Dịch giả: khongpit
Hàn Lập đi dọc theo bậc đá bước lên, đi thẳng tới đỉnh của Tụ Tinh Đài, ở chính giữa của đài hắn nhìn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh đồ.
Hắn quan sát một chút, sau đó khoanh chân ngồi xuống, ngửa mặt nhìn trời, bầu trời đã chuyển xanh, vài điểm tinh quang đã hiện bắt đầu xuất hiện.
Hắn chậm rãi nhắm mắt, lẳng lặng thổ nạp.
Ước chừng một nén hương.
Mí mắt Hàn Lập hơi động, hắn mở hai mắt ra, bờ môi khẽ mở, nhổ ra hai chữ:
“Bắt đầu!”
Bốn gã lão già mặc áo màu nâu nghe thế, lật tay lấy ra một khối Hoán Tinh Thạch màu ngà sữa cỡ lớn, khảm trên mặt đất trước mặt.
“Két” vang lên một tiếng nhỏ.
Bốn khối đá đồng thời vỡ vụn, từng đạo hào quang màu trắng từ bên trong sáng lên, theo phù văn trên mặt đất chảy xuôi, rất nhanh đi đến Tụ Tinh đài.
Toàn bộ chín tầng đài cao được hào quang bao phủ, trở nên óng ánh lóng lánh, một vài bức tinh đồ được điêu khắc ở trên bộc phát ra ánh sáng chói mắt. Xa xa nhìn lại Tụ Tinh đài nhìn như một mảnh tinh không thu nhỏ, đẹp tươi vô cùng.
Giờ khắc này, Tinh Đấu đầy trời hòa cùng hào quang, khiến cho không gian càng trở nên sáng tỏ. Vô số quang mảng màu bạc rơi xuống từ trong màn đêm, như là sương mù màu bạc, che phủ cả Tụ Tinh đài.
Hàn Lập ở giữa, giống như ngồi xếp bằng trong một mảnh đậm đặc tinh thần, chỉ cảm thấy một cỗ Tinh Thần lực ôn hòa bao phủ bốn phía.
Hắn hơi thu lại tâm thần, bấm pháp quyết trên tay, trong miệng thấp giọng ngâm tụng, vận chuyển Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công.
Chỉ nghe “Oanh” một tiếng trầm đục.
Sáu đạo cột sáng màu trắng to như vạc nước rủ xuống từ trong bầu trời đêm, bao quanh thân thể Hàn Lập. Trong từng cột sáng, tinh thần lực tràn đầy, truyền ra trừng trận chấn động.
Rậm rạp chằng chịt tia sáng óng ánh truyền ra từ bên trong cột sáng, bỗng nhiên thẳng như băng, giống như vô số cây cương châm đâm thẳng vào thân thể Hàn Lập.
Cùng lúc đó, sương mù màu bạc bao phủ toàn bộ Tụ Tinh đài cũng như nhận được kích thíc, cấp tốc lưu chuyển.
Vô số mảnh ánh sáng màu bạc tụ tại phía trên Tụ Tinh đài, tạo thành một cột xoáy ánh sáng cao hơn mười trượng.
Nội tâm Hàn Lập khẽ động, vừa rồi còn ôn hòa cực kì, giờ phút này Tinh Thần lực trở nên cực kỳ cuồng bạo.
Đối lập với lúc nãy, Hàn Lập giờ phút này chịu thống khổ cực kỳ, tuyệt không phải khi tu luyện mới tầng đầu có thể so sánh được.
Quần áo bên ngoài cơ thể hắn thẫm đẫm máu tươi, đại lương tinh tinh tinh thân như cương châm đâm rách làn da hắn. Huyết dịch chảy ra bị lực lượng của vòng xoáy ngân quang dẫn dắt tạo thành một mảnh huyết vụ mông lung, bọc lại toàn bộ thân hình.
Bốn lão già mặc áo nâu xung quanh Tụ Tinh Đài thấy thế đều chấn động tinh thần, bọn lão chấn giữ nơi này không biết bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên chứng kiến Tinh Thần chi lực cuồng bạo, cũng chưa từng gặp qua phương pháp quán thể thô bạo như vậy.
Giờ phút này cho dù là tu sĩ Hợp Thể Kỳ tiến vào cũng chỉ đủ miễn cưỡng bảo vệ tính mạng.
Nhưng vào lúc này, Hàn Lập mặc dù toàn thân đẫm máu, xung quanh bỗng sáng lên hào quang, bay ra sáu mặt kính hình tròn cỡ bàn tay màu đen, phân biệt bay tới từng cột sáng tiến vào trong đó.
Hắc khí lượn lờ xung quanh kính tròn, phong cách cổ xưa, phù văn ẩn hiện trên mặt kính, đúng là những Âm Thầm Thạch hắn lấy từ Thiên Quỷ Tông đã được luyện chế thành Tinh Nguyệt Bảo Kính.
Sáu mặt bảo kính vừa ta ra, hắc quang lưu chuyển, một đám phù văn kì dị nhỏ như con kiến tuôn ra, hộ tự thành từng đạo cột sáng chói mắt phóng thẳng lên trời.
“Rõ ràng còn muốn gia tăng Tinh Thần chi lực, thật đúng là không thể tin nổi!” Tên Hợp Thể Kỳ kia kinh ngạc, thì thào lẩm bẩm.
Lời lão còn chưa dứt, hào quang của sáu khối tinh thần Bắc Đẩu Thất Tinh bỗng nhiên tăng vọt, một mảnh ngân quang sáng chói bỗng nhiên hiện ra trong hư không. Mảnh hào quang như là Ngân Hà rủ xuống vậy, mảnh liệt chạy vào vòng bên trong vòng xoáy màu bạc.
.......
Nửa năm sau, một gian thạch thật phía sau núi Kính Thiên Phong.
Hạp Sơn Đạo Nhân mặc áo bào vàng đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trên đài cao, tay kết pháp quyết, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Trong lúc đó, pháp quyết dừng lại, lão vội vàng đứng lên.
Một đợt quái phong lăng không hiển hiện trong phòng, những nơi đi quan, mấy chục chén nhỏ màu vàng nhao nhao sáng lên, từng sợi khói trắng lượn lờ, giữa không trung tụ thành mảnh quang vụ.
Mặt ngoài quang vụ mơ hồ một chút hiện ra mọt tên lão già tóc trắng đầu đội mũ quan hoa sen màu tím, thân hình lão không cao, gầy gò, mặc một bộ đạo bào màu vàng.
“Cung nghênh Tịnh Minh lão tổ.” Hạp Sơn Đạo Nhân thấy thế, thân thể núc ních mõ vội vàng quỳ xuống, thanh âm cung kính vang lên.
“Đứng lên đi. Hôm nay bổn tọa hàng lâm, có vài sự tình muốn ngươi làm.” Lão đạo đầu đội mũ tử quan vung tay nói.
“Kinh xin lão tổ phân phó.” Hạp Sơn Đạo Nhân lúc này mới đứng dậy, khoanh tay nói.
“Việc thứ nhất, Hạo Nguyên Thạch ngươi cung phụng không tệ, trong mười năm tiếp theo cần ngươi thu thập thêm nữa.” Lão đạo đầu đọi tử quan phân phó.
“Vâng.”
“Bổn tạo năm đó sáng chế ra Tham Tinh Chuyển Huyền Công, hôm nay tâm tình bất đồng, có chút cải tiến với công pháp, ngươi cầm lấy đưa vào Tàng Kinh Các...”
Lão đạo không ngừng nói, liên tiếp phân phó vài chuyện quan trọng, Hạp Sơn Đạo Nhân không chút do dự đáp ứng từng việc.
Cuối cùng lão đạo nói thêm:
“Mặt khác, còn có một chuyện khẩn yếu, ngươi cần cẩn thận đi làm.”
Hạp Sơn Đạo Nhân nghe vậy, thần sắc nghiêm nghị tập trung nhìn lão đạo, lẳng lặng chờ đợi phân phó.
Lão đạo vung tay áo lên, màn sáng lập tức rung rung, một tờ giấy thếp vàng khoảng một xích xuyên quan màn sáng, phiêu phiêu tới trước người.
“Nếu có tin tức của người này, lập tức bẩm báo.” Lão đạo dùng ngữ khí ôn hòa, chân thật nói ra.
Hạp Sơn Đạo Nhân tiếp được tờ giấy, bên trên vẽ hình một thanh niên, bộ dáng không phải ai khác chính là Hàn Lập.
“Như thế nào, có gì không ổn sao?” Lão đạo nhàn nhạt hỏi.
“Khởi bẩm lão tổ, người này... Người này hiện tại đang ở trong Quan của chúng ta.
“Ngươi xác định chính là người này?” Lão đạo mặt không đổi sắc nói, có vẻ gấp gáp hơn vài phần.
“Trong tranh đúng là vẻ người này, mặc dù dáng người gầy hơn rất nhiều, nhưng thần thái, bộ dáng hoàn toàn giống nhau, chính là hắn.”
Hạp Sơn Đạo Nhân suy nghĩ một lát, sau đó chắc chắn nói.
“Người này tại sao lại ở bên trong Cảnh Nguyên Quan?” Lão đạo gật gật đầu nói.
“Lão tổ thứ tội, người là một gã trưởng lão của Lãnh Diễm Tông...” Hạp Sơn Đạo Nhân trước nhận lỗi, sau đó báo cáo thông tin mà lão có được về Hàn Lập.
Lão đạo nghe xong, mặt lộ vẻ do dự, hồi lâu không thấy nói gì.
Trên chán của Hạp Sơn Đạo Nhân xuất hiện một ít mồ hôi lạnh, thực sự không dám thở mạnh, chỉ có thể im lặng chờ đợi.
“Người này rất có lai lịch, hơn phân nửa là Tiên Giới Trích Tiên, hôm nay lại được một số người ở Tiên Giới treo giải thưởng lớn. Ngươi không được đánh rắn động cỏ, đợi an bài của bổn tọa. Trước đó, vô luận như nào cũng phải hắn lại bên trong Cảnh Nguyên Quan.” Lão đạo nghiệm mặt nói.
“Tuân mệnh.” Hạp Sơn Đạo Nhân lập tức đáp.
...
Tiên Giới, một chỗ hải vực không biết tên.
Nước biển nơi đây có màu đen kịt, phảng phất giống như mực. Mặt biển màu đen dài vô biên vô hạn, sóng cả mãnh liệt, duỗi thẳng kéo dài bất tận.
Trên không của hắc hải, lở lửng gầm trăm tòa núi màu đen, phía trên có từng toàn cự tháp hình bát giác màu đen.
Tuy rằng những cự tháp có cao có thấp, cao có chừng vạn trượng, thấp thì chỉ hơn trăm trượng, nhưng ngoại hình toàn bộ giống nhau như được, toàn thân đen kịt hình bác giác, mái ngói công.
Một toàn hắc tháp loại nhỏ, trên đỉnh của nó có một lão đạo đầu đội tử quan khoanh chân ngồi, phía trước có một pháp đàn hình vuông. Chính là Tự Minh Chân Nhân.
Bên trên pháp đàn lơ lửng một cái trận pháp màu trắng, tản mát ra ánh sáng màu trắng.
Lão đạo phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, trận pháp màu trắng lập tức đình chỉ vận chuyển.
Sau đó nhắn nhìn về trước, người không động đậy, ảnh mắt không ngừng lập lòe, tựa hồ đang do dự cái gì đó.
Thật lâu về sau, lão đạo cắn răng tựa hồ đã quyết định một điều gì đó. Lão lạt ay lấy ra một hạt châu óng ánh sáng long lanh to cỡ ngón tay, ném ra cho lơ lửng trước người.
Theo một đạo pháp quyết chui vào, mặt ngoài hặt châu lập tức dâng lên rất nhiều chuỗi phù văn trong suốt như thuỷ tinh. Chuỗi phù văn ngưng tự thành một phát trận cỡ một xích, nhẹ nhàng xoay tròn.
Qua một hơi thở thời gian, trận pháp liền chấn động một chút.
Sau một khắc chuông, pháp trận vẫn chưa có biến hóa gì.
Lão đạo cũng không lộ vẻ sốt ruột, tĩnh tâm ngồi đợi.
Lại qua nửa khắc chuông, pháp trận lúc này mới sáng lên, một cái hư ảnh tiểu nhân đen kịt xuất hiện ở bên trong, là một gã nam tử mặc áo đen. Nam tử có trán rộng, nhưng nhìn như cây khô, sắc mặt vàng như nên, bộ dang như bệnh tật nguy kịch.
“Cốt Diễm Tán Nhân, nghìn năm không gặp, đạo hữu nhìn như phong độ hơn xưa.” Tịnh Minh Chân Nhân ôm quyền, lộ ra vẻ mặt tươi cười ấm áp nói.
“Tinh Minh lão đạo có chuyện gì, nói ngắn gọn.” Cốt Diễm Tán Nhân đối mặt với lão đạo lại không có biểu hiện gì, có chút mất kiên nhẫn nói.
“Không biết đão hữu hôm nay có ở tại thành Hắc Thủy? Bần đạo có một cơ duyên lớn lao muốn chia sẻ?” Tinh Minh Chân Nhân thu lại dáng tươi cười, có chút thần thần bí bí nói.
“Ngươi nói ta nghe một chút.” Cốt Diễm Tán Nhân không đổi thần sắc nói.
“Thập Phương Lầu lệnh truy nã, chắc đạo hữu đã nhận được?” Tinh Minh Chân Nhân chậm rãi nói.
“Đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi biết được tin tức của hắn?” Cốt Diễm Tán Nhân khẽ nhướng lông mày.
“Không sai, người này hiện tại ở Linh Hoàn Giới!” Trong mắt Tịnh Minh Chân Nhân lóe lên tinh quang, nói ra tin tức kinh người.
“Chuyện này là thật?” Sắc mặt Cốt Diễm Tán Nhân có chút động, cẩn thận hỏi lại.
“Là thật hay giả, đạo hữu chỉ cần liên lạc với đệ tử ở hạ giới, rất nhanh liền có thể biết” Tịnh Minh Chân Nhân vừa sờ cằm vừa gật gù đắc ý nói.
“Nghe ý của ngươi, chẳng lẽ muốn...” Con mắt Cốt Diễm Tán Nhân sáng ngời.
“Không sai, người nọ lại trốn ở giới này, chính là cơ hội ngàn năm có một. Ta và ngươi liên thủ hai tông đem bắt lại, thù lao của Thập Phương Lầu chia đều, như thế nào?” Tịnh Minh Chân Nhân cười hắc hắc nói.
Bình luận facebook