Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 55-1: Ta muốn nàng "muốn" ta! (1)
Sống lưng Kiêu Vũ Nhuận cứng đờ, ngừng lại một chút, sau đó mới chậm rãi xoay người, miễn cưỡng nở nụ cười, "Quốc công nói đùa rồi."
Phía sau, bên ngoài đám người, Dung Sở một thân áo mỏng, đứng dưới gốc cây lê. Hoa lê phấn trắng nhẹ nhàng đáp xuống vạt áo xanh nhạt, lại bị ngón tay bạch ngọc của hắn tùy ý bắt lấy. Ánh mắt bọn nữ tử chăm chú nhìn nụ cười hắn, hô hấp không tự chủ được liền dừng lại.
"Đi đi về về, thật là mệt mỏi!" Dung Sở cười nói, "Cũng may, chưa để lỡ mất trò hay."
Toàn thân hắn sạch sẽ thoải mái, ngay cả y phục cũng mới nguyên, lôi đâu ra chút vẻ vất vả, "mệt mỏi". Nhưng mà hắn nói ra câu này, trên mặt một vệt đỏ cũng không hiện.
Thái Sử Lan liếc mắt nhìn hắn - rốt cuộc cũng chịu ra mặt rồi?
Cảnh Thái Lam còn đang ở trong doanh Nhị Ngũ, làm sao Dung Sở có thể rời đi?
"Phù Chu này cũng thật là." Dung Sở quay đầu ra sau, "Bảo huynh bồi Kiều tiểu thư đi dạo một lúc, huynh lại bỏ người ta ở lại một mình. Huynh xem, huynh xem, Kiều tiểu thư người ta khó khăn lắm mới tới đây một lần, lại phải nhọc sức quan tâm công vụ thế này."
Lý Phù Chu đi ra từ sau gốc cây, hắn ngược lại có chút vẻ phong trần, mái tóc hơi hơi rối loạn. Lúc này, trông hắn không còn vẻ trong sạch mát mẻ thường ngày, mà lại vương chút phong tình, khiến cho con mắt đám nữ nhân lại càng thêm sáng ngời.
Hai người này đứng chung một chỗ, giống như khe suối trong vắt chảy qua rừng phong lá đỏ, hay như rừng thông xanh ngắt chạy dọc núi tuyết, trong diễm sắc có thanh trong.
Đôi mắt các nữ nhân lóe sáng, con ngươi Kiều Vũ Nhuận lại tối sầm, cắn cắn môi, điềm đạm đáng yêu nhìn Lý Phù Chu, nhẹ giọng nói, "Đừng trách Lý tiên sinh, là tự ta tùy hứng, bảo huynh ấy lui xuống..."
Lý Phù Chu đi thẳng tới chỗ nàng.
"Sao lại bị thương?" Hắn ôn nhu hỏi, lấy một hộp thuốc mỡ từ trong ngực áo ra, "Bôi cái này vào, nửa canh giờ sau sẽ hết sạch sưng đỏ."
Kiều Vũ Nhuận kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn một câu chất vấn cũng không có, ngược lại còn quan tâm hỏi thăm, thụ sủng nhược kinh mà vội vàng nhận lấy.
Lúc này, vẻ thùy mị của nàng ta khó mà kiềm lại, nếu như lại bày ra bộ mặt hung ác thì quả là không thích hợp. Kiều Vũ Nhuận không cam lòng buông tay xuống, xoay mặt đến góc độ Lý Phù Chu không thấy được, âm u lạnh lẽo nhìn Thái Sử Lan, cười nói, "Lại nói tiếp, đây cũng không phải chuyện lớn. Nể mặt Lý tiên sinh, ta sẽ không truy cứu tội phạm thượng của Thái Sử cô nương, có điều..."
Nàng nhẹ giọng nói, "Tính tình Thái Sử cô nương quá thẳng thắn, mà phàm là vật trên đời, càng cứng càng dễ gãy, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Hôm nay được lĩnh giáo phong thái của đệ tử doanh Nhị Ngũ, ta lại càng chắn chắn nhận định này. Đệ tử trong doanh Quang Vũ đều là nhân tài, là trụ cột Nam Tề, không thể xem nhẹ việc giáo dục. Ta nghĩ, hay là thế này đi, Tây Cục ta cần phải tới hành tỉnh Trung Châu* điều tra gian tế Ngũ Việt, chi bằng để một vài tinh anh Tây Cục ở lại doanh Nhị Ngũ phụ giúp chuyện dạy học." Nàng cười nhìn tổng viện, "Ngài thấy thế nào?"
(Trung Châu: chỉ vùng Hà Nam ngày nay.)
