-
Chương 10
CHƯƠNG 19.
Cố Hoài Việt cùng sư trưởng Lưu Hướng Đông đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn các chiến sĩ đang ở nơi đây ăn như hổ đói, hai người đệu lộ ra một nụ cười. Lúc này Tiểu Mã đã chạy tới hướng hai người, cung kính hành lẽ sau đó báo, “Báo cáo thủ trưởng, buổi tiệc liên hoan đã chuẩn bị xong.”
Lưu Hướng Đông gật gật đầu, từ đằng sau vỗ vỗ bả vai Cố Hoài Việt, “Cố tham mưu trưởng, uống hai chén chứ?”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, “Rất sẵn lòng.”
Bữa tối cho thủ trưởng diễn ra ở phòng trong, thứ nhất là để các chiến sĩ có thể tự nhiên thoải mái ăn liên hoan, thứ hai là cùng thủ trưởng thảo luận vấn đề tạo một bầu không khí thật tốt. Tiểu Mã đang vui tươi rạo rực nhìn hai vị thủ trưởng của sư đoàn đi tới bàn ăn mà chính mình tỉ mỉ bố trí, bỗng nhiên một giọng nói rất đáng kinh ngạc ở đẳng sau người vang lên.
“Ba ba ——” Giọng trẻ con non nớt thanh thúy nổi bật vang lên.
Toàn quân trường yên tĩnh, thật yên tĩnh.
Các chiến sĩ vừa mới còn vùi đầu ăn uống ngấu nghiến, lúc này đây bỗng chốc đều ngẩng đầu lên, tầm mắt đều hướng đến một hướng.
Lại một lần nữa trở thành tiêu điểm, Nghiêm Chân cơ hồ muốn đưa tay che mặt, lủi khỏi bầu không khí xấu hổ như thế này. Chính là bạn nhỏ nào đó lại hồn nhiên không phát giác, một bên túm ngón út Nghiêm Chân không cho cô trốn, một bên kêu to với cái bóng dáng mặc quân trang kia, “Ba ba —— “
Tiểu Mã lúc này mới phản ứng lại, mà hai vị thủ trưởng đi ở phía trước cũng đã phản ứng lại.
Cố Hoài Việt hơi hơi ngừng lại một chút, rồi sau đó xoay người một cái, một đạo bóng đen nhanh chóng đứng ở trước mặt của anh, đoan chính hướng về phía hắn làm quân lễ sau đó hếch môi, lộ ra hàm răng trắng rõ ràng. Khương Tùng Niên cười nói, “Thủ trưởng, người nhà đã đón thành công qua đây cho ngài rồi.”
Mà lực chú ý của người đàn ông trước mặt này hiển nhiên không dừng ở trên những lời này của vị thiếu tá nào đó mà tầm mắt của anh đều dừng ở trên người hai kẻ đang tránh ở phía sau xe thiết giáp. Còn trốn nữa sao, mọi người ở đây đều có thể thấy rõ mồn một!
Anh nhìn nhìn Lưu Hướng Đông, vỗ vỗ bờ vai của hắn sau đó đi về phía trước. Đi đến một nửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, anh dừng lại cước bộ, quay lưng lại rồi nhìn sang ánh mắt yên tĩnh mở to như chuông đồng của các chiến sĩ, bình tĩnh hạ chỉ thị, “Toàn thể mọi người, cầm đũa bưng bát —— ăn cơm.”
Phốc —
Đứng ở cửa Lưu Hướng Đông cùng Khương Tùng Niên chẳng phân biệt được cao thấp cùng nhau nở nụ cười. Thật sự là cảnh tượng trăm năm khó gặp nha, có thể làm cho người luôn chỉ đạo bọn họ hướng đến tác phong quân sự lại phải bất động mà hạ “mệnh lệnh” như vậy.
Cố Gia Minh cùng… Nghiêm Chân.
Cố Hoài Việt đứng ở nơi đó trầm mặc nhìn hai người vài giây, mới xác định đây không phải ảo giác. Anh rời nhà có một thời gian ngắn, nghe được tiếng kêu ba ba lần thứ nhất của tiểu tử kia thì còn tưởng rằng là do anh xuất hiện ảo giác nghe nhầm, cười trừ cho qua. Thẳng đến tiếng thứ hai kéo tới và rồi đến giờ phút này bọn họ đứng ở trước mặt anh.
Cố Hoài Việt nhịn không được nâng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu, thật sự đau đầu. Mở mắt ra, thấy tiểu quỷ kia đang cẩn thận đảo mí mắt xem xét xung quanh tìm xem anh ở đâu. Lúc này thật ra mới biết sợ sao? Cố Hoài Việt thản nhiên quét mắt một cái, “Cố Gia Minh!”
Giọng nói trầm thấp khiến bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời rùng mình một cái, bộ dạng rất đáng thương.
Nghiêm Chân cầm lấy tay nhỏ bé của cậu bé, ngẩng đầu lên, “Cố… Hoài Việt.” Cô cân nhắc hô tên của anh lên, giây tiếp theo liền thấy tầm mắt của anh hướng tới phía mình.
Cô cố gắng không bị khí thế chưa kịp thu lại trong mắt của hắn dọa ngã ra thì đã nhẹ giọng nói, “Gia Minh đói bụng…” Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính cô cũng đều cảm thấy không hề có chút khí thế, nhưng vẫn còn phải tiếp tục nữa, “Cho nên, anh nếu muốn giáo huấn thì vẫn nên chờ một lát nữa đi.”
Cố Hoài Việt thản nhiên dừng tầm mắt ở trên người cô, trên khuôn mặt trắng nõn, có sự chật vật và mệt mỏi thì đi qua thảo nguyên. Chính là vẻ mặt lúc này vẫn luôn bình tĩnh, mơ hồ còn có một chút khẩn trương.
Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tuổi của anh đều lớn hơn so với hai người này, như vậy mà còn có nề nếp theo chân bọn họ nổi giận, rất không đáng giá.
Anh hơi mỉm cười, “Giáo huấn cái gì, đến cũng đều đã đến rồi.”
Hắn sờ sờ đầu tiểu tử kia, rất nhanh liền nhận thua. Hiện tại hai người này là cùng một trận chiến hào, hắn muốn giáo huấn chính là cùng đắc tội với hai người, không đủ sức rồi.
“Tiểu Mã.”
Một bên tiểu đội trưởng Tiểu Mã đúng lúc bước đi lên, “Thủ trưởng, cơm này?”
Cố Hoài Việt phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn, “Lại đơn giản làm mấy phần đồ ăn nóng, lấy vài cái bánh bao.” Quay đầu lại, nhìn hai người đang ủ rũ rồi hỏi, “Có được không?”
Được, như thế nào không được? Bị người ta tóm lấy như thế, nào còn có tư cách yêu cầu đãi ngộ cho thức ăn ngon chứ!
Một phần khoai tây nhỏ, một phần cà chua xào trứng, cộng thêm một đĩa thịt bò cắt miếng. Cố Gia Minh cầm bánh bao vui vẻ nhai ngấu nghiến.
Bạn nhỏ nào đó bình thường cơm ăn không nhiều, nhưng là hôm nay đã xình xịch tiêu diệt sạch hai cái bánh bao. Nghiêm Chân hơi có chút lo lắng nhìn Cố Gia Minh hướng cái bánh bao thứ ba mà vồ đến. Ăn như vậy còn có thể ngủ được sao?
Tiểu Mã còn ân cần hỏi, “Có đủ hay không, không đủ nhà bếp còn có bánh bao, tôi lấy cho tiểu tử kia vài cái nữa?”
Nghiêm Chân rất nhanh cự tuyệt ý tốt của Tiểu Mã.
Lưu Hướng Đông huých thắt lưng của Tiểu Mã một chút, “Đừng có mà vừa nhìn thấy có chị dâu liền tỏ ra ân cần, cậu cho là tiểu gia hỏa này một lần có thể ăn mười hai cái bánh bao không chớp mắt sao?”
Tiểu Mã ôm mông, ủy khuất đi ra ngoài.
Tiểu tử kia bỗng chốc ngẩng đầu, ôm miệng đầy bánh bao kháng nghị nói, “Chờ cháu trưởng thành, cháu cũng có thể!”
Lưu sư trưởng cảm thấy thế thì cười một tiếng, vui vẻ nhìn tiểu quỷ này. Trước kia hắn chính là có nghe nói qua Cố Hoài Việt có đứa con trai bướng bỉnh không chịu được, trước có một lần phải sắp xếp một bảo vệ mới có thể trông được hắn, nay trăm nghe thật sự là không bằng tận mắt thấy.
Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, vỗ vỗ đầu tiểu tử kia, muốn hắn có chừng có mực.
Cơm đêm nay, cô chưa ăn được mấy miếng. Vốn cũng đói nhưng cũng không phải đói quá, axit trong dạ dày bắt đầu lên men chua, không có khẩu vị.
Đợi khi Cố Hoài Việt dẫn theo người mang một cái thùng cơm vào, bạn nhỏ Cố Gia Minh đã muốn ăn no. Cố Hoài Việt nhìn con trai liếc mắt một cái, tiểu tử kia trốn tránh ánh mắt kia, sự chột dạ đều viết ở trên mặt !
Thở dài một hơi, hắn thấp giọng hỏi, “Con có mệt hay không?”
“Mệt.” Cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn đáp lời, còn phối hợp đến ngáp một cái.
Cố Hoài Việt cười khẽ, bảo Tiểu Mã dẫn con trai đi vào phòng trực ban đã chuẩn bị xong xuôi nằm ngủ. Vốn khi trước đóng quân thực hiện theo nguyên tắc rất chuẩn mực, bỗng nhiên bất ngờ xuất hiện hai người nhà nên không thể không tùy thời mà đem phòng trực ban hy sinh, ở bên trong bỏ thêm hai cái giường xếp!
Nghiêm Chân theo Gia Minh cùng nhau đứng dậy, Cố Hoài Việt ngẩng đầu rồi bỗng nhiên kêu cô, “Nghiêm Chân, em trước hãy chờ một chút.”
Nghiêm Chân đành phải lại ngồi xuống, nhìn anh đem thùng cơm đặt tới trước mặt chính mình, trực giác nói, “Em không đói bụng.” Anh vừa rồi luôn luôn ở bên ngoài, làm sao có thể biết chính mình chưa ăn cơm?
“Là cháo.” Anh cũng không ngẩng đầu lên.
Nghiêm Chân sửng sốt.
“Dạ dày không thoải mái, có thể uống một chút.”
“Anh… anh làm sao mà biết?” Cô bỗng nhiên đánh mất giọng.
Cố Hoài Việt không nói chuyện, động tác nhẹ nhàng chậm chạp đưa cái chén cháo, rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, Tiểu Mã ló đầu vào, “Chị dâu, nếm thử đi, bỏ thêm đường vào.”
Vừa mới dứt lời, đầu liền bị trúng chưởng một chút, xem ra là dây lưng của Lưu Hướng Đông.
A…
Quả nhiên vô địch nha , hai người nói chuyện, vô số người nghe ở góc tường.
Cố Hoài Việt thấy nhưng không thể trách được, chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Nghiêm Chân dừng ở bát cháo kia, môi hơi hơi cong rồi cầm lấy thìa.
Phòng trực ban.
Hai cái giường xếp cùng một chỗ, mặt trên còn trải hai tấm đệm thật dày. Bạn nhỏ Cố Gia Minh nằm quay lưng vào trong, người cong lại như con tôm, an ổn đi vào giấc ngủ. Nghiêm Chân một chút cũng không ngủ được.
Cô vén rèm cửa sổ đầu giường, im lặng nhìn thảo nguyên phủ trong bóng đêm, có gió thổi qua, mang đến tiếng rít gào. Nơi đây đặt một loạt đèn đường mờ nhạt, xuyên thấu qua tầng ánh sáng mỏng manh này, Nghiêm Chân cơ hồ có thể thấy cách đó không xa trạm gác nơi binh lính đóng chốt, dáng dấp quân nhân phảng phất giống như một thân cây cổ thụ đứng lẳng lặng trên thảo nguyên.
Nhìn tất cả cảnh vật trước mắt này đều cảm thấy xa lạ, cô bỗng nhiên rất muốn đi ra ngoài một chút.
Nói là làm liền, Nghiêm Chân đứng dậy thay tiểu tai họa dịch dịch góc chăn rồi đem áo khoácquân phục mặc thêm ở trên người, đẩy cửa bước ra.
Cô tận lực cố gắng tay chân nhẹ nhàng, nhưng là thời điểm đóng cửa vẫn là vang lên một tiếng ‘phịch’, Nghiêm Chân hoảng sợ, một lát sau an tĩnh trở lại, cô mới dám nhón chân bước ra.
Thảo nguyên thực yên tĩnh. Thảo nguyên cũng thật lạnh lẽo.
Nghiêm Chân nắm thật chặt áo khoác trên người, đứng ở bên dưới một gốc cây đại thụ, từ nơi này nhìn qua một chiếc xe thiết giáp trang nghiêm uy vũ đậu ở chỗ này. Tuy là bất động đứng đó thế nhưng lại phảng phất rất có uy thế. Nghiêm Chân theo bản năng bước tới gần, chỉ đứng ở chỗ này, lẳng lặng nhìn, nhìn những thứ chỉ tồn tại trong thế giới của anh.
Tất cả mọi thứ xung quanh đây mang lại cho cô một cảm giác, có chút xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc.
Dọc theo đường nhỏ đi đến, là một loạt doanh trại được sắp xếp chỉnh tề, hẳn là có có vài năm tuổi, nương theo lớp bạt vải mỏng manh rõ ràng đều có thể thấy được đã cũ nát.
Bỗng nhiên trước mặt truyền đến tiếng bước chân đang tiến lại gần, cô chần chờ ngẩng đầu, thấy một thân ảnh kéo dài từ trước mặt đi tới, đèn pin trong tay phát ra chùm sáng nhàn nhạt.
Người nọ như cảm giác được trước mắt có thân ảnh nặng nề đứng lặng ở nơi đó, dùng đèn pin quét qua, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau —— là Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt chớp mắt một cái, rồi sau đó cầm đèn pin, không nhanh không chậm đi tới, nhìn áo khoác quân phục trên người cô rồi thấp giọng hỏi, “Em như thế nào mà lại đi ra đây?”
Nghiêm Chân nhìn anh, thật lâu mới hồi thần, “Em ngủ không được.” Nói đến đây cô cũng hiểu được là rất kỳ quái, rõ ràng là mệt mỏi cả một ngày, ắt hẳn khi dính vào giường chiếu chăn gói thì nên ngủ thiếp đi, không nghĩ tới nằm thế nào cũng không thể chợp mắt được, chỉ có thể yên lặng xuất thần.
“Có phải là vì vấn đề giường hay không?” Cố Hoài Việt trầm ngâm, “Gia Minh có tướng ngủ không tốt, lại chỉ có một cái giường.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Không phải.” Cô cười cười, “Em chỉ là … bỗng nhiên nghĩ muốn đi ra đây.”
Khóe môi Cố Hoài Việt khẽ nhúc nhích, vừa muốn nói gì thì một dải ánh sáng liền hướng bọn họ phóng tới —— là đèn pin trong tay lính gác, Nghiêm Chân theo bản năng lấy tay che, chỉ thấy Cố Hoài Việt nhẹ nhàng làm một cái thủ thế, ánh sáng kia liền nhanh chóng biến mất.
“Ban đêm không được tùy tiện đi lại.” Anh thấp giọng nói, “Có lính gác trạm, thực dễ dàng kinh động đến hắn.”
“Vâng.” Nghiêm Chân đáp, yên lặng theo ở phía sau anh, vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Nhưng nếu thật sự muốn đi ra xem, cũng không phải là không thể được.” Cố Hoài Việt tiếp tục nói, Nghiêm Chân kinh ngạc nhìn anh, “Bên kia có cái đài ngắm sao mà các chiến sĩ vừa mới chỉnh, muốn đi xem không?”
Nơi này thật sự là một nơi xem sao thật tốt. Nhìn lên bầu trời, Nghiêm Chân yên lặng suy nghĩ.
Cố Hoài Việt đi theo cô rồi cùng nhau ngồi xuống, ở nơi đây ban đêm thường rét lạnh, anh lại chỉ mặc mỗi một bộ đồng phục huấn luyện. Nghiêm Chân không khỏi hỏi, “Anh không lạnh sao?”
“Thói quen rồi .” Anh nói nhưng thần sắc bình tĩnh như nước.
Nghiêm Chân nhịn không được rùng mình một chút, rồi sau đó mỉm cười. Cô thật khờ, như thế nào có thể lấy tiêu chuẩn chính mình đi cân nhắc người chỉ huy quân đoàn chứ.
“Em nghe mẹ nói, mọi người trong sư đoàn tham gia quân diễn rất nhiều lần, còn nói thảo nguyên này đều sắp trở thành ngôi nhà thứ hai của anh.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, “Cũng không hoàn toàn là như vậy.”
Nghiêm Chân tò mò nhìn anh.
“Anh từng là lính ở Tây Tạng.” Cố Hoài Việt nói, “Độ cao cao hơn so với mặt nước biển là 4000m, so với nơi này lạnh hơn nhiều lắm.”
Anh từng làm lính ở Tây Tạng sao? Hành quân ở nơi khắc nghiệt khổ cực đó sao? Nghiêm Chân nhất thời giật mình sững sờ.
“Ở nơi đó ban đêm thật là lạnh.” Cố Hoài Việt nói, thần sắc trên mặt có chút vui vẻ lại pha lẫn ôn hòa trầm tư nhớ lại.
Nghiêm Chân cười cười, thu hồi tầm mắt, “Ở nơi đó chẳng phải là không thể nhìn thấy sao vào buổi đêm sao?”
“Nhìn thấy được.” Anh nói, “Vừa ngẩng đầu là đã thấy.”
Nghiêm Chân cơ hồ theo bản năng ngẩng đầu, bầu trời đầy sao không hẹn mà gặp, một loại cảm giác kỳ diệu thản nhiên dâng lên.
Cô bỗng nhiên nở nụ cười, “Thời điểm em cùng Gia Minh xuyên qua một vùng thảo nguyên rộng lớn, ở thời điểm kia chỉ thầm oán con đường thảo nguyên này sao quá lớn quá xa, lại đã quên ngẩng đầu nhìn xem. Cảnh đẹp như vậy, cũng thực khó có cơ hội bắt gặp.”
“Vất vả cho em rồi.” Anh nói, “Gia Minh …đứa nhỏ này bị người trong nhà làm cho hư, muốn dỗ được thằng bé chỉ sợ mất không ít công lực và thời gian đâu.”
Nghiêm Chân lắc lắc đầu, “Em không thấy thế, chỉ là Gia Minh nhớ anh thôi, thằng bé nói muốn cùng anh cùng nhau đón sinh nhật.”
Cố Hoài Việt yên tĩnh một cái chớp mắt, khẽ nở nụ cười, “Thằng nhãi ranh này, lý do thế này nhưng tìm ra được cũng rất tốt.”
Nghiêm Chân có chút khó hiểu nhìn hắn, Cố Hoài Việt tức giận nói, “Sinh nhật của thằng bé là vào tháng tư.”
Nói cách khác là cô bị lừa, bị một đứa nhóc con bảy tuổi lừa gạt.
Nghiêm Chân sững ngốc, nhất thời không biết nói gì. Ngẩng đầu nhìn vườn sao trên trời, lung linh tỏa sáng tựa như cái nháy mắt giảo hoạt của tiểu quỷ nào đó. Tiểu gia hỏa này đúng là một kẻ tiểu nhân.
Qua một lát, Nghiêm Chân nở nụ cười một chút, không hiểu sao có chút thoải mái.
“Kỳ thật, em có thể lý giải suy nghĩ của tiểu quỷ kia.” Cô nói, “Khi còn nhỏ, ba cách em rất xa, khi đó nguyện vọng lớn nhất của em cũng là thấy ông ấy một lần.”
Cố Hoài Việt quay đầu lại, chống lại một đôi mắt lộ ra ý cười chói lọi của cô. Nghiêm Chân hơi hơi ngừng một chút rồi nói, “Ba em cũng là một quân nhân.”
Chuyện này đối với Cố Hoài Việt mà nói, thực sự có một chuyện tốt ngoài ý muốn đây.
Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, lại có chút kiêu ngạo, “Tuy rằng ba em cả đời làm một quân nhân mà quân hàm cũng không có lớn như anh, nhưng chức nghiệp một người quân nhân cũng được xem như là có tính chất đặc biệt nhất, đó chính là hàng năm không ở nhà.” Ba khi còn ở trên đời, tham gia quân ngũ tựa như một mũi tên lửa xuyên lục địa, ở một quân doanh nhậm chức tổ phó tiểu đoàn, kia cũng chính là vị trí lớn nhất mà ông đảm nhiệm qua.
Cố Hoài Việt cười khẽ, tiếp tục nghe cô nói.
“Cho nên lúc nhỏ em luôn trông mong ba có thể có một ngày cùng em trải qua một lần sinh nhật.” Cô nói, “Khi đó em thực sự cảm thấy rất khó hiểu, anh nói xem nhiều người cùng nhau đi như vậy, thiếu một mình ông ấy cũng sẽ không thể tiếp tục hay sao? Rồi sau đó ông liền nói cho em biết, quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức.” Nói tới đây cô không khỏi nở nụ cười, “Anh nói xem, tham gia quân ngũ có phải đều thích lấy cái này làm lấy cớ hay không?”
Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, phảng phất giống như thì thào tự nói. Cố Hoài Việt nghiêng đầu, nhìn cô rũ đầu xuống, vẻ mặt mê mang khó gặp. Thật lâu sau, anh mới nói, “Không phải lấy cớ, là nguyên tắc.”
Nghiêm Chân ngẩng đầu, tầm mắt chống lại tầm mắt của anh.
“Ba của em là một vị quân nhân có đủ tư cách.”
Tham gia quân ngũ không bàn việc tốt người tốt, chỉ luận đủ hay không đủ tư cách. Ba của cô cũng không phải là một người lính nửa vời.
Nghiêm Chân trầm mặc một lúc lâu, sau đó thấp giọng nói, “Cảm ơn.”
CHƯƠNG 20.
Sáng sớm hôm sau khi ngủ dậy, bên ngoài đã có tiếng người ồn ào.
Xốc rèm cửa sổ lên thì thấy đúng là thời gian ăn điểm tâm, rất nhiều chiến sĩ đều cầm lấy một cái cặp lồng cơm tự đi lấy cơm cho mình.
Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy bạn nhỏ Cố Gia Minh ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước mặt của cô. Thấy cô tỉnh lại, vui sướng không ngừng, “Cô giáo Nghiêm tỉnh dậy đi, nhanh rời giường đến ăn cơm.”
Tiểu gia hỏa này lại dậy sớm như vậy sao? Cô giáo Nghiêm không khỏi có chút xấu hổ, một bên rửa mặt một bên hỏi, “Ba em đâu rồi?”
“Ba em đi có việc rồi, để em chờ cô giáo rời giường rồi cùng nhau ăn điểm tâm.” Bạn nhỏ Cố Gia Minh ngoan ngoãn đáp, lại nhịn không được mất mát, “Thủ trưởng chị thỉ, ăn xong điểm tâm sẽ về nhà.”
“Vậy còn không tốt sao?”
Bạn nhỏ nào đó nhất thời trợn tròn mắt liếc cô một cái, “Tốt cái gì, hai chúng ta phải về nhà rồi.”
Động tác lau mặt của Nghiêm Chân dừng một chút, trên mặt nhịn không được mà nổi ba vạch hắc tuyến. Đúng lúc này có người gõ cửa, tiểu tử kia nhanh chóng ra mở cửa, Nghiêm Chân nhịn không được mà nở nụ cười.
Người đến là Tiểu Mã, bưng một cái cặp lồng cơm tiến vào. Nhanh chóng đem giường xếp thu hồi, lại đem ra một cái bàn và hai cái ghế cho bọn họ ngồi ăn bữa sáng.
Động tác lưu loát vô cùng khiến Nghiêm Chân giật mình.
Tiểu Mã nhìn biểu tình của Nghiêm Chân, ngượng ngùng vỗ lên đầu, “Chị dâu, ăn điểm tâm đi.”
Nói xong mở cặp lồng cơm ra, lại là đồ ăn cùng bánh bao, sáng sớm còn có thêm một chén mỳ sợi. Không có gì đa dạng, phân lượng cũng rất chừng mực, đủ ba bốn người ăn.
Nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ có hai người, nhiều lắm lãng phí nha. Nghiêm Chân nghĩ nghĩ, rồi kêu Tiểu Mã ngồi xuống cùng ăn nhưng Tiểu Mã lập tực thụ sủng nhược kinh mà lắc đầu, “không cần, không cần. Người của ban em đã ăn rồi, chị dậu cứ ăn đi.”
Nói xong liền chạy như bay ra ngoài, nếu Nghiêm Chân không nhìn lầm thì sắc mặt Tiểu Mã đỏ đến tận cổ rồi.
Cô giật mình một chút rồi không khỏi nở nụ cười.
Vừa cơm nước xong thì liền có tiếng gõ cửa, Nghiêm Chân đứng dậy ra mở cửa liền nhìn thấy một người mặc phục binh đang ở cửa thò đầu ra nhìn.
Cô có chút chần chờ, “Cậu tìm ai vậy?”
Quân hàm chỉ có một gạch nên người đang nhìn Nghiêm Chân này là một chiến sĩ bình thường, sau đó người này làm động tác quân lễ khiến Nghiêm Chân nhất thời lờ mờ.
Hình như cảm giác được động tác của mình có chút đột ngột nên vị binh nhì họ Trương này ngượng ngùng đem tay hạ xuống, “Chị dâu, xin lỗi, tối hôm qua em không biết là chị.”
Một câu, chỉ cần một câu khiến cho Nghiêm Chân nhớ lại chuyện tối hôm qua. Cô thử hỏi thăm dò, “Tối hôm qua, người gác là cậu sao?”
Tiểu Trương gật gật đầu.
Cái này không riêng gì Tiểu Trương ngượng ngùng mà ngay cả Nghiêm Chân khi hiểu ra cũng có điểm không được tự nhiên. Cô há miệng thở dốc, khó khắn lắm mới nói ra được mộ câu, “Không có việc gì, là tôi không đúng.”
Tiểu Trương lắc đầu nói, “Ở chỗ này của chúng em thật lâu không có người nhà tới qua rồi, thời điểm chị đến tối hôm qua chị đến thì em đang đi gác cho nên cũng không rõ lắm. Sáng nay hỏi tiểu đổi trưởng Mã mới biết được.”
“Không có việc gì.” Nghiêm Chân cười cười, nhanh tay nhanh mắt đưa cặp lồng cơm giao cho hắn, “Giúp tôi đem cái này mang ra ngoài đi. Cảm ơn cậu.”
Tiểu Trương làm quân lễ rồi lập tức chấp hành mệnh lệnh đi ra ngoài.
Nghiêm Chân đứng ở nơi đó, khóe môi không khỏi cong lên.
Thởi điểm khi còn ở trong bộ đội lúc còn nhỏ, khi đó là ở tại viện giành cho người nhà, chung quanh đều là chị dâu cùng mấy đứa cháu. Khi đó ba mẹ cô đã ly hôn, bà nội cùng cô ở trong đại viện, khi toàn bộ quân đoàn chưa dời đi thì bọn họ sẽ ở trong một cái huyện nhỏ ở thành phố L, đường cũng không dễ đi, ba cũng sẽ không cho bà nội mang cô đi ra ngoài. Khi đó niềm vui lớn nhất của cô chính là đi quanh quẩn trong danh trại của ba.
Khi đó ba cô là sĩ quan hậu cần, chủ quản thức ăn, mỗi lần đi đến đó thì các chú đầu bếp ở đố đều đưa thật nhiều hoa quả cho cô ăn, còn để cho cô vụng trộm ăn chứ không thể để cho ba cô nhìn thấy được vì sẽ bị đánh bằng roi.
Ba cô biết được, luôn dở khóc dở cười mà mắng nhóm người này là binh tồi.
Hiện tại ba cô cũng đã mất, những người lính năm đó cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ có nhớ lại việc xảy ra ở nơi nào đó lại là khó có thể quên.
Mấy năm nay những chiến sĩ này có lẽ cũng đã nhiều năm cũng chưa về nhà, thấy được một người nhà của người chiến sĩ bất kỳ nào đó thì toàn thể đều cảm thấy thân thiện, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy thực vinh hạnh.
Một bên bị bạn nhỏ Cố Gia Minh túm lấy tay áo của mình, khó hiểu mà hỏi, “Chú vừa nãy nói cái gì vậy cô?”
Nghiêm Chân nhìn cậu bé, đôi mắt hơi hơi chuyển rồi nói, “Bí mật.” Cô cũng không quên tiểu gia hỏa này lừa cô như thế nào đâu, nhưng đều đã đến đây rồi cô cũng nên ở lại trong chốc lát đi.
………………..
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gầm rú của máy bay trực thăng, Nghiêm Chân vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng đang đáp xuống ở khoảng đất cách đó không xa.
Cố Hoài Việt cùng Lưu Hướng Đông đều ở bên ngoài chờ, thời điểm Nghiêm Chân đi ra chính là gặp phải cao chính ủy Cao Tường từ trên lầu đi xuống. Cao chính ủy tối hôm qua đi làm công tác tư tưởng cho các chiến sĩ, buổi sáng hôm nay mới trở về, nhưng có nghe nói tối hôm qua có người nhà của tham mưu trưởng Cố Hoài Việt tới đây nên nhất thời đã có hứng thú rồi.
Hắn chính lại mỹ, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Là người nhà của Hoài Việt sao?”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn Cao chính ủy một cái rồi gật gật đầu. Cao chính ủy cũng cười cười hòa ái, “Không cần khẩn trương, tôi là chính ủy Cao Tường của sư đoàn A. Chào cô.”
Nghiêm Chân cùng hắn bắt tay.
“Tôi cùng Hoài Việt làm việc ở sư đoàn A lâu như vậy, thật ra là lần đầu tiên người nhà của hắn đến đây. Nơi này điều kiện không tốt, nếu chiếu cố không được chu toàn cho cô thì mong cô thông cảm.”
Không hổ là người làm công tác tư tưởng, vừa lên đã liền trấn an người.
Nghiêm Chân quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng lắc đầu, “Không sao đâu ạ.” Cô có chút xấu hổ cười cười, “Cũng là chúng tôi tới không đúng lúc.”
Cao chính ủy lắc đầu, thấy xa xa có vài người đang hướng phía họ mà đi tới nên cũng biết thời gian không đủ để hàn huyên nhiều, liền cười nói, “Tịch tư lệch của quân khu tới đây, là thủ trưởng của Hoài Việt, cô có muốn đi ra gặp một chút không?”
“Tôi? Có thể chứ?” Nghiêm Chân cảm thấy chủ ý này không được chắc chắn lắm.
“Đi thôi.”
Chuyến đi sư đoàn A của Tịch Thiếu Phong cùng với quân trưởng Triệu Kỳ Sơn của tập đoàn quân. Vừa xuống máy bay liền thấy mọi người đang chờ, Lưu Hướng Đông tay mắt nhanh lẹ đưa cho thủ trưởng một chiếc áo khóa người nhưng bị Tịch Thiếu Phong đẩy ra.
(Tập đoàn quân : gồm nhiều sư đoàn. Người đứng đầu nhiều sư đoàn có chức vị là thiếu tướng. Ở việt Nam thiếu tướng có thể nắm giữ vị trí tư lệch hoặc phó tư lệnh của liên binh đoàn, sư đoàn trưởng….)
“Thảo nguyên gió lớn, tư lệnh nên mặc cái này vào đi.”
Tịch Thiếu Phong đứng thẳng, trừng mắt nhìn hắn, lớn giọng nói, “Mấy thứ đồ chơi này, không mặc.”
Lưu Hướng Đông vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Cố Hoài Việt mà Cố Hoài Việt cũng gật gật đầu, ý bảo hắn an tâm một chút chớ hoảng. Thân thể của Tịch tư lệnh không tốt, điểm nhỏ ấy cho dù người ở trong quân khu biết đến không nhiều nhưng trong một lần trước khi quân diễn bắt đầu, anh cùng Lưu Hướng Đông cùng đi một chuyến quanh quân khu, vừa vặn đụng phải bác sĩ tới kiểm tra & chăm sóc sức khỏe cho các chiến sĩ. Vị bác sĩ này chăm sóc sức khỏe này trước kia từng làm việc một thời gian với Cố lão gia nên có hàn huyên một chút, không cẩn thận đem bệnh tình của Tịch tư lệnh để lộ ra.
Ung thư gan ở giai đoạn đầu..
Triệu Kỳ Sơn đi phía sau Tịch Thiếu Phong, “Lần này các cậu đánh cho sư đoàn D thật thảm.”
Lưu Hướng Đông cất cao giọng mà nói, “Diễn tập chính là lúc kiểm nghiệm sự nhìn xa trông rộng của một người chỉ huy cùng với năng lực tác chiến của các chiến sĩ, không phát huy ra được như thế nào còn gọi là kiểm nghiệm chứ?”
“Không dựa theo kế hoạch diễn tập kia là chủ ý của ai?” Vốn là sư đoàn A và sư đoàn D đều cùng nhau đứng thứ 6 nhưng nay đảo ngược cái đã đứng đầu rồi.
Lưu Hướng Đông nhất thời nghẹn lời, chủ ý này đầu tiên chính là do Hoắc Trí Viễn đề suất nhưng cũng phải đưa ra cho người làm sư trưởng như hắn đây phê chuẩn. Như thế nào cũng không thoát được có liên quan, Hoắc Trí Viễn từng nói, “Không nghĩ sẽ đem diễn tập trở thành nơi diễn trò, kịch bản đều cho anh đặt ra tốt rồi, còn đánh cái trận gì nữa hả?”
Lúc này Cố Hoài Việt mới nói, “Như vậy cũng tốt, để cho sư đoàn D sau này phải chút ý linh hoạt hơn nữa.”
Triệu Kỳ sơn nhất thời liền liếc mắt nhìn anh một cái, Tịch tư lệnh cũng là nở nụ cười, quay đầu nhìn lại người thủ hạ duy nhất có phong độ của một vị tướng này, “Cậu … tên tiểu tử này, vẫn là như vậy. Bình thường ban đầu đều không nói nhưng lại là người tính kế rất lợi hại.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, không nói gì nữa.
Cao chính ủy từ xa thực hiện quân lễ với Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn. Tịch Thiếu Phong hướng hắn gật gật đầu, tâm mắt cũng dừng ở một bóng người nhỏ nhỏ ở bên cạnh người hắn.. chỉ thấy tiểu gia hỏa này đầu đội một cái mũ chống phá mìn, hai con mắt sáng lên đang nhìn mình, cũng không phải là sợ mà cứ nhìn trực tiếp nhìn như vậy, tràn ngập tò mò.
