Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-50
Chương 49
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ngô Thi Liễu ngẩng cao đầu, nở nụ cười: "Đương nhiên là mạnh hơn mấy người rồi!”
Sau đó sắc mặt của cô ta trở nên cực kỳ dữ tợn: “Đắc tội với tôi, cả Phàn Thành này đã không còn chỗ cho mấy ngươi dung thân nữa rồi!"
Bốp bốp bốp...
Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay truyền tới.
“Ông chủ Ngô, xem ra nhà họ Ngô của mấy người thật sự rất khá đấy. Có một vị thiên kim đại tiểu thư giống như vậy, sợ rằng ngay cả thống lĩnh của chúng tôi cũng không dám đắc tội nhà họ Ngô mấy người ấy chứ?"
Chỉ nhìn thấy Lâm phó quan không biết xuất hiện từ lúc nào. Anh ta vừa vỗ tay, vừa nhếch môi nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Người đàn ông trung niên đó chính là gia chủ của nhà họ Ngô
Ngô Thành Dân.
Giờ phút này sắc mặc ông ta cực kỳ khó coi. Ngô Thành Dân không nói hai lời, bước về phía trước hung hăng cho con gái mình một bạt tai.
“Phủ thống lĩnh là nơi mà con có thể tùy ý quậy phá sao?" Ông ta lớn tiếng quát.
Ảnh mắt kia giống như muốn giết chết chính con gái mình vậy.
Ông ta đã được nhìn thấy toàn bộ những chuyện vừa xảy ra thông qua camera theo dõi.
Nếu nó xảy ra ở một nơi khác, có lẽ Ngô Thành Dân sẽ chỉ nhắm mắt cho qua.
Nhưng nơi này là phủ thống lĩnh, đã làm sai thì phải có thái độ đoan chính thành thật nhận sai.
Chẳng may khiến cho đại soái Kiêu Long phật lòng, nhà họ Ngô bọn họ xem như tiêu đời!
"Ba, sao đến cả ba cũng đánh con?”
Ngô Thi Liễu gần như đã sụp đổ. Hôm nay không biết cô ta đã ăn bao nhiêu cái tát, khuôn mặt luôn luôn tự kiêu đã không còn một chút cảm giác nào, lo lắng không biết nhan sắc của mình đã bị hủy hoại hay chua,
"Không đảnh cho con tỉnh ra thi con sẽ không biết mình làm sai ở đâu!" Ngô Thành Dân oán hận trừng mắt nhìn con gái.
Sau đó ông ta đi tới trước mặt Sở Nguyệt.
"Cô Sở, vừa rồi thật sự rất xin lỗi, là do con gái của tôi sai, hiểu lầm cô, mong cô thứ lỗi!"
Tuy rằng ông ta đang xin lỗi, nhung vẫn không thể nào che giấu được dáng vẻ cao ngạo trước mặt Sở Nguyệt.
Chỉ dùng hai từ sai và hiểu lầm mà đã muốn xóa sạch tội lỗi do con gái minh phạm phải.
Dù sao từ góc nhìn của Ngô Thành Dân, đối phương cũng chỉ là người của một gia tộc hạng ba, ông ta có thể đích thân xin lỗi đã là quá nế mặt đối phương rồi.
Sở Nguyệt đang định nói gì đó, lúc này Thường Ninh lại kéo cô lại.
"Chỉ cần một câu xin lỗi là có thể kết thúc mọi chuyện sao? Huống chi câu xin lỗi này còn không có một chút thành ý nào!"
Ngô Thành Dân liếc nhìn Thường Ninh, trong mắt hiện lên sự không vui: “Vậy cậu cảm thấy tôi nên xin lỗi như thế nào?"
"Nhà họ Ngô phải biến mất khỏi Phàn Thành!" Thường Ninh thản nhiên nỏi.
Oa!
Tất cả một người đều ồ lên.
Mọi người nhin Thường Ninh, hoàn toàn không nói nên lời.
Gia chủ của nhà họ Ngô cũng đã đích thân xin lỗi rồi, nhưng anh lại muốn nhà họ Ngô phải biến mất khỏi Phàn Thành, anh nghĩ bản thân minh là ai chứ?
Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng bị dọa đến mức giật bắn người. Hôm nay tên rác rưởi này sao lại có khẩu khí lớn như vậy.
Phải biết rằng đó là nhà họ Ngô - gia tộc hạng hai ở Phàn Thành, sao có thể vì một câu của anh mà biến mất khỏi Phản Thành chủ?
"Tên nhãi ranh này ỷ vào việc bản thân có Lâm phó quan chống lưng, bắt đầu trở nên kiêu ngạo rồi đấy!" Sở Sơn Hà tức giận nói thầm trong lòng.
Đến cả Sở Nguyệt cũng không khỏi sửng sốt.
Cô vốn định để cho chuyện này kết thúc ở đây.
Nhưng bây giờ Thường Ninh lại nói câu này, cô cũng không biết nên nói gì bây giờ.
Trong lòng Sở Nguyệt không khỏi có chút oán trách, Thường Ninh không nên có khẩu khí lớn như vậy.
"Ha ha... Ba xem đi, ba xin lỗi người ta, người ta còn bảo nhà họ Ngô của chúng ta biến mất khỏi Phàn Thành, nhà họ Ngô chúng ta là chó hay sao?" Ngô Thi Liễu lại cười phá lên.
Sắc mặt của Ngô Thành Dân cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Có điều do e ngại Lâm phó quan đang đứng bên cạnh, ông ta cũng không dám phát tác.
Nhưng Ngô Thành Dân đã nhớ kỹ bộ dáng của Thường Ninh rồi. Dảm bảo nhà họ Ngô biển mất sao. Có can đảm để nói ra lời này, ông ta rất bội phục, nhưng sự can đảm ấy cũng phải trả một cái giá đắt!
Thường Ninh nhìn ông ta với vẻ lạnh lùng: "Xem ra gia chủ nhà họ Ngô không đồng ý lời đề nghị của tôi rồi."
“Lâm phó quan, anh làm gì đi chứ?" Anh nhìn về phía Lâm phó quan.
Lâm phó quan khoanh tay nói: “Đại soái nói anh là khổ chủ, thế nên đại soái sẽ tôn trọng mọi quyết định của anh!"
Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người lại ồ lên một lần nữa.
Ý của mấy lời này vô cùng sâu xa, cái gì gọi là tôn trọng mọi quyết định chứ ?
Lẽ nào tên nhãi kia nói muốn nhà họ Ngô biến mất khỏi Phàn Thành, đại soái Kiều Long cũng sẽ ủng hộ sao?
Mi mắt của Ngô Thành Dân giật giật.
"Lâm phó quan, ngài nói vậy là có ý gi?"
"Có ý gì sao? Chính là nói sao thì y vậy, nhà họ Ngô mấy người không đền tội cho thật tốt thì còn trách ai được nữa?" Lâm phó quan nhún vai nói, không làm cho vị kia vui vẻ. Chưa diệt trù nhà họ Ngô của mấy người đã là tốt lắm rồi.
Không khí xung quanh đều ngưng đọng lại.
Nếu còn không hiểu hàm nghĩa của lời nói này nữa, vậy thi bọn họ thật sự đã sống uổng phi một đời rồi.
Nhà họ Ngô tiêu rồi, thật sự tiêu rồi!
Ngô Thi Liễu cũng cứng đờ cả người.
Trong lòng cô ta đang điên cuồng gào thét, sao có thể như vậy. Chẳng quan chỉ là người của một gia tộc hạng ba tầm thường thôi mà, tại sao đại soái Kiêu Long lại bênh vực mấy người này chú? Tại sao?
Sắc mặt Ngô Thành Dân trắng bệch như tờ giấy: “Đó là ý của đại soái Kiêu Long sao? Tôi muốn đi hỏi đại soái, nhà họ Ngô chúng tôi cực kỳ ngưỡng mộ đại soái Kiều Long, chưa từng làm ra bất kỳ chuyện gì bất kinh với đại soái. Vì sao chứ?"
Thấy dáng vẻ đó của Ngô Thành Dân, Lâm phó quan âm thầm lắc đầu. Chẳng lẽ đến bây giờ ông ta còn chưa hiểu rõ, người ông ta đắc tội vốn không phải là đại soái Kiêu Long của bọn họ hay sao?
Có điều đương nhiên anh ta sẽ không nói mấy lời này với Ngô Thành Dân.
Chỉ thản nhiên nói: “Tôi đại diện cho đại soái Kiêu Long đến đây!"
Sau đó anh ta vẫy tay với đội trưởng Phương: "Đội trưởng
Phương, đuổi mấy người không nên ở lại đây ra ngoài hết đi!"
"Vâng!"
Lúc đầu đội trưởng Phương nhìn thấy Lâm phó quan vẫy tay với mình, còn cho rằng anh ta muốn tính số, ai ngờ lại là giao nhiệm vụ. Lúc này đội trưởng Phương không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đừng nghiêm hành lễ lớn tiếng đáp.
Toàn bộ trong lời nói của Lâm phó quan, chính là những người đã từng nhằm vào cô Sở lúc trước, đều đuoi ra ngoài hết.
Quan trọng nhất chính là cha con nhà họ Ngô, do chính đội trưởng Phương đích thân áp giải.
Những người còn lại thì để cho những binh lính kia cầm súng đuổi đi.
Đáng thương cho mấy người khó khăn lắm mới bước được vào đại sảnh, lại bởi vì từng nhằm vào Sở Nguyệt, tất cả đều bi ra khỏi phủ thống lĩnh.
Thậm chí một đám còn bắt đầu khóc sướt mướt.
Trong lòng lại oán hận Ngô Thi Liễu đã kéo mình xuống nước. Bị đuổi ra ngoài, còn không quên nhồ nước bọt về phía Ngô Thi Liễu.
Đến cả những người ở bên ngoài sân cũng bị kinh động.
Từng người một lũ lượt ghé đầu lại, nghe ngóng xem đã xảy ra chuyện gì.
Ông cụ Sở cùng mấy người khác cũng thăm dò hỏi han.
Chờ sau khi phía bên trong đại sảnh yên lặng lại.
Lâm phó quan đi đến trước mặt vợ chồng Sở Sơn Hà.
"Đại soái nói để tỏ ý xin lỗi về chuyện này, ngài ấy đã cố ý dặn dò tôi mời mọi người tới sân sau!”
Những người còn lại ở trong đại sảnh, vừa nghe thấy câu nói này, tất cả đều kinh ngạc không thôi.
Tới sân sau, không chỉ có thể tận mắt nhìn thấy đại soái Kiêu Long, còn có thể ăn tiệc tối với anh ta.
Vinh hạnh đến mức nào chứ
Bọn họ hâm mộ chết đi được.
Cả nhà này cũng quá may mắn rồi đó!
Mọi người đều ganh tỵ không thôi, nếu lúc đầu người bị vu oan là bọn họ thì tốt biết mấy.
Vợ chồng Sở Sơn Hà không tài nào bình tĩnh nổi.
Một đường từ sân trước đi đến đại sảnh, bọn họ còn cảm thấy giống như đang nằm mơ. Lúc này lại kêu bọn họ đến sân sau, như vậy lại càng giống đang nằm mơ hơn.
Đến cả Sở Nguyệt cũng cảm thấy có chút khó tin.
Cô không khỏi liếc nhìn Thường Ninh.
"Chuyện này cho thấy nhân phẩm của đại soái Kiêu Long rất tốt, rất thân thiết với dân. Đi thôi, còn ngây ra đó làm gi?" Thường Ninh mỉm cười.
Khóe miệng Lâm phó quan giật giật, cũng chỉ có ngài mới dám nói nhân phẩm của đại soái rất tốt!
"Đúng đó, con gái, mau đi thôi, đại soái Kiêu Long đúng là đối xử rất tốt với chúng ta, chúng ta cũng không thể phụ lòng ngài ấy được!"
Trần Di vội vàng đẩy đứa bé vào lòng Thường Ninh, kéo con gái đi về phía bên trong.
Sở Sơn Hà sợ bị bỏ lại, cũng vội vàng đi theo sau.
Khóe miệng của Lâm phó quan lại lần nữa co giật, cái nhà này thật đúng là kỳ lạ!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ngô Thi Liễu ngẩng cao đầu, nở nụ cười: "Đương nhiên là mạnh hơn mấy người rồi!”
Sau đó sắc mặt của cô ta trở nên cực kỳ dữ tợn: “Đắc tội với tôi, cả Phàn Thành này đã không còn chỗ cho mấy ngươi dung thân nữa rồi!"
Bốp bốp bốp...
Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay truyền tới.
“Ông chủ Ngô, xem ra nhà họ Ngô của mấy người thật sự rất khá đấy. Có một vị thiên kim đại tiểu thư giống như vậy, sợ rằng ngay cả thống lĩnh của chúng tôi cũng không dám đắc tội nhà họ Ngô mấy người ấy chứ?"
Chỉ nhìn thấy Lâm phó quan không biết xuất hiện từ lúc nào. Anh ta vừa vỗ tay, vừa nhếch môi nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Người đàn ông trung niên đó chính là gia chủ của nhà họ Ngô
Ngô Thành Dân.
Giờ phút này sắc mặc ông ta cực kỳ khó coi. Ngô Thành Dân không nói hai lời, bước về phía trước hung hăng cho con gái mình một bạt tai.
“Phủ thống lĩnh là nơi mà con có thể tùy ý quậy phá sao?" Ông ta lớn tiếng quát.
Ảnh mắt kia giống như muốn giết chết chính con gái mình vậy.
Ông ta đã được nhìn thấy toàn bộ những chuyện vừa xảy ra thông qua camera theo dõi.
Nếu nó xảy ra ở một nơi khác, có lẽ Ngô Thành Dân sẽ chỉ nhắm mắt cho qua.
Nhưng nơi này là phủ thống lĩnh, đã làm sai thì phải có thái độ đoan chính thành thật nhận sai.
Chẳng may khiến cho đại soái Kiêu Long phật lòng, nhà họ Ngô bọn họ xem như tiêu đời!
"Ba, sao đến cả ba cũng đánh con?”
Ngô Thi Liễu gần như đã sụp đổ. Hôm nay không biết cô ta đã ăn bao nhiêu cái tát, khuôn mặt luôn luôn tự kiêu đã không còn một chút cảm giác nào, lo lắng không biết nhan sắc của mình đã bị hủy hoại hay chua,
"Không đảnh cho con tỉnh ra thi con sẽ không biết mình làm sai ở đâu!" Ngô Thành Dân oán hận trừng mắt nhìn con gái.
Sau đó ông ta đi tới trước mặt Sở Nguyệt.
"Cô Sở, vừa rồi thật sự rất xin lỗi, là do con gái của tôi sai, hiểu lầm cô, mong cô thứ lỗi!"
Tuy rằng ông ta đang xin lỗi, nhung vẫn không thể nào che giấu được dáng vẻ cao ngạo trước mặt Sở Nguyệt.
Chỉ dùng hai từ sai và hiểu lầm mà đã muốn xóa sạch tội lỗi do con gái minh phạm phải.
Dù sao từ góc nhìn của Ngô Thành Dân, đối phương cũng chỉ là người của một gia tộc hạng ba, ông ta có thể đích thân xin lỗi đã là quá nế mặt đối phương rồi.
Sở Nguyệt đang định nói gì đó, lúc này Thường Ninh lại kéo cô lại.
"Chỉ cần một câu xin lỗi là có thể kết thúc mọi chuyện sao? Huống chi câu xin lỗi này còn không có một chút thành ý nào!"
Ngô Thành Dân liếc nhìn Thường Ninh, trong mắt hiện lên sự không vui: “Vậy cậu cảm thấy tôi nên xin lỗi như thế nào?"
"Nhà họ Ngô phải biến mất khỏi Phàn Thành!" Thường Ninh thản nhiên nỏi.
Oa!
Tất cả một người đều ồ lên.
Mọi người nhin Thường Ninh, hoàn toàn không nói nên lời.
Gia chủ của nhà họ Ngô cũng đã đích thân xin lỗi rồi, nhưng anh lại muốn nhà họ Ngô phải biến mất khỏi Phàn Thành, anh nghĩ bản thân minh là ai chứ?
Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng bị dọa đến mức giật bắn người. Hôm nay tên rác rưởi này sao lại có khẩu khí lớn như vậy.
Phải biết rằng đó là nhà họ Ngô - gia tộc hạng hai ở Phàn Thành, sao có thể vì một câu của anh mà biến mất khỏi Phản Thành chủ?
"Tên nhãi ranh này ỷ vào việc bản thân có Lâm phó quan chống lưng, bắt đầu trở nên kiêu ngạo rồi đấy!" Sở Sơn Hà tức giận nói thầm trong lòng.
Đến cả Sở Nguyệt cũng không khỏi sửng sốt.
Cô vốn định để cho chuyện này kết thúc ở đây.
Nhưng bây giờ Thường Ninh lại nói câu này, cô cũng không biết nên nói gì bây giờ.
Trong lòng Sở Nguyệt không khỏi có chút oán trách, Thường Ninh không nên có khẩu khí lớn như vậy.
"Ha ha... Ba xem đi, ba xin lỗi người ta, người ta còn bảo nhà họ Ngô của chúng ta biến mất khỏi Phàn Thành, nhà họ Ngô chúng ta là chó hay sao?" Ngô Thi Liễu lại cười phá lên.
Sắc mặt của Ngô Thành Dân cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Có điều do e ngại Lâm phó quan đang đứng bên cạnh, ông ta cũng không dám phát tác.
Nhưng Ngô Thành Dân đã nhớ kỹ bộ dáng của Thường Ninh rồi. Dảm bảo nhà họ Ngô biển mất sao. Có can đảm để nói ra lời này, ông ta rất bội phục, nhưng sự can đảm ấy cũng phải trả một cái giá đắt!
Thường Ninh nhìn ông ta với vẻ lạnh lùng: "Xem ra gia chủ nhà họ Ngô không đồng ý lời đề nghị của tôi rồi."
“Lâm phó quan, anh làm gì đi chứ?" Anh nhìn về phía Lâm phó quan.
Lâm phó quan khoanh tay nói: “Đại soái nói anh là khổ chủ, thế nên đại soái sẽ tôn trọng mọi quyết định của anh!"
Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người lại ồ lên một lần nữa.
Ý của mấy lời này vô cùng sâu xa, cái gì gọi là tôn trọng mọi quyết định chứ ?
Lẽ nào tên nhãi kia nói muốn nhà họ Ngô biến mất khỏi Phàn Thành, đại soái Kiều Long cũng sẽ ủng hộ sao?
Mi mắt của Ngô Thành Dân giật giật.
"Lâm phó quan, ngài nói vậy là có ý gi?"
"Có ý gì sao? Chính là nói sao thì y vậy, nhà họ Ngô mấy người không đền tội cho thật tốt thì còn trách ai được nữa?" Lâm phó quan nhún vai nói, không làm cho vị kia vui vẻ. Chưa diệt trù nhà họ Ngô của mấy người đã là tốt lắm rồi.
Không khí xung quanh đều ngưng đọng lại.
Nếu còn không hiểu hàm nghĩa của lời nói này nữa, vậy thi bọn họ thật sự đã sống uổng phi một đời rồi.
Nhà họ Ngô tiêu rồi, thật sự tiêu rồi!
Ngô Thi Liễu cũng cứng đờ cả người.
Trong lòng cô ta đang điên cuồng gào thét, sao có thể như vậy. Chẳng quan chỉ là người của một gia tộc hạng ba tầm thường thôi mà, tại sao đại soái Kiêu Long lại bênh vực mấy người này chú? Tại sao?
Sắc mặt Ngô Thành Dân trắng bệch như tờ giấy: “Đó là ý của đại soái Kiêu Long sao? Tôi muốn đi hỏi đại soái, nhà họ Ngô chúng tôi cực kỳ ngưỡng mộ đại soái Kiều Long, chưa từng làm ra bất kỳ chuyện gì bất kinh với đại soái. Vì sao chứ?"
Thấy dáng vẻ đó của Ngô Thành Dân, Lâm phó quan âm thầm lắc đầu. Chẳng lẽ đến bây giờ ông ta còn chưa hiểu rõ, người ông ta đắc tội vốn không phải là đại soái Kiêu Long của bọn họ hay sao?
Có điều đương nhiên anh ta sẽ không nói mấy lời này với Ngô Thành Dân.
Chỉ thản nhiên nói: “Tôi đại diện cho đại soái Kiêu Long đến đây!"
Sau đó anh ta vẫy tay với đội trưởng Phương: "Đội trưởng
Phương, đuổi mấy người không nên ở lại đây ra ngoài hết đi!"
"Vâng!"
Lúc đầu đội trưởng Phương nhìn thấy Lâm phó quan vẫy tay với mình, còn cho rằng anh ta muốn tính số, ai ngờ lại là giao nhiệm vụ. Lúc này đội trưởng Phương không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đừng nghiêm hành lễ lớn tiếng đáp.
Toàn bộ trong lời nói của Lâm phó quan, chính là những người đã từng nhằm vào cô Sở lúc trước, đều đuoi ra ngoài hết.
Quan trọng nhất chính là cha con nhà họ Ngô, do chính đội trưởng Phương đích thân áp giải.
Những người còn lại thì để cho những binh lính kia cầm súng đuổi đi.
Đáng thương cho mấy người khó khăn lắm mới bước được vào đại sảnh, lại bởi vì từng nhằm vào Sở Nguyệt, tất cả đều bi ra khỏi phủ thống lĩnh.
Thậm chí một đám còn bắt đầu khóc sướt mướt.
Trong lòng lại oán hận Ngô Thi Liễu đã kéo mình xuống nước. Bị đuổi ra ngoài, còn không quên nhồ nước bọt về phía Ngô Thi Liễu.
Đến cả những người ở bên ngoài sân cũng bị kinh động.
Từng người một lũ lượt ghé đầu lại, nghe ngóng xem đã xảy ra chuyện gì.
Ông cụ Sở cùng mấy người khác cũng thăm dò hỏi han.
Chờ sau khi phía bên trong đại sảnh yên lặng lại.
Lâm phó quan đi đến trước mặt vợ chồng Sở Sơn Hà.
"Đại soái nói để tỏ ý xin lỗi về chuyện này, ngài ấy đã cố ý dặn dò tôi mời mọi người tới sân sau!”
Những người còn lại ở trong đại sảnh, vừa nghe thấy câu nói này, tất cả đều kinh ngạc không thôi.
Tới sân sau, không chỉ có thể tận mắt nhìn thấy đại soái Kiêu Long, còn có thể ăn tiệc tối với anh ta.
Vinh hạnh đến mức nào chứ
Bọn họ hâm mộ chết đi được.
Cả nhà này cũng quá may mắn rồi đó!
Mọi người đều ganh tỵ không thôi, nếu lúc đầu người bị vu oan là bọn họ thì tốt biết mấy.
Vợ chồng Sở Sơn Hà không tài nào bình tĩnh nổi.
Một đường từ sân trước đi đến đại sảnh, bọn họ còn cảm thấy giống như đang nằm mơ. Lúc này lại kêu bọn họ đến sân sau, như vậy lại càng giống đang nằm mơ hơn.
Đến cả Sở Nguyệt cũng cảm thấy có chút khó tin.
Cô không khỏi liếc nhìn Thường Ninh.
"Chuyện này cho thấy nhân phẩm của đại soái Kiêu Long rất tốt, rất thân thiết với dân. Đi thôi, còn ngây ra đó làm gi?" Thường Ninh mỉm cười.
Khóe miệng Lâm phó quan giật giật, cũng chỉ có ngài mới dám nói nhân phẩm của đại soái rất tốt!
"Đúng đó, con gái, mau đi thôi, đại soái Kiêu Long đúng là đối xử rất tốt với chúng ta, chúng ta cũng không thể phụ lòng ngài ấy được!"
Trần Di vội vàng đẩy đứa bé vào lòng Thường Ninh, kéo con gái đi về phía bên trong.
Sở Sơn Hà sợ bị bỏ lại, cũng vội vàng đi theo sau.
Khóe miệng của Lâm phó quan lại lần nữa co giật, cái nhà này thật đúng là kỳ lạ!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net