Dung Sở không công khai thân phận trước mặt đệ tử, nàng đương nhiên phải hỏi ý tổng viện. Mà tổng viện cũng không dám tự ý quyết định, khóe mắt liếc về phía Dung Sở. Dung Sở mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Tổng viện rơi vào đường cùng, dù sao cũng không dám trái lời Kiều Vũ Nhuận, cười nói, "Tinh anh Tây Cục nổi danh thiên hạ, có thể dạy học ở doanh Nhị Ngũ là phúc phận của chúng ta."
Đệ tử hàn môn đồng loạt biến sắc, đều nhìn sang Thái Sử Lan. Ai cũng hiểu, những người này vì nàng mà tới, nếu như để họ ở lại, thì tất cả mọi người, đặc biệt là Thái Sử Lan, còn có thể sống yên hay sao?
Kiều Vũ Nhuận nhìn quanh, thấy đám người cao cấp doanh Nhị Ngũ không ai đứng ra phản đối, hài lòng cười, gật đầu với mọi người. Sau đó, nàng ta kéo nhẹ tay áo Lý Phù Chu, "Phù Chu, chuyện còn lại để bọn hắn xử lí đi. Ban nãy chúng ta còn chưa tới núi, hay là bây giờ cùng nhau đi dạo tiếp nhé!"
Lý Phù Chu mỉm cười, cùng Kiều Vũ Nhuận đi qua người Thái Sử Lan, khóe mắt cũng không liếc nàng một lần.
Kiều Vũ Nhuận vừa đi được vài bước, lại nghe thấy Dung Sở nói với tổng viện, "Tuy Kiều đại nhân khoan dung độ lượng, không truy cứu mọi việc. Nhưng doanh Nhị Ngũ không thể không chủ trì công đạo. Thái Sử Lan và các học sinh khác đã phạm thượng, hẳn là vẫn nên xử phạt."
Mọi người ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau. Kiều Vũ Nhuận cũng ngạc nhiên, không nhịn được mà quay đầu lại.
"Ta thấy, kỳ kiểm tra hàng năm cũng đã sắp tới, chi bằng để bọn họ xuất doanh rèn luyện. Đương nhiên, cũng không thể chọn một nơi quá yên bình, nếu không thì làm sao có thể gọi là nghiêm phạt. Ừm..." Dung Sở làm bộ làm tịch trầm ngâm một lát, "Nghe nói phía Tây Bắc Nghiêm có chút hỗn loạn. Nơi đó sát gần biên giới Tây Bắc, dân chúng dũng mãnh, rồng rắn lẫn lộn, là địa phương tốt để rèn luyện, chọn chỗ đấy đi!"
Tổng viện ngẩn ra, không thể làm gì khác hơn là cười khổ gật đầu.
Bước chân Kiều Vũ Nhuận cũng hơi lảo đảo, nhìn thẳng Dung Sở đang mỉm cười đứng đó, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ.
"Kiều đại nhân." Dung Sở không nhanh không chậm đi đến, cười hỏi, "Ngài thấy có hợp lý hay không?"
Kiều Vũ Nhuận cắn răng, một lát sau mới mỉm cười, gật đầu, gượng gạo lên tiếng, "Đa tạ quốc công giữ gìn lẽ phải."
Hai chữ sau cùng gằn nặng, như muốn cắn nát hàm răng.
Dung Sở làm như không phát hiện, vừa ý gật đầu, vươn tay nâng cằm nàng lên, nhỏ giọng nói bên tai, "Như vậy, vì cảm tạ, nhất định phải giúp ta chiếu cố nàng thật tốt."
...
Kiều Vũ Nhuận trợn mắt, chăm chú nhìn Dung Sở, lát sau bỗng nở nụ cười.
"Quốc công." Nàng nháy mắt quyến rũ, "Thật nên chúc mừng ngài, không nghĩ tiểu thư Tôn gia mới qua đời vài ngày, ngài đã lập tức có thú vui mới. Nếu như thái hậu biết được, chắc chắn vô cùng hài lòng."
"Thái hậu làm sao mà biết?" Dung Sở cười cười, "Kiều nữ quan sẽ nói cho nàng biết sao?"
"Ngài thấy thế nào?" Kiều Vũ Nhuận vuốt tóc, liếc xéo Dung Sở, cười rạng rỡ.
"Không sao cả." Dung Sở chăm chú nhìn nàng, ánh mắt phảng phất thâm tình, "Thái hậu sẽ cho rằng đó là ta gặp dịp thì chơi. Lại nói, dù cho nàng ta có hỏi đến, ta nhận định sẽ nói muốn cầu hôn Kiều nữ quan."
Bàn tay đang vuốt tóc của Kiều Vũ Nhuận cứng đờ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
"Bởi vậy, nhớ kỹ, phải chiếu cố tốt Thái Sử Lan." Dung Sở nói, vẻ mặt thân mật như đang nhìn chí hữu, "Nếu như nàng ấy thiếu một cọc tóc, là do Tây Cục nhổ; nếu nàng thiếu mất một mảnh móng tay nhỏ, là Tây Cục gặm; nàng gầy đi một cân thịt..." hắn mỉm cười, "Tây Cục sẽ mất đi rất nhiều thịt."
Kiều Vũ Nhuận nhìn hắn, bộ ngực phập phồng, hồi lâu sau mới cụp mắt xuống, "Vâng."
Dung Sở mỉm cười, ánh sáng trong nụ cười hắn mờ nhạt dần, từ từ chuyển thành hoàng hôn.
Mọi người bốn phía xung quanh thấy vậy đều xì xào bàn tán. Một đôi nam nữ to nhỏ trò chuyện, tư thế thân mật, từ đầu tới cuối đều tươi cười xinh đẹp, thật giống một cặp bích nhân có tình. Chỉ riêng Thái Sử Lan lại nghĩ khác, nàng rõ ràng cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo tỏa ra từ hai người kia, giống như khí lạnh nơi hoàng tuyền.
Hiện tại, năng lực của nàng còn chưa đủ để thay đổi hiện thực trước mắt, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng rồi sẽ có một ngày, nàng nhất định sẽ để bọn chúng nếm trải mọi tủi nhục nàng đã trải qua.
Tổng viện đứng ở nơi Dung Sở không thể nhìn thấy, lạnh lùng liếc mắt về phía Thái Sử Lan, sau đó lập tức dẫn đám người cao cấp rời đi. Đệ tử phẩm lưu cũng tức giận ra về. Chỉ có đám đệ tử hàn môn là vẫn ở lại, tốp năm tốp ba vây quanh Thái Sử Lan.
Nếu như lúc trước, chuyện tranh chấp môn học xảy ra, bọn họ còn do dự nọ kia, thì ngày hôm nay, Thái Sử Lan dám đứng ra chống đối đám người Tây Cục, thành công cứu thoát Hoa Tầm Hoan, việc này đã quá đủ để bọn họ đưa ra lựa chọn của mình.
"Thái Sử Lan." Hoa Tầm Hoan đi tới, chăm chú nhìn nàng một lát, chợt cười to nói, "Trước đây ta còn cười ngươi ngạo mạn, hiện tại xem ra người điên cuồng là ta. Thế nào, bây giờ ngươi cảm thấy ta có đáng để kết giao hay không?" Nàng hất hàm, "Nếu như còn chưa được, vậy ta chứng minh cho ngươi thấy."
"Nói lời dư thừa." Thái Sử Lan nói.
Nếu như không phải bằng hữu, còn đáng để nàng ra mặt sao??
Hai mắt Hoa Tầm Hoan sáng rực, Tô Á ở bên cạnh cười khẽ.
"Chuyện tới thành Bằng Nghiêm khảo luyện, không biết đám người viện chính sẽ xử lý thế nào đây?" Tiêu Đại Cường nói, "Thành Bắc Nghiêm có mười ba thôn trấn. Với tư cách của chúng ta, có thể sẽ làm người ghi chép, tá sử (phụ tá bên quan chép sử), tuần kiểm, áp quan, dịch thừa, cũng có thể bị điều đi canh phòng thương khố. Nếu như là đệ tử xuất chúng của khoa vũ kỹ, thì có khả năng sẽ gia nhập quân đội ở hành tỉnh Tây Lăng, hoặc tới đại doanh, đảm nhiệm chức vụ trong bốn tào*: khoang, binh, kỵ, trụ."
(tào: cơ quan chuyên ngành của nhà nước thời xưa.)
Nói cách khác, có rất nhiều lựa chọn, chưa chắn mọi người đã có thể ở chung một chỗ.
Thái Sử Lan cũng không để ý mấy, nàng đã quen ở một mình. Hiện tại, đám người kia vây quanh, mặc dù nàng cũng không cảm thấy không tự nhiên, nhưng lại thấy rất ầm ĩ.
"Dung Sở." Thấy Dung Sở bước đến, nàng thuận thế đẩy đám người người ra, tiến lên nghênh đón.
Hiếm khi thấy nàng chủ động, khóe môi Dung Sở hơi nhếch lên, lại thấy nàng nhìn theo bóng lưng Lý Phù Chu, nói: "Huynh ấy có việc sao? Vậy ngươi nhớ thay ta nói lời tạm biệt, sáng mai ta đi ngay rồi."
Ý cười trên môi Dung Sở thu lại, thản nhiên nhìn nàng một lát, sau đó mới lên tiếng, "Không tạm biệt ta?"
Thái Sử Lan kỳ quái liếc hắn, lười trả lời cái vấn đề nhàm chán này. Hiện tại vẫn còn ở trong phòng của ngươi, tạm biệt cái quái gì.
"Không hỏi xem vừa rồi ta nói với Kiều Vũ Nhuận cái gì?" Dung Sở tiến lên một bước, khuôn mặt nghiêng nghiêng, khiến Thái Sử Lan không thể thấy rõ ánh mắt hắn.
"Hục hặc nhau mà thôi." Nàng nói, đẩy hắn ra.
"Ta cầu hôn nàng ta." Dung Sở cười nói.
Thái Sử Lan đứng vững, suy nghĩ một chút, nói: "Rất thích hợp."
Bóng người lóe lên, Dung Sở đã tới trước mặt nàng, cười đến càng vui vẻ, "Thái Sử Lan, nàng có muốn dùng thân phận hôn thê của nàng mà có chút hành động không?"
"Nếu như ta muốn ngươi." Thái Sử Lan ngước mắt nhìn hắn, "Ai tới đoạt đều vô dụng, ngươi không đồng ý cũng không được; còn nếu ta đã không muốn ngươi, người nào khiêu khích cũng không có tác dụng, mà ngươi có cầm cả thiên hạ dâng đến ta cũng chẳng quan tâm."
Dung Sở ngắm nhìn đôi mắt hẹp dài của nàng. Nữ tử này, ánh mắt nàng không phải lạnh như băng, không phải cứng rắn như đá, mà mênh mông như sa mạc. Nàng không cự tuyệt tất cả, chỉ là nếu như muốn đi vào, quả thật rất gian nan."
"Ta bỗng nhiên hơi muốn..." hắn lẩm bẩm, "...muốn để nàng muốn ta..."
"Hử?" Thái Sử Lan giả vờ không nghe thấy, quay đầu.
Dung Sở vẫn còn thất thần, vô thức nói lớn, "Ta muốn nàng "muốn" ta!"
Thái Sử Lan lập tức gật đầu, "Còn tùy tâm trạng."
...
Toàn trường yên lặng.
Hoa Tầm Hoan đang uống nước, "phụt" một tiếng, nước văng đầy lên mặt Tô Á.
Tiêu Đại Cường ngưỡng mộ nhìn Dung Sở, lại hâm mộ nhìn sang Thái Sử Lan, cuối cùng ánh mắt mong mỏi dừng trước Hùng Tiểu Giai. Sắc mặt Hùng Tiểu Giai ửng đỏ, ngượng nghịu nửa ngày, khom lưng, ghé xuống tai hắn, thì thầm, "Ừ...ta muốn huynh muốn ta..."
Vẻ mặt Tiêu Đại Cường lập tức hớn hở như hoa, Dung Sở suýt nữa phun ra một búng máu...
Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, Dung Sở bày ra bộ dáng ma vương mặt lạnh bụng đen, chậm rãi trở về chỗ ở, lại đem tin tức phải rời đi nói với Cảnh Thái Lam. Tiểu tử kia lập tức sung sướng hoan hô.
Thái Sử Lan thì vẫn đang suy nghĩ xem có nên thừa dịp ban đêm đào tẩu hay không? Dung Sở cho phép nàng đem Cảnh Thái Lam trà trộn doanh Nhị Ngũ đã là kỳ tích, liệu còn có thể để nàng mang Cảnh Thái Lam đến thành Bắc Nghiêm hay không?
Trên đời này đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Ví như Cảnh Thái Lam mất tích, thiên hạ không có chấn động, nên tìm lại không tìm, nên đuổi cũng không đuổi, tới lúc tìm được lại không đòi lại, nhưng cũng không chịu rời xa. Sự tình quỷ dị tới mức này, Thái Sử Lan hiểu, nàng đã bắt đầu chạm vào ranh giới của âm mưu đen tối nhất thiên hạ, chỉ cần Cảnh Thái Lam còn ở cạnh, nàng chắc chắn không thoát được nguy hiểm.
Đây cũng là lý do tới giờ nàng vẫn lạnh lùng với Dung Sở - chưa chắn người khoan dung với ngươi đã thật sự là người tốt. Dung Sở phóng túng, có thể có chút ý tốt? Hắn lần lượt thay nàng giải vây, rốt cuộc là đơn thuần muốn giúp nàng, hay chẳng qua chỉ là muốn khảo nghiệm năng lực ứng phó của nàng mà thôi?
Một người nàng không hiểu được tâm tư, Thái Sử Lan thà không tin tưởng để bảo vệ chính mình!
Suy tư một hồi, nàng thong thả bước tới cửa sổ. Bốn phía mơ hồ có tiếng hít thở, điều này cho nàng biết, muốn mang Cảnh Thái Lam đào tẩu là chuyện hoàn toàn không thể. Thái Sử Lan ngồi xuống, không nghĩ nhiều nữa. Chia lìa Cảnh Thái Lam là chuyện sớm muộn cũng phải xảy ra, không cần lãng phí sức lực chống cự. Điều nàng phải làm lúc này, chính là thừa dịp không có ai quấy rầy mà giữ Cảnh Thái Lam bên người càng lâu càng tốt, dạy cho nó biết những thứ cơ bản mà nó chưa được học.
