• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Phòng livestream xem bói (1 Viewer)

  • Phần 4

9.

Bên ngoài biệt thự của Giang gia, tôi nhẹ nhàng bấm chuông cửa, nói với quản gia.

“Xin chào, tôi là bạn của Giang Vũ, có chút việc muốn tìm anh ấy.”

Quản gia có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn giữ bình tĩnh:

“Xin vui lòng đợi một lát, tôi sẽ đi xin chỉ thị của thiếu gia trước rồi quyết định.”

Đứng ngoài cửa nhìn quanh, khu biệt thự trải dài vô tận, được bao bọc bởi sông núi, khắp nơi hiện lên sự xa hoa nhưng lại vô cùng bình dị.

“Sao cô biết được tôi sống ở đây?” Giang Vũ xuất hiện và nhìn tôi bằng ánh mặt ngạc nhiên.

“Tôi đã tính toán ra được.” Tôi không nói rõ ràng cho anh ta biết, vì có một số chuyện anh ấy vẫn chưa biết, cũng không nên biết.

“Xin mời vào.”

Sau khi bước vào cửa, một hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt, khiến toàn thân tôi cảm thấy ấm áp. Đối với những người tu luyện Đạo giáo, nó được xem như là một thánh địa độc nhất để tu hành.

“Nhà anh có khách đúng không? Họ đang ở đâu thế?”

“Đang nói chuyện cùng với bố tôi ở trong vườn.” Giang Vũ phản ứng lại. “ Cô tới tìm người đó sao? Hắn ta cùng với tên đạo sĩ lúc nãy có quan hệ gì à?”

Thật đúng như mong đợi.

Lúc này, có một thanh niên đi tới.

“Anh.”

Giang Vũ quay đầu lại, anh ta mỉm cười đưa thanh niên trẻ đó đến trước mặt tôi.

“Đây là anh trai của tôi, Giang Tấn.”

Tôi thuận miệng gật đầu, nói thẳng: “Dẫn tôi đi gặp khách của anh đi, tôi có việc gấp cần phải làm.”

Trên đường đi, anh ta không ngừng kể về việc sáng nay đứa nhóc kia khi tỉnh dậy đã vô cùng kinh hãi và hoảng sợ đến thế nào khi nhìn thấy mẹ nó bị bắt đến đồn cảnh sát, còn nữa khi cảnh sát tìm đến địa chỉ mà tôi đưa để thu thập bằng chứng thì phát hiện ba thành viên trong gia đình của Lý Thất đã t.ử v.o.ng ở đó, trên người họ đầy máu, ch.ế.t vô cùng thảm khốc, thi thể của cô bé cũng được tìm thấy, qua bằng chứng thu thập được cho thấy, cô bé đã từng bị ngược đãi trước khi mất.

“ Cô cũng thấy đấy, công lý sẽ luôn được thực thi. Tuy không giống cách của cô làm nhưng thế giới này cần luật pháp để duy trì công lý và khiến mọi người tin vào công lý.”

Tôi không nói gì, theo tôi, những gì luật pháp có thể làm được còn lâu mới đủ.

Trong vườn, người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía tôi, sau đó dường như cảm nhận được điều gì đó, quay lại với vẻ mặt tao nhã và nhân hậu.

“Bố ơi, đây là bạn con, Tô Nguyệt, cô ấy đến có chút việc.”

Giang Vong Tổ có chút kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái, sau đó trịnh trọng gật đầu.

“Chào cô Tô.”

Tôi đi thẳng đến chỗ bố anh ta và hỏi “ Lôi Âm đang ở đâu?”

Sắc mặt ông ta chợt thay đổi, Giang Vong Tổ vẻ mặt toàn là nghi hoặc, hỏi lại tôi “Lôi Âm là ai cơ?”

Tôi có chút khó hiểu trước hành động của ông ta, hỏi lại “ Không phải đó là con trai cả của gia đình Giang gia hay sao?”

Giang Vong Tổ tức giận đứng phắt dậy, khó chịu nhìn tôi “ Cô có ý gì?”

Giang Vũ đứng trước mặt tôi, đối mặt với bố anh ấy

“ Bố, cô ấy là bạn con, bố đừng thái độ thái quá vậy chứ.”

Giang Vong Tổ cau mày nhìn tôi “ Cô muốn gặp trưởng tử để làm gì?”

“Đừng hỏi nữa.” Tôi rút ra một lá bùa dán lên ngực ông ta, ông ta hét lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống đất, ngọn lửa phát ra trong quần, nhưng lại không cháy lên. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán ông ta, nhưng ông ta vẫn nghiến răng chịu đựng.

“Ông Giang…”

Giang Vong Tổ giật mình, lập tức thay đổi sắc mặt “ Rốt cuộc cô là ai?”

“Nói cho tôi biết, Lôi Âm đang ở đâu”

Phía sau có tiếng vỗ tay, tôi quay lại thì thấy Giang Tấn đang chậm rãi, thư thả mỉm cười bước đến. Hắn nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ “ Tô Nguyệt, mới đây thôi mà cô đã không nhận ra tôi rồi sao?”

10.

Trong ngực tôi dâng lên một luồng khí đục mờ mờ ảo ảo, tất cả là do linh lực quá mạnh của Giang gia, giúp cho tu vi của Lôi Âm phát triển nhanh đến mức tôi không nhận ra được.

“Anh không phải anh trai của em sao?”Giang Vũ buộc miệng hỏi.

Lôi Âm hừ lạnh một tiếng “Anh trai của ngươi sao? Thật vinh dự cho hắn ta khi để ta nhập vào thân thể ngu ngốc này của hắn. Dù sao thì hắn ta cũng chỉ là một kẻ vô dụng chỉ có thể ngồi trên xe lăn suốt đời mà thôi”.

“Ở Giang gia, trưởng tử luôn là người được kế thừa duy nhất, không ngờ ở thế hệ này lại ngu xuẩn như vậy, để cho tên con hoang này dành lấy, thật quá vô dụng.”

Tôi hiểu rồi, Giang Tấn chính là con trai cả của Giang Vong Tổ, là người thừa kế thật sự của Giang gia.
Người tu theo tà phái thì bên ngoài tàn ác, bên trong cũng vậy. Họ rất coi trọng quyền lực, thể chế và địa vị. Họ tin rằng những người sinh ra đã là quý tộc, thì từ sâu trong máu của họ đã có phẩm giá quý tộc, không thể thay đổi được bằng sức người nên phải tuân theo chế độ phong kiến thiên vị người con đầu lòng, và những người có thể vào giáo phái Tà ác đó là những gì họ gọi là "trưởng tử". -những đứa con trai cả."

“Tô Nguyệt, ngươi đã chết một ngàn năm trước, là ta cho ngươi một mạng thứ hai, cho phép ngươi tiến vào Huyền Môn tu luyện, ngươi nên cảm tạ ta vì cơ hội lớn như vậy, vì cái gì mà lại tỏ thái độ tức giận đó với ta?”

Lời nói của hắn ta khiến tôi thật sự tức giận. Dường như cảnh tượng ngàn năm trước lại hiện ra trước mắt tôi, khi đó chính cha tôi dỗ tôi uống bát nước hoa sen tẩm thuốc mê, rồi tàn nhẫn đặt tôi vào quan tài và tự tay đóng chín chiếc đinh dài xuyên qua người tôi.

Khi đó tôi cứ nghĩ rằng bản thân là đại tiểu thư của Bộ Lễ thượng thư danh giá, cha tôi chỉ có một vợ là mẹ tôi nhưng họ vẫn rất yêu thương nhau và hòa thuận với nhau, họ chính là hình mẫu cặp vợ chồng hạnh phúc nhất trong mắt tôi.

Chính bản thân tôi cũng không ngờ rằng dù cha tôi dành tình yêu to lớn cho mẹ tôi, nhưng điều đó cũng không hề ngăn cản mong muốn có con trai của ông.

Mẹ tôi biết nhưng không thể làm gì được. Vì lúc mang thai tôi bà vẫn đang làm ruộng, việc sinh nở bị trì hoãn quá lâu khiến tử cung của mẹ tôi bị tổn thương nặng nề và bà không thể mang thai thêm bất cứ đứa con nào nữa.

Cha tôi, một sĩ tử xuất thân từ một gia đình nghèo, đã bật khóc trong điện Kim Loan trong kỳ thi cung vì nghĩ đến vợ mình vất vả trong kỳ thi, hoàng đế vô cùng cảm động và chọn ông đỗ trạng nguyên. Tình bạn của ông và hoàng đế trở nên nổi tiếng khắp nơi.

Ông ta không lấy vợ lẽ vì sợ hủy hoại danh tiếng của bản thân, mẹ tôi lúc đó lại không thể sinh con được nữa, nên anh ta luôn tra tấn hành hạ mẹ tôi mỗi khi ông ta chán nản và bực tức.

