Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
"Tôi thấy ông giết muỗi thì đúng hơn?"
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống.
Bên dưới, một chiếc xe việt dã màu đen dừng trước cửa đồn cảnh sát, từ trên có hai người đi xuống nhanh chóng vào trong, ngay chút thời gian hưởng thụ bầu không khí trong lành này cũng không có.
Tang Cẩn chạy phía sau đuổi bước chân vội vàng của người đàn ông. Hai người bằng tốc độ nhanh nhất tới phòng thẩm vấn, đúng lúc Chu Tiểu Vạn đang nói trong điện thoại có người tới tự thú.
Bên trong, vây quanh bàn thẩm vấn có bốn người, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt ngồi một bên, phía đối diện là Lý Vệ Vĩnh cùng một người đàn ông xa lạ, ước chừng khoảng 40-50 tuổi.
Nước da màu đồng, gương mặt có nhiều nếp nhăn, thân hình thô kệch, thoạt nhìn giống một người bị cuộc sống bào mòn. Trên người ông ta mặc áo khoác màu đen, mái tóc chải vuốt cẩn thận. Thấy có người vào, biểu cảm trên mặt lộ ra một tia bất an.
Người này là hung thủ sao?
Tang Cẩn nhìn áo khoác trên người ông ta, cô đột nhiên muốn cười, lại đột nhiên muốn khóc, bọn họ rõ ràng là dựa theo miêu tả của cô mà tìm hung thủ.
Bốn người thấy bọn họ vào liền đứng dậy. Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt đi ra nhường lại vị trí cho bọn họ. Thích Nguyệt nói muốn báo cáo tình hình với Khương Duy Dân nên rời khỏi trước. Chu Tiểu Vạn thì thầm mấy câu với Bàng Lỗi, sau đó đứng sang một bên, kêu Hà Hướng Huy và Lý Vệ Vĩnh ngồi xuống: "Hà Hướng Huy, phiền ông kể lại sự tình phát sinh tối qua."
Hà Hướng Huy còn chưa kịp mở miệng thì Lý Vệ Vĩnh bên cạnh đã cướp lời trước: "Chào đội trưởng Bàng, chào cô Tang. Đây là Hà Hướng Huy, ông ta chính là hung thủ. Cảnh sát Chu và cảnh sát Thích đã tới kiểm tra nhà ông ta, quá tồi tàn đi! Có phải vì cướp tiền của thôn trưởng mà ông ra tay giết người không?" Vừa nói, ông ta vừa đá Hà Hướng Huy một cái.
"Trưởng trấn Lý, phiền ông ra ngoài trước. Người chúng tôi muốn thẩm vấn là hung thủ, ông chắc không phải là hung thủ chứ?" Chu Tiểu Vạn đối với người ngắt lời người khác có chút không thích, ngay cả kính ngữ cũng miễn luôn.
Lý Vệ Vĩnh quay đầu nhìn Hà Hướng Huy: "Tôi cảnh cáo ông, nhất định phải thành thật trả lời từng câu hỏi của đội trưởng Bàng. Nếu ông nói lung tung, chút tài sản của nhà họ Hà..."
Bàng Lỗi quay đầu nhìn Lý Vệ Vĩnh, anh không lên tiếng nhưng ánh mắt sắc bén đã ép đối phương phải câm miệng. Lý Vệ Vĩnh không dám tiếp tục, chỉ cẩn thận rời khỏi phòng thẩm vấn, bộ dáng có chút lo lắng.
Hà Hướng Huy ngẩng đầu nhìn hai người đối diện: "Người quả thật là do tôi giết, toàn bộ đều do tôi giết. Sáng hôm qua, tôi giết Phó Đồng, tối hôm kia, tôi giết Tôn Diễm, bọn họ đều là những tên nghiện, đều đáng chết. Tối qua, tôi giết hết cả nhà bọn họ, tài sản đó vốn là của tôi, tôi muốn xây nhà, hắn lại không cho, vì thế tôi liền ra tay giết chết bọn họ. Sự tình chính là như vậy."
"Ông ta là ai? Là thôn trưởng, hay trấn trưởng Lý." Bàng Lỗi thuận miệng hỏi.
"Ai? Là trấn trưởng Lý kia, hay thôn trưởng đã chết?" Trên mặt Hà Hướng Huy lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Chu Tiểu Vạn nhịn không được mà cười, hai tay chống lên bàn, vùi đầu vào giữa, khó khăn lắm mới bình ổn cảm xúc, cậu lại ngẩng đầu nhìn Hà Hướng Huy: "Boss của chúng tôi là đang hỏi ông, ai không cho ông xây nhà? Người như ông mà là sát thủ liên hoàn sao? Tôi thấy ông giết muỗi thì đúng hơn?"
