• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Phò Và 1001 Cách Tiêu Diệt (5 Viewers)

  • Chương 10: Ngoại truyện

Ngày đó khi em quyết định rời xa người đàn ông ấy, Em đã đau khổ rất nhiều.



Em quyết định ly hôn không phải là vì em hết yêu, mà là bởi vì tổn thương không có cách nào bù đắp nổi.



Tất cả mọi thứ tài sản vật chất cũng chẳng thể nào giúp em vơi đi được nỗi đau khi mà mất người đàn ông của mình.



Sau vụ việc đó thì anh ta bị kỷ luật và Bị cắt lương 12 tháng, và Bị giáng xuống làm nhân viên.



Vậy là tất cả những năm tháng Cố gắng của người đàn ông đó đều bị xóa sạch không dấu vết.



Em biết tất cả mọi thứ về anh ta thông qua mẹ chồng cũ, không vui cũng không buồn bởi vì em xác định anh ta đối với em chẳng hề có bất cứ một sự liên quan nào nữa.



Hai năm nhẹ nhàng trôi đi như một cơn gió, Anh ta tuần nào cũng về thăm con, có đôi khi nhắc đến chuyện muốn quay lại nhưng em đều lẳng lặng từ chối.

Đối với em bây giờ thì người đàn ông đó chỉ là bố của con em chứ đối với em thì không có bất cứ một chút tình cảm nào.



Em đã từng nói ba lần nɠɵạı ŧìиɦ là đã quá nhiều cho một cuộc hôn nhân, càng cố gắng hàn gắn thì người tổn thương nhất chỉ có em mà không phải là bất cứ một ai khác.



Giống như một chiếc gương khi đã bị vỡ Nếu cố tình Hàn Gắn thì chắc chắn sẽ bị đứt tay, chắc chắn sẽ bị đau.



Mẹ chồng em hay bảo tuổi xuân trôi đi nhanh lắm nên khi còn trẻ thì nên đi tìm hạnh phúc mới, chứ không thể nào ở cả đời như thế được.



Cũng hai năm rồi, hai năm em trở lại cuộc sống độc thân, hai năm em một mình bươn chải nuôi con.



Người đàn ông ấy không phải là không có trách nhiệm, gia đình anh ấy cũng không phải là không lo cho con trai em. Nhưng ly hôn rồi em không muốn nhận bất cứ một sự giúp đỡ nào từ phía gia đình anh ta cũng như anh ra nữa.

Em không muốn nó lại trở thành điều khiến em phải khó xử trước những quyết định của mình sau này.



Tuần nào về thăm con anh ta cũng đưa tiền trợ cấp, Cho dù là trong thời gian bị cắt lương anh ta cũng tìm mọi cách để chu cấp cho con trai em một triệu một tháng. Nhưng em nhất định không nhận, thực sự không muốn nhận.



Em làm ra tiền , em cùng con trai đi du lịch . Em chăm sóc cho bản thân nhiều hơn . Cùng con trai sống một cuộc sống tốt hơn cả khi có người đàn ông đó bên cạnh .



Em thực sự thấm câu : muốn hạnh phúc thì nên lấy chồng muộn . Còn nếu gặp phải thằng không ra gì thì không chồng sẽ hạnh phúc hơn.



Thật đúng như vậy ....



Em nhớ có một ngày , Em nhận được một cuộc điện thoại từ số điện thoại mà em chẳng bao giờ nghĩ tới.



Trong lòng có chút tò mò , lại có một chút thú vị, ở đầu dây bên kia là một giọng nói nhẹ nhàng.

- Tôi đang ở Hà Nội, ở bến xe Mỹ Đình. Nhà em có ở gần đó không?



- đi xe máy mất khoảng 15 phút. Anh chở khách từ nha trang ra tận đây hay sao?



Ở đầu dây bên kia là tiếng cười nhẹ , người đàn ông đó bảo.



- em vui tính thật đấy. Hai năm trôi qua rồi, mọi chuyện đã ổn chưa?



Khi nghe người đàn ông đó nhắc tới chuyện của mình trong lòng em lại chùng xuống.



- tôi ly hôn rồi?



- thực sự không có cách nào để hàn gắn?



- đúng là như vậy.



- chúng ta gặp nhau có được không? Thực sự thì sau ngày hôm đó em để lại trong tôi một dấu ấn khiến tôi chẳng thể nào quên được.



Em có thể xem câu nói đó giống như một lời tán tỉnh được hay không? Cho dù trong Suốt thời gian qua có rất nhiều người đàn ông buông lời tán tỉnh nhưng em cảm thấy câu nói này khiến cho tâm trạng thực sự có một chút khác lạ.

- anh không quên được cũng phải thôi, vì đó là lần đầu tiên anh cùng một người lạ đi đánh ghen mà .



- em cho tôi địa chỉ nhà em có được không? Tôi có công chuyện nên ở đây gần một tuần lễ.



Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào em lại cho người đàn ông này địa chỉ, có lẽ một phần biết ơn vì anh ta đã từng giúp đỡ. Một phần cũng là vì ấn tượng tốt khi anh ta không lấy tiền...



Phụ Nữ mà, Những ai từng đối xử tốt với họ thì họ sẽ chẳng bao giờ quên nổi.



Hôm mà người đàn ông ấy đến thì cũng là lúc lão chồng cũ em đang ở đó, Lúc đầu thì em cũng cảm thấy hơi bối rối nhưng về sau em nghĩ thì cũng chẳng có gì để mà phải ngại ngùng.



Một người thì là chồng cũ còn một người thì có thể coi là ân nhân, em cũng chẳng phải đi nɠɵạı ŧìиɦ gì mà cần phải cảm thấy có lỗi.

Nhưng hai người đàn ông này nhìn nhau giống như sắp phát đạn, đặc biệt là lão chồng cũ của em.



Em chẳng biết là anh nghĩ gì mà lại giống như đang ghen tuông, giống như em còn đang làm vợ của lão vậy.



Thế ngày trước lột đồ của con khác thì sao không nghĩ, sao không cảm thấy có lỗi.



Em ghét Nên em cũng tỏ ra thân mật với người đàn ông kia , lão ta giãy nảy lên giống như chó ăn phải bả.



- Tại sao em lại thân thiết với người đàn ông đó như vậy? suốt 2 năm qua anh thay đổi Chẳng lẽ em không thấy hay sao?



Em lạnh lùng phang thẳng vào mặt lão một chuỗi câu từ .



- anh thay đổi không có nghĩa là tôi phải chấp nhận. Bởi vì nếu như tôi có thể chấp nhận thì từ 2 năm trước đã không ly hôn rồi. Anh có nhớ tôi đã từng nói gì không? Anh dù là trước đây Hay bây giờ thì cũng chỉ là đồ hết hạn sử dụng, Mà anh có biết giá trị của một thứ đồ hết hạn sử dụng là như thế nào không?

Nghe em nói xong câu đó thì lão tức tím mặtt rồi bỏ về. Đó có là gì so với nỗi đau mà lão đã gây ra cho em, cho dù có đối xử tốt với em thế nào thì em cũng sẽ không bao giờ có thể yêu thương lão giống như này mà lão còn chưa phản bội.



Đợt trước lão có khoe là sang năm có khả năng sẽ được thăng chức lên làm trưởng phòng. Nhưng những thứ đó Em cũng chẳng hề quan tâm.



Bởi vì trong tay em bây giờ hiện tại có hai căn nhà và một cửa hàng bách hóa vô cùng lớn, hai mẹ con có thể thoải mái suиɠ sướиɠ, không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.



Sau khi Lão đi về rồi thì người đàn ông kia quay lại, Bởi vì khi nãy anh ta có việc nên phải đi.



Sau một hồi vòng vo suy nghĩ thì anh ta có hỏi em.



- liệu trái tim em có thể mở ra một lần nữa hay không?



Em nghe Câu hỏi đó thì cũng cảm thấy ngạc nhiên lắm, nhất thời không biết phải nói gì.

- em cứ suy nghĩ kỹ đi, Tôi có thể chờ đợi được. Bởi vì sau cái ngày hôm ấy thì thực sự tôi không có cách nào quên đi vẻ mặt mạnh mẽ nhưng chất chứa đau thương của em. Tôi thực sự luôn mong muốn sẽ bảo vệ em, và cả con của em nữa...



Em thực sự bị làm cho cảm động bởi những lời nói chân thật đấy, nhưng các chị có biết không? Sau hai năm sống cuộc sống làm mẹ đơn thân thì em cảm thấy cuộc sống tự do tốt hơn rất nhiều.



Chẳng còn nghĩ đến chuyện sẽ đi thêm một bước nào nữa, cũng chẳng đủ mạnh mẽ để đón nhận thêm bất cứ một nỗi đau nào nữa.



Em sợ.... sợ vì hạnh phúc của bản thân mình mà đổ những bất hạnh những đầu con trai của mình...



Sợ người đàn ông khác sẽ không thể yêu thương con trai em giống như con của họ..



Và rất sợ câu : con anh, con em, con của chúng ta....

Sợ Rất nhiều thứ....



- Tôi xin lỗi....



Đó là câu nói duy nhất em có thể nói với người đàn ông ấy.... Là câu duy nhất em có thể trả lời cho hoàn cảnh hiện tại....



- em đừng vội vã trả lời như thế có được không? Tôi đã nói là tôi có thể chờ em mà....



Thấy em không trả lời người đàn ông đó liền nói...



- chúng ta có thể cùng nhau tìm hiểu, tôi thực sự đến đây và nói những lời này với em không phải là vì nhìn thấy tài sản hiện tại của em đâu? Bởi vì bản thân tôi cũng có những thứ còn nhiều hơn những thứ mà em đang có. Tôi có thể đưa em về nhà tôi để xác thực...



Em hiểu những lời mà người đàn ông này đang cố gắng giải thích. Anh ta nói ra tất cả những điều đó không phải vì muốn khoe mẽ mà chỉ muốn cho em cảm thấy yên tâm khi nhận lời cùng anh ta tìm hiểu...

Nhưng thực sự những thứ đó đối với em không hề quan trọng, nếu như thực sự muốn thì cho dù là nghèo hay giàu, tiền bạc vật chất đều không quan trọng.



Chỉ có điều em đã xác định sống cuộc đời còn lại dựa theo phương châm độc thân - vui vẻ...



Không ràng buộc...



Không đau khổ..



Không quỵ lụy....



Mà không tự mình làm tổn thương mình giống như những năm tháng trước đây mà em đã từng sống....



Mỗi người phụ nữ đều có những quyết định của riêng mình...



Mỗi người phụ nữ đều có sự lựa chọn của riêng mình...



Có những người họ lựa chọn tìm một vòng tay ấm áp để có thể che chở họ....



Nhưng em thì khác....



Em lựa chọn tự mình bảo vệ mình, tự mình che chở cho mình....



Và hơn thế nữa....



Em muốn được tự do sau những ngày tháng đau khổ....



Cũng không biết lựa chọn của mình có phải là chính xác hay không ....

Cũng không biết Sau này mình có hạnh phúc bởi những điều mà mình đang muốn đang suy nghĩ hay không ?



Nhưng em quyết định rồi....



Em sẽ không đi thêm bước nữa....



Sẽ không yêu thương bất cứ một ai nữa....



Em làm như vậy liệu có chính xác không?????
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom