• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Phàm Cốt Tu Tiên (3 Viewers)

  • Chương 16-18

Chương 16: Tặng phương thuốc

“Muốn nó tiếp tục ra quả thì phải mượn lửa không rễ thiêu hủy nó thành mạ khô, chờ khi nó hoàn toàn thành tro bụi rồi, hạt giống của nó sẽ sinh ra từ trong tro bụi, cho nên chúng ta gọi bước này là đốt giống”.

Câu trả lời của Linh Nguyệt tiên tử khiến Hứa Thanh Phong ngạc nhiên không thôi.

Nhưng so với ngạc nhiên trong lòng, điều khiến hắn quan tâm vẫn là thứ đồ mà Linh Lung nhắc đến: lửa không rễ.

“Tiên tử, thế nào là lửa không rễ?”

Hứa Thanh Phong hỏi.

Linh Nguyệt tiên tử giống như đang chờ Hứa Thanh Phong đưa ra câu hỏi này, vì vậy sau khi nghe thấy câu hỏi của hắn, nàng ấy nở nụ cười vui vẻ, sau đó mới giải thích:

“Cái gọi là lửa không rễ, ý trên mặt chữ, là một ngọn lửa đốt cháy không cần mượn ngoại vật”.

“Lửa không rễ có hai loại, một loại sống tự nhiên, một loại do tu sĩ lấy chân khí phối hợp công pháp tôi luyện thành, chúng ta gọi là chân hỏa”.

“Lửa không rễ sống trong trong tự nhiên cũng được gọi là linh hỏa, thần vật này có thể gặp nhưng không thể cầu”.

“Vì vậy lửa không rễ ngươi có thể tìm thấy chỉ còn lại chân hỏa tu sĩ tu luyện, mà chân hỏa tu sĩ tế luyện thường tồn tại trong pháp bảo và bùa chú”.

Nếu như chỉ giải thích về lửa không rễ, Linh Nguyệt tiên tử đương nhiên không cần phải giải thích cặn kẽ như vậy, rõ ràng lời này của nàng ấy đang có ý chỉ dẫn Hứa Thanh Phong.

“Cám ơn tiên tử chỉ điểm”.

Hứa Thanh Phong nghe xong, cảm thấy mình đã thu được lợi ích, lúc này hắn bái tạ.

“Vì vậy tiên tử cô muốn bảo ta đi tìm bùa chú có chân hỏa đúng không?”

Ngay sau đó hắn xác nhận với Linh Nguyệt tiên tử.

“Thông minh”.

Linh Nguyệt tiên tử tán thưởng gật đầu.

“Chân hỏa phù mặc dù không tính là vật hiếm, hơn nữa lần thứ nhất đốt quả Địa Tạng không cần chân hỏa cao cấp gì, nhưng bây giờ đối với ngươi mà nói chắc hẳn không có tiền mua, vì vậy hoặc khi ngươi tu hành thành công tự đi tế luyện chân hỏa, hoặc cố gắng kinh doanh vườn thuốc này, chờ kiếm đủ tiền công đức thì đi đổi, không cần phải gấp gáp ngay lập tức”.

Linh Nguyệt tiên tử đề nghị với Hứa Thanh Phong.

“Tiên tử yên tâm, ta sẽ cố gắng tu hành, cũng sẽ cố gắng kinh doanh nửa mẫu vườn thuốc này, tranh thủ sớm lấy được chân hỏa dùng để đốt giống”.

Hứa Thanh Phong thành thật gật đầu.

“Rất tốt”.

Linh Nguyệt tiên tử cười nhạt với Hứa Thanh Phong.

Cũng chẳng biết tại sao, trước mặt tuy chỉ là một thiếu niên hơn mười mấy tuổi, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy suy nghĩ của hắn còn kiên định hơn rất nhiều người trưởng thành, cực kỳ giống với một người nàng ấy từng quen biết.

“Tựa đầu sát gần đây một chút”.

Linh Nguyệt tiên tử đột nhiên ngoắc tay với Hứa Thanh Phong.

“Tiên tử còn có chuyện gì muốn dặn dò?”

Hứa Thanh Phong nghi ngờ tiến lên trước một bước.

“Bộp”.

Đúng lúc này, Linh Nguyệt tiên tử chìa một ngón tay nhẹ nhàng ấn trán Hứa Thanh Phong.

Còn không chờ Hứa Thanh Phong kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy có một ý lạnh thấm lòng người chui vào đầu mình, sau đó trong não bắt đầu nổi lên một tờ giấy trắng ghi lại phương thuốc cùng với giải thích cách chế biến thuốc”.

“Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang? Trên đời này thật sự có phương thuốc có thể cho Bạch cốt tu hành”.

Sau khi Hứa Thanh Phong nhìn thấy công hiệu của phương thuốc, mặt không khỏi lộ ra vui thích.

“Tiểu tử ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, phương thuốc của Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang vốn dĩ phải sử dụng phối hợp với một phương thuốc khác, nhưng dược liệu cần cho phương thuốc này quá đắt, cho ngươi cũng vô ích, vì vậy trong quá trình ngươi ngâm Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang này sẽ gặp một vài chỗ khó khăn”.

Linh Nguyệt tiên tử đã tưới một chậu nước lạnh vào Hứa Thanh Phong.

“Khó khăn chỗ nào?”

Hứa Thanh Phong lúc này hỏi.

“Không có phương thuốc khác, lúc ngươi ngâm trong Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang, toàn thân trên dưới sẽ đau đớn khác thường, giống như bị tùng xẻo rút xương”.

Sắc mặt Linh Nguyệt tiên tử nghiêm túc nói.

“Ta không sợ đau”.

Hứa Thanh Phong sau khi suy nghĩ, ngay sau đó dùng hết sức lắc đầu.

Mặc dù Linh Nguyệt rất muốn nói, đây là loại khổ sở ngươi chưa từng trải qua, nếu không chắc chắn sẽ không trả lời dứt khoát như vậy, nhưng chẳng biết tại sao từ đầu đến cuối nàng ấy không nói ra, luôn cảm thấy thiếu niên trước mắt này tuyệt đối không nuốt lời.

“Hôm nay bổn tôn tâm tình tốt, ngoại trừ đồng ý cho ngươi phương thuốc kia, ta lại tặng ngươi một món đồ”.

Linh Nguyệt tiên tử bỗng nhiên bật cười, sau đó chìa tay, nhẹ nhàng nắm chặt.

Thoáng chốc, Hứa Thanh Phong liền thấy từng đường quang mang màu trắng giống như sợi tơ hội tụ vào lòng bàn tay Linh Nguyệt tiên tử, vào lúc nàng giang tay ra, lòng bàn tay đã xuất hiện thêm ba hạt trân châu trong suốt.
Chương 17: Ma cọp vồ

Trong nháy mắt ba viên trân châu ngưng tụ thành hình, Hứa Thanh Phong rõ ràng cảm nhận được, thân hình của Linh Nguyệt tiên tử trước mắt đã trở nên trong suốt hơn rất nhiều.

“Vèo!”

Không chờ Hứa Thanh Phong mở miệng hỏi đây là vật gì, Linh Nguyệt tiên tử kia đột nhiên giơ tay lên, vẩy ba hạt trân châu ra ngoài, ném về ba phía khác nhau trong vườn thuốc.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Hứa Thanh Phong liền nghe thấy Linh Nguyệt tiên tử khẽ ngâm thần chú, cùng lúc đó từng đường ánh sáng màu xanh nhạt bắt đầu lấy ba hạt trân châu làm trung tâm, hình thành một hình vẽ phù văn thần bí, bao phủ khắp vườn thuốc.

“Đây là Tiểu Tam Tài Tụ Linh trận, mặc dù không bằng Tụ Linh trận chân chính, nhưng đủ để đảm bảo rằng sản lượng thu hoạch trong nửa mẫu vườn thuốc của ngươi sẽ tăng gấp ba lần”.

Làm xong tất cả những thứ này, Linh Nguyệt tiên tử yếu ớt giải thích với Hứa Thanh Phong.

“Ba lần?”

Hứa Thanh Phong nghe thấy như vậy, đầu tiên mặt tỏ ra vui vẻ bất ngờ, sau đó hắn lấy ra bốn hạt linh tinh đậu nành từ trong túi ra đưa cho Linh Nguyệt tiên tử và nói:

“Tiên tử, bốn hạt đậu này cô nhận lấy, ông nội ta từng nói, giao dịch với người ta, công bằng mới là quan trọng nhất, nếu không sẽ không lâu dài”.

Nhìn thấy Hứa Thanh Phong nghiêm túc nói ra mấy lời này, Linh Nguyệt tiên tử không nhịn được bật cười, nhưng lập tức nàng ấy nghiêm túc nói:

“Lời ngươi nói không sai, nếu là giao dịch, vậy phải công bằng mới đúng, nhưng mà tu hành sau đó của ngươi rất cần vài viên linh tinh này, vì vậy cứ coi như ta cho ngươi mượn trước đi, chờ lần sau khi quả lại ra bảo vật, ngươi trả lại ta”.

Nghe xong, Hứa Thanh Phong cũng suy nghĩ nghiêm túc, sau đó gật đầu nói: “Vậy chờ lần sau khi trả cô thì phải tính luôn lãi, phải trả cho cô năm viên linh tinh mới đúng”.

“Không sai không sai, phải tính luôn lãi”.

Linh Nguyệt tiên tử che miệng cười ‘ha ha’ một tiếng.

Cũng đúng lúc này, thân hình của Linh Nguyệt tiên tử lại trở nên trong suốt vài phần, khí tức rõ ràng cũng theo đó yếu ớt không ít,

“Tiểu Thanh Phong, tàn hồn này của bổn tôn quá yếu, phải tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong quả Địa Tàng, chí ít cần một hai tháng mới có thể đi ra ngoài, về sau vườn thuốc này, còn cả chuyện tu hành hoàn toàn phải dựa vào chính bản thân ngươi, nhưng ngàn vạn lần đừng lợi dụng bổn tôn, về sau bổn tôn còn phải dựa vào quả Địa Tàng để khôi phục thân phận thực sự”.

Linh Nguyệt tiên tử dùng giọng điệu đùa giỡn dặn dò Hứa Thanh Phong.

“Tiên tử yên tâm, tu hành vốn là chuyện của bản thân Thanh Phong, ta tuyệt đối sẽ không lợi dụng cô đâu”.

Ánh mắt Hứa Thanh Phong vô cùng kiên định.

“Những lời này ngươi nói hay lắm, con đường tu hành vốn là chuyện của bản thân mỗi người, con đường tu chân dài đằng đẵng, người khác có thể giúp nhất thời chứ không giúp được cả đời, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân mình”.

Linh Nguyệt tiên tử hài lòng cười một tiếng, ngay sau đó chỉ vào cây đậu đã khô héo kia:

“Thanh Phong, người vào trong nhà tìm xem có cái xẻng nào không, đào cây đậu này lên, sau đó đào hố chôn vào trung tâm vườn thuốc”.

“Được”.

Hứa Thanh Phong gật đầu, không nói hai lời xoay người đi vào nhà.

Vào lúc hắn vào nhà, Linh Nguyệt tiên tử đang cười dịu dàng, bỗng nhiên ánh mắt trở nên ác liệt, sau đó xoay người nhìn về phía tường viện phía sau lưng.

Théo ánh mắt sắc bén của nàng ấy, có thể nhìn ra lúc này đang có một ánh mắt màu lam hiện lên vẻ yếu ớt, đang lén lút nhìn vào trong viện.

Trong nháy mắt Linh Nguyệt tiên tử quay đầu, đôi mắt kia rõ ràng cũng phát hiện ra nàng ấy, sau đó xoay người lăn xuống tường viện.

“Vù!…”

Cùng lúc đó, thân hình Linh Nguyệt từ vốn đang mờ mờ, bỗng nhiên hóa thành một trận cuồng phong gào thét từ bên trong viện phóng ra, đánh bay thân hình đang lăn xuống đầu tường.

“Thượng tiên tha mạng, thượng tiên tha mạng, ta cũng chỉ là ma cọp vồ bị Thanh Phong Hiệp Hổ Quân uy hiếp nên mới tới hại người!”

Không chờ Linh Nguyệt tiên tử mở miệng, một con xác quỷ mặt mày xanh lét, thân thể thối rữa có thể thấy cả xương đang dập đầu lạy nàng ấy.

“Tiếp tay cho giặc, nói ra thì chính là đám bại hoại”.

Linh Nguyệt tiên tử hừ lạnh, ngay sau đó một cái tát cách không đánh bay xác quỷ, so với lúc đối mặt với Hứa Thanh Phong, nàng ấy bây giờ như biến thành một người khác.

“Chờ chút, lúc này thực lực của mình vẫn chưa khôi phục, chưa chắc là đối thủ của hổ yêu kia, giết con ma cọp vồ này sẽ dẫn tới tai họa, ngược lại cho nó bùa chú mê hồn đi, khiến nó tạm thời quên đi chuyện ở đây, chờ sau này Thanh Phong tu hành thành công, để hắn đi hàng phục con hổ yêu kia, xem như là một loại lịch luyện không tệ”.

Linh Lung tiên tử đang chuẩn bị giết con ma cọp vồ này, bỗng nhiên thu tay về, trong miệng lẩm bẩm, ngay sau đó lộ ra nụ cười vui vẻ.
Chương 18: Cẩn thận cảm thụ sự khác biệt

“Bộp!”

Sau đó liền thấy Linh Nguyệt tiên tử chìa tay chỉ vào mi tâm con ma cọp vồ kia, vẽ ra một đường phù văn ánh sáng màu trắng nhũ ở mi tâm nó.

Chờ khi phù văn xâm nhập vào mi tâm ma cọp vồ, nó thẫn thờ đứng dậy, sau đó làm như không nhìn thấy Linh Nguyệt tiên tử, vừa xoay người rời đi vừa tự nhiên nói:

“Tại sao ta lại té lộn mèo ở chỗ này nhỉ, thôi thôi, vẫn nên quay về phục lệnh với Đại Vương. Chờ khi gặp được Đại Vương rồi thì nói với ngài đấy, Thanh Trúc cư này có một vị tiểu tu sĩ mới đến trông coi vườn thuốc, chúng ta có thể chờ khi linh dược trong vườn thuốc của hắn lớn thì lại qua, đến lúc đó lấy tính mạng hắn và linh dược trong vườn, nói không chừng Đại Vương sẽ ban thưởng cho ta một miếng tim gan tươi ngon, tuyệt quá tuyệt quá!”

Nói xong lời cuối, con ma cọp vồ kia không nhịn được gật gù đắc ý, hiển nhiên vô cùng hài lòng với kế sách này của mình.

“Aiz, mặc dù thả hổ về rừng là một chuyện rất nguy hiểm, nhưng vẫn hy vọng Tiểu Thanh Phong về sau có thể hiểu được nổi khổ của người thầy này”.

Linh Nguyệt tiên tử nhìn con ma cọp vồ đang lắc đầu rời đi, nàng ấy thầm nói.

Mặc dù không cho Hứa Thanh Phong bái sư, cũng không biết Hứa Thanh Phong có đồng ý bái sư hay không, nhưng điều này không làm trở ngại Linh Nguyệt tiên tử đưa bản thân vào nhân vật sư phụ.

Nhưng nàng ấy chắc chắn sẽ không thừa nhận, sở dĩ làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là nàng ấy ở trong quả Địa Tàng mấy trăm năm đã quá cô đơn, muốn tìm thú vui.

...

Hôm sau.

Hứa Thanh Phong dậy từ sớm.

Đầu tiên hắn đi ra vườn thuốc dọn dẹp cỏ dại, sau đó lại xúc thêm mấy xẻng đất vào chỗ chôn quả Địa Tàng, dù sao đối với hắn mà nói, quả Địa Tàng về sau sẽ là chỗ dựa lớn trong giới tu hành, không thể để người khác trộm mất.

Tối qua sau khi Linh Nguyệt tiên tử trở lại quả Địa Tàng thì thật sự không còn xuất hiện nữa, Hứa Thanh Phong nghĩ thầm, khả năng phải một tháng sau nàng ấy mới có thể ra ngoài.

Sau khi dọn dẹp cỏ dại trong vườn thuốc, hắn lại mất cả buổi sáng sắp xếp lại ba gian nhà tranh của Thanh Trúc cư.

Nhà tranh vô cùng đơn sơ, một gian phòng ngủ chỉ đặt một chiếc giường, một gian nhà chính, một gian bếp và một gian nhà vệ sinh xây phía sau vườn thuốc.

Trong quá trình dọn dẹp nhà bếp, Hứa Thanh Phong đã khác hiện ra hai thứ đồ vô cùng thú vị: một chậu nước múc không cạn, một vại gạo đầu tư vào đó một đồng tiền công đức là có thể xuất hiện gạo.

Có nước có gạo, cộng thêm mấy con cá khô treo trên tường, bữa cơm đầu tiên sau khi Hứa Thanh Phong đến Thanh Huyền Môn cứ như vậy đã được giải quyết.

Sau khi cơm nước xong, hắn dùng ga trải giường và chăn trong ngăn kéo phủ lên giường, sau đó ngồi xếp bằng trên đó, lấy ra chiếc thẻ ngọd và gương đồng trước đó Tây Phong các đã đưa.

“Lúc Linh Nguyệt tiên tử truyền phương thuốc Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang là khẽ chấm vào mi tâm mình, phương pháp của thẻ ngọc truyền công này cũng là dán vào mi tâm, đây chắc hẳn là phương pháp thông dụng dùng để truyền công trong giới tu hành”.

Hắn cầm thẻ tre kia lên, thầm thì nói một câu.

Dựa theo giải thích của vị các chủ Tây Phong các kia, trong thẻ ngọc này đã ghi lại một món tâm pháp luyện khí của Thanh Huyền tông, cùng với rất nhiều môn quy liên quan đến Thanh Huyền Môn và nói rõ cách dùng gương đồng kia”.

“Vù… Thứ đồ trong thẻ ngọc truyền đến còn nhiều hơn so với cái chỉ kia của Linh Nguyệt tiên tử”.

Cảm nhận được trong đầu không ngừng trào ra từng đoạn chữ, Hứa Thanh Phong thấy choáng váng hoa mắt một trận, suýt chút nữa ngã từ trên giường xuống.

Cũng may không qua bao lâu, trong đầu không xuất hiện chữ viết mới nữa, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hắn lập tức lại phát hiện ra một vấn đề.

Những chữ viết này tiến vào trong đầu hắn giống như sách nằm trên giá, cần phải lật ra mới có thể nhìn thấy và hiểu rõ nội dung bên trong.

“Vì vậy phương pháp của thẻ ngọc truyền công và phương pháp Linh Nguyệt tiên tử dạy ta vẫn không giống nhau. Cái chỉ tay kia của Linh Nguyệt tiên tử khiến ta biết cách bốc thuốc và sắc thuốc như thế nào theo đơn thuốc, còn thẻ ngọc chỉ có thể nhét những thứ này vào trong đầu ta”.

Hứa Thanh Phong cẩn thận cảm thụ sự khác biệt giữa hai loại.

“Nhưng cũng có thể vì nội dung không giống nhau mới dẫn đến sự khác biệt này”.

Trong lòng hắn lập tức bổ sung thêm, sau đó không quan tâm đến nữa, tĩnh tâm đọc từng hàng chữ viết trong đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cửu Vực Phàm Tiên
Phàm Ngốc Tu Tiên
  • SS Hà Thần
Chương 27
Bình Phàm
  • 玉泠
Phàm Nhân Tu Tiên

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom