Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-56
Chương 55: Chi bằng cô, xứng sao?
Vietwriter
**********
Một trăm ngàn đối với anh ta mà nói đã là một khoản tiền lớn, nếu như hai trăm ngàn anh ta chắc chắn táng gia bại sản.
Những người vây xem lúc này cũng không dám lên tiếng nữa.
Nhưng mỗi người để đang cười trên nỗi đau người khác, vốn chỉ cần một trăm ngàn đã có thể giải quyết chuyện, tiểu tử kia hết lần này tới lần khác nhúng tay vào, bây giờ thì tốt rồi, phải bồi thường người ta tới hai trăm ngàn.
"Cô đúng là được voi đòi tiên!" Thường Ninh lạnh lùng người phụ nữ kia.
"Thằng nhóc, chính anh muốn thay anh ta đền, nếu không trả tôi hai trăm ngàn, tôi bảo đảm hôm nay các người ai cũng không thể rời khỏi nơi này!" Người đàn bà kia nói.
"Cô thật quá đáng, có thể..."
Ba!
Anh tài xế còn chưa nói hết, cô ta lại giáng cho một bạt tai.
Nhất thời, anh ta ôm mặt, không dám lên tiếng.
Mà sắc mặt Thường Ninh càng ngày càng trầm xuống.
"Được, hai trăm ngàn, tôi đền!"
Anh tài xế ngơ ngác nhìn anh.
Những người vây xem đều nhìn anh lắc đầu.
Trong mắt bọn họ, Thường Ninh nhất định là một người ngu.
Không phải chuyện của mình còn xen vào việc của người khác.
Bọn họ nhìn dáng vẻ của Thường Ninh cũng không giống người có tiền, bản thân lái một chiếc xe khoảng chừng một trăm ngàn.
Hai trăm ngàn cũng không phải là một số tiền nhỏ, cậu ta làm sao mà có được?
Sẽ không nghĩ đến bản xe chứ, mà cho dù bản thì cũng không đủ. "Tôi muốn tiền mặt!" Lúc này người phụ nữ kia đột nhiên nói.
Cô ta rõ ràng chính là cố ý gây khó dễ cho Thường Ninh.
Dám nói xe BMW bà mới mua là xe rách, bà sẽ để cho cậu biết được hậu quả đắc tội bà đây.
Chân mày Thường Ninh cũng không nhíu lại một cái: "Được cô để tôi gọi điện thoại, sai người đem tiền tới!"
Còn rất phách lối, thật đúng là thích giả bộ.
Những người vây xem đều âm thầm giễu cợt.
Người phụ nữ lái xe BMW kia cũng cười lạnh một tiếng, "Được, bà đây nhìn anh có thể sai người cầm hai trăm ngàn tiền mặt hay không!"
Thường Ninh cũng không nói gì, chỉ lấy điện thoại gọi một cú điện thoại: "Cầm giúp tôi một triệu tiền mặt tới!"
Chờ sau khi anh báo địa chỉ cúp điện thoại xong.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Người ta muốn hai trăm ngàn, cậu ta lại để cho người cầm một triệu.
Đây là đầu óc có bệnh hay là giả bộ đây?
Cho là mình mở ngân hàng sao?
Sợ là mở một cái ngân hàng giả đi!
Sau đó không biết là ai không nhịn được mà cười phá lên.
Người xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều.
Người phụ nữ kia cũng không nhịn được cười lớn, "Giả bộ đủ lớn, hy vọng anh không làm cho tôi thất vọng, nếu không cho dù hôm nay anh quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Biểu tình trên mặt anh tài xế cũng có chút cứng ngắc.
Anh ta biết Thường Ninh là người tốt bụng, nhưng không thể tự vả mặt như vậy, hai trăm ngàn cũng không biết có thể có hay không, bây giờ là một triệu, hơn nữa còn là tiền mặt, làm sao có thể được.
Thường Ninh bình tĩnh đứng ở nơi đó, lười để ý phản ứng của mọi người.
Bé con trong ngực anh có chút hiếu kỳ những người đó đang cười cái gì, hết nhìn đồng tới nhìn tây.
Nhưng khi nhìn đến người phụ nữ lái BMW kia lại giơ ra quả đấm nhỏ bởi vì vừa nãy cô ta đã dọa nó, nó vẫn nhớ rõ ràng.
Người phụ nữ kia hung ác nói: "Sao, còn dám gio nắm đấm với tao, có tin tao bóp chết mày hay không?"
Vừa nói, còn hung dữ làm động tác bóp cổ.
Bé con ở trong ngực Thường Ninh bị dọa đến muốn khóc.
"Cô hù dọa con trai tôi!" Lúc này Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói một câu.
Mà mọi người thấy bộ dạng này của anh lại nhịn không được mà bật cười.
Bây giờ còn có rãnh rỗi để ý đến con trai, chờ lát nữa không cầm tiền tới, xem anh ta làm thế nào?
"Hù dọa con trai anh thi thế nào, nếu hôm nay không có tiền, có tin tôi dám bóp chết con trai anh không!" Người đàn bà kia nói.
Anh tài xế muốn nói giúp Thường Ninh, nhưng lại không biết nói gì, liên tục đứng đó xoa xoa tay, rất lo lắng.
Nhưng chẳng qua ảnh mắt Thường Ninh có chút lạnh, lại không nói gì.
Lúc này cô ta nhìn thời gian, "Thằng nhóc, rốt cuộc anh có tiền không, tôi cảnh cáo anh, không nên trì hoãn thời gian của tôi!"
"Thằng nhóc, thôi đi, đừng cố chấp nữa, lấy xe của cậu bồi thường cho người ta đi."
"Một triệu tiền mặt, cho dù đi ngân hàng cũng rất khó, còn muốn người khác đưa tới, cậu thật đúng cho là mình là mở ngân hàng sao?"
Mọi người ở đây không nhịn được khuyên Thường Ninh.
Đột nhiên lúc này truyền tới một âm thanh trong trẻo lạnh lùng
"Chủ tịch của chúng tôi đúng là mở ngân hàng!"
Chỉ thấy Lý Tuyết dẫn mấy vệ sĩ áo đen, trong tay mỗi người đều xách một vali, khí thế bừng bừng đi tới.
Mọi người không khỏi tự giác nhường ra một con đường.
Lý Tuyết đi tới trước mặt Thường Ninh, dịu dàng nhìn bé con
Sau đó lập tức vung tay lên.
Chỉ thấy những vệ sĩ kia rối rít mở ra vali trong tay ra.
Một màu đỏ chói mắt, ở dưới ánh mặt trời hết sức nhức mắt hiện ra ở trước mắt mọi người.
"Chủ tịch, ngài cần một triệu tiền mặt đã đưa đến!"
Lý Tuyết khom người, cung kính nói.
"Chủ tịch, tiền đã đưa đến!"
Những vệ sĩ kia cũng rối rít khom người, âm thanh rung trời cao giọng nói.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người như hóa đá vậy, khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này, thậm chí ngay cả suy nghĩ đều ngừng lại.
"Để ở trước mặt cô ta!" Thường Ninh chỉ vào người phụ nữ lái BMW nói.
Lý Tuyết lập tức vung tay lên.
Những vệ sĩ áo đen kia cầm vali, lật tay một cái, những tờ tiền giấy đỏ chót kia tất cả đều rơi xuống trước mặt người phụ nữ kia.
Mà tầm mắt mọi người tất cả đều tập trung vào đó , hai con mắt nhìn chằm chằm những tờ tiền giấy màu đỏ kia chỉ cảm thấy hô hấp cũng sắp ngưng. Thì ra buồn cười nhất chính là bọn họ, người ta thật sự cầm tới một triệu tiền mặt, thật sự là mở ngân hàng.
Giờ khắc này, bọn họ chỉ cảm thấy thế giới quan của mình
Một triệu tiền mặt bày ở nơi đó, đánh vào thị giác, đây không phải những thứ dân chúng bình thường có thể tiếp nhận.
Thậm chí mọi người, chân cũng như nhũn ra,
Nhưng kinh hãi nhất không ai bằng anh tài xế, anh ta đã chính mắt thấy được Thường Ninh bị cha mẹ vợ cười nhạo khinh bỉ.
Nhưng anh ta làm sao cũng không nghĩ tới, Thường Ninh sẽ là người có tiền như vậy hơn nữa còn là một chủ tịch ngân hàng.
Anh chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Người phụ nữ lái BMW cũng khiếp sợ, đầu óc đều có chút trì trệ.
Cho đến khi số tiền giấy rõ ràng chất đầy trước mặt cô ta, cô ta nuốt nước miếng một cái.
Nhưng cô ta không tin, một người đi xe volkswagen lại là một chủ tịch ngân hàng.
Nàng nhặt lên một bó tiền giấy, "anh, đây không phải là giả chứ, cố ý mời người khác tới diễn trò?"
Mọi người bị cô ta nhắc như vậy, cũng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, cũng có chút hoài nghi tiền giấy kia là thật hay giả.
Mấy người to gan, tiến lên cũng nhặt lên một cọc tiền giấy, nghiêm túc kiểm tra một phen.
"Số tiền này đều là thật!" Mấy người kia một khi kiểm tra xong, lập tức ngẩng đầu lên nói.
Ánh mắt đối với Thường Ninh tràn đầy kính sợ.
Người phụ nữ lái BMW vẫn không tin, tự kiểm tra mấy cọc, còn thật hơn vàng.
Cô ta cắn môi thật chặt, sau đó nhìn về Thường Ninh.
"Anh, một triệu này đều là cho tôi sao?"
Ánh mắt cô không biết từ lúc nào đã thay đổi, từ hung hãng phách lối, trở nên sáng rực.
Thường Ninh gật đầu một cái, lạnh lùng nói: "Cho cô!"
Trong nháy mắt người phụ nữ lái BMW lập tức tỏ vẻ hưng phấn, một triệu, không ngờ hôm nay đột nhiên kiếm được một triệu
Hơn nữa cô ta cũng bắt đầu dùng ảnh mắt quyến rũ như tơ nhìn Thường Ninh, "Anh là chủ tịch ngân hàng nào vậy?"
Bộ dáng kia hận không thể làm đồ trang sức trên dính người Thường Ninh.
"Cô không cần phải để ý tôi là chủ tịch ngân hàng nào, bây giờ tiền đã cho cô, tôi chỉ muốn biết, cô mắng con trai tôi là đứa con hoang và chuyện con tôi bị sợ suýt khóc giải quyết như thế nào?"
Thường Ninh dùng ánh mắt rét lạnh nói.
Lúc này mọi người nghe lời anh nói thấy ngực chợt căng thẳng.
Lúc nãy bọn họ còn tưởng rằng người phụ nữ lái BMW kia không dễ chọc, nhưng bây giờ, rõ ràng chính là tên nhóc này, không, chủ tịch ngân hàng không dễ chọc.
Từng ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ lái BMW.
Mặt người phụ nữ lái BMW cũng biến sắc.
Nhưng tiếp theo, cô ta cười lộ ra má lúm đồng tiền như hoa nói: "Đây chẳng qua là hiểu lầm mà thôi, thật ra cậu bé rất khả ái, không bằng cho tôi ôm một cái đi."
Vừa nói, cô ta ngay cả tiền cũng không thèm nhặt, đi ôm tiểu gia hỏa.
Mà lúc này Lý Tuyết ôm lấy cậu bé.
"Chỉ bằng cô, còn chưa xứng ôm cậu chủ của chúng tôi!"
BMW nữ cứng đờ, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn Thường Ninh: "Không bằng tôi mời anh ăn bữa cơm, để bồi tội đi!"
Thậm chí còn cố ý cởi ra mấy cái nút áo trước ngực, lộ ra bên trong một mảng trắng như tuyết, thân thể từng trận uốn éo.
