Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107-110
Chương 107: Đánh cược
Nhậm Kiến Tường vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng thì môi Diệp Yến đã áp vào mặt anh.
Lần này anh cũng chưa kịp phản ứng cô đã rời môi.
Nhậm Kiến Tường ngây người, đây là lần đầu tiên vợ chủ động như vậy!
Quay đầu lại nhìn phát hiện Diệp Yến đang đỏ mặt cúi đầu, Diệp Uyên Thư cũng vô cùng hiểu chuyện che mắt lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
"Vợ, em véo anh một cái, vừa rồi là thật, hay là anh đang nằm mơ?"
Nhậm Kiến Tường ngơ ngác nhìn Diệp Yến như một kẻ ngốc.
"Làm gì có! Anh đang mơ đấy!", Diệp Yến làm mặt quỷ với anh rồi kéo Diệp Uyên Thư chạy về phía trước.
Dưới ánh trăng dịu dàng, chiếc váy màu xanh nước biển bồng bềnh, trở thành khung cảnh đẹp nhất trong lòng Nhậm Kiến Tường.
Sáng sớm hôm sau, tinh thần Nhậm Kiến Tường sảng khoái bước vào văn phòng của Song Diệp, trên đường đi gặp nhân viên nào cũng chào hỏi.
"Con mẹ nó, hôm nay có phải tôi uống nhầm thuốc rồi không? Nhìn thấy sếp Nhậm chào mình!"
"Đúng, đúng, không phải sếp Nhậm thường rất lạnh lùng sao? Chẳng lẽ tôi sắp được thăng chức rồi!"
"Đừng mơ, sếp Nhậm cũng cười với tôi!"
...
Hành vi bất thường của Nhậm Kiến Tường khiến nhân viên trong văn phòng không khỏi bàn tán xôn xao.
Khi Tần Vũ bước vào cửa, từ xa đã có thể cảm nhận được không khí tràn ngập sắc xuân trong phòng làm việc.
"Mọi người làm sao vậy? Hôm nay cũng đâu phải ngày lễ tình nhân, sáng sớm thế này đừng ở đây có xôn xao!", Tần Vũ tức giận đuổi đám nhân viên đang tụ tập bàn tán.
Trong số đó, có một người mạnh dạn nói: "Sếp Tần, em thấy sắc mặt sếp Nhậm tràn đầy xuân sắc, chắc tối hôm qua có chuyện tốt!"
Tần Vũ vừa nghe đã cảm thấy đau răng.
Trước đây, mỗi lần anh ấy gọi Nhậm Kiến Tường khi ở nhà đều là cản trở chuyện tốt của người ta.
Lâu dần Nhậm Kiến Tường đã không thèm nghe điện thoại của anh ấy nữa!
Nếu tối qua Nhậm Kiến Tường đã có chuyện tốt... thì cũng kệ đi!
Dù sao chẳng liên quan gì đến con chó độc thân như anh ấy!
Tục ngữ có câu, vui quá hóa buồn.
Mới sáng sớm, rắc rối đã ập đến.
Lúc Tần Vũ vừa vào cửa thì đúng lúc nhận được điện thoại của bà Lâm.
Bà Lâm là người được hội phó Trần tiến cử, tốt xấu gì cũng có chút quan hệ, đương nhiên phải đối đãi chu đáo một chút.
Không ngờ, vừa nhận điện thoại, bên tai đã vang đến một trận chửi mắng xối xả.
"Tần Vũ, cậu bán thứ rác rưởi gì vậy? Mặt tôi lở loét hết ra rồi! Tôi muốn kiện cậu, bắt công ty cậu bồi thường cho tôi!"
Bị mắng một trận tơi tả, Tần Vũ còn chưa kịp phản ứng thì bà ta đã cúp điện thoại.
Tần Vũ liếc nhìn số điện thoại di động giống như đang nằm mơ, nhớ lại nội dung vừa rồi, vội vàng đi vào phòng làm việc.
"Không hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Buổi trưa, Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường đứng ở trước cửa biệt thự của bà Lâm, lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt.
"Kiến Tường, cậu thực sự chắc chắn đơn thuốc của cậu điều phối không có vấn đề gì chứ? Tại sao mặt bà Lâm lại lở loét như vậy?"
Nghe Tần Vũ nói mãi, Nhậm Kiến Tường trầm tư, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy không chắc chắn lắm.
Loại mỹ phẩm anh bào chế quả thực là có tác dụng làm đẹp, hơn nữa anh đã thực hiện nhiều thử nghiệm trước đó, lần nào cũng thành công.
Chính vì vậy mà anh mới dám to gan đem bán.
Huống hồ, mấy chục thùng hàng đưa cho sếp Vương trước đó cũng là kem dưỡng loại này, nếu thật sự xảy ra chuyện, cũng không thể có mỗi một mình bà Lâm!
Vì vậy, vấn đề có thể là do bà Lâm.
"Thử vào xem đi, chỉ đứng ở bên ngoài nói suông cũng không giải quyết được gì, mĩnh nghĩ có khả năng không phải do kem dưỡng”.
Lời nói của Nhậm Kiến Tường như tiếp thêm một liều thuốc trợ tim cho Tần Vũ, anh ấy vươn tay bấm chuông cửa.
Lúc bước vào, trên mặt đất là một đống hỗn độn, mảnh vỡ của bình hoa, quần áo quý giá, một đống gối ôm, tất cả đều ngổn ngang dưới đất.
Người giúp việc đứng sang một bên, cúi đầu không dám lên tiếng.
"Bà Lâm đâu rồi?"
Một trong những người giúp việc chỉ vào phòng bên trong: "Sau khi anh Tô đến thì bà ấy khóc miết ở trong đó, trước đó bà ấy cầm đồ đập một lượt, chúng tôi không dám hé răng nửa lời”.
Nhậm Kiến Tường ngờ vực: "Anh Tô là ai?"
"Chuyên gia chăm sóc da của phu nhân”.
Nghe vậy, Nhậm Kiến Tường đột nhiên cảm thấy tự tin.
"Đi thôi, dù sao chúng ta cũng phải đối mặt, đi xem anh Tô này là thần thánh phương nào”.
Nhậm Kiến Tường vỗ vai Tần Vũ, khi hai người đến gần căn phòng thì nghe thấy trong phòng có tiếng thút thít truyền ra.
"Đều tại bọn họ! Chắc chắn là thuốc của bọn họ có vấn đề, nên mặt tôi mới như thế này!"
Giọng bà Lâm từ bên trong vọng ra.
Sau đó, có một giọng nam xa lạ.
"Không sao cả, nếu thuốc của bọn họ có vấn đề thì bắt bọn họ bồi thường, bồi thường đến khi nào phá sản thì thôi!"
Sắc mặt Tần Vũ tối sầm lại.
Nhậm Kiến Tường không nói lời nào, chỉ ngồi xổm xuống nhặt một chiếc lọ nhỏ từ đống mảnh vỡ trước cửa.
Chính là kem dưỡng do công ty của họ sản xuất.
Anh mở nắp chai ra ngửi rồi sững sờ một lúc, sau đó vặn nắp chai lại rồi lặng lẽ bỏ vào túi.
"Đi thôi, gõ cửa đi”, Nhậm Kiến Tường liếc nhìn Tần Vũ, Tần Vũ bất chấp gõ cửa rồi đẩy cửa vào.
Trong phòng, bà Lâm đang ngồi trên ghế, đầu tóc bù xù khóc lóc, trên mặt đất vương vãi đầy đồ, có thể thấy nhan sắc bị hủy hoại đã ảnh hưởng rất lớn tới bà ta.
Lúc đầu, Nhậm Kiến Tường không chú ý, đến khi bà Lâm ngẩng đầu lên, anh mới hiểu được chuyện này nghiêm trọng đến cỡ nào.
Khuôn mặt bà Lâm, bắt đầu từ khóe mắt mưng lở loét nát xuống tận cằm, chi chít như những con sâu lúc nhúc, nhìn thôi cũng buồn nôn.
Khuôn mặt xấu xí như vậy, ngay cả Nhậm Kiến Tường cũng buồn nôn.
Sắc mặt Tần Vũ lập tức tái nhợt, anh ấy phải nhìn sang chỗ khác.
Nhìn thấy hai người họ tới, bà Lâm túm lấy đồ trên bàn ném về phía họ.
"Tất cả đều là chuyện tốt mà mấy cậu làm, bây giờ, tôi thậm chí không dám nhìn mặt ai! Các cậu phải đền lại gương mặt này cho tôi!"
Nói rồi bà ta lại không kìm được bật khóc.
Người đàn ông đứng cạnh nhẹ nhàng vỗ vai bà ta, như đang an ủi.
Nhậm Kiến Tường quan sát kỹ, người đàn ông này khá cao, đeo khẩu trang trông rất vạm vỡ.
Từ làn da lộ ra bên ngoài có thể thấy cũng được chăm sóc không tồi, không trách được có thể làm bác sĩ da liễu cho bà Lâm.
Chỉ có điều...
"Bà Lâm, bà hãy nghe tôi giải thích trước đi. Mặt bà mưng mủ lở loét thế này, không phải là do kem dưỡng có vấn đề...”
Nhậm Kiến Tường bình tĩnh nói.
Không ngờ, chưa kịp nói xong, bà Lâm đã hét lên với anh: "Vậy cậu nói cho tôi biết, là do đâu?"
"Bà phải nói cho tôi biết trước, sau khi dùng xong loại kem dưỡng này còn dùng sản phẩm dưỡng da nào nữa không? Khả năng tương thích của loại kem này rất mạnh, trừ khi bà dùng các sản phẩm có tính ăn mòn, nếu không tuyệt đối không thể xuất hiện phản ứng thuốc thế này được”.
Nhậm Kiến Tường nhận thấy rằng khi nói về tính ăn mòn, tay người đàn ông bên cạnh khẽ run lên.
Thú vị!
Nhậm Kiến Tường thản nhiên nghĩ.
Thủ phạm thực sự không phải là kem dưỡng của Nhậm Kiến Tường, tên này cũng mất rất nhiều tâm sức muốn úp cái nồi này lên người bọn họ.
