đến ba cháu khi tuổi còn trẻ một mình mang theo cháu. Khi đó bà đã nghĩ, nếu thật sự có một cô gái cùng hắn cùng nhau chia sẻ thì tốt rồi, Nghiêm Chân chúng ta thật hạnh phúc nhiều lắm. Tiếc nuối này là của bà, cho nên Tiểu Chân dù cho như thế nào đi nữa, cháu cũng phải thay bà hiểu rõ tiếc nuối này, hiểu không?”
Nghiêm Chân cúi đầu không nói, từng giọt nước mắt của bà rơi vào trên mu bàn tay, không biết đã qua bao lâu cô chậm rãi gật gật đầu.
“Vâng ạ.” Cũng là hứa hẹn, lại là hy vọng.
Bác cô chọn một ngày thời tiết ấm áp đến đón bà nội.
Phùng Trạm lái xe, đưa Lý Uyển cùng Cố Gia Minh đến đây. Tiểu tử kia vừa xuống xe một chút liền theo bà kéo ống quần không cho đi. Chính cái gọi là một chén cháo trứng thịt nạc uy ra cảm tình, Nghiêm Chân bật cười, trấn an tiểu tử kia, giúp bà nội chuyển hành lý.
Phùng Trạm người cao lớn, vài lần đi qua đi lại đã đem toàn bộ hành lý chuyển vào xe .
Bác trai cô hâm mộ nhìn Nghiêm Chân, vui vẻ nói rằng cô đã gả vào một gia đình tốt, Nghiêm Chân mỉm cười, đi lên liền thấy được bà nội cùng Lý Uyển ở bên kia đã nói xong cái gì đó. Bà nội chung quy là thương cô, nói là muốn gửi gắm, trước khi đi muốn lo lắng dặn dò hai câu.
“Tiểu Chân, bà đi đây.” Nhìn qua cửa sổ, bà nội hướng cô tạm biệt.
“Bà nội, tạm biệt.”
Đóng cửa xe, nhìn xe đi xa, Nghiêm Chân trong lòng nhất thời cảm thấy vắng vẻ, giống như bị đào khoét, đau muốn khóc lại không dám khóc.
“Cô giáo.” Gia Minh giật giật tay cô, hỏi, “Có đau hay không?”
“Sao em?”
“Đau thì cô liền khóc đi.”
Nghiêm Chân nở nụ cười, lau đi vẻ lo lắng trong đáy mắt, thay bằng nụ cười tươi tắn, “Không đau.”
Thật lâu trước cô đã lựa chọn một con đường, lại bước đi về phía trước không biết rộng hẹp, lại chỉ có thể bước không thể lùi, cứ mãi đi về phía trước như vậy. Khi đó cô liền biết không có đường lui, hiện tại lại càng không có.
Cho nên giờ phút này, cô lựa chọn xoay người.
… …
Bà nội đi rồi, Lý Uyển lo lắng Nghiêm Chân sẽ cô đơn nên trước chuyển đến nhà mới, để cho bạn nhỏ Cố Gia Minh ở cùng với Nghiêm Chân.
Dòng chữ xinh đẹp viết lên là “Thích ứng thích ứng “
Tiểu tử kia một bên thu thập hành lý một bên than thở, “Có gì mà thích ứng chứ, đều đưa cho em đi, còn có gì sẽ thương lượng tốt.” Nghiễm nhiên có bộ dáng của người lớn.
Nghiêm Chân xem như là hết chỗ nói rồi, hiện tại cô cũng đã hiểu được, không thể cùng tiểu tử này giảng đạo lý. Tiểu tử kia là người tham mưu của Hồng Quân công nông Trung Quốc, cô cũng chỉ là một tên lính dự bị dưới trướng của cậu bé, ngay cả một chút hiểu biết về vũ khí cũng không có.
Nhớ tới chuyện này Nghiêm Chân đều phải lắc đầu cảm thán ba tiếng, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền chuẩn bị đi lên lầu đón Gia Minh cùng nhau về nhà.
Mấy ngày nay cô giáo Nghiêm tính toán cho bạn học Cố Gia Minh chút mặt mũi, người ngoài nghĩ là cha mẹ Cố Gia Minh rất tín nhiệm cô dù sao cô cũng từng là chủ nhiệm của cậu bé này, cho dù hạ chức cũng phải nhìn sắc mặt của cô thế nhưng Thẩm Mạnh Kiều chưa từng cho cô lấy một sắc mặt hoà nhã.
