-
Phần 1
1.
Tôi đã không thể thành công vượt qua được kiếp nạn của mình, sau đó chuyển sinh thành một đệ tử của Đạo giáo.
Tôi nhớ trước khi thất bại, Thương Bi đã nói với tôi rằng tên k.h.ố.n Lôi Âm cũng cùng tôi rơi vào thế giới phàm trần.
Tôi bị mất hết sức mạnh nên không thể tìm thấy anh ta, vì vậy tôi phải sử dụng những kỹ năng cũ của mình để kiếm sống trước khi hoàn toàn hồi phục.
Vào ngày đầu tiên livestream, có rất ít người xem khiến tôi khá chán nản.
Đột nhiên màn hình hiện lên một yêu cầu kết nối, tôi lấy lại tinh thần rồi nhấp vào đồng ý, trên màn hình hiện lên hình ảnh một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt đầy nhăn nheo.
“Thưa sư phụ, con gái của tôi đã mất tích được 7 năm rồi, sư phụ có thể xem giúp tôi xem con gái của tôi đang ở đâu không?”
“Được chứ, năm ngàn 1 quẻ, vui lòng nhấn vào thanh toán trước”.
Tôi đưa mã QR ra thì bà ta có vẻ do dự, chớp chớp mắt và đảo mắt nhìn sang một bên.
Số ít người đang xem livestream của tôi cũng lập tức bùng nổ, rất nhiều bình luận nổi lên liên tục.
“M.ẹ. kiếp, nhà ngươi còn có lương tâm không đấy? Thấy người lớn tuổi là tính hút máu người ta đấy à?
“ Một kẻ lừa đảo, nói dối! Bà à đừng tin tưởng người này, người này rõ ràng là một kẻ lừa đảo chẳng tốt đẹp gì, bà kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, tuyệt đối đừng đưa cho hắn ta.”
“Bà đã tải ứng dụng chống lừa đảo chưa? An ninh mạng à nhanh lên, ở đây có kẻ lừa đảo này.”
“Ôi dù là một chút hy vọng mong manh, nhưng bà ấy chắc hẳn cũng muốn nắm bắt để tìm con gái mình, phải không? Chủ phòng, có thể giúp bà ấy không?”
Tôi chỉ thờ ơ liếc nhìn màn hình rồi đáp " Vị huynh đài này, anh thật tốt bụng quá, có thể giúp bà ấy thanh toán không?”
Lần này mọi người càng chửi rủa tôi thậm tệ hơn, tôi cũng không thèm để ý nữa mà chỉ hỏi bà ta “ Bà có xem không?”
người phụ nữ trên màn hình nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại di động ra quét thanh toán cho tôi 5000 tệ rồi mong đợi nhìn tôi.
Sau khi thấy tiền đã vào tài khoản, tôi bấm bấm ngón tay, sau đó cười khinh bỉ: “ Chẳng phải bà đã giết chết cô ấy rồi sao? Hài cốt cô ấy được chôn trong ngôi nhà cũ và bị đóng 9 chiếc đinh vào người.”
“Nếu bà thật sự muốn gặp cô ấy, hãy quay đầu lại, cô ấy đang bám trên lưng bà đấy.”
người phụ nữ kinh hãi mở to mắt, hét lên một tiếng rồi quay lại nhìn phía sau, nhưng chỉ là một khoảng không trống rỗng, không có ai cả.
Nhưng có lẽ chỉ có tôi thấy cô gái bám trên lưng bà ta đang mỉm cười toe toét với tôi.
“Chết tiệt, nửa đêm rồi đấy, tự nhiên tôi cảm thấy sau lưng lạnh quá”
“ Chủ phòng này có bệnh à? Người mẹ này ăn mặc bần hàn, rách rưới, sẵn sàng bỏ ra 5000 tệ để đặt niềm tin vào một quẻ bói vô nghĩa này. Vậy mà chủ phòng lại dám nói một người mẹ lại đi giết con mình? Có thể nào bịa ra một chuyện hợp lý hơn chút được không? Thật sự đấy.”
