Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Chuyện của vợ em, em tự lo
Cơm nước xong, Lâm Trạch liền cùng Nhan Khinh Nguyên về nhà.
"Cho đến bây giờ, em vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy", nhìn căn nhà phía trước, mặc dù không lớn nhưng vô cùng ấm áp, mũi Nhan Khinh Nguyên hơi xót.
Một năm nay, không biết cô đã mơ đến hình ảnh này bao nhiêu lần rồi, nhưng cho đến bây giờ vẫn không dám hy vọng có thể thực hiện.
Không phải không muốn... mà là không dám.
"Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn", Lâm Trạch cười, ôm lấy Nhan Khinh Nguyên từ đằng sau, ánh mắt chợt lóe lên tia rét lạnh.
Hai nhà họ Nhan và họ Trịnh nếu như biết điều thì còn may, nếu không... đừng trách Lâm Trạch anh vô tình.
Thần thánh một khi nổi giận thì máu chảy vạn dặm.
Nếu thật sự ép anh, anh cũng không ngại hủy diệt cả hai nhà.
Buổi chiều Lâm Trạch đặc biệt để Nhan Khinh Nguyên đi đến nhà trẻ đón Lâm Tiểu Nguyệt, vừa mới quay về, Lâm Tiểu Nguyệt liền vui vẻ nhảy bổ vào lòng Lâm Trạch: "Chú Lâm".
"Con bé này, gọi bố", Nhan Khinh Nguyên khẽ gõ đầu Lâm Tiểu Nguyệt, chiều chuộng mà véo mặt cô bé: "Gọi không?"
"Ứ ừ, ba cái kẹo que cơ!", Lâm Tiểu Nguyệt giơ ba ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngập tràn nụ cười.
Nụ cười này không hề giống nụ cười giả vờ ngoan ngoãn lúc trước, bây giờ cô bé mới thực sự vui vẻ.
"Một cái", Nhan Khinh Nguyên mỉm cười dịu dàng, giơ ngón tay ngọc ngà cạnh ngón tay của Lâm Tiểu Nguyệt.
"Bố!", Lâm Tiểu Nguyệt quay đầu nhào vào lòng Lâm Trạch, ngọt ngào gọi.
"Con bé này", Lâm Trạch dở khóc dở cười.
Chẳng trách người ta bảo con gái là người tình nhỏ của bố, đáng yêu thế này, ai mà chịu được!
Buổi tối, Lâm Trạch ôm Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Khinh Nguyên vào giấc, tối nay là buổi tối hạnh phúc nhất cả cuộc đời Lâm Trạch.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Trạch cảm thấy mặt mình hơi ngứa, vừa mở mắt liền nhìn thấy Lâm Tiểu Nguyệt đang ngồi trên người anh, hai bàn tay trắng nõn bé nhỏ véo mặt anh.
"Bố ơi, dậy đi thôi”, Lâm Tiểu Nguyệt mỉm cười trông rất đáng yêu: "Hôm nay bố đẹp trai ghê".
"Miệng ngọt như mía lùi, ăn mấy cây kẹo rồi hả?", Lâm Trạch búng trán cô bé.
"Đâu có", Lâm Tiểu Nguyệt phồng má.
Anh ôm Lâm Tiểu Nguyệt vào phòng khách, Lâm Trạch nhìn thấy Nhan Khinh Nguyên đang bận rộn trong bếp, trên bàn toàn là đồ ăn sáng.
"Tỉnh rồi à? Anh ăn sáng đi, sau đó đưa Tiểu Nguyệt đến nhà trẻ", Nhan Khinh Nguyên đi qua, dịu dàng nói.
Mắt Lâm Trạch lóe lên, anh chú ý thấy vệt nước trên khóe mắt Nhan Khinh Nguyên, cô ấy vừa mới khóc?
"Tiểu Nguyệt ăn trước đi, bố qua giúp mẹ", Lâm Trạch xoa đầu cô bé sau đó đi vào phòng bếp.
"Khinh Nguyên, em có chuyện gì sao?"
"Em có thể có chuyện gì chứ?"