Sau này, ông ta gặp được một thầy phù thủy lang thang, tên phù thủy đã nói với ông ta rằng có cách để bố tôi có thể có được con trai. Đó chính là tu luyện theo tà phái độc ác đó. Tôi nằm trong quan tài hai ngày, khi tôi tắt thở thì quan tài được mở ra

Lúc đó, sư phụ bấy giờ của tôi đi ngang qua phát hiện một điều kỳ lạ trong nghĩa địa, căn cứ vào ngày sinh và bát tự ghi trên bia mộ, ông tính toán rằng số phận của tôi không nên kết thúc như vậy nên đã đào mộ lên

Tôi được đưa trở lại núi, Sư phụ đã rút những chiếc đinh thép trên người ra cho tôi, tái tạo xương cốt, rửa tủy và tái sinh tôi.

Về phần cha mẹ tôi, họ đương nhiên không đạt được điều mình mong muốn và mất đi đứa con gái duy nhất. Tôi cũng không trả thù họ vì sư phụ đã nói với tôi rằng ân huệ cuộc đời tôi đã được đền đáp, số phận của tôi làm con của họ đã kết thúc, việc còn lại, số phận định đoạt của họ dựa vào may mắn của họ.

Tôi muốn tu luyện chăm chỉ và sống một cuộc sống của riêng mình.

Nếu không có trải qua như vậy, người phụ nữ vì con mình mà đã quỳ lạy lâu năm làm sao có thể trùng hợp tìm được vị trí của núi tiên như vậy, sao lại ngẫu nhiên có thần tiên ngự trên núi? Đó là do lúc đó bản thân tôi đang ngao du khắp nơi, tình cờ gặp được bà ấy, nhìn dáng vẻ đáng thương của bà ta nên tôi đã chỉ đường.

Không ngờ chính vì ngón tay chỉ đường cho bà ta ngày ấy mà tôi đã bị Lôi Âm nhắm đến. Với tu vi cao siêu và lối nói chuyện tao nhã hiếm có của hắn ta đã khiến tôi vô cùng cảm động. Tôi và hắn ta đã ở bên nhau hàng trăm năm rồi. Tôi quyết định kết hôn với hắn mà không thông báo cho sư phụ biết, dự định sẽ cùng bên cạnh hắn ta đến hết cuộc đời. Nhưng vào đêm tân hôn, sau khi uống rượu giao bôi tôi liền bắt đầu cảm thấy choáng váng, lúc này hắn ta lại lấy ra 9 chiếc đinh quen thuộc kia.

Đêm hôm đó, tôi mới biết được, tên phù thủy lang thang năm xưa đã bày cách cho bố tôi, gây ra nỗi đau đớn cho tôi chính là hắn ta. Tôi thật ngu ngốc, bị hắn ra tay hãm hại giết chết hết lần này đến lần khác mà không biết.

Nếu ngày đó sư phụ tôi mà không biết tin rồi vội đến dự lễ thành hôn của tôi, e rằng dù có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể thoát được thảm họa này, đáng tiếc là chỉ có một mình sư phụ tôi, một bên vừa muốn cứu tôi, một bên lại phải đối đầu với kẻ địch nên không thể nào kiểm soát hết. Cuối cùng, sư phụ vì cứu tôi mà đã bị tấn công bất ngờ và nằm lại nơi đó mãi mãi.

Sau đó, tôi bị các sư huynh đồng môn đuổi khỏi môn phái, đêm hôm đó trời mưa tầm tã mãi không tạnh.

Sư huynh tôi đã nói “ Các huynh có thể thông cảm cho những nỗi khổ mà muội đã trải qua, nhưng bọn huynh không thể nào tha thứ cho cái chết của sư phụ chỉ vì ngài muốn cứu muội.”

Từ lúc đó trở đi, tôi thề việc giết Lôi Âm sẽ làm mục tiêu sống cả đời của mình, năm này qua năm khác, tôi từ kẻ không phải đối thủ của hắn dần dần trở nên ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại, mà nút thắt ở đây chính là thời điểm tôi thăng thiên.
Lôi Âm biết việc tu luyện của tôi đã đến thời điểm mấu chốt, muốn lợi dụng sấm sét để giết tôi nhưng không ngờ ngược lại bị sấm sét làm cho bị thương, kết quả tôi và hắn ta đều rơi vào trần gian.

Chỉ là tôi thật sự không thể hiểu tại sao bây giờ hắn vẫn có thể có được thân thể trưởng thành sau khi rõ ràng hắn đã rơi vào cõi luân hồi.

11.

“Lôi Âm, kẻ đứng phía sau giúp đỡ cho ngươi là ai?”

Ta truy đuổi hắn hơn cả trăm năm, vẫn chưa từng nắm được vạt áo của hắn ta, thế nhưng hắn tựa hồ như luôn biết rõ tung tích của tôi như nắm trong lòng bàn tay, thậm chí có mấy lần ta tưởng mình đã thắng, nhưng hắn cuối cùng vẫn trốn thoát được.
Nếu nói rằng không có ai phía sau bí mật giúp đỡ hắn, dù người đó có bị hắn thủ t.iêu đi chăng nữa, tôi cũng nhất quyết không tin. Chỉ là người đó là ai thì tôi vẫn không thể đoán ra được. Nhưng kẻ đó không liên thủ với hắn ta để đối phó tôi, chỉ là giúp đỡ hắn ta mà thôi.

“Ngươi vẫn chưa đoán ra được sao?” Lôi Âm nhìn tôi đầy hứng thú, trong mắt tràn đầy ác ý “ Tô Nguyệt, ngươi cho rằng nhân sinh có ý nghĩa gì chứ? Chi bằng ngươi hãy dâng hiến bản thân của ngươi cho ta, với tu vi của ngươi , chờ một chút đã… với tu vi của ngươi, ta có thể trở thành thần, hahaha đến lúc đó, ngươi cũng sẽ có một phần công lao không nhỏ đấy.”

“Ai quan tâm điều đó chứ?” Tôi trợn mắt nói “Nếu người như ngươi mà cũng có thể trở thành thần, đó quả thực sẽ là trò đùa lớn nhất trong thế giới của các vị thần đấy.”

“Sao ngươi lại không tin chứ?” Lôi Âm mím môi

“Những quyển sách cổ có nhiều vô số, đầy rẫy những ngôn từ hùng hồn, uy nghiêm, viết rằng nam lực rất to lớn! Từ thuở Hồng Mông sơ khai, ngay cả trời cũng kính đất cũng khiêm nhường, và vũ trụ là cố định, phân chia cấp bậc cao thấp, Càn Đạo thành nam, Khôn Đạo tự nhiên thành nữ.

“Cũng như nhân loại thời ấy đều biết, việc nam nhân có nhiều vợ và thê thiếp là lẽ dĩ nhiên, còn phụ nữ thì bắt buộc chỉ có một chồng..”

“Dừng lại, mau dừng lại cho ta…” Tôi vô cảm nói “ Ta nói ngươi biết, ngươi thật là một kẻ ngu xuẩn, hiểu biết nông cạn. Những lời nói tu đạo đúng đắn làm sao có thể thay đổi bản chất “mục nát” của ngươi ?Chỉ vì suy nghĩ của những kẻ như ngươi, mà những nữ nhân khôn ngoan, khéo léo cũng đã phải chịu tủi nhục hàng nghìn năm. Theo ta, sự khác biệt giữa nam và nữ chỉ nằm ở giới tính, còn về khả năng, trí tuệ, thậm chí về cả những đóng góp cho nhân loại thì nam và nữ không nên phân biệt đối xử, thậm chí trong nhiều trường hợp, miễn là nữ nhân được hưởng trình độ học vấn, tư tưởng và được đối xử công bằng giống như nam nhân, họ thậm chí có thể còn vượt qua những nam nhân kia. Sắc đẹp, trí tuệ, tiền bạc và nhiều thứ mà nữ nhân sở hữu đều là do tự nhiên định sẵn, đừng cố dùng trái tim ghen tị nhỏ nhoi của bản thân nam nhân các ngươi để đàn áp nữ nhân và cố gắng thay đổi bất cứ điều gì.”
Lôi Âm nhún nhún vai, trên mặt vẻ mặt lạnh lùng: “Những thứ vô nghĩa đó, muốn nói gì thì cứ việc nói, dù sao ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi.”

Hắn ta mỉm cười ranh mãnh, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, bảy cây cột cao lớn mọc lên từ mặt đất, tạo thành một trận pháp khổng lồ giữa không trung.

“ Để ngươi thốt ra những điều vô nghĩa đó, thật ra chỉ là do ta đang muốn trì hoãn thời gian với ngươi mà thôi.”

Tôi bị ma pháp áp chế đến mức không ngẩng đầu lên được, quỳ xuống đất cười nói: “Thật trùng hợp, ta cũng vậy.”

