-
Chương 110
Bầu trời đêm lung linh những vì sao. Tuyết Dao ngắt một bông hoa Đỗ Quyên thưởng thức, sau đó nhìn Triệu Vũ Quốc chậm rãi đi tới.
- Chúc mừng!
Tuyết Dao nhìn bông hoa trong tay nhàn nhạt nói.
Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu:
- Hoàn hảo!
Tuyết Dao xoay người vứt bông hoa xuống đất, phủi tay nhíu mày nói:
- Thứ này không thích hợp với ta, khiến nước hoa nhỏ đầy tay.
- Biết thế sao còn muốn thưởng thức?
Triệu Vũ Quốc cầm tay Tuyết Dao, nhẹ nhàng lau sạch đi.
Lòng bàn tay thô ráp cho Tuyết Dao cảm giác ấm lòng, nàng ôn nhu nói:
- Ta biết, huynh không muốn như vậy.
Hắn giương mắt, khóe miệng mang theo ý cười:
- Năm đó, ta vì ngài mà làm tất cả, cũng là lúc, khổ nạn của ta và nương bắt đầu…
Triệu Vũ Quốc nhớ lại những năm luyện tập gian khổ, nhớ cảm giác sợ hãi lần đầu thấy cảnh chém giết nơi chiến trường, khi đó các Hoàng tử khác đều ở trong cung, ngày ngày học tập với các sư phụ, chỉ mỗi mình hắn ngày ngày phải lấy sự sống cái chết làm bài học, bạn của hắn là đao và huyết. Trong cực điểm sợ hãi, hắn phải sống, hắn mạnh mẽ, tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, tự nói với mình, chỉ có thể thắng, có thể giữ mạng sống của mình mới có thể hồi cung cứu mẹ ra…
Cảm nhận được lòng bàn tay lạnh như băng của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao đoán hắn đang nhớ lại những ngày tháng đáng sợ trước kia, nàng xiết chặt bàn tay thô ráp kia, muốn truyền ấm áp cho hắn. Triệu Vũ Quốc mỉm cười nhìn nàng, nói với nàng không có gì phải lo lắng đâu.
Nàng chỉ hơi khẽ gật đầu, nhìn sâu vào đôi mắt như thủy tinh của hắn, cúi đầu nói nhỏ:
- Khi nỗi đau tới đỉnh điểm thì sẽ không còn cảm nhận được đau đớn nữa. Có phải bởi vì ông ấy là cha huynh nên huynh mới lựa chọn con đường ấy? Đã bước rồi thì không thì dừng lại được.
- Ta lừa gạt cả cha mình, trong lòng nàng nghĩ thế nào?
- Ha ha, lòng ta nghĩ gì, huynh quan tâm sao?
- Là nàng, bất kể điều gì ta cũng quan tâm!
Triệu Vũ Quốc chân thành nói.
Mặt Tuyết Dao ửng đỏ, hiển nhiên là thẹn thùng, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt bình tĩnh:
- Việc huynh nghĩ hay làm, ta không quan tâm, thứ ta quan tâm là: Huynh!
- Ừ!
Hắn ôm nàng thật chặt, tham lam hưởng thụ hết những hương thơm thuộc về nàng…
Sáng sớm, khi những đám mây ngũ sắc còn lững lờ nơi chân trời, Triệu Vũ Quốc đã đem một ít hoa tươi tới trước lều Tuyết Dao, hắn không đi vào bởi biết lúc này nàng sẽ không ở bên trong, đang chuẩn bị rời đi thì thấy Tuyết Dao về, trên tay cầm một cây thương.
- Cám ơn!
Thấy hoa trước lều, Tuyết Dao khẽ cất tiếng nhỏ nhẹ như một cô nương khuê các.
Triệu Vũ Quốc kinh ngạc nhìn thương trong tay nàng:
- Nàng dùng được thứ này sao?
Tuyết Dao sờ sờ chuôi thương:
- Bất giác nhìn thấy nó, cứ có cảm giác là đã từng dùng qua.
- Cảm giác như thế nào?
- Không tệ!
- Một ngày nào đấy ta sẽ tặng nàng cây thương khác!
- Ừ!
Nàng cười đáp, sau đó liếc nhìn bốn phía thấp giọng hỏi Triệu Vũ Quốc:
- Người ta cho huynh câu trả lời chắc chắn chưa?
- Chưa, nhưng sẽ nhanh thôi.
Tuyết Dao vén màn trướng, cười nhạt:
- Chúc mừng.