Nhan Khinh Nguyên hoảng loạn tránh ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Trạch.
Con ngươi Lâm Trạch đảo một vòng, vừa nói vừa đi ra ngoài: "Em không nói... em không nói anh sẽ hỏi Tiểu Nguyệt, mẹ khóc rồi làm sao đây..."
Nhan Khinh Nguyên lập tức hoảng hốt, vội vàng kéo anh lại, tức đến mức bĩu môi: "Em đang nghĩ về công ty của mình".
Tên này! Dám lấy con ra để uy hiếp!
"Sáng nay em gọi điện cho Tiểu Nhã, nhân viên cấp cao cuối cùng của công ty cũng đi rồi, bây giờ em không còn quyền phát biểu trong công ty nữa".
Bởi vì nhà họ Nhan giam lỏng cô, công ty mà cô vẫn luôn kinh doanh đương nhiên không có ai quản lý, kẻ có dã tâm thì nhân cơ hội lên chức, mau chóng nắm quyền lực.
Lần này Lâm Trạch mặc dù cướp cô quay lại nhưng công ty thì không.
Công ty mà mình dốc nhiều tâm huyết như vậy nay lại trở thành đồ của người khác, dù là ai cũng đều đau lòng.
"Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ ở cạnh hai người là em mãn nguyện lắm rồi”, Nhan Khinh Nguyên sợ Lâm Trạch nghĩ nhiều, cô vội vàng lau nước mắt, kéo anh đi ra.
"Ừm", Lâm Trạch gật đầu, ánh mắt dường như đang nghĩ gì đó.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Trạch đưa Lâm Tiểu Nguyệt đến trường, Nhan Khinh Nguyên ở nhà, bởi vì buổi tối Tống Nhã sẽ qua cùng cô ôn chuyện cũ.
Vừa đến cổng nhà trẻ, đằng sau vang lên một giọng nữ dễ nghe.
"Chào bố Tiểu Nguyệt", Triệu Nhã Nhã đi đến.
Hôm nay cô lại đổi phong cách mới, mái tóc dài đen hơi được buộc lên, rủ xuống sau lưng, so với lần đầu tiên gặp thì càng tràn đầy sức sống, cái thứ không đổi là khí chất tri thức kia.
"Cô giáo Nhã Nhã, hôm nay cô xinh quá", Lâm Tiểu Nguyệt dùng khuỷu tay chọc vào bắp đùi Lâm Trạch.
"Còn nhỏ mà tinh ranh thế", Lâm Trạch thưởng cho cô bé một cái búng đầu.
"Bố lại búng con! Con sẽ mách mẹ!", Lâm Tiểu Nguyệt thở phì phò ôm trán, xoay người đi vào nhà trẻ.
"Hôm qua người đến đón Tiểu Nguyệt là mẹ cô bé à? Chị Lâm trông thật xinh đẹp", Triệu Nhã Nhã nói: "Tiểu Nguyệt rất hạnh phúc".
Với dung mạo của Nhan Khinh Nguyên, cho dù là cô khi nhìn cũng cảm thấy rung động.
"Vợ tôi mà".
"Ha ha", Triệu Nhã Nhã mỉm cười.
Ấn tượng đầu tiên của cô với Lâm Trạch rất tốt, mặc dù không biết trước kia trong nhà xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ cả nhà Lâm Tiểu Nguyệt đoàn viên, người làm giáo viên như cô cũng yên tâm.
"Vậy tôi đi trước..."
"Nhã Nhã!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên, kèm theo đó là tiếng thắng xe, một chiếc BMW dừng bên người bọn họ.
Cửa kính xe hạ xuống, một gương mặt anh tuấn lộ ra: "Nhã Nhã, sao hôm nay em không đợi anh, anh lái xe đưa em đến!"
"Không cần!", nhìn thấy mặt người tới, khuôn mặt đẹp của Triệu Nhã Nhã rõ ràng lộ vẻ lạnh như băng.
Người này vẫn luôn theo đuổi cô, rõ ràng cô đã từ chối mấy lần nhưng vẫn một mực quấn lấy cô, khiến cô vô cùng chán ghét.
