-
Chương 112
Vạn Quý phi chết không nhắm mắt, thế nhưng tính mạng chỉ có một lần, đứng trước cửa tử, mỗi người có một lựa chọn, đã chọn rồi thì không thể quay đầu lại, một bước sai, ngàn bước sai theo, Vạn Quý phi thua, thua bởi nàng cuồng vọng, thua bởi nàng không nhẫn nại, thua bởi nàng có quá nhiều dã tâm!
Thấy Triệu Vũ Quốc đi từ Hiên Viên điện ra, sắc mặt âm trầm, Tuyết Dao đi lên trước thấp giọng hỏi:
- Thành?
Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, nàng nắm chặt tay hắn, thấp giọng an ủi:
- Con đường của hai người khác nhau, cho nên chỉ một người có thể sống!
- Nếu như là dân chúng bình thường, chúng ta đã là hảo huynh đệ…
Nụ cười của hắn méo mó, khổ sở, đúng thật, cuộc sống Vương đế không thể có thân tình. Nhìn đôi mắt trong veo của Tuyết Dao, người con gái này trước giờ vẫn băng lạnh, giờ phút này lại có thể cảm nhận được nỗi đau của hắn, Vũ Quốc xúc động:
- Cảm ơn nàng.
- Nói miệng vậy thôi sao?
- Muốn ta làm gì?
- Theo ta đi xem xét kinh thành của huynh chút đi!
Nàng cười tinh nghịch.
Triệu Vũ Quốc ngẩng đầu nhìn mảnh trời bao la nơi hoàng cung này, tâm lặng đi: “Nương, nơi này sẽ không có ai dám khi dễ người nữa…”
Khi Triệu Vũ Quốc ra khỏi Hiên Viên điện thì Mục Thanh mang theo cấm vệ quân vây nhà mẹ đẻ Vạn Quý phi, tốc độ cực nhanh khiến Vạn gia không kịp trở tay.
Lúc cấm vệ quân xông vào Vạn gia, người của Vạn gia đang ăn cơm trưa, căn bản không biết Vạn phủ này đã gặp đại nạn, hạ nhân còn lớn giọng quát nạt:
- Mắt chó đui mù hả, không biết nơi này là nơi nào mà dám…
Lời chưa nói dứt, chỉ thấy một cỗ lạnh lẽo trên cổ, máu tươi phún ra, tuyệt mạng tại chỗ.
Vạn phủ nhất thời náo loạn, ai nấy đều hiểu, Vạn gia – tận rồi!
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng Vạn quốc cữu không nghĩ rằng muội muội mình lại bại nhanh như thế, hắn vốn tính toán mang theo quân của Vạn gia liên hiệp với quân Trương Nham cùng thủ thành với cấm vệ quân, không ngờ nhìn thấy Tướng quân Mục Thanh phá cổng thành mà vào, trong lòng nhất thời hiểu được đại thế đã mất, trụ cột Vạn gia, Vạn lão gia nghe tin dữ nữ nhi sợ tội tự sát cũng liền tuẫn theo con mình, cơ nghiệp gần năm trăm năm của Vạn gia bị hủy diệt từ đây.
Diệt Vạn gia, diệt đảng phản nghịch, Triệu Vũ Quốc làm liền một mạch, trong vòng ba ngày, không còn một dấu vết, gió cuốn mây tan, hết thảy như mới, trong Hoàng thành nhất thời bao trùm sự lo lắng.
Trong Hiên Viên điện vang lên giọng nói trong trẻo của Thạch Đông Thăng:
- Tứ điện hạ, đã thanh trừ xong Vạn gia và vây cánh của Nhị điện hạ, còn dư lại một gia quyến kia…
- Đày đi biên ải, cả đời là đầy tớ!
Triệu Vũ Quốc lạnh lùng quét qua chúng thần, nhạt giọng hỏi:
- Chư vị đại nhân, có gì thắc mắc?
- Tứ điện hạ anh minh!
Giọng Trương Nham khàn khàn vang trong Hiên Viên điện.
