-
Chương 61
Không đợi Hạ Ngải gõ cửa, Thủy Nhan đã mở trước, không có kinh ngạc, chỉ bình thản nói:
- Mời vào!
Hạ Ngải lặng lẽ theo nàng bước vào phòng. Ngoài cửa Ngũ Nhi lo lắng lôi kéo Thạch Đông Thăng hỏi:
- Tình ngay lý gian, Thủy tỷ tỷ không biết kiêng dè sao? Trễ thế này còn mời nam nhân vào nhà.
Thạch Đông Thăng mỉm cười, cúi đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Ngũ Nhi, đột nhiên cảm thấy nha đầu này rất đáng yêu.
- Nếu là nàng thì sẽ chú ý mấy cái này, nhưng kia không phải là nàng…
Nhớ tới Thủy Nhan từng chỉ mặc đồ trong nhà ra khỏi cửa, Ngũ Nhi gật gật đầu:
- Huynh nói rất đúng…
Trăng rằm sáng vằng vặc, mây hững hồ trôi, Ngũ Nhi ngẩng đầu nhìn lên chứng kiến gương mặt Thạch Đông Thăng kia trơn bóng như mỹ nhân, trong lòng nàng không khỏi nhảy nhót, vui mừng, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện gần gũi như thế với hắn, mà không ngờ, hắn cũng nghiêm túc trả lời…
- Thạch quản gia, hôm nay ngài không giống ngày thường.
Hắn mỉm cười đáp lại:
- Không giống như thế nào?
Nội tâm Ngũ Nhi hoan hỉ, giờ khắc này nàng muốn nhảy vọt ra nói cho Thủy Nhan biết, rốt cuộc nàng cũng có thể nói chuyện vui vẻ cùng Thạch quản gia…
Không khí trong phòng ngược lại hoàn toàn với bên ngoài, Thủy Nhan đưa trà cho Hạ Ngải, không hỏi, chỉ đứng yên lặng một bên.
- Sao nàng không ngồi xuống?
- Ngươi là chủ tử, ta là nô tài!
Sắc mặt nàng trầm lãnh không chút gợn sóng.
Hạ Ngải im lặng, vốn hắn dự định nói rất nhiều chuyện, giờ phút này nhìn thấy nàng lại không thể nào mở lời, ban đầu hắn rất tức giận, lúc này đây nghe nàng nói nàng là nô tài khiến trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu.
- Thân thể của nàng chưa bình phục, sao lại rời đi?
Thủy Nhan chăm chú nhìn hắn, bình tĩnh đáp lời:
- Vì kế hoạch của ngươi, ta phải rời đi.
Hạ Ngải nhíu mày, mặt đầy nghi hoặc:
- Kế hoạch của ta?
- Kế hoạch của ngươi ta không rõ, nhưng hiện tại ta ở phủ Thái tử, rõ ràng là người dư thừa.
Hạ Ngải nhìn nàng đầy chăm chú, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân thâm sâu này, rốt cuộc đoán được bao nhiêu phần kế hoạch của hắn. Hắn cất lời:
- Kế hoạch của ta, nàng nghĩ thế nào?
Thủy Nhan lắc đầu:
- Ngươi đã nói đó là kế hoạch của ngươi, vì sao lại hỏi ta nghĩ như thế nào?
- Vậy vì sao nàng lại phải đoán kế hoạch của ta?
- Vì khi nào ngươi có thể thực hiện được lời hứa kia, vì tương lai có thể được hưởng sự che chở của ngươi.
Hạ Ngải hơi nhíu mày, đáy mắt đung đưa thỏa mãn:
- Che chở của ta?
- Đương nhiên, không phải là nữ nhân của ngươi, ta không chỉ giữ trọn lời hứa với ngươi mà quan trọng hơn còn cứu ngươi, lúc ngươi lên ngôi, ta cần của ngươi một khối kim bài hoặc là hứa hẹn.
- Nàng thận trọng với ta ư? Lúc nào cũng tính toán với ta.
Ánh mắt hắn đang sáng bừng lập tức ảm đạm…
Thủy Nhan khẽ nhói lòng, cảm thấy được lời nói của Hạ Ngải mang theo vẻ ưu thương, lần này mở miệng có thêm một chút dịu dàng
- Ta chỉ là muốn an ổn sống sót, không phải ta sợ chết, chỉ là không cam lòng, bởi vì cho tới giờ ta vẫn không biết mình là ai…
- Nàng từng coi ta là bằng hữu sao?
Thủy Nhan nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập mê hoặc:
- Hai chữ này, trong tâm của ta biết viết như thế nào, nói ra sao, nhưng tâm ý không có cách nào hiểu được hết ý nghĩa, cho nên ta không thể trả lời ngươi.
- Triệu Vũ Quốc phải không?
- Hiện tại ta là nô tài của hắn, nhưng ta tin rằng không phải, cho nên ta đợi đáp án từ ngươi.
Hạ Ngải thoải mái, thần sắc ảm đạm tức khắc sáng lên:
- Nàng rời phủ Thái tử đi, vì chọc tức ta đã không bắt tay vào điều tra truyện của nàng?
Thủy Nhan hé miệng cười, lạnh lùng nói:
- Ta tin tưởng ngươi, cho nên không cần phải chọc giận, ta rời đi là nghĩ bảo toàn cho sự việc Đào Hoa lâu không bị bại lộ.
Hạ Ngải là người thông minh, ý tứ này của Thủy Nhan, là hắn cố ý xem nhẹ hay thật sự hắn không nghĩ đến.
Chuyện đó thật sự hổ thẹn, Hạ Ngải không đem sự việc Trần Cửu thông báo ra công chúng, chuyện ở Đào Hoa lâu lại càng giữ kín miệng, nhất cử nhất động ở quý phủ Thái tử đều có người chú ý, hơi có chút phong thanh sẽ có người pát hiện, Thủy Nhan không phải người của phủ Thái tử, lại được hưởng thụ đãi ngộ như khách quý, nếu người có ý đồ điều tra, thế gian khó tránh sự “gió lọt tường”, vạn nhất lộ ra chuyện liên quan tới Đào Hoa lâu, mọi chuyện Hạ Ngải làm hết thảy sẽ uổng phí.
Thủy Nhan thấy hắn không nói, biết hắn nghe đã hiểu, trong lòng buông lỏng một hơi, trên thực tế lúc nàng rời phủ Thái tử đi chỉ có một lý do, là bởi vì lúc ấy nàng muốn gặp Ngũ Nhi, không nghĩ nửa đường lại tới gặp tỷ muội Tưởng thị, sau khi trở về, nàng hiểu được một điều, nếu muốn ngày ngày an ổn, nhất định phải rời khỏi phủ Thái tử.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp Hạ Ngải, trong lúc nàng nhẹ nhàng thở ra, hắn lại hỏi:
- Chỉ vì thế mà nàng rời phủ Thái tử?
- Ừm, đúng vậy.
- Thuộc hạ bẩm báo, hôm nay tỷ muội Tưởng thị mời nàng tới quý phủ gặp mặt.
Thủy Nhan gật đầu, ngữ khí bình thản:
- Phải, đã đi một chuyến…
- Các nàng…
- Thái tử điện hạ, thay vì chú ý ba nữ nhân nói chuyện phiếm, khong bằng một lần tra xét quan hệ của Trần Cửu và hậu cung.
Thủy Nhan cắt đứt lời hắn nói, ngăn cản hắn tiếp tục hỏi thêm.
Bốn chữ “Thái tử điện hạ” cứng như đá khiến lồng ngực Hạ Ngải cảm thấy buồn bã, hụt hẫng, mắt hắn thoáng ảm đạm, trầm giọng:
- Ta ưa nghe nàng gọi ta Tử Hạ…
- Đó là tên giả, ngươi không phải giả, nên không muốn kêu nữa.
Thủy Nhan đáp gọn gang, không có chút dài dòng.
Hạ Ngải nhìn nàng chăm chú, lời muốn nói trong lòng rốt cuộc không thốt nên, vô hình trung, hắn cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và nàng càng lúc càng lớn, những chuyện cùng nhau trải qua ở Đào Hoa lâu, coi như là nằm mơ, cả người đầy máu, liều chết che chở cho nữ nhân kia, sẽ không còn xuất hiện nữa…
- Trà lạnh rồi, để ta đổi cho ngươi…
Hắn cầm chén trà, lắc đầu:
- Vì sao nàng muốn ta điều tra kĩ quan hệ của Trần Cửu và hậu cung?
- Kỳ thật, không cần ta nói, ngươi sớm đã đoán được người đứng sau lưng Trần Cửu là ai, chính là ngươi không có chứng cớ để một mảnh lưới tóm gọn, nhưng hiện tại ngươi lại xem nhẹ lý do Trần Cửu giữ miệng kín bưng, một khi hắn chết cũng không chịu nói, không phải là người kia rất quan trọng hay sao, sẵn sàng chết để bảo vệ người kia, nhưng nếu hắn bị người hắn quan tâm nhất bán đứng, ngươi nghĩ hắn sẽ tiếp tục giữ kín miệng nữa không?