"Đừng lạnh lùng như vậy mà, tối hôm qua anh mãi mà không ngủ được, cứ nghĩ về em thôi".
Tên đàn ông nói mấy câu buồn nôn, anh ta bước xuống, cầm một bó hoa hồng trong tay.
"Đối với anh, em là..."
Vừa mới xuống xe, nhìn thấy Lâm Trạch đứng cạnh Triệu Nhã Nhã, anh ta lập tức nghiến răng nghiến lợi gầm thét: "Đồ khốn!"
Khuôn mặt Triệu Nhã Nhã lạnh hơn mấy phần: "Anh nói cái gì?"
"Á? Đâu có! Anh đâu có chửi em đâu!", Triệu Toàn ý thức được lời nói của mình có vấn đề nên vội vàng giải thích.
Triệu Toàn không ngờ mình lại đụng phải Lâm Trạch!
Có câu này rất đúng, kẻ thù gặp nhau liền khó chịu, khi nhìn thấy Lâm Trạch lần đầu, độ tức giận của Triệu Toàn đã đạt max.
Anh ta nổi giận, sao đi đâu cũng gặp tên sao chổi đáng chết Lâm Trạch này.
"Nhã Nhã, anh ta khen cô là đồ khốn à?", Lâm Trạch cố ý thêm dầu vào lửa.
Không phải oan gia không gặp gỡ, anh cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Vẻ mặt của Triệu Nhã Nhã càng lạnh lùng hơn.
"Nhã Nhã, em đừng nghe cậu ta nói bậy bạ, anh không có ý đó!", Triệu Toàn tức phát điên, anh ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Trạch.
Anh ta không dám trút cơn giận lên người Triệu Nhã Nhã, chỉ đành trợn mắt nhìn Lâm Trạch: "Thằng khốn, cậu làm gì ở đây?"
"Tán gái thôi", Lâm Trạch nhún vai, đánh mắt với Triệu Nhã Nhã.
Mắt Triệu Nhã Nhã sáng lên, Lâm Trạch đang giúp cô.
Cô chủ động đi đến bên cạnh Lâm Trạch, vội vàng kéo tay Lâm Trạch, ánh mắt rét lạnh: "Triệu Toàn, anh đừng quấn lấy tôi nữa, tôi đã ở bên anh ấy rồi".
“Ha ha ha! Em ở bên thằng ấy á?”
Nghe thấy vậy, Triệu Toàn đột nhiên bật cười, ôm eo cười nghiêng cười ngả, cứ như vừa nghe thấy chuyện cười buồn cười nhất vậy.
"Buồn cười chết mất, Triệu Nhã Nhã, em có tìm bia đỡ đạn cũng phải tìm hàng cao cấp một chút chứ?"
"Ý anh là sao?", Triệu Nhã Nhã hơi nổi giận.
"Anh có ý gì? Em sao có thể thích mặt hàng này chứ?", Triệu Toàn lau khóe mắt, cười đến mức chảy nước mắt rồi.
"Em tùy tiện kiếm một thằng ăn mày trên đường cũng cao cấp hơn tên này đó! Em kiếm chác được gì từ tên này chứ?"
"Hơn nữa anh nói cho em biết này, tên vô dụng này có vợ rồi, hôm qua còn mời hai người đẹp đi ăn cơm, cậu ta đúng là một thằng cặn bã!", Triệu Toàn lạnh lùng hừ một tiếng.
Hôm qua sau khi về, anh ta lập tức điều tra Lâm Trạch, phát hiện ra anh đã có vợ.
"Cho dù anh ấy có vợ thì tôi vẫn thích anh ấy!"
Triệu Nhã Nhã nổi giận, cô đột nhiên nhón chân, hôn lên mặt Lâm Trạch: "Thế này anh đã tin chưa?"
Triệu Toàn sững sờ, sau đó con mắt dần đỏ au.
"Triệu Nhã Nhã! Em thích loại đàn ông buông thả như vậy sao?" Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
"Anh… anh câm miệng!", Triệu Nhã Nhã nổi giận, khuôn mặt đẹp đỏ bừng.
"Anh câm miệng? Cậu ta không nhà không xe, chỉ là một thằng rẻ rách! Triệu Toàn anh có gì không bằng cậu ta! Em thích loại chó dại này vậy sao? Ngủ với cậu ta sướng lắm hả?"
Triệu Toàn nổi giận, trong lời nói nồng nặc vẻ khinh thường Lâm Trạch.
Từ tận đáy lòng, anh ta khinh bỉ loại rác rưởi như Lâm Trạch, nhưng bây giờ người phụ nữ anh ta theo đuổi lại thích Lâm Trạch? Vậy thì sao anh ta chịu được chứ?
"Anh nói năng cẩn thận chút!", Triệu Nhã Nhã tức đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không nói ra được mấy lời mắng chửi người khác.
"Được! Được! Đôi cẩu nam nữ các người chờ đấy! Hãy chờ đấy!"
Triệu Toàn nghẹn đến đỏ cả mặt, hung hăng vứt bó hoa hồng trên tay xuống, đạp mạnh mấy cái, thẹn quá hóa giận chui vào trong xe, đạp chân ga phóng đi.
Chờ Triệu Toàn đi rồi, Triệu Nhã Nhã mới mím môi, buông tay Lâm Trạch ra: "Anh Lâm, vừa nãy... mạo phạm rồi, xin lỗi anh".
"Không sao".
Lâm Trạch không hề để ý, chỉ là một con chó điên sủa bậy mà thôi: "Cô cẩn thận chút, loại chó điên như này, không biết khi nào sẽ cắn người đâu".
"Ừ", Triệu Nhã Nhã khẽ gật đầu đi vào trong nhà trẻ.
Nhìn bóng dáng thon thả của Triệu Nhã Nhã, Lâm Trạch xoa mặt, có hơi bất lực.
Thế này có được coi là bị Triệu Nhã Nhã “dê” không?
"Nếu như anh trẻ tuổi, có triển vọng, không tự ti..."
Chuông điện thoại của Lâm Trạch vang lên, là Lâm Thanh Tuyết gọi tới.
"Tiểu Trạch, chú rảnh không, mau tới công ty, chị có việc gấp muốn nói với chú", giọng Lâm Thanh Tuyết hơi hốt hoảng.
"Em tới ngay đây", Lâm Trạch nhíu mày, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Anh đi thẳng đến văn phòng của Lâm Thanh Tuyết, vừa mới đẩy cửa ra, một cơ thể mềm mại liền nhào vào lòng anh.
Lâm Trạch đỡ Lâm Thanh Tuyết: "Đã xảy ra chuyện gì, sao lại gấp như vậy?"
"Vừa hay chị muốn đến nhà vợ chồng chú để nói chuyện với hai người".
Lâm Thanh Tuyết chỉnh lại tóc, trong tay cầm hai tập hồ sơ: "Chị vừa hỏi thăm được, nhân viên kỳ cựu cuối cùng của công ty của Khinh Nguyên đã bị cách chức đuổi khỏi công ty”.
Vừa nói cô vừa đưa tài liệu cho Lâm Trạch, bên trong ghi chép tình hình cắt giảm nhân sự trong công ty của Nhan Khinh Nguyên trong thời gian gần đây.
Chỉ trong mấy ngày, mấy nhân viên có địa vị cao cuối cùng trong công ty của Nhan Khinh Nguyên đã bị đổi hết.
Nói cách khác bây giờ bên trong công ty trừ Tống Nhã, không có ai là người của cô.
"Đây là chuyện nhà họ Nhan làm, chị sẽ nghĩ cách giúp Khinh Nguyên lấy lại công ty", Lâm Thanh Tuyết bình tĩnh nói.
Cô vẫn luôn coi Nhan Khinh Nguyên như em gái mình, cô nhất định phải xử lý chuyện này, công ty mà mình dốc biết bao tâm huyết trong nhiều năm mà lại bị người khác đoạt lấy như vậy, chắc Nhan Khinh Nguyên khó chịu lắm.
“Chuyện này không cần chị nhúng tay vào", Lâm Trạch đóng tập hồ sơ lại, cười khẩy.
