Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 56-1: Lừa hôn (1)
Nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống. Chỉ như cánh bướm lướt qua nhụy hoa, hay như cánh gió vờn qua đỉnh lá, hoặc là cánh chuồn chạm nhẹ mặt hồ. Hương thơm quanh quẩn trong gang tấc, chớp mắt sau đó đã xa tận chân trời.
Với Thái Sử Lan mà nói, chẳng qua chỉ là một lát thoáng qua, cảm thấy mùi hương chi lan của Dung Sở bỗng nhiên tới gần, sau đó trên môi hình như có chút mềm mại, có chút mát lạnh, ngắn ngủi như dòng điện xẹt qua, vô cùng dịu dàng, vô cùng nhu hòa. Sau đó, nàng mở mắt, trời đất vẫn như trước, mưa rơi lất phất. Dung Sở không biết từ khi nào đã đứng xa ba thước, nụ cười hơi hơi cổ quái. Vừa như thỏa mãn, vừa như chưa hài lòng, giống như một con mèo thích trộm đồ tanh, nhưng lại không kịp tha đi toàn bộ con cá.
Ngón tay hắn vẫn đặt trên môi, liếc mắt nhìn Thái Sử Lan, cười hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Cảm giác của Thái Sử Lan lúc này chỉ có thể gói gọn trong hai chữ - dâm đãng.
Nàng bình tĩnh nhìn Dung Sở, sau đó xoay người đắp chăn cho Cảnh Thái Lam.
"Không khác lắm so với Yêu Kê." Nàng nói.
"Yêu Kê là ai?" Dung Sở nhíu mày, hắn còn cho rằng Thái Sử Lan sẽ liều mạng lau miệng gì gì đó, kết quả nàng lại nói một câu như vậy. Với tính cách của Thái Sử Lan, lời này hẳn không phải là giả, nữ nhân này căn bản khinh thường dối trá. Vấn đề có chút nghiêm trọng.
"Không cần ngươi xen vào."
"Nam nhân?"
"Phải."
"Người thân?"
"Phải."
"Bây giờ đang ở đâu?"
"Thất lạc."
"Nàng muốn tìm hắn?"
"Phải."
"Dự định chờ đợi cả đời?"
"Phải."
Dung Sở quyết định, chắn chắn phải tìm ra tên này, sau đó...giết!
"Người này rốt cuộc có gì đặc biệt khiến nàng nhớ mãi không quên?"
"Ngươi mà thấy hắn, nhất định sẽ cảm thấy tự ti." Thái Sử Lan nhớ tới Yêu Kê, không nhịn được mà cười rộ lên.
Dung Sở tiếp tục âm thầm quyết định, nếu như tìm ra tên này, thì phải thong thả mà giết. Trước tiên lột sạch, đem phơi bày trên phố sá sầm uất nơi lệ kinh ba ngày ba đêm.
Nhìn sắc mặt uể oải hiếm thấy của Thái Sử Lan, hắn biết hôm nay nàng hao phí không chỉ chút máu mà còn có sức lực, nhất định vô cùng mệt mỏi. Dung Sở sai thị nữ thu dọn bàn ăn, đem nước tắm tới cho Thái Sử Lan. Sau đó, hắn ra ngoài, rồi lại như nghĩ đến chuyện gì đó, liếc mắt nhìn đĩa trứng chiên hương thung trống không trên bàn, lại liếc nhìn Thái Sử Lan. Lúc này, nàng ngồi bên người Cảnh Thái Lam, lẳng lặng ngắm nhìn đứa nhỏ, khuôn mặt nghiêng nghiêng lộ ra vài phần ôn nhu...
Đợi đến khi Dung Sở rời khỏi, Thái Sử Lan ngồi trên giường, một bên lẳng lặng lắng nghe tiếng động truyền đến từ hồ nước ngoài đồng, một bên luyện tập năng lực Hủy diệt.
Một cọng hành đặt trước mặt nàng, Thái Sử Lan nhẹ nhàng phủ tay lên trên, nhắm mắt lại, ý niệm trầm xuống. Một khắc đồng hồ sau, nàng dời tay ra. Trên giường, nhánh lá xanh nhạt bị đứt làm ba đoạn. Thái Sử Lan lại tiếp tục phủ tay lên. Lần nãy, ước chừng chỉ sau nửa khắc, nàng mở tay ra, nhánh hành đã hồi phục nguyên vẹn.
Thái Sử Lan nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nàng lợi dụng thể chất đặc thù của bản thân để học tập Hủy diệt, dần dần phát hiện một điều, dị năng Phục nguyên của nàng rất có thể là do trong cơ quan nội tạng nào đó trong cơ thể, khí cơ đặc biệt thịnh vượng mà tạo thành. Cho nên, chỉ cần đảo ngược khí cơ thì có thể dễ dàng học được Hủy diệt hoặc Phân giải, mà nàng lại có dã tâm lớn, không chỉ muốn hủy diệt, mà còn muốn tồn tại trong hủy diệt. Phục nguyên, đồng thời thành thạo chuyển sang Hủy diệt.
Đương nhiên, hiện tại nàng còn ở rất xa trình độ này. Muốn cắt đứt một nhành cỏ mất rất nhiều thời gian, mà năng lực Phục nguyên cũng không còn trôi chảy như trước, cần nhiều thời gian khôi phục hơn so với thường ngày. Nhưng bất kể là thế nào, thành công đều bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
Luyện xong nhánh cây này, Thái Sử Lan cũng không tiếp tục nữa. Việc tu luyện năng lực này rất hao phí sức lực, mà ngày hôm nay nàng lại bị thương, không thích hợp luyện tập nhiều.
Lúc này, nửa đêm canh ba, bóng đêm phủ kín không gian. Ngoài cửa sổ vô cùng yên tĩnh, hiện tại chính là thời điểm giao ban của hộ vệ trong sân. Thái Sử Lan lặng lẽ đứng dậy, đổi sang giày đế mềm. Lúc nàng đẩy cửa bước ra, mây mù đang che lấp ánh trăng, trên mái nhà, Triệu Thập Tam đang ôm đao ngủ gật. Thái Sử Lan dừng lại trong chốc lát, không hiểu tại sao hộ vệ cổ đại lại có thể sống như vậy được.
Đêm nay, đám hộ vệ dường như đang lười biếng, bình thường chỉ cần ló đầu thăm dò, là có thể thấy được đế giày vèo vèo trong gió. Mà lúc này, nàng đã đi tới khu vườn trước cửa, cũng không có lấy một người chạy đến chặn lại. Thái Sử Lan cũng thẳng lưng mà đi, nàng xưa nay không thích làm người lét lút.
Nàng đạp ánh trăng mà đi. Doanh Nhị Ngũ ở trong sơn cốc vắng vẻ, đương nhiên không có người nào đui mù tới đánh cướp, lại thêm Hoa Tầm Hoan hung danh vang xa, bốn phía tự nhiên cũng không cần hộ vệ. Thái Sử Lan dắt một con ngựa từ trong chuồng ra, tiện tay cầm theo một cây lang nha bổng từ giá vũ khí ở luyện võ trường. Nàng đi dọc theo sơn đạo một hồi, tới chỗ địa hình tương đối bằng phẳng mới phóng người lên ngựa. Nàng chưa từng cưỡi ngựa, bị giam cầm nhiều năm trong sở nghiên cứu, dù cho nàng có bắt chước một vạn lần tư thế cưỡi ngựa oai hùng qua máy tính, cũng không thể làm giống y chang khi đi vào thực tế. Lúc này, tư thế lên ngựa coi như đẹp mắt, nhưng thời điểm vừa chạm thân ngựa, nàng suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Con ngựa bỗng dưng bị đánh thức, lại bị người lạ cưỡi lên, đương nhiên không chịu hợp tác, ngửa đầu hí dài. Thái Sử Lan nhanh tay lẹ mắt, lập tức chụp hàm thiếc vào mõm ngựa, một tay nắm chặt dây cương, một tay vung lang nha bổng lên.
"Câm miệng! Đàng hoàng một chút! Đừng khiến ta phải dùng chiêu thuần ngựa của Võ Tắc Thiên với ngươi!"
Giọng điệu hung ác, âm lạnh, lang nha bổng sáng lấp lóa. Phần lớn động vật thông linh, vậy nên mới có thể làm bạn với con người. Dường như con ngựa kia cũng cảm thấy bị uy hiếp, nửa tiếng hí phía sau thu lại, móng trước sắp sửa nâng lên cũng "cộp" một tiếng, hạ xuống đất.
Thái Sử Lan lấy tốc độ như tia chớp dạy dỗ ngựa tốt, tùy ý thu hồi lang nha bổng, xoa xoa hai lỗ tai nó. Con ngựa kia oan ức cúi đầu, mặc nàng chà đạp.
"Đi, đi thành Đông Xương."
Tiếng vó ngựa lộc cộc, hương hoa dại phảng phất.
Có ngựa cưỡi tự nhiên đi đường thuận tiện, sau một canh giờ rưỡi, thành Đông Xương đã hiện ra trước mặt. Ngoài thành Đông Xương là sườn núi trải dài liên tục, thấp thoáng ruộng đồng của cư dân, từng mảng, từng mảng rừng cây thưa thớt đập vào mắt Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan dừng ngựa, nheo mắt, nàng nhớ rõ thành Đông Xương có cây hương thung, ngày đó ngồi xe ngựa rời thành tới doanh Nhị Ngũ dường như đã thấy qua. Tìm một lúc lâu, cuối cùng Thái Sử Lan cũng thấy một cây hương thung ở cổng một thôn nhỏ cách thành năm dặm, cũng may nhờ có thính giác nhạy bén giúp nàng tìm ra. Nhìn cái cây cao gấp mấy lần người thường trước mắt, Thái Sử Lan chợt nhớ ra một điểm quan trọng - nàng không biết leo cây!
Bất quá, nàng cũng đâu biết cưỡi ngựa, nhưng chẳng phải vẫn có thể đi từ doanh Nhị Ngũ tới đây hay sao? Thái Sử Lan là người đã nghĩ liền làm, nàng nhảy xuống ngựa, xoa xoa tay, bắt đầu leo cây.
Chầm chậm, chầm chậm, leo được một nửa, "oạch", trượt ba thước.
Không sao, ốc sên leo một tấc rơi nửa tấc cũng vẫn có thể leo lên đến đỉnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt, lên ba thước, "oạch", trượt hai thước.
Lên ba thước, trượt hai thước...
Lên ba thước, trượt hai thước...