Tôi lấy chiếc Gương Càn Khôn ra ném ra bên ngoài, rồi kéo Giang Vũ đang choáng váng ngơ ngác bên cạnh, sau đó tôi lấy dao chém vào tay anh ấy, máu chảy ra, tôi nắm lấy tay anh ta đưa lên và hét : “Hôm nay anh giúp tôi với. Sau này tôi sẽ giúp lại anh.”
Lôi Âm ở giữa không trung cười lớn nói: “Ngươi thật sự điên đến mất trí rồi sao? Hiện tại còn có ai có thể làm được chuyện này chứ ? Hahaha”.

Hắn ta đột nhiên không nói nên lời như thể bị bóp cổ. Rất nhiều linh hồn dần dần xuất hiện trên bầu trời, già có, trẻ có, đẹp hay xấu… đều có đủ. Tất cả đều là phụ nữ, tất cả họ đều mang lòng căm hận sâu sắc.

“Chị, chị…” Giang Vũ nhìn chằm chằm vào một cái bóng mờ ảo trên không trung rồi lẩm bẩm.

Tôi khẽ thở dài, những cái bóng kia lặng lẽ tản đi, lao về phía những cây cột kia

“Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Những người đó… những người đó… là” Giang Vũ nắm lấy cánh tay tôi.

“Anh vẫn chưa hiểu sao?” Trong mắt tôi hiện lên một tia lạnh lùng “ Những người đó đều đã chết, chỉ để làm đá lót đường cho anh đấy. Chính nhờ họ mà anh mới có được cuộc sống suôn sẻ như vậy.”

Giang Vũ loạng choạng đứng không vững, sắc mặt anh ta tái nhợt, vẻ mặt hiện lên đầy sự khó tin.

“Nếu không tin, anh có thể đi hỏi bố của anh.” Tôi nói, chợt như vừa nhớ ra điều gì đó, tôi mỉm cười, có chút tiếc nuối “ Đáng tiếc bố anh cũng không thể trả lời cho anh được rồi. Dù sao thì ông ta cũng không còn là bố của anh nữa.”

Giang Vong Tổ đứng ở ngoài trận pháp, im lặng như nước, một lúc sau ông ta đột nhiên cười lớn.

“Tô Nguyệt, con quả thật không hổ danh là đệ tử đáng để ta tự hào nhất.”

Ông ta bước tới, gương mặt liền lập tức thay đổi, hiện ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc đối với tôi. Người đã kéo tôi ra khỏi vực sâu, dùng cái chết để cứu con, đuổi con ra khỏi cánh cổng sư môn để sống nơi hoang vu, lâu rồi không gặp, sư phụ.

“Giang Ngọc, anh ta chính là con trai của thầy sao? Đứa con mà thầy từng nhắc đến vốn là thiên tài, nhưng lại yểu mệnh.”

“Đúng vậy” Sư phụ thẳng thắn thừa nhận, trong mắt tràn đầy hoài niệm “Đã một nghìn năm trôi qua, ta thực sự vẫn không tìm ra cách để mang nó trở lại. Ta chỉ có thể để nó sống trên thân xác này đến thân xác khác, trải qua sinh, lão, bệnh, tử.”

“Chỉ vì lý do này mà người nhẫn tâm giết hại người của Giang gia hay sao?”

Sư phụ tôi cười “ Cái gì gọi là tàn ác nhẫn tâm chứ? Ta đã cho bọn họ vô số của cải và vinh dự, nhưng họ thậm chí còn không thèm nói câu cảm ơn. Làm sao có thể xem là ta hại họ được?”

“Đàn ông họ Giang đều có ngày sinh và bát tự giống hệt nhau qua nhiều thế hệ. Họ sinh ra đã bị tật nguyền và bệnh tật cả đời. Những người thân thiết với họ cũng sẽ trở nên bất hạnh. Dù có rất nhiều của cải nhưng họ cũng chỉ có thể để xem chứ không thể dùng được. Khi thời gian trôi qua, người duy nhất sống sót sẽ luôn là con trai của người sống trong cơ thể đó. Nói cho con biết, Giang gia họ nên cảm ơn thầy vì điều gì?”

Tôi cười mỉa mai: “Hay là họ nên cảm ơn thầy vì đã để bọn họ giúp thầy nuôi dạy con trai, tích lũy của cải từ đời này sang đời khác cho con trai người , đồng thời làm vật chứa cho con trai của người đầu thai hay sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom