Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189: Sau khi say rượu
Chủ quán cười cười, đứng tránh sang một bên để hai người đàn ông bận rộn chăm sóc người trong lòng. Nghe hắn hỏi về chuyện thanh toán, chỉ phất tay:
“Không cần, đã có người thanh toán cho hai cô ấy rồi.”
Hoàng và Đức không hẹn mà cùng lúc nhìn về chai rượu đã mở ra trên bàn. Hai cô gái không rành về rượu có thể không biết, nhưng bọn hắn lại biết rõ, chai rượu này có giá trị lớn như thế nào. Thậm chí, có tiền cũng không mua nổi. Là người nào, lại cam tâm tình nguyện bỏ ra cái giá cao như vậy cho hai cô gái mua say, và khiến chủ quán phải nhịn đau bỏ chai rượu quý ra tiếp đãi?
“Người đó là ai?”
Chủ quán cầm một cái khăn, tỏ vẻ bận rộn lau qua lau lại chiếc bàn sạch bong bên cạnh.
“Tôi bận lắm, hai người đưa hai cô ấy về đi. Đi về cẩn thận.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TR UМtrцyen. VN ++
Hai tên đàn ông biết không thể moi thêm được tin tức gì từ miệng của người chủ quán kì quái này, đành phải gác vấn đề sang một bên. Hiện tại, đưa hai cô gái trở về mới là chuyện quan trọng nhất.
Đợi bốn người đi rồi, chủ quán mới lôi điện thoại ra, nhắn tin cho người thanh toán tiền rượu.
“Cậu nói là một người, nhưng đến lại là hai. Cả hai đều nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng yên tâm, tôi trụ lại được, hoàn toàn không đề lộ ra một sợi tóc nào của cậu.”
Người bên kia chỉ xem chứ không trả lời, hồi lâu sau mới thả một cái like cho tin nhắn dài của chủ quán.
Hoàng đã được trải nghiệm không chỉ một lần, Tâm lúc say khó hầu hạ hơn nhiều so với chính cô lúc tỉnh. Vừa lên xe đã không ngừng cào cấu tay hắn, miệng lảm nhảm vô số lời nói không rõ nghĩa.
“Chịu khó một chút, chúng ta sắp về tới nhà rồi.”
Cơ hội tốt chẳng mấy khi xuất hiện, đương nhiên hắn phải đưa người về nhà.
Khó khăn lắm mới có thể thành công ôm người lên phòng, hắn giúp cô cởi bộ đồ vướng víu trên người ra.
Mở cửa tủ, tìm một bộ đồ thoải mái, định giúp cô mặc vào. Nhưng không ngờ vừa quay ra, đã thấy người nằm trên giường tự vặn vẹo ra một tư thế “khó nói”. Có điều lúc này, trong đầu hắn chẳng dậy nổi chút suy nghĩ nào không anphận, chỉ muốn giúp cô lau qua người rồi mặc đồ cẩn thận, sau đó cùng nhau ngủ mà thôi.
Một đêm trôi qua không mộng mị.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tâm giật mình khí phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng ngủ ở biệt thự, hay nói đúng hơn, là trên chiếc giường đã từng là giường tân hôn của hai người.
“Cạch.”
Đúng lúc cô đang ngơ ngác, não vẫn chưa kịp load hết nhưng chuyện xảy ra tối qua, cánh cửa gỗ bật mở, một chủ nhân khác của căn phòng này đi vào. Trên tay hắn cầm một bát cháo còn tỏa ra hơi nóng.
“Em dậy rồi à? Còn đau đầu hay buồn nôn gì không? Vừa say rượu xong thì ăn thứ gì nhẹ nhàng thôi nhé, anh có nấu cháo đậu xanh, em ăn thử đi.”
