Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 55-2: Ta muốn nàng "muốn" ta! (2)
Thời điểm lên đèn, cơm tối được mang đến. Cảnh Thái Lam lạch bạch chạy tới, cầm bát nhỏ cùng một đôi đũa ngắn trên tay. Gần đây nó đã được dạy rằng chuyện của mình thì tự mình làm lấy, lúc ăn cơm phải tự bày bát đũa, ăn xong thì tự rửa bát của mình.
Nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, Cảnh Thái Lam trợn to hai mắt, vẻ mặt hoang mang.
Thứ giống hạt đậu màu xanh biếc kia là cái gì? Hình như hơi lớn so với loại đậu thông thường.
Viên tròn tròn màu xanh non trong bát là cái gì? Mùi tỏa ra có chút kỳ lạ.
Tại sao lại có hai loại cá? Mà hai loại cá này đều dài quá mức thông thường rồi.
Rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, Dung Sở không mời mà tới, dựa vào cạnh cửa, cười tủm tỉm nói: "Nghe nói hôm nay nàng sai người bảo phòng bếp đổi món, là muốn tự mình bày tiệc sao? Ta thân là chủ nhân nơi này, hẳn là không thể không tới tham gia."
Hắn hứng thú nhìn bàn ăn, mà Thái Sử Lan cũng không thèm liếc hắn một cái. Chỉ là ăn chùa cơm mà thôi, không có gì quan trọng.
Dung Sở không khách khí, tự chọn chỗ ngồi, duỗi tay ra.
Thái Sử Lan liếc liếc hắn. Hắn nhìn sang Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan dời ánh mắt. Hắn vẫn nhìn Thái Sử Lan.
Hai tay theo thói quen vươn ra chờ người ta xắn tay áo vẫn để nguyên một chỗ...
Dung Sở không hề xấu hổ, không buông tay xuống, khiêu khích nhìn Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan suy nghĩ một chút, cầm cái giẻ lau, nhét vào tay Dung Sở.
...
Vị quốc công nào đó vứt khăn lau xuống, đi ra ngoài rửa tay. Trong lúc đó, Thái Sử Lan đã bày bát đũa ra, ngồi xuống ăn tối.
Đến lúc Dung Sở trở về, đã thấy hai người tự nhiên ăn uống, không ai thèm chờ hắn. Có điều, chỗ hắn ngồi cũng có bát đũa, xem ra Thái Sử Lan cũng không có ý định không cho hắn ăn. Nhưng mà...hắn nhìn nhìn cái bát viền càng tinh xảo của mình, lại nhìn sang bát lớn màu lam của Thái Sử Lan và bát nhỏ màu lam của Cảnh Thái Lam. Không đồng bộ!
Dung Sở giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng không nói muốn đổi bát - không cần hỏi cũng biết, chắc chắn không có phần của hắn.
Cảnh Thái Lam cũng không nhìn lên, chỉ cắm mặt xuống ăn, điệu bộ vô cùng vui vẻ, căn bản không biết một khắc ngắn ngủi này, trong lòng quốc công gia âm thầm chua xót.
Lại nói, tuy rằng gần đây ở cạnh Thái Sử Lan, khẩu vị Cảnh Thái Lam đã tốt lên rất nhiều, nhưng Dung Sở cũng ít khi thấy nó ăn uống chuyên tâm như thế, không nhịn nổi mà quét mắt lên bàn. Ngay lập tức, quốc công gia nhướn mày.
"Nàng cho nó ăn cái này?"
"Phải?" Thái Sử Lan nhìn bàn, đậu tằm măng xuân, trứng chiên với lá hương thung, cá nóc cách thủy, canh cá Ba, thịt dê nướng.
Cảnh Thái Lam cười khanh khách, bốc một nắm đậu tằm lên.
"Cái này không thể..." Thấy Cảnh Thái Lam nhét nắm đậu kia vào miệng, câu nói dang dở của Dung Sở tự động tiên tán.
"Ăn thử cái này." Thái Sử Lan gắp một miếng trứng chiên hương thung cho Cảnh Thái Lan, một thứ mùi kỳ quái lập tức tỏa ra. Cảnh Thái Lam nhìn trứng chiên, do dự không biết nên ăn hay không.
"Cô nương, cái này không biết là mầm cây gì, mùi vị thật đặc biệt." Thị nữ ở cạnh cười tủm tỉm, "Chúng ta cũng chưa từng thấy qua."
"Nó không thể ăn đồ có mùi lạ..." Dung Sở nói được một nửa, đôi đũa đã chặn ngang trước mặt Cảnh Thái Lam, "Đồ chưa thử qua? Bỏ xuống!"
Thái Sử Lan lạnh lùng liếc hắn một cái, gắp một miếng trứng chiên hương thung lên ăn. Cảnh Thái Lam mở to mắt nhìn nàng, cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò, gạt đũa của Dung Sở ra.
