Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
67265.
“Không sao.” Vạn Tố Y lắc đầu phủ nhận.
Nguyễn Ca đưa tay sờ trán cô mà nói: “nếu như không phải cơ thể không thoải mái thì là tâm lí không thoải mái rồi. Có chuyện gì à?”
Vạn Tố Y ngạc nhiên nhìn Nguyễn Ca mà cười: “sao cậu biết?”
“Đơn giản mà, cậu ít khi biểu lộ vẻ như này lắm.” Nguyễn Ca quen biết Vạn Tố Y không lâu nhưng rất hiểu cô, cũng như Vạn Tố Y cũng rất thấu hiểu Nguyễn Ca vậy.
Vạn Tố Y thở dài, nằm vật ra ghế cảm giác thoải mái hơn: “nói không thoải mái thì cũng không hẳn có chỗ nào cực kỳ khó chịu, tớ chỉ cảm thấy như....... có yêu tinh trong người, rút hết tinh lực của tớ.”
Trước khi cô ngủ trưa chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi, ngủ đủ giấc rồi cũng không thấy khó chịu nữa, nhưng thấy không có chút sức lực nào.
“Theo tớ thấy, chắc chắn là có yêu tinh thật.” Nguyễn Ca đưa tay vòng qua cổ mà khoác lên vai cô: “có phải là Mạnh tiên sinh nhà cậu không hả?”
“......”
Vạn Tố Y kinh ngạc nhìn Nguyễn Ca, đúng là chuyện gì cũng có thể lôi Mạnh Kiều Dịch ra nói.
“Cậu nên khuyên Mạnh tiên sinh, chuyện này phải hạn chế một chút. Nếu không sẽ có biểu hiện mất sức.” Nguyễn Ca vỗ vai cô, vẻ như có lòng tốt nhẹ nhàng khuyên bảo.
Vạn Tố Y ném cho Nguyễn Ca một cái trợn mắt mà gạt tay cô ấy ra. Vốn tưởng Nguyễn Ca thật sự có lòng tốt nghiêm túc khuyên giải cô một lần, không ngờ sự nghiêm túc của Nguyễn Ca chưa đầy ba giây, sau đó đều tắt ngúm.
“Nói tầm bậy, tớ không giải thích với cậu nữa, nhưng tớ có thể nói với cậu một điều, những gì cậu nói hoàn toàn không phải sự thật.” Vạn Tố Y lắc đầu, đến giờ cô vẫn không thể nào chia sẽ những chuyện này với bạn thân được.
Nguyễn Ca không hề để bụng, chỉ là cô rất có hứng thú với việc trêu Vạn Tố Y: “không đùa cậu nữa, nhưng tình trạng của cậu bây giờ hơi giống cảm nắng. Nhưng thời tiết này không thể nào cảm nắng đâu chứ?”
“Sao có thể cảm nắng chứ? Ngảy cả cảm giác nóng cũng không hề có.” Vạn Tố Y ngừng cười, những lời của Nguyễn Ca bây giờ cô chỉ coi như đang trêu đùa: “không sao đâu, chắc là tháng này tâm trạng không được tốt, mấy nữa là hết thôi.”
Câu này Nguyễn Ca tin, vì cô cũng thường hay như vậy.
“Ừ, có thể lắm.” Nguyễn Ca không lo lắng cho Vạn Tố Y nữa mà gật đầu xác nhận.
Vạn Tố Y đỡ lấy cổ, tự dưng lại hiếu kỳ chuyện của Nguyễn Ca: “đúng rồi, bức ảnh mà cậu nói rốt cuộc là như nào?”
“.....”
Vạn Tố Y vừa nhắc đến chuyện bức ảnh, đã bị Nguyễn Ca lạnh lùng ném cho ánh mắt hình con dao: “chuyện này không được nhắc lại, cậu mà nhắc lại không phải la cố ý khiến tớ không vui sao?”
“Không thể kể một chút sao? Chả nhẽ chỉ Nguyễn Ca cậu có thể tìm hiểu chuyện của tớ, còn tớ không được phép sao?” Vạn Tố Y không cho rằng Nguyễn Ca đang giận mà cười với cô.