Trong bóng đêm đen kịt, chỉ thấy Thái Sử Lan ôm lấy thân cây, lên lên xuống xuống, lặp đi lặp lại vô số lần...
Sau gần nửa canh giờ, Thái Sử Lan trừng mắt nhìn cái cây trước mặt, căm hận thở hổn hển.
Sớm biết thế này đã mang đao đến để đào lỗ trèo lên! Hoặc là...nàng cầm lang nha bổng lên - nếu như quật liên tiếp lên thân cây, liệu có thể đập gãy hay không?
Lang nha bổng sau khi đe dọa ngựa, một lần nữa lại phát huy công dụng của mình..
Gậy còn chưa kịp vung, Thái Sử Lan bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ truyền đến từ trên đỉnh đầu. Nàng lập tức giơ lang nha bổng lên che chắn đầu, sau đó từ từ ngước mắt nhìn lên.
Chồi non tím đỏ phủ khắp tán cây, ánh trăng tản mát như dải gấm mỏng. Trong ánh sáng nhàn nhạt, người nọ cúi đầu, ý cười trên khóe môi hư hư ảo ảo.
Thái Sử Lan thấy vậy lập tức quay đầu đi. Ngay lúc đó, thắt lưng nàng bỗng nhiên bị siết chặt, lập tức thân bất do kỷ bay lên, chớp mắt đã lên tới ngọn cây. Mùi hương nồng nặc của cây hương thung xộc tới. Không biết là do hương quá nồng hay cành quá cao, Thái Sử Lan có chút choáng váng. Không khí tràn ngập mùi hương đậm đặc của cây hương thung, thế nhưng hương chi lan trên người Dung Sở vẫn thật rõ ràng.
Thái Sử Lan vừa tới, hắn liền cười nói, "Hôn thê yêu quý để ta xách giỏ đợi trên này thật lâu!"
Thái Sử Lan yên lặng, ánh mắt tràn ra sát khí - người này nhìn nàng làm trò cười rất vui có phải không?
"Sao không hỏi tại sao ta đoán được nàng sẽ đến hái hương thung?" Dung Sở nghiêng người, tiện tay vòng qua eo nàng, "Nàng nha, cũng thật mềm lòng."
Thái Sử Lan lập tức vung lang nha bổng lên, Dung Sở nhanh chóng đưa một chiếc giỏ tinh xảo qua, "Ta mang giỏ tới để nàng hái mầm hương thung."
"Rầm" chiếc giỏ mây tre bị lang nha bổng đánh trúng, lập tức tách thành hai nửa, rơi xuống. Tuyệt đối vũ lực, không chút lưu tình.
Thái Sử Lan không nói lời nào, Gai Nhân Gian màu bạc đã đặt ngay sát hông Dung Sở.
Thế này đâm một cái, sau đó đẩy hắn xuống. À không, phải là đâm một cái, sau đó cởi sạch, dùng thắt lưng treo trên ngọn cây. Kế hoạch trong nháy mắt đã được vạch rõ, nhưng còn chưa kịp thực hiện, Dung Sở bỗng lên tiếng, "Nàng xem."
Thái Sử Lan ngước mắt nhìn lên. Mặt trời mọc rồi!
Dường như chỉ trong chốc lát, chân trời vừa rồi còn tối đen, hiện tại một góc mặt trời đã bắt đầu lộ ra. Giống như màn trời chợt phân, ngân hà bỗng chuyển, hay như ống tay áo thiên thần tùy tiện thả xuống, góc áo phủ kín trời cao, màu trắng nhợt nhạt dần dần nhuộm cả nền trời. Một mảnh trắng trong kia trước tiên yên lặng, sau đó chậm rãi di chuyển, từng đám mây bắt đầu trở mình, tầng tầng lớp lớp được nhuộm màu, nào trắng, nào hồng, ửng đỏ, phấn hồng, đỏ thẫm, vàng nhạt,.. trong hồng có tím, trong tím có vàng, hào quang lộ diện, một dải nghê thường. Một chốc bầu trời chuyển mình này, giống như Chức Nữ đổ loạn thùng màu, từng tảng mây lớn được nhuộm sắc, phủ kín con mắt chúng nhân, khiến cho người ta tìm không ra trung tâm, chỉ cảm thấy thật tráng lệ rực rỡ, sau đó trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, kim quang nháy mắt rọi soi. Sắc vàng thuần khiết, khó mà miêu tả, chỉ biết đây chính là màu sắc tôn quý nhất thế gian, nếu không đã chẳng được mạ kín trang sức long thân, xưng bá thiên hạ. Mà sắc vàng lúc này vô cùng sinh động, vô cùng đẹp đẽ, đến nỗi khiến cho người ta có cảm giác tất cả mọi thứ hoa mỹ trong đất trời đều không thể sánh bằng. Sau đó, mặt trời bừng bừng hiện ra, ngũ sắc phút chốc tránh lui, mây bay hững hờ, muôn vạn sợi vàng như mũi tên phóng đến, mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù, xuyên thấu chân trời xanh nhạt mà đến.
Thái Sử Lan ngửa đầu, không tự chủ được mà nín thở. Không rõ đã bao năm tháng trôi qua, nàng chưa từng nhìn thấy khung cảnh bình minh rõ ràng mà sát gần đến thế. Đứng trên tán lá sum xuê xanh tươi, trên bình nguyên bao la rộng lớn, trên thành trì xanh xám, trên nghìn dặm giang sơn tươi đẹp tráng lệ.
Mọi người vẫn hay nói, bình minh trên biển khiến ta cảm nhận được sự bao la rộng lớn của vũ trụ; bình minh trên đỉnh núi cho ta thấy được ánh sáng rực rỡ bên ngoài; còn lúc này, trên bình nguyên mênh mông trải dài, gió lướt dưới chân, khung cảnh bình minh không chút che đậy hiện lên trước mắt, cho ta cảm giác tráng lệ mà bao la, không thấy biên giới.
Nàng nheo mắt, không phải do cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, có lẽ cả đời này, nếu muốn tiến lên phía trước, ai cũng đều phải đón nhận ánh sáng cháy rực.
Trên đỉnh cây xanh, tia nắng rọi soi, một đôi nam nữ ngửa đầu, đắm chìm trong ánh sáng, như hoàng kim tạc thành.
Dung Sở hơi nghiêng đầu, vừa đúng thấy được bên mặt Thái Sử Lan. Da thịt nàng trời sinh hồng hào co dãn, được tia nắng chiếu vào lại càng thêm xinh đẹp sống động, giống như đang vẫy gọi người khác. Hắn đột nhiên cảm thấy trái tim như được gột rửa, chỉ muốn nhớ kỹ một chốc mặt trời mọc này, nhớ kỹ gương mặt nàng, sau đó năm năm tháng tháng ở bên nàng, hai người họ sẽ cùng nhau đứng ở nơi cao, tựa vai đón gió, ngắm nhìn nghìn dặm giang sơn, vui cười chuyện thiên hạ.
Mùi hương thung kỳ dị mà nồng nặc, nhưng phảng phất trong đó lại có hơi thở người ấy, cũng không biết là do hơi thở kia lay động, hay do ánh mặt trời kích thích, tâm tư Dung Sở khẽ run, không nhịn được nhớ lại một chốc trộm hương đêm qua. Hắn hơi nghiêng người, lại muốn thực thi trò cũ.
Đúng lúc này, một chiếc giỏ tre được đưa tới, "Làm việc!"
...
Dung Sở lặng lẽ hái mầm hương thung, trong lòng thầm nghĩ, chuyện mà nam nhân muốn làm và chuyện mà nữ nhân muốn làm quả nhiên chưa bao giờ giống nhau...
Hai người kia, một kẻ kim tôn ngọc quý, áo tới chỉ việc dang tay đợi mặc, cơm tới chỉ việc há miệng chờ ăn; một kẻ ít có tự do, chưa bao giờ đượ sinh hoạt như một người bình thường, chỉ từng thấy hương thung đã thái nhỏ, chứ nào từng nhìn qua mầm cây nguyên vẹn, tóm lại đều là người không biết hái mầm hương thung. Thái Sử Lan còn tàm tạm, cảm thấy "mầm" thì chính là đoạn cây mềm. Dung Sở thì khác, tư tưởng không tập trung, tùy tiện ngắt hái một lúc, liền nói: "Xong rồi!", đồng thời cười dài nằm trên nhánh cây, ngậm đóa chồi trong miệng, nói "Tới nghỉ chút!"
Thái Sử Lan không nói gì, cúi đầu chă chú sàng lọc mầm cây.
"Lan Lan, " Dung Sở nói, "Ta chưa từng nghĩ nàng có thể kiên nhẫn với hài tử như vậy."
"Ta tên Thái Sử Lan."
"Ta gọi theo Cảnh Thái Lam mà." Dung Sở nói, "Đây là phong tục của bọn ta."
"Ồ." Thái Sử Lan gật đầu, "Chào buổi sáng, công công."
Dung Sở: "..."
Hắn quyết định, sau khi trở về nhất định phải dạy lại Cảnh Thái Lam, sao có thể gọi người ta như vậy chứ? Dễ gây hiểu lầm quá đi!
"Nàng thích trẻ nhỏ." Dung Sở rất nhanh lại quay về đề tài cũ, "Ta cho nàng một đứa, thế nào?"
Thái Sử Lan không chú ý đến trọng tâm câu nói của lưu manh này, thản nhiên nó: "Không thích trẻ nhỏ."
Dung Sở chăm chú nhìn nàng.
"Chỉ là ta không có tuổi thơ." Thái Sử Lan nheo mắt nhìn mặt trời. Cho dù đau đớn, nhưng đó là sự thật, "Không muốn Cảnh Thái Lam cũng sẽ như vậy."
Dung Sở trầm mặc, nhìn biểu tình nàng vẫn hờ hững như trước. Phải chăng vì quá đau, nên mới chết lặng như thế?
"Nàng đến từ nơi nào?" Hắn rốt cuộc cũng không nhịn được mà cất tiếng hỏi. Thái Sử Lan vô cùng kỳ lạ, giống như tời từ một thế giới khác.
Nàng trầm mặc, có thể dị năng ở nơi này không tính là dị đoan, nhưng vượt qua thời không thì không thể nói trước. Bởi vậy, nàng cần bảo vệ bản thân mình, bảo vệ người mình quan tâm, không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Không có được câu trả lời, Dung Sở cũng không tức giận, chỉ nói: "Nàng tới từ đâu không quan trọng, vấn đề là nàng sẽ đi đến nơi nào. Ví như bây giờ..."Hắn bỗng nhiên cười, "...chúng ta đi xuống."