Cây hương thung vừa đưa vào miệng, khuôn mặt nhỏ của nó nhăn lại, sau đó hai mắt lập tức phát sáng, nhanh chóng nuốt xuống. Cảnh Thái Lam lập tức lôi đĩa trứng qua, muỗng nhỏ vung vẩy tiến công.
Nét mặt Dung Sở có chút khó coi, nhíu mày nhìn hai má phình to của Cảnh Thái Lam - Thật sự ăn ngon như thế?
Cảnh Thái Lam một mình ăn hết nửa đĩa trứng chiên hương thung, hài lòng ợ một cái, tiếp đến tấn công cá nóc. Đúng lúc này, đĩa cá nóc trên bàn đột nhiên biến mất, rơi vào tay Dung Sở.
"Thứ này có thể có độc, nó không thể ăn."
Cảnh Thái Lam bày ra dáng vẻ bốn mươi lăm độ, nhìn lên nương nó tìm kiếm đáp án.
Thái Sử Lan buông đũa xuống.
"Kế tiếp có phải ngươi sẽ nói với ta, đậu tằm có thể có độc, nó không thể ăn?
Dung Sở im lặng.
"Cá Ba hiếm thấy, nó không thể ăn?"
...
"Cá nóc có độc, nó không thể ăn?"
...
"Hương thung có mùi lạ, nó không thể ăn?"
"Đây là quy củ." Dung Sở thản nhiên nói.
"Phải rồi, quy củ khiến nó cả đời chỉ có thể ăn ôn hỏa thiện." Giọng Thái Sử Lan lạnh nhạt, "Phòng bếp cả ngày hâm nóng thức ăn, mỗi món đều làm theo cách thức thông thường, mùi vị cũng thông thường, không nóng không lạnh. Thịt vịt tổ yến vĩnh viễn chia thành hai món rõ ràng, gà rừng hầm, châm giò hun khói."
"Dù sao cũng là món ngon nhân gian." Dung Sở nhíu mày, "Có người cả đời cũng không thể nhìn thấy."
"Phải, người thường chưa chắc có tổ yến mà ăn, nhưng bọn họ có thể mùa xuân ăn đậu tằm, mùa hè nếm cây ngải, thu đông ngồi bên bếp nướng cá nướng thịt, đều là mùi vị thật sự của nhân gian."
"Toàn là thực phẩm hạ đẳng." Dung Sở xem thường.
"Thức ăn không phân biệt đẳng cấp, chỉ có ngon hay không ngon."
"Thái Sử Lan, nàng chẳng qua cũng chỉ cưỡng từ đoạt lý."
"Ta không cần cãi nhau với ngươi." Thái Sử Lan múc đậu tằm cho Cảnh Thái Lam. "Ngày mai gọi người xỏ vào dây, cho con vừa ăn vừa chơi trên đường."
"Tốt quá, tốt quá!" Hai mắt Cảnh Thái Lam phát sáng, gật đầu lia lịa như chó nhỏ.
"Như thế bẩn!" Dung Sở kinh ngạc, "Không thể được!"
"Nó vui là được."
"Bị bệnh thì phải làm sao?"
"Nó là người, không phải cỏ yếu." Thái Sử Lan quay đầu nhìn hắn, "Các người lúc nào cũng coi nó là kim tôn ngọc đắt, lúc nào cũng để ý từng việc nhỏ nhặt nhất. Nhưng nên nhớ một điều, trước khi nó gánh trên vai những trách nhiệm kia, nó chỉ là một cá nhân, chỉ là một đứa nhỏ."
"Bởi vì là đứa nhỏ, nó nên được hưởng thụ tuổi thơ của riêng mình, muốn nổi điên thì nổi điên, muốn chơi đùa thì chơi đùa, muốn đánh nhau thì đánh nhau, muốn mắng chửi thì mắng chửi." Thái Sử Lan thản nhiên nói, "Không ai có quyền đoạt mất tự do của người khác."
Thái Sử Lan xoa đầu Cảnh Thái Lam, "Hiện tại muốn làm gì?"
"Muốn hát."
"Vậy hát đi."
Cảnh Thái Lam lập tức căng giọng hát, ê ê a a không hiểu là hát cái gì, âm sắc khủng bố, khiến cho thị nữ lung lay như sắp đổ, Dung Sở đưa tay ôm ngực. Chỉ có Thái Sử Lan mặt không biến sắc.
Cảnh Thái Lam hát xong một bài, Thái Sử Lan lại hỏi, "Tốt, còn muốn cái gì nữa?"
"Vòng đậu tằm...hi hi, nương vừa nói."
"Được, nhưng phải đợi ngày mai."
"Vâng." Cảnh Thái Lam gật đầu như giã tỏi.
Thái Sử Lan quay đầu nhìn Dung Sở, vẻ mặt của hắn có chút ngơ ngác.
