-
Chương 144
Ánh trăng như nước, ôn nhurải khắp hoàng cung tĩnh mịch. Ánh nến dần lụi trong đêm, thế nhưng haingười ngồi trước cửa sổ không hề quan tâm, mượn ánh trăng, bọn họ chăm chú nhìn đối phương, hivọng thời khắc này cóthể dừng lại. - Tathật hivọng đây không phải mộng.
Tuyết Daothở dài bên Triệu VũQuốc.
-Bỏ lại cả quốc gia, một mình rađi, thay sáu lần ngựa, vừa uybức vừa dụ dỗ Nhĩ Đóa, giờ phút này mới cóthể ởbên cạnh nàng, nàng nghĩ là mơ ư!
Triệu VũQuốc ôn nhunhìn nàng, sâu trọng giọng nói cóchút trách cứ.
Nghe hắn nói, Tuyết Daokhông biết nên dùng từ gìđể hình dung cảm thụ trong lòng, thiên ngôn vạn ngữ loạn trong đầu nhưng lại không kết nên lời, chỉ cóthể thở dài:
-Huynh saolại tùy hứng… tại sao cóthể buông…
-Từ khi tahiểu chuyện tới nay, bất cứ lúc nào tacũng thận trọng, thế nhưng, kể từ lúc gặp nàng, nàng lại cókhả năng làm nhiễu loạn mọi kế hoạch của ta,khiến đôi chân tađôi khichùn bước. Nàng rời đi, lòng tađau đớn nhưng không còn cách nào đành phải tùy ýnàng, nhưng nàng cóbiết, kể từ ngày nàng rời khỏi cuộc sống của ta, taphát hiện, sống không lýtrí, không cónàng còn có ýnghĩa gì?
-Quốc… ta…
Nghe hắn nói một phen, Tuyết Daođột nhiên cảm giác bản thân rất ích kỉ, cảm giác tình yêu mình dành chohắn vẫn làkhông đủ.
Hắn khẽ lấy ngón tay xoanhẹ làn môi nàng, nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
-Đừng vì ta màtự trách bản thân.
Tuyết Daocảm thấy lồng ngực căng thẳng, lục phủ ngũ tạng khắc sâu đau đớn, lời của hắn làm nàng hiểu được, yêu một người, rốt cuộc làthế nào.
Triệu VũQuốc nắm chặt taynàng, tiếp tục nói:
- Tatừng nghĩ tới, đặt nàng ởchỗ sâu nhất trong tim, từ naylàm một vị vuatốt, sauđó nạp hậu cung bangàn mĩnữ, rồi sinh ranhững đứa bédễ thương để giang sơn Triệu giađược phồn thịnh lâu dài, nhưng, khinghe thấy nàng gặp cảnh hiểm nguy, biết được phụ hoàng nàng rời bỏ nhân thế, tamới phát hiện, takhông cách nào quên được bất kỳ tintức nào của nàng. Hằng ngày vẫn ngóng trông tincủa nàng làm tađau đớn. Không muốn tưởng tượng nàng một mình tác chiến, ngày ngày, lòng takhông yên…
Lệ rơi đẫm gương mặt Tuyết Dao, hắn nói những lời này, không phải cũng chính là suynghĩ của nàng sao? Chỉ là dotâm mình quá cứng rắn, cứng rắn biết rõkhông thể nào bỏ hết được nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
- Khithấy Ngũ Nhivượt quamọi gian khổ từ Namquốc đitìm Thạch Đông Thăng, tamới bỗng nhiên ýthức, mình làkẻ nhát chết, ngay cả một nữ nhân yếu đuối còn dám vượt quahiểm nguy tìm đến bên người nàng tayêu mến, vậy còn ta, tađã làm được gì? Lại nghe tinđồn, sau khinàng đăng cơliền thành thân, takhông cócách nào tự thuyết phục bản thân thờ ơ, coinhư không biết gìvề nàng được. Triệu VũQuốc ta, cóthể đánh mất giang sơn chứ không thể đánh mất đinàng!
Tuyết Daocố gắng điều chỉnh hôhấp của bản thân, chotới giờ, chưa khinào nàng nhìn thấy Triệu VũQuốc nói một lúc nhiều điều thế này, mặc dùkhông phải lời hoa mĩnhưng vẫn khiến nàng cảm động. Cố gắng hôhấp nàng mới ýthức làbản thân đang tồn tại.
Triệu VũQuốc cóthể nói ranhững lời này, làđã bất chấp hết thảy, quên đimình là ai,quên đivị trí mình đang đứng, là vuamột nước, trên cả vạn người, nhưng trước mắt hắn, lànữ nhân màhắn yêu hơn cả mạng sống của mình, cóthể gặp nàng, nói những lời này với nàng dùphải đánh đổi thế nào hắn cũng nguyện ý.
-Một mình huynh… Rất nguy hiểm, không biết sao?
Hồi lâu, Tuyết Daomới thốt ranhững lời này, tuytrách cứ nhưng lại mang theo sự dịu dàng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng:
-Không được thấy nàng, sống giống như giếng cạn nước.
Phút chốc, cả người Tuyết Dao runlên, kinh ngạc nhìn hắn, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, thấy trong mắt đối phương làhình bóng mình, hắn nhìn nàng, một tấc một tấc, chậm rãi tới gần.
Hơi nóng phủ tầm mắt Tuyết Dao, nàng cảm thấy hôhấp trở nên nóng rực, cổ họng bắt đầu cóphản ứng, nàng córất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với hắn nhưng lại runrẩy không cách nào cất nên lời, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn baophủ mạnh mẽ quanh mình, cả người nhất thời mềm yếu chỉ muốn dựa trong ngực hắn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt vekhuôn mặt nàng. Ánh mắt ôn nhukhẽ lóe lên, chờ đợi, chờ đợi sự ưng thuận!
Lông miTuyết Dao layđộng biểu hiện nội tâm khẩn trương, nàng không kháng cự hắn tiến gần, haimắt khẽ khép lại.
Đột nhiên tiềm thức nàng như nhảy lên, muốn nhắc nhở giờ phút này giữa haibọn họ cóvấn đề, phải dừng lại, nhưng khimôi hắn chạm tới môi nàng, Tuyết Daocảm thấy thiên toàn địa chuyển, đại não lập tức ngưng suynghĩ, phút chốc rơi vào trầm luân.
-Làm nữ nhân của ta…
Hắn không còn kiên nhẫn đợi đáp áncủa nàng, ôn nhucùng mãnh liệt công phá thành trì của nàng, sauđó làsở hữu, đêm thanh vắng lặng, chỉ còn haingười quấn lấy nhau, sauđó cùng nhau thăng hoatận trời xanh, hóa thành vạn ánh sáng ngọc…
Luồng sáng ban mailàm Tuyết Daotỉnh mộng đẹp, nhìn gương mặt đang ngủ saybên cạnh, nhớ tới đêm quatriền miên, nàng không khỏi ngượng ngùng kéo chăn chemặt sớm đã nhiễm đỏ.
Nhìn Triệu Vụ Quốc đang chìm trong mộng đẹp, khóe miệng còn khẽ nhếch lên kia, nhớ tới hắn bỏ lại giang sơn vìnàng, không ngại xaxôi vạn dặm một thân tới bên nàng, chỉ vìmuốn được yêu thương nàng, trong lòng nhất thời cảm giác được anủi vôphần, ngay cả nỗi đau mất phụ hoàng cũng nhờ đó giảm đirất nhiều, cho dùhắn chưa nói ramột câu anủi nàng, nhưng Tuyết Daohiểu được, nguyên nhân thúc đẩy hắn không chút cố kỵ tới bên mình, làviệc phụ hoàng quađời.
Hắn, làm saonhẫn tâm nhìn nàng sống khổ đau?
Hắn yêu nàng, điều ấy làthật, nhưng kế tiếp bọn họ phải đối mặt với thực tại.
-Hứa với nàng giang sơn này sẽ làsính lễ?
Giọng nói trầm ấm khiến Tuyết Daođang ngẩn người suynghĩ giật mình:
-Hả, huynh nói gì?
Nàng thầm nghĩ bản thân vừa nghe nhầm.
Triệu VũQuốc nhéo nhẹ mũi nàng, cười nói:
- Tanói, muốn cưới nàng, sính lễ chính làĐiểm Thương quốc.
Tuyết Daotức giận liếc hắn:
-Nói bậy.
Triệu VũQuốc ngồi dậy, ômTuyết Daovào lòng, lại trịnh trọng một lần nữa:
- Takhông nói giỡn, làthật.
-Cái gì?
Tuyết Daocăng thẳng, nhất thời không tiếp nhận nổi thông tinnày, cómột chút hạnh phúc lenlỏi nhú trong timnàng.
Triệu VũQuốc nhẹ vỗ về nàng, ýbảo nàng không cần khẩn trương, chậm rãi nói:
-Lúc trước chúng tanghĩ hẹp quá, tại saokhông thể thành thân, tại saokhông thể làmột trong haingười làm Hoàng đế?
Tuyết Daonhíu mày, chờ đợi Triệu VũQuốc giải thích.
-Chúng taliên kết hainước lại mànói, không phải chuyện không tốt, chiến loạn nhiều năm, chịu đau khổ nhất làdân chúng, nếu chúng tathành thân, Điểm Thương quốc vàTấn quốc không gặp trắc trở gìnữa, mà tacùng nàng cùng trị vì hainước, không phải chuyện tốt sao?
Quyết định này làm Tuyết Daochấn động, nhất thời không nghĩ được gì, trải quakhoảng thời gian tự vấn, nàng cảm thấy biện pháp này khả thi, nhưng trước mắt, triều đình hai phe cóđồng ývới hành động này của haivị Hoàng đế?
Đối với nghi vấn của Tuyết Dao, Triệu VũQuốc đã sớm nghĩ đến, hắn cúi đầu khẽ hôn trán nàng, trong đôi mắt sâu thẳm lộ rasự kiên định:
-Cần tám tháng, tanghĩ như vậy làđủ, tám tháng này tasẽ sắp xếp tất cả mọi điều ởĐiểm Thương quốc, đến lúc đó không thế lực nào cóthể ngăn cản ta.
-Huynh có tinchắc không?
Tuyết Daokhông thích làm chuyện không chắc chắn.
-Những năm này, ngoài chinh chiến để phụ hoàng cùng chúng thần khen ngợi còn bồi dưỡng thế lực của mình.
-Thế lực của huynh?
Trong tiềm thức Tuyết Daocảm thấy thế lực Triệu VũQuốc nói không phải làbinh lực.
-Ừ, tadùng mười lăm năm bồi dưỡng tổ chức sát thủ, ta cóthể dễ dàng nắm tổ chức sát thủ lớn nhất Tấn quốc trong tay, nàng không cảm thấy kỳ quái sao?