~~~~ Tuyết Dao đứng ở bên cửa, tay vuốt ve túm lông trên cây thương, trong lòng thầm nghĩ, mình dùng cái này có đúng không, màu đỏ, hình như không phải là thứ nàng thích…
Một bên nàng suy tư, một bên lẳng lặng nhìn Tô Hà đang niệm kinh Phật, từ khi nàng và Triệu Vũ Quốc tiến cung, Tô Hà ngày nào cũng tụng kinh niệm Phật, chỉ duy lúc đầu nhìn thấy Triệu Vũ Quốc trở về có chút kích động, ngay sau đó nói một câu nhẹ nhàng: “Trở về là tốt rồi!”
Biểu hiện của Tô Hà làm Triệu Vũ Quốc rất lo lắng, Tuyết Dao thì lo lắng Tô Hà có điểm gì nghĩ không thông, ba ngày ba đêm nay nàng đều thủ hộ ở bên cạnh.
- Người hối hận vì hôm đó làm những chuyện như vậy sao?
Tiếng gõ mõ đột nhiên ngưng lại, Tô Hà ngẩng đầu lên, khẽ nói:
- Làm mẹ, ta phải làm như vậy.
- Vậy hiện tại Tô Tiệp Dư hối hận là vì người kia?
Tuyết Dao ám chỉ Triệu Cảnh.
Tay cầm mõ Tô Hà khẽ run lên, nàng cúi đầu không tự chủ cắn môi, ngay sau ngưng lại, Tuyết Dao nhìn thấy khóe miệng nàng rỉ ra một tia máu.
- Hiện tại, nhi tử của ta đã bình an, nên thỏa mãn thôi…
Lời nói xen lẫn tiếng thở dài thật sâu.
Tuyết Dao không giỏi an ủi người khác, nhưng phụ nhân trước mặt là mẫu thân của Triệu Vũ Quốc, nàng không thể bỏ mặc, trong lòng suy nghĩ mông lung không biết làm cách này khai đạo cho nàng, hoặc là có một vài ý nghĩ nào đó trợ giúp cho người này.
Thật ra hôm nay tâm tư Tô Hà rất loạn, đơn giản vì buổi sáng Triệu Vũ Quốc tới báo trong ngày Triệu Cảnh sẽ hồi cung.
Nghĩ tới gặp người kia, nội tâm nàng tràn đầy mâu thuẫn, yêu nhiều hận nhiều, yêu hận đan xen nhau tạo thành nút thắt, lúc này nàng không biết làm cách nào lấy lại được phần tình cảm trước đây, bởi khi hắn ghẻ lạnh nàng, tâm nàng cũng đã chết theo.
Tuyết Dao thấy nàng im lặng, nghĩ nên tìm một đề tài dụ nàng nói chuyện, đột nhiên Tô Hà buông sách Phật trong tay đi tới.
- Hiện tại. Quốc đã an bình… Cô nương có nguyện gả cho Quốc…
- Hả?…
Lời Tô Hà làm Tuyết Dao sửng sốt.
Tô Hà cho là nàng nghe không hiểu, cười nhẹ rồi lại hỏi:
- Ta nói là, bây giờ Quốc đã đến tuổi lập gia đình, mọi thứ cũng khá ổn, nếu hai ngươi tình đầu ý hợp thì…
Lời Tô Hà làm lòng Tuyết Dao một phen chấn động, vấn đề này nàng chưa từng nghĩ tới, nàng cùng Triệu Vũ Quốc ở chung một chỗ, bởi nàng cảm thấy muốn ở bên cạnh hắn, nhìn hắn, sau đó trợ giúp hắn, mọi thứ khác nàng không nghĩ tới, đột ngột nghe những câu hỏi này của Tô Hà khiến nàng bối rối.
“Lập gia đình”, Tuyết Dao cảm thấy những chữ này đối với mình thật xa cách, trong tiềm thức nàng cũng như theo bản năng kháng cự ba chữ này, tựa hồ như vì chuyện này mà phát sinh cho nàng sự phiền toái, hiện tại nàng không nhớ nổi, nhưng cảm giác kia như quanh quẩn trong đầu nàng khiến nàng đau đớn.
Nhìn thấy Tuyết Dao cau mày, Tô Hà không hiểu hỏi:
- Sao vậy? Cô nương không muốn gả cho Quốc?
Tuyết Dao lắc đầu, thật sự nàng không biết nên trả lời như thế nào, lại sợ Tô Hà hiểu sai ý tứ, nhưng Tô Hà đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang ý cười, cảm khái nhìn Tuyết Dao:
- Đứa bé ngoan, làm khó ngươi bối rối, năm đó cũng bởi ta nhìn không thông suốt nên mới có thể gả cho một nam nhân có cả thiên hạ nhưng ta lại không có một chỗ dung thân, ta thống khổ không sao, có điều lại hại đến Quốc…
- Người muốn nói với ta điều gì?
Tô Hà kéo tay Tuyết Dao, ngẩng đầu nhìn nàng, trầm giọng ôn nhu:
- Nam nhân cô nương muốn gả, sẽ không chỉ cưới một mình cô nương.
- Người biết Quốc có kế thừa ngôi vị Hoàng đế hay không?
Những lời này khiến Tuyết Dao cảm thấy Tô Hà không hề đơn giản như nàng nghĩ, liếc nhìn phụ nhân kia, cảm nhận chút ấm áp xen lẫn tia cô đơn trong đôi mắt kia.
- Cho dù Quốc không kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nhưng với thân phận Vương gia của hắn, chẳng lẽ chỉ cần một vị Vương phi là đủ cai quản Vương phủ sao, còn đâu khí phách của một Vương gia?
Tuyết Dao híp mắt, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng không tự chủ thốt lên: “Phụ nhân này, không hề đơn giản!”
Tuyết Dao hừ lạnh:
- Vương phi, ta chưa nghĩ đến, nếu huynh ấy có cưới nữ nhân khác ta cũng không hứng thú quan tâm, ta chỉ biết, bây giờ, ta thích huynh ấy, sẽ không thể chịu được nếu huynh ấy bị khi dễ!
Thấy Triệu Vũ Quốc đi từ Hiên Viên điện ra, sắc mặt âm trầm, Tuyết Dao đi lên trước thấp giọng hỏi:
- Thành?
Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, nàng nắm chặt tay hắn, thấp giọng an ủi:
- Con đường của hai người khác nhau, cho nên chỉ một người có thể sống!
- Nếu như là dân chúng bình thường, chúng ta đã là hảo huynh đệ…
Nụ cười của hắn méo mó, khổ sở, đúng thật, cuộc sống Vương đế không thể có thân tình. Nhìn đôi mắt trong veo của Tuyết Dao, người con gái này trước giờ vẫn băng lạnh, giờ phút này lại có thể cảm nhận được nỗi đau của hắn, Vũ Quốc xúc động:
- Cảm ơn nàng.
- Nói miệng vậy thôi sao?
- Muốn ta làm gì?
- Theo ta đi xem xét kinh thành của huynh chút đi!
Nàng cười tinh nghịch.
Triệu Vũ Quốc ngẩng đầu nhìn mảnh trời bao la nơi hoàng cung này, tâm lặng đi: “Nương, nơi này sẽ không có ai dám khi dễ người nữa…”
Khi Triệu Vũ Quốc ra khỏi Hiên Viên điện thì Mục Thanh mang theo cấm vệ quân vây nhà mẹ đẻ Vạn Quý phi, tốc độ cực nhanh khiến Vạn gia không kịp trở tay.
Lúc cấm vệ quân xông vào Vạn gia, người của Vạn gia đang ăn cơm trưa, căn bản không biết Vạn phủ này đã gặp đại nạn, hạ nhân còn lớn giọng quát nạt:
- Mắt chó đui mù hả, không biết nơi này là nơi nào mà dám…
Lời chưa nói dứt, chỉ thấy một cỗ lạnh lẽo trên cổ, máu tươi phún ra, tuyệt mạng tại chỗ.
Vạn phủ nhất thời náo loạn, ai nấy đều hiểu, Vạn gia – tận rồi!
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng Vạn quốc cữu không nghĩ rằng muội muội mình lại bại nhanh như thế, hắn vốn tính toán mang theo quân của Vạn gia liên hiệp với quân Trương Nham cùng thủ thành với cấm vệ quân, không ngờ nhìn thấy Tướng quân Mục Thanh phá cổng thành mà vào, trong lòng nhất thời hiểu được đại thế đã mất, trụ cột Vạn gia, Vạn lão gia nghe tin dữ nữ nhi sợ tội tự sát cũng liền tuẫn theo con mình, cơ nghiệp gần năm trăm năm của Vạn gia bị hủy diệt từ đây.
Diệt Vạn gia, diệt đảng phản nghịch, Triệu Vũ Quốc làm liền một mạch, trong vòng ba ngày, không còn một dấu vết, gió cuốn mây tan, hết thảy như mới, trong Hoàng thành nhất thời bao trùm sự lo lắng.
Trong Hiên Viên điện vang lên giọng nói trong trẻo của Thạch Đông Thăng:
- Tứ điện hạ, đã thanh trừ xong Vạn gia và vây cánh của Nhị điện hạ, còn dư lại một gia quyến kia…
- Đày đi biên ải, cả đời là đầy tớ!
Triệu Vũ Quốc lạnh lùng quét qua chúng thần, nhạt giọng hỏi:
- Chư vị đại nhân, có gì thắc mắc?
- Tứ điện hạ anh minh!
Giọng Trương Nham khàn khàn vang trong Hiên Viên điện.
~~~~ Tuyết Dao đứng ở bên cửa, tay vuốt ve túm lông trên cây thương, trong lòng thầm nghĩ, mình dùng cái này có đúng không, màu đỏ, hình như không phải là thứ nàng thích…
Một bên nàng suy tư, một bên lẳng lặng nhìn Tô Hà đang niệm kinh Phật, từ khi nàng và Triệu Vũ Quốc tiến cung, Tô Hà ngày nào cũng tụng kinh niệm Phật, chỉ duy lúc đầu nhìn thấy Triệu Vũ Quốc trở về có chút kích động, ngay sau đó nói một câu nhẹ nhàng: “Trở về là tốt rồi!”
Biểu hiện của Tô Hà làm Triệu Vũ Quốc rất lo lắng, Tuyết Dao thì lo lắng Tô Hà có điểm gì nghĩ không thông, ba ngày ba đêm nay nàng đều thủ hộ ở bên cạnh.
- Người hối hận vì hôm đó làm những chuyện như vậy sao?
Tiếng gõ mõ đột nhiên ngưng lại, Tô Hà ngẩng đầu lên, khẽ nói:
- Làm mẹ, ta phải làm như vậy.
- Vậy hiện tại Tô Tiệp Dư hối hận là vì người kia?
Tuyết Dao ám chỉ Triệu Cảnh.
Tay cầm mõ Tô Hà khẽ run lên, nàng cúi đầu không tự chủ cắn môi, ngay sau ngưng lại, Tuyết Dao nhìn thấy khóe miệng nàng rỉ ra một tia máu.
- Hiện tại, nhi tử của ta đã bình an, nên thỏa mãn thôi…
Lời nói xen lẫn tiếng thở dài thật sâu.
Tuyết Dao không giỏi an ủi người khác, nhưng phụ nhân trước mặt là mẫu thân của Triệu Vũ Quốc, nàng không thể bỏ mặc, trong lòng suy nghĩ mông lung không biết làm cách này khai đạo cho nàng, hoặc là có một vài ý nghĩ nào đó trợ giúp cho người này.
Thật ra hôm nay tâm tư Tô Hà rất loạn, đơn giản vì buổi sáng Triệu Vũ Quốc tới báo trong ngày Triệu Cảnh sẽ hồi cung.