"Chuyện của vợ em, để em lo!"
"Cho đến bây giờ, em vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy", nhìn căn nhà phía trước, mặc dù không lớn nhưng vô cùng ấm áp, mũi Nhan Khinh Nguyên hơi xót.
Một năm nay, không biết cô đã mơ đến hình ảnh này bao nhiêu lần rồi, nhưng cho đến bây giờ vẫn không dám hy vọng có thể thực hiện.
Không phải không muốn... mà là không dám.
"Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn", Lâm Trạch cười, ôm lấy Nhan Khinh Nguyên từ đằng sau, ánh mắt chợt lóe lên tia rét lạnh.
Hai nhà họ Nhan và họ Trịnh nếu như biết điều thì còn may, nếu không... đừng trách Lâm Trạch anh vô tình.
Thần thánh một khi nổi giận thì máu chảy vạn dặm.
Nếu thật sự ép anh, anh cũng không ngại hủy diệt cả hai nhà.
Buổi chiều Lâm Trạch đặc biệt để Nhan Khinh Nguyên đi đến nhà trẻ đón Lâm Tiểu Nguyệt, vừa mới quay về, Lâm Tiểu Nguyệt liền vui vẻ nhảy bổ vào lòng Lâm Trạch: "Chú Lâm".
"Con bé này, gọi bố", Nhan Khinh Nguyên khẽ gõ đầu Lâm Tiểu Nguyệt, chiều chuộng mà véo mặt cô bé: "Gọi không?"
"Ứ ừ, ba cái kẹo que cơ!", Lâm Tiểu Nguyệt giơ ba ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngập tràn nụ cười.
Nụ cười này không hề giống nụ cười giả vờ ngoan ngoãn lúc trước, bây giờ cô bé mới thực sự vui vẻ.
"Một cái", Nhan Khinh Nguyên mỉm cười dịu dàng, giơ ngón tay ngọc ngà cạnh ngón tay của Lâm Tiểu Nguyệt.
"Bố!", Lâm Tiểu Nguyệt quay đầu nhào vào lòng Lâm Trạch, ngọt ngào gọi.
"Con bé này", Lâm Trạch dở khóc dở cười.
Chẳng trách người ta bảo con gái là người tình nhỏ của bố, đáng yêu thế này, ai mà chịu được!
Buổi tối, Lâm Trạch ôm Lâm Tiểu Nguyệt và Nhan Khinh Nguyên vào giấc, tối nay là buổi tối hạnh phúc nhất cả cuộc đời Lâm Trạch.
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Trạch cảm thấy mặt mình hơi ngứa, vừa mở mắt liền nhìn thấy Lâm Tiểu Nguyệt đang ngồi trên người anh, hai bàn tay trắng nõn bé nhỏ véo mặt anh.
"Bố ơi, dậy đi thôi”, Lâm Tiểu Nguyệt mỉm cười trông rất đáng yêu: "Hôm nay bố đẹp trai ghê".
"Miệng ngọt như mía lùi, ăn mấy cây kẹo rồi hả?", Lâm Trạch búng trán cô bé.
"Đâu có", Lâm Tiểu Nguyệt phồng má.
Anh ôm Lâm Tiểu Nguyệt vào phòng khách, Lâm Trạch nhìn thấy Nhan Khinh Nguyên đang bận rộn trong bếp, trên bàn toàn là đồ ăn sáng.
"Tỉnh rồi à? Anh ăn sáng đi, sau đó đưa Tiểu Nguyệt đến nhà trẻ", Nhan Khinh Nguyên đi qua, dịu dàng nói.
Mắt Lâm Trạch lóe lên, anh chú ý thấy vệt nước trên khóe mắt Nhan Khinh Nguyên, cô ấy vừa mới khóc?
"Tiểu Nguyệt ăn trước đi, bố qua giúp mẹ", Lâm Trạch xoa đầu cô bé sau đó đi vào phòng bếp.
"Khinh Nguyên, em có chuyện gì sao?"
"Em có thể có chuyện gì chứ?"
Nhan Khinh Nguyên hoảng loạn tránh ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Trạch.
Con ngươi Lâm Trạch đảo một vòng, vừa nói vừa đi ra ngoài: "Em không nói... em không nói anh sẽ hỏi Tiểu Nguyệt, mẹ khóc rồi làm sao đây..."
Nhan Khinh Nguyên lập tức hoảng hốt, vội vàng kéo anh lại, tức đến mức bĩu môi: "Em đang nghĩ về công ty của mình".
Tên này! Dám lấy con ra để uy hiếp!
"Sáng nay em gọi điện cho Tiểu Nhã, nhân viên cấp cao cuối cùng của công ty cũng đi rồi, bây giờ em không còn quyền phát biểu trong công ty nữa".
Bởi vì nhà họ Nhan giam lỏng cô, công ty mà cô vẫn luôn kinh doanh đương nhiên không có ai quản lý, kẻ có dã tâm thì nhân cơ hội lên chức, mau chóng nắm quyền lực.
Lần này Lâm Trạch mặc dù cướp cô quay lại nhưng công ty thì không.
Công ty mà mình dốc nhiều tâm huyết như vậy nay lại trở thành đồ của người khác, dù là ai cũng đều đau lòng.
"Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ ở cạnh hai người là em mãn nguyện lắm rồi”, Nhan Khinh Nguyên sợ Lâm Trạch nghĩ nhiều, cô vội vàng lau nước mắt, kéo anh đi ra.
"Ừm", Lâm Trạch gật đầu, ánh mắt dường như đang nghĩ gì đó.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Trạch đưa Lâm Tiểu Nguyệt đến trường, Nhan Khinh Nguyên ở nhà, bởi vì buổi tối Tống Nhã sẽ qua cùng cô ôn chuyện cũ.
Vừa đến cổng nhà trẻ, đằng sau vang lên một giọng nữ dễ nghe.
"Chào bố Tiểu Nguyệt", Triệu Nhã Nhã đi đến.
Hôm nay cô lại đổi phong cách mới, mái tóc dài đen hơi được buộc lên, rủ xuống sau lưng, so với lần đầu tiên gặp thì càng tràn đầy sức sống, cái thứ không đổi là khí chất tri thức kia.
"Cô giáo Nhã Nhã, hôm nay cô xinh quá", Lâm Tiểu Nguyệt dùng khuỷu tay chọc vào bắp đùi Lâm Trạch.
"Còn nhỏ mà tinh ranh thế", Lâm Trạch thưởng cho cô bé một cái búng đầu.
"Bố lại búng con! Con sẽ mách mẹ!", Lâm Tiểu Nguyệt thở phì phò ôm trán, xoay người đi vào nhà trẻ.
"Hôm qua người đến đón Tiểu Nguyệt là mẹ cô bé à? Chị Lâm trông thật xinh đẹp", Triệu Nhã Nhã nói: "Tiểu Nguyệt rất hạnh phúc".
Với dung mạo của Nhan Khinh Nguyên, cho dù là cô khi nhìn cũng cảm thấy rung động.
"Vợ tôi mà".
"Ha ha", Triệu Nhã Nhã mỉm cười.
Ấn tượng đầu tiên của cô với Lâm Trạch rất tốt, mặc dù không biết trước kia trong nhà xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ cả nhà Lâm Tiểu Nguyệt đoàn viên, người làm giáo viên như cô cũng yên tâm.
"Vậy tôi đi trước..."
"Nhã Nhã!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên, kèm theo đó là tiếng thắng xe, một chiếc BMW dừng bên người bọn họ.
Cửa kính xe hạ xuống, một gương mặt anh tuấn lộ ra: "Nhã Nhã, sao hôm nay em không đợi anh, anh lái xe đưa em đến!"
"Không cần!", nhìn thấy mặt người tới, khuôn mặt đẹp của Triệu Nhã Nhã rõ ràng lộ vẻ lạnh như băng.
Người này vẫn luôn theo đuổi cô, rõ ràng cô đã từ chối mấy lần nhưng vẫn một mực quấn lấy cô, khiến cô vô cùng chán ghét.
"Đừng lạnh lùng như vậy mà, tối hôm qua anh mãi mà không ngủ được, cứ nghĩ về em thôi".