Hắn đặt bát cháo xuống tủ đầu giường, lại nói tiếp:
“À, em còn chưa đánh răng rửa mặt, anh đã mua bàn chải và khăn mặt mới cho em, để trong phòng tắm. Mau vào đánh răng rửa mặt đi rồi hãy ra ăn… Hay là… có cần anh giúp không?”
Trên hai má cô hiện lên màu hồng nhạt. Vội vàng chạy vào phòng tắm, lúc này cô mới nhận ra trên người mình là quần áo ở nhà rộng hơn vài số, vừa nhìn đã biết quần áo của ai. Cảm giác được quan tâm chăm sóc đã lâu không xuất hiện khiến cô không nhịn được suy nghĩ rất nhiều.
Lắc đầu, xua tan những suy nghĩ đang loạn lên trong đầu, cô đánh răng rửa mặt thật nhanh, sau đó vào trong phòng, thầm cầu mong hắn đã đi nơi khác.
Nhưng tất nhiên là cô đang ở đây, đời nào hắn chịu đi nơi khác chứ.
“Đánh răng rửa mặt xong rồi à? Lại đây ăn cháo đi. Ơ, sao mặt em lại đỏ như vậy? Hay là sốt rồi nhỉ?”
Cô sẽ không bao giờ nói cho hắn biết vì nhận ra quần áo mặc trên người là đồ của hắn nên cô có cảm giác hắn đang ôm lấy mình. Không thể phủ nhận, sự quan tâm của hắn làm cô có chút dao động, tuy là rất nhỏ thôi, nhưng chắc chắn là có.
Cúi đầu ăn cháo, bỏ qua tầm mắt nóng rực trên đỉnh đầu.
“À, Hồng đâu rồi? Tối qua chúng tôi uống rượu cùng nhau, không phải anh bỏ cô ấy ở quán rượu không thèm quản đấy chứ?”
Hắn nhìn cô cười cười, thì ra trong mắt cô, hắn lại là người đàn ông vô trách nhiệm như vậy. Có điều, nếu như không phải có sự tồn tại của Đức, chắc hắn cũng tùy tiện đưa Hồng tới một khách sạn nào đó, thuê một phòng cho cô ấy ngủ một mình qua đêm. Nghĩ lại cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Hôm qua anh và Đức cùng đến, cậu ấy đã đưa Hồng về rồi. Em yên tâm đi, bạn em vẫn an toàn.”
Lời khẳng định của hắn khiến cô ít nhiều an tâm hơn. Ít ra, ở cùng với Đức, Hồng cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Chuông điện thoại của Hoàng đột ngột vang lên, hắn nghe máy, bất cẩn chạm vào nút mở loa ngoài. Từ trong điện thoại vang lên giọng nói gấp gáp của Thành – trợ lý của hắn.
“Sếp, có tin tức mới về vụ việc lần trước vợ sếp bị bắt cóc. Phía cảnh sát đã phát hiện thêm một kẻ bắt cóc, là Ngô Văn Hiển. Gã này có tham gia vào rất nhiều vụ việc gây bất lợi cho cô ấy. Nhưng khi cảnh sát tìm được, gã đó đã chết rồi.”
Manh mối đứt đoạn, rõ ràng có kẻ đứng sau nhưng không thể dễ dàng tìm ra. Cả phía người bị hại và phía cảnh sát đều đau đầu nhức óc.
Vô tình nghe được những lời này, Tâm thở dài, đặt thìa xuống bát cháo. Thấy sự lo lắng trong mắt cô, Hoàng cũng không nhịn được thở dài, sau khi tắt máy mới an ủi cô.
“Em đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện này đã giao cho bên cảnh sát. Anh tin rằng sớm muộn bọn chúng cũng sẽ bị trừng trị trước pháp luật thôi. Việc của em là tự bảo vệ bản thân cho tốt, đi đâu làm gì cũng nên cẩn thận, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.”