Nghĩ tới gặp người kia, nội tâm nàng tràn đầy mâu thuẫn, yêu nhiều hận nhiều, yêu hận đan xen nhau tạo thành nút thắt, lúc này nàng không biết làm cách nào lấy lại được phần tình cảm trước đây, bởi khi hắn ghẻ lạnh nàng, tâm nàng cũng đã chết theo.
Tuyết Dao thấy nàng im lặng, nghĩ nên tìm một đề tài dụ nàng nói chuyện, đột nhiên Tô Hà buông sách Phật trong tay đi tới.
- Hiện tại. Quốc đã an bình… Cô nương có nguyện gả cho Quốc…
- Hả?…
Lời Tô Hà làm Tuyết Dao sửng sốt.
Tô Hà cho là nàng nghe không hiểu, cười nhẹ rồi lại hỏi:
- Ta nói là, bây giờ Quốc đã đến tuổi lập gia đình, mọi thứ cũng khá ổn, nếu hai ngươi tình đầu ý hợp thì…
Lời Tô Hà làm lòng Tuyết Dao một phen chấn động, vấn đề này nàng chưa từng nghĩ tới, nàng cùng Triệu Vũ Quốc ở chung một chỗ, bởi nàng cảm thấy muốn ở bên cạnh hắn, nhìn hắn, sau đó trợ giúp hắn, mọi thứ khác nàng không nghĩ tới, đột ngột nghe những câu hỏi này của Tô Hà khiến nàng bối rối.
“Lập gia đình”, Tuyết Dao cảm thấy những chữ này đối với mình thật xa cách, trong tiềm thức nàng cũng như theo bản năng kháng cự ba chữ này, tựa hồ như vì chuyện này mà phát sinh cho nàng sự phiền toái, hiện tại nàng không nhớ nổi, nhưng cảm giác kia như quanh quẩn trong đầu nàng khiến nàng đau đớn.
Nhìn thấy Tuyết Dao cau mày, Tô Hà không hiểu hỏi:
- Sao vậy? Cô nương không muốn gả cho Quốc?
Tuyết Dao lắc đầu, thật sự nàng không biết nên trả lời như thế nào, lại sợ Tô Hà hiểu sai ý tứ, nhưng Tô Hà đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang ý cười, cảm khái nhìn Tuyết Dao:
- Đứa bé ngoan, làm khó ngươi bối rối, năm đó cũng bởi ta nhìn không thông suốt nên mới có thể gả cho một nam nhân có cả thiên hạ nhưng ta lại không có một chỗ dung thân, ta thống khổ không sao, có điều lại hại đến Quốc…
- Người muốn nói với ta điều gì?
Tô Hà kéo tay Tuyết Dao, ngẩng đầu nhìn nàng, trầm giọng ôn nhu:
- Nam nhân cô nương muốn gả, sẽ không chỉ cưới một mình cô nương.
- Người biết Quốc có kế thừa ngôi vị Hoàng đế hay không?
Những lời này khiến Tuyết Dao cảm thấy Tô Hà không hề đơn giản như nàng nghĩ, liếc nhìn phụ nhân kia, cảm nhận chút ấm áp xen lẫn tia cô đơn trong đôi mắt kia.
- Cho dù Quốc không kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nhưng với thân phận Vương gia của hắn, chẳng lẽ chỉ cần một vị Vương phi là đủ cai quản Vương phủ sao, còn đâu khí phách của một Vương gia?
Tuyết Dao híp mắt, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng không tự chủ thốt lên: “Phụ nhân này, không hề đơn giản!”
Tuyết Dao hừ lạnh:
- Vương phi, ta chưa nghĩ đến, nếu huynh ấy có cưới nữ nhân khác ta cũng không hứng thú quan tâm, ta chỉ biết, bây giờ, ta thích huynh ấy, sẽ không thể chịu được nếu huynh ấy bị khi dễ!