Hắn bỗng nhiên nhớ về tuổi thơ mình, thư phòng, buồng ngủ, buồng ngủ, thư phòng, trong trí nhớ dường như không có cỏ xanh thiên nhiên, không có chạy nhảy như điên, không có tình cảm, không có vui vẻ, không có ý cười hồn nhiên sáng ngời như Cảnh Thái Lam hiện tại.
Mà trước ngày hôm nay, hắn cũng chưa từng thấy qua Cảnh Thái Lam thuần khiết mà tin tưởng dựa dẫm vào người khác như thế, chưa từng thấy nó cười vui vẻ đến vậy.
Từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy sinh hoạt lúc nhỏ của quý tộc bọn họ như thế là rất bình thường, nhưng giờ khắc này, đột nhiên có cảm giác, hình như thật sự không đúng.
Nhận thức như một pháo đài kiên cố ẩn sâu trong lòng hắn như nứt ra một vệt, sau đó được một tia sáng từ bên ngoài chiếu rọi. Hô hấp Dung Sở hơi hơi rối loạn.
"Vì sao không thể ăn những thứ này..." Cảnh Thái Lam đột nhiên hỏi.
Dung Sở trầm mặc, bỗng nhiên không muốn nói nữa.
"Bởi vì rất nhiều người cho rằng, để con ăn đồ theo mùa, lỡ như một ngày con tùy ý đòi hỏi, lại không phải đúng mùa nên không có, con sẽ giết người." Thái Sử Lan nói, "Cảnh Thái Lam. Con phải nhớ, đậu tằm và cây hương thung chỉ có vào mùa xuân, cá nóc không xử lý tốt sẽ có độc, cá Ba là đặc sản địa phương, cũng chỉ có vào mùa xuân. Như vậy, mùa đông con có đòi ăn những thứ này không?"
"Sẽ không." Cảnh Thái Lam lắc đầu, "Mùa đông đâu có."
"Nếu như mùa đông con muốn ăn, đầu bếp không thể mang tới, con có giết người hay không?
"Vì sao lại giết người ạ?" Cảnh Thái Lam mở to mắt, "Mùa đông đâu có!"
Cùng một câu nói, nhưng giọng điệu lần hai lại hết sức kinh ngạc.
Không phải không đồng ý, mà căn bản cảm thấy không nên.
Không đồng ý, còn có thể dao động mà phạm sai lầm, còn không nên, là do hiểu đạo lý mà ngăn chặn việc làm sai trái.
"Ngươi thấy thấy đấy, nếu như nó hiểu sai đạo lý, chỉ cần giải thích cho nó. Nhưng vì sao các ngươi lúc nào cũng không chịu nói, mà lại tự ý tước đoạt quyền lựa chọn của nó?" Thái Sử Lan ngẩng đầu hỏi Dung Sở, "Các ngươi coi nó là bù nhìn sao?"
Dung Sở không thể cãi lại.
Sau đó, hắn phát hiện, thức ăn trên bàn đã không cánh mà bay....
"Mang tổ yến, gà rừng, chân giò hun khói lên cho quốc công." Thái Sử Lan ôm lấy Cảnh Thái Lam, đồng thời phân phó thị nữ.
Ánh mắt Dung Sở lại tối sầm. Thái Sử Lan không để ý hắn - có bệnh, ta giúp ngươi giữ gìn thói quen tôn quý, có gì không tốt nào?
Từ đầu tới cuối, nàng chỉ hứng thú việc đánh vỡ gông xiềng của Cảnh Thái Lam, vậy còn hắn thì sao? Vì lý do gì lại không thử thay đổi hắn?
"Con muốn ăn cây hương thung...trứng...trứng..." Cảnh Thái Lam vẫn bám víu lấy bàn, không chịu rời đi.
"Ăn nhiều không tiêu hóa được." Thái Sử Lan lệnh cho thị nữ ôm nó đi.
"Không đi! Không đi!" Cảnh Thái Lam bỗng nhiên hét ầm lên, liều mạng đạp chân vào bụng thị nữ, "Muốn ăn! Muốn ăn!"
"Hết rồi! Đi đọc sách mau!" Thái Sử Lan nói, ý bảo thị nữ không cần để ý nó.
Cảnh Thái Lam thét chói tai, hung hăng kéo tóc thị nữ, "Không muốn...Không muốn..." nó hét lên kinh thiên động địa. Thị nữ bị kéo tóc tới đau, nước mắt lưng tròng.
Thường ngày, Cảnh Thái Lam luôn luôn nhu thuận, đây là lần đầu phát giận, khiến cho người xung quanh bối rối không biết nên làm thế nào. Thái Sử Lan giật mình, phát hiện bản thân đã phạm phải sai lầm.