“Lầu trên à, có thể là họ nói thật nhưng chỉ là làm theo kịch bản thôi, nếu nghiêm túc quá sẽ thua đấy.”
“Không phải đâu, mọi người chưa xem sao? Bà mẹ này hình như thật sự đã xuất hiện trên bản tin hai ngày trước rồi đấy.”
“Đừng nói nữa, mọi người hãy nhìn kỹ xem, đây chẳng phải người phụ nữ xuất hiện trong chương trình “ Bệnh hiểm nghèo” hai ngày trước sao? Tôi nhớ có rất nhiều người đã quyên góp cho bà ta, tôi cũng đã quyên góp đấy.”
Tôi nheo mắt nhìn bà ta, người phụ nữ thấy vậy nhanh chóng tắt màn hình và ngoại tuyến, nhưng lại gửi một tin nhắn cho tôi ở chế độ nền.
“Sư phụ, lời người nói, có phải là sự thật… không?”
“Ý bà nói là câu nào?” Tôi nheo mắt hỏi.
“Trên lưng…. tôi,… thật… thật.. sự…”
“Phải, đúng vậy.” Tôi cắt ngang lời bà ta, nghiêm túc khẳng định.
Sau một lúc im lặng, bà ta bỗng nhiên lựa chọn kết nối lại.
Sau khi nối máy, bà ta gục xuống, suy sụp hét lên: “Tôi không tin”, sau đó vò đầu bứt tóc vừa lặp đi lặp lại “Không, không.. thể nào, con gái của mẹ, con gái của mẹ sẽ không chết, con gái của tôi chỉ bị lạc thôi, chắc chắc con vẫn đang đợi tôi đến đón về nhà…..”
Màn trình diễn của bà ta thật sự rất ấn tượng, nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều đài truyền hình trực tiếp.
“Chúa ơi, nỗi đau của cô ấy thật sự không thể diễn tả bằng lời rồi…”
“ Là một người mẹ, tôi không thể nhìn cảnh này thêm được nữa, tôi mong con tôi luôn luôn được an toàn và khỏe mạnh.”
“Chủ phòng này thật sự không có miếng lương tâm nào cả, vì kiếm tiền mà nói đủ thứ vớ vẩn, bánh bao hấp máu người* có ngon không?”
(*) chỉ việc bòn rút đến tận xương tủy tiền của người khác, ở đây nói đến lại là của người lớn tuổi.
“Khi xảy ra một trận tuyết lở, không có bông tuyết nào là trong sạch cả, mọi người hãy mau mau tẩy chay chủ phòng và gây áp lực lên cho cảnh sát làm rõ vụ này đi.”
Trong phòng livestream bấy giờ náo loạn vô cùng, nhưng tôi là người duy nhất nhìn thấy được sự xảo quyệt ẩn sau màn trình diễn điên cuồng đến đáng thương vì mất con gái của bà ta. Nhưng tôi cũng không vạch trần, đối với loại chuyện này, sự thật luôn luôn có giá trị hơn là lời nói.
Tôi quyết định báo cảnh sát.
2.
Vì khán giả mắng chửi tôi thậm tệ, và cũng chẳng có ai kết nối để xem bói nữa nên tôi tắt livestream.
Mới sáng sớm đã có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa ra, thật sự có 2 cảnh sát đến tìm tôi.
“Xin chào, cô có phải là chủ phòng của livestream “Thầy bói Bán Tiên” không?
Không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không, nhưng khi cảnh sát nói ra câu này, tôi thấy khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên.
Tôi gật đầu, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nói: “ Vui lòng đi cùng chúng tôi, có người đã báo cáo rằng cô là kẻ lừa đảo và lan truyền tin đồn thất thiệt, vui lòng đi theo chúng tôi lấy lời khai hỗ trợ điều tra.”
Ở đồn cảnh sát, tôi đã trình bày một cách rõ ràng những gì đã xảy ra tối qua và cung cấp thông tin một cách chi tiết về nơi giấu thi thể. Một viên cảnh sát cười khẩy “ Cô diễn cũng hay thật đó.”
Tôi nhìn anh ta một chút, bấm tay tính toán “ Hôm nay, anh tốt nhất nên tránh xa cái cây to đó ra một chút”.
Anh ta cong môi “ Nói thẳng cho cô nghe, kẻ lừa đảo như cô, tôi đã gặp nhiều rồi, nên thành thật mà nói nếu cô còn chống cự không hợp tác, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm đấy.”
“Xin lỗi nhưng tôi đã giải thích cặn kẽ như vậy rồi, các anh còn trì hoãn gì nữa, không thử tiến hành điều tra xem có đúng không? Tại sao các anh lại lựa chọn lãng phí thời gian ở chỗ tôi hơn là đến hiện trường điều tra chứ?”
Anh ta định phản bác lại gì đó nhưng một cảnh sát khác đã ngăn anh ta lại.
“Xin chào, tôi là Giang Vũ.” Anh ta đưa tay ra “ Thông tin của cô rất hữu ích, chúng tôi sẽ thử kiểm tra nó. Chỉ là việc bói toán này quá kỳ lạ nên không khỏi khiến chúng tôi cảm thấy nghi ngờ, hiện nay có rất nhiều kẻ lừa đảo lợi dụng niềm tin của người dân vào cái được gọi là tâm linh để trục lợi, chiếm đoạt tài sản. Chúng tôi đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy nên việc nghi ngờ là dĩ nhiên, mong cô thông cảm.”
Nhìn vẻ mặt anh ta khá thành thật nên tôi cũng chìa tay ra bắt lại, khi hai tay nắm vào nhau, tôi đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay vô cùng nóng rát nên lập tức buông tay ra.
Giang Vũ cũng bị sốc, anh ta hết nhìn tôi rồi lại nhìn vào tay anh ta lần nữa.
“Ngày tháng năm sinh của anh là ngày mấy?” Tôi chăm chú nhìn anh ta, nhưng lại mơ hồ không thể đoán ra được số phận của anh ấy, nhưng vừa rồi, tôi chắc chắn cảm nhận được hơi thở của Lôi Âm phát ra từ Giang Vũ.
“Tôi, tôi cũng không biết..”
“Cô đang làm gì vậy?” Người cảnh sát luôn chống đối tôi đứng dậy, nhìn tôi và nói một cách thiếu kiên nhẫn “ Cô lại muốn quấy rối tại sở cảnh sát của chúng tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ….
“Lâm Đà” Giang Vũ đặt tay lên vai viên cảnh sát kia, vẻ mặt anh đã lấy lại sự bình thường “ Cô.., tôi chỉ nhớ ngày sinh của mình, nhưng không biết rõ thời gian nào, không biết có vấn đề gì không?”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu lẩm bẩm “ Tôi vẫn chưa xác định được, tôi cần thông tin rõ ràng hơn, tôi nhất định phải đến nhà anh để xem thử mới được.”
Lâm Đà cười, giọng đầy khinh miệt “ Hạt tính còn thiếu của cô đang nhảy vào mặt tôi này, haha…”
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra.
Một viên cảnh sát vội vã bước vào, đưa ánh mắt khinh thường nhìn tôi.
“Đội trưởng Giang, chúng tôi đã đi kiểm tra căn nhà cũ của gia đình Lý Thất, không có dấu hiệu nào cho thấy có người đã cải tạo, và chúng tôi cũng đi kiểm tra các khu vực xung quanh, nhưng không phát hiện bất kỳ thi thể nào.”
Lâm Đà liếc nhìn tôi “ Tôi nói đúng không, cô khoe khoang quá lố, bị đập cho một vố đau điếng rồi đúng chứ?”
Giang Vũ cũng có vẻ ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi cau mày, không thể nào, tôi tuyệt đối không thể phạm sai lầm được, tôi im lặng đọc thầm về thông tin mà Lý Thất đưa ngày hôm qua và cảm nhận, tuy nhiên lần này tôi mới phát hiện tôi không thể nhìn thấy gì cả. Chỉ còn lại một khối khí đen kịt.
