Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178: Người đứng sau màn
Màn hình điện thoại sáng lên, cái tên hiển thị trên đó giống như một sự châm chọc đối với cô hiện tại.
“Ông Xã”, bây giờ cô làm gì còn có ông xã nào nữa. Chỉ đợi thủ tục ly hôn xử lý xong, cô và hắn sẽ chính thức trở thành người xa lạ. Không còn bất kì quan hệ nào nữa, tờ giấy đăng kí kết hôn của hai người sẽ sớm trở thành giấy vụn.
“Tạm biệt tình yêu của tôi.”
Ngón tay thon dài lưu luyến trên màn hình điện thoại, trượt sang một bên. Đầu dây bên kia vang lên tiếng “tút… tút…” gấp gáp biểu thị người được gọi từ chối nhận.
Tắt máy xong, cô ngẩng đầu lên nhìn phía trước, vừa vặn thấy người đàn ông cao lớn cách đó không xa cũng vừa ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại.
Hắn chính là người vừa gọi cho cô.
“Vẫn không muốn nghe điện thoại của anh sao?”
Hoàng cũng biết rằng lúc này gọi cho cô thì nhiều khả năng là cô không muốn tiếp chuyện, nhưng vẫn không nhịn được bấm dòng số quen thuộc trong điện thoại.
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, cô từ chối nhận cuộc gọi. Thở dài một hơi, hắn dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, thì ánh mắt hắn lại tình cờ chạm vào một thân hình mảnh mai quen thuộc cách đó không xa.
Không dám tin vào độ chân thực của hình ảnh vừa rơi trên võng mạc, hắn đưa tay lên dụi mắt.
“Là em phải không? Hay là anh đang mơ đây?”
Hắn lẩm bẩm tự nói một mình, đưa tay lên dụi mắt, cô vẫn ở đó, có vẻ như vẫn chưa thôi sững sờ vì định mệnh bắt hai người tình cờ chạm mặt quá sớm so với tưởng tượng của cả hai, khiến cô không kịp chuẩn bị tinh thần cho việc đối mặt với hắn.
Cô quay người, quyết định chạy trốn khỏi tầm mắt của hắn. Nhưng đã thấy cô rồi, đời nào hắn chịu buông tha một cách dễ dàng như vậy.
“Tâm…”
Chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, hắn đã chạy tới kéo tay cô lại.
Bị người kéo tay, cô bất đắc dĩ phải dừng chân lại. Nhíu mày nhìn hắn:
“Có chuyện gì? Tôi nghĩ hai chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa rồi, có tình cờ gặp mặt cũng xem như không thấy là hơn.”
Đã chuẩn bị tinh thần nhưng lời nói của cô vẫn như lưỡi dao đâm vào trái tim hắn đau đớn. Hắn lắc đầu:
“Không, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải nói. Cho anh một chút thời gian được không? Một chút thôi.”
Đương nhiên lúc này cô không muốn dây dưa với hắn.
“Anh chưa nghe rõ lời tôi nói à? Tôi nói rằng chẳng còn gì nữa. Anh tránh đường đi, tôi còn có việc nữa. Đừng quên thân phận của anh, đứng đây chặn đường tôi, nài nỉ lôi kéo, còn ra thể thống gì nữa.”
Thân phận địa vị gì đó, làm sao quan trọng bằng việc được nói chuyện với cô. Vả lại, người hắn chặn đường lôi kéo là vợ hắn, kẻ nào rảnh rỗi dám ý kiến cơ chứ?
“Anh chỉ mong em cho anh thêm một chút thời gian để trò chuyện, mong muốn nhỏ nhoi mà khó khăn đến thế sao?”
Thấy vẻ mặt hắn buồn thiu, trong mắt là sự van nài không tiếng động hiếm khi thấy được, cô cũng có chút mềm lòng. Người đàn ông mạnh mẽ vốn dĩ phải giống như chim ưng sải cánh bay lượn trên bầu trời cao rộng, nay lại dừng chân trước mặt cô, cam tâm tình nguyện cúi đầu.
“… Hmmm… Vậy được rồi, có thể nói chuyện một lúc. Anh có điều gì muốn nói thì có thể nói luôn ở đây đi.”
Không ngờ cô lại nhận được cái lắc đầu của hắn.
“Chúng ta tới quán cà phê bên kia được không?”
Đã đồng ý nói chuyện với hắn, cô đành phải gật đầu đồng ý lời đề nghị có phần hơi đường đột.
Các quán cà phê giờ này rất vắng người. Cả hai ngồi xuống một chiếc bàn gỗ cạnh cửa kính, từ đây có thể nhìn ra bên ngoài, nơi đường xá tấp nập người qua lại, những cửa hàng ven đường lác đác lên đèn.
“Em uống gì?”
Cô dời mắt khỏi dòng xe cộ trên phố, nhìn vào menu được hắn đẩy ra trước mặt mình.
“Capuchino đi.”
Đưa lại menu cho người phục vụ, hắn nói:
“Một capuchino, một đen đá, cảm ơn.”
Cà phê Espresso thêm một lớp bọt sữa phía trên, hương cà phê quyện vào hương sữa và mùi bột quế thoang thoảng, vừa ngọt ngào vừa ấm áp làm say lòng ngưởi.
Cô cầm tách cà phê lên, nghiêng tách uống một ngụm, bọt sữa trăng trắng dính ở bên khóe môi. Hắn mải nhìn cô đến quên cả cho đường vào cà phê, đã cầm lên uống. Đen đá không đường, vị đắng ngắt khiến hắn không nhịn được nhíu mày nhăn mặt.
“Hình như trước giờ chúng ta chưa từng ngồi uống cà phê với nhau đúng không?”
Thực ra hai người ban đầu kết hôn, chính là kết hôn thôi, đã bỏ qua rất nhiều bước làm quen, tán tỉnh, hẹn hò, cầu hôn. Vì là hôn nhân dựa trên lợi ích, không giống những cặp đôi khác.
Sau này khi hắn thật lòng muốn coi cô là một nửa của cuộc đời, thì cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ hẹn cô ra ngoài uống cà phê. So với ngồi nửa buổi trong quán cà phê, hắn càng thích làm tổ ở nhà quấn quýt lấy cô hơn.
Đến hôm nay ngồi uống cà phê với cô trong quán vắng, hắn mới biết, mỗi loại hẹn hò đều có một phong vị riêng. Tiếc là hoàn cảnh hiện tại có vẻ không đúng lắm.
“Anh nghĩ với quan hệ giữa chúng ta từ khi kết hôn tới giờ, thích hợp để đi uống cà phê với nhau sao?”
Cô gật đầu, hình như cũng cẩn thận nhớ lại quá trình hai người đã trải qua từ ngày đầu quen biết. Nhưng như cô đã nói, cho dù là bạn trai của chị gái, hay là người chồng trên danh nghĩa của cô, cho dù hắn ở cương vị nào, thì cũng không thích hợp lắm để hẹn hò với cô ngoài quán cà phê.
Hắn lại không nghĩ như vậy. Xé mở gói đường đổ vào cốc cà phê đen, cầm thìa nhẹ nhàng khuấy, hắn lắc đầu:
“Không có gì là thích hợp hay không, ai quy định chúng ta không thể uống cà phê với nhau được chứ? Nếu như không có ai đề ra quy định như vậy, thì chúng ta có thể… Mà không phải ngay lúc này đây, hai chúng ta đang ngồi trong một quán cà phê đây sao?”
Không muốn tranh cãi với hắn về vấn đề nhạt nhẽo này, cô hỏi:
“Vậy hôm nay anh gọi tôi để làm gì? Không phải chỉ là muốn nói mấy lời vu vơ như vậy chứ?”
Không vội vàng đáp lời cô, hắn khuấy tan đường, cầm cốc cà phê đen vừa đắng vừa ngọt lên uống một ngụm, khóe môi hơi mỉm cười vì vị ngọt vừa vặn. Đặt cốc xuống bàn, hắn nói:
“Nghĩ lại, không chỉ uống cà phê, mà xem phim, la cà quán xá, cùng dạo phố mua sắm… rất nhiều chuyện của các cặp đôi chúng ta đều chưa từng làm cùng nhau. Nên anh nghĩ, em có thể cho anh một cơ hội để bổ sung tất cả những gì còn thiếu vào trong cuộc hôn nhân này không?”
Nói đi nói lại vẫn là nói đến chuyện này. Cô thở dài vì trình độ cố chấp của hắn vượt xa tưởng tượng của cô.
Thấy cô không nói gì, không tỏ thái độ muốn hay không, hắn lại tiếp tục nói:
“Em có thể thấy lời đề nghị của anh hơi đường đột, thậm chí là hoang đường. Nhưng đây chính là chuyện anh đã suy nghĩ rất lâu. Tại sao chúng ta không thể giống như các cặp tình nhân khác chứ? Có phải là vì bắt đầu của chúng ta là sai không? Nếu như thật sự như vậy, anh tình nguyện nắm tay em cùng sửa sai, tình nguyện dành cả phần đời còn lại bù đắp cho em tất cả những gì còn thiếu… Bao gồm cả tình yêu và cảm giác an toàn. Chỉ cần em cho anh một cơ hội mà thôi.”
Chuyện gì thì cô còn có thể suy nghĩ được, nhưng riêng chuyện này, cho dù tình cảm của cô dành cho hắn còn tha thiết đến đâu, cô cũng tuyệt đối không đồng ý. Tất cả những đau khổ, tuyệt vọng, khó khắn, những lừa dối, những vọng tưởng trong thời gian vừa qua chồng chéo trong tâm trí, khiến cô không thể mềm lòng mà gật đầu đồng ý được.
“Tỉnh lại đi, hắn không yêu mày. Càng ở bên hắn sẽ càng đau khổ nhiều hơn thôi.” Cô tự cảnh tỉnh bản thân, đáp lại hắn vẫn là một cái lắc đầu.
“Tôi nghĩ rằng anh đã biết từ lâu rồi mới phải. Ý của tôi, là tuyệt đối không thể. Cho dù anh nói thế nào quyết định của tôi cũng không thay đổi, chúng ta nhất định phải ly hôn.”
Dứt lời, cô muốn đứng dậy.
“Nếu chỉ có như vậy thì tôi xin phép đi trước, hi vọng lần sau có cơ hội gặp lại anh giống như hai người bạn.”
Bụi trần lắng đọng, tình cảm tàn phai. Hi vọng khi tất cả yêu dấu, giận hờn và dối trá qua đi, vẫn có thể nhớ về nhau như những người bạn cũ.
Tất nhiên hắn không đời nào để cô đi dễ dàng như vậy. Nhất thời không nghĩ ra chuyện gì khác có thể níu kéo bước chân cô, hắn bật thốt lên:
“Ông nội…”
Lời này thành công thu hút sự chú ý của cô, khiến cô không tiếp tục đứng lên nữa, mà lại ngồi xuống, hơi sốt sắng:
“Ông nội làm sao? Có phải chuyện của ông nội… có vấn đề gì?”
Đó là người ông mà cô vô cùng yêu thương và kính trọng, ông cũng đối xử với cô giống như cháu gái ruột thịt. Nên nếu như chuyện của ông có vấn đề gì, cô không thể không quan tâm. Vả lại, trong cái chết của ông, cô thật sự thấy có nhiều điểm đáng ngờ.
Tại sao ông lại đột ngột nhập viện? Tại sao lại đột ngột ra đi? Đó đều là những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Hay nói đúng hơn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cho cả cô lẫn hắn chưa kịp bình tĩnh lại để tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện.
Hắn thở dài:
“Ông nội trước giờ rất ít khi bệnh tật, tình trạng sức khỏe rất tốt. Lần này đột nhiên mắc bệnh, rồi đột ngột ra đi, anh vẫn thấy hơi bàng hoàng.”
Cô hơi suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Trước đây ông thật sự chưa từng mắc bệnh gì sao? Có nhiều người già nhìn qua tưởng là không mắc bệnh, nhưng trên thực tế lại có nhiều bệnh cũ…”
Không chút do dự, hắn lắc đầu:
“Ông vẫn đi kiểm tra sức khỏe định kì sáu tháng một lần, bình thường chỉ hơi ho sốt nhức đầu sổ mũi, chứ không có bệnh tật gì nghiêm trọng đến vậy.”
Vậy thì đúng là kì lạ thật.
“Vậy tại sao lại có thể đột ngột mắc bệnh nặng như vậy được? Đến ung thư còn có thời gian tiến triển…”
Vấn đề cô nghĩ tới, thì hiển nhiên hắn cũng có nghi ngờ. Tuy là nghi ngờ này có phần vô căn cứ, nếu không muốn nói là “nghi thần nghi quỷ”. Nhưng chuyện này thật sự rất đáng ngờ.
“Vậy nên anh nghi ngờ chuyện này không đơn giản như vậy. Không thể tự nhiên chẳng có dấu hiệu báo trước nào mà ra đi như vậy được, nhất định là có vấn đề.”
Hắn có ý gì đây? Cô nhìn hắn bằng ánh mắt dò hỏi:
“Như vậy là…”
Hắn gật đầu với cô:
“Anh nghi ngờ chuyện này không phải tự nhiên, là có người cố ý gây ra. Hay nói cách khác, chuyện ông ra đi, có người đứng sau thúc đẩy, mà người này nhất định phải nhận được ích lợi gì đó từ việc tử vong của ông.”
Khả năng này khiến cả hai người đều không nhịn được lạnh sống lưng.
“Ông Xã”, bây giờ cô làm gì còn có ông xã nào nữa. Chỉ đợi thủ tục ly hôn xử lý xong, cô và hắn sẽ chính thức trở thành người xa lạ. Không còn bất kì quan hệ nào nữa, tờ giấy đăng kí kết hôn của hai người sẽ sớm trở thành giấy vụn.
“Tạm biệt tình yêu của tôi.”
Ngón tay thon dài lưu luyến trên màn hình điện thoại, trượt sang một bên. Đầu dây bên kia vang lên tiếng “tút… tút…” gấp gáp biểu thị người được gọi từ chối nhận.
Tắt máy xong, cô ngẩng đầu lên nhìn phía trước, vừa vặn thấy người đàn ông cao lớn cách đó không xa cũng vừa ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại.
Hắn chính là người vừa gọi cho cô.
“Vẫn không muốn nghe điện thoại của anh sao?”
Hoàng cũng biết rằng lúc này gọi cho cô thì nhiều khả năng là cô không muốn tiếp chuyện, nhưng vẫn không nhịn được bấm dòng số quen thuộc trong điện thoại.
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, cô từ chối nhận cuộc gọi. Thở dài một hơi, hắn dời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, thì ánh mắt hắn lại tình cờ chạm vào một thân hình mảnh mai quen thuộc cách đó không xa.
Không dám tin vào độ chân thực của hình ảnh vừa rơi trên võng mạc, hắn đưa tay lên dụi mắt.
“Là em phải không? Hay là anh đang mơ đây?”
Hắn lẩm bẩm tự nói một mình, đưa tay lên dụi mắt, cô vẫn ở đó, có vẻ như vẫn chưa thôi sững sờ vì định mệnh bắt hai người tình cờ chạm mặt quá sớm so với tưởng tượng của cả hai, khiến cô không kịp chuẩn bị tinh thần cho việc đối mặt với hắn.
Cô quay người, quyết định chạy trốn khỏi tầm mắt của hắn. Nhưng đã thấy cô rồi, đời nào hắn chịu buông tha một cách dễ dàng như vậy.
“Tâm…”
Chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, hắn đã chạy tới kéo tay cô lại.
Bị người kéo tay, cô bất đắc dĩ phải dừng chân lại. Nhíu mày nhìn hắn:
“Có chuyện gì? Tôi nghĩ hai chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa rồi, có tình cờ gặp mặt cũng xem như không thấy là hơn.”
Đã chuẩn bị tinh thần nhưng lời nói của cô vẫn như lưỡi dao đâm vào trái tim hắn đau đớn. Hắn lắc đầu:
“Không, chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải nói. Cho anh một chút thời gian được không? Một chút thôi.”
Đương nhiên lúc này cô không muốn dây dưa với hắn.
“Anh chưa nghe rõ lời tôi nói à? Tôi nói rằng chẳng còn gì nữa. Anh tránh đường đi, tôi còn có việc nữa. Đừng quên thân phận của anh, đứng đây chặn đường tôi, nài nỉ lôi kéo, còn ra thể thống gì nữa.”
Thân phận địa vị gì đó, làm sao quan trọng bằng việc được nói chuyện với cô. Vả lại, người hắn chặn đường lôi kéo là vợ hắn, kẻ nào rảnh rỗi dám ý kiến cơ chứ?
“Anh chỉ mong em cho anh thêm một chút thời gian để trò chuyện, mong muốn nhỏ nhoi mà khó khăn đến thế sao?”
Thấy vẻ mặt hắn buồn thiu, trong mắt là sự van nài không tiếng động hiếm khi thấy được, cô cũng có chút mềm lòng. Người đàn ông mạnh mẽ vốn dĩ phải giống như chim ưng sải cánh bay lượn trên bầu trời cao rộng, nay lại dừng chân trước mặt cô, cam tâm tình nguyện cúi đầu.
“… Hmmm… Vậy được rồi, có thể nói chuyện một lúc. Anh có điều gì muốn nói thì có thể nói luôn ở đây đi.”
Không ngờ cô lại nhận được cái lắc đầu của hắn.
“Chúng ta tới quán cà phê bên kia được không?”
Đã đồng ý nói chuyện với hắn, cô đành phải gật đầu đồng ý lời đề nghị có phần hơi đường đột.
Các quán cà phê giờ này rất vắng người. Cả hai ngồi xuống một chiếc bàn gỗ cạnh cửa kính, từ đây có thể nhìn ra bên ngoài, nơi đường xá tấp nập người qua lại, những cửa hàng ven đường lác đác lên đèn.
“Em uống gì?”
Cô dời mắt khỏi dòng xe cộ trên phố, nhìn vào menu được hắn đẩy ra trước mặt mình.
“Capuchino đi.”
Đưa lại menu cho người phục vụ, hắn nói:
“Một capuchino, một đen đá, cảm ơn.”
Cà phê Espresso thêm một lớp bọt sữa phía trên, hương cà phê quyện vào hương sữa và mùi bột quế thoang thoảng, vừa ngọt ngào vừa ấm áp làm say lòng ngưởi.
Cô cầm tách cà phê lên, nghiêng tách uống một ngụm, bọt sữa trăng trắng dính ở bên khóe môi. Hắn mải nhìn cô đến quên cả cho đường vào cà phê, đã cầm lên uống. Đen đá không đường, vị đắng ngắt khiến hắn không nhịn được nhíu mày nhăn mặt.
“Hình như trước giờ chúng ta chưa từng ngồi uống cà phê với nhau đúng không?”
Thực ra hai người ban đầu kết hôn, chính là kết hôn thôi, đã bỏ qua rất nhiều bước làm quen, tán tỉnh, hẹn hò, cầu hôn. Vì là hôn nhân dựa trên lợi ích, không giống những cặp đôi khác.
Sau này khi hắn thật lòng muốn coi cô là một nửa của cuộc đời, thì cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ hẹn cô ra ngoài uống cà phê. So với ngồi nửa buổi trong quán cà phê, hắn càng thích làm tổ ở nhà quấn quýt lấy cô hơn.
Đến hôm nay ngồi uống cà phê với cô trong quán vắng, hắn mới biết, mỗi loại hẹn hò đều có một phong vị riêng. Tiếc là hoàn cảnh hiện tại có vẻ không đúng lắm.
“Anh nghĩ với quan hệ giữa chúng ta từ khi kết hôn tới giờ, thích hợp để đi uống cà phê với nhau sao?”
Cô gật đầu, hình như cũng cẩn thận nhớ lại quá trình hai người đã trải qua từ ngày đầu quen biết. Nhưng như cô đã nói, cho dù là bạn trai của chị gái, hay là người chồng trên danh nghĩa của cô, cho dù hắn ở cương vị nào, thì cũng không thích hợp lắm để hẹn hò với cô ngoài quán cà phê.
Hắn lại không nghĩ như vậy. Xé mở gói đường đổ vào cốc cà phê đen, cầm thìa nhẹ nhàng khuấy, hắn lắc đầu:
“Không có gì là thích hợp hay không, ai quy định chúng ta không thể uống cà phê với nhau được chứ? Nếu như không có ai đề ra quy định như vậy, thì chúng ta có thể… Mà không phải ngay lúc này đây, hai chúng ta đang ngồi trong một quán cà phê đây sao?”
Không muốn tranh cãi với hắn về vấn đề nhạt nhẽo này, cô hỏi:
“Vậy hôm nay anh gọi tôi để làm gì? Không phải chỉ là muốn nói mấy lời vu vơ như vậy chứ?”
Không vội vàng đáp lời cô, hắn khuấy tan đường, cầm cốc cà phê đen vừa đắng vừa ngọt lên uống một ngụm, khóe môi hơi mỉm cười vì vị ngọt vừa vặn. Đặt cốc xuống bàn, hắn nói:
“Nghĩ lại, không chỉ uống cà phê, mà xem phim, la cà quán xá, cùng dạo phố mua sắm… rất nhiều chuyện của các cặp đôi chúng ta đều chưa từng làm cùng nhau. Nên anh nghĩ, em có thể cho anh một cơ hội để bổ sung tất cả những gì còn thiếu vào trong cuộc hôn nhân này không?”
Nói đi nói lại vẫn là nói đến chuyện này. Cô thở dài vì trình độ cố chấp của hắn vượt xa tưởng tượng của cô.
Thấy cô không nói gì, không tỏ thái độ muốn hay không, hắn lại tiếp tục nói:
“Em có thể thấy lời đề nghị của anh hơi đường đột, thậm chí là hoang đường. Nhưng đây chính là chuyện anh đã suy nghĩ rất lâu. Tại sao chúng ta không thể giống như các cặp tình nhân khác chứ? Có phải là vì bắt đầu của chúng ta là sai không? Nếu như thật sự như vậy, anh tình nguyện nắm tay em cùng sửa sai, tình nguyện dành cả phần đời còn lại bù đắp cho em tất cả những gì còn thiếu… Bao gồm cả tình yêu và cảm giác an toàn. Chỉ cần em cho anh một cơ hội mà thôi.”
Chuyện gì thì cô còn có thể suy nghĩ được, nhưng riêng chuyện này, cho dù tình cảm của cô dành cho hắn còn tha thiết đến đâu, cô cũng tuyệt đối không đồng ý. Tất cả những đau khổ, tuyệt vọng, khó khắn, những lừa dối, những vọng tưởng trong thời gian vừa qua chồng chéo trong tâm trí, khiến cô không thể mềm lòng mà gật đầu đồng ý được.
“Tỉnh lại đi, hắn không yêu mày. Càng ở bên hắn sẽ càng đau khổ nhiều hơn thôi.” Cô tự cảnh tỉnh bản thân, đáp lại hắn vẫn là một cái lắc đầu.
“Tôi nghĩ rằng anh đã biết từ lâu rồi mới phải. Ý của tôi, là tuyệt đối không thể. Cho dù anh nói thế nào quyết định của tôi cũng không thay đổi, chúng ta nhất định phải ly hôn.”
Dứt lời, cô muốn đứng dậy.
“Nếu chỉ có như vậy thì tôi xin phép đi trước, hi vọng lần sau có cơ hội gặp lại anh giống như hai người bạn.”
Bụi trần lắng đọng, tình cảm tàn phai. Hi vọng khi tất cả yêu dấu, giận hờn và dối trá qua đi, vẫn có thể nhớ về nhau như những người bạn cũ.
Tất nhiên hắn không đời nào để cô đi dễ dàng như vậy. Nhất thời không nghĩ ra chuyện gì khác có thể níu kéo bước chân cô, hắn bật thốt lên:
“Ông nội…”
Lời này thành công thu hút sự chú ý của cô, khiến cô không tiếp tục đứng lên nữa, mà lại ngồi xuống, hơi sốt sắng:
“Ông nội làm sao? Có phải chuyện của ông nội… có vấn đề gì?”
Đó là người ông mà cô vô cùng yêu thương và kính trọng, ông cũng đối xử với cô giống như cháu gái ruột thịt. Nên nếu như chuyện của ông có vấn đề gì, cô không thể không quan tâm. Vả lại, trong cái chết của ông, cô thật sự thấy có nhiều điểm đáng ngờ.
Tại sao ông lại đột ngột nhập viện? Tại sao lại đột ngột ra đi? Đó đều là những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Hay nói đúng hơn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cho cả cô lẫn hắn chưa kịp bình tĩnh lại để tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện.
Hắn thở dài:
“Ông nội trước giờ rất ít khi bệnh tật, tình trạng sức khỏe rất tốt. Lần này đột nhiên mắc bệnh, rồi đột ngột ra đi, anh vẫn thấy hơi bàng hoàng.”
Cô hơi suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Trước đây ông thật sự chưa từng mắc bệnh gì sao? Có nhiều người già nhìn qua tưởng là không mắc bệnh, nhưng trên thực tế lại có nhiều bệnh cũ…”
Không chút do dự, hắn lắc đầu:
“Ông vẫn đi kiểm tra sức khỏe định kì sáu tháng một lần, bình thường chỉ hơi ho sốt nhức đầu sổ mũi, chứ không có bệnh tật gì nghiêm trọng đến vậy.”
Vậy thì đúng là kì lạ thật.
“Vậy tại sao lại có thể đột ngột mắc bệnh nặng như vậy được? Đến ung thư còn có thời gian tiến triển…”
Vấn đề cô nghĩ tới, thì hiển nhiên hắn cũng có nghi ngờ. Tuy là nghi ngờ này có phần vô căn cứ, nếu không muốn nói là “nghi thần nghi quỷ”. Nhưng chuyện này thật sự rất đáng ngờ.
“Vậy nên anh nghi ngờ chuyện này không đơn giản như vậy. Không thể tự nhiên chẳng có dấu hiệu báo trước nào mà ra đi như vậy được, nhất định là có vấn đề.”
Hắn có ý gì đây? Cô nhìn hắn bằng ánh mắt dò hỏi:
“Như vậy là…”
Hắn gật đầu với cô:
“Anh nghi ngờ chuyện này không phải tự nhiên, là có người cố ý gây ra. Hay nói cách khác, chuyện ông ra đi, có người đứng sau thúc đẩy, mà người này nhất định phải nhận được ích lợi gì đó từ việc tử vong của ông.”
Khả năng này khiến cả hai người đều không nhịn được lạnh sống lưng.
Bình luận facebook