-
Chương 55
Nhất thời mặt Nê Thu không còn chút huyết sắc, cả người vô lực xụi lơ trên mặt đất:
- Tha mạng a…
Hắn cũ ôm một hi vọng cuối cùng, vẻ mặt đáng thương cùng cực nhìn Thủy Nhan, vọng tưởng chiếm được sự thương cảm.
Thủy Nhẹ nhẹ mím môi, không nói một lời, đi đến bên bàn đá châm một ly trà, lúc uống trà nàng mỉm cười nhìn Triệu Vũ Quốc,
- Ngươi đoán ta nên xử lý như thế nào?
Hắn ăn một miếng bánh ngọt, từ chối cho ý kiến, là tư thế xin mời.
Thủy Nhan buông chén trà trong tay chậm rãi hướng Nê Thu đi tới, nàng ngồi xổm xuống vỗ về chơi đùa búi tóc của hắn, như là nhìn vào một con kiến:
- Trước tới giờ, ta nói đều giữ lời, chưa bao giờ thất hứa!
- Tha…
Nê Thu còn chưa có nói hết lời cầu xin, từ cổ truyền tới cảm giác đau đớn, một khắc sau hắn nghe có tiếng ồ ồ chảy nhẹ, như tiếng nước chảy…
Nhưng hắn sờ soạng vị trí đau đớn phát hiện khắp tay là máu, giờ phút này hắn ý thức được cổ mình bị Thủy Nhan đâm thủng.
- A… Ngươi…
Hắn khàn giọng muốn nói đủ một câu, nhưng một chữ cũng không nói rõ.
Đôi mắt Thủy Nhan trầm lãnh không có nửa phần tình cảm, nàng chậm rãi rút cây trâm trên cổ hắn ra, lau trên áo của Nê Thu, một lần nữa đâm xuống, rút ra, chỉ nghe phù một tiếng, máu ở cổ như suối phun lên, "phụt phụt".
Nê Thu mở to mắt, không thể tin được, tay hươ hươ nơi không trung, rất nhanh mất khí lực, cả người ngã xuống, máu ở cổ hắn thi nhau chảy ra, nhưng chắc chắn, hắn đã chết, tuy nhiên cũng không thống khổ cho lắm.
Hạ Ngải có chút giật mình, tuy rằng đã từng nhìn qua lúc Thủy Nhan phát cuồng, hay đã thấy lúc nàng giết người nhưng trong lòng không nhịn được, rét run một cái, cho dù là hắn, không thể nào giết người một cách nhanh gọn như thế được.
Hắn không khỏi nhìn về phía Triệu Vũ Quốc, trong lòng hắn ấn tượng, chắc Triệu Vũ Quốc nhiều năm chinh chiến nên với cảnh kia mới hờ hững đến thế.
- Quốc, rốt cuộc ngươi cứu được nàng ở đâu?
Hắn không nhịn được hỏi.
Thủy Nhan quay đầu tới, đối với vấn đề Hạ Ngải hỏi rất hứng thú, nàng rất để ý nơi hắn cứu nàng.
Mặt Triệu Vũ Quốc vốn âm trầm chứng kiến Nê Thu ngã xuống, khoảnh khắc ấy mắt khẽ sáng lên, tuy nhiên không có mỉm cười, chốc lát biểu cảm kia biến mất.
Hắn nhướng mày, nhìn Thủy Nhan, lại nhìn Hạ Ngải, nhàn nhạt nói:
- Thủy Nhan… Không thích mùi máu tươi, chúng ta nên đổi chỗ khác dùng trà.
Hạ Ngải cũng muốn nghe Thủy Nhan nói qua chuyện này, lập tức gật đầu đồng ý:
- Ừm, nơi này không hay cho lắm, hôm nay thời tiết đẹp, không bằng chúng ta đi chơi thuyền, dùng cơm ở trên thuyền luôn.
Triệu Vũ Quốc lắc đầu, lại nhìn vào Thủy Nhan:
- Nàng sợ nước.
- Nàng sợ nước?
Hạ Ngải hỏi Thủy Nhan.
Thủy Nhan nhớ lại khi mình ngất ở biệt uyển, tuy rằng nàng không thích Triệu Vũ Quốc nói ra những yếu điểm của nàng, nhưng nàng không thể không thừa nhận, bản thân thực sự sợ nước, không thể tiếp xúc với nước trong phạm vi gần.
Hạ Ngải thấy Thủy Nhan không trả lời, trong lòng liền hiểu rõ, lập tức buồn bực, một người giết người vẫn nói cười được mà sợ nước sao…
- Ta không dùng cơm được, còn có chuyện xử lý.
- Gần đây ngươi nhiều việc sao! Sắc mặt Hạ Ngải ngưng trọng.
- Ừm…
Hắn gật đầu.
- Chẳng lẽ… bên kia phát hiện hướng đi của ngươi?
Triệu Vũ Quốc lắc đầu:
- Bọn chúng không cần tra phải biết ta ở chỗ này, mà ta rời đi là khát vọng lớn nhất của chúng, hiện tại những người kia làm tất cả mọi việc không muốn cho ta trở về, sau đó làm mọi cách nói bừa làm loạn bên tai Lão gia tử.
Hạ Ngải đứng dậy vỗ vai hắn:
- Cho ta một tháng, khi đó ta có thể trợ giúp ngươi một tay.
Triệu Vũ Quốc không trả lời, nhưng trong mắt tràn đầy sự tín nhiệm, Hắn nhìn Thủy Nhan nói:
- Nàng ở lại chỗ ngươi có tiện không?
Hạ Ngải nhún vai:
- Không sao cả.
Thủy Nhan nghe được hai người nói chuyện, cảm thấy mình như vật phẩm bình thường, trong lòng khó chịu, người tài phải có thời, đôi khi nàng nhất định phải cúi đầu, đây là điều nàng học được trong Đào Hoa Lâu.
Triệu Vũ Quốc không nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi phủ Thái tử, Thủy Nhan không tiễn hắn, chính là hắn đến đến bên cạnh nàng một lúc, Thủy Nhan nhẹ giọng nói:
- Vì cái gì ngươi phải về tránh vấn đề của hắn?
Hắn mỉm cười:
- Là cố ý…
Hai người đưa mắt với nhau làm một lần nữa nội tâm Hạ Ngải cảm thấy không thoải mái, nhưng lại cảm thấy thật buồn cười, liền không nói một lời, dời ánh mắt về phía hồ sen.
Sau khi Triệu Vũ Quốc rời đi, Hạ Ngải mới thu hồi tầm mắt.
- Tử Hạ, Hạ Ngải, Ngải…
- Làm sao vậy?
- Lúc chúng ta xác định hiệp nghị, thân phận của ngươi là gì?
Hạ Ngải nở nụ cười:
- Nàng cảm thấy là loại thân phận nào?
Thủy Nhan lấy từ trong lòng ra bằng chứng là miếng ngọc:
- Cùng ngọc này tương đương thân phận.
Hạ Ngải tiếp nhận miếng ngọc, nó còn lưu lại hơi ấm của cơ thể nàng, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác khác thường, tê tê, hắn khẽ hốt hoảng.
- Này… Là Tử Ngọc loan bội, có thể tránh trăm độc…
- Tránh được trăm độc đúng là vật không bình thường…
Nàng không thể tưởng được Hạ Ngải lại dùng một khối vật hiếm như thế làm tin, nhưng những lời kế tiếp Hạ Ngải nói làm lòng nàng cả kinh nhảy dựng.
- Sau khi Doãn Đế bình định được giang sơn miền nam, tại đại điển mừng công tế trời, Doãn Đế đã ban tặng cho Tử Nguyên Hoàng lễ vật đó.
Sau khi Doãn Đế bình định được giang sơn miền nam, tại đại điển phong lập ngôi hoàng hậu, Doãn Đế đã ban tặng lễ vật này cho Tử Nguyên Hoàng Hậu. Thủy Nhan không tường tận lắm về lịch sử Nam Quốc nhưng cũng biết Doãn Đế là vị hoàng đế khai quốc. cả đời chỉ duy nhất lập một hoàng hậu, không lập phi. Nên có thể nói Tử Ngọc Loan Bội kia có giá trị vô song, không nói đến sự trân quý về chất liệu, tấm Tử Ngọc này còn có ý nghĩa khác, người sở hữu vật này chính là hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua).
- Ngươi đem vật quý như thế để cầm, không biết rất cẩu thả sao?
Hạ Ngải gật đầu mỉm cười, tuấn lãng phi phàm, ánh mắt sáng quắc, tỳ nữ bốn phía mặt đỏ lên.
- Nàng quên đó chỉ là để làm tin một giao dịch ư?
Hắn dừng lại, nhìn nơi gã Nê Thu vừa ngã xuống, tuy rằng đã được tẩy rửa sạch sẽ nhưng vẫn còn lưu lại thủy ngân.
- Kết cục dành cho hắn đó phải chăng nàng ám chỉ cho ta?
Hắn cười buồn, tựa hồ có chút lo lắng.