-Tổ chức kia làcủa huynh?
Tuyết Daokinh hãi, không nghĩ tới, Triệu VũQuốc sớm đem thế lực của hắn vươn raTấn quốc, bản thân nàng không hề haybiết gì.
Thấy Tuyết Daokinh ngạc, Triệu VũQuốc cười lớn:
-Nàng lolắng cái gì, ta dù cholợi hại cótổ chức sát thủ khắp banước nhưng vẫn là tùbinh của nàng đó thôi.
-Hứ, đẹp mặt nhỉ.
Tuyết Daotrừng mắt với hắn, trong lòng sớm tràn đầy ngọt ngào.
- Chonên, sắp tới, huynh cóthể gạt bỏ mọi trở ngại ởĐiểm Thương quốc?
Tuyết Dao to gantưởng tượng.
Triệu VũQuốc không nói gì, chỉ gật đầu.
Biết được quân bài chủ này của Triệu VũQuốc, Tuyết Daokhẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy những băn khoăn giữa haingười được giải quyết đikhông hề ít, khiến nàng tràn đầy lòng tin.
Nhìn Tuyết Dao vuivẻ, Triệu VũQuốc cười gian tà:
-Nhìn tướng công của nàng vìnàng màcố gắng như vậy, hẳn lànàng nên thưởng thật hậu hĩnh a…
Tuyết Daođỏ rần mặt, tức giận nói:
-Trời đã sáng, tanên…
-Nên cái gìthế, haingày sau, nàng mới lên ngôi, bây giờ không chonghĩ đến những thứ khác.
-Đừng… A… A…
Tuyết Daođẩy Triệu VũQuốc đang hôn nàng ra:
-Huynh nói, saunày chúng ta làHoàng đế, không phân biệt tôn ti,nhưng saolại muốn đặt sính lễ?
-Ách, ta là namnhân, không phải tađặt sính lễ, chẳng lẽ lànàng?
- Ha ha,đúng, là ta, tahứa giang sơn, huynh gả cho ta!
Triệu VũQuốc nheo mắt:
- Tagả?
Không đợi hắn nói xong, Tuyết Daolàm mặt lạnh muốn rời ngực Triệu VũQuốc.
-Ách… Đừng như vậy, tatới nơi này không dễ dàng gì…
-Rốt cuộc người nào gả?
-Híc… Cho ta suynghĩ đã…
Ngoài cửa sổ, mây hững hờ trôi, chim kêu ríu rít, trong phòng cảnh xuân triền miên…
-Nhĩ tướng quân, sáng sớm, saongài lại ởngoài tẩm cung công chúa?
Cung nữ Dung Nhikhẽ cười hỏi Nhĩ Đóa đứng đã một đêm ngoài tẩm cung.
-À… cái này… Công chúa nói… Nói…. Dạo gần đây ngài gặp ácmộng… gọi tađứng ởcửa…
Nhĩ Đóa đột nhiên nghĩ đến, nói như vậy chẳng khác gìmặt mình khó coi, thừa tưcách canh cửa, quỷ thấy mình cũng phải sợ.
Dung Nhithấy Nhĩ Đóa ấp ứng, nhất thời cảm thấy thú vị, cười nói:
-Tướng quân muốn nói, đứng chỗ này làm thần giữ cửa chocông chúa?
-Hả….
Bình thường Nhĩ Đóa mồm miệng nhanh nhẹn, từ sau khiTuyết Daođưa Dung Nhivào cung, muốn hắn chiếu cố một thời gian, hắn lại không cóbiện pháp, vừa rồi, chẳng phải hắn vừa: bị coithường sao!
-Công chúa phân phó Tướng quân ởchỗ này, bởi vìkhông muốn cóngười quấy rầy ạ?
Dung Nhighé mắt hỏi.
Nhĩ Đóa thuliễm lúng túng, hắng giọng một cái:
-Ừ, trước khilên ngôi, công chúa nói… muốn tuluyện.
Dung Nhi vôcùng kinh ngạc:
- Võcông của công chúa caonhư vậy rồi, còn tuluyện…
- Ha ha, côkhông hiểu đâu.
-Tướng quân, saunày cóthể dạy Dung Nhikhông?
-Hả… Ừ, cóthể.
Nhĩ Đóa đỏ mặt cười vôcùng đắc ý.
Haimươi lăm năm sau.
Hoàng đế Tấn quốc vàHoàng đế Điểm Thương quốc nên duyên vợ chồng, thật sự, lúc ấy, nhiều người không cócách nào tiếp nhận được chuyện này, lập tức xuất hiện rất nhiều lực cản, cuối cùng không giải thích được tại saolại biến mất. Hoàng đế Long Tuyết Daocủa Tấn quốc cùng Hoàng đế Triệu VũQuốc của Điểm Thương quốc thành thân, hainước tự nhiên nhập làm một nước, haingười cùng trị vì. Tấn quốc cùng Điểm Thương quốc bổ sung những chỗ thiếu hụt chonhau, dân chúng ngày hôm naycũng được hưởng cuộc sống cơm áo noấm, trọng điểm hơn là hainước tiến vào thời kỳ hòa bình, thực lực vôcùng cường đại, một vài nước nhỏ chủ động hướng lại xưng thần, bất luận làTấn quốc hayĐiểm Thương quốc đều phát triển đến cực thịnh.
