Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-45
Chương 44: Hai cậu chủ lớn
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ly rượu bị đổ ra khắp nơi.
Rất nhiều ảnh mắt kỳ lạ đổ dồn vào bọn họ.
"Thực xin lỗi!" Trần Di nhanh chóng nói xin lỗi người phục vụ.
Sở Sơn Hà cũng hoảng sợ, nói: "Sao bà lại bất cẩn như vậy!"
Nếu là lúc bình thường thì Trần Di nhất định sẽ đánh chồng của mình vì dám nói chuyện với bà như vậy, nhưng bây giờ bà chỉ tỏ vẻ oan ức, nói: "Tôi đã rất cần thận rồi, nhưng lại không nhìn thấy cậu ta."
Người phục vụ kia vốn dĩ đang chuẩn bị giải thích với Trần Di, ai ngờ Trần Di lại xin lỗi anh ta trước. Sau đó anh ta thấy Trần Di ăn mặc không giống phu nhân sang trọng gì cả.
Lúc này giọng nói anh ta cũng không được lịch sự cho lắm: "Thưa bà, lần sau cần thận một chút!"
Sau đó anh ta bưng khay lên chuẩn bị rời đi, mảnh vỡ của ly rượu trên mặt đất cũng chưa kịp dọn sạch.
Thường Ninh hơi nhiu mày, nói: "Đúng lại!"
Người phục vụ hơi dừng lại quay đầu hỏi: "Thưa anh, anh có cần gì không?"
"Mẹ vợ của tôi đụng phải anh là sai, nhưng anh cứ bỏ đi như vậy sao?"
Sở Nguyệt kéo anh lại, kêu anh bỏ qua đi.
Ngay cả Trần Di cũng có ý muốn Thường Ninh bỏ qua.
Trong trường hợp này không thể so sánh với bên ngoài được, tuy rằng chỉ là một người phục vụ, nhưng cũng là người của phủ đại soái, hơn nữa bà còn là người đụng phải người ta trước.
Chính mình làm sai chẳng lẽ trông chờ vào người khác nhận lỗi với mình.
Nhưng thái độ của người phục vụ quả thật khiến cho bà hơi khó chịu.
Nếu là trường hợp khác thì bà nhất định đã chửi ầm lên từ lâu.
Nhưng ở nơi này bà lại không dám.
Lúc này, tình hình ở đây đã thu hút một vài tầm mắt, thậm chí là có người đang đi về phía bọn họ.
Người phục vụ nhìn thoáng qua Thường Ninh và còn âm thầm quan sát anh vài lần, vợ chồng Sở Sơn Hà và Thường Ninh ở trong lòng anh ta, rõ ràng cả gia đình này không hợp với những vị khách ở nơi này.
Lúc này trong mắt của anh ta lộ ra một tia khinh thường.
"Vậy anh muốn tôi làm gì?"
"Dọn sạch những mảnh vỡ này, nếu có người giẫm lên nó và bị thương sẽ không ổn đâu."
Thường Ninh cũng không phải muốn làm người phục vụ này khó xử, chỉ là nếu đã phục vụ ở sảnh lớn thì đương nhiên phải có nghĩa vụ dọn sạch những mảnh vỡ này.
Hơn nữa anh còn đang bể một đứa bé, nếu không cần thận giẫm phải những mảnh vỡ này và làm rơi đứa bé xuống đất thì phải làm sao bây giờ.
Người phục vụ kia nhìn thoáng qua Thường Ninh, hơi cong khóe miệng nói: "Tôi sẽ gọi người đến dọn sạch."
Thường Ninh lại nhíu mày, người phục vụ rõ ràng đang muốn rời khỏi, mắt chó nhìn người thấp.
Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ người phục vụ này đã dọn sạch những mảnh vỡ từ lâu.
"Có chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, có hai người đàn ông giàu có đi tới.
Người phục vụ vừa nhìn thấy hai người đàn ông giàu có đó thì lập tức cung kính khom lưng nói: "Hóa ra là cậu Bạch và cậu Lục!"
Thái độ của anh ta đối với hai người kia khác hẳn với Thường Ninh.
Ngay cả Sở Nguyệt cũng cảm thấy hơi khó chịu, dù sao thì bọn họ cũng đường đường chính chính bước vào sảnh lớn, vì sao phải cư xử khác biệt như vậy.
"Ôi, đây là con của anh à!" Bạch thiếu gia nhìn thoáng qua
Thường Ninh, lập tức kinh ngạc nói.