Nghiêm Chân cười nhẹ, không cần phải để tâm.
Nhưng còn chưa đi ra khỏi cửa văn phòng, di động trong túi liền vang lên, cô nhìn qua thấy số của Phùng Trạm.
Phùng Trạm, “Chị dâu tan tầm chưa?”
“Vừa tan tầm, chuẩn bị mang Gia Minh về nhà, có việc gì sao?”
Đầu kia Phùng Trạm nở nụ cười hì hì một tiếng, “Là như thế này, không biết phu nhân có cùng chị dâu nói qua hay không, mỗi tháng có một tuần Gia Minh là ở tại nhà bà ngoại, hì hì, cho nên…”
Nghiêm Chân nhất thời hiểu được, “Cho nên hôm nay muốn đón thằng bé qua bên đó sao?”
“Vâng.”
“Tiểu tử kia vui chứ?”
“Không vui chút nào.” Phùng Trạm nói, “Gia Minh từ nhỏ cùng gia đình bên kia không có cảm tình nhiều lắm, hơn nữa bên kia trừ bỏ Gia Minh ở thì còn có hai đứa nhỏ, có ai có thể lo lắng chứ. Nhưng phu nhân cũng đã nói, đây là chuyện mà tham mưu trưởng lúc trước đã đồng ý nên không muốn cũng phải đưa qua. Chị dâu cũng biết, ý tứ của tham mưu trưởng thì em không thể không nghe.”
“Uh, vậy cậu đưa thằng bé qua đó đi.”
Tắt điện thoại, Nghiêm Chân nhìn bậc thang lầu phía dưới thông tới phòng học, quay người bước trở về.
Đêm nay thế nhưng lại thật sự chỉ có một mình, cô nằm ở trên giường, trằn trọc. Mấy mảnh ráp súng của bạn nhỏ Cố Gia Minh thường chơi còn đặt hỗn độn ở trên bàn học tập. Cô rời giường, vì tiểu quỷ kia mà từng cái từng cái sửa sang lại thật tốt.
Thời điểm sắp xếp lại, Nghiêm Chân nhịn không được nghĩ tới, tiểu gia hỏa này mê súng như vậy thì về sau cũng sẽ không giống như ba của nó, cũng chạy tới tham gia quân ngũ chứ?
Có được hay không nhỉ?
Cũng tốt hay cũng không tốt.
Chịu khổ chịu vất vả, còn phải nén được sự cô đơn nữa. Nhưng nếu không như vậy, như thế nào có thể trở thành người đàn ông giống như ba của mình chứ?
Nghĩ đến đây, Nghiêm Chân bỗng nhiên có chút kích động.
Như thế nào, như thế nào liền bỗng nhiên nghĩ đến anh ấy rồi ? Loại cảm giác theo bản năng này không tốt, thật sự là cực kỳ nguy hiểm!
Ngủ ngủ! Binh lính dự bị của Tiểu Cố tư lệnh tự cấp mệnh lệnh cho chính mình.
Từng ngày từng ngày cứ như vậy trôi qua mới đó đã là bốn ngày, Nghiêm Chân cảm thấy chính mình thật sự là muốn điên rồi, chuyện này nếu để cho bạn nhỏ nào đó biết, không chừng càng vểnh cao đầu đắc ý cười nhạo cô thôi!
Xem đi, không có em thì không được rồi! Nhớ tới bộ dạng cái miệng nhỏ nhắn kia bày ra sắc mặt như vậy, Nghiêm Chân liền cảm thấy chính mình thật sự là bị dằn vặt, đứa nhỏ không hay ho như vậy để cho nhà ai mang thì liền mang đi thôi, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng… Tuyết rơi, nếu đứa nhỏ không hay ho kia mà ở đây, chỉ sợ còn phải nhào nặn ra một người tuyết nữa rồi.
Nghiêm Chân cười khổ nhìn ngoài cửa sổ, đi theo Vương Dĩnh cùng nhau ra căn tin ăn cơm trưa.
Vương Dĩnh đã sớm nghe nói chuyện thời gian trước cô mỗi ngày đều đón Cố Gia Minh về nhà, chậc miệng không ngừng, “Cô giáo làm được chuyện như vậy, cũng thật sự là đủ rộng rãi đi.”
Nghiêm Chân trợn trắng mắt liếc nhìn người bạn bên cạnh một cái, tiếp tục cắm mặt xuống ăn cơm.