Vậy thì đừng trách anh không nương tay.
Chương 108: Tranh đoạt
Sau khi nghe Nhậm Kiến Tường nói, mắt bà Lâm trừng lớn mắt.
"Ý cậu là có người giở trò, không phải là do kem dưỡng của các cậu nên mặt tôi mới bị thế này sao?"
Nhậm Kiến Tường gật đầu: "Bà Lâm, bà nhớ kỹ lại xem, hôm đó sau khi bôi xong kem dưỡng bà có còn làm gì nữa không?"
Bà Lâm cẩn thận nhớ lại, đột nhiên, bà ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
"Tiểu Tô, tôi nhớ là hôm đó sau khi bôi xong thuốc, hình như tôi còn xoa thêm serum cậu đưa cho tôi?"
Bà Lâm vô tình nói ra điều này, nhưng Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ sau khi nghe xong thì ngẩng đầu nhìn người tên Tô Hiên đang đứng bên cạnh.
Nhậm Kiến Tường cảm thấy đôi mắt bên ngoài khẩu trang kia luôn nhìn anh với vẻ ác ý.
Tuy nhiên, Nhậm Kiến Tường giả vờ như không nhìn thấy.
"Thưa anh, tôi vừa mới biết anh là chuyên viên da liễu của bà Lâm, có thể cho tôi xem serum mà hôm đó anh đưa bà ấy dùng được không?"
"Đây là bí mật, mỗi chuyên viên da liễu đều có một công thức bí mật đặc biệt dành riêng cho từng khách hàng, anh nghĩ nó giống sản phẩm của các anh sao?", Tô Hiên đương nhiên không bị mắc lừa, không chút khách khí nói.
Tuy nhiên, sự thật vả mặt người nhanh hơn hắn tưởng tượng.
"Bà Lâm, nếu anh Tô không lấy serum hắn đưa cho bà dùng, chúng tôi sẽ khó xác định được chuyện gì đã xảy ra”, Nhậm Kiến Tường vô cùng thành thật nói.
Cũng vì vậy, bà Lâm không quá do dự, yêu cầu Tô Hiên lấy ra.
"Nhưng đó là...”
Tô Hiên không bỏ cuộc, lại muốn tranh cãi tiếp.
Lúc này, bà Lâm nói: "Được rồi, tôi là người quyết định, bọn họ muốn điều tra, vậy thì đưa cho họ điều tra”.
Bà Lâm cũng đã lên tiếng, Tô Hiên chỉ có thể miễn cưỡng lục tung đống chai lọ trên bàn.
Nhậm Kiến Tường nhận thấy rằng hầu hết cái gọi là serum làm đẹp đều không có nhãn mác và trông giống các sản phẩm của ba không (không ngày, hạn sản xuất, không chứng chỉ chất lượng, không rõ nguồn gốc xuất xứ).
Trước mắt mọi người, Tô Hiên lục tung vài ba lần, lấy ra một chiếc lọ gọi là serum làm đẹp, đưa cho Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường mỉm cười với hắn, nhận lấy lọ serum, mở ra ngửi, phát hiện bên trong có mùi hăng xen lẫn.
Sau khi mở ra để bà Lâm xem qua một chút, xác nhận rằng bà ta đã thoa lên mặt loại serum này đã, Nhậm Kiến Tường bắt đầu công việc.
Anh cầm chiếc lọ nhỏ này đập đập gõ gõ nó, thực chất là đang truyền chân khí vào trong đó.
Chân khí của Nhậm Kiến Tường có thể cứu sống, cũng có thể thử độc.
Đúng như dự đoán, không lâu sau khi truyền chân khí vào, rất nhanh Nhậm Kiến Tường đã cảm nhận được một cảm giác tắc nghẽn.
Nhậm Kiến Tường cũng không gò ép, mà dừng lại, quay đầu nhìn Tô Hiên.
"Bà Lâm, mặt bà sưng mủ lở loét thế này, tôi nghĩ bà không nên tìm tôi mà phải hỏi anh Tô đang đứng bên cạnh bà đây”.
Bà Lâm nghi ngờ ngẩng đầu.
"Anh dựa vào đâu mà nói như vậy? Anh không hề có bằng chứng! Anh chỉ gõ gõ hai cái đã nói là do serum của tôi có vấn đề! Đây không phải là ngậm máu phun người sao?"
"Bột tiêu thạch, cỏ núi, hoa hồng...”, không chờ hắn nói xong, Nhậm Kiến Tường đã bắt đầu kể tên thành phần.
Lúc đầu Tô Hiên còn cứng miệng, sau đó dần suy sụp.
"Anh Tô, tôi rất tò mò rốt cuộc anh đã làm thế nào để trở thành chuyên viên da liễu? Bên trong này có rất nhiều thành phần tương khắc, có thể anh lần đầu sử dụng, nhưng chính vì như vậy mới khiến mặt của bà Lâm tổn thương không thể cứu vãn được".
Bà Lâm nghe vậy, im lặng một hồi rồi đột nhiên hét lên: "Thật sự, trước đây tôi dùng một loại kem dưỡng khác, nhưng Tiểu Tô nói rằng hiệu quả của loại kem dưỡng này tốt hơn nên tôi mới đồng ý thử”.
Sau đó, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn Tô Hiên đầy hoài nghi: "Tiểu Tô, có phải ngay từ đầu cậu đã biết?"
"Việc này...”
Tô Hiên hơi khó xử, giãy giụa không chịu thừa nhận.
"Bà Lâm, bà đừng nghe bọn họ ngậm máu phun người, đến cả dụng cụ kiểm tra chuyên nghiệp bọn họ cũng không có, họ chỉ đang nói lung tung để trốn tránh trách nhiệm thôi”.
"Trên thực tế!”, Nhậm Kiến Tường ngắt lời hắn: "Nếu tôi gửi đi để cho dụng cụ chuyên nghiệp kiểm tra, hoặc là lấy cả đống chai chai lọ lọ không nhãn mác trên bàn kia đi kiểm tra thì nhất định sẽ phát hiện ra nhiều vấn đề đấy”.
Tô Hiên ngay lập tức im miệng.
Chuyện đã đến nước này, cho dù bà Lâm có mù mắt đi nữa cũng biết được chuyện là như thế nào, bà ta bắt đầu hét ầm lên, hô lớn gọi nhỏ với Tô Hiên
"Ban đầu chính cậu là người thề thề thốt thốt đảm bảo với tôi là kem dưỡng sẽ không có vấn đề!"
"Cậu còn nói mình là một bác sĩ da liễu chuyên nghiệp, nên mới tự mình điều phối thuốc cho tôi!"
"Tôi thật là mù mắt mới tin lời cậu nói!"
...
Nhìn thấy bà Lâm lại sắp làm ầm chuyện lên, Tô Hiên khó xử nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường nhìn nhau rồi âm thầm lui ra ngoài.
"Tại sao tôi cảm thấy quan hệ giữa bà Lâm và người tên Tô Hiên này không bình thường?"
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Tần Vũ không khỏi thấp giọng lẩm bẩm, nhưng lại bị Nhậm Kiến Tường ngăn lại.
"Một số chuyện, chỉ cần biết ở trong lòng, không cần thiết phải nói quá rõ”, Nhậm Kiến Tường cười: "Chồng của bà Lâm không phải cũng thường xuyên lên báo vì tai tiếng tình ái sao?"
Bây giờ thủ phạm đã được xác định, bà Lâm đương nhiên không đủ tư cách để đòi Song Diệp bồi thường.
Bà ta coi Nhậm Kiến Tường như thần, nhờ Nhậm Kiến Tường nghiên cứu một loại thuốc mới cho mình, chuyên để trị vết lở loét trên mặt.
Lúc đầu, Nhậm Kiến Tường không đồng ý, phiền phức quá!
Tuy nhiên, sau khi nhận được một số tiền lớn từ bà Lâm, Tần Vũ đã ngay lập tức thúc giục Nhậm Kiến Tường đi nghiên cứu chế tạo.
Bất lực, Nhậm Kiến chỉ có thể đồng ý.
Nhưng anh lại không có thời gian.
Sau đó, Vũ Hàn Thảo lại gọi anh đi.
Cô ấy bảo tài xế riêng dừng lại trước cửa một biệt thự.
"Không phải, ý của cô là gì? Đưa tôi đến đây là hy vọng tôi khám bệnh cho người ta sao?", Nhậm Kiến Tường nhìn căn biệt thự lớn trước mặt, trầm ngâm hỏi.
Vũ Hàn Thảo trịnh trọng gật đầu.
"Chủ nhân của biệt thự này là Ngô Dũng, một doanh nhân chân chính bắt đầu từ con số không, trước đây ông ấy có qua lại với nhà họ Vũ, ông nội tôi cũng khá coi trọng ông ấy, chỉ là bây giờ bệnh nặng sắp không xong rồi”.
"Không xong rồi?”, Nhậm Kiến Tường hơi sững sờ, anh dường như đã từng nghe đến cái tên này: "Người này không phải là vẫn còn trẻ sao? Ông ta định chơi trò chết trẻ à?”
"Xì!"
Vũ Hàn Thảo tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Anh ăn nói kiểu gì vậy, lần này tôi đưa anh tới đây là bởi vì Ngô Dũng đã nghe nói về y thuật của anh, hy vọng anh có thể giúp ông ấy chữa bệnh”.
Nhậm Kiến Tường không nghĩ nhiều mà từ chối thẳng thừng.
"Tôi còn đang bận đây, không có thời gian trị bệnh cho ông ta!"
Vũ Hàn Thảo suy tư một lúc, rồi đột nhiên nói.
"Món bảo vật được gọi là gương Càn Khôn mà trước anh nhờ tôi tìm đang trong tay Ngô Dũng, chỉ là ông ấy xem nó như báu vật, anh không khiến ông ấy cam tâm tình nguyện giao ra thì mãi mãi không có được nó đâu!"
Chương 109: Bệnh lạ
Nghe vậy, ngay lúc Nhậm Kiến Tường đang định cất bước rời đi thì lại quay lại.