Nàng trước giờ đều dạy dỗ nó, khiến nó tiếp thu mọi việc, nhưng lại quên mất một điều, đối với vật mình thực sự mong muốn, tiểu tử này sẽ không cho phép người khác cự tuyệt hay cướp đoạt. Lấy thân phận của nó mà nói, có cái khuyết điểm này cũng không có gì kỳ lạ. Hay nói đúng hơn, là nên có cái khuyết điểm này. Có điều, Thái Sử Lan cũng không thể nhìn nó không dung tình mà lôi kéo tóc thị nữ nọ, nàng lập tức xông tới.
Thái Sử Lan hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân, đi qua cầm tay Cảnh Thái Lam, nhìn thẳng vào mắt nó, gằn từng chữ, "Cảnh Thái Lam, nghe ta nói. Cây hương thung rất hiếm có, khu vực quanh đây không nhiều. Con buông nàng ra, muốn ăn cũng phải đợi ngày mai."
"Không muốn! Không muốn!" Cảnh Thái Lam căn bản không nghe nàng nói gì, đạp loạn cào loạn, "Cây hương thung! Cây hương thung!"
"Cảnh Thái Lam!" Thái Sử Lan lạnh giọng, bẻ tay Cảnh Thái Lam.
Thế nhưng, trong đầu tiểu tử kia lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ - "Đồ đạc bị cướp", ai chống lại nó thì chính là kẻ địch. Bởi vậy, nó lập tức vươn tay, trong tay còn cầm theo bát ăn, đập mạnh về phía sau.
"Xoảng", âm thanh vỡ nát hòa cùng tiếng la hét ầm ĩ, Cảnh Thái Lam cầm mảnh vỡ trong tay, thân người bất động.
Thị nữ há miệng, sắc mặt trắng bệch.
Mà lúc này, Dung Sở không hề chú ý đến nơi mẫn cảm của nàng, cũng không thèm quan tâm đến sự kháng cự của Thái Sử Lan. Hắn gạt mái tóc bị máu thấm ướt của nàng ra, giọng nói không hề khách khí, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng. Tóc bị máu dính vào, ở hơi gần vết thương, hắn cẩn thận nhấc từng sợi tóc ra, chỉ sợ sơ ý sẽ làm đau nàng.
Vị trí vết thương rất khéo, đúng là thấp xuống một phân sẽ vào trúng mắt, trên một phân sẽ trúng thái dương, chỉ sợ tương lai khó lòng không để lại sẹo, nhưng mà có thể dùng tóc mái che khuất. Dung Sở đoạt lấy kim sang dược, đích thân xử lý, cũng là vì muốn làm thật tốt, tương lai dù có còn sẹo thì dấu vết cũng sẽ không rõ ràng. Nếu như để Thái Sử Lan tùy tiện băng bó như ban nãy, ước đoán khó tránh một con giun hồng. Thật sự chưa thấy nữ nhân nào lại không để ý bề ngoài như nàng! Chẳng lẽ là vì quá coi trọng năng lực bản thân, nên không thèm bận tâm chuyện tương lai?
Tâm trạng Dung Sở khó chịu, nhưng động tác vẫn dịu dàng như cũ. Hai người dựa sát vào nhau, đều vô ý thức mà ngưng thở. Nhưng mà, dù có nín thở, hương cỏ chi lan trên người Dung Sở vẫn cứ lượn quanh chóp mũi Thái Sử Lan. Thái Sử Lan trợn tròn mắt, nhìn thẳng khuôn mặt phía đối diện, gần như vậy, nhưng tìm mãi vẫn không ra lỗ chân lông hay tì vết nào. Làn da hắn nhẵn nhụi căng bóng, như châu như trăng, như thứ tơ lụa đẹp nhất trần gian. Mi mắt hắn hơi rũ xuống, vẽ ra một đường cong nhàn nhạt, giống như thế ngoại đào viên yên ả ở phía cuối sương mù.
Thái Sử Lan nhắm mắt lại. Sắc đẹp mê người gì chứ, chẳng qua chỉ là đầu lâu mà thôi.
Không bị mê hoặc, không bị mê hoặc.
Dung Sở nhàn nhạt liếc nhìn nàng - ha, hắn vẫn luôn tự nhận góc độ vừa rồi là đẹp nhất, nữ cương thi này rốt cuộc cũng không chống chịu được rồi sao?
"Được rồi!" Ngón tay hắn nhẹ nhàng đè lên vết thương. Thị nữ bên cạnh nhanh nhẹn đưa khăn sạch để hắn lau tay. Dung Sở vừa mới cúi đầu, lại thấy đôi môi hồng nhạt của Thái Sử Lan đang ở ngay trước mắt. Tay hắn bỗng nhiên dừng lại.
Vốn đã biết dáng dấp môi nàng không tệ, mỏng mà mê hoặc. Nhưng ở góc độ này, dưới ánh sáng nhàn nhạt, nàng khẽ mím môi, đường nét rõ ràng, điều này khiến trái tim hắn đột nhiên lỡ nhịp.
Tâm lay động, ý thức cũng lay động, hắn hầu như không chút do dự mà cúi đầu...
Nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, Cảnh Thái Lam trợn to hai mắt, vẻ mặt hoang mang.
Thứ giống hạt đậu màu xanh biếc kia là cái gì? Hình như hơi lớn so với loại đậu thông thường.
Viên tròn tròn màu xanh non trong bát là cái gì? Mùi tỏa ra có chút kỳ lạ.
Tại sao lại có hai loại cá? Mà hai loại cá này đều dài quá mức thông thường rồi.
Rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, Dung Sở không mời mà tới, dựa vào cạnh cửa, cười tủm tỉm nói: "Nghe nói hôm nay nàng sai người bảo phòng bếp đổi món, là muốn tự mình bày tiệc sao? Ta thân là chủ nhân nơi này, hẳn là không thể không tới tham gia."
Hắn hứng thú nhìn bàn ăn, mà Thái Sử Lan cũng không thèm liếc hắn một cái. Chỉ là ăn chùa cơm mà thôi, không có gì quan trọng.
Dung Sở không khách khí, tự chọn chỗ ngồi, duỗi tay ra.
Thái Sử Lan liếc liếc hắn. Hắn nhìn sang Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan dời ánh mắt. Hắn vẫn nhìn Thái Sử Lan.
Hai tay theo thói quen vươn ra chờ người ta xắn tay áo vẫn để nguyên một chỗ...
Dung Sở không hề xấu hổ, không buông tay xuống, khiêu khích nhìn Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan suy nghĩ một chút, cầm cái giẻ lau, nhét vào tay Dung Sở.
...
Vị quốc công nào đó vứt khăn lau xuống, đi ra ngoài rửa tay. Trong lúc đó, Thái Sử Lan đã bày bát đũa ra, ngồi xuống ăn tối.
Đến lúc Dung Sở trở về, đã thấy hai người tự nhiên ăn uống, không ai thèm chờ hắn. Có điều, chỗ hắn ngồi cũng có bát đũa, xem ra Thái Sử Lan cũng không có ý định không cho hắn ăn. Nhưng mà...hắn nhìn nhìn cái bát viền càng tinh xảo của mình, lại nhìn sang bát lớn màu lam của Thái Sử Lan và bát nhỏ màu lam của Cảnh Thái Lam. Không đồng bộ!
Dung Sở giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng không nói muốn đổi bát - không cần hỏi cũng biết, chắc chắn không có phần của hắn.
Cảnh Thái Lam cũng không nhìn lên, chỉ cắm mặt xuống ăn, điệu bộ vô cùng vui vẻ, căn bản không biết một khắc ngắn ngủi này, trong lòng quốc công gia âm thầm chua xót.
Lại nói, tuy rằng gần đây ở cạnh Thái Sử Lan, khẩu vị Cảnh Thái Lam đã tốt lên rất nhiều, nhưng Dung Sở cũng ít khi thấy nó ăn uống chuyên tâm như thế, không nhịn nổi mà quét mắt lên bàn. Ngay lập tức, quốc công gia nhướn mày.
"Nàng cho nó ăn cái này?"
"Phải?" Thái Sử Lan nhìn bàn, đậu tằm măng xuân, trứng chiên với lá hương thung, cá nóc cách thủy, canh cá Ba, thịt dê nướng.
Cảnh Thái Lam cười khanh khách, bốc một nắm đậu tằm lên.
"Cái này không thể..." Thấy Cảnh Thái Lam nhét nắm đậu kia vào miệng, câu nói dang dở của Dung Sở tự động tiên tán.
"Ăn thử cái này." Thái Sử Lan gắp một miếng trứng chiên hương thung cho Cảnh Thái Lan, một thứ mùi kỳ quái lập tức tỏa ra. Cảnh Thái Lam nhìn trứng chiên, do dự không biết nên ăn hay không.
"Cô nương, cái này không biết là mầm cây gì, mùi vị thật đặc biệt." Thị nữ ở cạnh cười tủm tỉm, "Chúng ta cũng chưa từng thấy qua."
"Nó không thể ăn đồ có mùi lạ..." Dung Sở nói được một nửa, đôi đũa đã chặn ngang trước mặt Cảnh Thái Lam, "Đồ chưa thử qua? Bỏ xuống!"
Thái Sử Lan lạnh lùng liếc hắn một cái, gắp một miếng trứng chiên hương thung lên ăn. Cảnh Thái Lam mở to mắt nhìn nàng, cuối cùng vẫn không nhịn được tò mò, gạt đũa của Dung Sở ra.
Cây hương thung vừa đưa vào miệng, khuôn mặt nhỏ của nó nhăn lại, sau đó hai mắt lập tức phát sáng, nhanh chóng nuốt xuống. Cảnh Thái Lam lập tức lôi đĩa trứng qua, muỗng nhỏ vung vẩy tiến công.
Nét mặt Dung Sở có chút khó coi, nhíu mày nhìn hai má phình to của Cảnh Thái Lam - Thật sự ăn ngon như thế?
Cảnh Thái Lam một mình ăn hết nửa đĩa trứng chiên hương thung, hài lòng ợ một cái, tiếp đến tấn công cá nóc. Đúng lúc này, đĩa cá nóc trên bàn đột nhiên biến mất, rơi vào tay Dung Sở.
"Thứ này có thể có độc, nó không thể ăn."
Cảnh Thái Lam bày ra dáng vẻ bốn mươi lăm độ, nhìn lên nương nó tìm kiếm đáp án.
Thái Sử Lan buông đũa xuống.
"Kế tiếp có phải ngươi sẽ nói với ta, đậu tằm có thể có độc, nó không thể ăn?
Dung Sở im lặng.
"Cá Ba hiếm thấy, nó không thể ăn?"
...
"Cá nóc có độc, nó không thể ăn?"
...
"Hương thung có mùi lạ, nó không thể ăn?"
"Đây là quy củ." Dung Sở thản nhiên nói.
"Phải rồi, quy củ khiến nó cả đời chỉ có thể ăn ôn hỏa thiện." Giọng Thái Sử Lan lạnh nhạt, "Phòng bếp cả ngày hâm nóng thức ăn, mỗi món đều làm theo cách thức thông thường, mùi vị cũng thông thường, không nóng không lạnh. Thịt vịt tổ yến vĩnh viễn chia thành hai món rõ ràng, gà rừng hầm, châm giò hun khói."
"Dù sao cũng là món ngon nhân gian." Dung Sở nhíu mày, "Có người cả đời cũng không thể nhìn thấy."
"Phải, người thường chưa chắc có tổ yến mà ăn, nhưng bọn họ có thể mùa xuân ăn đậu tằm, mùa hè nếm cây ngải, thu đông ngồi bên bếp nướng cá nướng thịt, đều là mùi vị thật sự của nhân gian."
"Toàn là thực phẩm hạ đẳng." Dung Sở xem thường.
"Thức ăn không phân biệt đẳng cấp, chỉ có ngon hay không ngon."
"Thái Sử Lan, nàng chẳng qua cũng chỉ cưỡng từ đoạt lý."
"Ta không cần cãi nhau với ngươi." Thái Sử Lan múc đậu tằm cho Cảnh Thái Lam. "Ngày mai gọi người xỏ vào dây, cho con vừa ăn vừa chơi trên đường."
"Tốt quá, tốt quá!" Hai mắt Cảnh Thái Lam phát sáng, gật đầu lia lịa như chó nhỏ.
"Như thế bẩn!" Dung Sở kinh ngạc, "Không thể được!"
"Nó vui là được."
"Bị bệnh thì phải làm sao?"
"Nó là người, không phải cỏ yếu." Thái Sử Lan quay đầu nhìn hắn, "Các người lúc nào cũng coi nó là kim tôn ngọc đắt, lúc nào cũng để ý từng việc nhỏ nhặt nhất. Nhưng nên nhớ một điều, trước khi nó gánh trên vai những trách nhiệm kia, nó chỉ là một cá nhân, chỉ là một đứa nhỏ."
"Bởi vì là đứa nhỏ, nó nên được hưởng thụ tuổi thơ của riêng mình, muốn nổi điên thì nổi điên, muốn chơi đùa thì chơi đùa, muốn đánh nhau thì đánh nhau, muốn mắng chửi thì mắng chửi." Thái Sử Lan thản nhiên nói, "Không ai có quyền đoạt mất tự do của người khác."
Thái Sử Lan xoa đầu Cảnh Thái Lam, "Hiện tại muốn làm gì?"
"Muốn hát."
"Vậy hát đi."
Cảnh Thái Lam lập tức căng giọng hát, ê ê a a không hiểu là hát cái gì, âm sắc khủng bố, khiến cho thị nữ lung lay như sắp đổ, Dung Sở đưa tay ôm ngực. Chỉ có Thái Sử Lan mặt không biến sắc.
Cảnh Thái Lam hát xong một bài, Thái Sử Lan lại hỏi, "Tốt, còn muốn cái gì nữa?"
"Vòng đậu tằm...hi hi, nương vừa nói."
"Được, nhưng phải đợi ngày mai."
"Vâng." Cảnh Thái Lam gật đầu như giã tỏi.
Thái Sử Lan quay đầu nhìn Dung Sở, vẻ mặt của hắn có chút ngơ ngác.
Hắn bỗng nhiên nhớ về tuổi thơ mình, thư phòng, buồng ngủ, buồng ngủ, thư phòng, trong trí nhớ dường như không có cỏ xanh thiên nhiên, không có chạy nhảy như điên, không có tình cảm, không có vui vẻ, không có ý cười hồn nhiên sáng ngời như Cảnh Thái Lam hiện tại.
Mà trước ngày hôm nay, hắn cũng chưa từng thấy qua Cảnh Thái Lam thuần khiết mà tin tưởng dựa dẫm vào người khác như thế, chưa từng thấy nó cười vui vẻ đến vậy.
Từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy sinh hoạt lúc nhỏ của quý tộc bọn họ như thế là rất bình thường, nhưng giờ khắc này, đột nhiên có cảm giác, hình như thật sự không đúng.
Nhận thức như một pháo đài kiên cố ẩn sâu trong lòng hắn như nứt ra một vệt, sau đó được một tia sáng từ bên ngoài chiếu rọi. Hô hấp Dung Sở hơi hơi rối loạn.
"Vì sao không thể ăn những thứ này..." Cảnh Thái Lam đột nhiên hỏi.
Dung Sở trầm mặc, bỗng nhiên không muốn nói nữa.
"Bởi vì rất nhiều người cho rằng, để con ăn đồ theo mùa, lỡ như một ngày con tùy ý đòi hỏi, lại không phải đúng mùa nên không có, con sẽ giết người." Thái Sử Lan nói, "Cảnh Thái Lam. Con phải nhớ, đậu tằm và cây hương thung chỉ có vào mùa xuân, cá nóc không xử lý tốt sẽ có độc, cá Ba là đặc sản địa phương, cũng chỉ có vào mùa xuân. Như vậy, mùa đông con có đòi ăn những thứ này không?"
"Sẽ không." Cảnh Thái Lam lắc đầu, "Mùa đông đâu có."
"Nếu như mùa đông con muốn ăn, đầu bếp không thể mang tới, con có giết người hay không?
"Vì sao lại giết người ạ?" Cảnh Thái Lam mở to mắt, "Mùa đông đâu có!"
Cùng một câu nói, nhưng giọng điệu lần hai lại hết sức kinh ngạc.
Không phải không đồng ý, mà căn bản cảm thấy không nên.
Không đồng ý, còn có thể dao động mà phạm sai lầm, còn không nên, là do hiểu đạo lý mà ngăn chặn việc làm sai trái.
"Ngươi thấy thấy đấy, nếu như nó hiểu sai đạo lý, chỉ cần giải thích cho nó. Nhưng vì sao các ngươi lúc nào cũng không chịu nói, mà lại tự ý tước đoạt quyền lựa chọn của nó?" Thái Sử Lan ngẩng đầu hỏi Dung Sở, "Các ngươi coi nó là bù nhìn sao?"
Dung Sở không thể cãi lại.
Sau đó, hắn phát hiện, thức ăn trên bàn đã không cánh mà bay....
"Mang tổ yến, gà rừng, chân giò hun khói lên cho quốc công." Thái Sử Lan ôm lấy Cảnh Thái Lam, đồng thời phân phó thị nữ.
Ánh mắt Dung Sở lại tối sầm. Thái Sử Lan không để ý hắn - có bệnh, ta giúp ngươi giữ gìn thói quen tôn quý, có gì không tốt nào?
Từ đầu tới cuối, nàng chỉ hứng thú việc đánh vỡ gông xiềng của Cảnh Thái Lam, vậy còn hắn thì sao? Vì lý do gì lại không thử thay đổi hắn?
"Con muốn ăn cây hương thung...trứng...trứng..." Cảnh Thái Lam vẫn bám víu lấy bàn, không chịu rời đi.
"Ăn nhiều không tiêu hóa được." Thái Sử Lan lệnh cho thị nữ ôm nó đi.
"Không đi! Không đi!" Cảnh Thái Lam bỗng nhiên hét ầm lên, liều mạng đạp chân vào bụng thị nữ, "Muốn ăn! Muốn ăn!"
"Hết rồi! Đi đọc sách mau!" Thái Sử Lan nói, ý bảo thị nữ không cần để ý nó.
Cảnh Thái Lam thét chói tai, hung hăng kéo tóc thị nữ, "Không muốn...Không muốn..." nó hét lên kinh thiên động địa. Thị nữ bị kéo tóc tới đau, nước mắt lưng tròng.
Thường ngày, Cảnh Thái Lam luôn luôn nhu thuận, đây là lần đầu phát giận, khiến cho người xung quanh bối rối không biết nên làm thế nào. Thái Sử Lan giật mình, phát hiện bản thân đã phạm phải sai lầm.
Nàng trước giờ đều dạy dỗ nó, khiến nó tiếp thu mọi việc, nhưng lại quên mất một điều, đối với vật mình thực sự mong muốn, tiểu tử này sẽ không cho phép người khác cự tuyệt hay cướp đoạt. Lấy thân phận của nó mà nói, có cái khuyết điểm này cũng không có gì kỳ lạ. Hay nói đúng hơn, là nên có cái khuyết điểm này. Có điều, Thái Sử Lan cũng không thể nhìn nó không dung tình mà lôi kéo tóc thị nữ nọ, nàng lập tức xông tới.
Thái Sử Lan hít sâu một hơi, kiềm chế bản thân, đi qua cầm tay Cảnh Thái Lam, nhìn thẳng vào mắt nó, gằn từng chữ, "Cảnh Thái Lam, nghe ta nói. Cây hương thung rất hiếm có, khu vực quanh đây không nhiều. Con buông nàng ra, muốn ăn cũng phải đợi ngày mai."
"Không muốn! Không muốn!" Cảnh Thái Lam căn bản không nghe nàng nói gì, đạp loạn cào loạn, "Cây hương thung! Cây hương thung!"
"Cảnh Thái Lam!" Thái Sử Lan lạnh giọng, bẻ tay Cảnh Thái Lam.
Thế nhưng, trong đầu tiểu tử kia lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ - "Đồ đạc bị cướp", ai chống lại nó thì chính là kẻ địch. Bởi vậy, nó lập tức vươn tay, trong tay còn cầm theo bát ăn, đập mạnh về phía sau.
"Xoảng", âm thanh vỡ nát hòa cùng tiếng la hét ầm ĩ, Cảnh Thái Lam cầm mảnh vỡ trong tay, thân người bất động.
Thị nữ há miệng, sắc mặt trắng bệch.
Mà lúc này, Dung Sở không hề chú ý đến nơi mẫn cảm của nàng, cũng không thèm quan tâm đến sự kháng cự của Thái Sử Lan. Hắn gạt mái tóc bị máu thấm ướt của nàng ra, giọng nói không hề khách khí, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng. Tóc bị máu dính vào, ở hơi gần vết thương, hắn cẩn thận nhấc từng sợi tóc ra, chỉ sợ sơ ý sẽ làm đau nàng.
Vị trí vết thương rất khéo, đúng là thấp xuống một phân sẽ vào trúng mắt, trên một phân sẽ trúng thái dương, chỉ sợ tương lai khó lòng không để lại sẹo, nhưng mà có thể dùng tóc mái che khuất. Dung Sở đoạt lấy kim sang dược, đích thân xử lý, cũng là vì muốn làm thật tốt, tương lai dù có còn sẹo thì dấu vết cũng sẽ không rõ ràng. Nếu như để Thái Sử Lan tùy tiện băng bó như ban nãy, ước đoán khó tránh một con giun hồng. Thật sự chưa thấy nữ nhân nào lại không để ý bề ngoài như nàng! Chẳng lẽ là vì quá coi trọng năng lực bản thân, nên không thèm bận tâm chuyện tương lai?
Tâm trạng Dung Sở khó chịu, nhưng động tác vẫn dịu dàng như cũ. Hai người dựa sát vào nhau, đều vô ý thức mà ngưng thở. Nhưng mà, dù có nín thở, hương cỏ chi lan trên người Dung Sở vẫn cứ lượn quanh chóp mũi Thái Sử Lan. Thái Sử Lan trợn tròn mắt, nhìn thẳng khuôn mặt phía đối diện, gần như vậy, nhưng tìm mãi vẫn không ra lỗ chân lông hay tì vết nào. Làn da hắn nhẵn nhụi căng bóng, như châu như trăng, như thứ tơ lụa đẹp nhất trần gian. Mi mắt hắn hơi rũ xuống, vẽ ra một đường cong nhàn nhạt, giống như thế ngoại đào viên yên ả ở phía cuối sương mù.
Thái Sử Lan nhắm mắt lại. Sắc đẹp mê người gì chứ, chẳng qua chỉ là đầu lâu mà thôi.
Không bị mê hoặc, không bị mê hoặc.
Dung Sở nhàn nhạt liếc nhìn nàng - ha, hắn vẫn luôn tự nhận góc độ vừa rồi là đẹp nhất, nữ cương thi này rốt cuộc cũng không chống chịu được rồi sao?
"Được rồi!" Ngón tay hắn nhẹ nhàng đè lên vết thương. Thị nữ bên cạnh nhanh nhẹn đưa khăn sạch để hắn lau tay. Dung Sở vừa mới cúi đầu, lại thấy đôi môi hồng nhạt của Thái Sử Lan đang ở ngay trước mắt. Tay hắn bỗng nhiên dừng lại.
Vốn đã biết dáng dấp môi nàng không tệ, mỏng mà mê hoặc. Nhưng ở góc độ này, dưới ánh sáng nhàn nhạt, nàng khẽ mím môi, đường nét rõ ràng, điều này khiến trái tim hắn đột nhiên lỡ nhịp.
Tâm lay động, ý thức cũng lay động, hắn hầu như không chút do dự mà cúi đầu...
Bình luận facebook