“Như thế nào, không có khẩu vị sao?”
“Không phải.” Nghiêm Chân dịu dàng tươi cười, “Giữ bụng để buổi tối đi ăn đại tiệc.”
Uh, đầu bếp Cố gia thím Trương làm đại tiệc với đầy các món ăn ngon, được Lương Hòa cùng bạn nhỏ Cố Gia Minh gọi là đại tiệc mỹ vị.
Cô mấy ngày nay mỗi ngày đều đi sang Cố viên rồi ăn uống ở bên đó, da mặt cũng dần dần dày ra.Nhưng lần này Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm giác mí mắt nhảy dựng lên một chút, sau xảy ra xong cô lại bắt đầu nhớ lại rốt cuộc là mắt trái hay là mắt phải.
Giật mắt trái có tài, nháy mắt phải liền tai.
Còn không nhớ được, Nghiêm Chân không biết rõ là tài hay tai họa, nhưng vừa mới mở cửa ra liền thấy một cậu bé trắng như tuyết liền đứng lặng ở đằng kia. Khi cô còn chưa kịp suy nghĩ gì thì một người phủ đầy tuyết đi tới, cậu bé trắng như tuyết kia cứ trừng mắt nhìn, cuối cùng là nhảy lại đây ôm lấy đùi của cô mà bắt đầu khóc, “Cô là người không có lương tâm, tư lệnh em đều bị bắt cóc vài ngày rồi mà cô cũng không đi xem em một chút…”
Người nọ là… Cố Gia Minh? Nghiêm Chân cơ hồ có chút không thể tin được.
Nhưng là cảm giác cái đầu ở trên đùi cô mà cọ cọ này cũng chân thật như vậy. Cô cúi đầu, phủi đi bông tuyết trên người của cậu bé rồi nói,”Mới 4 ngày thôi mà.”
“Ô ô ô…”
“Bọn họ bắt cóc tư lệnh đây mới có 4 ngày thôi mà.”
Cố Gia Minh nháy nháy đôi mắt sáng, nhìn cô.
Nghiêm Chân mỉm cười, “Cho nên còn ba ngày nữa!”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh vừa nghe xong, ngậm miệng nhưng lại muốn khóc.
Nghiêm Chân nhanh chóng nói, “Ngừng, ngừng ngừng!” Tức giận nhìn tiểu quỷ kia, “Thực không vui khi ở bên kia thế sao ?”
Đó chính là tuyệt đối không vui! Cố Gia Minh mãnh liệt lắc đầu.
Nghiêm Chân bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, cô mang em về nhà.”
Ngồi sau xe là một cậu bé, người phủ đầy tuyết. Cô là một người lớn một bên thật cẩn thận ở trong tuyết đạp xe vừa suy nghĩ nên làm thế nào để lấy lý do nói chuyện với nhị lão Cố gia nghe.
Đáng tiếc lý do cô nghĩ còn chưa có ra, cũng đã đến cửa nhà.
Trước cửa Cố viên hai chiếc xe ngừng đó, một chiếc Audi màu đen, một chiếc xe quân đội.
Cửa xe quân đội mở ra, một vị sĩ quan từ trên xe bước xuống nhưng khi nhìn về phía Nghiêm Chân cùng Gia Minh, còn trang nghiêm làm quân lễ, “Chị dâu, chào chị.”
Nghiêm Chân gật đầu rồi đi qua, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó lại quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng cái quay đầu lần này vừa xong lại làm cho cô có chút chấn kinh, cô đứng tại chỗ còn chưa có kịp phản ứng thì bàn tay nắm lấy tiểu tử kia cũng đã giãy ra, hướng tới người vừa mới từ trong xe đi ra mà bổ nhào qua, một bên bổ nhào qua một bên còn hô to, “Ba, ba ơi!”
CHƯƠNG 24.
Dưới bầu trời tuyết rơi nơi này vào giờ khắc này cô đã thấy được anh, Nghiêm Chân cho tới bây giờ không có nghĩ qua. Cô sửng sốt một chút rồi đứng yên ngay tại chỗ.
Cố Hoài Việt bất ngờ ôm lấy Cố Gia Minh nhưng anh cũng cảm thấy ngoài ý muốn nên hỏi, “Tối nay không phải là con ở bên nhà bà ngoại sao? Như thế nào đã về đây rồi?”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh cố sống chết ôm lấy cổ ba mình, “Thủ trưởng, đừng đem con tiễn bước nữa được không? Con cam đoan sẽ ngoan ngoãn mà.”
