Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180: Làm thế nào để theo đuổi một người con gái
Điện thoại vứt chỏng chơ trên giường vang lên từng hồi chuông thúc giục chủ nhân của nó mau nghe máy. Hắn cầm điện thoại lên, nhìn mặt cười nhăn nhở của người anh em trên màn hình, ngón tay trượt sang nghe máy.
“Alo, tao đây. Sao lại gọi cho tao vào giờ này?”
Đức giả vờ ho một tiếng:.
“Gọi cho mày hỏi thăm chút thôi. Mày đang ở đâu, có rảnh không, anh em gặp nhai tí đi.”
Hôm khác thì hắn rất sẵn lòng, nhưng hôm nay thật sự không được, hắn còn phải ở trong khách sạn canh vợ.
“Tao đang ở khách sạn, để hôm khác đi.”
Ở khách sạn, đúng là… làm người ta phải ngạc nhiên đấy. Hơn ai hết, Đức biết rõ người anh em của mình dạo gần đây chỉ loanh quanh trong nhà, hôm nay lại đổi gió ra khách sạn, thì hơi có chút kì quái.
“Sao mày lại ở khách sạn? Có chuyện gì xảy ra à?”
Đức tin chắc người anh em này sẽ không dở đến mức đang lúc nước sôi lửa bỏng, vợ sắp bỏ đến nơi mà chạy đi khách sạn “vui vẻ” với một em gái nào đó khác, nên chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra.
Hoàng gật đầu, nói:
“Ừ, Tâm không muốn về nhà, ra khách sạn ở. Nên tao thuê phòng bên cạnh.”
Quả nhiên là có liên quan đến Tâm. Thấy người anh em miệt mài cố gắng với sự nghiệp theo đuổi vợ như vậy, Đức cười cười:
“Được ấy người anh em, theo đuổi đến tận khách sạn. Tao thấy ngày mày ôm được vợ về nhà cũng không còn xa nữa đâu. Con gái sợ nhất là mấy thắng dây dưa quấn quýt không dứt mà.”
Dây dưa không dứt, nếu như không có thiện cảm sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nhìn cô đối với Hoàng không hẳn là không còn tình cảm, nên ngoài cảm thấy rất phiền còn rất có thể sẽ động lòng lần nữa.
Dù sao, con gái cũng là sinh vật làm từ nước, rất dễ mềm lòng.
“Thế còn mày thì sao? Chuyện giữa mày với cô nàng ghê gớm kia thế nào rồi?”
Hồng trong mắt Hoàng, vẫn luôn là cô nàng đanh đá, ghê gớm, sẵn sàng xù lông lên, như gà mẹ dang cánh bảo vệ Tâm phía sau.
Nhắc tới Hồng đúng là nhắc tới khó khăn của Đức rồi.
“Thì là… hôm trước tao uống say, lỡ nhầm cô ấy với Trang…”
Một vấn đề có lẽ là nan giải, nhầm Hông với “ánh trăng sáng trong lòng”, không biết người anh em của hắn làm ra chuyện khó coi thế nào đây.
“Rồi sao? Mày đã làm gì?”
Đức thở dài một hơi:
“Tao nói ra hết mọi chuyện giấu kín từ trước đến giờ rồi. Chuyện trong lòng tao vốn là yêu Trang, tiếp cận với cô ấy cũng vì ngoại hình hai người giống nhau.”
Đúng là vấn đề nan giải thật, còn rất nghiêm trọng nữa. Bất kì cô gái nào cũng không thể chấp nhận được việc bị xem như là thế thân của người khác, đừng nói tới kiểu con gái như Hồng, cô ấy không đạp cho vài phát đã là may rồi.
Vấn đề mấu chốt ở đây là người anh em này của hắn muốn làm sao.
“Đúng là vấn đề lớn, nhưng thấy mày xoắn xuýt như vậy, cũng không giống thật sự coi Hồng là thế thân của Trang. Sao? Động lòng rồi à?”
Nếu thật sự là động lòng rồi, thì chuyện này rất khó giải quyết. Không cẩn thận thì hai người sẽ không có cơ hội gì nữa. Vấn đề thực sự đúng là ở đây, Đức trầm ngâm một lát rồi nói:
“Có thể coi là như vậy. Tao cũng không dám chắc, nhưng ban đầu tiếp cận đúng là vì ngoại hình của cô ấy rất giống với Trang, chỉ có điều sau đó… Sau đó tao thậm chí có suy nghĩ muốn cùng cô ấy trải qua cả một đời. Thực ra hai người họ chỉ giống nhau về ngoại hình, còn tính tình, thói quen, sở thích… hoàn toàn khác nhau.”
Nhưng sai lầm đúng là sai lầm, không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Vậy thì đúng là khó thật, nếu mày thật sự coi Hồng là thế thân, không có tình cảm, vậy thì bỏ đi là xong, nhưng như thế này…”
Hai người đồng loạt thở dài một hơi. Hai người anh em thân thiết cứ như vậy vướng vào lưới tình với hai cô gái chơi thân với nhau, lại cùng lúc gây ra tội lỗi khiến cho hai người con gái không chịu tha thứ.
“Thôi, bỏ qua chuyện của tao đi. Mày bây giờ định làm thế nào? Không phải định cứ quấn lấy Tâm như vậy đấy chứ?”
Ngoài quấn lấy cô, bây giờ hắn cũng không biết làm gì nữa cả.
“Trước tiên cứ quấn lấy cô ấy đã, để cô ấy không rời khỏi tầm mắt của tao. Rồi chuyện khác nói sai, bây giờ cứ đi bước nào hay bước đó…”
Hai người tiếp tục nói chuyện với nhau, bàn bạc cách theo đuổi vợ, mãi sau mới gác máy.
Sau khi tạm biệt người anh em thân thiết, hắn sực nhớ ra chuyện điều tra về cái chết của ông, liền gọi cho Thành, trợ lý của hắn. Cậu trợ lý đáng thương có lẽ vừa chìm vào giấc ngủ, không biết rằng giờ này còn có thẻ bị boss réo tên.
“Alo, sếp ạ.”
Bắt máy chậm hơn mọi ngày một chút. Liếc đồng hồ ở góc điện thoại, đã gần nửa đêm rồi, khó trách…
“Làm phiền cậu rồi đúng không? Nhưng có chuyện khá quan trọng với tôi. Cậu giúp tôi kiểm tra lại tất cả những hồ sơ giấy tờ liên quan đến việc nhập viện của ông nội tôi, từ lúc ông vào bệnh viện đến khi mất. Nhớ kiểm tra cả camera, tôi nghi ngờ có điểm bất thường.”
Hiểu ý hắn nghi ngờ “có điểm bất thường”, chính là nghi ngờ có người đứng sau màn gây ra cái chết của ông nội, cơn buồn ngủ của Thành bay biến ngay lập tức.
“Vâng, sếp, em sẽ bắt tay vào kiểm tra mọi chi tiết đáng ngờ. Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Một đêm rất nhanh đã qua đi, sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, Tâm đã thay đồ, chuẩn bị xong xuôi để ra khỏi cửa. Không nghĩ tới vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông tối qua mình vừa đuổi đi đứng đợi sẵn, trên tay còn cầm một bông hoa hồng.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Hắn đưa bông hoa hồng đỏ ra trước mặt cô:
“Tặng em này, ngày hôm nay em vẫn xinh đẹp như vậy… Tối qua anh quên nói, anh ở ngay phòng bên cạnh em thôi.”
Cô nhíu mày, từ chối bông hoa hồng của hắn. Hắn cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng gài hoa lên trước cửa phòng cô, cười cười:
“Như vậy mọi người đều biết cô gái ở trong căn phòng này đang có người ngưỡng mộ.”
Lười để ý đến mấy trò mặt dày mày dạn của hắn, cô đi ra bấm thang máy xuống tầng. Không ngờ hắn lại cũng đi theo. Cô nghi ngờ đưa mắt nhìn hắn, hỏi:
“Anh làm cái gì vậy?”
Hắn đúng lý hợp tình mà thản nhiên trà lời:
“Anh đi xuống dưới, không phải là em nghĩ anh đang đi theo em đấy chứ? Hay em định bắt anh ra ngoài để đợi thang máy lần sau? Như vậy thì tàn nhẫn với anh lắm.”
Cô hừ một tiếng:
“Đúng là tôi nghĩ anh đang đi theo tôi đấy.”
Đáp lại cô là mặt cười nhăn nhở của hắn:
“Ừ thì đúng thật là anh đang đi theo em mà. Nhưng em cũng không thể cấm anh không đi theo được, vì cho dù em có báo cảnh sát, thì anh là chồng em, đi theo vợ của mình hình như cũng không tính là phạm tội quấy rối đâu.”
Thật sự là mặt dày đến hết thuốc chữa. Cô không còn gì để nói, đành mặc kệ cho hắn đi theo xuống tầng một, theo ra tận quán ăn sáng, ngồi xuống ngay bàn bên cạnh.
Bà chủ quán ăn sáng nhìn thấy hắn ngồi bàn bên cạnh liền nói:
“Cậu em giúp chị ngồi cùng bàn với em gái kia đi, đừng ngồi hai bàn khác nhau, lát nữa học sinh chuẩn bị đi học tới quán chị ăn đông lắm. Hai em chịu khó ghép bàn chút nhé.”
Cô nhìn quán ăn sáng vắng hoe, thầm nghĩ không phải bà chủ quán ăn này đã thông đồng với hắn từ trước đấy chứ.
Bà chủ lau tay, lần nữa quay sang:
“Hai em ăn gì?”
Không suy nghĩ lung tung nữa, cô nhìn quanh quán ăn, nói:
“Cho em một bát cháo với một hộp sữa đi.”
Người đàn ông đối diện nãy giờ vẫn nhịn cười, thấy bà chủ quay sang hỏi mình liền đáp:
“Cho em giống cô ấy.”
Bà chủ thấy hai người không có vẻ là không quen nhau, liền tự cho là đúng mà nói:
“Hầy, chị tưởng thế nào, hai đứa là vợ chồng hay là người yêu? Đang giận dỗi nhau chứ gì? Đừng có nhìn chị như thế, chị là người từng trải, cái gì chị chẳng nhìn ra.”
Nói xong còn nháy mắt một cái với Hoàng, giống như muốn nói chị chỉ giúp được tới đây thôi. Nhìn thấy bà chủ như vậy, nỗ lực nhịn cười của hắn coi như đổ sông đổ bể, hắn bật cười, nói:
“Vâng vâng, chị là bà chủ, chị nói gì cũng đúng. Mau cho bọn em ăn đi, em đói lắm rồi đây.”
Bà chủ nhanh tay múc ra hai bát cháo, rắc thêm ruốc, mang ra đặt trước mặt hai người.
Đúng lúc hắn đang múc cháo lên thổi cho nguội, chưa kịp ăn miếng nào thì chuông điện thoại lại reo. Nhìn thấy người gọi tới là Thành, hắn lại nhớ đến nhiệm vụ mình giao cho cậu ta đêm qua, liền ngay lập tức nghe máy.
“Alo tôi đây. Có manh mối gì rồi sao?”
Đáp lại hắn là câu trả lời khẳng định nhưng không mấy chắc chắn của Thành:
“Là có một chút manh mối, nhưng mà… em nghĩ sếp vẫn nên tới công ty xem trực tiếp thì hơn. Bây giờ em sẽ kiểm tra thêm vào vấn đề khác nữa, sau đó cũng sẽ về công ty.”
Tình trạng gấp gáp, không cho phép chần chừ. Hắn bỏ bát cháo còn chưa ăn được miếng nào, quay sang trả tiền rồi dặn dò Tâm:
“Anh tới công ty có việc gấp, nếu có tin tức gì sẽ báo lại cho em ngay.”
Nhìn sắc mặt của hắn khi nghe điện thoại cô đã ngờ ngợ, khi hắn dặn dò như vậy, ngay lập tức cô hiểu là cuộc điện thoại hồi nãy có nội dung là gì. Chắc chắn có liên quan tới cái chết của ông nội.
Lẽ nào thật sự có vấn đề gì đó.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao tới công ty, nhanh đến mức Thành vẫn chưa kịp trở về. Trong thời gian chờ đợi, hắn cũng không có tâm trí làm việc, liền ngồi trong phòng ngẩn người.
Đúng lúc này cửa bật mở, một người khách không mời bước vào.
“Sao em lại tới đây? Lại có chuyện gì muốn nói với anh à? Nếu là chuyện tình cảm thì anh nghĩ lần trước đã nói với em đủ rõ ràng rồi.”
Dương nhìn người đàn ông mà chị ta dành cả thanh xuân để giành giật từ tay người khác, để cố sức giữ chặt, từ trong mắt chảy ra hai hàng lệ.
“Anh có thể đừng tuyệt tình với em như vậy không?”
Chuyện tình yêu đúng là trò chơi người chạy người đuổi, hắn cố sức đuổi theo bước chân của Tâm, nhưng phía sau hắn, lại có người khác đang đuổi theo. Nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng, trong việc này, đã định sẵn là hắn phải xin lỗi Dương rồi.
“Anh xin lỗi, chúng ta thật sự là không có khả năng. Anh không thể cho em được thứ tình cảm mà em muốn, nên hãy quên anh đi. Bỏ qua cho anh cũng là bỏ qua cho chính em. Đừng ôm ấp ảo tưởng nữa.”
Người đàn ông mà chị ta yêu lại dùng vẻ mặt lạnh lùng như vậy mà nói với chị ta đừng tiếp tục ôm ấp ảo tưởng, việc này đối với chị ta chính là đả kích vô cùng lớn.
Không, chị ta không thể chấp nhận sự thật này được. Nhất định phải làm gì đó để thay đổi mọi thứ.
“Alo, tao đây. Sao lại gọi cho tao vào giờ này?”
Đức giả vờ ho một tiếng:.
“Gọi cho mày hỏi thăm chút thôi. Mày đang ở đâu, có rảnh không, anh em gặp nhai tí đi.”
Hôm khác thì hắn rất sẵn lòng, nhưng hôm nay thật sự không được, hắn còn phải ở trong khách sạn canh vợ.
“Tao đang ở khách sạn, để hôm khác đi.”
Ở khách sạn, đúng là… làm người ta phải ngạc nhiên đấy. Hơn ai hết, Đức biết rõ người anh em của mình dạo gần đây chỉ loanh quanh trong nhà, hôm nay lại đổi gió ra khách sạn, thì hơi có chút kì quái.
“Sao mày lại ở khách sạn? Có chuyện gì xảy ra à?”
Đức tin chắc người anh em này sẽ không dở đến mức đang lúc nước sôi lửa bỏng, vợ sắp bỏ đến nơi mà chạy đi khách sạn “vui vẻ” với một em gái nào đó khác, nên chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra.
Hoàng gật đầu, nói:
“Ừ, Tâm không muốn về nhà, ra khách sạn ở. Nên tao thuê phòng bên cạnh.”
Quả nhiên là có liên quan đến Tâm. Thấy người anh em miệt mài cố gắng với sự nghiệp theo đuổi vợ như vậy, Đức cười cười:
“Được ấy người anh em, theo đuổi đến tận khách sạn. Tao thấy ngày mày ôm được vợ về nhà cũng không còn xa nữa đâu. Con gái sợ nhất là mấy thắng dây dưa quấn quýt không dứt mà.”
Dây dưa không dứt, nếu như không có thiện cảm sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nhìn cô đối với Hoàng không hẳn là không còn tình cảm, nên ngoài cảm thấy rất phiền còn rất có thể sẽ động lòng lần nữa.