“Đứa trẻ này là con nhà ai thế?” Trực giác của hắn nhìn cảm thấy rất quen mắt, ở nơi nào đã gặp qua rồi.
Cao chính ủy cười cười, định mở miệng giới thiệu nhưng là thoáng nhìn qua ba của đứa nhỏ vẫn đang còn ở đây, liền sửa miệng, “Cũng không phải người nhà của tôi.” Sau đó lui về sau ba bước.
Tịch Thiếu Phong quay đầu nhìn về Lưu Hướng Đông, “Của cậu sao?”
Lưu sư trưởng cười lắc đầu, “Tôi cũng không có được vinh hạnh này.”
Tầm mắt của Tịch Thiếu Phong cuối cùng dừng lại trên người Cố Hoài Việt, trên mặt có chút không thể tin, vừa vặn người nọ còn bình tĩnh gật đầu mà nói một câu, “Là người nhà của tôi.”
Tịch tư lệnh nhất thời liền nở nụ cười, cúi người xuống, xoa bóp lấy khuôn mặt của cậu bạn nhỏ Cố Gia Minh rồi nói, “Đừng nói gì cũng có thể nhìn ra được có điểm giống nhau rồi đây.”
Cố Gia Minh nhìn ông lão trước mặt này, là người làm việc cùng với ba sao? Thế nào so với ông nội của mình còn hòa ái hơn chứ, nhất là còn vỗ vỗ mặt của mình mà hỏi, “Tiểu tử kia, là ai đưa cháu lên đây?”
Tiểu tử kia vừa lật mí mắt, nhìn nhìn ông Tịch cùng với ba của mình, một người là biểu tình hòa ái thân thiết còn một người thì không có biểu tình gì.
Bất đắc dĩ, tiểu tử kia lui về sau từng bước đem người nào đó đang đứng ở sau lưng Cao chính ủy cũng phải đi ra… Nghiêm Chân.
Một người mặc chiếc áo rộng thùng tình của với đội lên đó là chiếc mũ khiến che đi nửa khuôn mặt của cô, nhưng Nghiêm Chân vẫn có chút ngượng ngùng, vuốt vuốt tóc rồi hướng Tịch tư lịch cúi đầu chào, “Là cháu dẫn thằng bé đến đây.”
Lời vừa ra khỏi miệng lập tức chứng minh giới tính của cô—là nữ.
Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn đều ngây ngẩn cả người.
Vẫn là Tịch tư lệnh phản ứng lại trước tiên, liền tháo mũ xuống, nhìn về phía Nghiêm Chân rồi sau đó lại nhìn về phía Cố Hoài Việt, “Đây là… cậu.. con dâu?”
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn Nghiêm Chân một cái rồi thản nhiên gật đầu, “Thằng oắt con này cứ cuốn lấy cô ấy, Nghiêm Chân liền dẫn thằng bé đến đây.”
Nghiêm Chân có chút khẩn trương nhìn Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn, tay không tự giác được mà nắm chặt móng vuốt của tiểu tử kia. Nắm đau đến nỗi lông mày của tiểu tử kia cũng đã nhíu lại nhưng không dám kêu đau.
Bởi vì nhóm người trước mặt này đều có biểu tình tò mò đến kỳ quái, thoạt nhìn vị thủ trưởng này cũng giống như là một người ba vậy.
Tịch Thiếu Phong dừng ở trên người Nghiêm Chân một lát, người dụ đoán của mọi người mà nói, “Được, được, được.”
Nghiêm Chân bị ba từ được này của vị thủ trưởng nào đó làm cho từ lo lắng chuyển thành hoảng sợ, mi mắt nhảy lên một chút thì đã thấy Tịch Thiếu Phong vươn tay đến trước mặt cô, “Xin chào.”
Nghiêm Chân cũng đưa tay cầm chặt tay phải của hắn,vệt chai ở tay thật là dày khiến tay bị đau.
Mắt thấy Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn đi vào trong phòng thì Nghiêm Chân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cố Hoài Việt ở phía sau thì cười khẽ một chút, “Tịch tư lệch là thủ trưởng của anh, em không cần phải khẩn trương.”
Nghiêm Chân nhìn anh, gật gật đầu.
Cố Hoài Việt cúi người sửa sang lại quần áo cho Gia Minh rồi nói với Nghiêm Chân, “Hiện tại tạm thời còn chưa đưa hai người đi được, nếu em đồng ý thì có thể ở đây đi dạo một chút, anh sẽ an bài một chiến sĩ đi cùng hai người.” Nói xong gọi Tiểu Trương lại đây.
Tiểu Trương thực hiện quân lễ xong, lộ ra một nụ cười ngại ngùng, “Chị dâu, chị muốn đi nơi nào?”
Tầm mắt của Nghiêm Chân căn bản còn dừng lại ở bóng dáng của Cố Hoài Việt, nghe được câu hỏi của Tiểu Trương thì nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, “Tùy tiện đi một chút đi.”
Cuối tháng 11.
Nhiệt độ buổi ngày và buổi đêm ở thảo nguyên này chênh lệch rất lớn, sáng sớm sau một đêm thì nơi đây luôn được bao phủ bởi một lớp sương mù thật dày. Nghiêm Chân nhìn Tiểu Trương một thân ào chiến sĩ đơn bạc, không khỏi cảm thán, trải qua huấn luyện xác thực cũng không giống trước nữa, tố chất thân thể căn bản không còn là ở cấp một như ban đầu nữa. Cũng đừng nhìn Tiểu Trương chỉ là một chiến sĩ mới nhưng bước đi cũng đã uy nghiêm hơn rất nhiều.
Nghiêm Chân không khỏi nở nụ cười, một bên nhìn tiểu tử kia không cho cậu bé chạy loạn, một bên hỏi Tiểu Trương, “Tiểu Trương à, cậu đi như vậy không biết rằng là không được tự nhiên lắm sao?”
Tiểu Trương quay đầu khó hiểu nhìn cô.
Ý cười trên khuôn mặt của Nghiêm Chân càng tăng, cô dặn hắn, “Thoải mái, thoải mái đi.”
Cô chậm rãi đi phía sau hắn, nhìn cảnh thảo nguyên ở bốn phía chung quanh. Đây có thể xem là một ngày nghỉ ngoài ý muốn đi, dù sao cuộc sống ở thành phố C cũng đã hình thành thói quen bận rộn, đến một nơi thảo nguyên rộng bao la như vậy thì trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.
“Tiểu Trương, thời điểm tuyết rơi ở thảo nguyên này thì nơi đây sẽ thành hình dạng gì thế?” cô bỗng nhiên tò mò.
Tiểu Trương có thói quen ngượng ngùng cúi đầu, “Em là lính mới, còn chưa thấy qua mùa tuyết rơi nơi thảo nguyên này.”
“Cậu chờ mong sao?”
Tiểu Trương gật gật đầu, nói thêm vài câu, “Nhà em ở phía nam, là nơi tuyết rơi rất ít, đây là lần đầu tiên em đến Phương bắc cho nên muốn nhìn cảnh tuyết rơi ở nơi này. Nghe tiểu đội trưởng Mã nói, nơi này tuyết rơi cả mấy ngày mấy đêm không ngừng, một chút tuyết thôi thì chúng em cũng đã vất vả rồi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì toàn sư đoàn ở đây đều dựa vào đoàn xe tiếp viện đưa lương thực lên hàng tuần, tuyết rơi thì đoàn xe sẽ không đến được đây.”
Thì ra là thế, cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt người chiến sĩ trẻ còn chưa rút đi dấu vết non nớt của tuổi mới lớn đang đứng trước mặt này, “Tiểu Trương, cậu nhớ nhà sao?”
“Nhớ chứ ạ.” Tiểu Trương thành thực nói, “Nhưng em cũng thích làm bộ đội, nơi này có thể huấn luyện người, có chiến hữu, có tiểu đội trường, có tình nghĩa.”
Nghiêm Chân cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Cô bỗng nhiên hiếu kỳ, Cố tham mưu trưởng thời điểm làm tân binh thì có bộ dạng như thế nào. Ở cao nguyên nơi có độ cao cao hơn mực nước biển là 4000m này, cuộc sống của anh sẽ như thế nào đây. Có thể hay không cũng như…
Đình chỉ, đình chỉ, đình chỉ lại. Cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nghiêm Chân lấy lại tinh thần thì thấy Tiểu Trương đã lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy cùng một cây bút.
Hắn nhìn Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, “Chị dâu, em có thể nhờ chị giúp em một việc được không?”
Nghiêm Chân bỗng nhiên có hứng thú, “Cậu gấp cái gì chứ?”
Khuôn mặt của Tiểu Trương đỏ lên, “Em ở nhà có một người bạn gái, hai chúng em cùng học với nhau từ sơ trung, sau cô ấy học lên trung học còn em thi không đỗ nên ở nhà đợi mấy năm qua rồi tham gia quân ngũ. Em nghĩ muốn gửi cho cô ấy một bức thư, thư cũng đã ghi xong rồi, muốn chị xem giúp em một chút.”
Thì ra là việc này sao? Nghiêm Chân nhịn không được nở nụ cười, “Như thế nào cậu không tìm tiểu đội trưởng?”
Tiểu Trương đưa tay vỗ sau đầu, thành thực nói, “Tiểu đội trưởng cùng với em đều có trình độ văn hóa giống nhau, nhìn không ra được gì đâu?”
“Vậy những người khác thì sao?”
“Những người khác đều chưa có bạn gái, nói em cho bọn họ xem thư tình chẳng khác nào là hướng giai cấp địch mà thị uy cả.”
囧…
Nghiêm Chân cầm lấy tờ giấy kia, còn thật sự nhìn nhìn một chút. Cố Gia Minh đã chạy trở về, cũng thò đầu vào giúp vui.
Chỉ chốc lát sau, bạn nhỏ nào đó nói ra, “Chữ này viết sai rồi.” Nói xong còn thực khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiểu Trương một cái khiến Tiểu Trương cúi đầu càng thấp.
Nghiêm Chân nhìn bốn chữ “Tình đầu sơ khai” trên tờ giấy, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía người nào đó, “Từ này em biết sao? Em nói một chút xem từ nào sai nào?”
(Tình đầu sơ khai: dịch sát nghĩa theo người việt mình chính là mối tình đầu của tôi.)
Bạn nhỏ Cố Gia Minh lại một lần nữa liếc mắt xem thường, chỉ chỉ vào một từ, “Từ này viết sao rồi.”
Nghiêm Chân càng kinh ngạc, “Vậy đây nên viết từ nào?”
Bạn nhỏ Cố Gia minh đắc ý cười cười, lấy bút qua, ở trên tờ giấy viết ra một chữ. Nghiêm Chân cầm lê xem, nhịn không được mà cảm thấy càng hỗn loạn trong cơn gió nơi thảo nguyên này—tình “đậu” sơ khai.
Tiểu Trương cũng nhịn không được mà bật cười.
Nghiêm Chân làm bộ trợn mắt nhìn bạn nhỏ Cố Gia Minh, “Cố Gia Minh, em có thể để cho cô chút mặt mũi được không?”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời cảm thấy rất ủy khuất, không phải là đậu gieo vào đất rồi chờ nở hoa hay sao? Ủy khuất, rất ủy khuất.
(ý của bạn nhỏ Cố Gia Minh ở đây là tình yêu như cây đậu gieo vào đất chờ nở hoa, còn tình yêu thì theo năm tháng cũng chờ đơm hoa kết trái )
Cố Hoài Việt cùng sư trưởng Lưu Hướng Đông đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn các chiến sĩ đang ở nơi đây ăn như hổ đói, hai người đệu lộ ra một nụ cười. Lúc này Tiểu Mã đã chạy tới hướng hai người, cung kính hành lẽ sau đó báo, “Báo cáo thủ trưởng, buổi tiệc liên hoan đã chuẩn bị xong.”
Lưu Hướng Đông gật gật đầu, từ đằng sau vỗ vỗ bả vai Cố Hoài Việt, “Cố tham mưu trưởng, uống hai chén chứ?”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, “Rất sẵn lòng.”
Bữa tối cho thủ trưởng diễn ra ở phòng trong, thứ nhất là để các chiến sĩ có thể tự nhiên thoải mái ăn liên hoan, thứ hai là cùng thủ trưởng thảo luận vấn đề tạo một bầu không khí thật tốt. Tiểu Mã đang vui tươi rạo rực nhìn hai vị thủ trưởng của sư đoàn đi tới bàn ăn mà chính mình tỉ mỉ bố trí, bỗng nhiên một giọng nói rất đáng kinh ngạc ở đẳng sau người vang lên.
“Ba ba ——” Giọng trẻ con non nớt thanh thúy nổi bật vang lên.
Toàn quân trường yên tĩnh, thật yên tĩnh.
Các chiến sĩ vừa mới còn vùi đầu ăn uống ngấu nghiến, lúc này đây bỗng chốc đều ngẩng đầu lên, tầm mắt đều hướng đến một hướng.
Lại một lần nữa trở thành tiêu điểm, Nghiêm Chân cơ hồ muốn đưa tay che mặt, lủi khỏi bầu không khí xấu hổ như thế này. Chính là bạn nhỏ nào đó lại hồn nhiên không phát giác, một bên túm ngón út Nghiêm Chân không cho cô trốn, một bên kêu to với cái bóng dáng mặc quân trang kia, “Ba ba —— “
Tiểu Mã lúc này mới phản ứng lại, mà hai vị thủ trưởng đi ở phía trước cũng đã phản ứng lại.
Cố Hoài Việt hơi hơi ngừng lại một chút, rồi sau đó xoay người một cái, một đạo bóng đen nhanh chóng đứng ở trước mặt của anh, đoan chính hướng về phía hắn làm quân lễ sau đó hếch môi, lộ ra hàm răng trắng rõ ràng. Khương Tùng Niên cười nói, “Thủ trưởng, người nhà đã đón thành công qua đây cho ngài rồi.”
Mà lực chú ý của người đàn ông trước mặt này hiển nhiên không dừng ở trên những lời này của vị thiếu tá nào đó mà tầm mắt của anh đều dừng ở trên người hai kẻ đang tránh ở phía sau xe thiết giáp. Còn trốn nữa sao, mọi người ở đây đều có thể thấy rõ mồn một!
Anh nhìn nhìn Lưu Hướng Đông, vỗ vỗ bờ vai của hắn sau đó đi về phía trước. Đi đến một nửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, anh dừng lại cước bộ, quay lưng lại rồi nhìn sang ánh mắt yên tĩnh mở to như chuông đồng của các chiến sĩ, bình tĩnh hạ chỉ thị, “Toàn thể mọi người, cầm đũa bưng bát —— ăn cơm.”
Phốc —
Đứng ở cửa Lưu Hướng Đông cùng Khương Tùng Niên chẳng phân biệt được cao thấp cùng nhau nở nụ cười. Thật sự là cảnh tượng trăm năm khó gặp nha, có thể làm cho người luôn chỉ đạo bọn họ hướng đến tác phong quân sự lại phải bất động mà hạ “mệnh lệnh” như vậy.
Cố Gia Minh cùng… Nghiêm Chân.
Cố Hoài Việt đứng ở nơi đó trầm mặc nhìn hai người vài giây, mới xác định đây không phải ảo giác. Anh rời nhà có một thời gian ngắn, nghe được tiếng kêu ba ba lần thứ nhất của tiểu tử kia thì còn tưởng rằng là do anh xuất hiện ảo giác nghe nhầm, cười trừ cho qua. Thẳng đến tiếng thứ hai kéo tới và rồi đến giờ phút này bọn họ đứng ở trước mặt anh.
Cố Hoài Việt nhịn không được nâng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu, thật sự đau đầu. Mở mắt ra, thấy tiểu quỷ kia đang cẩn thận đảo mí mắt xem xét xung quanh tìm xem anh ở đâu. Lúc này thật ra mới biết sợ sao? Cố Hoài Việt thản nhiên quét mắt một cái, “Cố Gia Minh!”
Giọng nói trầm thấp khiến bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời rùng mình một cái, bộ dạng rất đáng thương.
Nghiêm Chân cầm lấy tay nhỏ bé của cậu bé, ngẩng đầu lên, “Cố… Hoài Việt.” Cô cân nhắc hô tên của anh lên, giây tiếp theo liền thấy tầm mắt của anh hướng tới phía mình.
Cô cố gắng không bị khí thế chưa kịp thu lại trong mắt của hắn dọa ngã ra thì đã nhẹ giọng nói, “Gia Minh đói bụng…” Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính cô cũng đều cảm thấy không hề có chút khí thế, nhưng vẫn còn phải tiếp tục nữa, “Cho nên, anh nếu muốn giáo huấn thì vẫn nên chờ một lát nữa đi.”
Cố Hoài Việt thản nhiên dừng tầm mắt ở trên người cô, trên khuôn mặt trắng nõn, có sự chật vật và mệt mỏi thì đi qua thảo nguyên. Chính là vẻ mặt lúc này vẫn luôn bình tĩnh, mơ hồ còn có một chút khẩn trương.
Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tuổi của anh đều lớn hơn so với hai người này, như vậy mà còn có nề nếp theo chân bọn họ nổi giận, rất không đáng giá.
Anh hơi mỉm cười, “Giáo huấn cái gì, đến cũng đều đã đến rồi.”
Hắn sờ sờ đầu tiểu tử kia, rất nhanh liền nhận thua. Hiện tại hai người này là cùng một trận chiến hào, hắn muốn giáo huấn chính là cùng đắc tội với hai người, không đủ sức rồi.
“Tiểu Mã.”
Một bên tiểu đội trưởng Tiểu Mã đúng lúc bước đi lên, “Thủ trưởng, cơm này?”
Cố Hoài Việt phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn, “Lại đơn giản làm mấy phần đồ ăn nóng, lấy vài cái bánh bao.” Quay đầu lại, nhìn hai người đang ủ rũ rồi hỏi, “Có được không?”
Được, như thế nào không được? Bị người ta tóm lấy như thế, nào còn có tư cách yêu cầu đãi ngộ cho thức ăn ngon chứ!
Một phần khoai tây nhỏ, một phần cà chua xào trứng, cộng thêm một đĩa thịt bò cắt miếng. Cố Gia Minh cầm bánh bao vui vẻ nhai ngấu nghiến.
Bạn nhỏ nào đó bình thường cơm ăn không nhiều, nhưng là hôm nay đã xình xịch tiêu diệt sạch hai cái bánh bao. Nghiêm Chân hơi có chút lo lắng nhìn Cố Gia Minh hướng cái bánh bao thứ ba mà vồ đến. Ăn như vậy còn có thể ngủ được sao?
Tiểu Mã còn ân cần hỏi, “Có đủ hay không, không đủ nhà bếp còn có bánh bao, tôi lấy cho tiểu tử kia vài cái nữa?”
Nghiêm Chân rất nhanh cự tuyệt ý tốt của Tiểu Mã.
Lưu Hướng Đông huých thắt lưng của Tiểu Mã một chút, “Đừng có mà vừa nhìn thấy có chị dâu liền tỏ ra ân cần, cậu cho là tiểu gia hỏa này một lần có thể ăn mười hai cái bánh bao không chớp mắt sao?”
Tiểu Mã ôm mông, ủy khuất đi ra ngoài.
Tiểu tử kia bỗng chốc ngẩng đầu, ôm miệng đầy bánh bao kháng nghị nói, “Chờ cháu trưởng thành, cháu cũng có thể!”
Lưu sư trưởng cảm thấy thế thì cười một tiếng, vui vẻ nhìn tiểu quỷ này. Trước kia hắn chính là có nghe nói qua Cố Hoài Việt có đứa con trai bướng bỉnh không chịu được, trước có một lần phải sắp xếp một bảo vệ mới có thể trông được hắn, nay trăm nghe thật sự là không bằng tận mắt thấy.
Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, vỗ vỗ đầu tiểu tử kia, muốn hắn có chừng có mực.
Cơm đêm nay, cô chưa ăn được mấy miếng. Vốn cũng đói nhưng cũng không phải đói quá, axit trong dạ dày bắt đầu lên men chua, không có khẩu vị.
Đợi khi Cố Hoài Việt dẫn theo người mang một cái thùng cơm vào, bạn nhỏ Cố Gia Minh đã muốn ăn no. Cố Hoài Việt nhìn con trai liếc mắt một cái, tiểu tử kia trốn tránh ánh mắt kia, sự chột dạ đều viết ở trên mặt !
Thở dài một hơi, hắn thấp giọng hỏi, “Con có mệt hay không?”
“Mệt.” Cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn đáp lời, còn phối hợp đến ngáp một cái.
Cố Hoài Việt cười khẽ, bảo Tiểu Mã dẫn con trai đi vào phòng trực ban đã chuẩn bị xong xuôi nằm ngủ. Vốn khi trước đóng quân thực hiện theo nguyên tắc rất chuẩn mực, bỗng nhiên bất ngờ xuất hiện hai người nhà nên không thể không tùy thời mà đem phòng trực ban hy sinh, ở bên trong bỏ thêm hai cái giường xếp!
Nghiêm Chân theo Gia Minh cùng nhau đứng dậy, Cố Hoài Việt ngẩng đầu rồi bỗng nhiên kêu cô, “Nghiêm Chân, em trước hãy chờ một chút.”
Nghiêm Chân đành phải lại ngồi xuống, nhìn anh đem thùng cơm đặt tới trước mặt chính mình, trực giác nói, “Em không đói bụng.” Anh vừa rồi luôn luôn ở bên ngoài, làm sao có thể biết chính mình chưa ăn cơm?
“Là cháo.” Anh cũng không ngẩng đầu lên.
Nghiêm Chân sửng sốt.
“Dạ dày không thoải mái, có thể uống một chút.”
“Anh… anh làm sao mà biết?” Cô bỗng nhiên đánh mất giọng.
Cố Hoài Việt không nói chuyện, động tác nhẹ nhàng chậm chạp đưa cái chén cháo, rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, Tiểu Mã ló đầu vào, “Chị dâu, nếm thử đi, bỏ thêm đường vào.”
Vừa mới dứt lời, đầu liền bị trúng chưởng một chút, xem ra là dây lưng của Lưu Hướng Đông.
A…
Quả nhiên vô địch nha , hai người nói chuyện, vô số người nghe ở góc tường.
Cố Hoài Việt thấy nhưng không thể trách được, chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Nghiêm Chân dừng ở bát cháo kia, môi hơi hơi cong rồi cầm lấy thìa.
Phòng trực ban.
Hai cái giường xếp cùng một chỗ, mặt trên còn trải hai tấm đệm thật dày. Bạn nhỏ Cố Gia Minh nằm quay lưng vào trong, người cong lại như con tôm, an ổn đi vào giấc ngủ. Nghiêm Chân một chút cũng không ngủ được.
Cô vén rèm cửa sổ đầu giường, im lặng nhìn thảo nguyên phủ trong bóng đêm, có gió thổi qua, mang đến tiếng rít gào. Nơi đây đặt một loạt đèn đường mờ nhạt, xuyên thấu qua tầng ánh sáng mỏng manh này, Nghiêm Chân cơ hồ có thể thấy cách đó không xa trạm gác nơi binh lính đóng chốt, dáng dấp quân nhân phảng phất giống như một thân cây cổ thụ đứng lẳng lặng trên thảo nguyên.
Nhìn tất cả cảnh vật trước mắt này đều cảm thấy xa lạ, cô bỗng nhiên rất muốn đi ra ngoài một chút.
Nói là làm liền, Nghiêm Chân đứng dậy thay tiểu tai họa dịch dịch góc chăn rồi đem áo khoácquân phục mặc thêm ở trên người, đẩy cửa bước ra.
Cô tận lực cố gắng tay chân nhẹ nhàng, nhưng là thời điểm đóng cửa vẫn là vang lên một tiếng ‘phịch’, Nghiêm Chân hoảng sợ, một lát sau an tĩnh trở lại, cô mới dám nhón chân bước ra.
Thảo nguyên thực yên tĩnh. Thảo nguyên cũng thật lạnh lẽo.
Nghiêm Chân nắm thật chặt áo khoác trên người, đứng ở bên dưới một gốc cây đại thụ, từ nơi này nhìn qua một chiếc xe thiết giáp trang nghiêm uy vũ đậu ở chỗ này. Tuy là bất động đứng đó thế nhưng lại phảng phất rất có uy thế. Nghiêm Chân theo bản năng bước tới gần, chỉ đứng ở chỗ này, lẳng lặng nhìn, nhìn những thứ chỉ tồn tại trong thế giới của anh.
Tất cả mọi thứ xung quanh đây mang lại cho cô một cảm giác, có chút xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc.
Dọc theo đường nhỏ đi đến, là một loạt doanh trại được sắp xếp chỉnh tề, hẳn là có có vài năm tuổi, nương theo lớp bạt vải mỏng manh rõ ràng đều có thể thấy được đã cũ nát.
Bỗng nhiên trước mặt truyền đến tiếng bước chân đang tiến lại gần, cô chần chờ ngẩng đầu, thấy một thân ảnh kéo dài từ trước mặt đi tới, đèn pin trong tay phát ra chùm sáng nhàn nhạt.
Người nọ như cảm giác được trước mắt có thân ảnh nặng nề đứng lặng ở nơi đó, dùng đèn pin quét qua, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau —— là Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt chớp mắt một cái, rồi sau đó cầm đèn pin, không nhanh không chậm đi tới, nhìn áo khoác quân phục trên người cô rồi thấp giọng hỏi, “Em như thế nào mà lại đi ra đây?”
Nghiêm Chân nhìn anh, thật lâu mới hồi thần, “Em ngủ không được.” Nói đến đây cô cũng hiểu được là rất kỳ quái, rõ ràng là mệt mỏi cả một ngày, ắt hẳn khi dính vào giường chiếu chăn gói thì nên ngủ thiếp đi, không nghĩ tới nằm thế nào cũng không thể chợp mắt được, chỉ có thể yên lặng xuất thần.
“Có phải là vì vấn đề giường hay không?” Cố Hoài Việt trầm ngâm, “Gia Minh có tướng ngủ không tốt, lại chỉ có một cái giường.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Không phải.” Cô cười cười, “Em chỉ là … bỗng nhiên nghĩ muốn đi ra đây.”
Khóe môi Cố Hoài Việt khẽ nhúc nhích, vừa muốn nói gì thì một dải ánh sáng liền hướng bọn họ phóng tới —— là đèn pin trong tay lính gác, Nghiêm Chân theo bản năng lấy tay che, chỉ thấy Cố Hoài Việt nhẹ nhàng làm một cái thủ thế, ánh sáng kia liền nhanh chóng biến mất.
“Ban đêm không được tùy tiện đi lại.” Anh thấp giọng nói, “Có lính gác trạm, thực dễ dàng kinh động đến hắn.”
“Vâng.” Nghiêm Chân đáp, yên lặng theo ở phía sau anh, vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Nhưng nếu thật sự muốn đi ra xem, cũng không phải là không thể được.” Cố Hoài Việt tiếp tục nói, Nghiêm Chân kinh ngạc nhìn anh, “Bên kia có cái đài ngắm sao mà các chiến sĩ vừa mới chỉnh, muốn đi xem không?”
Nơi này thật sự là một nơi xem sao thật tốt. Nhìn lên bầu trời, Nghiêm Chân yên lặng suy nghĩ.
Cố Hoài Việt đi theo cô rồi cùng nhau ngồi xuống, ở nơi đây ban đêm thường rét lạnh, anh lại chỉ mặc mỗi một bộ đồng phục huấn luyện. Nghiêm Chân không khỏi hỏi, “Anh không lạnh sao?”
“Thói quen rồi .” Anh nói nhưng thần sắc bình tĩnh như nước.
Nghiêm Chân nhịn không được rùng mình một chút, rồi sau đó mỉm cười. Cô thật khờ, như thế nào có thể lấy tiêu chuẩn chính mình đi cân nhắc người chỉ huy quân đoàn chứ.
“Em nghe mẹ nói, mọi người trong sư đoàn tham gia quân diễn rất nhiều lần, còn nói thảo nguyên này đều sắp trở thành ngôi nhà thứ hai của anh.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, “Cũng không hoàn toàn là như vậy.”
Nghiêm Chân tò mò nhìn anh.
“Anh từng là lính ở Tây Tạng.” Cố Hoài Việt nói, “Độ cao cao hơn so với mặt nước biển là 4000m, so với nơi này lạnh hơn nhiều lắm.”
Anh từng làm lính ở Tây Tạng sao? Hành quân ở nơi khắc nghiệt khổ cực đó sao? Nghiêm Chân nhất thời giật mình sững sờ.
“Ở nơi đó ban đêm thật là lạnh.” Cố Hoài Việt nói, thần sắc trên mặt có chút vui vẻ lại pha lẫn ôn hòa trầm tư nhớ lại.
Nghiêm Chân cười cười, thu hồi tầm mắt, “Ở nơi đó chẳng phải là không thể nhìn thấy sao vào buổi đêm sao?”
“Nhìn thấy được.” Anh nói, “Vừa ngẩng đầu là đã thấy.”
Nghiêm Chân cơ hồ theo bản năng ngẩng đầu, bầu trời đầy sao không hẹn mà gặp, một loại cảm giác kỳ diệu thản nhiên dâng lên.
Cô bỗng nhiên nở nụ cười, “Thời điểm em cùng Gia Minh xuyên qua một vùng thảo nguyên rộng lớn, ở thời điểm kia chỉ thầm oán con đường thảo nguyên này sao quá lớn quá xa, lại đã quên ngẩng đầu nhìn xem. Cảnh đẹp như vậy, cũng thực khó có cơ hội bắt gặp.”
“Vất vả cho em rồi.” Anh nói, “Gia Minh …đứa nhỏ này bị người trong nhà làm cho hư, muốn dỗ được thằng bé chỉ sợ mất không ít công lực và thời gian đâu.”
Nghiêm Chân lắc lắc đầu, “Em không thấy thế, chỉ là Gia Minh nhớ anh thôi, thằng bé nói muốn cùng anh cùng nhau đón sinh nhật.”
Cố Hoài Việt yên tĩnh một cái chớp mắt, khẽ nở nụ cười, “Thằng nhãi ranh này, lý do thế này nhưng tìm ra được cũng rất tốt.”
Nghiêm Chân có chút khó hiểu nhìn hắn, Cố Hoài Việt tức giận nói, “Sinh nhật của thằng bé là vào tháng tư.”
Nói cách khác là cô bị lừa, bị một đứa nhóc con bảy tuổi lừa gạt.
Nghiêm Chân sững ngốc, nhất thời không biết nói gì. Ngẩng đầu nhìn vườn sao trên trời, lung linh tỏa sáng tựa như cái nháy mắt giảo hoạt của tiểu quỷ nào đó. Tiểu gia hỏa này đúng là một kẻ tiểu nhân.
Qua một lát, Nghiêm Chân nở nụ cười một chút, không hiểu sao có chút thoải mái.
“Kỳ thật, em có thể lý giải suy nghĩ của tiểu quỷ kia.” Cô nói, “Khi còn nhỏ, ba cách em rất xa, khi đó nguyện vọng lớn nhất của em cũng là thấy ông ấy một lần.”
Cố Hoài Việt quay đầu lại, chống lại một đôi mắt lộ ra ý cười chói lọi của cô. Nghiêm Chân hơi hơi ngừng một chút rồi nói, “Ba em cũng là một quân nhân.”
Chuyện này đối với Cố Hoài Việt mà nói, thực sự có một chuyện tốt ngoài ý muốn đây.
Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, lại có chút kiêu ngạo, “Tuy rằng ba em cả đời làm một quân nhân mà quân hàm cũng không có lớn như anh, nhưng chức nghiệp một người quân nhân cũng được xem như là có tính chất đặc biệt nhất, đó chính là hàng năm không ở nhà.” Ba khi còn ở trên đời, tham gia quân ngũ tựa như một mũi tên lửa xuyên lục địa, ở một quân doanh nhậm chức tổ phó tiểu đoàn, kia cũng chính là vị trí lớn nhất mà ông đảm nhiệm qua.
Cố Hoài Việt cười khẽ, tiếp tục nghe cô nói.
“Cho nên lúc nhỏ em luôn trông mong ba có thể có một ngày cùng em trải qua một lần sinh nhật.” Cô nói, “Khi đó em thực sự cảm thấy rất khó hiểu, anh nói xem nhiều người cùng nhau đi như vậy, thiếu một mình ông ấy cũng sẽ không thể tiếp tục hay sao? Rồi sau đó ông liền nói cho em biết, quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức.” Nói tới đây cô không khỏi nở nụ cười, “Anh nói xem, tham gia quân ngũ có phải đều thích lấy cái này làm lấy cớ hay không?”
Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, phảng phất giống như thì thào tự nói. Cố Hoài Việt nghiêng đầu, nhìn cô rũ đầu xuống, vẻ mặt mê mang khó gặp. Thật lâu sau, anh mới nói, “Không phải lấy cớ, là nguyên tắc.”
Nghiêm Chân ngẩng đầu, tầm mắt chống lại tầm mắt của anh.
“Ba của em là một vị quân nhân có đủ tư cách.”
Tham gia quân ngũ không bàn việc tốt người tốt, chỉ luận đủ hay không đủ tư cách. Ba của cô cũng không phải là một người lính nửa vời.
Nghiêm Chân trầm mặc một lúc lâu, sau đó thấp giọng nói, “Cảm ơn.”
CHƯƠNG 20.
Sáng sớm hôm sau khi ngủ dậy, bên ngoài đã có tiếng người ồn ào.
Xốc rèm cửa sổ lên thì thấy đúng là thời gian ăn điểm tâm, rất nhiều chiến sĩ đều cầm lấy một cái cặp lồng cơm tự đi lấy cơm cho mình.
Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy bạn nhỏ Cố Gia Minh ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước mặt của cô. Thấy cô tỉnh lại, vui sướng không ngừng, “Cô giáo Nghiêm tỉnh dậy đi, nhanh rời giường đến ăn cơm.”
Tiểu gia hỏa này lại dậy sớm như vậy sao? Cô giáo Nghiêm không khỏi có chút xấu hổ, một bên rửa mặt một bên hỏi, “Ba em đâu rồi?”
“Ba em đi có việc rồi, để em chờ cô giáo rời giường rồi cùng nhau ăn điểm tâm.” Bạn nhỏ Cố Gia Minh ngoan ngoãn đáp, lại nhịn không được mất mát, “Thủ trưởng chị thỉ, ăn xong điểm tâm sẽ về nhà.”
“Vậy còn không tốt sao?”
Bạn nhỏ nào đó nhất thời trợn tròn mắt liếc cô một cái, “Tốt cái gì, hai chúng ta phải về nhà rồi.”
Động tác lau mặt của Nghiêm Chân dừng một chút, trên mặt nhịn không được mà nổi ba vạch hắc tuyến. Đúng lúc này có người gõ cửa, tiểu tử kia nhanh chóng ra mở cửa, Nghiêm Chân nhịn không được mà nở nụ cười.
Người đến là Tiểu Mã, bưng một cái cặp lồng cơm tiến vào. Nhanh chóng đem giường xếp thu hồi, lại đem ra một cái bàn và hai cái ghế cho bọn họ ngồi ăn bữa sáng.
Động tác lưu loát vô cùng khiến Nghiêm Chân giật mình.
Tiểu Mã nhìn biểu tình của Nghiêm Chân, ngượng ngùng vỗ lên đầu, “Chị dâu, ăn điểm tâm đi.”
Nói xong mở cặp lồng cơm ra, lại là đồ ăn cùng bánh bao, sáng sớm còn có thêm một chén mỳ sợi. Không có gì đa dạng, phân lượng cũng rất chừng mực, đủ ba bốn người ăn.
Nhưng hiện tại bọn họ cũng chỉ có hai người, nhiều lắm lãng phí nha. Nghiêm Chân nghĩ nghĩ, rồi kêu Tiểu Mã ngồi xuống cùng ăn nhưng Tiểu Mã lập tực thụ sủng nhược kinh mà lắc đầu, “không cần, không cần. Người của ban em đã ăn rồi, chị dậu cứ ăn đi.”
Nói xong liền chạy như bay ra ngoài, nếu Nghiêm Chân không nhìn lầm thì sắc mặt Tiểu Mã đỏ đến tận cổ rồi.
Cô giật mình một chút rồi không khỏi nở nụ cười.
Vừa cơm nước xong thì liền có tiếng gõ cửa, Nghiêm Chân đứng dậy ra mở cửa liền nhìn thấy một người mặc phục binh đang ở cửa thò đầu ra nhìn.
Cô có chút chần chờ, “Cậu tìm ai vậy?”
Quân hàm chỉ có một gạch nên người đang nhìn Nghiêm Chân này là một chiến sĩ bình thường, sau đó người này làm động tác quân lễ khiến Nghiêm Chân nhất thời lờ mờ.
Hình như cảm giác được động tác của mình có chút đột ngột nên vị binh nhì họ Trương này ngượng ngùng đem tay hạ xuống, “Chị dâu, xin lỗi, tối hôm qua em không biết là chị.”
Một câu, chỉ cần một câu khiến cho Nghiêm Chân nhớ lại chuyện tối hôm qua. Cô thử hỏi thăm dò, “Tối hôm qua, người gác là cậu sao?”
Tiểu Trương gật gật đầu.
Cái này không riêng gì Tiểu Trương ngượng ngùng mà ngay cả Nghiêm Chân khi hiểu ra cũng có điểm không được tự nhiên. Cô há miệng thở dốc, khó khắn lắm mới nói ra được mộ câu, “Không có việc gì, là tôi không đúng.”
Tiểu Trương lắc đầu nói, “Ở chỗ này của chúng em thật lâu không có người nhà tới qua rồi, thời điểm chị đến tối hôm qua chị đến thì em đang đi gác cho nên cũng không rõ lắm. Sáng nay hỏi tiểu đổi trưởng Mã mới biết được.”
“Không có việc gì.” Nghiêm Chân cười cười, nhanh tay nhanh mắt đưa cặp lồng cơm giao cho hắn, “Giúp tôi đem cái này mang ra ngoài đi. Cảm ơn cậu.”
Tiểu Trương làm quân lễ rồi lập tức chấp hành mệnh lệnh đi ra ngoài.
Nghiêm Chân đứng ở nơi đó, khóe môi không khỏi cong lên.
Thởi điểm khi còn ở trong bộ đội lúc còn nhỏ, khi đó là ở tại viện giành cho người nhà, chung quanh đều là chị dâu cùng mấy đứa cháu. Khi đó ba mẹ cô đã ly hôn, bà nội cùng cô ở trong đại viện, khi toàn bộ quân đoàn chưa dời đi thì bọn họ sẽ ở trong một cái huyện nhỏ ở thành phố L, đường cũng không dễ đi, ba cũng sẽ không cho bà nội mang cô đi ra ngoài. Khi đó niềm vui lớn nhất của cô chính là đi quanh quẩn trong danh trại của ba.
Khi đó ba cô là sĩ quan hậu cần, chủ quản thức ăn, mỗi lần đi đến đó thì các chú đầu bếp ở đố đều đưa thật nhiều hoa quả cho cô ăn, còn để cho cô vụng trộm ăn chứ không thể để cho ba cô nhìn thấy được vì sẽ bị đánh bằng roi.
Ba cô biết được, luôn dở khóc dở cười mà mắng nhóm người này là binh tồi.
Hiện tại ba cô cũng đã mất, những người lính năm đó cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ có nhớ lại việc xảy ra ở nơi nào đó lại là khó có thể quên.
Mấy năm nay những chiến sĩ này có lẽ cũng đã nhiều năm cũng chưa về nhà, thấy được một người nhà của người chiến sĩ bất kỳ nào đó thì toàn thể đều cảm thấy thân thiện, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy thực vinh hạnh.
Một bên bị bạn nhỏ Cố Gia Minh túm lấy tay áo của mình, khó hiểu mà hỏi, “Chú vừa nãy nói cái gì vậy cô?”
Nghiêm Chân nhìn cậu bé, đôi mắt hơi hơi chuyển rồi nói, “Bí mật.” Cô cũng không quên tiểu gia hỏa này lừa cô như thế nào đâu, nhưng đều đã đến đây rồi cô cũng nên ở lại trong chốc lát đi.
………………..
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gầm rú của máy bay trực thăng, Nghiêm Chân vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng đang đáp xuống ở khoảng đất cách đó không xa.
Cố Hoài Việt cùng Lưu Hướng Đông đều ở bên ngoài chờ, thời điểm Nghiêm Chân đi ra chính là gặp phải cao chính ủy Cao Tường từ trên lầu đi xuống. Cao chính ủy tối hôm qua đi làm công tác tư tưởng cho các chiến sĩ, buổi sáng hôm nay mới trở về, nhưng có nghe nói tối hôm qua có người nhà của tham mưu trưởng Cố Hoài Việt tới đây nên nhất thời đã có hứng thú rồi.
Hắn chính lại mỹ, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Là người nhà của Hoài Việt sao?”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn Cao chính ủy một cái rồi gật gật đầu. Cao chính ủy cũng cười cười hòa ái, “Không cần khẩn trương, tôi là chính ủy Cao Tường của sư đoàn A. Chào cô.”
Nghiêm Chân cùng hắn bắt tay.
“Tôi cùng Hoài Việt làm việc ở sư đoàn A lâu như vậy, thật ra là lần đầu tiên người nhà của hắn đến đây. Nơi này điều kiện không tốt, nếu chiếu cố không được chu toàn cho cô thì mong cô thông cảm.”
Không hổ là người làm công tác tư tưởng, vừa lên đã liền trấn an người.
Nghiêm Chân quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng lắc đầu, “Không sao đâu ạ.” Cô có chút xấu hổ cười cười, “Cũng là chúng tôi tới không đúng lúc.”
Cao chính ủy lắc đầu, thấy xa xa có vài người đang hướng phía họ mà đi tới nên cũng biết thời gian không đủ để hàn huyên nhiều, liền cười nói, “Tịch tư lệch của quân khu tới đây, là thủ trưởng của Hoài Việt, cô có muốn đi ra gặp một chút không?”
“Tôi? Có thể chứ?” Nghiêm Chân cảm thấy chủ ý này không được chắc chắn lắm.
“Đi thôi.”
Chuyến đi sư đoàn A của Tịch Thiếu Phong cùng với quân trưởng Triệu Kỳ Sơn của tập đoàn quân. Vừa xuống máy bay liền thấy mọi người đang chờ, Lưu Hướng Đông tay mắt nhanh lẹ đưa cho thủ trưởng một chiếc áo khóa người nhưng bị Tịch Thiếu Phong đẩy ra.
(Tập đoàn quân : gồm nhiều sư đoàn. Người đứng đầu nhiều sư đoàn có chức vị là thiếu tướng. Ở việt Nam thiếu tướng có thể nắm giữ vị trí tư lệch hoặc phó tư lệnh của liên binh đoàn, sư đoàn trưởng….)
“Thảo nguyên gió lớn, tư lệnh nên mặc cái này vào đi.”
Tịch Thiếu Phong đứng thẳng, trừng mắt nhìn hắn, lớn giọng nói, “Mấy thứ đồ chơi này, không mặc.”
Lưu Hướng Đông vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Cố Hoài Việt mà Cố Hoài Việt cũng gật gật đầu, ý bảo hắn an tâm một chút chớ hoảng. Thân thể của Tịch tư lệnh không tốt, điểm nhỏ ấy cho dù người ở trong quân khu biết đến không nhiều nhưng trong một lần trước khi quân diễn bắt đầu, anh cùng Lưu Hướng Đông cùng đi một chuyến quanh quân khu, vừa vặn đụng phải bác sĩ tới kiểm tra & chăm sóc sức khỏe cho các chiến sĩ. Vị bác sĩ này chăm sóc sức khỏe này trước kia từng làm việc một thời gian với Cố lão gia nên có hàn huyên một chút, không cẩn thận đem bệnh tình của Tịch tư lệnh để lộ ra.
Ung thư gan ở giai đoạn đầu..
Triệu Kỳ Sơn đi phía sau Tịch Thiếu Phong, “Lần này các cậu đánh cho sư đoàn D thật thảm.”
Lưu Hướng Đông cất cao giọng mà nói, “Diễn tập chính là lúc kiểm nghiệm sự nhìn xa trông rộng của một người chỉ huy cùng với năng lực tác chiến của các chiến sĩ, không phát huy ra được như thế nào còn gọi là kiểm nghiệm chứ?”
“Không dựa theo kế hoạch diễn tập kia là chủ ý của ai?” Vốn là sư đoàn A và sư đoàn D đều cùng nhau đứng thứ 6 nhưng nay đảo ngược cái đã đứng đầu rồi.
Lưu Hướng Đông nhất thời nghẹn lời, chủ ý này đầu tiên chính là do Hoắc Trí Viễn đề suất nhưng cũng phải đưa ra cho người làm sư trưởng như hắn đây phê chuẩn. Như thế nào cũng không thoát được có liên quan, Hoắc Trí Viễn từng nói, “Không nghĩ sẽ đem diễn tập trở thành nơi diễn trò, kịch bản đều cho anh đặt ra tốt rồi, còn đánh cái trận gì nữa hả?”
Lúc này Cố Hoài Việt mới nói, “Như vậy cũng tốt, để cho sư đoàn D sau này phải chút ý linh hoạt hơn nữa.”
Triệu Kỳ sơn nhất thời liền liếc mắt nhìn anh một cái, Tịch tư lệnh cũng là nở nụ cười, quay đầu nhìn lại người thủ hạ duy nhất có phong độ của một vị tướng này, “Cậu … tên tiểu tử này, vẫn là như vậy. Bình thường ban đầu đều không nói nhưng lại là người tính kế rất lợi hại.”
Cố Hoài Việt cười nhẹ, không nói gì nữa.
Cao chính ủy từ xa thực hiện quân lễ với Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn. Tịch Thiếu Phong hướng hắn gật gật đầu, tâm mắt cũng dừng ở một bóng người nhỏ nhỏ ở bên cạnh người hắn.. chỉ thấy tiểu gia hỏa này đầu đội một cái mũ chống phá mìn, hai con mắt sáng lên đang nhìn mình, cũng không phải là sợ mà cứ nhìn trực tiếp nhìn như vậy, tràn ngập tò mò.