Hà Hướng Huy vung tay: "Không phải muỗi, là người, là tôi giết người. Bọn họ thật sự đều do tôi giết. Tôi móc nội tạng của bọn họ, còn cắt yết hầu để bọn họ có đến gặp Diêm vương cũng không nói lung tung."
"Câu hỏi vừa rồi của cảnh sát Chu ông vẫn chưa trả lời, ông nói đêm qua ông giết cả nhà trưởng thôn, sự tình xảy ra thế nào?" Tang Cẩn nhịn không được mà lên tiếng.
Mặc dù suy nghĩ của Hà Hướng Huy có chút lộn xộn nhưng ông ta vẫn biểu đạt rõ ràng, có điều câu trả lời của ông ta lại giống học thuộc kịch bản từ trước. Cô xác định người như vậy căn bản không có khả năng là tên sát nhân, có lẽ ông ta vì một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó mà đồng ý làm người chịu tội thay.
Hà Hướng Huy nhíu mày, cắn môi, tựa hồ suy nghĩ. Nghĩ nghĩ một hồi, ông ta mới tiếp tục: "Sự tình là vậy, tôi muốn xây nhà, trưởng thôn lại nói mảnh đất đó dùng cho trồng trọt, không thể xây nhà, cho nên ông ta không cấp giấy phép cho tôi. Việc này thật không công bằng, hàng xóm đều có thể xây, còn tôi vì sao lại không thể? Tôi quá tức giận nên hôm qua, sau khi trời tối, tôi đã chạy tới nhà bọn họ, giết sạch cả nhà bọn họ. Là bọn họ đáng chết."
"Nhà ông có bao nhiêu người?" Bàng Lỗi đột nhiên hỏi.
"Hai... À không, chỉ có mình tôi." Hà Hướng Huy bắt đầu lộ rõ vẻ khẩn trương.
"Ông muốn xây nhà sao? To cỡ nào?" Bàng Lỗi tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên là càng to càng tốt, ít nhất phải ba tầng theo phong cách phương Tây."
"Ông chỉ có một mình, xây nhà to như vậy cho ai ở? Trừ ông ra, trong nhà ông còn ai không?"
"..." Hà Hướng Huy bắt đầu hoảng loạn, nói không ra lời.
"Vì sao ông lại sợ trưởng trấn Lý?"
"Bởi vì ông ta... Không có, tôi không sợ ông ta, ông ta rất tốt, thường xuyên quan tâm tới cuộc sống của tôi."
"Trưởng trấn Lý quan tâm ông như vậy, nếu thôn trưởng không cấp giấy phép cho ông, vì sao ông không tìm ông ta nhờ sự giúp đỡ?"
"Bởi vì quan hệ hai người bọn họ rất tốt... Tôi không biết, trưởng trấn sao lại đi quản chuyện trong thôn?"
Bàng Lỗi không ngừng hỏi chuyện Hà Hướng Huy. Hỏi xong, anh đứng dậy, nhìn ông ta, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm trọng: "Hà Hướng Huy, ông có giết người hay không tự ông biết rõ. Nếu ông khai man, nhất là trong thời điểm quan trọng như hiện tại, lời khai làm trì hoãn thời gian của ông sẽ khiến nhiều người vô tội hơn phải chết. Nếu ông biết gì đó thì lúc này có thể nói ra, lấy công chuộc tội. Tôi bảo đảm chuyện trưởng trấn Lý uy hiếp ông, tôi sẽ có biện pháp thay ông giải quyết."
Hà Hướng Huy ngửa đầu nhìn anh, khóe miệng khẽ động, sau đó lại cúi đầu, lắc: "Không có, ông ấy không uy hiếp tôi, người là do tôi giết."
"..." Bàng Lỗi không tiếp tục truy hỏi ông ta, chỉ nhìn Tang Cẩn, "Chúng ta về văn phòng trước. Tiểu Vạn, cậu đi theo báo cáo tình hình kiểm tra hiện trường."
Nghe anh nói như vậy, Tang Cẩn và Chu Tiểu Vạn đều biết, anh muốn để Hà Hướng Huy một mình suy nghĩ.
Tang Cẩn đứng dậy đi về phía trước, hỏi: "Bác sĩ Hà, ông cũng là trung y sao? Ông có thường xuyên đi thu thập thảo dược không?"
Hà Hướng Huy cả kinh: "Sao cô biết?"
"Trên tay ông có mùi của thuốc. Vết thương trên tay ông giống như bị dao cắt cỏ làm bị thương."
Hà Hướng Huy cười gật đầu: "Cô thật có con mắt tinh tường. Bản thảo cương mục (1) tôi đã đọc thuộc làu, bệnh nhân tôi chữa khỏi không ít đâu, so với Tây y gì kia không hề thua kém."
(1) Bản thảo cương mục: là từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học do thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ XVI. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y.
"Trung y cùng Tây y, mỗi cái đều có giá trị riêng. Bác sĩ Hà có nhận học trò không?" Tang Cẩn quan sát sự thay đổi trên gương mặt ông ta.
Tươi cười trên mặt lập tức trở nên cứng đờ, ông ta lắc đầu phủ nhận: "Không, nhận học trò chính là tự giết chết bản thân. Loại chuyện như vậy tôi không làm."
Tang Cẩn biết ông ta sẽ không tiếp tục trả lời nên rời khỏi phòng thẩm vấn, trở về văn phòng.
Bên trong, Bàng Lỗi và Chu Tiểu Vạn đã ngồi trên Chu Tiểu Vạn. Bàng Lỗi pha trà, sắc mặt Chu Tiểu Vạn thoạt nhìn có chút không tốt, vừa rồi ở phòng thẩm vấn cô có chú ý nhưng lại không tiện hỏi.
"Thích Nguyệt nói mỗi lần cậu thấy án diệt môn đều sẽ sợ tới tay chân run lên, chuyện này là sao vậy?" Cô vừa hỏi vừa ngồi xuống cạnh Chu Tiểu Vạn.
"Chị, chị phải ngồi bên kia chứ! Sáng nay em nói thế nào với chị, nhanh vậy đã quên rồi sao?" Chu Tiểu Vạn bắt lấy hai vai cô ép cô đứng ên, kêu cô qua phía Bàng Lỗi mà ngồi, "Em không sao, chị đừng nghe Thích Nguyệt nói bậy. Em là đàn ông, nào nhát gan như vậy?"
Bàng Lỗi vừa pha trà vừa hỏi Chu Tiểu Vạn, sáng nay hai người đã nói cái gì.
Tang Cẩn vội giành quyền lên tiếng: "Không có gì? Hiện tại chúng ta không phải nên thảo luận về Hà Hướng Huy sao? Hai người cũng cảm thấy ông ta không phải là hung thủ, đúng không?"
Bàng Lỗi đẩy ly trà tới trước mặt Chu Tiểu Vạn, sau đó bưng một ly khác đưa cho cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm tựa như muốn tìm đáp án, rốt cuộc hai người bọn họ đã nói gì sau ưng anh?
Chu Tiểu Vạn uống một ngụm trà, sau đó dựa lưng ra sau, chậm rãi nói: "Chị em nói, buổi tối một mình ngủ trên lầu ba chị ấy rất sợ, hằng đêm đều gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh lại đều không thể tiếp tục vào giấc. Có mấy lần chị ấy xuống lầu hai quấy rầy giấc ngủ của em và Thích Nguyệt, bọn em thật sự rất đáng thương. Em muốn đưa chị ấy về lầu ba nhưng Thích Nguyệt cũng sợ ngủ một mình, cho nên em chỉ đành ở cùng Thích Nguyệt, không thể lên lầu ba làm thần bảo vệ cho chị ấy."
Tang Cẩn thật sự bội phục Chu Tiểu Vạn, người chết cũng bị cậu ta nói cho sống dậy. Cho dù cô có nháy mắt với anh thế nào, anh cũng không quan tâm, tâm trí hoàn toàn dồn vào để nghe lời nói dối của chàng trai đối diện.
May là, có người tới cứu cô đúng lúc.
"Tôi sợ cái gì? Tôi giữ cậu ở cạnh làm gì hả? Bắt đầu từ hôm nay mời cậu dọn lên lầu ba, tôi đây còn ngại lầu hai quá nhiều người sẽ không hiện, hại tôi không thể mặc áo ngủ chạy loạn ra ngoài." Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói.
Thích Nguyệt vừa nói vừa vào phòng: "Mấy người nói chuyện không đóng cửa. Tôi nghe có người nhắc tới tên mình, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói. Tôi không cố ý nghe lén đâu."