Nguyễn Ca quay ra cắn răng nói: “rất là bực mình đấy.”
Vạn Tố Y không hề giận chuyện Nguyễn Ca tò mò chuyện của cô. Nếu như cô giận thì hiển nhiên quá nhỏ mọn.
Nguyễn Ca uất ức nhìn cô, còn cô lại vì thế mà nhún vai nói: “kể đi nào.”
Thái độ của Vạn Tố Y khiến Nguyễn Ca không muốn nói cũng không được, liền hít một hơi sâu mà hạ giọng: “thực ra thì noiij dung bức ảnh không có gì đặc biệt, nhưng xem là rơi vào tay ai mới là vấn đề.”
“Vậy bức ảnh trong tay Dư Thiệu Lâm là sao?” Vạn Tố Y không vòng vo với Nguyễn Ca nữa mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Nguyễn Ca sờ tim, có chút cảm giác như bị đâm một đao: “sao cậu có thể một phát đâm vào tim tớ như thế chứ? Đau chết đi được.”
“Ừ, rồi sao nữa?” Vạn Tố Y tỏ vẻ không chút quan tâm đến cảm giác của Nguyễn Ca.
Vạn Tố Y nhìn ra cô đang nói đùa, nên Nguyễn Ca phút chốc hơi ngại mà phải quay lại vẻ nghiêm túc, hạ bàn tay đặt bên tim xuống mà tiếp tục kể: “bức ảnh thực ra là lúc tớ ngủ say bị chụp trộm, chả có gì mà không thể để người khác xem cả, chie là hơi xấu chút thôi. Cậu biết đấy, một người phụ nữa không trang điểm, mặc bộ đồ xấu nhất nằm trên giường, còn há miệng ngáy.... trong trạng thái như thế đu có xinh đẹp nhường nào đi chăng nữa cũng không vớt vát được.”
Vì thế, Nguyễn Ca cho rằng trong chuyện này cô không có lỗi gì để người ta bắt bẻ, đổi lại là ai cũng sẽ xấu xí như vậy.
“Nhưng không phải ai cũng ngủ trong trạng thái đó mà”
Câu nói này của Vạn Tố Y như cây gậy, đập vào đầu Nguyễn Ca cho cô tỉnh giấc mà trở về hiện thực.
Đúng vậy, đúng là không phải ai cũng ngủ với tư thế đó. Thế nên nếu ảnh này phát tán ra ngoài sẽ có rất ít người đồng tình, đây là điều đáng buồn nhất.
“Ờ.” Nguyễn Ca như trút được nỗi lòng mà ngả người ra sau ghế: “cậu nói xem, bức ảnh này mà tất cả mọi người đều thấy thì có phải là huỷ mất hình tượng của tớ không?”
“Ừ”. Chuyện như này, đổi lại hỏi bất cứ ai cũng sẽ có ngay đáp án
“Thế đấy. Nên tớ rất lo.” Nguyễn Ca hít một hơi dài, rồi lại nặng nhọc thở ra
Cô không biết rốt cuộc cô đã làm gì đắc tội với Dư Thiệu Lâm, để khiến anh ta bắt bẻ đủ đường như vậy. Nếu tiếp tục như này, Dư Thiệu Lâm sẽ không chỉ cho cô vài tin tức như đợt trước mà sẽ có những hành động khác, nếu không thì những gì trước đây anh ta làm đều công cốc sao?
“Lo lắng Dư Thiệu Lâm sẽ tung ảnh ra?”
“Ừ.”
Nguyễn Ca hối hận lúc đó mất cảnh giác, thực ra cô cần cảnh giác không phải là chuyện sau này, mà là nên cảnh giác không để ảnh xấu tồn tại. Nhưng đã quá muộn..... cô không có cơ hội cảnh giác nữa, vì bức ảnh đó có thật và đang nằm trong tay Dư Thiệu Lâm.
“Tớ lại cho rằng anh ta không làm vậy đâu, rồi sẽ nhanh chóng quên đi sự tồn tại của bức ảnh thôi, có thể là cậu tự doạ mình thôi.” Dư Thiệu Lâm lần trước có phần hơi quá đáng thật, nhưng vẫn là quân tử. Vạn Tố Ý đoán anh ta sẽ không làm vậy, dù sao chuyện đó đối với anh ta cũng không có chút lợi ích gì.
Nguyễn Ca đưa tay che mặt mà nói một cách khẳng định: “anh ta chắc chắn sẽ không quên bức ảnh, mà là đang đợi cơ hội tốt để phát tán bức ảnh đó ra.”
Nguyễn Ca có dự cảm rất mạnh về chuyện này, nên cô đang nghĩ xem có cách nào để huỷ bỏ bức ảnh đó không.
Nguyễn Ca đang suy nghĩ thì Mạnh Kiều Dịch bước vào cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “đã muộn lắm rồi để tôi gọi lái xe đưa Nguyễn tiểu thư và Nhạc tiểu thư về nha.”
“Ồ, tớ nên đi về thôi.” Nguyễn Ca đưa mắt ra ngoài cửa nhìn rồi đứng dậy.
Tối nay cô còn có việc khác phải làm, đi về sớm vẫn là tốt nhất. Cô bây giờ đang ở nhờ nhà Nhạc Nhất Nhạc nên hai người họ về cùng luôn.
Vạn Tố Y tiễn hai người ra về xong liền thở dài mà nói với Mạnh Kiều Dịch: “thái độ không hiếu khách của Mạnh tiên sinh có phải quá lộ liễu quá không vậy?”
“Là họ mắt quan sát của họ không tốt đấy chứ.” Mạnh Kiều Dịch phủ nhận khuyết điểm của mình mà ngăn Vạn Tố Y lại mà nói: “không nhìn ra anh đang rất sốt ruột sao?”
“Anh... sốt ruột gì cơ?”
“Sốt ruột lên phòng ngủ.”
“Không sao.” Vạn Tố Y lắc đầu phủ nhận.
Nguyễn Ca đưa tay sờ trán cô mà nói: “nếu như không phải cơ thể không thoải mái thì là tâm lí không thoải mái rồi. Có chuyện gì à?”
Vạn Tố Y ngạc nhiên nhìn Nguyễn Ca mà cười: “sao cậu biết?”
“Đơn giản mà, cậu ít khi biểu lộ vẻ như này lắm.” Nguyễn Ca quen biết Vạn Tố Y không lâu nhưng rất hiểu cô, cũng như Vạn Tố Y cũng rất thấu hiểu Nguyễn Ca vậy.
Vạn Tố Y thở dài, nằm vật ra ghế cảm giác thoải mái hơn: “nói không thoải mái thì cũng không hẳn có chỗ nào cực kỳ khó chịu, tớ chỉ cảm thấy như....... có yêu tinh trong người, rút hết tinh lực của tớ.”
Trước khi cô ngủ trưa chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi, ngủ đủ giấc rồi cũng không thấy khó chịu nữa, nhưng thấy không có chút sức lực nào.
“Theo tớ thấy, chắc chắn là có yêu tinh thật.” Nguyễn Ca đưa tay vòng qua cổ mà khoác lên vai cô: “có phải là Mạnh tiên sinh nhà cậu không hả?”
“......”
Vạn Tố Y kinh ngạc nhìn Nguyễn Ca, đúng là chuyện gì cũng có thể lôi Mạnh Kiều Dịch ra nói.
“Cậu nên khuyên Mạnh tiên sinh, chuyện này phải hạn chế một chút. Nếu không sẽ có biểu hiện mất sức.” Nguyễn Ca vỗ vai cô, vẻ như có lòng tốt nhẹ nhàng khuyên bảo.
Vạn Tố Y ném cho Nguyễn Ca một cái trợn mắt mà gạt tay cô ấy ra. Vốn tưởng Nguyễn Ca thật sự có lòng tốt nghiêm túc khuyên giải cô một lần, không ngờ sự nghiêm túc của Nguyễn Ca chưa đầy ba giây, sau đó đều tắt ngúm.