Thường Ninh lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Cô lấy dũng khí từ đầu để mời tôi ăn cơm? Chỉ bằng cô, xứng sao?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Vietwriter
**********
Một trăm ngàn đối với anh ta mà nói đã là một khoản tiền lớn, nếu như hai trăm ngàn anh ta chắc chắn táng gia bại sản.
Những người vây xem lúc này cũng không dám lên tiếng nữa.
Nhưng mỗi người để đang cười trên nỗi đau người khác, vốn chỉ cần một trăm ngàn đã có thể giải quyết chuyện, tiểu tử kia hết lần này tới lần khác nhúng tay vào, bây giờ thì tốt rồi, phải bồi thường người ta tới hai trăm ngàn.
"Cô đúng là được voi đòi tiên!" Thường Ninh lạnh lùng người phụ nữ kia.
"Thằng nhóc, chính anh muốn thay anh ta đền, nếu không trả tôi hai trăm ngàn, tôi bảo đảm hôm nay các người ai cũng không thể rời khỏi nơi này!" Người đàn bà kia nói.
"Cô thật quá đáng, có thể..."
Ba!
Anh tài xế còn chưa nói hết, cô ta lại giáng cho một bạt tai.
Nhất thời, anh ta ôm mặt, không dám lên tiếng.
Mà sắc mặt Thường Ninh càng ngày càng trầm xuống.
"Được, hai trăm ngàn, tôi đền!"
Anh tài xế ngơ ngác nhìn anh.
Những người vây xem đều nhìn anh lắc đầu.
Trong mắt bọn họ, Thường Ninh nhất định là một người ngu.
Không phải chuyện của mình còn xen vào việc của người khác.
Bọn họ nhìn dáng vẻ của Thường Ninh cũng không giống người có tiền, bản thân lái một chiếc xe khoảng chừng một trăm ngàn.
Hai trăm ngàn cũng không phải là một số tiền nhỏ, cậu ta làm sao mà có được?
Sẽ không nghĩ đến bản xe chứ, mà cho dù bản thì cũng không đủ. "Tôi muốn tiền mặt!" Lúc này người phụ nữ kia đột nhiên nói.
Cô ta rõ ràng chính là cố ý gây khó dễ cho Thường Ninh.
Dám nói xe BMW bà mới mua là xe rách, bà sẽ để cho cậu biết được hậu quả đắc tội bà đây.
Chân mày Thường Ninh cũng không nhíu lại một cái: "Được cô để tôi gọi điện thoại, sai người đem tiền tới!"
Còn rất phách lối, thật đúng là thích giả bộ.
Những người vây xem đều âm thầm giễu cợt.
Người phụ nữ lái xe BMW kia cũng cười lạnh một tiếng, "Được, bà đây nhìn anh có thể sai người cầm hai trăm ngàn tiền mặt hay không!"
Thường Ninh cũng không nói gì, chỉ lấy điện thoại gọi một cú điện thoại: "Cầm giúp tôi một triệu tiền mặt tới!"
Chờ sau khi anh báo địa chỉ cúp điện thoại xong.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Người ta muốn hai trăm ngàn, cậu ta lại để cho người cầm một triệu.
Đây là đầu óc có bệnh hay là giả bộ đây?
Cho là mình mở ngân hàng sao?
Sợ là mở một cái ngân hàng giả đi!
Sau đó không biết là ai không nhịn được mà cười phá lên.
Người xem náo nhiệt cũng càng ngày càng nhiều.
Người phụ nữ kia cũng không nhịn được cười lớn, "Giả bộ đủ lớn, hy vọng anh không làm cho tôi thất vọng, nếu không cho dù hôm nay anh quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Biểu tình trên mặt anh tài xế cũng có chút cứng ngắc.
Anh ta biết Thường Ninh là người tốt bụng, nhưng không thể tự vả mặt như vậy, hai trăm ngàn cũng không biết có thể có hay không, bây giờ là một triệu, hơn nữa còn là tiền mặt, làm sao có thể được.
Thường Ninh bình tĩnh đứng ở nơi đó, lười để ý phản ứng của mọi người.
Bé con trong ngực anh có chút hiếu kỳ những người đó đang cười cái gì, hết nhìn đồng tới nhìn tây.