Lần này tới phiên Chu Tiểu Vạn nháy mắt với Tang Cẩn. Nhìn cậu lo lắng nhìn Thích Nguyệt, cô cười cười: "Tiểu Vạn không muốn lên lầu ba đâu. Cậu ấy nói gần quan mới được hưởng lộc, cho nên cậu ấy không phải bảo vệ mặt trăng của mình.
"..."
"..."
Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt đều ngây người, nói không thành tiếng, cả hai cúi người uống trà, kết quả lúc ngẩng đầu, ánh mắt bất giác chạm nhau, mặt cả hai đều lập tức đỏ bừng.
Thích Nguyệt cũng báo cáo lại tình hình cả nhà trưởng thôn, cũng đã xác nhận chuyện Hà Hướng Huy nói.
"Hai đứa nhỏ và ông lão bị dao đâm chết, nhưng vợ chồng trưởng thôn lại giống Tôn Diễm và Phó Đồng, nội tạng bị lấy đi hết. Pháp y cũng đã xác nhận, thủ pháp do cùng một người gây nên. Vì vậy em cảm thấy ba vụ án này đều cùng hung thủ, nhưng chắc chắn không phải Hà Hướng Huy. Ông ta như vậy, ngay cả con kiến còn chẳng dám giết."
Thích Nguyệt liền phản đối: "Không thể nói vậy, chó cùn cắn giậu (2). Hung thủ hạ đao lưu tình với người già trẻ nhỏ, điều này chứng minh hắn vẫn có lòng trắc ẩn. Bề ngoài Hà Hướng Huy cũng không phải kẻ hung tàn, điểm này vô cùng tương xứng. Mặt khác, chuyện trưởng thôn không cấp giấy phép xây nhà cho ông ta cũng cho thấy ông ta hoàn toàn có động cơ giết người. Tôi đang nghĩ, liệu ông ta có bắt chước thủ pháp của hung thủ 2 vụ án trước không?"
(2) Chó cùn cắn giậu:chó bị dồn vào đường cùng không lối thoát thì cắn xé lung tung để thoát thân. Nghĩa bóng chỉ con người một khi rơi vào túng quẫn thường có hành động, phát ngôn bậy bạ làm hại người khác.
Tang Cẩn nhìn tư liệu dán trên bảng trắng: "Có lẽ hung thủ đang biểu diễn cho ai đó xem."
Bàng Lỗi khẳng định: "Không phải có lẽ, mà chắc chắn. Đương nhiên chúng ta không thể loại trừ bất cứ khả năng nào. Từ lúc Tôn Diễm bị giết cho đến Phó Đồng, hiện tại là một nhà năm người trưởng thôn, điều đó cho thấy hung thủ đã mất hết kiên nhẫn. Vì vậy, trong hôm nay, không biết bằng cách nào, chúng ta nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự."
Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt lập tức đồng ý, ngồi thẳng sống lưng, Tang Cẩn ở cạnh cũng gật đầu. Nếu không bắt được hung thủ trong hôm nay, ngày mai thông báo đối tượng của hung thủ là người liên quan tới ma túy được đưa ra, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Bàng Lỗi thông báo nhiệm vụ mới, kêu Chu Tiểu Vạn một mình tới bệnh viện và quán bar điều tra tình hình cụ thể, Thích Nguyệt tiếp tục thẩm vấn Hà Hướng Huy. Sau khi nhận lệnh, hai người lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc.
Căn phòng to như vậy đột nhiên trở nên an tĩnh.
Tang Cẩn nhìn đồng hồ, đã sắp 12h trưa, bọn họ chỉ còn lại 18h. Trong 18h này, bọn họ thật sự có thể phá án sao?
Cô nhìn anh, nhịn không được mà hỏi: "Anh ăn cơm không? Ăn rồi có thể ngủ một lát." Tuy tinh thần anh vẫn rất tốt như ánh mắt đã hồng hồng.
Bàng Lỗi lắc đầu, nói bụng mình không đói, cũng không mệt, tầm mắt dừng trên tờ báo đặt trên bàn trà. Anh cúi người rút nó ra, vừa xem vừa đứng dậy trở về bàn làm việc.
Tang Cẩn biết đây là thói quen của anh, trong công việc, anh cần sự im lặng tuyệt đối, nếu không giải quyết vấn đề, hai chuyện ăn và ngủ đối với anh là dư thừa.
Tuy cô rất đau lòng nhưng cũng không thể thay đổi thói quen này của anh trong nhất thời. Cô chỉ đành đứng dậy, trở về vị trí của mình, bắt đầu làm việc.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống.