Cố Hoài Việt bật cười, xoa cái đầu đang mang theo chiếc mũ mềm, nhìn về phía Nghiêm Chân.
Cô mặc một chiếc áo khoác dày, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh da trời quấn quanh cổ chỉ để cô lộ ra hai con mắt nữa thôi. Hai đôi mắt lành lạnh kia, giờ phút này đang nhìn anh.
Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi buông con xuống, đi chậm rãi về phía Nghiêm Chân.
Anh đang định nói cái gì đó thì bạn nhỏ Cô Gia Minh như con ngựa hoang thoát cương chạy tới trước mặt Nghiêm Chân, “Cô giáo, ba đã về rồi.”
Hình dáng trước mặt, đồng thời có lời nói phát ra làm cho Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thân, cười nhẹ một tiếng, “Đã biết, nhìn em rất vui.”
Bạn nhỏ đưa tay ôm lấy thắt lưng Nghiêm Chân, vui vẻ vô cùng.
Cảnh tưởng vô cùng thân thiết này làm cho Cố Hoài Việt hơi hơi giật mình lẫn sửng sốt, nội tâm cũng vì vậy mà mềm mại đi.
Ngẩng đầu, nâng ánh mắt lên chống lại ánh mắt của anh. Nghiêm Chân mím môi, cười cười rồi ôn nhu nói, “Anh đã về rồi.”
Cố Hoài Việt phục hồi tinh thần lại, thản nhiên ừ một tiếng, “Ở bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào nhà thôi.”
Vừa vào cửa mới phát hiện không chỉ có một niềm vui bất ngờ này.
Vốn đại sảnh lầu một rộng lớn trống trải như vậy nhưng giờ phút này thì lại vô cùng náo nhiệt, Lý Uyển đang ôm một đứa nhỏ, trong tay Thím Trương ở một bên cũng đang bế một đưa, hai người đi cùng nhau còn vui vẻ nói cười vài câu.
Mà mẹ của hai bảo bối này… Lương Hòa cùng chú út đang ngồi một bên. Trên mặt cô ấy có nét tươi cười nhàn nhạt, đôi lúc còn xoay qua bên chồng mình nói mấy câu.
Thế nhưng tất cả đều đã về đây?
Ý chí của Cố Gia Minh sớm đã không kiên định, đã đến cọ cọ bên người Lương Hòa mà còn kêu cô bé này cô bé ơi nữa. Nhưng trong chốc lát đã bị chút út sách cổ áo đẩy ra rồi, tiểu tử kia vẫn bất khuất, kiên trì cọ xong rồi mới chạy đi xem hai bảo bối.
Nghiêm Chân nhìn bóng dáng của tiểu gia hỏa kia, nhìn cảnh tưởng hòa thuận vui vẻ trước mắt này thì bước chân lại dừng ngay cửa.
Thế này mới xem như người một nhà. Thật quá tốt.
Ánh mắt Lương Hòa khi nhìn thấy cô thì kéo cô vào trong, “Chị như thế nào mà đứng thất thần ở cửa thế, nhanh vào đi chị dâu.”
Nghiêm Chân bị từ ‘chị dâu’ làm cho chấn kinh một chút, thật lâu sau mới phản ứng lại được, “Như thế nào trở về cũng không nói một tiếng?”
“Để cho mọi người một niềm vui bất ngờ mà.” Lương Hòa le lưỡi, cười nói.
Nghiêm Chân oán trách liếc nhìn cô ấy một cái.
Lý Uyển đêm hai đứa cháu sinh đôi tới, một đưa cho Nghiêm Chân ôm. Nghiêm Chân thật cẩn thận nhận lấy, đem bọc chăn bông xốc lên một góc, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Hỏi mới biết thì ra là một tiểu nha đầu, xem khuôn mặt này chỉ biết sau khi lớn lên nhất định sẽ rất xih đẹp, nâng niu trong lòng bàn tay đều sợ tan. Tiểu nha đầu này thật đúng là có thể ngủ tốt như vậy, nhiều người vây quanh xem thế mà vẫn ngủ như thường.
Lương Hòa, “Hai đứa trẻ này thì cô em gái vẫn có vẻ dễ chăm hơn rồi.”
Nghiêm Chân cười cười, “Em đặt tên cho cháu là gì?”
“Gia Giai, Cố Gia Giai.”