“Đứa trẻ này là con nhà ai thế?” Trực giác của hắn nhìn cảm thấy rất quen mắt, ở nơi nào đã gặp qua rồi.
Cao chính ủy cười cười, định mở miệng giới thiệu nhưng là thoáng nhìn qua ba của đứa nhỏ vẫn đang còn ở đây, liền sửa miệng, “Cũng không phải người nhà của tôi.” Sau đó lui về sau ba bước.
Tịch Thiếu Phong quay đầu nhìn về Lưu Hướng Đông, “Của cậu sao?”
Lưu sư trưởng cười lắc đầu, “Tôi cũng không có được vinh hạnh này.”
Tầm mắt của Tịch Thiếu Phong cuối cùng dừng lại trên người Cố Hoài Việt, trên mặt có chút không thể tin, vừa vặn người nọ còn bình tĩnh gật đầu mà nói một câu, “Là người nhà của tôi.”
Tịch tư lệnh nhất thời liền nở nụ cười, cúi người xuống, xoa bóp lấy khuôn mặt của cậu bạn nhỏ Cố Gia Minh rồi nói, “Đừng nói gì cũng có thể nhìn ra được có điểm giống nhau rồi đây.”
Cố Gia Minh nhìn ông lão trước mặt này, là người làm việc cùng với ba sao? Thế nào so với ông nội của mình còn hòa ái hơn chứ, nhất là còn vỗ vỗ mặt của mình mà hỏi, “Tiểu tử kia, là ai đưa cháu lên đây?”
Tiểu tử kia vừa lật mí mắt, nhìn nhìn ông Tịch cùng với ba của mình, một người là biểu tình hòa ái thân thiết còn một người thì không có biểu tình gì.
Bất đắc dĩ, tiểu tử kia lui về sau từng bước đem người nào đó đang đứng ở sau lưng Cao chính ủy cũng phải đi ra… Nghiêm Chân.
Một người mặc chiếc áo rộng thùng tình của với đội lên đó là chiếc mũ khiến che đi nửa khuôn mặt của cô, nhưng Nghiêm Chân vẫn có chút ngượng ngùng, vuốt vuốt tóc rồi hướng Tịch tư lịch cúi đầu chào, “Là cháu dẫn thằng bé đến đây.”
Lời vừa ra khỏi miệng lập tức chứng minh giới tính của cô—là nữ.
Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn đều ngây ngẩn cả người.
Vẫn là Tịch tư lệnh phản ứng lại trước tiên, liền tháo mũ xuống, nhìn về phía Nghiêm Chân rồi sau đó lại nhìn về phía Cố Hoài Việt, “Đây là… cậu.. con dâu?”
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn Nghiêm Chân một cái rồi thản nhiên gật đầu, “Thằng oắt con này cứ cuốn lấy cô ấy, Nghiêm Chân liền dẫn thằng bé đến đây.”
Nghiêm Chân có chút khẩn trương nhìn Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn, tay không tự giác được mà nắm chặt móng vuốt của tiểu tử kia. Nắm đau đến nỗi lông mày của tiểu tử kia cũng đã nhíu lại nhưng không dám kêu đau.
Bởi vì nhóm người trước mặt này đều có biểu tình tò mò đến kỳ quái, thoạt nhìn vị thủ trưởng này cũng giống như là một người ba vậy.
Tịch Thiếu Phong dừng ở trên người Nghiêm Chân một lát, người dụ đoán của mọi người mà nói, “Được, được, được.”
Nghiêm Chân bị ba từ được này của vị thủ trưởng nào đó làm cho từ lo lắng chuyển thành hoảng sợ, mi mắt nhảy lên một chút thì đã thấy Tịch Thiếu Phong vươn tay đến trước mặt cô, “Xin chào.”
Nghiêm Chân cũng đưa tay cầm chặt tay phải của hắn,vệt chai ở tay thật là dày khiến tay bị đau.
Mắt thấy Tịch Thiếu Phong cùng Triệu Kỳ Sơn đi vào trong phòng thì Nghiêm Chân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cố Hoài Việt ở phía sau thì cười khẽ một chút, “Tịch tư lệch là thủ trưởng của anh, em không cần phải khẩn trương.”
Nghiêm Chân nhìn anh, gật gật đầu.
Cố Hoài Việt cúi người sửa sang lại quần áo cho Gia Minh rồi nói với Nghiêm Chân, “Hiện tại tạm thời còn chưa đưa hai người đi được, nếu em đồng ý thì có thể ở đây đi dạo một chút, anh sẽ an bài một chiến sĩ đi cùng hai người.” Nói xong gọi Tiểu Trương lại đây.
Tiểu Trương thực hiện quân lễ xong, lộ ra một nụ cười ngại ngùng, “Chị dâu, chị muốn đi nơi nào?”
Tầm mắt của Nghiêm Chân căn bản còn dừng lại ở bóng dáng của Cố Hoài Việt, nghe được câu hỏi của Tiểu Trương thì nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, “Tùy tiện đi một chút đi.”
Cuối tháng 11.
Nhiệt độ buổi ngày và buổi đêm ở thảo nguyên này chênh lệch rất lớn, sáng sớm sau một đêm thì nơi đây luôn được bao phủ bởi một lớp sương mù thật dày. Nghiêm Chân nhìn Tiểu Trương một thân ào chiến sĩ đơn bạc, không khỏi cảm thán, trải qua huấn luyện xác thực cũng không giống trước nữa, tố chất thân thể căn bản không còn là ở cấp một như ban đầu nữa. Cũng đừng nhìn Tiểu Trương chỉ là một chiến sĩ mới nhưng bước đi cũng đã uy nghiêm hơn rất nhiều.
Nghiêm Chân không khỏi nở nụ cười, một bên nhìn tiểu tử kia không cho cậu bé chạy loạn, một bên hỏi Tiểu Trương, “Tiểu Trương à, cậu đi như vậy không biết rằng là không được tự nhiên lắm sao?”
Tiểu Trương quay đầu khó hiểu nhìn cô.
Ý cười trên khuôn mặt của Nghiêm Chân càng tăng, cô dặn hắn, “Thoải mái, thoải mái đi.”
Cô chậm rãi đi phía sau hắn, nhìn cảnh thảo nguyên ở bốn phía chung quanh. Đây có thể xem là một ngày nghỉ ngoài ý muốn đi, dù sao cuộc sống ở thành phố C cũng đã hình thành thói quen bận rộn, đến một nơi thảo nguyên rộng bao la như vậy thì trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.
“Tiểu Trương, thời điểm tuyết rơi ở thảo nguyên này thì nơi đây sẽ thành hình dạng gì thế?” cô bỗng nhiên tò mò.
Tiểu Trương có thói quen ngượng ngùng cúi đầu, “Em là lính mới, còn chưa thấy qua mùa tuyết rơi nơi thảo nguyên này.”
“Cậu chờ mong sao?”
Tiểu Trương gật gật đầu, nói thêm vài câu, “Nhà em ở phía nam, là nơi tuyết rơi rất ít, đây là lần đầu tiên em đến Phương bắc cho nên muốn nhìn cảnh tuyết rơi ở nơi này. Nghe tiểu đội trưởng Mã nói, nơi này tuyết rơi cả mấy ngày mấy đêm không ngừng, một chút tuyết thôi thì chúng em cũng đã vất vả rồi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì toàn sư đoàn ở đây đều dựa vào đoàn xe tiếp viện đưa lương thực lên hàng tuần, tuyết rơi thì đoàn xe sẽ không đến được đây.”
Thì ra là thế, cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt người chiến sĩ trẻ còn chưa rút đi dấu vết non nớt của tuổi mới lớn đang đứng trước mặt này, “Tiểu Trương, cậu nhớ nhà sao?”
“Nhớ chứ ạ.” Tiểu Trương thành thực nói, “Nhưng em cũng thích làm bộ đội, nơi này có thể huấn luyện người, có chiến hữu, có tiểu đội trường, có tình nghĩa.”
Nghiêm Chân cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Cô bỗng nhiên hiếu kỳ, Cố tham mưu trưởng thời điểm làm tân binh thì có bộ dạng như thế nào. Ở cao nguyên nơi có độ cao cao hơn mực nước biển là 4000m này, cuộc sống của anh sẽ như thế nào đây. Có thể hay không cũng như…
Đình chỉ, đình chỉ, đình chỉ lại. Cô suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nghiêm Chân lấy lại tinh thần thì thấy Tiểu Trương đã lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy cùng một cây bút.
Hắn nhìn Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, “Chị dâu, em có thể nhờ chị giúp em một việc được không?”
Nghiêm Chân bỗng nhiên có hứng thú, “Cậu gấp cái gì chứ?”
Khuôn mặt của Tiểu Trương đỏ lên, “Em ở nhà có một người bạn gái, hai chúng em cùng học với nhau từ sơ trung, sau cô ấy học lên trung học còn em thi không đỗ nên ở nhà đợi mấy năm qua rồi tham gia quân ngũ. Em nghĩ muốn gửi cho cô ấy một bức thư, thư cũng đã ghi xong rồi, muốn chị xem giúp em một chút.”
Thì ra là việc này sao? Nghiêm Chân nhịn không được nở nụ cười, “Như thế nào cậu không tìm tiểu đội trưởng?”
Tiểu Trương đưa tay vỗ sau đầu, thành thực nói, “Tiểu đội trưởng cùng với em đều có trình độ văn hóa giống nhau, nhìn không ra được gì đâu?”
“Vậy những người khác thì sao?”
“Những người khác đều chưa có bạn gái, nói em cho bọn họ xem thư tình chẳng khác nào là hướng giai cấp địch mà thị uy cả.”
囧…
Nghiêm Chân cầm lấy tờ giấy kia, còn thật sự nhìn nhìn một chút. Cố Gia Minh đã chạy trở về, cũng thò đầu vào giúp vui.
Chỉ chốc lát sau, bạn nhỏ nào đó nói ra, “Chữ này viết sai rồi.” Nói xong còn thực khinh bỉ liếc mắt nhìn Tiểu Trương một cái khiến Tiểu Trương cúi đầu càng thấp.
Nghiêm Chân nhìn bốn chữ “Tình đầu sơ khai” trên tờ giấy, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía người nào đó, “Từ này em biết sao? Em nói một chút xem từ nào sai nào?”
(Tình đầu sơ khai: dịch sát nghĩa theo người việt mình chính là mối tình đầu của tôi.)
Bạn nhỏ Cố Gia Minh lại một lần nữa liếc mắt xem thường, chỉ chỉ vào một từ, “Từ này viết sao rồi.”
Nghiêm Chân càng kinh ngạc, “Vậy đây nên viết từ nào?”
Bạn nhỏ Cố Gia minh đắc ý cười cười, lấy bút qua, ở trên tờ giấy viết ra một chữ. Nghiêm Chân cầm lê xem, nhịn không được mà cảm thấy càng hỗn loạn trong cơn gió nơi thảo nguyên này—tình “đậu” sơ khai.
Tiểu Trương cũng nhịn không được mà bật cười.
Nghiêm Chân làm bộ trợn mắt nhìn bạn nhỏ Cố Gia Minh, “Cố Gia Minh, em có thể để cho cô chút mặt mũi được không?”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời cảm thấy rất ủy khuất, không phải là đậu gieo vào đất rồi chờ nở hoa hay sao? Ủy khuất, rất ủy khuất.
(ý của bạn nhỏ Cố Gia Minh ở đây là tình yêu như cây đậu gieo vào đất chờ nở hoa, còn tình yêu thì theo năm tháng cũng chờ đơm hoa kết trái )
Bình luận facebook