"Xin hỏi, cậu từ đâu đến?"
Sau khi kể xong mục đích đến đây, ngay sau đó, hai người đã được nhiệt tình đón tiếp và mời vào trong.
Nhậm Kiến Tường và Vũ Hàn Thảo được quản gia dẫn vào phòng khách, sau khi đến phòng khách, họ đã thấy Ngô Dũng đang ngồi đó chờ họ rồi.
Sau khi nhìn thấy Ngô Dũng, Nhậm Kiến Tường mới hiểu được ý sắp có chuyện không hay mà Vũ Hàn Thảo vừa nói là gì..
Mặc dù Ngô Dũng vẫn còn sức đón tiếp khách, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
Không những vậy, dường như mỗi lần thở đều rất tốn sức, lá phổi đều phát ra tiếng thở phì phò, người khác nghe thôi cũng thấy rất khó chịu.
"Cậu là cậu Nhậm, phải không? Lần trước Tiểu Vũ cũng từng kể về cậu, nói cậu rất giỏi y thuật".
Ngô Dũng rất yếu, nhưng vẫn cố nở một nụ cười.
Thấy vậy, Nhậm Kiến Tường cũng khó lòng từ chối, bước tới bắt mạch cho Ngô Dũng.
Nào ngờ đâu, vừa mới bắt đầu nghe mạch thì chợt có tiếng nói ở gần đó chen ngang.
"Bố, sao bố lại để một tên bác sỹ tầm thường khám bệnh cho chứ?"
Nhậm Kiến Tường buông tay, quay đầu lại nhìn người đó thì thấy trước mắt là một nam thanh niên rất giống với Ngô Dũng, theo sau còn có một bác sỹ mặc áo blouse trắng.
"Con đã nói với bố biết bao lần rồi, bác sỹ Khương có thể chữa khỏi được bệnh của bố, vậy mà bố không tin, cứ một mực tìm bác sỹ tầm thường này!"
Nhậm Kiến Tường quay đầu nhìn Vũ Hàn Thảo, cô ấy lắc đầu đáp lại, Nhậm Kiến Tường không nói năng gì, quay lại ngồi bên cạnh cô ấy, nhường đường cho nam thanh niên kia.
"Đây là Ngô Thiên Hựu, con trai của Ngô Dũng, trước đây, bệnh của ông ấy đều do bác sỹ mà anh ta mời đến chữa trị".
Vũ Hàn Thảo thì thầm giải thích.
"Ngô Dũng còn có một cô con gái, nhưng theo tôi được biết, người thừa kế đời kế tiếp chắc sẽ là Ngô Thiên Hựu, Ngô Dũng không để lại cho con gái một đồng nào cả".
Giọng của Vũ Hàn Thảo cực kỳ nhỏ, Nhậm Kiến Tường nghe xong cũng thấy coi thường.
Thật không ngờ Ngô Dũng cũng có chuyện không muốn cho người khác biết.
"Haiz, Thiên Hựu, chẳng qua là bố thấy bệnh tình vẫn chưa có tiến triển gì nên mới nghe theo giới thiệu của Vũ Hàn Thảo, mời bác sỹ này đến xem bệnh cho!"
Sau khi thấy con trai, Ngô Dũng nở một nụ cười trìu mến, lời nói cũng có vài phần đánh giá thấp Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường cũng không tức giận, chỉ lặng yên ngồi nhìn, đột nhiên, sau khi nhìn thấy bác sỹ đó, anh đứng dậy, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm.
Bác sỹ Khương mà Ngô Thiên Hữu dẫn đến đang tu luyện ở hậu kỳ Trúc Đan.
Điều đó đồng nghĩa với việc, sức mạnh của anh ta gần như ngang bằng với Nhậm Kiến Tường.
Một bác sỹ bình thường sao có thể có sức mạnh vậy được chứ?
Nhậm Kiến Tường chau mày, cố che đi linh khí của mình.
Có vẻ bác sỹ Khương rất được hai bố con nhà họ Ngô tin tưởng, anh ta bỏ hộp cứu thương xuống, lấy ống nghe ra khám cho ông Ngô rồi lại cất đi.
"Ông Ngô, tôi sẽ kê cho ông mấy liều thuốc, ông nhớ phải uống thuốc đúng giờ, có vậy thì mới mau khỏi được!”
Có con trai bên cạnh đứng ra đảm bảo, bác sỹ Khương lại là do con trai dẫn về nữa, đương nhiên Ngô Dũng sẽ gật đầu đồng ý.
Sau đó, ông ta quay đầu sang nhìn Nhậm Kiến Tường và Vũ Hàn Thảo, hết lời xin lỗi: “Rất xin lỗi hai người, hôm nay phiền hai người quá, hai người cứ về trước đi”.
Nét mặt Vũ Hàn Thảo có chút khó chịu, kêu người ta lặn lội đường xa tới đây cho bằng được rồi lại không cho người ta khám bệnh, ngồi còn chưa ấm chỗ mà đã đuổi người ta về rồi.
Đúng là một trò đùa mà!
Nhậm Kiến Tường lại không để bụng, anh vỗ nhẹ vào vai Vũ Hàn Thảo.
"Đi thôi, chúng ta cũng không cần thiết phải ở đây, nếu họ đã tìm được bác sĩ giỏi rồi thì chúng ta ở đây cũng chỉ thêm mất mặt thôi”.
Mặc dù không cam tâm, nhưng sau khi nghe Nhậm Kiến Tường nói vậy, Vũ Hàn Thảo cũng yên tâm hơn, cùng anh chuẩn bị ra về.
Lúc này, Nhậm Kiến Tường chợt cảm giác thấy chút linh khí toát ra từ người bác sỹ Khương bèn giả vờ quay đầu lại nhìn.
Không nhìn thì thấy bình thường, nhìn rồi thì vừa thoáng qua liền thấy có vấn đề.
Trước khi rời đi, Ngô Thiên Hựu dù không muốn nhưng vẫn cố lấy danh nghĩa chủ nhà tiễn hai người thay cho lời xin lỗi.
Trước khi ra về, Nhậm Kiến Tường giả vờ vô tình nói với Vũ Hàn Thảo một câu: “Ông Ngô không còn nhiều thời gian đâu”.
Vũ Hàn Thảo ngẩn người: "..."
Ngô Thiên Hựu lập tức nổi cáu, nhìn anh đầy khó tin, hỏi nhộn lên: “Ý anh là gì? Anh dám rủa bố tôi chết sớm sao?”
Thấy Ngô Thiên Hựu định sắn tay lên đánh nhau với Nhậm Kiến Tường, Vũ Hàn Thảo vội ngăn lại.
"Cậu Nhậm đây không có ác ý gì cả, chỉ là lời nói hơi khó nghe chút, chắc anh ấy lỡ lời nói nhầm thôi!”
Nhậm Kiến Tường vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, lại thêm dầu vào lửa: “Tôi nói rồi, ông Ngô không sống được bao lâu nữa đâu, cậu là con trai của ông ấy, cậu làm vậy sớm muộn cũng hại chết ông ấy”.
Lần này, Ngô Thiên Hựu không nhịn được nữa, cho dù Vũ Hàn Thảo có ngăn cản đến mấy, cũng không thể ngăn được hắn lại, hắn giơ tay đấm thẳng về phía mặt Nhậm Kiến Tường.
Nhưng hắn không ngờ là ngay sau đó, hắn còn chưa nhìn rõ, Nhậm Kiến Tường đã nắm chặt lấy cổ tay hắn.
Ngô Thiên Hựu chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, sau đó không còn chút sức lực nào, lùi về sau mấy bước.
"Rốt cuộc anh là ai?”
“Tôi chỉ là một bác sỹ vô danh thôi, không cần thiết phải lấy làm lạ như vậy đâu”, nói rồi, Nhậm Kiến Tường không định ở lại thêm nữa, định cùng Vũ Hàn Thảo ra về.
Đúng lúc này, trong nhà chợt có tiếng kêu thất thanh, kế đó là tiếng người giúp việc hoảng loạn kêu lên.
"Ông Ngô, ông sao vậy?”
Ngô Thiên Hựu vội lao vào trong.
Vũ Hàn Thảo khẽ kéo vạt áo của Nhậm Kiến Tường, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Không còn cách nào khác, Nhậm Kiến Tường chỉ đành quay người cùng cô ấy vào trong.
Lúc này, họ mới biết mọi chuyện đã nghiêm trọng tới mức nào.
Ông Ngô liên tục nôn ra máu, trên sàn toàn là vết máu, trông rất đáng sợ.
Không những vậy, mắt ông ta trợn trắng bệch, miệng dính đầy máu, trông hệt như có thể tắt thở bất cứ lúc nào vậy.
Ngô Thiên Hựu lao đến kêu gào: “Bố, bố ơi...”
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn bác sỹ Khương đang hoảng hốt lo sợ, nói: “Chuyện này là sao? Sao đột nhiên lại thành ra như này?”
Bác sỹ Khương đeo khẩu trang, vẻ mặt cũng đượm vẻ đáng tiếc: “Bệnh tình của ông Ngô vốn đã nặng, đúng lúc này lại tái phát, cậu Ngô, cậu chuẩn bị tâm lý đi!”
Ngô Thiên Hựu đau buồn khôn xiết, nhớ lại những lời Nhậm Kiến Tường vừa nói ban nãy, vừa thoáng nhìn thấy bóng dáng của hai người liền lao đến túm cổ áo Nhậm Kiến Tường, trách móc: “Có phải là anh làm không? Có phải anh ôm lòng thù hận hại chết bố tôi không?”
"Cậu Ngô có thể ăn cơm không đúng giờ giấc, nhưng cậu không thể nói năng bừa bãi vậy được! Tôi còn chưa kịp bắt mạch cho ông ấy thì cậu đã đuổi chúng tôi rồi, thời gian ngắn như vậy, tôi có thể làm gì được chứ?”
Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ buông tay, nói xong liền đánh mắt về phía bác sỹ Khương.
Chương 110: Kẻ thù
Nếu không nhìn nhầm thì vẻ mặt hoang mang trên khuôn mặt vị bác sĩ Khương này đều là giả vờ.