Nhưng khi nhìn đến người phụ nữ lái BMW kia lại giơ ra quả đấm nhỏ bởi vì vừa nãy cô ta đã dọa nó, nó vẫn nhớ rõ ràng.
Người phụ nữ kia hung ác nói: "Sao, còn dám gio nắm đấm với tao, có tin tao bóp chết mày hay không?"
Vừa nói, còn hung dữ làm động tác bóp cổ.
Bé con ở trong ngực Thường Ninh bị dọa đến muốn khóc.
"Cô hù dọa con trai tôi!" Lúc này Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói một câu.
Mà mọi người thấy bộ dạng này của anh lại nhịn không được mà bật cười.
Bây giờ còn có rãnh rỗi để ý đến con trai, chờ lát nữa không cầm tiền tới, xem anh ta làm thế nào?
"Hù dọa con trai anh thi thế nào, nếu hôm nay không có tiền, có tin tôi dám bóp chết con trai anh không!" Người đàn bà kia nói.
Anh tài xế muốn nói giúp Thường Ninh, nhưng lại không biết nói gì, liên tục đứng đó xoa xoa tay, rất lo lắng.
Nhưng chẳng qua ảnh mắt Thường Ninh có chút lạnh, lại không nói gì.
Lúc này cô ta nhìn thời gian, "Thằng nhóc, rốt cuộc anh có tiền không, tôi cảnh cáo anh, không nên trì hoãn thời gian của tôi!"
"Thằng nhóc, thôi đi, đừng cố chấp nữa, lấy xe của cậu bồi thường cho người ta đi."
"Một triệu tiền mặt, cho dù đi ngân hàng cũng rất khó, còn muốn người khác đưa tới, cậu thật đúng cho là mình là mở ngân hàng sao?"
Mọi người ở đây không nhịn được khuyên Thường Ninh.
Đột nhiên lúc này truyền tới một âm thanh trong trẻo lạnh lùng
"Chủ tịch của chúng tôi đúng là mở ngân hàng!"
Chỉ thấy Lý Tuyết dẫn mấy vệ sĩ áo đen, trong tay mỗi người đều xách một vali, khí thế bừng bừng đi tới.
Mọi người không khỏi tự giác nhường ra một con đường.
Lý Tuyết đi tới trước mặt Thường Ninh, dịu dàng nhìn bé con
Sau đó lập tức vung tay lên.
Chỉ thấy những vệ sĩ kia rối rít mở ra vali trong tay ra.
Một màu đỏ chói mắt, ở dưới ánh mặt trời hết sức nhức mắt hiện ra ở trước mắt mọi người.
"Chủ tịch, ngài cần một triệu tiền mặt đã đưa đến!"
Lý Tuyết khom người, cung kính nói.
"Chủ tịch, tiền đã đưa đến!"
Những vệ sĩ kia cũng rối rít khom người, âm thanh rung trời cao giọng nói.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người như hóa đá vậy, khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này, thậm chí ngay cả suy nghĩ đều ngừng lại.
"Để ở trước mặt cô ta!" Thường Ninh chỉ vào người phụ nữ lái BMW nói.
Lý Tuyết lập tức vung tay lên.
Những vệ sĩ áo đen kia cầm vali, lật tay một cái, những tờ tiền giấy đỏ chót kia tất cả đều rơi xuống trước mặt người phụ nữ kia.
Mà tầm mắt mọi người tất cả đều tập trung vào đó , hai con mắt nhìn chằm chằm những tờ tiền giấy màu đỏ kia chỉ cảm thấy hô hấp cũng sắp ngưng. Thì ra buồn cười nhất chính là bọn họ, người ta thật sự cầm tới một triệu tiền mặt, thật sự là mở ngân hàng.
Giờ khắc này, bọn họ chỉ cảm thấy thế giới quan của mình
Một triệu tiền mặt bày ở nơi đó, đánh vào thị giác, đây không phải những thứ dân chúng bình thường có thể tiếp nhận.
