Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-18
Chương 18: Đồ giả
**********
Thi Hướng Minh suýt chút nữa ngã quy.
Tuy rằng gia đình của anh ta có hơn chục triệu, nhưng đó là toàn bộ tài sản chủ không phải tiền mặt.
100 vạn anh ta có thể tùy tiện lấy ra, còn 10 triệu thì giống như là bán công ty của anh ta rồi.
Hoàng Đào và những người khác nghe xong cũng hít một hơi.
Tuy bọn họ kết hợp lại cũng không tồi, nhưng so ra vẫn kém Thi Hướng Minh.
Bỏ ra 10 triệu thi càng không thể, bọn họ còn tưởng rằng Sở Nguyệt chỉ thiểu hụt tài chính mấy trăm vạn thôi, không ngờ lại nhiều như vậy. Cả đám bọn họ nhìn nhau.
"Anh Bì Hầu, rõ ràng tôi chỉ mượn có 6 triệu, ngoài ra, bình thường tôi cũng trả lãi cho anh, tại sao lại biến thành 10 triệu?" Sở Nguyệt tức giận nói.
"Cô có hiểu quy củ không? Nếu quá hạn mà cô không trả, tiền mượn sẽ tăng gấp đôi! Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tôi cũng nói chuyện tình cảm, không đòi số lẻ của cô."
Bi Hầu còn cố ý lấy bản hợp đồng ra rồi chỉ vào.
Sắc mặt Sở Nguyệt tái nhợt, rõ ràng lúc cô ký hợp đồng cũng không có cái này, nhất định là gā thêm vào sau. Nhưng cho dù cô có biết thì bây giờ cũng không thể nói ra.
"Còn không thi cũng dễ bàn thôi, bộ dáng của cô xinh đẹp như vậy, chỉ cần chịu đi biển vài ngày, đến lúc đó cô sẽ có thể trả hết nợ!" BÌ
Hầu cười hì hì nói.
Gā thích nhất là cho mấy em gái xinh đẹp vay tiền, cũng thích nhất là mấy em gái xinh đẹp không trả nợ được.
Bởi vì một khi đối phương không trả được, có thể tùy ý để gã sắp đặt, thậm chí có thể biến thành cây tiền của gã.
Vài năm nay, có thể nói là dựa vào việc cho vay nặng lãi gã đã kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa còn có một người anh họ làm chỗ dựa, cái đuôi của gã gần như lên trời.
(*) Cái đuôi lên trời: có nghĩa là tự cao, kiêu ngạo.
"Nằm mơ đi!" Sở Nguyệt tức giận nói.
Nếu cô biết hậu quả của việc vay mượn số tiền này nghiêm trọng như vậy thì lúc trước cô thà để công ty suy đổ, cùng lắm thì bị đuổi khỏi nhà họ Sở,
Sau đó cô liếc mắt nhìn Lý Phi Phi.
VI BI Hầu là do Lý Phi Phi giới thiệu cho cô vay tiền.
Lúc này, Lý Phỉ Phỉ cũng nên giúp cô nói gì đó.
"Sở Nguyệt, cậu không cần nhìn tớ, bây giờ tớ thật sự không giúp được cậu đâu." Lý Phi Phi bất lực, tàn nhẫn nói.
Cô ta cả ngày mặc hàng hiệu đầy người, trong lòng luôn muốn câu được một con rể rùa vàng, đã không có công việc đàng hoàng, lại còn nợ Bì Hầu một khoản tiền lớn.
Cô ta còn trông cậy vào Sở Nguyệt có thể dùng tiền ngân hàng Tử Hải cho vay cứu cô ta một mạng.
Ai ngờ mọi chuyện lại không theo ý muốn,
Cô ta không ngờ rằng Sở Nguyệt sẽ đánh người ở ngân hàng Tử Hải, giờ lại bị BỊ Hầu tìm đến.
