Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
"Nhẹ một chút, chậm một chút..."
Tang Cẩn rời khỏi phòng làm việc đi về hướng phòng thẩm vấn, vừa tới cửa đúng lúc gặp Thích Nguyệt từ bên trong đi ra.
Nhìn sự mệt mỏi cùng ảm đạm trên mặt Thích Nguyệt cô có thể nhận ra, cuộc thẩm vấn tối qua khẳng định không có thu hoạch gì. Cô nói Thích Nguyệt tạm thời dừng việc thẩm vấn Trình Dung: "Thích Nguyệt, cô về nghỉ ngơi chút đi. Bên phía Trình Dung, trừ phi cô ấy tự nguyện, nếu không cho dù chúng ta có ép hỏi cái gì cô ấy cũng sẽ không trả lời. Người đó đối với cô ấy chắc chắn rất quan trọng."
Thích Nguyệt đóng cửa phòng rồi quay đầu nhìn cô, thở dài: "Đúng vậy, tôi thật chưa từng gặp cô gái nào ngoan cố lạnh lùng như thế, nói gì cũng không thuyết phục được. Không được, tôi phải về phòng nghỉ một lát, nếu không tí nữa lại không có tinh thần." Quả thật Thích Nguyệt trông rất buồn ngủ, cô ấy vừa ngáp vừa trở về phòng làm việc.
Tang Cẩn chờ Thích Nguyệt đi khỏi mới gõ cửa phòng, nghe bên trong truyền tới tiếng "Vào đi" của Chu Tiểu Vạn, cô mới đẩy cửa, đứng tại chỗ nói: "Tiểu Vạn, cậu ra ngoài đi, để cô Trình nghỉ ngơi một chút."
Chu Tiểu Vạn còn chưa lên tiếng, Trình Dung đã đứng dậy: "Qua 24 giờ rồi, hiện tại tôi có thể rời khỏi đây được chưa? Mấy người không có quyền giam tôi vô thời hạn."
"Chúng tôi không có ý giam giữ cô, hiện tại chúng tôi lập tức sắp xếp người đưa cô về. Nhưng, chúng tôi vẫn hy vọng cô suy nghĩ về vấn đề này, khi nào thông suốt rồi thì gọi điện cho chúng tôi." Không đợi Chu Tiểu Vạn từ chối, Tang Cẩn đã trực tiếp đồng ý. Hiện tại Trình Dung không muốn phối hợp điều tra, vậy giữ cô ấy ở lại cũng không có lợi gì. Bọn họ không có chứng cứ chứng minh cô ấy là hung thủ, mà cô ấy vốn cũng không phải kẻ giết người.
Trình Dung lúc này cũng vô cùng mệt mỏi, cô bước từng bước một rời khỏi phòng thẩm vấn. Tới cửa, cũng không quay đầu nhìn cô gái nhường đường cho mình, cô chỉ nói một câu: "Tình yêu không có thuốc để chữa, chỉ có bản thân tự hãm sâu vào. Cô nghe nhiều câu triết lý như vậy, còn tự mình trải qua, tôi hy vọng cô có thể hiểu được." Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi, tựa hồ không muốn nán lại thêm giây phút nào.
Nhìn cô ấy rời đi, Tang Cẩn và Chu Tiểu Vạn nói chuyện một lát rồi mới xuống lầu, tới một cửa hàng gần đó mua bữa ăn sáng.
Chu Tiểu Vạn ăn rất nhanh, ăn xong, cậu lại kêu nhân viên chuẩn bị thêm hai phần mang về. Sau đó, cậu nhìn cô gái đang ăn cháo ngồi phía đối diện: "Chị, sao chị lại đồng ý để Trình Dung chiếm thế thượng phong như vậy? Boss của chúng ta không thích cô ấy, anh ấy chỉ thích mình chị."
Lại nghe cậu gọi mình là chị, Tang Cẩn thiếu chút nữa đã phun ra ngụm cháo trong miệng. Cô khó khăn nuốt vào, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cậu. Cô muốn sửa lại cách xưng hô đó, nhưng nghĩ lại chuyện đêm qua, lúc cậu ấy nói chuyện với Bàng Lỗi, cô đột nhiên không mở miệng được.
Cô lấy khăn giấy lau miệng rồi mới giải thích: "Với Trình Dung, tôi tôn trọng năng lực của cô ấy, cho dù là vết dây rất nhỏ trên cổ của Đàm Tuyết Thiến, hay nguyên nhân cái chết của Tưởng Phỉ Phỉ, tất cả đều là công lao của cô ấy. Về chuyện tình cảm, không ai có thể chiếm được thế thượng phong. Chuyện này tạm thời chúng ta không nói nữa. Tiểu Vạn, sau này bữa sáng cứ để tôi làm, cậu có thể ngủ nướng thêm một chút. Trù nghệ của chị Tang Cẩn của cậu quá kém, cho nên phải luyện tập nhiều. Không phải người xưa có câu muốn giữ người đàn ông bên cạnh trước đó phải giữ được dạ dày của anh ta sao, mặc kệ câu này có đúng hay không, sau này tôi vẫn phải thử một chút."
Chu Tiểu Vạn lại lắc đầu: "Không được, boss sẽ mắng bọn em mất. Chị chỉ nấu bữa sáng thứ sáu, em và Thích Nguyệt mỗi người ba ngày, vậy mà anh ấy đã nói bọn em bắt nạt chị. Còn nữa, lúc này là thời đại nào chứ, muốn giữ được người đàn ông nào chỉ dựa vào vị giác. Để em bày chị phải làm thế nào."
Chu Tiểu Vạn đột nhiên đưa người ra trước, ý bảo cô cũng dựa lại gần, thấp giọng: "Chị, chị cứ tìm thật nhiều lý do để anh ấy ở lại biệt thự, chị cứ nói một mình ở lầu ba chị rất sợ. Hoặc là chị dọn tới nhà anh ấy luôn cũng được, dù sao anh ấy chỉ là mỗi ngày nhận điện thoại bên Mỹ, mẹ anh ấy cũng đâu thể một ngày 24 giờ đều gọi đúng không? Chị cứ ở đó, bà ấy sẽ không biết đâu. Muốn giữ được một người đàn ông thì phải giữ được cả thân thể và trái tim, một cái cũng không thể bỏ."
Tang Cẩn nhịn không được mà bật cười, đứa trẻ này sao lại có suy nghĩ đáng yêu thế không biết? Cô gật đầu: "Được, cảm ơn cậu để chia sẻ kinh nghiệm, lát nữa tôi sẽ kể lại việc này cho Thích Nguyệt nghe."
"..." Nhắc tới cái tên Thích Nguyệt, Chu Tiểu Vạn liền ngậm miệng lại.
Tang Cẩn đã ăn xong, trước khi rời đi, cô nhịn không được mà đưa ra mấy câu tư vấn: "Tiểu Vạn, cậu và Thích Nguyệt đều ở lầu hai, cái gì gọi là gần quan sẽ được ban lộc chắc cậu cũng biết. Cậu là đàn ông, đáng lẽ phải nên chủ động một chút." Mỗi lần cô xuống lầu hai tìm bọn họ cũng phát hiện ai nấy đều tự nhốt mình trong phòng, dường như là cố ý duy trì khoảng cách với nhau.
"Thích Nguyệt không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn cô ấy. Em lại nhỏ hơn cô ấy ba tuổi, cô ấy chắc chắn sẽ không thích." Mỗi lần nhắc tới vấn đề tuổi tác, Chu Tiểu Vạn đều tỏ vẻ mệt mỏi.
Tang Cẩn cả kinh: "Cô ấy nói vậy khi nào? Sao tôi không biết?"
"Lúc chị chưa tới cô ấy có nói như thế, cô ấy nói không thể chấp nhận tình yêu chị em, cô ấy thích mẫu đàn ông trưởng thành." Chu Tiểu Vạn đứng dậy, cầm bữa sáng trong tay, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, "Chúng ta mau trở về đi, hôm nay sẽ là một ngày quan trọng."
Tang Cẩn gọi cậu lại: "Tiểu Vạn, trước kia là trước kia. Trước kia cô ấy nói vậy, nhưng không có nghĩa hiện tại vẫn thế. Còn nữa, cho dù cô ấy có chấp nhận tình yêu chị em hay không, cậu cũng phải nói cho cô ấy biết tình cảm của mình chứ! Còn một điểm, cậu không thể đùa giỡn như bình thường hay quá nghiêm trọng như lúc nói chuyện với lãnh đạo trong buổi họp tối qua. Chuyện tình cảm, cần nghiêm túc."
Chu Tiểu Vạn xoay người nhìn cô, ngây ngốc một lát, biểu cảm trên mặt dường như vô cùng lo lắng, cũng rất sốt ruột, so với chuyện của cô còn nghiêm trọng hơn. Cậu gật đầu, cười: "Chị, chị yên tâm, chờ vụ án kết thúc, cho dù kết quả thế nào em cũng sẽ thổ lộ với cô ấy."
Tang Cẩn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền bày cậu cách làm thế nào để cô ấy vui vẻ, cảm động.
Trên đường về, cô không ngừng nói, Chu Tiểu Vạn nghe cũng không ngừng gật đầu, nhưng trong lòng lại có nỗi khổ khó nói nên lời. Những gì cô nói đa phần anh đã đọc trên mạng, làm thế nào để theo đuổi con gái, làm thế nào để thổ lộ... Lúc đó cậu là vì giúp Bàng Lỗi theo đuổi cô, nhưng kết quả, chẳng những được khen ngợi, cậu còn bị anh lôi đi đấu quyền anh suốt. Và sự thật chứng minh, những thứ cậu chắp vá lung tung kia đều không thể dùng được. Ít nhất là không có hiệu quả với Thích Nguyệt, cô ấy chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu, tới lúc đó thế nào cũng sẽ trêu chọc cậu.
Bọn họ quay lại cục cảnh sát, hiện tại vẫn chưa tới thời gian đi làm nhưng bên trong đã vô cùng ồn ào, người đi người chạy không ngừng. Hai người đều nhận ra bầu không khí khẩn trương đó, hỏi một đồng nghiệp thì mới biết, sáng nay, lúc 6h, ở cổ thôn phát hiện vụ án diệt môn, một nhà năm người trưởng thôn ngay trong đêm đã bị giết hại.
Tang Cẩn không khỏi khiếp sợ, lập tức chạy lên lầu, một hơi chạy vào phòng làm việc. Chu Tiểu Vạn cũng theo sát phía sau cô.
Trong phòng, Bàng Lỗi tức giận hét vào điện thoại: "Cái gì gọi là nhân lực không đủ hả? Người trong đồn cảnh sát nhiều như vậy, mấy người chỉ bảo vệ mấy chục hộ dân, sao dám so với mấy trăm ngàn người ở thành phố lớn?"
"..."
"Chuyện này mấy người phải gánh lấy trách nhiệm!" Nói xong, anh trực tiếp ngắt điện thoại.
Bàng Lỗi ngẩng đầu nhìn hai người đứng ngoài cửa: "Đứng đó làm gì? Chu Tiểu Vạn, cậu mang hai đội người tới cổ thôn, thêm pháp y hôm qua nữa. Kiểm tra hiện trường xong, cậu để lại một đội ở thôn, đem chân dung tâm lý tội phạm in ra phát cho từng hộ dân, nếu không biết chữ thì bắt họ học thuộc." Giọng anh không lớn như vừa rồi nhưng vẫn chứa đầy sự giận dữ.
"Được, em lập tức đi làm." Chu Tiểu Vạn đưa bữa sáng cho cô, xoay người rời khỏi văn phòng.
Đây là lần đầu tiên Tang Cẩn thấy anh tức giận như vậy. Trong một đêm, một nhà năm người mất mạng, hơn nữa, hôm qua anh còn dặn đi dặn lại bọn Lý Vệ Vĩnh, nhất định là ông ta làm qua loa nên mới để hung thủ thừa cơ gây án. Như thế bảo sao anh không tức giận?
Ngoài cửa còn một đồng nghiệp khác, cô nhờ anh ta mang bữa sáng giao cho Thích Nguyệt. Sau đó cô mới vào phòng, đóng cửa lại, tới trước sô pha ngồi xuống, bày bữa sáng lên bàn: "Anh muốn tự lột trứng, hay để em làm?"
Bàng Lỗi tựa lưng ra sau, hai mắt nhắm chặt, hơi thở gấp gáp. Nghe thấy giọng cô, anh mới mở mắt: "Anh làm." Bàng Lỗi đứng dậy đi về phía cô, ngồi phía đối diện.
Bàng Lỗi biết anh đang tự trách chính mình trong lòng. Cô không an ủi anh, trực tiếp nhắc tới vụ án: "Tôn Diễm là người của thôn, Phó Đồng lại bị giết trên núi gần chỗ đó, em cảm thấy rất có khả năng hung thủ cũng là người trong thôn, trong quá khứ đã từng chịu ngược đãi. Hoặc là, hắn ta có liên hệ với người trong thôn, vì một nguyên nhân nào đó mà hận người dân ở đây."
Động tác lột trứng gà dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đồ trong tay: "Tới núi Đại Hà bắt buộc phải đi ngang thôn cổ. Lần đầu Phó Đồng tới đó chắc chắn sẽ hỏi đường. Người hắn hỏi đường rất có khả năng là người nhà trưởng thôn. Nhà bọn họ ở đầu thôn, vừa vào liền có thể thấy. Hung thủ sợ bọn họ tiết lộ hành tung, hoặc chính là khả năng mà em vừa nói."
"Hôm qua thôn trưởng không nói có người lạ hỏi đường. Việc này không thể trách anh, anh cũng đã kêu bọn họ đề cao cảnh giác trước rồi." Tang Cẩn nhìn biểu cảm ngưng trọng lạnh lùng của anh, trong lòng không khỏi chua xót.
"Nhất định là có người không cho ông ta nói. Một thôn nhỏ, trên núi gần đó xảy ra án mạng, thôn trưởng chắc chắn là người đầu tiên chạy tới, bề ngoài trông rất chuyên nghiệp, nhưng thực tế... Người như vậy sao có thể gánh vác trọng trách đó chứ?"
Bàng Lỗi buông trứng gà xuống, tựa lưng ra sau sô pha, nhìn anh vô cùng mệt mỏi.
Tang Cẩn cầm lấy trứng gà, lột hết vỏ rồi đứng dậy đi qua, ngồi xuống cạnh anh: "Đừng nói anh, ngay cả em là một chuyên gia nghiên cứu tâm lý học cũng không thấu suy nghĩ của hắn. Nếu muốn tìm người sai thì đó là em, hôm qua em đã cảm thấy ông ta có gì khác thường. Em cứ tưởng bản thân có thành kiến với ông ta nên mới nghĩ như vậy. Hiện tại chúng ta đã biết, tiếp theo phải làm thế nào vẫn còn phải đợi. Cho nên, anh ăn trứng trước đi."
Cô vừa nói vừa nói vừa nhét trứng gà vào miệng anh, không cho anh cơ hội từ chối.
Bàng Lỗi ngồi thẳng người, nhanh chóng ăn hết trứng gà. Thấy anh ăn xong, cô liền đưa hộp sữa cho anh. Anh nhật lấy, uống một ngụm.
"Em không phải muốn anh nghẹn chết đấy chứ? Nhẹ một chút, chậm một chút..." Giọng nói nhỏ dần, cuối cùng không tiếp tục nữa.
Cô dùng sức ho khan, gương mặt hai người lập tức đỏ bừng. Câu này không phải anh chưa từng nói, nhưng trường hợp lại hoàn toàn khác hẳn lúc này. Đương nhiên, chỉ có bọn họ mới hiểu câu này có ý nghĩa gì.
May là có người gõ cửa mới đưa hai người ra khỏi bầu không khí xấu hổ. Tang Cẩn đứng dậy mở cửa, thấy Khương Duy Dân, cô lập tức mới ông tiến vào.
Khương Duy Dân vừa vào phòng lập tức lên tiếng: "Bên trên có công văn xuống, lệnh hôm qua phải lập tức chấp hành."
"Không được!" Bàng Lỗi trực tiếp từ chối, đem khăn giấy đang lau miệng vứt vào sọt rác.
Tang Cẩn không biết mệnh lệnh mà bọn họ nói là gì, nhưng cô cảm nhận được giữa hai người đang có mùi thuốc súng.
Rốt cuộc là lệnh gì lại khiến bọn họ nảy sinh ý kiến khác nhau như vậy?
Tang Cẩn rời khỏi phòng làm việc đi về hướng phòng thẩm vấn, vừa tới cửa đúng lúc gặp Thích Nguyệt từ bên trong đi ra.
Nhìn sự mệt mỏi cùng ảm đạm trên mặt Thích Nguyệt cô có thể nhận ra, cuộc thẩm vấn tối qua khẳng định không có thu hoạch gì. Cô nói Thích Nguyệt tạm thời dừng việc thẩm vấn Trình Dung: "Thích Nguyệt, cô về nghỉ ngơi chút đi. Bên phía Trình Dung, trừ phi cô ấy tự nguyện, nếu không cho dù chúng ta có ép hỏi cái gì cô ấy cũng sẽ không trả lời. Người đó đối với cô ấy chắc chắn rất quan trọng."
Thích Nguyệt đóng cửa phòng rồi quay đầu nhìn cô, thở dài: "Đúng vậy, tôi thật chưa từng gặp cô gái nào ngoan cố lạnh lùng như thế, nói gì cũng không thuyết phục được. Không được, tôi phải về phòng nghỉ một lát, nếu không tí nữa lại không có tinh thần." Quả thật Thích Nguyệt trông rất buồn ngủ, cô ấy vừa ngáp vừa trở về phòng làm việc.
Tang Cẩn chờ Thích Nguyệt đi khỏi mới gõ cửa phòng, nghe bên trong truyền tới tiếng "Vào đi" của Chu Tiểu Vạn, cô mới đẩy cửa, đứng tại chỗ nói: "Tiểu Vạn, cậu ra ngoài đi, để cô Trình nghỉ ngơi một chút."
Chu Tiểu Vạn còn chưa lên tiếng, Trình Dung đã đứng dậy: "Qua 24 giờ rồi, hiện tại tôi có thể rời khỏi đây được chưa? Mấy người không có quyền giam tôi vô thời hạn."
"Chúng tôi không có ý giam giữ cô, hiện tại chúng tôi lập tức sắp xếp người đưa cô về. Nhưng, chúng tôi vẫn hy vọng cô suy nghĩ về vấn đề này, khi nào thông suốt rồi thì gọi điện cho chúng tôi." Không đợi Chu Tiểu Vạn từ chối, Tang Cẩn đã trực tiếp đồng ý. Hiện tại Trình Dung không muốn phối hợp điều tra, vậy giữ cô ấy ở lại cũng không có lợi gì. Bọn họ không có chứng cứ chứng minh cô ấy là hung thủ, mà cô ấy vốn cũng không phải kẻ giết người.
Trình Dung lúc này cũng vô cùng mệt mỏi, cô bước từng bước một rời khỏi phòng thẩm vấn. Tới cửa, cũng không quay đầu nhìn cô gái nhường đường cho mình, cô chỉ nói một câu: "Tình yêu không có thuốc để chữa, chỉ có bản thân tự hãm sâu vào. Cô nghe nhiều câu triết lý như vậy, còn tự mình trải qua, tôi hy vọng cô có thể hiểu được." Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi, tựa hồ không muốn nán lại thêm giây phút nào.
Nhìn cô ấy rời đi, Tang Cẩn và Chu Tiểu Vạn nói chuyện một lát rồi mới xuống lầu, tới một cửa hàng gần đó mua bữa ăn sáng.
Chu Tiểu Vạn ăn rất nhanh, ăn xong, cậu lại kêu nhân viên chuẩn bị thêm hai phần mang về. Sau đó, cậu nhìn cô gái đang ăn cháo ngồi phía đối diện: "Chị, sao chị lại đồng ý để Trình Dung chiếm thế thượng phong như vậy? Boss của chúng ta không thích cô ấy, anh ấy chỉ thích mình chị."
Lại nghe cậu gọi mình là chị, Tang Cẩn thiếu chút nữa đã phun ra ngụm cháo trong miệng. Cô khó khăn nuốt vào, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cậu. Cô muốn sửa lại cách xưng hô đó, nhưng nghĩ lại chuyện đêm qua, lúc cậu ấy nói chuyện với Bàng Lỗi, cô đột nhiên không mở miệng được.
Cô lấy khăn giấy lau miệng rồi mới giải thích: "Với Trình Dung, tôi tôn trọng năng lực của cô ấy, cho dù là vết dây rất nhỏ trên cổ của Đàm Tuyết Thiến, hay nguyên nhân cái chết của Tưởng Phỉ Phỉ, tất cả đều là công lao của cô ấy. Về chuyện tình cảm, không ai có thể chiếm được thế thượng phong. Chuyện này tạm thời chúng ta không nói nữa. Tiểu Vạn, sau này bữa sáng cứ để tôi làm, cậu có thể ngủ nướng thêm một chút. Trù nghệ của chị Tang Cẩn của cậu quá kém, cho nên phải luyện tập nhiều. Không phải người xưa có câu muốn giữ người đàn ông bên cạnh trước đó phải giữ được dạ dày của anh ta sao, mặc kệ câu này có đúng hay không, sau này tôi vẫn phải thử một chút."
Chu Tiểu Vạn lại lắc đầu: "Không được, boss sẽ mắng bọn em mất. Chị chỉ nấu bữa sáng thứ sáu, em và Thích Nguyệt mỗi người ba ngày, vậy mà anh ấy đã nói bọn em bắt nạt chị. Còn nữa, lúc này là thời đại nào chứ, muốn giữ được người đàn ông nào chỉ dựa vào vị giác. Để em bày chị phải làm thế nào."
Chu Tiểu Vạn đột nhiên đưa người ra trước, ý bảo cô cũng dựa lại gần, thấp giọng: "Chị, chị cứ tìm thật nhiều lý do để anh ấy ở lại biệt thự, chị cứ nói một mình ở lầu ba chị rất sợ. Hoặc là chị dọn tới nhà anh ấy luôn cũng được, dù sao anh ấy chỉ là mỗi ngày nhận điện thoại bên Mỹ, mẹ anh ấy cũng đâu thể một ngày 24 giờ đều gọi đúng không? Chị cứ ở đó, bà ấy sẽ không biết đâu. Muốn giữ được một người đàn ông thì phải giữ được cả thân thể và trái tim, một cái cũng không thể bỏ."
Tang Cẩn nhịn không được mà bật cười, đứa trẻ này sao lại có suy nghĩ đáng yêu thế không biết? Cô gật đầu: "Được, cảm ơn cậu để chia sẻ kinh nghiệm, lát nữa tôi sẽ kể lại việc này cho Thích Nguyệt nghe."
"..." Nhắc tới cái tên Thích Nguyệt, Chu Tiểu Vạn liền ngậm miệng lại.
Tang Cẩn đã ăn xong, trước khi rời đi, cô nhịn không được mà đưa ra mấy câu tư vấn: "Tiểu Vạn, cậu và Thích Nguyệt đều ở lầu hai, cái gì gọi là gần quan sẽ được ban lộc chắc cậu cũng biết. Cậu là đàn ông, đáng lẽ phải nên chủ động một chút." Mỗi lần cô xuống lầu hai tìm bọn họ cũng phát hiện ai nấy đều tự nhốt mình trong phòng, dường như là cố ý duy trì khoảng cách với nhau.
"Thích Nguyệt không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn cô ấy. Em lại nhỏ hơn cô ấy ba tuổi, cô ấy chắc chắn sẽ không thích." Mỗi lần nhắc tới vấn đề tuổi tác, Chu Tiểu Vạn đều tỏ vẻ mệt mỏi.
Tang Cẩn cả kinh: "Cô ấy nói vậy khi nào? Sao tôi không biết?"
"Lúc chị chưa tới cô ấy có nói như thế, cô ấy nói không thể chấp nhận tình yêu chị em, cô ấy thích mẫu đàn ông trưởng thành." Chu Tiểu Vạn đứng dậy, cầm bữa sáng trong tay, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, "Chúng ta mau trở về đi, hôm nay sẽ là một ngày quan trọng."
Tang Cẩn gọi cậu lại: "Tiểu Vạn, trước kia là trước kia. Trước kia cô ấy nói vậy, nhưng không có nghĩa hiện tại vẫn thế. Còn nữa, cho dù cô ấy có chấp nhận tình yêu chị em hay không, cậu cũng phải nói cho cô ấy biết tình cảm của mình chứ! Còn một điểm, cậu không thể đùa giỡn như bình thường hay quá nghiêm trọng như lúc nói chuyện với lãnh đạo trong buổi họp tối qua. Chuyện tình cảm, cần nghiêm túc."
Chu Tiểu Vạn xoay người nhìn cô, ngây ngốc một lát, biểu cảm trên mặt dường như vô cùng lo lắng, cũng rất sốt ruột, so với chuyện của cô còn nghiêm trọng hơn. Cậu gật đầu, cười: "Chị, chị yên tâm, chờ vụ án kết thúc, cho dù kết quả thế nào em cũng sẽ thổ lộ với cô ấy."
Tang Cẩn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền bày cậu cách làm thế nào để cô ấy vui vẻ, cảm động.
Trên đường về, cô không ngừng nói, Chu Tiểu Vạn nghe cũng không ngừng gật đầu, nhưng trong lòng lại có nỗi khổ khó nói nên lời. Những gì cô nói đa phần anh đã đọc trên mạng, làm thế nào để theo đuổi con gái, làm thế nào để thổ lộ... Lúc đó cậu là vì giúp Bàng Lỗi theo đuổi cô, nhưng kết quả, chẳng những được khen ngợi, cậu còn bị anh lôi đi đấu quyền anh suốt. Và sự thật chứng minh, những thứ cậu chắp vá lung tung kia đều không thể dùng được. Ít nhất là không có hiệu quả với Thích Nguyệt, cô ấy chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu, tới lúc đó thế nào cũng sẽ trêu chọc cậu.
Bọn họ quay lại cục cảnh sát, hiện tại vẫn chưa tới thời gian đi làm nhưng bên trong đã vô cùng ồn ào, người đi người chạy không ngừng. Hai người đều nhận ra bầu không khí khẩn trương đó, hỏi một đồng nghiệp thì mới biết, sáng nay, lúc 6h, ở cổ thôn phát hiện vụ án diệt môn, một nhà năm người trưởng thôn ngay trong đêm đã bị giết hại.
Tang Cẩn không khỏi khiếp sợ, lập tức chạy lên lầu, một hơi chạy vào phòng làm việc. Chu Tiểu Vạn cũng theo sát phía sau cô.
Trong phòng, Bàng Lỗi tức giận hét vào điện thoại: "Cái gì gọi là nhân lực không đủ hả? Người trong đồn cảnh sát nhiều như vậy, mấy người chỉ bảo vệ mấy chục hộ dân, sao dám so với mấy trăm ngàn người ở thành phố lớn?"
"..."
"Chuyện này mấy người phải gánh lấy trách nhiệm!" Nói xong, anh trực tiếp ngắt điện thoại.
Bàng Lỗi ngẩng đầu nhìn hai người đứng ngoài cửa: "Đứng đó làm gì? Chu Tiểu Vạn, cậu mang hai đội người tới cổ thôn, thêm pháp y hôm qua nữa. Kiểm tra hiện trường xong, cậu để lại một đội ở thôn, đem chân dung tâm lý tội phạm in ra phát cho từng hộ dân, nếu không biết chữ thì bắt họ học thuộc." Giọng anh không lớn như vừa rồi nhưng vẫn chứa đầy sự giận dữ.
"Được, em lập tức đi làm." Chu Tiểu Vạn đưa bữa sáng cho cô, xoay người rời khỏi văn phòng.
Đây là lần đầu tiên Tang Cẩn thấy anh tức giận như vậy. Trong một đêm, một nhà năm người mất mạng, hơn nữa, hôm qua anh còn dặn đi dặn lại bọn Lý Vệ Vĩnh, nhất định là ông ta làm qua loa nên mới để hung thủ thừa cơ gây án. Như thế bảo sao anh không tức giận?
Ngoài cửa còn một đồng nghiệp khác, cô nhờ anh ta mang bữa sáng giao cho Thích Nguyệt. Sau đó cô mới vào phòng, đóng cửa lại, tới trước sô pha ngồi xuống, bày bữa sáng lên bàn: "Anh muốn tự lột trứng, hay để em làm?"
Bàng Lỗi tựa lưng ra sau, hai mắt nhắm chặt, hơi thở gấp gáp. Nghe thấy giọng cô, anh mới mở mắt: "Anh làm." Bàng Lỗi đứng dậy đi về phía cô, ngồi phía đối diện.
Bàng Lỗi biết anh đang tự trách chính mình trong lòng. Cô không an ủi anh, trực tiếp nhắc tới vụ án: "Tôn Diễm là người của thôn, Phó Đồng lại bị giết trên núi gần chỗ đó, em cảm thấy rất có khả năng hung thủ cũng là người trong thôn, trong quá khứ đã từng chịu ngược đãi. Hoặc là, hắn ta có liên hệ với người trong thôn, vì một nguyên nhân nào đó mà hận người dân ở đây."
Động tác lột trứng gà dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đồ trong tay: "Tới núi Đại Hà bắt buộc phải đi ngang thôn cổ. Lần đầu Phó Đồng tới đó chắc chắn sẽ hỏi đường. Người hắn hỏi đường rất có khả năng là người nhà trưởng thôn. Nhà bọn họ ở đầu thôn, vừa vào liền có thể thấy. Hung thủ sợ bọn họ tiết lộ hành tung, hoặc chính là khả năng mà em vừa nói."
"Hôm qua thôn trưởng không nói có người lạ hỏi đường. Việc này không thể trách anh, anh cũng đã kêu bọn họ đề cao cảnh giác trước rồi." Tang Cẩn nhìn biểu cảm ngưng trọng lạnh lùng của anh, trong lòng không khỏi chua xót.
"Nhất định là có người không cho ông ta nói. Một thôn nhỏ, trên núi gần đó xảy ra án mạng, thôn trưởng chắc chắn là người đầu tiên chạy tới, bề ngoài trông rất chuyên nghiệp, nhưng thực tế... Người như vậy sao có thể gánh vác trọng trách đó chứ?"
Bàng Lỗi buông trứng gà xuống, tựa lưng ra sau sô pha, nhìn anh vô cùng mệt mỏi.
Tang Cẩn cầm lấy trứng gà, lột hết vỏ rồi đứng dậy đi qua, ngồi xuống cạnh anh: "Đừng nói anh, ngay cả em là một chuyên gia nghiên cứu tâm lý học cũng không thấu suy nghĩ của hắn. Nếu muốn tìm người sai thì đó là em, hôm qua em đã cảm thấy ông ta có gì khác thường. Em cứ tưởng bản thân có thành kiến với ông ta nên mới nghĩ như vậy. Hiện tại chúng ta đã biết, tiếp theo phải làm thế nào vẫn còn phải đợi. Cho nên, anh ăn trứng trước đi."
Cô vừa nói vừa nói vừa nhét trứng gà vào miệng anh, không cho anh cơ hội từ chối.
Bàng Lỗi ngồi thẳng người, nhanh chóng ăn hết trứng gà. Thấy anh ăn xong, cô liền đưa hộp sữa cho anh. Anh nhật lấy, uống một ngụm.
"Em không phải muốn anh nghẹn chết đấy chứ? Nhẹ một chút, chậm một chút..." Giọng nói nhỏ dần, cuối cùng không tiếp tục nữa.
Cô dùng sức ho khan, gương mặt hai người lập tức đỏ bừng. Câu này không phải anh chưa từng nói, nhưng trường hợp lại hoàn toàn khác hẳn lúc này. Đương nhiên, chỉ có bọn họ mới hiểu câu này có ý nghĩa gì.
May là có người gõ cửa mới đưa hai người ra khỏi bầu không khí xấu hổ. Tang Cẩn đứng dậy mở cửa, thấy Khương Duy Dân, cô lập tức mới ông tiến vào.
Khương Duy Dân vừa vào phòng lập tức lên tiếng: "Bên trên có công văn xuống, lệnh hôm qua phải lập tức chấp hành."
"Không được!" Bàng Lỗi trực tiếp từ chối, đem khăn giấy đang lau miệng vứt vào sọt rác.
Tang Cẩn không biết mệnh lệnh mà bọn họ nói là gì, nhưng cô cảm nhận được giữa hai người đang có mùi thuốc súng.
Rốt cuộc là lệnh gì lại khiến bọn họ nảy sinh ý kiến khác nhau như vậy?
Bình luận facebook