Hắn nhổm người ôm lấy eo Thái Sử Lan, cười đến dương dương tự đắc.
"Không muốn ngã chết thì ôm lấy ta."
Với Thái Sử Lan mà nói, chẳng qua chỉ là một lát thoáng qua, cảm thấy mùi hương chi lan của Dung Sở bỗng nhiên tới gần, sau đó trên môi hình như có chút mềm mại, có chút mát lạnh, ngắn ngủi như dòng điện xẹt qua, vô cùng dịu dàng, vô cùng nhu hòa. Sau đó, nàng mở mắt, trời đất vẫn như trước, mưa rơi lất phất. Dung Sở không biết từ khi nào đã đứng xa ba thước, nụ cười hơi hơi cổ quái. Vừa như thỏa mãn, vừa như chưa hài lòng, giống như một con mèo thích trộm đồ tanh, nhưng lại không kịp tha đi toàn bộ con cá.
Ngón tay hắn vẫn đặt trên môi, liếc mắt nhìn Thái Sử Lan, cười hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Cảm giác của Thái Sử Lan lúc này chỉ có thể gói gọn trong hai chữ - dâm đãng.
Nàng bình tĩnh nhìn Dung Sở, sau đó xoay người đắp chăn cho Cảnh Thái Lam.
"Không khác lắm so với Yêu Kê." Nàng nói.
"Yêu Kê là ai?" Dung Sở nhíu mày, hắn còn cho rằng Thái Sử Lan sẽ liều mạng lau miệng gì gì đó, kết quả nàng lại nói một câu như vậy. Với tính cách của Thái Sử Lan, lời này hẳn không phải là giả, nữ nhân này căn bản khinh thường dối trá. Vấn đề có chút nghiêm trọng.
"Không cần ngươi xen vào."
"Nam nhân?"
"Phải."
"Người thân?"
"Phải."
"Bây giờ đang ở đâu?"
"Thất lạc."
"Nàng muốn tìm hắn?"
"Phải."
"Dự định chờ đợi cả đời?"
"Phải."
Dung Sở quyết định, chắn chắn phải tìm ra tên này, sau đó...giết!
"Người này rốt cuộc có gì đặc biệt khiến nàng nhớ mãi không quên?"
"Ngươi mà thấy hắn, nhất định sẽ cảm thấy tự ti." Thái Sử Lan nhớ tới Yêu Kê, không nhịn được mà cười rộ lên.
Dung Sở tiếp tục âm thầm quyết định, nếu như tìm ra tên này, thì phải thong thả mà giết. Trước tiên lột sạch, đem phơi bày trên phố sá sầm uất nơi lệ kinh ba ngày ba đêm.
Nhìn sắc mặt uể oải hiếm thấy của Thái Sử Lan, hắn biết hôm nay nàng hao phí không chỉ chút máu mà còn có sức lực, nhất định vô cùng mệt mỏi. Dung Sở sai thị nữ thu dọn bàn ăn, đem nước tắm tới cho Thái Sử Lan. Sau đó, hắn ra ngoài, rồi lại như nghĩ đến chuyện gì đó, liếc mắt nhìn đĩa trứng chiên hương thung trống không trên bàn, lại liếc nhìn Thái Sử Lan. Lúc này, nàng ngồi bên người Cảnh Thái Lam, lẳng lặng ngắm nhìn đứa nhỏ, khuôn mặt nghiêng nghiêng lộ ra vài phần ôn nhu...
Đợi đến khi Dung Sở rời khỏi, Thái Sử Lan ngồi trên giường, một bên lẳng lặng lắng nghe tiếng động truyền đến từ hồ nước ngoài đồng, một bên luyện tập năng lực Hủy diệt.
Một cọng hành đặt trước mặt nàng, Thái Sử Lan nhẹ nhàng phủ tay lên trên, nhắm mắt lại, ý niệm trầm xuống. Một khắc đồng hồ sau, nàng dời tay ra. Trên giường, nhánh lá xanh nhạt bị đứt làm ba đoạn. Thái Sử Lan lại tiếp tục phủ tay lên. Lần nãy, ước chừng chỉ sau nửa khắc, nàng mở tay ra, nhánh hành đã hồi phục nguyên vẹn.
Thái Sử Lan nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nàng lợi dụng thể chất đặc thù của bản thân để học tập Hủy diệt, dần dần phát hiện một điều, dị năng Phục nguyên của nàng rất có thể là do trong cơ quan nội tạng nào đó trong cơ thể, khí cơ đặc biệt thịnh vượng mà tạo thành. Cho nên, chỉ cần đảo ngược khí cơ thì có thể dễ dàng học được Hủy diệt hoặc Phân giải, mà nàng lại có dã tâm lớn, không chỉ muốn hủy diệt, mà còn muốn tồn tại trong hủy diệt. Phục nguyên, đồng thời thành thạo chuyển sang Hủy diệt.
Đương nhiên, hiện tại nàng còn ở rất xa trình độ này. Muốn cắt đứt một nhành cỏ mất rất nhiều thời gian, mà năng lực Phục nguyên cũng không còn trôi chảy như trước, cần nhiều thời gian khôi phục hơn so với thường ngày. Nhưng bất kể là thế nào, thành công đều bắt đầu từ những thứ nhỏ nhặt nhất.