"Anh Bìa Hầu, tuy rằng trước mắt tôi không có 10 triệu, nhưng tôi có Mộng Ảo Lam Quý Nhân này, cũng đủ để bù vào khoản nợ của cô Sở."
Lúc này Thi Hướng Minh đột nhiên nói.
Nghe anh ta nói như vậy, mọi người đều lộ vẻ cảm động, ngay cả Sở Nguyệt cũng có một tia cảm động.
Bởi vì bây giờ cô cảm thấy bản thân rất bất lực,
"Sở Nguyệt, em không cần cảm ơn anh, ban đầu chiếc vòng cổ này là muốn tặng cho em." Nhìn Sở Nguyệt hơi cảm động, Thi Hướng Minh già vờ cười nỏi.
"Ó, Mộng Ảo Lam Quý Nhân sao? Bị Hầu có vẻ hứng thú, đưa tay ra: "Đua tôi nhìn xem."
Thi Hướng Minh nhanh chóng cầm chiếc hộp đưa cho Bì Hầu.
Bi Hầu cầm lên nhìn vài lần, sau đó bật cười.
Người phụ nữ bên cạnh gã cũng che miệng cười, cười rất xinh dep.
Mọi người sửng sốt, hoàn toàn không hiểu vi sao bọn họ cười.
Chỉ có Thi Hưởng Minh cảm thấy có gi đó không ổn, hay là Bi Hầu nhìn ra chiếc vòng cổ của anh ta là giả.
"Mẹ nó!" Lúc này Bi Hầu dừng cười, ném chiếc vòng cổ lên bàn, lạnh lùng nói: "Ngay cả tao mà mày cũng dám lừa, chán sống rồi à!"
"Anh Bìa Hầu, đây thật sự là Mộng Ảo Lam Quý Nhân." Thi Hưởng
Minh vẫn kiên trì nói.
"Là thật sao? Thật em gái mày*!" Bi Hầu trực tiếp tát anh ta một cái.
(*) Em gái mày: câu chửi thể thông dụng trên mạng.
Cái tát khiến Thi Hướng Minh loạng choạng một hồi.
"Em yêu, để cho anh ta nhìn xem, em cũng có chiếc vòng cổ đó!"
Sau đó người phụ nữ trong lòng của Bì Hầu kéo ra một chiếc vòng cổ từ trong áo. Quả nhiên lộ ra một cái Mộng Ảo Lam Quý Nhân giống hệt cái của Thi Hướng Minh.
Lần này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
"Cái này của tôi, cách đây một khoảng thời gian, cũng có một tên lừa gạt anh Bì Hầu. Kết quả là bị anh Bi Hầu đánh đến bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, anh Bi Hầu nhìn thấy chiếc vòng cổ này đẹp cho nên đưa cho tôi." Lúc này người phụ nữ quyến rũ cười nói.
Thi Hướng Minh vừa nghe thấy, hai chân đều mềm nhũn,
"Anh Bìa Hầu, hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Tôi thật sự không biết chiếc vòng cổ này có vấn đề!"
Anh ta rất hối hận, mạnh mẽ đứng lên trả tiền làm gì chứ. Đã mạnh mẽ đứng lên trả tiền còn lấy Mộng Ảo Lam Quý Nhân giả ra lừa gã kia, bây giờ anh ta bị sét đánh rồi.
Bây giờ đám người Hoàng Đào hoàn toàn không nói nên lời, bọn họ còn tưởng rằng chiếc vòng cổ kia là thật, ai nấy đều khen ngợi lớp trưởng Thi chi bạo tay, vô cùng ngưỡng mộ, kết quả là thể hiện cả buổi hóa ra lại là đồ giả.
Chẳng trách lúc nãy sau khi cô chủ cả nhà họ Bạch nhìn qua vài lần thì không nhắc đến chiếc vòng cổ này nữa.
Lý Phi Phi cũng há hốc mồm, bọn họ ghen tị với Sở Nguyệt vì chiếc vòng cổ đỏ, thậm chí cô ta còn liếc mắt đưa tinh với Thi Hướng Minh.
