Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1395
Converter: giang_04
Dịch: Độc Hành, Đậu Đỏ, Vì anh vô tình, Chưởng Thiên
Biên: Chưởng Thiên
***
Hàn Lập lơ lửng đứng giữa không trung, chắp tay sau lưng, trong mắt hiện lên một chút hồi ức.
Từng đợt gió biển nhè nhẹ mang theo mùi vị mặn mòi đặc trưng phả vào mặt hắn.
Nơi này chính là Vô Biên hải phụ cận Thiên Nam. Đây chính là nơi năm xưa hắn và Tử Linh đã đặt chân đến, sau khi cùng nhau thoát ra từ bụng một con La Hầu.
Tuy linh khí ở đây vô cùng thiếu thốn, nhưng thần hồn Hàn Lập lại cảm thấy đặc biệt thoải mái. Tựa như một kẻ tha hương nhiều năm, đã trải qua biết bao khó khăn khi rèn luyện ở bên ngoài, nay rốt cuộc cũng quay trở về mảnh đất quê nhà bấy lâu nhung nhớ.
Đây là cảm giác bình an tự đáy lòng mà không có nơi nào thay thế được
Hàn Lập hít sâu mấy hơi, không tiếp tục nán lại đây nữa. Thoắt một cái, thân hình hắn liền biến mất ngay tại chỗ, rồi thình lình hiện ra giữa không trung phía trên một dãy sơn mạch.
Dãy sơn mạch này không quá lớn. Trong đó có một khu vực mà địa hình hiểm yếu, bao gồm vài chục ngọn núi cao thấp không đều quây quần với nhau, có phần đáng chú ý.
Trên dãy sơn phong này được bố trí không ít cửa ải, trạm ngầm. Thỉnh thoảng lại có vài thân ảnh vận trang phục canh gác đi ra đi vào. Rõ ràng khu vực này đã bị một bang phái võ lâm phàm tục chiếm cứ.
Đây chính là Thải Hà sơn! Và bang phái chiếm cứ địa phương này chính là Thất Huyền môn. Nơi đây vốn dĩ có rất nhiều người quen của hắn: Mặc đại phu, Trương Thiết, kể cả bản thân Hàn Lập thời niên thiếu…
Trên một sơn cốc nho nhỏ khá gần nơi ở của đệ tử Thất Huyền môn, một gã thiếu niên vận hắc bào với khuôn mặt lạnh lùng đang không ngừng vung vẩy thanh trường đao trong tay, bộ dáng như đang luyện tập một môn đao pháp nào đó.
Gã thiếu niên này chính là Lệ Phi Vũ.
Chưởng Thiên bình nay đã không còn nữa. Hàn Lập muốn tận dụng cơ hội cuối cùng này để trở về quá khứ, nhìn lại hảo hữu thời thiếu niên của mình một chút.
Trường đao trong tay Lệ Phi Vũ vẫn không ngừng bay múa. Đao phong gào thét, đao ảnh loang loáng khắp bốn phía, hàn quang phát tán khắp nơi. Dường như giữa không trung còn mơ hồ phát ra tiếng sấm trầm thấp, uy thế không tầm thường chút nào.
Y phục họ Lệ giờ đã ướt đẫm. Tuy hổ khẩu cánh tay cầm đao đã sưng tấy, đỏ ửng, nhưng Lệ Phi Vũ vẫn không dừng lại, nghiến răng tiếp tục luyện tập.
Hàn Lập trông thấy vậy nhẹ gật đầu. Năm xưa, họ Lệ phục dụng Trừu Tuỷ Hoàn chỉ là một phần nguyên nhân. Sở dĩ, đao pháp của Lệ Phi Vũ xuất chúng như vậy, chính bởi vì họ Lệ đã khổ công rèn luyện ngày đêm.
Nhưng lúc này, tiểu bình trong tay hắn càng lúc càng trở nên mờ nhạt. Hiển nhiên, lực lượng còn lại đã sắp cạn kiệt.
Hàn Lập đảo mắt một cái, rồi cấp tốc bấm niệm pháp quyết điểm về phía Lệ Phi Vũ.
Một đạo hắc quang bay vọt ra từ đầu ngón tay hắn, lóe lên một cái liền chui vào mi tâm Lệ Phi Vũ rồi lập tức biến mất. Họ Lệ không phát giác được chuyện gì khác thường, vẫn mải miết luyện đao như cũ, mồ hôi chảy ròng ròng.
Hàn Lập thấy vậy liền mỉm cười, đang muốn trở về hiện thực. Đột nhiên, hắn nhướng mày nhìn sang một phương hướng khác ở bên dưới.
Một thiếu niên da dẻ đen đúa với gương mặt phổ thông đang từ trong Thần Thủ cốc đi thẳng ra ngoài. Ánh mắt thiếu niên đen đúa này vô cùng mờ mịt, tựa hồ đang thần du vật ngoại.
Chẳng phái đó chính là hắn thời niên thiếu hay sao?
Khi nhìn đến khu vực phía trước thiếu niên một chút, nội tâm Hàn Lập chợt có chút khác thường.
Nơi đó, Chưởng Thiên Bình đang lẳng lặng vùi mình, đợi chờ ai đó phát hiện.
Nhưng căn cứ vào quỹ tích bước đi của thiếu niên đen đúa kia để phán đoán thì ắt lần này bản thân hắn không phát hiện ra Chưởng Thiên Bình được, cứ thế mà vượt qua thôi…
Hàn Lập thấy vậy bèn nhấc chân tung một cước vào hư không.
