-
Chương 117: Đứa Nhỏ Này Cũng Quá Nghịch Thiên Rồi
Editor: An Dĩnh Hy
Không thể không nói, lời này của nhóc con vừa thốt ra, Cố Nguyệt Như đang than thở khóc lóc đột nhiên an tĩnh lại, vẻ mặt của Tô Minh Hàn cũng chấn kinh.
Giây tiếp theo, Tô Minh Hàn vội ngồi xổm xuống, kéo Đậu Đinh đến trước mặt mình, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Đậu Đinh, con nói cho ông ngoại biết, vừa nãy con nói ba của con vẫn chưa chết, là thật sao?”
Đậu Đinh ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Nguyệt Như ở bên ngoài không quên châm ngòi ly gián, “Tô Minh Hàn, ông không nhìn ra sao, con gái yêu quý của ông nó đang nói dối ông đó, còn nói gì mà người đàn ông kia đã chết, tôi thấy nói chính là muốn ăn vạ trong cái nhà này! Cũng không biết ở bên ngoài trêu ghẹo thứ đàn ông gì, lại giấu diếm đến mức này!”
Bà ta càng nói lời càng khó nghe hơn, Tô Minh Hàn cũng càng lúc càng thêm tức giận.
Ông ấy tức giận Cố Nguyệt Như, đương nhiên cũng giận luôn cả Tô Cửu Cửu.
Đậu Đinh không vui, đi đến trước mặt Cố Nguyệt Như, dương khuôn mặt nhỏ nhắn, “Bà già xấu xa! Bà không được nói xấu mẹ của tôi!”
“Ui cha, thằng oắt con này, sao mày dám nói chuyện với tao kiểu đó hả! Đồ cái thứ không có lễ phép, xem tao dạy dỗ mày như thế nào này!” Cố Nguyệt Như rất tức giận, vừa nói vừa muốn đưa tay lên đánh Đậu Đinh.
Tô Minh Hàn đương nhiên sẽ không cho phép, nhưng ông vẫn luôn mãi miết suy nghĩ chuyện Tô Cửu Cửu lừa mình, lúc này phản ứng có chút chậm, vừa nhìn thấy thì đã không kịp tới cứu Đậu Đinh.
Nhưng Đậu Đinh lại không hề thay đổi sắc mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì sao, thấy bàn tay của Cố Nguyệt Như đang đánh tới nhóc cũng không hề né tránh, ngay khi cái tát kia sắp giáng xuống mặt mình, nhóc liền đưa tay nắm lấy cổ tay của Cố Nguyệt Như.
Cố Nguyệt Như thật muốn dạy cho tên tiểu quỷ này một bài học, nhóc với mẹ nhóc đều khiến bà ta chán ghét như nhau, chỉ là không nghĩ tới, bây giờ tình huống như thế nào?
Bà ta rõ là đã dùng lực rất lớn, nhưng hiện tại cổ tay lại có cảm giác như bị kìm kẹp chặt, một chút lực cũng không phát ra được.
Một tay Đậu Đinh nắm chặt cổ tay Cố Nguyệt Như, một tay khác để ở phía sau lưng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia lạnh lùng, không khách khí nói: “Bà có thể nói tôi, nhưng không được nói mẹ tôi! Đương nhiên, bà cũng không có quyền để đánh tôi!”
Tô Minh Hàn trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Nhất định là ông ấy đã bị hoa mắt, bằng không một đứa trẻ như thế này sao lại có thể lợi hại như vậy được?
Không! Đây là sự thật, một nhóc con mới có 5 tuổi, thế nhưng có thể chống lại cả một người trưởng thành, đứa nhỏ này cũng quá nghịch thiên rồi?
Tô Minh Hàn bàng hoàng nhớ lại lần trước khi Đậu Đinh và Doanh Doanh đánh nhau, mới đầu ông còn cho rằng sức con trai vốn lớn hơn sức của con gái, nhưng xem tình huống hiện tại, Đậu Đinh thật không phải là một đứa trẻ bình thường.
‘Cái thằng con hoang này, nhanh buông tay ra, xương cốt của tao sắp bị bóp nát rồi!’ Cố Nguyệt Như đau đớn hét lên, bởi vì sốt ruột lời nói cũng không mấy dễ nghe, đương nhiên đây cũng chỉ là mấy lời trong lòng của bà ta mà thôi.
Đói với bà ta, Đậu Đinh chính là một đứa con hoang, là đứa con hoang do Tô Cửu Cửu và thứ đàn ông kia sinh ra.
Lúc Tiểu Đậu Đinh nghe được câu ‘con hoang’ kia, khuôn mặt nhỏ càng thêm thâm trầm, không có một chút ý định muốn buông tay, ngược lại càng dùng sức để siết.
Đừng thấy Đậu Đinh chỉ mới 5 tuổi, nhưng bản lĩnh của nhóc chính là chân truyền từ Tô Cửu Cửu, đối phó với Cố Nguyệt Như cũng chẳng có vấn đề gì.
Tuy rằng Tô Minh Hàn cũng cảm thấy lời Cố Nguyệt Như nói quả thật rất khó nghe, nhưng việc cấp bách hiện tại chính là muốn cho Đậu Đinh buông tay.
“Đậu Đinh ngoan, nghe lời ông ngoại nói, buông tay ra có được không?” Ông ấy ngồi xổm xuống ôn nhu nói với Đậu Đinh.
Đậu Đinh vốn dĩ rất tức giận, nhưng nhìn thấy người ông thương yêu mình đã nói đến mức này, ngẫm nghĩ vẫn là buông tay ra.
Không thể không nói, lời này của nhóc con vừa thốt ra, Cố Nguyệt Như đang than thở khóc lóc đột nhiên an tĩnh lại, vẻ mặt của Tô Minh Hàn cũng chấn kinh.
Giây tiếp theo, Tô Minh Hàn vội ngồi xổm xuống, kéo Đậu Đinh đến trước mặt mình, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Đậu Đinh, con nói cho ông ngoại biết, vừa nãy con nói ba của con vẫn chưa chết, là thật sao?”
Đậu Đinh ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Nguyệt Như ở bên ngoài không quên châm ngòi ly gián, “Tô Minh Hàn, ông không nhìn ra sao, con gái yêu quý của ông nó đang nói dối ông đó, còn nói gì mà người đàn ông kia đã chết, tôi thấy nói chính là muốn ăn vạ trong cái nhà này! Cũng không biết ở bên ngoài trêu ghẹo thứ đàn ông gì, lại giấu diếm đến mức này!”
Bà ta càng nói lời càng khó nghe hơn, Tô Minh Hàn cũng càng lúc càng thêm tức giận.
Ông ấy tức giận Cố Nguyệt Như, đương nhiên cũng giận luôn cả Tô Cửu Cửu.
Đậu Đinh không vui, đi đến trước mặt Cố Nguyệt Như, dương khuôn mặt nhỏ nhắn, “Bà già xấu xa! Bà không được nói xấu mẹ của tôi!”
“Ui cha, thằng oắt con này, sao mày dám nói chuyện với tao kiểu đó hả! Đồ cái thứ không có lễ phép, xem tao dạy dỗ mày như thế nào này!” Cố Nguyệt Như rất tức giận, vừa nói vừa muốn đưa tay lên đánh Đậu Đinh.
Tô Minh Hàn đương nhiên sẽ không cho phép, nhưng ông vẫn luôn mãi miết suy nghĩ chuyện Tô Cửu Cửu lừa mình, lúc này phản ứng có chút chậm, vừa nhìn thấy thì đã không kịp tới cứu Đậu Đinh.
Nhưng Đậu Đinh lại không hề thay đổi sắc mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì sao, thấy bàn tay của Cố Nguyệt Như đang đánh tới nhóc cũng không hề né tránh, ngay khi cái tát kia sắp giáng xuống mặt mình, nhóc liền đưa tay nắm lấy cổ tay của Cố Nguyệt Như.
Cố Nguyệt Như thật muốn dạy cho tên tiểu quỷ này một bài học, nhóc với mẹ nhóc đều khiến bà ta chán ghét như nhau, chỉ là không nghĩ tới, bây giờ tình huống như thế nào?
Bà ta rõ là đã dùng lực rất lớn, nhưng hiện tại cổ tay lại có cảm giác như bị kìm kẹp chặt, một chút lực cũng không phát ra được.
Một tay Đậu Đinh nắm chặt cổ tay Cố Nguyệt Như, một tay khác để ở phía sau lưng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia lạnh lùng, không khách khí nói: “Bà có thể nói tôi, nhưng không được nói mẹ tôi! Đương nhiên, bà cũng không có quyền để đánh tôi!”
Tô Minh Hàn trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Nhất định là ông ấy đã bị hoa mắt, bằng không một đứa trẻ như thế này sao lại có thể lợi hại như vậy được?
Không! Đây là sự thật, một nhóc con mới có 5 tuổi, thế nhưng có thể chống lại cả một người trưởng thành, đứa nhỏ này cũng quá nghịch thiên rồi?
Tô Minh Hàn bàng hoàng nhớ lại lần trước khi Đậu Đinh và Doanh Doanh đánh nhau, mới đầu ông còn cho rằng sức con trai vốn lớn hơn sức của con gái, nhưng xem tình huống hiện tại, Đậu Đinh thật không phải là một đứa trẻ bình thường.
‘Cái thằng con hoang này, nhanh buông tay ra, xương cốt của tao sắp bị bóp nát rồi!’ Cố Nguyệt Như đau đớn hét lên, bởi vì sốt ruột lời nói cũng không mấy dễ nghe, đương nhiên đây cũng chỉ là mấy lời trong lòng của bà ta mà thôi.
Đói với bà ta, Đậu Đinh chính là một đứa con hoang, là đứa con hoang do Tô Cửu Cửu và thứ đàn ông kia sinh ra.
Lúc Tiểu Đậu Đinh nghe được câu ‘con hoang’ kia, khuôn mặt nhỏ càng thêm thâm trầm, không có một chút ý định muốn buông tay, ngược lại càng dùng sức để siết.
Đừng thấy Đậu Đinh chỉ mới 5 tuổi, nhưng bản lĩnh của nhóc chính là chân truyền từ Tô Cửu Cửu, đối phó với Cố Nguyệt Như cũng chẳng có vấn đề gì.
Tuy rằng Tô Minh Hàn cũng cảm thấy lời Cố Nguyệt Như nói quả thật rất khó nghe, nhưng việc cấp bách hiện tại chính là muốn cho Đậu Đinh buông tay.
“Đậu Đinh ngoan, nghe lời ông ngoại nói, buông tay ra có được không?” Ông ấy ngồi xổm xuống ôn nhu nói với Đậu Đinh.
Đậu Đinh vốn dĩ rất tức giận, nhưng nhìn thấy người ông thương yêu mình đã nói đến mức này, ngẫm nghĩ vẫn là buông tay ra.
Bình luận facebook