Suy nghĩ một chút, nàng gọi thị nữ tới, phân phó chuẩn bị bữa tối.
Phía sau, bên ngoài đám người, Dung Sở một thân áo mỏng, đứng dưới gốc cây lê. Hoa lê phấn trắng nhẹ nhàng đáp xuống vạt áo xanh nhạt, lại bị ngón tay bạch ngọc của hắn tùy ý bắt lấy. Ánh mắt bọn nữ tử chăm chú nhìn nụ cười hắn, hô hấp không tự chủ được liền dừng lại.
"Đi đi về về, thật là mệt mỏi!" Dung Sở cười nói, "Cũng may, chưa để lỡ mất trò hay."
Toàn thân hắn sạch sẽ thoải mái, ngay cả y phục cũng mới nguyên, lôi đâu ra chút vẻ vất vả, "mệt mỏi". Nhưng mà hắn nói ra câu này, trên mặt một vệt đỏ cũng không hiện.
Thái Sử Lan liếc mắt nhìn hắn - rốt cuộc cũng chịu ra mặt rồi?
Cảnh Thái Lam còn đang ở trong doanh Nhị Ngũ, làm sao Dung Sở có thể rời đi?
"Phù Chu này cũng thật là." Dung Sở quay đầu ra sau, "Bảo huynh bồi Kiều tiểu thư đi dạo một lúc, huynh lại bỏ người ta ở lại một mình. Huynh xem, huynh xem, Kiều tiểu thư người ta khó khăn lắm mới tới đây một lần, lại phải nhọc sức quan tâm công vụ thế này."
Lý Phù Chu đi ra từ sau gốc cây, hắn ngược lại có chút vẻ phong trần, mái tóc hơi hơi rối loạn. Lúc này, trông hắn không còn vẻ trong sạch mát mẻ thường ngày, mà lại vương chút phong tình, khiến cho con mắt đám nữ nhân lại càng thêm sáng ngời.
Hai người này đứng chung một chỗ, giống như khe suối trong vắt chảy qua rừng phong lá đỏ, hay như rừng thông xanh ngắt chạy dọc núi tuyết, trong diễm sắc có thanh trong.
Đôi mắt các nữ nhân lóe sáng, con ngươi Kiều Vũ Nhuận lại tối sầm, cắn cắn môi, điềm đạm đáng yêu nhìn Lý Phù Chu, nhẹ giọng nói, "Đừng trách Lý tiên sinh, là tự ta tùy hứng, bảo huynh ấy lui xuống..."
Lý Phù Chu đi thẳng tới chỗ nàng.
"Sao lại bị thương?" Hắn ôn nhu hỏi, lấy một hộp thuốc mỡ từ trong ngực áo ra, "Bôi cái này vào, nửa canh giờ sau sẽ hết sạch sưng đỏ."
Kiều Vũ Nhuận kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn một câu chất vấn cũng không có, ngược lại còn quan tâm hỏi thăm, thụ sủng nhược kinh mà vội vàng nhận lấy.
Lúc này, vẻ thùy mị của nàng ta khó mà kiềm lại, nếu như lại bày ra bộ mặt hung ác thì quả là không thích hợp. Kiều Vũ Nhuận không cam lòng buông tay xuống, xoay mặt đến góc độ Lý Phù Chu không thấy được, âm u lạnh lẽo nhìn Thái Sử Lan, cười nói, "Lại nói tiếp, đây cũng không phải chuyện lớn. Nể mặt Lý tiên sinh, ta sẽ không truy cứu tội phạm thượng của Thái Sử cô nương, có điều..."
Nàng nhẹ giọng nói, "Tính tình Thái Sử cô nương quá thẳng thắn, mà phàm là vật trên đời, càng cứng càng dễ gãy, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Hôm nay được lĩnh giáo phong thái của đệ tử doanh Nhị Ngũ, ta lại càng chắn chắn nhận định này. Đệ tử trong doanh Quang Vũ đều là nhân tài, là trụ cột Nam Tề, không thể xem nhẹ việc giáo dục. Ta nghĩ, hay là thế này đi, Tây Cục ta cần phải tới hành tỉnh Trung Châu* điều tra gian tế Ngũ Việt, chi bằng để một vài tinh anh Tây Cục ở lại doanh Nhị Ngũ phụ giúp chuyện dạy học." Nàng cười nhìn tổng viện, "Ngài thấy thế nào?"
(Trung Châu: chỉ vùng Hà Nam ngày nay.)
Dung Sở không công khai thân phận trước mặt đệ tử, nàng đương nhiên phải hỏi ý tổng viện. Mà tổng viện cũng không dám tự ý quyết định, khóe mắt liếc về phía Dung Sở. Dung Sở mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Tổng viện rơi vào đường cùng, dù sao cũng không dám trái lời Kiều Vũ Nhuận, cười nói, "Tinh anh Tây Cục nổi danh thiên hạ, có thể dạy học ở doanh Nhị Ngũ là phúc phận của chúng ta."
Đệ tử hàn môn đồng loạt biến sắc, đều nhìn sang Thái Sử Lan. Ai cũng hiểu, những người này vì nàng mà tới, nếu như để họ ở lại, thì tất cả mọi người, đặc biệt là Thái Sử Lan, còn có thể sống yên hay sao?
Kiều Vũ Nhuận nhìn quanh, thấy đám người cao cấp doanh Nhị Ngũ không ai đứng ra phản đối, hài lòng cười, gật đầu với mọi người. Sau đó, nàng ta kéo nhẹ tay áo Lý Phù Chu, "Phù Chu, chuyện còn lại để bọn hắn xử lí đi. Ban nãy chúng ta còn chưa tới núi, hay là bây giờ cùng nhau đi dạo tiếp nhé!"
Lý Phù Chu mỉm cười, cùng Kiều Vũ Nhuận đi qua người Thái Sử Lan, khóe mắt cũng không liếc nàng một lần.
Kiều Vũ Nhuận vừa đi được vài bước, lại nghe thấy Dung Sở nói với tổng viện, "Tuy Kiều đại nhân khoan dung độ lượng, không truy cứu mọi việc. Nhưng doanh Nhị Ngũ không thể không chủ trì công đạo. Thái Sử Lan và các học sinh khác đã phạm thượng, hẳn là vẫn nên xử phạt."
Mọi người ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau. Kiều Vũ Nhuận cũng ngạc nhiên, không nhịn được mà quay đầu lại.
"Ta thấy, kỳ kiểm tra hàng năm cũng đã sắp tới, chi bằng để bọn họ xuất doanh rèn luyện. Đương nhiên, cũng không thể chọn một nơi quá yên bình, nếu không thì làm sao có thể gọi là nghiêm phạt. Ừm..." Dung Sở làm bộ làm tịch trầm ngâm một lát, "Nghe nói phía Tây Bắc Nghiêm có chút hỗn loạn. Nơi đó sát gần biên giới Tây Bắc, dân chúng dũng mãnh, rồng rắn lẫn lộn, là địa phương tốt để rèn luyện, chọn chỗ đấy đi!"
Tổng viện ngẩn ra, không thể làm gì khác hơn là cười khổ gật đầu.
Bước chân Kiều Vũ Nhuận cũng hơi lảo đảo, nhìn thẳng Dung Sở đang mỉm cười đứng đó, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ.
"Kiều đại nhân." Dung Sở không nhanh không chậm đi đến, cười hỏi, "Ngài thấy có hợp lý hay không?"
Kiều Vũ Nhuận cắn răng, một lát sau mới mỉm cười, gật đầu, gượng gạo lên tiếng, "Đa tạ quốc công giữ gìn lẽ phải."
Hai chữ sau cùng gằn nặng, như muốn cắn nát hàm răng.
Dung Sở làm như không phát hiện, vừa ý gật đầu, vươn tay nâng cằm nàng lên, nhỏ giọng nói bên tai, "Như vậy, vì cảm tạ, nhất định phải giúp ta chiếu cố nàng thật tốt."
...
Kiều Vũ Nhuận trợn mắt, chăm chú nhìn Dung Sở, lát sau bỗng nở nụ cười.
"Quốc công." Nàng nháy mắt quyến rũ, "Thật nên chúc mừng ngài, không nghĩ tiểu thư Tôn gia mới qua đời vài ngày, ngài đã lập tức có thú vui mới. Nếu như thái hậu biết được, chắc chắn vô cùng hài lòng."
"Thái hậu làm sao mà biết?" Dung Sở cười cười, "Kiều nữ quan sẽ nói cho nàng biết sao?"
"Ngài thấy thế nào?" Kiều Vũ Nhuận vuốt tóc, liếc xéo Dung Sở, cười rạng rỡ.
"Không sao cả." Dung Sở chăm chú nhìn nàng, ánh mắt phảng phất thâm tình, "Thái hậu sẽ cho rằng đó là ta gặp dịp thì chơi. Lại nói, dù cho nàng ta có hỏi đến, ta nhận định sẽ nói muốn cầu hôn Kiều nữ quan."
Bàn tay đang vuốt tóc của Kiều Vũ Nhuận cứng đờ, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
"Bởi vậy, nhớ kỹ, phải chiếu cố tốt Thái Sử Lan." Dung Sở nói, vẻ mặt thân mật như đang nhìn chí hữu, "Nếu như nàng ấy thiếu một cọc tóc, là do Tây Cục nhổ; nếu nàng thiếu mất một mảnh móng tay nhỏ, là Tây Cục gặm; nàng gầy đi một cân thịt..." hắn mỉm cười, "Tây Cục sẽ mất đi rất nhiều thịt."
Kiều Vũ Nhuận nhìn hắn, bộ ngực phập phồng, hồi lâu sau mới cụp mắt xuống, "Vâng."
Dung Sở mỉm cười, ánh sáng trong nụ cười hắn mờ nhạt dần, từ từ chuyển thành hoàng hôn.
Mọi người bốn phía xung quanh thấy vậy đều xì xào bàn tán. Một đôi nam nữ to nhỏ trò chuyện, tư thế thân mật, từ đầu tới cuối đều tươi cười xinh đẹp, thật giống một cặp bích nhân có tình. Chỉ riêng Thái Sử Lan lại nghĩ khác, nàng rõ ràng cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo tỏa ra từ hai người kia, giống như khí lạnh nơi hoàng tuyền.
Hiện tại, năng lực của nàng còn chưa đủ để thay đổi hiện thực trước mắt, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng. Nhưng rồi sẽ có một ngày, nàng nhất định sẽ để bọn chúng nếm trải mọi tủi nhục nàng đã trải qua.
Tổng viện đứng ở nơi Dung Sở không thể nhìn thấy, lạnh lùng liếc mắt về phía Thái Sử Lan, sau đó lập tức dẫn đám người cao cấp rời đi. Đệ tử phẩm lưu cũng tức giận ra về. Chỉ có đám đệ tử hàn môn là vẫn ở lại, tốp năm tốp ba vây quanh Thái Sử Lan.
Nếu như lúc trước, chuyện tranh chấp môn học xảy ra, bọn họ còn do dự nọ kia, thì ngày hôm nay, Thái Sử Lan dám đứng ra chống đối đám người Tây Cục, thành công cứu thoát Hoa Tầm Hoan, việc này đã quá đủ để bọn họ đưa ra lựa chọn của mình.
"Thái Sử Lan." Hoa Tầm Hoan đi tới, chăm chú nhìn nàng một lát, chợt cười to nói, "Trước đây ta còn cười ngươi ngạo mạn, hiện tại xem ra người điên cuồng là ta. Thế nào, bây giờ ngươi cảm thấy ta có đáng để kết giao hay không?" Nàng hất hàm, "Nếu như còn chưa được, vậy ta chứng minh cho ngươi thấy."
"Nói lời dư thừa." Thái Sử Lan nói.
Nếu như không phải bằng hữu, còn đáng để nàng ra mặt sao??
Hai mắt Hoa Tầm Hoan sáng rực, Tô Á ở bên cạnh cười khẽ.
"Chuyện tới thành Bằng Nghiêm khảo luyện, không biết đám người viện chính sẽ xử lý thế nào đây?" Tiêu Đại Cường nói, "Thành Bắc Nghiêm có mười ba thôn trấn. Với tư cách của chúng ta, có thể sẽ làm người ghi chép, tá sử (phụ tá bên quan chép sử), tuần kiểm, áp quan, dịch thừa, cũng có thể bị điều đi canh phòng thương khố. Nếu như là đệ tử xuất chúng của khoa vũ kỹ, thì có khả năng sẽ gia nhập quân đội ở hành tỉnh Tây Lăng, hoặc tới đại doanh, đảm nhiệm chức vụ trong bốn tào*: khoang, binh, kỵ, trụ."
(tào: cơ quan chuyên ngành của nhà nước thời xưa.)
Nói cách khác, có rất nhiều lựa chọn, chưa chắn mọi người đã có thể ở chung một chỗ.
Thái Sử Lan cũng không để ý mấy, nàng đã quen ở một mình. Hiện tại, đám người kia vây quanh, mặc dù nàng cũng không cảm thấy không tự nhiên, nhưng lại thấy rất ầm ĩ.
"Dung Sở." Thấy Dung Sở bước đến, nàng thuận thế đẩy đám người người ra, tiến lên nghênh đón.
Hiếm khi thấy nàng chủ động, khóe môi Dung Sở hơi nhếch lên, lại thấy nàng nhìn theo bóng lưng Lý Phù Chu, nói: "Huynh ấy có việc sao? Vậy ngươi nhớ thay ta nói lời tạm biệt, sáng mai ta đi ngay rồi."
Ý cười trên môi Dung Sở thu lại, thản nhiên nhìn nàng một lát, sau đó mới lên tiếng, "Không tạm biệt ta?"
Thái Sử Lan kỳ quái liếc hắn, lười trả lời cái vấn đề nhàm chán này. Hiện tại vẫn còn ở trong phòng của ngươi, tạm biệt cái quái gì.
"Không hỏi xem vừa rồi ta nói với Kiều Vũ Nhuận cái gì?" Dung Sở tiến lên một bước, khuôn mặt nghiêng nghiêng, khiến Thái Sử Lan không thể thấy rõ ánh mắt hắn.
"Hục hặc nhau mà thôi." Nàng nói, đẩy hắn ra.
"Ta cầu hôn nàng ta." Dung Sở cười nói.
Thái Sử Lan đứng vững, suy nghĩ một chút, nói: "Rất thích hợp."
Bóng người lóe lên, Dung Sở đã tới trước mặt nàng, cười đến càng vui vẻ, "Thái Sử Lan, nàng có muốn dùng thân phận hôn thê của nàng mà có chút hành động không?"
"Nếu như ta muốn ngươi." Thái Sử Lan ngước mắt nhìn hắn, "Ai tới đoạt đều vô dụng, ngươi không đồng ý cũng không được; còn nếu ta đã không muốn ngươi, người nào khiêu khích cũng không có tác dụng, mà ngươi có cầm cả thiên hạ dâng đến ta cũng chẳng quan tâm."
Dung Sở ngắm nhìn đôi mắt hẹp dài của nàng. Nữ tử này, ánh mắt nàng không phải lạnh như băng, không phải cứng rắn như đá, mà mênh mông như sa mạc. Nàng không cự tuyệt tất cả, chỉ là nếu như muốn đi vào, quả thật rất gian nan."
"Ta bỗng nhiên hơi muốn..." hắn lẩm bẩm, "...muốn để nàng muốn ta..."
"Hử?" Thái Sử Lan giả vờ không nghe thấy, quay đầu.
Dung Sở vẫn còn thất thần, vô thức nói lớn, "Ta muốn nàng "muốn" ta!"
Thái Sử Lan lập tức gật đầu, "Còn tùy tâm trạng."
...
Toàn trường yên lặng.
Hoa Tầm Hoan đang uống nước, "phụt" một tiếng, nước văng đầy lên mặt Tô Á.
Tiêu Đại Cường ngưỡng mộ nhìn Dung Sở, lại hâm mộ nhìn sang Thái Sử Lan, cuối cùng ánh mắt mong mỏi dừng trước Hùng Tiểu Giai. Sắc mặt Hùng Tiểu Giai ửng đỏ, ngượng nghịu nửa ngày, khom lưng, ghé xuống tai hắn, thì thầm, "Ừ...ta muốn huynh muốn ta..."
Vẻ mặt Tiêu Đại Cường lập tức hớn hở như hoa, Dung Sở suýt nữa phun ra một búng máu...
Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, Dung Sở bày ra bộ dáng ma vương mặt lạnh bụng đen, chậm rãi trở về chỗ ở, lại đem tin tức phải rời đi nói với Cảnh Thái Lam. Tiểu tử kia lập tức sung sướng hoan hô.
Thái Sử Lan thì vẫn đang suy nghĩ xem có nên thừa dịp ban đêm đào tẩu hay không? Dung Sở cho phép nàng đem Cảnh Thái Lam trà trộn doanh Nhị Ngũ đã là kỳ tích, liệu còn có thể để nàng mang Cảnh Thái Lam đến thành Bắc Nghiêm hay không?
Trên đời này đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Ví như Cảnh Thái Lam mất tích, thiên hạ không có chấn động, nên tìm lại không tìm, nên đuổi cũng không đuổi, tới lúc tìm được lại không đòi lại, nhưng cũng không chịu rời xa. Sự tình quỷ dị tới mức này, Thái Sử Lan hiểu, nàng đã bắt đầu chạm vào ranh giới của âm mưu đen tối nhất thiên hạ, chỉ cần Cảnh Thái Lam còn ở cạnh, nàng chắc chắn không thoát được nguy hiểm.
Đây cũng là lý do tới giờ nàng vẫn lạnh lùng với Dung Sở - chưa chắn người khoan dung với ngươi đã thật sự là người tốt. Dung Sở phóng túng, có thể có chút ý tốt? Hắn lần lượt thay nàng giải vây, rốt cuộc là đơn thuần muốn giúp nàng, hay chẳng qua chỉ là muốn khảo nghiệm năng lực ứng phó của nàng mà thôi?
Một người nàng không hiểu được tâm tư, Thái Sử Lan thà không tin tưởng để bảo vệ chính mình!
Suy tư một hồi, nàng thong thả bước tới cửa sổ. Bốn phía mơ hồ có tiếng hít thở, điều này cho nàng biết, muốn mang Cảnh Thái Lam đào tẩu là chuyện hoàn toàn không thể. Thái Sử Lan ngồi xuống, không nghĩ nhiều nữa. Chia lìa Cảnh Thái Lam là chuyện sớm muộn cũng phải xảy ra, không cần lãng phí sức lực chống cự. Điều nàng phải làm lúc này, chính là thừa dịp không có ai quấy rầy mà giữ Cảnh Thái Lam bên người càng lâu càng tốt, dạy cho nó biết những thứ cơ bản mà nó chưa được học.
Suy nghĩ một chút, nàng gọi thị nữ tới, phân phó chuẩn bị bữa tối.