Thủy Nhan nhìn hồ sen xanh biếc, trong lòng thầm nghĩ: “Như ngươi nghĩ, nếu không tuân thủ lời hứa, chỉ cần ta không chết…”
- Nàng muốn nói, chỉ cần ngươi còn sống mà lời hứa không được thực hiện, ta sống không yên!
Xoẹt!!!!
Thủy Nhan nghe xong hắn nói không nhịn được nở một nụ cười, nghĩ thầm: “Người này làm Hoàng đế thật là đúng đắn, trong lòng ta nghĩ gì cũng đoán được hết.”
Chứng kiến Thủy Nhan cười, trái tim Hạ Ngải loạn nhịp, hắn cảm thấy kinh ngạc, không biết hôm nay phạm vào cái gì, càng không giải thích được tại sao không thể rời mắt khỏi thân ảnh nhỏ xinh kia.
- Điện hạ, hôm nay dùng bữa ở đây sao?
Một tỳ nữ hèn mọn kính cẩn hỏi hắn.
- Không, đi ra phía cây Tử Đằng đi.
- Ách…
Tỳ nữ kinh ngạc quên cúi đầu, nhưng rất nhanh ý thức được mình thất lễ, gấp gáp cúi đầu lắp bắp nói:
- Là… nô tỳ… Cái này… Phân phó!
Thủy Nhan lập tức nói:
- Ta không đi.
- Nàng không thích?
Thủy Nhan lắc đầu, ngưng thần nhìn hắn:
- Ngươi còn chưa trả lời ta.
Hạ Ngải ngần ra, lập tức cười to:
- Ha ha ha, nàng xem ta sẽ buột miệng nói với nàng sao?
- Không biết.
Nàng không chút che giấu trả lời.
Hạ Ngải chán nản, chứng kiến nàng nghiêm túc, hắn không nhịn được cười:
- Ha ha ha, ta có thể lấy vật quý ra để làm tin nhưng không thể lỡ lời với nàng.
- Vừa rồi tỳ nữ kia vì sao nghe được cây Tử Đằng lại kinh ngạc?
- Không biết, đại khái là vì nàng là nữ tử đầu tiên ăn cơm ở đó.
- Ách, vậy à, đi thôi…
- Hả,…
Hắn luôn cảm thấy không theo kịp suy nghĩ của nàng.
- Tha mạng a…
Hắn cũ ôm một hi vọng cuối cùng, vẻ mặt đáng thương cùng cực nhìn Thủy Nhan, vọng tưởng chiếm được sự thương cảm.
Thủy Nhẹ nhẹ mím môi, không nói một lời, đi đến bên bàn đá châm một ly trà, lúc uống trà nàng mỉm cười nhìn Triệu Vũ Quốc,
- Ngươi đoán ta nên xử lý như thế nào?
Hắn ăn một miếng bánh ngọt, từ chối cho ý kiến, là tư thế xin mời.
Thủy Nhan buông chén trà trong tay chậm rãi hướng Nê Thu đi tới, nàng ngồi xổm xuống vỗ về chơi đùa búi tóc của hắn, như là nhìn vào một con kiến:
- Trước tới giờ, ta nói đều giữ lời, chưa bao giờ thất hứa!
- Tha…
Nê Thu còn chưa có nói hết lời cầu xin, từ cổ truyền tới cảm giác đau đớn, một khắc sau hắn nghe có tiếng ồ ồ chảy nhẹ, như tiếng nước chảy…
Nhưng hắn sờ soạng vị trí đau đớn phát hiện khắp tay là máu, giờ phút này hắn ý thức được cổ mình bị Thủy Nhan đâm thủng.
- A… Ngươi…
Hắn khàn giọng muốn nói đủ một câu, nhưng một chữ cũng không nói rõ.
Đôi mắt Thủy Nhan trầm lãnh không có nửa phần tình cảm, nàng chậm rãi rút cây trâm trên cổ hắn ra, lau trên áo của Nê Thu, một lần nữa đâm xuống, rút ra, chỉ nghe phù một tiếng, máu ở cổ như suối phun lên, "phụt phụt".
Nê Thu mở to mắt, không thể tin được, tay hươ hươ nơi không trung, rất nhanh mất khí lực, cả người ngã xuống, máu ở cổ hắn thi nhau chảy ra, nhưng chắc chắn, hắn đã chết, tuy nhiên cũng không thống khổ cho lắm.