Chưởng Thiên Bình đang nằm ở dưới mặt đất liền rục rịch động đậy, vô thanh vô tức nằm lệch sang bên trái vài tấc.
"Ai ui!" Thiếu niên đen đúa vấp ngã dúi dụi. Hắn xuýt xoa ôm lấy bàn chân của mình, rồi ngồi lăn ra đất kêu lên đau đớn…
Trông thấy một màn như vậy, Hàn Lập bất giác tủm tỉm cười…
Nhưng đúng lúc này, tiểu bình trong tay hắn rốt cuộc cũng triệt để hư hoá. Chút lực lượng còn sót lại đã hao hết.
“Bịch” một tiếng. Tiểu bình vỡ vụn…
Thời không thông đạo lập tức xuất hiện sau lưng Hàn Lập. Một luồng lực lượng Pháp tắc Thời gian hùng hậu ập tới, nuốt chửng thân thể hắn.
Lúc này, tại Thiên Ngoại vực, Nam Cung Uyển và Kim Đồng vẫn đang kiên trì chờ đợi. Ánh mắt hai người mơ hồ toát lên vẻ lo lắng.
Ầm ầm…
Hư không trước mặt hai người đột nhiên cuồn cuộn một hồi, rồi mở ra một thông đạo hun hút.
Một bóng người lập tức bay vọt ra từ bên trong, chính là Hàn Lập.
Trông thấy hắn, Hai người Nam Cung Uyển và Kim Đồng vui mừng ra mặt, lập tức lại gần chào đón.
…
Thời thế dịch chuyển, con tạo xoay vần. Chớp mắt một cái đã qua không biết bao nhiêu vạn năm.
Hắc Thổ tiên vực…
Mấy trăm pháp trận phía trên Phi Thăng đài đang vận chuyển không ngừng, tản mát ra từng vòng từng vòng quang mang. Bên cạnh mỗi một Phi Thăng pháp trận đều có một tu sĩ tiếp dẫn túc trực ngày đêm.
Hắc Thổ tiên vực vốn kết nối với rất nhiều giới vực hạ giới. Thỉnh thoảng lại có một pháp trận sáng lên, báo hiệu có tu sĩ phi thăng vừa truyền tống đến tiên giới. Sau đó, những tu sĩ này sẽ được tu sĩ tiếp dẫn đưa tới một mảnh kiến trúc trùng điệp ở đằng xa.
Một pháp trận trên Phi Thăng đài chợt bừng sáng. Quang mang phóng thẳng lên trời. Ở giữa quầng sáng hiện ra thân hình một gã thanh niên áo đen, ngũ quan lạnh lùng.
Nửa người gã đã cháy đen. Hiển nhiên gã vừa mất sức chín trâu mười hai hổ mới vượt qua Phi Thăng chi kiếp nên vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Có điều, cánh tay loang lổ máu của gã thanh niên vẫn nắm thật chặt một thanh trường đao màu đen. Dường như cả hai vốn là một thể vậy.
Bề mặt thanh hắc đao chi chít vết rạn, nhưng vẫn thấy rõ hai chữ tượng hình cổ xưa "Phi Vũ". Hắc đao này hiển nhiên là một kiện tiên khí. Phẩm chất tựa hồ đạt đến Tiên Thiên tiên khí. Mặc dù bộ dáng của nó đã bị tàn phá nặng nề, nhưng vẫn không ngừng tán phát ra đao ý kinh người.
Tên tu sĩ tiếp dẫn trông coi pháp trận này là một nam tử trung niên tóc trắng, mày kiếm mắt tinh, có nét phong trần. Hai bên tóc mai đã lốm đốm hoa râm. Khóe mắt nam tử này cũng mang đầy nếp nhăn. Mặc dù vẻ ngoài của nam tử vẫn còn tráng niên, nhưng ánh mắt lại chất chứa vẻ tang thương, già nua dị thường.
Tu sĩ tiếp dẫn phát hiện được thanh niên áo đen, liền tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức vung tay.
Một luồng bạch quang nhu hoà phóng ra từ tay nam tử tóc trắng, cấp tốc bao phủ thân hình thanh niên áo đen, khiến cho thân thể đầy thương tích nhanh chóng phục hồi. Đồng thời, thanh niên áo đen cũng rục rịch tỉnh lại.
Vừa mở mắt, thanh niên áo đen đã lập tức nhìn ngắm thanh hắc đao trong tay. Vẻ mặt thương tiếc vô cùng.
"Tại hạ Cao Thăng, hoan nghênh đạo hữu phi thăng tới Hắc Thổ tiên vực." Trung niên nam tử tóc trắng đứng ở một bên bèn mỉm cười nói.
"Tại hạ Lệ Phi Vũ, từ Bắc Phong giới phi thăng tới đây." Thanh niên áo đen âm thầm quan sát xung quanh một lượt với vẻ ngạc nhiên, rồi đáp.
"Lệ Phi Vũ..." Cao Thăng ngẩn ra.
"Tên ta có gì không ổn sao?" Lệ Phi Vũ thấy vậy chợt động dung, hỏi ngược lại một câu.
"Không có gì không ổn. Có điều tên họ của đạo hữu quả thực rất giống với một vị đại năng tại Chân Tiên giới, chỉ khác nhau đúng một chữ. Chữ ‘Vũ’ trong tên họ của vị tiền bối kia chính là ‘vũ’ trong ‘hạ vũ’ (mưa), còn của đạo hữu chính là ‘vũ’ trong ‘vũ mao’ (lông)." Vẻ mặt Cao Thăng lập tức khôi phục như cũ. Y vừa cười vừa nói.
"Ồ, vậy thì quả thực xảo diệu." Lệ Phi Vũ hơi nhướng mày.
"Không nói chuyện này nữa! Vận khí của Lệ đạo hữu rất tốt. Hắc Thổ tiên vực là một trong những tiên vực phồn hoa nhất Chân Tiên giới. Đệ nhất tông môn Chân Tiên giới - Chân Ngôn Môn cũng tọa lạc ở đây. Cao mỗ chính là Tiếp dẫn Tiên sứ của Chân Ngôn Môn. Bổn môn hoan nghênh nhất chính là những tu sĩ phi thăng từ hạ giới như đạo hữu vậy. Không biết Lệ đạo hữu có hứng thú gia nhập bổn môn chăng?" Cao Thăng dù rất muốn bói một quẻ nhưng đã kịp nhịn xuống. Y tươi cười giơ tay tạo thành thế mời.
"Tại hạ chỉ vừa mới phi thăng Chân Tiên giới nên chuyện gì cũng chưa biết. Việc tùy tiện gia nhập tông môn dường như không quá thích hợp. Không biết Cao tiên sứ có thể lý giải tình huống Chân Tiên giới một chút cho tại hạ được không?" Lệ Phi Vũ hơi sửng sốt, rồi bình tĩnh hỏi.
"Việc này đương nhiên. Chân Tiên giới vốn dĩ vô biên vô tận, chia thành mấy ngàn tiên vực lớn nhỏ không đồng nhất. Hắc Thổ tiên vực là một trong số đó. Diện tích của các tiên vực cũng lớn kinh người. Một gã tiên nhân bình thường có khi cả đời cũng không ra khỏi một tiên vực. Cảnh giới tu vi của tiên nhân lại chia thành "Kim Tiên, Thái Ất, Đại La, Đạo Tổ. Ba ngàn đại đạo, Pháp Tắc chí tôn". Muốn tu thành bất kỳ cảnh giới nào cũng cần tiêu phí mấy triệu năm, nhiều khi là hơn mười triệu năm mới được. Hàn Thiên Tôn của Chân Ngôn Môn ta chính là một vị đại năng Đại La cảnh, kỳ thật cũng chính là Chân Tiên giới đệ nhất nhân. Có điều... Ồ, đúng rồi! Vừa nãy ta nói có một vị đại năng cùng tên họ với Lệ đạo hữu chính là Hàn Thiên Tôn đấy." Vừa nhắc đến ‘Hàn Thiên Tôn’, gương mặt Cao Thăng chợt tỏ vẻ phức tạp, tôn kính có, mà ưu tư cũng có.
"Hàn Thiên Tôn? Chẳng phải Cao Tiên sứ vừa mới gọi vị tiền bối kia là Lệ Phi Vũ hay sao?" Lệ Phi Vũ kinh ngạc hỏi.
"Năm xưa, lúc mới phi thăng tiên giới, Hàn Thiên Tôn từng dùng tên giả ‘Lệ Phi Vũ’ trong một thời gian rất dài. Bởi thế, ‘Lệ Phi Vũ’ được coi là cái tên thứ hai của người nọ." Cao Thăng nói.
"Không biết danh tự đầy đủ của vị Hàn Thiên Tôn này là gì?" Lệ Phi Vũ nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, nội tâm bất giác nảy sinh một chút tò mò về nhân vật Hàn Thiên Tôn kia. Họ Lệ bèn hỏi.
"Tục danh của Hàn Thiên Tôn chính là trên chữ ‘Hàn’ dưới chữ ‘Lập’." Cao Thăng vừa nói vừa ôm quyền hướng lên trời thi lễ.
"Hàn Lập..." Lệ Phi Vũ lẩm bẩm trong miệng, nhất thời tỏ vẻ nghi hoặc.
Chẳng biết tại sao họ Lệ lại cảm thấy danh tự này vô cùng quen thuộc.
"Đừng lên tiếng! Thân phận của Hàn Thiên Tôn tại Chân Tiên giới vốn cực kỳ cao quý. Không thể gọi thẳng tôn danh! Nếu chẳng may bị người khác nghe thấy, e rằng sẽ dấy lên một hồi phong ba." Cao Thăng lập tức trầm giọng nhắc nhở.
"Đa tạ tiên sứ chỉ điểm!" Lệ Phi Vũ nghe vậy cả kinh, vội vã đảo mắt nhìn quanh một lượt nhưng không phát hiện có ai chú ý tới mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói cám ơn.
"Về sau Lệ đạo hữu lưu tâm chuyện này một chút là được." Cao Thăng khoát tay.
"Cao tiên sứ, nếu vị Hàn Thiên Tôn nọ chỉ là một đại năng Đại La cảnh, thì tại sao lại có thể được xưng là Chân Tiên Giới đệ nhất nhân? Chẳng phải Tiên sứ vừa nói Đạo Tổ mới là cảnh giới tối cao hay sao?" Lệ Phi Vũ lại hỏi.
Không biết vì sao họ Lệ lại nảy sinh lòng hiếu kỳ vô cùng với vị Hàn Thiên Tôn này.
"Tự cổ chí kim, Hàn Thiên Tôn là nhân vật truyền kỳ số một tại Chân Tiên giới. "Phàm nhân tu tiên, phong vân tái khởi, xuyên qua thời không, luân hồi nghịch chuyển" chính là nói về ngài. Những sự tích liên quan tới ngài dẫu có nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Chuyện này để sau hãy bàn cũng chưa muộn. Trước tiên, chúng ta hãy qua Phi Thăng cung để đạo hữu báo danh đã." Cao Thăng cười lớn.
"Vậy hết thảy xin nhờ Cao tiên sứ an bài." Lệ Phi Vũ gật đầu tán đồng.