Thậm chí mọi người, chân cũng như nhũn ra,
Nhưng kinh hãi nhất không ai bằng anh tài xế, anh ta đã chính mắt thấy được Thường Ninh bị cha mẹ vợ cười nhạo khinh bỉ.
Nhưng anh ta làm sao cũng không nghĩ tới, Thường Ninh sẽ là người có tiền như vậy hơn nữa còn là một chủ tịch ngân hàng.
Anh chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Người phụ nữ lái BMW cũng khiếp sợ, đầu óc đều có chút trì trệ.
Cho đến khi số tiền giấy rõ ràng chất đầy trước mặt cô ta, cô ta nuốt nước miếng một cái.
Nhưng cô ta không tin, một người đi xe volkswagen lại là một chủ tịch ngân hàng.
Nàng nhặt lên một bó tiền giấy, "anh, đây không phải là giả chứ, cố ý mời người khác tới diễn trò?"
Mọi người bị cô ta nhắc như vậy, cũng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, cũng có chút hoài nghi tiền giấy kia là thật hay giả.
Mấy người to gan, tiến lên cũng nhặt lên một cọc tiền giấy, nghiêm túc kiểm tra một phen.
"Số tiền này đều là thật!" Mấy người kia một khi kiểm tra xong, lập tức ngẩng đầu lên nói.
Ánh mắt đối với Thường Ninh tràn đầy kính sợ.
Người phụ nữ lái BMW vẫn không tin, tự kiểm tra mấy cọc, còn thật hơn vàng.
Cô ta cắn môi thật chặt, sau đó nhìn về Thường Ninh.
"Anh, một triệu này đều là cho tôi sao?"
Ánh mắt cô không biết từ lúc nào đã thay đổi, từ hung hãng phách lối, trở nên sáng rực.
Thường Ninh gật đầu một cái, lạnh lùng nói: "Cho cô!"
Trong nháy mắt người phụ nữ lái BMW lập tức tỏ vẻ hưng phấn, một triệu, không ngờ hôm nay đột nhiên kiếm được một triệu
Hơn nữa cô ta cũng bắt đầu dùng ảnh mắt quyến rũ như tơ nhìn Thường Ninh, "Anh là chủ tịch ngân hàng nào vậy?"
Bộ dáng kia hận không thể làm đồ trang sức trên dính người Thường Ninh.
"Cô không cần phải để ý tôi là chủ tịch ngân hàng nào, bây giờ tiền đã cho cô, tôi chỉ muốn biết, cô mắng con trai tôi là đứa con hoang và chuyện con tôi bị sợ suýt khóc giải quyết như thế nào?"
Thường Ninh dùng ánh mắt rét lạnh nói.
Lúc này mọi người nghe lời anh nói thấy ngực chợt căng thẳng.
Lúc nãy bọn họ còn tưởng rằng người phụ nữ lái BMW kia không dễ chọc, nhưng bây giờ, rõ ràng chính là tên nhóc này, không, chủ tịch ngân hàng không dễ chọc.
Từng ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ lái BMW.
Mặt người phụ nữ lái BMW cũng biến sắc.
Nhưng tiếp theo, cô ta cười lộ ra má lúm đồng tiền như hoa nói: "Đây chẳng qua là hiểu lầm mà thôi, thật ra cậu bé rất khả ái, không bằng cho tôi ôm một cái đi."
Vừa nói, cô ta ngay cả tiền cũng không thèm nhặt, đi ôm tiểu gia hỏa.
Mà lúc này Lý Tuyết ôm lấy cậu bé.
"Chỉ bằng cô, còn chưa xứng ôm cậu chủ của chúng tôi!"
BMW nữ cứng đờ, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn Thường Ninh: "Không bằng tôi mời anh ăn bữa cơm, để bồi tội đi!"
Thậm chí còn cố ý cởi ra mấy cái nút áo trước ngực, lộ ra bên trong một mảng trắng như tuyết, thân thể từng trận uốn éo.
Thường Ninh lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Cô lấy dũng khí từ đầu để mời tôi ăn cơm? Chỉ bằng cô, xứng sao?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net