Thường Ninh sửng sốt, anh không biết cậu Bạch này.
"Tôi cũng biết cô!" Lúc này cậu Bạch chỉ vào Sở Nguyệt: "Cô chủ nhà họ Sở!"
Sở Nguyệt cũng có vẻ ngạc nhiên, cô không biết cậu Bạch này.
Hóa ra cậu Bạch này là cậu chủ của nhà họ Bạch, em trai của Bạch Hâm Nhiên - Bạch Tử Hằng.
Trước đây cậu ta đã nhìn thấy ảnh chụp của Thường Ninh và Sở Nguyệt trong hồ sơ điều tra về Thường Ninh của Bạch Hâm Nhiên, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra.
Bạch Tử Hằng đến gần Sở Nguyệt giống như đã quen biết từ trước, quan sát Sở Nguyệt sau đó tấm tắc nói: "Chẳng trách chị gái của tôi lại nói cô có tư cách làm bạn với chị ấy, dáng vẻ và khi chất của cô quả thực không giống cô chủ của một gia tộc hạng 3!"
Khi nhìn thấy Sở Nguyệt thực sự, cậu ta đúng là hơi kinh ngạc, không thể dời tầm mắt.
Lúc này Thường Ninh bước lên, che chắn tầm mắt của cậu ta và nói: "Cậu Bạch này, anh là ai, chúng tôi có biết quen anh không nhỉ?"
Bạch Tử Hằng hơi cụt hứng trừng mắt liếc Thường Ninh một cái rồi nói: "Tôi là ai mà cũng không biết sao? Anh có phải là người của Phản Thành không?"
Người phục vụ đứng ở một bên cười trộm, hóa ra chỉ là người của một gia tộc hạng 3, ngay cả cậu chủ của nhà họ Bạch mà cũng không biết, đúng là thiếu hiểu biết.
Thường Ninh đảo mắt nói: "Người của Phàn Thành là phải biết đến anh sao? Chẳng lẽ anh còn nổi tiếng hơn cả chủ tịch của Phàn Thành sao?"
Bạch Tử Hằng bị nghen lời trước câu nói của Thường Ninh: "Tiểu tử thổi, tôi không muốn chấp nhặt với anh, mau tránh ra, tôi còn muốn từ từ tâm sự cùng cô Sở."
Lúc này dường như Sở Nguyệt đã đoán ra thân phận của Bạch Tử Hằng: "Anh là cậu chủ của nhà họ Bạch, em trai của cô Bạch?"
Bạch Tử Hằng vỗ tay: "Vẫn là cô Sở có mắt nhìn, tên vô dụng như anh nên học hỏi đi!"
Trần Di vừa nghe thấy là thiếu gia nhà họ Bạch thì nhanh chóng bước lên đầy Thường Ninh sang một bên.
"Con gái à, hóa ra con quen biết cậu Bạch, sao con lại không nói sớm?"
Sau đó bà tươi cười chào hỏi Bạch Tử Hằng: "Chào cậu Bạch, tôi là mẹ của Sở Nguyệt!"
Sở Sơn Hà cũng chen lên: "Tôi là ba của Sở Nguyệt, chào cậu Bach!"
"Ồ." Bạch Tử Hằng gật đầu, xem như biết bọn họ.
Tuy rằng chỉ gật đầu nhẹ một cái, nhưng dù sao cũng xem như quen biết, khiến cho Sở Sơn Hà và Trần Di vô cùng vui mừng.
Đó là nhà họ Bạch, gia tộc lớn thực sự ở Phàn Thành.
Sau đó bọn họ cũng nhanh chóng đầy Sở Nguyệt lên phía trước một bước: "Nếu cậu Bạch có chuyện muốn nói với con, vậy con mau nói chuyện với cậu Bạch đi."
Thường Ninh đứng ở phía sau cảm thấy hơi tức giận, lúc nãy còn khen ngợi anh vậy mà bây giờ lại xem anh như rơm rạ.
Có phải là quá trơ trẽn hay không?
Cậu chủ nhà họ Bạch so với anh chỉ là cái rắm!
Sở Nguyệt hơi nhíu mày trước cách cư xử của ba mẹ, dù sao đối phương cũng là thiếu gia nhà họ Bạch, cô cũng không thể không lịch sự.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Tử Hằng nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, không nhịn được hỏi.
Lúc này người phục vụ hoảng hốt, nếu là đám người Thường Ninh thì anh ta sẽ không thèm để ý, nhưng bây giờ cậu Bạch đã mở miệng, anh ta không thể tiếp tục xem như không có việc gì xảy ra.
"Thực xin lỗi, cậu Bạch, vừa rồi vị phu nhân này đụng phải tôi, làm ly rượu rơi xuống đất, tôi sẽ dọn sạch nó."
Trong lời nói của anh còn oán trách Trần Di, chứng tỏ trách nhiệm hoàn toàn không nằm ở anh ta.
Hơn nữa anh ta còn thể hiện bằng việc dùng tay dọn sạch những mảnh vỡ.
Đối với chút việc nhỏ này, Bạch Tử Hằng cũng không để ý, tất cả hứng thủ của cậu ta đều đặt trên người Sở Nguyệt.
Lúc này vợ chồng Sở Sơn Hà hoàn toàn không để ý đến chuyện này, cũng không biết đang nghĩ cái gì, trên mặt hai người đều biểu lộ ý cười thật sâu.
Thường Ninh lại cau mày, bộ dạng của người bồi bàn kia giống như bọn họ đang nhờ thế lực của cậu Bạch ép anh ta nhặt những mành vỡ này, cổ ý làm cho bọn họ xem.
Người phục vụ nhanh chóng nhặt xong những mảnh vỡ, từ đầu đến cuối cũng không hề cư xử tử tế với Thường Ninh, sau khi củi chào cậu Bạch và cậu Lục kia thì rời khỏi.
"Cô Sở, tôi nghe chị gái của tôi nói rằng cô có một lọ cỏ trú nhan, có thật hay không?" Từ trước đến nay Bạch Tử Hằng vốn là thấy quen cho nên suýt chút nữa còn kéo tay của Sở Nguyệt hỏi.
Sở Nguyệt cũng lùi về phía sau một bước rồi nói: "Đó là một lọ cỏ giả chồng của tôi mua ở sạp hàng trên phố, không phải là đồ thật."
Sau ngày hôm đó, Thường Ninh đã tặng cỏ trú nhan cho cô, nhưng cô cũng không mang theo, vẫn đặt ở trong nhà.
"Nhưng chị gái của tôi nói, đó có thể là thật!" Bạch Tử Hằng cũng biết chính mình hơi thất lễ, cười ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy ngượng ngùng trước mặt một người phụ nữ.
"Cô Sở, nếu cô không ngại thì có thể lấy lo cỏ trú nhan đó ra cho tôi xem không? Nếu là thật, tôi sẵn sàng mua nó với giá cao hơn 20% so với giá trên thị trường!"
Lúc này, cậu Lục kia cũng mở miệng nói.
"A, đúng rồi, tôi quên giới thiệu, vị này là anh Vũ Trầm, cậu chủ nhà họ Lục!" Bạch Tử Hằng giới thiệu.
Nhà họ Lục cũng là một gia tộc hàng đầu ở Phàn Thành.
Vợ chồng Sở Sơn Hà hít một hơi thật sâu. Bọn họ đúng là vô cùng may mắn, có thể cùng một lúc quen biết hai cậu chủ của nhà họ Bạch và nhà họ Lục.
Nhìn thấy sự nhiệt tình của cậu chủ nhà họ Bạch đối với con gái của mình, lúc này bọn họ có một ý nghĩ đó là lập tức tổng CỔ Thường Ninh đi.
Thường Ninh bĩu môi, bước lên chắn giữa Bạch Tử Hằng và Sở Nguyệt.
"Lọ cỏ trú nhan kia là tôi tặng cho vợ của tôi, không bán cho ai cả!" Anh còn cố ý nhấn mạnh chữ vợ.
Bạch Tử Hằng thấy Thường Ninh lại bước lên, hơi tức giận nói: "Tôi đang nói chuyện với cô Sở, tên vô dụng như anh chen vào làm gì. Hơn nữa anh cho rằng chỉnh mình may mắn như vậy, có thể mua được cỏ trú nhan ở sạp hàng trên phố sao. Tôi chỉ đang hỏi cô Sở thôi."
Lục Vũ Trầm cũng hơi nhíu mày. Bạch Tử Hằng đã nói với anh ta rằng Bạch Hâm Nhiên đã điều tra về Thường Ninh, hình như còn cảm thấy hứng thú với anh ta. Nhưng điều này khiến cho Lục Vũ Trầm có ấn tượng không tốt với Thường Ninh.
"Cho dù là thật hay giả thì món đồ đó đã là của cô Sở, bản hay không bán là do cô ấy quyết định, không liên quan đến anh!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ly rượu bị đổ ra khắp nơi.