Hơn nữa cô ta cũng nhận ra chiếc vòng cổ đó, nhưng bây giờ kết quả lại nói cho cô ta biết rằng Mộng Ảo Lam Quý Nhân này là giả, cô ta hoàn toàn choáng váng.
Cả người Sở Nguyệt cứng đờ, cô cảm giác như chính mình nuốt phải một con ruồi. Nói thật thì nhìn chiếc vòng cổ này cô cũng không hề động lòng. Cuối cùng chỉ vi Thi Hướng Minh nói lấy chiếc vòng cổ này trả nợ cho cô, cho nên cô mới càm động.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng đó là một món đồ giả.
Mà Thị Hương Minh còn đường hoàng nói rằng thật sự muốn tặng cho cô.
"Hiểu lầm? Hiểu lầm em gái mày! Dám lừa gạt bổ mày, tao đánh chết mày!" BỊ Hầu hung tợn nói.
Vừa nghe thấy Bi Hầu muốn đánh mình, Thi Hướng Minh liền quát Sở Nguyệt: "Sở Nguyệt, đây là tiền cô nợ anh Bi Hầu, vốn dĩ không liên quan đến tôi, cô không thể để tôi chịu thay cô được!”
Sở Nguyệt cũng vội vàng nói: "Anh Bi Hầu, anh thư thả cho tôi vài ngày, trong vòng 3 ngày, tôi bảo đảm sẽ trả hết tiền cho anh.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của co, không thể liên lụy đến người khác.
"Như vậy đi, cô đi theo tôi 3 ngày, kêu đến thi đến, tôi có thể cân nhắc." Bì Hầu nở nụ cười bỉ ổi nói. Gã đã nhìn trúng Sở Nguyệt từ lâu, cho nên đã sớm nhúng tay vào hợp đồng. Hôm nay gã đến đây là muốn ép Sở Nguyệt phải nghe theo sự chi phối của gã.
Loại phụ nữ cực phẩm như thế này, gã làm sao có thể bỏ qua,
Người phụ nữ trong lòng của gã nghe nói như thế, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn thoáng qua Sở Nguyệt, vẻ ngoài của Sở Nguyệt khiến cho cô ta ghen tị trong lòng. Anh mắt cô ta giống như hận không thể lập tức cào nát mặt Sở Nguyệt.
"Sở Nguyệt, chuyện đã tới nước này, tớ thấy cậu chỉ có thể làm như vậy thôi."
Lý Phi Phi đứng một bên nói, thậm chỉ còn hơi tức giận vì sự kém cỏi của Sở Nguyệt. Nếu cô sớm hiểu biết hơn, nói không chừng đã vay được tiền ở ngân hàng Tứ Hải, cũng sẽ không xây ra chuyện như bây giờ. Dù sao đối với một người phụ nữ đã sinh con thì coi như bị chó cắn mấy cái thôi.
"Đúng đấy Sở Nguyệt, dù sao cô cũng đã sinh con, ở với anh Bì Hầu 3 ngày, có chuyện gì to tát đâu, cô cũng không thể kéo chúng tôi xui xẻo theo cô." Thi Hướng Minh cũng vội vàng nói.
Bây giờ anh ta cũng không sợ trở mặt, anh ta chỉ sợ bị Bì Hầu đánh phải nhập viện. Nghĩ đến cảnh trộm gà không thành còn mất nắm gạo, trong lòng anh ta tràn ngập sự hối hận.
Nếu anh ta sớm biết Sở Nguyệt no một khoản vay nặng lãi như vậy, hôm nay anh ta sẽ không đến đây,
Nữ thần chết tiệt gì, sớm muộn cũng trở thành đồ chơi của người khác.
Bởi vì những kẻ dám cho vay nặng lãi thì sau lung kiểu gì chẳng có chỗ dựa không tầm thường.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
**********
Thi Hướng Minh suýt chút nữa ngã quy.
Tuy rằng gia đình của anh ta có hơn chục triệu, nhưng đó là toàn bộ tài sản chủ không phải tiền mặt.
100 vạn anh ta có thể tùy tiện lấy ra, còn 10 triệu thì giống như là bán công ty của anh ta rồi.
Hoàng Đào và những người khác nghe xong cũng hít một hơi.
Tuy bọn họ kết hợp lại cũng không tồi, nhưng so ra vẫn kém Thi Hướng Minh.
Bỏ ra 10 triệu thi càng không thể, bọn họ còn tưởng rằng Sở Nguyệt chỉ thiểu hụt tài chính mấy trăm vạn thôi, không ngờ lại nhiều như vậy. Cả đám bọn họ nhìn nhau.
"Anh Bì Hầu, rõ ràng tôi chỉ mượn có 6 triệu, ngoài ra, bình thường tôi cũng trả lãi cho anh, tại sao lại biến thành 10 triệu?" Sở Nguyệt tức giận nói.
"Cô có hiểu quy củ không? Nếu quá hạn mà cô không trả, tiền mượn sẽ tăng gấp đôi! Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tôi cũng nói chuyện tình cảm, không đòi số lẻ của cô."
Bi Hầu còn cố ý lấy bản hợp đồng ra rồi chỉ vào.
Sắc mặt Sở Nguyệt tái nhợt, rõ ràng lúc cô ký hợp đồng cũng không có cái này, nhất định là gā thêm vào sau. Nhưng cho dù cô có biết thì bây giờ cũng không thể nói ra.
"Còn không thi cũng dễ bàn thôi, bộ dáng của cô xinh đẹp như vậy, chỉ cần chịu đi biển vài ngày, đến lúc đó cô sẽ có thể trả hết nợ!" BÌ
Hầu cười hì hì nói.
Gā thích nhất là cho mấy em gái xinh đẹp vay tiền, cũng thích nhất là mấy em gái xinh đẹp không trả nợ được.
Bởi vì một khi đối phương không trả được, có thể tùy ý để gã sắp đặt, thậm chí có thể biến thành cây tiền của gã.
Vài năm nay, có thể nói là dựa vào việc cho vay nặng lãi gã đã kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa còn có một người anh họ làm chỗ dựa, cái đuôi của gã gần như lên trời.
(*) Cái đuôi lên trời: có nghĩa là tự cao, kiêu ngạo.
"Nằm mơ đi!" Sở Nguyệt tức giận nói.
Nếu cô biết hậu quả của việc vay mượn số tiền này nghiêm trọng như vậy thì lúc trước cô thà để công ty suy đổ, cùng lắm thì bị đuổi khỏi nhà họ Sở,
Sau đó cô liếc mắt nhìn Lý Phi Phi.
VI BI Hầu là do Lý Phi Phi giới thiệu cho cô vay tiền.
Lúc này, Lý Phỉ Phỉ cũng nên giúp cô nói gì đó.
"Sở Nguyệt, cậu không cần nhìn tớ, bây giờ tớ thật sự không giúp được cậu đâu." Lý Phi Phi bất lực, tàn nhẫn nói.
Cô ta cả ngày mặc hàng hiệu đầy người, trong lòng luôn muốn câu được một con rể rùa vàng, đã không có công việc đàng hoàng, lại còn nợ Bì Hầu một khoản tiền lớn.
Cô ta còn trông cậy vào Sở Nguyệt có thể dùng tiền ngân hàng Tử Hải cho vay cứu cô ta một mạng.
Ai ngờ mọi chuyện lại không theo ý muốn,
Cô ta không ngờ rằng Sở Nguyệt sẽ đánh người ở ngân hàng Tử Hải, giờ lại bị BỊ Hầu tìm đến.
"Anh Bìa Hầu, tuy rằng trước mắt tôi không có 10 triệu, nhưng tôi có Mộng Ảo Lam Quý Nhân này, cũng đủ để bù vào khoản nợ của cô Sở."
Lúc này Thi Hướng Minh đột nhiên nói.
Nghe anh ta nói như vậy, mọi người đều lộ vẻ cảm động, ngay cả Sở Nguyệt cũng có một tia cảm động.
Bởi vì bây giờ cô cảm thấy bản thân rất bất lực,
"Sở Nguyệt, em không cần cảm ơn anh, ban đầu chiếc vòng cổ này là muốn tặng cho em." Nhìn Sở Nguyệt hơi cảm động, Thi Hướng Minh già vờ cười nỏi.
"Ó, Mộng Ảo Lam Quý Nhân sao? Bị Hầu có vẻ hứng thú, đưa tay ra: "Đua tôi nhìn xem."
Thi Hướng Minh nhanh chóng cầm chiếc hộp đưa cho Bì Hầu.
Bi Hầu cầm lên nhìn vài lần, sau đó bật cười.
Người phụ nữ bên cạnh gã cũng che miệng cười, cười rất xinh dep.
Mọi người sửng sốt, hoàn toàn không hiểu vi sao bọn họ cười.
Chỉ có Thi Hưởng Minh cảm thấy có gi đó không ổn, hay là Bi Hầu nhìn ra chiếc vòng cổ của anh ta là giả.
"Mẹ nó!" Lúc này Bi Hầu dừng cười, ném chiếc vòng cổ lên bàn, lạnh lùng nói: "Ngay cả tao mà mày cũng dám lừa, chán sống rồi à!"
"Anh Bìa Hầu, đây thật sự là Mộng Ảo Lam Quý Nhân." Thi Hưởng
Minh vẫn kiên trì nói.
"Là thật sao? Thật em gái mày*!" Bi Hầu trực tiếp tát anh ta một cái.
(*) Em gái mày: câu chửi thể thông dụng trên mạng.
Cái tát khiến Thi Hướng Minh loạng choạng một hồi.
"Em yêu, để cho anh ta nhìn xem, em cũng có chiếc vòng cổ đó!"
Sau đó người phụ nữ trong lòng của Bì Hầu kéo ra một chiếc vòng cổ từ trong áo. Quả nhiên lộ ra một cái Mộng Ảo Lam Quý Nhân giống hệt cái của Thi Hướng Minh.
Lần này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
"Cái này của tôi, cách đây một khoảng thời gian, cũng có một tên lừa gạt anh Bì Hầu. Kết quả là bị anh Bi Hầu đánh đến bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, anh Bi Hầu nhìn thấy chiếc vòng cổ này đẹp cho nên đưa cho tôi." Lúc này người phụ nữ quyến rũ cười nói.
Thi Hướng Minh vừa nghe thấy, hai chân đều mềm nhũn,
"Anh Bìa Hầu, hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Tôi thật sự không biết chiếc vòng cổ này có vấn đề!"
Anh ta rất hối hận, mạnh mẽ đứng lên trả tiền làm gì chứ. Đã mạnh mẽ đứng lên trả tiền còn lấy Mộng Ảo Lam Quý Nhân giả ra lừa gã kia, bây giờ anh ta bị sét đánh rồi.
Bây giờ đám người Hoàng Đào hoàn toàn không nói nên lời, bọn họ còn tưởng rằng chiếc vòng cổ kia là thật, ai nấy đều khen ngợi lớp trưởng Thi chi bạo tay, vô cùng ngưỡng mộ, kết quả là thể hiện cả buổi hóa ra lại là đồ giả.
Chẳng trách lúc nãy sau khi cô chủ cả nhà họ Bạch nhìn qua vài lần thì không nhắc đến chiếc vòng cổ này nữa.
Lý Phi Phi cũng há hốc mồm, bọn họ ghen tị với Sở Nguyệt vì chiếc vòng cổ đỏ, thậm chí cô ta còn liếc mắt đưa tinh với Thi Hướng Minh.
Hơn nữa cô ta cũng nhận ra chiếc vòng cổ đó, nhưng bây giờ kết quả lại nói cho cô ta biết rằng Mộng Ảo Lam Quý Nhân này là giả, cô ta hoàn toàn choáng váng.
Cả người Sở Nguyệt cứng đờ, cô cảm giác như chính mình nuốt phải một con ruồi. Nói thật thì nhìn chiếc vòng cổ này cô cũng không hề động lòng. Cuối cùng chỉ vi Thi Hướng Minh nói lấy chiếc vòng cổ này trả nợ cho cô, cho nên cô mới càm động.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng đó là một món đồ giả.
Mà Thị Hương Minh còn đường hoàng nói rằng thật sự muốn tặng cho cô.
"Hiểu lầm? Hiểu lầm em gái mày! Dám lừa gạt bổ mày, tao đánh chết mày!" BỊ Hầu hung tợn nói.
Vừa nghe thấy Bi Hầu muốn đánh mình, Thi Hướng Minh liền quát Sở Nguyệt: "Sở Nguyệt, đây là tiền cô nợ anh Bi Hầu, vốn dĩ không liên quan đến tôi, cô không thể để tôi chịu thay cô được!”
Sở Nguyệt cũng vội vàng nói: "Anh Bi Hầu, anh thư thả cho tôi vài ngày, trong vòng 3 ngày, tôi bảo đảm sẽ trả hết tiền cho anh.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của co, không thể liên lụy đến người khác.
"Như vậy đi, cô đi theo tôi 3 ngày, kêu đến thi đến, tôi có thể cân nhắc." Bì Hầu nở nụ cười bỉ ổi nói. Gã đã nhìn trúng Sở Nguyệt từ lâu, cho nên đã sớm nhúng tay vào hợp đồng. Hôm nay gã đến đây là muốn ép Sở Nguyệt phải nghe theo sự chi phối của gã.
Loại phụ nữ cực phẩm như thế này, gã làm sao có thể bỏ qua,
Người phụ nữ trong lòng của gã nghe nói như thế, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn thoáng qua Sở Nguyệt, vẻ ngoài của Sở Nguyệt khiến cho cô ta ghen tị trong lòng. Anh mắt cô ta giống như hận không thể lập tức cào nát mặt Sở Nguyệt.
"Sở Nguyệt, chuyện đã tới nước này, tớ thấy cậu chỉ có thể làm như vậy thôi."
Lý Phi Phi đứng một bên nói, thậm chỉ còn hơi tức giận vì sự kém cỏi của Sở Nguyệt. Nếu cô sớm hiểu biết hơn, nói không chừng đã vay được tiền ở ngân hàng Tứ Hải, cũng sẽ không xây ra chuyện như bây giờ. Dù sao đối với một người phụ nữ đã sinh con thì coi như bị chó cắn mấy cái thôi.
"Đúng đấy Sở Nguyệt, dù sao cô cũng đã sinh con, ở với anh Bì Hầu 3 ngày, có chuyện gì to tát đâu, cô cũng không thể kéo chúng tôi xui xẻo theo cô." Thi Hướng Minh cũng vội vàng nói.
Bây giờ anh ta cũng không sợ trở mặt, anh ta chỉ sợ bị Bì Hầu đánh phải nhập viện. Nghĩ đến cảnh trộm gà không thành còn mất nắm gạo, trong lòng anh ta tràn ngập sự hối hận.
Nếu anh ta sớm biết Sở Nguyệt no một khoản vay nặng lãi như vậy, hôm nay anh ta sẽ không đến đây,
Nữ thần chết tiệt gì, sớm muộn cũng trở thành đồ chơi của người khác.
Bởi vì những kẻ dám cho vay nặng lãi thì sau lung kiểu gì chẳng có chỗ dựa không tầm thường.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net