Dù sao, con gái cũng là sinh vật làm từ nước, rất dễ mềm lòng.
“Thế còn mày thì sao? Chuyện giữa mày với cô nàng ghê gớm kia thế nào rồi?”
Hồng trong mắt Hoàng, vẫn luôn là cô nàng đanh đá, ghê gớm, sẵn sàng xù lông lên, như gà mẹ dang cánh bảo vệ Tâm phía sau.
Nhắc tới Hồng đúng là nhắc tới khó khăn của Đức rồi.
“Thì là… hôm trước tao uống say, lỡ nhầm cô ấy với Trang…”
Một vấn đề có lẽ là nan giải, nhầm Hông với “ánh trăng sáng trong lòng”, không biết người anh em của hắn làm ra chuyện khó coi thế nào đây.
“Rồi sao? Mày đã làm gì?”
Đức thở dài một hơi:
“Tao nói ra hết mọi chuyện giấu kín từ trước đến giờ rồi. Chuyện trong lòng tao vốn là yêu Trang, tiếp cận với cô ấy cũng vì ngoại hình hai người giống nhau.”
Đúng là vấn đề nan giải thật, còn rất nghiêm trọng nữa. Bất kì cô gái nào cũng không thể chấp nhận được việc bị xem như là thế thân của người khác, đừng nói tới kiểu con gái như Hồng, cô ấy không đạp cho vài phát đã là may rồi.
Vấn đề mấu chốt ở đây là người anh em này của hắn muốn làm sao.
“Đúng là vấn đề lớn, nhưng thấy mày xoắn xuýt như vậy, cũng không giống thật sự coi Hồng là thế thân của Trang. Sao? Động lòng rồi à?”
Nếu thật sự là động lòng rồi, thì chuyện này rất khó giải quyết. Không cẩn thận thì hai người sẽ không có cơ hội gì nữa. Vấn đề thực sự đúng là ở đây, Đức trầm ngâm một lát rồi nói:
“Có thể coi là như vậy. Tao cũng không dám chắc, nhưng ban đầu tiếp cận đúng là vì ngoại hình của cô ấy rất giống với Trang, chỉ có điều sau đó… Sau đó tao thậm chí có suy nghĩ muốn cùng cô ấy trải qua cả một đời. Thực ra hai người họ chỉ giống nhau về ngoại hình, còn tính tình, thói quen, sở thích… hoàn toàn khác nhau.”
Nhưng sai lầm đúng là sai lầm, không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Vậy thì đúng là khó thật, nếu mày thật sự coi Hồng là thế thân, không có tình cảm, vậy thì bỏ đi là xong, nhưng như thế này…”
Hai người đồng loạt thở dài một hơi. Hai người anh em thân thiết cứ như vậy vướng vào lưới tình với hai cô gái chơi thân với nhau, lại cùng lúc gây ra tội lỗi khiến cho hai người con gái không chịu tha thứ.
“Thôi, bỏ qua chuyện của tao đi. Mày bây giờ định làm thế nào? Không phải định cứ quấn lấy Tâm như vậy đấy chứ?”
Ngoài quấn lấy cô, bây giờ hắn cũng không biết làm gì nữa cả.
“Trước tiên cứ quấn lấy cô ấy đã, để cô ấy không rời khỏi tầm mắt của tao. Rồi chuyện khác nói sai, bây giờ cứ đi bước nào hay bước đó…”
Hai người tiếp tục nói chuyện với nhau, bàn bạc cách theo đuổi vợ, mãi sau mới gác máy.
Sau khi tạm biệt người anh em thân thiết, hắn sực nhớ ra chuyện điều tra về cái chết của ông, liền gọi cho Thành, trợ lý của hắn. Cậu trợ lý đáng thương có lẽ vừa chìm vào giấc ngủ, không biết rằng giờ này còn có thẻ bị boss réo tên.
“Alo, sếp ạ.”