Rất nhiều ảnh mắt kỳ lạ đổ dồn vào bọn họ.
"Thực xin lỗi!" Trần Di nhanh chóng nói xin lỗi người phục vụ.
Sở Sơn Hà cũng hoảng sợ, nói: "Sao bà lại bất cẩn như vậy!"
Nếu là lúc bình thường thì Trần Di nhất định sẽ đánh chồng của mình vì dám nói chuyện với bà như vậy, nhưng bây giờ bà chỉ tỏ vẻ oan ức, nói: "Tôi đã rất cần thận rồi, nhưng lại không nhìn thấy cậu ta."
Người phục vụ kia vốn dĩ đang chuẩn bị giải thích với Trần Di, ai ngờ Trần Di lại xin lỗi anh ta trước. Sau đó anh ta thấy Trần Di ăn mặc không giống phu nhân sang trọng gì cả.
Lúc này giọng nói anh ta cũng không được lịch sự cho lắm: "Thưa bà, lần sau cần thận một chút!"
Sau đó anh ta bưng khay lên chuẩn bị rời đi, mảnh vỡ của ly rượu trên mặt đất cũng chưa kịp dọn sạch.
Thường Ninh hơi nhiu mày, nói: "Đúng lại!"
Người phục vụ hơi dừng lại quay đầu hỏi: "Thưa anh, anh có cần gì không?"
"Mẹ vợ của tôi đụng phải anh là sai, nhưng anh cứ bỏ đi như vậy sao?"
Sở Nguyệt kéo anh lại, kêu anh bỏ qua đi.
Ngay cả Trần Di cũng có ý muốn Thường Ninh bỏ qua.
Trong trường hợp này không thể so sánh với bên ngoài được, tuy rằng chỉ là một người phục vụ, nhưng cũng là người của phủ đại soái, hơn nữa bà còn là người đụng phải người ta trước.
Chính mình làm sai chẳng lẽ trông chờ vào người khác nhận lỗi với mình.
Nhưng thái độ của người phục vụ quả thật khiến cho bà hơi khó chịu.
Nếu là trường hợp khác thì bà nhất định đã chửi ầm lên từ lâu.
Nhưng ở nơi này bà lại không dám.
Lúc này, tình hình ở đây đã thu hút một vài tầm mắt, thậm chí là có người đang đi về phía bọn họ.
Người phục vụ nhìn thoáng qua Thường Ninh và còn âm thầm quan sát anh vài lần, vợ chồng Sở Sơn Hà và Thường Ninh ở trong lòng anh ta, rõ ràng cả gia đình này không hợp với những vị khách ở nơi này.
Lúc này trong mắt của anh ta lộ ra một tia khinh thường.
"Vậy anh muốn tôi làm gì?"
"Dọn sạch những mảnh vỡ này, nếu có người giẫm lên nó và bị thương sẽ không ổn đâu."
Thường Ninh cũng không phải muốn làm người phục vụ này khó xử, chỉ là nếu đã phục vụ ở sảnh lớn thì đương nhiên phải có nghĩa vụ dọn sạch những mảnh vỡ này.
Hơn nữa anh còn đang bể một đứa bé, nếu không cần thận giẫm phải những mảnh vỡ này và làm rơi đứa bé xuống đất thì phải làm sao bây giờ.
Người phục vụ kia nhìn thoáng qua Thường Ninh, hơi cong khóe miệng nói: "Tôi sẽ gọi người đến dọn sạch."
Thường Ninh lại nhíu mày, người phục vụ rõ ràng đang muốn rời khỏi, mắt chó nhìn người thấp.
Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ người phục vụ này đã dọn sạch những mảnh vỡ từ lâu.
"Có chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, có hai người đàn ông giàu có đi tới.
Người phục vụ vừa nhìn thấy hai người đàn ông giàu có đó thì lập tức cung kính khom lưng nói: "Hóa ra là cậu Bạch và cậu Lục!"
Thái độ của anh ta đối với hai người kia khác hẳn với Thường Ninh.
Ngay cả Sở Nguyệt cũng cảm thấy hơi khó chịu, dù sao thì bọn họ cũng đường đường chính chính bước vào sảnh lớn, vì sao phải cư xử khác biệt như vậy.
"Ôi, đây là con của anh à!" Bạch thiếu gia nhìn thoáng qua
Thường Ninh, lập tức kinh ngạc nói.
Thường Ninh sửng sốt, anh không biết cậu Bạch này.
"Tôi cũng biết cô!" Lúc này cậu Bạch chỉ vào Sở Nguyệt: "Cô chủ nhà họ Sở!"
Sở Nguyệt cũng có vẻ ngạc nhiên, cô không biết cậu Bạch này.
Hóa ra cậu Bạch này là cậu chủ của nhà họ Bạch, em trai của Bạch Hâm Nhiên - Bạch Tử Hằng.
Trước đây cậu ta đã nhìn thấy ảnh chụp của Thường Ninh và Sở Nguyệt trong hồ sơ điều tra về Thường Ninh của Bạch Hâm Nhiên, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra.
Bạch Tử Hằng đến gần Sở Nguyệt giống như đã quen biết từ trước, quan sát Sở Nguyệt sau đó tấm tắc nói: "Chẳng trách chị gái của tôi lại nói cô có tư cách làm bạn với chị ấy, dáng vẻ và khi chất của cô quả thực không giống cô chủ của một gia tộc hạng 3!"
Khi nhìn thấy Sở Nguyệt thực sự, cậu ta đúng là hơi kinh ngạc, không thể dời tầm mắt.
Lúc này Thường Ninh bước lên, che chắn tầm mắt của cậu ta và nói: "Cậu Bạch này, anh là ai, chúng tôi có biết quen anh không nhỉ?"
Bạch Tử Hằng hơi cụt hứng trừng mắt liếc Thường Ninh một cái rồi nói: "Tôi là ai mà cũng không biết sao? Anh có phải là người của Phản Thành không?"
Người phục vụ đứng ở một bên cười trộm, hóa ra chỉ là người của một gia tộc hạng 3, ngay cả cậu chủ của nhà họ Bạch mà cũng không biết, đúng là thiếu hiểu biết.
Thường Ninh đảo mắt nói: "Người của Phàn Thành là phải biết đến anh sao? Chẳng lẽ anh còn nổi tiếng hơn cả chủ tịch của Phàn Thành sao?"
Bạch Tử Hằng bị nghen lời trước câu nói của Thường Ninh: "Tiểu tử thổi, tôi không muốn chấp nhặt với anh, mau tránh ra, tôi còn muốn từ từ tâm sự cùng cô Sở."
Lúc này dường như Sở Nguyệt đã đoán ra thân phận của Bạch Tử Hằng: "Anh là cậu chủ của nhà họ Bạch, em trai của cô Bạch?"
Bạch Tử Hằng vỗ tay: "Vẫn là cô Sở có mắt nhìn, tên vô dụng như anh nên học hỏi đi!"
Trần Di vừa nghe thấy là thiếu gia nhà họ Bạch thì nhanh chóng bước lên đầy Thường Ninh sang một bên.
"Con gái à, hóa ra con quen biết cậu Bạch, sao con lại không nói sớm?"
Sau đó bà tươi cười chào hỏi Bạch Tử Hằng: "Chào cậu Bạch, tôi là mẹ của Sở Nguyệt!"
Sở Sơn Hà cũng chen lên: "Tôi là ba của Sở Nguyệt, chào cậu Bach!"
"Ồ." Bạch Tử Hằng gật đầu, xem như biết bọn họ.
Tuy rằng chỉ gật đầu nhẹ một cái, nhưng dù sao cũng xem như quen biết, khiến cho Sở Sơn Hà và Trần Di vô cùng vui mừng.
Đó là nhà họ Bạch, gia tộc lớn thực sự ở Phàn Thành.
Sau đó bọn họ cũng nhanh chóng đầy Sở Nguyệt lên phía trước một bước: "Nếu cậu Bạch có chuyện muốn nói với con, vậy con mau nói chuyện với cậu Bạch đi."
Thường Ninh đứng ở phía sau cảm thấy hơi tức giận, lúc nãy còn khen ngợi anh vậy mà bây giờ lại xem anh như rơm rạ.
Có phải là quá trơ trẽn hay không?
Cậu chủ nhà họ Bạch so với anh chỉ là cái rắm!
Sở Nguyệt hơi nhíu mày trước cách cư xử của ba mẹ, dù sao đối phương cũng là thiếu gia nhà họ Bạch, cô cũng không thể không lịch sự.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Tử Hằng nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, không nhịn được hỏi.
Lúc này người phục vụ hoảng hốt, nếu là đám người Thường Ninh thì anh ta sẽ không thèm để ý, nhưng bây giờ cậu Bạch đã mở miệng, anh ta không thể tiếp tục xem như không có việc gì xảy ra.
"Thực xin lỗi, cậu Bạch, vừa rồi vị phu nhân này đụng phải tôi, làm ly rượu rơi xuống đất, tôi sẽ dọn sạch nó."
Trong lời nói của anh còn oán trách Trần Di, chứng tỏ trách nhiệm hoàn toàn không nằm ở anh ta.
Hơn nữa anh ta còn thể hiện bằng việc dùng tay dọn sạch những mảnh vỡ.
Đối với chút việc nhỏ này, Bạch Tử Hằng cũng không để ý, tất cả hứng thủ của cậu ta đều đặt trên người Sở Nguyệt.
Lúc này vợ chồng Sở Sơn Hà hoàn toàn không để ý đến chuyện này, cũng không biết đang nghĩ cái gì, trên mặt hai người đều biểu lộ ý cười thật sâu.
Thường Ninh lại cau mày, bộ dạng của người bồi bàn kia giống như bọn họ đang nhờ thế lực của cậu Bạch ép anh ta nhặt những mành vỡ này, cổ ý làm cho bọn họ xem.
Người phục vụ nhanh chóng nhặt xong những mảnh vỡ, từ đầu đến cuối cũng không hề cư xử tử tế với Thường Ninh, sau khi củi chào cậu Bạch và cậu Lục kia thì rời khỏi.
"Cô Sở, tôi nghe chị gái của tôi nói rằng cô có một lọ cỏ trú nhan, có thật hay không?" Từ trước đến nay Bạch Tử Hằng vốn là thấy quen cho nên suýt chút nữa còn kéo tay của Sở Nguyệt hỏi.
Sở Nguyệt cũng lùi về phía sau một bước rồi nói: "Đó là một lọ cỏ giả chồng của tôi mua ở sạp hàng trên phố, không phải là đồ thật."
Sau ngày hôm đó, Thường Ninh đã tặng cỏ trú nhan cho cô, nhưng cô cũng không mang theo, vẫn đặt ở trong nhà.
"Nhưng chị gái của tôi nói, đó có thể là thật!" Bạch Tử Hằng cũng biết chính mình hơi thất lễ, cười ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy ngượng ngùng trước mặt một người phụ nữ.
"Cô Sở, nếu cô không ngại thì có thể lấy lo cỏ trú nhan đó ra cho tôi xem không? Nếu là thật, tôi sẵn sàng mua nó với giá cao hơn 20% so với giá trên thị trường!"
Lúc này, cậu Lục kia cũng mở miệng nói.
"A, đúng rồi, tôi quên giới thiệu, vị này là anh Vũ Trầm, cậu chủ nhà họ Lục!" Bạch Tử Hằng giới thiệu.
Nhà họ Lục cũng là một gia tộc hàng đầu ở Phàn Thành.
Vợ chồng Sở Sơn Hà hít một hơi thật sâu. Bọn họ đúng là vô cùng may mắn, có thể cùng một lúc quen biết hai cậu chủ của nhà họ Bạch và nhà họ Lục.
Nhìn thấy sự nhiệt tình của cậu chủ nhà họ Bạch đối với con gái của mình, lúc này bọn họ có một ý nghĩ đó là lập tức tổng CỔ Thường Ninh đi.
Thường Ninh bĩu môi, bước lên chắn giữa Bạch Tử Hằng và Sở Nguyệt.
"Lọ cỏ trú nhan kia là tôi tặng cho vợ của tôi, không bán cho ai cả!" Anh còn cố ý nhấn mạnh chữ vợ.
Bạch Tử Hằng thấy Thường Ninh lại bước lên, hơi tức giận nói: "Tôi đang nói chuyện với cô Sở, tên vô dụng như anh chen vào làm gì. Hơn nữa anh cho rằng chỉnh mình may mắn như vậy, có thể mua được cỏ trú nhan ở sạp hàng trên phố sao. Tôi chỉ đang hỏi cô Sở thôi."
Lục Vũ Trầm cũng hơi nhíu mày. Bạch Tử Hằng đã nói với anh ta rằng Bạch Hâm Nhiên đã điều tra về Thường Ninh, hình như còn cảm thấy hứng thú với anh ta. Nhưng điều này khiến cho Lục Vũ Trầm có ấn tượng không tốt với Thường Ninh.
"Cho dù là thật hay giả thì món đồ đó đã là của cô Sở, bản hay không bán là do cô ấy quyết định, không liên quan đến anh!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net