Ngay sau đó cầm hoa đi vào trướng, nàng biết, Triệu Vũ Quốc sớm đến đây là bởi người kia sẽ cho hắn một cái hứa hẹn!
Nhìn màn trướng đung đưa, Triệu Vũ Quốc cảm thấy lòng ấm áp, chẳng biết từ khi nào, trừ người mẹ dịu hiền của mình đã có một người không cần bất cứ thứ gì mà lại quan tâm thương yêu mình như thế?
Hắn thật sự may mắn, may mắn vì nàng đã tha thứ cho hắn.
Tiếng ngựa hí vang rền, Triệu Vũ Quốc hạ lệnh cho tướng sĩ nhổ trại, thu xếp xong xuôi, chỉ chờ hắn ra lệnh là đoàn người lên đường về kinh thành.
Hắn quay đầu lại nhìn đỉnh lều Triệu Cảnh, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng không có bất kỳ biểu hiện gì, mấy con ngựa nghỉ ngơi suốt vài ngày đã sớm quẩn chân, không ngừng phát ra tiếng phì phì muốn được ra lệnh rong ruổi trên núi non.
Tuyết Dao quay đầu nhìn đỉnh lều kia, thầm nghĩ: “Lão nhân gia này có thể vững vàng như vậy, có phải muốn ôm long mão (mũ vua) xuống hoàng tuyền sao?”
Đêm qua Triệu Vũ Quốc và Triệu Cảnh nói chuyện, Triệu Vũ Quốc đã nói rõ lập trường của mình, sẽ hồi cung với điều kiện sau này sẽ mang mẹ ra khỏi nơi đó, từ đó sẽ không quan hệ gì với hoàng gia Điểm Thương quốc, nói cách khác, là không còn nhận người gọi là phụ hoàng này.
Nhưng ý Triệu Cảnh là muốn khi hồi cung sẽ phong Triệu Vũ Quốc làm Thái tử, sau khi mình trăm tuổi sẽ để Triệu Vũ Quốc lên ngôi, kế thừa vương vị.
Nhưng trong lòng Tuyết Dao hiểu rõ, Triệu Vũ Quốc tuyệt đối sẽ không ngồi trên vương vị cao quý kia, đêm dài lắm mộng, ai biết Triệu Cảnh sẽ sống bao lâu, chẳng ai có thể đoán trước được tương lai, có thể hiện tại trong mắt Triệu Cảnh, Triệu Vũ Quốc là hiếu tử (đứa con hiếu thảo), là cứu tinh của Triệu Cảnh. Nhưng ai biết được ngày mai sóng gió có nổi lên, vì vậy Triệu Vũ Quốc đành phải rời xa Điểm Thương quốc, vĩnh viễn không nghĩ tới ngôi vị Hoàng đế kia nếu hắn muốn đảm bảo cho mẹ một cuộc sống an bình suốt đời.
Những màn Triệu Vũ Quốc làm vừa rồi đơn giản vì muốn áp chế nhuệ khí của Triệu Cảnh, lợi dụng điểm này để đòi lại thiệt thòi cho Tô Hà, để hắn cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng lớn với Triệu Vũ Quốc, thêm nữa, đổ cho Triệu Vũ Văn tội phản nghịch khiến Triệu Cảnh thoái chí nản lòng, từng bước từng bước một, Triệu Cảnh là quân cờ trong nước đi tỉ mỉ của Triệu Vũ Quốc. Hiện tại chỉ còn một bước cuối cùng, chính là muốn để Triệu Cảnh buông tha hết thảy, cho Triệu Vũ Quốc một hứa hẹn chắc chắn.
Nhưng làm Tuyết Dao thất vọng là, đã cố gắng rất nhiều, tại sao lúc này Triệu Vũ Quốc lại đưa ra quyết định như vậy.
Đột nhiên, lều trại kia mở ra, Triệu Cảnh chậm rãi từ bên trong đi ra, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng hai mắt sáng ngời, hắn nhìn Triệu Vũ Quốc ý bảo Vũ Quốc qua phía đó.
Triệu Vũ Quốc khẽ nhíu mày, xuống ngựa đi tới.
Giờ phút này là mấu chốt, Tuyết Dao vận khí nghe xem hai người này sẽ nói gì.
Không để Triệu Cảnh mở miệng, Triệu Vũ Quốc lên tiếng:
- Nhi thần sẽ lưu lại một trăm binh lính bảo vệ phụ hoàng, khi thời cơ đến sẽ có người đón phụ hoàng hồi cung.
Nói xong, hắn xoay người định rời đi.
- Vũ nhi, ta biết trong lòng con vẫn quan tâm an nguy của ta.
Giọng Triệu Cảnh run rẩy.
- ….
Đáy mắt Triệu Vũ Quốc thoáng một tia sáng lạ, Triệu Cảnh nhìn thấy, rốt cuộc quyết định.
- Cái này cho con.
Tay hắn run rẩy lấy phong thư từ ngực ra.
- Hả?
Vẻ mặt Triệu Vũ Quốc nghi ngờ, đọc qua nội dung bức thư, hắn nhíu mày, đem trả lại bức thư cho Triệu Cảnh, lại xoay người muốn rời đi.
- Vũ nhi, vì sao vậy?
Triệu Vũ Quốc bực tức nhìn chăm chú người cha mình:
- Người cho rằng, nhi thần làm những chuyện này là vì cái hứa hẹn này?
Triệu Cảnh vội khoát tay:
- Không, đem ngôi vị Hoàng đế nhường lại cho con, đây là ý nguyện của trẫm, không liên quan gì đến việc làm mấy nay của con.
- Ý nguyện của người?
Triệu Vũ Quốc quay đầu lại nhìn hắn.
- Chuyện lần này cho ta hiểu được, quả thật nên thay máu triều đình, nếu như ta còn cố chấp thì không có cách nào triệt tận gốc những mầm mống phản loạn, hiện tại Điểm Thương quốc được duy trì bởi kinh thành đang thăng bằng, một khi nơi này xảy ra loạn lạc, Điểm Thương quốc tất loạn, lực lượng quân đội nước ta hiện tại bị tên nhi tử nghịch tặc kia phá hư đã yếu hơn trước, lúc này đang liên minh với Hạ quốc, đối với Tấn quốc đó là một sự uy hiếp, vua nào triều ấy, trước đây chúng ta có một hiệp ước với Tấn quốc không hợp lý lắm, nếu con đăng cơ có thể phá bỏ đi, dĩ nhiên chuyện này còn xa, nhưng bây giờ, ta có thể khẳng định, ta không áy náy hay hối hận chuyện thoái vị, tất cả lấy giang sơn Triệu gia làm trọng.
————————————-
Trường thương
- Chúc mừng!
Tuyết Dao nhìn bông hoa trong tay nhàn nhạt nói.
Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu:
- Hoàn hảo!
Tuyết Dao xoay người vứt bông hoa xuống đất, phủi tay nhíu mày nói:
- Thứ này không thích hợp với ta, khiến nước hoa nhỏ đầy tay.
- Biết thế sao còn muốn thưởng thức?
Triệu Vũ Quốc cầm tay Tuyết Dao, nhẹ nhàng lau sạch đi.
Lòng bàn tay thô ráp cho Tuyết Dao cảm giác ấm lòng, nàng ôn nhu nói:
- Ta biết, huynh không muốn như vậy.
Hắn giương mắt, khóe miệng mang theo ý cười:
- Năm đó, ta vì ngài mà làm tất cả, cũng là lúc, khổ nạn của ta và nương bắt đầu…
Triệu Vũ Quốc nhớ lại những năm luyện tập gian khổ, nhớ cảm giác sợ hãi lần đầu thấy cảnh chém giết nơi chiến trường, khi đó các Hoàng tử khác đều ở trong cung, ngày ngày học tập với các sư phụ, chỉ mỗi mình hắn ngày ngày phải lấy sự sống cái chết làm bài học, bạn của hắn là đao và huyết. Trong cực điểm sợ hãi, hắn phải sống, hắn mạnh mẽ, tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, tự nói với mình, chỉ có thể thắng, có thể giữ mạng sống của mình mới có thể hồi cung cứu mẹ ra…
Cảm nhận được lòng bàn tay lạnh như băng của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao đoán hắn đang nhớ lại những ngày tháng đáng sợ trước kia, nàng xiết chặt bàn tay thô ráp kia, muốn truyền ấm áp cho hắn. Triệu Vũ Quốc mỉm cười nhìn nàng, nói với nàng không có gì phải lo lắng đâu.
Nàng chỉ hơi khẽ gật đầu, nhìn sâu vào đôi mắt như thủy tinh của hắn, cúi đầu nói nhỏ:
- Khi nỗi đau tới đỉnh điểm thì sẽ không còn cảm nhận được đau đớn nữa. Có phải bởi vì ông ấy là cha huynh nên huynh mới lựa chọn con đường ấy? Đã bước rồi thì không thì dừng lại được.
- Ta lừa gạt cả cha mình, trong lòng nàng nghĩ thế nào?
- Ha ha, lòng ta nghĩ gì, huynh quan tâm sao?
- Là nàng, bất kể điều gì ta cũng quan tâm!
Triệu Vũ Quốc chân thành nói.
Mặt Tuyết Dao ửng đỏ, hiển nhiên là thẹn thùng, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt bình tĩnh:
- Việc huynh nghĩ hay làm, ta không quan tâm, thứ ta quan tâm là: Huynh!
- Ừ!
Hắn ôm nàng thật chặt, tham lam hưởng thụ hết những hương thơm thuộc về nàng…
Sáng sớm, khi những đám mây ngũ sắc còn lững lờ nơi chân trời, Triệu Vũ Quốc đã đem một ít hoa tươi tới trước lều Tuyết Dao, hắn không đi vào bởi biết lúc này nàng sẽ không ở bên trong, đang chuẩn bị rời đi thì thấy Tuyết Dao về, trên tay cầm một cây thương.
- Cám ơn!
Thấy hoa trước lều, Tuyết Dao khẽ cất tiếng nhỏ nhẹ như một cô nương khuê các.
Triệu Vũ Quốc kinh ngạc nhìn thương trong tay nàng:
- Nàng dùng được thứ này sao?
Tuyết Dao sờ sờ chuôi thương:
- Bất giác nhìn thấy nó, cứ có cảm giác là đã từng dùng qua.
- Cảm giác như thế nào?
- Không tệ!
- Một ngày nào đấy ta sẽ tặng nàng cây thương khác!
- Ừ!
Nàng cười đáp, sau đó liếc nhìn bốn phía thấp giọng hỏi Triệu Vũ Quốc:
- Người ta cho huynh câu trả lời chắc chắn chưa?
- Chưa, nhưng sẽ nhanh thôi.
Tuyết Dao vén màn trướng, cười nhạt:
- Chúc mừng.
Ngay sau đó cầm hoa đi vào trướng, nàng biết, Triệu Vũ Quốc sớm đến đây là bởi người kia sẽ cho hắn một cái hứa hẹn!
Nhìn màn trướng đung đưa, Triệu Vũ Quốc cảm thấy lòng ấm áp, chẳng biết từ khi nào, trừ người mẹ dịu hiền của mình đã có một người không cần bất cứ thứ gì mà lại quan tâm thương yêu mình như thế?
Hắn thật sự may mắn, may mắn vì nàng đã tha thứ cho hắn.
Tiếng ngựa hí vang rền, Triệu Vũ Quốc hạ lệnh cho tướng sĩ nhổ trại, thu xếp xong xuôi, chỉ chờ hắn ra lệnh là đoàn người lên đường về kinh thành.
Hắn quay đầu lại nhìn đỉnh lều Triệu Cảnh, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng không có bất kỳ biểu hiện gì, mấy con ngựa nghỉ ngơi suốt vài ngày đã sớm quẩn chân, không ngừng phát ra tiếng phì phì muốn được ra lệnh rong ruổi trên núi non.
Tuyết Dao quay đầu nhìn đỉnh lều kia, thầm nghĩ: “Lão nhân gia này có thể vững vàng như vậy, có phải muốn ôm long mão (mũ vua) xuống hoàng tuyền sao?”
Đêm qua Triệu Vũ Quốc và Triệu Cảnh nói chuyện, Triệu Vũ Quốc đã nói rõ lập trường của mình, sẽ hồi cung với điều kiện sau này sẽ mang mẹ ra khỏi nơi đó, từ đó sẽ không quan hệ gì với hoàng gia Điểm Thương quốc, nói cách khác, là không còn nhận người gọi là phụ hoàng này.
Nhưng ý Triệu Cảnh là muốn khi hồi cung sẽ phong Triệu Vũ Quốc làm Thái tử, sau khi mình trăm tuổi sẽ để Triệu Vũ Quốc lên ngôi, kế thừa vương vị.
Nhưng trong lòng Tuyết Dao hiểu rõ, Triệu Vũ Quốc tuyệt đối sẽ không ngồi trên vương vị cao quý kia, đêm dài lắm mộng, ai biết Triệu Cảnh sẽ sống bao lâu, chẳng ai có thể đoán trước được tương lai, có thể hiện tại trong mắt Triệu Cảnh, Triệu Vũ Quốc là hiếu tử (đứa con hiếu thảo), là cứu tinh của Triệu Cảnh. Nhưng ai biết được ngày mai sóng gió có nổi lên, vì vậy Triệu Vũ Quốc đành phải rời xa Điểm Thương quốc, vĩnh viễn không nghĩ tới ngôi vị Hoàng đế kia nếu hắn muốn đảm bảo cho mẹ một cuộc sống an bình suốt đời.
Những màn Triệu Vũ Quốc làm vừa rồi đơn giản vì muốn áp chế nhuệ khí của Triệu Cảnh, lợi dụng điểm này để đòi lại thiệt thòi cho Tô Hà, để hắn cảm thấy bản thân có lỗi vô cùng lớn với Triệu Vũ Quốc, thêm nữa, đổ cho Triệu Vũ Văn tội phản nghịch khiến Triệu Cảnh thoái chí nản lòng, từng bước từng bước một, Triệu Cảnh là quân cờ trong nước đi tỉ mỉ của Triệu Vũ Quốc. Hiện tại chỉ còn một bước cuối cùng, chính là muốn để Triệu Cảnh buông tha hết thảy, cho Triệu Vũ Quốc một hứa hẹn chắc chắn.
Nhưng làm Tuyết Dao thất vọng là, đã cố gắng rất nhiều, tại sao lúc này Triệu Vũ Quốc lại đưa ra quyết định như vậy.
Đột nhiên, lều trại kia mở ra, Triệu Cảnh chậm rãi từ bên trong đi ra, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng hai mắt sáng ngời, hắn nhìn Triệu Vũ Quốc ý bảo Vũ Quốc qua phía đó.
Triệu Vũ Quốc khẽ nhíu mày, xuống ngựa đi tới.
Giờ phút này là mấu chốt, Tuyết Dao vận khí nghe xem hai người này sẽ nói gì.
Không để Triệu Cảnh mở miệng, Triệu Vũ Quốc lên tiếng:
- Nhi thần sẽ lưu lại một trăm binh lính bảo vệ phụ hoàng, khi thời cơ đến sẽ có người đón phụ hoàng hồi cung.
Nói xong, hắn xoay người định rời đi.
- Vũ nhi, ta biết trong lòng con vẫn quan tâm an nguy của ta.
Giọng Triệu Cảnh run rẩy.
- ….
Đáy mắt Triệu Vũ Quốc thoáng một tia sáng lạ, Triệu Cảnh nhìn thấy, rốt cuộc quyết định.
- Cái này cho con.
Tay hắn run rẩy lấy phong thư từ ngực ra.
- Hả?
Vẻ mặt Triệu Vũ Quốc nghi ngờ, đọc qua nội dung bức thư, hắn nhíu mày, đem trả lại bức thư cho Triệu Cảnh, lại xoay người muốn rời đi.
- Vũ nhi, vì sao vậy?
Triệu Vũ Quốc bực tức nhìn chăm chú người cha mình:
- Người cho rằng, nhi thần làm những chuyện này là vì cái hứa hẹn này?
Triệu Cảnh vội khoát tay:
- Không, đem ngôi vị Hoàng đế nhường lại cho con, đây là ý nguyện của trẫm, không liên quan gì đến việc làm mấy nay của con.
- Ý nguyện của người?
Triệu Vũ Quốc quay đầu lại nhìn hắn.
- Chuyện lần này cho ta hiểu được, quả thật nên thay máu triều đình, nếu như ta còn cố chấp thì không có cách nào triệt tận gốc những mầm mống phản loạn, hiện tại Điểm Thương quốc được duy trì bởi kinh thành đang thăng bằng, một khi nơi này xảy ra loạn lạc, Điểm Thương quốc tất loạn, lực lượng quân đội nước ta hiện tại bị tên nhi tử nghịch tặc kia phá hư đã yếu hơn trước, lúc này đang liên minh với Hạ quốc, đối với Tấn quốc đó là một sự uy hiếp, vua nào triều ấy, trước đây chúng ta có một hiệp ước với Tấn quốc không hợp lý lắm, nếu con đăng cơ có thể phá bỏ đi, dĩ nhiên chuyện này còn xa, nhưng bây giờ, ta có thể khẳng định, ta không áy náy hay hối hận chuyện thoái vị, tất cả lấy giang sơn Triệu gia làm trọng.
————————————-
Trường thương
Bình luận facebook