Dứt lời, Cao Thăng liền dẫn theo Lệ Phi Vũ bay về phiến cung điện ở phía xa.
...
Một tiểu sơn cốc tại Hắc Thổ tiên vực. Nơi đây, mặt đất có suối nhỏ uốn quanh, trên trời ánh dương rọi xuống. Cây cối um tùm xanh mát, hoa thơm quả ngọt. Chốc chốc lại văng vẳng tiếng chim ríu rít, thanh tịnh vô cùng.
Sâu trong sơn cốc có vài gian lầu các đơn sơ dựng nên từ tre trúc. Phía ngoài khu lầu các này là một toà đình bát giác. Dưới mái đình đang có mấy bóng người quây quần. Trong đó, thân ảnh vận một bộ thanh bào bình thường, toàn thân không mảy may tiết ra một chút ba động pháp lực, thoạt nhìn không khác phàm nhân là mấy, chính là Hàn Lập.
Nữ tử vận trường bào trắng muốt ngồi sát bên cạnh hắn đúng là Nam Cung Uyển.
Thân thể nàng mơ hồ toát lên một luồng Luân Hồi Pháp Tắc khổng lồ, đã đạt tới Thái Ất cảnh đỉnh phong, chỉ còn cách Đại La cảnh một bước ngắn.
Một bé gái da dẻ trắng như trứng gà bóc, tóc bện chỏm trên đầu tấp tểnh chạy quanh hai người. Cô bé đang mải miết đuổi theo mấy con giống bằng gỗ, hình dáng tương tự tiểu miêu tiểu cẩu, tinh xảo vô cùng. Mấy thứ đồ chơi bằng gỗ này vậy mà bốn vó tung bay, cuống quýt chạy loạn tựa như vật sống vậy. Chúng còn thi nhau phát ra những tiếng ‘meo meo’, ‘gâu gâu’, khiến bé gái cười khanh khách không ngừng.
Ở trung tâm là hai người Giải Đạo Nhân và Tử Linh đang ngồi đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn đá với ván cờ vây đang dang dở. Hàn Lập và Nam Cung Uyển yên lặng ngồi một bên quan sát cuộc đấu.
Giải Đạo Nhân hiện đang ngồi trên chiếc xe lăn. Nửa thân dưới của y đã bị hư không nuốt chửng, bộ dáng quỷ dị vô cùng. Thoạt nhìn, tình huống Giải Đạo Nhân lúc này chẳng khác Trần Đoàn lão tổ là bao. Có điều, gương mặt y vẫn một mực thong dong, không có lấy một chút nóng nảy.
Giải Đạo Nhân liên tiếp hạ cờ. Cờ đen trong tay y đã chiếm được một mảng lớn tại trung tâm bàn cờ.
Ngồi đối diện y là Tử Linh. Nàng vận một bộ tử sam bó sát người, để lộ những đường cong vô cùng thướt tha. So với trước đây, tu vi của Tử Linh đã tăng tiến không ít, cũng đã đạt tới cảnh giới Đại La trung kỳ.
Cờ trắng trong tay nàng không hề yếu thế, vẫn phòng thủ bốn góc vững vàng, vây lấy đám cờ đen ở trung tâm.
Bầu không khí nơi đây quả thực hết sức an tường. Dường như, ngay cả ánh dương khi rọi xuống đây cũng trở nên nhu hòa hơn đôi phần.
Chân mày Hàn Lập chợt khẽ động. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, khẽ cười.
"Có chuyện gì vậy Phu quân?" Tuy nãy giờ, sự chú ý của Nam Cung Uyển đều đặt trên bé gái tinh nghịch, nhưng nàng cũng lập tức nhận ra sự biến hoá của thần sắc Hàn Lập.
"Không có gì! Một vị cố nhân đã chuyển thế, nay vừa phi thăng tới Hắc Thổ tiên vực." Hàn Lập mỉm cười đáp.
"Nếu đã là cố nhân của phu quân chuyển thế, phải chăng ta nên thông báo cho Nguyên Dao muội muội một tiếng, để nàng nghĩ cách chiếu cố một hai?" Nam Cung Uyển tiếp lời, ngữ khí ôn nhu vô cùng.
"Kiếp trước tên kia là một kẻ mạnh mẽ hơn người. Kiếp này xem ra vẫn vậy. Không cần can thiệp vào con đường của gã. Sau này hữu duyên, tất tự gặp nhau." Hàn Lập khẽ lắc đầu.
Nam Cung Uyển nghe vậy liền gật đầu, dường như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, bầu trời đang sáng rõ đột nhiên trở nên âm u. Từng trận tuyết trắng xoá, vốn rất hiếm khi xuất hiện ở Hắc Thổ tiên vực, bất ngờ đổ xuống ào ào.
Hàn Lập đứng lặng giữa trời. Trong phút chốc, tuyết đã phủ khắp người hắn.
Hàn Lập ngước mắt nhìn lên. Mục quang của hắn xuyên thấu tầng tầng không gian, thu lấy toàn bộ tình huống của Hắc Thổ tiên vực và một số tiên vực lân cận vào trong tầm mắt.
Tiên Giới vô biên vô tận.
Trên cao, thái dương ngày mọc đêm lặn.
Giữa trời, mây trắng cùng gió bay xa.
Một lát sau, Hàn Lập mới từ từ nhắm mắt lại. Hắn bỗng nhiên thổi ‘phù’ một hơi, khiến cho một đám bông tuyết bay tán loạn, giống như Phi Vũ vậy.
…
Tiên Giới thiên chính thức khép lại!