“Nói tầm bậy, tớ không giải thích với cậu nữa, nhưng tớ có thể nói với cậu một điều, những gì cậu nói hoàn toàn không phải sự thật.” Vạn Tố Y lắc đầu, đến giờ cô vẫn không thể nào chia sẽ những chuyện này với bạn thân được.
Nguyễn Ca không hề để bụng, chỉ là cô rất có hứng thú với việc trêu Vạn Tố Y: “không đùa cậu nữa, nhưng tình trạng của cậu bây giờ hơi giống cảm nắng. Nhưng thời tiết này không thể nào cảm nắng đâu chứ?”
“Sao có thể cảm nắng chứ? Ngảy cả cảm giác nóng cũng không hề có.” Vạn Tố Y ngừng cười, những lời của Nguyễn Ca bây giờ cô chỉ coi như đang trêu đùa: “không sao đâu, chắc là tháng này tâm trạng không được tốt, mấy nữa là hết thôi.”
Câu này Nguyễn Ca tin, vì cô cũng thường hay như vậy.
“Ừ, có thể lắm.” Nguyễn Ca không lo lắng cho Vạn Tố Y nữa mà gật đầu xác nhận.
Vạn Tố Y đỡ lấy cổ, tự dưng lại hiếu kỳ chuyện của Nguyễn Ca: “đúng rồi, bức ảnh mà cậu nói rốt cuộc là như nào?”
“.....”
Vạn Tố Y vừa nhắc đến chuyện bức ảnh, đã bị Nguyễn Ca lạnh lùng ném cho ánh mắt hình con dao: “chuyện này không được nhắc lại, cậu mà nhắc lại không phải la cố ý khiến tớ không vui sao?”
“Không thể kể một chút sao? Chả nhẽ chỉ Nguyễn Ca cậu có thể tìm hiểu chuyện của tớ, còn tớ không được phép sao?” Vạn Tố Y không cho rằng Nguyễn Ca đang giận mà cười với cô.
Nguyễn Ca quay ra cắn răng nói: “rất là bực mình đấy.”
Vạn Tố Y không hề giận chuyện Nguyễn Ca tò mò chuyện của cô. Nếu như cô giận thì hiển nhiên quá nhỏ mọn.
Nguyễn Ca uất ức nhìn cô, còn cô lại vì thế mà nhún vai nói: “kể đi nào.”
Thái độ của Vạn Tố Y khiến Nguyễn Ca không muốn nói cũng không được, liền hít một hơi sâu mà hạ giọng: “thực ra thì noiij dung bức ảnh không có gì đặc biệt, nhưng xem là rơi vào tay ai mới là vấn đề.”
“Vậy bức ảnh trong tay Dư Thiệu Lâm là sao?” Vạn Tố Y không vòng vo với Nguyễn Ca nữa mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Nguyễn Ca sờ tim, có chút cảm giác như bị đâm một đao: “sao cậu có thể một phát đâm vào tim tớ như thế chứ? Đau chết đi được.”
“Ừ, rồi sao nữa?” Vạn Tố Y tỏ vẻ không chút quan tâm đến cảm giác của Nguyễn Ca.
Vạn Tố Y nhìn ra cô đang nói đùa, nên Nguyễn Ca phút chốc hơi ngại mà phải quay lại vẻ nghiêm túc, hạ bàn tay đặt bên tim xuống mà tiếp tục kể: “bức ảnh thực ra là lúc tớ ngủ say bị chụp trộm, chả có gì mà không thể để người khác xem cả, chie là hơi xấu chút thôi. Cậu biết đấy, một người phụ nữa không trang điểm, mặc bộ đồ xấu nhất nằm trên giường, còn há miệng ngáy.... trong trạng thái như thế đu có xinh đẹp nhường nào đi chăng nữa cũng không vớt vát được.”
Vì thế, Nguyễn Ca cho rằng trong chuyện này cô không có lỗi gì để người ta bắt bẻ, đổi lại là ai cũng sẽ xấu xí như vậy.
“Nhưng không phải ai cũng ngủ trong trạng thái đó mà”
Câu nói này của Vạn Tố Y như cây gậy, đập vào đầu Nguyễn Ca cho cô tỉnh giấc mà trở về hiện thực.
Đúng vậy, đúng là không phải ai cũng ngủ với tư thế đó. Thế nên nếu ảnh này phát tán ra ngoài sẽ có rất ít người đồng tình, đây là điều đáng buồn nhất.
“Ờ.” Nguyễn Ca như trút được nỗi lòng mà ngả người ra sau ghế: “cậu nói xem, bức ảnh này mà tất cả mọi người đều thấy thì có phải là huỷ mất hình tượng của tớ không?”
“Ừ”. Chuyện như này, đổi lại hỏi bất cứ ai cũng sẽ có ngay đáp án
“Thế đấy. Nên tớ rất lo.” Nguyễn Ca hít một hơi dài, rồi lại nặng nhọc thở ra
Cô không biết rốt cuộc cô đã làm gì đắc tội với Dư Thiệu Lâm, để khiến anh ta bắt bẻ đủ đường như vậy. Nếu tiếp tục như này, Dư Thiệu Lâm sẽ không chỉ cho cô vài tin tức như đợt trước mà sẽ có những hành động khác, nếu không thì những gì trước đây anh ta làm đều công cốc sao?
“Lo lắng Dư Thiệu Lâm sẽ tung ảnh ra?”
“Ừ.”
Nguyễn Ca hối hận lúc đó mất cảnh giác, thực ra cô cần cảnh giác không phải là chuyện sau này, mà là nên cảnh giác không để ảnh xấu tồn tại. Nhưng đã quá muộn..... cô không có cơ hội cảnh giác nữa, vì bức ảnh đó có thật và đang nằm trong tay Dư Thiệu Lâm.
“Tớ lại cho rằng anh ta không làm vậy đâu, rồi sẽ nhanh chóng quên đi sự tồn tại của bức ảnh thôi, có thể là cậu tự doạ mình thôi.” Dư Thiệu Lâm lần trước có phần hơi quá đáng thật, nhưng vẫn là quân tử. Vạn Tố Ý đoán anh ta sẽ không làm vậy, dù sao chuyện đó đối với anh ta cũng không có chút lợi ích gì.
Nguyễn Ca đưa tay che mặt mà nói một cách khẳng định: “anh ta chắc chắn sẽ không quên bức ảnh, mà là đang đợi cơ hội tốt để phát tán bức ảnh đó ra.”
Nguyễn Ca có dự cảm rất mạnh về chuyện này, nên cô đang nghĩ xem có cách nào để huỷ bỏ bức ảnh đó không.
Nguyễn Ca đang suy nghĩ thì Mạnh Kiều Dịch bước vào cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “đã muộn lắm rồi để tôi gọi lái xe đưa Nguyễn tiểu thư và Nhạc tiểu thư về nha.”
“Ồ, tớ nên đi về thôi.” Nguyễn Ca đưa mắt ra ngoài cửa nhìn rồi đứng dậy.
Tối nay cô còn có việc khác phải làm, đi về sớm vẫn là tốt nhất. Cô bây giờ đang ở nhờ nhà Nhạc Nhất Nhạc nên hai người họ về cùng luôn.
Vạn Tố Y tiễn hai người ra về xong liền thở dài mà nói với Mạnh Kiều Dịch: “thái độ không hiếu khách của Mạnh tiên sinh có phải quá lộ liễu quá không vậy?”
“Là họ mắt quan sát của họ không tốt đấy chứ.” Mạnh Kiều Dịch phủ nhận khuyết điểm của mình mà ngăn Vạn Tố Y lại mà nói: “không nhìn ra anh đang rất sốt ruột sao?”
“Anh... sốt ruột gì cơ?”
“Sốt ruột lên phòng ngủ.”
Bình luận facebook