“Gia Giai.” Cô nhẹ giọng lặp lại, bên miệng lại tràn đầy ý cười.
Cố lão gia hôm nay có việc, trở ề hơi chậm một chút lại vừa vặn giờ cơm của mấy đứa trẻ trên bàn ăn. Một bước tiến vào cửa cũng bị loại không khí náo nhiệt này cuốn hút lấy, biểu tình trên mặt không hề nghiêm túc như cũ nữa, mày buông lỏng, trở lại bàn ngồi ngay ngắn xuống, “Hai đứa nhỏ này cứ ôm trở về sao?”
Lý Uyển vội nói, “Không đi máy bay, là lái xe đưa về.”
Cố lão gia nhìn về phía đứa con trai út, “Như thế nào? Không phải nói năm nay có trách nhiệm phải ở lại sao? Sao hôm nay đã về rồi?”
Cố Hoài Ninh buồn cười liếc mắt nhìn ba mình, cũng không biết là ai sớm gọi điện thoại đến thành phố B, ra mệnh lệnh rõ ràng là trước khi qua năm mới phải đem vợ cùng hai đứa con trở về nhà. Tuy rằng không nói cả mình nhưng Cố Hoài Ninh anh có thể không về sao?
Cố đoàn trưởng bình tĩnh đáp, “Cho dù là dân giải phóng quân cũng có ngày nghỉ, con như thế nào không thể về nhà chứ?”
Cố lão gia hừ một tiếng nhìn về phía Cố Hoài Việt, “Còn con, lần này có thể ở nhà được bao lâu?”
Cố Hoài Việt buông đũa nói, “Cùng Hoài Ninh giống nhau nhưng qua vài ngày nữa còn phải đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi chỗ nào?” Lần này là Lý Uyển hỏi.
“Tây Tạng.” Anh trả lời,không quên gắp cho Gia Minh thêm một đũa đồ ăn.
Lời này vừa nói ra, trên bàn cơm mọi người đều dừng lại chỉ có một mình Nghiêm chân vẫn lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
“Trước năm mới nghỉ chỉ có vài ngày mà còn con muốn chuẩn bị đi Tây Tạng sao?” Lý Uyển không thể tin được mà hỏi.
“Vâng, con cũng đã gọi điện sang bên kia rồi. Thời gian cũng đã định rồi.”
Nói cách khác, đây là tiền trảm hậu tấu sao? Lý Uyển nhất thời nghẹn lời.
Lương Hòa cũng nuốt xuống miếng canh trong miệng rồi hỏi, “Anh hai đi Tây Tạng làm gì chứ?”
“Thăm một người chiến hữu.” Cố Hoài Việt nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.
“Chiến hữu thì khi nào không thể gặp chứ?” Lý Uyển nói, “Thế nào cũng không đáng phải đi trong lúc này, hơn nữa cũng là xem nhau như chiến hữu vì sao còn phải ép buộc đi xa như vậy. Con qua năm mới cũng không có ở lại thành phố C…”
“Mẹ…” Cố Hoài Việt gọi Lý Uyển dừng lại, cố gắng hạ giọng nói, “Không giống vậy đâu mẹ.”
Lạch cạch một tiếng, Cố lão gia buông đũa xuống, biểu tình nghiêm túc nhìn về phía mọi người đang ngồi. Giờ phút này ông chính là hy vọng của Lý Uyển nhưng Cố lão gia lại nói ra một câu làm cho bà mở rộng tầm mắt, “Được rồi, nếu quyết định muốn đi thì phải đi, ở chỗ này nói lằng nhằng cái gì nữa.”
Rút cuộc là không có ai lên tiếng.
Chính là không lâu sau, Nghiêm Chân có thể cảm giác được tầm mắt của Lý Uyển nhiều lần dừng trên người cô. Từ đầu tới cuối cô đều không nói chuyện, điểm ấy khiến cho ai nhìn vào cũng đều kỳ quái.
Quả nhiên, Lý Uyển đã nói, “vậy… Tiểu Chân làm sao bây giờ?”
Một câu tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người của cô. Cô nắm chặt chiếc đũa ngẩng đầu lên, “Con không sao, chờ tới kỳ nghỉ đông thì con ở nhà chơi cùng Gia Minh là được rồi.”
Nếu có khả năng thì cô rất muốn đi gặp bà nội. Uh, cô tận lực đem lịch mình của mình sắp xếp cho đầy.