Bên dưới, một chiếc xe việt dã màu đen dừng trước cửa đồn cảnh sát, từ trên có hai người đi xuống nhanh chóng vào trong, ngay chút thời gian hưởng thụ bầu không khí trong lành này cũng không có.
Tang Cẩn chạy phía sau đuổi bước chân vội vàng của người đàn ông. Hai người bằng tốc độ nhanh nhất tới phòng thẩm vấn, đúng lúc Chu Tiểu Vạn đang nói trong điện thoại có người tới tự thú.
Bên trong, vây quanh bàn thẩm vấn có bốn người, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt ngồi một bên, phía đối diện là Lý Vệ Vĩnh cùng một người đàn ông xa lạ, ước chừng khoảng 40-50 tuổi.
Nước da màu đồng, gương mặt có nhiều nếp nhăn, thân hình thô kệch, thoạt nhìn giống một người bị cuộc sống bào mòn. Trên người ông ta mặc áo khoác màu đen, mái tóc chải vuốt cẩn thận. Thấy có người vào, biểu cảm trên mặt lộ ra một tia bất an.
Người này là hung thủ sao?
Tang Cẩn nhìn áo khoác trên người ông ta, cô đột nhiên muốn cười, lại đột nhiên muốn khóc, bọn họ rõ ràng là dựa theo miêu tả của cô mà tìm hung thủ.
Bốn người thấy bọn họ vào liền đứng dậy. Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt đi ra nhường lại vị trí cho bọn họ. Thích Nguyệt nói muốn báo cáo tình hình với Khương Duy Dân nên rời khỏi trước. Chu Tiểu Vạn thì thầm mấy câu với Bàng Lỗi, sau đó đứng sang một bên, kêu Hà Hướng Huy và Lý Vệ Vĩnh ngồi xuống: "Hà Hướng Huy, phiền ông kể lại sự tình phát sinh tối qua."
Hà Hướng Huy còn chưa kịp mở miệng thì Lý Vệ Vĩnh bên cạnh đã cướp lời trước: "Chào đội trưởng Bàng, chào cô Tang. Đây là Hà Hướng Huy, ông ta chính là hung thủ. Cảnh sát Chu và cảnh sát Thích đã tới kiểm tra nhà ông ta, quá tồi tàn đi! Có phải vì cướp tiền của thôn trưởng mà ông ra tay giết người không?" Vừa nói, ông ta vừa đá Hà Hướng Huy một cái.
"Trưởng trấn Lý, phiền ông ra ngoài trước. Người chúng tôi muốn thẩm vấn là hung thủ, ông chắc không phải là hung thủ chứ?" Chu Tiểu Vạn đối với người ngắt lời người khác có chút không thích, ngay cả kính ngữ cũng miễn luôn.
Lý Vệ Vĩnh quay đầu nhìn Hà Hướng Huy: "Tôi cảnh cáo ông, nhất định phải thành thật trả lời từng câu hỏi của đội trưởng Bàng. Nếu ông nói lung tung, chút tài sản của nhà họ Hà..."
Bàng Lỗi quay đầu nhìn Lý Vệ Vĩnh, anh không lên tiếng nhưng ánh mắt sắc bén đã ép đối phương phải câm miệng. Lý Vệ Vĩnh không dám tiếp tục, chỉ cẩn thận rời khỏi phòng thẩm vấn, bộ dáng có chút lo lắng.
Hà Hướng Huy ngẩng đầu nhìn hai người đối diện: "Người quả thật là do tôi giết, toàn bộ đều do tôi giết. Sáng hôm qua, tôi giết Phó Đồng, tối hôm kia, tôi giết Tôn Diễm, bọn họ đều là những tên nghiện, đều đáng chết. Tối qua, tôi giết hết cả nhà bọn họ, tài sản đó vốn là của tôi, tôi muốn xây nhà, hắn lại không cho, vì thế tôi liền ra tay giết chết bọn họ. Sự tình chính là như vậy."
"Ông ta là ai? Là thôn trưởng, hay trấn trưởng Lý." Bàng Lỗi thuận miệng hỏi.
"Ai? Là trấn trưởng Lý kia, hay thôn trưởng đã chết?" Trên mặt Hà Hướng Huy lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Chu Tiểu Vạn nhịn không được mà cười, hai tay chống lên bàn, vùi đầu vào giữa, khó khăn lắm mới bình ổn cảm xúc, cậu lại ngẩng đầu nhìn Hà Hướng Huy: "Boss của chúng tôi là đang hỏi ông, ai không cho ông xây nhà? Người như ông mà là sát thủ liên hoàn sao? Tôi thấy ông giết muỗi thì đúng hơn?"