Mục đích thì chắc chắn là để lừa Ngô Thiên Hựu rồi.
Biệt thự nhà họ Ngô bao trùm bởi một màu đau thương, ông Ngô nằm trên giường, đôi bàn tay cứng đờ co quắp lại, cơ thể không ngừng co giật.
Ngô Thiên Hựu lo lắng đi qua đi lại, bác sĩ Khương cũng nhanh chóng cấp cứu cho ông Ngô.
"Nhậm Kiến Tường, anh không định cứu ông Ngô thật sao? Gương Càn Khôn đang trong tay ông ấy, nếu ông ấy chết thật thì Ngô Thiên Hựu sẽ thừa kế gương Càn Khôn, đến lúc đó chỉ dựa vào mối quan hệ giữa hai người thì rất khó đòi lại được".
Thấy Nhậm Kiến Tường không định ra tay giúp đỡ, Vũ Hàn Thảo không nhịn được khẽ nhắc nhở anh một câu.
Nhậm Kiến Tường vốn không định ra tay, nghe Vũ Hàn Thảo nói vậy thở dài một hơi rồi tiến tới đẩy bác sĩ Khương đang giả vờ chữa bệnh cho ông Ngô ra.
Anh biết rõ thực lực của đối phương, bởi vậy ngay từ đầu anh không hề giấu giếm, trong lúc đẩy bác sĩ Khương ra anh có dùng vài phần chân khí, tạo ra một loại cảm giác áp lực.
Không ngoài dự đoán, khuôn mặt bác sĩ Khương tỏ vẻ kinh ngạc nhưng anh ta che giấu rất tốt, không hề để cho người khác nhìn ra điểm bất thường.
"Anh định làm gì với bố tôi vậy hả?", Ngô Thiên Hựu không tin Nhậm Kiến Tường, lập tức muốn ngăn anh lại.
Nhậm Kiến Tường liếc mắt một cái, nhanh chóng điểm vài huyệt vị trên người Ngô Dũng.
Đôi tay đang cứng đờ co quắp lại nhanh chóng thả lỏng, cơ thể Ngô Dũng cũng không còn co giật nữa, nằm yên ổn trên giường.
"Khuê Nguyên Điểm Huyệt Thủ!", bác sĩ Khương khẽ kêu lên.
Nhậm Kiến Tường quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Thằng cha này cũng thức thời đấy!
Ngay sau đó, Nhậm Kiến Tường lôi ra từ trong ngực một hàng kim bạc, cởi áo của ông Ngô ra rồi cắm kim bạc vào lưng ông ta.
Mỗi một cây kim bạc đều có sự tác động của chân khí, vừa mới cắm xuống kim bạc đã đổi màu ngay.
"Chuyện này là thế nào?", Vũ Hàn Thảo chưa bao giờ nhìn thấy chuyện lạ như vậy nên không kìm được mà lên tiếng hỏi.
Nhậm Kiến Tường không ngẩng đầu trả lời: "Thật ra chuyện này rất dễ hiểu, tại bình thường cô ít xem tiểu thuyết võ hiệp cổ đại đấy, trong tiểu thuyết thường nói kim bạc gặp thuốc độc thì đều đổi màu mà".
Vũ Hàn Thảo nghe vậy lập tức hiểu ra: "Ý của anh là ông Ngô bị trúng độc chứ không phải mắc bệnh!"
Ngô Thiên Hựu cũng biến sắc: "Sao có thể chứ? Sao bố tôi lại trúng độc được?"
Nhậm Kiến Tường vẫn không ngẩng đầu trả lời: "Cái này phải hỏi bác sĩ Khương bên cạnh cậu đấy!"
Ngô Thiên Hựu quay ra nhìn bác sĩ Khương, đối phương chột dạ rồi lảng tránh ánh mắt của hắn.
Đúng lúc này Nhậm Kiến Tường cũng vừa cắm xong cây kim bạc cuối cùng, vận chuyển chân khí vào trong cơ thể của Ngô Dũng để áp chế độc tính trong cơ thể.
Anh đứng dậy rồi quay đầu lại nhìn bác sĩ Khương, cười khẩy rồi nói: "Một cao thủ ở hậu kỳ Trúc Đan sao lại chỉ dám nhận mình là bác sĩ vậy, nói đi, ai sai khiến anh?"
Ngô Thiên Hựu không hiểu hai người bọn họ đang nói gì với nhau, bất giác lùi về đằng sau một bước.
Bác sĩ Khương càng biến sắc hơn, anh ta bỏ khẩu trang ra để lộ gương mặt đầy những vết sẹo.
"Anh ta chẳng phải là người trong lệnh truy nã sao! Tên là Giang Thành", Vũ Hàn Thảo nói với vẻ đầy kinh ngạc rồi lùi về sau vài bước,núp sau lưng Nhậm Kiến Tường.
Khuôn mặt Nhậm Kiến Tường cũng hơi trầm lại.
Anh cũng đã từng nhìn thấy cái tên Giang Thành trên danh sách lệnh truy nã, bây giờ xem ra anh ta là một tên độc tu có có sở trường hạ độc.
Nếu như tu vi của Nhậm Kiến Tường thấp hơn Giang Thành thì chắc chắn sẽ rất khó nhận ra hành động của anh ta.
Đáng tiếc là tu vi của anh lại cao hơn của Giang Thành một chút nên mới nhận ra, nhìn bên ngoài thì có vẻ như anh ta đang cứu người, nhưng thực ra là đang giở trò hại người.
"Không ngờ lại bị anh nhận ra, tại sao anh lại xía vào chuyện của tôi?"
Giang Thành cười lạnh rồi liếc mắt nhìn về phía Ngô Dũng bị cắm kim bạc như một con nhím đang nằm trên giường.
"Ông già ngu xuẩn này đắc tội với người khác, rồi người ta trả một khoản tiền lớn cho tôi bảo tôi đi xử lý cái mạng già này của ông ta!"
Ngô Thiên Hựu đứng bên cạnh hét lớn: "Là mày! Uổng công tao tin tưởng mày, vậy mà mày lại hại bố tao ra nông nỗi này!"
Thấy Ngô Thiên Hựu lớn tiếng chửi mắng mình, Giang Thành quay đầu lại nhìn hắn rồi lạnh lùng nói.
"Anh Ngô, tôi cũng gián tiếp giúp anh còn gì nữa, bố anh quản lý anh nghiêm khắc như vậy, chắc anh ở nhà cũng chẳng có tự do, ông ta chết rồi không phải cả nhà họ Ngô này đều thuộc về anh rồi, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?"
Ngô Thiên Hựu giống như bị ai đó bóp cổ, mặt đỏ bừng nhìn Giang Thành: "Sao anh có thể nói như thế! Người tôi yêu thương nhất chính là bố tôi! Tôi sẽ không bao giờ làm hại ông ấy!"
"Vậy tại sao anh không đổi bác sĩ khác!", Giang Thành cười lạnh lùng.
"Bởi vì… bởi vì… tao…"
Ngô Thiên Hựu cứ “bởi vì” một lúc lâu, mãi không nói được thành câu.
Thấy vậy trong lòng Nhậm Kiến Tường cũng đã hiểu vài phần.
Cho dù thế nào đi nữa, nếu ông Ngô chết rồi thì với nhân phẩm của Ngô Thiên Hựu, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ đưa gương Càn Khôn cho anh, nghĩ vậy anh liền lên tiếng.
"Tôi chắc chắn sẽ cứu được ông Ngô, anh muốn giết ông ấy thì trước tiên phải qua được cửa của tôi đã!"
Nói xong, cơ thể Nhậm Kiến Tường bùng nổ khí thế mạnh mẽ, dùng sức mạnh dời non lấp bể tấn công bất ngờ về phía Giang Thành.
Giang Thành cũng không chịu yếu thế, anh ta lùi về sau vài bước khéo léo tránh được đòn tấn công của Nhậm Kiến Tường rồi khẽ điểm huyệt vào vai Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường cảm thấy vai mình hơi tê, tay phải không thể nhấc lên được nữa.
"Thằng hèn! Ngoài việc hạ độc ra mày còn biết làm gì nữa!"
Giang Thành không hề cảm thấy hổ thẹn mà còn tỏ ra tự hào: "Tao vốn là độc tu, hạ độc giết người là bản lĩnh của tao, nó còn cho tao cảm giác vui vẻ nữa kìa".
Vũ Hàn Thảo nghe vậy cảm thấy ghê tởm, quay đầu lại thì thấy Ngô Thiên Hựu đã ở đằng sau cô ấy từ lúc nào.
"Mày thật là ghê tởm!", Nhậm Kiến Tường cảm thấy buồn nôn: "Mày dùng thủ đoạn này để đối phó với một ông già mà cũng dám nói ra những lời như vậy sao!"
"Người chết vì tiền, chim chết vì ăn!", Giang Thành khoanh tay vênh váo: "Nếu mày đã biết thân phận của tao rồi thì tao xin lỗi nhé, tất cả những người ở đây đều phải chết!"
Ngay sau đó, cơ thể Giang Thành bùng nổ khí thế mạnh mẽ, chèn ép Vũ Hàn Thảo và Ngô Thiên Hựu không thở nổi.
Ngô Dũng nằm trên giường, mặc dù kim bạc cắm đầy sau lưng, trên kim có chân khí có thể duy trì mạng sống của ông ta những vẫn có thể nhận ra ông ta đang thở gấp rút hơn.
Nhậm Kiến Tường nheo mắt lại.
Nếu cứ như vậy, cho dù ông Ngô có kim bạc giữ được mạng sống nhưng một khi nội tạng phong bế khí huyết, phải chịu ngoại lực lớn tác động thì khả năng cao cơ thể sẽ không chịu được mà mất mạng!
"Lẽ nào lại như vậy, dừng lại ngay cho tao!"
Nhậm Kiến Tường nổi giận, thầm hét lên.
Giang Thành không kịp phản ứng lại, bị tiếng hét ghê gớm tác động phun ra một ngụm máu.
Nhậm Kiến Tường vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng thì môi Diệp Yến đã áp vào mặt anh.
Lần này anh cũng chưa kịp phản ứng cô đã rời môi.
Nhậm Kiến Tường ngây người, đây là lần đầu tiên vợ chủ động như vậy!
Quay đầu lại nhìn phát hiện Diệp Yến đang đỏ mặt cúi đầu, Diệp Uyên Thư cũng vô cùng hiểu chuyện che mắt lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
"Vợ, em véo anh một cái, vừa rồi là thật, hay là anh đang nằm mơ?"
Nhậm Kiến Tường ngơ ngác nhìn Diệp Yến như một kẻ ngốc.
"Làm gì có! Anh đang mơ đấy!", Diệp Yến làm mặt quỷ với anh rồi kéo Diệp Uyên Thư chạy về phía trước.
Dưới ánh trăng dịu dàng, chiếc váy màu xanh nước biển bồng bềnh, trở thành khung cảnh đẹp nhất trong lòng Nhậm Kiến Tường.
Sáng sớm hôm sau, tinh thần Nhậm Kiến Tường sảng khoái bước vào văn phòng của Song Diệp, trên đường đi gặp nhân viên nào cũng chào hỏi.
"Con mẹ nó, hôm nay có phải tôi uống nhầm thuốc rồi không? Nhìn thấy sếp Nhậm chào mình!"
"Đúng, đúng, không phải sếp Nhậm thường rất lạnh lùng sao? Chẳng lẽ tôi sắp được thăng chức rồi!"
"Đừng mơ, sếp Nhậm cũng cười với tôi!"
...
Hành vi bất thường của Nhậm Kiến Tường khiến nhân viên trong văn phòng không khỏi bàn tán xôn xao.
Khi Tần Vũ bước vào cửa, từ xa đã có thể cảm nhận được không khí tràn ngập sắc xuân trong phòng làm việc.
"Mọi người làm sao vậy? Hôm nay cũng đâu phải ngày lễ tình nhân, sáng sớm thế này đừng ở đây có xôn xao!", Tần Vũ tức giận đuổi đám nhân viên đang tụ tập bàn tán.
Trong số đó, có một người mạnh dạn nói: "Sếp Tần, em thấy sắc mặt sếp Nhậm tràn đầy xuân sắc, chắc tối hôm qua có chuyện tốt!"
Tần Vũ vừa nghe đã cảm thấy đau răng.
Trước đây, mỗi lần anh ấy gọi Nhậm Kiến Tường khi ở nhà đều là cản trở chuyện tốt của người ta.
Lâu dần Nhậm Kiến Tường đã không thèm nghe điện thoại của anh ấy nữa!
Nếu tối qua Nhậm Kiến Tường đã có chuyện tốt... thì cũng kệ đi!
Dù sao chẳng liên quan gì đến con chó độc thân như anh ấy!
Tục ngữ có câu, vui quá hóa buồn.
Mới sáng sớm, rắc rối đã ập đến.
Lúc Tần Vũ vừa vào cửa thì đúng lúc nhận được điện thoại của bà Lâm.
Bà Lâm là người được hội phó Trần tiến cử, tốt xấu gì cũng có chút quan hệ, đương nhiên phải đối đãi chu đáo một chút.
Không ngờ, vừa nhận điện thoại, bên tai đã vang đến một trận chửi mắng xối xả.
"Tần Vũ, cậu bán thứ rác rưởi gì vậy? Mặt tôi lở loét hết ra rồi! Tôi muốn kiện cậu, bắt công ty cậu bồi thường cho tôi!"
Bị mắng một trận tơi tả, Tần Vũ còn chưa kịp phản ứng thì bà ta đã cúp điện thoại.
Tần Vũ liếc nhìn số điện thoại di động giống như đang nằm mơ, nhớ lại nội dung vừa rồi, vội vàng đi vào phòng làm việc.
"Không hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Buổi trưa, Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường đứng ở trước cửa biệt thự của bà Lâm, lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt.
"Kiến Tường, cậu thực sự chắc chắn đơn thuốc của cậu điều phối không có vấn đề gì chứ? Tại sao mặt bà Lâm lại lở loét như vậy?"
Nghe Tần Vũ nói mãi, Nhậm Kiến Tường trầm tư, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy không chắc chắn lắm.
Loại mỹ phẩm anh bào chế quả thực là có tác dụng làm đẹp, hơn nữa anh đã thực hiện nhiều thử nghiệm trước đó, lần nào cũng thành công.
Chính vì vậy mà anh mới dám to gan đem bán.
Huống hồ, mấy chục thùng hàng đưa cho sếp Vương trước đó cũng là kem dưỡng loại này, nếu thật sự xảy ra chuyện, cũng không thể có mỗi một mình bà Lâm!
Vì vậy, vấn đề có thể là do bà Lâm.
"Thử vào xem đi, chỉ đứng ở bên ngoài nói suông cũng không giải quyết được gì, mĩnh nghĩ có khả năng không phải do kem dưỡng”.
Lời nói của Nhậm Kiến Tường như tiếp thêm một liều thuốc trợ tim cho Tần Vũ, anh ấy vươn tay bấm chuông cửa.
Lúc bước vào, trên mặt đất là một đống hỗn độn, mảnh vỡ của bình hoa, quần áo quý giá, một đống gối ôm, tất cả đều ngổn ngang dưới đất.
Người giúp việc đứng sang một bên, cúi đầu không dám lên tiếng.
"Bà Lâm đâu rồi?"
Một trong những người giúp việc chỉ vào phòng bên trong: "Sau khi anh Tô đến thì bà ấy khóc miết ở trong đó, trước đó bà ấy cầm đồ đập một lượt, chúng tôi không dám hé răng nửa lời”.
Nhậm Kiến Tường ngờ vực: "Anh Tô là ai?"
"Chuyên gia chăm sóc da của phu nhân”.
Nghe vậy, Nhậm Kiến Tường đột nhiên cảm thấy tự tin.
"Đi thôi, dù sao chúng ta cũng phải đối mặt, đi xem anh Tô này là thần thánh phương nào”.
Nhậm Kiến Tường vỗ vai Tần Vũ, khi hai người đến gần căn phòng thì nghe thấy trong phòng có tiếng thút thít truyền ra.
"Đều tại bọn họ! Chắc chắn là thuốc của bọn họ có vấn đề, nên mặt tôi mới như thế này!"
Giọng bà Lâm từ bên trong vọng ra.
Sau đó, có một giọng nam xa lạ.
"Không sao cả, nếu thuốc của bọn họ có vấn đề thì bắt bọn họ bồi thường, bồi thường đến khi nào phá sản thì thôi!"
Sắc mặt Tần Vũ tối sầm lại.
Nhậm Kiến Tường không nói lời nào, chỉ ngồi xổm xuống nhặt một chiếc lọ nhỏ từ đống mảnh vỡ trước cửa.
Chính là kem dưỡng do công ty của họ sản xuất.
Anh mở nắp chai ra ngửi rồi sững sờ một lúc, sau đó vặn nắp chai lại rồi lặng lẽ bỏ vào túi.
"Đi thôi, gõ cửa đi”, Nhậm Kiến Tường liếc nhìn Tần Vũ, Tần Vũ bất chấp gõ cửa rồi đẩy cửa vào.
Trong phòng, bà Lâm đang ngồi trên ghế, đầu tóc bù xù khóc lóc, trên mặt đất vương vãi đầy đồ, có thể thấy nhan sắc bị hủy hoại đã ảnh hưởng rất lớn tới bà ta.
Lúc đầu, Nhậm Kiến Tường không chú ý, đến khi bà Lâm ngẩng đầu lên, anh mới hiểu được chuyện này nghiêm trọng đến cỡ nào.
Khuôn mặt bà Lâm, bắt đầu từ khóe mắt mưng lở loét nát xuống tận cằm, chi chít như những con sâu lúc nhúc, nhìn thôi cũng buồn nôn.
Khuôn mặt xấu xí như vậy, ngay cả Nhậm Kiến Tường cũng buồn nôn.
Sắc mặt Tần Vũ lập tức tái nhợt, anh ấy phải nhìn sang chỗ khác.
Nhìn thấy hai người họ tới, bà Lâm túm lấy đồ trên bàn ném về phía họ.
"Tất cả đều là chuyện tốt mà mấy cậu làm, bây giờ, tôi thậm chí không dám nhìn mặt ai! Các cậu phải đền lại gương mặt này cho tôi!"
Nói rồi bà ta lại không kìm được bật khóc.
Người đàn ông đứng cạnh nhẹ nhàng vỗ vai bà ta, như đang an ủi.
Nhậm Kiến Tường quan sát kỹ, người đàn ông này khá cao, đeo khẩu trang trông rất vạm vỡ.
Từ làn da lộ ra bên ngoài có thể thấy cũng được chăm sóc không tồi, không trách được có thể làm bác sĩ da liễu cho bà Lâm.
Chỉ có điều...
"Bà Lâm, bà hãy nghe tôi giải thích trước đi. Mặt bà mưng mủ lở loét thế này, không phải là do kem dưỡng có vấn đề...”
Nhậm Kiến Tường bình tĩnh nói.
Không ngờ, chưa kịp nói xong, bà Lâm đã hét lên với anh: "Vậy cậu nói cho tôi biết, là do đâu?"
"Bà phải nói cho tôi biết trước, sau khi dùng xong loại kem dưỡng này còn dùng sản phẩm dưỡng da nào nữa không? Khả năng tương thích của loại kem này rất mạnh, trừ khi bà dùng các sản phẩm có tính ăn mòn, nếu không tuyệt đối không thể xuất hiện phản ứng thuốc thế này được”.
Nhậm Kiến Tường nhận thấy rằng khi nói về tính ăn mòn, tay người đàn ông bên cạnh khẽ run lên.
Thú vị!
Nhậm Kiến Tường thản nhiên nghĩ.
Thủ phạm thực sự không phải là kem dưỡng của Nhậm Kiến Tường, tên này cũng mất rất nhiều tâm sức muốn úp cái nồi này lên người bọn họ.
Vậy thì đừng trách anh không nương tay.
Chương 108: Tranh đoạt
Sau khi nghe Nhậm Kiến Tường nói, mắt bà Lâm trừng lớn mắt.
"Ý cậu là có người giở trò, không phải là do kem dưỡng của các cậu nên mặt tôi mới bị thế này sao?"
Nhậm Kiến Tường gật đầu: "Bà Lâm, bà nhớ kỹ lại xem, hôm đó sau khi bôi xong kem dưỡng bà có còn làm gì nữa không?"
Bà Lâm cẩn thận nhớ lại, đột nhiên, bà ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
"Tiểu Tô, tôi nhớ là hôm đó sau khi bôi xong thuốc, hình như tôi còn xoa thêm serum cậu đưa cho tôi?"
Bà Lâm vô tình nói ra điều này, nhưng Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ sau khi nghe xong thì ngẩng đầu nhìn người tên Tô Hiên đang đứng bên cạnh.
Nhậm Kiến Tường cảm thấy đôi mắt bên ngoài khẩu trang kia luôn nhìn anh với vẻ ác ý.
Tuy nhiên, Nhậm Kiến Tường giả vờ như không nhìn thấy.
"Thưa anh, tôi vừa mới biết anh là chuyên viên da liễu của bà Lâm, có thể cho tôi xem serum mà hôm đó anh đưa bà ấy dùng được không?"
"Đây là bí mật, mỗi chuyên viên da liễu đều có một công thức bí mật đặc biệt dành riêng cho từng khách hàng, anh nghĩ nó giống sản phẩm của các anh sao?", Tô Hiên đương nhiên không bị mắc lừa, không chút khách khí nói.
Tuy nhiên, sự thật vả mặt người nhanh hơn hắn tưởng tượng.
"Bà Lâm, nếu anh Tô không lấy serum hắn đưa cho bà dùng, chúng tôi sẽ khó xác định được chuyện gì đã xảy ra”, Nhậm Kiến Tường vô cùng thành thật nói.
Cũng vì vậy, bà Lâm không quá do dự, yêu cầu Tô Hiên lấy ra.
"Nhưng đó là...”
Tô Hiên không bỏ cuộc, lại muốn tranh cãi tiếp.
Lúc này, bà Lâm nói: "Được rồi, tôi là người quyết định, bọn họ muốn điều tra, vậy thì đưa cho họ điều tra”.
Bà Lâm cũng đã lên tiếng, Tô Hiên chỉ có thể miễn cưỡng lục tung đống chai lọ trên bàn.
Nhậm Kiến Tường nhận thấy rằng hầu hết cái gọi là serum làm đẹp đều không có nhãn mác và trông giống các sản phẩm của ba không (không ngày, hạn sản xuất, không chứng chỉ chất lượng, không rõ nguồn gốc xuất xứ).
Trước mắt mọi người, Tô Hiên lục tung vài ba lần, lấy ra một chiếc lọ gọi là serum làm đẹp, đưa cho Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường mỉm cười với hắn, nhận lấy lọ serum, mở ra ngửi, phát hiện bên trong có mùi hăng xen lẫn.
Sau khi mở ra để bà Lâm xem qua một chút, xác nhận rằng bà ta đã thoa lên mặt loại serum này đã, Nhậm Kiến Tường bắt đầu công việc.
Anh cầm chiếc lọ nhỏ này đập đập gõ gõ nó, thực chất là đang truyền chân khí vào trong đó.
Chân khí của Nhậm Kiến Tường có thể cứu sống, cũng có thể thử độc.
Đúng như dự đoán, không lâu sau khi truyền chân khí vào, rất nhanh Nhậm Kiến Tường đã cảm nhận được một cảm giác tắc nghẽn.
Nhậm Kiến Tường cũng không gò ép, mà dừng lại, quay đầu nhìn Tô Hiên.
"Bà Lâm, mặt bà sưng mủ lở loét thế này, tôi nghĩ bà không nên tìm tôi mà phải hỏi anh Tô đang đứng bên cạnh bà đây”.
Bà Lâm nghi ngờ ngẩng đầu.
"Anh dựa vào đâu mà nói như vậy? Anh không hề có bằng chứng! Anh chỉ gõ gõ hai cái đã nói là do serum của tôi có vấn đề! Đây không phải là ngậm máu phun người sao?"
"Bột tiêu thạch, cỏ núi, hoa hồng...”, không chờ hắn nói xong, Nhậm Kiến Tường đã bắt đầu kể tên thành phần.
Lúc đầu Tô Hiên còn cứng miệng, sau đó dần suy sụp.
"Anh Tô, tôi rất tò mò rốt cuộc anh đã làm thế nào để trở thành chuyên viên da liễu? Bên trong này có rất nhiều thành phần tương khắc, có thể anh lần đầu sử dụng, nhưng chính vì như vậy mới khiến mặt của bà Lâm tổn thương không thể cứu vãn được".
Bà Lâm nghe vậy, im lặng một hồi rồi đột nhiên hét lên: "Thật sự, trước đây tôi dùng một loại kem dưỡng khác, nhưng Tiểu Tô nói rằng hiệu quả của loại kem dưỡng này tốt hơn nên tôi mới đồng ý thử”.
Sau đó, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn Tô Hiên đầy hoài nghi: "Tiểu Tô, có phải ngay từ đầu cậu đã biết?"
"Việc này...”
Tô Hiên hơi khó xử, giãy giụa không chịu thừa nhận.
"Bà Lâm, bà đừng nghe bọn họ ngậm máu phun người, đến cả dụng cụ kiểm tra chuyên nghiệp bọn họ cũng không có, họ chỉ đang nói lung tung để trốn tránh trách nhiệm thôi”.
"Trên thực tế!”, Nhậm Kiến Tường ngắt lời hắn: "Nếu tôi gửi đi để cho dụng cụ chuyên nghiệp kiểm tra, hoặc là lấy cả đống chai chai lọ lọ không nhãn mác trên bàn kia đi kiểm tra thì nhất định sẽ phát hiện ra nhiều vấn đề đấy”.
Tô Hiên ngay lập tức im miệng.
Chuyện đã đến nước này, cho dù bà Lâm có mù mắt đi nữa cũng biết được chuyện là như thế nào, bà ta bắt đầu hét ầm lên, hô lớn gọi nhỏ với Tô Hiên
"Ban đầu chính cậu là người thề thề thốt thốt đảm bảo với tôi là kem dưỡng sẽ không có vấn đề!"
"Cậu còn nói mình là một bác sĩ da liễu chuyên nghiệp, nên mới tự mình điều phối thuốc cho tôi!"
"Tôi thật là mù mắt mới tin lời cậu nói!"
...
Nhìn thấy bà Lâm lại sắp làm ầm chuyện lên, Tô Hiên khó xử nhỏ giọng cầu xin tha thứ.
Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường nhìn nhau rồi âm thầm lui ra ngoài.
"Tại sao tôi cảm thấy quan hệ giữa bà Lâm và người tên Tô Hiên này không bình thường?"
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Tần Vũ không khỏi thấp giọng lẩm bẩm, nhưng lại bị Nhậm Kiến Tường ngăn lại.
"Một số chuyện, chỉ cần biết ở trong lòng, không cần thiết phải nói quá rõ”, Nhậm Kiến Tường cười: "Chồng của bà Lâm không phải cũng thường xuyên lên báo vì tai tiếng tình ái sao?"
Bây giờ thủ phạm đã được xác định, bà Lâm đương nhiên không đủ tư cách để đòi Song Diệp bồi thường.
Bà ta coi Nhậm Kiến Tường như thần, nhờ Nhậm Kiến Tường nghiên cứu một loại thuốc mới cho mình, chuyên để trị vết lở loét trên mặt.
Lúc đầu, Nhậm Kiến Tường không đồng ý, phiền phức quá!
Tuy nhiên, sau khi nhận được một số tiền lớn từ bà Lâm, Tần Vũ đã ngay lập tức thúc giục Nhậm Kiến Tường đi nghiên cứu chế tạo.
Bất lực, Nhậm Kiến chỉ có thể đồng ý.
Nhưng anh lại không có thời gian.
Sau đó, Vũ Hàn Thảo lại gọi anh đi.
Cô ấy bảo tài xế riêng dừng lại trước cửa một biệt thự.
"Không phải, ý của cô là gì? Đưa tôi đến đây là hy vọng tôi khám bệnh cho người ta sao?", Nhậm Kiến Tường nhìn căn biệt thự lớn trước mặt, trầm ngâm hỏi.
Vũ Hàn Thảo trịnh trọng gật đầu.
"Chủ nhân của biệt thự này là Ngô Dũng, một doanh nhân chân chính bắt đầu từ con số không, trước đây ông ấy có qua lại với nhà họ Vũ, ông nội tôi cũng khá coi trọng ông ấy, chỉ là bây giờ bệnh nặng sắp không xong rồi”.
"Không xong rồi?”, Nhậm Kiến Tường hơi sững sờ, anh dường như đã từng nghe đến cái tên này: "Người này không phải là vẫn còn trẻ sao? Ông ta định chơi trò chết trẻ à?”
"Xì!"
Vũ Hàn Thảo tức giận trừng mắt nhìn anh.
"Anh ăn nói kiểu gì vậy, lần này tôi đưa anh tới đây là bởi vì Ngô Dũng đã nghe nói về y thuật của anh, hy vọng anh có thể giúp ông ấy chữa bệnh”.
Nhậm Kiến Tường không nghĩ nhiều mà từ chối thẳng thừng.
"Tôi còn đang bận đây, không có thời gian trị bệnh cho ông ta!"
Vũ Hàn Thảo suy tư một lúc, rồi đột nhiên nói.
"Món bảo vật được gọi là gương Càn Khôn mà trước anh nhờ tôi tìm đang trong tay Ngô Dũng, chỉ là ông ấy xem nó như báu vật, anh không khiến ông ấy cam tâm tình nguyện giao ra thì mãi mãi không có được nó đâu!"
Chương 109: Bệnh lạ
Nghe vậy, ngay lúc Nhậm Kiến Tường đang định cất bước rời đi thì lại quay lại.
"Xin hỏi, cậu từ đâu đến?"
Sau khi kể xong mục đích đến đây, ngay sau đó, hai người đã được nhiệt tình đón tiếp và mời vào trong.
Nhậm Kiến Tường và Vũ Hàn Thảo được quản gia dẫn vào phòng khách, sau khi đến phòng khách, họ đã thấy Ngô Dũng đang ngồi đó chờ họ rồi.
Sau khi nhìn thấy Ngô Dũng, Nhậm Kiến Tường mới hiểu được ý sắp có chuyện không hay mà Vũ Hàn Thảo vừa nói là gì..
Mặc dù Ngô Dũng vẫn còn sức đón tiếp khách, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
Không những vậy, dường như mỗi lần thở đều rất tốn sức, lá phổi đều phát ra tiếng thở phì phò, người khác nghe thôi cũng thấy rất khó chịu.
"Cậu là cậu Nhậm, phải không? Lần trước Tiểu Vũ cũng từng kể về cậu, nói cậu rất giỏi y thuật".
Ngô Dũng rất yếu, nhưng vẫn cố nở một nụ cười.
Thấy vậy, Nhậm Kiến Tường cũng khó lòng từ chối, bước tới bắt mạch cho Ngô Dũng.
Nào ngờ đâu, vừa mới bắt đầu nghe mạch thì chợt có tiếng nói ở gần đó chen ngang.
"Bố, sao bố lại để một tên bác sỹ tầm thường khám bệnh cho chứ?"
Nhậm Kiến Tường buông tay, quay đầu lại nhìn người đó thì thấy trước mắt là một nam thanh niên rất giống với Ngô Dũng, theo sau còn có một bác sỹ mặc áo blouse trắng.
"Con đã nói với bố biết bao lần rồi, bác sỹ Khương có thể chữa khỏi được bệnh của bố, vậy mà bố không tin, cứ một mực tìm bác sỹ tầm thường này!"
Nhậm Kiến Tường quay đầu nhìn Vũ Hàn Thảo, cô ấy lắc đầu đáp lại, Nhậm Kiến Tường không nói năng gì, quay lại ngồi bên cạnh cô ấy, nhường đường cho nam thanh niên kia.
"Đây là Ngô Thiên Hựu, con trai của Ngô Dũng, trước đây, bệnh của ông ấy đều do bác sỹ mà anh ta mời đến chữa trị".
Vũ Hàn Thảo thì thầm giải thích.
"Ngô Dũng còn có một cô con gái, nhưng theo tôi được biết, người thừa kế đời kế tiếp chắc sẽ là Ngô Thiên Hựu, Ngô Dũng không để lại cho con gái một đồng nào cả".
Giọng của Vũ Hàn Thảo cực kỳ nhỏ, Nhậm Kiến Tường nghe xong cũng thấy coi thường.
Thật không ngờ Ngô Dũng cũng có chuyện không muốn cho người khác biết.
"Haiz, Thiên Hựu, chẳng qua là bố thấy bệnh tình vẫn chưa có tiến triển gì nên mới nghe theo giới thiệu của Vũ Hàn Thảo, mời bác sỹ này đến xem bệnh cho!"
Sau khi thấy con trai, Ngô Dũng nở một nụ cười trìu mến, lời nói cũng có vài phần đánh giá thấp Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường cũng không tức giận, chỉ lặng yên ngồi nhìn, đột nhiên, sau khi nhìn thấy bác sỹ đó, anh đứng dậy, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm.
Bác sỹ Khương mà Ngô Thiên Hữu dẫn đến đang tu luyện ở hậu kỳ Trúc Đan.
Điều đó đồng nghĩa với việc, sức mạnh của anh ta gần như ngang bằng với Nhậm Kiến Tường.
Một bác sỹ bình thường sao có thể có sức mạnh vậy được chứ?
Nhậm Kiến Tường chau mày, cố che đi linh khí của mình.
Có vẻ bác sỹ Khương rất được hai bố con nhà họ Ngô tin tưởng, anh ta bỏ hộp cứu thương xuống, lấy ống nghe ra khám cho ông Ngô rồi lại cất đi.
"Ông Ngô, tôi sẽ kê cho ông mấy liều thuốc, ông nhớ phải uống thuốc đúng giờ, có vậy thì mới mau khỏi được!”
Có con trai bên cạnh đứng ra đảm bảo, bác sỹ Khương lại là do con trai dẫn về nữa, đương nhiên Ngô Dũng sẽ gật đầu đồng ý.
Sau đó, ông ta quay đầu sang nhìn Nhậm Kiến Tường và Vũ Hàn Thảo, hết lời xin lỗi: “Rất xin lỗi hai người, hôm nay phiền hai người quá, hai người cứ về trước đi”.
Nét mặt Vũ Hàn Thảo có chút khó chịu, kêu người ta lặn lội đường xa tới đây cho bằng được rồi lại không cho người ta khám bệnh, ngồi còn chưa ấm chỗ mà đã đuổi người ta về rồi.
Đúng là một trò đùa mà!
Nhậm Kiến Tường lại không để bụng, anh vỗ nhẹ vào vai Vũ Hàn Thảo.
"Đi thôi, chúng ta cũng không cần thiết phải ở đây, nếu họ đã tìm được bác sĩ giỏi rồi thì chúng ta ở đây cũng chỉ thêm mất mặt thôi”.
Mặc dù không cam tâm, nhưng sau khi nghe Nhậm Kiến Tường nói vậy, Vũ Hàn Thảo cũng yên tâm hơn, cùng anh chuẩn bị ra về.
Lúc này, Nhậm Kiến Tường chợt cảm giác thấy chút linh khí toát ra từ người bác sỹ Khương bèn giả vờ quay đầu lại nhìn.
Không nhìn thì thấy bình thường, nhìn rồi thì vừa thoáng qua liền thấy có vấn đề.
Trước khi rời đi, Ngô Thiên Hựu dù không muốn nhưng vẫn cố lấy danh nghĩa chủ nhà tiễn hai người thay cho lời xin lỗi.
Trước khi ra về, Nhậm Kiến Tường giả vờ vô tình nói với Vũ Hàn Thảo một câu: “Ông Ngô không còn nhiều thời gian đâu”.
Vũ Hàn Thảo ngẩn người: "..."
Ngô Thiên Hựu lập tức nổi cáu, nhìn anh đầy khó tin, hỏi nhộn lên: “Ý anh là gì? Anh dám rủa bố tôi chết sớm sao?”
Thấy Ngô Thiên Hựu định sắn tay lên đánh nhau với Nhậm Kiến Tường, Vũ Hàn Thảo vội ngăn lại.
"Cậu Nhậm đây không có ác ý gì cả, chỉ là lời nói hơi khó nghe chút, chắc anh ấy lỡ lời nói nhầm thôi!”
Nhậm Kiến Tường vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, lại thêm dầu vào lửa: “Tôi nói rồi, ông Ngô không sống được bao lâu nữa đâu, cậu là con trai của ông ấy, cậu làm vậy sớm muộn cũng hại chết ông ấy”.
Lần này, Ngô Thiên Hựu không nhịn được nữa, cho dù Vũ Hàn Thảo có ngăn cản đến mấy, cũng không thể ngăn được hắn lại, hắn giơ tay đấm thẳng về phía mặt Nhậm Kiến Tường.
Nhưng hắn không ngờ là ngay sau đó, hắn còn chưa nhìn rõ, Nhậm Kiến Tường đã nắm chặt lấy cổ tay hắn.
Ngô Thiên Hựu chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, sau đó không còn chút sức lực nào, lùi về sau mấy bước.
"Rốt cuộc anh là ai?”
“Tôi chỉ là một bác sỹ vô danh thôi, không cần thiết phải lấy làm lạ như vậy đâu”, nói rồi, Nhậm Kiến Tường không định ở lại thêm nữa, định cùng Vũ Hàn Thảo ra về.
Đúng lúc này, trong nhà chợt có tiếng kêu thất thanh, kế đó là tiếng người giúp việc hoảng loạn kêu lên.
"Ông Ngô, ông sao vậy?”
Ngô Thiên Hựu vội lao vào trong.
Vũ Hàn Thảo khẽ kéo vạt áo của Nhậm Kiến Tường, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Không còn cách nào khác, Nhậm Kiến Tường chỉ đành quay người cùng cô ấy vào trong.
Lúc này, họ mới biết mọi chuyện đã nghiêm trọng tới mức nào.
Ông Ngô liên tục nôn ra máu, trên sàn toàn là vết máu, trông rất đáng sợ.
Không những vậy, mắt ông ta trợn trắng bệch, miệng dính đầy máu, trông hệt như có thể tắt thở bất cứ lúc nào vậy.
Ngô Thiên Hựu lao đến kêu gào: “Bố, bố ơi...”
Sau đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn bác sỹ Khương đang hoảng hốt lo sợ, nói: “Chuyện này là sao? Sao đột nhiên lại thành ra như này?”
Bác sỹ Khương đeo khẩu trang, vẻ mặt cũng đượm vẻ đáng tiếc: “Bệnh tình của ông Ngô vốn đã nặng, đúng lúc này lại tái phát, cậu Ngô, cậu chuẩn bị tâm lý đi!”
Ngô Thiên Hựu đau buồn khôn xiết, nhớ lại những lời Nhậm Kiến Tường vừa nói ban nãy, vừa thoáng nhìn thấy bóng dáng của hai người liền lao đến túm cổ áo Nhậm Kiến Tường, trách móc: “Có phải là anh làm không? Có phải anh ôm lòng thù hận hại chết bố tôi không?”
"Cậu Ngô có thể ăn cơm không đúng giờ giấc, nhưng cậu không thể nói năng bừa bãi vậy được! Tôi còn chưa kịp bắt mạch cho ông ấy thì cậu đã đuổi chúng tôi rồi, thời gian ngắn như vậy, tôi có thể làm gì được chứ?”
Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ buông tay, nói xong liền đánh mắt về phía bác sỹ Khương.
Chương 110: Kẻ thù
Nếu không nhìn nhầm thì vẻ mặt hoang mang trên khuôn mặt vị bác sĩ Khương này đều là giả vờ.
Mục đích thì chắc chắn là để lừa Ngô Thiên Hựu rồi.
Biệt thự nhà họ Ngô bao trùm bởi một màu đau thương, ông Ngô nằm trên giường, đôi bàn tay cứng đờ co quắp lại, cơ thể không ngừng co giật.
Ngô Thiên Hựu lo lắng đi qua đi lại, bác sĩ Khương cũng nhanh chóng cấp cứu cho ông Ngô.
"Nhậm Kiến Tường, anh không định cứu ông Ngô thật sao? Gương Càn Khôn đang trong tay ông ấy, nếu ông ấy chết thật thì Ngô Thiên Hựu sẽ thừa kế gương Càn Khôn, đến lúc đó chỉ dựa vào mối quan hệ giữa hai người thì rất khó đòi lại được".
Thấy Nhậm Kiến Tường không định ra tay giúp đỡ, Vũ Hàn Thảo không nhịn được khẽ nhắc nhở anh một câu.
Nhậm Kiến Tường vốn không định ra tay, nghe Vũ Hàn Thảo nói vậy thở dài một hơi rồi tiến tới đẩy bác sĩ Khương đang giả vờ chữa bệnh cho ông Ngô ra.
Anh biết rõ thực lực của đối phương, bởi vậy ngay từ đầu anh không hề giấu giếm, trong lúc đẩy bác sĩ Khương ra anh có dùng vài phần chân khí, tạo ra một loại cảm giác áp lực.
Không ngoài dự đoán, khuôn mặt bác sĩ Khương tỏ vẻ kinh ngạc nhưng anh ta che giấu rất tốt, không hề để cho người khác nhìn ra điểm bất thường.
"Anh định làm gì với bố tôi vậy hả?", Ngô Thiên Hựu không tin Nhậm Kiến Tường, lập tức muốn ngăn anh lại.
Nhậm Kiến Tường liếc mắt một cái, nhanh chóng điểm vài huyệt vị trên người Ngô Dũng.
Đôi tay đang cứng đờ co quắp lại nhanh chóng thả lỏng, cơ thể Ngô Dũng cũng không còn co giật nữa, nằm yên ổn trên giường.
"Khuê Nguyên Điểm Huyệt Thủ!", bác sĩ Khương khẽ kêu lên.
Nhậm Kiến Tường quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường.
Thằng cha này cũng thức thời đấy!
Ngay sau đó, Nhậm Kiến Tường lôi ra từ trong ngực một hàng kim bạc, cởi áo của ông Ngô ra rồi cắm kim bạc vào lưng ông ta.
Mỗi một cây kim bạc đều có sự tác động của chân khí, vừa mới cắm xuống kim bạc đã đổi màu ngay.
"Chuyện này là thế nào?", Vũ Hàn Thảo chưa bao giờ nhìn thấy chuyện lạ như vậy nên không kìm được mà lên tiếng hỏi.
Nhậm Kiến Tường không ngẩng đầu trả lời: "Thật ra chuyện này rất dễ hiểu, tại bình thường cô ít xem tiểu thuyết võ hiệp cổ đại đấy, trong tiểu thuyết thường nói kim bạc gặp thuốc độc thì đều đổi màu mà".
Vũ Hàn Thảo nghe vậy lập tức hiểu ra: "Ý của anh là ông Ngô bị trúng độc chứ không phải mắc bệnh!"
Ngô Thiên Hựu cũng biến sắc: "Sao có thể chứ? Sao bố tôi lại trúng độc được?"
Nhậm Kiến Tường vẫn không ngẩng đầu trả lời: "Cái này phải hỏi bác sĩ Khương bên cạnh cậu đấy!"
Ngô Thiên Hựu quay ra nhìn bác sĩ Khương, đối phương chột dạ rồi lảng tránh ánh mắt của hắn.
Đúng lúc này Nhậm Kiến Tường cũng vừa cắm xong cây kim bạc cuối cùng, vận chuyển chân khí vào trong cơ thể của Ngô Dũng để áp chế độc tính trong cơ thể.
Anh đứng dậy rồi quay đầu lại nhìn bác sĩ Khương, cười khẩy rồi nói: "Một cao thủ ở hậu kỳ Trúc Đan sao lại chỉ dám nhận mình là bác sĩ vậy, nói đi, ai sai khiến anh?"
Ngô Thiên Hựu không hiểu hai người bọn họ đang nói gì với nhau, bất giác lùi về đằng sau một bước.
Bác sĩ Khương càng biến sắc hơn, anh ta bỏ khẩu trang ra để lộ gương mặt đầy những vết sẹo.
"Anh ta chẳng phải là người trong lệnh truy nã sao! Tên là Giang Thành", Vũ Hàn Thảo nói với vẻ đầy kinh ngạc rồi lùi về sau vài bước,núp sau lưng Nhậm Kiến Tường.
Khuôn mặt Nhậm Kiến Tường cũng hơi trầm lại.
Anh cũng đã từng nhìn thấy cái tên Giang Thành trên danh sách lệnh truy nã, bây giờ xem ra anh ta là một tên độc tu có có sở trường hạ độc.
Nếu như tu vi của Nhậm Kiến Tường thấp hơn Giang Thành thì chắc chắn sẽ rất khó nhận ra hành động của anh ta.
Đáng tiếc là tu vi của anh lại cao hơn của Giang Thành một chút nên mới nhận ra, nhìn bên ngoài thì có vẻ như anh ta đang cứu người, nhưng thực ra là đang giở trò hại người.
"Không ngờ lại bị anh nhận ra, tại sao anh lại xía vào chuyện của tôi?"
Giang Thành cười lạnh rồi liếc mắt nhìn về phía Ngô Dũng bị cắm kim bạc như một con nhím đang nằm trên giường.
"Ông già ngu xuẩn này đắc tội với người khác, rồi người ta trả một khoản tiền lớn cho tôi bảo tôi đi xử lý cái mạng già này của ông ta!"
Ngô Thiên Hựu đứng bên cạnh hét lớn: "Là mày! Uổng công tao tin tưởng mày, vậy mà mày lại hại bố tao ra nông nỗi này!"
Thấy Ngô Thiên Hựu lớn tiếng chửi mắng mình, Giang Thành quay đầu lại nhìn hắn rồi lạnh lùng nói.
"Anh Ngô, tôi cũng gián tiếp giúp anh còn gì nữa, bố anh quản lý anh nghiêm khắc như vậy, chắc anh ở nhà cũng chẳng có tự do, ông ta chết rồi không phải cả nhà họ Ngô này đều thuộc về anh rồi, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?"
Ngô Thiên Hựu giống như bị ai đó bóp cổ, mặt đỏ bừng nhìn Giang Thành: "Sao anh có thể nói như thế! Người tôi yêu thương nhất chính là bố tôi! Tôi sẽ không bao giờ làm hại ông ấy!"
"Vậy tại sao anh không đổi bác sĩ khác!", Giang Thành cười lạnh lùng.
"Bởi vì… bởi vì… tao…"
Ngô Thiên Hựu cứ “bởi vì” một lúc lâu, mãi không nói được thành câu.
Thấy vậy trong lòng Nhậm Kiến Tường cũng đã hiểu vài phần.
Cho dù thế nào đi nữa, nếu ông Ngô chết rồi thì với nhân phẩm của Ngô Thiên Hựu, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ đưa gương Càn Khôn cho anh, nghĩ vậy anh liền lên tiếng.
"Tôi chắc chắn sẽ cứu được ông Ngô, anh muốn giết ông ấy thì trước tiên phải qua được cửa của tôi đã!"
Nói xong, cơ thể Nhậm Kiến Tường bùng nổ khí thế mạnh mẽ, dùng sức mạnh dời non lấp bể tấn công bất ngờ về phía Giang Thành.
Giang Thành cũng không chịu yếu thế, anh ta lùi về sau vài bước khéo léo tránh được đòn tấn công của Nhậm Kiến Tường rồi khẽ điểm huyệt vào vai Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường cảm thấy vai mình hơi tê, tay phải không thể nhấc lên được nữa.
"Thằng hèn! Ngoài việc hạ độc ra mày còn biết làm gì nữa!"
Giang Thành không hề cảm thấy hổ thẹn mà còn tỏ ra tự hào: "Tao vốn là độc tu, hạ độc giết người là bản lĩnh của tao, nó còn cho tao cảm giác vui vẻ nữa kìa".
Vũ Hàn Thảo nghe vậy cảm thấy ghê tởm, quay đầu lại thì thấy Ngô Thiên Hựu đã ở đằng sau cô ấy từ lúc nào.
"Mày thật là ghê tởm!", Nhậm Kiến Tường cảm thấy buồn nôn: "Mày dùng thủ đoạn này để đối phó với một ông già mà cũng dám nói ra những lời như vậy sao!"
"Người chết vì tiền, chim chết vì ăn!", Giang Thành khoanh tay vênh váo: "Nếu mày đã biết thân phận của tao rồi thì tao xin lỗi nhé, tất cả những người ở đây đều phải chết!"
Ngay sau đó, cơ thể Giang Thành bùng nổ khí thế mạnh mẽ, chèn ép Vũ Hàn Thảo và Ngô Thiên Hựu không thở nổi.
Ngô Dũng nằm trên giường, mặc dù kim bạc cắm đầy sau lưng, trên kim có chân khí có thể duy trì mạng sống của ông ta những vẫn có thể nhận ra ông ta đang thở gấp rút hơn.
Nhậm Kiến Tường nheo mắt lại.
Nếu cứ như vậy, cho dù ông Ngô có kim bạc giữ được mạng sống nhưng một khi nội tạng phong bế khí huyết, phải chịu ngoại lực lớn tác động thì khả năng cao cơ thể sẽ không chịu được mà mất mạng!
"Lẽ nào lại như vậy, dừng lại ngay cho tao!"
Nhậm Kiến Tường nổi giận, thầm hét lên.
Giang Thành không kịp phản ứng lại, bị tiếng hét ghê gớm tác động phun ra một ngụm máu.
Bình luận facebook