Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39-40
Chương 39: Cài bẫy, quyết chiến với trành quỷ
“Đừng gấp, còn một bước cuối cùng nữa”.
Sau khi cố trấn tính lại, Hứa Thanh Phong đưa mắt nhìn về phía mấy vò rượu mạnh trên đầu giường.
Sau đó hắn mặc kệ trành quỷ kêu gào khiêu khích ở ngoài sân, xách mấy vò rượu mạnh đi ra sân trước, đến bên cạnh chỗ mà hắn đã đặt bẫy sẵn.
“Chỉ cần có thể làm cho âm hồn của ngươi thoát xác, mấy vò rượu này sẽ là thứ chém đầu ngươi”.
Hứa Thanh Phong nhìn cổng sân ở phía trước, sau đó treo mấy vò rượu này lên trên cái bẫy.
…
Đêm khuya.
“Rầm rầm!”
Sau khi cảm ứng được sức mạnh của kết giới yếu đi vài phần, trành quỷ bắt đầu thúc giục ba con sói yêu đâm vào cổng sân Thanh Trúc cư.
Lúc này Hứa Thanh Phong đã đứng canh sẵn trong chính giữa sân.
Hắn kéo dây cung căng ra như trăng tròn, chân khí Tàn Hà bao trùm mũi tên, biến nó thành mũi tên băng không ngừng toả khí lạnh.
“Rầm!”
Lúc này, dưới sự tấn công của ba con sói yêu, chút linh lực còn sót lại của kết giới Thanh Trúc cư đã cạn kiệt, cổng sân lập tức bị một con sói yêu đâm nát.
“À hú…”
Sói yêu đã ngửi thấy mùi của Hứa Thanh Phong từ trước đó, chúng gầm gừ lao về phía hắn như ba luồng gió mạnh, còn trành quỷ thì thận trọng đi sát theo sau.
“Vèo!”
Hứa Thanh Phong thả tay ra, mũi tên đã lên dây sẵn kéo theo tiếng xé gió đâm xuyên cổ con sói yêu gần nhất, chân khí Tàn Hà bao trùm trên mũi tên lập tức hoá thành bông tuyết, đóng băng con sói yêu kia.
Nhìn thấy cảnh này, trành quỷ hơi giật mình, bởi vì mấy lần trước đánh nhau, nó chưa từng thấy Hứa Thanh Phong dùng chiêu này.
“Phịch…”
Nhân lúc trành quỷ mất tập trung, Hứa Thanh Phong ném cung tên trong tay, lăn về trước một vòng như đã tính trước, vừa khéo tránh được con sói yêu thứ hai đang nhào tới.
“Vù!”
Hứa Thanh Phong không do dự chút nào, ngay khi vừa đứng dậy, hắn rút cây trường đao bằng thép giắt bên hông ra, vận chân khí Tàn Hà chém một nhát.
Bởi vì chưa học đao pháp nên nhát đao vừa rồi của Hứa Thanh Phong cực kì vụng về. Đáng lẽ sói yêu chỉ cần nghiêng người là có thể né tránh, nhưng đây lại là con sói yêu bị thương chân sau, kết quả nó không thể né tránh, bị chặt đứt luôn một chân.
Trong nháy mắt, ba con sói yêu mất đi hai con, chỉ còn lại con mà trành quỷ đang cưỡi.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch!”
Sau khi giết chết hai con sói yêu, Hứa Thanh Phong vẫn không dừng lại, thân hình nhỏ nhắn lao về phía trành quỷ trên lưng sói yêu như một cơn gió.
“Ngươi muốn chết sao!”
Con trành quỷ kia vừa sợ vừa giận, khi Hứa Thanh Phong chỉ còn cách nó hai trượng, trành quỷ trên lưng sói yêu chém một nhát về phía Hứa Thanh Phong từ xa.
“Ầm!”
Kiếm chưa tới, kiếm khí đã đi đầu.
Một tia kiếm khí màu đen dài hơn một trượng hệt như cái lưỡi liềm sắc bén to lớn, mạnh mẽ quét ngang qua người Hứa Thanh Phong.
Nhưng đối mặt với nhát kiếm này của trành quỷ, Hứa Thanh Phong chẳng những không né tránh, ngược lại còn bật nhảy lên ngay trước tia kiếm khí đó như thể không muốn sống, tung quyền đấm về phía trành quỷ.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, chân khí Tàn Hà hộ thể trên người Hứa Thanh Phong bị kiếm khí chém vỡ vụn thành những bông tuyết, có điều bản thân hắn không bị thương chút nào, vẫn bật nhảy lên cao, đồng thời tung quyền đấm về phía trành quỷ trên lưng sói yêu.
“Sao lại như thế? Sao hắn có thể đỡ được nhát kiếm này của mình?”
Trành quỷ cứ tưởng nhát kiếm vừa rồi dù không thể giết Hứa Thanh Phong, thì ít nhất cũng có thể đánh hắn trọng thương ngã xuống đất, hoặc cũng có thể khiến hắn dừng lại không thể tiến, hoàn toàn không ngờ chân khí Tàn Hà hộ thể của hắn lại đỡ được nhát kiếm này.
“Ầm!”
Ngay khi trành quỷ đang khó hiểu, nắm đấm của Hứa Thanh Phong đã hạ xuống.
Nó không kịp vung kiếm, đành phải ngưng tụ quỷ khí trên người mình, lấy tay phải làm lá chắn đỡ đòn.
“Ầm!”
Điều khiến trành quỷ lại khiếp sợ nữa là lực của cú đấm này vượt xa tưởng tượng của nó, đấm cho nó ngã xuống khỏi lưng sói yêu.
“Chẳng lẽ thằng nhóc này che giấu thực lực? Chết tiệt! Biết thế lúc nãy đã dùng hết toàn lực rồi!”
Khi vừa ngã xuống đất, trành quỷ lập tức hiểu ra.
Nhưng sau khi thành công đánh trúng một đòn, hiển nhiên Hứa Thanh Phong không có ý định cho nó cơ hội thở dốc.
“Thanh Ngưu Chàng Sơn!”
Như để cổ vũ cho mình, Hứa Thanh Phong hét lên bằng chất giọng còn hơi non nớt của mình, sau đó khí lạnh băng sương chợt xuất hiện quanh người hắn. Những luồng khí lạnh này lập tức tụ thành một cái đầu trâu xanh cực lớn. Cùng với nắm đấm của Hứa Thanh Phong, nó nặng nề đánh vào người con trành quỷ kia.
“Ầm!”
Lại thêm một tiếng động cực lớn, âm khí dày đặc quấn quanh người trành quỷ bị chiêu “Thanh Ngưu Chàng Sơn” của Hứa Thanh Phong đấm vỡ nát, thân thể của quỷ thi cũng nặng nề ngã xuống đất.
“Bôn Ngưu Trùng Trận!”
Không đợi trành quỷ đứng lên, cú đấm bao trùm bởi bông tuyết đã đấm vào người nó.
“Ầm, ầm, ầm…”
Chương 40: Mắc bẫy
Chiêu thức Bôn Ngưu Trùng Trận này đặc biệt nhất ở chỗ, chỉ cần người thi triển có đủ chân khí, quyền thế sẽ không dừng lại, hơn nữa uy lực còn sẽ ngày càng gia tăng. Trừ phi ngươi có tu vi áp đảo, không thì hoàn toàn không thể đỡ được quyền thế.
Đã thế Hứa Thanh Phong còn dùng chân khí Tàn Hà để thi triển quyền này. Mỗi quyền đấm vào người đối phương sẽ còn bao phủ một lớp băng, chỉ sau bốn, năm quyền, cơ thể quỷ thi của con trành quỷ kia đã biến thành một tảng băng lớn.
Đương nhiên khuyết điểm của chiêu thức này cũng rất rõ ràng, chỉ cần thu quyền, tiếp theo phải cần một thời gian rất dài để khôi phục chân khí, trong lúc này ngươi sẽ vô cùng suy yếu.
“Nhóc con… Dù quyền thế của ngươi có mạnh tới đâu thì cuối cùng… cuối cùng… cuối cùng cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân khí… Bây giờ thu quyền, ta… sẽ còn suy xét cho ngươi được thoải mái!”
Hiển nhiên con trành quỷ kia cũng nhìn ra điểm thiếu sót của cú đấm này. Nó bèn nhịn đau, bắt đầu lên tiếng uy hiếp Hứa Thanh Phong.
“Ầm, ầm, ầm…”
Hứa Thanh Phong không thèm nhìn nó, hai tay vẫn liên tục lần lượt đấm ra, ngay cả khi hai tay đã trầy da sứt thịt, hắn vẫn không hề nháy mắt lấy một cái.
Có điều sau khoảng hơn hai mươi quyền, rõ ràng nắm đấm của hắn đã trở nên nặng nề hơn, tốc độ tung quyền cũng bắt đầu chậm lại.
“Lại đây, đấm tiếp đi nào, chỉ cần ngươi nghỉ một lát thôi, bổn quân sẽ có thể chém cho ngươi chết ngay!”
Thấy quyền thế của Hứa Thanh Phong dần yếu đi, trành quỷ lập tức cười gằn nói khích.
“Ầm!”
Cũng chính lúc này, sau khi tay phải đấm một quyền, Hứa Thanh Phong lại chậm chạp không thể nâng tay trái lên.
“Ha ha, quả nhiên ngươi đã cạn kiệt chân khí…”
Thấy vậy, trành quỷ lập tức cười phá lên, chuẩn bị âm hồn ly thể, nhưng tiếng cười của nó rất nhanh đã im bặt.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất dưới chân trành quỷ đột nhiên sụp đổ, nó như một pho tượng đá rơi xuống cái bẫy hố mà Hứa Thanh Phong đã chuẩn bị sẵn.
Đúng vậy, Hứa Thanh Phong dồn hết sức lực thi triển Bôn Trâu Trùng Trận là để khiến cho trành quỷ rơi xuống hố sâu này.
“Chỉ với cái bẫy này mà ngươi cũng muốn nhốt ta lại à?”
Sau khi xác nhận đây chỉ là một cái hố, tiếng cười của con trành quỷ đó lại vang lên, trong giọng nói tràn đầy chế nhạo Hứa Thanh Phong.
“Ngươi bẫy được thân thể này thì sao, ta chính là Quỷ tu, có thể âm hồn xuất khiếu đấy!”
Trước những lời mỉa mai của trành quỷ, Hứa Thanh Phong rút cây trường đao bên hông ra, im lặng đứng bên cạnh đầu dây thừng bị kéo căng như đang chờ đợi gì đó.
“Rầm…”
Đúng lúc này, một làn gió lạnh nổi lên từ dưới hố.
“Phụt!”
Trường đao trong tay Hứa Thanh Phong chém đứt dây thừng không chút do dự.
“Choang!”
Mấy vò rượu mạnh treo trên dây thừng rơi xuống, vừa khéo nện xuống dưới hố sâu.
Một mùi rượu nồng nặc lập tức toả ra.
“Muốn dùng đá đập chết, đợi đã! Rượu! Đây là rượu! Á…”
Trành quỷ đã âm hồn ly thể, bất ngờ thấy mấy thứ nặng rơi xuống, cứ tưởng là Hứa Thanh Phong muốn dùng đá nện cho nó chết ngay dưới bẫy, nhưng khi mùi rượu bắt đầu tản ra trong hố, nó muốn chạy thì cũng đã muộn.
“Á…”
“Ai? Ai nói cho ngươi biết khắc tinh của bổn quân là rượu? Á…”
“Lẽ nào… Lẽ nào là con khốn đó? Á… Con khốn đó! Chắc chắn là nó rồi!”
Tiếng kêu rên và mắng chửi liên tục phát ra từ dưới hố.
Sau khi âm hồn của trành quỷ dính phải mùi rượu thì cứ như trúng kịch độc không có thuốc giải, chỉ có thể hoá thành những luồng âm khí đen bay tán loán dưới hố.
Hứa Thanh Phong đứng trên bẫy nhìn thấy cảnh này, thở phào một hơi thật dài.
“Nếu như không biết điểm yếu của con trành quỷ này là rượu, chắc lần này mình sẽ không có phần thắng”.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Hứa Thanh Phong thầm sợ hãi.
Nếu không có mạo hiểm ra tay liên tục để làm trành quỷ thiếu cảnh giác, không có liều mạng tu luyện đột phá giai đoạn kết băng trong khoảng thời gian này, không có mấy vò rượu mạnh này, có lẽ con đường tu hành của hắn sẽ thực sự dừng tại đây.
“Thiếu hiệp… Cứu ta với… Chỉ cần cho ta nhập vào người ngươi… Ta… sẽ… sẽ nói cho… ngươi biết… nơi chôn giấu… bảo vật… mà ta thu thập được… mấy năm nay…”
Vào lúc này, một khuôn mặt quỷ được ngưng tụ từ âm khí giãy giụa hiện ra từ dưới bẫy, gian nan van xin Hứa Thanh Phong.
“Ta hỏi ngươi một câu”, Hứa Thanh Phong phớt lờ lời van xin của nó: “Trừ ngươi ra, còn ai biết vị trí con suối nguồn ở Thanh Trúc cư không?”
“Kéo ra ra ngoài, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Trành quỷ muốn làm giao dịch với Hứa Thanh Phong.
“Có nói hay không?”
Hắn quơ vò rượu trong tay.
“Đừng mà!”
Sau khi nhìn thấy vò rượu đó, trành quỷ lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, âm hồn biến thành hai tay điên cuồng xua qua xua lại.
“Ngoài ra ta thì không ai biết cả, ta cũng chỉ tình cờ biết được sau khi giết chủ nhân trước đây của Thanh Trúc cư thôi!”
Trành quỷ giải thích với tốc độ cực nhanh.
“Ngươi đang nói dối”.
“Không, những gì ta nói đều là sự thật, cầu ngươi, xin ngươi hãy lấy vò rượu đó ra đi mà!”
Hứa Thanh Phong lại thử nó, phát hiện nó không giống như đang nói dối.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không bỏ vò rượu trong tay xuống, ngược lại còn mở nắp ra.
“Thiếu niên, ngươi đang làm gì thế, ta không lừa ngươi thật mà!”
“Đừng gấp, còn một bước cuối cùng nữa”.
Sau khi cố trấn tính lại, Hứa Thanh Phong đưa mắt nhìn về phía mấy vò rượu mạnh trên đầu giường.
Sau đó hắn mặc kệ trành quỷ kêu gào khiêu khích ở ngoài sân, xách mấy vò rượu mạnh đi ra sân trước, đến bên cạnh chỗ mà hắn đã đặt bẫy sẵn.
“Chỉ cần có thể làm cho âm hồn của ngươi thoát xác, mấy vò rượu này sẽ là thứ chém đầu ngươi”.
Hứa Thanh Phong nhìn cổng sân ở phía trước, sau đó treo mấy vò rượu này lên trên cái bẫy.
…
Đêm khuya.
“Rầm rầm!”
Sau khi cảm ứng được sức mạnh của kết giới yếu đi vài phần, trành quỷ bắt đầu thúc giục ba con sói yêu đâm vào cổng sân Thanh Trúc cư.
Lúc này Hứa Thanh Phong đã đứng canh sẵn trong chính giữa sân.
Hắn kéo dây cung căng ra như trăng tròn, chân khí Tàn Hà bao trùm mũi tên, biến nó thành mũi tên băng không ngừng toả khí lạnh.
“Rầm!”
Lúc này, dưới sự tấn công của ba con sói yêu, chút linh lực còn sót lại của kết giới Thanh Trúc cư đã cạn kiệt, cổng sân lập tức bị một con sói yêu đâm nát.
“À hú…”
Sói yêu đã ngửi thấy mùi của Hứa Thanh Phong từ trước đó, chúng gầm gừ lao về phía hắn như ba luồng gió mạnh, còn trành quỷ thì thận trọng đi sát theo sau.
“Vèo!”
Hứa Thanh Phong thả tay ra, mũi tên đã lên dây sẵn kéo theo tiếng xé gió đâm xuyên cổ con sói yêu gần nhất, chân khí Tàn Hà bao trùm trên mũi tên lập tức hoá thành bông tuyết, đóng băng con sói yêu kia.
Nhìn thấy cảnh này, trành quỷ hơi giật mình, bởi vì mấy lần trước đánh nhau, nó chưa từng thấy Hứa Thanh Phong dùng chiêu này.
“Phịch…”
Nhân lúc trành quỷ mất tập trung, Hứa Thanh Phong ném cung tên trong tay, lăn về trước một vòng như đã tính trước, vừa khéo tránh được con sói yêu thứ hai đang nhào tới.
“Vù!”
Hứa Thanh Phong không do dự chút nào, ngay khi vừa đứng dậy, hắn rút cây trường đao bằng thép giắt bên hông ra, vận chân khí Tàn Hà chém một nhát.
Bởi vì chưa học đao pháp nên nhát đao vừa rồi của Hứa Thanh Phong cực kì vụng về. Đáng lẽ sói yêu chỉ cần nghiêng người là có thể né tránh, nhưng đây lại là con sói yêu bị thương chân sau, kết quả nó không thể né tránh, bị chặt đứt luôn một chân.
Trong nháy mắt, ba con sói yêu mất đi hai con, chỉ còn lại con mà trành quỷ đang cưỡi.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch!”
Sau khi giết chết hai con sói yêu, Hứa Thanh Phong vẫn không dừng lại, thân hình nhỏ nhắn lao về phía trành quỷ trên lưng sói yêu như một cơn gió.
“Ngươi muốn chết sao!”
Con trành quỷ kia vừa sợ vừa giận, khi Hứa Thanh Phong chỉ còn cách nó hai trượng, trành quỷ trên lưng sói yêu chém một nhát về phía Hứa Thanh Phong từ xa.
“Ầm!”
Kiếm chưa tới, kiếm khí đã đi đầu.
Một tia kiếm khí màu đen dài hơn một trượng hệt như cái lưỡi liềm sắc bén to lớn, mạnh mẽ quét ngang qua người Hứa Thanh Phong.
Nhưng đối mặt với nhát kiếm này của trành quỷ, Hứa Thanh Phong chẳng những không né tránh, ngược lại còn bật nhảy lên ngay trước tia kiếm khí đó như thể không muốn sống, tung quyền đấm về phía trành quỷ.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, chân khí Tàn Hà hộ thể trên người Hứa Thanh Phong bị kiếm khí chém vỡ vụn thành những bông tuyết, có điều bản thân hắn không bị thương chút nào, vẫn bật nhảy lên cao, đồng thời tung quyền đấm về phía trành quỷ trên lưng sói yêu.
“Sao lại như thế? Sao hắn có thể đỡ được nhát kiếm này của mình?”
Trành quỷ cứ tưởng nhát kiếm vừa rồi dù không thể giết Hứa Thanh Phong, thì ít nhất cũng có thể đánh hắn trọng thương ngã xuống đất, hoặc cũng có thể khiến hắn dừng lại không thể tiến, hoàn toàn không ngờ chân khí Tàn Hà hộ thể của hắn lại đỡ được nhát kiếm này.
“Ầm!”
Ngay khi trành quỷ đang khó hiểu, nắm đấm của Hứa Thanh Phong đã hạ xuống.
Nó không kịp vung kiếm, đành phải ngưng tụ quỷ khí trên người mình, lấy tay phải làm lá chắn đỡ đòn.
“Ầm!”
Điều khiến trành quỷ lại khiếp sợ nữa là lực của cú đấm này vượt xa tưởng tượng của nó, đấm cho nó ngã xuống khỏi lưng sói yêu.
“Chẳng lẽ thằng nhóc này che giấu thực lực? Chết tiệt! Biết thế lúc nãy đã dùng hết toàn lực rồi!”
Khi vừa ngã xuống đất, trành quỷ lập tức hiểu ra.
Nhưng sau khi thành công đánh trúng một đòn, hiển nhiên Hứa Thanh Phong không có ý định cho nó cơ hội thở dốc.
“Thanh Ngưu Chàng Sơn!”
Như để cổ vũ cho mình, Hứa Thanh Phong hét lên bằng chất giọng còn hơi non nớt của mình, sau đó khí lạnh băng sương chợt xuất hiện quanh người hắn. Những luồng khí lạnh này lập tức tụ thành một cái đầu trâu xanh cực lớn. Cùng với nắm đấm của Hứa Thanh Phong, nó nặng nề đánh vào người con trành quỷ kia.
“Ầm!”
Lại thêm một tiếng động cực lớn, âm khí dày đặc quấn quanh người trành quỷ bị chiêu “Thanh Ngưu Chàng Sơn” của Hứa Thanh Phong đấm vỡ nát, thân thể của quỷ thi cũng nặng nề ngã xuống đất.
“Bôn Ngưu Trùng Trận!”
Không đợi trành quỷ đứng lên, cú đấm bao trùm bởi bông tuyết đã đấm vào người nó.
“Ầm, ầm, ầm…”
Chương 40: Mắc bẫy
Chiêu thức Bôn Ngưu Trùng Trận này đặc biệt nhất ở chỗ, chỉ cần người thi triển có đủ chân khí, quyền thế sẽ không dừng lại, hơn nữa uy lực còn sẽ ngày càng gia tăng. Trừ phi ngươi có tu vi áp đảo, không thì hoàn toàn không thể đỡ được quyền thế.
Đã thế Hứa Thanh Phong còn dùng chân khí Tàn Hà để thi triển quyền này. Mỗi quyền đấm vào người đối phương sẽ còn bao phủ một lớp băng, chỉ sau bốn, năm quyền, cơ thể quỷ thi của con trành quỷ kia đã biến thành một tảng băng lớn.
Đương nhiên khuyết điểm của chiêu thức này cũng rất rõ ràng, chỉ cần thu quyền, tiếp theo phải cần một thời gian rất dài để khôi phục chân khí, trong lúc này ngươi sẽ vô cùng suy yếu.
“Nhóc con… Dù quyền thế của ngươi có mạnh tới đâu thì cuối cùng… cuối cùng… cuối cùng cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân khí… Bây giờ thu quyền, ta… sẽ còn suy xét cho ngươi được thoải mái!”
Hiển nhiên con trành quỷ kia cũng nhìn ra điểm thiếu sót của cú đấm này. Nó bèn nhịn đau, bắt đầu lên tiếng uy hiếp Hứa Thanh Phong.
“Ầm, ầm, ầm…”
Hứa Thanh Phong không thèm nhìn nó, hai tay vẫn liên tục lần lượt đấm ra, ngay cả khi hai tay đã trầy da sứt thịt, hắn vẫn không hề nháy mắt lấy một cái.
Có điều sau khoảng hơn hai mươi quyền, rõ ràng nắm đấm của hắn đã trở nên nặng nề hơn, tốc độ tung quyền cũng bắt đầu chậm lại.
“Lại đây, đấm tiếp đi nào, chỉ cần ngươi nghỉ một lát thôi, bổn quân sẽ có thể chém cho ngươi chết ngay!”
Thấy quyền thế của Hứa Thanh Phong dần yếu đi, trành quỷ lập tức cười gằn nói khích.
“Ầm!”
Cũng chính lúc này, sau khi tay phải đấm một quyền, Hứa Thanh Phong lại chậm chạp không thể nâng tay trái lên.
“Ha ha, quả nhiên ngươi đã cạn kiệt chân khí…”
Thấy vậy, trành quỷ lập tức cười phá lên, chuẩn bị âm hồn ly thể, nhưng tiếng cười của nó rất nhanh đã im bặt.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất dưới chân trành quỷ đột nhiên sụp đổ, nó như một pho tượng đá rơi xuống cái bẫy hố mà Hứa Thanh Phong đã chuẩn bị sẵn.
Đúng vậy, Hứa Thanh Phong dồn hết sức lực thi triển Bôn Trâu Trùng Trận là để khiến cho trành quỷ rơi xuống hố sâu này.
“Chỉ với cái bẫy này mà ngươi cũng muốn nhốt ta lại à?”
Sau khi xác nhận đây chỉ là một cái hố, tiếng cười của con trành quỷ đó lại vang lên, trong giọng nói tràn đầy chế nhạo Hứa Thanh Phong.
“Ngươi bẫy được thân thể này thì sao, ta chính là Quỷ tu, có thể âm hồn xuất khiếu đấy!”
Trước những lời mỉa mai của trành quỷ, Hứa Thanh Phong rút cây trường đao bên hông ra, im lặng đứng bên cạnh đầu dây thừng bị kéo căng như đang chờ đợi gì đó.
“Rầm…”
Đúng lúc này, một làn gió lạnh nổi lên từ dưới hố.
“Phụt!”
Trường đao trong tay Hứa Thanh Phong chém đứt dây thừng không chút do dự.
“Choang!”
Mấy vò rượu mạnh treo trên dây thừng rơi xuống, vừa khéo nện xuống dưới hố sâu.
Một mùi rượu nồng nặc lập tức toả ra.
“Muốn dùng đá đập chết, đợi đã! Rượu! Đây là rượu! Á…”
Trành quỷ đã âm hồn ly thể, bất ngờ thấy mấy thứ nặng rơi xuống, cứ tưởng là Hứa Thanh Phong muốn dùng đá nện cho nó chết ngay dưới bẫy, nhưng khi mùi rượu bắt đầu tản ra trong hố, nó muốn chạy thì cũng đã muộn.
“Á…”
“Ai? Ai nói cho ngươi biết khắc tinh của bổn quân là rượu? Á…”
“Lẽ nào… Lẽ nào là con khốn đó? Á… Con khốn đó! Chắc chắn là nó rồi!”
Tiếng kêu rên và mắng chửi liên tục phát ra từ dưới hố.
Sau khi âm hồn của trành quỷ dính phải mùi rượu thì cứ như trúng kịch độc không có thuốc giải, chỉ có thể hoá thành những luồng âm khí đen bay tán loán dưới hố.
Hứa Thanh Phong đứng trên bẫy nhìn thấy cảnh này, thở phào một hơi thật dài.
“Nếu như không biết điểm yếu của con trành quỷ này là rượu, chắc lần này mình sẽ không có phần thắng”.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Hứa Thanh Phong thầm sợ hãi.
Nếu không có mạo hiểm ra tay liên tục để làm trành quỷ thiếu cảnh giác, không có liều mạng tu luyện đột phá giai đoạn kết băng trong khoảng thời gian này, không có mấy vò rượu mạnh này, có lẽ con đường tu hành của hắn sẽ thực sự dừng tại đây.
“Thiếu hiệp… Cứu ta với… Chỉ cần cho ta nhập vào người ngươi… Ta… sẽ… sẽ nói cho… ngươi biết… nơi chôn giấu… bảo vật… mà ta thu thập được… mấy năm nay…”
Vào lúc này, một khuôn mặt quỷ được ngưng tụ từ âm khí giãy giụa hiện ra từ dưới bẫy, gian nan van xin Hứa Thanh Phong.
“Ta hỏi ngươi một câu”, Hứa Thanh Phong phớt lờ lời van xin của nó: “Trừ ngươi ra, còn ai biết vị trí con suối nguồn ở Thanh Trúc cư không?”
“Kéo ra ra ngoài, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Trành quỷ muốn làm giao dịch với Hứa Thanh Phong.
“Có nói hay không?”
Hắn quơ vò rượu trong tay.
“Đừng mà!”
Sau khi nhìn thấy vò rượu đó, trành quỷ lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, âm hồn biến thành hai tay điên cuồng xua qua xua lại.
“Ngoài ra ta thì không ai biết cả, ta cũng chỉ tình cờ biết được sau khi giết chủ nhân trước đây của Thanh Trúc cư thôi!”
Trành quỷ giải thích với tốc độ cực nhanh.
“Ngươi đang nói dối”.
“Không, những gì ta nói đều là sự thật, cầu ngươi, xin ngươi hãy lấy vò rượu đó ra đi mà!”
Hứa Thanh Phong lại thử nó, phát hiện nó không giống như đang nói dối.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không bỏ vò rượu trong tay xuống, ngược lại còn mở nắp ra.
“Thiếu niên, ngươi đang làm gì thế, ta không lừa ngươi thật mà!”
Bình luận facebook