Hà Hướng Huy vung tay: "Không phải muỗi, là người, là tôi giết người. Bọn họ thật sự đều do tôi giết. Tôi móc nội tạng của bọn họ, còn cắt yết hầu để bọn họ có đến gặp Diêm vương cũng không nói lung tung."
"Câu hỏi vừa rồi của cảnh sát Chu ông vẫn chưa trả lời, ông nói đêm qua ông giết cả nhà trưởng thôn, sự tình xảy ra thế nào?" Tang Cẩn nhịn không được mà lên tiếng.
Mặc dù suy nghĩ của Hà Hướng Huy có chút lộn xộn nhưng ông ta vẫn biểu đạt rõ ràng, có điều câu trả lời của ông ta lại giống học thuộc kịch bản từ trước. Cô xác định người như vậy căn bản không có khả năng là tên sát nhân, có lẽ ông ta vì một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó mà đồng ý làm người chịu tội thay.
Hà Hướng Huy nhíu mày, cắn môi, tựa hồ suy nghĩ. Nghĩ nghĩ một hồi, ông ta mới tiếp tục: "Sự tình là vậy, tôi muốn xây nhà, trưởng thôn lại nói mảnh đất đó dùng cho trồng trọt, không thể xây nhà, cho nên ông ta không cấp giấy phép cho tôi. Việc này thật không công bằng, hàng xóm đều có thể xây, còn tôi vì sao lại không thể? Tôi quá tức giận nên hôm qua, sau khi trời tối, tôi đã chạy tới nhà bọn họ, giết sạch cả nhà bọn họ. Là bọn họ đáng chết."
"Nhà ông có bao nhiêu người?" Bàng Lỗi đột nhiên hỏi.
"Hai... À không, chỉ có mình tôi." Hà Hướng Huy bắt đầu lộ rõ vẻ khẩn trương.
"Ông muốn xây nhà sao? To cỡ nào?" Bàng Lỗi tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên là càng to càng tốt, ít nhất phải ba tầng theo phong cách phương Tây."
"Ông chỉ có một mình, xây nhà to như vậy cho ai ở? Trừ ông ra, trong nhà ông còn ai không?"
"..." Hà Hướng Huy bắt đầu hoảng loạn, nói không ra lời.
"Vì sao ông lại sợ trưởng trấn Lý?"
"Bởi vì ông ta... Không có, tôi không sợ ông ta, ông ta rất tốt, thường xuyên quan tâm tới cuộc sống của tôi."
"Trưởng trấn Lý quan tâm ông như vậy, nếu thôn trưởng không cấp giấy phép cho ông, vì sao ông không tìm ông ta nhờ sự giúp đỡ?"
"Bởi vì quan hệ hai người bọn họ rất tốt... Tôi không biết, trưởng trấn sao lại đi quản chuyện trong thôn?"
Bàng Lỗi không ngừng hỏi chuyện Hà Hướng Huy. Hỏi xong, anh đứng dậy, nhìn ông ta, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm trọng: "Hà Hướng Huy, ông có giết người hay không tự ông biết rõ. Nếu ông khai man, nhất là trong thời điểm quan trọng như hiện tại, lời khai làm trì hoãn thời gian của ông sẽ khiến nhiều người vô tội hơn phải chết. Nếu ông biết gì đó thì lúc này có thể nói ra, lấy công chuộc tội. Tôi bảo đảm chuyện trưởng trấn Lý uy hiếp ông, tôi sẽ có biện pháp thay ông giải quyết."
Hà Hướng Huy ngửa đầu nhìn anh, khóe miệng khẽ động, sau đó lại cúi đầu, lắc: "Không có, ông ấy không uy hiếp tôi, người là do tôi giết."
"..." Bàng Lỗi không tiếp tục truy hỏi ông ta, chỉ nhìn Tang Cẩn, "Chúng ta về văn phòng trước. Tiểu Vạn, cậu đi theo báo cáo tình hình kiểm tra hiện trường."
Nghe anh nói như vậy, Tang Cẩn và Chu Tiểu Vạn đều biết, anh muốn để Hà Hướng Huy một mình suy nghĩ.
Tang Cẩn đứng dậy đi về phía trước, hỏi: "Bác sĩ Hà, ông cũng là trung y sao? Ông có thường xuyên đi thu thập thảo dược không?"
Hà Hướng Huy cả kinh: "Sao cô biết?"
"Trên tay ông có mùi của thuốc. Vết thương trên tay ông giống như bị dao cắt cỏ làm bị thương."
Hà Hướng Huy cười gật đầu: "Cô thật có con mắt tinh tường. Bản thảo cương mục (1) tôi đã đọc thuộc làu, bệnh nhân tôi chữa khỏi không ít đâu, so với Tây y gì kia không hề thua kém."
(1) Bản thảo cương mục: là từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học do thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ XVI. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y.
"Trung y cùng Tây y, mỗi cái đều có giá trị riêng. Bác sĩ Hà có nhận học trò không?" Tang Cẩn quan sát sự thay đổi trên gương mặt ông ta.
Tươi cười trên mặt lập tức trở nên cứng đờ, ông ta lắc đầu phủ nhận: "Không, nhận học trò chính là tự giết chết bản thân. Loại chuyện như vậy tôi không làm."
Tang Cẩn biết ông ta sẽ không tiếp tục trả lời nên rời khỏi phòng thẩm vấn, trở về văn phòng.
Bên trong, Bàng Lỗi và Chu Tiểu Vạn đã ngồi trên Chu Tiểu Vạn. Bàng Lỗi pha trà, sắc mặt Chu Tiểu Vạn thoạt nhìn có chút không tốt, vừa rồi ở phòng thẩm vấn cô có chú ý nhưng lại không tiện hỏi.
"Thích Nguyệt nói mỗi lần cậu thấy án diệt môn đều sẽ sợ tới tay chân run lên, chuyện này là sao vậy?" Cô vừa hỏi vừa ngồi xuống cạnh Chu Tiểu Vạn.
"Chị, chị phải ngồi bên kia chứ! Sáng nay em nói thế nào với chị, nhanh vậy đã quên rồi sao?" Chu Tiểu Vạn bắt lấy hai vai cô ép cô đứng ên, kêu cô qua phía Bàng Lỗi mà ngồi, "Em không sao, chị đừng nghe Thích Nguyệt nói bậy. Em là đàn ông, nào nhát gan như vậy?"
Bàng Lỗi vừa pha trà vừa hỏi Chu Tiểu Vạn, sáng nay hai người đã nói cái gì.
Tang Cẩn vội giành quyền lên tiếng: "Không có gì? Hiện tại chúng ta không phải nên thảo luận về Hà Hướng Huy sao? Hai người cũng cảm thấy ông ta không phải là hung thủ, đúng không?"
Bàng Lỗi đẩy ly trà tới trước mặt Chu Tiểu Vạn, sau đó bưng một ly khác đưa cho cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm tựa như muốn tìm đáp án, rốt cuộc hai người bọn họ đã nói gì sau ưng anh?
Chu Tiểu Vạn uống một ngụm trà, sau đó dựa lưng ra sau, chậm rãi nói: "Chị em nói, buổi tối một mình ngủ trên lầu ba chị ấy rất sợ, hằng đêm đều gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh lại đều không thể tiếp tục vào giấc. Có mấy lần chị ấy xuống lầu hai quấy rầy giấc ngủ của em và Thích Nguyệt, bọn em thật sự rất đáng thương. Em muốn đưa chị ấy về lầu ba nhưng Thích Nguyệt cũng sợ ngủ một mình, cho nên em chỉ đành ở cùng Thích Nguyệt, không thể lên lầu ba làm thần bảo vệ cho chị ấy."
Tang Cẩn thật sự bội phục Chu Tiểu Vạn, người chết cũng bị cậu ta nói cho sống dậy. Cho dù cô có nháy mắt với anh thế nào, anh cũng không quan tâm, tâm trí hoàn toàn dồn vào để nghe lời nói dối của chàng trai đối diện.
May là, có người tới cứu cô đúng lúc.
"Tôi sợ cái gì? Tôi giữ cậu ở cạnh làm gì hả? Bắt đầu từ hôm nay mời cậu dọn lên lầu ba, tôi đây còn ngại lầu hai quá nhiều người sẽ không hiện, hại tôi không thể mặc áo ngủ chạy loạn ra ngoài." Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói.
Thích Nguyệt vừa nói vừa vào phòng: "Mấy người nói chuyện không đóng cửa. Tôi nghe có người nhắc tới tên mình, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói. Tôi không cố ý nghe lén đâu."