Hạ Ngải có chút giật mình, tuy rằng đã từng nhìn qua lúc Thủy Nhan phát cuồng, hay đã thấy lúc nàng giết người nhưng trong lòng không nhịn được, rét run một cái, cho dù là hắn, không thể nào giết người một cách nhanh gọn như thế được.
Hắn không khỏi nhìn về phía Triệu Vũ Quốc, trong lòng hắn ấn tượng, chắc Triệu Vũ Quốc nhiều năm chinh chiến nên với cảnh kia mới hờ hững đến thế.
- Quốc, rốt cuộc ngươi cứu được nàng ở đâu?
Hắn không nhịn được hỏi.
Thủy Nhan quay đầu tới, đối với vấn đề Hạ Ngải hỏi rất hứng thú, nàng rất để ý nơi hắn cứu nàng.
Mặt Triệu Vũ Quốc vốn âm trầm chứng kiến Nê Thu ngã xuống, khoảnh khắc ấy mắt khẽ sáng lên, tuy nhiên không có mỉm cười, chốc lát biểu cảm kia biến mất.
Hắn nhướng mày, nhìn Thủy Nhan, lại nhìn Hạ Ngải, nhàn nhạt nói:
- Thủy Nhan… Không thích mùi máu tươi, chúng ta nên đổi chỗ khác dùng trà.
Hạ Ngải cũng muốn nghe Thủy Nhan nói qua chuyện này, lập tức gật đầu đồng ý:
- Ừm, nơi này không hay cho lắm, hôm nay thời tiết đẹp, không bằng chúng ta đi chơi thuyền, dùng cơm ở trên thuyền luôn.
Triệu Vũ Quốc lắc đầu, lại nhìn vào Thủy Nhan:
- Nàng sợ nước.
- Nàng sợ nước?
Hạ Ngải hỏi Thủy Nhan.
Thủy Nhan nhớ lại khi mình ngất ở biệt uyển, tuy rằng nàng không thích Triệu Vũ Quốc nói ra những yếu điểm của nàng, nhưng nàng không thể không thừa nhận, bản thân thực sự sợ nước, không thể tiếp xúc với nước trong phạm vi gần.
Hạ Ngải thấy Thủy Nhan không trả lời, trong lòng liền hiểu rõ, lập tức buồn bực, một người giết người vẫn nói cười được mà sợ nước sao…
- Ta không dùng cơm được, còn có chuyện xử lý.
- Gần đây ngươi nhiều việc sao! Sắc mặt Hạ Ngải ngưng trọng.
- Ừm…
Hắn gật đầu.
- Chẳng lẽ… bên kia phát hiện hướng đi của ngươi?
Triệu Vũ Quốc lắc đầu:
- Bọn chúng không cần tra phải biết ta ở chỗ này, mà ta rời đi là khát vọng lớn nhất của chúng, hiện tại những người kia làm tất cả mọi việc không muốn cho ta trở về, sau đó làm mọi cách nói bừa làm loạn bên tai Lão gia tử.
Hạ Ngải đứng dậy vỗ vai hắn:
- Cho ta một tháng, khi đó ta có thể trợ giúp ngươi một tay.
Triệu Vũ Quốc không trả lời, nhưng trong mắt tràn đầy sự tín nhiệm, Hắn nhìn Thủy Nhan nói:
- Nàng ở lại chỗ ngươi có tiện không?
Hạ Ngải nhún vai:
- Không sao cả.
Thủy Nhan nghe được hai người nói chuyện, cảm thấy mình như vật phẩm bình thường, trong lòng khó chịu, người tài phải có thời, đôi khi nàng nhất định phải cúi đầu, đây là điều nàng học được trong Đào Hoa Lâu.
Triệu Vũ Quốc không nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi phủ Thái tử, Thủy Nhan không tiễn hắn, chính là hắn đến đến bên cạnh nàng một lúc, Thủy Nhan nhẹ giọng nói:
- Vì cái gì ngươi phải về tránh vấn đề của hắn?
Hắn mỉm cười:
- Là cố ý…
Hai người đưa mắt với nhau làm một lần nữa nội tâm Hạ Ngải cảm thấy không thoải mái, nhưng lại cảm thấy thật buồn cười, liền không nói một lời, dời ánh mắt về phía hồ sen.
Sau khi Triệu Vũ Quốc rời đi, Hạ Ngải mới thu hồi tầm mắt.
- Tử Hạ, Hạ Ngải, Ngải…
- Làm sao vậy?
- Lúc chúng ta xác định hiệp nghị, thân phận của ngươi là gì?
Hạ Ngải nở nụ cười:
- Nàng cảm thấy là loại thân phận nào?
Thủy Nhan lấy từ trong lòng ra bằng chứng là miếng ngọc:
- Cùng ngọc này tương đương thân phận.
Hạ Ngải tiếp nhận miếng ngọc, nó còn lưu lại hơi ấm của cơ thể nàng, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác khác thường, tê tê, hắn khẽ hốt hoảng.
- Này… Là Tử Ngọc loan bội, có thể tránh trăm độc…
- Tránh được trăm độc đúng là vật không bình thường…
Nàng không thể tưởng được Hạ Ngải lại dùng một khối vật hiếm như thế làm tin, nhưng những lời kế tiếp Hạ Ngải nói làm lòng nàng cả kinh nhảy dựng.
- Sau khi Doãn Đế bình định được giang sơn miền nam, tại đại điển mừng công tế trời, Doãn Đế đã ban tặng cho Tử Nguyên Hoàng lễ vật đó.
Sau khi Doãn Đế bình định được giang sơn miền nam, tại đại điển phong lập ngôi hoàng hậu, Doãn Đế đã ban tặng lễ vật này cho Tử Nguyên Hoàng Hậu. Thủy Nhan không tường tận lắm về lịch sử Nam Quốc nhưng cũng biết Doãn Đế là vị hoàng đế khai quốc. cả đời chỉ duy nhất lập một hoàng hậu, không lập phi. Nên có thể nói Tử Ngọc Loan Bội kia có giá trị vô song, không nói đến sự trân quý về chất liệu, tấm Tử Ngọc này còn có ý nghĩa khác, người sở hữu vật này chính là hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua).
- Ngươi đem vật quý như thế để cầm, không biết rất cẩu thả sao?
Hạ Ngải gật đầu mỉm cười, tuấn lãng phi phàm, ánh mắt sáng quắc, tỳ nữ bốn phía mặt đỏ lên.
- Nàng quên đó chỉ là để làm tin một giao dịch ư?
Hắn dừng lại, nhìn nơi gã Nê Thu vừa ngã xuống, tuy rằng đã được tẩy rửa sạch sẽ nhưng vẫn còn lưu lại thủy ngân.
- Kết cục dành cho hắn đó phải chăng nàng ám chỉ cho ta?
Hắn cười buồn, tựa hồ có chút lo lắng.
Thủy Nhan nhìn hồ sen xanh biếc, trong lòng thầm nghĩ: “Như ngươi nghĩ, nếu không tuân thủ lời hứa, chỉ cần ta không chết…”
- Nàng muốn nói, chỉ cần ngươi còn sống mà lời hứa không được thực hiện, ta sống không yên!
Xoẹt!!!!
Thủy Nhan nghe xong hắn nói không nhịn được nở một nụ cười, nghĩ thầm: “Người này làm Hoàng đế thật là đúng đắn, trong lòng ta nghĩ gì cũng đoán được hết.”
Chứng kiến Thủy Nhan cười, trái tim Hạ Ngải loạn nhịp, hắn cảm thấy kinh ngạc, không biết hôm nay phạm vào cái gì, càng không giải thích được tại sao không thể rời mắt khỏi thân ảnh nhỏ xinh kia.
- Điện hạ, hôm nay dùng bữa ở đây sao?
Một tỳ nữ hèn mọn kính cẩn hỏi hắn.
- Không, đi ra phía cây Tử Đằng đi.
- Ách…
Tỳ nữ kinh ngạc quên cúi đầu, nhưng rất nhanh ý thức được mình thất lễ, gấp gáp cúi đầu lắp bắp nói:
- Là… nô tỳ… Cái này… Phân phó!
Thủy Nhan lập tức nói:
- Ta không đi.
- Nàng không thích?
Thủy Nhan lắc đầu, ngưng thần nhìn hắn:
- Ngươi còn chưa trả lời ta.
Hạ Ngải ngần ra, lập tức cười to:
- Ha ha ha, nàng xem ta sẽ buột miệng nói với nàng sao?
- Không biết.
Nàng không chút che giấu trả lời.
Hạ Ngải chán nản, chứng kiến nàng nghiêm túc, hắn không nhịn được cười:
- Ha ha ha, ta có thể lấy vật quý ra để làm tin nhưng không thể lỡ lời với nàng.
- Vừa rồi tỳ nữ kia vì sao nghe được cây Tử Đằng lại kinh ngạc?
- Không biết, đại khái là vì nàng là nữ tử đầu tiên ăn cơm ở đó.
- Ách, vậy à, đi thôi…
- Hả,…
Hắn luôn cảm thấy không theo kịp suy nghĩ của nàng.
Bình luận facebook