“Không sao.” Cố Hoài Việt nói, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Nếu được thì Nghiêm Chân có thể cùng đi với con.”
Nghiêm Chân sửng sốt.
Vấn đề rối rắm trong buổi cơm chiều cuối cùng cũng qua, ăn xong cơm chiều thì Nghiêm Chân an vị ở Cố viên trong chốc lát rồi chuẩn bị về nhà. Lý Uyển ngăn cô lại, “Đêm nay con ở chỗ này đi, đừng trở về một mình nữa. Cô dù sao cũng là một cô gái, chúng ta cũng sẽ lo lắng.”
Nghiêm Chân nhanh chóng khoát tay, “Không cần đâu mẹ ạ.”
Lý Uyển cười nhìn cô, “Được rồi, cũng là đại gia đình nhiều người, chỉ sợ con ở lại cũng không quen.” Nói xong quay đầu lại, gọi Cố Gia Minh tới
Tiểu quy kia nghe tiếng gọi liền chạy tới, còn làm động tác giống như quân lễ.
Lý Uyển nói, “Bảo ba cháu ở trên lầu xuống đi, nói buổi tối hôm nay bà không cho lưu lại đây đâu. Để cho ba cháu trở về nhà đi.”
Ánh mắt tiểu tai họa chuyển một vòng sau đó dừng trên người cô, “Cháu cùng với cô giáo thì sao?”
“Chậc, đứa trẻ ngốc, cô giáo cùng với cháu đương nhiên về nhà rồi.”
“Tuân lệnh.” Tiểu tử kia lại làm bộ dạng quân lễ, chạy nhanh lên trên lầu.
Nghiêm Chân cúi đầu, cơ hồ đều không thể tưởng tượng được biểu tình của Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt bị ‘đuổi ra khỏi nhà’ vẫn thật là bình tĩnh, đem xe vững vàng đứng ở trước cửa Cố viên, chờ cho hai người kia lên xe. Tiểu tử kia lập tức chạy lên, ở trên xe vui vẻ vẫy tay về phía cô, Nghiêm Chân chần chờ trong chốc lát rồi cũng ngồi lên.
Nhưng trong cả đem tuyết lại rơi càng nhiều hơn, tuyết đọng dày thành từng tầng, đường đi gặp khó khăn.
Nghiêm Chân chăm chú nhìn phía trước còn nhìn sang Cố Hoài Việt đang lái xe trong chốc lát rồi nói, “Nếu không anh trước tiên đưa em về nhà đi?”
Cố Hoài Việt nghiêng đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười nhẹ, “Không được.”
“Sao thế?” Nghiêm Chân có chút kinh ngạc.
“Em đừng quên trên xe còn có một tiểu gian tế.”
Tiểu gian tế giờ phút này đang ghé vào trên đùi của cô mà ngủ một cách ngon lành, Nghiêm Chân cười khổ, chỉ phải nhìn xe đang chậm rãi đi tới căn phòng mà cô chưa bao giờ từng đặt chân qua kia.
Bởi vì trước kia Cố Hoài Việt rất ít khi trở về nên mỗi lần về nhà cũng thường ở Cố Viên trong một tuần lễ cho nên căn phòng bên này vẫn ở trong trạng thái không có người dùng. Mỗi lần đến để quét tước định kỳ đều thấy đầy đủ được phong cách chỉ hủy trong quân dội—không, cũng may là có một căn phòng mới cho con cái, nếu bỏ căn phòng đó đi thì quả thực có thể nói là căn phòng chỉ còn bốn bức tường.
Một thời gian trước Lý Uyển ôm đôm đem căn phòng này trang hoàng lại một chút, nay mở ra liền nhìn thấy thì Cố tham mưu trưởng cơ hồ muốn bật cười.
Giấy dán tường dĩ nhiên là màu hồng?
Đây là phong cách gì đây?
Nghiêm Chân đi theo cũng không nói gì, chỉ có tiểu tử kia thấp giọng than thở một câu, “Như thế nào lại giống phòng của Lâm Tiểu Tiểu rồi?”
Cố Hoài Việt đưa tay búng trán con, nắm lấy cổ áo phía sau của con trai lôi vào nhà.
Vừa tiến vào thì Cố Hoài Việt liền phát hiện, mẹ mình yêu cầu về đây ở đúng dịp này quả thật không tốt lắm. Bởi vì căn phòng này hằng năm đều không có người ở, không có một chút không khí nào nên lạnh đến đòi mạng.
Anh đưa tay sờ lò sưởi một phen, không nóng.
Cố Hoài Việt lo lắng một chút, liền nhanh chóng gọi điện thoại về Cố Viên, hỏi mẹ mình trang hoàng ở đây như thế này là có chuyện gì.
Lý Uyển ở đầu dây bên kia vừa cắn hạt dưa vừa nói, “Ôi trời, mẹ quên mất. Hôm kia có liên hệ với bên cung cấp đồ da dụng bảo là máy sưởi ở phòng của con không có nóng nên bảo họ đổi đi.Như thế nào bây giờ còn không có đổi thế, tốc độ làm sao mà chậm như vậy chứ. Con cứ gọi điện mắng cho hắn ta một trận.”
Cố Hoài Việt thực bình tĩnh, không nói gì.
Mẹ anh lại bỏ thêm một câu, “Mẹ nói nếu các con cảm thấy lạnh, có thể ngủ cùng nhau mà. Mấy thứ đó mẹ cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết cho các con rồi mà.”
Xem ra mẹ anh là đã sớm dụng mưu rồi đây.
Cố Hoài Việt tắt điện thoại.
Nghiêm Chân tự nhiên nghe không thây nội dung cuộc nói chuyện, nhìn vẻ mặt của anh lại nhìn không ra cái gì nên đành phải hỏi, “Làm sao vậy?”
Cố Hoài Việt lắc đầu, cười khổ, “Lật thuyền trong mương.”
Rất lạnh, xem ra một mình không thể ngủ được,vì thế ba người thật sự quyết định cùng nhau ngủ.
Cùng nhau nằm trên chiếc giường lớn nên Nghiêm Chân phải đem chăn từ trong tủ ra, quyết định đem ra ba cái chăn để ở trên giường.
Ngọn đèn trong phòng ngủ cũng thật nhu hòa, Nghiêm Chân ngồi im một bên nghe hai cha con họ nói chuyện.
“Ba à, cây súng là trang bị chủ yếu của quân ta, ba đoán xem bọn Lâm Tử dùng cái gì?” Tiểu tử kia một bên khoe khoang cây súng của chính mình lại vừa nói.
Cố Hoài Việt cười cười, cổ động con trai mà hỏi, “Uh, thế Lâm Tử dùng cái gì?”
“Cung.” Tiểu tử kia nó, “Ba đoán xem lực sát thương của cái nào mạnh hơn?”
“Cái này còn phải đoán sao, khẳng định không phải là con.”
“Vì sao?” Tiểu tử kia tò mò.
“Súng đồ chơi này nhiều lắm cũng chỉ có bỏ những viên đạn bằng đồ chơi nhưng người ta lại dùng cung. Bất đồng loại hình bất đồng loại đạn nữa, người ta có thể dùng những viên đá để thay cho những viên đạn.”
Nhưng đợi cho anh nói xong thì hai tiểu binh nhỏ đổi trang bị xong. Tiểu tử kia là hồng quân tư lệnh lại càng làm càng uất ức khiến cho tiểu tử kia không khỏi nhụt chí mà nói, “Ba, con đây chính là vũ khí cao cấp, vũ khí cao cấp còn đánh thua một cái cung nhỏ của cậu ta sao?”
“Cũng còn tùy thuộc vào trường hợp ngoại lệ nữa,vào thế hệ trước khi ba còn nhỏ thì vẫn thấy súng trường đánh đuổi máy bay rồi đại pháo của giặc đấy thôi.” Cố Hoài Việt thản nhiên nói, “cho nên nói, có một thứ mới quan trọng nhất.”
“Thứ gì?”
“Đầu.”
Nghe đến đó Nghiêm Chân nhịn không được mà bật cười. Cố Hoài Việt dời ánh mắt nhìn cô một chút sau đó cúi người xuống, búng lên trán tiểu quỷ đang trợn tròn mắt kia rồi nói, “Cho nên nói, về sau dụng cụ khoa học cũng như tri thức phát triển nhưng quan trọng nhất vẫn là khả năng tư duy trong đầu của mình. Con đừng có ham chơi mãi thế, có hiểu không?”
Trả lời anh là Cố Gia Minh cố tư lệnh hướng vào toilet mà đi, lòng tự trọng bị nhục, đi toilet rửa trôi đi…
Chỉ còn lại hai người lớn ở trong phòng, hiểu ý cười.