Dịch: Độc Hành, Đậu Đỏ, Vì anh vô tình, Chưởng Thiên
Biên: Chưởng Thiên
***
Hàn Lập lơ lửng đứng giữa không trung, chắp tay sau lưng, trong mắt hiện lên một chút hồi ức.
Từng đợt gió biển nhè nhẹ mang theo mùi vị mặn mòi đặc trưng phả vào mặt hắn.
Nơi này chính là Vô Biên hải phụ cận Thiên Nam. Đây chính là nơi năm xưa hắn và Tử Linh đã đặt chân đến, sau khi cùng nhau thoát ra từ bụng một con La Hầu.
Tuy linh khí ở đây vô cùng thiếu thốn, nhưng thần hồn Hàn Lập lại cảm thấy đặc biệt thoải mái. Tựa như một kẻ tha hương nhiều năm, đã trải qua biết bao khó khăn khi rèn luyện ở bên ngoài, nay rốt cuộc cũng quay trở về mảnh đất quê nhà bấy lâu nhung nhớ.
Đây là cảm giác bình an tự đáy lòng mà không có nơi nào thay thế được
Hàn Lập hít sâu mấy hơi, không tiếp tục nán lại đây nữa. Thoắt một cái, thân hình hắn liền biến mất ngay tại chỗ, rồi thình lình hiện ra giữa không trung phía trên một dãy sơn mạch.
Dãy sơn mạch này không quá lớn. Trong đó có một khu vực mà địa hình hiểm yếu, bao gồm vài chục ngọn núi cao thấp không đều quây quần với nhau, có phần đáng chú ý.
Trên dãy sơn phong này được bố trí không ít cửa ải, trạm ngầm. Thỉnh thoảng lại có vài thân ảnh vận trang phục canh gác đi ra đi vào. Rõ ràng khu vực này đã bị một bang phái võ lâm phàm tục chiếm cứ.
Đây chính là Thải Hà sơn! Và bang phái chiếm cứ địa phương này chính là Thất Huyền môn. Nơi đây vốn dĩ có rất nhiều người quen của hắn: Mặc đại phu, Trương Thiết, kể cả bản thân Hàn Lập thời niên thiếu…
Trên một sơn cốc nho nhỏ khá gần nơi ở của đệ tử Thất Huyền môn, một gã thiếu niên vận hắc bào với khuôn mặt lạnh lùng đang không ngừng vung vẩy thanh trường đao trong tay, bộ dáng như đang luyện tập một môn đao pháp nào đó.
Gã thiếu niên này chính là Lệ Phi Vũ.
Chưởng Thiên bình nay đã không còn nữa. Hàn Lập muốn tận dụng cơ hội cuối cùng này để trở về quá khứ, nhìn lại hảo hữu thời thiếu niên của mình một chút.
Trường đao trong tay Lệ Phi Vũ vẫn không ngừng bay múa. Đao phong gào thét, đao ảnh loang loáng khắp bốn phía, hàn quang phát tán khắp nơi. Dường như giữa không trung còn mơ hồ phát ra tiếng sấm trầm thấp, uy thế không tầm thường chút nào.
Y phục họ Lệ giờ đã ướt đẫm. Tuy hổ khẩu cánh tay cầm đao đã sưng tấy, đỏ ửng, nhưng Lệ Phi Vũ vẫn không dừng lại, nghiến răng tiếp tục luyện tập.
Hàn Lập trông thấy vậy nhẹ gật đầu. Năm xưa, họ Lệ phục dụng Trừu Tuỷ Hoàn chỉ là một phần nguyên nhân. Sở dĩ, đao pháp của Lệ Phi Vũ xuất chúng như vậy, chính bởi vì họ Lệ đã khổ công rèn luyện ngày đêm.
Nhưng lúc này, tiểu bình trong tay hắn càng lúc càng trở nên mờ nhạt. Hiển nhiên, lực lượng còn lại đã sắp cạn kiệt.
Hàn Lập đảo mắt một cái, rồi cấp tốc bấm niệm pháp quyết điểm về phía Lệ Phi Vũ.
Một đạo hắc quang bay vọt ra từ đầu ngón tay hắn, lóe lên một cái liền chui vào mi tâm Lệ Phi Vũ rồi lập tức biến mất. Họ Lệ không phát giác được chuyện gì khác thường, vẫn mải miết luyện đao như cũ, mồ hôi chảy ròng ròng.
Hàn Lập thấy vậy liền mỉm cười, đang muốn trở về hiện thực. Đột nhiên, hắn nhướng mày nhìn sang một phương hướng khác ở bên dưới.
Một thiếu niên da dẻ đen đúa với gương mặt phổ thông đang từ trong Thần Thủ cốc đi thẳng ra ngoài. Ánh mắt thiếu niên đen đúa này vô cùng mờ mịt, tựa hồ đang thần du vật ngoại.
Chẳng phái đó chính là hắn thời niên thiếu hay sao?
Khi nhìn đến khu vực phía trước thiếu niên một chút, nội tâm Hàn Lập chợt có chút khác thường.
Nơi đó, Chưởng Thiên Bình đang lẳng lặng vùi mình, đợi chờ ai đó phát hiện.
Nhưng căn cứ vào quỹ tích bước đi của thiếu niên đen đúa kia để phán đoán thì ắt lần này bản thân hắn không phát hiện ra Chưởng Thiên Bình được, cứ thế mà vượt qua thôi…
Hàn Lập thấy vậy bèn nhấc chân tung một cước vào hư không.
Chưởng Thiên Bình đang nằm ở dưới mặt đất liền rục rịch động đậy, vô thanh vô tức nằm lệch sang bên trái vài tấc.
"Ai ui!" Thiếu niên đen đúa vấp ngã dúi dụi. Hắn xuýt xoa ôm lấy bàn chân của mình, rồi ngồi lăn ra đất kêu lên đau đớn…
Trông thấy một màn như vậy, Hàn Lập bất giác tủm tỉm cười…
Nhưng đúng lúc này, tiểu bình trong tay hắn rốt cuộc cũng triệt để hư hoá. Chút lực lượng còn sót lại đã hao hết.
“Bịch” một tiếng. Tiểu bình vỡ vụn…
Thời không thông đạo lập tức xuất hiện sau lưng Hàn Lập. Một luồng lực lượng Pháp tắc Thời gian hùng hậu ập tới, nuốt chửng thân thể hắn.
Lúc này, tại Thiên Ngoại vực, Nam Cung Uyển và Kim Đồng vẫn đang kiên trì chờ đợi. Ánh mắt hai người mơ hồ toát lên vẻ lo lắng.
Ầm ầm…
Hư không trước mặt hai người đột nhiên cuồn cuộn một hồi, rồi mở ra một thông đạo hun hút.
Một bóng người lập tức bay vọt ra từ bên trong, chính là Hàn Lập.
Trông thấy hắn, Hai người Nam Cung Uyển và Kim Đồng vui mừng ra mặt, lập tức lại gần chào đón.
…
Thời thế dịch chuyển, con tạo xoay vần. Chớp mắt một cái đã qua không biết bao nhiêu vạn năm.
Hắc Thổ tiên vực…
Mấy trăm pháp trận phía trên Phi Thăng đài đang vận chuyển không ngừng, tản mát ra từng vòng từng vòng quang mang. Bên cạnh mỗi một Phi Thăng pháp trận đều có một tu sĩ tiếp dẫn túc trực ngày đêm.
Hắc Thổ tiên vực vốn kết nối với rất nhiều giới vực hạ giới. Thỉnh thoảng lại có một pháp trận sáng lên, báo hiệu có tu sĩ phi thăng vừa truyền tống đến tiên giới. Sau đó, những tu sĩ này sẽ được tu sĩ tiếp dẫn đưa tới một mảnh kiến trúc trùng điệp ở đằng xa.
Một pháp trận trên Phi Thăng đài chợt bừng sáng. Quang mang phóng thẳng lên trời. Ở giữa quầng sáng hiện ra thân hình một gã thanh niên áo đen, ngũ quan lạnh lùng.
Nửa người gã đã cháy đen. Hiển nhiên gã vừa mất sức chín trâu mười hai hổ mới vượt qua Phi Thăng chi kiếp nên vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Có điều, cánh tay loang lổ máu của gã thanh niên vẫn nắm thật chặt một thanh trường đao màu đen. Dường như cả hai vốn là một thể vậy.
Bề mặt thanh hắc đao chi chít vết rạn, nhưng vẫn thấy rõ hai chữ tượng hình cổ xưa "Phi Vũ". Hắc đao này hiển nhiên là một kiện tiên khí. Phẩm chất tựa hồ đạt đến Tiên Thiên tiên khí. Mặc dù bộ dáng của nó đã bị tàn phá nặng nề, nhưng vẫn không ngừng tán phát ra đao ý kinh người.
Tên tu sĩ tiếp dẫn trông coi pháp trận này là một nam tử trung niên tóc trắng, mày kiếm mắt tinh, có nét phong trần. Hai bên tóc mai đã lốm đốm hoa râm. Khóe mắt nam tử này cũng mang đầy nếp nhăn. Mặc dù vẻ ngoài của nam tử vẫn còn tráng niên, nhưng ánh mắt lại chất chứa vẻ tang thương, già nua dị thường.
Tu sĩ tiếp dẫn phát hiện được thanh niên áo đen, liền tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức vung tay.
Một luồng bạch quang nhu hoà phóng ra từ tay nam tử tóc trắng, cấp tốc bao phủ thân hình thanh niên áo đen, khiến cho thân thể đầy thương tích nhanh chóng phục hồi. Đồng thời, thanh niên áo đen cũng rục rịch tỉnh lại.
Vừa mở mắt, thanh niên áo đen đã lập tức nhìn ngắm thanh hắc đao trong tay. Vẻ mặt thương tiếc vô cùng.
"Tại hạ Cao Thăng, hoan nghênh đạo hữu phi thăng tới Hắc Thổ tiên vực." Trung niên nam tử tóc trắng đứng ở một bên bèn mỉm cười nói.
"Tại hạ Lệ Phi Vũ, từ Bắc Phong giới phi thăng tới đây." Thanh niên áo đen âm thầm quan sát xung quanh một lượt với vẻ ngạc nhiên, rồi đáp.
"Lệ Phi Vũ..." Cao Thăng ngẩn ra.
"Tên ta có gì không ổn sao?" Lệ Phi Vũ thấy vậy chợt động dung, hỏi ngược lại một câu.
"Không có gì không ổn. Có điều tên họ của đạo hữu quả thực rất giống với một vị đại năng tại Chân Tiên giới, chỉ khác nhau đúng một chữ. Chữ ‘Vũ’ trong tên họ của vị tiền bối kia chính là ‘vũ’ trong ‘hạ vũ’ (mưa), còn của đạo hữu chính là ‘vũ’ trong ‘vũ mao’ (lông)." Vẻ mặt Cao Thăng lập tức khôi phục như cũ. Y vừa cười vừa nói.
"Ồ, vậy thì quả thực xảo diệu." Lệ Phi Vũ hơi nhướng mày.
"Không nói chuyện này nữa! Vận khí của Lệ đạo hữu rất tốt. Hắc Thổ tiên vực là một trong những tiên vực phồn hoa nhất Chân Tiên giới. Đệ nhất tông môn Chân Tiên giới - Chân Ngôn Môn cũng tọa lạc ở đây. Cao mỗ chính là Tiếp dẫn Tiên sứ của Chân Ngôn Môn. Bổn môn hoan nghênh nhất chính là những tu sĩ phi thăng từ hạ giới như đạo hữu vậy. Không biết Lệ đạo hữu có hứng thú gia nhập bổn môn chăng?" Cao Thăng dù rất muốn bói một quẻ nhưng đã kịp nhịn xuống. Y tươi cười giơ tay tạo thành thế mời.
"Tại hạ chỉ vừa mới phi thăng Chân Tiên giới nên chuyện gì cũng chưa biết. Việc tùy tiện gia nhập tông môn dường như không quá thích hợp. Không biết Cao tiên sứ có thể lý giải tình huống Chân Tiên giới một chút cho tại hạ được không?" Lệ Phi Vũ hơi sửng sốt, rồi bình tĩnh hỏi.
"Việc này đương nhiên. Chân Tiên giới vốn dĩ vô biên vô tận, chia thành mấy ngàn tiên vực lớn nhỏ không đồng nhất. Hắc Thổ tiên vực là một trong số đó. Diện tích của các tiên vực cũng lớn kinh người. Một gã tiên nhân bình thường có khi cả đời cũng không ra khỏi một tiên vực. Cảnh giới tu vi của tiên nhân lại chia thành "Kim Tiên, Thái Ất, Đại La, Đạo Tổ. Ba ngàn đại đạo, Pháp Tắc chí tôn". Muốn tu thành bất kỳ cảnh giới nào cũng cần tiêu phí mấy triệu năm, nhiều khi là hơn mười triệu năm mới được. Hàn Thiên Tôn của Chân Ngôn Môn ta chính là một vị đại năng Đại La cảnh, kỳ thật cũng chính là Chân Tiên giới đệ nhất nhân. Có điều... Ồ, đúng rồi! Vừa nãy ta nói có một vị đại năng cùng tên họ với Lệ đạo hữu chính là Hàn Thiên Tôn đấy." Vừa nhắc đến ‘Hàn Thiên Tôn’, gương mặt Cao Thăng chợt tỏ vẻ phức tạp, tôn kính có, mà ưu tư cũng có.
"Hàn Thiên Tôn? Chẳng phải Cao Tiên sứ vừa mới gọi vị tiền bối kia là Lệ Phi Vũ hay sao?" Lệ Phi Vũ kinh ngạc hỏi.
"Năm xưa, lúc mới phi thăng tiên giới, Hàn Thiên Tôn từng dùng tên giả ‘Lệ Phi Vũ’ trong một thời gian rất dài. Bởi thế, ‘Lệ Phi Vũ’ được coi là cái tên thứ hai của người nọ." Cao Thăng nói.
"Không biết danh tự đầy đủ của vị Hàn Thiên Tôn này là gì?" Lệ Phi Vũ nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, nội tâm bất giác nảy sinh một chút tò mò về nhân vật Hàn Thiên Tôn kia. Họ Lệ bèn hỏi.
"Tục danh của Hàn Thiên Tôn chính là trên chữ ‘Hàn’ dưới chữ ‘Lập’." Cao Thăng vừa nói vừa ôm quyền hướng lên trời thi lễ.
"Hàn Lập..." Lệ Phi Vũ lẩm bẩm trong miệng, nhất thời tỏ vẻ nghi hoặc.
Chẳng biết tại sao họ Lệ lại cảm thấy danh tự này vô cùng quen thuộc.
"Đừng lên tiếng! Thân phận của Hàn Thiên Tôn tại Chân Tiên giới vốn cực kỳ cao quý. Không thể gọi thẳng tôn danh! Nếu chẳng may bị người khác nghe thấy, e rằng sẽ dấy lên một hồi phong ba." Cao Thăng lập tức trầm giọng nhắc nhở.
"Đa tạ tiên sứ chỉ điểm!" Lệ Phi Vũ nghe vậy cả kinh, vội vã đảo mắt nhìn quanh một lượt nhưng không phát hiện có ai chú ý tới mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói cám ơn.
"Về sau Lệ đạo hữu lưu tâm chuyện này một chút là được." Cao Thăng khoát tay.
"Cao tiên sứ, nếu vị Hàn Thiên Tôn nọ chỉ là một đại năng Đại La cảnh, thì tại sao lại có thể được xưng là Chân Tiên Giới đệ nhất nhân? Chẳng phải Tiên sứ vừa nói Đạo Tổ mới là cảnh giới tối cao hay sao?" Lệ Phi Vũ lại hỏi.
Không biết vì sao họ Lệ lại nảy sinh lòng hiếu kỳ vô cùng với vị Hàn Thiên Tôn này.
"Tự cổ chí kim, Hàn Thiên Tôn là nhân vật truyền kỳ số một tại Chân Tiên giới. "Phàm nhân tu tiên, phong vân tái khởi, xuyên qua thời không, luân hồi nghịch chuyển" chính là nói về ngài. Những sự tích liên quan tới ngài dẫu có nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Chuyện này để sau hãy bàn cũng chưa muộn. Trước tiên, chúng ta hãy qua Phi Thăng cung để đạo hữu báo danh đã." Cao Thăng cười lớn.
"Vậy hết thảy xin nhờ Cao tiên sứ an bài." Lệ Phi Vũ gật đầu tán đồng.
Dứt lời, Cao Thăng liền dẫn theo Lệ Phi Vũ bay về phiến cung điện ở phía xa.
...
Một tiểu sơn cốc tại Hắc Thổ tiên vực. Nơi đây, mặt đất có suối nhỏ uốn quanh, trên trời ánh dương rọi xuống. Cây cối um tùm xanh mát, hoa thơm quả ngọt. Chốc chốc lại văng vẳng tiếng chim ríu rít, thanh tịnh vô cùng.
Sâu trong sơn cốc có vài gian lầu các đơn sơ dựng nên từ tre trúc. Phía ngoài khu lầu các này là một toà đình bát giác. Dưới mái đình đang có mấy bóng người quây quần. Trong đó, thân ảnh vận một bộ thanh bào bình thường, toàn thân không mảy may tiết ra một chút ba động pháp lực, thoạt nhìn không khác phàm nhân là mấy, chính là Hàn Lập.
Nữ tử vận trường bào trắng muốt ngồi sát bên cạnh hắn đúng là Nam Cung Uyển.
Thân thể nàng mơ hồ toát lên một luồng Luân Hồi Pháp Tắc khổng lồ, đã đạt tới Thái Ất cảnh đỉnh phong, chỉ còn cách Đại La cảnh một bước ngắn.
Một bé gái da dẻ trắng như trứng gà bóc, tóc bện chỏm trên đầu tấp tểnh chạy quanh hai người. Cô bé đang mải miết đuổi theo mấy con giống bằng gỗ, hình dáng tương tự tiểu miêu tiểu cẩu, tinh xảo vô cùng. Mấy thứ đồ chơi bằng gỗ này vậy mà bốn vó tung bay, cuống quýt chạy loạn tựa như vật sống vậy. Chúng còn thi nhau phát ra những tiếng ‘meo meo’, ‘gâu gâu’, khiến bé gái cười khanh khách không ngừng.
Ở trung tâm là hai người Giải Đạo Nhân và Tử Linh đang ngồi đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn đá với ván cờ vây đang dang dở. Hàn Lập và Nam Cung Uyển yên lặng ngồi một bên quan sát cuộc đấu.
Giải Đạo Nhân hiện đang ngồi trên chiếc xe lăn. Nửa thân dưới của y đã bị hư không nuốt chửng, bộ dáng quỷ dị vô cùng. Thoạt nhìn, tình huống Giải Đạo Nhân lúc này chẳng khác Trần Đoàn lão tổ là bao. Có điều, gương mặt y vẫn một mực thong dong, không có lấy một chút nóng nảy.
Giải Đạo Nhân liên tiếp hạ cờ. Cờ đen trong tay y đã chiếm được một mảng lớn tại trung tâm bàn cờ.
Ngồi đối diện y là Tử Linh. Nàng vận một bộ tử sam bó sát người, để lộ những đường cong vô cùng thướt tha. So với trước đây, tu vi của Tử Linh đã tăng tiến không ít, cũng đã đạt tới cảnh giới Đại La trung kỳ.
Cờ trắng trong tay nàng không hề yếu thế, vẫn phòng thủ bốn góc vững vàng, vây lấy đám cờ đen ở trung tâm.
Bầu không khí nơi đây quả thực hết sức an tường. Dường như, ngay cả ánh dương khi rọi xuống đây cũng trở nên nhu hòa hơn đôi phần.
Chân mày Hàn Lập chợt khẽ động. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, khẽ cười.
"Có chuyện gì vậy Phu quân?" Tuy nãy giờ, sự chú ý của Nam Cung Uyển đều đặt trên bé gái tinh nghịch, nhưng nàng cũng lập tức nhận ra sự biến hoá của thần sắc Hàn Lập.
"Không có gì! Một vị cố nhân đã chuyển thế, nay vừa phi thăng tới Hắc Thổ tiên vực." Hàn Lập mỉm cười đáp.
"Nếu đã là cố nhân của phu quân chuyển thế, phải chăng ta nên thông báo cho Nguyên Dao muội muội một tiếng, để nàng nghĩ cách chiếu cố một hai?" Nam Cung Uyển tiếp lời, ngữ khí ôn nhu vô cùng.
"Kiếp trước tên kia là một kẻ mạnh mẽ hơn người. Kiếp này xem ra vẫn vậy. Không cần can thiệp vào con đường của gã. Sau này hữu duyên, tất tự gặp nhau." Hàn Lập khẽ lắc đầu.
Nam Cung Uyển nghe vậy liền gật đầu, dường như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, bầu trời đang sáng rõ đột nhiên trở nên âm u. Từng trận tuyết trắng xoá, vốn rất hiếm khi xuất hiện ở Hắc Thổ tiên vực, bất ngờ đổ xuống ào ào.
Hàn Lập đứng lặng giữa trời. Trong phút chốc, tuyết đã phủ khắp người hắn.
Hàn Lập ngước mắt nhìn lên. Mục quang của hắn xuyên thấu tầng tầng không gian, thu lấy toàn bộ tình huống của Hắc Thổ tiên vực và một số tiên vực lân cận vào trong tầm mắt.
Tiên Giới vô biên vô tận.
Trên cao, thái dương ngày mọc đêm lặn.
Giữa trời, mây trắng cùng gió bay xa.
Một lát sau, Hàn Lập mới từ từ nhắm mắt lại. Hắn bỗng nhiên thổi ‘phù’ một hơi, khiến cho một đám bông tuyết bay tán loạn, giống như Phi Vũ vậy.
…
Tiên Giới thiên chính thức khép lại!
Bình luận facebook