Tên đàn ông nói mấy câu buồn nôn, anh ta bước xuống, cầm một bó hoa hồng trong tay.
"Đối với anh, em là..."
Vừa mới xuống xe, nhìn thấy Lâm Trạch đứng cạnh Triệu Nhã Nhã, anh ta lập tức nghiến răng nghiến lợi gầm thét: "Đồ khốn!"
Khuôn mặt Triệu Nhã Nhã lạnh hơn mấy phần: "Anh nói cái gì?"
"Á? Đâu có! Anh đâu có chửi em đâu!", Triệu Toàn ý thức được lời nói của mình có vấn đề nên vội vàng giải thích.
Triệu Toàn không ngờ mình lại đụng phải Lâm Trạch!
Có câu này rất đúng, kẻ thù gặp nhau liền khó chịu, khi nhìn thấy Lâm Trạch lần đầu, độ tức giận của Triệu Toàn đã đạt max.
Anh ta nổi giận, sao đi đâu cũng gặp tên sao chổi đáng chết Lâm Trạch này.
"Nhã Nhã, anh ta khen cô là đồ khốn à?", Lâm Trạch cố ý thêm dầu vào lửa.
Không phải oan gia không gặp gỡ, anh cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Vẻ mặt của Triệu Nhã Nhã càng lạnh lùng hơn.
"Nhã Nhã, em đừng nghe cậu ta nói bậy bạ, anh không có ý đó!", Triệu Toàn tức phát điên, anh ta chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Trạch.
Anh ta không dám trút cơn giận lên người Triệu Nhã Nhã, chỉ đành trợn mắt nhìn Lâm Trạch: "Thằng khốn, cậu làm gì ở đây?"
"Tán gái thôi", Lâm Trạch nhún vai, đánh mắt với Triệu Nhã Nhã.
Mắt Triệu Nhã Nhã sáng lên, Lâm Trạch đang giúp cô.
Cô chủ động đi đến bên cạnh Lâm Trạch, vội vàng kéo tay Lâm Trạch, ánh mắt rét lạnh: "Triệu Toàn, anh đừng quấn lấy tôi nữa, tôi đã ở bên anh ấy rồi".
“Ha ha ha! Em ở bên thằng ấy á?”
Nghe thấy vậy, Triệu Toàn đột nhiên bật cười, ôm eo cười nghiêng cười ngả, cứ như vừa nghe thấy chuyện cười buồn cười nhất vậy.
"Buồn cười chết mất, Triệu Nhã Nhã, em có tìm bia đỡ đạn cũng phải tìm hàng cao cấp một chút chứ?"
"Ý anh là sao?", Triệu Nhã Nhã hơi nổi giận.
"Anh có ý gì? Em sao có thể thích mặt hàng này chứ?", Triệu Toàn lau khóe mắt, cười đến mức chảy nước mắt rồi.
"Em tùy tiện kiếm một thằng ăn mày trên đường cũng cao cấp hơn tên này đó! Em kiếm chác được gì từ tên này chứ?"
"Hơn nữa anh nói cho em biết này, tên vô dụng này có vợ rồi, hôm qua còn mời hai người đẹp đi ăn cơm, cậu ta đúng là một thằng cặn bã!", Triệu Toàn lạnh lùng hừ một tiếng.
Hôm qua sau khi về, anh ta lập tức điều tra Lâm Trạch, phát hiện ra anh đã có vợ.
"Cho dù anh ấy có vợ thì tôi vẫn thích anh ấy!"
Triệu Nhã Nhã nổi giận, cô đột nhiên nhón chân, hôn lên mặt Lâm Trạch: "Thế này anh đã tin chưa?"
Triệu Toàn sững sờ, sau đó con mắt dần đỏ au.
"Triệu Nhã Nhã! Em thích loại đàn ông buông thả như vậy sao?" Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
"Anh… anh câm miệng!", Triệu Nhã Nhã nổi giận, khuôn mặt đẹp đỏ bừng.
"Anh câm miệng? Cậu ta không nhà không xe, chỉ là một thằng rẻ rách! Triệu Toàn anh có gì không bằng cậu ta! Em thích loại chó dại này vậy sao? Ngủ với cậu ta sướng lắm hả?"
Triệu Toàn nổi giận, trong lời nói nồng nặc vẻ khinh thường Lâm Trạch.
Từ tận đáy lòng, anh ta khinh bỉ loại rác rưởi như Lâm Trạch, nhưng bây giờ người phụ nữ anh ta theo đuổi lại thích Lâm Trạch? Vậy thì sao anh ta chịu được chứ?
"Anh nói năng cẩn thận chút!", Triệu Nhã Nhã tức đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không nói ra được mấy lời mắng chửi người khác.
"Được! Được! Đôi cẩu nam nữ các người chờ đấy! Hãy chờ đấy!"
Triệu Toàn nghẹn đến đỏ cả mặt, hung hăng vứt bó hoa hồng trên tay xuống, đạp mạnh mấy cái, thẹn quá hóa giận chui vào trong xe, đạp chân ga phóng đi.
Chờ Triệu Toàn đi rồi, Triệu Nhã Nhã mới mím môi, buông tay Lâm Trạch ra: "Anh Lâm, vừa nãy... mạo phạm rồi, xin lỗi anh".
"Không sao".
Lâm Trạch không hề để ý, chỉ là một con chó điên sủa bậy mà thôi: "Cô cẩn thận chút, loại chó điên như này, không biết khi nào sẽ cắn người đâu".
"Ừ", Triệu Nhã Nhã khẽ gật đầu đi vào trong nhà trẻ.
Nhìn bóng dáng thon thả của Triệu Nhã Nhã, Lâm Trạch xoa mặt, có hơi bất lực.
Thế này có được coi là bị Triệu Nhã Nhã “dê” không?
"Nếu như anh trẻ tuổi, có triển vọng, không tự ti..."
Chuông điện thoại của Lâm Trạch vang lên, là Lâm Thanh Tuyết gọi tới.
"Tiểu Trạch, chú rảnh không, mau tới công ty, chị có việc gấp muốn nói với chú", giọng Lâm Thanh Tuyết hơi hốt hoảng.
"Em tới ngay đây", Lâm Trạch nhíu mày, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Anh đi thẳng đến văn phòng của Lâm Thanh Tuyết, vừa mới đẩy cửa ra, một cơ thể mềm mại liền nhào vào lòng anh.
Lâm Trạch đỡ Lâm Thanh Tuyết: "Đã xảy ra chuyện gì, sao lại gấp như vậy?"
"Vừa hay chị muốn đến nhà vợ chồng chú để nói chuyện với hai người".
Lâm Thanh Tuyết chỉnh lại tóc, trong tay cầm hai tập hồ sơ: "Chị vừa hỏi thăm được, nhân viên kỳ cựu cuối cùng của công ty của Khinh Nguyên đã bị cách chức đuổi khỏi công ty”.
Vừa nói cô vừa đưa tài liệu cho Lâm Trạch, bên trong ghi chép tình hình cắt giảm nhân sự trong công ty của Nhan Khinh Nguyên trong thời gian gần đây.
Chỉ trong mấy ngày, mấy nhân viên có địa vị cao cuối cùng trong công ty của Nhan Khinh Nguyên đã bị đổi hết.
Nói cách khác bây giờ bên trong công ty trừ Tống Nhã, không có ai là người của cô.
"Đây là chuyện nhà họ Nhan làm, chị sẽ nghĩ cách giúp Khinh Nguyên lấy lại công ty", Lâm Thanh Tuyết bình tĩnh nói.
Cô vẫn luôn coi Nhan Khinh Nguyên như em gái mình, cô nhất định phải xử lý chuyện này, công ty mà mình dốc biết bao tâm huyết trong nhiều năm mà lại bị người khác đoạt lấy như vậy, chắc Nhan Khinh Nguyên khó chịu lắm.
“Chuyện này không cần chị nhúng tay vào", Lâm Trạch đóng tập hồ sơ lại, cười khẩy.
"Chuyện của vợ em, để em lo!"
Bình luận facebook