Bắt máy chậm hơn mọi ngày một chút. Liếc đồng hồ ở góc điện thoại, đã gần nửa đêm rồi, khó trách…
“Làm phiền cậu rồi đúng không? Nhưng có chuyện khá quan trọng với tôi. Cậu giúp tôi kiểm tra lại tất cả những hồ sơ giấy tờ liên quan đến việc nhập viện của ông nội tôi, từ lúc ông vào bệnh viện đến khi mất. Nhớ kiểm tra cả camera, tôi nghi ngờ có điểm bất thường.”
Hiểu ý hắn nghi ngờ “có điểm bất thường”, chính là nghi ngờ có người đứng sau màn gây ra cái chết của ông nội, cơn buồn ngủ của Thành bay biến ngay lập tức.
“Vâng, sếp, em sẽ bắt tay vào kiểm tra mọi chi tiết đáng ngờ. Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Một đêm rất nhanh đã qua đi, sáng hôm sau, khi mặt trời vừa lên, Tâm đã thay đồ, chuẩn bị xong xuôi để ra khỏi cửa. Không nghĩ tới vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người đàn ông tối qua mình vừa đuổi đi đứng đợi sẵn, trên tay còn cầm một bông hoa hồng.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Hắn đưa bông hoa hồng đỏ ra trước mặt cô:
“Tặng em này, ngày hôm nay em vẫn xinh đẹp như vậy… Tối qua anh quên nói, anh ở ngay phòng bên cạnh em thôi.”
Cô nhíu mày, từ chối bông hoa hồng của hắn. Hắn cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng gài hoa lên trước cửa phòng cô, cười cười:
“Như vậy mọi người đều biết cô gái ở trong căn phòng này đang có người ngưỡng mộ.”
Lười để ý đến mấy trò mặt dày mày dạn của hắn, cô đi ra bấm thang máy xuống tầng. Không ngờ hắn lại cũng đi theo. Cô nghi ngờ đưa mắt nhìn hắn, hỏi:
“Anh làm cái gì vậy?”
Hắn đúng lý hợp tình mà thản nhiên trà lời:
“Anh đi xuống dưới, không phải là em nghĩ anh đang đi theo em đấy chứ? Hay em định bắt anh ra ngoài để đợi thang máy lần sau? Như vậy thì tàn nhẫn với anh lắm.”
Cô hừ một tiếng:
“Đúng là tôi nghĩ anh đang đi theo tôi đấy.”
Đáp lại cô là mặt cười nhăn nhở của hắn:
“Ừ thì đúng thật là anh đang đi theo em mà. Nhưng em cũng không thể cấm anh không đi theo được, vì cho dù em có báo cảnh sát, thì anh là chồng em, đi theo vợ của mình hình như cũng không tính là phạm tội quấy rối đâu.”
Thật sự là mặt dày đến hết thuốc chữa. Cô không còn gì để nói, đành mặc kệ cho hắn đi theo xuống tầng một, theo ra tận quán ăn sáng, ngồi xuống ngay bàn bên cạnh.
Bà chủ quán ăn sáng nhìn thấy hắn ngồi bàn bên cạnh liền nói:
“Cậu em giúp chị ngồi cùng bàn với em gái kia đi, đừng ngồi hai bàn khác nhau, lát nữa học sinh chuẩn bị đi học tới quán chị ăn đông lắm. Hai em chịu khó ghép bàn chút nhé.”
Cô nhìn quán ăn sáng vắng hoe, thầm nghĩ không phải bà chủ quán ăn này đã thông đồng với hắn từ trước đấy chứ.
Bà chủ lau tay, lần nữa quay sang:
“Hai em ăn gì?”
Không suy nghĩ lung tung nữa, cô nhìn quanh quán ăn, nói:
“Cho em một bát cháo với một hộp sữa đi.”
Người đàn ông đối diện nãy giờ vẫn nhịn cười, thấy bà chủ quay sang hỏi mình liền đáp:
“Cho em giống cô ấy.”
Bà chủ thấy hai người không có vẻ là không quen nhau, liền tự cho là đúng mà nói:
“Hầy, chị tưởng thế nào, hai đứa là vợ chồng hay là người yêu? Đang giận dỗi nhau chứ gì? Đừng có nhìn chị như thế, chị là người từng trải, cái gì chị chẳng nhìn ra.”
Nói xong còn nháy mắt một cái với Hoàng, giống như muốn nói chị chỉ giúp được tới đây thôi. Nhìn thấy bà chủ như vậy, nỗ lực nhịn cười của hắn coi như đổ sông đổ bể, hắn bật cười, nói:
“Vâng vâng, chị là bà chủ, chị nói gì cũng đúng. Mau cho bọn em ăn đi, em đói lắm rồi đây.”
Bà chủ nhanh tay múc ra hai bát cháo, rắc thêm ruốc, mang ra đặt trước mặt hai người.
Đúng lúc hắn đang múc cháo lên thổi cho nguội, chưa kịp ăn miếng nào thì chuông điện thoại lại reo. Nhìn thấy người gọi tới là Thành, hắn lại nhớ đến nhiệm vụ mình giao cho cậu ta đêm qua, liền ngay lập tức nghe máy.
“Alo tôi đây. Có manh mối gì rồi sao?”
Đáp lại hắn là câu trả lời khẳng định nhưng không mấy chắc chắn của Thành:
“Là có một chút manh mối, nhưng mà… em nghĩ sếp vẫn nên tới công ty xem trực tiếp thì hơn. Bây giờ em sẽ kiểm tra thêm vào vấn đề khác nữa, sau đó cũng sẽ về công ty.”
Tình trạng gấp gáp, không cho phép chần chừ. Hắn bỏ bát cháo còn chưa ăn được miếng nào, quay sang trả tiền rồi dặn dò Tâm:
“Anh tới công ty có việc gấp, nếu có tin tức gì sẽ báo lại cho em ngay.”
Nhìn sắc mặt của hắn khi nghe điện thoại cô đã ngờ ngợ, khi hắn dặn dò như vậy, ngay lập tức cô hiểu là cuộc điện thoại hồi nãy có nội dung là gì. Chắc chắn có liên quan tới cái chết của ông nội.
Lẽ nào thật sự có vấn đề gì đó.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao tới công ty, nhanh đến mức Thành vẫn chưa kịp trở về. Trong thời gian chờ đợi, hắn cũng không có tâm trí làm việc, liền ngồi trong phòng ngẩn người.
Đúng lúc này cửa bật mở, một người khách không mời bước vào.
“Sao em lại tới đây? Lại có chuyện gì muốn nói với anh à? Nếu là chuyện tình cảm thì anh nghĩ lần trước đã nói với em đủ rõ ràng rồi.”
Dương nhìn người đàn ông mà chị ta dành cả thanh xuân để giành giật từ tay người khác, để cố sức giữ chặt, từ trong mắt chảy ra hai hàng lệ.
“Anh có thể đừng tuyệt tình với em như vậy không?”
Chuyện tình yêu đúng là trò chơi người chạy người đuổi, hắn cố sức đuổi theo bước chân của Tâm, nhưng phía sau hắn, lại có người khác đang đuổi theo. Nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng, trong việc này, đã định sẵn là hắn phải xin lỗi Dương rồi.
“Anh xin lỗi, chúng ta thật sự là không có khả năng. Anh không thể cho em được thứ tình cảm mà em muốn, nên hãy quên anh đi. Bỏ qua cho anh cũng là bỏ qua cho chính em. Đừng ôm ấp ảo tưởng nữa.”
Người đàn ông mà chị ta yêu lại dùng vẻ mặt lạnh lùng như vậy mà nói với chị ta đừng tiếp tục ôm ấp ảo tưởng, việc này đối với chị ta chính là đả kích vô cùng lớn.
Không, chị ta không thể chấp nhận sự thật này được. Nhất định phải làm gì đó để thay đổi mọi thứ.
Bình luận facebook