Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 Bắt lấy anh ta cho tôi!”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tần Binh, uể oải, đờ đẫn, vẻ mặt như một ông già sắp chết.
Nghĩ lại khí thế bừng bừng của hắn lúc nãy, bọn họ đều có chút rùng mình.
Cả hiện trường im như thóc, tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng Lâm Trạch, người này tuyệt đối không thể chọc vào!
“Dù tôi có ký cũng vô dụng, tôi chỉ là một con rối mà thôi”, Tần Binh ký tên lên hợp đồng, lúc đặt bút xuống, hắn ta liền ngã oặt xuống đất như mất đi linh hồn.
Mấy năm nay hắn ta cũng đã tiết kiệm được một khoản, dù có mất công ty thì cũng tốt hơn là mất mạng.
VietWriter
Cầm lấy bản hợp đồng, Lâm Trạch và Tề Hắc cùng đi ra ngoài, con rối thì sao chứ? Chỉ cần lần theo chứng cứ tìm kẻ cầm đầu là được rồi.
“Anh Trạch, chắc anh ta không lừa mình chứ”, Tề Hắc và Lâm Trạch đi ra đến ngoài, lại ngoái đầu nhìn Tần Binh đang hồn bay phách lạc ở trong kia: “Bên trên anh ta còn có một người nhà họ Nhan tên là Nhan Tiểu Lạc, là người chi thứ nhà họ Nhan, hắn ta mới là cổ đông lớn của tập đoàn y dược Nhan Trạch”.
Khoảng thời gian năm năm mất liên lạc với Lâm Trạch, cậu ấy tất nhiên luôn luôn chú ý đến những việc xung quanh Lâm Trạch.
Bao gồm hai người Tống Nhã và Lâm Tiểu Nguyệt đã sống cùng nhau một năm, mà không bị quấy rầy nhiều, đó cũng là do cậu ấy âm thầm xử lý.
“Những chuyển đó để sau rồi nói”, Lâm Trạch ấn đầu Tề Hắc vài cái, cười hê hê nói: “Đã năm năm trôi qua mà thằng nhóc cậu sao không cao lên chút nào vậy? Đi, đi uống một ly nào?”
“Em đã muốn nói từ lâu rồi!”, Tề Hắc cười ha hả, cụng vai vào Lâm Trạch.
Giữa anh em họ, không cần thiết phải nhiều lời, Lâm Trạch không hỏi Tề Hắc thời gian qua sống thế nào, Tề Hắc cũng không hỏi vì sao Lâm Trạch biến mất năm năm.
Khi xuống đến dưới tầng, liền bắt gặp cô gái lễ tân đã chế giễu Lâm Trạch khi đến đây, bên cạnh cô ta còn có không ít bảo vệ.
“Tên kia, cuối cùng anh cũng xuống rồi!” Cô gái cười lạnh, mím môi cay nghiệt nói: “Lên đi, bắt lấy anh ta cho tôi!”
Một bầu không khí im lặng, mấy tên bảo vệ đi cùng cô ta đều rụt đầu lại, không một ai dám bước lên trước.
“Anh... anh Hắc...”, đội trưởng bảo vệ đứng đầu kìm nén sợ hãi, lúng túng gọi một tiếng.
“Cút”, Tề Hắc khinh thường chỉ sang bên cạnh.
Đội trưởng vội vàng gật đầu, hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ kia: “Mau tránh ra! Muốn chết à!”
Người phụ nữ đơ luôn, ngu ngơ nhìn Lâm Trạch và Tề Hắc vừa cười vừa nói bước đi.
Chẳng lẽ cô ta đã nhận nhầm người rồi? Người đàn ông đó là nhân vật lớn nào đó thật à?
Nghĩ lại khí thế bừng bừng của hắn lúc nãy, bọn họ đều có chút rùng mình.
Cả hiện trường im như thóc, tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng Lâm Trạch, người này tuyệt đối không thể chọc vào!
“Dù tôi có ký cũng vô dụng, tôi chỉ là một con rối mà thôi”, Tần Binh ký tên lên hợp đồng, lúc đặt bút xuống, hắn ta liền ngã oặt xuống đất như mất đi linh hồn.
Mấy năm nay hắn ta cũng đã tiết kiệm được một khoản, dù có mất công ty thì cũng tốt hơn là mất mạng.
VietWriter
Cầm lấy bản hợp đồng, Lâm Trạch và Tề Hắc cùng đi ra ngoài, con rối thì sao chứ? Chỉ cần lần theo chứng cứ tìm kẻ cầm đầu là được rồi.
“Anh Trạch, chắc anh ta không lừa mình chứ”, Tề Hắc và Lâm Trạch đi ra đến ngoài, lại ngoái đầu nhìn Tần Binh đang hồn bay phách lạc ở trong kia: “Bên trên anh ta còn có một người nhà họ Nhan tên là Nhan Tiểu Lạc, là người chi thứ nhà họ Nhan, hắn ta mới là cổ đông lớn của tập đoàn y dược Nhan Trạch”.
Khoảng thời gian năm năm mất liên lạc với Lâm Trạch, cậu ấy tất nhiên luôn luôn chú ý đến những việc xung quanh Lâm Trạch.
Bao gồm hai người Tống Nhã và Lâm Tiểu Nguyệt đã sống cùng nhau một năm, mà không bị quấy rầy nhiều, đó cũng là do cậu ấy âm thầm xử lý.
“Những chuyển đó để sau rồi nói”, Lâm Trạch ấn đầu Tề Hắc vài cái, cười hê hê nói: “Đã năm năm trôi qua mà thằng nhóc cậu sao không cao lên chút nào vậy? Đi, đi uống một ly nào?”
“Em đã muốn nói từ lâu rồi!”, Tề Hắc cười ha hả, cụng vai vào Lâm Trạch.
Giữa anh em họ, không cần thiết phải nhiều lời, Lâm Trạch không hỏi Tề Hắc thời gian qua sống thế nào, Tề Hắc cũng không hỏi vì sao Lâm Trạch biến mất năm năm.
Khi xuống đến dưới tầng, liền bắt gặp cô gái lễ tân đã chế giễu Lâm Trạch khi đến đây, bên cạnh cô ta còn có không ít bảo vệ.
“Tên kia, cuối cùng anh cũng xuống rồi!” Cô gái cười lạnh, mím môi cay nghiệt nói: “Lên đi, bắt lấy anh ta cho tôi!”
Một bầu không khí im lặng, mấy tên bảo vệ đi cùng cô ta đều rụt đầu lại, không một ai dám bước lên trước.
“Anh... anh Hắc...”, đội trưởng bảo vệ đứng đầu kìm nén sợ hãi, lúng túng gọi một tiếng.
“Cút”, Tề Hắc khinh thường chỉ sang bên cạnh.
Đội trưởng vội vàng gật đầu, hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ kia: “Mau tránh ra! Muốn chết à!”
Người phụ nữ đơ luôn, ngu ngơ nhìn Lâm Trạch và Tề Hắc vừa cười vừa nói bước đi.
Chẳng lẽ cô ta đã nhận nhầm người rồi? Người đàn ông đó là nhân vật lớn nào đó thật à?
Bình luận facebook