Đôi mắt Hạ Ngải khẽ ánh lên sự hưng phấn, nắm chặt hai vai Thủy Nhan, kích động nói:
- Cảm ơn nàng, một lần nữa lại giúp ta!
Mặt Thủy Nhan không chút thay đổi, nhìn tay hắn đang ở trên vai mình, Hạ Ngải ý thức được bản thân thất thố, lập tức thu tay về:
- Là… là… Nhất thời kích động…
- Đừng ngại!
Nàng cười nhàn nhạt sợ khiến có sự bất hòa.
Trong ánh nến, mắt hắn lay động phát ra hào quang, nhưng rất nhanh trầm xuống:
- Chuyện của nàng không phải không có cách điều tra, trước tiên hãy ở đây đợi, xong chuyện này, ta sẽ giúp nàng.
Thủy Nhan không trả lời, chỉ cúi xuống uống trà, trà kia sớm đã lạnh…
Hạ Ngải đứng dậy đi ra ngoài, Thủy Nhan đứng dậy đưa hắn, hắn đi vài bước, Thủy Nhan đang muốn đóng cửa phòng, hắn lại dừng bước, xoay người lại đối với nàng:
- Giữa chúng ta không nên chỉ có thể như thế này…
Ánh mắt Thủy Nhan tựa như nước, bình tĩnh lạ thường:
- Ừm, ta đã biết…
Trong lòng Hạ Ngải trầm xuống, nói không nên lời, hắn luôn cảm thấy phải nói ra những suy nghĩ của mình, nhưng đối mặt với nàng, lại không biết bản thân muốn nói gì, chỉ có thể cùng sự trầm lãnh của nàng mà trầm lãnh theo…
Cánh cửa dần khép lại, Thủy Nhan thoáng nhìn trong bóng tối kia một dáng vẻ tịch liêu, lộ vẻ tang thương vô tận, trong một khắc, lòng nàng đột nhiên có chút cảm xúc: “Làm Hoàng tử hay không cũng rất cô độc? Hắn cùng hắn bởi vì cùng cô độc, cho nên mới trở thành bằng hữu?
- Mời vào!
Hạ Ngải lặng lẽ theo nàng bước vào phòng. Ngoài cửa Ngũ Nhi lo lắng lôi kéo Thạch Đông Thăng hỏi:
- Tình ngay lý gian, Thủy tỷ tỷ không biết kiêng dè sao? Trễ thế này còn mời nam nhân vào nhà.
Thạch Đông Thăng mỉm cười, cúi đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Ngũ Nhi, đột nhiên cảm thấy nha đầu này rất đáng yêu.
- Nếu là nàng thì sẽ chú ý mấy cái này, nhưng kia không phải là nàng…
Nhớ tới Thủy Nhan từng chỉ mặc đồ trong nhà ra khỏi cửa, Ngũ Nhi gật gật đầu:
- Huynh nói rất đúng…
Trăng rằm sáng vằng vặc, mây hững hồ trôi, Ngũ Nhi ngẩng đầu nhìn lên chứng kiến gương mặt Thạch Đông Thăng kia trơn bóng như mỹ nhân, trong lòng nàng không khỏi nhảy nhót, vui mừng, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện gần gũi như thế với hắn, mà không ngờ, hắn cũng nghiêm túc trả lời…
- Thạch quản gia, hôm nay ngài không giống ngày thường.
Hắn mỉm cười đáp lại:
- Không giống như thế nào?
Nội tâm Ngũ Nhi hoan hỉ, giờ khắc này nàng muốn nhảy vọt ra nói cho Thủy Nhan biết, rốt cuộc nàng cũng có thể nói chuyện vui vẻ cùng Thạch quản gia…
Không khí trong phòng ngược lại hoàn toàn với bên ngoài, Thủy Nhan đưa trà cho Hạ Ngải, không hỏi, chỉ đứng yên lặng một bên.
- Sao nàng không ngồi xuống?
- Ngươi là chủ tử, ta là nô tài!
Sắc mặt nàng trầm lãnh không chút gợn sóng.
Hạ Ngải im lặng, vốn hắn dự định nói rất nhiều chuyện, giờ phút này nhìn thấy nàng lại không thể nào mở lời, ban đầu hắn rất tức giận, lúc này đây nghe nàng nói nàng là nô tài khiến trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu.
- Thân thể của nàng chưa bình phục, sao lại rời đi?
Thủy Nhan chăm chú nhìn hắn, bình tĩnh đáp lời:
- Vì kế hoạch của ngươi, ta phải rời đi.
Hạ Ngải nhíu mày, mặt đầy nghi hoặc:
- Kế hoạch của ta?
- Kế hoạch của ngươi ta không rõ, nhưng hiện tại ta ở phủ Thái tử, rõ ràng là người dư thừa.
Hạ Ngải nhìn nàng đầy chăm chú, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân thâm sâu này, rốt cuộc đoán được bao nhiêu phần kế hoạch của hắn. Hắn cất lời:
- Kế hoạch của ta, nàng nghĩ thế nào?
Thủy Nhan lắc đầu:
- Ngươi đã nói đó là kế hoạch của ngươi, vì sao lại hỏi ta nghĩ như thế nào?
- Vậy vì sao nàng lại phải đoán kế hoạch của ta?
- Vì khi nào ngươi có thể thực hiện được lời hứa kia, vì tương lai có thể được hưởng sự che chở của ngươi.
Hạ Ngải hơi nhíu mày, đáy mắt đung đưa thỏa mãn:
- Che chở của ta?
- Đương nhiên, không phải là nữ nhân của ngươi, ta không chỉ giữ trọn lời hứa với ngươi mà quan trọng hơn còn cứu ngươi, lúc ngươi lên ngôi, ta cần của ngươi một khối kim bài hoặc là hứa hẹn.
- Nàng thận trọng với ta ư? Lúc nào cũng tính toán với ta.
Ánh mắt hắn đang sáng bừng lập tức ảm đạm…
Thủy Nhan khẽ nhói lòng, cảm thấy được lời nói của Hạ Ngải mang theo vẻ ưu thương, lần này mở miệng có thêm một chút dịu dàng
- Ta chỉ là muốn an ổn sống sót, không phải ta sợ chết, chỉ là không cam lòng, bởi vì cho tới giờ ta vẫn không biết mình là ai…
- Nàng từng coi ta là bằng hữu sao?
Thủy Nhan nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập mê hoặc:
- Hai chữ này, trong tâm của ta biết viết như thế nào, nói ra sao, nhưng tâm ý không có cách nào hiểu được hết ý nghĩa, cho nên ta không thể trả lời ngươi.
- Triệu Vũ Quốc phải không?
- Hiện tại ta là nô tài của hắn, nhưng ta tin rằng không phải, cho nên ta đợi đáp án từ ngươi.
Hạ Ngải thoải mái, thần sắc ảm đạm tức khắc sáng lên:
- Nàng rời phủ Thái tử đi, vì chọc tức ta đã không bắt tay vào điều tra truyện của nàng?
Thủy Nhan hé miệng cười, lạnh lùng nói:
- Ta tin tưởng ngươi, cho nên không cần phải chọc giận, ta rời đi là nghĩ bảo toàn cho sự việc Đào Hoa lâu không bị bại lộ.
Hạ Ngải là người thông minh, ý tứ này của Thủy Nhan, là hắn cố ý xem nhẹ hay thật sự hắn không nghĩ đến.
Chuyện đó thật sự hổ thẹn, Hạ Ngải không đem sự việc Trần Cửu thông báo ra công chúng, chuyện ở Đào Hoa lâu lại càng giữ kín miệng, nhất cử nhất động ở quý phủ Thái tử đều có người chú ý, hơi có chút phong thanh sẽ có người pát hiện, Thủy Nhan không phải người của phủ Thái tử, lại được hưởng thụ đãi ngộ như khách quý, nếu người có ý đồ điều tra, thế gian khó tránh sự “gió lọt tường”, vạn nhất lộ ra chuyện liên quan tới Đào Hoa lâu, mọi chuyện Hạ Ngải làm hết thảy sẽ uổng phí.
Thủy Nhan thấy hắn không nói, biết hắn nghe đã hiểu, trong lòng buông lỏng một hơi, trên thực tế lúc nàng rời phủ Thái tử đi chỉ có một lý do, là bởi vì lúc ấy nàng muốn gặp Ngũ Nhi, không nghĩ nửa đường lại tới gặp tỷ muội Tưởng thị, sau khi trở về, nàng hiểu được một điều, nếu muốn ngày ngày an ổn, nhất định phải rời khỏi phủ Thái tử.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp Hạ Ngải, trong lúc nàng nhẹ nhàng thở ra, hắn lại hỏi:
- Chỉ vì thế mà nàng rời phủ Thái tử?