Đêm dài đi vào giấc ngủ, Nghiêm Chân mới phát hiện một vấn đề đòi mạng… cô ngủ không được.
Nằm trên giường trằn trọc một, cô dần đứng dậy mặc thêm áo rồi đi ra bên ngoài. Cô có một thói quen, ngủ không được sẽ uống cốc nước để yên tĩnh lại trong chốc lát.
Cầm cái cốc đựng nước ấm, Nghiêm Chân đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra những bông tuyết rơi trong màn đêm.
Kỳ thật cũng không phải thực tối, phía trong tiểu khu đều có đèn đường, ánh sáng mờ nhạt này chiếu sáng lên những bông tuyết trông sáng sủa hơn rất nhiều. cô đứng ở nơi đó, trong đầu nghĩ đến hai chữ: Tây Tạng, vùng đất phía tây nam ấy cứ thần bí như thiên đường vậy.
Anh đêm nay đã nói nếu như cô đồng ý thì cũng có thể cùng đi Tây Tạng, đó là nơi anh đã làm một tân binh.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Nghiêm Chân xoay người lại thì thấy Cố Hoài Việt đang đẩy cửa vào.
Cô giật mình sửng sốt một chút, “Anh sao lại đi ra đây?”
“Uống nước.” Cố Hoài Việt đáp, giọng nói có chút ngu muội.
Kỳ thật anh là bị đánh thức, không thể không nói đã là quân nhân nhiều năm như vậy cũng có bệnh nghề nghiệp, nhất là người xuất thân từ lính trinh sát như anh, chỉ cần hơi có động tĩnh một chút thì anh liền có nhận thấy được. Lúc Nghiêm Chân vừa mới dậy đi ra ngoài anh cũng đã nghe thấy được.
Tầm mắt của anh dừng ngay trên cốc nước cô đang cầm, nhiệt khí không có, anh lại thay cô rót một cốc nữa.
“Em ngủ không được sao?” Uống nước xong thì anh cảm thấy cổ họng đã tốt hơn nhiều rồi.
Nghiêm Chân ngượng ngùng cười cười, “Uh, em quen giường rồi.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ.
“Tuyết rơi ở Tây Tạng so với nơi này còn đẹp hơn nữa sao?” Nhìn ngoài cửa sổ, Nghiêm Chân hỏi, giọng nói chậm lại giống như là nói lời vô nghĩa.
Cố Hoài Việt nhớ lại một chút rồi nói, “Nới đó lớp tuyết rất dày, tính trung bình ra thì lớp tuyết đó cũng phải 4 thước, nhiệt độ có thể đạt tới -30 độ.”
“Lạnh như vậy sao?” Nghiêm Chân cảm thấy có chút bất khả tư nghị, “Lạnh như vậy sao trời, vậy thì phải mặc cái gì?”
“Áo khoác của quân nhân.” Anh nở nụ cười, mặt mày trong nháy mắt đã nhu hòa đi nhiều, “Một cái không đủ thì mặc hai cái.”
Nghiêm Chân cũng cười.
Nơi đó rút cuộc là một nơi thần kỳ thật.
Nghe nói độ cao so với mặt nước biển đã rất cao rồi, khoảng cách lại gần với thiên đường, đưa mắt nhìn lại còn có nơi nào càng thích hợp hơn sao?”
“Nghiêm Chân.”
“Sao ạ?”
“Hôm nay lúc anh nói ra quan điểm đó cũng không có hỏi ý kiến của em.”Anh dừng lại rồi sau đó nói, “Về chuyện đi Tây Tạng, nếu em không muốn thì có thể không đi. Anh cũng sẽ không miễn cưỡng.”
Nghiêm Chân trầm mặc vài giây, “Anh hi vọng em đi sao?”
Vấn đề này là cho Cố Hoài Việt có chút ngoài ý muốn, anh nhìn tấm kính trên cửa sổ phản chiếu bộ dạng của cô rồi nói, “Nếu như em đồng ý.”
Đây coi như là một phần đi, anh từng ưng thuận mà chấp nhận một lời hứa hẹn. Lên cao nguyên đó thăm người chiến hữu của mình.
Nghiêm Chân mỉm cười, nói, “Em đồng ý.”
Nét tươi cười trong đêm tuyết như vậy có vẻ đặc biệt nhu hòa, đặc biệt… ấm áp. Anh không thể không giật mình một chút rồi nói, “Được.”
Bình luận facebook