Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121-124
Chương 121: Điều tra
Nhậm Kiến Tường đã nằm hôn mê ở bệnh viện suốt bốn ngày nay, Tần Vũ và Diệp Yến vẫn luôn túc trực bên anh, sợ anh xảy ra bất trắc.
Nhưng họ cũng sớm phát hiện ra rằng, tốc độ phục hồi của Nhậm Kiến Tường nhanh đến mức nằm ngoài sức tưởng tượng.
Lúc vừa được đưa đến nhà họ Vũ, bác sỹ mà Vũ Hàn Thảo mời đến còn dám chắc Nhậm Kiến Tường chẳng sống được bao lâu nữa vì vốn dĩ anh ta chẳng kiểm tra ra độc tố trong cơ thể Nhậm Kiến Tường.
Nhưng sau khi Diệp Yến thấy Nhậm Kiến Tường tỉnh lại, cơ thể của anh có chuyển biến lớn, các chỉ số cơ thể cũng dần hồi phục về trạng thái bình thường.
Bác sỹ không giải thích nổi chuyện này, chỉ đành coi đó là kỳ tích.
Anh mở mắt ra thì thấy Diệp Yến đang nằm ngủ bên cạnh anh.
Nhậm Kiến Tường biết Diệp Yến đã rất lo lắng cho anh nên không nỡ đánh thức cô dậy, anh nhẹ nhàng bước xuống giường.
Anh nhớ lúc trước khi tỉnh lại, có nghe thấy tiếng của linh hồn tâm hải: "Chúc mừng bạn vượt qua thử thách, sức mạnh của bạn hiện giờ là cảnh giới Hư Vô kỳ ba".
Nhậm Kiến Tường biết đây là gì, anh giơ tay ra rồi nhìn vào lòng bàn tay, trên đó loáng thoáng có tia ánh sáng, ở chính giữa còn có một dấu ấn hình ngôi sao không bắt mắt cho lắm.
Nhậm Kiến Tường biết đó chính là dấu ấn mà linh hồn tâm hải để lại cho anh.
“Những gì tao nói bây giờ, mày có nghe thấy không?", Nhậm Kiến Tường thầm hỏi trong lòng.
Gần như ngay lập tức, linh hồn tâm hải trả lời luôn: "Chỉ cần anh gọi thì tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào!"
"Tốt lắm!"
Nhậm Kiến Tường điềm tĩnh đáp lời.
"Tao muốn hỏi mày một chuyện, mày phải trả lời thành thật cho tao biết nhé".
Đương nhiên là linh hồn tâm hải đồng ý.
"Năm năm trước, tao lỡ có quan hệ với Diệp Yến, sau đó lại bị ép lên tiên giới, cuối cùng lại bị đẩy về đây, có phải là có người động chân động tay không?"
Linh hồn tâm hải trầm ngâm hồi lâu.
Phản ứng của nó đã đủ làm rõ rất nhiều câu hỏi.
Nhậm Kiến Tường nhắm mắt, thở dài: "Tao cũng không ngờ là mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy, hóa ra là có người đứng sau bày ra tất cả!"
"Mày cũng biết đúng không? Vậy nên mày mới không muốn trả lời, phải không?"
Nhậm Kiến Tường nói tiếp: "Hay là thật ra mày không phải linh hồn tâm hải gì cả, chỉ là một món đồ thôi sao?"
Linh hồn tâm hải không nói gì cả, Nhậm Kiến Tường biết anh đã đoán đúng!
Thật ra điều này cũng không khó đoán, dù gì với Nhậm Kiến Tường, sức mạnh của anh vốn đã cao cường, vậy mà mãi sau khi bị trúng độc mới tiếp xúc với linh hồn tâm hải.
Điều này đã trả lời cho một vấn đề.
“Độc tố trong người Tiểu Phùng, và chuyện tao bị hôn mê trước đó, tất cả đều do mày phải không?", Nhậm Kiến Tường tiếp tục hỏi.
"Linh hồn tâm hải" cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: "Anh đừng có mà thông minh như thế nữa được không?"
“Quá khen rồi!", Nói vậy cũng không hề khiến Nhậm Kiến Tường vui mừng.
"Mày có thể không cần kể chuyện gì đã xảy ra, nhưng tao đoán là giờ mày cần có một ký chủ để sống ký sinh, nếu mày mà vẫn tiếp tục giấu giếm thì tao sẽ tìm mọi cách để đuổi mày ra khỏi cơ thể tao".
Lời đe dọa đó thật sự rất hiệu quả.
"Bỏ đi, tôi đến sợ anh đấy! Anh nói gì cũng đúng!", linh hồn tâm hải hơi ngượng, nói tiếp: "Quả thật, tôi chẳng phải là linh hồn tâm hải gì cả, tôi chỉ là một chiếc gương thời gian, đương nhiên chỉ là một tấm gương nhỏ mà thôi".
“Gương thời gian sao?", Nhậm Kiến Tường nghi ngờ.
"Tôi giống với chiếc gương Càn Khôn mà anh tu luyện theo bí pháp hồi trước, gương thời gian thật đã bị hủy hoại rồi, tất cả thần chí đều ở chỗ tôi, tôi có thể nhìn thấy chuyện quá khứ và những chuyện sắp xảy tới với một người.
"Tôi là Tu, Tu trong từ tu thân dưỡng tính, tôi cũng coi như là bỏ trốn, bị người của tiên giới truy lùng, chỉ có trốn trong cơ thể anh sống ký sinh thì tôi mới có thể sống sót".
Nhậm Kiến Tường trầm tư suy nghĩ, nói: "Vậy tại sao mày lại định hại người?"
Tu vội vàng nói: "Tôi thật sự không ngờ là Tiểu Phùng đó, nhà ông ta chỉ có một mình ông ta kiếm ra tiền thôi sao? Mặc dù tôi chỉ là một tấm gương nhỏ, nhưng rất sáng, ông ta tham lam nên nhìn thấy tôi liền tiếp nhận, vậy nên mới xảy ra chuyện".
Nhậm Kiến Tường bất lực vắt tay lên trán, không biết nên đánh giá như thế nào mới phải.
"Nếu anh không yên tâm thì từ giờ về sau tôi có thể nhận anh làm chủ nhân, chuyện gì tôi cũng sẽ nghe theo lời anh".
Tu dò hỏi.
“Thật sao?”, Nhậm Kiến Tường không dám tin.
"Đương nhiên là thật rồi! Tôi chưa bao giờ nói lời mà không giữ lời cả!", Tu vội vàng hứa.
"Vậy mày hãy nói cho tao biết ai là người bày mưu tính kế với tao lúc ở tiên giới đi! Với cả, làm cách nào để về tiên giới được nữa!"
"..."
“Chuyện này tôi không làm được!", Tu khóc lóc: "Chuyện khác thì được, riêng chuyện ở tiên giới, anh phải tự dựa vào bản thân để tìm ra chân tướng, nếu không thì anh sẽ dễ bị báo thù! Vả lại..."
"Vả lại cái gì?"
"Với tu vi hiện tại của anh, chỉ cần một thân tiên nhỏ bé ở tiên giới cũng dễ dàng có thể bóp chết anh!"
Nhậm Kiến Tường lúc này không nói gì nữa.
“Vì vậy, chủ nhân, anh đừng bận tâm đến chuyện này nữa!", Tu thấp giọng khuyên nhủ.
Nhậm Kiến Tường chau mày, chốc lát sau mới giãn cơ mày ra, nói: "Bỏ đi, sau này rồi tính!"
Tu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một đôi tay trắng nõn vòng ôm lấy eo Nhậm Kiến Tường từ phía sau, anh giật mình, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc xong mới phản ứng kịp.
Là Diệp Yến!
Diệp Yến vốn đang nằm ngủ bên gường, bất giác đưa tay sang bên cạnh, phát hiện Nhậm Kiến Tường không ở bên cạnh liền mở mắt tỉnh dậy.
"Chồng à, anh thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?", Diệp Yến khẽ hỏi.
Nhậm Kiến Tường quay người lại ôm lấy cô vào lòng, nói: "Anh không sao, mấy ngày nay, anh lại làm em lo lắng rồi!"
Cảm nhận được nhịp đập trái tim trong lồng ngực của anh, Diệp Yến mới bắt đầu yên tâm trở lại.
"À, Tần Vũ nói, nếu sau khi tỉnh lại, anh thấy có chỗ nào khó chịu thì phải đi tìm anh ấy, hình như có người đến tìm anh, nói là muốn tính sổ với anh, mấy ngày nay anh ấy đã chặn lại mấy lần rồi!"
Nghe vậy, Nhậm Kiến Tường gật đầu, lúc này mới nhận ra mình đang ở nhà họ Vũ nên đã đi tìm Vũ Hàn Thảo để cảm ơn trước.
Xem ra, trước lúc hôn mê, anh bảo Tần Vũ và Ngô Tuấn đưa anh đến nhà họ Vũ là một lựa chọn sáng suốt, Vũ Hàn Thảo giữ bí mật rất tốt.
Ngay cả người nhà họ Vũ thấy Nhậm Kiến Tường ngất lịm đi hôm đó, cũng chỉ nghĩ rằng Nhậm Kiến Tường gặp chuyện không may, cũng là nhờ trước đó, anh có ấn tượng khá sâu sắc với họ nên không có ai đến kiếm chuyện cả.
Lúc Nhậm Kiến Tường nhìn thấy Vũ Hàn Thảo, cô ấy vẫn đang gối tay dưới đầu nằm nghỉ.
"Cậu Nhậm..."
"Suỵt!"
Người ở bên cạnh Vũ Hàn Thảo vừa đi tới là người giúp việc thân cận của cô ấy, vừa nhìn thấy anh liền giật mình, trước ý hiệu của anh, mới để ý thấy Vũ Hàn Thảo ngủ rồi.
Nhậm Kiến Tường cũng biết mấy ngày nay đã mang đến không ít phiền phức cho mọi người nên cũng không muốn làm phiền Vũ Hàn Thảo nghỉ ngơi nữa, bèn để lại cho cô ấy một tờ giấy nhắn có lời chúc "chúc ngủ ngon" rồi rời đi.
Chương 122: Xảy ra chuyện
Đợi đến lúc Nhậm Kiến Tường hớt hải chạy đến trước cửa tập đoàn Song Diệp, còn chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Anh làm sao vậy, tôi đã nói là tôi muốn gặp Nhậm Kiến Tường mà!"
Nhậm Kiến Tường vừa quay đầu lại nhìn thì thấy đó chính là Diệp Tri Thu đang lớn tiếng nói.
Cùng lúc đó, Diệp Tri Thu cũng nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, vội vượt mặt vệ sĩ đứng chặn trước mặt, đi về phía Nhậm Kiến Tường.
“Rốt cuộc anh đã dùng cách gì để chữa khỏi bệnh cho Tiểu Phùng?", Diệp Tri Thu lớn tiếng hỏi, gương mặt không còn vẻ hăm hở như lúc ở viện nữa.
Nhậm Kiến Tường khẽ tránh xa một bước, nói: "Cách của riêng tôi, không truyền cho ai cả".
Diệp Tri Thu tức đến phát điên!
Chính vì Nhậm Kiến Tường ra tay cứu chữa nên vợ của Tiểu Phùng bêu rếu y thuật của hắn ở khắp bệnh viện, đến cả hội phó Trần cũng không thèm để ý tới hắn nữa.
Không những vậy, Diệp Tri Thu còn tự mình báo cảnh sát, làm to chuyện, cuối cùng, hắn cũng bị bệnh viện đuổi việc.
Diệp Tri Thu tức không chịu được bèn đến tìm Nhậm Kiến Tường để tính sổ!
"Cách riêng sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ bôi nhọ danh tiếng của tập đoàn Song Diệp!"
Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Nhậm Kiến Tường chợt trầm xuống.
"Sao, sợ rồi à?", Diệp Tri Thu cười đắc ý, nói: "Chỉ cần anh nói cho tôi cách riêng đó của anh, tôi sẽ tha cho anh!"
Nhậm Kiến Tường trầm ngâm chốc lát rồi bật cười.
Ban đầu anh chỉ bật cười thành tiếng, sau đó càng lúc càng cười lớn, khiến nhiều người xung quanh để ý đến.
“Anh cười cái gì?", trong lòng Diệp Tri Thu vừa tò mò vừa lo lắng.
“Cười vì anh ngu ngốc!", Nhậm Kiến Tường lau nước mắt vì buồn cười quá, nói tiếp: "Anh nói tôi nghe thử xem, Song Diệp có điểm gì xấu để anh bới móc chứ? Hơn nữa, nếu không có căn cứ mà nói bừa thì sẽ mang tội ngậm máu phun người đấy!"
Diệp Tri Thu bị khí thế Nhậm Kiến Tường dọa tới ngây người, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, lấy ra một tờ báo.
"Tôi ngậm máu phun người sao? Chuyện này ở trên báo cũng đăng tin rồi đây này!"
Nhậm Kiến Tường chợt sững người, cầm lấy tờ báo Diệp Tri Thu đưa cho, nhìn lên tiêu đề tờ báo.
Giới truyền thông đã dùng cả trang đầu bài báo đăng tin về Song Diệp: một bà bầu mua kem dưỡng của Song Diệp, sau khi dùng xong, thai bị chết lưu.
Kem dưỡng của Song Diệp dùng cho nhiều đối tượng người dùng khác nhau, giới truyền thông còn nói hộp kem dưỡng này dùng để làm mờ các vết nám trên mặt của phụ nữ mang thai, nào ngờ đâu lại xảy ra chuyện này, chẳng mấy chốc đã được đăng trang nhất.
Nhậm Kiến Tường xem đi xem lại, trong mắt Diệp Tri Thu, hắn thấy anh đang chột dạ: "Chẳng phải anh rất kiêu ngạo sao? Sản phẩm của các anh đã lấy mạng người rồi đấy!"
Nhậm Kiến Tường không thèm để ý đến hắn, cầm tờ báo vội vàng đi vào công ty.
Thấy vậy, Diệp Tri Thu định đi vào theo nhưng lại bị bảo vệ kịp thời ngăn lại: "Anh à, anh không phải người của tập đoàn Song Diệp, anh không thể vào trong được!"
"Mẹ kiếp...", Diệp Tri Thu chửi càn, nhưng vẫn bị chặn lại ở ngoài.
Lúc Nhậm Kiến Tường cầm tờ báo vội vàng đi lên tầng, đúng lúc đó lại thấy Tần Vũ đang họp hội đồng cổ đông.
Thấy Nhậm Kiến Tường đến, mọi người hệt như nhìn thấy vị cứu tinh vậy.
"Sếp Nhậm, cuối cùng anh cũng đến rồi!", một trong số các cổ đông nói: "Tôi sắp phát điên vì chuyện này rồi! Mấy ngày nay về nhà, hàng xóm xung quanh đều hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nghĩ tôi biết phải trả lời thế nào đây?"
Nhậm Kiến Tường yên lặng nghe cổ đông phàn nàn, sau đó để mặc các cổ đông ngồi đó rồi kéo Tần Vũ ra ngoài.
"Cậu đúng là vị cứu tinh, cũng may là cậu đến nhanh, đúng là xảy ra chuyện đó!", Tần Vũ buồn rầu nói.
Bà bầu đó sau khi mua kem dưỡng về, ngày hôm sau đi kiểm tra thì phát hiện thai chết lưu, bèn đổ lỗi cho Song Diệp. Tần Vũ cũng đã cho người đi điều tra nhưng tiếc thay, đó có thể là đứa cháu cuối cùng của gia đình đó vì vốn bà bầu này cũng mãi mới có con.
Vậy nên, chồng của bà bầu mới đem chuyện này báo cho giới truyền thông, giới truyền thông lại thêm mắm dặm muối, thêm dầu vào lửa nên giờ có rất nhiều người đang bàn tán về Song Diệp.
"Mình thật sự rất tò mò, hộp kem dưỡng đó chúng mình đã kiểm tra rất kỹ, có thể dùng được cho bà bầu, không hề cho thêm chất gì cả, nhưng có nói cũng không ai tin, mình nghĩ sắp nát óc rồi!"
Tần Vũ trợn mắt kể chuyện anh ấy biết cho Nhậm Kiến Tường nghe.
Nhậm Kiến Tường suy nghĩ chốc lát rồi nhớ đến một người.
"Tu, mày có ở đó không?"
"Vâng, chủ nhân, anh có chuyện muốn dặn dò sao?"
“Chuyện bà bầu đó là sao?", Nhậm Kiến Tường hỏi.
Tu cũng im lặng phút chốc rồi trả lời: "Vấn đề không phải do các anh, ngọn nguồn của vấn đề chỉ có bà bầu đó biết, chỉ chờ xem anh có khiến cô ta mở miệng được không thôi?"
“Không thể nói rõ hơn được sao?", Nhậm Kiến Tường bất lực nói.
"Bí mật! Mặc dù biết nhưng tôi không thể nói rõ được, nếu không sẽ bị sét đánh chết!", Tu cũng thấy bản thân bất lực.
Nhậm Kiến Tường cũng biết không thể ép buộc được nữa, trầm tư chốc lát rồi quyết định tự anh đi tìm bà bầu đó, xem đó là chuyện gì!
"Mình sẽ đích thân đi!", nghe vậy, Tần Vũ quát lên: "Cậu có biết bà bầu đó đã mời bao nhiêu phóng viên đến phỏng vấn không? Lần trước mình dẫn người đi mà bị vây chặn không cho đi ấy!"
Đương nhiên Nhậm Kiến Tường biết rõ, nhưng trước mắt, nếu muốn biết chân tướng sự việc thì chỉ còn mỗi cách này thôi!
Sau khi vội vàng giải thích với các cổ đông, Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ cùng nhau đi đến nhà bà bầu đó.
Người phụ nữ đó tên Tống Tiểu Thanh, là một nhân viên văn phòng bình thường, vì thai bị chết lưu nên đã đến bệnh viện phẫu thuật lấy thai ra, vẫn đang ở nhà nghỉ dưỡng sức.
Nhưng Nhậm Kiến Tường đoán là tình cảnh của Tống Tiểu Thanh không tốt cho lắm.
Vì lúc họ đi ra ngoài, rất nhiều phóng viên muốn gõ cửa, nhưng lại nghe rõ những tiếng chửi bới ở trong nhà phát ra: "Cô có tác dụng gì chứ? Không biết đẻ thì chẳng khác gì đồ bỏ đi!"
Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ quay sang nhìn nhau, trong lòng có chút tức giận.
Một vài phóng viên cũng không đành lòng.
"Nhà này cũng trọng nam khinh nữ à?"
"Haiz, giờ vẫn còn loại đàn ông như vậy sao?"
"Hôm qua mẹ của người đàn ông đó đến nấu cơm, cũng mắng tới tấp như vậy!"
...
Nhậm Kiến Tường nghe rõ mồn một những lời của đám phóng viên, bất chợt, anh có chút do dự.
Nhưng một lúc sau, anh vẫn bình tĩnh lại và tiến đến gõ cửa.
"Ê, trông quen thế nhỉ?"
"Đấy chẳng phải Nhậm Kiến Tường - chủ tịch tập đoàn Song Diệp đó sao? Sao lại đến đây?"
"Mau mau..., thợ ảnh đâu!"
...
Các phóng viên thấy Nhậm Kiến Tường xuất hiện, lũ lượt kéo đến muốn phỏng vấn anh, nhưng lại bị Tần Vũ chặn lại.
"Thưa các phóng viên, nếu các bạn muốn phỏng vấn tôi, mọi người có thể cho tôi gặp người nhà của nhà này trước được không? Phóng viên nào cũng có cơ hội, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ!"
Lời nói của Nhậm Kiến Tường thực ra cũng không nặng nề lắm, nhưng lại có sức thuyết phục kỳ lạ, hệt như có thể khiến người ta yên tâm vậy.
Đám phóng viên trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng quyết định tôn trọng ý kiến của Nhậm Kiến Tường, cho anh một cơ hội được yên bình.
Tần Vũ cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chương 123: Tranh chấp
Nhậm Kiến Tường gõ cửa, không ai mở, trái lại bên trong lại vọng ra tiếng trả lời.
"Không chấp nhận phỏng vấn! Đám xin cơm mấy người còn chưa chịu đi hả?”
"Người này là chồng của Tống Tiểu Thanh, tên là Cố Trí, vô cùng nóng nảy! Còn suốt ngày mắng vợ!", có một vị phóng viên nữ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhìn thấy nụ cười của Nhậm Kiến Tường, nữ phóng viên lập tức bị u mê đến nỗi không biết trời trăng gì nữa!
Nhưng mặc dù vậy, Nhậm Kiến Tường vẫn cố chấp gõ cửa, đồng thời hô to: "Tôi là chủ tịch tập đoàn Song Diệp, tới bàn thủ tục lúc bồi thường".
Cửa sắt lập tức mở ra!
Mọi người im lặng nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch lao ra, hắn nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt hung tợn.
"Mày là chủ tịch gì đó à?"
"Đúng!", Nhậm Kiến Tường bình tĩnh nói: "Anh là Cố Trí à?"
"Tao đánh chết mày!", Cố Trí tung quả đấm về phía Nhậm Kiến Tường.
Thấy vậy, Nhậm Kiến Tường đưa tay nhẹ nhàng bắt được quả đấm của Cố Trí, sau đó, bẻ qua bên với vẻ vô cùng ung dung khiến Cố Trí kêu lên.
“Đánh người! Phóng viên các người không quan tâm sao? Làm ăn cái gì không biết?”
Cố Trí hét toáng lên với phóng viên xung quanh đã tránh ra xa.
Nhưng không ai thèm quan tâm.
“Hôm nay tôi muốn đến giải quyết vấn đề, không muốn gây chuyện, đương nhiên, tôi không định nói với anh, dù sao anh cũng không phải người bị hại, tôi muốn tìm cô Tống Tiểu Thanh!”
Nhậm Kiến Tường tiếp tục hòa nhã nói.
Cánh tay Cố Trí đau như sắp bị vặn rời ra, hắn hung hăng đẩy Nhậm Kiến Tường ra, rồi mới miễn cưỡng đứng vững, nhưng cũng không dám thô lỗ nữa.
"Tôi lại muốn xem thử anh có cái gì hay mà nói!"
Sau đó, hắn vẫn để cho Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ đi vào.
Tần Vũ một mực áp sát Nhậm Kiến Tường không rời.
"Kiến Tường! Có phải người này có khuynh hướng bạo lực gì không? Điên điên khùng khùng vậy!", Tần Vũ nhỏ giọng nói.
Nhậm Kiến Tường không lên tiếng, coi như là ngầm đồng ý.
Chẳng mấy chốc, dưới sự chỉ dẫn bất đắc dĩ của Cố Trí, Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ đi vào phòng của Tống Tiểu Thanh, sau đó đóng sầm cửa lại.
Nhậm Kiến Tường nhìn quanh bốn phía, phát hiện cho dù là ban ngày, nhưng bởi vì rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng kéo kín, trong phòng tựa như đêm tối, trong không khí còn có một mùi hương làm người ta buồn nôn.
"Các anh là ai?", trên giường có một bóng người nằm lẳng lặng, nhẹ nhàng lên tiếng.
Tần Vũ suýt chút nữa bị dọa giật nảy mình, sau đó quay đầu nhìn Nhậm Kiến Tường.
Ngược lại Nhậm Kiến Tường không hốt hoảng, chẳng qua chỉ không ngờ trạng thái tinh thần của Tống Tiểu Thanh đã tệ hại như vậy.
"Tôi là chủ tịch tập đoàn Song Diệp - Nhậm Kiến Tường!"
Vừa dứt lời, Tống Tiểu Thanh đang nằm trên giường cầm lấy bình hoa trên tủ ở đầu giường nhào thẳng qua.
"Chính các anh đã hại chết con tôi!", giọng nói của Tống Tiểu Thanh vừa khàn vừa chói tai, khiến cho người nghe hết sức khó chịu.
Nhậm Kiến Tường nhảy lên tránh né, rất nhanh đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ tan tành.
Tần Vũ bị dọa sợ quá mức: "Kiến Tường, hay là trước hết chúng ta..."
"Không cần đâu!", Nhậm Kiến Tường ngăn cản hành động muốn mở cửa của Tần Vũ: "Cậu đứng trước cửa một lát, mình trò chuyện với cô ta".
Dù Tần Vũ không yên tâm, nhưng tình huống trước mắt thật sự quá đáng sợ, do dự một lát, anh ấy vẫn quyết định chọn nghe theo ý kiến của Nhậm Kiến Tường.
Chờ đến khi Tần Vũ ra khỏi cửa, Nhậm Kiến Tường đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời chói chang lập tức rọi vào.
"Anh làm gì vậy?"
Tống Tiểu Thanh kêu lên thảm thiết.
Lúc này Nhậm Kiến Tường mới thấy rõ dáng vẻ của Tống Tiểu Thanh.
Kể ra, dáng dấp Tống Tiểu Thanh cũng được coi là xinh đẹp, chỉ đáng tiếc không biết có phải do khóc quá nhiều hay không, mà đôi mắt sưng vù giống như bong bóng cá.
Hơn nữa, Nhậm Kiến Tường đã để ý, trên cổ và cánh tay Tống Tiểu Thanh đều có vết bầm đen.
"Anh đã hại chết con tôi! Còn mặt mũi nào tới gặp tôi nữa!", Tống Tiểu Thanh lớn tiếng nói.
Nhậm Kiến Tường đi tới, lấy cho mình một cái ghế, thản nhiên nói: "Thật ra, có phải tôi hại chết con cô hay không, trong lòng cô biết rất rõ, không phải sao?"
Giọng nói của Tống Tiểu Thanh hơi ngừng lại.
“Kem dưỡng của công ty chúng tôi chuyên dùng cho phụ nữ có thai, bên trong không có bất kỳ thành phần nào gây bất lợi cho phụ nữ mang thai và thai nhi, thế nhưng, cô vẫn xảy ra chuyện!”
Nhậm Kiến Tường chậm rãi nói, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa kiên định.
"Con của cô đã chết trước khi sử dụng kem dưỡng rồi, chẳng qua cô cần một lý do để bản thân đối mặt với gia đình trọng nam khinh nữ này, có điều, cô vẫn thất bại rồi!"
"Làm sao anh biết?", nghe vậy, Tống Tiểu Thanh giống như thấy quỷ thần, nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ đầy hoảng sợ.
Nhậm Kiến Tường không nói gì, bút ghi âm giấu trong túi lại đang lặng lẽ làm việc.
"Cô Tống, nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm, những lời này chẳng lẽ cô chưa từng nghe sao? Bất kể gia đình cô không thuận lợi, cuộc sống không hài lòng, hay bởi vì nguyên nhân bản thân mà dẫn đến sảy thai, phải tích cực nghĩ cách giải quyết, nhưng bây giờ, cô lại đẩy thẳng đến chỗ Song Diệp chúng tôi, chuyện này là thế nào?”
Nhậm Kiến Tường luôn luôn nói lời ôn hòa nhất, sau đó tàn nhẫn giết chết tâm gan người đó.
“Cô như vậy, đứa trẻ bằng lòng đến mới lạ! Chồng bạo lực gia đình! Mẹ chồng trọng nam khinh nữ, cô còn là một người thích đùn đẩy trách nhiệm, cô nói xem, đứa trẻ sinh ra là may mắn hay bất hạnh đây?”
Tống Tiểu Thanh khóc ầm lên.
“Bên ngoài là phóng viên truyền thông, cô nói rõ tình hình với họ, tôi sẽ giúp cô rời khỏi gia đình này, sắp xếp chức vị ổn định và một chỗ trọ, cô có thể không cần phải nhẫn nhịn chịu nhục nữa, hiểu không?”
Thấy thời cơ chín muồi, Nhậm Kiến Tường ra điều kiện.
Tống Tiểu Thanh ngồi ôm đầu gối ở trên giường trầm mặc cực kỳ lâu, lâu đến nỗi Nhậm Kiến Tường tưởng cô ta đã ngủ, Tống Tiểu Thanh mới nhẹ nhàng gật đầu: "Được".
Nhậm Kiến Tường thở dài im lặng không lên tiếng, đứng lên: "Cô muốn ly dị với chồng cô, rời khỏi chỗ này không?"
Nhớ lại lời ông chồng vừa hét to lên, Tống Tiểu Thanh vô cùng nản lòng, gật đầu: “Tôi muốn! Tôi cũng không muốn chịu đựng nữa! Thực ra, vốn dĩ sảy thai cũng là vì anh ta!”
Cơ thể Tống Tiểu Thanh không tốt, thời kỳ mang thai cẩn thận từng chút nhưng vẫn có nhiều lần ra máu, cuối cùng lại sảy thai dưới tay của chồng mình.
Ngày đó, cũng bởi vì mẹ chồng nấu cơm thật sự quá nhiều dầu mỡ, cộng thêm Tống Tiểu Thanh thích làm đẹp mua kem dưỡng tốn không ít tiền, Tống Tiểu Thanh bị chồng mắng cho một trận, lúc ấy tim chợt giật thót, bụng có chút khó chịu.
Không ngờ sáng sớm hôm sau đi khám, thai nhi đã chết, Tống Tiểu Thanh cực kỳ đau buồn, sợ người chồng bạo lực gia đình lại đánh mình, vì vậy mới đùn đẩy trách nhiệm cho Song Diệp.
Nhậm Kiến Tường biết người phụ nữ này sống không tốt, không muốn truy cứu gì quá nhiều, anh chờ Tống Tiểu Thanh.
Cuối cùng Tống Tiểu Thanh cũng chịu rời khỏi cái chăn mà cô ta dùng để trốn tránh, sau đó cùng đi với Nhậm Kiến Tường, làm ngơ với sự giận dữ của chồng, đi tới trước ánh đèn của truyền thông.
"Tôi rất xin lỗi, tôi đã nói dối, gây ra cho tập đoàn Song Diệp phiền toái lớn như vậy, chuyện là thế này..."
Tần Vũ ở bên cạnh cũng sững sờ khi nghe thấy vậy.
Chương 124: Vả vào mặt
Chân tướng sự việc nhanh chóng được các phương tiện truyền thông lan truyền khắp mạng xã hội, tình cảm của mọi người đối với Tống Tiểu Thanh vô cùng phức tạp.
Nhưng lời bàn luận về Cố Trí đều thiên về một bên.
“Loại người chỉ bám váy mẹ thật ghê tởm!”
“Triều Thanh qua rồi! Sao vẫn còn có người trọng nam khinh nữ vậy chứ?”
“Thảm quá! Mặc dù cô gái này lừa người là sai, nhưng dù sao cũng là người bị hại, xin cư dân mạng hãy thương xót!”
…
Thông qua chuyện này, Nhậm Kiến Tường, người đã xử lý vấn đề được mọi người khen ngợi.
Lúc này, sếp Nhậm đẹp người đẹp nết đang nằm trên sô pha chợp mắt.
Anh đã bận rộn vì chuyện này cả ngày trời, vô cùng buồn ngủ, hơn nữa, mặc dù cơ thể đã phục hồi, nhưng dù sao cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực, Nhậm Kiến Tường vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian.
Diệp Yến làm món súp gà mà Nhậm Kiến Tường yêu thích nhất rồi gửi Tần Vũ đem đến cho anh. Tần Vũ không chỉ ghen tị mà còn vô cùng ngưỡng mộ.
Anh ấy dường như đã nhận ra sự khác biệt giữa mình và Nhậm Kiến Tường.
Cùng một vấn đề, Nhậm Kiến Tường có thể giải quyết nó một cách đơn giản, nhưng anh ấy lại phá hỏng nó.
“Sếp Tần!”
Lúc này, thư ký văn phòng vội vàng chạy đến.
“Sao thế? Cô cẩn thận chút, mang giày cao gót còn chạy nhanh như vậy!”
Thư ký đầy vẻ lo lắng nói: “Người mấy hôm trước gây ồn ào trước cửa công ty chúng ta lại tới rồi!”
Tâm trí Tần Vũ như muốn nổ tung.
Người thư ký nói đến là Diệp Tri Thu.
Anh ấy cũng đã nghe Nhậm Kiến Tường kể về chuyện này, nói rằng tên kia đang lợi dụng điều này để uy hiếp tập đoàn Song Diệp, điều này thật khiến người ta ghê tởm.
Nhưng dù thế nào thì cũng không thể để tên kia tiếp tục gây rối trước cửa công ty, nếu không còn ra thể thống gì nữa?
Tần Vũ vừa định ra mặt giải quyết thì một bàn tay đặt lên vai anh ấy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thằng nhãi lần trước! Chính là Diệp Tri Thu! Thật kinh tởm! Bây giờ hắn lại gây loạn ở công ty!”, Tần Vũ thật sự không muốn chuyện này ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Nhậm Kiến Tường, nên chỉ có thể không ngừng than thở.
Nhậm Kiến Tường suy nghĩ một lát rồi nói: “Rất đơn giản! Để mình đối phó với hắn là được, cậu yên tâm đi!”
Sau đó, Nhậm Kiến Tường cầm áo khoác treo trên tường rồi cùng thư ký đi xuống tầng.
Diệp Tri Thu quả thực đang gây náo loạn ở cửa, ăn nói cũng rất khó nghe: “Nhậm Kiến Tường, chẳng phải anh dùng tiền mua chuộc bà bầu đó sao! Đừng tưởng tôi không biết, anh là tên gian thương!”
Cô thư ký đi theo Nhậm Kiến Tường nghe vậy không khỏi nhíu mày, có vẻ như vô cùng ghét Diệp Tri Thu.
“Sao thế, Tiểu Chung? Trước đây tính tình của cô tốt lắm mà! Sao lại phải tức giận vì loại người này chứ!”, Nhậm Kiến Tường mỉm cười trấn an thư ký Tiểu Chung.
Tiểu Chung là sinh viên tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, rất có năng lực, tính tình cũng rất tốt, vậy mà lúc này trên mặt đầy vẻ chán ghét.
“Loại người gì vậy chứ!”, Tiểu Chung lẩm bẩm: “Rõ ràng đã giải thích rồi! Còn đến đây gây rối! Đây chẳng phải là cố ý sao?”
Nhậm Kiến Tường mỉm cười, không nói gì.
Tu cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
“Một thần khí như tôi cũng không chịu nổi nữa! Người này với anh hùng bàn phím có gì khác nhau chứ?”, Tu uất ức nói.
Nhậm Khiến Tường thấy vô cùng thích thú: “Ồ! Cậu cũng biết anh hùng bàn phím là gì à?”
“Bản… bản thần khí cũng biết lên mạng!”, Tu thì thào nói, sau đó công kích Diệp Tri Thu: “Yên tâm đi! Tôi xe qua số mệnh của hắn rồi, cũng chẳng tốt đẹp gì!”
Nhậm Kiến Tường gật đầu.
Lúc bọn họ ra ngoài, Diệp Tri Thu đang ngồi xếp bằng trước cửa tập đoàn Song Diệp như tên lưu manh, bảo vệ thuyết phục thế nào cũng không chịu rời đi.
Nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, Diệp Tri Thu liền lao tới.
“Sao anh có thể làm vậy! Anh đưa tiền rồi phải không?”, Diệp Tri Thu mình chằm chằm vào Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường bất lực lắc đầu: “Anh điên rồi!”
Diệp Tri Thu định nắm lấy cổ áo của Nhậm Kiến Tường: “Rốt cuộc là tại sao! Sao anh có thể khiến cô ta sửa lại lời đã nói!”
Nhậm Kiến Tường không trả lời, chỉ trầm tư hồi lâu rồi khẽ nói: “Anh không tin tôi, suốt ngày làm phiền tôi, chẳng phải chính là vì anh không tin vào y thuật của tôi sao?”
“Đúng vậy! Tôi đã điều tra rồi! Học lực của anh chỉ tốt nghiệp cấp ba, sao có thể trở thành bác sĩ nổi tiếng chứ?”
“Đơn giản thôi! Chúng ta cùng làm một bài kiểm tra là biết ngay!”, Nhậm Kiến Tường không muốn tiếp tục đôi co với hắn nữa: “Đúng lúc thầy của anh, cũng chính là viện trưởng Ngô vừa gọi điện cho tôi, nói bệnh viện vừa chuyển đến một bệnh nhân nặng, bọn họ bó tay rồi”.
“Chúng ta sẽ so xem ai có thể chữa khỏi cho bệnh nhân đó. Nếu tôi thắng, phiền anh từ nay về sau hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi!”
“Vậy nếu tôi thắng thì sao?”, Diệp Tri Thu không phục nói.
“Đơn giản thôi!”, Nhậm Kiến Tường thờ ơ nói: “Chẳng phải anh muốn nổi tiếng và giàu có sao? Tôi sẽ để anh trở thành cổ đông lớn trong tập đoàn Song Diệp! Cổ phần sẽ được chuyển giao cho anh, như vậy được chứ!”
Nữ thư ký nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ khó tin: “Sếp Nhậm... chuyện này!”
“Được! Nói phải giữ lời!”, Diệp Tri Thu vô cùng vui mừng: “Anh phải giữ lời đấy!”
Sau đó, hắn vui vẻ rời đi.
“Sếp Nhậm, người này rõ ràng là kẻ điên, chúng ta mặc kệ hắn chẳng phải là được rồi sao! Tại sao phải làm vậy chứ!”, Tiểu Chung không hiểu hỏi.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Biết cái gì gọi là sát nhân chu tâm không?”
Tiểu Chung không hiểu tại sao Nhậm Kiến Tường lại nói như vậy, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Sát nhân chu tâm nghĩa là giết người ở lĩnh vực mà người đó tự tin nhất, giỏi nhất, để người đó không còn ý chí chiến đấu!”, Nhậm Kiến Tường xoay người rời đi: “Cô yên tâm đi! Diệp Tri Thu không thắng nổi tôi đâu!”
Sau khi nghe tin tức này, Tần Vũ mắng chửi một hồi, sau đó đến tìm Nhậm Kiến Tường: “Cậu điên rồi à? Sao lại đi so đo với một tên điên!”
Nhậm Kiến Tường cũng lảng tránh.
Một tiếng sau, vì chuyện này cấp bách cho nên Nhậm Kiến Tường và Diệp Tri Thu cùng đồng thời xuất hiện ở bệnh viện.
Nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, viện trưởng Ngô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đơ ra khi nhìn thấy Diệp Tri Thu.
“Sao cậu lại ở đây?”
Nhậm Kiến Tường nói chuyện thi đấu cho viện trưởng Ngô biết.
Mặc dù bất lực nhưng viện trưởng Ngô vẫn đồng ý, ca bệnh này quả thực rất nặng, chỉ có thể dựa vào thần y mà thôi.
Bước vào phòng bệnh, Nhậm Kiến Tường và Diệp Tri Thu nhìn thấy bệnh nhân nặng.
Nhìn qua đã biết người này sẽ không thể qua khỏi.
Đây là một ông lão bảy mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt nhắm chặt, cả người xám xịt.
Hơn nữa đôi môi còn tái nhợt, trên người có nhiều vết thương.
“Đây là một lão nguyên soái từng lập chiến công lớn! Sáng nay bệnh cũ tái phát, thực lực của bệnh viện chúng tôi chỉ có thể duy trì sự sống của bệnh nhân chứ không thể cứu được!”, viện trưởng Ngô thương tiếc nói.
Nhậm Kiến Tường không nói gì, cẩn thận quan sát cơ thể của ông lão nguyên soái.
Anh phát hiện mạch máu của bệnh nhân rất mỏng, hơn nữa trên người còn đầy vết sẹo lớn nhỏ.
Nhậm Kiến Tường còn chưa kịp nói, Diệp Tri Thu đã hét lên đầy hưng phấn: “Tôi có thể cứu!”
Sau đó, Diệp Tri Thu cướp lấy ống nghe bệnh kiểm tra hồi lâu, cơ bản có thể xác định được tình trạng của ông lão nguyên soái.
Nhậm Kiến Tường không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn viện trưởng Ngô, rồi lắc đầu.
Nhậm Kiến Tường đã nằm hôn mê ở bệnh viện suốt bốn ngày nay, Tần Vũ và Diệp Yến vẫn luôn túc trực bên anh, sợ anh xảy ra bất trắc.
Nhưng họ cũng sớm phát hiện ra rằng, tốc độ phục hồi của Nhậm Kiến Tường nhanh đến mức nằm ngoài sức tưởng tượng.
Lúc vừa được đưa đến nhà họ Vũ, bác sỹ mà Vũ Hàn Thảo mời đến còn dám chắc Nhậm Kiến Tường chẳng sống được bao lâu nữa vì vốn dĩ anh ta chẳng kiểm tra ra độc tố trong cơ thể Nhậm Kiến Tường.
Nhưng sau khi Diệp Yến thấy Nhậm Kiến Tường tỉnh lại, cơ thể của anh có chuyển biến lớn, các chỉ số cơ thể cũng dần hồi phục về trạng thái bình thường.
Bác sỹ không giải thích nổi chuyện này, chỉ đành coi đó là kỳ tích.
Anh mở mắt ra thì thấy Diệp Yến đang nằm ngủ bên cạnh anh.
Nhậm Kiến Tường biết Diệp Yến đã rất lo lắng cho anh nên không nỡ đánh thức cô dậy, anh nhẹ nhàng bước xuống giường.
Anh nhớ lúc trước khi tỉnh lại, có nghe thấy tiếng của linh hồn tâm hải: "Chúc mừng bạn vượt qua thử thách, sức mạnh của bạn hiện giờ là cảnh giới Hư Vô kỳ ba".
Nhậm Kiến Tường biết đây là gì, anh giơ tay ra rồi nhìn vào lòng bàn tay, trên đó loáng thoáng có tia ánh sáng, ở chính giữa còn có một dấu ấn hình ngôi sao không bắt mắt cho lắm.
Nhậm Kiến Tường biết đó chính là dấu ấn mà linh hồn tâm hải để lại cho anh.
“Những gì tao nói bây giờ, mày có nghe thấy không?", Nhậm Kiến Tường thầm hỏi trong lòng.
Gần như ngay lập tức, linh hồn tâm hải trả lời luôn: "Chỉ cần anh gọi thì tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào!"
"Tốt lắm!"
Nhậm Kiến Tường điềm tĩnh đáp lời.
"Tao muốn hỏi mày một chuyện, mày phải trả lời thành thật cho tao biết nhé".
Đương nhiên là linh hồn tâm hải đồng ý.
"Năm năm trước, tao lỡ có quan hệ với Diệp Yến, sau đó lại bị ép lên tiên giới, cuối cùng lại bị đẩy về đây, có phải là có người động chân động tay không?"
Linh hồn tâm hải trầm ngâm hồi lâu.
Phản ứng của nó đã đủ làm rõ rất nhiều câu hỏi.
Nhậm Kiến Tường nhắm mắt, thở dài: "Tao cũng không ngờ là mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy, hóa ra là có người đứng sau bày ra tất cả!"
"Mày cũng biết đúng không? Vậy nên mày mới không muốn trả lời, phải không?"
Nhậm Kiến Tường nói tiếp: "Hay là thật ra mày không phải linh hồn tâm hải gì cả, chỉ là một món đồ thôi sao?"
Linh hồn tâm hải không nói gì cả, Nhậm Kiến Tường biết anh đã đoán đúng!
Thật ra điều này cũng không khó đoán, dù gì với Nhậm Kiến Tường, sức mạnh của anh vốn đã cao cường, vậy mà mãi sau khi bị trúng độc mới tiếp xúc với linh hồn tâm hải.
Điều này đã trả lời cho một vấn đề.
“Độc tố trong người Tiểu Phùng, và chuyện tao bị hôn mê trước đó, tất cả đều do mày phải không?", Nhậm Kiến Tường tiếp tục hỏi.
"Linh hồn tâm hải" cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: "Anh đừng có mà thông minh như thế nữa được không?"
“Quá khen rồi!", Nói vậy cũng không hề khiến Nhậm Kiến Tường vui mừng.
"Mày có thể không cần kể chuyện gì đã xảy ra, nhưng tao đoán là giờ mày cần có một ký chủ để sống ký sinh, nếu mày mà vẫn tiếp tục giấu giếm thì tao sẽ tìm mọi cách để đuổi mày ra khỏi cơ thể tao".
Lời đe dọa đó thật sự rất hiệu quả.
"Bỏ đi, tôi đến sợ anh đấy! Anh nói gì cũng đúng!", linh hồn tâm hải hơi ngượng, nói tiếp: "Quả thật, tôi chẳng phải là linh hồn tâm hải gì cả, tôi chỉ là một chiếc gương thời gian, đương nhiên chỉ là một tấm gương nhỏ mà thôi".
“Gương thời gian sao?", Nhậm Kiến Tường nghi ngờ.
"Tôi giống với chiếc gương Càn Khôn mà anh tu luyện theo bí pháp hồi trước, gương thời gian thật đã bị hủy hoại rồi, tất cả thần chí đều ở chỗ tôi, tôi có thể nhìn thấy chuyện quá khứ và những chuyện sắp xảy tới với một người.
"Tôi là Tu, Tu trong từ tu thân dưỡng tính, tôi cũng coi như là bỏ trốn, bị người của tiên giới truy lùng, chỉ có trốn trong cơ thể anh sống ký sinh thì tôi mới có thể sống sót".
Nhậm Kiến Tường trầm tư suy nghĩ, nói: "Vậy tại sao mày lại định hại người?"
Tu vội vàng nói: "Tôi thật sự không ngờ là Tiểu Phùng đó, nhà ông ta chỉ có một mình ông ta kiếm ra tiền thôi sao? Mặc dù tôi chỉ là một tấm gương nhỏ, nhưng rất sáng, ông ta tham lam nên nhìn thấy tôi liền tiếp nhận, vậy nên mới xảy ra chuyện".
Nhậm Kiến Tường bất lực vắt tay lên trán, không biết nên đánh giá như thế nào mới phải.
"Nếu anh không yên tâm thì từ giờ về sau tôi có thể nhận anh làm chủ nhân, chuyện gì tôi cũng sẽ nghe theo lời anh".
Tu dò hỏi.
“Thật sao?”, Nhậm Kiến Tường không dám tin.
"Đương nhiên là thật rồi! Tôi chưa bao giờ nói lời mà không giữ lời cả!", Tu vội vàng hứa.
"Vậy mày hãy nói cho tao biết ai là người bày mưu tính kế với tao lúc ở tiên giới đi! Với cả, làm cách nào để về tiên giới được nữa!"
"..."
“Chuyện này tôi không làm được!", Tu khóc lóc: "Chuyện khác thì được, riêng chuyện ở tiên giới, anh phải tự dựa vào bản thân để tìm ra chân tướng, nếu không thì anh sẽ dễ bị báo thù! Vả lại..."
"Vả lại cái gì?"
"Với tu vi hiện tại của anh, chỉ cần một thân tiên nhỏ bé ở tiên giới cũng dễ dàng có thể bóp chết anh!"
Nhậm Kiến Tường lúc này không nói gì nữa.
“Vì vậy, chủ nhân, anh đừng bận tâm đến chuyện này nữa!", Tu thấp giọng khuyên nhủ.
Nhậm Kiến Tường chau mày, chốc lát sau mới giãn cơ mày ra, nói: "Bỏ đi, sau này rồi tính!"
Tu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, một đôi tay trắng nõn vòng ôm lấy eo Nhậm Kiến Tường từ phía sau, anh giật mình, ngửi thấy một mùi hương quen thuộc xong mới phản ứng kịp.
Là Diệp Yến!
Diệp Yến vốn đang nằm ngủ bên gường, bất giác đưa tay sang bên cạnh, phát hiện Nhậm Kiến Tường không ở bên cạnh liền mở mắt tỉnh dậy.
"Chồng à, anh thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?", Diệp Yến khẽ hỏi.
Nhậm Kiến Tường quay người lại ôm lấy cô vào lòng, nói: "Anh không sao, mấy ngày nay, anh lại làm em lo lắng rồi!"
Cảm nhận được nhịp đập trái tim trong lồng ngực của anh, Diệp Yến mới bắt đầu yên tâm trở lại.
"À, Tần Vũ nói, nếu sau khi tỉnh lại, anh thấy có chỗ nào khó chịu thì phải đi tìm anh ấy, hình như có người đến tìm anh, nói là muốn tính sổ với anh, mấy ngày nay anh ấy đã chặn lại mấy lần rồi!"
Nghe vậy, Nhậm Kiến Tường gật đầu, lúc này mới nhận ra mình đang ở nhà họ Vũ nên đã đi tìm Vũ Hàn Thảo để cảm ơn trước.
Xem ra, trước lúc hôn mê, anh bảo Tần Vũ và Ngô Tuấn đưa anh đến nhà họ Vũ là một lựa chọn sáng suốt, Vũ Hàn Thảo giữ bí mật rất tốt.
Ngay cả người nhà họ Vũ thấy Nhậm Kiến Tường ngất lịm đi hôm đó, cũng chỉ nghĩ rằng Nhậm Kiến Tường gặp chuyện không may, cũng là nhờ trước đó, anh có ấn tượng khá sâu sắc với họ nên không có ai đến kiếm chuyện cả.
Lúc Nhậm Kiến Tường nhìn thấy Vũ Hàn Thảo, cô ấy vẫn đang gối tay dưới đầu nằm nghỉ.
"Cậu Nhậm..."
"Suỵt!"
Người ở bên cạnh Vũ Hàn Thảo vừa đi tới là người giúp việc thân cận của cô ấy, vừa nhìn thấy anh liền giật mình, trước ý hiệu của anh, mới để ý thấy Vũ Hàn Thảo ngủ rồi.
Nhậm Kiến Tường cũng biết mấy ngày nay đã mang đến không ít phiền phức cho mọi người nên cũng không muốn làm phiền Vũ Hàn Thảo nghỉ ngơi nữa, bèn để lại cho cô ấy một tờ giấy nhắn có lời chúc "chúc ngủ ngon" rồi rời đi.
Chương 122: Xảy ra chuyện
Đợi đến lúc Nhậm Kiến Tường hớt hải chạy đến trước cửa tập đoàn Song Diệp, còn chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Anh làm sao vậy, tôi đã nói là tôi muốn gặp Nhậm Kiến Tường mà!"
Nhậm Kiến Tường vừa quay đầu lại nhìn thì thấy đó chính là Diệp Tri Thu đang lớn tiếng nói.
Cùng lúc đó, Diệp Tri Thu cũng nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, vội vượt mặt vệ sĩ đứng chặn trước mặt, đi về phía Nhậm Kiến Tường.
“Rốt cuộc anh đã dùng cách gì để chữa khỏi bệnh cho Tiểu Phùng?", Diệp Tri Thu lớn tiếng hỏi, gương mặt không còn vẻ hăm hở như lúc ở viện nữa.
Nhậm Kiến Tường khẽ tránh xa một bước, nói: "Cách của riêng tôi, không truyền cho ai cả".
Diệp Tri Thu tức đến phát điên!
Chính vì Nhậm Kiến Tường ra tay cứu chữa nên vợ của Tiểu Phùng bêu rếu y thuật của hắn ở khắp bệnh viện, đến cả hội phó Trần cũng không thèm để ý tới hắn nữa.
Không những vậy, Diệp Tri Thu còn tự mình báo cảnh sát, làm to chuyện, cuối cùng, hắn cũng bị bệnh viện đuổi việc.
Diệp Tri Thu tức không chịu được bèn đến tìm Nhậm Kiến Tường để tính sổ!
"Cách riêng sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ bôi nhọ danh tiếng của tập đoàn Song Diệp!"
Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Nhậm Kiến Tường chợt trầm xuống.
"Sao, sợ rồi à?", Diệp Tri Thu cười đắc ý, nói: "Chỉ cần anh nói cho tôi cách riêng đó của anh, tôi sẽ tha cho anh!"
Nhậm Kiến Tường trầm ngâm chốc lát rồi bật cười.
Ban đầu anh chỉ bật cười thành tiếng, sau đó càng lúc càng cười lớn, khiến nhiều người xung quanh để ý đến.
“Anh cười cái gì?", trong lòng Diệp Tri Thu vừa tò mò vừa lo lắng.
“Cười vì anh ngu ngốc!", Nhậm Kiến Tường lau nước mắt vì buồn cười quá, nói tiếp: "Anh nói tôi nghe thử xem, Song Diệp có điểm gì xấu để anh bới móc chứ? Hơn nữa, nếu không có căn cứ mà nói bừa thì sẽ mang tội ngậm máu phun người đấy!"
Diệp Tri Thu bị khí thế Nhậm Kiến Tường dọa tới ngây người, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, lấy ra một tờ báo.
"Tôi ngậm máu phun người sao? Chuyện này ở trên báo cũng đăng tin rồi đây này!"
Nhậm Kiến Tường chợt sững người, cầm lấy tờ báo Diệp Tri Thu đưa cho, nhìn lên tiêu đề tờ báo.
Giới truyền thông đã dùng cả trang đầu bài báo đăng tin về Song Diệp: một bà bầu mua kem dưỡng của Song Diệp, sau khi dùng xong, thai bị chết lưu.
Kem dưỡng của Song Diệp dùng cho nhiều đối tượng người dùng khác nhau, giới truyền thông còn nói hộp kem dưỡng này dùng để làm mờ các vết nám trên mặt của phụ nữ mang thai, nào ngờ đâu lại xảy ra chuyện này, chẳng mấy chốc đã được đăng trang nhất.
Nhậm Kiến Tường xem đi xem lại, trong mắt Diệp Tri Thu, hắn thấy anh đang chột dạ: "Chẳng phải anh rất kiêu ngạo sao? Sản phẩm của các anh đã lấy mạng người rồi đấy!"
Nhậm Kiến Tường không thèm để ý đến hắn, cầm tờ báo vội vàng đi vào công ty.
Thấy vậy, Diệp Tri Thu định đi vào theo nhưng lại bị bảo vệ kịp thời ngăn lại: "Anh à, anh không phải người của tập đoàn Song Diệp, anh không thể vào trong được!"
"Mẹ kiếp...", Diệp Tri Thu chửi càn, nhưng vẫn bị chặn lại ở ngoài.
Lúc Nhậm Kiến Tường cầm tờ báo vội vàng đi lên tầng, đúng lúc đó lại thấy Tần Vũ đang họp hội đồng cổ đông.
Thấy Nhậm Kiến Tường đến, mọi người hệt như nhìn thấy vị cứu tinh vậy.
"Sếp Nhậm, cuối cùng anh cũng đến rồi!", một trong số các cổ đông nói: "Tôi sắp phát điên vì chuyện này rồi! Mấy ngày nay về nhà, hàng xóm xung quanh đều hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nghĩ tôi biết phải trả lời thế nào đây?"
Nhậm Kiến Tường yên lặng nghe cổ đông phàn nàn, sau đó để mặc các cổ đông ngồi đó rồi kéo Tần Vũ ra ngoài.
"Cậu đúng là vị cứu tinh, cũng may là cậu đến nhanh, đúng là xảy ra chuyện đó!", Tần Vũ buồn rầu nói.
Bà bầu đó sau khi mua kem dưỡng về, ngày hôm sau đi kiểm tra thì phát hiện thai chết lưu, bèn đổ lỗi cho Song Diệp. Tần Vũ cũng đã cho người đi điều tra nhưng tiếc thay, đó có thể là đứa cháu cuối cùng của gia đình đó vì vốn bà bầu này cũng mãi mới có con.
Vậy nên, chồng của bà bầu mới đem chuyện này báo cho giới truyền thông, giới truyền thông lại thêm mắm dặm muối, thêm dầu vào lửa nên giờ có rất nhiều người đang bàn tán về Song Diệp.
"Mình thật sự rất tò mò, hộp kem dưỡng đó chúng mình đã kiểm tra rất kỹ, có thể dùng được cho bà bầu, không hề cho thêm chất gì cả, nhưng có nói cũng không ai tin, mình nghĩ sắp nát óc rồi!"
Tần Vũ trợn mắt kể chuyện anh ấy biết cho Nhậm Kiến Tường nghe.
Nhậm Kiến Tường suy nghĩ chốc lát rồi nhớ đến một người.
"Tu, mày có ở đó không?"
"Vâng, chủ nhân, anh có chuyện muốn dặn dò sao?"
“Chuyện bà bầu đó là sao?", Nhậm Kiến Tường hỏi.
Tu cũng im lặng phút chốc rồi trả lời: "Vấn đề không phải do các anh, ngọn nguồn của vấn đề chỉ có bà bầu đó biết, chỉ chờ xem anh có khiến cô ta mở miệng được không thôi?"
“Không thể nói rõ hơn được sao?", Nhậm Kiến Tường bất lực nói.
"Bí mật! Mặc dù biết nhưng tôi không thể nói rõ được, nếu không sẽ bị sét đánh chết!", Tu cũng thấy bản thân bất lực.
Nhậm Kiến Tường cũng biết không thể ép buộc được nữa, trầm tư chốc lát rồi quyết định tự anh đi tìm bà bầu đó, xem đó là chuyện gì!
"Mình sẽ đích thân đi!", nghe vậy, Tần Vũ quát lên: "Cậu có biết bà bầu đó đã mời bao nhiêu phóng viên đến phỏng vấn không? Lần trước mình dẫn người đi mà bị vây chặn không cho đi ấy!"
Đương nhiên Nhậm Kiến Tường biết rõ, nhưng trước mắt, nếu muốn biết chân tướng sự việc thì chỉ còn mỗi cách này thôi!
Sau khi vội vàng giải thích với các cổ đông, Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ cùng nhau đi đến nhà bà bầu đó.
Người phụ nữ đó tên Tống Tiểu Thanh, là một nhân viên văn phòng bình thường, vì thai bị chết lưu nên đã đến bệnh viện phẫu thuật lấy thai ra, vẫn đang ở nhà nghỉ dưỡng sức.
Nhưng Nhậm Kiến Tường đoán là tình cảnh của Tống Tiểu Thanh không tốt cho lắm.
Vì lúc họ đi ra ngoài, rất nhiều phóng viên muốn gõ cửa, nhưng lại nghe rõ những tiếng chửi bới ở trong nhà phát ra: "Cô có tác dụng gì chứ? Không biết đẻ thì chẳng khác gì đồ bỏ đi!"
Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ quay sang nhìn nhau, trong lòng có chút tức giận.
Một vài phóng viên cũng không đành lòng.
"Nhà này cũng trọng nam khinh nữ à?"
"Haiz, giờ vẫn còn loại đàn ông như vậy sao?"
"Hôm qua mẹ của người đàn ông đó đến nấu cơm, cũng mắng tới tấp như vậy!"
...
Nhậm Kiến Tường nghe rõ mồn một những lời của đám phóng viên, bất chợt, anh có chút do dự.
Nhưng một lúc sau, anh vẫn bình tĩnh lại và tiến đến gõ cửa.
"Ê, trông quen thế nhỉ?"
"Đấy chẳng phải Nhậm Kiến Tường - chủ tịch tập đoàn Song Diệp đó sao? Sao lại đến đây?"
"Mau mau..., thợ ảnh đâu!"
...
Các phóng viên thấy Nhậm Kiến Tường xuất hiện, lũ lượt kéo đến muốn phỏng vấn anh, nhưng lại bị Tần Vũ chặn lại.
"Thưa các phóng viên, nếu các bạn muốn phỏng vấn tôi, mọi người có thể cho tôi gặp người nhà của nhà này trước được không? Phóng viên nào cũng có cơ hội, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ!"
Lời nói của Nhậm Kiến Tường thực ra cũng không nặng nề lắm, nhưng lại có sức thuyết phục kỳ lạ, hệt như có thể khiến người ta yên tâm vậy.
Đám phóng viên trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng quyết định tôn trọng ý kiến của Nhậm Kiến Tường, cho anh một cơ hội được yên bình.
Tần Vũ cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chương 123: Tranh chấp
Nhậm Kiến Tường gõ cửa, không ai mở, trái lại bên trong lại vọng ra tiếng trả lời.
"Không chấp nhận phỏng vấn! Đám xin cơm mấy người còn chưa chịu đi hả?”
"Người này là chồng của Tống Tiểu Thanh, tên là Cố Trí, vô cùng nóng nảy! Còn suốt ngày mắng vợ!", có một vị phóng viên nữ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhìn thấy nụ cười của Nhậm Kiến Tường, nữ phóng viên lập tức bị u mê đến nỗi không biết trời trăng gì nữa!
Nhưng mặc dù vậy, Nhậm Kiến Tường vẫn cố chấp gõ cửa, đồng thời hô to: "Tôi là chủ tịch tập đoàn Song Diệp, tới bàn thủ tục lúc bồi thường".
Cửa sắt lập tức mở ra!
Mọi người im lặng nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch lao ra, hắn nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt hung tợn.
"Mày là chủ tịch gì đó à?"
"Đúng!", Nhậm Kiến Tường bình tĩnh nói: "Anh là Cố Trí à?"
"Tao đánh chết mày!", Cố Trí tung quả đấm về phía Nhậm Kiến Tường.
Thấy vậy, Nhậm Kiến Tường đưa tay nhẹ nhàng bắt được quả đấm của Cố Trí, sau đó, bẻ qua bên với vẻ vô cùng ung dung khiến Cố Trí kêu lên.
“Đánh người! Phóng viên các người không quan tâm sao? Làm ăn cái gì không biết?”
Cố Trí hét toáng lên với phóng viên xung quanh đã tránh ra xa.
Nhưng không ai thèm quan tâm.
“Hôm nay tôi muốn đến giải quyết vấn đề, không muốn gây chuyện, đương nhiên, tôi không định nói với anh, dù sao anh cũng không phải người bị hại, tôi muốn tìm cô Tống Tiểu Thanh!”
Nhậm Kiến Tường tiếp tục hòa nhã nói.
Cánh tay Cố Trí đau như sắp bị vặn rời ra, hắn hung hăng đẩy Nhậm Kiến Tường ra, rồi mới miễn cưỡng đứng vững, nhưng cũng không dám thô lỗ nữa.
"Tôi lại muốn xem thử anh có cái gì hay mà nói!"
Sau đó, hắn vẫn để cho Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ đi vào.
Tần Vũ một mực áp sát Nhậm Kiến Tường không rời.
"Kiến Tường! Có phải người này có khuynh hướng bạo lực gì không? Điên điên khùng khùng vậy!", Tần Vũ nhỏ giọng nói.
Nhậm Kiến Tường không lên tiếng, coi như là ngầm đồng ý.
Chẳng mấy chốc, dưới sự chỉ dẫn bất đắc dĩ của Cố Trí, Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ đi vào phòng của Tống Tiểu Thanh, sau đó đóng sầm cửa lại.
Nhậm Kiến Tường nhìn quanh bốn phía, phát hiện cho dù là ban ngày, nhưng bởi vì rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng kéo kín, trong phòng tựa như đêm tối, trong không khí còn có một mùi hương làm người ta buồn nôn.
"Các anh là ai?", trên giường có một bóng người nằm lẳng lặng, nhẹ nhàng lên tiếng.
Tần Vũ suýt chút nữa bị dọa giật nảy mình, sau đó quay đầu nhìn Nhậm Kiến Tường.
Ngược lại Nhậm Kiến Tường không hốt hoảng, chẳng qua chỉ không ngờ trạng thái tinh thần của Tống Tiểu Thanh đã tệ hại như vậy.
"Tôi là chủ tịch tập đoàn Song Diệp - Nhậm Kiến Tường!"
Vừa dứt lời, Tống Tiểu Thanh đang nằm trên giường cầm lấy bình hoa trên tủ ở đầu giường nhào thẳng qua.
"Chính các anh đã hại chết con tôi!", giọng nói của Tống Tiểu Thanh vừa khàn vừa chói tai, khiến cho người nghe hết sức khó chịu.
Nhậm Kiến Tường nhảy lên tránh né, rất nhanh đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ tan tành.
Tần Vũ bị dọa sợ quá mức: "Kiến Tường, hay là trước hết chúng ta..."
"Không cần đâu!", Nhậm Kiến Tường ngăn cản hành động muốn mở cửa của Tần Vũ: "Cậu đứng trước cửa một lát, mình trò chuyện với cô ta".
Dù Tần Vũ không yên tâm, nhưng tình huống trước mắt thật sự quá đáng sợ, do dự một lát, anh ấy vẫn quyết định chọn nghe theo ý kiến của Nhậm Kiến Tường.
Chờ đến khi Tần Vũ ra khỏi cửa, Nhậm Kiến Tường đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời chói chang lập tức rọi vào.
"Anh làm gì vậy?"
Tống Tiểu Thanh kêu lên thảm thiết.
Lúc này Nhậm Kiến Tường mới thấy rõ dáng vẻ của Tống Tiểu Thanh.
Kể ra, dáng dấp Tống Tiểu Thanh cũng được coi là xinh đẹp, chỉ đáng tiếc không biết có phải do khóc quá nhiều hay không, mà đôi mắt sưng vù giống như bong bóng cá.
Hơn nữa, Nhậm Kiến Tường đã để ý, trên cổ và cánh tay Tống Tiểu Thanh đều có vết bầm đen.
"Anh đã hại chết con tôi! Còn mặt mũi nào tới gặp tôi nữa!", Tống Tiểu Thanh lớn tiếng nói.
Nhậm Kiến Tường đi tới, lấy cho mình một cái ghế, thản nhiên nói: "Thật ra, có phải tôi hại chết con cô hay không, trong lòng cô biết rất rõ, không phải sao?"
Giọng nói của Tống Tiểu Thanh hơi ngừng lại.
“Kem dưỡng của công ty chúng tôi chuyên dùng cho phụ nữ có thai, bên trong không có bất kỳ thành phần nào gây bất lợi cho phụ nữ mang thai và thai nhi, thế nhưng, cô vẫn xảy ra chuyện!”
Nhậm Kiến Tường chậm rãi nói, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa kiên định.
"Con của cô đã chết trước khi sử dụng kem dưỡng rồi, chẳng qua cô cần một lý do để bản thân đối mặt với gia đình trọng nam khinh nữ này, có điều, cô vẫn thất bại rồi!"
"Làm sao anh biết?", nghe vậy, Tống Tiểu Thanh giống như thấy quỷ thần, nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ đầy hoảng sợ.
Nhậm Kiến Tường không nói gì, bút ghi âm giấu trong túi lại đang lặng lẽ làm việc.
"Cô Tống, nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm, những lời này chẳng lẽ cô chưa từng nghe sao? Bất kể gia đình cô không thuận lợi, cuộc sống không hài lòng, hay bởi vì nguyên nhân bản thân mà dẫn đến sảy thai, phải tích cực nghĩ cách giải quyết, nhưng bây giờ, cô lại đẩy thẳng đến chỗ Song Diệp chúng tôi, chuyện này là thế nào?”
Nhậm Kiến Tường luôn luôn nói lời ôn hòa nhất, sau đó tàn nhẫn giết chết tâm gan người đó.
“Cô như vậy, đứa trẻ bằng lòng đến mới lạ! Chồng bạo lực gia đình! Mẹ chồng trọng nam khinh nữ, cô còn là một người thích đùn đẩy trách nhiệm, cô nói xem, đứa trẻ sinh ra là may mắn hay bất hạnh đây?”
Tống Tiểu Thanh khóc ầm lên.
“Bên ngoài là phóng viên truyền thông, cô nói rõ tình hình với họ, tôi sẽ giúp cô rời khỏi gia đình này, sắp xếp chức vị ổn định và một chỗ trọ, cô có thể không cần phải nhẫn nhịn chịu nhục nữa, hiểu không?”
Thấy thời cơ chín muồi, Nhậm Kiến Tường ra điều kiện.
Tống Tiểu Thanh ngồi ôm đầu gối ở trên giường trầm mặc cực kỳ lâu, lâu đến nỗi Nhậm Kiến Tường tưởng cô ta đã ngủ, Tống Tiểu Thanh mới nhẹ nhàng gật đầu: "Được".
Nhậm Kiến Tường thở dài im lặng không lên tiếng, đứng lên: "Cô muốn ly dị với chồng cô, rời khỏi chỗ này không?"
Nhớ lại lời ông chồng vừa hét to lên, Tống Tiểu Thanh vô cùng nản lòng, gật đầu: “Tôi muốn! Tôi cũng không muốn chịu đựng nữa! Thực ra, vốn dĩ sảy thai cũng là vì anh ta!”
Cơ thể Tống Tiểu Thanh không tốt, thời kỳ mang thai cẩn thận từng chút nhưng vẫn có nhiều lần ra máu, cuối cùng lại sảy thai dưới tay của chồng mình.
Ngày đó, cũng bởi vì mẹ chồng nấu cơm thật sự quá nhiều dầu mỡ, cộng thêm Tống Tiểu Thanh thích làm đẹp mua kem dưỡng tốn không ít tiền, Tống Tiểu Thanh bị chồng mắng cho một trận, lúc ấy tim chợt giật thót, bụng có chút khó chịu.
Không ngờ sáng sớm hôm sau đi khám, thai nhi đã chết, Tống Tiểu Thanh cực kỳ đau buồn, sợ người chồng bạo lực gia đình lại đánh mình, vì vậy mới đùn đẩy trách nhiệm cho Song Diệp.
Nhậm Kiến Tường biết người phụ nữ này sống không tốt, không muốn truy cứu gì quá nhiều, anh chờ Tống Tiểu Thanh.
Cuối cùng Tống Tiểu Thanh cũng chịu rời khỏi cái chăn mà cô ta dùng để trốn tránh, sau đó cùng đi với Nhậm Kiến Tường, làm ngơ với sự giận dữ của chồng, đi tới trước ánh đèn của truyền thông.
"Tôi rất xin lỗi, tôi đã nói dối, gây ra cho tập đoàn Song Diệp phiền toái lớn như vậy, chuyện là thế này..."
Tần Vũ ở bên cạnh cũng sững sờ khi nghe thấy vậy.
Chương 124: Vả vào mặt
Chân tướng sự việc nhanh chóng được các phương tiện truyền thông lan truyền khắp mạng xã hội, tình cảm của mọi người đối với Tống Tiểu Thanh vô cùng phức tạp.
Nhưng lời bàn luận về Cố Trí đều thiên về một bên.
“Loại người chỉ bám váy mẹ thật ghê tởm!”
“Triều Thanh qua rồi! Sao vẫn còn có người trọng nam khinh nữ vậy chứ?”
“Thảm quá! Mặc dù cô gái này lừa người là sai, nhưng dù sao cũng là người bị hại, xin cư dân mạng hãy thương xót!”
…
Thông qua chuyện này, Nhậm Kiến Tường, người đã xử lý vấn đề được mọi người khen ngợi.
Lúc này, sếp Nhậm đẹp người đẹp nết đang nằm trên sô pha chợp mắt.
Anh đã bận rộn vì chuyện này cả ngày trời, vô cùng buồn ngủ, hơn nữa, mặc dù cơ thể đã phục hồi, nhưng dù sao cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực, Nhậm Kiến Tường vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian.
Diệp Yến làm món súp gà mà Nhậm Kiến Tường yêu thích nhất rồi gửi Tần Vũ đem đến cho anh. Tần Vũ không chỉ ghen tị mà còn vô cùng ngưỡng mộ.
Anh ấy dường như đã nhận ra sự khác biệt giữa mình và Nhậm Kiến Tường.
Cùng một vấn đề, Nhậm Kiến Tường có thể giải quyết nó một cách đơn giản, nhưng anh ấy lại phá hỏng nó.
“Sếp Tần!”
Lúc này, thư ký văn phòng vội vàng chạy đến.
“Sao thế? Cô cẩn thận chút, mang giày cao gót còn chạy nhanh như vậy!”
Thư ký đầy vẻ lo lắng nói: “Người mấy hôm trước gây ồn ào trước cửa công ty chúng ta lại tới rồi!”
Tâm trí Tần Vũ như muốn nổ tung.
Người thư ký nói đến là Diệp Tri Thu.
Anh ấy cũng đã nghe Nhậm Kiến Tường kể về chuyện này, nói rằng tên kia đang lợi dụng điều này để uy hiếp tập đoàn Song Diệp, điều này thật khiến người ta ghê tởm.
Nhưng dù thế nào thì cũng không thể để tên kia tiếp tục gây rối trước cửa công ty, nếu không còn ra thể thống gì nữa?
Tần Vũ vừa định ra mặt giải quyết thì một bàn tay đặt lên vai anh ấy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thằng nhãi lần trước! Chính là Diệp Tri Thu! Thật kinh tởm! Bây giờ hắn lại gây loạn ở công ty!”, Tần Vũ thật sự không muốn chuyện này ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Nhậm Kiến Tường, nên chỉ có thể không ngừng than thở.
Nhậm Kiến Tường suy nghĩ một lát rồi nói: “Rất đơn giản! Để mình đối phó với hắn là được, cậu yên tâm đi!”
Sau đó, Nhậm Kiến Tường cầm áo khoác treo trên tường rồi cùng thư ký đi xuống tầng.
Diệp Tri Thu quả thực đang gây náo loạn ở cửa, ăn nói cũng rất khó nghe: “Nhậm Kiến Tường, chẳng phải anh dùng tiền mua chuộc bà bầu đó sao! Đừng tưởng tôi không biết, anh là tên gian thương!”
Cô thư ký đi theo Nhậm Kiến Tường nghe vậy không khỏi nhíu mày, có vẻ như vô cùng ghét Diệp Tri Thu.
“Sao thế, Tiểu Chung? Trước đây tính tình của cô tốt lắm mà! Sao lại phải tức giận vì loại người này chứ!”, Nhậm Kiến Tường mỉm cười trấn an thư ký Tiểu Chung.
Tiểu Chung là sinh viên tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, rất có năng lực, tính tình cũng rất tốt, vậy mà lúc này trên mặt đầy vẻ chán ghét.
“Loại người gì vậy chứ!”, Tiểu Chung lẩm bẩm: “Rõ ràng đã giải thích rồi! Còn đến đây gây rối! Đây chẳng phải là cố ý sao?”
Nhậm Kiến Tường mỉm cười, không nói gì.
Tu cũng không thể chịu đựng nổi nữa.
“Một thần khí như tôi cũng không chịu nổi nữa! Người này với anh hùng bàn phím có gì khác nhau chứ?”, Tu uất ức nói.
Nhậm Khiến Tường thấy vô cùng thích thú: “Ồ! Cậu cũng biết anh hùng bàn phím là gì à?”
“Bản… bản thần khí cũng biết lên mạng!”, Tu thì thào nói, sau đó công kích Diệp Tri Thu: “Yên tâm đi! Tôi xe qua số mệnh của hắn rồi, cũng chẳng tốt đẹp gì!”
Nhậm Kiến Tường gật đầu.
Lúc bọn họ ra ngoài, Diệp Tri Thu đang ngồi xếp bằng trước cửa tập đoàn Song Diệp như tên lưu manh, bảo vệ thuyết phục thế nào cũng không chịu rời đi.
Nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, Diệp Tri Thu liền lao tới.
“Sao anh có thể làm vậy! Anh đưa tiền rồi phải không?”, Diệp Tri Thu mình chằm chằm vào Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường bất lực lắc đầu: “Anh điên rồi!”
Diệp Tri Thu định nắm lấy cổ áo của Nhậm Kiến Tường: “Rốt cuộc là tại sao! Sao anh có thể khiến cô ta sửa lại lời đã nói!”
Nhậm Kiến Tường không trả lời, chỉ trầm tư hồi lâu rồi khẽ nói: “Anh không tin tôi, suốt ngày làm phiền tôi, chẳng phải chính là vì anh không tin vào y thuật của tôi sao?”
“Đúng vậy! Tôi đã điều tra rồi! Học lực của anh chỉ tốt nghiệp cấp ba, sao có thể trở thành bác sĩ nổi tiếng chứ?”
“Đơn giản thôi! Chúng ta cùng làm một bài kiểm tra là biết ngay!”, Nhậm Kiến Tường không muốn tiếp tục đôi co với hắn nữa: “Đúng lúc thầy của anh, cũng chính là viện trưởng Ngô vừa gọi điện cho tôi, nói bệnh viện vừa chuyển đến một bệnh nhân nặng, bọn họ bó tay rồi”.
“Chúng ta sẽ so xem ai có thể chữa khỏi cho bệnh nhân đó. Nếu tôi thắng, phiền anh từ nay về sau hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi!”
“Vậy nếu tôi thắng thì sao?”, Diệp Tri Thu không phục nói.
“Đơn giản thôi!”, Nhậm Kiến Tường thờ ơ nói: “Chẳng phải anh muốn nổi tiếng và giàu có sao? Tôi sẽ để anh trở thành cổ đông lớn trong tập đoàn Song Diệp! Cổ phần sẽ được chuyển giao cho anh, như vậy được chứ!”
Nữ thư ký nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ khó tin: “Sếp Nhậm... chuyện này!”
“Được! Nói phải giữ lời!”, Diệp Tri Thu vô cùng vui mừng: “Anh phải giữ lời đấy!”
Sau đó, hắn vui vẻ rời đi.
“Sếp Nhậm, người này rõ ràng là kẻ điên, chúng ta mặc kệ hắn chẳng phải là được rồi sao! Tại sao phải làm vậy chứ!”, Tiểu Chung không hiểu hỏi.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Biết cái gì gọi là sát nhân chu tâm không?”
Tiểu Chung không hiểu tại sao Nhậm Kiến Tường lại nói như vậy, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
“Sát nhân chu tâm nghĩa là giết người ở lĩnh vực mà người đó tự tin nhất, giỏi nhất, để người đó không còn ý chí chiến đấu!”, Nhậm Kiến Tường xoay người rời đi: “Cô yên tâm đi! Diệp Tri Thu không thắng nổi tôi đâu!”
Sau khi nghe tin tức này, Tần Vũ mắng chửi một hồi, sau đó đến tìm Nhậm Kiến Tường: “Cậu điên rồi à? Sao lại đi so đo với một tên điên!”
Nhậm Kiến Tường cũng lảng tránh.
Một tiếng sau, vì chuyện này cấp bách cho nên Nhậm Kiến Tường và Diệp Tri Thu cùng đồng thời xuất hiện ở bệnh viện.
Nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, viện trưởng Ngô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đơ ra khi nhìn thấy Diệp Tri Thu.
“Sao cậu lại ở đây?”
Nhậm Kiến Tường nói chuyện thi đấu cho viện trưởng Ngô biết.
Mặc dù bất lực nhưng viện trưởng Ngô vẫn đồng ý, ca bệnh này quả thực rất nặng, chỉ có thể dựa vào thần y mà thôi.
Bước vào phòng bệnh, Nhậm Kiến Tường và Diệp Tri Thu nhìn thấy bệnh nhân nặng.
Nhìn qua đã biết người này sẽ không thể qua khỏi.
Đây là một ông lão bảy mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt nhắm chặt, cả người xám xịt.
Hơn nữa đôi môi còn tái nhợt, trên người có nhiều vết thương.
“Đây là một lão nguyên soái từng lập chiến công lớn! Sáng nay bệnh cũ tái phát, thực lực của bệnh viện chúng tôi chỉ có thể duy trì sự sống của bệnh nhân chứ không thể cứu được!”, viện trưởng Ngô thương tiếc nói.
Nhậm Kiến Tường không nói gì, cẩn thận quan sát cơ thể của ông lão nguyên soái.
Anh phát hiện mạch máu của bệnh nhân rất mỏng, hơn nữa trên người còn đầy vết sẹo lớn nhỏ.
Nhậm Kiến Tường còn chưa kịp nói, Diệp Tri Thu đã hét lên đầy hưng phấn: “Tôi có thể cứu!”
Sau đó, Diệp Tri Thu cướp lấy ống nghe bệnh kiểm tra hồi lâu, cơ bản có thể xác định được tình trạng của ông lão nguyên soái.
Nhậm Kiến Tường không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn viện trưởng Ngô, rồi lắc đầu.
Bình luận facebook