-
Chương 12. Có lẽ là mẹ con mình
Quán bar Mị Dạ.
Lục Diễn đi từ trong nhà ra liền gọi điện thoại cho bạn tốt Trình Lạc, hẹn anh ta ra ngoài uống vài chén.
Sở dĩ mọi người thích tới quán bar, có lẽ là vì thích bầu không khí ngợp trong vàng son.
Chỗ vòng tròn của quầy bar, Lục Diễn bảo bartender cho một ly Stuttgart.
"A Diễn, hiếm khi cậu mời mình ra ngoài uống rượu, có phải có chuyện gì không?" Trình Lạc nhìn Lục Diễn với vẻ đầy hứng thú, cười nói.
Trình Lạc mặc bộ quần áo thoải mái, bộ dạng vô cùng nhàn rỗi, nhưng anh ta là cảnh sát uy phong lẫm liệt.
Cẩn thận tính qua, anh ta đã làm cảnh sát được mười năm, anh ta phá vô số vụ án mạng, xem như là cảnh sát có thâm niên.
"Coi cậu nói kìa, không có việc gì thì mình không thể tìm cậu uống rượu được sao, hai ta là anh em thân thiết mà." Lục Diễn cố ý tránh nặng tìm nhẹ nói, bảo bartender thêm một ly rượu.
Rượu trong ly thủy tinh có màu sắc rất đẹp, lay động một vòng chui vào bụng anh.
Trình Lạc là anh em tốt của Lục Diễn, với kinh nghiệm phá án nhiều năm, anh ta đã nhìn ra được Lục Diễn có tâm sự.
"Chính vì hai ta là anh em thân thiết, cho nên mình mới càng hiểu cậu, nói đi, có phải có tâm sự gì không?" Trình Lạc nhếch môi cười, tia sáng lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt cương nghị anh tuấn của anh ta, vô cùng chói mắt.
Lục Diễn để ly không trong tay xuống quầy bar, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Trình Lạc, "Lạc, mình nói mình có con trai, cậu tin không?"
Nghe xong anh nói, Trình Lạc ngây ra, khoảng một lúc lâu sau, anh ta mới cười ra tiếng, "Mình bảo này A Diễn, cậu đùa gì thế?"
"Ha ha, mình cũng không thể tin được, Lục Diễn mình còn có con trai." Lục Diễn không thể tiếp nhận được sự thật này, đến bây giờ anh vẫn không thể ngờ tới, dù sao anh là người chưa bao giờ nói chuyện yêu đương.
Chiều rộng này cũng quá lớn, chưa nói đến chuyện yêu đương, còn chưa kết hôn, đã có đứa bé rồi.
Việc này mà rơi vào người ai, người đấy đều không có cách nào tiếp nhận.
"Không phải chứ A Diễn, cậu nói thật à? Cậu thật sự có con trai rồi hả?" Trình Lạc mở to hai mắt nhìn, giống như nghe được chuyện gì kinh thiên động địa.
Lục Diễn cũng không muốn giấu, gật đầu, sở dĩ anh tìm Trình Lạc là tìm người tới kể khổ, không thì một mình anh buồn bực, sẽ kìm nén thành bệnh.
"Mình không thể nào kìm nén nổi, quá bất ngờ, đứa bé đâu, cho mình gặp với." Trình Lạc kích động nói.
Quen biết Lục Diễn nhiều năm như vậy, anh ta xem như là hiểu rõ Lục Diễn nhất, trong ấn tượng của anh ta, Lục Diễn không dính vào phụ nữ, cho nên đối với anh ta mà nói, đứa bé này là chuyện quá bất ngờ.
"Lạc, mình cần cậu giúp đỡ." Lục Diễn muốn tìm hiểu toàn bộ về người phụ nữ kia, bao gồm cả đứa bé.
"A Diễn, không phải là thần kinh cậu có vấn đề đấy chứ, cần mình giúp cậu liên lạc với bác sĩ tâm lý à?" Trình Lạc vẫn không tin Lục Diễn luôn cách điện với phụ nữ lại có con rồi.
"Trình Lạc! Mình không nói đùa với cậu, những chuyện mình nói đều là sự thật." Khuôn mặt tuấn tú của Lục Diễn cau lại, bộ dạng rất nghiêm túc.
"Được rồi, quan hệ giữa hai chúng ta như vậy, muốn mình giúp chuyện gì, cứ việc nói là được." Trình Lạc thấy anh không giống đang nói đùa, hào phóng nói.
"Mình muốn cậu giúp mình tra tất cả tư liệu của một người." Lục Diễn cũng không khách sáo.
"Cậu muốn điều tra người nào?"
"Tô Cửu Cửu?"
"Phụ nữ à?"
"Đúng vậy, có lẽ người này là mẹ con mình."
Nhớ lại năm năm trước, sau một lần đó anh có đi Mĩ một tháng, bởi vì trường y có việc quan trọng cần anh tham dự, kết quả là khi kết thúc trở về, anh có đi tìm cô, nhưng cô lại biến mất không rõ tung tích, anh cũng không tiếp tục tìm kiếm nữa.
Nhưng mà người phụ nữ này đã vô hình để lại dấu vết trong lòng anh, mãi cho đến khi gặp lại cô, anh mới phát hiện người phụ nữ kia giống như một thỏi nam châm, hấp dẫn anh đến gần.