- Ừm, đúng vậy.
- Thuộc hạ bẩm báo, hôm nay tỷ muội Tưởng thị mời nàng tới quý phủ gặp mặt.
Thủy Nhan gật đầu, ngữ khí bình thản:
- Phải, đã đi một chuyến…
- Các nàng…
- Thái tử điện hạ, thay vì chú ý ba nữ nhân nói chuyện phiếm, khong bằng một lần tra xét quan hệ của Trần Cửu và hậu cung.
Thủy Nhan cắt đứt lời hắn nói, ngăn cản hắn tiếp tục hỏi thêm.
Bốn chữ “Thái tử điện hạ” cứng như đá khiến lồng ngực Hạ Ngải cảm thấy buồn bã, hụt hẫng, mắt hắn thoáng ảm đạm, trầm giọng:
- Ta ưa nghe nàng gọi ta Tử Hạ…
- Đó là tên giả, ngươi không phải giả, nên không muốn kêu nữa.
Thủy Nhan đáp gọn gang, không có chút dài dòng.
Hạ Ngải nhìn nàng chăm chú, lời muốn nói trong lòng rốt cuộc không thốt nên, vô hình trung, hắn cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và nàng càng lúc càng lớn, những chuyện cùng nhau trải qua ở Đào Hoa lâu, coi như là nằm mơ, cả người đầy máu, liều chết che chở cho nữ nhân kia, sẽ không còn xuất hiện nữa…
- Trà lạnh rồi, để ta đổi cho ngươi…
Hắn cầm chén trà, lắc đầu:
- Vì sao nàng muốn ta điều tra kĩ quan hệ của Trần Cửu và hậu cung?
- Kỳ thật, không cần ta nói, ngươi sớm đã đoán được người đứng sau lưng Trần Cửu là ai, chính là ngươi không có chứng cớ để một mảnh lưới tóm gọn, nhưng hiện tại ngươi lại xem nhẹ lý do Trần Cửu giữ miệng kín bưng, một khi hắn chết cũng không chịu nói, không phải là người kia rất quan trọng hay sao, sẵn sàng chết để bảo vệ người kia, nhưng nếu hắn bị người hắn quan tâm nhất bán đứng, ngươi nghĩ hắn sẽ tiếp tục giữ kín miệng nữa không?
Đôi mắt Hạ Ngải khẽ ánh lên sự hưng phấn, nắm chặt hai vai Thủy Nhan, kích động nói:
- Cảm ơn nàng, một lần nữa lại giúp ta!
Mặt Thủy Nhan không chút thay đổi, nhìn tay hắn đang ở trên vai mình, Hạ Ngải ý thức được bản thân thất thố, lập tức thu tay về:
- Là… là… Nhất thời kích động…
- Đừng ngại!
Nàng cười nhàn nhạt sợ khiến có sự bất hòa.
Trong ánh nến, mắt hắn lay động phát ra hào quang, nhưng rất nhanh trầm xuống:
- Chuyện của nàng không phải không có cách điều tra, trước tiên hãy ở đây đợi, xong chuyện này, ta sẽ giúp nàng.
Thủy Nhan không trả lời, chỉ cúi xuống uống trà, trà kia sớm đã lạnh…
Hạ Ngải đứng dậy đi ra ngoài, Thủy Nhan đứng dậy đưa hắn, hắn đi vài bước, Thủy Nhan đang muốn đóng cửa phòng, hắn lại dừng bước, xoay người lại đối với nàng:
- Giữa chúng ta không nên chỉ có thể như thế này…
Ánh mắt Thủy Nhan tựa như nước, bình tĩnh lạ thường:
- Ừm, ta đã biết…
Trong lòng Hạ Ngải trầm xuống, nói không nên lời, hắn luôn cảm thấy phải nói ra những suy nghĩ của mình, nhưng đối mặt với nàng, lại không biết bản thân muốn nói gì, chỉ có thể cùng sự trầm lãnh của nàng mà trầm lãnh theo…
Cánh cửa dần khép lại, Thủy Nhan thoáng nhìn trong bóng tối kia một dáng vẻ tịch liêu, lộ vẻ tang thương vô tận, trong một khắc, lòng nàng đột nhiên có chút cảm xúc: “Làm Hoàng tử hay không cũng rất cô độc? Hắn cùng hắn bởi vì cùng cô độc, cho nên mới trở thành bằng hữu?
Bình luận facebook