Nhận thấy bản thân còn quá bất cẩn, tôi cảnh giác khi đếm lại chín chiếc đinh. Chắc chắn có người nào đó đứng phía sau Lý Thất, giúp cô ta làm cho cô bé chết không rõ nguyên nhân. Tất cả đều do tôi hiện tại tinh lực lẫn thần lực đều yếu kém, lại bị Lôi Âm làm cho phân tâm dẫn đến coi thường kẻ địch, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi khó chịu.
“Thưa cô, nếu cô thật sự là một lang băm, tôi khuyên cô nên thẳng thắn thừa nhận ngay bây giờ. Cô vừa lừa được năm ngàn tệ, nếu cô có thể trả lại số tiền đã lừa gạt và xin lỗi người ta, nể tình là lần phạm tội đầu tiên của cô, chúng tôi có thể nói giúp cho cô những lời tốt đẹp với cô Lý, cô thấy thế nào?”
Tôi nhìn Giang Vũ, hít thở sâu rồi lên tiếng “ Tôi không nói sai, cũng không hề lừa gạt. Mặc dù có chút trục trặc, nhưng xin hãy cho tôi thêm một ngày nữa, chỉ duy nhất một ngày thôi, tôi nhất định có thể cho anh biết thông tin mới về nơi giấu thi thể.”
Giang Vũ nhìn chăm chú vào tôi, như để xem xét xem những gì tôi nói có phải sự thật hay không. Một lúc sau, anh gật đầu.
“Được, nhưng chỉ một ngày thôi, tôi muốn biết đáp án của cô.”
3.
Tôi trở về phòng và nhìn một lượt xung quanh, không ngờ rằng linh lực của tôi đã trở nên mỏng manh như vậy, lại không có pháp khí.
Cuối cùng tôi tìm thấy một chiếc gương Càn Khôn phủ đầy bụi bặm. Đây là chiếc gương toàn năng, có thể nhìn thấy được cả tương lai và quá khứ, dưới sự tác động của linh lực yếu ớt của tôi, ánh sáng phát ra còn không thể sáng bằng bóng đèn trên đầu.
Tôi thở dài, nếu không phải vì không loại bỏ được tất cả chướng ngại, tôi cũng không đến nỗi phải lấy nó ra.
Tôi tập trung niệm thần chú, tấm gương phản chiếu lúc sáng, lúc tối, cuối cùng cũng cho tôi thấy được một chút.
Trong gương hiện lên hình ảnh Lý Thất cùng với người đàn ông bên cạnh bàn bạc xem có nên thanh toán tiền cho thầy bói là tôi hay không, sau đó cùng với người đàn ông đó đã tiến hành chuyển thi thể ngay trong đêm.
Tôi đã tự hỏi rằng làm thế nào mà một thi thể lại có thể biến mất vào không trung một cách kỳ lạ như vậy, thì ra là do tên tu sĩ tu luyện theo cách tàn nhẫn kia đang giở trò.
Đạo Tàn Nhẫn này là một môn phái.
Ngay cả trong thế giới của những tu sĩ, sự tồn tại của nó cũng là một điều đáng khinh thường.
Không có gì đặc biệt, môn phái này tôn vinh nam nhân là sự tồn tại ưu tú nhất trên thế gian, cho rằng nam nhân chính là đấng tối cao, còn ngược lại nữ nhân bị xem là thấp kém và hèn mọn như bùn đất, nếu chỉ theo như quan niệm đó, những người này chỉ việc “đóng kín cửa” và tu hành mặc kệ tiếng chửi mắng của thiên hạ phía sau lưng.
