Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 53 Vận khí luôn tốt như vậy!
Vietwriter
**********
Sở Sơn Hà đang chuẩn bị nói gì đó, kết quả lại bị Sở An Hải lườm một cái: "Có chuyện của các người sao?"
Ông bị dọa sợ lập tức im miệng.
"Cô Lý, nếu Sở gia và tập đoàn Chí Tôn hợp tác, tôi đương nhiên phải phải nhân tài đắc lực nhất phụ trách, nếu mọi người không hài lòng với con trai tôi, tôi cũng có thể tự mình tới phụ trách."
Sở An Hải cười nói với Lý Phỉ Phỉ.
"Không được, Sở Nguyệt phải là người quản lý nhà máy!" Lý Phi Phỉ kiên định nói.
Nụ cười trên mặt Sở An Hải có chút cứng ngắc, nhìn về phía Ngô Phi: "Cậu Ngô, cậu cảm thấy thế nào?"
"Tôi dĩ nhiên nghe theo bạn gái , trừ cô Sở ra, chúng tôi sẽ không hợp tác với bất kỳ người nào , nếu như ông kiên trì không muốn cho cô Sở quản lý nhà máy này cũng được, vậy thì bồi thường cho chúng tôi gấp mười lần số tiền đầu tư là được!" Ngô Phi thái độ vô cùng cứng rắn nói.
Nét mặt Sở An Hải đã hoàn toàn cứng lại.
Không phải là Sở gia không bồi thường nổi số tiền kia,cùng lắm cũng chỉ là ba chục triệu, số tiền này, Sở gia dĩ nhiên trả được, nhưng vì một nhà máy, tốn thất ba chục triệu, đừng nói là ông ta cho dù là ông cụ ở nhà cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng điều quan trọng nhất là việc này sẽ đắc tội con trai Phó tổng Ngô, việc này chẳng khác nào đắc tội cả tập đoàn Chỉ Tôn, muốn cùng tập đoàn Chí Tôn hợp tác thật sự khó khăn.
Đây đối với Sở gia mà nói là tổn thất không thể lường được, còn lớn hơn ba triệu rất nhiều.
Cân nhắc một lúc, ánh mắt ông ta đầy thù hận nhìn Sở Nguyệt, không thể không nói, cô cháu gái này của ông thật sự là rất may mắn, ngay cả kết bạn cũng có thể tìm được cậu Ngô làm chỗ dựa.
"Sở Nguyệt, nếu đã như vậy, bác sẽ nói với ông nội cháu, để cho cháu tiếp tục quản lý nhà máy này, nhưng cháu nhất định phải cố gắng giải quyết chuyện của nhà máy, tranh thủ tạo nhiều hợp tác với tập đoàn Chí Tôn!"
Nếu chuyện đã thế này, ông ta đương nhiên không kiên trì thu hồi nhà máy nữa.
Chẳng qua vẫn lấy dáng vẻ trưởng bối cảnh cáo Sở Nguyệt một chút.
Sau đó cùng Ngô Phi chào hỏi rồi dẫn người rời đi.
Ông ta vừa đi, Ngô Phi vội vàng xoa tay, sau đó đi tới bên cạnh Sở Nguyệt: "Cô chính là cô Sở nhì, hân hạnh!"
Nếu là trước kia, anh ta thấy Sở Nguyệt xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ động tâm, nhưng bây giờ anh ta lại không dám, nhưng có chút không khống chế được muốn nắm tay Sở Nguyệt một chút.
Ngay tại lúc anh ta đưa tay ra nắm lấy tay Sở Nguyệt, Lý Phỉ Phỉ đã vỗ tay anh ta một cái: "Cái tay thối của anh mà còn muốn nắm tay Sở Nguyệt sao?”
Nhắc tới thổi, Ngô Phi ngượng ngùng vội vàng rút tay về, hơn nữa còn đứng cách Sở Nguyệt xa một chút, rất sợ mùi thối trên người bị người khác ngửi thấy: "Xin lỗi, là tôi thất lễ, mong cô Sở tha thứ!"
Sở Nguyệt giật minh, Lý Phi Phỉ quen bạn trai ngay cả chút tính cách đại thiếu gia cũng không có, còn lễ độ như vậy, lại rất nghe lời cô ấy, người này không giống những người cô ấy đã kết giao trước đây.
Thật ra thì cô không biết, Ngô Phi ngày ngày phải dọn nhà vệ sinh tới mức hoài nghi cuộc sống.
Nhưng ngày hôm nay, anh ta nhận được điện thoại của Thường Ninh , muốn để cho anh đi làm một việc vô tích sự, nếu như làm tốt, sau này sẽ không cần dọn nhà vệ sinh
Cải gọi là việc vô tích sự, chính là tới phối hợp với Lý Phỉ Phỉ diễn vở kịch này.
Đối với anh mà nói, việc này chỉ cần bộc lộ tài năng diễn xuất mà thôi, căn bản không có vấn đề gì.
Nhưng bởi vì Lý Phỉ Phỉ là bạn thân của vợ Thường Ninh, cộng thêm việc hoàn toàn dựa vào việc này mà bản thân anh có thể thoát khỏi số phận dọn nhà vệ sinh hay không đương nhiên nhiên có chút kiêng kỵ Lý Phỉ Phỉ. Lý Phi Phi và Ngô Phi không phải quan hệ bạn trai bạn gái nhưng vì Thường Ninh yêu cầu nên cô không dám không nghe.
Ngay lúc Sở An Hải tìm Sở Nguyệt gây chuyện, việc đầu tiên cô là gọi điện thoại cho Thường Ninh, sau đó mọi chuyện đều dựa theo tính toán của Thường Ninh mà làm.
Cô chỉ phụ diễn tốt vở kịch này là được.
Nhưng hiệu quả cũng không tệ, chỉ như vậy liền để cho bác cả Sở Nguyệt biết khó mà lui, cô có chút bội phục Thường Ninh.
Thì ra từ lúc vừa mới bắt đầu, để cho cô đưa ba triệu cho Sở Nguyệt, Thường Ninh đã chuẩn bị sẵn chiêu này.
Hôm nay cố ý kêu cô tới, xem ra cũng là vì ứng phó chuyện này.
Sở Nguyệt ơi Sở Nguyệt, cô có một người đàn ông yên lặng như vậy ở sau lưng, nói cô là người đàn bà hạnh phúc nhất thế giới cũng không quá đáng!
Trong lòng cô thật sự rất hâm mộ Sở Nguyệt.
"Phỉ Phỉ à, không ngờ bây giờ cháu lại có một người bạn trai tài giỏi như vậy!" Cô còn đang hâm mộ Sở Nguyệt thì Trần Di lại tỏ ra rất hâm mộ cô.
Con gái bà và Lý Phi Phi không thua kém nhau, nhưng tìm đàn ông lại là kém trăm lẻ tám ngàn dặm đi.
Tên phế vật kia khi gặp chuyện, ngay cả bóng người cũng không thấy, một chút hữu dụng cũng không có. Lý Phi Phỉ còn có thể nói gì, chỉ có thể âm thầm cười khổ trong lòng mà thôi.
Lúc này Sở Son Hà kích động bắt tay muốn bắt tay cùng Ngô Phi "Cậu Ngô rất cảm ơn cậu, hôm nay nếu có cậu, nhà chúng tôi cũng không biết làm thế nào."
Ngô Phi vội vàng rụt tay về, không dám nắm tay Sở Sơn Hà: "Ngài nói gì vậy, đây là việc tôi phải làm, phải làm."
Đối với vợ chồng Sở Son Hà, anh ta vẫn có chút khẩn trương, dù sao đây chính là cha mẹ vợ của cậu Ninh.
Sau khi khách khí đôi câu, anh ta lập tức về dọn nhà vệ sinh
Nhiệm vụ ngày hôm nay của anh ta còn chưa hoàn thành, cậu Ninh không lên tiếng, anh ta cũng không dám không làm, nhưng không biết ngày mai anh ta có thể thoát khỏi nỗi khổ này hay không.
Sở An Hải trở về Sở gia, lập tức đem chuyện nhà máy nói với ông cụ.
Sở lão gia trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng mới thốt ra một câu nói: "Tại sao cả nhà bọn họ đều may mắn như vậy!"
"Đúng vậy, bọn họ quá may mắn, một nhà máy còn có thể được tập đoàn Chỉ Tôn nhìn trúng!"Sở An Hải oán hận nói.
Hôm nay ông ta vốn đã nghĩ xong cách làm tất cả bọn họ tức chết nhưng kết quả lại mang theo một bụng tức giận mà quay về.
Ông ta không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì khác.
Cứ như đánh một quyền vào bông vải khiên ông ta giận mà không có chỗ phát tiết.
"Nhưng có thể hợp tác với tập đoàn Chí Tôn, đối với Sở gia mà nói từ đầu đến cuối đều là chuyện tốt." Sở lão gia trầm mặc hồi lâu lại nói.
"Có lẽ chúng ta có thể thông qua nhà máy này có nhiều hợp tác khác hơn với tập đoàn Chí Tôn."
Bây giờ dã tâm của ông cụ không nhỏ, một lòng muốn đưa Sở gia tiến vào nhóm gia tộc hạng hai, mà có thể tìm kiếm nhiều hợp đồng hợp tác, dĩ nhiên càng có nhiều lợi ích.
Huống chi dựa theo tình huống phát triển của tập đoàn Chí Tôn bây giờ sợ rằng không lâu sau nó sẽ trở thành tập đoàn đứng đầu.
"Nhưng nhớ, nhất định phải phái người theo dõi cả nhà lão Nhị , nhà máy kia cũng không phải là của bọn họ, mà là của Sở gia chúng ta!"
Cũng tại lúc này, Sở Gia Lượng trở về.
"Gia Lượng, chuyện của ngân hàng Tứ Hải thế nào rồi?"Sở lão gia phấn chấn tinh thần hỏi.
Sở Gia Lượng mang vẻ mặt đưa đám nói: "Ông nội, bọn họ không cho chúng ta vay tiền, còn đuổi con đi!"
Sở lão gia nghe vậy, lập tức đứng lên: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Bọn họ nói Sở gia chúng ta tùy tiện thay đổi người quản lý công ty, không có một chút thành ý nào, hơn nữa họ còn vô cùng nghi ngờ năng lực của Sở gia chúng ta, nói Sở gia chúng ta tầm nhìn hạn hẹp rất khó làm nên việc lớn, cho nên không cho chúng ta vay tiền!" Sở Gia Lượng oán hận nói.
Ngày hôm qua anh ta bị đuổi ra khỏi phủ thống lĩnh, hôm nay lại bị ngân hàng Tử Hải đuổi ra ngoài, chuyện này làm anh ta rất nghi ngờ cuộc sống.
Sở Lão gia vừa nghe, đã giận dữ nói: "Chẳng lẽ lại như vậy! Sở gia chúng ta sao có thể tầm nhìn hạn hẹp? Làm sao lại khó có được việc lớn? Bây giờ Sở gia chúng ta đang phát triển rất tốt, tương lai cũng rất tốt, đây là ngân hàng cái gì, đúng là không biết gì hết!"
"Ba, cũng đừng nóng giận, ở Phàn Thành cũng không phải chỉ có mình ngân hàng Tứ Hài, nếu bọn họ không cho chủng ta tiền vay thì chủng ta đi tìm người khác vay."
Sở An Hải cũng rất tức giận, nhưng có thể mở ngân hàng đều không phải là người dễ trêu chọc ông ta lúc này mới khuyên nhủ.
Sở lão gia nghe vậy, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: "Sau này, không cần cùng ngân hàng này hợp tác nữa, thật đúng là coi tất cả ngân hàng đều là của bọn họ.”
Sau đó trầm giọng nói: "An Hải, vậy con cùng Gia Lượng đi những ngân hàng khác một chuyển, ta không tin, trừ ngân hàng Tứ Hải, Sở gia chúng ta sẽ không vay được tiền!"
Mà Thường Ninh lúc này đang ôm đứa trẻ đi tới Phú Cảnh Hoa Viên.
Anh đã nhận được điện thoại của Lý Phi Phỉ nên biết mọi chuyện đã được giải quyết tốt.
Anh chuẩn bị xe lái về nhà, thuận tiện kí hợp đồng nhà đất.
Dù sao cũng không thể để vợ anh mỗi ngày quá giang đi làm được.
Khi xong, sau đó anh sẽ tìm một cơ hội, rồi đến nhà mới ở.
Lần này, anh vừa xuất hiện chỗ giao dịch nhà đất Phú Cảnh Hoa Viên, nhân viên bán hàng đã dùng ánh mắt ồng nhiệt mà nhìn anh.
Họ ân cần bưng trà rót nước, thậm chí còn có người cố ý kiếm việc để để đi qua đi lại trước mặt Thường Ninh, còn muốn thay Thường Ninh ôm con. Thường Ninh cũng không nói gi.
Lần đầu tiên anh tới đây không một ai để ý, bây giờ biết thực lực của anh, từng người hận không thể chui vào trong ngực anh, nhưng đây là thực tế của xã hội, anh cũng sẽ không đi mắng những những nhân viên kia.
Sau khi Liễu Tinh Tinh tới, liền đuổi những người bán hàng kia di.
Cầm hợp đồng cùng chia khóa xe, cần trọng đi tới trước mặt Thường Ninh.
"Ông Thường, hợp đồng đã chuẩn bị xong, ngài có thể ký tên, đây là chia khóa xe."
Thường Ninh khẽ mỉm cười một cái, "Đều là bạn học cũ, kêu như vậy không thân thiết, kêu tên tôi là được."
Nói xong, anh cầm hợp đồng lên cũng không thèm nhìn đã ký tên.
Sau đó anh cầm chìa khóa xe lên, chuẩn bị rời đi.
Liễu Tinh Tinh gọi anh lại, có chút muốn nói lại thôi.
Anh dừng một chút, "Làm sao vậy, còn có việc sao?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Vietwriter
**********
Sở Sơn Hà đang chuẩn bị nói gì đó, kết quả lại bị Sở An Hải lườm một cái: "Có chuyện của các người sao?"
Ông bị dọa sợ lập tức im miệng.
"Cô Lý, nếu Sở gia và tập đoàn Chí Tôn hợp tác, tôi đương nhiên phải phải nhân tài đắc lực nhất phụ trách, nếu mọi người không hài lòng với con trai tôi, tôi cũng có thể tự mình tới phụ trách."
Sở An Hải cười nói với Lý Phỉ Phỉ.
"Không được, Sở Nguyệt phải là người quản lý nhà máy!" Lý Phi Phỉ kiên định nói.
Nụ cười trên mặt Sở An Hải có chút cứng ngắc, nhìn về phía Ngô Phi: "Cậu Ngô, cậu cảm thấy thế nào?"
"Tôi dĩ nhiên nghe theo bạn gái , trừ cô Sở ra, chúng tôi sẽ không hợp tác với bất kỳ người nào , nếu như ông kiên trì không muốn cho cô Sở quản lý nhà máy này cũng được, vậy thì bồi thường cho chúng tôi gấp mười lần số tiền đầu tư là được!" Ngô Phi thái độ vô cùng cứng rắn nói.
Nét mặt Sở An Hải đã hoàn toàn cứng lại.
Không phải là Sở gia không bồi thường nổi số tiền kia,cùng lắm cũng chỉ là ba chục triệu, số tiền này, Sở gia dĩ nhiên trả được, nhưng vì một nhà máy, tốn thất ba chục triệu, đừng nói là ông ta cho dù là ông cụ ở nhà cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng điều quan trọng nhất là việc này sẽ đắc tội con trai Phó tổng Ngô, việc này chẳng khác nào đắc tội cả tập đoàn Chỉ Tôn, muốn cùng tập đoàn Chí Tôn hợp tác thật sự khó khăn.
Đây đối với Sở gia mà nói là tổn thất không thể lường được, còn lớn hơn ba triệu rất nhiều.