Lần này tới phiên Chu Tiểu Vạn nháy mắt với Tang Cẩn. Nhìn cậu lo lắng nhìn Thích Nguyệt, cô cười cười: "Tiểu Vạn không muốn lên lầu ba đâu. Cậu ấy nói gần quan mới được hưởng lộc, cho nên cậu ấy không phải bảo vệ mặt trăng của mình.
"..."
"..."
Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt đều ngây người, nói không thành tiếng, cả hai cúi người uống trà, kết quả lúc ngẩng đầu, ánh mắt bất giác chạm nhau, mặt cả hai đều lập tức đỏ bừng.
Thích Nguyệt cũng báo cáo lại tình hình cả nhà trưởng thôn, cũng đã xác nhận chuyện Hà Hướng Huy nói.
"Hai đứa nhỏ và ông lão bị dao đâm chết, nhưng vợ chồng trưởng thôn lại giống Tôn Diễm và Phó Đồng, nội tạng bị lấy đi hết. Pháp y cũng đã xác nhận, thủ pháp do cùng một người gây nên. Vì vậy em cảm thấy ba vụ án này đều cùng hung thủ, nhưng chắc chắn không phải Hà Hướng Huy. Ông ta như vậy, ngay cả con kiến còn chẳng dám giết."
Thích Nguyệt liền phản đối: "Không thể nói vậy, chó cùn cắn giậu (2). Hung thủ hạ đao lưu tình với người già trẻ nhỏ, điều này chứng minh hắn vẫn có lòng trắc ẩn. Bề ngoài Hà Hướng Huy cũng không phải kẻ hung tàn, điểm này vô cùng tương xứng. Mặt khác, chuyện trưởng thôn không cấp giấy phép xây nhà cho ông ta cũng cho thấy ông ta hoàn toàn có động cơ giết người. Tôi đang nghĩ, liệu ông ta có bắt chước thủ pháp của hung thủ 2 vụ án trước không?"
(2) Chó cùn cắn giậu:chó bị dồn vào đường cùng không lối thoát thì cắn xé lung tung để thoát thân. Nghĩa bóng chỉ con người một khi rơi vào túng quẫn thường có hành động, phát ngôn bậy bạ làm hại người khác.
Tang Cẩn nhìn tư liệu dán trên bảng trắng: "Có lẽ hung thủ đang biểu diễn cho ai đó xem."
Bàng Lỗi khẳng định: "Không phải có lẽ, mà chắc chắn. Đương nhiên chúng ta không thể loại trừ bất cứ khả năng nào. Từ lúc Tôn Diễm bị giết cho đến Phó Đồng, hiện tại là một nhà năm người trưởng thôn, điều đó cho thấy hung thủ đã mất hết kiên nhẫn. Vì vậy, trong hôm nay, không biết bằng cách nào, chúng ta nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự."
Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt lập tức đồng ý, ngồi thẳng sống lưng, Tang Cẩn ở cạnh cũng gật đầu. Nếu không bắt được hung thủ trong hôm nay, ngày mai thông báo đối tượng của hung thủ là người liên quan tới ma túy được đưa ra, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Bàng Lỗi thông báo nhiệm vụ mới, kêu Chu Tiểu Vạn một mình tới bệnh viện và quán bar điều tra tình hình cụ thể, Thích Nguyệt tiếp tục thẩm vấn Hà Hướng Huy. Sau khi nhận lệnh, hai người lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc.
Căn phòng to như vậy đột nhiên trở nên an tĩnh.
Tang Cẩn nhìn đồng hồ, đã sắp 12h trưa, bọn họ chỉ còn lại 18h. Trong 18h này, bọn họ thật sự có thể phá án sao?
Cô nhìn anh, nhịn không được mà hỏi: "Anh ăn cơm không? Ăn rồi có thể ngủ một lát." Tuy tinh thần anh vẫn rất tốt như ánh mắt đã hồng hồng.
Bàng Lỗi lắc đầu, nói bụng mình không đói, cũng không mệt, tầm mắt dừng trên tờ báo đặt trên bàn trà. Anh cúi người rút nó ra, vừa xem vừa đứng dậy trở về bàn làm việc.
Tang Cẩn biết đây là thói quen của anh, trong công việc, anh cần sự im lặng tuyệt đối, nếu không giải quyết vấn đề, hai chuyện ăn và ngủ đối với anh là dư thừa.
Tuy cô rất đau lòng nhưng cũng không thể thay đổi thói quen này của anh trong nhất thời. Cô chỉ đành đứng dậy, trở về vị trí của mình, bắt đầu làm việc.
Bình luận facebook