Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
Chương 21: Chinh đám các người đã chọc vào đại họa!
**********
Tuy rằng hôm nay đức ông chồng khiến cho cô có phần nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng cho dù anh có biết đánh nhau thì cũng không thế đánh lại đám người này. Cô nghe nói dưới tay Vương Chấn Đông có tới mấy trăm tên côn đồ liền.
Cô sợ rằng nếu còn chậm trễ nữa thì thực sự sẽ không rời khỏi đây được mất.
Mà Lý Phi Phi lại như một con mụ điện mà oán giận Sở Nguyệt.
"Sở Nguyệt, bình thường bảo cậu quản chồng mình cho tốt vào, bây giờ thì hay rồi, chọc phài cải sọt lớn như vậy, tôi xem cậu giải quyết chuyện này như thể nào! Nếu ngay từ đầu cậu nghe lời tôi, đồng ý với yêu cầu của anh Bi Hầu thi sẽ không phát sinh chuyện gì cả. Tất cả đều là tại cậu, là tại cậu hết!"
Thường Ninh nhưởng mày, anh đã sớm phiền chản Lý Phi Phi, đang muốn tát cho cô ta một cái.
Bì Hầu nghĩ Thường Ninh muốn chạy, đột nhiên đắc ý cười phá lên.
"Ha ha... Oất con, bây giờ mới muốn chạy thì đã muộn rồi!" Bởi vì gã đã nghe thấy từng đợt tiếng bước chân truyền đến... Lúc này, ở một gian ghế lô xa hoa được bài trí tạo nhã khác,
Tay Bạch Hâm Nhiên đang cầm một cái ly đế cao, lắc lư rượu vang trong ly,
Cô đã giữ nguyên động tác như thế này từ lâu, mãi cũng không đưa ly tới bên miệng.
"Chị, rốt cuộc hôm nay chị bị làm sao vậy? Cơm cũng không muốn ăn, đang suy nghĩ cải gì thế?"
Phia dưới cô là một cậu ấm trẻ tuổi đẹp trai đang tức giận, đồ ăn nhét đầy miệng, hỏi.
Cậu ta là em trai của Bạch Hâm Nhiên, cậu chủ của nhà họ Bạch, tên là Bạch Tử Hằng.
"Không phải là chị đang nghĩ đến anh Vũ Trầm đấy chứ. Có điều cũng đúng thôi, người đàn ông tốt như vậy nghĩ đến cũng tốt. Anh ấy vừa nghe nói ngày mốt chị sẽ tham gia bữa tiệc rượu của nhà tổng tư lệnh mà lại đang thiếu một chiếc vòng cổ liền lập tức bay ra nước ngoài tìm kiếm Mộng Ảo Lam Quý Nhân thực sự về đầy."
Bạch Hâm Nhiên trợn mắt liếc em trai mình một cái: "Ăn cơm cũng không bịt nổi cái mồm của em lại à. Vì sao chị phải nhớ anh ta chứ, chị cũng đâu có bảo anh ta thay chị tìm cái vòng cố kia chứ, là tại anh ta tự mình đa tình mà thôi."
"Vậy nếu không phải chị đang nhớ anh Vũ Trầm thì chị đang nghĩ cái gì?" Bạch Tử Hằng nhếch miệng cười.
Đừng thấy cậu ta là một cậu ấm nhất đẳng quần áo lụa là của
Phàn Thành, nhưng khi đứng trước mặt chị mình thì vẫn thật sự là một đứa em trai.
Bạch Hâm Nhiên cũng không trả lời em mình, mà đem ly rượu mân mê trong tay nửa ngày đưa tới bên đôi môi kiều diễm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, cửa ghế lô bị đẩy ra.
Một người phụ nữ mặc bộ quần áo đồng phục màu đen, đeo kính đen bước đến, đúng là trợ lí bên người Bạch Hâm Nhiên, Thẩm Yên.
"Cô chủ, tôi đã điều tra xong rồi, anh ta quả thật là con rể tới ở rể nhà họ Sở, thân thế rất bình thường, tuyệt đối không giống người có thể có được cỏ trú nhan và "Ánh Sáng Của Hi Vọng"."
"Cô chắc chắn đã điều tra kĩ lưỡng rồi chứ?" Bạch Hâm Nhiên buông ly rượu, đôi mày hơi nhíu lại, hỏi.
Thẩm Yên gật đầu, trong tay đưa đến một tập văn kiện: "Ở đây có toàn bộ tư liệu từ nhỏ đến lớn của anh ta, duy nhất có một vấn đề chính là, anh ta không phải do vợ chồng nhà họ Thường sinh ra. Nhưng điều này cũng chẳng nói lên được điều gì, bởi vì toàn bộ cuộc sống của anh ta trên cơ bản đều không hề rời khỏi Phàn Thành."
Bach Hâm Nhiên cầm văn kiện lật xem vài cái, sau bàn, hơi lâm vào trầm tư. ném lên trên
"Chẳng lẽ hai món đồ kia thật sự đều là đồ già cà sao?"
Hiện giờ dường như cũng chỉ còn có thể giải thích như vậy.
Phải biết rằng, có thể có được hai món bảo vật hiếm có kia thì nhất định không phải người thường.
Nhưng hai món đồ này lại thật sự rất giống hàng thật.
"Chị, hai người đang nói về ai vậy?" Bạch Tử Hằng vừa ăn xong, nhàm chán liếc nhìn văn kiện kia một chút.
Cậu ta mở ra, nhìn luớt qua một cái, không có hứng thú.
"Chị, chị rảnh quá nên buồn chán à, cải loại người này mà cũng phải điều tra."
Bạch Hâm Nhiên không để ý tới cậu ta, cầm lấy ly rượu, nhập khẽ một ngụm: "Chẳng lẽ thật sự là do mình nhìn nhầm?"
Nhưng trong đầu cô vẫn không tài nào gạt đi được những biểu hiện của Thường Ninh ở trước mặt mình.
Kia đâu có giống như ánh mắt của một tên phế vật đi ở rể.
Huống hồ kim cương thì cô có thể không cần, nhưng cỏ trú nhan thì làm gì có người phụ nữ nào không muốn có được.
Phải biết rằng cô đã ra giá tới năm mươi triệu rồi, nếu là đồ giả, tại sao tên kia còn không chịu bán. Ai lại ngốc đến mức vì một món hàng giả mà nhất quyết không chịu nhận tiền.
"Cô chủ, lúc tôi vừa mới tới đây, bên kia hình như đã xảy ra chuyện gì đó, đến cả Tề Hồng cũng đã tới đó rồi." Lúc này Thẩm Yên nói.
Tề Hồng đúng là người phụ trách của hội sở này, là tình nhân của Vương Chắn Đông, thường được gọi là chị Hồng.
"Xảy ra chuyện gi?" Bạch Hâm Nhiên không khỏi hỏi.
"Hinh như là cô Sở kia vay nặng lãi của Bi Hầu, bây giờ Bi Hầu đến đòi nợ, đã xảy ra xung đột rồi, sau đó người của Bì Hầu bị đánh."
"Bi Hầu mà cũng bị đánh sao?" Bạch Hâm Nhiên có chút ngạc nhiên: "Ai đảnh vậy?"
"Chính là Thường Ninh!" Thẩm Yên nói.
Bạch Hâm Nhiên sợ run lên một cái, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: "Thường Ninh này quả là có điểm thú vị đấy."
Cô nghĩ rồi nói với Thẩm Yên: "Cô đi qua đó một chuyển, nói rằng cô Sở là bạn của tôi!"
Tuy rằng Thẩm Yên có chút không rõ vì sao cô chủ lại phải làm như vậy, nhưng từ trước đến nay cô cũng chưa từng hỏi li do, bèn nghe lệnh rời đi.
"Chị, CÔ chủ nhà họ Sở này là ai vậy, lại có thể làm bạn bè với chị?" Bạch Tử Hằng hơi hiếu kì hỏi.
Chị gái của minh chính là danh viện danh giá nhất Phản Thành này, có thể xứng đáng được gọi là bạn, thật sự không có mấy người.
"Sao nào, chị gái em cũng không thể làm quen với vài người bạn sao?" "Đương nhiên không phải, có thể làm bạn với chị thì ít nhất em cũng phải biết một tỷ chứ, nhưng trong các gia tộc lớn ở Phàn
Thành này hình như không có tiểu thư nào họ Sở cả. Nhưng thật ra em nghe nói có một gia tộc ở hạng ba họ Sở, không phải là chị tìm một cô tiểu thư của gia tộc hạng ba về làm bạn đấy chứ?"
Sau đó Bạch Tử Hằng chỉ tập văn kiện trên bàn: "Có quan hệ với thằng nhãi này sao?"
"Được rồi, chuyện của chị, em đừng có hỏi nữa." Bạch Hâm Nhiên phất tay.
Sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó, cô hơi nghiêm mặt lại nói: "Gần đây em an phận một chút, có thể Phàn Thành sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."
"Còn có thể có chuyện lớn gì chứ, đơn giản chính là tiệc rượu của tổng tư lệnh Kiêu Long mà thôi, tin tức này không phải các gia tộc lớn đều đã nhận được rồi sao." Bạch Tử Hằng lơ đễnh cười nói.
Bạch Hâm Nhiên biết có một số việc không thể nói rõ với em trai mình, vậy nên không nói nữa.
Đầu óc cô khẽ xao động. Tổng tư lệnh Kiêu Long đột nhiên tới, hơn nữa dường như dự định sẽ ở lại một khoảng thời gian.
Này mà bảo không xảy ra chuyện lớn gì, còn lâu cô mới tin.
"Oắt con, mày chết chắc rồi!"
Bên chỗ Thường Ninh, Bì Hầu nghênh tiến đám người chị Hồng vào, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thường Ninh.
"Chị Hồng, chính là thằng oắt con này, nó đánh người của em còn không tính, còn dám mắng anh họ là con rùa!" Chị Hồng thân là người phụ trách hội sở này, cực kì diễm lệ, cực kì phong tình.
Phía sau cô ta là hơn mười tên bảo vệ cầm gậy cao su trong tay.
Trên thân cô ta cũng có một cỗ khí tràng, hip đôi mắt xếch đánh giá Thường Ninh.
"Lá gan không nhỏ nhi, dám gây chuyện ở Hội sở Kim Toản này!"
"Gây sự?" Thường Ninh thàn nhiên nói: "Rốt cuộc là ai gây sự với ai, cô có muốn làm rõ không?"
"Oắt con, tao thấy mày đúng là chán sống rồi, dám nói chuyện với chị Hồng như vậy!" Tên bảo vệ giơ gậy cao su chỉ vào mặt
Thường Ninh quât.
Chị Hồng nhìn chằm chằm Thường Ninh.
"Tôi mặc kệ ai gây sự trước, nhưng cậu đánh người ở đây là không đúng rồi, còn dám mắng anh Đông, cho nên hôm nay các người chọc vào đại họa rồi!"
Đảm người Thi Hướng Minh vừa nghe thấy vậy liền bị dọa đến đái ra quần, bởi vì chị Hồng đã dùng hai chữ "các người".
Một đám vội vã hét lên: "Chị Hồng, hết thảy đều do thằng nhãi này gây ra, không liên quan gì tới chúng em hết, chủng em chỉ đến ăn cơm mà thôi."
"Đúng vậy chị Hồng, chúng em vô tội..."
"Câm mồm, chị Hồng còn chưa mở miệng, đến lượt chủng mày kêu la đấy à, im lặng cho tao!" Một tên bảo vệ hét to.
Đám người Thi Hướng Minh lập tức sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ đều nhận thức rõ được sự thật, mấy tay bảo vệ này đều là côn đồ vô cùng hung ác, chặt tay chặt chân người ta là chuyện như cơm bữa, thậm chỉ còn dám chơi ra mạng người.
Thường Ninh hừ cười lạnh: "Chọc vào đại họa? Tôi thấy là các người chọc phải đại họa mới đúng!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Tuy rằng hôm nay đức ông chồng khiến cho cô có phần nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng cho dù anh có biết đánh nhau thì cũng không thế đánh lại đám người này. Cô nghe nói dưới tay Vương Chấn Đông có tới mấy trăm tên côn đồ liền.
Cô sợ rằng nếu còn chậm trễ nữa thì thực sự sẽ không rời khỏi đây được mất.
Mà Lý Phi Phi lại như một con mụ điện mà oán giận Sở Nguyệt.
"Sở Nguyệt, bình thường bảo cậu quản chồng mình cho tốt vào, bây giờ thì hay rồi, chọc phài cải sọt lớn như vậy, tôi xem cậu giải quyết chuyện này như thể nào! Nếu ngay từ đầu cậu nghe lời tôi, đồng ý với yêu cầu của anh Bi Hầu thi sẽ không phát sinh chuyện gì cả. Tất cả đều là tại cậu, là tại cậu hết!"
Thường Ninh nhưởng mày, anh đã sớm phiền chản Lý Phi Phi, đang muốn tát cho cô ta một cái.
Bì Hầu nghĩ Thường Ninh muốn chạy, đột nhiên đắc ý cười phá lên.
"Ha ha... Oất con, bây giờ mới muốn chạy thì đã muộn rồi!" Bởi vì gã đã nghe thấy từng đợt tiếng bước chân truyền đến... Lúc này, ở một gian ghế lô xa hoa được bài trí tạo nhã khác,
Tay Bạch Hâm Nhiên đang cầm một cái ly đế cao, lắc lư rượu vang trong ly,
Cô đã giữ nguyên động tác như thế này từ lâu, mãi cũng không đưa ly tới bên miệng.
"Chị, rốt cuộc hôm nay chị bị làm sao vậy? Cơm cũng không muốn ăn, đang suy nghĩ cải gì thế?"
Phia dưới cô là một cậu ấm trẻ tuổi đẹp trai đang tức giận, đồ ăn nhét đầy miệng, hỏi.
Cậu ta là em trai của Bạch Hâm Nhiên, cậu chủ của nhà họ Bạch, tên là Bạch Tử Hằng.
"Không phải là chị đang nghĩ đến anh Vũ Trầm đấy chứ. Có điều cũng đúng thôi, người đàn ông tốt như vậy nghĩ đến cũng tốt. Anh ấy vừa nghe nói ngày mốt chị sẽ tham gia bữa tiệc rượu của nhà tổng tư lệnh mà lại đang thiếu một chiếc vòng cổ liền lập tức bay ra nước ngoài tìm kiếm Mộng Ảo Lam Quý Nhân thực sự về đầy."
Bạch Hâm Nhiên trợn mắt liếc em trai mình một cái: "Ăn cơm cũng không bịt nổi cái mồm của em lại à. Vì sao chị phải nhớ anh ta chứ, chị cũng đâu có bảo anh ta thay chị tìm cái vòng cố kia chứ, là tại anh ta tự mình đa tình mà thôi."
"Vậy nếu không phải chị đang nhớ anh Vũ Trầm thì chị đang nghĩ cái gì?" Bạch Tử Hằng nhếch miệng cười.
Đừng thấy cậu ta là một cậu ấm nhất đẳng quần áo lụa là của
Phàn Thành, nhưng khi đứng trước mặt chị mình thì vẫn thật sự là một đứa em trai.
Bạch Hâm Nhiên cũng không trả lời em mình, mà đem ly rượu mân mê trong tay nửa ngày đưa tới bên đôi môi kiều diễm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, cửa ghế lô bị đẩy ra.
Một người phụ nữ mặc bộ quần áo đồng phục màu đen, đeo kính đen bước đến, đúng là trợ lí bên người Bạch Hâm Nhiên, Thẩm Yên.
"Cô chủ, tôi đã điều tra xong rồi, anh ta quả thật là con rể tới ở rể nhà họ Sở, thân thế rất bình thường, tuyệt đối không giống người có thể có được cỏ trú nhan và "Ánh Sáng Của Hi Vọng"."
"Cô chắc chắn đã điều tra kĩ lưỡng rồi chứ?" Bạch Hâm Nhiên buông ly rượu, đôi mày hơi nhíu lại, hỏi.
Thẩm Yên gật đầu, trong tay đưa đến một tập văn kiện: "Ở đây có toàn bộ tư liệu từ nhỏ đến lớn của anh ta, duy nhất có một vấn đề chính là, anh ta không phải do vợ chồng nhà họ Thường sinh ra. Nhưng điều này cũng chẳng nói lên được điều gì, bởi vì toàn bộ cuộc sống của anh ta trên cơ bản đều không hề rời khỏi Phàn Thành."
Bach Hâm Nhiên cầm văn kiện lật xem vài cái, sau bàn, hơi lâm vào trầm tư. ném lên trên
"Chẳng lẽ hai món đồ kia thật sự đều là đồ già cà sao?"
Hiện giờ dường như cũng chỉ còn có thể giải thích như vậy.
Phải biết rằng, có thể có được hai món bảo vật hiếm có kia thì nhất định không phải người thường.
Nhưng hai món đồ này lại thật sự rất giống hàng thật.
"Chị, hai người đang nói về ai vậy?" Bạch Tử Hằng vừa ăn xong, nhàm chán liếc nhìn văn kiện kia một chút.
Cậu ta mở ra, nhìn luớt qua một cái, không có hứng thú.
"Chị, chị rảnh quá nên buồn chán à, cải loại người này mà cũng phải điều tra."
Bạch Hâm Nhiên không để ý tới cậu ta, cầm lấy ly rượu, nhập khẽ một ngụm: "Chẳng lẽ thật sự là do mình nhìn nhầm?"
Nhưng trong đầu cô vẫn không tài nào gạt đi được những biểu hiện của Thường Ninh ở trước mặt mình.
Kia đâu có giống như ánh mắt của một tên phế vật đi ở rể.
Huống hồ kim cương thì cô có thể không cần, nhưng cỏ trú nhan thì làm gì có người phụ nữ nào không muốn có được.
Phải biết rằng cô đã ra giá tới năm mươi triệu rồi, nếu là đồ giả, tại sao tên kia còn không chịu bán. Ai lại ngốc đến mức vì một món hàng giả mà nhất quyết không chịu nhận tiền.
"Cô chủ, lúc tôi vừa mới tới đây, bên kia hình như đã xảy ra chuyện gì đó, đến cả Tề Hồng cũng đã tới đó rồi." Lúc này Thẩm Yên nói.
Tề Hồng đúng là người phụ trách của hội sở này, là tình nhân của Vương Chắn Đông, thường được gọi là chị Hồng.
"Xảy ra chuyện gi?" Bạch Hâm Nhiên không khỏi hỏi.
"Hinh như là cô Sở kia vay nặng lãi của Bi Hầu, bây giờ Bi Hầu đến đòi nợ, đã xảy ra xung đột rồi, sau đó người của Bì Hầu bị đánh."
"Bi Hầu mà cũng bị đánh sao?" Bạch Hâm Nhiên có chút ngạc nhiên: "Ai đảnh vậy?"
"Chính là Thường Ninh!" Thẩm Yên nói.
Bạch Hâm Nhiên sợ run lên một cái, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: "Thường Ninh này quả là có điểm thú vị đấy."
Cô nghĩ rồi nói với Thẩm Yên: "Cô đi qua đó một chuyển, nói rằng cô Sở là bạn của tôi!"
Tuy rằng Thẩm Yên có chút không rõ vì sao cô chủ lại phải làm như vậy, nhưng từ trước đến nay cô cũng chưa từng hỏi li do, bèn nghe lệnh rời đi.
"Chị, CÔ chủ nhà họ Sở này là ai vậy, lại có thể làm bạn bè với chị?" Bạch Tử Hằng hơi hiếu kì hỏi.
Chị gái của minh chính là danh viện danh giá nhất Phản Thành này, có thể xứng đáng được gọi là bạn, thật sự không có mấy người.
"Sao nào, chị gái em cũng không thể làm quen với vài người bạn sao?" "Đương nhiên không phải, có thể làm bạn với chị thì ít nhất em cũng phải biết một tỷ chứ, nhưng trong các gia tộc lớn ở Phàn
Thành này hình như không có tiểu thư nào họ Sở cả. Nhưng thật ra em nghe nói có một gia tộc ở hạng ba họ Sở, không phải là chị tìm một cô tiểu thư của gia tộc hạng ba về làm bạn đấy chứ?"
Sau đó Bạch Tử Hằng chỉ tập văn kiện trên bàn: "Có quan hệ với thằng nhãi này sao?"
"Được rồi, chuyện của chị, em đừng có hỏi nữa." Bạch Hâm Nhiên phất tay.
Sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó, cô hơi nghiêm mặt lại nói: "Gần đây em an phận một chút, có thể Phàn Thành sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."
"Còn có thể có chuyện lớn gì chứ, đơn giản chính là tiệc rượu của tổng tư lệnh Kiêu Long mà thôi, tin tức này không phải các gia tộc lớn đều đã nhận được rồi sao." Bạch Tử Hằng lơ đễnh cười nói.
Bạch Hâm Nhiên biết có một số việc không thể nói rõ với em trai mình, vậy nên không nói nữa.
Đầu óc cô khẽ xao động. Tổng tư lệnh Kiêu Long đột nhiên tới, hơn nữa dường như dự định sẽ ở lại một khoảng thời gian.
Này mà bảo không xảy ra chuyện lớn gì, còn lâu cô mới tin.
"Oắt con, mày chết chắc rồi!"
Bên chỗ Thường Ninh, Bì Hầu nghênh tiến đám người chị Hồng vào, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Thường Ninh.
"Chị Hồng, chính là thằng oắt con này, nó đánh người của em còn không tính, còn dám mắng anh họ là con rùa!" Chị Hồng thân là người phụ trách hội sở này, cực kì diễm lệ, cực kì phong tình.
Phía sau cô ta là hơn mười tên bảo vệ cầm gậy cao su trong tay.
Trên thân cô ta cũng có một cỗ khí tràng, hip đôi mắt xếch đánh giá Thường Ninh.
"Lá gan không nhỏ nhi, dám gây chuyện ở Hội sở Kim Toản này!"
"Gây sự?" Thường Ninh thàn nhiên nói: "Rốt cuộc là ai gây sự với ai, cô có muốn làm rõ không?"
"Oắt con, tao thấy mày đúng là chán sống rồi, dám nói chuyện với chị Hồng như vậy!" Tên bảo vệ giơ gậy cao su chỉ vào mặt
Thường Ninh quât.
Chị Hồng nhìn chằm chằm Thường Ninh.
"Tôi mặc kệ ai gây sự trước, nhưng cậu đánh người ở đây là không đúng rồi, còn dám mắng anh Đông, cho nên hôm nay các người chọc vào đại họa rồi!"
Đảm người Thi Hướng Minh vừa nghe thấy vậy liền bị dọa đến đái ra quần, bởi vì chị Hồng đã dùng hai chữ "các người".
Một đám vội vã hét lên: "Chị Hồng, hết thảy đều do thằng nhãi này gây ra, không liên quan gì tới chúng em hết, chủng em chỉ đến ăn cơm mà thôi."
"Đúng vậy chị Hồng, chúng em vô tội..."
"Câm mồm, chị Hồng còn chưa mở miệng, đến lượt chủng mày kêu la đấy à, im lặng cho tao!" Một tên bảo vệ hét to.
Đám người Thi Hướng Minh lập tức sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ đều nhận thức rõ được sự thật, mấy tay bảo vệ này đều là côn đồ vô cùng hung ác, chặt tay chặt chân người ta là chuyện như cơm bữa, thậm chỉ còn dám chơi ra mạng người.
Thường Ninh hừ cười lạnh: "Chọc vào đại họa? Tôi thấy là các người chọc phải đại họa mới đúng!"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net