Một ngày, trong hoàng cung mới, chỗ giao hội giữa Tấn quốc cùng Điểm Thương quốc, một nhà Triệu VũQuốc đang hăng hái bừng bừng khí thế ngắm hoaluyện võ, Tuyết Dao taycầm ngân thương, phong thái của Tuyết Hồn Tướng Quân năm đó vẫn còn nguyên vẹn, lại càng thêm vẻ mặn mà, ánh mắt cũng không còn quá lạnh lùng nữa, năm tháng tựa hồ không để lại dấu vết gìđối với nàng, tầm mắt Triệu VũQuốc vìnàng vĩnh viễn dừng lại.
-Nhan Nhi, connhớ kỹ những chiêu thức vừa rồi chưa?
Một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy tuổi cười tươi đón lấy ngân thương Tuyết Daođưa, tràn đầy tự tingật đầu:
-Một chiêu không lọt, mười ngày sau, nhất định không để mẫu thân thất vọng.
- Ha ha,Nhan Nhimuội muội, cũng đến tuổi lập giađình rồi đấy nhỉ? Luyện võchăm chỉ như vậy, cóphải đang tính toán saunày dạy dỗ phuquân không?
Bên cạnh, một namtử chừng haimươi tuổi cất lời với Nhan Nhi, hắn ynhư bản saocủa Triệu VũQuốc, cóđiều nụ cười trên mặt vôcùng rạng rỡ.
Haingười này chính làbảo bối của Triệu VũQuốc cùng Long Tuyết Dao, nhitử Triệu Vũnăm nay haimươi bốn tuổi, sau khithành thân sẽ lên ngôi, nữ nhiLong Nhan Nhimười sáu tuổi, trước đã cóhôn ước với Đại Hoàng tử Namquốc, cóđiều, cô béhình như vôcùng bất mãn với kiểu hôn sự định sẵn như thế này.
Một ngày nào đó, góc trồng hoaHải Đường ởphía tây hoàng cung vang lên tiếng động, mấy chậu hoađột nhiên bị đổ, ngay sauđó một người phithân quatường thành, tinh tế nhìn kĩthì rõràng làLong Nhan Nhi.
“Hừ, muốn gả ta chomột người chưa từng thấy mặt, tađâu cóbất tài như vậy, mẫu thân năm đó cũng tự bản thân lựa chọn phuquân, Long Nhan Nhi tacũng muốn tự thân chọn!”
Bảy ngày sau, bên sông Mịch La,phía trong một tửu lâu, một vị công tử áo lamnhạt ngồi thưởng ngoạn cảnh sông nước. Tướng mạo tuấn tú, bộ dáng thanh tao, bất kỳ cônương nào lướt quatửu lâu cũng không ngừng được màliếc mắt đưa tình, dừng chân lại chốc lát, thế nhưng vị công tử kiatựa hồ như rất phiền lòng, phephẩy phiến quạt trong taykhông để ý.
-Phụ hoàng thật phiền toái, nghe nói Hoàng đế Tấn quốc rất ghê gớm, ngay cả lời trượng phunói còn không nghe, saongười lại muốn tacưới nữ nhicủa họ chứ, erằng nàng tacòn khủng khiếp hơn sưtử HàĐông.
- Ai da,tướng mạo thật đáng yêu nha, thật khiến cholòng người phát run, tiểu công tử đitheo tỷ tỷ nha, chongươi hưởng vinh hoaphú quý vôtận a?
Hạ Vân Thiên vôcùng phiền lòng, thế nào màmột phụ nhân mặt bự sonphấn lại có ýđịnh quyến rũhắn cơchứ.
Mặc dùlòng Hạ Vân Thiên vôcùng tức giận nhưng hắn lười nhác cất lời với phụ nhân kia, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, dời tầm mắt đinơi khác, thế nhưng phụ nhân kialại mười phần dũng cảm, cặp môi dầy cộp sonđỏ cười tới phát run.
- Ha ha ha,hảo hảo, cóchí khí, tathích.
-Hắc, nhìn lại bộ dạng ngươi đi, béo ịnhư heocòn đòi quyến rũ ai? Mau mauvề gọt bớt thịt mỡ rồi lại đến.
Bị mắng như vậy, phụ nhân nhất thời nổi trận lôi đình, thế nhưng quay đầu nhìn lại, gương mặt lập tức cười tươi như hoa, người vừa cất tiếng kia sovới Hạ Vân Thiên còn tuấn túhơn vài phần, tuy cóchút khí chất nữ nhinhưng cũng làcực phẩm rồi, ảvội vàng vươn cánh taybéo mập muốn vuốt vegương mặt khả áinọ.
-Đồ khốn, cút cho ta!
Nói xong, công tử kiamột cước đạp lăn phụ nhân xuống tửu lâu.
Trong lòng Hạ Vân Thiên như được hả giận, bước lên nói lời cảm ơnvới vị công tử kia:
-Thật làlàm phiền công tử rồi, tại hạ làHạ Vân, không biết công tử là…
- Ha ha,gọi taNhan Nhĩ làđược.
Long Nhan Nhivuốt vuốt mặt cố nặn ragiọng nói dễ nghe nhất.
Haingười đang định ngồi xuống uống một chén, không nghĩ phụ nhân kiađã mang theo rất nhiều người hướng tới tửu lâu, Long Nhan Nhitúm tayHạ Vân Thiên, nhíu mày nói:
- Tadẫn huynh baykhỏi chỗ này được không?
- Ha ha,hảo, hết thảy nghe theo Nhan huynh anbài…
Tuyết Daothở dài bên Triệu VũQuốc.
-Bỏ lại cả quốc gia, một mình rađi, thay sáu lần ngựa, vừa uybức vừa dụ dỗ Nhĩ Đóa, giờ phút này mới cóthể ởbên cạnh nàng, nàng nghĩ là mơ ư!
Triệu VũQuốc ôn nhunhìn nàng, sâu trọng giọng nói cóchút trách cứ.
Nghe hắn nói, Tuyết Daokhông biết nên dùng từ gìđể hình dung cảm thụ trong lòng, thiên ngôn vạn ngữ loạn trong đầu nhưng lại không kết nên lời, chỉ cóthể thở dài:
-Huynh saolại tùy hứng… tại sao cóthể buông…
-Từ khi tahiểu chuyện tới nay, bất cứ lúc nào tacũng thận trọng, thế nhưng, kể từ lúc gặp nàng, nàng lại cókhả năng làm nhiễu loạn mọi kế hoạch của ta,khiến đôi chân tađôi khichùn bước. Nàng rời đi, lòng tađau đớn nhưng không còn cách nào đành phải tùy ýnàng, nhưng nàng cóbiết, kể từ ngày nàng rời khỏi cuộc sống của ta, taphát hiện, sống không lýtrí, không cónàng còn có ýnghĩa gì?
-Quốc… ta…
Nghe hắn nói một phen, Tuyết Daođột nhiên cảm giác bản thân rất ích kỉ, cảm giác tình yêu mình dành chohắn vẫn làkhông đủ.
Hắn khẽ lấy ngón tay xoanhẹ làn môi nàng, nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
-Đừng vì ta màtự trách bản thân.
Tuyết Daocảm thấy lồng ngực căng thẳng, lục phủ ngũ tạng khắc sâu đau đớn, lời của hắn làm nàng hiểu được, yêu một người, rốt cuộc làthế nào.
Triệu VũQuốc nắm chặt taynàng, tiếp tục nói:
- Tatừng nghĩ tới, đặt nàng ởchỗ sâu nhất trong tim, từ naylàm một vị vuatốt, sauđó nạp hậu cung bangàn mĩnữ, rồi sinh ranhững đứa bédễ thương để giang sơn Triệu giađược phồn thịnh lâu dài, nhưng, khinghe thấy nàng gặp cảnh hiểm nguy, biết được phụ hoàng nàng rời bỏ nhân thế, tamới phát hiện, takhông cách nào quên được bất kỳ tintức nào của nàng. Hằng ngày vẫn ngóng trông tincủa nàng làm tađau đớn. Không muốn tưởng tượng nàng một mình tác chiến, ngày ngày, lòng takhông yên…
Lệ rơi đẫm gương mặt Tuyết Dao, hắn nói những lời này, không phải cũng chính là suynghĩ của nàng sao? Chỉ là dotâm mình quá cứng rắn, cứng rắn biết rõkhông thể nào bỏ hết được nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
- Khithấy Ngũ Nhivượt quamọi gian khổ từ Namquốc đitìm Thạch Đông Thăng, tamới bỗng nhiên ýthức, mình làkẻ nhát chết, ngay cả một nữ nhân yếu đuối còn dám vượt quahiểm nguy tìm đến bên người nàng tayêu mến, vậy còn ta, tađã làm được gì? Lại nghe tinđồn, sau khinàng đăng cơliền thành thân, takhông cócách nào tự thuyết phục bản thân thờ ơ, coinhư không biết gìvề nàng được. Triệu VũQuốc ta, cóthể đánh mất giang sơn chứ không thể đánh mất đinàng!
Tuyết Daocố gắng điều chỉnh hôhấp của bản thân, chotới giờ, chưa khinào nàng nhìn thấy Triệu VũQuốc nói một lúc nhiều điều thế này, mặc dùkhông phải lời hoa mĩnhưng vẫn khiến nàng cảm động. Cố gắng hôhấp nàng mới ýthức làbản thân đang tồn tại.
Triệu VũQuốc cóthể nói ranhững lời này, làđã bất chấp hết thảy, quên đimình là ai,quên đivị trí mình đang đứng, là vuamột nước, trên cả vạn người, nhưng trước mắt hắn, lànữ nhân màhắn yêu hơn cả mạng sống của mình, cóthể gặp nàng, nói những lời này với nàng dùphải đánh đổi thế nào hắn cũng nguyện ý.
-Một mình huynh… Rất nguy hiểm, không biết sao?
Hồi lâu, Tuyết Daomới thốt ranhững lời này, tuytrách cứ nhưng lại mang theo sự dịu dàng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng:
-Không được thấy nàng, sống giống như giếng cạn nước.
Phút chốc, cả người Tuyết Dao runlên, kinh ngạc nhìn hắn, mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, thấy trong mắt đối phương làhình bóng mình, hắn nhìn nàng, một tấc một tấc, chậm rãi tới gần.
Hơi nóng phủ tầm mắt Tuyết Dao, nàng cảm thấy hôhấp trở nên nóng rực, cổ họng bắt đầu cóphản ứng, nàng córất nhiều, rất nhiều điều muốn nói với hắn nhưng lại runrẩy không cách nào cất nên lời, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn baophủ mạnh mẽ quanh mình, cả người nhất thời mềm yếu chỉ muốn dựa trong ngực hắn.
Hắn nhẹ nhàng vuốt vekhuôn mặt nàng. Ánh mắt ôn nhukhẽ lóe lên, chờ đợi, chờ đợi sự ưng thuận!
Lông miTuyết Dao layđộng biểu hiện nội tâm khẩn trương, nàng không kháng cự hắn tiến gần, haimắt khẽ khép lại.
Đột nhiên tiềm thức nàng như nhảy lên, muốn nhắc nhở giờ phút này giữa haibọn họ cóvấn đề, phải dừng lại, nhưng khimôi hắn chạm tới môi nàng, Tuyết Daocảm thấy thiên toàn địa chuyển, đại não lập tức ngưng suynghĩ, phút chốc rơi vào trầm luân.
-Làm nữ nhân của ta…
Hắn không còn kiên nhẫn đợi đáp áncủa nàng, ôn nhucùng mãnh liệt công phá thành trì của nàng, sauđó làsở hữu, đêm thanh vắng lặng, chỉ còn haingười quấn lấy nhau, sauđó cùng nhau thăng hoatận trời xanh, hóa thành vạn ánh sáng ngọc…
Luồng sáng ban mailàm Tuyết Daotỉnh mộng đẹp, nhìn gương mặt đang ngủ saybên cạnh, nhớ tới đêm quatriền miên, nàng không khỏi ngượng ngùng kéo chăn chemặt sớm đã nhiễm đỏ.
Nhìn Triệu Vụ Quốc đang chìm trong mộng đẹp, khóe miệng còn khẽ nhếch lên kia, nhớ tới hắn bỏ lại giang sơn vìnàng, không ngại xaxôi vạn dặm một thân tới bên nàng, chỉ vìmuốn được yêu thương nàng, trong lòng nhất thời cảm giác được anủi vôphần, ngay cả nỗi đau mất phụ hoàng cũng nhờ đó giảm đirất nhiều, cho dùhắn chưa nói ramột câu anủi nàng, nhưng Tuyết Daohiểu được, nguyên nhân thúc đẩy hắn không chút cố kỵ tới bên mình, làviệc phụ hoàng quađời.
Hắn, làm saonhẫn tâm nhìn nàng sống khổ đau?
Hắn yêu nàng, điều ấy làthật, nhưng kế tiếp bọn họ phải đối mặt với thực tại.
-Hứa với nàng giang sơn này sẽ làsính lễ?
Giọng nói trầm ấm khiến Tuyết Daođang ngẩn người suynghĩ giật mình:
-Hả, huynh nói gì?
Nàng thầm nghĩ bản thân vừa nghe nhầm.
Triệu VũQuốc nhéo nhẹ mũi nàng, cười nói:
- Tanói, muốn cưới nàng, sính lễ chính làĐiểm Thương quốc.
Tuyết Daotức giận liếc hắn:
-Nói bậy.
Triệu VũQuốc ngồi dậy, ômTuyết Daovào lòng, lại trịnh trọng một lần nữa:
- Takhông nói giỡn, làthật.
-Cái gì?
Tuyết Daocăng thẳng, nhất thời không tiếp nhận nổi thông tinnày, cómột chút hạnh phúc lenlỏi nhú trong timnàng.
Triệu VũQuốc nhẹ vỗ về nàng, ýbảo nàng không cần khẩn trương, chậm rãi nói:
-Lúc trước chúng tanghĩ hẹp quá, tại saokhông thể thành thân, tại saokhông thể làmột trong haingười làm Hoàng đế?
Tuyết Daonhíu mày, chờ đợi Triệu VũQuốc giải thích.
-Chúng taliên kết hainước lại mànói, không phải chuyện không tốt, chiến loạn nhiều năm, chịu đau khổ nhất làdân chúng, nếu chúng tathành thân, Điểm Thương quốc vàTấn quốc không gặp trắc trở gìnữa, mà tacùng nàng cùng trị vì hainước, không phải chuyện tốt sao?
Quyết định này làm Tuyết Daochấn động, nhất thời không nghĩ được gì, trải quakhoảng thời gian tự vấn, nàng cảm thấy biện pháp này khả thi, nhưng trước mắt, triều đình hai phe cóđồng ývới hành động này của haivị Hoàng đế?
Đối với nghi vấn của Tuyết Dao, Triệu VũQuốc đã sớm nghĩ đến, hắn cúi đầu khẽ hôn trán nàng, trong đôi mắt sâu thẳm lộ rasự kiên định:
-Cần tám tháng, tanghĩ như vậy làđủ, tám tháng này tasẽ sắp xếp tất cả mọi điều ởĐiểm Thương quốc, đến lúc đó không thế lực nào cóthể ngăn cản ta.
-Huynh có tinchắc không?
Tuyết Daokhông thích làm chuyện không chắc chắn.
-Những năm này, ngoài chinh chiến để phụ hoàng cùng chúng thần khen ngợi còn bồi dưỡng thế lực của mình.
-Thế lực của huynh?
Trong tiềm thức Tuyết Daocảm thấy thế lực Triệu VũQuốc nói không phải làbinh lực.
-Ừ, tadùng mười lăm năm bồi dưỡng tổ chức sát thủ, ta cóthể dễ dàng nắm tổ chức sát thủ lớn nhất Tấn quốc trong tay, nàng không cảm thấy kỳ quái sao?
-Tổ chức kia làcủa huynh?
Tuyết Daokinh hãi, không nghĩ tới, Triệu VũQuốc sớm đem thế lực của hắn vươn raTấn quốc, bản thân nàng không hề haybiết gì.
Thấy Tuyết Daokinh ngạc, Triệu VũQuốc cười lớn:
-Nàng lolắng cái gì, ta dù cholợi hại cótổ chức sát thủ khắp banước nhưng vẫn là tùbinh của nàng đó thôi.
-Hứ, đẹp mặt nhỉ.
Tuyết Daotrừng mắt với hắn, trong lòng sớm tràn đầy ngọt ngào.
- Chonên, sắp tới, huynh cóthể gạt bỏ mọi trở ngại ởĐiểm Thương quốc?
Tuyết Dao to gantưởng tượng.
Triệu VũQuốc không nói gì, chỉ gật đầu.
Biết được quân bài chủ này của Triệu VũQuốc, Tuyết Daokhẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy những băn khoăn giữa haingười được giải quyết đikhông hề ít, khiến nàng tràn đầy lòng tin.
Nhìn Tuyết Dao vuivẻ, Triệu VũQuốc cười gian tà:
-Nhìn tướng công của nàng vìnàng màcố gắng như vậy, hẳn lànàng nên thưởng thật hậu hĩnh a…
Tuyết Daođỏ rần mặt, tức giận nói:
-Trời đã sáng, tanên…
-Nên cái gìthế, haingày sau, nàng mới lên ngôi, bây giờ không chonghĩ đến những thứ khác.
-Đừng… A… A…
Tuyết Daođẩy Triệu VũQuốc đang hôn nàng ra:
-Huynh nói, saunày chúng ta làHoàng đế, không phân biệt tôn ti,nhưng saolại muốn đặt sính lễ?
-Ách, ta là namnhân, không phải tađặt sính lễ, chẳng lẽ lànàng?
- Ha ha,đúng, là ta, tahứa giang sơn, huynh gả cho ta!
Triệu VũQuốc nheo mắt:
- Tagả?
Không đợi hắn nói xong, Tuyết Daolàm mặt lạnh muốn rời ngực Triệu VũQuốc.
-Ách… Đừng như vậy, tatới nơi này không dễ dàng gì…
-Rốt cuộc người nào gả?
-Híc… Cho ta suynghĩ đã…
Ngoài cửa sổ, mây hững hờ trôi, chim kêu ríu rít, trong phòng cảnh xuân triền miên…
-Nhĩ tướng quân, sáng sớm, saongài lại ởngoài tẩm cung công chúa?
Cung nữ Dung Nhikhẽ cười hỏi Nhĩ Đóa đứng đã một đêm ngoài tẩm cung.
-À… cái này… Công chúa nói… Nói…. Dạo gần đây ngài gặp ácmộng… gọi tađứng ởcửa…
Nhĩ Đóa đột nhiên nghĩ đến, nói như vậy chẳng khác gìmặt mình khó coi, thừa tưcách canh cửa, quỷ thấy mình cũng phải sợ.
Dung Nhithấy Nhĩ Đóa ấp ứng, nhất thời cảm thấy thú vị, cười nói:
-Tướng quân muốn nói, đứng chỗ này làm thần giữ cửa chocông chúa?
-Hả….
Bình thường Nhĩ Đóa mồm miệng nhanh nhẹn, từ sau khiTuyết Daođưa Dung Nhivào cung, muốn hắn chiếu cố một thời gian, hắn lại không cóbiện pháp, vừa rồi, chẳng phải hắn vừa: bị coithường sao!
-Công chúa phân phó Tướng quân ởchỗ này, bởi vìkhông muốn cóngười quấy rầy ạ?
Dung Nhighé mắt hỏi.
Nhĩ Đóa thuliễm lúng túng, hắng giọng một cái:
-Ừ, trước khilên ngôi, công chúa nói… muốn tuluyện.
Dung Nhi vôcùng kinh ngạc:
- Võcông của công chúa caonhư vậy rồi, còn tuluyện…
- Ha ha, côkhông hiểu đâu.
-Tướng quân, saunày cóthể dạy Dung Nhikhông?
-Hả… Ừ, cóthể.
Nhĩ Đóa đỏ mặt cười vôcùng đắc ý.
Haimươi lăm năm sau.
Hoàng đế Tấn quốc vàHoàng đế Điểm Thương quốc nên duyên vợ chồng, thật sự, lúc ấy, nhiều người không cócách nào tiếp nhận được chuyện này, lập tức xuất hiện rất nhiều lực cản, cuối cùng không giải thích được tại saolại biến mất. Hoàng đế Long Tuyết Daocủa Tấn quốc cùng Hoàng đế Triệu VũQuốc của Điểm Thương quốc thành thân, hainước tự nhiên nhập làm một nước, haingười cùng trị vì. Tấn quốc cùng Điểm Thương quốc bổ sung những chỗ thiếu hụt chonhau, dân chúng ngày hôm naycũng được hưởng cuộc sống cơm áo noấm, trọng điểm hơn là hainước tiến vào thời kỳ hòa bình, thực lực vôcùng cường đại, một vài nước nhỏ chủ động hướng lại xưng thần, bất luận làTấn quốc hayĐiểm Thương quốc đều phát triển đến cực thịnh.
