Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46 “Dùng tý thủ đoạn mà thôi”
“Không sao, bàn xong chuyện rồi đi cũng được”, Lâm Trạch mỉm cười ôn hòa, ghé sát bên tai Nhan Tiểu Lạc nói nhỏ.
“Đúng rồi, anh không nhận ra tôi à? Tôi là Lâm Trạch đây”.
Đồng tử Nhan Tiểu Lạc đột nhiên co lại.
Hắn ta chỉ là một đứa con chi phụ của nhà họ Nhan, không rõ chuyện chi chính, cũng chưa từng gặp Lâm Trạch.
Nhưng hắn ta cũng biết chuyện lớn vừa xảy ra ở nhà họ Nhan hai ngày trước!
VietWriter
Người con rể phế vật bị gọi là nỗi sỉ nhục lớn nhất nhà họ Nhan đã mạnh mẽ quay trở lại sau năm năm mất tích, phá nát cánh cổng nhà họ Nhan, đấm vỡ Nhan Khinh Long, giẫm nát Trịnh Thiên Dung, cưỡng ép đưa Nhan Khinh Nguyên đi!
Lúc này, hắn ta đã hiểu rõ Lâm Trạch tìm mình vì chuyện gì.
“Anh trai... em trả công ty cho anh, em gọi người quay về làm việc cho anh, anh thả em đi bệnh viên đã nhé, có được không?”, Nhan Tiểu Lạc sắp khóc rồi.
Giao tiếp giữa đại ca và đàn em không hề đơn giản như vậy.
Hắn ta vốn chỉ làm theo lệnh của nhà họ Nhan, gia sản của nhà họ Nhan vô cùng lớn, căn bản không thèm để công ty của Nhan Khinh Nguyên vào trong mắt, cướp đoạt công ty của Nhan Khinh Nguyên chỉ để chặt đứt đường lui của Nhan Khinh Nguyên nếu cô không chịu kết hôn mà thôi.
Nhưng không ngờ, Lâm Trạch biến mất năm năm trước lại quay về, không những thế còn làm nên chuyện lớn rúng động trời đất.
“Vậy không được, chuyện này phải bàn bạc cụ thể tường tận chứ”, Lâm Trạch mỉm cười, trực tiếp châm vài cây kim vào tay hắn ta, ổn định tình hình của hắn, rồi lôi hắn ta vào trong một con ngõ nhỏ.
Năm phút sau, Nhan Tiểu Lạc cảm động muốn rớt nước mắt cúi đầu với Lâm Trạch hai cái rồi nhanh chóng rời đi.
“Anh Trạch, anh làm gì hắn ta vậy? Sao hắn ta lại cảm kích anh như thế?”, Tề Hắc đứng bên ngoài đợi nhìn ngơ ngác.
“Dùng tý thủ đoạn mà thôi”, Lâm Trạch mỉm cười thần bí.
Chỉ lấy lại cổ phần là không đủ, nhà họ Nhan đã chiếm đoạt một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai.
Muốn thực sự bảo vệ được công ty, Nhan Khinh Nguyên vẫn cần một “con rối đắc lực” đáng tin cậy.
Hai người cùng nhau quay về, vừa đến cổng, Tề Hắc đột nhiên rụt cổ lại trốn vào trong ngõ nhỏ, cậu ấy luôn không muốn gặp lại Nhan Khinh Nguyên.
“Hình như em vừa nhìn thấy thằng nhóc lưu manh hay chơi với anh trước đây”, Nhan Khinh Nguyên bước ra từ căn nhà, hơi nghi ngờ nói.
“Em nhìn nhầm rồi”, Lâm Trạch cười nói.
“Đúng rồi, anh có rảnh không? Cùng em đến công ty một chuyến!”, Nhan Khinh Nguyên vui vẻ nắm lấy tay Lâm Trạch.
“Đúng rồi, anh không nhận ra tôi à? Tôi là Lâm Trạch đây”.
Đồng tử Nhan Tiểu Lạc đột nhiên co lại.
Hắn ta chỉ là một đứa con chi phụ của nhà họ Nhan, không rõ chuyện chi chính, cũng chưa từng gặp Lâm Trạch.
Nhưng hắn ta cũng biết chuyện lớn vừa xảy ra ở nhà họ Nhan hai ngày trước!
VietWriter
Người con rể phế vật bị gọi là nỗi sỉ nhục lớn nhất nhà họ Nhan đã mạnh mẽ quay trở lại sau năm năm mất tích, phá nát cánh cổng nhà họ Nhan, đấm vỡ Nhan Khinh Long, giẫm nát Trịnh Thiên Dung, cưỡng ép đưa Nhan Khinh Nguyên đi!
Lúc này, hắn ta đã hiểu rõ Lâm Trạch tìm mình vì chuyện gì.
“Anh trai... em trả công ty cho anh, em gọi người quay về làm việc cho anh, anh thả em đi bệnh viên đã nhé, có được không?”, Nhan Tiểu Lạc sắp khóc rồi.
Giao tiếp giữa đại ca và đàn em không hề đơn giản như vậy.
Hắn ta vốn chỉ làm theo lệnh của nhà họ Nhan, gia sản của nhà họ Nhan vô cùng lớn, căn bản không thèm để công ty của Nhan Khinh Nguyên vào trong mắt, cướp đoạt công ty của Nhan Khinh Nguyên chỉ để chặt đứt đường lui của Nhan Khinh Nguyên nếu cô không chịu kết hôn mà thôi.
Nhưng không ngờ, Lâm Trạch biến mất năm năm trước lại quay về, không những thế còn làm nên chuyện lớn rúng động trời đất.
“Vậy không được, chuyện này phải bàn bạc cụ thể tường tận chứ”, Lâm Trạch mỉm cười, trực tiếp châm vài cây kim vào tay hắn ta, ổn định tình hình của hắn, rồi lôi hắn ta vào trong một con ngõ nhỏ.
Năm phút sau, Nhan Tiểu Lạc cảm động muốn rớt nước mắt cúi đầu với Lâm Trạch hai cái rồi nhanh chóng rời đi.
“Anh Trạch, anh làm gì hắn ta vậy? Sao hắn ta lại cảm kích anh như thế?”, Tề Hắc đứng bên ngoài đợi nhìn ngơ ngác.
“Dùng tý thủ đoạn mà thôi”, Lâm Trạch mỉm cười thần bí.
Chỉ lấy lại cổ phần là không đủ, nhà họ Nhan đã chiếm đoạt một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai.
Muốn thực sự bảo vệ được công ty, Nhan Khinh Nguyên vẫn cần một “con rối đắc lực” đáng tin cậy.
Hai người cùng nhau quay về, vừa đến cổng, Tề Hắc đột nhiên rụt cổ lại trốn vào trong ngõ nhỏ, cậu ấy luôn không muốn gặp lại Nhan Khinh Nguyên.
“Hình như em vừa nhìn thấy thằng nhóc lưu manh hay chơi với anh trước đây”, Nhan Khinh Nguyên bước ra từ căn nhà, hơi nghi ngờ nói.
“Em nhìn nhầm rồi”, Lâm Trạch cười nói.
“Đúng rồi, anh có rảnh không? Cùng em đến công ty một chuyến!”, Nhan Khinh Nguyên vui vẻ nắm lấy tay Lâm Trạch.
Bình luận facebook