Cân nhắc một lúc, ánh mắt ông ta đầy thù hận nhìn Sở Nguyệt, không thể không nói, cô cháu gái này của ông thật sự là rất may mắn, ngay cả kết bạn cũng có thể tìm được cậu Ngô làm chỗ dựa.
"Sở Nguyệt, nếu đã như vậy, bác sẽ nói với ông nội cháu, để cho cháu tiếp tục quản lý nhà máy này, nhưng cháu nhất định phải cố gắng giải quyết chuyện của nhà máy, tranh thủ tạo nhiều hợp tác với tập đoàn Chí Tôn!"
Nếu chuyện đã thế này, ông ta đương nhiên không kiên trì thu hồi nhà máy nữa.
Chẳng qua vẫn lấy dáng vẻ trưởng bối cảnh cáo Sở Nguyệt một chút.
Sau đó cùng Ngô Phi chào hỏi rồi dẫn người rời đi.
Ông ta vừa đi, Ngô Phi vội vàng xoa tay, sau đó đi tới bên cạnh Sở Nguyệt: "Cô chính là cô Sở nhì, hân hạnh!"
Nếu là trước kia, anh ta thấy Sở Nguyệt xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ động tâm, nhưng bây giờ anh ta lại không dám, nhưng có chút không khống chế được muốn nắm tay Sở Nguyệt một chút.
Ngay tại lúc anh ta đưa tay ra nắm lấy tay Sở Nguyệt, Lý Phỉ Phỉ đã vỗ tay anh ta một cái: "Cái tay thối của anh mà còn muốn nắm tay Sở Nguyệt sao?”
Nhắc tới thổi, Ngô Phi ngượng ngùng vội vàng rút tay về, hơn nữa còn đứng cách Sở Nguyệt xa một chút, rất sợ mùi thối trên người bị người khác ngửi thấy: "Xin lỗi, là tôi thất lễ, mong cô Sở tha thứ!"
Sở Nguyệt giật minh, Lý Phi Phỉ quen bạn trai ngay cả chút tính cách đại thiếu gia cũng không có, còn lễ độ như vậy, lại rất nghe lời cô ấy, người này không giống những người cô ấy đã kết giao trước đây.
Thật ra thì cô không biết, Ngô Phi ngày ngày phải dọn nhà vệ sinh tới mức hoài nghi cuộc sống.
Nhưng ngày hôm nay, anh ta nhận được điện thoại của Thường Ninh , muốn để cho anh đi làm một việc vô tích sự, nếu như làm tốt, sau này sẽ không cần dọn nhà vệ sinh
Cải gọi là việc vô tích sự, chính là tới phối hợp với Lý Phỉ Phỉ diễn vở kịch này.
Đối với anh mà nói, việc này chỉ cần bộc lộ tài năng diễn xuất mà thôi, căn bản không có vấn đề gì.
Nhưng bởi vì Lý Phỉ Phỉ là bạn thân của vợ Thường Ninh, cộng thêm việc hoàn toàn dựa vào việc này mà bản thân anh có thể thoát khỏi số phận dọn nhà vệ sinh hay không đương nhiên nhiên có chút kiêng kỵ Lý Phỉ Phỉ. Lý Phi Phi và Ngô Phi không phải quan hệ bạn trai bạn gái nhưng vì Thường Ninh yêu cầu nên cô không dám không nghe.
Ngay lúc Sở An Hải tìm Sở Nguyệt gây chuyện, việc đầu tiên cô là gọi điện thoại cho Thường Ninh, sau đó mọi chuyện đều dựa theo tính toán của Thường Ninh mà làm.
Cô chỉ phụ diễn tốt vở kịch này là được.
Nhưng hiệu quả cũng không tệ, chỉ như vậy liền để cho bác cả Sở Nguyệt biết khó mà lui, cô có chút bội phục Thường Ninh.
Thì ra từ lúc vừa mới bắt đầu, để cho cô đưa ba triệu cho Sở Nguyệt, Thường Ninh đã chuẩn bị sẵn chiêu này.
Hôm nay cố ý kêu cô tới, xem ra cũng là vì ứng phó chuyện này.
Sở Nguyệt ơi Sở Nguyệt, cô có một người đàn ông yên lặng như vậy ở sau lưng, nói cô là người đàn bà hạnh phúc nhất thế giới cũng không quá đáng!
Trong lòng cô thật sự rất hâm mộ Sở Nguyệt.
"Phỉ Phỉ à, không ngờ bây giờ cháu lại có một người bạn trai tài giỏi như vậy!" Cô còn đang hâm mộ Sở Nguyệt thì Trần Di lại tỏ ra rất hâm mộ cô.
Con gái bà và Lý Phi Phi không thua kém nhau, nhưng tìm đàn ông lại là kém trăm lẻ tám ngàn dặm đi.
Tên phế vật kia khi gặp chuyện, ngay cả bóng người cũng không thấy, một chút hữu dụng cũng không có. Lý Phi Phỉ còn có thể nói gì, chỉ có thể âm thầm cười khổ trong lòng mà thôi.
Lúc này Sở Son Hà kích động bắt tay muốn bắt tay cùng Ngô Phi "Cậu Ngô rất cảm ơn cậu, hôm nay nếu có cậu, nhà chúng tôi cũng không biết làm thế nào."
Ngô Phi vội vàng rụt tay về, không dám nắm tay Sở Sơn Hà: "Ngài nói gì vậy, đây là việc tôi phải làm, phải làm."
Đối với vợ chồng Sở Son Hà, anh ta vẫn có chút khẩn trương, dù sao đây chính là cha mẹ vợ của cậu Ninh.
Sau khi khách khí đôi câu, anh ta lập tức về dọn nhà vệ sinh
Nhiệm vụ ngày hôm nay của anh ta còn chưa hoàn thành, cậu Ninh không lên tiếng, anh ta cũng không dám không làm, nhưng không biết ngày mai anh ta có thể thoát khỏi nỗi khổ này hay không.
Sở An Hải trở về Sở gia, lập tức đem chuyện nhà máy nói với ông cụ.
Sở lão gia trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng mới thốt ra một câu nói: "Tại sao cả nhà bọn họ đều may mắn như vậy!"
"Đúng vậy, bọn họ quá may mắn, một nhà máy còn có thể được tập đoàn Chỉ Tôn nhìn trúng!"Sở An Hải oán hận nói.
Hôm nay ông ta vốn đã nghĩ xong cách làm tất cả bọn họ tức chết nhưng kết quả lại mang theo một bụng tức giận mà quay về.
Ông ta không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì khác.
Cứ như đánh một quyền vào bông vải khiên ông ta giận mà không có chỗ phát tiết.
"Nhưng có thể hợp tác với tập đoàn Chí Tôn, đối với Sở gia mà nói từ đầu đến cuối đều là chuyện tốt." Sở lão gia trầm mặc hồi lâu lại nói.
"Có lẽ chúng ta có thể thông qua nhà máy này có nhiều hợp tác khác hơn với tập đoàn Chí Tôn."
Bây giờ dã tâm của ông cụ không nhỏ, một lòng muốn đưa Sở gia tiến vào nhóm gia tộc hạng hai, mà có thể tìm kiếm nhiều hợp đồng hợp tác, dĩ nhiên càng có nhiều lợi ích.
Huống chi dựa theo tình huống phát triển của tập đoàn Chí Tôn bây giờ sợ rằng không lâu sau nó sẽ trở thành tập đoàn đứng đầu.
"Nhưng nhớ, nhất định phải phái người theo dõi cả nhà lão Nhị , nhà máy kia cũng không phải là của bọn họ, mà là của Sở gia chúng ta!"
Cũng tại lúc này, Sở Gia Lượng trở về.
"Gia Lượng, chuyện của ngân hàng Tứ Hải thế nào rồi?"Sở lão gia phấn chấn tinh thần hỏi.
Sở Gia Lượng mang vẻ mặt đưa đám nói: "Ông nội, bọn họ không cho chúng ta vay tiền, còn đuổi con đi!"
Sở lão gia nghe vậy, lập tức đứng lên: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Bọn họ nói Sở gia chúng ta tùy tiện thay đổi người quản lý công ty, không có một chút thành ý nào, hơn nữa họ còn vô cùng nghi ngờ năng lực của Sở gia chúng ta, nói Sở gia chúng ta tầm nhìn hạn hẹp rất khó làm nên việc lớn, cho nên không cho chúng ta vay tiền!" Sở Gia Lượng oán hận nói.
Ngày hôm qua anh ta bị đuổi ra khỏi phủ thống lĩnh, hôm nay lại bị ngân hàng Tử Hải đuổi ra ngoài, chuyện này làm anh ta rất nghi ngờ cuộc sống.
Sở Lão gia vừa nghe, đã giận dữ nói: "Chẳng lẽ lại như vậy! Sở gia chúng ta sao có thể tầm nhìn hạn hẹp? Làm sao lại khó có được việc lớn? Bây giờ Sở gia chúng ta đang phát triển rất tốt, tương lai cũng rất tốt, đây là ngân hàng cái gì, đúng là không biết gì hết!"
"Ba, cũng đừng nóng giận, ở Phàn Thành cũng không phải chỉ có mình ngân hàng Tứ Hài, nếu bọn họ không cho chủng ta tiền vay thì chủng ta đi tìm người khác vay."
Sở An Hải cũng rất tức giận, nhưng có thể mở ngân hàng đều không phải là người dễ trêu chọc ông ta lúc này mới khuyên nhủ.
Sở lão gia nghe vậy, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng: "Sau này, không cần cùng ngân hàng này hợp tác nữa, thật đúng là coi tất cả ngân hàng đều là của bọn họ.”
Sau đó trầm giọng nói: "An Hải, vậy con cùng Gia Lượng đi những ngân hàng khác một chuyển, ta không tin, trừ ngân hàng Tứ Hải, Sở gia chúng ta sẽ không vay được tiền!"
Mà Thường Ninh lúc này đang ôm đứa trẻ đi tới Phú Cảnh Hoa Viên.
Anh đã nhận được điện thoại của Lý Phi Phỉ nên biết mọi chuyện đã được giải quyết tốt.
Anh chuẩn bị xe lái về nhà, thuận tiện kí hợp đồng nhà đất.
Dù sao cũng không thể để vợ anh mỗi ngày quá giang đi làm được.
Khi xong, sau đó anh sẽ tìm một cơ hội, rồi đến nhà mới ở.
Lần này, anh vừa xuất hiện chỗ giao dịch nhà đất Phú Cảnh Hoa Viên, nhân viên bán hàng đã dùng ánh mắt ồng nhiệt mà nhìn anh.
Họ ân cần bưng trà rót nước, thậm chí còn có người cố ý kiếm việc để để đi qua đi lại trước mặt Thường Ninh, còn muốn thay Thường Ninh ôm con. Thường Ninh cũng không nói gi.
Lần đầu tiên anh tới đây không một ai để ý, bây giờ biết thực lực của anh, từng người hận không thể chui vào trong ngực anh, nhưng đây là thực tế của xã hội, anh cũng sẽ không đi mắng những những nhân viên kia.
Sau khi Liễu Tinh Tinh tới, liền đuổi những người bán hàng kia di.
Cầm hợp đồng cùng chia khóa xe, cần trọng đi tới trước mặt Thường Ninh.
"Ông Thường, hợp đồng đã chuẩn bị xong, ngài có thể ký tên, đây là chia khóa xe."
Thường Ninh khẽ mỉm cười một cái, "Đều là bạn học cũ, kêu như vậy không thân thiết, kêu tên tôi là được."
Nói xong, anh cầm hợp đồng lên cũng không thèm nhìn đã ký tên.
Sau đó anh cầm chìa khóa xe lên, chuẩn bị rời đi.
Liễu Tinh Tinh gọi anh lại, có chút muốn nói lại thôi.
Anh dừng một chút, "Làm sao vậy, còn có việc sao?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net