Tuy nhiên, vấn đề là, họ không chỉ răm rắp tin vào điều đó, mà còn không tiếc công sức đàn áp nữ nhân. Họ đã dùng những thủ đoạn tà đạo đầy tàn nhẫn như hút tinh hoa và máu của nữ nhân, đánh cắp đi vận may của họ để nghịch thiên thay đổi cuộc sống cho nam nhân, thậm chí những người tu luyện theo đạo thuần túy cũng không còn có thể thỏa mãn được họ, họ dùng tư tưởng gia trưởng trong nhân dân để đàn áp, bức hại nữ nhân đến mức cực đoan, tất cả đều để phục vụ sự thỏa mãn của nam nhân.
Một trăm năm trước, bọn người này đã bị cáo buộc tội lỗi bởi một người mẹ có con gái bị bắt cóc và cưỡng bức ngay trước mắt, sau đó, để kêu oan cho con gái mình, người mẹ đã leo lên 888 bậc thang để tìm kiếm vị thần trong huyền thoại đòi lại công lý cho con mình.
Vị thần này khi đó vô cùng tức giận khi biết được chuyện tàn ác này, đích thân dẫn người đi tiêu diệt môn phái tàn bạo này, toàn bộ những linh hồn tội nghiệp bị giam cầm tại đây đều được giải thoát, thanh tẩy và tái sinh.
Môn phái này dường như đã biến mất trong giới tu luyện, tưởng rằng nó đã bị diệt trừ tận gốc nhưng thật không ngờ là bây giờ, tôi lại có thể nhìn thấy những người kế thừa của nó. Thật sự kiên trì đấy.
Nghĩ đến việc chín chiếc đinh thép và việc chôn cất người sống, đây quả thật là cách thức và bút tích của họ. Bây giờ tôi đã nhìn thấy được toàn bộ sự thật, việc này xem ra dễ xử lý thôi.
Đột nhiên, ánh đèn trong phòng mờ đi, giống như có một cơn gió thổi qua. Trong tấm gương Càn Khôn mờ nhạt, xuất hiện một bóng người đang treo lơ lửng trên không.
Tôi nhận ra ngay đó chính là cô bé trên lưng của Lý Thất.
Cô bé mỉm cười toe toét với tôi và nói bằng chất giọng the thé : “Chị ơi, chị đừng báo với cảnh sát nơi chôn thi thể của em được không ạ?”
“Tại sao?” Tôi khó hiểu hỏi.
Cô ấy hơi nghiêng đầu, trông gương mặt cô bé chắc hẳn chỉ tám chín tuổi nhưng nét mặt lại lộ ra dáng vẻ trưởng thành, đôi mắt cô bé mở to đầy oán hận nói.
“Bởi vì em muốn tự tay báo thù. Lão già ấy chôn em xuống dưới đất và dán rất nhiều bùa chú lên, mỗi khi em cố gắng vùng vẫy, lão ta lại đều đánh em rất rất đau.”
“À, hiện tại em đã gặp được một anh trai tốt bụng đã giúp đỡ em, anh ấy giúp em có thể tự do đi lại thoải mái, thỉnh thoảng em có thể gây rắc rối cho họ, nhưng em vẫn không thể rời khỏi nơi đó quá lâu.”
“Anh trai ấy nói, bây giờ anh ấy cũng không thể làm gì được những lá bùa đó, và em sẽ được hoàn toàn tự do trừ khi được chuyển đến một nơi khác.”
“Hì hì hì, chị à, chị thật sự đã giúp đỡ em rất nhiều đấy, tuy tinh lực lẫn thần lực của chị đều yếu, nhưng em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến chị, chỉ mong chị có thể giúp em đừng can thiệp vào việc này, đợi em báo thù xong, chị muốn làm gì theo ý chị cũng đều được, có được không?
“Được thôi” Tôi sẵn sàng đồng ý.
“Bất công luôn có đầu, nợ có chủ”, phong cách của tôi là luôn luôn vui vẻ chấp nhận.
Về quy luật của nhân gian này thì…
Nói pháp với đạo sỹ thì không sao, nhưng bạn không thể nói chuyện luật pháp với một con ma đúng không….
Tôi sẽ đi báo cáo có một con quỷ muốn giết người….
Sợ là cảnh sát sẽ bắt tôi trước mất..