Luyện xong nhánh cây này, Thái Sử Lan cũng không tiếp tục nữa. Việc tu luyện năng lực này rất hao phí sức lực, mà ngày hôm nay nàng lại bị thương, không thích hợp luyện tập nhiều.
Lúc này, nửa đêm canh ba, bóng đêm phủ kín không gian. Ngoài cửa sổ vô cùng yên tĩnh, hiện tại chính là thời điểm giao ban của hộ vệ trong sân. Thái Sử Lan lặng lẽ đứng dậy, đổi sang giày đế mềm. Lúc nàng đẩy cửa bước ra, mây mù đang che lấp ánh trăng, trên mái nhà, Triệu Thập Tam đang ôm đao ngủ gật. Thái Sử Lan dừng lại trong chốc lát, không hiểu tại sao hộ vệ cổ đại lại có thể sống như vậy được.
Đêm nay, đám hộ vệ dường như đang lười biếng, bình thường chỉ cần ló đầu thăm dò, là có thể thấy được đế giày vèo vèo trong gió. Mà lúc này, nàng đã đi tới khu vườn trước cửa, cũng không có lấy một người chạy đến chặn lại. Thái Sử Lan cũng thẳng lưng mà đi, nàng xưa nay không thích làm người lét lút.
Nàng đạp ánh trăng mà đi. Doanh Nhị Ngũ ở trong sơn cốc vắng vẻ, đương nhiên không có người nào đui mù tới đánh cướp, lại thêm Hoa Tầm Hoan hung danh vang xa, bốn phía tự nhiên cũng không cần hộ vệ. Thái Sử Lan dắt một con ngựa từ trong chuồng ra, tiện tay cầm theo một cây lang nha bổng từ giá vũ khí ở luyện võ trường. Nàng đi dọc theo sơn đạo một hồi, tới chỗ địa hình tương đối bằng phẳng mới phóng người lên ngựa. Nàng chưa từng cưỡi ngựa, bị giam cầm nhiều năm trong sở nghiên cứu, dù cho nàng có bắt chước một vạn lần tư thế cưỡi ngựa oai hùng qua máy tính, cũng không thể làm giống y chang khi đi vào thực tế. Lúc này, tư thế lên ngựa coi như đẹp mắt, nhưng thời điểm vừa chạm thân ngựa, nàng suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Con ngựa bỗng dưng bị đánh thức, lại bị người lạ cưỡi lên, đương nhiên không chịu hợp tác, ngửa đầu hí dài. Thái Sử Lan nhanh tay lẹ mắt, lập tức chụp hàm thiếc vào mõm ngựa, một tay nắm chặt dây cương, một tay vung lang nha bổng lên.
"Câm miệng! Đàng hoàng một chút! Đừng khiến ta phải dùng chiêu thuần ngựa của Võ Tắc Thiên với ngươi!"
Giọng điệu hung ác, âm lạnh, lang nha bổng sáng lấp lóa. Phần lớn động vật thông linh, vậy nên mới có thể làm bạn với con người. Dường như con ngựa kia cũng cảm thấy bị uy hiếp, nửa tiếng hí phía sau thu lại, móng trước sắp sửa nâng lên cũng "cộp" một tiếng, hạ xuống đất.
Thái Sử Lan lấy tốc độ như tia chớp dạy dỗ ngựa tốt, tùy ý thu hồi lang nha bổng, xoa xoa hai lỗ tai nó. Con ngựa kia oan ức cúi đầu, mặc nàng chà đạp.
"Đi, đi thành Đông Xương."
Tiếng vó ngựa lộc cộc, hương hoa dại phảng phất.
Có ngựa cưỡi tự nhiên đi đường thuận tiện, sau một canh giờ rưỡi, thành Đông Xương đã hiện ra trước mặt. Ngoài thành Đông Xương là sườn núi trải dài liên tục, thấp thoáng ruộng đồng của cư dân, từng mảng, từng mảng rừng cây thưa thớt đập vào mắt Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan dừng ngựa, nheo mắt, nàng nhớ rõ thành Đông Xương có cây hương thung, ngày đó ngồi xe ngựa rời thành tới doanh Nhị Ngũ dường như đã thấy qua. Tìm một lúc lâu, cuối cùng Thái Sử Lan cũng thấy một cây hương thung ở cổng một thôn nhỏ cách thành năm dặm, cũng may nhờ có thính giác nhạy bén giúp nàng tìm ra. Nhìn cái cây cao gấp mấy lần người thường trước mắt, Thái Sử Lan chợt nhớ ra một điểm quan trọng - nàng không biết leo cây!
Bất quá, nàng cũng đâu biết cưỡi ngựa, nhưng chẳng phải vẫn có thể đi từ doanh Nhị Ngũ tới đây hay sao? Thái Sử Lan là người đã nghĩ liền làm, nàng nhảy xuống ngựa, xoa xoa tay, bắt đầu leo cây.
Chầm chậm, chầm chậm, leo được một nửa, "oạch", trượt ba thước.
Không sao, ốc sên leo một tấc rơi nửa tấc cũng vẫn có thể leo lên đến đỉnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt, lên ba thước, "oạch", trượt hai thước.
Lên ba thước, trượt hai thước...
Lên ba thước, trượt hai thước...
Trong bóng đêm đen kịt, chỉ thấy Thái Sử Lan ôm lấy thân cây, lên lên xuống xuống, lặp đi lặp lại vô số lần...
Sau gần nửa canh giờ, Thái Sử Lan trừng mắt nhìn cái cây trước mặt, căm hận thở hổn hển.
Sớm biết thế này đã mang đao đến để đào lỗ trèo lên! Hoặc là...nàng cầm lang nha bổng lên - nếu như quật liên tiếp lên thân cây, liệu có thể đập gãy hay không?
Lang nha bổng sau khi đe dọa ngựa, một lần nữa lại phát huy công dụng của mình..
Gậy còn chưa kịp vung, Thái Sử Lan bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ truyền đến từ trên đỉnh đầu. Nàng lập tức giơ lang nha bổng lên che chắn đầu, sau đó từ từ ngước mắt nhìn lên.
Chồi non tím đỏ phủ khắp tán cây, ánh trăng tản mát như dải gấm mỏng. Trong ánh sáng nhàn nhạt, người nọ cúi đầu, ý cười trên khóe môi hư hư ảo ảo.
Thái Sử Lan thấy vậy lập tức quay đầu đi. Ngay lúc đó, thắt lưng nàng bỗng nhiên bị siết chặt, lập tức thân bất do kỷ bay lên, chớp mắt đã lên tới ngọn cây. Mùi hương nồng nặc của cây hương thung xộc tới. Không biết là do hương quá nồng hay cành quá cao, Thái Sử Lan có chút choáng váng. Không khí tràn ngập mùi hương đậm đặc của cây hương thung, thế nhưng hương chi lan trên người Dung Sở vẫn thật rõ ràng.
Thái Sử Lan vừa tới, hắn liền cười nói, "Hôn thê yêu quý để ta xách giỏ đợi trên này thật lâu!"
Thái Sử Lan yên lặng, ánh mắt tràn ra sát khí - người này nhìn nàng làm trò cười rất vui có phải không?
"Sao không hỏi tại sao ta đoán được nàng sẽ đến hái hương thung?" Dung Sở nghiêng người, tiện tay vòng qua eo nàng, "Nàng nha, cũng thật mềm lòng."
Thái Sử Lan lập tức vung lang nha bổng lên, Dung Sở nhanh chóng đưa một chiếc giỏ tinh xảo qua, "Ta mang giỏ tới để nàng hái mầm hương thung."
"Rầm" chiếc giỏ mây tre bị lang nha bổng đánh trúng, lập tức tách thành hai nửa, rơi xuống. Tuyệt đối vũ lực, không chút lưu tình.
Thái Sử Lan không nói lời nào, Gai Nhân Gian màu bạc đã đặt ngay sát hông Dung Sở.
Thế này đâm một cái, sau đó đẩy hắn xuống. À không, phải là đâm một cái, sau đó cởi sạch, dùng thắt lưng treo trên ngọn cây. Kế hoạch trong nháy mắt đã được vạch rõ, nhưng còn chưa kịp thực hiện, Dung Sở bỗng lên tiếng, "Nàng xem."
Thái Sử Lan ngước mắt nhìn lên. Mặt trời mọc rồi!
Dường như chỉ trong chốc lát, chân trời vừa rồi còn tối đen, hiện tại một góc mặt trời đã bắt đầu lộ ra. Giống như màn trời chợt phân, ngân hà bỗng chuyển, hay như ống tay áo thiên thần tùy tiện thả xuống, góc áo phủ kín trời cao, màu trắng nhợt nhạt dần dần nhuộm cả nền trời. Một mảnh trắng trong kia trước tiên yên lặng, sau đó chậm rãi di chuyển, từng đám mây bắt đầu trở mình, tầng tầng lớp lớp được nhuộm màu, nào trắng, nào hồng, ửng đỏ, phấn hồng, đỏ thẫm, vàng nhạt,.. trong hồng có tím, trong tím có vàng, hào quang lộ diện, một dải nghê thường. Một chốc bầu trời chuyển mình này, giống như Chức Nữ đổ loạn thùng màu, từng tảng mây lớn được nhuộm sắc, phủ kín con mắt chúng nhân, khiến cho người ta tìm không ra trung tâm, chỉ cảm thấy thật tráng lệ rực rỡ, sau đó trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, kim quang nháy mắt rọi soi. Sắc vàng thuần khiết, khó mà miêu tả, chỉ biết đây chính là màu sắc tôn quý nhất thế gian, nếu không đã chẳng được mạ kín trang sức long thân, xưng bá thiên hạ. Mà sắc vàng lúc này vô cùng sinh động, vô cùng đẹp đẽ, đến nỗi khiến cho người ta có cảm giác tất cả mọi thứ hoa mỹ trong đất trời đều không thể sánh bằng. Sau đó, mặt trời bừng bừng hiện ra, ngũ sắc phút chốc tránh lui, mây bay hững hờ, muôn vạn sợi vàng như mũi tên phóng đến, mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù, xuyên thấu chân trời xanh nhạt mà đến.
Thái Sử Lan ngửa đầu, không tự chủ được mà nín thở. Không rõ đã bao năm tháng trôi qua, nàng chưa từng nhìn thấy khung cảnh bình minh rõ ràng mà sát gần đến thế. Đứng trên tán lá sum xuê xanh tươi, trên bình nguyên bao la rộng lớn, trên thành trì xanh xám, trên nghìn dặm giang sơn tươi đẹp tráng lệ.
Mọi người vẫn hay nói, bình minh trên biển khiến ta cảm nhận được sự bao la rộng lớn của vũ trụ; bình minh trên đỉnh núi cho ta thấy được ánh sáng rực rỡ bên ngoài; còn lúc này, trên bình nguyên mênh mông trải dài, gió lướt dưới chân, khung cảnh bình minh không chút che đậy hiện lên trước mắt, cho ta cảm giác tráng lệ mà bao la, không thấy biên giới.
Nàng nheo mắt, không phải do cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, có lẽ cả đời này, nếu muốn tiến lên phía trước, ai cũng đều phải đón nhận ánh sáng cháy rực.
Trên đỉnh cây xanh, tia nắng rọi soi, một đôi nam nữ ngửa đầu, đắm chìm trong ánh sáng, như hoàng kim tạc thành.
Dung Sở hơi nghiêng đầu, vừa đúng thấy được bên mặt Thái Sử Lan. Da thịt nàng trời sinh hồng hào co dãn, được tia nắng chiếu vào lại càng thêm xinh đẹp sống động, giống như đang vẫy gọi người khác. Hắn đột nhiên cảm thấy trái tim như được gột rửa, chỉ muốn nhớ kỹ một chốc mặt trời mọc này, nhớ kỹ gương mặt nàng, sau đó năm năm tháng tháng ở bên nàng, hai người họ sẽ cùng nhau đứng ở nơi cao, tựa vai đón gió, ngắm nhìn nghìn dặm giang sơn, vui cười chuyện thiên hạ.
Mùi hương thung kỳ dị mà nồng nặc, nhưng phảng phất trong đó lại có hơi thở người ấy, cũng không biết là do hơi thở kia lay động, hay do ánh mặt trời kích thích, tâm tư Dung Sở khẽ run, không nhịn được nhớ lại một chốc trộm hương đêm qua. Hắn hơi nghiêng người, lại muốn thực thi trò cũ.
Đúng lúc này, một chiếc giỏ tre được đưa tới, "Làm việc!"
...
Dung Sở lặng lẽ hái mầm hương thung, trong lòng thầm nghĩ, chuyện mà nam nhân muốn làm và chuyện mà nữ nhân muốn làm quả nhiên chưa bao giờ giống nhau...
Hai người kia, một kẻ kim tôn ngọc quý, áo tới chỉ việc dang tay đợi mặc, cơm tới chỉ việc há miệng chờ ăn; một kẻ ít có tự do, chưa bao giờ đượ sinh hoạt như một người bình thường, chỉ từng thấy hương thung đã thái nhỏ, chứ nào từng nhìn qua mầm cây nguyên vẹn, tóm lại đều là người không biết hái mầm hương thung. Thái Sử Lan còn tàm tạm, cảm thấy "mầm" thì chính là đoạn cây mềm. Dung Sở thì khác, tư tưởng không tập trung, tùy tiện ngắt hái một lúc, liền nói: "Xong rồi!", đồng thời cười dài nằm trên nhánh cây, ngậm đóa chồi trong miệng, nói "Tới nghỉ chút!"
Thái Sử Lan không nói gì, cúi đầu chă chú sàng lọc mầm cây.
"Lan Lan, " Dung Sở nói, "Ta chưa từng nghĩ nàng có thể kiên nhẫn với hài tử như vậy."
"Ta tên Thái Sử Lan."
"Ta gọi theo Cảnh Thái Lam mà." Dung Sở nói, "Đây là phong tục của bọn ta."
"Ồ." Thái Sử Lan gật đầu, "Chào buổi sáng, công công."
Dung Sở: "..."
Hắn quyết định, sau khi trở về nhất định phải dạy lại Cảnh Thái Lam, sao có thể gọi người ta như vậy chứ? Dễ gây hiểu lầm quá đi!
"Nàng thích trẻ nhỏ." Dung Sở rất nhanh lại quay về đề tài cũ, "Ta cho nàng một đứa, thế nào?"
Thái Sử Lan không chú ý đến trọng tâm câu nói của lưu manh này, thản nhiên nó: "Không thích trẻ nhỏ."
Dung Sở chăm chú nhìn nàng.
"Chỉ là ta không có tuổi thơ." Thái Sử Lan nheo mắt nhìn mặt trời. Cho dù đau đớn, nhưng đó là sự thật, "Không muốn Cảnh Thái Lam cũng sẽ như vậy."
Dung Sở trầm mặc, nhìn biểu tình nàng vẫn hờ hững như trước. Phải chăng vì quá đau, nên mới chết lặng như thế?
"Nàng đến từ nơi nào?" Hắn rốt cuộc cũng không nhịn được mà cất tiếng hỏi. Thái Sử Lan vô cùng kỳ lạ, giống như tời từ một thế giới khác.
Nàng trầm mặc, có thể dị năng ở nơi này không tính là dị đoan, nhưng vượt qua thời không thì không thể nói trước. Bởi vậy, nàng cần bảo vệ bản thân mình, bảo vệ người mình quan tâm, không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Không có được câu trả lời, Dung Sở cũng không tức giận, chỉ nói: "Nàng tới từ đâu không quan trọng, vấn đề là nàng sẽ đi đến nơi nào. Ví như bây giờ..."Hắn bỗng nhiên cười, "...chúng ta đi xuống."
Hắn nhổm người ôm lấy eo Thái Sử Lan, cười đến dương dương tự đắc.
"Không muốn ngã chết thì ôm lấy ta."
Bình luận facebook