Hắn muốn chuyển sự chú ý của cô sang hướng khác, liền nói:
“Cháo anh nấu không ngon à? Vậy anh lấy cho em thứ khác nhé. Hồi sáng anh cũng sợ mình nấu không hợp khẩu vị của em nên đã mua khá nhiều đồ ăn sáng rồi. Có bánh bao, bánh ngọt, bánh mì… em muốn ăn gì?”
Cô lắc đầu, không muốn ăn gì cả, sau khi nghe xong những chuyện liên quan đến kẻ đã bắt cóc mình, cô không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Hoàng thấy cô phản ứng như vậy, thầm ảo não vì hồi nãy bất cẩn bật loa ngoài. Hắn đi xuống bếp, pha cho cô một cốc sữa ấm. Không biết hắn từng đọc ở đâu, sữa ấm sẽ giúp thần kinh bớt căng thẳng. Cũng không biết lời này đúng hay sai, nhưng hắn cứ phải thử cái đã, dù sao cũng không có hại.
“Không muốn ăn thì uống một chút sữa đi. Tối qua em uống nhiều rượu như vậy, lại còn để bụng rỗng chắc là khó chịu lắm.”
Đón lấy cốc sữa từ tay hắn, cũng không từ chối ý tốt nữa, cô cầm cốc lên uống từng ngụm nhỏ.
Đúng là tối qua cả cô và Hồng đều chỉ nghĩ tới những suy nghĩ ngổn ngang, chỉ muốn uống cho say, chứ không tính đến việc ăn gì lót dạ, nên chính xác, là không có gì trong bụng cả.
“Ừm, tôi có một chút việc muốn nhờ anh.”
Thấy cô ngập ngừng không nói tiếp, hắn thở dài, hỏi:
“Có việc gì em cứ nói đi, nếu làm được anh sẽ làm. Nhờ vả gì chứ.”
Cô chợt nghĩ tới ông nội của hắn, người mà hồi còn sống đã coi cô như cháu gái ruột thịt trong nhà, yêu thương có phần còn hơn cháu trai của ông. Nhưng từ khi ông nằm xuống tới giờ, rất nhiều chuyện xảy ra, trừ một lần gặp ông lần cuối ở bệnh viện, và tiễn đưa trong tang lễ, cô vẫn chưa tới thăm ông thêm một lần nào nữa cả.
Lúc này, đột nhiên cô lại nhớ tới ông, muốn đi thăm ông. Chỉ sợ hắn sẽ không đồng ý.
“Tôi muốn tới thăm mộ ông, được chứ?”
Đương nhiên hắn sẽ không từ chối lời đề nghị của cô, huống hồ còn là chuyện chính đáng như tới thăm mộ ông nội hắn. Chẳng cần suy nghĩ, hắn ngay lập tức gật đầu.
“Tất nhiên là được rồi. Anh còn tưởng em định nói chuyện gì khó khăn lắm. Ông cũng là ông nội của em, cứ đến thăm bất kì lúc nào em muốn.”
Đối xử với cô bây giờ, Hoàng giống như những người đàn ông nghe lời vợ trong lời kể của mọi người, chuyện gì cũng đặt vợ lên đầu. Nói là “ngàn y trăm thuận” cũng không quá.
Thấy hắn nghe theo lời mình như vậy, cô không khỏi nhớ về chuyện cũ.
Ngày đầu tiên kết hôn, đêm tân hôn của hai người, hắn hiểu nhầm cô lêu lổng với đàn ông nên mất đi sự trong trắng, từ đó, hiểu lầm nối liền không dứt, sai trái chất chồng.
Cô ôm theo rất nhiều bí mật liên quan đến cô, hắn, và Dương – người “chị gái tốt” của cô, cũng chưa tìm được cơ hội nào để làm rõ cho hắn biết. Từ chuyện mười một năm trước, người cứu hắn thật sự là ai, đến chuyện ai là người đàn ông đầu tiên của cô, lý do thực sự khiến Dương phải ngồi tù… tất cả, đều sẽ có ngày được phơi bày ra ánh sáng.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Khuôn mặt cô có vẻ đăm chiêu, không rõ là đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn chỉ sợ cô vẫn đang luẩn quẩn trong lòng, thời gian gần đây đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện, đẩy hắn và cô sang hai bờ vực, cố gắng đến đâu cũng khó trở lại như lúc trước.
Cô lắc đầu.
“Không có gì.”
Sau rất nhiều tổn thương, rất nhiều cố gắng của cả hai người, cô cũng tưởng rằng đau khổ đã qua. Và hai người có thể sống bên nhau hạnh phúc, không cần quan tâm đến những sai lầm trong quá khứ.
Nhưng ai biết được, một vụ bắt cóc đã khiến cho mọi thứ thay đổi. Thái độ của cô đối với tình cảm của hắn chuyển thành ngờ vực, đứa con trong bụng sắp thành hình cũng rời bỏ họ mà đi.
“Em đừng suy nghĩ quá nhiều. Sắp xếp thời gian, chúng ta cùng đến thăm ông nội…”
Đến lúc đó, tất cả những hiểu lầm ngày trước, cô đều có thể nói với ông. Có lẽ vậy.
Cuộc sống này thật sự quá mệt mỏi, cũng quá nhiều lối rẽ. Muốn kiên định nắm tay đi trên một con đường, còn khó khăn hơn cả nhận ra người mình thực sự yêu.
So sánh như vậy có lẽ hơi khập khiễng. Hắn đã dành quá nhiều thời gian trong thanh xuân của mình để nhận ra người mình yêu thương và muốn gắn bó cả đời là cô, rồi lại dành thêm rất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật đó, dành thêm rất nhiều thời gian để cố bước tới gần cô.
Lúc đó, quan hệ giữa hai người, lần đầu tiên sau từng ấy năm, ngọt ngào tốt đẹp. Làm gì có ai nghĩ rằng hắn và cô sẽ dễ dàng rời xa nhau đến vậy.
Mà tất cả, chỉ bởi vì những hiểu lầm không đáng có.
“Không cần, đã có người thanh toán cho hai cô ấy rồi.”
Hoàng và Đức không hẹn mà cùng lúc nhìn về chai rượu đã mở ra trên bàn. Hai cô gái không rành về rượu có thể không biết, nhưng bọn hắn lại biết rõ, chai rượu này có giá trị lớn như thế nào. Thậm chí, có tiền cũng không mua nổi. Là người nào, lại cam tâm tình nguyện bỏ ra cái giá cao như vậy cho hai cô gái mua say, và khiến chủ quán phải nhịn đau bỏ chai rượu quý ra tiếp đãi?
“Người đó là ai?”
Chủ quán cầm một cái khăn, tỏ vẻ bận rộn lau qua lau lại chiếc bàn sạch bong bên cạnh.
“Tôi bận lắm, hai người đưa hai cô ấy về đi. Đi về cẩn thận.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại ++ TR UМtrцyen. VN ++
Hai tên đàn ông biết không thể moi thêm được tin tức gì từ miệng của người chủ quán kì quái này, đành phải gác vấn đề sang một bên. Hiện tại, đưa hai cô gái trở về mới là chuyện quan trọng nhất.
Đợi bốn người đi rồi, chủ quán mới lôi điện thoại ra, nhắn tin cho người thanh toán tiền rượu.
“Cậu nói là một người, nhưng đến lại là hai. Cả hai đều nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng yên tâm, tôi trụ lại được, hoàn toàn không đề lộ ra một sợi tóc nào của cậu.”
Người bên kia chỉ xem chứ không trả lời, hồi lâu sau mới thả một cái like cho tin nhắn dài của chủ quán.
Hoàng đã được trải nghiệm không chỉ một lần, Tâm lúc say khó hầu hạ hơn nhiều so với chính cô lúc tỉnh. Vừa lên xe đã không ngừng cào cấu tay hắn, miệng lảm nhảm vô số lời nói không rõ nghĩa.
“Chịu khó một chút, chúng ta sắp về tới nhà rồi.”
Cơ hội tốt chẳng mấy khi xuất hiện, đương nhiên hắn phải đưa người về nhà.
Khó khăn lắm mới có thể thành công ôm người lên phòng, hắn giúp cô cởi bộ đồ vướng víu trên người ra.
Mở cửa tủ, tìm một bộ đồ thoải mái, định giúp cô mặc vào. Nhưng không ngờ vừa quay ra, đã thấy người nằm trên giường tự vặn vẹo ra một tư thế “khó nói”. Có điều lúc này, trong đầu hắn chẳng dậy nổi chút suy nghĩ nào không anphận, chỉ muốn giúp cô lau qua người rồi mặc đồ cẩn thận, sau đó cùng nhau ngủ mà thôi.
Một đêm trôi qua không mộng mị.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tâm giật mình khí phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng ngủ ở biệt thự, hay nói đúng hơn, là trên chiếc giường đã từng là giường tân hôn của hai người.
“Cạch.”
Đúng lúc cô đang ngơ ngác, não vẫn chưa kịp load hết nhưng chuyện xảy ra tối qua, cánh cửa gỗ bật mở, một chủ nhân khác của căn phòng này đi vào. Trên tay hắn cầm một bát cháo còn tỏa ra hơi nóng.
“Em dậy rồi à? Còn đau đầu hay buồn nôn gì không? Vừa say rượu xong thì ăn thứ gì nhẹ nhàng thôi nhé, anh có nấu cháo đậu xanh, em ăn thử đi.”
Hắn đặt bát cháo xuống tủ đầu giường, lại nói tiếp:
“À, em còn chưa đánh răng rửa mặt, anh đã mua bàn chải và khăn mặt mới cho em, để trong phòng tắm. Mau vào đánh răng rửa mặt đi rồi hãy ra ăn… Hay là… có cần anh giúp không?”
Trên hai má cô hiện lên màu hồng nhạt. Vội vàng chạy vào phòng tắm, lúc này cô mới nhận ra trên người mình là quần áo ở nhà rộng hơn vài số, vừa nhìn đã biết quần áo của ai. Cảm giác được quan tâm chăm sóc đã lâu không xuất hiện khiến cô không nhịn được suy nghĩ rất nhiều.
Lắc đầu, xua tan những suy nghĩ đang loạn lên trong đầu, cô đánh răng rửa mặt thật nhanh, sau đó vào trong phòng, thầm cầu mong hắn đã đi nơi khác.
Nhưng tất nhiên là cô đang ở đây, đời nào hắn chịu đi nơi khác chứ.
“Đánh răng rửa mặt xong rồi à? Lại đây ăn cháo đi. Ơ, sao mặt em lại đỏ như vậy? Hay là sốt rồi nhỉ?”
Cô sẽ không bao giờ nói cho hắn biết vì nhận ra quần áo mặc trên người là đồ của hắn nên cô có cảm giác hắn đang ôm lấy mình. Không thể phủ nhận, sự quan tâm của hắn làm cô có chút dao động, tuy là rất nhỏ thôi, nhưng chắc chắn là có.
Cúi đầu ăn cháo, bỏ qua tầm mắt nóng rực trên đỉnh đầu.
“À, Hồng đâu rồi? Tối qua chúng tôi uống rượu cùng nhau, không phải anh bỏ cô ấy ở quán rượu không thèm quản đấy chứ?”
Hắn nhìn cô cười cười, thì ra trong mắt cô, hắn lại là người đàn ông vô trách nhiệm như vậy. Có điều, nếu như không phải có sự tồn tại của Đức, chắc hắn cũng tùy tiện đưa Hồng tới một khách sạn nào đó, thuê một phòng cho cô ấy ngủ một mình qua đêm. Nghĩ lại cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Hôm qua anh và Đức cùng đến, cậu ấy đã đưa Hồng về rồi. Em yên tâm đi, bạn em vẫn an toàn.”
Lời khẳng định của hắn khiến cô ít nhiều an tâm hơn. Ít ra, ở cùng với Đức, Hồng cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Chuông điện thoại của Hoàng đột ngột vang lên, hắn nghe máy, bất cẩn chạm vào nút mở loa ngoài. Từ trong điện thoại vang lên giọng nói gấp gáp của Thành – trợ lý của hắn.
“Sếp, có tin tức mới về vụ việc lần trước vợ sếp bị bắt cóc. Phía cảnh sát đã phát hiện thêm một kẻ bắt cóc, là Ngô Văn Hiển. Gã này có tham gia vào rất nhiều vụ việc gây bất lợi cho cô ấy. Nhưng khi cảnh sát tìm được, gã đó đã chết rồi.”
Manh mối đứt đoạn, rõ ràng có kẻ đứng sau nhưng không thể dễ dàng tìm ra. Cả phía người bị hại và phía cảnh sát đều đau đầu nhức óc.
Vô tình nghe được những lời này, Tâm thở dài, đặt thìa xuống bát cháo. Thấy sự lo lắng trong mắt cô, Hoàng cũng không nhịn được thở dài, sau khi tắt máy mới an ủi cô.
“Em đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện này đã giao cho bên cảnh sát. Anh tin rằng sớm muộn bọn chúng cũng sẽ bị trừng trị trước pháp luật thôi. Việc của em là tự bảo vệ bản thân cho tốt, đi đâu làm gì cũng nên cẩn thận, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.”
Hắn muốn chuyển sự chú ý của cô sang hướng khác, liền nói:
“Cháo anh nấu không ngon à? Vậy anh lấy cho em thứ khác nhé. Hồi sáng anh cũng sợ mình nấu không hợp khẩu vị của em nên đã mua khá nhiều đồ ăn sáng rồi. Có bánh bao, bánh ngọt, bánh mì… em muốn ăn gì?”
Cô lắc đầu, không muốn ăn gì cả, sau khi nghe xong những chuyện liên quan đến kẻ đã bắt cóc mình, cô không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Hoàng thấy cô phản ứng như vậy, thầm ảo não vì hồi nãy bất cẩn bật loa ngoài. Hắn đi xuống bếp, pha cho cô một cốc sữa ấm. Không biết hắn từng đọc ở đâu, sữa ấm sẽ giúp thần kinh bớt căng thẳng. Cũng không biết lời này đúng hay sai, nhưng hắn cứ phải thử cái đã, dù sao cũng không có hại.
“Không muốn ăn thì uống một chút sữa đi. Tối qua em uống nhiều rượu như vậy, lại còn để bụng rỗng chắc là khó chịu lắm.”
Đón lấy cốc sữa từ tay hắn, cũng không từ chối ý tốt nữa, cô cầm cốc lên uống từng ngụm nhỏ.
Đúng là tối qua cả cô và Hồng đều chỉ nghĩ tới những suy nghĩ ngổn ngang, chỉ muốn uống cho say, chứ không tính đến việc ăn gì lót dạ, nên chính xác, là không có gì trong bụng cả.
“Ừm, tôi có một chút việc muốn nhờ anh.”
Thấy cô ngập ngừng không nói tiếp, hắn thở dài, hỏi:
“Có việc gì em cứ nói đi, nếu làm được anh sẽ làm. Nhờ vả gì chứ.”
Cô chợt nghĩ tới ông nội của hắn, người mà hồi còn sống đã coi cô như cháu gái ruột thịt trong nhà, yêu thương có phần còn hơn cháu trai của ông. Nhưng từ khi ông nằm xuống tới giờ, rất nhiều chuyện xảy ra, trừ một lần gặp ông lần cuối ở bệnh viện, và tiễn đưa trong tang lễ, cô vẫn chưa tới thăm ông thêm một lần nào nữa cả.
Lúc này, đột nhiên cô lại nhớ tới ông, muốn đi thăm ông. Chỉ sợ hắn sẽ không đồng ý.
“Tôi muốn tới thăm mộ ông, được chứ?”
Đương nhiên hắn sẽ không từ chối lời đề nghị của cô, huống hồ còn là chuyện chính đáng như tới thăm mộ ông nội hắn. Chẳng cần suy nghĩ, hắn ngay lập tức gật đầu.
“Tất nhiên là được rồi. Anh còn tưởng em định nói chuyện gì khó khăn lắm. Ông cũng là ông nội của em, cứ đến thăm bất kì lúc nào em muốn.”
Đối xử với cô bây giờ, Hoàng giống như những người đàn ông nghe lời vợ trong lời kể của mọi người, chuyện gì cũng đặt vợ lên đầu. Nói là “ngàn y trăm thuận” cũng không quá.
Thấy hắn nghe theo lời mình như vậy, cô không khỏi nhớ về chuyện cũ.
Ngày đầu tiên kết hôn, đêm tân hôn của hai người, hắn hiểu nhầm cô lêu lổng với đàn ông nên mất đi sự trong trắng, từ đó, hiểu lầm nối liền không dứt, sai trái chất chồng.
Cô ôm theo rất nhiều bí mật liên quan đến cô, hắn, và Dương – người “chị gái tốt” của cô, cũng chưa tìm được cơ hội nào để làm rõ cho hắn biết. Từ chuyện mười một năm trước, người cứu hắn thật sự là ai, đến chuyện ai là người đàn ông đầu tiên của cô, lý do thực sự khiến Dương phải ngồi tù… tất cả, đều sẽ có ngày được phơi bày ra ánh sáng.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Khuôn mặt cô có vẻ đăm chiêu, không rõ là đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn chỉ sợ cô vẫn đang luẩn quẩn trong lòng, thời gian gần đây đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện, đẩy hắn và cô sang hai bờ vực, cố gắng đến đâu cũng khó trở lại như lúc trước.
Cô lắc đầu.
“Không có gì.”
Sau rất nhiều tổn thương, rất nhiều cố gắng của cả hai người, cô cũng tưởng rằng đau khổ đã qua. Và hai người có thể sống bên nhau hạnh phúc, không cần quan tâm đến những sai lầm trong quá khứ.
Nhưng ai biết được, một vụ bắt cóc đã khiến cho mọi thứ thay đổi. Thái độ của cô đối với tình cảm của hắn chuyển thành ngờ vực, đứa con trong bụng sắp thành hình cũng rời bỏ họ mà đi.
“Em đừng suy nghĩ quá nhiều. Sắp xếp thời gian, chúng ta cùng đến thăm ông nội…”
Đến lúc đó, tất cả những hiểu lầm ngày trước, cô đều có thể nói với ông. Có lẽ vậy.
Cuộc sống này thật sự quá mệt mỏi, cũng quá nhiều lối rẽ. Muốn kiên định nắm tay đi trên một con đường, còn khó khăn hơn cả nhận ra người mình thực sự yêu.
So sánh như vậy có lẽ hơi khập khiễng. Hắn đã dành quá nhiều thời gian trong thanh xuân của mình để nhận ra người mình yêu thương và muốn gắn bó cả đời là cô, rồi lại dành thêm rất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật đó, dành thêm rất nhiều thời gian để cố bước tới gần cô.
Lúc đó, quan hệ giữa hai người, lần đầu tiên sau từng ấy năm, ngọt ngào tốt đẹp. Làm gì có ai nghĩ rằng hắn và cô sẽ dễ dàng rời xa nhau đến vậy.
Mà tất cả, chỉ bởi vì những hiểu lầm không đáng có.
Bình luận facebook