Một ngày, trong hoàng cung mới, chỗ giao hội giữa Tấn quốc cùng Điểm Thương quốc, một nhà Triệu VũQuốc đang hăng hái bừng bừng khí thế ngắm hoaluyện võ, Tuyết Dao taycầm ngân thương, phong thái của Tuyết Hồn Tướng Quân năm đó vẫn còn nguyên vẹn, lại càng thêm vẻ mặn mà, ánh mắt cũng không còn quá lạnh lùng nữa, năm tháng tựa hồ không để lại dấu vết gìđối với nàng, tầm mắt Triệu VũQuốc vìnàng vĩnh viễn dừng lại.
-Nhan Nhi, connhớ kỹ những chiêu thức vừa rồi chưa?
Một thiếu nữ tầm mười sáu, mười bảy tuổi cười tươi đón lấy ngân thương Tuyết Daođưa, tràn đầy tự tingật đầu:
-Một chiêu không lọt, mười ngày sau, nhất định không để mẫu thân thất vọng.
- Ha ha,Nhan Nhimuội muội, cũng đến tuổi lập giađình rồi đấy nhỉ? Luyện võchăm chỉ như vậy, cóphải đang tính toán saunày dạy dỗ phuquân không?
Bên cạnh, một namtử chừng haimươi tuổi cất lời với Nhan Nhi, hắn ynhư bản saocủa Triệu VũQuốc, cóđiều nụ cười trên mặt vôcùng rạng rỡ.
Haingười này chính làbảo bối của Triệu VũQuốc cùng Long Tuyết Dao, nhitử Triệu Vũnăm nay haimươi bốn tuổi, sau khithành thân sẽ lên ngôi, nữ nhiLong Nhan Nhimười sáu tuổi, trước đã cóhôn ước với Đại Hoàng tử Namquốc, cóđiều, cô béhình như vôcùng bất mãn với kiểu hôn sự định sẵn như thế này.
Một ngày nào đó, góc trồng hoaHải Đường ởphía tây hoàng cung vang lên tiếng động, mấy chậu hoađột nhiên bị đổ, ngay sauđó một người phithân quatường thành, tinh tế nhìn kĩthì rõràng làLong Nhan Nhi.
“Hừ, muốn gả ta chomột người chưa từng thấy mặt, tađâu cóbất tài như vậy, mẫu thân năm đó cũng tự bản thân lựa chọn phuquân, Long Nhan Nhi tacũng muốn tự thân chọn!”
Bảy ngày sau, bên sông Mịch La,phía trong một tửu lâu, một vị công tử áo lamnhạt ngồi thưởng ngoạn cảnh sông nước. Tướng mạo tuấn tú, bộ dáng thanh tao, bất kỳ cônương nào lướt quatửu lâu cũng không ngừng được màliếc mắt đưa tình, dừng chân lại chốc lát, thế nhưng vị công tử kiatựa hồ như rất phiền lòng, phephẩy phiến quạt trong taykhông để ý.
-Phụ hoàng thật phiền toái, nghe nói Hoàng đế Tấn quốc rất ghê gớm, ngay cả lời trượng phunói còn không nghe, saongười lại muốn tacưới nữ nhicủa họ chứ, erằng nàng tacòn khủng khiếp hơn sưtử HàĐông.
- Ai da,tướng mạo thật đáng yêu nha, thật khiến cholòng người phát run, tiểu công tử đitheo tỷ tỷ nha, chongươi hưởng vinh hoaphú quý vôtận a?
Hạ Vân Thiên vôcùng phiền lòng, thế nào màmột phụ nhân mặt bự sonphấn lại có ýđịnh quyến rũhắn cơchứ.
Mặc dùlòng Hạ Vân Thiên vôcùng tức giận nhưng hắn lười nhác cất lời với phụ nhân kia, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, dời tầm mắt đinơi khác, thế nhưng phụ nhân kialại mười phần dũng cảm, cặp môi dầy cộp sonđỏ cười tới phát run.
- Ha ha ha,hảo hảo, cóchí khí, tathích.
-Hắc, nhìn lại bộ dạng ngươi đi, béo ịnhư heocòn đòi quyến rũ ai? Mau mauvề gọt bớt thịt mỡ rồi lại đến.
Bị mắng như vậy, phụ nhân nhất thời nổi trận lôi đình, thế nhưng quay đầu nhìn lại, gương mặt lập tức cười tươi như hoa, người vừa cất tiếng kia sovới Hạ Vân Thiên còn tuấn túhơn vài phần, tuy cóchút khí chất nữ nhinhưng cũng làcực phẩm rồi, ảvội vàng vươn cánh taybéo mập muốn vuốt vegương mặt khả áinọ.
-Đồ khốn, cút cho ta!
Nói xong, công tử kiamột cước đạp lăn phụ nhân xuống tửu lâu.
Trong lòng Hạ Vân Thiên như được hả giận, bước lên nói lời cảm ơnvới vị công tử kia:
-Thật làlàm phiền công tử rồi, tại hạ làHạ Vân, không biết công tử là…
- Ha ha,gọi taNhan Nhĩ làđược.
Long Nhan Nhivuốt vuốt mặt cố nặn ragiọng nói dễ nghe nhất.
Haingười đang định ngồi xuống uống một chén, không nghĩ phụ nhân kiađã mang theo rất nhiều người hướng tới tửu lâu, Long Nhan Nhitúm tayHạ Vân Thiên, nhíu mày nói:
- Tadẫn huynh baykhỏi chỗ này được không?
- Ha ha,hảo, hết thảy nghe theo Nhan huynh anbài…
Bình luận facebook