Lục Diễn đi từ trong nhà ra liền gọi điện thoại cho bạn tốt Trình Lạc, hẹn anh ta ra ngoài uống vài chén.
Sở dĩ mọi người thích tới quán bar, có lẽ là vì thích bầu không khí ngợp trong vàng son.
Chỗ vòng tròn của quầy bar, Lục Diễn bảo bartender cho một ly Stuttgart.
"A Diễn, hiếm khi cậu mời mình ra ngoài uống rượu, có phải có chuyện gì không?" Trình Lạc nhìn Lục Diễn với vẻ đầy hứng thú, cười nói.
Trình Lạc mặc bộ quần áo thoải mái, bộ dạng vô cùng nhàn rỗi, nhưng anh ta là cảnh sát uy phong lẫm liệt.
Cẩn thận tính qua, anh ta đã làm cảnh sát được mười năm, anh ta phá vô số vụ án mạng, xem như là cảnh sát có thâm niên.
"Coi cậu nói kìa, không có việc gì thì mình không thể tìm cậu uống rượu được sao, hai ta là anh em thân thiết mà." Lục Diễn cố ý tránh nặng tìm nhẹ nói, bảo bartender thêm một ly rượu.
Rượu trong ly thủy tinh có màu sắc rất đẹp, lay động một vòng chui vào bụng anh.
Trình Lạc là anh em tốt của Lục Diễn, với kinh nghiệm phá án nhiều năm, anh ta đã nhìn ra được Lục Diễn có tâm sự.
"Chính vì hai ta là anh em thân thiết, cho nên mình mới càng hiểu cậu, nói đi, có phải có tâm sự gì không?" Trình Lạc nhếch môi cười, tia sáng lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt cương nghị anh tuấn của anh ta, vô cùng chói mắt.
Lục Diễn để ly không trong tay xuống quầy bar, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Trình Lạc, "Lạc, mình nói mình có con trai, cậu tin không?"
Nghe xong anh nói, Trình Lạc ngây ra, khoảng một lúc lâu sau, anh ta mới cười ra tiếng, "Mình bảo này A Diễn, cậu đùa gì thế?"
"Ha ha, mình cũng không thể tin được, Lục Diễn mình còn có con trai." Lục Diễn không thể tiếp nhận được sự thật này, đến bây giờ anh vẫn không thể ngờ tới, dù sao anh là người chưa bao giờ nói chuyện yêu đương.
Chiều rộng này cũng quá lớn, chưa nói đến chuyện yêu đương, còn chưa kết hôn, đã có đứa bé rồi.
Việc này mà rơi vào người ai, người đấy đều không có cách nào tiếp nhận.
"Không phải chứ A Diễn, cậu nói thật à? Cậu thật sự có con trai rồi hả?" Trình Lạc mở to hai mắt nhìn, giống như nghe được chuyện gì kinh thiên động địa.
Lục Diễn cũng không muốn giấu, gật đầu, sở dĩ anh tìm Trình Lạc là tìm người tới kể khổ, không thì một mình anh buồn bực, sẽ kìm nén thành bệnh.
"Mình không thể nào kìm nén nổi, quá bất ngờ, đứa bé đâu, cho mình gặp với." Trình Lạc kích động nói.
Quen biết Lục Diễn nhiều năm như vậy, anh ta xem như là hiểu rõ Lục Diễn nhất, trong ấn tượng của anh ta, Lục Diễn không dính vào phụ nữ, cho nên đối với anh ta mà nói, đứa bé này là chuyện quá bất ngờ.
"Lạc, mình cần cậu giúp đỡ." Lục Diễn muốn tìm hiểu toàn bộ về người phụ nữ kia, bao gồm cả đứa bé.
"A Diễn, không phải là thần kinh cậu có vấn đề đấy chứ, cần mình giúp cậu liên lạc với bác sĩ tâm lý à?" Trình Lạc vẫn không tin Lục Diễn luôn cách điện với phụ nữ lại có con rồi.
"Trình Lạc! Mình không nói đùa với cậu, những chuyện mình nói đều là sự thật." Khuôn mặt tuấn tú của Lục Diễn cau lại, bộ dạng rất nghiêm túc.
"Được rồi, quan hệ giữa hai chúng ta như vậy, muốn mình giúp chuyện gì, cứ việc nói là được." Trình Lạc thấy anh không giống đang nói đùa, hào phóng nói.
"Mình muốn cậu giúp mình tra tất cả tư liệu của một người." Lục Diễn cũng không khách sáo.
"Cậu muốn điều tra người nào?"
"Tô Cửu Cửu?"
"Phụ nữ à?"
"Đúng vậy, có lẽ người này là mẹ con mình."
Nhớ lại năm năm trước, sau một lần đó anh có đi Mĩ một tháng, bởi vì trường y có việc quan trọng cần anh tham dự, kết quả là khi kết thúc trở về, anh có đi tìm cô, nhưng cô lại biến mất không rõ tung tích, anh cũng không tiếp tục tìm kiếm nữa.
Nhưng mà người phụ nữ này đã vô hình để lại dấu vết trong lòng anh, mãi cho đến khi gặp lại cô, anh mới phát hiện người phụ nữ kia giống như một thỏi nam châm, hấp dẫn anh đến gần.
Bình luận facebook